Truyen teen - Hoàng tử da ngăm và công chúa dịu dàng phần 2
Chương 5
_Thấy chưa? Em bảo chị rồi mà. Ông chủ nói đúng mà, đối đãi với cô Hoàng cho tử tế mai mốt cô ấy sẽ về làm dâu mà…
_Hì… tại chị cứ nghĩ chị còn cơ hội…(với cậu Tinh Kỳ)
Tinh Kỳ bước vào phòng, đặt Tinh Vân xuống giường rồi cậu vào phòng vệ sinh thay đồ, kiếm một bộ đồ của mình cho Tinh Vân mặc. Nhớ ra cái gì đó, cậu liền chạy ra khỏi phòng, ra lệnh:
_Mấy cô đâu? Pha cho tôi ngay một ly nước chanh giải rượu! – giọng nói vang cả ngôi nhà – rồi mang lên đây cho cô chủ uống!
Bước vào phòng đóng của lại, tiếp tục lục đồ thì Tinh Vân từ đằng sau ôm chầm lấy anh:
_Tinh Kỳ, em nóng… – giọng cô nũng nịu, nói rồi, cô cởi phăng cái áo trên người, đang định cởi lớp áo tiếp theo
_Này này, đừng làm vậy chứ – Tinh Kỳ nói vội vòng tay ra sau lưng cô, ngăn bàn tay cô đang cởi nốt cái móc áo – Anh không kiềm nổi bây giờ!
_Kệ anh… – Tinh Vân nói tỉnh queo, ném nốt cái áo ra sàn
_Này… – Tinh Kỳ nhìn cô, mặt đỏ lựng
Cô hôn anh say đắm, lưỡi anh len vào miệng cô. Không hiểu sao, anh không thể nào cưỡng lại được nụ hôn ấy, tay ghì lưng ôm sát cô vào lòng.
_Thưa cậu chủ, nước chanh đây ạ! – Đám người làm không gõ cửa, xông vào.
Rồi ngẩn người ra trước tình cảnh trước mắt.
_Cậu… cậu… – May là đám người làm toàn là con gái. Đột nhiên, Tinh Vân lăn đùng ra sàn ngủ. Mặt Tinh Kỳ đỏ ửng, không biết nói gì…
_Mấy người tới đúng lúc lắm! Mau vào cho cô ấy uống rồi thay đồ cho cô ấy… – nói rồi anh quăng ra một bộ đồ trong tủ ra phía đám người làm ngẩn ngơ rồi phóng xuống lầu.
Chợt nhớ ra là phải gọi điện cho gia đình Tinh Vân
_Alô?
_Dạ, cháu chào bác Hoàng, dạ Tinh Vân mới đi chơi với tụi cháu về, thấy khuya quá nên cháu giữ em ấy ở lại luôn không dám làm phiền hai bác
_Tinh Vân ờ chỗ cháu à? Vậy là bác yên tâm rồi!
_Dạ,… dạ
Cúp điện thoại xuống thì đám người làm ở trong chạy ra.
_Dạ thưa cậu chủ, xong rồi
_Các người làm tốt lắm mau đi nghỉ đi! Vào phòng thấy Tinh Vân đang nhắm nghiền mắt ngủ say. Tinh Kỳ nhớ đến cảnh lúc nãy, mặt lại đỏ lên. Anh nằm xuống giường, ôm Tinh Vân vào lòng.
Tiếng đồng hồ báo thức vang lên inh ỏi, Tinh Vân thức giấc, ngáp ngắn ngáp dài, quay mặt qua phía bên kia. Thấy cái mặt nâu nâu bao công đang ngủ say mèm. Thật đáng yêu!
_Chắc là hiệu ứng từ giấc mơ đêm qua, anh thật đáng yêu quá, Tinh Kỳ…
Nói rồi, cô hôn lên môi anh ngọt lịm. Tinh Kỳ tỉnh dậy, thấy có vật gì mềm mềm trên môi cũng hôn lại. Lưỡi anh làm Tinh Vân giật mình.
_Hơ, Tinh Kỳ… không phải là mơ sao? – Tinh Vân hoảng hốt, nhận ra Tinh Kỳ trước mặt là Tinh Kỳ thật và cô cũng đang nằm trên giường của Tinh Kỳ. Hoảng hốt hơn nữa, cô cũng nhận ra quần áo này không phải của mình – Đêm qua, em và anh…
_Ừ, anh thấy hết rồi… – Tinh Kỳ nói mặt đỏ bừng – nhưng em đừng lo, anh chưa làm gì cả…
Tinh Vân lục tung trong não mình, hình ảnh lúc nó say rượu lờ mờ hiện ra, rồi nhớ lại cảnh Tinh Kỳ ngăn không cho nó cởi đồ.
_Hôm qua,… anh … thay đồ cho em … sao?
_Không, không, là mấy người giúp việc của anh, em đừng lo, không có sự cho phép của em, anh tuyệt đối sẽ không tổn hại đến em đâu – nhìn vào ánh mắt Tinh Kỳ, cô cảm thấy an tâm và tin tưởng tuyệt đối
_À, chết… học, trễ học rồi – Cô nhìn đồng hồ
_Không sao, hôm nay là đại hội thể thao, mặc đồ tự do, giờ mới 7h, 9h mới bắt đầu khai mạc cơ. Để anh đi lấy đồ cho em – Tinh Kỳ bước ra khỏi phòng, giọng anh vọng xuống dưới – đồ hôm qua, tôi dặn mấy người giặt đâu? Mau mang lên đây!
Lúc đó, Tinh Vân mới nhìn thấy, hóa ra Tinh Kỳ mặc đúng cái quần dài đi ngủ, còn phần trên thì không mặc gì cả. Bộ ngực săn chắc, cơ bụng sáu múi, cơ bắp hai bên cánh tay cuồn cuộn, nhưng nhỏ trông không thô như mấy ông lực sĩ, nước da nâu nữa. Rõ là chuẩn men! Mặt nó đỏ bừng.
_Chờ anh chút! Đi thay đồ. Sặc, cái áo đội trưởng ở đâu nhỉ? Cái áo đó … – Tinh Kỳ đang cố nhớ lại hình ảnh em áo thân thương lần cuối nhìn thấy nó _Ở chỗ Tuệ Châu – Tinh Vân nói, rồi vội vã quay mặt đi, không giấu nổi sự tuyệt vọng
_Này, này – Tinh Kỳ chạy tới – Giữa anh và Tuệ Châu không có gì cả, anh thề với em đó. Đừng ngốc như vậy nữa, có nhớ hôm qua anh hứa gì không?
_Hứa… – Rồi cô nhớ lại lúc Tinh Kỳ bế cô, anh đã hứa. Vậy mà cô cứ tưởng mình đang mơ, ôm chầm lấy anh – Em xin lỗi!
_Có gì đâu, anh xin lỗi mới phải. Vì đã không hiểu em, trong lúc Hoàng Vũ vừa nhìn thấy đã hiểu em tiếp theo sẽ ra sao, như thế nào. Thì anh lại không hiểu. Anh xin lỗi – Tinh Kỳ ôm thật chặt Tinh Vân vào lòng.
_Quần áo của cô Hoàng đây ạ – Lại một lần nữa, đám người làm của Tinh Kỳ vào phòng không thèm báo, Tinh Vân nhớ lại cảnh hôm qua, thật xấu hổ
_Này, mấy người có biết phép lịch sự tối thiểu không hả? Ra vào thì phải gõ cửa chứ! – Tinh Kỳ mắng đám người làm
_Dạ, tại ông chủ Âu dặn, cứ có cô Hoàng đến nhà thì không cần gõ cửa trước, cứ xông thẳng vào, thấy gì thì báo lại cho ông – Một cô nhanh nhảu nói
_Vậy là chuyện… chuyện tối qua, bố tôi đã biết hết rồi sao? – Tinh Kỳ tức tối
Đám người làm nhìn nhau rồi mới lấm lét trả lời
_Dạ… vâng… chúng tôi còn nghe thấy tiếng ông chủ cười trong điện thoại…
_Các người… Thôi, các người đi ra hết đi, để đồ đó đấy cho tôi – Tinh Kỳ bực bội nhưng đành phải nén lại.
Đám người làm ngoan ngoãn lui ra.
_Đồ của em đây, vào phòng tắm thay đi, anh ở ngoài thay được rồi, nhưng ra thì phải nói với anh một tiếng – Tinh Kỳ đưa đồ cho Tinh Vân.
_Thôi, để em thay ở ngoài cho. Anh thay ở trong đi – Mắt Tinh Vân bỗng sáng lên, cô cười gian
_Em lại bày trò gì nữa đây! Thôi được rồi, để tiện anh tắm luôn át. – Tinh Kỳ ngoan ngoãn vào phòng tắm đóng cửa lại
Lúc Tinh Kỳ tắm rửa và thay đồ xong, hỏi cô thay đồ xong chưa để anh ra. Không có tiếng động gì cả, anh đi ra. Không có lấy một bóng người, đang thắc mắc Tinh Vân đi đâu rồi. Anh định chạy ra khỏi phòng kiếm thì một mùi hương thơm phức sực vào mũi anh.
Anh bước xuống cầu thang thì thấy Tinh Vân đang ngồi trong bàn ăn. Thấy anh, cô vui vẻ nói:
_Tinh Kỳ, anh mau xuống ăn chung với em nào
_Em làm sao?
_Ừ, em tự làm mì ý đấy, anh xuống thưởng thức xem, có bằng với Tuệ Châu không? Anh ngồi vào bàn, kế bên Tinh Vân.
_Em à, thực ra, anh thân thiện với cô ấy vậy là vì cô ấy là bạn em thôi. Anh không có ý gì khác. Anh chưa anh tí gì cả trong hộp cơm cô ấy nấu. Anh thề đấy. Tinh Vân của anh nấu vẫn là ngon nhất!
_Thì em có nói gì đâu chứ… – Cô thẹn thùng nói – Thôi, anh ăn đi
_Ừm, ngon thật. Ứơc gì ngày nào mở mắt ra cũng nhìn thấy em, rồi được ăn đồ ăn em nấu nhỉ. Chắc anh sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất trần gian mất – Tinh Kỳ cười tít cả mắt làm mặt Tinh Vân đỏ ửng.
