Sáng hôm sau, nó đến trường với tâm trạng cực kì vui vẻ. Đang đi, chợt nó thoáng thấy bóng lưng ông anh Nicko của nó đang lầm lũi đi ở phía trước. Nó hớn hở chạy đến vỗ mạnh vai anh:
" Hai, sao hôm nay đi một mình vậy? Bọn hắn không đi cùng à?"
Nicko quay lại, vừa vặn có một tiếng hét vọng lên từ khoảnh sân rộng mấy trăm mét vuông của khu 4.
"Á A A A A... A A a a a a..."
Giọng nó nhỏ dần, nó túm lấy Nicko xoay vòng vòng, lo lắng hỏi:
" Anh hai, sao lại thành cái bộ dạng này? "
Nicko hiện giờ nên dùng hai từ thảm hại để hình dung: mặt mũi hốc hác, tóc tai rối bù, áo quần xộc xệch, dưới mắt là hai quầng thâm đen điển hình cho việc một đêm không ngủ, tinh thần hình như cũng đi xuống. Nicko nhìn nó với vẻ mệt mỏi nhưng không nói gì. Nó nghiêm mặt nhìn anh, nói:
" Đi, đến phòng y tế, em sửa soạn lại cho anh! Trời đất ạ, sao lại để bản thân ra tình trạng này chứ? Để ba mẹ ở bên kia biết được lại chạy về mắng vốn em thì sao? Có bị thất tình thì cũng đâu cần phải đến mức này đâu?" Nó cứ lải nhải suốt quãng đường đến tận phòng y tế, làm anh bắt đầu phát cáu:
" Em đừng lải nhải nữa được không? Tai anh sắp điếc rồi!"
Nó hậm hực cầm lược chải lại mái tóc rối bù của anh:
" Ai bảo anh không biết tự chăm sóc bản thân? Lớn tướng rồi chứ có còn con nít gì đâu! Hừ !"
Chải xong, nó xòe tay trước mặt anh, nói như ra lệnh:
" Đưa đây !"
Nicko nghệt mặt ra:
" Đưa gì ?"
Nó cau mày:
" Điện thoại!"
Nicko lúng túng lôi chiếc máy ra đưa nó, hỏi:
" Nhóc làm gì ?"
Tay nó lướt trên màn hình, nói:
" Tìm số hắn !"
Hai mắt Nicko sáng lên:
" Nhóc thích hắn à?"
Nó lừ mắt nhìn anh:
" Cấm suy diễn lung tung! Kêu hắn đem quần áo đến cho anh thôi !"
Sau vài phút đợi, hắn bắt máy:
" Có việc gì không?"
Nó nói thẳng:
" Đem đến cho anh tôi một bộ đồng phục và đồ lót, đủ tất, cảm ơn !" rồi cúp máy.
Hắn bực mình nhìn cái máy điện thoại, nhưng vẫn lại đi ngược lên tầng lấy đồ. Đến nơi, hắn lại gọi điện cho nó:
" Ê, cô ở chỗ nào?"
" Phòng y tế. Tôi cúp máy!"
Hắn vội ngăn lại:" Ê, ê, khoan, đợi đã !"
" Có chuyện gì ?"
" Này, cô không thể lịch sự hơn được à? " Hắn tức.
" Không !"
" . . . "
" Tôi cúp máy đây !" Hắn nói xong rồi dập máy.
Nó ném trả Nicko chiếc máy rồi đi ra cửa:
" Lát nữa bạn anh sẽ đem quần áo tới, thay đi rồi ra ngoài. Em mà còn thấy dáng vẻ tệ hại của anh nữa thì liệu hồn !"
Nicko rùng mình. Nó đi chưa đươcj bao lâu thì bọn hắn vác theo cái bọc to tướng đến. Hắn ném cái bọc đó cho Nicko, bực bội nói:
" Em gái cậu thật quá quắt!"
Thay xong quần áo, Nicko có chút phiền não nói:
" Mấy cậu có cách nào để Dania hết giận tôi không?"
Cả đám lâm vào trầm tư suy nghĩ. Ken nói:
" Hay cậu tặng hoa đi !"
Nicko lắc đầu:
" Dania không phải người lãng mạn đến mức đó."
