Nó đi dạo một vòng quanh vườn hoa rồi quay trở lại bữa tiệc. Nhìn Kin và Nastia đang cùng nhau vui vẻ khiêu vũ, nó bất giác nở nụ cười. Hai cặp đôi Dania- Nicko và Ken- Mia đã sớm dắt nhau chuồn đi đâu mất tăm, Kyo thì quấn lấy Chris như đỉa, cuối cùng là lôi cô bé vào cùng khiêu vũ. Amy đứng một bên nói chuyện với mấy người bạn, Minh Thư thì đang thưởng thức đồ ăn, có mỗi mình nó là không biết nên làm gì! Nó nhìn vào đám người đang khiêu vũ, thấy hắn và Kathryn đang nhẹ nhàng di chuyển theo điệu nhạc, tim nó chợt hơi thắt lại. Kết thúc một bản nhạc, mọi người đều tách ra, Kin thì thuận tay kéo Nastia đi đâu đó. Nó cũng xoay người bỏ đi. Hắn thấy nó vừa đi liền đi theo. Đến nhà kính trồng hoa, nó dừng lại, xoay người, hỏi:
" Anh tính đi theo tôi tới khi nào?"
Từ trong bóng tối, hắn đi ra, mỉm cười:
" Cho đến khi cô dừng lại, và quay lại nhìn tôi, như lúc này đây!"
Nó thốt ra:
" Vô nghĩa!" rồi quay đi.
Hắn vội vàng đuổi theo, kéo tay nó xoay người lại. Nó khó hiểu nhìn hắn:
" Có chuyện gì vậy?"
Mặt hắn có chút đỏ, không được tự nhiên ấp úng:
" Tôi... tôi..."
" Ê, tên kia,cậu kéo tôi ra đây làm gì vậy?"
Tiếng của Nastia vang lên. Nó và hắn ngạc nhiên. Sao Nastia lại ở đây?
" Cô cứ im lặng theo sau đi, hỏi nhiều quá!"
Tiếng của Kin cũng vang lên. Nó và hắn nhìn nhau, lén lút đi đến nơi phát ra tiếng nói. Chỉ thấy Kin và Nastia đứng cùng nhau trên một khoảng đất trống. Nastia cau mày:
" Cậu dẫn tôi đến nơi này làm gì?"
Kin cười bí ẩn:
" Sẽ biết ngay thôi!"
Cậu vỗ hai tay vào nhau. Tức thì, ở xung quanh, hàng nghìn đốm sáng nhỏ bay lên, bao quanh hai người Kin và Nastia. Hai giọng nói ở hai nơi đồng thời thốt lên:
" Đom đóm!"
Nastia cười nhìn một bầy đom đóm đông đến cả nghìn con đang bay xung quanh, vài con còn đậu vào áo, vào tóc cô.
" Thật đẹp!"
Nastia thì thầm. Đột nhiên, bầy đom đóm tụ hết cả về một hướng, đậu hết lại trên đất. Đến khi Nastia định thần nhìn lại, trên mặt đất đã xuất hiện dòng chữ sáng lấp lánh: Nastia, làm bạn gái tôi nha! Cô kinh ngạc che miệng, thốt lên:
" Cậu đã làm những thứ này sao?"
Kin đi đến, ôm lấy Nastia từ phía sau :
" Phải, em có thích không?"
Nastia ngây thơ không để ý đến việc Kin đang ôm eo mình, gật đầu:
" Thích, tôi thích lắm chứ!"
Kin mỉm cười:
" Vậy, em sẽ chấp nhận làm bạn gái tôi chứ!"
Nastia hóa đá tại chỗ. Cái này là... tỏ tình? Nastia không phản ứng, làm Kin có chút lo lắng, cậu khẽ gọi :
" Nastia!" Không phản ứng.
" Nastia!" Vẫn không phản ứng! Kin vội vã xoay người Nastia lại, hốt hoảng:
" Nastia sao vậy? Sao lại khóc?"
Nastia sụt sịt lau nước mắt, lắc lắc đầu:
" Không sao, không sao, tôi vui quá thôi!"
Cô ngẩng lên nhìn Kin, cười nói:
" Tôi vẫn luôn nghĩ cậu không thích tôi, tôi vẫn luôn không dám nói ra tình cảm của mình. Sự thực là tôi thích cậu, rất nhiều, nhưng tôi không đủ can đảm để nói cho cậu biết! Không ngờ cậu cũng thích tôi, tôi vui quá thôi!"
Kin kích động hỏi:
" Em cũng thích tôi sao? Nastia, em cũng có tình cảm với tôi sao?"
Nastia lau nước mắt, gật gật đầu. Kin vui mừng bế xốc cô lên, xoay vòng vòng, làm Nastia hốt hoảng kêu lên:
" A, Kin, chóng mặt, chóng mặt,..."
Kin thả cô xuống, nhân lúc Nastia chưa kịp định thần lại, thì Kin đã dùng môi mình chế trụ môi của Nastia, nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo nồng đậm tình cảm. Nó nấp trong bóng tối, nghiến răng ken két:
" Tên Kin chết tiệt kia, dám cưỡng hôn con gái nhà lành giữa thanh thiên bạch nhật sao? Cẩn thận không tôi lột da cậu!"
Đầu hắn nổi lên ba vạch hắc tuyến. Rời khỏi chỗ nấp, nó và hắn đi theo đường cũ trở về. Đột nhiên nó hỏi:
" Kai, anh đã từng yêu một ai đó thật lòng chưa?"
Hắn thoáng dừng bước, đáp:
" Trước kia thì chưa, nhưng giờ thì có!"
Nó tò mò:
" Để tôi đoán nhé, là Kathryn phải không?"
Thân mình hắn có chút cứng nhắc, hắn lắc đầu:
" Không!"
Nó ngạc nhiên:
" Vậy là ai?"
Hắn cười khổ:
" Một cô gái tính khí thất thường lại rất ngốc ngếch. Dù tôi làm gì thì cô ấy vẫn không hiểu được tình cảm của tôi. Cô ấy từng hỏi tôi một câu, nếu cô ấy biến mất, liệu tôi có nhớ đến cô ấy không?"
Nó sững sờ nhìn bóng lưng của hắn. Kai quay người, nhìn thẳng vào mắt nó:
" Người con gái đó là ai, em có biết không? Chính là em đó, Sophia!"
Nó hoàn toàn ngốc lăng nhìn hắn. Đột nhiên, hắn bước nhanh tới, nhanh chóng lấp đi bờ môi của nó. Nó trừng lớn hai mắt nhìn gương mặt của hắn, cảm giác ấm áp ở môi làm đầu óc nó hoàn toàn tê dại. Nụ hôn của hắn không mãnh liệt, không bá đạo, mà rất nhẹ nhàng, nó từ từ nhắm hai mắt lại. Một đêm này, bốn con người với bốn trái tim lại cùng chung một nhịp đập. Nhịp đập của tình yêu...
Chương 72
Sáng hôm sau, không biết vì sao mà tin nó và hắn, Kin và Nastia chính thức trở thành cặp đôi lại lan ra toàn khu 4. Trái tim thiếu nữ của các học viên như vỡ hết, còn nam sinh cho dù tiếc nuối cũng chỉ dám nói trong lòng. Khổ nhất vẫn là bốn người bọn nó, bị đám Dania tra hỏi đến toát cả mồ hôi. Amy ôm tay nó, nhìn hắn cảnh cáo nói:
" Từ bây giờ chị ấy là chị dâu của em, anh hai mà bắt nạt chị ấy, em cắt!" Nó trợn mắt, hắn thì rùng mình ớn lạnh. Minh Thư mỉm cười nhìn nó:
" Chúc mừng nha Sophia, cậu làm tớ ghen tị quá!"
Nó bĩu môi:
" Nếu cậu ghen tị thì kiếm anh nào đó đem về đi!"
Nastia xen vô:
" Có cần tớ làm mai cho không? Tớ có quen mấy anh chàng người Anh, đảm bảo toàn "hàng" chất lượng cao!"
Kin đen mặt kéo cô ngồi sát vào mình, nhăn nhó hỏi:
" Thằng nào?"
Nastia ngơ ra:
" Ai?"
