Một người phục vụ tiến đến, nó giơ ra tấm thẻ vip bằng kim cương. Bọn nó theo người phục vụ đi xuyên qua đám người nhốn nháo, đến một hành lang yên tĩnh. Hành lang này chỉ có 8 phòng, dành riêng cho những người có thẻ vip vàng và kim cương, khác với hai hành lang còn lại cho người có thẻ bạc và đồng. Trước mỗi căn phòng đều có vệ sĩ đứng canh. Phục vụ dẫn bọn nó đến căn phòng số 8, làm động tác định mở cửa thì nó ngăn lại:
" Cám ơn, tôi có thể tự mở"
Nó nhìn ba đứa bạn, mở cửa vào phòng. Ngay lập tức, cả bốn đứa đồng loạt đưa tay lên bịt tai lại. Tiếng nhạc mở to hết cỡ làm bọn nó không thể thích ứng. Nó nhìn trong phòng : 6 nam 7 nữ. Trong đó, có hai người nó quen, bốn tên còn lại mặt mũi lạ hoắc. Mấy cô gái ăn mặc thiếu vải liên tục chuốc rượu cho mấy anh, mấy anh thì trái ôm phải ấp, cười cực kì khả ố. Bọn nó rón rén vào phòng, nó cầm remote tắt phụt cái thứ nhạc quái gở kia đi. Đang nghe nhạc, đột nhiên bị tắt, Robert tức khí quát lên:
" Đứa nào dám tắt nhạc của... ông... "
Mấy chữ cuối thằng nhóc không thốt ra nổi khi nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm của bà chị gái. Nó nhếch môi:
" Đứa này dám! Sao, có ý kiến?"
Robert tái mặt, nuốt nuốt nước miếng, ôm chân nó, cười hề hề nói:
" Ai, em nào dám, chị hai yêu quái, ý nhầm, yêu quý, hai tha cho em... Ái... ái... đau... đau..."
Nó kéo tai thằng nhóc lên, cười cực kì "dịu dàng" nói:
" Tốt lắm, biết lỗi là tốt, lần sau cẩn thận cái miệng, lần này chị tha, nghe chưa ?"
Robert vội vàng gật đầu. Nó đẩy thằng nhóc ra, nhìn một lượt, rồi vỗ tay, cười nói:
" Được rồi! Tiệc tan! ".
Chương 12: Đi bar(3)
Nó liếc mắt nhìn Mia, cô hiểu ý, rút trong túi ra một xấp tiền ném lên mặt bàn, nói với mấy cô gái kia:
" Đây là tiền boa, cầm lấy và đi xuống trước đi!"
7 cô gái lần lượt rời khỏi phòng. Nó liếc nhìn ông anh trai Nicko đang cười tươi rói ở một bên, lạnh lùng nói:
" Anh Nick, này là sao?"
Nicko vẫn cười nhìn nó, tự nhiên đáp:
" Sao là sao? Nhóc không thấy à? Anh là đang hưởng thụ cuộc sống!" Trong đôi mắt lạnh lẽo của Dania thoáng bi ai, rất nhanh lại biến mất. Nó thở dài nói:
" Hai à, đừng nói với em là hai quên mất cái hôn ước rồi đấy nhá?"
Đôi mắt xám tro của Nicko thoáng âm u, anh nhấp rượu, cười đạm nói:
" Không phải quên, mà là không muốn nhớ tới!"
Nó tức giận quát lên:
" Hai..."
Lúc này, Dania khẽ kéo áo nó, ý bảo không nên nổi giận. Thấy vậy, nó hậm hực ngồi xuống một bên ghế sopha cùng ba đứa bạn. Nó liếc mắt một vòng nhìn bốn tên con trai lạ hoắc một lượt, mở miệng hỏi:
" Mấy tên này là ai vậy?"
Robert cười hì hì nói:
" A, đây là mấy người bạn của em và Nick, cũng là thành viên tối quan trọng của D!"
Nó à một tiếng, chợt ngẫm nghĩ rồi hỏi:
" D? Tổ chức trực thuộc thế giới đêm phải không? Nghe nói lãnh đạo là những chàng trai tuổi trẻ tài cao, lại rất có bản lĩnh cùng thực lực, đúng không? Là mấy tên này hả?"
