Chap 14: My first kiss
Hôm nay lại là một ngày mệt mỏi với một đống bài tập về nhà. Chắc đêm nay nó phải thức làm cho xong bài tập, bà cô Tiếng Anh này nổi tiếng hắc ám và không ưa nó ra mặt. May mà trình độ học Tiếng Anh của nó cũng thuộc dạng pro nên cũng dễ thở.
Còn phải nói, từ xưa nó đã nổi tiếng trong trường vì thành tích mà nó đạt được trong các cuộc thi học sinh giỏi Tiếng Anh, cho nên dù sao thì bà cô cũng không làm khó nó được.
Làm xong đống bài tập, nó lăn ra giường, ôm con gấu bông mà hắn tặng, khẽ mỉm cười và chìm vào giấc ngủ.
Sáng nay lại đến trường với hắn như thường lệ.Hôm nay nó búi tóc cao để lại phần mái ngố, nhìn dễ thương cực. Hắn khi mới thấy nó cũng phải đơ 5s.
Vào trường. Vẫn những cặp mắt khó chịu đó. Bực mình thật, “chẳng lẽ nó xấu xí tới mức không xứng với hắn đến vậy sao?”, nó khó chịu giậm chân thình thịch bước nhanh hơn để lại hắn bước phía sau ngơ ngác chẳng hiểu gì cả.
Tiết Anh…
-Hôm nay tôi sẽ kiểm tra vở bài tập, ai có tên thì mang vở lên cho tôi.
Vừa mới ngồi xuống bà cô đã thông báo “tin mừng” cho cả lớp. Vừa nói vừa lật sổ điểm.
- Thế nào cũng có mình cho mà xem! –Nó chu miệng lầm bầm làm hắn ngồi cạnh cũng phải phì cười, Quân ngồi dãy bên thì khẽ mỉm cười bởi thái độ của nó.
- Ừm…Bùi Ngọc Linh Thư! Lê Nhật Quân! Nguyễn Văn Thái!…………
- Đấy! Biết ngay mà, bà cô hắc ám này….
Nó vừa đứng dậy vừa nói lầm bầm nhưng cũng khá to, và cô nghe thấy:
-Linh Thư! Em vừa nói gì vậy?
-Dạ! À…em có nói gì đâu ạ!
-Lúc nãy tôi nghe em nói gì đó mà, còn chối à?
-Dạ? Em chỉ…chỉ….à em chỉ nói là hôm nay trời nóng quá thôi ạ!
-Cái gì?
-Thưa cô! Linh Thư đúng là nói vậy đấy ạ!
Cái gì thế này? Một tình huống mà nó không ngờ: Phong và Quân đồng thanh dứng dậy nói đỡ cho nó!
Dưới lớp bắt đầu có tiếng xì xào. Lại bắt đầu rồi đây, cái lũ nhiều chuyện này…
-À…nếu 2 em đã nói vậy thì chắc là không sai rồi, 2 em ngồi xuống đi. Còn em- quay mặt qua nó – đem vở lên đây cho tôi.
Nó miễn cưỡng bước lên, bà cô này thấy hắn và Quân cùng nói đỡ mới không truy nó nữa thôi, thầy cô trong trường này ai mà không coi trọng lời nói của hắn chứ.
Đem vở lên, đặt lên bàn định quay về thì..
-Đứng lại đó, tôi đã cho em về đâu!
-Vậy còn gì nữa ạ? –nó nhăn nhó hỏi.
-Ừm….làm bài tập cũng tốt, thử giải mấy bài này cho các bạn xem thử!
Nói rồi bà cô lấy trong túi xách ra cuốn sách tổng hợp những đề thi học sinh giỏi ra chỉ vào một bài cho nó làm.
Biết ngay là bà cô này không dễ gì tha cho nó mà!
Nó nhìn cái đề mà muốn xỉu tại chỗ, đề gì mà toàn từ mới, may mà bài này chủ yếu là dùng công thức biến đổi câu nên nó cũng còn biết. Vận dụng hết chất xám để nhớ lại những gì đã học nó mới làm xong.
Đặt viên phấn xuống, trả sách cho cô, nó bước nhanh về chỗ, không thì bà ấy bắt lại nữa thì khổ.
Bà cô bây giờ ngạc nhiên lắm, không ngờ nó lại có thể làm được bài khó như vậy, nhưng để giữ thể diện nên không bình luận gì bài của nó mà vào luôn bài mới.