_Ông chủ về – tự nhiên ông quản gia hô lên làm hai đứa đang ăn giật bắn mình. Rồi, sau đó là ông Âu vội vã vào nhà
_Ôi, Tinh Vân đấy à? Vậy là chuyện hôm qua ta nghe được là thật sao? Thằng này trông vậy mà ghê quá nhỉ? Lúc bác thấy nó đi chơi với con A gì đấy nhỉ ta đã thấy ghét rồi. Cháu vẫn là nhất.
_Bác ăn sáng chưa ạ? Để cháu lấy thêm – cô đánh trống lảng
_Cháu tự tay nấu thì ta phải ăn rồi – ông Âu giọng đầy hứng khởi nói
Tinh Vân lấy ra một đĩa khác, vừa đặt lên bàn ông Âu thì đã bị Tinh Kỳ kéo tay đi
_Đi thôi em, trễ rồi
Tinh Vân bị Tinh Kỳ kéo đi vẫn không quên ngoái đầu lại:
_Thưa bác cháu đi ạ!
_Ừ! – Ông Âu cười to – hai đứa này…
Vừa vào đến trường, Tinh Vân đã rút ngay điện thoại ra gọi cho Tuệ Châu
_Alô, Tuệ Châu à? Cậu đang ở đâu vậy? Anh Tinh Kỳ đang ở với mình đây, anh ấy muốn lấy lại cái áo
_Ờ, tớ đang ở chỗ anh Hoàng Vũ, Gia Vệ và Gia Hoành này
_Tớ tới chỗ cậu liền – Tinh Vân cúp máy
Tinh Kỳ nghe được vậy, kéo tay Tinh Vân ra chỗ cả bọn đang đứng, chỗ có nhiều con gái nhất.
_Chào anh Tinh Kỳ, áo của anh đây nè! Em giặt ủi cả rồi – Tuệ Châu vừa thấy Tinh Kỳ đã tíu tít
_Cảm ơn em – Tinh Kỳ cười đáp lại
Nói rồi, Tinh Kỳ chạy vào phòng vệ sinh nam thay áo. Chẳng hiểu sao mà Tuệ Châu cũng chạy theo. _Hôm qua, em với Tinh Kỳ có xảy ra chuyện gì không? – Gia Hoành hỏi, cười toe
_Chuyện… chuyện… gì chứ! – Tinh Vân bối rối
_Em khai thật đi, Hoàng Vũ đã kể tụi anh nghe hôm qua em ở nhà Tinh Kỳ cả đêm luôn rồi – Gia Vệ nói – Hai đứa yêu nhau, còn qua đêm, chung giường, không lẽ không có chuyện gì xảy ra à?
_Không,… làm gì có chứ! – Mặt Tinh Vân đột nhiên đỏ ửng, đúng là con người không biết nói dối
_Cha, vậy là có chuyện rồi. Nhưng mà cũng không sao, thấy bác Âu có vẻ rất để ý Tinh Vân. Nên có trót dại mà bụng em to lên thì không lo là sẽ không có ai chịu trách nhiệm – Hoàng Vũ chêm vào
_Anh này…! – mặt cô đỏ chót
_Mà thằng Tinh Kỳ cũng ghê thiệt bữa nó kêu 1, 2 năm nữa là tụi mình có cháu bồng. Tưởng nó nói đùa vậy mà làm thật – Gia Hoành nói
_Em khóc bây giờ – Tinh Vân nói vẻ giận dỗi
_Thôi mà, cho tụi anh xin. Tụi anh xin lỗi, không chọc em nữa đâu – Gia Vệ nài nỉ, rồi quay ra cả bọn cười rất chi là … đểu.
Chương 6
Hồi trống đầu tiên vang lên
“Trận đấu chung kết của cuộc thi đấu võ thuật, Âu Tinh Kỳ trường Gia Âu đấu với Trương Gia Phong trường Minh Tường” – trọng tài dõng dạc tuyên bố, khơi mào trận đấu.
Tuệ Châu từ đâu chạy đến, nắm tay Tinh Vân lôi ra chỗ đẹp
_Mình có nhờ một anh giữ chỗ đẹp giúp, có thể thấy rõ Tinh Kỳ đấy! – Tuệ Châu hiền hòa giải thích.
Vừa ngồi xuống, cũng là lúc hai đối thủ đang gập người chào nhau.
_Tinh Kỳ! – Tuệ Châu la toáng lên, thu hút ánh nhìn của anh ở hàng ghế đầu tiên.
Anh nhìn thấy Tinh Vân thì cười rõ tươi, làm cô nóng mặt
_Tinh Kỳ cười với mình kia – Tuệ Châu không biết rằng Tinh Kỳ yêu Tinh Vân. Tinh Vân khẽ thở dài. Hiểu lầm, làm sao để cô bạn có thể hiểu cho cô đây? – Tinh Vân này, hôm nay mình sẽ tỏ tình với Tinh Kỳ.
_Sao? Không… Đừng… Đừng làm vậy! – cô nghe thấy hốt hoảng
_Tại sao? – Tuệ Châu lo lắng hỏi
_Vì,… vì … mình và Tinh Kỳ… – Tinh Vân nắm lấy tay cô bạn mình.
_Làm sao? – Tuệ Châu hỏi
“1-0”. Tinh Kỳ ngay tức khắc hạ đo ván đối thủ chỉ bằng một cú đá
_Ừ, anh ấy vô địch quốc gia Teakwondo, Karate và Vovinam mà, từ năm 15 tuổi – Tinh Vân nói giọng đầy tự hào
_Wow, đúng là bạn từ nhỏ có khác, mình ước gì mình được ở bên Tinh Kỳ lâu như Tinh Vân vậy!
Tinh Vân cười trừ.
Bỗng lấp ló có bóng Gia Vệ, Gia Hoàng và Hoàng Vũ chạy đến ngồi cạnh cô. Dù rất đông nhưng mấy cô gái vẫn tốt bụng nhường chỗ ấy anh ngồi hàng nhất
“2-0. Trường Gia Âu đã giành chức vô địch môn võ thuật 3 năm liền”.
Nói rồi ông trọng tài chạy ra đưa cúp cho Tinh Kỳ. Bỗng thấy chiếc điện thoại trên tay Tuệ Châu rung lên. Đó là điện thoại của Tinh Kỳ mà. Tinh Kỳ đang chạy đến chỗ Tuệ Châu
_Cảm ơn em đã giữ giùm anh điện thoại nhé! Nói rồi, Tinh Kỳ nhấc máy lên nghe. Tai Tinh Vân như ù đi, Tuệ Châu giữ giùm anh ấy điện thoại sao? Sao không phải là mình chứ?
_Cái gì? – Tinh Kỳ hét lên làm cả đám giật mình – Được rồi, tôi sẽ tuyển thêm người – Tinh Kỳ bình tĩnh lại.
_Tinh Vân, em vào đội chạy tiếp sức nhé! – Tinh Vân trố mắt nhìn
“hạng 2, hạng 3, hạng 2, hạng 3”.
Một loạt người đang chạy đi rồi về với cây gậy trong tay. Trước cô là Tuệ Châu, cô đứng áp chót, trên Tinh Kỳ.
_Em sợ làm mọi người thất vọng… – Tinh Vân sợ sệt
_Không sao đâu, cứ cố lên! Đây là môn cuối cùng rồi, trường ta chỉ thiếu một huy chương vàng nữa thôi!
Trước mặt cô, Tuệ Châu cũng đã chạy đi khuất, rồi đang quay lại. Cây gậy vừa chạm vào tay cô, cô lao đi, không dám nhìn ai vì sợ mình đang ở bét, rồi đến mức, cô vòng lại, nhìn thấy Tinh Kỳ phía trước. Cô đã bỏ xa mọi đối thủ, giờ chỉ còn việc chạy đến bên anh. Chợt, chân cô vấp dây giày, té nhào xuống đất. Đầu gối cô chạm phải cục đá, rách toạc ra ứa máu, đâm sâu. Đau lắm, nhưng nếu không chạy về thì đội mình sẽ không có cơ hội thắng nữa. Cô đứng dậy và thấy các đối thủ khác đang đứng ngang mình. Cô chạy, nhanh hết mức có thể, về Tinh Kỳ. Cô cảm giác như mình đã bị mất đi một bên chân. Tinh Kỳ, đón lấy cây gậy, lao ra sân. Tuệ Châu nhìn cô xuýt xoa. _Cứu thương đâu! – Tuệ Châu hét lên, một tay ôm lấy phía trên đầu gối của cô, ngăn áu chảy xuống
“ÁÁ!” – Tiếng hét xé ruột của Tinh Vân làm cho Tinh Kỳ chỉ muôn chạy xong thật nhanh để chạy đến nắm tay cô. Vượt qua người thứ nhất, 2giây sau anh vượt qua người thứ 2, 1 giây sau anh vượt qua người thứ 3, 1 giây sau nữa anh vượt qua người thứ 4, 1 giây sau nữa anh vượt qua người thứ 5, 2 giây sau anh vượt qua người thứ 6 và chạm đích đầu tiên, lao thẳng về phía cuối hàng. Chạy đến chỗ Tinh Vân và một đám Gia Vệ, Gia Hoành và Hoàng Vũ đang ngồi giữ lấy người Tinh Vân cho cô bớt đau đớn
“Trường Gia Âu giành giải nhất môn chạy tiếp sức, cũng là trường vô địch toàn thành phố năm nay!” – Không ai còn quan tâm đến ông trọng tài đang nói gì nữa vì người cần nhận cúp đang không ở trên bục nhận giải mà đang ở chỗ Tinh Vân. Mọi người cũng xúm lại đó xem có chuyện gì. Tinh Kỳ đưa tay đỡ đầu Tinh Vân lên đùi mình, hai tay nắm chặt tay Tinh Vân.
“Ááaaa” – Tinh Vân lại la lên thêm một lần nữa, lần này nước mắt cô trào ra, như muốn xé nát ruột gan của Tinh Kỳ
_Ông làm ăn cái kiểu gì vậy hả? Muốn chết à? – Tinh Kỳ nạt trước mặt toàn học sinh trong trường – cô ấy mà có mệnh hệ gì là ông bị đuổi việc ngay lập tức!