Kin cau mày:
" Mấy thằng khốn em quen ấy!"
Nastia ngẫm nghĩ:
" À, mấy vị thiếu gia con nhà bá tước ở bên Anh đó!"
Kin siết chặt cái eo của cô:
" Không cho phép qua lại với mấy thằng đó nữa, em có một mình anh là đủ rồi!"
Mia trầm trồ:
" Kin này, cậu chính thức tuyên bố quyền sở hữu rồi đấy à?"
Kin hất mặt lên:
" Thì sao chứ? Bên cạnh Nastia có nhiều vệ tinh lắm, không phòng ngừa trước sau này tình địch đến tận nhà thì tính sao?"
Nastia nhăn mặt còn bọn kia cười ầm cả lên. Kathryn lén liếc hắn, rồi lại quay nhìn nó với ánh mắt thù hận. Nó cũng không rỗi hơi mà đi quan tâm cô ta thế nào, dù sao trước đây Kathryn cũng chưa từng nhìn nó bằng ánh mắt thiện cảm. Đột nhiên, Kathryn đứng lên, tiến đến trước mặt nó, mở miệng:
" Sophia, tôi muốn thách đấu với cô!"
Nó thản nhiên hỏi:
" Thách đấu với cô thì tôi được gì?"
Kathryn ngưng mi nhìn nó:
" Nếu cô thắng, tôi sẽ từ bỏ anh Kai, còn nếu cô thua, anh Kai sẽ là của tôi!" Nó liếc nhìn hắn:
" Hắn sao? Được, tôi đồng ý!"
Kathryn gật đầu:
" Được lắm, 7 giờ tối ngày mai, tại bãi đua xe Tử thần, tôi chờ cô!"
Kathryn nói xong liền đi ra ngoài, nó dựa mình vào ghế, bên môi hiện lên ý cười trong suốt:
" Dựa vào cô mà muốn thách đấu tôi sao?"
Tối hôm sau
Bọn nó thay đồ rồi ra khỏi nhà. Hôm nay nó mặc bộ đồ da màu đen bó sát, đi bốt ống cao cũng màu đen, xõa tóc, không có thêm trang sức gì. Bọn nó đi ô tô đến trường đua Tử thần. Kathryn lúc này đã đến. Cô ta mặc bộ đồ màu đỏ chói ôm sát người, khóa kéo hơi mở, loáng thoáng có thể thấy được vòng một quyến rũ, đẫy đà. Nó liếc nhìn cô ta mọt cái rồi đi thẳng đến chỗ hắn, kiễng chân lên hôn nhẹ vào môi hắn, thì thầm:
" Chờ em trở lại!"
Hắn ôm eo nó, gật đầu:
" Ừm!"
Buông hắn ra, nó đi đến vạch xuất phát, leo lên chiếc moto ưa thích, dùng dây buộc tóc lại, đội mũ bảo hiểm lên, nhìn về phía đám hắn, nở một nụ cười kiêu ngạo. Tiếng súng vang lên, hai chiếc moto đồng thời lao đi. Người xem nín thở vì tốc độ của hai người này. Là con gái mà lại có thể đi với vận tốc cao như vậy sao? Chặng đầu tiên, Kathryn dẫn đầu. Nó cũng không có biểu tình gì, vẫn giữ nguyên tốc độ cũ, tiếp tục chặng thứ hai. Lần này, Kathryn lại tiếp tục dẫn đầu. Trên khán đài, bọn hắn đã có chút lo lắng, trong khi bọn nó vẫn không mảy may quan tâm lắm. Kin khó hiểu nhìn Mia:
" Bọn em không lo cho Sophia sao?"
Mia lắc đầu:
" Sao phải lo?"
Nicko chen vào:
" Kathryn đã dẫn đầu hai chặng rồi, nó không sợ sẽ thua sao?"
Dania bật cười, khẽ chạm vào tay anh:
" Đó là cách thức ưa thích của Sophia, anh đừng lo!"
Bọn hắn nghe vậy cũng không nói gì nữa, tiếp tục theo dõi trận đua. Chặng 3, hiện tại, nó vẫn đang để cho Kathryn dẫn trước. Đến khúc cua thứ hai, đột nhiên nó tăng tốc. Chiếc xe lao nhanh về phía trước, khéo léo tránh thoát những chướng ngại vật, đến sát cạnh xe Kathryn, cô ta mở lớn mắt nhìn nó. Đến gần khúc cua thứ ba, nó vặn hết tốc lực lao về phía trước. Kathryn hét lên:
" Cô điên rồi!"
Nó chỉ cười không đáp, còn chưa kịp để Kathryn kịp hoàn hồn, nó đã cán đích đầu tiên. Kathryn chết sững nhìn nó đang đi về phía mình, nó mỉm cười ngạo nghễ:
" Kathryn, muốn thách đấu với tôi, cô còn non lắm!"
Kathryn suy sụp ngồi xuống. Thua rồi, thua thật rồi. Hắn đi đến trước mạt Kathryn, chìa tay ra nói:
" Chúng ta vẫn có thể trở thành bạn chứ?"
Trong mắt Kathryn chợt lóe qua tia sáng, cô ta đưa tay cho hắn:
" Được! Chỉ cần mọi người tha thứ cho tôi thôi!"
Bọn nó nhìn nhau, không nói gì, gật đầu. Nó xoay người đi, phất tay nói:
" Tùy, tôi không để ý lắm chuyện đấy!".
Tất cả giải tán.
Liệu Kathryn có thật sự muốn kết bạn, hay chỉ để lợi dụng để sắp đặt một âm mưu?
Chương 73
Chris mở cửa phòng nó, bước vào, đưa cho nó một tập tài liệu. Cô quan sát sắc mặt nó một chút rồi nói:
" Chị, số hàng bị mất tích, chị định làm gì đây?"
Nó ném tập tài liệu lên bàn, ngưng mi hỏi:
" Số hàng bị mất ở đâu?"
Chris đáp:
" Biên giới nước Anh!"
Nó xoay ghế, nhìn ra cửa sổ:
" Xem ra chị lại phải đích thân đi một chuyến rồi! Báo với đám Nastia hộ chị! 2 tuần, à không, đúng 1 tuần nữa chị sẽ về!"
Chris hoảng hốt:
" Không được, chuyến đi này rất nguy hiểm, chị không thể đi, để em đi là được rồi!"
Nó quay lại nhìn Chris:
" Đừng quên chị là người đứng đầu Demon! Em ở lại giúp đám Nastia quản lí bang đi, lựa chọn từ trong đội gián điệp ra 10 người, nạp vào đội phó bang đi, chúng ta mới chỉ có 10 người. Chưa đủ!"
Chris nhìn vẻ mặt của nó, đành gật đầu:
" Vâng!"
Nó lại nói tiếp:
" Chris, em tìm mua một quán bar lớn ở Hà Nội rồi lập thêm một trụ sở nữa đi, đưa người của ta về quản lí!"
Chris gật đầu:
" Vâng!"
Nó phất tay:
" Được rồi, em đi nghỉ sớm đi!"
Chris ra ngoài rồi, nó mở tủ, lôi bọc thuốc ra uống. Vừa rồi mắt nó đột nhiên mờ đi, thật may là Chris không phát hiện ra sự khác lạ của nó.
Hôm sau nó không đi học, Nastia biết nó có việc cần làm nên cũng không nói gì, hiện giờ việc cần bọn nó làm chính là thực hiện những nhiệm vụ của bang mà nó giao. Bọn hắn bây giờ cũng đã trở thành phó bang Demon nên tất nhiên cũng tham gia. Vì vậy, chỉ trong hai ngày, mọi việc đã hoàn tất. Đột nhiên, đến ngày thứ năm, nó trở về trong tình trạng thương tích đầy mình. Về đến cổng nhà, nó liền ngất đi. Nastia vừa ra cửa, gặp nó như vậy nên sợ hãi kêu ba đứa kia đưa nó vào bệnh viện. Tụi hắn cũng vội vàng chạy đến bệnh viện. Cũng may, ông bác sĩ nói nó chỉ bị thương ngoài da chứ không nguy hiểm gì. Nhưng, có một chuyện bác sĩ nói làm cả đám chết sững.