Hắn nhìn nó buông một câu:
-Không ngờ cà chua cũng biết học tiếng Anh nữa đấy!
-Anh nói cái gì??? –Nó quay qua trừng mắt hỏi, cố gắng nói nhỏ để bà cô không nghe thấy
Hắn không trả lời chỉ khẽ cười, nó tức muốn xì khói nhưng chẳng làm gì được. Đành lấy sách vở ra học bài, và tất nhiên là 5’ sau nó quên luôn chuyện đó.
Ra chơi nó lại cùng Quân xuống căn tin. dạo này có Quân nên nó thấy vui lắm, có thể cùng Quân nói đủ chuyện như hồi xưa, cùng ăn, cùng chơi. Nó cảm thấy Quân thật quan trọng với nó. Nó cũng chẳng quan tâm đến việc người ta bàn tán nó là bạn gái hắn mà lại hay đi với Quân. Mặc kệ!
Đang ăn tự nhiên thấy đám con gái xúm lại. Chuyện gì vậy nhỉ? Lát sau, đám đông tách ra. Thì ra là hắn, có cả Kiệt, Duy và Mạnh Long . Thảo nào bọn con gái xúm lại như vậy, 4 hotboy đi chung với nhau mà lại…Nó không quan tâm nữa, quay qua tiếp tục sự nghiệp ăn uống của mình với Quân.
-Đứng lên!
Hắn đến bên nó từ lúc nào, buông ra một câu làm nó đang ăn phải giật mình. Nhìn hắn khó chịu hỏi:
-Làm gì?
-Qua ngồi với tôi! -hắn trả lời nó nhưng lại nhìn Quân, vì Quân đang khó chịu nhìn hắn.
-Tại sao cô ấy lại phải nghe lời cậu?- Quân lên tiếng.
-Đó không phải là việc của cậu!
Hắn nắm tay nó kéo đi. Bây giờ cả căn tin đang hướng mắt về cái bàn của nó. Nó bây giờ đứng giữa thật khó xử.
-Thư không là gì của cậu, sao lại bắt cô ấy nghe lời cậu? –Quân vẫn không chịu để nó đi với hắn.
Hắn quay lại nhìn Quân:
-Không là gì ư? Vậy thì tôi chính thức nói cho cậu biết, cô ta là bạn gái tôi!
-Có gì làm bằng chứng cho lời nói của cậu chứ!
Hắn nhìn thẳng vào Quân, tay kéo nó tới gần, đưa tay áp lấy má nó, cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi nó.
Cả căn tin bây giờ chấn động với cái cảnh cứ tưởng chỉ có trong phim này, sau đó là tiếng bàn tán.
Nó chết lâm sàn, đứng đơ người. The first kiss của nó “ra đi” trong hoàn cảnh này sao?
Quân cảm thấy tim mình như có ai bóp chặt. Đau!
Kiệt, Duy, Long thì không tin vào cái cảnh mà mình vừa nhìn thấy.
Chỉ có hắn là vẫn còn bình tĩnh:
-Như vậy đủ chứng minh rồi chứ?
Không đợi Quân trả lời, hắn nắm tay nó kéo ra khỏi căn tin.
Đi được một đoạn, bây giờ nó mới thoát khỏi tình trạng chết lâm sàn. Từ ngơ ngác chuyển sang tức giận. Nó giật tay ra khỏi tay hắn, đi bên cạnh hắn không nói gì, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc. Điều này có nghĩa là nó đang rất giận.
Tính cách của nó là vậy. Giận bình thường thì nó sẽ nói cho hả cơn giận của mình, còn rất giận thì nó sẽ im lặng, điều này làm người bên cạnh thấy nó rất đáng sợ, cụ thể là hắn bây giờ.
Hắn biết là nó đang rất giận nên không nói gì. Hắn cũng không biết tại sao lúc nãy lại hôn nó, đó cũng là first kiss của hắn đó chứ, có lẽ bây giờ hắn không kiềm chế được cảm xúc của mình khi đứng trước mặt nó nữa rồi. Chỉ là hắn không muốn thừa nhận rằng hắn đã quên người đó, người đã làm cho hắn đau khổ – Bảo NgọcChap 15: Tình cảm ấy…là thật hay giả?