Hắn nhìn nó rồi quay sang hỏi Robert:
" Ê, Kyo, mấy nhỏ này là ai vậy?"
Nó thắc mắc:
" Ủa, Kyo là đứa nào?"
Robert nhìn nó:
" À, ở Việt thì tên của em là Kyo."
Nó cau mày:
" Nhóc đổi tên từ bao giờ thế?"
Kyo xấu hổ gãi gãi tai:
" Hì hì, thông cảm !"
Chương 13: Giới thiệu (1)
Hắn đợi hai người nói xong thì lên tiếng:
" Tôi là Hoàng Vũ Thiên Phong, tên gọi khác của tôi là Kai!"
Nó gật gật đầu:
" Ừm ừm, cậu ấm gia tộc Hoàng Vũ!"
Hắn ức:
" Nè, tôi không phải cậu ấm !"
Nó liếc hắn sắc lẻm:
" Cắt ! Thời gian nói của anh hết rồi !"
Hắn im bặt. Ken nhìn Mia cười hiền làm cô nàng đỏ hết cả mặt, rồi từ tốn nói:
" Chào, mình là Phạm Nhật Anh, hay gọi mình Ken là được!"
Nó gật đầu, nhìn cậu mỉm cười nói:
" Quả nhiên là người tính tình dễ chịu, không giống kẻ nào đó !"
Hắn không biết nói gì hơn, liền hậm hực quay đi. Kin liếc Nastia cái nhìn ba phần khinh thường, ba phần chán ghét, ba phần tò mò cùng một phần lãnh đạm rồi mới mở miêng:
" Còn tôi là Trần Vũ Anh Quân, không thì cứ gọi tôi là Kin."
Nó liếc ánh mắt thâm thúy nhìn Kin cùng Nastia rồi hỏi Kin:
" Cậu và Nastia nhà tôi có xích mích à? Hai người quen nhau hả?"
Kin hừ một cái, nói:
" Không tính là quen biết, nhưng cô ta bắt nạt bạn gái tôi ở trung tâm mua sắm !"
Nó ồ một tiếng, ra vẻ nghiệm ra rồi quay sang Nastia:
" Ê, nhóc bắt nạt cô ta thế nào?"
Nastia nhấp rượu rất tự nhiên:
" Ờ thì, cô ta đụng phải ta ở khu shop quần áo, cô ta xin lỗi, thế là ta nói" Thôi, tôi cũng không phải kẻ nhỏ mọn mà so đo với cô", ai dè cô ta hiểu lầm, khóc bù lu bù loa lên, rồi cái tên này chạy tới, mắng ta một trận xối xả, ta chán quá liền xách đồ bỏ đi luôn !"
Nó lại à lên, rồi không nói gì nữa, chăm chú nhìn ly vang đỏ trên tay. Trong phòng nhất thời trầm mặc, hắn lại đột ngột lên tiếng:
" Này, mấy cô cũng nên giới thiểu về mình đi chứ !"
Nó hơi mỉm cười.
Chương 14: Giới thiệu (2)
Nó đặt ly rượu xuống bàn, vắt chân, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, mỉm cười:
" Vậy được. Chào, tôi là Nguyễn Hoàng Thiên Băng, một trong ba người thừa kế gia tộc Nguyễn Hoàng, em gái Nguyễn Hoàng Thiên Minh( Nicko ), chị gái Nguyễn Hoàng Thiên Nam( Robert- Kyo ), gọi tôi là Sophia !"
Đến lượt Mia:
" Xin chào, mình là Đặng Ngọc Băng, hay còn gọi là Mia !"
Nastia liếc xéo Kin một cái rồi nói:
" Tôi là Phan Nhật Băng, mấy cậu có thể gọi là Nastia !"
Cuối cùng là Dania:
" Vũ Ngọc Anh Băng, Dania !"
Kin reo lên:
" Cô kiệm lời nhỉ?"
Dania đưa ly nước lọc lên uống, cười nhẹ:
" Vậy sao?"
