Old school Swatch Watches
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen teen - Làm dâu nhà ma trang 1
Chương 1: Cô nàng lắm chiêu Yến Phi! (1)

Phố Hoa Đạo, buổi chiều ở tiệm mì nhỏ Tân Quản…

-Tiểu Phi! Tiểu Phi! Tiểu Phi!

-Trời ạ, nghe rồi, nghe rồi… làm gì mà gọi lắm thế, cô nương Diễm Quỳnh?

Yến Phi bước ra, tay lau lau vào miếng tạp dề giắc ngay hông.

-Cậu làm gì ở trong mà lâu thế?- Diễm Quỳnh tò mò hỏi.

-Thì thu dọn chứ làm gì- Yến Phi nhún vai trả lời- có ch gì k?

-À…-Diễm Quỳnh quay quay lọn tóc- cậu đem hộ tớ chồng bát này vào trong nhé!

-Giiiì…- Yến Phi chống hông, xì 1 tiếng rõ dài, dường như con bé k tin vào tai mình nên tròn xoe cả mắt- chỉ có thế thôi mà cậu réo ầm ĩ tên tớ, khiến tớ phải bỏ dở việc đang làm trong bếp.

-Thôi nào giúp tớ đi, tớ mỏi cả người đây này cả ngày làm mệt bở hơi tai có được nghỉ đâu.-Diễm Quỳnh lấy tay đấm đấm lưng như muốn chứng minh cho cô bạn thân biết việc nhờ vả này là rất hợp lý.

-Cậu làm cả ngày á, thôi đi cô nương, cậu chỉ mỗi việc đứng chào khách và mỉm cười thôi… à quên cả việc xăm xoi móng tay khi rảnh nữa chứ!-Yến Phi khoanh tay, kể rõ công việc của bạn.

-Chào khách cũng mệt chứ bộ… -Diễm Quỳnh đến gần nắm tay Yến Phi đung đưa ra điệu làm nũng- giúp tớ đi nhé… đi mà Tiểu Phi!

Yến Phi nhìn đôi mắt ướt của cô bạn, con bé thở ra, quay lại bế chồng bát cao ngất lên tay. Khi xoay bước đi chợt Yến Phi khự lại, 1 ý nghĩ tinh ranh nào đó lướt qua.

-Này, Diễm Quỳnh… -Yến Phi gọi tên bạn khi nó thấy Diễm Quỳnh đang đứng vuốt vuốt mái tóc- tớ thấy hình như dạo gần đây cậu hơi… mập ra thì phải!

Nghe xong từ “hơi mập” lập tức Diễm Quỳnh quay qua, hành động nhanh như chớp đó giống như 1 con búp bê bị ai đó bẻ cổ xoay lại:

-Sao cơ… tớ hơi… hơi mập á?

-Ừ… -Yến Phi gật đầu liên tục- Đúng. Hơi mập. K khéo vài tuần nữa chắc cậu còn mập thêm đấy.

-Thật ư, tớ mập á… chết rồi…- Diễm Quỳnh nhìn xuống hông, cái hông teo tóp- tớ đã cố gắng giữ gìn rất kỹ thậm chí còn nhịn đói nữa vậy mà vẫn hơi mập sao?

-Cậu cũng biết con gái rất dễ phát phì nếu k kiên trì việc giữ gìn vóc dáng. Hơi, tớ định bảo cậu đem chồng bát này vào trong, thật ra việc đi lại vào buổi chiều rất tốt cho cơ thể, đó cũng là 1 trong những cách giảm cân hiệu quả. Nhưng nếu cậu đã k muốn thì thôi vậy…-Yến Phi nói với vẻ tiếc tiếc.

-Việc đi lại vào buổi chiều có thể giúp giảm cân?- Diễm Quỳnh ngạc nhiên-thật chứ?

-Cậu k tin thì thôi, đi lại là cách hoạt động cơ thể mà. Thôi dù gì cậu cũng k muốn ôm đống bát này…

-K!- Diễm Quỳnh chợt hét lên, con bé chạy đến bên Yến Phi, luồng tay xuống đỡ chồng bát- tớ làm, cứ để tớ làm.

-Cậu làm được chứ, nhưng nếu hoạt động theo cách này thì chắc cậu sẽ giảm cân đấy…- Yến Phi ra điều chỉ bảo.

-Được, tớ làm được mà, à… ở ngoài còn mấy chồng bát đấy cậu mang vào đi để tớ đem vào bếp luôn cho.

-Ờ, tớ biết rồi!

Sau khi Diễm Quỳnh khuất dạng sau cửa bếp thì Yến Phi bịt miệng cười phì.

-Diễm Quỳnh ngốc, cậu sợ mập quá nên hóa rồ. Nhưng như thế mới khiến cậu chịu làm việc, cả ngày cậu làm biếng đủ rồi bây giờ phải giúp mọi người chứ!

-Đúng là Yến Phi, lúc nào cũng lắm trò!- 1 giọng nói vang lên từ phía sau.

Yến Phi quay lại, hóa ra là ông chủ Quản, chú của Diễm Quỳnh.

-Ơ… chú Quản… chú thấy rồi sao?

-Đúng vậy, cháu dụ Diễm Quỳnh để nó đem chồng bát vào bếp chứ gì.

-Ha… ha… cháu chỉ muốn cậu ấy hoạt động 1 tí!- Yến Phi gãi tóc.

-Chỉ có cháu mới làm cho Diễm Quỳnh chịu dọn dẹp thôi. Khá lắm!- ông chủ Quản vỗ nhẹ vai con bé.

Yến Phi cười típ mắt. Ông chủ Quản lấy trong túi áo ra 1 phong bì hơi cộp, đưa cho Yến Phi:

-Tiền lương tháng này của cháu! Cháu làm việc rất siêng năng…

Yến Phi giơ tay đón lấy, ôi làm việc cực khổ cả tháng trời mới được thế này. Nó rờ nhẹ phong bì, thấy vui vô cùng.

-Cám ơn chú Quản!

-Chú rất tiếc vì k thể cho cháu nhiều hơn để cháu trả nợ nhưng tiền lương của mọi người trong tiệm ăn này cũng chỉ được bấy nhiêu thôi.

-K, chú đừng nói thế, nếu k nhờ chú thì chắc cháu đã chết ngoài đường rồi!

-Bậy, đừng nói gở chứ…

Bỗng, tiếng Diễm Quỳnh từ trong bếp vọng ra:

-Chú ơi, chú vào lấy giúp cháu cái thang đi ạ!

-Rồi chú vào ngay đây…- ông chủ Quản nói với vào, ông nhìn lại Yến Phi cười hiền- thôi cháu về đi, để chú và Diễm Quỳnh ở lại dọn dẹp là được.

-Để cháu giúp 2 người…

-Thôi chỉ còn vài cái bát dọn 1 tí là xong ngay. Nghe lời chú về đi.

Lưỡng lự 1 lúc, Yến Phi gật:

-Vâng, vậy cháu về…

Yến Phi tháo tạp dề ra, con bé mặc áo khoác vào rồi đeo túi xách lên vai.

-Cháu về nhé, chú nhớ nói Diễm Quỳnh cẩn thận mấy cái bát thủy tinh trên kệ kẻo làm rớt uổng lắm!

-Biết rồi, cô bé…

Yến Phi cười tươi, tay mở cửa tiệm ăn và đi khuất. Ông chủ Quản dõi theo bóng dáng nhảy nhót của Yến Phi, ông lắc đầu:

-Tội nghiệp… bố mẹ tự tử để lại món nợ lớn cho nó…

-Lalala, đời vui sao là vui…- Yến Phi ca hát suốt trên đường về. Có vẻ nó vui vì hôm nay có lương.

Yến Phi đưa mắt nhìn phố Hoa Đạo về chiều, tháng này là gần đông rồi nên phố thật đẹp. Những cành hoa đỏ đang dần chuyển sang màu trắng phấn, giống như bị tuyết phủ. Phố Hoa Đạo đẹp nhất là vào mùa xuân và đông. Đối với Yến Phi thì con bé thích mùa xuân hơn vì lúc đó không khí ấm áp và hoa sẽ nở đầu mùa. Yến Phi cũng thích mùa đông nhưng nó k thích cái lạnh lẽo của đông. Những khi sang đông, Yến Phi thấy rất lạnh, rất lạnh vì phải ở nhà 1 mình… 1 mình với nỗi cô đơn và thương nhớ.

Đó là lúc Yến Phi nhớ về bố mẹ…

Yến Phi đi chậm chạp lên con dốc cao ngất dẫn lối lên ngôi nhà nhỏ của mình. Từ khi bố mẹ mất ngôi nhà to lúc trước con bé sống bị bọn cho vay lấy. Chúng lấy hết của cải trong nhà, lấy tất cả chẳng chừa thứ gì vậy mà vẫn k hết nợ. Thế là Yến Phi, trở thành trẻ mồ côi và trở thành người trả món nợ k bao giờ dứt đó. Đã 4 năm rồi mà sao vẫn k trả đủ, chẳng biết bọn cho vay ấy tính lãi lái gì nữa. Đúng là bọn bất lương! Cũng may có người bà con ông chủ Quản để lại ngôi nhà nhỏ này, ông chủ Quản tốt lắm, cho Yến Phi ở đây mà k lấy tiền. Ông nói, chỉ cần Yến Phi phụ giúp ở tiệm ăn là được. Vậy mà ông còn trả lương cho nó nữa. Con bé vô cùng biết ơn ông chú tốt bụng này…

Đến nhà rồi, Yến Phi thở phào. Nó đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa mục gần hết, chưa kịp bước vào thì Yến Phi đã nghe giọng nói quen thuộc của 1 kẻ vang vang… 1 kẻ đã mang lại sự bất hạnh cho gia đình Yến Phi.

-Chào, con chim yến bé nhỏ, sao giờ này mới về. Làm bọn tao chờ mỏi cả cổ, mày phải biết về sớm chứ!

Yến Phi mắt mở to khi trong sân nhà nhỏ 7 tên đòi nợ đang đứng. Chúng cười cười và đưa con mắt giễu cợt nhìn nó. Yến Phi hoàn toàn bất ngờ trước tình huống này, con bé k ngờ là bọn cho vay lại đến đòi tiền sớm thế.

-Sao vậy, buồn khi thấy chúng tao à?

Yến Phi cố lấy bình tĩnh, nó giả vờ cười cười thân thiện:

-À… đâu có, em đâu có buồn. Các anh đến sớm vậy, chẳng phải bảo là sang tuần sau ư?

Tên ở giữa, xem mặt khá dữ tợn, là tên đứng đầu nhóm, hắn bẻ bẻ cổ, thở hắt:

-Hôm nay Trần đại ca tao đây thấy buồn buồn nên ghé thăm mày chơi! Sao mày đứng cách xa thế, đến gần tao xem nào, đừng nghĩ đến ch bỏ trốn ranh con!