Bây giờ đã vào giờ học, nó đang ở trong lớp nghe giảng mà thật ra là chẳng nghe thấy gì., tâm hồn treo ngược cành cây.
Sân thượng….
Hắn đang cúp tiết cùng Kiệt và Duy, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ…
– Mày sao mà thừ người ra vậy? -Kiệt hỏi hắn.
– Không có gì!
– Đang nghĩ về cô ta đúng không?
– …….-không trả lời.
– Trong vở kịch không có tình huống này đúng không?
– Mày nói gì vậy? –hắn ngạc nhiên cực độ
– Thực ra ngay từ đầu tao đã biết là mày và cô ta chỉ đóng kịch rồi, nhưng tao không nghĩ là lại tiến triển thế này….
– Sao mày biết?
– Vì tụi mày đóng kịch quá dở, nhìn vào là thấy ngay! –Kiệt từ tốn trả lời ra vẻ hiểu biết.
Hắn nhìn Kiệt vẻ nghi ngờ, không ngờ là Kiệt đã nhận ra.
– Vậy sao mày không nói ra?
– Để làm gì? Tao muốn xem vở kịch kết thúc như thế nào. Nhưng có vẻ bây giờ đã ngoài tầm kiểm soát của mày rồi…
– …….- im lặng không nói gì.
– Chỉ là một vở kịch, vậy nụ hôn đó…cũng là giả sao?
– Không !!!
– Vậy mày có thích cô ta không?
– Chuyện đó….
– Chuyện quen nhau là giả, nụ hôn là thật, mày lại không thừa nhận mày đã thích cô ta, có lẽ mày nên suy nghĩ lại đi thì hơn.
Nói rồi Kiệt kéo Duy xuống làm cậu ta ngơ ngác chẳng hiểu gì (nãy giờ ngồi ngơ ngác, không biết gì cả), để lại hắn ngồi đó một mình.
“Nếu mình không thích cô ta, sao mình lại xem nụ hôn đó là thật?…” Hắn tự đặt câu hỏi và không tìm được câu trả lời.
Ra về nó không về cùng hắn, tự đi bộ về trước, nó muốn thoải mái một chút sau chuyện sáng nay.
Thực ra tâm trạng của nó bây giờ không chỉ đơn giản là giận hắn, nó không biết cảm giác này thực sự là gì? Cảm giác khi hắn hôn nó, nó không cảm nhận được sự giả dối trong đó, mang một chút hờn ghen, một tình cảm hắn dành cho nó? Nó không biết, cũng không xác định được đó là gì…chỉ đơn giản là nó không muốn thừa nhận rằng hắn đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng nó…
Lúc này, nó nghĩ rằng nó đối với hắn chỉ đơn giản là người thay thế của Bảo Ngọc. “Phải, anh ta sẽ không bao giờ quên được Bảo Ngọc. Linh Thư, mày đừng tự lừa dối mình nữa, tất cả chỉ là một vở kịch anh ta muốn diễn cho Bảo Ngọc xem mà thôi, tất cả, tất cả chỉ vì cô ta…có lẽ vở kịch này đã đến lúc kết thúc rồi, mọi thứ nên trở về với đúng vị trí của nó…”. Nó khẽ mỉm cười mạnh mẽ bước đi…
“Người con gái rất hay cười nhưng luôn chất chứa những nỗi buồn…”
Gần tới nhà rồi, tự nhiên nó lại không muốn vào. Đứng trước cửa rất lâu mà nó không vào. Bỗng…
“You always on my mine, all day just all the time
You everything to me, brightest star to let me see
You tough me in my dream….”
Nó lấy điện thoại trong cặp ra.
“…Dùng điện thoại giống nhau cho giống 1 cặp..”
Phải, vì chỉ là đóng kịch nên mới phải làm cho “giống 1 cặp”, tất cả chỉ vậy thôi.
– Kiều Anh à? Có chuyện gì vậy?
– Cái con nhỏ này, tao mà không gọi cho mày thì mày quên tao luôn rồi đúng không?
– Hì..tao biết là mày chỉ nói vậy thôi, mày hiểu tao nhất mà.
– Thôi không tào lao nữa, mai là chủ nhật, mày về thăm bà nội đi!
– Bà nội có chuyện gì à?