_Tinh Kỳ,… đừng vậy mà! – Tinh Vân nói trong hơi thở hổn hển – Là em làm quá thôi, không đau đến mức ấy đâu! Aaaaa… – cô bóp chặt lấy tay Tinh Kỳ
_Tôi xin lỗi, ông tiếp tục đi! – Tinh Kỳ hết xoa nắn tay Tinh Vân lại áp tay cô vào má anh – Em nhất định không được có mệnh hệ gì…
Ông trọng tài đang đứng trơ ra vì không ai trong trường Gia Âu lên nhận giải, thì ông Âu ra mặt.
_Chào ông, tôi là chủ trường Gia Âu, ông cứ đưa cúp cho tôi được rồi. Xin lỗi ông, thật là bất kính quá!
_Không sao đâu, mà cô bé đó là ai vậy? Làm gì mà ảnh hưởng cả trường thế không biết!
_À, con dâu tương lai của tôi ý mà, không có gì đâu. Ông đi uống nước cho tôi tạ tội có được không?
_Được chứ, được chứ! _Anh xin lỗi, anh xin lỗi. Nếu không phải tại anh bảo em vào thì em đã không xảy ra chuyện.
_Em không sao mà – Đôi môi Tinh Vân trắng bệch – em nói rồi, là em làm quá thôi – rồi cô khẽ hé miệng cười miễn cưỡng
_Ngốc à! – Tinh Kỳ cười xót xa
Ông bác sĩ băng bó xong. Không chờ cô đứng dậy, Tinh Kỳ bế xốc cô lên. Nãy giờ, cả trường như bất động, yên lặng đến đáng sợ. Mọi người đang bao lấy Tinh Vân và Tinh Kỳ vậy mà nãy giờ cứ tưởng chỉ có hai đứa với ông bác sĩ. Câu hỏi lóe lên trong đầu mọi người là Tinh Kỳ yêu Tinh Vân. Chứ nếu không tại sao anh lại lo lắng cho cô ấy đến vậy, giận đến mức hét vào mặt ông bác sĩ. Giờ thì ai mà muốn động đến Tinh Vân thì phải dè chừng Tinh Kỳ trước.
_Anh Tinh Kỳ, em có chuyện muốn nói với anh, ra đây gặp riêng em một lát. Chuyện quan trọng… – Tuệ Châu nghiêm trọng.
Tinh Kỳ đặt Tinh Vân ngồi lên ghế đá rồi bảo ba đứa còn lại canh chừng
_Tinh Kỳ… – Tinh Vân chợt nhớ ra chuyện Tuệ Châu nói ban sáng, muốn níu lấy Tinh Kỳ nhưng không có lý do gì nữa
_Anh đi một chút nhé! – nói rồi anh quay mặt đi luôn
_Em thích anh – Tuệ Châu nói thẳng một cách trắng trợn
_Anh xin lỗi, anh yêu Tinh Vân – Tinh Kỳ nói cũng tàn nhẫn không kém
_Tại sao?
_Anh không biết – Tinh Kỳ trả lời cụt lủn
Tuệ Châu cảm thấy như mình bị xúc phạm, người bạn bấy lâu nay đang quen với Tinh Kỳ mà cô lại không biết. Cô xinh đẹp như vậy, trước giờ làm gì có ai dám chống đối lại chứ. Nước mắt cô chảy ròng, ánh lên vẻ hận thù, cay nghiệt… Tinh Vân. Nói rồi cô lầm lầm lì lì chạy đến chỗ Tinh Vân. Tinh Kỳ thấy vậy bèn chạy theo. Nhưng không kịp ngăn cản. Tuệ Châu tát Tinh Vân hai cái đau điếng. Đến nỗi Gia Vệ, Gia Hoành và Hoàng Vũ đứng ở đấy cũng không ngờ. _Mình xin lỗi! – Tinh Vân lí nhí
_Bỉ ổi! – Cô hét vào mặt Tinh Vân đầy oán giận. Định giáng thêm mấy phát tát nữa nhưng bàn tay Tuệ Châu vừa giơ lên đã bị Tinh Kỳ khóa chặt. Tinh Kỳ đang định đánh lại để trả thù cho người anh yêu thì Tinh Vân đứng lên ngăn lại.
_Đừng anh, cô ấy là bạn em – rồi bám vào cánh tay Tinh Kỳ để đứng vững – mình xin lỗi,… Tuệ Châu. Mình đã định nói với cậu nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu cả!… Mình… – Tinh Kỳ buông tay Tuệ Châu ra để đỡ lấy Tinh Vân.
Tuệ Châu bỏ chạy. Tinh Vân buông tay Tinh Kỳ ra định chạy theo dỗ bạn nhưng chưa gì đã ngã nhào xuống đất. Đầu gối cô bắt đầu ứa máu, cô khóc nhưng không phải khóc vì vết thương mà khóc vì đã mất một người bạn. Tinh Kỳ nhìn thấy xót xa, ôm cô vào lòng.
_Bác đã nói chuyện với ba mẹ cháu rồi, cháu cứ ở đây, đồ đạc cũng đã được mang qua rồi, đừng ngại! – Ông Âu phóng túng nói
_Tinh Kỳ, đưa con bé lên phòng đi, rồi ăn cơm trên đó luôn. Ta kêu người chuẩn bị hết rồi! – Ông Âu nháy mắt với con trai
_Dạ – Tinh Kỳ bế Tinh Vân lên phòng
Tinh Vân vừa ngồi xuống giường đã khóc.
_Thôi, ngoan nào! Anh được giải nhất mà sao em cứ khóc hoài thế? Không thưởng cho anh thì thôi, khóc hoài. Anh giận bây giờ – Tinh Kỳ trách móc.
Chương 7
Tinh Vân nín bặt, chợt nhớ ra món quà. Hôm Tuệ Châu nói cô anh là đội trưởng, cô biết thế nào anh cũng thắng nên chuẩn bị trước cho anh. Sáng nay, trong lúc tắm có đi lấy qua nhà Tinh Kỳ, dặn người giúp việc là giấu dưới gầm giường. Đúng lúc đó, tự nhiên ông Âu nổi hứng muốn xem tụi nhỏ đang làm gì, bèn lên lầu, áp tai vào cửa phòng Tinh Kỳ nghe lén. Thấy thế, cả đám người giúp việc cũng vô nghe chung.
_Ai bảo em không có quà chứ? – Tinh Vân trêu
_Qùa gì? – Tinh Kỳ ngạc nhiên
_Em đây còn gì? – Tinh Vân tủm tỉm, nhưng Tinh Kỳ không tin
_Xạo
_Không tin à?
Tinh Vân tinh nghịch móc dưới chân cô một hộp quà. Cô đưa cho anh hộp quà. Tinh Kỳ nhìn cô rồi xé nhanh, soạt soạt soạt. Trong hộp quà, là một thứ gì đó
_Trắng quá nhỉ? – Tinh Kỳ nói – To quá nhỉ? Tròn nữa, mềm thật, êm nữa. Bóp đã quá – Tinh Kỳ nắn nắn cái gối. Mà không biết ở bên ngoài ông Âu đang cười khúc khích với đám người làm.
Chợt anh sờ thấy cái gì đó ở dưới cái gối ngủ.
_Sao ở dưới lại có lông? – Anh ngạc nhiên hỏi Tinh Vân
_Lần đầu em làm mà, sao hoàn hảo được? – Tinh Vân nũng – Anh chê là mai mốt em không…
_Suyt.! Thôi, anh không chê nữa, nhìn cũng đẹp đấy chứ! Yêu vợ anh quá đi – Tinh Vân cười, đón lấy nụ hôn của Tinh Kỳ.
_Aaa – Tinh Vân la lên lúc Tinh Kỳ khẽ chạm vào đầu gối cô
_À, anh quên mất nhiệm vụ chính – Tinh Kỳ ngay lập tức lấy thuốc và bông băng ra chỗ Tinh Vân
_Không được đâu, đau lắm! – Tinh Vân vùng vẫy – Em không cho anh làm đâu, đau lắm!
_Ngoan đi, anh yêu vợ anh mà! Nhát gan thế này sao sớm làm dâu nhà họ Âu được!
_Nhưng mà, em đau – Tinh Kỳ lấy ra trong bao một cái nhíp dài, gắp lấy một bông băng cũng thật lớn, sợ nếu lấy nhỏ quá thì đầu nhíp sẽ chạm vào vết thương – Sao mà to quá vậy? Thôi đau lắm, em không làm đâu!
Bên ngoài, thì ông Âu hí hửng, đám người làm xì xào, không ngờ cậu chủ quá lợi hại.
_Ngoan nào, anh sẽ làm từ từ thôi, không đau đâu! Anh thề với em. Ngoan nha! – Nói rồi Tinh Kỳ cho bông vào lọ thuốc, chà nhẹ vào đầu gối đang sưng tấy
_Ááááaaaa, đau quá, bỏ ra đi mà Tinh Kỳ! – Tinh Vân kêu gào. Bên ngoài càng hí hửng. Không biết thuốc đó là thuốc gì mà mấy lớp máu đông bong ra hết – Chảy máu rồi kìa, bỏ ra đi mà – Tinh Vân vừa kêu gào, vừa khóc lóc.
_Ngốc quá đi! Bỏ ra rồi tí nữa cho vô còn đau hơn đó, ráng chút đi! Một tí nữa thôi sắp xong rồi! –Tinh Kỳ trấn an Lớp máu đông bong ra hóa ra là để không bị nhiễm trùng, những vệt máu mới chạm vào thuốc liền đông lại. Anh biết ngay là thuốc sát trùng của mình rất hữu hiệu mà, thuốc nhập đó!
_Đỡ hơn chưa? – Tinh Kỳ hỏi
_Ừm, đỡ nhiều rồi – Tinh Vân không la hét nữa
Ông Âu ở ngoài nghĩ thầm, cứ đà này ta sắp có cháu nội bế đến nơi, cười toe toét với mấy cô người làm.