3 tên phía sau đẩy nhẹ Yến Phi lên trước mặt tên Trần đại ca. Yến Phi bị đẩy nó suýt ngã nhưng vẫn giữ được thăng bằng. Con bé nhìn ra sau lưng, 3 tên đã đứng chặn ngay cửa dường như biết rằng cô nàng tinh ranh này sẽ tìm cách bỏ trốn.

-Đừng lo, chúng sẽ k làm gì mày đâu. Nào bây giờ nói vào vấn đề chính. Hôm nay mày sẽ trả tụi tao bao nhiêu tiền đây?- Trần đại ca nhìn cô gái đang e dè trước đám du côn.

Yến Phi bước chậm chạp, vừa đi vừa nhìn bọn đàn em của tên Trần đại ca ở 2 bên, rồi con bé đưa mắt sang hắn:

-Ahaha… tại em k biết là các anh đến sớm như vậy nên vẫn chưa…. chuẩn bị gì cả!

Trần đại ca rút điếu thuốc ra, châm lửa đưa thuốc lên môi, hít sâu 1 hơi:

-Tao biết mày sẽ nói như vậy mà… hôm nay tao rất buồn bực, tao k muốn day dưa với đứa cứng đầu như mày, tay tao ngứa lắm đang muốn đập đứa nào đó cho hả dạ đây, mày k muốn là người bị đập chứ?

Yến Phi bắt đầu lo lắng thực sự khi nghe vậy. Nó cố suy nghĩ để tìm cách thoát thân.

-Thế nào, tao hỏi lần cuối, có bao nhiêu tiền thì đưa ra đây, lẹ lên.

Im lặng trong chốc lát, Yến Phi bảo:

-Em đã nói rồi, em vẫn chưa chuẩn bị đủ tiền, nếu tuần sau các anh đến thì em hứa sẽ trả đủ!

Trần đại ca thả rơi điếu thuốc, hắn lấy chân chà chà:

-Nghĩa là thực sự hôm nay mày k có tiền?

-Vâng… k có đồng nào cả…- Yến Phi vừa nói vừa giấu giấu cái túi đang đeo trên vai ra sau lưng-… cả trong túi cũng k có tiền…

Trần đại ca thấy hành động ấp úng của con bé, hắn rờ cằm, mắt nheo lại:

-Mày đang muốn giấu gì sao, cái túi trên vai mày đấy?

-Dạ… đâu có… chẳng giấu gì cả…

1 tên đứng gần đó liền la lên:

-Chắc nó giấu tiền trong túi đấy đại ca!

-Mày có im k hả- Trần đại ca quắt mắt- tao đâu có ngu, tao biết nó giấu tiền chứ…

Trần đại ca xoay lại đối diện với Yến Phi, hắn giơ tay ra:

-Đưa tiền đây… mau, mau…

-Đã nói là em k có tiền mà…- Yến Phi giấu hẳn chiếc túi ra sau.

Trần đại ca hạ tay xuống, cười nhếch mép:

-Mày là đứa cứng đầu nhất tao từng thấy… Đại Bàng, Chuột Nhắc, Mặt Ngựa…

-Đại ca, tên em là Max “Nhựa” chứ k phải mặt ngựa!- Tên Max nói vẻ khó chịu.

-Rồi… rồi…. tao quên, Max “Nhựa”, 3 tụi bây lấy cái túi cho tao…

-Dạ, đại ca…

Dứt lời, 3 tên đàn em tiến lại gần Yến Phi. Yến Phi lùi lùi ra sau:

-Này… làm gì vậy… đã bảo trong túi k có tiền mà…

-Hà hà giấu kỹ thế thì nhất định là tiền nhiều đây!- Đại Bàng khoái chí.

Cả 3 nhảy bổ vào, 2 tên giữ tay Yến Phi, tên còn lại cố gỡ lấy cái túi bị giữ chặt. Yến Phi vùng vẫy nhưng k thể chống lại 3 tên con trai cao to này. Cuối cùng chiếc túi đã bị lấy ra khỏi tay Yến Phi. Con bé ngã nhào xuống đất…

Trần đại ca đón lấy chiếc túi từ tên đàn em:

-Để xem hôm nay mày có bao nhiêu tiền…

6 tên đàn em thấy gã đại ca chuẩn bị mở chiếc túi thì liền lại gần xem nhìn y như đám ruồi bu quanh 1 miếng thịt.

Cơ hội đã đến, Yến Phi nhanh chân “chuồn” lẹ…

Trần đại ca lẫn 6 tên đàn em méo mặt khi trong túi chẳng có gì ngoài mấy thứ linh tinh. Chợt tên Chuột Nhắc hét lên:

-Đại ca, con nhỏ đó biến đi đằng nào rồi…

-Cái gì, haizzzz… cái đám đần độn tụi mày, thấy tiền là ham hố bu hết lại đây để nó thoát.- Trần đại ca giơ tay lên đầu- Trời ạ, sao trên đời lại có 1 đứa con gái tinh ranh thế nhỉ, bị mắc lừa con nhỏ đó nữa rồi… Ối, ối… máu dồn lên não mất thôi… tụi bây còn đứng đực ra à, k mau đuổi theo…

Đám đàn em nháo nhào chạy ra khỏi sân nhà. Trần đại ca ném mạnh chiếc túi xuống đất, gào lên vì điên tiết…
Chương 2: Cô nàng lắm chiêu Yến Phi! (2)

Yến Phi chạy gấp gáp xuống con dốc, chạy ra đường và cứ cắm đầu chạy dù k biết chạy đi đâu. K sao, miễn là thoát khỏi tay bọn cho vay là được. Yến Phi chạy tức tốc vào 1 con đường nhỏ rồi dừng lại thở mệt nhọc. Mồ hôi ra ướt cả áo dù lúc này trời đang rất lạnh. Con bé lấy tay vuốt vuốt ngực cho cơn thở dốc ngưng lại. Vài giây sau, khi đã đỡ mệt, Yến Phi đưa mắt nhìn ra ngoài, con đường vắng hoe k bóng người.

-Phù, may quá… chúng k đuổi theo kịp…-Yến Phi lau mồ hôi trên trán- tối nay có lẽ k về nhà được rồi… hay là đến nhà Tiểu Song Song ngủ nhờ 1 đêm vậy,ừ quyết định như thế…

Đứng 1 hồi lâu, Yến Phi quay gót bước đi. Đột nhiên, nó khự lại, đôi mắt mở to bần thần khi thấy tên Trần đại ca xuất hiện. Trong bóng tối của con đường nụ cười của hắn trông thật đáng sợ. Yến Phi lập tức xoay người định chạy đến cuối đường tẩu thoát nhưng 4 tên đàn em đã đứng đó tự bao giờ. Lần này Yến Phi k còn đường lui…

Yến Phi bị 2 nhóm dồn vào giữa con đường hẹp. Trần đại ca cất giọng ghê rợn:

- Hết đường rồi bé con…

-Gan thật dám gạt đại ca cơ đấy…- Max “nhựa” cười khặc khặc.

-Mày có thể im mồm k? Mày làm tao rối trí… hiểu chứ?

-Dạ… đại ca…

Trần đại ca hướng mắt về phía Yến Phi:

- Mày lại lừa tao nữa rồi, con nhỏ đáng ghét…

Yến Phi đảo mắt liên tục, con bé k biết phải làm gì nữa.

-Tụi bây bắt nó cho tao!

Yến Phi nhìn phía trước rồi nhìn ra sau, mấy tên đang tiến lại gần. Quýnh quáng quá con bé liền lăn đùng ra, giả vờ bất tỉnh.

-Đại ca, nó xỉu rồi…

-Xỉu à, hà, chiêu này xưa rồi em, lần đầu đến đòi nợ, lúc đó chỉ mới 14 tuổi mà nó đã biết dùng chiêu này gạt tao… khi ấy tao cũng sờ sợ, tưởng nó chết…Tụi bây cứ bế nó dậy, tao có cách làm cho nó phải tỉnh.

Ào! Trần đại ca dội nước vào mặt Yến Phi, con bé bị sặc liền ngồi dậy ho sặc sụa:

-Này… anh k biết là tạt nước vào mặt người khác là bất lịch sự lắm sao?

-Còn mày, mày có biết gạt 1 người lớn tuổi hơn mình là bất lịch sự lắm k?- Trần đại ca cố tình “bẻ” lại lời con bé.

Yến Phi lau lau mặt, quay đi lè lưỡi…

-Con kia… -Trần đại ca chợt rít lên- mày k đưa tiền hôm nay cho tao phải k?

-Thì em đã bảo là… tại anh đến sớm quá nên em chưa có tiền…- Yến Phi vẫn “ngoan cố” k chịu đưa tiền.

Trần đại ca thở dài, lắc đầu:

-Thôi được… Max “nhựa” và Đại Bàng, 2 đứa bây kéo con nhỏ tinh ranh đó lại bên kia, lấy 2 bàn tay nó để lên trên chiếc bàn gỗ ở đó…

2 tên đàn em gật đầu. Yến Phi còn chưa hiểu tên đại ca định làm gì mình thì nó đã bị kéo thốc dậy. Max “nhựa” và Đại Bàng lôi Yến Phi đến chiếc bàn gỗ rồi chúng, mỗi tên cầm lấy bàn tay của con bé đặt mạnh lên đấy.

-Các… các anh định làm gì vậy?

Trần đại ca từ từ tiến đến, hắn rút trong áo ra 1 con dao sắt lạnh… Khi vừa thấy cái thứ kim loại trắng dã đó thì Yến Phi biết rằng sắp có ch khủng khiếp xảy ra với mình…

-Nếu hôm nay mày k có tiền đưa bọn tao, thì tao sẽ lấy 1 thứ khác ở mày…- Trần đại ca cười nham nhở.

Yến Phi nuốt nước bọt, họng khô dần:

-Lấy thứ khác… là thứ gì!?

-Là 10 ngón tay của mày!!!

Yến Phi hét lên, văng miểng đầy mặt Đại Bàng:

-Cái gìiiii… 1…10….10… ngón tay á? Này… đừng đùa như vậy chứ….

-Tao k bao giờ biết đùa… phải k tụi bây?- Trần đại ca quay qua hỏi bọn đàn em.

-Vâng ạ… đại ca k biết đùa ạ…- 6 cái miệng đồng thanh cất lên y như hát quốc ca tập thể.

Yến Phi thấy sợ, mồ hôi bắt đầu tuôn ra:

-Này… ngón tay mà cắt đi rồi thì… k mọc lại được đâu…

-Tao biết, nhưng… tao đâu có cắt tay tao đâu mà lo háháhá…- Trần đại ca cười hú hú vẻ khoái chí.