– Ừ! Mấy bữa nay bà không khỏe, mày sắp xếp về thăm bà đi, bà không cho tao nói nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng phải nói cho mày biết.
– Ừm, tao biết rồi, cảm ơn mày.
Cúp máy, mở cửa bước vào. Im ắng. Hắn không có nhà.
Nó thở phào nhẹ nhõm đi lên phòng thay đồ. Cầm điện thoại lên chần chừ một lát, nó quyết định gọi cho Quân. Bản nhạc chờ “miss you” của Westlife vang lên.
– Thư à? Sao vậy?
– À….
– Sao vậy? Có chuyện gì à?
– Ừm, không có gì! Chiều nay cậu rảnh không?
– Có vài việc phải làm, nhưng sao?
– Tớ muốn về thăm bà, cậu đi với tớ nhé!
– Ngay chiều nay à? Sao gấp vậy?
– Không có gì, chỉ là tớ muốn tranh thủ về sớm thôi.
– Vậy được rồi, 3h chiều tớ sẽ qua đón cậu.
– À! Không cần đâu chúng ta gặp nhau ở bến xe đi, tớ sẽ tự ra đó.
– Ừ! Vậy chiều nay gặp!
– Ừ!
Tự nhiên nói chuyện với Quân xong nó lại thấy buồn buồn, không biết sau chuyện hồi sáng Quân có giận nó không, nhưng Quân vẫn nói chuyện bình thường với nó. Quân luôn tốt với nó, luôn lo lắng cho nó. Trong lòng nó Quân luôn là một người bạn tốt…Chap 16: Về quê
Xếp vài bộ quần áo vào túi xách, đem theo ví, điện thoại và vài thứ cần thiết, nó đi ra cổng và khóa cửa. Hắn vẫn chưa về nhà, bây giờ là 2h30 chiều.
Bắt một chiếc taxi ra bến xe (nó dù sống nhà hắn nhưng vẫn được mẹ chu cấp tiền hằng tháng, nhờ vậy mới sống được), còn 15p nữa mới đến giờ xe chạy, nó ngồi xuống một chiếc ghế đá chờ Quân.
5p sau Quân đến…
– Thư! Cậu tới rồi à, chờ tớ có lâu không?
– Ừm, tớ chỉ mới tới thôi. –nó mỉm cười trả lời Quân.
– Cậu mua vé chưa?
– À, chưa! Tớ quên mất, xin lỗi!
– Không sao, có gì đâu, giờ đi mua vẫn còn kịp mà.
– Ừ, chúng ta đi thôi.
Nó đứng dậy cùng Quân đi mua vé, sau đó lên xe.
Đang ngồi với nó tự nhiên Quân đứng dậy đi đâu đó, không quên dặn nó:
– Cậu ngồi đợi tớ một lát nhé, tớ đi có việc!
– Đi đâu vậy, xe sắp chạy rồi?
– Có việc một tí, tớ quay lại ngay.
Nó khẽ gật đầu và Quân bước đi. Bây giờ tự nhiên nó lại nhớ tới hắn. Nó đi như vậy chắc hắn sẽ lo lắng. Rút điện thoại ra, nhưng chần chừ thế nào nó lại không nhấn gọi cho “hành tây” mà lại gọi cho “Mạnh Long”
– Mạnh Long à, ừ chị đây!
– “Có gì hả chị?”
– Ừm không có gì. Chỉ là hôm nay chị về thăm bà nội, chị muốn báo cho em biết thôi!
– “Bà nội không khỏe à, hay để em đi với chị nhé! Chị đi một mình nguy hiểm lắm!”
– Không cần đâu, chị đi với Quân, với lại bà nội cũng chỉ là không khỏe một tí thôi.
– “Chị à, chị…ổn chứ?”
– Chị có sao đâu mà ổn, em sao vậy? Chị vẫn bình thường mà.
– “Vậy cũng được, chị đi cẩn thận nhé!”
– Ừ, vậy thôi, chị cúp máy đây!
Tắt điện thoại, nó ngồi thừ ra một lúc. Không hiểu sao nó lại không đủ tự tin để gọi cho hắn mà lại gọi cho Mạnh Long? Có lẽ bây giờ nó không muốn mình nghĩ đến hắn, để cho đầu óc nghỉ ngơi vậy.