_Chờ khô đi rồi em đi tắm – Tinh Kỳ nói – Anh tắm trước nhé, hôm nay bé Vân nhà anh giỏi dữ – Anh khích lệ
Thế là hết kịch để coi rồi, ông Âu thở dài chung với mấy cô người làm. Ở ngoài chỉ nghe thấy tiếng, đúng là dễ hiểu lầm mà…
Hôm sau lên trường, cả trường rộ lên tin đồn Tinh Kỳ và Tinh Vân đang quen nhau. Bỗng, có tin Á Mỹ từ nước ngoài vừa về.
Vừa gặp Tinh Kỳ ở cổng, cô nàng đã ôm ngay lấy anh.
_Ơ? Sao tưởng Tinh Kỳ chia tay Á Mỹ rồi mà? – Dân chúng kháo nhau. Tinh Vân thì không biết né làm sao với những ánh mắt dò xét
Chuông reng vào lớp rồi mà Á Mỹ vẫn ở dưới sân bám lấy Tinh Kỳ.
Tinh Vân ngồi cạnh cửa, ngó xuống sân trường phẳng lặng. Á Mỹ vẫn ngồi cạnh Tinh Kỳ. Cả đám con gái nhao nhao trong lớp cũng nhìn xuống, coi coi bọn họ đang làm gì. Bất chợt một nụ hôn, Tinh Kỳ đang hôn Á Mỹ, người nó như đánh “phịch” xuống dưới bàn. Tuệ Châu ngồi bên cạnh thấy vậy, không nhìn cũng biết chuyện gì đang xảy ra. _Đáng đời cậu lắm! – Tuệ Châu phán ột câu làm nó đau điếng.
Dù chân đau nó cũng vẫn chạy ra phòng vệ sinh nữ. Hành lang vắng ngoe, phải rồi, ai mà chẳng để ý đến cặp trai tài gái sắc đó chứ! Có mình nó ngu nên bị người ta lừa. Vừa đến trước cửa phòng vệ sinh, nó đã gặp ngay … Hoàng Vũ.
Anh ấy là vậy, mỗi lần có chuyện, nó chưa kịp phản ứng gì, là anh ấy kiếm ra nó đầu tiên. Cánh tay anh ấy vẫn dang ra mỗi lần cô cần. Chưa kịp nói gì, anh ôm nó thật chặt.
_Em không muốn về nhà, em không muốn về nhà Tinh Kỳ… Em chỉ muốn đi đâu đó, để qua đêm thôi – Tinh Vân ngán ngẩm – Anh biết chỗ nào, có thể giải khuây không?
_Phòng trà,… em muốn vào không? Anh có quen mấy người làm ở đó, bảo đảm sẽ cho em tha hồ hát. Chẳng phải ngày xưa em thích hát lắm sao? Vào đó thử đi, hát một bài. Nếu thích thì hát cả đêm, không thích anh dẫn em đi chỗ khác
_Anh biết không? Bình thường thì chắc chắn em sẽ từ chối, nhưng hôm nay anh nói gì anh cũng nghe
Trong phòng trà, Tinh Vân ngại ngùng bước lên trên sân khấu, nhưng hôm nay cô đã chịu đủ đau khổ, từ giờ phải mạnh mẽ lên. Nói rồi cô nhắm mắt lại. Lúc này chỉ còn cô và tiếng nhạc dập dình bên tai.
“Người bỗng đến bên em vào một hôm nắng xanh ngời
Và rồi tay nắm tay như từng quen muôn kiếp trước
Người nói nói với em bao lời ân ái trên đời
Và rồi như giấc mơ em ngủ quên…”
Giọng Tinh Vân trong trẻo vang lên, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng trà. Cô như một thiên thần vậy. Một thiên thần buồn bã đang mất hết hy vọng. Cô hát với tất cả những nỗi đau và sự tổn thương của mình. Hoàng Vũ thì không ngờ cô hát hay đến thế, cô luôn e dè thôi, sợ thiên hạ cười chê. Nhưng chính cô mới là người khiến người khác tự nhìn lại mình. 12H đêm, phòng trà vẫn đông đúc. Cô thì vẫn say sưa hát, bỏ mặc mọi thứ xung quanh _Tinh Kỳ, sao giờ này rồi Tinh Vân vẫn chưa về? – Ông Âu thì vẫn đang ở nhà quát mắng thằng con trai ở nhà
_Con… con… – Tinh Kỳ ấp úng
_Rốt cuộc mày đã làm gì? – Ông Âu không ngừng quát nạt
_Con đã hôn Á Mỹ trước mặt Tinh Vân… Con đoán là vì chuyện đó
_Mày… Mày…
Bỗng nhiên trời mưa lớn, sấm sét đánh rần trời
_Tinh Vân mà có chuyện gì, tao sẽ không tha ày đâu! Coi mày ăn nói sao với cha mẹ nó – Ông Âu giận đùng đùng bỏ lên lầu
_Uống nào! – Tinh Vân hô hào
_Ừ, hôm nay đã quá nhỉ? Tưởng hát cho vui thôi, ai dè còn có lương – Hoàng Vũ tủm tỉm – mà công nhận, em hát thật là hay. Tham gia vào đội văn nghệ của trường đi
_Thôi em không thích làm người khác chú ý chút nào. Hát ở đây thôi là được rồi. Em không mơ cao! – Chợt nhớ ra cái điện thoại trong túi áo, Tinh Vân móc ra, một loạt cuộc gọi từ bác Âu và Tinh Kỳ, cùng một loạt tin nhắn. Cô cười buồn “ Anh vẫn còn quan tâm đến em ư? Lại cho em một vố ảo tưởng nữa à?”
_Tinh Vân, là Tinh Kỳ sao? – Hoàng Vũ như đọc thấu được tâm can nó
_Ừm – cô cười nhạt
_Nếu em thích, anh nguyện là người thay thế cho Tinh Kỳ. Anh không đòi hỏi tình yêu ở em – Hoàng Vũ nói không chớp mắt, nhưng thấy cô im lặng – Thôi mưa rồi, về thôi, không có bác Âu lại lo sốt vó!
_Ừm… – cô khẽ đáp
Anh chở nó về trên con Lexus bốn chỗ. Vào đến trước cửa căn biệt thự, cô bỗng nhào ra ngoài trời mưa gió, cho ướt sũng
_Này, em làm gì thế – Hoàng Vũ vội ra khỏi xe kéo cô vào trong
_Chẳng phải… anh nói sẽ làm Tinh Kỳ của em sao? – Tinh Vân lúc này thật la thường, trông ánh mắt cô sắc lẹm như một con dao, tay cô nâng cằm Hoàng Vũ – Hôn em đi, Tinh Kỳ
Chẳng để cô đợi lâu, Hoàng Vũ ôm chầm lấy cô, hôn mãnh liệt. Chẳng biết từ đằng sau, Tinh Kỳ đã mở cửa và đứng sững ở đó. Lần này thì không phải đùa nữa rồi. Không phải như cái lần Gia Vệ ở bãi biển, anh tận mắt trông thấy đôi môi cô ma sát vào đôi môi của Hoàng Vũ. Tinh Vân thì cứ tưởng tượng, tưởng tượng ra đôi môi này là của Tinh Kỳ, người đã xé nát trái tim cô sáng nay. Và bây giờ cô chỉ muốn anh là của riêng cô… Mãi mãi. Đôi môi Tinh Kỳ ngọt lịm, cô nhớ đôi mắt nâu sẫm của anh, nhớ làn da bánh mật của anh, nhớ mái tóc anh, nhớ đôi má của anh, nhớ và yêu… mỗi lúc càng tăng dần lên làm cô càng không muốn dứt ra. Vì nếu dứt ra, cô sợ đôi môi ấy sẽ thuộc về người con gái khác. Bỗng nhiên,… có một cái gì đó kéo cô ra.
Chương 8
_Đủ rồi, Hoàng Vũ cậu về nhà đi! – Tinh Kỳ nói như chửi vào mặt Hoàng Vũ
Hoàng Vũ tuy đồng ý ra về nhưng mặt thì rất đểu như đang trêu ngươi Tinh Kỳ
_Chào em!
_Chào anh!
Tinh Vân nói rồi lẳng lặng bỏ vào nhà. Cô đi tắm, chẳng nói câu nào, chẳng giải thích. Tinh Kỳ thì tức đến nỗi, ném cái ly rượu trên bàn bể tan nát, làm Tinh Vân đang tắm giật cả mình. Cô sợ nếu cô ra bây giờ thì anh sẽ giết cô mất. Nghĩ rồi cô lấy máy sấy, sấy thật khô tóc, xong cô mới dám bước khẽ ra ngoài cửa phòng tắm. Cẩn thận dưới sàn có mảnh vỡ cốc, cô vội chạy ra lấy cái chổi vào thau hót vào dọn dẹp. Vừa bước trở lại vào phòng, cô đã thấy Tinh Kỳ đứng chờ trước cửa như tù nhân đến giờ xử bắn. Cô bước được vài bước vào phòng thì nghe thấy tiếng khóa chốt cửa.
Tinh Kỳ lao đến, dồn sát cô vào tường. Ánh mắt cô đầy lo sợ nhìn anh. Chưa bao giờ cô thấy anh lạ như lúc này. Hai tay anh nắm chặt cổ tay cô, như những cái gồng xích. Anh dí mặt anh vào mặt cô, hôn bạo lực. Tay anh giờ ghì sát người cô vào người anh, cô cảm giác như lưng và vai cô sắp gãy đến nơi. Nhớ lại đôi môi nay sáng nay đã hôn Á Mỹ giờ lại hôn cô. Cô càng cố thoát ra, cô dùng hết sức bình sinh của mình, đẩy người anh ra, định chạy đi chỗ khác. Nhưng tay anh đã tóm ngay được, lần này còn đau hơn lần trước, cô càng cố thoát, bàn tay anh càng xiết lại càng đau. Đôi môi cô bị anh đè muốn ứa máu. Cô không chịu hé miệng để anh đưa lưỡi vào. Đôi môi càng bị đối xử thậm tệ. Cô căm ghét đôi môi đó và cô cắn nó. Không ngờ anh không buông tha cô, đúng là con người giỏi chịu đau. Nhưng cũng nhờ cái cắn của cô mà anh được thế, dí sát miệng vào, đẩy cô mạnh bạo vào tường.