-Hahaha… vui quá…- 6 tên đàn em cười theo.

-Im đi, điên à?- Trần đại ca quát to. Tất cả những đứa nọ im như thóc.

Trần đại ca xoay mặt trở lại nhìn chăm chăm Yến Phi:

-K nói nhiều nữa… Max “nhựa” cầm lấy dao và cắt ngón tay nó cho tao!

Tên Max đón lấy, săm soi lưỡi dao sắt… Yến Phi nói với hắn:

-Anh…Mặt Ngựa đẹp trai ơi… anh là người tốt mà… nên đừng làm thế…

Max “nhựa” liếc mắt qua cô gái:

-Haizzzzz…. Đã bảo tên người ta là Max “nhựa” cơ mà…

-Mày thôi lải nhải cái tên trời đánh của mày đi, Max… cắt tay nó mau lên…

-Dạ…- tên Max hô to rồi từ tốn đặt lưỡi dao xuống những ngón tay của Yến Phi. Con bé vùng vẫy kịch liệt… Rồi khi Max “nhựa” sắp ấn dao xuống thì…

-Huhuhuhu….. trời ơi… bố mẹ ơi con khổ quá…- Yến Phi bỗng khóc rống lên làm mấy tên nọ giật cả mình.

Tiếng khóc la giả vờ của Yến Phi vang lớn kinh khủng.

-Hừ lại cái trò khóc vạ này nữa… -Trần đại ca bịt lỗ tai lại, nghiến răng.

6 tên còn lại cũng bịt tai vì k tài nào chịu nổi tiếng “khóc rống” của Yến Phi.

-Huhuhu… bố mẹ bỏ con đi… để con bị ức hiếp thế này… -Yến Phi tiếp tục gào thảm thiết.

-Đại ca… nó khóc điếc cả tai em đây này…- Max nhăn mặt khổ sở.

-… Và còn văng miểng đầy mặt em nữa…- Đại Bàng vuốt mặt, trông thật đáng thương.

Yến Phi vẫn cứ gào khóc, tru tréo dữ dội.

Trần đại ca điên tiết gào lên: -Im ngay con nhỏ kia….

Yến Phi giật mình, ngưng khóc rống… Trần đại ca tức giận giật lấy dao từ tay Max, hắn nói đay nghiến:

-Mày khóc đi… tao sẽ cắt hết tay mày…

Trần đại ca giơ dao lên cao toan “phát” xuống 1 cú thì Yến Phi thét:

-Đừng… tui có tiền… tui sẽ đưa tiền cho anh…

Trần đại ca khự lại, hắn lia ánh nhìn qua cô gái. Yến Phi thở gấp gáp vì sợ hãi, nó nói, mắt k rời khỏi mũi dao:

-Tui sẽ đưa tiền… sẽ đưa mà…

-Thật chứ?

-Thật!- Yến Phi nuốt nước bọt- tui vừa lãnh lương tháng này… tui sẽ đưa hết cho anh…

Trần đại ca hạ tay xuống, hắn đạp chân lên trên bàn:

-Vậy thì lấy ra đây mau…- hắn kề sát mặt lại gần con bé, đe dọa-… mày mà còn gạt tao lần nữa thì tao k cắt tay mà là cắt cổ mày… được chứ, dễ hiểu k?

-Dạ… hiểu chứ ạ…- Yến Phi cười cười, mặt tái nhợt.

Yến Phi lấy trong túi áo ra phong bì tiền lương lúc chiều ông chủ Quản đưa cho. Nó “trao” tận tay Trần đại ca mà tiếc đứt ruột, và lần này là… đứt ruột thật vì lát nữa nó sẽ k còn đồng nào để ăn tối.

Mở phong bì ra xem, Trần đại ca bảo:

-Tuy k nhiều nhưng cũng đủ rồi… nếu mày ngoan ngoãn ngay từ đầu có phải tốt hơn k…

Yến Phi thở phào, con bé liền xem lại 2 bàn tay của mình, may quá 10 ngón tay vẫn k sao. Trần đại ca hít hà hơi:

-Này… tao vô cùng mệt mỏi vì phải day dưa với mày mấy năm trời. Tối nay tao tuyên bố cho mày biết 1 tin vui: tao cho 2 ngày nữa, sang ngày thứ 3 mày sẽ phải trả hết số tiền còn nợ cho tao, rõ chứ!

-2 ngày ư… hết số tiền còn lại…- Yến Phi hét to- làm sao tôi có nhiều tiền như thế…

-Đó là ch của mày… 2 ngày nữa tao đến, nếu lúc đó k có tiền trả thì mày có 2 lựa chọn : 1 là tao sẽ giết mày, 2 là mày tìm 1 sợi dây thật dài, biết làm gì k, mày tự thắt cổ để đi theo bố ****** luôn…

Yến Phi ngồi bệch xuống đất, con bé rũ người, mắt mở to bần thần…

-Mày tên Yến Phi đúng k, nếu mày bỏ trốn tao sẽ nhớ mãi tên mày và sẽ có cách tìm ra mày… đến lúc đó, mày sẽ rất thảm!

Sau khi buông lời đe dọa cuối cùng, 7 tên cho vay bỏ đi với nụ cười hả hê. Còn Yến Phi, chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi lặng im dưới đất…

Sáng hôm sau, tại tiệm mì Tân Quảng, Diễm Quỳnh đang gọi điện cho ai đó với vẻ mặt lo lắng:

-Nào… Tiểu Phi, cậu bắt máy đi chứ…

Nhưng tất cả đều vô vọng khi đầu dây bên kia k ngừng vang lên tiếng “ Số máy này hiện k liên lạc được….” đầy nhàm chán.

Diễm Quỳnh gác điện thoại xuống, đúng lúc ông chủ Quản bước vào hỏi:

-Sao, vẫn chưa liên lạc được với Tiểu Phi à?

-Vâng… cháu gọi cậu ấy cả chục lần rồi đều k được!

-K biết con bé đã đi đâu, có người nói với chú đêm qua thấy Yến Phi chạy hối hả xuống đường, theo sau còn có 1 đám du côn đuổi theo, chú nghĩ có lẽ là bọn cho vay lại đến đòi tiền!- ông chủ nhíu mày, đăm chiêu.

-Chẳng lẽ… Tiểu Phi đã bị bọn chúng “xử” rồi giấu xác ở đâu đó…

-Bậy, cháu nói linh tinh gì vậy…

Bỗng, “rầm”, tiếng động của cánh cửa mở ra nghe thật lớn, 2 chú cháu quay lại nhìn, vừa thấy mặt cái người đứng ở ngay cửa thì Diễm Quỳnh đã cười rạng rỡ: -Tiểu Song Song…

Đó là Lục Song Song, người bạn rất thân của Yến Phi và Diễm Quỳnh, cũng là người hiểu Yến Phi nhất, từ lúc nhỏ cho đến tận bây giờ. Chưa kịp để Diễm Quỳnh nói thêm lời nào Song Song đã cất tiếng, đầy sốt sắng:

-Ch gì vậy, cậu nói Tiểu Phi xảy ra ch à?

-Tớ và chú Quản nghĩ thế, bình thường Tiểu Phi là người có mặt sớm nhất ở tiệm mì nhưng hôm nay đã hơn 9h rồi mà chẳng thấy cậu ấy đâu, điện thoại thì k liên lạc được…

Tiểu Song Song đập tay lên trán, hậm hực:

-Cái cậu này sao lúc nào cũng làm người khác phải lo lắng thế chứ! Chắc chắn là liên quan đến bọn cho vay rồi, bọn đó ******** thật…

-Tiểu Song Song, tớ thật sự k muốn Tiểu Phi xảy ra ch gì đâu…- Diễm Quỳnh bắt đầu thút thít.

Ông chủ Quản vỗ về cô cháu gái đang sướt mướt:

-Cháu đừng nghĩ thế, nhất định Tiểu Phi sẽ k sao… nó luôn may mắn mà…

Nhìn 2 người họ an an ủi ủi cho nhau, Song Song khẽ thở dài.

-Thật ra cậu đang ở đâu vậy Tiểu Phi?!

Khi đó, Yến Phi đang ngồi ở trạm xe buýt, nó cứ hết nhìn người này lại nhìn người khác, họ hối hả lên xe, hối hả bước đi như thể họ có rất nhiều ch để làm… Thế giới này lúc nào cũng bận rộn vì thế chẳng ai quan tâm đến ai, cũng như chẳng ai quan tâm đến Yến Phi đang đói cồn cào vì nó k còn 1 đồng nào trong người. Và quan trọng là họ chẳng biết con bé sắp bước đến bờ vực thẳm của cái chết.

-Đời mình thế là hết… hết thật rồi… làm sao trong 2 ngày mình kiếm đủ ngần ấy tiền đưa bọn chúng chứ… -Yến Phi lẩm bẩm 1 mình- Yến Phi à, mày sinh ra chỉ để như vậy thôi sao, có bố mẹ trong 14 năm, trả nợ hết 4 năm và rồi chết lúc 18 tuổi, mày chắc sẽ được khắc tên trong lịch sử là người có cuộc sống dở hơi nhất.. hahaha…

Yến Phi chợt cười lớn khiến những người đi đường kinh ngạc. Rồi từ “kinh ngạc” họ lại “vô cùng kinh ngạc” khi Yến Phi đang cười thì chuyển qua khóc lóc thê thảm.

-Bố mẹ ơi… bố mẹ đem con đi theo luôn cho rồi… bố mẹ k phù hộ cho con gì cả… con khổ quá…

Yến Phi gào thảm thiết, tru tréo với tất cả những người qua đường.

Gió thổi xào xạt, những cành cây của phố Hoa Đạo lay động mạnh.Gió thổi tung 1 tờ giấy dán trên tường ở gần đó, nó bay tốc đi, bay dưới đất và bay đến gần chỗ Yến Phi đang ngồi than khóc.

-Huhuhu, bố mẹ ơi, con… ối…- 1 tờ giấy bay thẳng vào mặt Yến Phi.

Yến Phi gở tờ giấy ra khỏi mặt mình, con bé nhìn, là tờ giấy lúc nãy. Nó lau nước mắt và đọc theo từng dòng chữ nhòe trên giấy:

-Cái quái gì vậy nèh… híc…híc… Gia đình họ Du cần người làm con dâu à, làm dâu thử trong vòng 4 tháng, dịch vụ gì lạ thế … với số tiền thưởng là…

2 con mắt của Yến Phi mở to trừng trừng như muốn lòi ra ngoài khi thấy số tiền thưởng in đậm trên giấy, miệng há hốc k nói lên lời:

-C…. c…. cái… cái… gì… gì… v… va…. vậy… trời….

-Trời ạ, có phải là cái nhà k nhỉ?