Kin nói:
" Tặng tiền đi !"
Anh lừ mắt:
" Tài sản của bốn đứa nó còn nhiều hơn Việt Nam !"
Đột nhiên hắn đập tay vào nhau, thốt lên:
" Có rồi !"
Ba người kia nhao nhao lên:
" Là gì ?"
Hắn cười bí ẩn:
"Có lẽ, phải nhờ mấy cô em của cậu nữa đó !"
Nicko lại rùng mình. Anh có chút nghĩ ngợi nhìn hắn:
" Sao tên này có nét giống giống tiểu ác ma nhà mình vậy nhỉ ?"
Chương 32: Lời xin lỗi ngọt ngào (1)
Hôm sau là cuối tuần, bọn nó được nghỉ học nên rủ nhau đi công viên giải trí. Chơi từ sáng đến chiều đã mệt lử, bọn nó quyết định ngồi nghỉ. Đang định đi đến chỗ ghế đá ngồi thì Dania bị ai đó đẩy cô va vào một cô bé. Không may,váy cô bị dính một mảng kem lớn từ cây kem trên tay cô bé kia. Cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Ba con bạn ở lại nhìn nhau cười xấu xa. Nó đưa cô bé kia một que kem ngon lành rồi vuốt tóc cô bé:
" Cảm ơn bé nha ! Đây, cho bé này !"
Cô bé cười tươi cầm que kem nói:
" Không có chi ạ!" rồi chạy đi.
Sau khi Dania rửa sạch kem trên váy, cô quay lại chỗ hẹn với mấy đứa bạn. Ơ, nhưng mà, mấy đứa bạn của cô đâu rồi ? Mắt thấy công viên đã sắp đóng cửa, cô rút vội điện thoại ra gọi. Cô gọi đi gọi lại mấy lượt cũng chẳng đứa nào chịu bắt máy, cô bắt đầu thấy bực. Tức khí, cô định bỏ về thì máy điện thoại lại reo, cô nhấc máy, tuôn một tràng:
" Mấy con nhỏ kia, bọn mi bỏ đi mà không nói một câu là sao? Có biết ta lo lắng thế nào không hả?"
Nó cười gỡ hòa:
" Đừng giận, đừng giận, giận rồi sẽ hết đẹp. Bọn ta đang ở bãi cỏ lớn trong công viên, mi đến đây đi, bọn ta đang xem cái này hay lắm !"
Dania cau mày:
" Cái gì ?"
Nó cười bí ẩn:
" Cái này sao, hắc hắc, bí mật !"
Dania hồ nghi:
" Sao ta có cảm giác bị tính kế vậy?"
Nó giật mình:
" Nào có đâu ! Mi cứ đến đi, cái này vô cùng hay luôn. Vậy nha, ta cúp máy đây !"
Dania vội nói:
" Này, này..."
Nhưng nó cúp máy rồi còn đâu ! Dania hằm hằm nhìn cái máy điện thoại. Sao cô có cảm giác mình là tiểu muội ngây thơ bị dụ dỗ bởi bọn buôn người vậy? Nghĩ thì nghĩ, cô vẫn đi đến bãi cỏ lớn trong công viên. Đến nơi, cô bất giác ngây người trước khung cảnh ở đây.
Chương 33: Lời xin lỗi ngọt ngào (2)
Trên bãi cỏ trải đầy hoa hồng tím- màu mà cô thích nhất- thành một con đường hoa hồng. Phía cuối con đường đó là một chàng trai đang đứng quay lưng về phía cô. Hình ảnh này, khiến mắt cô đột nhiên nhức nhối. Bóng lưng người con trai trước mặt cô là hình ảnh mà đối với cô, quen thuộc vô cùng. Biết bao lần anh vô tình xoay người đi lướt qua, để lại trong mắt cô là hình bóng xa cách, lãnh đạm của anh. Trong lúc cô đang vẩn vơ với những suy nghĩ của mình, người con trai kia quay lại, anh nhẹ giọng:
" Em đến rồi?"
Dania giật mình tỉnh lại, che giấu vẻ bối rối dưới lớp mặt nạ lạnh lùng, cô hỏi:
" Mấy cái này là gì vậy?"