" Theo chuẩn đoán của chúng tôi, cô bé bạn của các cháu còn bị ung thư, tại sao gia đình không đưa đi chữa trị?"
Cả bọn tựa hồ không tin nổi vào tai mình. Nó bị ung thư, nhưng tại sao không ai biết? Nastia, Mia và Dania đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên sững lại. Vậy ra tình trạng bọn nó nhìn thấy lúc đó là lúc nó phát bệnh sao? Ba đứa đau lòng nhìn nó nằm trên giường. Mang tiếng là bạn thân của nó mà lại không biết nó bị mắc căn bệnh nguy hiểm như vậy. Vậy trong những lúc nó chịu đựng đau đớn vì bệnh phát thì tất cả đang ở đâu? Bọn nó tự cảm thấy bản thân mình thật vô tâm!
" Ư.." Nó khẽ cử động cơ thể. Mở mắt ra, đập vào mắt nó là gương mặt lo lắng của ba đứa bạn thân. Nasstia thấy nó tỉnh, cô thở phào:
" Hix, Sophia, mi làm bọn ta muốn đứng tim."
Mia ra ngoài gọi bọn kia vào. Dania cầm tay nó, nhìn nó hỏi:
" Tại sao phải giấu?"
Nó ngạc nhiên:
" Hả? Giấu chuyện gì?"
Nastia khoanh tay, tựa vào giường, nói:
" Chuyện cậu bị bệnh, tại sao không nói cho bọn tớ biết?"
Nó im lặng một chút, nhìn lên trần phòng, cười khổ:
" Mọi người biết rồi à?"
Nastia gật đầu. Nó nói:
" Tớ sợ, một ngày nào đó, tớ biến mất, mọi người sẽ đau lòng..."
Nastia ứa nước mắt, nói:
" Vậy cậu giấu bệnh, tự mình chịu đựng như vậy, cậu nói bọn tớ không đau lòng sao? Bọn tớ thậm chí còn cảm thấy khổ sở gấp đôi! Thà cậu nói hết ra, bọn tớ còn có thể cùng cậu chia sẻ, tại sao phải bắt buộc bản thân mình như vậy?"
Nó cười thê lương nhìn Nastia:
" Xin lỗi,..."
Cửa phòng mở ra, bọn kia đi vào. Hắn đến ngồi cạnh giường, nhìn nó, mỉm cười:
" Em tỉnh rồi sao?"
Nó gật đầu. Kin đến bên cạnh Nastia, hốt hoảng hỏi:
" Sao em lại khóc?"
Nastia gạt nước mắt, chối:
" Nào có đâu!"
Mia đột nhiên hỏi:
" Sophia, sao cậu lại bị thương nặng như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mặt nó đen lại, nghiến răng nói:
" Bọn khốn chết tiệt, nếu để tớ gặp lại lần nữa, tớ sẽ lột da chúng! Có kẻ tập kích chuyến hàng chúng ta chở sang Anh, cướp đi 2 lô hàng. Nên tớ mới theo dấu vết chúng tìm đến được nơi bọn chúng cất hàng. Ai dè đâu, bị phát hiện, thế là tớ đánh nhau với bọn chúng, nhưng mà tự nhiên giữa chừng tớ phát bệnh, thế là..."
Dania ngắt lời:
" Thế là cậu bị chúng đánh thành thế này? Rồi sao, thế nào nữa?"
Nó nói:
" Tất nhiên là tớ lấy lại được số hàng, nhưng lại để hơn phân nửa trong số bọn chúng chạy thoát! Thật bực mình!"
Nastia nhìn nó:
" Hôm nào bọn mình cho người đi tìm là được, cậu bực mình làm gì cho tốn hơi tốn sức!"
Nó cau mày:
" Nhưng mà..."
Nastia quắc mắt:
" Không nhưng nhị gì hết á! Việc của cậu bây giờ chính là dưỡng thương cho tốt đi, việc còn lại để bọn tớ lo!"
Nó xị mặt, nhưng rồi cũng đành nghe theo.
Chương 74
Lớp 11A hôm nay lại có học sinh mới...
" Xin chào, mình là Lạc Yến Nguyên, rất vui vì được gặp các bạn, còn đây là anh trai mình, Lạc Quân Huy, bọn mình là học viên mới, rất mong các bạn sẽ giúp đỡ bọn mình!"
Cả lớp vỗ tay. Cô Phương xếp chỗ cho hai người mới này ngồi dưới bàn nó và Nastia. Yến Nguyên hướng nó bắt tay:
" Xin chào, mình là Yến Nguyên, còn bạn?"
Nó cũng bắt tay, nói:
" Nguyễn Hoàng Thiên Băng, hân hạnh được làm quen!"
Đối với Yến Nguyên, nó có một cảm giác rất quen thuộc, nhưng ở chỗ nào thì nó không thể nhớ ra. Còn đối với Quân Huy, nó lại không có cảm giác gì đặc biệt. Vậy là sao?
Đến lúc về rồi, nó vẫn còn bị mắc trong mớ khó hiểu, hắn gọi thế nào cũng không tỉnh. Bực mình, hắn hôn nó. Cảm giác khó thở kéo nó về với thực tại, nó vội đẩy hắn ra, thở nói:
" Tên kia, làm gì vậy hả? Muốn tắt thở luôn rồi nè!"
Hắn kí đầu nó:
" Ai bảo anh gọi mãi không tỉnh, đang suy nghĩ gì mà trầm tư vậy?"
Nó vò đầu, đáp:
" Lúc nhìn vào mắt Lạc Yến Nguyên, em thấy có gì đó rất quen thuộc, giống như em đã từng gặp cô ấy ở đâu đó rồi, nhưng thế nào cũng nghĩ không ra!"
Hắn ôm nó, sủng nịch nói:
" Không nhớ thì bỏ đi, nghĩ nhiều chi cho đau đầu! Được rồi, bây giờ bọn mình đi chơi đi!"
Nó cau mày:
" Công viên đóng cửa rồi còn gì?"
Hắn cười:
" Không phải, đi, anh dẫn em đến một nơi!"
Hắn nắm tay nó dắt đi.
Nastia ngồi vắt chân trên ghế sopha, thản nhiên ăn táo. Ngồi bên cạnh Kin rất chăm chỉ gọt trái cây cho cô ăn. Mia thấy vậy, bật cười:
" Kin, đừng chiều Nastia quá, nó sẽ hư đi đấy!"
Dania cũng xen vào:
" Mia nói đúng đó, cậu cứ như vậy sẽ chiều hư con bé!"
Nastia trề môi:
" Mấy cậu nói năng giống hệt mẹ tớ vậy," Anh, đừng chiều Nastia quá, sẽ chiều hư con bé đấy!", lần nào lão phu nhân cũng nói bố tớ như vậy!" Nastia bắt chước giọng điệu của mẹ cô làm cả bọn phì cười. Reng... reng... Nastia mở máy, thốt lên:
" Chết, lão phu nhân gọi!"
Cô hít một hơi, ấn nút nghe:
" Dạ, con nghe!"
Tiếng mẹ nó vọng bên kia:
" A lô, Nastia hả, mẹ nè, đám Sophia cũng ở đó chứ?"
Nastia ngạc nhiên:
" Ơ, vâng!"
[ Vậy được, con mở loa ngoài đi!]
Nastia làm theo:" Rồi, có việc gì vậy mẹ?"
[Sáng sớm ngày kia bọn ta sẽ bay về Việt Nam, mấy đứa ra sân bay đón nhé!]
" Bọn ta? Cả bố mẹ bọn cháu sao?"- Dania ngạc nhiên hỏi.
[ Ừ, nhớ nhé, bọn ta đi chuyến bay đêm, chắc tầm 5 giờ sáng là về tới]
" 5 giờ!"- Nastia đau khổ ôm mặt -" Ai mà dậy nổi chứ?"
[ Đừng than vãn, bọn ta sẽ có quà, yên tâm!]
" Nhưng mọi người về có việc gì vậy ạ?" - Mia hỏi.
[ Ta chờ mỗi câu này! Về cho mấy đứa lấy chồng chứ làm gì nữa!]