Yến Phi ngước cổ nhìn ngôi nhà của gia đình họ Du, đó k còn là nhà nữa mà là 1 ngôi biệt thự cổ kính đầy bí ẩn nằm giữa phố Hoa Đạo. Có 1 điều kỳ lạ là, xung quang đó cây cối vô cùng rậm rạp, nhìn cứ y như là cả khu rừng ấy. Yến Phi cảm tưởng rằng, k 1 tia nắng nào có thể len qua các tán cây um tùm đó được. Ngôi nhà của họ Du khiến cho bất cứ ai đi ngang qua đều phải ngước nhìn ngưỡng mộ. Vì nó vô cùng xinh đẹp và kỳ bí…

Đang ngẩn ngơ trước ngôi biệt thự cổ kính, Yến Phi bỗng thấy từ trong sân vườn 1 người con gái sắp bước ra. Đó chắc là 1 cô hầu vì chiếc váy cô ta đang mặc đã nói lên điều ấy…
Chương 3: Ngôi biệt thự của sự bí ẩn! (1)

Suy nghĩ gì đó Yến Phi liền nhanh chân chạy đến 1 bụi cây gần đó, núp vào. Cổng biệt thự mở, cô gái đó bước ra ngoài…. Từ trong lùm cây, Yến Phi nghiêng đầu qua lại cốt để quan sát các hành động của cô gái đó, hóa ra là cô ta đi đổ rác. Xong, cô ta quay lưng toan bước vào thì:

-Này, chị gì ơi…

Cô gái xoay lại thấy Yến Phi đứng nhìn mình mỉm cười. Yến Phi từ từ đến bên người nọ, rồi cất tiếng:

-À… chị cho em hỏi, có phải đây là biệt thự họ Du? Em có nhặt được tờ giấy này…- nó lóng ngóng lôi tờ giấy “tìm con dâu” ra trước mặt- … trong đây ghi tìm 1 người làm dâu thử, em muốn… muốn…

-Em muốn làm dâu thử cho nhà họ Du à?- cô gái lên tiếng, nghe thật dịu dàng.

Yến Phi gật đầu:- Vâng, k biết là có được k…

-Dĩ nhiên là được, tốt quá, chúng tôi vẫn đang chờ 1 cô gái xin làm dâu. Nào, vậy thì em cùng chị vào trong để nói ch với bà chủ!

Cô gái cười tươi, cô mở cổng, đứng sang 1 bên giơ tay như thể chào đón khách. Yến Phi cúi cúi đầu chậm chạp bước vào sân vườn ngôi biệt thự.

Đúng như Yến Phi nghĩ, nơi đây là cả 1 khu rừng, vào bên trong mới thấy cây cối nhiều k thể tưởng tượng được. Chưa kể k gian xung quanh hơi âm u, cũng phải, cây nhiều như thế thử hỏi nắng nào chiếu qua được.

-Em làm gì mà ngẩn người vậy?- cô gái chợt quay lại hỏi.

-Dạ… à, em ngạc nhiên tại sao biệt thự lại có nhiều cây đến thế, như vậy thì làm sao có nắng?

-Đây vốn là điều đặc biệt của nhà họ Du…- cô gái nhìn Yến Phi, cái nhìn ẩn chứa điều gì kỳ lạ-… thật ra, những người nhà họ Du k thích ánh nắng mặt trời, mọi người k thể đi dạo trong vườn nếu như có nắng… vì thế mới trồng nhiều cây như vậy! Mà, em tên gì?

-Em tên Yến Phi!

-Còn chị là Trúc Linh, người giúp việc trong nhà!

Cả 2 trò ch với nhau cho đến khi đứng trước cánh cửa của ngôi biệt thự. Trúc Linh nhẹ nhàng mở cửa, Yến Phi cũng vào theo. Woa! Yến Phi thốt nhẹ, con bé đưa mắt nhìn khắp nhà, đồ đạc xung quanh, từ chiếc bàn đến cái ghế, những bức tranh cổ và cả chùm đèn cổ treo dọc căn phòng. Yến Phi ngỡ rằng mình đang lạc vào 1 lâu đài cổ kính tráng lệ và k kém phần kỳ bí.

-Đây là phòng khách, em ngồi chơi để chị lên báo với bà chủ!- Trúc Linh kéo nhẹ Yến Phi lại chiếc ghế salong màu bạc với kiến trúc cổ, cô cười- em cứ tự nhiên đừng ngại gì cả!

Dứt lời, Trúc Linh bước lên những bậc thang đá xanh được trải thảm đỏ. Yến Phi ngồi xuống ghế mà mắt cứ nhìn trân trối ngôi nhà. Nó thật k ngờ ở cái phố Hoa Đạo này lại xuất hiện 1 ngôi nhà như thế này. Bên ngoài trông đã đẹp bên trong còn đẹp hơn ấy chứ… Có tiếng bước chân,Yến Phi thoát khỏi “cơn mê”, đưa mắt nhìn. 1 người phụ nữ trung niên xinh đẹp xuất hiện, bên cạnh còn có Trúc Linh, bà bước đi thật nhẹ nhàng khoan thai trên thảm đỏ của bậc thang, Yến Phi ngẩn người vì trong bà thật giống 1 vị nữ hoàng. Yến Phi cứ nhìn mãi cho đến khi người phụ nữ xinh đẹp đó đến bên cạnh ngồi xuống và lên tiếng:

-Nghe Trúc Linh nói, cháu muốn làm dâu thử cho nhà họ Du?

-Dạ..- Yến Phi sựt tỉnh- dạ.. đúng ạ…

-Dì là bà chủ Du, chủ của ngôi biệt thự này. Cháu có thể cho dì biết tên?

-Dạ… cháu tên Yến Phi, dì cứ gọi cháu là Tiểu Phi là được!

-Yến Phi, cái tên rất hay, bay lên đi chim yến bé bỏng, chắc tên cháu là như thế nhỉ?- bà chủ Du cười.

-Ha… dạ có lẽ thế… cháu họ Yến, bố cháu nói được bay là điều tuyệt vời nhất thế nên bố đã đặt tên cho cháu là Phi!- Yến Phi bảo.

-Hẳn bố mẹ Tiểu Phi phải là người rất tuyệt, bố mẹ cháu đã được bao nhiêu tuổi rồi.

Yến Phi cười, gương mặt buồn bã:

-Nếu… bố mẹ cháu còn sống thì giờ này có lẽ họ cũng bằng tuổi bà chủ Du!

-À… dì xin lỗi… vậy cháu sống 1 mình ư?

Yến Phi gật nhẹ. Bà chủ Du nhẹ nhàng:

-Cháu còn nhỏ mà đã sống 1 mình quả là điều k dễ dàng. Thôi k nói đến ch buồn nữa, Tiểu Phi thật sự muốn làm dâu thử cho nhà họ Du?

Yến Phi cảm giác câu nói ấy chứa đựng cái gì đó hơi bất thường. Bộ làm dâu thử ở đây sẽ bị gì sao… nhưng, cho dù có bị gì đi nữa cũng k thể đáng sợ bằng “cái án tử” mà bọn cho vay đã đặt ra cho nó.

-Vang… vâng, cháu muốn làm dâu thử…

Bà chủ Du tiếp:

-Thế thì được rồi, kể từ hôm nay cháu bắt đầu làm dâu thử cho nhà họ Du.

-Chỉ thế thôi ư?- Yến Phi nghệch mặt.

Bà chủ Du nhíu mày trước câu nói khó hiểu kia.

-Ý cháu là… k cần điều kiện gì hay đại loại là… thử thách để được chọn sao?- Yến Phi nghĩ ngợi.

Nghe xong, bà chủ Du và Trúc Linh liền cười nhẹ. Trúc Linh dịu dàng:

-Em đừng lo, đây đâu phải là cuộc thi tuyển chọn gì đâu!

-Trúc Linh nói đúng, ai muốn làm dâu thử đều được cả, k cần điều kiện cũng k cần thử thách…

-Cháu nghĩ là nên có 1 điều kiện bắt buộc chứ ạ…

-Điều kiện gì?

Yến Phi lém lỉnh đáp: -Đó là những ai đến làm dâu đều phải là 1 cô gái trẻ dưới 25 tuổi vì lỡ đó là 1 bà lão 50 thì khổ cho con trai của bà chủ Du lắm!

2 người nọ nhìn nhau rồi bật cười. Bà chủ Du cười gật gù:

-Thông minh và rất hài hước, dì thích cháu rồi đó Tiểu Phi!

Yến Phi gãi đầu cười. Chợt nhớ ra gì đó, con bé liền ngập ngừng hỏi:

-Vậy… tiền thưởng… à cháu k phải là đứa tham tiền nhưng… nhưng vì… cháu có ch nên…

Thấy thái độ bứt tóc bứt tai của cô gái, bà chủ Du mỉm cười:

-K có gì đâu, con người ai mà chẳng cần tiền… nếu hiện tại cháu cần số tiền đó thì dì sẽ đưa cho cháu.

-… dạ, cám ơn vì đã hiểu cho cháu…

Trúc Linh đưa cho bà chủ 1 sấp tờ séc, bà viết vào đó số tiền thưởng rồi ký tên, xong bà đưa cho Yến Phi. Yến Phi đón lấy, nó thấy vui mừng vì đã có tiền trả nợ. Rồi con bé đưa mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp:

-Dì k sợ cháu lấy tiền rồi sẽ k trở lại đây sao?

-Ch đó xảy ra cũng khá nhiều lần rồi, có những cô gái đến đây giả vờ muốn làm dâu và xin ứng trước tiền thường sau đó họ k trở lại nữa.- Trúc Linh kể.

-Nhưng mất số tiền ấy k quan trọng, điều quan trọng là…- ánh mắt bà chủ Du buồn thăm thẳm- quan trọng là… có thể tìm được 1 cô vợ tốt cho thằng bé…

Yến Phi tròn xoe mắt, nó thấy trong đôi mắt của người phụ nữ đó xuất hiện 1 tình yêu thương vô bờ dành cho con trai.

-Nhưng dì tin Tiểu Phi k phải là người như thế đúng k? Ngay lấn đầu gặp và qua cách cháu nói ch dì tin Yến Phi là người tốt. Nhất định cháu sẽ giữ lời hứa trở lại đây.

1 cảm xúc kỳ lạ dấy lên trong lòng Yến Phi, nó cười:

-Vâng, nhất định cháu sẽ trở lại đây vào ngày mai!

Khi được tiễn chân ra khỏi cổng, Yến Phi chào Trúc Linh rồi rảo bước.

-Chà, Yến Phi à… thật đáng xấu hổ… mày nhận tiền người ta và mày đã định nuốt lời k làm dâu thử… sao mày lại nghĩ như thế chứ…

Yến Phi nghĩ thầm, nó tự trách mình. Con bé nhớ đến nụ cười của bà chủ Du cả ánh mắt buồn của bà ấy nữa:

-Bà chủ Du… chị Trúc Linh đã rất tin mình….