Trong mắt anh xẹt qua tia thất vọng:
" Những điều này là giành cho em, em không hiểu sao?"
Cô xoay người, lãnh đạm nói:
" Tôi muốn về nhà!"
Nicko vội vã gọi theo:
" Dania, đợi đã!"
Cô không quay đầu, hỏi:
" Có chuyện gì? "
Nicko tiến lại gần Dania, bỗng nhiên anh quỳ xuống trước mặt cô, giọng nói có chút đượm buồn:
" Xin em tha thứ cho anh!"
Dania hoảng hốt nhìn Nicko quỳ trước mặt mình, nhưng vẫn cứng đầu không chịu mở miệng. Nicko nhìn cô, tha thiết nói:
" Trước đây, là anh ngu ngốc, là anh không đúng, làm em chịu tổn thương. Nhưng anh có thể bù đắp, chỉ xin em cho anh một cơ hội cuối cùng để anh sửa sai. Những ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ rằng, nếu không có em..."
Anh hơi ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô, nói:
" ... liệu anh có thể tồn tại được không?"
Thân mình Dania thoáng cứng nhắc. Cô muốn rời đi, nhưng lại cũng không muốn rời đi. Hít một hơi sâu, cô hỏi:
" Vậy.. đáp án là gì?"
Nicko nhìn cô, khẳng định:
" Anh... sẽ chết!"
Mắt Dania nhòa đi, lệ nóng tuôn trào ra khóe mắt. Nicko nói tiếp:
" Anh không muốn em đi, ngàn vạn lần cũng không muốn em đi, xin em đừng quay đi, anh sẽ không thể sống được đâu. Từ lúc nhìn thấy tờ hủy hôn kia, anh mới ngộ ra, vị trí của em trong lòng anh, là lớn tới mức nào..."
" Đừng nói nữa!"
Dania bịt tai lại, lắc đầu, nước mắt tuôn trào. Nicko tiến đến, vòng tay ôm chặt lấy Dania, vùi đầu vào tóc cô, thì thầm:
" Xin lỗi !"
Dania nức nở:
" Sao trước đây lại đối xử với em như vậy hả? Em vô cùng uất ức, anh biết không?"
Nicko siết chặt vòng tay lại, tha thiết:
" Xin lỗi, là anh sai!"
Dania gục đầu vào vai Nicko khóc nức nở, thời gian qua cô đã phải chịu quá nhiều rồi. Nicko chỉ biết im lặng ôm Dania, để mặc cô khóc trên vai mình. Từ ngày hôm nay, anh sẽ không bao giờ để Dania chịu bất kì tổn thương nào nữa, anh muốn cô mãi cười, giống như lúc nhỏ anh và cô đã cùng cười, nụ cười hạnh phúc.
Chương 34: Làm tiệc
Tối hôm sau, bọn nó quyết định làm tiệc ngoài trời. Công việc đầu tiên, đến siêu thị mua đồ...
Tại quầy bán thịt.
" Mua thịt bò đi! " Nó cầm một hộp thịt lên, nói.
" Không, mua thịt gà!" Hắn lại cầm một hộp thịt khác.
" Thịt bò!"
" Thịt gà!"
" Thịt bò!"
" Thịt gà!"
" ........... "
" Cậu thích ăn thịt gì, Ken ?" Mia hỏi.
" Vậy cậu muốn ăn gì?" Ken nhìn Mia cười.
" Định làm BBQ, tớ sẽ mua thịt bò!"
" Vậy mua thịt bò đi!" Ken đáp.
" Thịt bò!"
" Thịt gà!"
" Tôi nói mua thịt bò!"
" Tôi bảo mua thịt gà!"
" Thịt bò!"
" Thịt gà!"
" Bò!"
" Gà!"
.........
" Mua cả hai !" Nó và hắn cùng hét lên.
Vậy là hậm hực, mỗi người cầm một loại bỏ vào xe đẩy.
Quầy bán rau.
Kin cứ dùng cọng rau cần chọc chọc vào mặt Nastia làm cô phát cáu, gắt lên:
" Đừng đùa nữa, mau chọn rau đi !"