" Hả?????" - Ba đứa nó cùng hét lên -" Lấy chồng? Đùa! Bọn con mới 16 tuổi thôi đó!"
[ Không vấn đề gì! Với lại, chuyện mấy đứa có bạn trai, đừng tưởng bọn ta ở bên Anh mà không biết!]
Ba đứa cùng đỏ mặt.
Kin đột nhiên xen vào:" Mẹ vợ, con chào mẹ, buổi tối tốt lành ạ!"
[ Ui, con rể ngoan, con rể ngoan, haha,...]
Hai người kia kẻ tung người hứng làm Nastia khóc không ra nước mắt. Kiểu này thì cuộc sống sau này đảm bảo mẹ cô sẽ chỉ chăm con rể mà vất đứa con gái ruột này vào xó mất!
[ Được rồi, sáng ngày kia nhớ ra sân bay đón bọn ta đấy nhá! Mấy đứa ngủ sớm đi! Con rể, đi nghỉ sớm đi nha! Bye bye, ta cúp máy đây ~~!]
" Dạ mẹ ~~ "
Kin quay qua nhìn Nastia cười đầy hi vọng. Thấy chưa, mẹ vợ cưng cậu thế cơ mà! Nastia đau khổ thở dài. Hết hi vọng, hết hi vọng rồi.
" Anh dẫn em đến đây làm gì vậy?"
Nó khó hiểu nhìn hắn. Khi không hắn dẫn nó ra bờ sông làm gì? Hắn kéo nó ngồi xuống bãi cỏ, mỉm cười nói:
" Em cứ chờ đi rồi biết!"
Hắn nhìn đồng hồ, đếm ngược:
" 5...4...3...2...1... OK!"
Hắn vừa đếm xong, trên bầu trời vang lên những tiếng nổ. Nó ngẩng lên, chứng kiến một cảnh tượng vô cùng đẹp. Vô số những chùm pháo hoa được bắn lên trên bầu trời đêm, bung tỏa thành vô số những chùm ánh sáng đủ màu tuyệt đẹp. Nó ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng này. Hắn cười:
" Đẹp không? Anh đã phát hiện ra đấy! Mỗi buổi tối, ở đây đều sẽ bắn pháo hoa, vào đúng 9 giờ tối! Nên anh muốn cho em xem."
Nó nhìn lên trời, mỉm cười:
" Đẹp, rất đẹp!"
Rồi đột nhiên nó mở to đôi mắt, nhìn những chùm pháo hoa kết thành chữ: Sophia, anh yêu em! và một chùm khác là: Mãi mãi! Nó quay đầu kinh ngạc nhìn hắn:
" Anh làm sao?"
Hắn gật đầu, dưới ánh đèn, nụ cười của hắn vô cùng rực rỡ:
" Em thích không, anh đã nhờ những người bắn pháo hoa bắn hộ đó!"
Nó nhìn hắn, cảm động không nói lên lời, khẽ nói:
" Kai, cảm ơn anh..."
Hắn nhìn nó, cười xấu xa, nói:
" Nếu vậy em nên đáp lại cho anh cái gì đó đi!"
Nó ngây ra:
" Hả?"
Lời chưa kịp thốt ra, hắn đã chế trụ đôi môi của nó. Hắn thì thầm:
" Em không cần nói gì cả, anh hiểu là được rồi,..."
Nó nhắm mắt lại, nước mắt hạnh phúc trào ra...
Chương 75
Trong lớp học...
Nó ngồi đăm chiêu nhìn ra cửa sổ, trong lòng rối bời. Cứ nghĩ đến ánh mắt của Yến Nguyên thì nó lại vô cùng khó hiểu. Ánh mắt ấy, quen thuộc đến kì lạ, giống như nó đã từng nhìn rất lâu vào nó vậy, lâu đến mức khiến cho ánh mắt ấy thật sâu ghim vào tim. Nastia bước vào lớp, nhìn nó ngồi đăm chiêu bên cửa sổ, cô đi tới lay lay người nó:
" Hê, Sophia, sao ngồi đơ ra vậy? Có tâm sự gì sao?"
Nó quay lại nhìn Nastia, hai mắt rưng rưng:
" Nastia ơi..."
Nastia hốt hoảng nhìn nó:
" Sao vậy, cậu lại phát bệnh nữa sao?"
Nó lắc lắc đầu, đáng thương hề hề nói:
" ...Tớ đói!"
Rầm! Nastia trực tiếp té từ trên ghế xuống! Cô đứng dậy, kí đầu nó, mắng:
" Hừ, đồ quỷ, làm người ta tưởng bị làm sao chứ? Thôi được rồi, ngồi đó đi, tớ đem đồ ăn đến cho!"
Nastia đi rồi, nó lại đăm chiêu nhìn ra cửa sổ. Bỗng nhiên, có tiếng vật sắc xé gió lao thẳng về phía nó ngồi. Phập! Một con dao con cắm ngay vào tường, sát với mặt nó, đầu mũi dao ghim một mảnh giấy. Nó rút con dao ra, giật tờ giấy trên đó rồi đọc. Đọc xong, nó cười nhạt, vất mảnh giấy trên đất, xoay người ra khỏi lớp. Trên tờ giấy, chỉ ghi vỏn vẹn dòng chữ: Nếu muốn biết thân phận Lạc Yến Nguyên thì hãy đến nhà kho sau trường.
Lúc này, nhà kho phía sau học viện...
Không hổ danh là Học viện Hoàng gia, nhà kho mà cũng to rộng như vầy! Ít nhiều gì cũng bằng phòng khách nhà nó, mà phòng khách nhà nó thì...
Trước cửa nhà kho có vài nữ học viên đang đứng. Nó thở dài. Nó đoán cấm có sai mà! Thân phận Lạc Yến Nguyên đến nó còn không biết thì ai biết? Nó tiến đến trước mặt mấy người kia, hỏi:
" Gọi tôi ra đây có việc gì không?"
Mấy đứa con gái chỉ vào nhà kho phía sau:
" Lạc Yến Nguyên đang ở trong đó, muốn cứu cô ta thì cô hãy vào đó đi!" Nó không nói gì, lững thững xỏ tay túi áo đi vào. Quả thật, nó thấy Lạc Yến Nguyên bị trói nằm một góc của nhà kho. Nó vội chạy đến cởi dây trói. Vừa rút miếng vải trong miệng ra, Yến Nguyên đã òa lên khóc, ôm chặt lấy nó:
" Sophia, tớ sợ lắm, hu hu, Sophia..."
Nó ngạc nhiên nhìn Yến Nguyên:
" Sao cậu lại biết tên tôi? Có phải chúng ta từng quen nhau không?"
Yến Nguyên biết vừa rồi mình lỡ lời, cô vội vã lắc lắc đầu. Cạch, tiếng cửa bị khóa. Nó thốt lên:
" Chết tiệt!"
Nó chạy đến phía cửa, dùng sức đẩy, cánh cửa cứng không mở ra đượcj. Nó rủa thầm:
" Đáng chết, bị khóa ngoài rồi!"
Yến Nguyên cũng vội chạy đến, hỏi:
" S... Băng, giờ phải làm sao? Chúng ta bị nhốt lại rồi! Vừa nãy tớ nghe mấy bạn kia nói sẽ phóng hỏa đốt kho đấy!"
Nó hét lên:
" Cái gì? Sao cậu không nói sớm?"
Cái bọn học viên trường này điên rồi! Nhà trường xây kho để bọn họ đốt chắc? Yến Nguyên sợ hãi lùi lại:
" Mình, sợ quá, nên, nên,..."
Nó hít một hơi, nói:
" Được rồi, cậu không cần phải sợ! Tớ sẽ đưa hai đứa mình ra ngoài, giờ cậu lùi lại!"
Yến Nguyên làm theo lời nó. Nó đứng cách xa cái cửa một đoạn, hít một hơi thật sâu, rồi đột nhiên, nó lấy đà chạy thẳng về phía cửa, lúc đến gần, nó nhảy lên, dồn lực vào chân đạp thẳng vào cánh cửa.
" Yahhhhhhhhh........."