Yến Phi cất bước đi xa dần ngôi biệt thự xinh đẹp. Phía trên cành cây gần đó, bóng dáng 1 cậu bé xuất hiện, nó dõi theo Yến Phi và cười thích thú…

-Yến Phi cậu có biết mọi người rất lo lắng cho cậu k hả?- Diễm Quỳnh trách móc- đồ đáng ghét, làm tớ cứ tưởng…

-Tưởng gì…- Yến Phi hỏi.

-Tưởng cậu chết ở cái xó xỉnh nào rồi chứ tưởng gì!

Yến Phi thở ra:

-Nghe giọng và câu nói khó nghe ấy thì biết ngay là ai!- nó xoay mặt lại- Lục Song Song, cậu k thể nói câu nào dễ nghe hơn sao?

Lục Song Song cười:

-Dễ nghe à…- nó hét to- cậu đi đâu mất biệt cả buổi làm mọi lo sốt vó, tớ còn chưa hỏi tội cậu mà cậu còn bảo tớ nói câu gì dễ nghe ư?

Yến Phi nhăn mặt, bịt lỗ tai:

-Chà, chọc trúng cơn giận của bà la sát rồi… thôi, bớt giận đi… tớ đói quá chừng này, các cậu phải cho tớ ăn tô mì đã chứ…

Lục Song Song vuốt ngực nhằm hạ cơn tức:

-Cái cậu này… cứ làm người ta lo lắng rồi khi trở về lại cứ tỉnh bơ thế có giận k cơ chứ?

-Được rồi, Tiểu Song Song, cậu ấy trở về bình an là tốt rồi.- Diễm Quỳnh nhìn Yến Phi ăn ngon lành tô mì nóng hổi.

-Uh…- Song Song khoanh tay- này, Tiểu Phi đáng ghét, ch gì đã xảy ra với cậu vậy, từ tối hôm qua ấy…

Yến Phi dừng ăn, nó xoay mặt qua 2 người bạn:

-À, đúng rồi, quên nữa, tớ có ch này muốn kể cho các cậu đây…

-Yến Phi dễ thương quá bà chủ nhỉ?- Trúc Linh dọn dẹp tách trà trên bàn.

-Ừ, con bé lanh lợi và rất đáng yêu… hy vọng rằng…

Bà chủ Du chưa nói hết câu thì 1 giọng nói khác đã vang vang:

-Mẹ hy vọng rằng, chị gái Yến Phi đó sẽ chấp nhận gia đình họ Du và nhất là anh trai Du Hạo đúng k?

Trúc Linh ngước mặt lên, 1 thằng bé đang ngồi trên chiếc tủ cao đung đưa chân:- Cậu chủ Du Thiên!

Bà chủ Du đưa tách trà lên miệng, uống 1 hớp:

-Con làm gì ở đây vậy, sao k ở cạnh anh trai con?

-Thôi, ở chỗ anh AHạo buồn chết đi được, với lại anh ấy cũng đã ngủ rồi! Hôm nay có “người mới” xuất hiện ở nhà mình nên con muốn xem thử.

-AThiên, con k được nói ch của cô gái Yến Phi cho anh trai biết.

-Tại sao ạ?

-Tóm lại con cứ nghe lời mẹ, chăm sóc anh trai con thật tốt và đừng nói gì hết… -bà chủ Du đứng dậy- Trúc Linh, ta đi nghỉ đây nếu có gì thì báo ta biết.

-Vâng, bà chủ…

Bà chủ Du bước lên bậc thang đá xanh, trước khi lên phòng bà còn nói với:

-AThiên con đừng cứ dùng phép bay nhảy lung tung kẻo té ngã đó, phép của con còn chưa thành thạo nên cẩn thận.

Du Thiên chán nản đáp: -Dạ, con biết rồi…- nó chống cằm nghĩ ngợi-tại sao lại k cho mình nói nhỉ, mình nhất định phải kiểm tra thử chị dâu mới này xem sao!

-Cậu muốn ăn gì trưa nay?

-Trúc Linh, chị biết em thích món gì mà…

-Cái gì bồ làm dâu cho nhà người ta à?- Diễm Quỳnh kêu lớn như thể vừa phát hiện ra 1 điều gì đó rất phi lý.

-Có gì mà cậu ngạc nhiên thế?- Yến Phi dò hỏi.

-Diễm Quỳnh ngạc nhiên là phải, ai chứ Yến Phi mà làm dâu thì còn hơn là ch lạ bốn phương.- Song Song tỉnh bơ.

-Xì… tớ làm gì đến nỗi…

-Thế nhà họ Du gì đó rất giàu à?- Diễm Quỳnh hồ hởi.

-Ờ… đúng thế, cả 1 ngôi biệt thự cổ kính và to như vậy mà, nhưng có điều cái nhà ấy kỳ lạ lắm, trong vườn có rất nhiều cây, rậm rạp như rừng vậy. Nghe chị Trúc Linh nói nào là người họ Du k thích nắng, nếu có nắng thì họ k thể đi dạo trong vườn nhà được… khó hiểu quá…

-Quái cứ như ma vậy!- Diễm Quỳnh nhíu mày.

-Tiểu Phi, thế cậu đã gặp con trai của bà chủ họ Du chưa, cái người sẽ là chồng tương lai của bồ ấy….

Nghe Lục Song Song hỏi vậy, Yến Phi mới ngớ ra:

-Ừ nhỉ, tớ chưa gặp mặt anh ta, tên cũng k biết luôn, tớ quên hỏi mất rồi!

-Haizzzzz… có ai như cậu k, đi làm vợ người ta mà k hỏi người ta tên là gì…trong đầu cậu chỉ có tiền thôi à…-Song Song lắc đầu chán chường.

-Vì tớ chỉ nghĩ đến ch trả hết nợ thôi nên chẳng nhớ gì cả, ngày mai tớ sẽ hỏi, biết đâu ngày mai tớ sẽ gặp được anh ta!

-Mai cậu trở thành dâu nhà người ta rồi, buồn quá…- Diễm Quỳnh chọc.

-Nói gì thì nói, chứ cái việc làm dâu thử kỳ cục này chẳng biết rồi sẽ ra sao. Khi k tự dưng cậu đồng ý lấy 1 người xa lạ, thậm chí còn chưa thấy mặt và chưa biết tên nữa…- Song Song nói chính chắn.

-Tiểu Song Song nói đúng, lấy chồng là ch 1 đời mà…

-Tớ cũng đã rất đắn đo nhưng đâu còn cách nào khác, số tiền ấy sẽ giúp tớ trả hết nợ, quá tuyệt rồi! Thôi thì cứ chờ thử xem sao....trước mắt là tớ đã trả xong số nợ còn ch khác để tính sau…

2 đứa nọ nhìn nhau, thở dài.

Sáng hôm sau, Yến Phi đã có mặt tại ngôi biệt thự họ Du. Cổng mở, Yến Phi bất ngờ khi thấy 3 cô hầu gái đang cúi người và đồng thanh cất tiếng:

-Kính chào cô chủ Yến Phi!

-Cô.. cô chủ… á… thôi mọi người đừng như thế… em k quen đâu.- Yến Phi cười, cúi người chào lại họ.

Trúc Linh ngước lên mỉm cười:

-Từ bây giờ, cô chủ là đã vợ của cậu chủ Du Hạo, tuy chưa chính thức nhưng cũng đã được bà chủ gọi là con dâu.
Chương 4: Ngôi biệt thự của sự bí ẩn! (2)

-Chị Trúc Linh, nhưng em…

-Xin cô chủ đừng gọi Trúc Linh là chị như thế là k được… mọi nguyên tắc trong nhà họ Du đều phải tuân thủ nghiêm ngặt nếu k sẽ bị trách phạt.

Yến Phi chẳng biết nói thêm điều gì, đành gật gù.

-À, sẵn đây xin giới thiệu với cô chủ, đây là 2 đứa em song sinh của Trúc Linh, Trúc Lam và Trúc Lâm.

Yến Phi đưa mắt nhìn, phía sau lưng Trúc Linh quả nhiên có 2 cô gái giống hệt cô ấy. 1 cô trông có vẻ khép nép còn cô kia thì nhìn khá nghiêm nghị.

-Chào, chị…à k, chào Trúc Lam và Trúc Lâm!

-Vâng, cô chủ!

-Cô chủ Yến Phi, mời cô chủ vào nhà bà chủ đang đợi.-Trúc Linh lại giơ tay về phía trước như mời.

Yến Phi cười cười cất bước. Nó thở ra, nghĩ thầm: Cái ch này rồi sẽ đi đến đâu đây trời!!!!

Trong lúc bước đi vào nhà, Yến Phi quay qua Trúc Linh:

-Trúc Linh cứ gọi em… à, lại quên, cứ gọi t.. tôi là cô chủ là được, k cần phải cô chủ Yến Phi dài dòng!

-Thưa, em là Trúc Lam k phải chị Trúc Linh…

Bây giờ Yến Phi mới để ý, người mà con bé gọi là Trúc Linh hóa ra là người có gương mặt nghiêm nghị lúc nãy.

-Xin lỗi, 3 người giống nhau quá nên k thể phân biệt được.

-Vậy cô chủ Yến Phi cứ căn cứ vào màu áo của chúng em là được.- cô gái khép nép lên tiếng- chị Trúc Linh mặc áo màu vàng, chị Trúc Lam mặc áo màu đỏ và cuối cùng em, Trúc Lâm, mặc áo màu xanh lá. Tuy mỗi ngày chúng em mặc những chiếc áo khác nhau nhưng màu k thay đổi, đó là cách bà chủ đề ra để k nhầm lẫn.

-À, ra vậy, tôi hiểu rồi…

-Lúc nãy cô chủ bảo đừng gọi là cô chủ Yến Phi là k được ạ, vì trong nhà còn có 2 cô chủ khác nữa nên bắt buộc chúng em phải gọi tên để phân biệt các cô chủ với nhau.- Trúc Lam nói rõ.

-Sao, trong nhà còn có 2 cô chủ khác ư?- Yến Phi ngạc nhiên.

-Vâng, nhưng tiếc là 2 cô chủ Du Phương và Du Thanh đi vắng mấy ngày, hôm sau mới về được. À đến rồi, cô chủ Yến Phi, mời!

Trúc Linh mở cửa, Yến Phi từ từ bước vào. Cũng là cánh cửa, căn phòng hôm qua nhưng sao nó thấy không khí có vẻ khác khác, có lẽ vì lễ nghi quá mức chăng!