Ánh mắt Nicko từ đầu chỉ lướt qua cô một lát rồi rời đi ngay. Trong lòng Dania như có cái gì cắn xé, khó chịu vô cùng. Nó nhìn Nicko hỏi:
" Anh, bây giờ anh sống ở đâu? Em về biệt thự không thấy đồ đạc của anh?"
Nicko mỉm cười, chỉ vào bọn hắn nói:
" Mấy nhóc không ở đây, anh đến sống cùng mấy tên này, anh và Nam cũng là thành viên của D!"
Nó ậm ừ cho qua chuyện rồi quay sang nháy mắt với Kyo:
" Lát nhóc cho chị mượn xe về nhé, hôm nay mấy chị đi taxi !"
Kyo chớp chớp mắt nhìn nó:
" Bình thường hai chuyên gia đi moto mà, sao hôm nay lại nổi hứng đi taxi vậy, hai bị bệnh hả?"
Nó cốc đầu thằng nhóc:
" Cấm bép xép, tóm lại là đưa chìa khóa đây, lát nhóc về cùng Nick đi! Bọn chị về trước!"
Kyo gọi với theo:
" Ơ, hai không ở lại chơi à?"
Nó đáp cộc lốc:
" Không !" rồi đạp cửa bước ra ngoài.
Chương 15: Đi học
Sáng hôm sau...
Trong lúc bọn nó đang thanh toán bữa sáng thì dì Lan khệ nệ bưng vào một cái hộp to tổ chảng, đặt lên bàn phòng khách. Nó ăn xong đầu tiên, bước ra thấy vậy thì hỏi:
" Dì à, hộp gì vậy?"
Dì Lan ngó tấm thiệp trên nóc hộp:
" À, là quà của ông bà chủ !"
Nó tò mò gỡ cái nơ to đùng trên hộp quà, gọi mấy đứa kia ra rồi mở hộp. Thứ được gọi là "quà" làm bọn nó hóa đá toàn tập ! Bốn bộ đồng phục nữ sinh và một bộ đồng phục nam. Đồng phục nữ gồm áo sơ mi trắng, áo gi-lê cùng áo vét khoác ngoài màu đỏ, váy kẻ caro đỏ- đen xếp li đến ngang đùi, nam thì có thêm chiếc quần âu màu đen. Ngực áo có in logo trường. Phụ kiện đi kèm là cà vạt cũng kẻ caro, nam nữ đều như nhau. Ngoài ra trong hộp còn có tất trắng, giày búp bê màu đen, cùng 5 chiếc cặp kiểu dáng màu sắc giống nhau y hệt và một phong thư. Nó nhìn logo trên áo, đọc hàng chữ nhỏ được khắc vòng quanh biểu tượng hình vương miện:
" Học viện tư thục Hoàng gia, hình như là trường của dượng mở đúng không nhỉ ?"
Mia gật gật đầu:
" Ừ, không ngờ mấy vị phụ huynh lại tống bọn mình đến Học viện của dượng, còn không sợ bọn mình quậy tan nát cái trường đó hay sao ?" Nastia thở dài:
" Chính vì vậy nên mới gửi bọn mình đến đó, vì đó là trường của dượng nên bọn mình mới không dám phá đó ! Không ngờ mấy "trưởng lão" nhà mình nhìn" tẩm ngẩm tầm ngầm" mà lợi hại phết ! Chậc chậc...!"
Nó vẫn chăm chú đọc bức thư ba mẹ nó gửi. Có tiếng chuông cửa, dì Lan ra mở, thì có hai gia nhân khó khăn vác một cái thùng các tông cực lớn đi vào. Họ đặt thùng các tông lên bàn, cúi chào bọn nó rồi đi ra ngoài. Dania lấy dao rạch thùng ra, beenm trong chứa toang sách, sắp thành 5 chồng bằng nhau. Dania lấy ra từng cuốn sách, xem xét rồi nói:
" Là sách giáo khoa lớp 11, xem ra bọn mình sẽ học tại khối 11 trong học viện !"
Nó mỉm cười giơ bức thư lên:
" Dãy A, tầng 3, 11A !"
Cả đám thở dài:
" Ai ai, đi học, đi học, về nước rồi vẫn phải đi học !"
Nó cười:
" Bọn mình sẽ là du học sinh mới về nước nhé !"