Sau tiếng hét của nó, ổ khóa bằng sắt bị nó đạp bung ra, cánh cửa đổ ập xuống. Nó cùng Yến Nguyên nhanh chóng chạy ra ngoài. Bên ngoài lúc này là gần 50 đứa con gái tay cầm gậy đứng nhìn nó và Yến Nguyên. Nó chửi thầm:
" Khốn nạn!"
Đứa con gái đứng đầu giơ gậy chỉ thẳng vào nó, nói:
" Nguyễn Hoàng Thiên Băng, hôm nay sẽ là ngày tàn của cô!"
Nó cười lạnh:
" Mấy người thì làm gì được tôi đây?"
Nó đẩy Yến Nguyên sang một bên,nói:
" Cậu đứng bên đó đi, đừng can thiệp vào, nếu không thì người bị thương sẽ là cậu đó!"
Yến Nguyên uk một tiếng liền chạy ra xa, lo lắng nhìn nó. Nó lạnh lùng nhìn đám người trước mặt, bóp tay "răng rắc", cười lạnh hỏi:
" Rồi, giờ muốn đấu từng người hay lên tất? Kiểu nào đây cũng chiều! Lâu lắm rồi mới được một lần dãn xương dãn cốt!"
Bọn con gái hai mắt nhìn nhau, rồi không hẹn cùng đồng loạt xông lên. Nó mỉm cười. Trò hay, chính thức mở màn.
Binh, binh.. bốp... á... bốp... binh... rầm... rầm...
Nó đứng dậy, phủi phủi quần áo, vỗ vỗ tay nói:
" Chơi chán quá đi, mới thế mà đã gục rồi!"
Yến Nguyên há hốc mồm nhìn nó. Sophia, cậu ấy đã mạnh đến như vậy rồi sao? Nó bật cười nhìn vẻ ngốc nghếch của Yến Nguyên, nói:
" Cậu ngậm miệng lại đi, như vậy thật không có chút nữ tính nào!"
Yến Nguyên đột nhiên hét lên:
" Sophia, coi chừng!"
Nó vội vã quay đầu, nhưng hai mắt đột nhiên mờ đi. Chết tiệt, sao đúng lúc này lại phát bệnh chứ? Bốp! Tiếng vật cứng đập vào da thịt, khi nó nhìn lại, đã thấy Yến Nguyên nằm dưới đất, trên đầu vết thương đang rỉ máu. Nó một cước đá bay đứa con gái kia, cô ta bay thẳng, đập người vào cây, chỉ nghe một tiếng rắc, cô ta phun ra một ngụm máu, trực tiếp ngất đi. Xem ra phen này cô gái kia ít nhất cũng phải gãy 3 cái xương sườn. Nó run rẩy ôm lấy Yến Nguyên, máu của cô thấm ướt cả áo nó. Yến Nguyên khó khăn mở miệng:
" Sophia..." rồi ngất đi.
Nó hốt hoảng hét lên:
" Yến Nguyên, tỉnh lại đi, Yến Nguyên..."
Đột nhiên nó ôm lấy đầu, đau đớn gào lên:
" Aaaaa......."
Những hình ảnh này là sao? Rốt cuộc những điều này là gì? Tại sao những hình ảnh này lại xuất hiện trong đầu nó? Rốt cuộc đây là chuyện gì? Nó vô thức đưa tay ôm chặt lấy Yến Nguyên, hai mắt nó đỏ ngầu, lẩm bẩm:
" Mau tỉnh lại đi, mau tỉnh... Tiara...."
Trước mắt tối sầm, nó ngất lịm.
" Sophia...." Nastia hét lên.
Rốt cuộc nó đã nhìn thấy gì? Thân phận của Lạc Yến Nguyên là gì? Liệu có gì liên quan đến nó ở đây?
Chương 76
" Tiara, đến đây đi, đuổi theo tớ nè....haha.."
" Sophia, đợi với nào, cậu ăn hiếp tớ nha, tớ về sẽ mách mẹ cậu, ..."
"... ..."
" Hic, tớ bị trật chân rồi, cậu đi về trước đi Tiara,..."
" Không, tớ sẽ ở đây với cậu, tớ không bỏ cậu một mình đâu, Sophia,..."
" Tiara, cảm ơn cậu,..."
"... ..."
" Sophia, cậu có nhìn thấy ngôi sao kia không? Đó là tớ và cậu đấy! Chúng ta sẽ mãi ở bên cạnh là là bạn của nhau nhé!"
" Tất nhiên rồi! Móc tay nào, ai thất hứa sẽ là con chó nhỏ!"
" Ừ!"
"... ..."
" Tiara, cẩn thận kìa!"
Đoàng...
" Sophia, tỉnh lại đi, cậu đừng bỏ tớ mà,... Sophia, Tiara sợ phải ở một mình lắm, huhu, Sophia,...."
Tiara... Tiara... Tiara....
" Tiara...."
Nó hét lên, ngồi bật dậy. Nastia vội vàng bắt lấy tay nó, lo lắng hỏi:
" Sophia, cậu sao rồi? Sophia?"
Nó chộp lấy tay Nastia làm cô giật cả mình, hai mắt đầy nước, liên tục hỏi:
" Tiara, Tiara, cậu ấy đâu rồi? Tiara...."
Nó nhảy xuống giường, vội hướng cửa phòng định đi ra. Nastia hốt hoảng kéo nó lại:
" Sophia, bình tĩnh lại, Tiara của cậu không có ở đây, cô ấy đang được các bác sĩ cấp cứu!"
Sophia hốt hoảng nắm chặt tay Nastia, nói:
" Sao lại phải cấp cứu, Tiara cậu ấy rốt cuộc bị làm sao? Nói cho tớ biết đi, làm ơn... hức hức... tớ phải đi tìm cậu ấy, xin cậu... Nastia... dẫn tớ đi gặp... cậu ấy... đi mà... Tiara... hức hức..."
Nó gục vào vai Nastia, khóc thảm thiết. Nastia đau lòng ôm lấy đôi vai đang run rẩy của nó. Sophia, rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra với cậu?
Trong phòng bệnh, nồng nặc mùi thuốc sát trùng, Yến Nguyên nằm tái nhợt trên giường bệnh, trên đầu băng bởi một dải băng trắng, loáng thoáng thấy được màu hồng nhạt của máu. Nó ngồi lặng bên giường bệnh, gương mặt phủ đầy đau buồn, tay nó nắm chặt bàn tay của Nguyên. Hắn đau lòng nhìn nó, quay sang Nastia:
" Sao Sophia lại trở thành như vậy?"
Nastia lắc đầu:
"Không biết, lúc tớ đến chỗ nhà kho sau trường thì thấy nó ngất bên cạnh Yến Nguyên bị thương, tớ vội vàng đưa hai người vào viện. Lúc tỉnh dậy Sophia vô cùng kích động, nó vừa khóc vừa liên tục gọi tên Tiara, tớ đành phải đưa nó đến đây."
Nicko đột nhiên thốt lên:
" Em vừa nói là Tiara?"
Bọn nó khó hiểu nhìn anh. Nicko nói:
" Lúc nhỏ, anh thường nghe Sophia khoe rằng nó quen được một cô bạn người Việt bên Anh, cô bé ấy tên là Tiara, nhưng vì một sự cố mà gia đình cô bé ấy đã rời đi, còn nó sau chuyện đó thì bị mất đi một phần trí nhớ!" Dania thốt lên:" Lẽ nào, cô bé tên Tiara đó chính là..."
" Đúng vậy!"
Giọng nói của một người con trai vang lên. Bọn nó quay lại, Mia ngạc nhiên:
" Quân Huy?"
Lạc Quân Huy nhìn vào phòng bệnh, quay sang bọn kia:
" Đi, tôi sẽ nói tất cả mọi chuyện cho mấy cậu biết!"
Cả bọn liền đi theo.
Bên trong phòng...
" Tiara,..."
Nó nhìn Yến Nguyên, khẽ gọi.
"Ưm,..." - người trên giường khẽ nhúc nhích, rồi dần mở mắt ra. Nó cười mừng rỡ nói:
" Tiara, cậu tỉnh lại rồi!"
Yến Nguyên mở to mắt nhìn nó:
" Sophia, cậu nhớ ra tớ rồi sao?"