Không còn cách nào khác, cô đành phải hôn lại. Tay cô nới lỏng ra, ôm vòng qua eo anh. Tinh Kỳ thôi xiết mạnh, cũng ôm lấy cô. Cô lại định đấy anh ra lần nữa nhưng anh đã sớm đoán trước nên cô chưa thoát được. Anh lại định dùng vũ lực thì hai tay cô đã áp lấy má anh, xoa đều dịu dàng.
Anh ngừng hôn để thở, tay vẫn ôm chặt cô không để thoát.
_Anh làm em đau – Tinh Vân ôm lấy anh bật khóc
Anh chỉ ôm chứ không nói gì cả. Tay anh quệt đi vệt máu ở môi. Anh bế bổng cô lên rồi đặt qua mép giường bên kia, rồi anh cũng lên giường, ôm lấy cô. Như không muốn để cô xa anh.
Sáng thức dậy, thấy trên tay anh, Tinh Vân vẫn nằm yên, ngủ ngoan như một chú cún con. Anh lay dậy
_Tinh Vân, dậy mau lên còn đi học nữa, trễ rồi! – Anh lay vai cô nhưng cô bất động
Tinh Kỳ đưa tay xuống dưới để cho cô nghiêng người qua bên anh thì thấy người cô nóng hổi. Mặt cô đỏ bừng. Anh chạy vội ra, ra lệnh to tiếng với bọn người làm:
_GỌI BÁC SĨ ĐẾN ĐÂY CHO TÔI! – anh hét, rồi chạy vội vào phòng tắm, lấy chiếc khăn nhấp nước rồi mang ra ngoài, áp lên trán cô. _Sao lại nóng thế này? – Ông bác sĩ la lối – Tôi cam đoan chắc đợt trước cô ấy chưa khỏi hẳn sốt mà giờ ngấm thêm nước mưa nên mới ra thế này đây – rồi ông ta rút tờ giấy nhỏ trong túi áo ra ghi – đơn thuốc đây, nhớ cho cô ấy uống đều đặn.
Nói xong ông bác sĩ ra về. Mấy cô người làm líu ríu mang cháo lên.
_Đau đầu quá – Tinh Vân đột nhiên mở mắt ra – em muốn ngủ mà ngủ không được… – cô thều thào
_Thôi, vậy đừng ngủ nữa, ăn chút cháo đi. Tí còn uống thuốc – Tinh Kỳ nhẹ nhàng nhấc đầu cô lên, đặt một cái gối lên đầu giường đứng rồi giúp cô ngồi dựa vào
Tinh Kỳ múc lên một muỗng, thổi thổi thổi, rồi đưa lên miệng cô.
_Thôi, em không ăn đâu – Tinh Vân thở nặng nhọc
_Em có muốn anh mớm cho em bằng miệng không? – Tinh Vân đành ăn miếng cháo
_3 muỗng thôi nhé – Tinh Vân trả giá
_Em không ăn hết tô, anh đuổi hết bọn người làm vì nấu ăn không ngon – Tinh Kỳ lại chặn họng cô một lần nữa
Cô ngoan ngoãn ăn.
_Thuốc về chưa? Lâu vậy? – Tinh Kỳ nạt bọn người làm
Vừa nói thì đã có người tí tới
_Cậu chủ thuốc đây
_Sao nhiều quá vậy? – Tinh Kỳ trố mắt rồi cũng nhận lấy thuốc, chia nhỏ cho Tinh Vân uống – Đành chịu thôi!
Tinh Kỳ rót nước, cho Tinh Vân uống dần, rồi đặt cô nằm xuống, đắp chăn. Không ngờ một đại thiếu gia mà có ngày làm chuyện này. Điện thoại Tinh Kỳ kêu lên inh ỏi, là đám Gia Vệ gọi
_Đi đâu rồi mày? Vào học rồi kìa sao chưa thấy bóng dáng mày đâu hết.
_Tinh Vân bị ốm, sáng giờ tao hết huy động bác sĩ lại cho cô ấy uống thuốc. Hôm nay tao nghỉ học trông cô ấy _Hỡ, bị ốm à?
_Ừ, hôm qua đi dầm mưa với thằng Hoàng Vũ về bị sốt cao. Tụi mày có đến thăm thì thăm chứ, tao mà thấy mặt thằng Hoàng Vũ tao đuổi thẳng à nhen
_Rồi biết, biết hôm qua vụ gì xảy ra rồi, thôi đi trông Tinh Vân đi bố
_Gia Vệ gọi hả anh? – Tinh Vân chưa ngủ, hỏi
_Ừ – Tinh Kỳ nói
_Kêu anh ấy chuyển máy cho em gặp Hoàng Vũ – Tinh Vân nài nỉ
_Gia Vệ, ĐƯA MÁY CHO HOÀNG VŨ ĐỂ TINH VÂN NÓI CHUYỆN – Tinh Kỳ gằn từng chữ, rồi đưa máy cho Tinh Vân.
_Anh Vũ à? – Tinh Vân nói nhỏ nhẹ làm Tinh Kỳ phát ghét
_Em bệnh sao rồi? – Hoàng Vũ lo lắng hỏi
_Không sao đâu, em sốt tí ấy mà, khi nào rảnh qua thăm em nha – Tinh Vân nói như chống đối Tinh Kỳ
_Không được đâu, Tinh Kỳ nó mới cấm anh mà – Hoàng Vũ cười gian
_Kệ Tinh Kỳ, cứ qua đi, em bắt anh ấy cho anh vào – Tinh Vân nhìn xéo Tinh Kỳ, mắt sắc lẹm dỏng tai lên nghe chuyện hai người – Mà anh à, em xin lỗi, em nghĩ lại rồi, điều kiện đó, em không thể…
_…
Tinh Kỳ bỗng giựt điện thoại từ tay cô
_Này, Tinh Vân mệt rồi, cho cô ấy nghỉ, đi chỗ khác chơi
_Tinh Kỳ…
Tinh Kỳ không trả lời, vào phòng tắm đóng cửa cái rầm dằn mặt. Lúc giận, anh ấy như trẻ con vậy.
Tinh Vân ngủ thiếp đi.
Con dế của Tinh Kỳ tiếp tục kêu, anh đang ngồi đó ngắm Tinh Vân vội chạy ra vì sợ nàng tỉnh giấc ngủ hiếm hoi
_Sao con không đi học hả? – Ông Âu quát vào điện thoại
_Con dâu tương lai của bố đang sốt liệt giường làm sao con dám đi – Tinh Kỳ nói, cái giọng khó đỡ
_Nó bị bệnh à? Vậy thôi, bố xin cho con 3 ngày nghỉ ở nhà với nó nhé! – Ông Âu đúng là… chẳng biết nên nói là hà khắc hay dễ dãi
_Dạ – Tinh Kỳ trả lời nhựa rồi cúp máy
Điện thoại của anh tiếp tục kêu lên. Rõ là… _Anh Tinh Kỳ à? Em đây
_Em là ai?
_Em là Tuệ Châu
_À…À… cô gọi cho tôi có việc gì? – lập tức đổi tông
_Sao hôm nay Tinh Vân không đi học vậy anh? Em gọi nhưng cô ấy không bắt máy – Tuệ Châu bỗng dưng tốt
_Sao hôm nay cô tốt với Tinh Vân quá vậy? Biết cô ấy ở đâu để cô ám sát à? – Tinh Kỳ hỏi móc
_Không phải, vì hôm qua anh với cô ấy chia tay rồi. Em thấy tội cho cô ấy, muốn chạy qua an ủi. Em hiểu cảm giác đó mà… – Tuệ Châu nói vẻ ăn năn – Á Mỹ ăn đứt cô ấy, em không ngạc nhiên lắm vì cô ấy bỗng dưng bị đá. Em sớm đã đoán được việc này, nhưng không hiểu sao lúc thấy cô ấy buồn, em không vui nổi… Tại biết mỗi số của anh, nên em gọi…
_Này, cô ăn nói cho đàng hoàng nhé. Tinh Vân mà nghe được thì cô sớm chết. Tinh Vân đang ở nhà tôi, đang sốt cao. Tôi thì đang chăm sóc cho cô ấy. Cô có rảnh thì đến thăm nhé! – Tinh Kỳ cúp máy
_Tinh Kỳ… – Tinh Vân nói mớ làm Tinh Kỳ vội chạy đến ngay
Tinh Vân khóc, khóc trong mơ. Trông cô bé tội nghiệp, Tinh Kỳ nắm chặt lấy tay.
_Đừng bỏ em mà, đừng bỏ em… – nước mắt cô cứ rơi mãi, làm lòng Tinh Kỳ xốn xang
Tinh Vân vẫn khóc lóc thảm thiết, chợt cô bật người dậy.
_Em sao vậy? – Tinh Kỳ hỏi
_Không… em… em… không sao cả – Tinh Vân cúi gằm mặt xuống
_Lại còn nói dối nữa, có chuyện gì? Nói anh nghe coi – Tinh Kỳ nắm chặt hai cổ tay cô
_Không, em không muốn – đột nhiên cô giựt tay ra khỏi hai bàn tay của Tinh Kỳ
_Tới giờ uống thuốc rồi, để anh gọi người mang cháo lên – Tinh Kỳ nói rồi chạy ra ngoài lang can, vài … giây sau có người mang cháo vào
_Đây, để anh đút cho ăn
_Không, em tự ăn – Tinh Vân nói rồi với lấy cái tô và giật lấy cái muỗng từ tay Tinh Kỳ
Tinh Kỳ ngờ ngợ nhưng không biết làm sao cả.
_Thuốc em nè!
Cũng không nói gì hết, Tinh Vân cầm lấy đống thuốc rồi dốc một hơi. Cô ho sặc sụ. Tinh Kỳ lo lắng lấy tay vuốt lưng cô.