Cậu cười hắc hắc nói:
" Aizzz, biết sao được, nhìn mặt cậu tôi lại muốn trêu chọc!"
Nastia bực mình hừ lạnh, quay đi không thèm tiếp chuyện. Nhận thấy cô không có ý định đấu võ mồm với mình, Kin có chút thất vọng, quay sang nhìn chằm chằm vào quả cà chua. Nastia thấy vậy bật cười:
" Sao cậu nhìn quả cà chua " đắm đuối " vậy? Bộ có tình cảm, muốn lấy cà chua làm vợ hả ?"
Kin nhìn cô cười nói:
" Cũng có thể lắm! Biết đâu sau này vợ tôi là cà chua thì sao?"
Nghe vậy, Nastia chộp lấy quả cà chua nhấc lên, nhìn cậu cười:
" Nếu vậy, tối nay tôi sẽ đem "ý trung nhân" của cậu bỏ vô nồi làm sốt!"
Kin cũng cười, cậu nói:
" Sau này, tôi sẽ gọi vợ mình là cà chua!"
" Vậy ra, ý cậu là vợ tương lai của cậu phải vừa tròn, vừa đỏ, vừa bóng bẩy lại mập ú phải không?"
" Trên đời làm gì có ai như thế chứ?"
" Có đấy!"
" Đâu?"
" Đây này! "
Nastia giơ quả cà chua lên, cười khúc khích. Ở phía xa, cách hai người một đoạn, Thanh Tâm nắm chặt nắm đấm, ánh mắt lóe thù hận nhìn chòng chọc hai người. Cô ta gằn giọng:
" Kin, anh là của em, một mình em thôi, không ai có quyền cướp anh khỏi em!"
Ném lại một ánh nhìn ngoan độc, cô ta quay lưng bỏ đi. Phía bên này, Nastia thoáng rùng mình ớn lạnh.
Chương 35: Coi phim
Tối hôm đó, bọn nó mở tiệc thịt nướng ngoài vườn. Ăn uống xong xuôi, cả bọn tụ tập ở ngoài phòng khách xem phim. Có mỗi cái tivi mà đứa nào cũng giành...
" Xem phim tình cảm Hàn Quốc !" Nó giật cái remote từ tay hắn.
" Phim kiếm hiệp !" Hắn giật lại.
" Phim siêu nhân !" Kin cướp cái remote, chuẩn bị bật phim thì bị Nastia cuỗm đi:
" Tom & Jerry !"
Hai bên lao vào tranh nhau, uýnh nhau đến khói bụi mù trời luôn ! Cái remote thì không biết đã bay đi đằng nào rồi! Trận chiến đang đến cao trào thì từ tivi truyền đến một loạt tiếng động rùng rợn làm cả bọn lạnh gáy. Đột nhiên, đèn trong nhà tắt phụt dọa bọn nó nhảy dựng lên, nó ôm chặt lấy hắn. Hương thơm tự nhiên, dễ chịu từ người nó tỏa ra quanh quẩn bên mũi hắn làm tim hắn đập rộn lên. Hắn cố nhích ra xa nó một chút, nếu cứ ngồi cùng như vậy không khéo tim hắn vỡ ra mất! Nhưng nó nào chịu chứ, nó cứ khư khư ôm hắn chặt cứng, người run cầm cập. Gì chứ nó sợ ma lắm! Những tiếng động kinh dị vẫn liên tục truyền ra, màn hình tivi dần sáng lên. Ánh sáng màu xanh lập lòe càng lúc cang sáng, rồi một giọng cười ghê rợn vang lên dọa tóc sau gáy nó dựng ngược.
" Mua hahahaha...."
Lại một trận tiếng cười kinh dị còn hơn trong tivi truyền đến lỗ tai bọn nó, và chủ nhân của tiếng cười đó không ai khác chính là Dania. Nó giật bắn mình.
" Cần gì phải giành nhau, xem phim ma là tốt nhất !"
Dania quay đầu nhìn bọn nó, ánh sáng xanh hắt lên một bên mặt cô, vô cùng đáng sợ. Nó tự hỏi, không biết sau này ông anh trai yêu quý của nó lấy Dania thì có bị dọa đến mức đột quỵ trong khi ngủ không đây ? Phụt. Đèn trong nhà bật sáng, Mia nhìn Dania cười, nói:
" Dania, Sophia yếu bóng vía lắm, đừng dọa nó nữa !"