Nó khóc, gật đầu. Yến Nguyên cũng khóc, cô nói:
" Tốt quá rồi, Sophia, cuối cùng cậu cũng nhận ra tớ rồi..."
Nó nắm chặt tay Yến Nguyên:
" Tiara, tớ xin lỗi,..."
Yến Nguyên dịu dàng vỗ tay nó:
" Cậu không cần phải xin lỗi, cậu có làm gì sai đâu?"
Nó gạt nước mắt:
" Tại sao cậu ngốc vậy? Sao lại đỡ gậy đó cho tớ chứ, cậu có biết rất nguy hiểm không hả? Hức..."
Yến Nguyên nhìn lên trần, dịu dàng nói:
" Không phải trước đây cậu cũng vì tớ mà chắn một viên đạn sao? Cũng vì vậy mà cậu mới bị mất đi một phần trí nhớ..."
Nó bĩu môi:
" Vậy thì sao chứ? Cậu coi thường tớ rồi, 1 gậy đó vốn chẳng là gì với tớ, nhưng với cậu thì khác đấy!"
Yến Nguyên mỉm cười. Nó lau hết nước mắt trên mặt, hỏi:
" Đúng rồi, sao hồi đó nhà cậu lại chuyển đi vậy? Sau khi tớ xuất viện thì gia đình cậu đã chuyển đi rồi!"
Yến Nguyên nhìn nó nói:
" Sau cái đêm hôm đó, tớ bị ám ảnh nặng, dần rồi bị trầm cảm, nên ba mẹ quyết định chuyển nhà đi chỗ khác để bệnh của tớ đỡ hơn, sau này biết cậu về Việt nên tớ đi theo!"
Nó cười:
" Không sao, từ giờ trở đi chúng ta lại trở thành bạn của nhau nhé!"
Yến Nguyên gật đầu:
" Ừ!"
Lại chỗ bọn hắn nào...
" Cậu nói thật sao? Sophia đã từng vì chắn đạn cho Yến Nguyên mà mất trí nhớ sao? Vậy hai người đó là bạn từ nhỏ sao?" - Nastia kinh ngạc hỏi.
"Ừ!" - Quân Huy gật đầu -" Nguyên theo Sophia về Việt cũng là để cảm ơn Sophia."
Thì ra là vậy!
Chương 77
" Chào cả nhà, từ giờ tớ sẽ ở lai đây, mong mọi người giúp đỡ!" Tiara cúi đầu chân thành nói.
Nó khoác vai cô nói:
" Cậu là bạn tớ nên cũng là bạn của mấy đứa nó, không sao!"
Nastia gật đầu:
" Đúng rồi, cậu cứ tự nhiên ở đây, không sao đâu!"
Dania bỗng hỏi:
" À Tiara, cậu sống ở đây, vậy anh cậu ở đâu?"
Tiara nháy mắt:
" Tớ bật mí cho các cậu biết một chuyện nhé, Quân Huy không phải là anh trai tớ đâu, đó là bạn trai tớ đấy!"
Mia ngạc nhiên:
" Hai người không phải cùng họ sao?"
Tiara lắc đầu:
" Không phải, họ của anh ấy là Dương Quân Huy, đó chỉ là họ giả thôi! "
Mia che miệng:
" Ghê nha, ghê nha..."
Tiara đỏ mặt. Nó ngẫm một lát rồi nói:
" Thảo nào, nhìn Quân Huy tớ chẳng có cảm giác gì!"
Nastia đột nhiên ồ lên nói:
" Đúng rồi, ngày mai ba mẹ chúng ta về nước đấy, họ kêu chúng ta tra đón." Nó hét lên:
" Cái gì? Họ về Việt không phải để kiểm soát chúng ta đấy chứ?"
Nastia nhăn mặt:
" Không phải, họ về để xem mặt con rể tương lai, kiểu này thời kì các chàng rể chuẩn bị đến rồi, bọn mình cũng nhanh gọn thu dọn đồ đạc rồi kiếm cái góc nào đó mà ngồi thôi!"
Nó xị mặt:
" Khổ quá cơ!"
Sáng hôm sau...
4 giờ 30...
Reng... reng... reng....
Reng... reng...reng....
Reng... reng.... bộp... rầm.... choang...
Thế hệ đồng hồ đầu tiên đã chính thức yên nghỉ dưới suối vàng, sau khi vang lên những lời trăng trối cuối cùng và nhận một cái kết cục không thể thảm hơn. Nó lồm cồm bò dậy, ngồi trên giường dụi dụi mắt, liếc nhìn cái đồng hồ giờ đã là sắt vụn nằm một đống dưới sàn, đi vào nhà tắm thay đồ. Nó vừa ngáp vừa đi xuống dưới lầu, đi thẳng vào bếp. Nó tự phục vụ bữa sáng bánh mì và trứng ốp cho mình rồi ngồi vào bàn ăn ngon lành. Lát sau, Nastia và Mia bước xuống, hai cô cũng tự chuẩn bị đồ ăn cho mình. Xuống cuối cùng là Dania. Ăn xong bọn nó lái xe đi thẳng ra sân bay. Đứng ở cửa ra mà bọn nó cứ luân phiên nhau ngáp liên hồi. Bỗng Dania reo lên:
" Kia rồi!"
Bọn nó nhìn theo. Cửa ra xuất hiện một đoàn người, ai cũng đều ăn mặc sang trọng. 4 cặp ông bố, bà mẹ thong thả đẩy xe đồ ra, nhìn thấy bọn nó liền rối rít vẫy tay:
" Mấy nhóc ơi!"
Cả nhà ôm nhau, hỏi han mấy câu rồi cùng đi ra xe. Mấy vị phụ huynh vừa đi vừa thoải mái tán gẫu ở đằng trước, còn đám bọn nó thì khổ sở tải đống đồ lỉnh kỉnh của họ ở phía sau. Chất đồ xong xuôi, cả nhà lên xe đi về.
Dì Lan đã đứng sẵn ở cửa để đón. Mẹ nó vừa xuống xe liền vẫy tay với dì:
" Dì Lan dạo này có khỏe không? Chúng tôi nhớ dì lắm đó! Cũng may ở bên này có dì trông chừng bọn nhóc giúp chúng tôi, không thì chúng tôi chẳng biết phải làm sao!"
Dì Lan mỉm cười:
" Ông bà chủ đừng nói vậy, dù sao tôi cũng mang ơn hai vị, chút việc cỏn con này thì đã là gì chứ?"
Nó lôi mấy cái va li lên bậc thềm, nhăn nhó:
" Dì ơi, gọi mấy chú bảo vệ vô giúp tụi con khiêng đống của nợ này vào nhà với!"
Nhanh chóng có mấy người bảo vệ đến khiêng hành lí vào đặt trong nhà. Bọn nó ngồi vật vã trên ghế sopha vì mệt. Trong khi đó, ba mẹ bốn đứa dắt nhau đi thăm quan vòng quanh nhà. Chris đột nhiên không hiểu thế nào lại chạy vội vàng từ trên tầng xuống, vừa thấy nó liền nói:
" Chị Sophia, chị đây rồi!"
Nó nhìn Chris:
" Em dâu, sao lại chạy vội như vừa bị ma đuổi vậy?"
Chris mặt tái mét đưa nó một xấp tài liệu. Nó cau mày:
" Đây là gì?"
Chris nói:
" Chị, mấy người hôm nọ dánh chị là do có người sai khiến."
Nó nhăn mặt:
" Là ai?"
Chris len lén liếc nó, rốt cuộc hít một hơi, nói:
" Là Kathryn!"
Nastia tức giận đập bàn:
" Tớ biết ngay là cô ta vốn không phải người tốt mà!"
Mia nhìn nó:
" Cậu tính sao, Sophia?"
Nó gấp tài liệu lại, bình thản nói:
" Kệ cô ta, tớ không quan tâm!"
Nó đi thẳng lên lầu. Đám Nastia lo lắng nhìn nó.
Kathryn, cô giỏi lắm!
Chương 78
Sáng hôm sau bọn nó vẫn đi học bình thường như mọi ngày. Hôm nay Kathryn không đến lớp. Bọn nó cũng mặc kệ. Đột nhiên điện thoại của Nastia rung lên, cô vội bắt máy:
" A lô, lão...a, mẹ, có việc gì không ạ?"