_Uống từ từ thôi chứ! – Tinh Kỳ mắng _Bỏ em ra – nói rồi Tinh Vân lấy tay gạt tay Tinh Kỳ đang để trên lưng. Tinh Kỳ trơ ra nhìn – hết trưa nay, em về nhà. Em không muốn làm phiền bác Âu và mọi người nữa. Em khỏe rồi!
Tinh Vân đứng dậy thu dọn đồ đạc, chạy vào phòng tắm thay đồ và chạy xuống nhà. Tinh Kỳ còn chưa kịp làm gì. Cô ấy bỗng thay đổi 360 độ. Tinh Kỳ vội chạy theo, nắm lấy cánh tay cô.
_Em… sao lại như vậy? – Tinh Kỳ lắp bắp
_Không gì cả – Tinh Vân định giằng tay ra khỏi anh, nhưng một lần nữa cô bị giữ lại
_Em muốn đi đâu? Anh sẽ đưa em đi… – Giọng anh trầm ấm
_Về nhà… – Tinh Vân gạt phắt tay anh ra.
Trên xe, Tinh Kỳ lâu lâu lại nhìn nó im lặng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với nó vậy. Sáng nay còn bình thường, còn nũng nịu với anh. Không lẽ nó còn giận chuyện anh hôm qua.
_Tinh Vân này – Tinh Kỳ bỗng lên tiếng – hôm qua, là Á Mỹ thách anh. Nếu anh hôn cô ấy thì cô ấy mới đồng ý chia tay. Anh sợ cô ấy bướng bỉnh, đeo bám anh, làm em buồn, nên anh mới…
_Anh không cần phải nói gì cả, em không quan tâm anh có làm gì với cô ta không. Chúng ta có gì đâu mà anh phải giải thích
_Cái gì? – Tinh Kỳ phanh gấp lại – em nói vậy là sao?
Cánh tay gầy cạnh cửa xe của Tinh Vân khẽ nắm chặt vào chiếc váy màu xanh. Cô thở hắt ra:
_Tôi… chưa bao giờ yêu anh cả – nói rồi cô đưa đôi mắt tròn xoe lên nhìn Tinh Kỳ như một lời kiểm chứng. Bàn tay cô ngày càng nắm chặt cái váy. Tinh Kỳ nhìn vào mắt cô rồi anh dùng lực của cánh tay, đẩy cô một cái thật mạnh vào cánh cửa xe.
_Anh không tin. Hãy nói cho anh nghe, tất cả những điều em vừa nói lúc nãy không phải là sự thật – Tinh Kỳ vừa gầm lên như một con thú, mặt anh đanh lại, lộ rõ sự đau đớn. Anh nhìn vào cô. Tinh Vân thấy trong đôi mắt nâu ấy của anh, có cái gì đó đang vỡ tan, vỡ tan dần ra. Đôi tay anh từ vai vuốt ngược lên má thật dịu dàng – Anh van xin em đấy, hãy rút lại lời đi… Anh cầu xin em – giọng anh run lên.
Chương 9
_Không, đó là sự thật – Tinh Vân mau chóng né đôi mắt đó đi – Anh tin hay không thì tùy, em muốn về nhà – Cô gằn từng chữ
Tinh Kỳ bất lực, tay anh cầm lấy cái vô – lăng như muốn bẻ đôi nó ra, tay anh đỏ hoe. Mặt anh cũng đỏ hoen, hai bên thái dương của anh lộ rõ vài đường gân. Đôi mắt trống trải, vô hồn, đầy ấm ức. Cô nhìn anh… Cảm thấy đau xót. Vì chính cô giờ đây lại phản bội anh. Cô cũng đau xót lắm chứ! Đau vì mình tự nguyện dâng người mình yêu cho kẻ khác.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên bàn tay anh dịu dàng. Cô xoa lên nó, có lẽ đây là lần cuối. Rồi sau này cô sẽ không bao giờ được cầm lấy bàn tay ấm áp đó nữa.
Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà cô. Cô vẫn để bàn tay nhỏ nhắn của mình áp trên bàn tay anh
_Em… xin lỗi, thật sự… rất… xin lỗi anh – giọng cô tự dưng run bắn lên. Như không kiềm được nước mắt, cô khóc, giọng khản đặc – Hãy quay lại với Á Mỹ,… làm ơn… hãy sống tốt…
Mặt Tinh Kỳ dãn ra khi thấy cố khóc. Anh ôm lấy cô, hôn lên mái tóc của cô để ghi nhớ nó lần cuối. Anh hôn lên mắt cô, má cô, kế đến là môi. Hai người ghì chặt nhau trong chiếc Audi màu trắng. Nụ hôn sâu và dài. Cô như không thể dứt ra được anh, và anh cũng vậy.
Chợt, cô nhận ra mình đang mắc sai lầm, vội đẩy anh ra.
_Em xin lỗi! Anh phụ cô xách chiếc va-li vào. Cả hai không nói một lời nào nữa. Tinh Kỳ đưa cho người giúp việc nhà Tinh Vân một nắm thuốc, dặn thật kỹ càng, rồi mới quay lưng ra về.
Tinh Vân đứng trên phòng, liếc nhìn qua cửa sổ hình ảnh Tinh Kỳ đi khuất dần. Cô lại khóc nức nở. _Uống nào! Hôm nay tao bao tụi bay hết… Tao bao cả quán này luôn – Tinh Kỳ đi loạng choạng trong cái quán bar. Đám Gia Vệ đứng ngoài mà còn thấy xót xa thay.
_Mày thôi đi, uống đủ rồi, nhìn mày chẳng khác gì một thằng vứt đi cả! – Gia Hoành can
_Hết Volka rồi Whisky, việc gì phải đến nỗi này chứ! Mày thiếu gì con theo đuổi, mất con này thì kiếm con khác thôi – Gia Vệ giữ lấy tay Tinh Kỳ
_Buông tao ra! Chuyện của tao không cần tụi bay lo. Biến hết đi – Tinh Kỳ gạt tay Gia Vệ ra, đi loạng choạng thêm mấy bước nữa, anh ngã nhào vào một gã đàn ông to bự phía trước. Hất đổ ly rượu vang vào người ông ta.
_Mày, mày muốn chết à? – Ông ta nắm lấy cổ áo thun của Tinh Kỳ xách lên.
_Đến đúng lúc lắm, tao đang ngứa tay đây! – Nói rồi Tinh Kỳ, giơ tay lên đánh cho hắn một cú trời giáng vào má. Ngay sau đó là một cú đá cao vào ngực – Đứa nào muốn chết thì nhào vô đây!
_Nguy rồi, có chuyện rồi! Mày gọi cho bác Âu đi, tao ra giúp nó – Gia Vệ chạy ra khi thấy một đám mấy đứa loi choi nhô đầu ra từ trong đám đông, tay cầm dao
_Vào đây, vào đây – Tinh Kỳ thì như muốn làm anh hùng trước khi chết_”_
Bọn chúng lao vào, hơn 10 đứa to con. Tinh Kỳ đánh tới tấp, chân anh kẹp lấy từng cái chuôi dao, khóa chặt nó lại rồi đá phăng ra chỗ khác. Bọn chúng mất dao, như bị thách thức, lại cầm ghế cầm bàn lên đánh. Tinh Kỳ bỗng không muốn đánh nữa, anh để yên cho chúng đánh.
“Nghe đâu nỗi đau thể xác sẽ át đi nỗi đau trong lòng…”. Tụi nó thì đánh tới tấp, Gia Vệ thì đang chặn ông cầm đầu nên không để ý. Đầu anh bị đánh, máu chảy ròng. Gia Hoành vừa cúp máy thấy vậy ra đánh giúp.
Trong mơ màng, Tinh Kỳ vẫn tưởng có thể nhìn thấy Tinh Vân ờ đây, thấy mái tóc cô ấy xõa tự nhiên dài mượt như dòng thác, thấy nụ cười cô ấy xoa dịu cả cõi lòng. Anh mơ hồ tưởng tượng cô ấy nếu đang ở đây, thì sẽ chạy đến bên anh khóc lóc. Anh khẽ nhếch mép lên cười, lau nhẹ những giọt nước mắt trên mi của cô ấy, nhưng tất cả đã tan biến như một làn khói. Anh gác tay lên đầu mình, những ảo tưởng ấy sao lại thật đến vậy. _Alô?
_Hoàng Vũ à, Tinh Kỳ gây rối trong quán bar, bị người ta đánh tới tấp. May mà thể lực tốt nên cậu ấy không sao. Nghe nói Tinh Vân đang ở chỗ mày hả? Sao cô nàng ác thế, chia tay làm Tinh Kỳ điên đến cỡ này.
_Ừ, cô ấy đang ở chỗ tao
_Cũng là bạn bè của nhau, sao mày lại có thể cướp bạn gái của Tinh Kỳ như vậy được? Thật quá đáng
_Không, tao đi theo thôi. Cướp gì đâu? Cô ấy đang làm ở một phòng trà
_Mày rảnh thì bảo Tinh Vân sang thăm Tinh Kỳ đi. Cho nó đỡ
_Mà bị người ta đánh, có bị thương chỗ nào không?
_Ừ, mặt tím bầm, bị chấn thương ở đầu, cần phải băng bó một chút. Nhưng nó không sao
_Được rồi, Gia Hoành. Tao cúp máy đây
Hoàng Vũ vừa cúp máy, trái tim Tinh Vân chợt đau nhói. Linh cảm cô mách bảo có chuyện gì chẳng lành. Đang hát ở phòng trà, bất giác cô hụt hơi, thở dốc. Không theo được bài hát. Đã có chuyện gì xảy ra với Tinh Kỳ sao? Một giọt nước từ nơi khóe mắt cô từ từ rơi xuống.
Sáng ra, dù ông Âu có ngăn cản thế nào, Tinh Kỳ vẫn một mực muốn đi học. Anh muốn nhìn thấy khuôn mặt của Tinh Vân, dù mới xa cô chưa đầy một ngày, nhưng lòng anh đã da diết. Không lúc nào, anh không nhìn thấy hình ảnh ấy.