Hắn nghe vậy liền quay sang nó hỏi:
" Cô sợ ma à ?"
Nó xụ mặt, phồng má nhìn Dania giận dỗi nói:
" Tớ lên phòng ngủ đây !" rồi bỏ lên trên.
Dania nhìn Nastia cười:
" Mi lên ngủ với Sophia đi, không mất công lát nữa nó lại chạy xuống kêu người lên ngủ cùng."
Nastia gật đầu rồi lên tầng. Bọn kia ở lại xem phim ma, thỉnh thoảng lại cười rộ lên như bị ma nhập, hại hai kẻ yếu tim ở trên tầng vừa nằm ngủ vừa run cầm cập...
Chương 36: Âm mưu của Minh Thư
Lễ hội truyền thống cuối cùng cũng diễn ra. Khu 4 chật kín người từ các khu khác đến. Khắp nơi treo băng, những giàn đèn nối tiếp nhau, thảm đỏ trải dài, những bệ hoa hồng tỏa sắc tím nhu hòa dưới ánh đèn. Gần 1000 hàng ghế trong hội trường đã chật kín người. Ở gần sân khấu là một chiếc bàn dài phủ khăn trắng tinh dành cho ban giám khảo cùng khách mời. Thành phần ban giám khảo gồm 5 vị hiệu trưởng 5 khu, Hội trưởng Hội học sinh khu 3,4,5. Ngoài ra, còn có sự góp mặt của 5 vị khách mời là 5 nhà thiết kế nổi tiếng trong và ngoài nước. Dẫn chương trình là cô Nguyễn Thanh Phương- cô giáo của tụi nó. Hậu trường phía sau nhốn nháo vô cùng. Các nữ học viên mỗi người một kiểu, thi nhau phục sức, trang điểm sao cho càng lộng lẫy càng tốt. Áo dài thướt tha khoác trên người mang theo những vẻ đẹp khác nhau. Những nữ học viên là người Việt thì là vẻ duyên dáng, nhu mì dịu dàng, còn những nữ học viên người nước ngoài, áo dài trên người họ lại toát lên sự quyến rũ nhưng tinh tế.
Trong một căn phòng chờ, bọn nó đang ngồi túm tụm lại ăn sáng. Bị kéo dậy từ lúc 3 giờ sáng, tính đến thời điểm này, bọn nó còn chưa được cái gì vào bụng. Bọn nó cắm cúi ăn ngấu nghiến đống pizza mà Nicko mang tới, hoàn toàn không để ý việc bản thân có bao nhiêu phần là mất hình tượng. Tay bọn nó dính đầy nước sốt, miệng còn dính nhiều hơn. Đảm bảo bọn hắn mà thấy cảnh này, không cười đến sái quai hàm mới là lạ. Ăn xong. bọn nó lững thững kéo nhau ra ngoài, vừa vặn đụng phải đám Minh Thư. Minh Thư giơ tay chặn ngang không cho nó đi. Nó liếc cô ta, lạnh lùng:
" Muốn gì?"
Minh Thư cười khẩy:
" Tao muốn thách đấu với bọn mày!"
Nó lạnh lùng cười:
" Thách đấu? Xin lỗi, bọn tôi không có hứng!"
Minh Thư vẫn không từ bỏ:
" Sao vậy? Mày sợ sao?"
Nó nhếch môi:
" Cô thật sự muốn thách đấu? Tốt thôi! Nếu đã muốn chơi, bọn này sẽ chiều!"
Nó kéo ba đứa bạn đi khỏi, Minh Thư liền rút điện thoại ra, gọi cho một người
- A lô, chuẩn bị xong chưa?
- Dạ, xong hết rồi ạ!
- Tốt lắm!
Minh Thư cúp máy, quay lại nhìn Thanh Tâm và Lâm Lâm cười độc ác. Nguyễn Hoàng Thiên Băng, lần này cô chết chắc !