[...]
" Vâng ạ,.."
[...]
" What?? Mẹ, đừng có đùa!"
[...]
" Á, á, được rồi, được rồi mẹ, con biết rồi!"
[...]
" Vậy bye mẹ!"
Cúp máy, Nastia gục xuống mặt bàn than :
" Chết cả đám rồi!"
Nó quay sang hỏi:
" Có chuyện gì vậy?"
Nastia ngước mặt lên, đáng thương nói:
" Chiều nay mấy vị phụ huynh tổ chức xem mặt!"
Mia ngây thơ hỏi:
" Cho ai vậy?"
Dania cốc đầu cô:
" Hỏi ngốc thế! Cho bọn mình chứ cho ai!"
Nó vuốt cằm:
" Mấy vị này hình như rỗi rãi quá không có việc để làm hay sao ấy nhỉ?"
Kin nhìn vẻ mặt ủ dột của Nastia, hỏi:
" Có chuyện gì vậy?"
Nastia nhìn cậu, cô chán nản gục đầu xuống bàn, lẩm bẩm:
" Sao khi không lại có bạn trai chứ? Giờ kéo theo cả một đống rắc rối!"
Cô nói rất nhỏ nhưng Kin vẫn nghe được, cậu đen mặt:
" Em nói gì vậy hả?"
Nastia vội vàng ngẩng lên, cười hề hề nói:
" Nói gì đâu nào!"
Kin véo mũi cô:
" Có chuyện gì nói ra xem nào!"
Nastia xị mặt, nói:
" Mấy mẹ tổ chức xem mặt, bọn em với mấy người các anh đều phải đến!" Kin tươi như hoa nói:
" Đó là chuyện tốt chứ sao lại buồn?"
Nastia liếc cậu một cái, lại gục mặt xuống:
" Không hiểu, mãi mãi cũng không hiểu..."
Ken cũng quay xuống:
" Bao giờ đi vậy?"
Nastia nói:
" 8 giờ tối nay, nhà hàng Yên Viên, đứa nào không đi, cắt thẻ 1 tháng!"
Bọn nó á khẩu!
8 giờ tối...
Nó xuống nhà đầu tiên. Không trang điểm, không váy áo sang trọng, nó chỉ mặc đơn giản nhất có thể. Quần bò đen, áo ba lỗ trắng, thêm chiếc áo da màu nâu, đi giày cao đến mắt cá chân, tóc buộc bổng bằng dây buộc tóc màu trắng, cài thành cái nơ nhỏ, không có bất cứ trang sức gì. Nastia thì mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, thắt nơ ở eo, đi giày búp bê màu hồng nhạt, tóc buộc lệch sang một bên. Ngoài cái máy điện thoại ra, cô cũng chẳng mang theo gì. Mia mặc váy liền ngắn đến ngang đùi màu hồng nhạt, có thắt một chiếc thắt lưng nhỏ, tóc đen xõa dài xuống ngang lưng, thêm một chiếc bờm tóc để trang trí. Dania cũng giống nó, nhưng cô mặc quần short đến ngang đùi màu nâu, lộ ra cặp chân dài thon thả, áo pull lệch vai màu trắng có in hình chibi ngộ nghĩnh, tóc búi lỏng trên đỉnh đầu, đi giày đế bệt, cổ tay có thêm chiếc lắc bạc nhỏ, ngoài ra không còn gì khác. Trông bọn nó đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
Lát sau, bọn hắn đến đón tụi nó đi nhà hàng. Trái với vẻ đơn giản của tụi nó, bọn hắn tên nào tên nấy y như rằng là tân trang lại từ đầu đến chân. Hắn mặc vest đen, ca-vát chỉnh tề, giày da bóng lộn, tóc đen vuốt keo, trên người còn xức nước hoa vô cùng nam tính và quyến rũ. Kin cũng đồng một bộ vest đen sang trọng, tóc cắt tỉa cẩn thận, tay còn đeo chiếc đồng hồ sang trọng. Ken mọi khi không ham hố là mấy mà nay cũng diện com-lê đen lịch lãm, thắt nơ ở cổ, chân đi giày da hàng hiệu, giống như một quý ông đích thực, quý phái và lịch lãm. Nicko mặc com- lê màu xám, không đeo ca- vát hay thắt nơ, mở ba cúc áo ở cổ, bộ ngực quyến rũ có phần lộ ra, hai tay xỏ túi quần, tóc vuốt lên, mang bộ dáng bất cần đời tựa vào cửa. Nhìn chung tối nay anh nào anh nấy là đẹp trai hết sẩy, hưng phấn bừng bừng. Nhưng khi hai nhóm nhìn thấy nhau, câu đầu tiên thốt ra là:
" Cầu kì quá! Ngứa mắt!"
" Đơn giản quá! Không bắt mắt!"
Nhưng chung quy cuối cùng bọn hắn vẫn bị bọn nó bắt phải thay đồ cho bằng được, chỉ mặc đồ đơn giản thôi rồi mới cho phép đến nhà hàng. Tụi hắn tiếc lắm nhưng vẫn phải nghe theo.
Chương 79
Buổi xem mặt diễn ra trong không khí vui vẻ, khác hẳn suy nghĩ của bọn nó. Cứ nghĩ ba mẹ bọn hắn chắc hẳn sẽ phải khá khắt khe trong việc chọn con dâu tương lai, ai ngờ đâu họ đối bọn nó vô cùng hài lòng. Cũng phải thôi, con dâu vừa xinh đẹp vừa tài giỏi thì có ba mẹ nào không thích chứ! Trên đường về, bọn hắn cứ cười khúc khích như mấy tên dở hơi, cũng may lúc đó bọn nó đứa nào cũng ngủ hết, chứ không sẽ ném ngay cho bọn hắn ánh mắt khinh thường.
Sáng hôm sau...
Bọn nó mở cửa bước vào lớp, lại bắt gặp ngay cảnh hắn và Kathryn đang nói chuyện rất vui vẻ. Nastia bực mình muốn đi lên tách hai người kia ra, nhưng nó đã ngăn lại. Vừa rồi lúc Kathryn thoáng dời tầm mắt sang nó, trong mắt cô ta hiện lên chút oán hận, nhưng rất nhanh biến mất. Hận sao? Trong thâm tâm nó thầm cười lạnh. Cô ta lấy tư cách gì mà hận nó đây? Hắn thấy nó đến liền lon ton chạy đến, ôm lấy eo nó, nũng nịu gọi:
" Vợ đến rồi ~~"
Mia vờ xoa xoa cánh tay, trề môi nói:
" Eo ơi, Kai này, cậu có cần phải sến đến mức đó không? Tớ nổi hết da gà da vịt lên rồi nè!"
Hắn quay ngoắt lại trừng mắt nhìn cô. Thấy hắn trừng mắt nhìn Mia, Ken liền kéo cô ra sau lưng, trừng lại hắn nói:
" Cấm cậu trừng mắt nhìn vợ tớ!"
" Mấy người tính vào lớp hay đứng đây đóng phim tình cảm?"
Cả bọn quay lại thì thấy ngay hai gương mặt đầy sát khí của Dania và Nicko ở ngay đằng sau. Thế là cả bọn vội vàng kéo nhau vào lớp. Để hai kẻ kia nổi giận, cả bọn sẽ thảm lắm! Nó vừa ngồi vào chỗ thì Kathryn chạy đến nói:
" Sophia, vừa nãy tớ chỉ là hỏi Kai một số bài thôi, không như cậu nghĩ đâu, cậu đừng giận anh ấy. Nếu cậu không muốn tớ đến gần Kai, cậu cứ nói ra, tớ sẽ làm theo!"
Nastia đang chơi game, nghe vậy thì bật cười nói:
" Kathryn này, kịch bản này cô phải mất bao lâu để viết và học thuộc vậy?" Kathryn tái mặt, khẽ cắn môi, bộ dạng này thật rất giống như vừa bị người khác bắt nạt. Hắn thấy vậy thì nhìn nó nói:
" Sophia, Kathryn nói thật đó, cô ấy chỉ hỏi anh một số bài tập thôi!"