Dania giơ ngón tay làm động tác "OK", còn Mia, Nastia, Kyo đều gục đầu chán nản.
Chương 16: Gặp nhau tại trung tâm thương mại
Chiều đó, bọn nó lại lươn đến trung tâm thương mại, còn một số thứ cần phải mua. Bọn nó xem đủ thứ, bút, vở, thứ gì còn thiếu là mua ngay. Chợt Mia reo lên:
" Anh Nick kìa, còn đám bọn họ nữa !"
Ba đứa kia cùng quay ra. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì tâm trạng liền biến đổi. Nó tức giân, Dania đau lòng, Nastia cảm thấy gai mắt. Có mỗi mình Mia là hớn hở thôi ! Đám bọn hắn đứng cách bọn nó không xa, bên cạnh Nicko và Kin đều có một cô gái. Người đứng cạnh Kin thì Nastia biết, là con nhỏ nước mắt cá sấu hôm ở shop, nhìn thấy cô ta là cô lại nhớ đến lúc bị cậu mắng xối xả vào mặt, máu nóng lại bốc lên đỉnh đầu. Cô gái bên cạnh Nicko là người mà nó cực ghét, cô ta là bạn gái của anh, anh biết mình có hôn ước mà vẫn qua lại với con nhỏ đó, lần này chọc nó giận thật rồi ! Dania nhìn Nicko và cô gái kia ôm nhau thân thiết mà trong tim như có ngàn vạn kim đâm. Anh, chưa bao giờ đối xử với cô như vậy, luôn luôn là lãnh đạm, thờ ơ. Cô thích anh từ nhỏ, nhưng anh chưa từng để ý đến cô. Không muốn tiếp tục nhìn nữa, cô quay sang nhìn vào cái móc điện thoại hình con gấu, nhưng đôi tay run run đã tố cáo rằng cô không hề bình tĩnh. Nó nhìn con bạn thân mà đau lòng. Lúc này hắn đã nhìn thấy nó, liền đưa tay lên vẫy:
" Hê, Sophia !"
Mấy người kia cũng quay lại. Nhìn thấy nó và Dania, anh có chút khó xử. Đột nhiên nó lao đến, đẩy cô gái kia ra, rồi ôm cứng lấy Nicko, làm nũng nói:
" Hai, hai làm gì ở đây vậy?"
Nicko có chút bất ngờ, vuốt tóc nó, cười nói:
" À, anh đi chơi chút đó mà !"
Thư- tên cô gái kia- bị đẩy ra, cô ta có chút tức giận, nhưng vẫn giữ nụ cười hiền lành nhìn nó:
" Chào em, chị là Minh Thư !"
Nó đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, rồi ngước lên hỏi:
" Anh, cô ta là ai vậy?"
Nicko khó xử nhìn nó, nhìn Minh Thư rồi Dania, rốt cuộc hít một hơi, anh nói:
" Bạn gái anh !"
Niềm hi vọng trong mắt Dania vụt tắt, cô cười tự giễu, rồi nói với nó:
" Sophia, chúng ta về thôi, ta mệt !"
Cũng không đợi nó trả lời, cô xoay bước bỏ đi, mỗi bước đi mà giống như đang chạy trốn. Nó vội vàng đuổi theo, mà nó theo thì hai đứa kia cũng theo cùng, vậy là cả bọn ra về. Nicko nhìn theo. Vừa rồi, dù chỉ trong chốc lát, nhưng anh cũng nhận ra, nét hi vọng mong manh trong mắt Dania vụt tắt. Trái tim, dường như có chút đau đớn, như bị ai bóp xé.
Chương 17: Học viện tư thục Hoàng gia
Hôm nay là ngày bọn nó nhập học. Cả bọn chỉn chu trong bộ đông phục, bước xuống nhà ăn sáng. Kyo đã chuyển sang chỗ bọn hắn sống nên trong nhà chỉ còn tụi nó. Ăn xong, bọn nó lên xe có tài xế riêng, đến Học viện Hoàng gia.