Chương 37: Thi trang phục(1)
Sau màn giới thiệu của cô Phương, từng nữ học viên bước ra, dưới ánh đèn rực rỡ, vẻ đẹp của họ sau những tà áo dài thướt tha lại thêm phần xinh đẹp, khả ái. Đám Minh Thư ra trước bọn nó. Minh Thư mặc một áo dài màu vàng nhạt, điểm xuyến ngọc trai dọc theo thân áo, đường cong 3 vòng uyển chuyển, duyên dáng, tóc uốn để sang một bên vai, làm không ít nam sinh phía dưới xịt máu mũi. Thanh Tâm mặc áo dài màu thanh thiên có thêu những đám mây nhỏ, tóc vấn lỏng, nhìn qua thập phần tao nhã. Lâm Lâm lại vận áo dài màu hồng, trên ngực điểm những đóa hoa đào kết lại từ ngọc trai, cổ tròn khoét sâu, tay áo may xòe, quyến rũ vô cùng. Tóc vấn cao trên đỉnh đầu, cài một đóa hoa nhỏ màu đỏ, lộ ra cần cổ trắng nõn, tinh tế. Những nữ học viên trước, đều bị lu mờ. Ban giám khảo gật gật đầu nhìn nhau, vẻ rất vừa ý. Tuy nhiên, trong đám khách mời, lại có một người không hề thay đổi nét mặt, từ đầu đến cuối cũng không liếc mắt một cái. Hiệu trưởng khu 5 thấy vậy liền hỏi:
" Cô Jenny, cô thấy 3 thí sinh này thế nào?"
Người kia từ từ mở mắt, nhìn đám Minh Thư không quá 3 giây lại nhắm mắt lại, hờ hững nói:
" Không hứng thú!"
Ông hiệu trưởng ngạc nhiên:
" Sao lại không hứng thú?"
Jenny đạm mở miệng:
" Diễn xuất của họ quá nhàm chán, hoàn toàn không diễn tả được ý nghĩa của trang phục mình mặc!"
Ông hiệu trưởng vuốt cằm, nói:
" Tôi thấy họ rất tỏa sáng mà!"
Jenny lại cụp mi, nói:
" Ông cứ chờ đi, cái thật sự được gọi là tỏa sáng còn ở phía sau kìa!"
Hiệu trưởng à một tiếng rồi quay đi.
Chương 38: Thi trang phục (2)
Khi Lâm Lâm quay về chỗ của mình thì bọn nó bước ra. Mia mặc một chiếc áo dài màu nước biển nhạt, tay áo và viền áo đều được cách điệu bởi những bông hoa hồng xanh. Mái tóc đen dài uốn thành từng búp, thả xuôi theo sống lưng, cài một bông hồng xanh, gương mặt mỉm cười mang theo vô hạn xinh đẹp nhưng nhã nhặn. Nastia bước ra thứ hai. Cô nàng trẻ trung trong tà áo dài màu hồng nhạt, tay áo thêu hoa văn rất sống động, từng bước đi tựa như có vô vàn những cánh hoa bay theo, tóc nâu hớt mái, buộc túm rất tinh nghịch, đôi mắt biết cười lấp lánh tinh quang, một lần cười đem trái tim nam học viên một phát đốn rụng, nhưng lại cũng làm ai đó khó chịu.Tiếp theo là Dania, ở cô là sắc tím bí ẩn, những đóa violet trên áo như phát ra ánh sáng mờ ảo dưới ánh đèn. Tóc đen thả buông tự nhiên, gương mặt ẩn hiện nụ cười như có như không, cấp thêm một vẻ thần bí khó nắm bắt. Người cuối cùng bước ra, là nó. Khác với Mia,Dania, Nastia, nó đem đến là vẻ thuần khiết, trong sáng. Áo dài trắng muốt như tuyết, thêu những đóa sen bằng chỉ bạc, quần lụa được thay bằng váy satanh mỏng nhiều lớp, lúc bước đi, từng lớp váy theo đó chuyển động, vô cùng thanh lệ, thoát tục. Tóc bện mái, gài một bông hoa lan trắng thuần, thả dài xuống thắt lưng. Dưới ánh đèn, gương mặt kia như bạch ngọc thanh khiết, dịu dàng, điềm tĩnh, thản nhiên xa cách, lại có chút lạnh lùng. Sự xuất hiện của bọn nó, trực tiếp làm lu mờ tất cả, ánh sáng tỏa ra khắp nơi. Tất cả mọi người ai nấy đều ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm nó không rời mắt, làm hắn trong lòng ngứa ngáy, hận không thể đi lên đem mắt của mấy tên xung quanh móc hết ra. Jenny mỉm cười dịu dàng:
" Đây, mới chân chính là tỏa sáng!"