Trên bậc thang đá xanh trải thảm đỏ, bà chủ Du đã đứng đợi tự lúc nào, vừa thấy Yến Phi bước vào, bà đã gọi:

-Tiểu Phi, mẹ rất mừng vì con đã trở lại. Nào, con hãy cùng mẹ đi tham quan 1 vòng ngôi nhà mới của con và mẹ sẽ nói thêm về 1 số nguyên tắc trong gia đình.

-Mẹ?… Nhà mới?… Nguyên tắc gia đình?...

-Đúng, từ giờ con đã là con dâu của nhà họ Du nên con phải gọi mẹ là mẹ, và con sẽ phải sống trong ngôi biệt thự này cùng với mọi người, đây là gia đình chồng của con.- bà chủ Du dịu dàng.

-Ừ nhỉ, sao mình lại quên điều đó chứ…- Yến Phi tự nhủ, nó ngước nhìn bà chủ Du- vâng, thưa… mẹ!

Sau đó, Yến Phi theo bà chủ Du đi tham quan 1 lượt ngôi nhà to lớn này. Nhìn cái nhà thôi cũng đủ biết nó rộng cỡ nào ấy vậy mà đi tham quan hết nhà là hiểu. Yến Phi lúc đầu còn hăm hở sau đó thì mệt lả người. Thật khó hiểu, người trong thật ra có bao nhiêu người mà lại ở 1 ngôi nhà to như vậy. Có nhiều phòng bỏ trống bụi bám đầy, thế thì xây nhiều làm chi cho uổng.

-Thật ra phòng ốc trong nhà cũng k có gì đặc biệt.- bà chủ Du nhìn con dâu- chủ yếu là khi con về nhà mới thì cũng nên biết chút ít về nó đúng k. Con có thể đến các phòng con muốn như phòng đọc sách, phòng khách, phòng tranh, và các phòng ở tầng 1, còn những phòng còn lại nếu k cần thiết thì con đừng đến làm gì.

-Dạ… con biết rồi.

-À còn 1 vấn đề nữa, con đừng đi lung tung trong nhà, cứ ở trong phòng, nếu có ch gì thì xuống phòng bếp gọi 3 chị em Trúc Linh là được. Ngoài ra, có 1 tục lệ nhà họ Du dành cho những con dâu mới, đó là nủa đêm phòng của họ phải bị khóa bên ngoài.

-Nghĩa là phòng con sẽ bị khóa chốt bên ngoài ạ!- Yến Phi hỏi với vẻ mặt thấy rõ sự lạ lùng.

-Ừ, nhưng con yên tâm, việc này chỉ kéo dài vài ngày. Cuối cùng, về việc chồng tương lai của con… chồng con tên Du Hạo, lúc này tạm thời con chưa gặp nó, nhưng vài ngày sau 2 đứa sẽ gặp nhau thôi. Vì làm dâu thử trong vòng 4 tháng nên con và Du Hạo chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thế nên cả 2 vẫn ngủ ở 2 phòng khác nhau.

Nghe vậy Yến Phi thấy nhẹ nhõm hẳn.

-Vậy… khi nào con và a… anh Du Hạo sẽ trở thành vợ chồng chính thức?

-Sau 4 tháng làm dâu thử con sẽ biết!

Yến Phi nghiêng đầu khó hiểu. Cuối cùng thì cả buổi sáng hôm đó Yến Phi cũng đã rõ về cái việc “làm dâu thử” kỳ quặc này và những “tục lệ” trong gia đình chồng. Vậy là Yến Phi bắt đầu cuộc sống làm dâu.

-Em và cô chủ sẽ cùng mua vài món cho bữa chiều nay.- Trúc Lâm ân cần nói khi cả 2 người đang ở trong siêu thị.

-Ừ… vậy chiều nay có bao nhiêu người sẽ cùng dùng bữa?

-À, chỉ có bà chủ và cô chủ Yến Phi thôi!- Trúc Lâm mỉm cười đáp.

-Sao ít thế?- Yến Phi ngạc nhiên.

-Dạ, nhà họ Du hiện tại có tất cả là 5 người k tính 3 chị em em thì có bà chủ, cô chủ lớn Du Phương, cậu chủ Du Hạo, tiếp là cô chủ nhỏ Du Thanh cuối cùng cậu chủ út Du Thiên. Bây giờ có thêm cô chủ Yến Phi nữa là 6. Hiện tại 2 cô chủ đã đi vắng, còn 2 cậu chủ Du Hạo và Du Thiên thì đang sống ở “nhà” khác.

-Tại sao lại ở nhà khác?- Yến Phi tiếp tục thắc mắc.

-Về ch này thì em k thể nói cho cô chủ rõ được, chờ vài ngày nữa cô sẽ biết thôi! Cô muốn ăn gì chiều nay,chúng em sẽ làm cho!

-Tôi ăn gì cũng được, giống mọi người…

-Thế em sẽ đi tìm vài món, còn cô chủ thích gì cứ tự nhiên mua sắm nhé!- Trúc Lâm nói xong liền đẩy xe đi lên quầy thực phẩm. Yến Phi đi theo sau mà đầu óc cứ suy nghĩ miên man…

Tại quầy tính tiền, Yến Phi vô cùng kinh ngạc khi thấy trong số những thứ Trúc Lâm mua có 4 bịch huyết đỏ ở dạng lỏng.

-Chiều nay em làm món gì mà cần đến 4 bịch huyết dữ vậy!

Trong 1 thoáng, Yến Phi thấy Trúc Lâm có vẻ khó xử vì cô gái đã im lặng vài giây.

-Dạ… 4 bịch huyết này k dùng để chế biến món ăn mà dùng vào việc khác. Cô đừng lo, chỉ là máu động vật thôi!!!

Đến lúc này thì Yến Phi bắt đầu thấy mọi người trong nhà họ Du k hề bình thường chút nào. Ở họ chắc chắn là có điều bí ẩn gì đây.

Cả 2 bước vào cổng thì thấy Trúc Linh lẫn Trúc Lam đã đứng chờ.

-Cô chủ cứ đưa đồ cho em.- Trúc Linh đỡ lấy cái túi trên tay Yến Phi.

-K cần đâu, nó rất nhẹ, có gì Trúc Linh đỡ giúp cho Trúc Lâm.

Yến Phi lắc đầu đưa mắt qua Trúc Lâm đang sách cả 2 túi nặng trịch.

Cả 4 đi vào trong. Bỗng, Yến Phi kêu lên: -Ui da!

3 cô hầu nọ xoay qua thấy Yến Phi rờ đầu, dưới chân quả dâu khô lăn lóc.

-Cô chủ Yến Phi sao vậy?- Trúc Lâm lo lắng hỏi.

-À, tại trái dâu rớt xuống trúng đầu thôi…

Trúc Linh khẽ đưa mắt nhìn lên tán cây, dường như cô đã biết vì sao trái dâu khô ấy lại rớt trúng đầu Yến Phi vì cô thoáng thấy 1 bóng dáng nhỏ ẩn trong những lá cây rậm rạp.

-Có lẽ sắp sang đông nên trái bắt đầu rụng.- Trúc Linh bảo.

Rồi 4 người lại đi tiếp. Vừa đi Yến Phi vừa nhìn nhìn lên tán cây khi nãy, sự thật thì trái dâu khô k rớt trúng đầu mà là bay đến từ phía sau y như có ai đó ném trái dâu vào đầu nó vậy. Quái đản thật!

Khi thấy 4 cô gái đã vào nhà, thì cái bóng nhỏ trên tán cây dần lộ ra. Đó là cậu bé nghịch ngợm Du Thiên.

-Chọc chị dâu vui thiệt, nhưng lúc nãy mình hơi mạnh tay.

-Con dùng bữa ngon chứ?- bà chủ Du nhẹ nhàng đẩy tách trà qua cho cô gái- tay nghề nấu nướng của Trúc Lam rất giỏi.

-Vâng, con ăn rất ngon.- Yến Phi cười đáp, rồi con bé im lặng dường như suy nghĩ điều gì.

-Có ch gì khiến con bận tâm à?

-Dạ…- Yến Phi thoáng ngập ngừng- con muốn hỏi…

Yến Phi chưa kịp nói thì cửa phòng mở Trúc Lâm xuất hiện:

-Xin lỗi vì đã quấy rầy bà chủ và cô chủ Yến Phi nhưng bà chủ có điện thoại!

-Được rồi, ta xuống ngay.-bà chủ Du cười- con cứ uống trà và xem 1 số bức tranh treo trên tường, mẹ sẽ quay lại ngay.

Yến Phi gật đầu. Cửa phòng đóng lại, con bé thở ra, lúc nãy nó đã định hỏi về Du Hạo… Ngồi buồn, Yến Phi đứng dậy, đi vòng quang phòng rồi xem những bức tranh. Trong lúc Yến Phi chú tâm vào tranh vẽ thì phía sau, trên chiếc bàn gần đó, Du Thiên từ từ biến hình ra. Thằng bé khoanh tay ngồi trên bàn nhìn chị dâu mới đang dán mắt vào các bức tranh vô vị. 1 ý nghĩ chọc phá Yến Phi lóe lên trong đầu nó. Du Thiên lại biến mất…

Yến Phi vẫn say sưa xem tranh mà chẳng ngờ rằng sau lưng mình 1 chiếc bình đang được nhấc lên bay lơ lửng và “Xoảng!”.

Yến Phi giật mình quay lại, con bé ngỡ ngàng khi thấy những mảnh xứ nằm vung *** dưới nền nhà mà trong phòng k hề thấy bóng dáng của ai cả…

Cửa phòng chợt mở, bà chủ Du và 3 cô hầu chạy vào. Tất cả thấy chiếc bình vỡ tan tành còn Yến Phi thì ngồi nhặt các mảnh xứ và giương đôi mắt ngơ ngác nhìn họ.

-Ch gì xảy ra vậy, sao bình lại vỡ?

-Mẹ à, k phải con làm… con thật sự k làm vỡ bình… con đang xem tranh đột nhiên tiếng xoảng vang lên rất lớn… con quay lại thì bình đã vỡ…

Bà chủ Du đưa mắt nhìn khắp căn phòng, có vẻ bà đã hiểu sự tình.

-Con có bị thương k?

-Dạ k… mẹ hãy tin con, con thật sự…

-Mẹ hiểu rồi, chẳng có gì đâu chắc gió thổi mạnh nên bình rơi xuống. Con đừng nhặt nữa kẻo đứt tay.- bà chủ Du đỡ Yến Phi dậy.

-Đúng đó, cô chủ cứ để em thu dọn cho!- Trúc Lâm cúi xuống.

-Trúc Lam đưa cô chủ Yến Phi xuống phòng khách, Trúc Linh chuẩn bị 2 tách trà khác lát sau ta xuống! Trúc Lâm, đừng dọn nữa, xuống bếp phụ chị con pha trà.