Quân trở lại với một túi đồ ăn. Bảo là mua để cho nó ăn trên đường không lại đói, nó chỉ cười cảm ơn Quân. Quân luôn nghĩ cho nó, ở bên Quân thật thoải mái. Phải chăng bởi vì trong lòng nó Quân đơn giản chỉ là một người bạn chứ không làm cho nó phải nghĩ ngợi nhiều như “ai kia”?
6h30 tối, nó và Quân đã tới nơi và đang đi bộ trên con đường quen thuộc…
– Cậu có nhớ con đường này có gì đặc biệt không? –Quân hỏi nó.
– Ừm, để xem nào, con đường này ngày nào chúng ta cũng đi học chung, cùng chơi đuổi bắt ở đây…
– Không còn gì nữa à?
– Ừmmmmm ….à nhớ rồi, đây là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, phải không?
– Đúng vậy, hồi đó tớ và cậu còn nhỏ xíu, cậu mới chuyển về đây nên không có bạn, gặp tớ ở đây cậu bắt tớ phải làm bạn cậu bằng được. – Quân kể, mắt nhìn xa xăm nhớ về thời thơ ấu.
– Cái gì mà bắt cậu làm bạn tớ chứ?
– Chứ gì nữa, hồi đó cậu dữ quá tớ sợ cậu nên phải làm bạn cậu cho đến tận bây giờ đấy.
– Xì…….
Lườm Quân một cái rồi nó vùng vằng bước nhanh lên trước. Quân nhìn nó cười, “cũng chính tại đây định mệnh đã đưa cậu vào cuộc đời tớ, Linh Thư à!”…
- Bà ơi! Con về thăm bà nè…
Nó mở cửa vào nhà hét toáng lên, Quân cũng vào cùng nó.
Bà nó từ trong nhà bước ra, không hiểu sao giờ này mà nó lại có mặt ở nhà.
– Sao cháu lại ở đây?
– Con về thăm bà mà. –nó chạy tới bên bà nói.
– Tự nhiên lại về thăm bà, con bé này…Quân cũng về cùng à, vào đi cháu.
Bây giờ bà mới thấy Quân đứng trước cửa. Bà vốn rất quý Quân.
– Vâng ạ!
Cả buổi tối nó và Quân ngồi ăn tối mà phải trả lời bao nhiêu là câu hỏi của bà nội, làm nó ăn chẳng thấy ngon, mặc dù đa số là Quân trả lời. Ăn xong nó đi ngủ, bà giữ Quân ở lại ngủ nhưng Quân từ chối. (Quân cũng có nhà ở đây mà)
Nó không biết rằng có một người về nhà không thấy nó đâu, gọi điện thoại lại “thuê bao quý khách vừa gọi…..” nên càng lo lắng. Tất cả chỉ vì nó đem điện thoại nhưng lại không đem theo sạc nên điện thoại hết pin không liên lạc được. Cuối cùng hắn gọi cho Mạnh Long và nhận được tin nó không nói không rằng về quê thăm bà, nếu thế thôi thì không có gì để nói, đằng này lại đi với Quân nên hắn khó chịu lắm, chỉ chờ nó về mà hỏi tội.
Sau một ngày ở quê với bà, nó yên tâm hơn vì biết bà không sao.
Nó cũng dành thời gian đi gặp mấy đứa bạn, đặc biệt là Kiều Anh, nhỏ luôn hiểu nó, nhưng lần này nó không nói gì với Kiều Anh về những chuyện mà nó gặp phải, nó muốn tự giải quyết. Dù sao tâm trạng nó cũng đã tốt hơn nhiều.Chap 17: Sau cơn mưa trời lại sáng
Cuối cùng sau 3 tiếng rưỡi ngồi trên xe nó và Quân cũng đã về lại thành phố, nơi có nhiều thứ đang chờ đợi nó.
Quân đòi đưa nó về nhưng nó không chịu, nó muốn tự về và cũng không muốn hắn thấy Quân, càng không muốn Quân biết nó ở chung với hắn.
Về tới nhà (của hắn), lưỡng lự một lát nó mới mở cửa vào. Vừa bước vào đã thấy hắn ngồi trong phòng khách, vẻ mặt hằm hằm khó chịu. Nó quyết định coi hắn là không khí, đi thẳng lên lầu.
– Đi đâu về?
– …….-vẫn tiếp tục bước
– Tôi hỏi cô đi đâu về? -hắn lớn tiếng hơn.