Chương 39: Sự cố kinh hoàng(1)
Vòng 1, chiến thắng thuộc về tụi nó. Vòng 2, tiếp tục, cuộc thi vấn đáp...
Với chiến thắng ở vòng 1, bọn nó rất dễ dàng qua được vòng 2. Thế nhưng, giữa chừng lại xảy ra một sự cố khủng khiếp...
Sau phần thi của mình, nó tự tin bước về chỗ ngồi, Minh Thư tiến lên chờ phần thi của mình. Không ai để ý, nhưng nó vẫn nghe thấy những tiếng "cạch, cạch" vọng từ trên trần. Nó ngẩng đầu lên nhìn, nhưng chỉ thấy đèn chói lóa. Những tiếng "cạch, cạch" vẫn vang lên đứt quãng, nó cảm thấy bất an. Tiếng vỗ tay rào rào cắt đứt dòng suy nghĩ của nó. Phần thi của Minh Thư đã kết thúc. Tiếng " cạch, cạch" càng lúc càng lớn nhưng bị tiếng từ micro của MC ngắt mất. Minh Thư vừa đi đén giữa sân khấu, một tiếng động lớn vang lên chói tai, giàn đèn phía trên đổ sụp xuống, có nguy cơ sẽ đè bẹp Minh Thư. Trong một khắc đó, nó vội vã hét lên:
" Minh Thư, tránh ra!"
Nó lao thật nhanh đến. Minh Thư chết sững ở đó, nhìn giàn đèn đang sụp xuống. Sao lại như vậy...? Không ai nhìn rõ, chỉ thấy nó ôm lấy Minh Thư, bụi bao quanh hai người. Nastia, Mia, Dania thét lên:
" Sophia!"
Ầm... ầm... Tiếng động lớn oanh tạc lỗ tai mọi người, kèm theo là tiếng kim loại va chạm mạnh cùng tiếng thủy tinh vỡ vụn, ai cũng chưa hết bàng hoàng. Mọi thứ xung quanh tối om. Jenny là người hồi phục nhanh nhất, cô quát lên:
" Đèn dự bị, mau bật đèn dự bị!"
Mọi ánh đèn đều chiếu cả về đống hỗn độn trên sân khấu, cả một dàn đèn khổng lồ đã hoàn toàn nát vụn, tung tóe trên mặt đất những mảnh vụn thủy tinh vỡ. Giữa đống hỗn độn đó, có hai bóng người đang nằm đè lên nhau, bất động...
Chương 40: Sự cố kinh hoàng (2)
Hai mắt Minh Thư mở to nhìn gương mặt nó gần sát, hai tay nó ốp chặt lấy 2 tai Minh Thư. Trên trán nó, một dòng máu đỏ tươi chảy xuống, thấm đỏ cả chiếc áo cô ta mặc. Trước mắt mờ đi, nó gục xuống, toàn thân mềm nhũn. Hai bàn tay rướm máu rời khỏi tai Minh Thư, trượt xuống. Minh Thư sợ hãi lay người nó:
" Sophia, cô tỉnh dậy, cô sao rồi? Sophia!"
Chợt thấy tay mình ướt ướt, nhìn đến trên vai nó cắm một mảnh thủy tinh lớn, máu không ngừng chảy ra, Minh Thư hét ầm lên. Mọi người vội chạy lại. Dania hét lên:
" Sophia !"
Trên người nó, nhìn sơ qua cũng thấy đầy vết thương, nặng nhất là ở đầu vai. Bọn hắn cũng chạy đến. Nicko hoảng hốt định chạy đến đỡ nó thì đã có người nhanh chân hơn. Hắn nâng đầu nó dậy, mặc cho máu dính đầy vào áo quần mình, không ngừng gọi nó:
" Sophia, cô tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi! Cấp cứu, mau gọi cấp cứu, nhanh lên!"