_Tinh Kỳ – anh đã thầm hi vọng đó là Tinh Vân nhưng không phải – em có nghe chuyện tối hôm qua rồi, em xin lỗi… – Á Mỹ chạy đến anh với vẻ ăn năn
_Không sao đâu, không phải tại em – Tinh Kỳ nói vẻ lạnh lùng, anh chợt nhớ ra những lời lúc Tinh Vân nói ở trên xe. “Hãy quay lại với Á Mỹ,… làm ơn… hãy sống tốt…” Trường đầy người lui tới, người đi qua kẻ bàn tán xầm xì, tụ thành một vòng tròn xung quanh Chợt anh quay lại, đối diện với Á Mỹ, ôm lấy cô. Anh nói:
_Chúng ta quay lại đi em – Anh cố tưởng tượng ra người con gái này chính là người con gái anh yêu. Như Tinh Vân đã từng làm với Hoàng Vũ. Để xoa dịu mọi thứ! Xoa dịu nỗi đau trong lòng anh. Á Mỹ không nói gì, nhưng từ đằng sau, anh cảm nhận được bàn tay cô đang vuốt lưng anh.
Tinh Kỳ nhắm mắt lại, ôm cô thật lâu. Sân. Chỉ có duy nhất một người, trông thấy Tinh Kỳ, lòng khẽ nhói. Chiếc cặp cô rớt xuống dưới đất, đầy bất lực. Cô chẳng còn quan tâm nước mắt mình đang lăn dài trên má, vì giờ còn ai bận tâm, họ lo ngưỡng mộ cặp đôi đầy hạnh phúc phía trước.
Khi một cặp mắt sắp sửa bắt được cảnh cô khóc. Một bàn tay đã kéo cô đi.
_Tuệ Châu? – Tinh Vân mở to mắt ngỡ ngàng
_Cậu thật ngốc, khóc phải lựa chỗ mà khóc chứ! – Tuệ Châu nhìn cô an ủi – muốn khóc thì tìm đến mình mà khóc… Mình tha thứ cho cậu. Mình xin lỗi….
Tinh Vân không nói gì cả. Cô chỉ dựa vào vai Tuệ Châu. Một nửa giọt nước mắt là hạnh phúc, một nửa nước mắt là đau khổ, đố kị. Năm tháng cứ thế trôi đi, Tinh Kỳ vẫn ở cạnh Á Mỹ, vẫn luôn đứng đầu bảng xếp hạng về cả thành tích lẫn nhan sắc, anh hết học lại đi thực tập ở công ti của bố. Giờ thì anh đã tốt nghiệp và đang học làm chủ tịch thay bố. Tinh Vân thì vẫn luôn có Tuệ Châu và Hoàng Vũ là bạn đồng hành, sáng thì đi học, trưa thì lâu lâu lén nhìn qua bàn của Tinh Kỳ, chiều thì lại học tiếp, tối thì đi hát. Lâu lâu, hai người có đi qua nhau trong hành lang trường, nhưng không ai nói câu gì, không ai ngoảnh mặt lại như hai đường thẳng song song không bao giờ cắt. Còn bí mật tại sao Tinh Vân lại chia tay với Tinh Kỳ thì chỉ có Tuệ Châu, Hoàng Vũ, Gia Vệ và Gia Hoành biết. Nhưng không ai dám hé nửa lời với Tinh Kỳ vì lý do quá “chính đáng”
Đang ngủ, đột nhiên Gia Vệ thấy nhột nhột ở chân. Anh mở mắt ra thì thấy một cục đang nhoi nhoi dưới chăn.
_Ma hả? Áaaaa, ma… ma…
Trong lúc hoảng hồn chạy trốn con ma thì Gia Vệ bị vướng cái chăn té ngửa xuống giường.
_Em nè – Gia Hoành nói tỉnh bơ, mở tấm chăn ra cho Gia Vệ thấy mặt
Gia Vệ hậm hực :
_Nửa đêm nửa hôm qua phòng anh làm gì?
_Tại em không ngủ được, em có chhuyện này muốn bàn với anh nè – Gia Hoành với cái người nhoi nhoi, cái mặt cún con ra chiều biết lỗi
_Chuyện gì? Để mai nói không được sao? – Gia Vệ hơi hơi mủi lòng
_Không được, không được đâu mà – Gia Hoành phùng má làm nũng (Anh em nhà này ngộ ghê!)
_Ừ được rồi, nói nhanh cho anh còn ngủ
_Anh nè, Tinh Kỳ ra trường đi làm ở công ti được mấy tháng rồi anh?
_2 ngày nữa là một tháng, thì sao?
_Làm việc lâu với anh Tinh Kỳ, em mới phát hiện ra một chuyện là nó bị bệnh hoang tưởng đó!
_Là sao? Em nói rõ ra cho anh nghe koi – Gia Vệ tự nhiên hết buồn ngủ
_Hình như nó nhớ Tinh Vân quá anh à. Hôm qua, cô thư ký của nó mang tách cà phê qua, tự dưng nó la toáng lên: “ Tinh Vân sao em lại ở đây?” Đúng lúc đó, em định nhờ nó duyệt cho bản hợp đồng nên nghe.
Chương 10
_Ừ, nhỏ Tinh Vân dạo này cũng lạ nữa, hôm qua anh thấy nó lấp la lấp ló nấp trong bụi cây đối diện công ty.
_Thì đó, hay tụi mình thử…
_Em điên à? Tội cho Tinh Vân, cô bé đã chịu đựng biết bao lâu nay cho Tinh Kỳ với Á Mỹ được viên mãn, để công ti Âu Long hợp tác với công ti Gia Minh trở thành tập đoàn lớn mạnh nhất châu Á. Quên rồi sao?
_Không, ý em không phải vậy, tạo điều kiện cho hai người gặp nhau cho đỡ nhớ thôi.
_Ừ ha – Gia Vệ thốt lên
_Em tính vầy nè: …..
_Alô, Tinh Vân hả?
_Gia Vệ, anh hâm à? Dở chứng à? Em mới đi hát về, ngả lưng một chút cũng không yên nữa – Tinh Vân phàn nàn
_Hờ, tại anh nóng quá, mai đi bơi với anh, với Gia Hoành nữa nha! – Gia Vệ nài nỉ
_Hỡ mai?
_Ừ, đang hè mà. Bỏ ra chút thời gian đi với bọn anh đi! Có cả Hoàng Vũ nữa. Đi đi mà! Em không đi, anh không cho em ngủ. Đi đi mà, lạy em đó.
_Gia Vệ nhiều lời, em không đi đâu. Em khóa máy, coi anh làm được gì
_Ấy, ấy đừng. Hè mà, lâu lâu mới đi với bọn anh một tí. Tình nghĩa bao lâu nay của chúng ta không đủ để em chấp nhận à?
_Được rồi… mấy giờ? – Tinh Vân vừa nói vừa ngáp
_3h chiều nhé! Hồ bơi Royal ý
_Rồi rồi – Tinh Vân gác máy
_Alô, Tinh Kỳ à?
_Ừ… MÀY ĐIÊN À? Thế mà tao cứ tưởng là Á Mỹ. Thằng điên, giờ này gọi điện. Đồ điên – Tinh Kỳ cáu kỉnh hét vào cái Iphone trắng
_Mai đi bơi với tụi tao
_Thằng điên. Tao không đi. Tao cúp máy
_ẤY ẤY – Tinh Kỳ đã bỏ điện thoại ra khỏi tai, lờ đờ kiếm phím tắt để nhấn vào – CÓ TINH VÂN ĐẤY – Gia Hoành la lên vào điện thoại
Tinh Kỳ nghe loáng thoáng tiếng Tinh Vân, hai mắt mở to, áp cái điện thoại vào ngay lập tức
_Cái gì? Mày nói lại nghe coi
_Có Tinh Vân, nhưng cô ấy không biết sẽ có mặt mày đâu! Bí mật thôi nhé!
_Mấy giờ? Mấy giờ? – sao giờ lại phấn khởi thế?
_Ờ 3H chiều, hồ bơi Royal
Tinh Kỳ cúp máy
_Chết, còn Hoàng Vũ?
_Không sao, em bàn với nó hết trước rồi – Gia Hoành cười toe toét “Mai gặp Tinh Vân rồi! Phải thật đẹp trai mới được” – Tinh Kỳ vừa tự nhủ vừa vuốt vuốt mái tóc. Thế là mới sáng sớm ra đã đi cắt tóc, tập thể hình, mua một đống đồ mới (Tên này cua gái là nhờ nhan sắc! _”_). Lâu lắm rồi không gặp các anh, cũng phải ăn mặc sao cho được chứ. May là bữa nhiều tiền, có đi mua một bộ bikini màu xanh biển với Tuệ Châu. Giờ có dịp mặc rồi (Cô nàng này thì còn quá ngây thơ trước âm mưu đen tối của anh em nhà họ Vương)
Ở hồ bơi Royal
Tinh Vân đến sớm hơn nửa tiếng, cứ chỉnh đi chỉnh lại bộ đồ. Tay xách nách mang đủ thứ. Khăn tắm, đồ thay, kem chống nắng, xà bông đủ loại và kem rửa mặt. Vừa nhìn thấy Gia Hoành, cô nàng đã đưa hết cho anh xách.
_Chào Gia Hoành, anh xách phụ em nhé! Gia Vệ đâu?
_Nó đang vào, Hoàng Vũ đang ở ngoài đó
Tinh Vân ngó theo hướng tay mà Gia Hoành chỉ, nhìn ra thấy có 4 bóng người. Vừa đi qua cổng, cô đã nhận ra người đầu tiên… Là… Tinh Kỳ…. Ánh nắng chiếu vào anh làm lộ rõ nước da nâu khỏe khoắn của anh, đôi mắt to trong veo, khuôn mặt gầy, cái miệng với nụ cười rực rỡ hơn cả nắng. Tinh Vân ngẩn tò te hết mấy giây.
_Này, giữ đi – Gia Hoành đưa một đống đồ cho Tinh Kỳ
_Của ai đây? – Tinh Kỳ làu bàu (Mất hết cả hình tượng)
_Của em… anh không thích thì đưa em cũng được – Lần đầu tiên sau gần một năm, cô chịu mở miệng nói gì đấy với Tinh Kỳ
_Không anh hỏi vậy thôi, để anh giữ cho! – Tinh Kỳ thì đổi thái độ ngay lập tức khi quay mặt ra phía Tinh Vân. Bộ đồ xanh rất đẹp tôn được làn da trắng của cô, mái tóc bồng bềnh gợn sóng để xõa qua hai bên vai gầy thật quyến rũ. Thấy Tinh Kỳ nhìn cô từ đầu đến chân, mặt cô đột nhiên đỏ ửng. Biết vậy đến sớm thay đồ trước làm gì.