Học viện Hoàng gia xây dựng trên một khu đất rông lớn, do các tập đoàn lớn trong nước góp vốn xây dựng lên, mà đứng đầu là ông dượng hiền lành của tụi nó, chủ tịch Nguyễn Hoàng Bắc Sơn. Học viện là một khối, học viên đều là thiếu gia, tiểu thư của các tập đoàn lớn trong và ngoài nước, được lựa chọn và bồi dưỡng từ mẫu giáo, tiểu học, trung học và đại học, để chuẩn bị cho tương lai trở thành người thừa kế toàn năng, nắm giữ mang lưới kinh tế toàn cầu. Vậy nên, học viện mới có tên là Hoàng gia, vì ở đây tập hợp tất cả những con người cao quý nhất. Học viện chỉ phụ trách đào tạo người có năng lực, ai không đạt tiêu chuẩn sẽ bị trả về. Nhìn xa, cấu trúc học viện được xây dựng như một tòa lâu đài sang trọng. Cánh cổng màu vàng kim chói lọi cao chót vót, dễ nặng gần 1 tấn. Hai bên cột cổng đều có khắc biểu tượng hình vương miện cùng hàng chữ" Học viện tư thục Hoàng gia" mạ vàng bóng loáng.
Chương 18: Nhập học (1)
Khi xe bọn nó tiến đến gần, hai cánh cổng tự động mở ra rồi đóng lại. Chiếc xe đen bóng bẩy tiến vào giữa sân trường rộng thênh thang. Chính giữa là một đài phun nước có tượng nữ thần trên vai mang bình. Trên sân chia thành những lối đi xen với những bãi cỏ nhỏ được cắt tỉa cẩn thận. Nhóm 3, nhóm 5 học sinh ngồi túm lại ôn bài, nói chuyện, khung cảnh hài hòa đến kì lạ. Tòa nhà trung học có 6 tầng, nguy nga cao lớn. Chiếc xe tiến vào giữa sân, đến trước tòa nhà thì dừng lại. Xung quanh vẫn vô cùng bình thường, nhưng khi những con người trên xe bước xuống, thì sự bình thường đó đã bị phá vỡ. Im lặng. Một sự im lặng quỷ dị. Mọi cặp mắt đều dừng lại trên bốn hình ảnh xinh đẹp đến đau lòng đang đứng bên cạnh chiếc xe sang trọng. Bọn nó bước xuống xe trong ánh mắt ngưỡng mộ của biết bao học viên, lại còn có cả ánh mắt trái tim, ánh mắt ghen tị, ánh mắt hâm mộ, đố kị, đều lấy bọn nó làm trung tâm mà chiếu tới. Nó quan sát cái học viện nổi tiếng thế giới một lượt, rồi xách cặp dẫn đầu đi vào. Lúc bọn nó lên phòng hiệu trưởng báo danh thì bọn hắn mới đến. Sân trường loạn thành một đàn cào cào khi chiếc siêu xe quen thuộc của bọn hắn đến. 5 người con trai bước xuống, ngay tức thì đều nhận được những ánh mắt đưa tình cùng những cái hôn gió bay tới tấp và những lời hâm mộ cuồng nhiệt. Đứng giữa vòng người có cảm giác họ chính là tâm điểm của cả thế giới vậy ! Mặt mày tên nào tên nấy tươi roi rói như vừa bắt được vàng. Trong lúc đó, có hai cô gái xinh đẹp dịu dàng tiến lên ôm lấy tay Nicko và Kin. Xung quanh reo hò lại càng ác liệt hơn. Bọn họ sánh bước tiến vào tòa nhà học viện.
Chương 19: Nhập học (2)
Trên phòng hiệu trưởng...
Mia thảnh thơi gác chân lên bàn vừa ăn bánh vừa đọc tạp chí, nghe headphone, miệng thỉnh thoảng còn lẩm nhẩm hát theo.
Nastia ngồi một bên giúp Dania cài bảng tên bằng vàng khắc lên ngực áo.
Dania im lặng đọc sách.
Sophia đứng bên cửa sổ nhìn quang cảnh phía dưới, cả đám hỗn loạn vừa rồi, mặt không chút biểu cảm nào, đạm mạc như trước.
Dượng tụi nó- hiệu trưởng học viện, ngồi im xem sổ sách, thỉnh thoảnh lại liếc xem bọn nó có biểu tình gì.