– Về quê!
– Với ai?
– Quân!
– Sao lại đi cùng hắn?
– Tôi rủ cậu ấy về cùng!
– Sao không gọi cho tôi?
– …..
– Sao cô không trả lời? Cô có biết là tôi đã rất lo lắng không hả? Điện thoại thì không gọi được, trong khi tôi lo lắng gọi hết người này đến người khác tìm cô thì cô lại vui vẻ đi cùng hắn ta! Trong mắt cô tôi là gì vậy? Không đáng để cô gọi một cuộc điện thoại sao?
– Vậy còn anh? Anh coi tôi là gì mà thích làm gì thì làm? Anh có nghĩ đến cảm giác của tôi không? Anh lấy quyền gì mà làm vậy? Lấy quyền gì mà quản tôi? Chúng ta nên tự thành thật với bản thân một chút đi!
– Cô nói vậy là sao?
– Không phải sao? Chúng ta từ khi bắt đầu chỉ là một vở kịch thôi, tất cả chỉ vì anh muốn diễn kịch trước mặt mọi người. Chúng ta không là gì của nhau cả, vì vậy đừng tự lừa dối bản thân mình thì tốt hơn!
– …….
– Chúng ta kết thúc vở kịch ở đây đi!
Nói xong câu nói mà nó không muốn nói ra nhất, nó quay lưng lên lầu, đây là quyết định mà nó khó khăn lắm mới nói ra được. Nó không muốn như vậy, nhưng phải chấp nhận thôi.
– Nhưng…..nếu tôi nói tôi thích cô thì sao?
Nó quay lại, hắn vừa nói gì vậy? Nó nhìn hắn như muốn khẳng định những gì vừa nghe thấy.
– Xuống đây! -Hắn dịu giọng gọi nó.
Nó như một cái máy bước tới chỗ hắn. Hắn đứng dậy, nhìn thẳng vào nó. Bỗng hắn đưa tay kéo nó lại gần, ôm nó thật chặt.
Một lát sau, hắn lên tiếng:
– Cà chua à, tôi thích cô!
Nó không đẩy hắn ra, bây giờ nó không suy nghĩ gì được nữa, toàn thân cứng đờ.
– Anh…nói thật chứ?
– Thật! Rất thật! -Hắn khẳng định, cả ngày hôm nay hắn đã suy nghĩ rất nhiều mới có được câu trả lời này.
Nó không hỏi nữa, nó muốn cảm nhận giây phút này, cho dù có thể chỉ là mơ. Nó đưa tay ôm hắn. Nó biết, nó đã thích hắn, và hắn cũng vậy.
Hắn nhẹ nhàng đẩy nó ra, nhìn sâu vào mắt nó, cúi xuống đặt lên môi nó một nụ hôn, nụ hôn này nhẹ nhàng, ngọt ngào và cũng nồng nhiệt như lời khẳng định tình cảm hắn dành cho nó. Nó đáp trả nụ hôn của hắn. Nụ hôn đầu, là của hắn. Nụ hôn thứ 2, cũng là của hắn. Có phải số phận của nó và hắn đã được sắp đặt từ trước???
Cho dù nó chỉ là một cô bé lọ lem không có gì cả, và hắn là một chàng hoàng tử được bao người mong ước, nhưng chẳng phải trong truyện cổ tích cuối cùng hoàng tử và lọ lem cũng ở bên nhau sao? Liệu nó có được phép tin rằng đây là một câu chuyện cổ tích và hắn là củ hành tây duy nhất trên đời này có tim? Nó không biết, không trả lời được, nó chỉ biết thứ mà nó muốn bây giờ là nắm giữ hạnh phúc này trong tay, không buông ra!
Có phải sau cơn mưa u ám bầu trời sẽ quang đãng trong xanh với những tia nắng ấm áp?Chap 18: Cuộc sống màu hồng?
Sáng nay cũng đến trường như mọi ngày, nhưng nó lại thấy mọi vật như thay đổi, là do mọi vật thay đổi hay do trong lòng nó có sự thay đổi?
Nhưng đúng là có sự thay đổi thật, bình thường thì hắn và nó sẽ đi vào trường “bình thường như cân đường với hộp sữa” thôi, vậy mà hôm nay tự nhiên hắn lại đi cạnh nó, nắm tay nó ngang nhiên đi giữa sân trường làm cả trường được một phen há hốc vì kinh ngạc.