Cả 3 vâng lời,Trúc Lam đưa Yến Phi rời khỏi phòng. Yến Phi vẫn chưa bình tĩnh hẳn về việc vừa xảy ra. Khi 4 cô gái đã đi, bà chủ Du gọi:

-Con mau hiện hình ra AThiên!

Lập tức ngay chiếc bàn, Du Thiên hiện hình, nó gãi đầu vì biết mẹ đang giận. Bà chủ Du nhìn cậu con trai nghịch ngợm:

-Mẹ đã nói con đừng chọc chị dâu mà! Con làm thế chị dâu sẽ sợ!

-Con thấy chị dâu đâu có sợ… con chỉ muốn đùa chút thôi.

-Con muốn đùa với chị dâu thì con phải hiện hình ra chứ, con cứ tàng hình rồi chọc phá như vậy làm sao được!

-Con thấy như vậy thú vị hơn!- Du Thiên khoái chí.

-Nếu con còn làm thế với chị dâu mẹ sẽ k cho con qua đây nữa!- bà chủ Du nghiêm nghị.

-Sao, thế thì còn gì vui…

-Con… mau dọn những mảnh vỡ, con gây ra thì tự dọn lấy, nhớ lấy chổi quét đừng nhặt kẻo đứt tay!- bà chủ Du mở cửa phòng.

Du Thiên bực bội, nó vớ lấy cây chổi nhỏ lùa đống xứ vỡ vào thùng rác.

-Woa phòng đẹp quá!- Yến Phi đưa mắt nhìn căn phòng mới của mình.

-Từ giờ đây sẽ phòng con, nó hơi bụi 1 chút nhưng Trúc Lam đã quét dọn sạch sẽ rồi.

-Dạ như thế là quá tốt rồi, con rất thích!

-Vậy thì tốt, thôi chúc con ngủ ngon.

-Chúc mẹ ngủ ngon.

Cửa đóng lại, Yến Phi ngã người lên giường. Êm ái quá! Cứ như mơ vậy… Chợt con bé nhớ lại sự việc chiều nay trong phòng tranh, nó thấy thật khó hiểu… Tự dưng cái bình ấy lại vỡ. Gió ư? Kỳ lạ quá!

-Lẽ nào có ai đó đang chọc mình? Nhưng mình chẳng thấy ai cả… rõ ràng nhà họ Du thật kỳ quái!

Nửa đêm hôm đó, đang ngủ thì Yến Phi chợt tỉnh vì nghe có âm thanh khá ồn ào vang lên, tuy k lớn nhưng đủ để đánh thức người khác.

-Ch gì thế nhỉ…- Yến Phi dụi mắt ngồi dậy. Con bé đến gần cửa phòng, áp ai nghe… Hình như có tiệc thì phải. K đúng, người trong nhà rất ít chưa kể gia đình họ Du vốn khá nghiêm làm sao có tiệc được. Thế thì âm thanh ồn ào đó là gì? Hay là… xuống xem thử. Nghĩ vậy, Yến Phi liền mở khóa đẩy cửa ra nhưng k được. Nó cố đẩy thật mạnh nhưng vô ích, cửa k tài nào mở ra.

-Sao kỳ vậy, cửa bị kẹt à… k, cái này giống cửa bị khóa …- mắt Yến Phi sáng lên như nhớ ra gì đó- đúng rồi, lúc sáng mẹ có nói tối cửa phòng mình sẽ bị khóa từ bên ngoài… chà, tục lệ gì mà quái gở!
Chương 5: Chàng trai trong vườn hoa, Du Hạo

Chán nản vì k mở được cửa để dò la tình hình bên dưới như thế nào, Yến Phi đành quay trở lại giường tiếp tục giấc ngủ dở dang. Con bé vật người xuống chiếc giường êm ái nhắm mắt lại… Chợt, có cái gì đó khiến Yến Phi mở mắt và bật dậy, nó lấy tay ấn lên phần bụng dưới rốn:

-K phải chứ, giờ này tự dưng buồn đi vệ sinh… á… chết rồi, cửa khóa bên ngoài thì làm sao mình “xả” được đây! Trời ơi, làm sao bây giờ…

Yến Phi ôm bụng lăn lộn qua lại, buồn đi vệ sinh quá đi mất. Vài giây trôi qua, nhịn hết nổi, con bé xuống giường đến bên cửa, dùng tay gõ gõ và cất tiếng gọi:

-Này, có ai ngoài đó k… Mẹ ơi, Trúc Linh, Trúc Lam, Trúc Lâm… mọi người ơi mở cửa, Yến Phi muốn đi vệ sinh… ôi, mắc quá…

Nhưng đáp lại tiếng gọi của Yến Phi chỉ là sự im lặng.

-Ui… tôi chịu hết nổi rồi… chắc chết mất…

Con bé ôm bụng hết đi tới đi lui trong phòng rồi chuyển sang nhảy tưng tưng thậm chí còn lộn người trồng chuối nữa… Dĩ nhiên tất cả đều vô ích, cơn “buồn” càng ngày càng tăng cao.

-Hay là nằm ngủ để quên cơn mắc tiểu vậy!- Yến Phi leo lên giường.

Quái ác, cơn buồn đi vệ sinh khiến Yến Phi k tài nào nhắm mắt được, nó nhăn nhó ôm bụng.

-K xong rồi, kiểu này đến sáng chắc bể bụng quá…- Yến Phi ngồi dậy nghĩ cách- làm sao đây, động não đi nào, Tiểu Phi…

Đang ngồi nghĩ ngợi thì bất chợt dưới sàn nhà 1 con chuột to đùng chạy ngang qua cái vèo khiến Yến Phi giật mình kêu lên: -Ối con chuột…

Cái giật nảy người của con bé khiến cơn buồn đi vệ sinh đã được “giải thoát”. Yến Phi bàng hoàng nhìn xuống dưới giường, rồi nó mếu máo:

-Thôi chết tui rồi!

Sáng hôm sau, Yến Phi đang hì hục giặt đồ thì bà chủ Du bước ra. Thấy con dâu bà ngạc nhiên hỏi:

-Ủa là Tiểu Phi à?

-Dạ con chào mẹ…- Yến Phi đứng dậy.

-Mẹ cứ tưởng là Trúc Lâm nào ngờ lại là con.- bà chủ Du bảo - sao con giặt đồ sớm thế?

Yến Phi bối rối đáp bừa:

-A dạ, con có thói quen thich dậy sớm giặt đồ… như thế rất tốt cho sức khỏe.

-Ờ, con còn trẻ mà đã nghĩ như thế thì thật hiếm. Đó là 1 thói quen tốt!- bà chủ Du hài lòng rồi bà nhìn xuống đống đồ, có chăn, ga niệm và bộ đồ ngủ- sao con giặc nhiều thế, những cái này Trúc Lâm đã giặc sạch rồi mà!

Yến Phi quay mặt đi, khóc thầm. Nó mếu máo vì nhớ đến ch “đi vệ sinh ngay trên giường” đêm qua.

-Dạ… tại hôm qua có con… chuột (con chuột chết bầm) chạy lên trên giường nên con mới phải đem đi giặc ạ!

-Vậy à, để mẹ bảo Trúc Linh vào phòng con xem sao… Thôi con giặt đồ tiếp đi.- bà chủ Du toan quay bước thì tự nhiên ngửi thấy mùi gì kỳ kỳ- sao mẹ lại nghe có mùi khai vậy nhỉ, kỳ lạ trong nhà đâu có chó mèo gì đâu.

Mặt Yến Phi xanh lè, tim giật thót, nó cười cười giả vờ hít thử:

-Ủa thế ư sao… sao con k ngửi thấy gì cả…?

-Chắc mẹ ngửi nhầm.Thôi con làm mau rồi vào dùng bữa sáng với mẹ!

Khi bà chủ Du đã đi Yến Phi thở ra, con bé ngồi xuống tiếp tục công việc, vừa làm nó vừa rủa:

-Xấu hổ chết đi được, ai đời già đầu lại tè dầm ra giường chứ. Chỉ tại cái tục lệ khóa cửa quỉ quái đó. Chẳng còn ch nào xui hơn thế nữa!

Bỗng, Roẹt! Mặt mày Yến Phi méo mó khi nó giơ cái quần ngủ lên xem, 1 cái lỗ rách to tướng xuất hiện ngay mông quần. Con bé đã giặc quá tay!

-Thế đấy, còn có thể xui hơn vậy nữa!

-Hahaha… cậu tè ra giường hả, Tiểu Phi?- Diễm Quỳnh cười lớn.

Yến Phi lấy tay bịt miệng cô bạn lại:

-Bà định giết tui hả bà, sao la lớn vậy? Đồ ác mồm!

Dù bị bịt chặt mồm nhưng Diễm Quỳnh vẫn k tài nào ngăn được cơn buồn cười này, mặt nó đỏ hết cả lên lên vì k nhịn nổi.

-Này, có thật cậu đã… “xả” trên giường k thế?- Lục Song Song hỏi vẻ bối rối- làm gì mà ra nông nỗi như vậy?

Yến Phi quay phắt qua nói ngay:

-Đâu phải lỗi tại tớ, chỉ tại cửa bị khóa rồi cả con chuột đáng ghét đó nữa nên… nên… tớ mới… mới “đi” ngay trên giường luôn.

-Sao nhà gì mà quái đản thế nhỉ?- Song Song nhíu mày.

-Phải!- Yến Phi kéo ghế lại gần bạn- gia đình họ Du kỳ lạ lắm, hôm qua đi siêu thị Trúc Lâm mua 4 bịch huyết đỏ, nhìn thấy ghê. Rồi hình như có ai muốn trêu tớ hay sao ấy, ném cả trái dâu khô vào đầu tớ, rồi đến cái bình trong phòng tranh khi k lại vỡ mà chẳng ai đụng gì nó cả… chưa hết, nửa đêm ở nhà dưới nghe rất ồn giống như đang mở tiệc vậy!

Nghe xong, Diễm Quỳnh hết cười, con bé thấy rùn mình:

-Eo ơi, bà kể sao nghe giống phim ma vậy?

-Phim ma gì, tớ thấy nhà họ Du giống đóng phim kinh dị thì đúng hơn!- Yến Phi chống cằm.

Rồi Diễm Quỳnh chợt hớn hở:

-À, mà bồ bảo là biết tên chồng tương lai rồi hả, tên gì thế, đẹp trai k?

-Anh ta tên Du Hạo, chẳng biết mày ngang mũi dọc thế nào nữa, mẹ chồng tớ bảo đợi vài ngày 2 đứa sẽ gặp nhau!

Diễm Quỳnh ủ rũ, chặc lưỡi tiếc rẻ. Lục Song Song k hiểu sao từ nãy giờ cô bé cứ ngửi ngửi lên người Yến Phi.

-Này, Tiểu Phi… sao tớ ngửi thấy người cậu có mùi ma khí vậy?