Không khí trong phòng thực quỷ dị.
Reng... reng... reng...
Tiếng chuông báo giờ học vang lên, học viên lục tục vào lớp. Cửa phòng hiệu trưởng khẽ mở ra, một cô giáo trẻ từ tốn bước vào, cúi chào ông hiệu trưởng rồi mỉm cười thân thiện nhìn tụi nó. Nó và mấy đứa bạn đồng loạt chào:
"Chúng em chào cô ạ !"
Thầy hiệu trưởng chỉ vào cô giáo nói:
" Đây là cô Phương, chủ nhiệm của các con, cô trò hợp tác vui vẻ nhé !"
Tụi nó đồng thanh dạ ran rồi theo cô Phương về lớp.
Học viện Hoàng gia chia làm 5 khu: mẫu giáo, tiểu học, trung học sơ cấp, trung học cao cấp và đại học. Khu bọn nó học là khu 4, tức là trung học cao cấp, có 6 tầng. Tầng 1 là khu để giày dép và hộc tủ học tập, học viên sẽ đi bằng dép chuyên dụng, giày dép đều để lại tầng 1. Tầng 2 là dãy lớp 10, tầng 3 là dãy lớp 11, tầng 4 là dãy lớp 12, mỗi tầng 12 lớp học, phân theo bảng chữ cái và trình độ học tập, từ lớp A là lớp giỏi nhất đến lớp M là lớp thấp nhất. Hai tầng trên là phòng học phụ đạo gồm phòng Tin học, phòng Nhạc, phòng Hóa, phòng Lý, phòng Sinh, phòng Mĩ thuật, phòng Địa lý, phòng Ngoại ngữ, phòng luyện múa, phòng thí nghiệm chuyên môn với đầy đủ các thiết bị dạy học tiên tiến nhất. Mỗi khu trong học viện là một quần thể riêng biệt bao gồm: khu nhà học, sân thể dục và nhà thi đấu, căng tin và kí túc xá. Kiểm soát tất cả chính là dượng của tụi nó.
Ấn tượng của tụi nó về cô giáo tên Phương chính là thân thiện, dễ gần, đúng chuẩn một cô giáo tốt mà bọn nó mong muốn.
Chương 20: Cô trò hợp ý ! (1)
Đi hết dãy hành dài đến muốn nhừ cả cái chân, bọn nó mới đến lớp 11A. Cô Phương cười nhìn bọn nó:
" Các em đứng đây đợi một lát nhé !"
Cô đẩy cửa bước vào. Nó nhòm qua khe cửa vào trong lớp. Trong lớp rất yên tĩnh, học viên đều rất chăm chú, xem ra cô giáo rất biết quản lớp. Có tiếng cô Phương vọng ra:
" Các em vào đi !"
Nó đẩy cửa bước vào, ba đứa kia cũng vào theo. Trong lớp nhất thời ồ lên, tiếng bàn tán nổi lên 4 phía. Cô Phương khẽ gõ thước xuống mặt bàn, hắng giọng:
" Các em im lặng nào, còn để bạn giới thiệu chứ !"
Cả lớp liền yên tĩnh trở lại. Sophia hướng một nụ cười nhẹ nói:
" Hi, mình là Sophia, Nguyễn Hoàng Thiên Băng, rất vui được gặp !"
Nastia nói tiếp:
" Xin chào, mình là Phan Nhật Băng, hay Nastia cũng được, mong rằng các bạn sẽ chiếu cố mình !"
Mia cười hiền:
" Mình là Đặng Ngọc Băng, gọi mình là Mia, rất vui được gặp mọi người !" Đến lượt Dania, cô cũng cười nhẹ nói:
" Tớ là Vũ Ngọc Anh Băng, gọi tớ Dania là được rồi !"
Sau màn giới thiệu, cả lớp nổ một tràng pháo tay chào mừng tụi nó. Sophia quét mắt quanh lớp, tập trung vào mấy người ngồi cuối lớp. Là tụi hắn. Cô Phương quay sang hỏi tụi nó:
" Các em muốn ngồi chỗ nào?"
Không chút do dự, nó chỉ tay xuống cuối lớp:
" Chỗ đó ạ !"