Hắn quát lên với đám người xung quanh. Một lát sau, xe cấp cứu đến, nó được đưa nhập viện trong tình trạng mất máu. Minh Thư run lẩy bẩy được đưa đi sơ cứu còn nó được đưa vào phòng cấp cứu. Dượng nó đứng một góc gọi điện cho bố mẹ nó ở nước ngoài, còn bọn Nastia và bọn hắn đứng chờ ngoài cửa phòng cấp cứu. Dania run rẩy nép vào lòng Nicko. Nastia bó gối ngồi dựa vào tường, Kin ngồi bên cạnh, cậu nắm chặt bàn tay lạnh giá của cô. Mia tựa đầu vào vai Ken nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu. Hắn ngồi lặng trên ghế, đan hai tay vào nhau, mắt không chớp nhìn đèn báo trên cửa. Tiếng chân chạy rầm rập trên hành lang cũng không làm họ thức tỉnh khỏi sự lo lắng.
Chương 41: Nhập viện
Người tới hốt hoảng hỏi:
" Sophia, con bé sao rồi?"
Nicko ngước lên, ngạc nhiên:
" Ba? Mẹ? Sao hai người lại ở đây? Còn Jenny nữa?"
Không để ý Nicko, bà Lan ( mẹ nó) sốt ruột hỏi:
" Sophia đâu? Con bé sao rồi? Con trông em kiểu gì vậy hả?"
Nicko cúi gằm mặt:
" Con xin lỗi!"
Cửa phòng cấp cứu bật mở, một y tá lo lắng chạy ra:
" Ai là người nhà bệnh nhân?"
Nicko vội vã giữ tay cô y tá, gặng hỏi:
" Y tá, em gái tôi sao rồi?"
Cô y tá vừa thở vừa nói:
" Cô bé mất máu quá nhiều, cần được tiếp máu, nhưng bệnh viện đang thiếu máu phù hợp."
Nicko vội nói:
" Lấy của tôi này!"
Ba mẹ nó cũng nói:
" Lấy của tôi nữa!"
Cô y tá gật đầu:
" Vậy được, mọi người đi theo tôi !"
Nicko quay qua nói với Dania:
" Em gọi điện kêu Kyo đến đây đi!"
Dania gật đầu, Nicko cùng mọi người đến phòng lấy máu. Minh Thư cũng đi đến, run run hỏi:
" Sophia... cô ta... sao rồi?"
Nastia mệt mỏi gục mặt vào cánh tay, nói:
" Bác sĩ vẫn đang cấp cứu, tình trạng thế nào cũng chưa biết!"
Một bên tay của cô vẫn được bọc trong bàn tay ấm áp của Kin, nhưng lúc này ai cũng đều không có tâm trạng mà đi xét xem ý nghĩa của hành động này là gì. Trên hành lang lại truyền đến tiếng bước chân, Kyo lo lắng hỏi:
" Chị hai? Chị hai của em đâu?"
Dania vỗ vai thằng nhóc:
" Sophia vẫn đang cấp cứu, nhóc đến phòng truyền máu tiếp máu đi!"
Kyo lại vội chạy đi. Hắn ngẩng lên hỏi:
" Sophia là nhóm máu nào vậy?"
Dania chớp mắt, nói:
" AB, Rh âm tính!"
Hắn ngẩn ra:
" AB, Rh âm tính? Đó không phải nhóm máu rất hiếm sao?"
Dania cười khổ:
" Đúng vậy, mang trong người máu hiếm nên nó bị thiếu máu, hồi nhỏ, cứ một hai năm nó lại phải tiếp máu một lần, mà nguồn máu là từ ba mẹ và hai anh em Nicko. Dạo gần đây, bệnh của nó có chiều hướng chuyển xấu, mau truyền vào bao nhiêu, cũng không đủ,..."
Giọng cô nhỏ dần, Minh Thư bàng hoàng dùng tay che miệng, ngăn bật ra tiếng thốt, hốc mắt cũng cảm thấy cay cay. Hắn lại như trước, trầm mặc nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, một tiếng cũng không có thốt ra.