_Mày làm gì như muốn ăn thịt em nó vậy? Từ từ thôi chứ! – Gia Vệ thấy Tinh Kỳ như vậy liền chọc. Anh chàng bị nói trúng tim đen vội quay đi chỗ khác. _Anh Vệ nói gì kỳ quá… – Đang nói thì Tinh Vân chợt nhìn thấy Hoàng Vũ đi ra chung với một người con gái. Không ai khác, đó là … Tuệ Châu – Tuệ Châu, cậu….
Tuệ Châu dường như chẳng để ý gì đến nó. Cứ mãi líu lo, tíu tít bên Hoàng Vũ, hết bá vai, lại nắm tay, rồi hôn má.
_Ủa, hai người đó quen nhau à? – Tinh Vân hỏi nhưng không có câu trả lời.
_Thôi, tụi anh đi thay đồ! – Gia Vệ nói rồi kéo một đám vào phòng vệ sinh
_A, Tinh Vân kìa! – Tuệ Châu giờ mới nhận ra có Tinh Vân “trên đời”
Tinh Vân không thèm trả lời gì, nguýt cô bạn mình một cái rõ sắc, rồi lại nguýt một cái qua Hoàng Vũ
_Chài, mới gặp mà em làm gì anh đau quá vậy nè!
_Hai người nha, quen nhau không nói tui biết nha. Bạn bè như không. – Tinh Vân bĩu môi giận dỗi
_Có đâu – Hoàng Vũ với Tuệ Châu quay qua nhìn nhau, đồng thanh đáp.
Tinh Vân quay lại thì hai người quay đi, bỗng đầu cô nảy ra một ý tưởng, cười rất chi là gian
_Tuệ Châu, cậu chưa quen với Hoàng Vũ à?
_Ừ, … chưa … gì đâu mà quen – Mặt nàng đỏ ửng
_Cậu thích Hoàng Vũ không?
Tuệ Châu thoáng nhìn qua Hoàng Vũ, im lặng chưa chịu trả lời. Chắc đang đấu tranh tư tưởng
_Không trả lời là đồng ý nha! Mình hôn anh Vũ à. Anh Vũ, bữa anh nói là vật thế chỗ của Tinh Kỳ cho em cơ mà…
Tinh Vân nói mà không để ý, Tinh Kỳ tồng ngồng đứng sau
_Sao vậy, đổi ý rồi à? Thích anh Hoàng Vũ đúng không? – Tinh Vân cười đắc thắng, tự nhiên thấy chỗ mình đứng bỗng tối sầm. “Ủa, trời đang nắng thế mà?”. Mặt Hoàng Vũ cũng vậy, cứ hết liếc nó rồi liếc ra sau, ngúng ngoáy cái đầu.
_Anh sao vậy? Sắp mưa sao? – Nói rồi Tinh Vân quay lại. Thấy ngực của một người đàn ông, nhìn quen ta. Cô nhìn lên, nhìn lên nữa, mới chợt nhận ra Tinh Kỳ. Cô ý thức lại lời nói của mình lúc nãy. Chết rồi, hình như có nhắc đến chuyện thế chỗ cho Tinh Kỳ, anh ấy sẽ cho rằng nếu mình không yêu anh sao phải tìm người thế chỗ. Vậy là lý do chia tay hôm trước là không hợp lý. Cô bất giác , lấy hai tay ôm miệng. Hy vọng là anh ấy không nhận ra, hy vọng là anh ấy đã quên… Không được, phải tỏ ra bình thường, coi như không có gì xảy ra.
_Tinh Kỳ, anh ra thay đồ xong rồi sao? – cô cười toe toét
Tinh Kỳ thì đứng đó như trời trồng. Tay anh nắm chặt nghe cả thành tiếng ma sát. Mắt anh nhìn cô như muốn cô tan thành than. Tinh Vân sợ sệt quay ra nép vào người Tuệ Châu.
_Cứu mình với! – cô thỏ thẻ
_Hết cách rồi – Tuệ Châu giờ đứng đối diện với Tinh Kỳ cũng sợ lây
Tinh Vân né ánh mắt Tinh Kỳ, dáo dác nhìn xung quanh. Chúa ơi, mấy bà cô, cứ nhìn đăm đăm vào Tinh Kỳ, thấy ghét. Có gì đáng để coi vậy sao? Làm như coi phim hành động không bằng. Mấy bà cô cứ nhìn nhìn, rồi bốc cái gì đó ăn, rồi cười cười, rồi quay qua nói với bà bên cạnh cái gì đó. Hai bà mặt đỏ như quả cà chua.
Cô nghe tiếng Tuệ Châu nuốt nước miếng cái ực. Bất giác, cô nuốt theo. Tuệ Châu chạy qua nép vào lưng Hoàng Vũ. Ok! Giờ thì giống trò rồng rắn lên mây rồi đây. Chài ai, đang căng thẳng mà chỉ nghĩ được mấy thứ đó. Gia Hoành, Gia Vệ thấy vậy cũng đứng ra sau cách Tinh Kỳ ba mét. Đó là sức mạnh của Tinh Kỳ. Anh nhiều khi không cần nói nhưng ai cũng khiếp sợ. Cô rê từ từ đôi mắt lên nhìn thẳng vào Tinh Kỳ.
Như chỉ chờ có thế, Tinh Kỳ hầm hầm đi đến chỗ cô, mang tiếng là hầm hầm nhưng thật ra đi rất nhanh. Anh vừa tới chỗ cô, là ngay lập tức, Hoàng Vũ với Tuệ Châu dạt ra chạy qua bên Gia Vệ với Gia Hoành với Gia Vệ. Cô định với lấy Tuệ Châu, nhưng không kịp nữa rồi. Cô sợ sệt quay ra nhìn Tinh Kỳ.
_Rốt cuộc… CÁC NGƯỜI, ĐANG GIẤU TÔI CHUYỆN GÌ? – Tinh Kỳ đột nhiên quay ra đám Gia Hoành, Gia Vệ la lên, khiến cả Tuệ Châu đang đứng đó cũng run cầm cập chạy ra sau Hoàng Vũ. Cô đột nhiên bấn, bấn vô cùng. Đang định chạy. Thì ngay lập tức, ánh mắt Tinh Kỳ quay về phía cô. Từ lúc, não bộ đưa ra ý kiến, đưa đến quan tòa trung ương thần kinh, rồi ra lệnh cho tay chân làm việc. Không hiểu sao đúng lúc anh vừa nhìn cô thì cô mới bắt đầu chạy. Thật đáng sợ. Tay anh ngay lập tức nắm chặt tay cô, làm cô không chạy được nữa. Anh đã giận dữ, bây giờ còn tức tối hơn. Tay anh nắm chặt như muốn lột da cô ra _A! Đau em – Tinh Vân nhìn đám Gia Vệ như muốn nói “Cứu em với!”. Như biết trước kết quả là chẳng ai cứu cô, cô đành quay lại phía Tinh Kỳ, cười sợ sệt – Anh làm gì thế? Bỏ tay em ra đi! – Bàn tay kia của cô, cố gỡ từng ngón tay anh ra, run lẩy bẩy. Tinh Kỳ thấy vậy, đứng sát vào Tinh Vân. Cô càng hoảng loạn, chạy xa ra, nhưng bàn tay Tinh Kỳ đã nắm chặt lấy, siết mạnh hơn, áp người cô gần hơn lúc trước. Tinh Kỳ chợt cúi xuống, áp mặt anh gần mặt cô. Cô vội đẩy anh ra. Anh giận điên, nhìn cô trong 3 giây, rồi nhảy ù xuống nước. Hai tay hắn nắm chặt hai tay cô từ bao giờ. Đám Gia Vệ trên bờ hoảng hốt:
_Trời, hồ cao 2m5 lận đó – Gia Hoành nói
_Ừ, nó định dìm chết con bé à? – Gia Vệ lo lắng nhìn xuống, thấy toàn một màu xanh – em ngốc quá sao không rủ đi cái hồ nào nông nông hơn. Cỡ 1m3 thôi!
_Mày nói cứ như đùa, lớn già cái đầu đi hồ 1m3 – Hoàng Vũ mắng
_Anh ơi, có khi anh Tinh Kỳ hận nó phản bội đó, nên dìm nó chết luôn ở dưới thì sao? – Tuệ Châu hỏi, bắt đầu nấc lên từ từ.
Hoàng Vũ ngồi kế bỗng thấy xót, ôm Tuệ Châu vào lòng
Lúc đó, ở dưới đáy hồ. “Tinh Kỳ, em ngạt thở”, cô ho sằng sặc trong màn nước. Tinh Kỳ nằm sát trên người cô. Mặt vẫn “đằng đằng sát khí”, nhưng nhìn mặt Tinh Vân, hai mắt nhắm tịt, miệng hé mở nốc từng ngụm nước, anh dịu lại. Anh đưa tay lên áp vào hai đôi má cô trắng mịn, chân vẫn đạp để ép người cô xuống tận đáy, anh hôn vào đôi môi mà ngày đêm anh vẫn nhớ đến. Dù là quen với Á Mỹ, nhưng anh chưa bao giờ động đến cô. Sau cái lần ôm Á Mỹ trên trường ấy thì ngày nào cũng giữ khoảng cách với Á Mỹ. Đây mới là đôi môi ngày nào anh cũng nhớ đến, anh vẫn luôn thèm muốn.
Tinh Vân thấy môi mình đang tan chảy, mở mắt ra. Cô chống cự, cô dùng dằng. Không được, cô đang ngộp thở không có sức lực, anh thì quá khỏe. Chẳng lẽ bao tháng trời, cô cố gắng nhẫn nhịn để anh với Á Mỹ êm xuôi nay tan hết rồi sao. Bất giác cô bật khóc.