-Cậu nói gì?!- 2 đứa nọ thốt lên.

-Tuy chỉ thoáng qua nhưng trên áo cậu có mùi ma khí.

Diễm Quỳnh chắp 2 tay vái lấy vái để:

-Thôi, con lạy bà, Tiểu Song Song, bà cứ suốt ngày ma khí với ám khí! Bà giống đóng phim kiếm hiệp quá.

-Tớ ngửi thấy thật mà…

-Thôi nào, Tiểu Song Song, mùi ma khí gì chứ!- Yến Phi xua tay- tớ đâu có tiếp xúc với “con ma” nào đâu mà có mùi “ma khí”.

-Bà lúc nào cũng ma với cỏ, chán ghê.

Lục Song Song nhún vai, nó k nói gì nữa, cũng có thể nó ngửi nhầm.

Yến Phi mở cổng, rảo bước vào sân nhà. Nó đi trên con đường mòn trong vườn, nghĩ thầm:

-Lát nữa mình sẽ làm gì đây, nhà còn mỗi mình, buồn thật!

Yến Phi đang suy nghĩ miên màn thì Póc! Con bé kêu lên:- Ui da!

Nó xoay người lại, k có ai hết. Đưa mắt nhìn xuống đất, lại là quả dâu khô. Cái trò này giống hệt hôm qua. Yến Phi rờ rờ đầu, ngước nhìn lên trên tán cây kế bên:

-Quái, cây này đâu phải cây dâu đâu mà lại có quả khô rụng. Kỳ lạ thật, ai đang trêu mình sao?

Yến Phi chặc lưỡi vì chẳng hiểu ch gì. Con bé tiếp tục bước đi. Vài giây sau lại Póc! Yến Phi lại kêu:- Ui…!

Lần này thì Yến Phi quạu thật sự rồi.

-Chắc chắn có người đang chơi mình, là kẻ nào nhỉ?

Chợt, con bé thoáng thấy có cái bóng nhỏ núp sau cái cây phía xa xa nhưng đã biến mất. Yến Phi nghĩ ngợi rồi cười gian. Con bé liền giả vờ đi tiếp, được 1 đoạn nó liền núp vào 1 lùm cây quan sát. Vài giây trôi qua, Yến Phi thấy 1 thằng bé xuất hiện, vừa đi vừa nhìn dáo dác khắp nơi. Đó là Du Thiên, cậu ngạc nhiên vì sao k thấy chị dâu đâu nữa.

-A, bắt được rồi nhé, nhóc con!- bất ngờ Yến Phi nhảy ra nắm chặt lấy tay thằng nhỏ- nói mau, nhóc là ai, tại sao lại cứ ném dâu khô vào đầu người ta?

Vì k lường trước sự việc này nên Du Thiên k kịp chạy thoát. Nó vùng vẫy:

-Chị dâu, em là em chồng chị mà, buông em ra đi!

-Em chồng?- Yến Phi thốt lên- à, nhóc là Du Thiên đúng k?

Bỗng, Du Thiên chỉ tay: -Anh AHạo kìa…

Yến Phi giật mình xoay lại, thừa lúc ấy, Du Thiên vùng chạy thoát khỏi tay chị dâu. Yến Phi nghiến răng tức giận:

-Thằng nhóc láo lếu, chị đây phải tóm được mày mới thôi…

Thế là Yến Phi đuổi theo cậu em chồng nghịch ngợm. Chạy 1 lúc Yến Phi liền dừng lại vì trước mặt xuất hiện 1 cái cổng nhà khác. Cái cổng này k phải cổng sắt mà cổng bằng ngói đỏ nhìn giống Nhật Bản.

-Ủa, sao cuối sân vườn lại có thêm cái cổng nữa vậy?

Chợt, -Chị dâu ơi…

Yến Phi quắt mắt nhìn thì thấy Du Thiên ngồi trên mái ngói đỏ của cái cổng nhà, cười thích thú: -Chị đuổi theo em thử xem!

Dứt lời thằng bé nhảy vụt xuống vào bên trong. Yến Phi giận sôi người:

-Dám thách chị à, được chị mà tóm được thì mày chết!

K chần chừ Yến Phi đi đến cái cổng ngói đỏ, đẩy cửa bước vào.Vừa nhìn thấy khung cảnh bên trong thì Yến Phi đờ cả người. 1 vườn hoa tuyệt đẹp hiện ra trong mắt con bé. Tuy ở đây cây cối cũng nhiều, cũng khá âm u nhưng quang cảnh trông tươi sáng hơn khu vườn bên ngoài nhiều. Có cả suối nữa. Nước suối chảy róc rách từ mô đá cao xuống 1 thanh tre dài nhìn như đòn bẩy rồi chảy nhẹ nhàng xuống bờ suối nhỏ bên dưới, xung quanh bờ chất toàn đá cuội to. Con đường mà Yến Phi đang bước đi rải đầy sỏi.

-Nơi này là thần tiên hay sao vậy?

Rồi Yến Phi đưa mắt nhìn sang bên phải, 1 dãy nhà gỗ hiện ra trông thật xinh xắn, nhìn giống hệt mấy ngôi nhà gỗ bên Nhật. Cánh cửa gỗ vách bằng giấy dầu k thấm nước, treo lủng lẳng những chiếc chuông gió. Hình như có làn gió thổi qua nên chúng rung lên nghe thật vui tai.

-K ngờ là bên trong biệt thự họ Du lại có khu nhà như thế. Mà ai ở đây nhỉ?

Đột nhiên Yến Phi xoay đầu qua trái, ở phía xa xa, có ai đó đang lạo xạo tìm kiếm cái gì trong lùm cây. Con bé k rõ là ai chỉ thấy cánh tay của người đó.

-À… có khi nào là thằng nhóc Du Thiên k… chắc nó rồi, hehe, lần này thì chết… có chạy đằng trời cũng k thoát khỏi tay chị nhóc ạ…

Thế là Yến Phi nhẹ nhàng đến gần cái lùm cây, khi đã chắc chắn thì nó dừng lại rồi nhanh chóng chụp lấy cánh tay kia kéo ra ngoài:

-Haha… tóm được nhóc rồi… lần này thì…

Yến Phi chợt ngưng bặt khi trước mặt k phải là cậu em chồng quái quỉ mà là 1 người con trai trạc tuổi nó, cậu ta đang giương đôi mắt ngây ngô nhìn con bé. Tim Yến Phi muốn ngừng đập khi thấy vẻ đẹp ngời sáng của người con trai đó. Cậu ta trông như thiên thần, dù nước da hơi trắng và xanh xao. Yến Phi cứ nhìn người con trai mà mình đã “vô tình” kéo tay ra khỏi lùm cây, nhìn mãi, dường như bị cuốn hút bởi cái gì đó rất đẹp.

-Này… cậu là ai vậy?- giọng nói của cậu ta vang lên, nhẹ nhàng. Cậu ta còn giơ tay lên quơ quơ trước mặt Yến Phi- này, k nghe tôi hỏi à, sao cậu lại nắm tay tôi?

-Hả?- Yến Phi chợt tỉnh, nó nhìn xuống thấy mình vẫn còn ôm khư khư cánh tay của người ta, nó lúng túng bỏ tay ra- xin lỗi… vì tôi đang đuổi theo 1 thằng bé… thấy cánh tay của cậu đưa ra ngoài… tôi… tôi tưởng là của nó… nên.. nên mới nắm tay cậu…

-Thằng bé?- cậu con trai ngạc nhiên- à, chắc là Du Thiên!

-Đúng rồi, đúng là Du…

Bỗng cậu con trai liền lấy tay che miệng Yến Phi, rồi cậu lại giơ 1 ngón tay lên miệng mình, ra dấu:

-Suỵt, khẽ thôi, cậu làm nó sợ mất!

“Nó?” Nó là cái quái gì? Yến Phi tự nhủ, miệng vẫn bị bàn tay cậu ta che bít. Cậu con trai đưa mắt nhìn vào lùm cây lúc nãy, Yến Phi cũng nhìn theo. Thấy cách cậu ta nhìn chăm chăm cái bụi cây, con bé như muốn nín thở chờ đợi cái thứ gì đang ở trong đó. Vài giây trôi qua, Yến Phi nghệch mặt khi thấy 1 con chim non nhỏ xíu đang rụt rè bước ra khỏi lùm cây. Cậu con trai bỏ tay khỏi miệng Yến Phi, thật nhẹ nhàng cậu nâng chú chim lên bằng cả 2 tay như sợ nó sẽ rớt vậy.

-Đừng sợ, cô ấy k làm hại mày đâu. Bây giờ thì bay đi nhé, vết thương trên cánh mày đã khỏi hẳn rồi. Nào bay đi!- cậu ta đưa chú chim lên cao.

Được khuyến khích, cảm giác như thêm sức mạnh, chú chim non đã giang rộng đôi cánh yếu ớt, đập vài cái rồi từ từ bay lên bầu trời xanh, nơi đang cất tiếng gọi nó.

-Tuyệt lắm,mày sẽ làm được mà, hãy bay thật cao. Tạm biệt nhé!

Yến Phi tròn xoe mắt nhìn cậu con trai xa lạ đang dõi theo chú chim, cười rạng rỡ. Nụ cười tươi đó khiến gương mặt cậu ta thật đẹp, đến nỗi Yến Phi nghĩ rằng nếu có thêm vài tia nắng nữa thì cậu ta sẽ sáng rực lấp lánh như 1 thiên thần thực sự.

Rồi bất chợt, người con trai quay qua Yến Phi, con bé giật mình khẽ nhìn đi nơi khác. Chắc cậu ta đã biết mình nhìn trộm! Yến Phi tự nhủ và cảm thấy hơi xấu hổ.

-Cậu tên gì vậy?- giọng nói dịu dàng của cậu ta lại cất lên.

-Hả?! À tôi tên là Yến Phi! Họ Yến, tên 1 chữ Phi!

-Thế ư, tên dễ thương lắm.

Yến Phi đã thoáng đỏ mặt khi nghe như vậy. Con bé ngước nhìn, cậu ta lại mỉm cười. Con trai mà sao đáng yêu thế!

-Còn tên cậu?- con bé hỏi lại.

Cậu ta toan trả lời thì 1 giọng nói vang lên từ phía sau: -Tiểu Phi!

Yến Phi quay lại:- Mẹ!

-Mẹ?!- cậu con trai ngạc nhiên- cậu gọi mẹ à?

-Tiểu Phi, sao con lại gặp được AHạo vậy?- bà chủ Du nhìn con dâu.

-AHạo?!- Yến Phi xoay lại nhìn cậu con trai xa lạ- cậu… cậu…ấy là Du Hạo, chồng… chồng tương lai của mình ư?
» Next trang 2

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.