Nó quay sang nhìn hắn, đột nhiên bật cười nói:
" Từ nãy tới giờ anh có thấy em mở miệng nói câu nào chưa? Hay toàn do mấy người tự biên tự diễn?"
Hắn cứng họng, Kathryn cũng không thốt ra được câu nào. Minh Thư ngồi bàn trên đột nhiên quay xuống, nháy mắt nhìn nó, cười hỏi:
" Ê, Sophia, hôm qua đi xem mắt thế nào? Vui không?"
Nó liếc liếc Kathryn mấy cái, mỉm cười đáp:
" Rất tuyệt!"
Kathryn nghe tới hai chữ "xem mắt", gương mặt có chút tái nhợt, vội vàng quay về chỗ ngồi của mình. Nó nhìn theo dáng vẻ chật vật, khổ sở của cô ta, khóe miệng cong lên nụ cười nhạt.
Giờ nghỉ trưa...
Nó ngồi dưới tàng cây sau học viện, mắt lim dim, miệng còn ngậm một cọng cỏ non, khẽ ngâm nga một bài hát. Từng cơn gió mát nhẹ nhàng thổi bay mái tóc của nó, thật thoải mái!
" Sao cậu không ăn trưa?"
Nó quay lại, thấy Nastia đang đi tới, trên tay cô còn cầm theo một bọc đồ ăn. Nó mỉm cười, nói:
" Chờ có người phục vụ nha!"
Nastia ngồi xuống bên cạnh, dúi bọc đồ ăn vào tay nó, nó mở ra, thấy có bánh và nước ngọt. Hai đứa ngồi ăn ngon lành, Nastia ngẩng đầu lên hỏi:
" Cậu tìm ra nơi tuyệt vời này lúc nào thế?"
Nó đáp:
" Lúc mới vào đây học!"
Ăn xong, Nastia duỗi người nằm xuống mặt cỏ, lim dim mắt, nói:
" Đây đúng là nơi lí tưởng cho việc ngủ!"
Nó bật cười:
" Cậu đó, suốt ngày chỉ biết ngủ!"
Nastia xoay người, nhìn nó nói:
" Còn không bằng ai đó đâu! Đứa nào hồi trước nói là muốn làm sâu để được ngủ ấy nhỉ?"
Nó vờ như không biết, nhún vai nói:
" Ai vậy ta, tớ không biết đấy!"
Đột nhiên, Nastia thở dài, nói:
" Ai nha, xem ra rắc rối lại kéo đến rồi!"
Cô vừa dứt lời, một con dao đã cắm thẳng vào thân cây bên cạnh. Nó rút con dao ra khỏi cây, xoa xoa vết cắt hằn vào thân cây, nói:
" Thật ác nha, làm bạn cây của tớ bị thương rồi!"
Nastia đọc xong mảnh giấy đính trên con dao, bóp trán nói:
" Tớ nói rồi mà, khi không có bạn trai làm gì, để mà kéo theo cả một đống rắc rối!"
Nó cười:
" Biết sao được bây giờ, đâm lao thì phải theo lao thôi!"
Nastia huơ huơ mảnh giấy, nói:
" Có người khiêu chiến với hai đứa mình, bọn họ hẹn chúng ta 5 giờ chiều nay ở bãi đất trống cạnh khu nghĩa địa!"
Nó thở dài:
" Sao lúc nào rắc rối cũng đến tìm hai đứa mình vậy, Mia và Dania cũng có bạn trai cơ mà!"
Nastia nhún vai:
" Chịu! Đâm lao thì phải theo lao thôi!"
Ngay lập tức, cô nhận được cái nhìn đầy sát khí từ nó!
Chương 80
" Hừ, mấy bọn dở hơi kia chọn chỗ nào không chọn lại chọn chỗ này chứ?"- Nó xoa xoa hai cánh tay, bực bội nói.
" Thì bọn họ dở hơi còn gì!"- Nastia buồn cười nhìn nó.
" Mấy giờ rồi?"- Nó nhìn cô hỏi.
" 4 giờ 50 phút, 10 phút nữa mới đến thời gian đã hẹn!"- Nastia nhìn đồng hồ, đáp.
20 phút sau...
" Bọn thần kinh kia giờ nào mới tới?"- Nó bực bội rống lên.
" Mấy cô em xinh đẹp đang đợi bọn anh sao?"- Giọng điệu của một thằng con trai truyền tới làm nó rùng mình, hai đứa nó cùng quay lại. Hơn 10 đứa con trai to con đứng ngay trước mặt hai đứa.
" Bọn nào đây?"- Nó cau mày hỏi.
" Mấy người là kẻ đã hẹn bọn tôi ở trong thư sao?"- Nastia giơ bức thư lên hỏi
" Phải thì sao, mà không phải thì sao?"- Tên đứng đầu tiên cợt nhả nói.
" Bớt nói nhảm đi, có việc gì thì giải quyết lẹ lẹ đi để bọn tôi còn về nhà!"- Nó bực mình nói.
" Cô em đừng nóng, giận dữ sẽ hết đẹp!"- Tên kia nói xong thì cả bọn phá lên cười.
" Mấy người có biết cười như vậy trước mặt con gái là rất vô duyên không?"- Nó nhìn đám người trước mặt, hỏi.
Bọn kia im bặt. Tên đứng đầu tiên rút trong áo ra một cây gậy, nhìn qua thì có thể thấy nó làm bằng sắt, chỉ vào hai đứa nó, nói:
" Được rồi, bọn anh cũng không có nhiều thời gian mà đứng đây tán gẫu với hai cô em, vào việc chính thôi chứ nhỉ? Bất quá..." - Hắn ta đưa ánh mắt thèm khát nhìn hai đứa nó từ đầu đến chân, nói-"... nếu hai em ngoan ngoãn hầu hạ bọn anh một đêm, có lẽ bọn anh sẽ thương tiếc mà thả đi thì sao?"
Hắn ta nói xong thì cười phá lên, nó khinh bỉ nhìn hắn, nói:
" Một đám lợn giống! Có giỏi thì dùng vũ lực mà giải quyết đi! Chị đây không ngại chơi cũng mấy chú em đâu!"
Tên kia nghe vậy liền quát lên:
" Mấy con ranh láo toét, bọn mày, lên cho tao! Đánh chết mấy con nhỏ đó cho tao!"
Hắn vừa dứt lời, những tên phía sau liền xông lên. Nó lắc đầu, chán nản nói:
" Mấy tên này đúng là ép người quá đáng mà!"
Nastia cười lạnh nhìn một đám đang hùng hổ lao đến, lại nhìn sang nó, bóp tay nói:
" Rốt cuộc cũng được dãn gân cốt rồi!"
Vừa dứt lời, hai đứa nó cũng vào cuộc.
5 phút sau...
" Sao... sao có thể..."- Tên cầm đầu sợ hãi ngồi phịch xuống, nhìn đám đàn em nằm la liệt trên đất, không động đậy.
" Nastia, tên này tính sao?"- Nó quay sang Nastia, hỏi.
" Đánh gãy hai tay hai chân hắn, cho hắn thành người tàn tật luôn!"- Nastia không nhanh không chậm nói.
Tên kia nghe xong, mặt mày tái mét, vội vã quỳ xuống trước mặt hai đứa nó, van xin:" Hai chị tha cho em, em là do người khác sai khiến, hai chị tha cho,..."
Nó vuốt vuốt mái tóc, thở dài nói:" Biết ngay mà!"
Nastia khỉnh bỉ nhìn tên kia, lạnh giọng hỏi:" Là ai?"
" Một... một cô gái trẻ,...cô ta không nói tên, chỉ nói là muốn nhờ tôi xử lí người khác..."
" Tuổi?"- Nó hỏi.
" Chỉ khoảng mười... mười sáu..."
Nó quay sang Nastia, nói:" Cậu gọi cho người của bang đến thu dọn đống bừa bãi này đi. Còn tên này..."- Nó liếc nhìn tên đang quỳ trước mặt-"... đưa về bang, sẽ xử lí sau!"
Nastia gật đầu. Hai đứa nó nhanh chóng quay về biệt thự.