– Làm cái gì thế? Bỏ tay ra đi! –nó ái ngại đề nghị.
– Không! -hắn trả lời ngang như cua.
– Anh không thấy cả trường đang nhìn chúng ta sao? Kì lắm!
– Tôi thích! Cô mà nói nữa thì họ sẽ được chứng kiến thêm nhiều thứ hơn thế này nữa đấy!
Hắn thản nhiên buông lời đe dọa mặc cho mặt nó không ngừng nhăn nhó, miệng lầm bầm khó chịu. Nhưng đó là cách mà hắn khẳng định chủ quyền cho “người ta” biết mà tránh xa (“người ta” là ai thì tự hiểu), cứ như là cái luật “chính chủ” mới ban hành vậy đấy !!!
– Tôi thích thì tôi nói, da mặt anh dày rồi nên không ngại chứ tôi thì có!
– Đã nói rồi mà không nghe, đừng hối hận nhé!
Nói rồi hắn kéo nó lại gần, đưa tay vòng qua ôm eo nó làm nó giật mình, ra sức vùng vẫy hòng thoát khỏi tay hắn nhưng không được. Cuối cùng nó đưa khuỷu tay thụi mạnh vào bụng hắn, ban đầu hắn không nói gì, tự nhiên 5s sau hắn mới ôm bụng nhăn nhó. Nó tưởng hắn giả vờ nên không thèm để ý, đi trước, nhưng đi được một đoạn rồi mà hắn vẫn đứng đó. Lo lắng, nó vội chạy lại.
– Này, sao vậy? Đau lắm à?
Hắn vẫn không trả lời. Nhìn là biết hắn giả vờ, với sức của nó thì làm gì được hắn chứ. Nhưng lúc này nó đâu có nhận ra.
– Hành tây! Sao vậy? Không sao chứ, tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi mà, nói gì đi!
Nó lo lắng nhìn hắn, miệng không ngừng xin lỗi. Bỗng…
– Chụt!
Nó không kịp phản ứng. Ai mà phản ứng kịp khi mà hắn đang ôm bụng như vậy lại nghiêng người tới hôn vào má nó chứ!
– Haha! Dễ bị lừa thật! Cà chua à, còn ngây thơ lắm!
Hắn vừa cười vừa trêu nó, nó đỏ mặt đứng xị mặt nhìn hắn. Không ngờ con người hắn lại gian xảo như vậy, đúng là không thể ngờ mà!
– Thôi đừng nhìn nữa, vào lớp thôi!
Hắn cầm tay nó kéo đi, nó miễn cưỡng bước theo hắn. “Hừ, đợi đấy, tôi sẽ trả thù sau.”
Hai đứa nó nãy giờ quên mất là vẫn đứng vẫn giữa sân trường nên không nhận thấy bao nhiêu là ánh mắt hình viên đạn nhìn nó. Và bây giờ hai đứa nó là tâm điểm của sự chú ý! Hix, khổ rồi đây!
Hai tiết đầu trôi qua, không có gì bất thường.
Ra chơi, như thường lệ Quân lại rủ nó xuống căn tin ăn sáng. Nhưng hôm nay Mạnh Long lại nhảy qua rủ cả đám cùng đi, tất nhiên là hắn bắt nó đi cùng hắn. Vì vậy nó bị kẹt ở giữa, không biết nên đi cùng ai.
– Vậy thôi cậu đi đi, mình nhớ ra có việc phải đi một lát!
Quân vì không muốn thấy nó khó xử nên đành xuống nước để nó đi với hắn. “ Lần này tôi nhường cậu, nhưng không có lần sau đâu, Hoàng Thiên Phong!”.
Nhìn Quân bước đi tự nhiên nó thấy có lỗi với Quân, nhưng chưa kịp nói gì thì hắn kéo nó đi luôn.
Căn tin…
Năm đứa nó bước vào căn tin là mọi ánh mắt đều nhìn bọn nó. Theo đội hình thì Mạnh Long, Anh Kiệt, Khương Duy (3 chàng độc thân) đi trước, nó và hắn đi sau để đỡ bị chú ý. Vậy mà có được đâu.
Khi tụi nó đi ngang qua một bàn toàn con gái ngồi thì không biết con nhỏ đáng ghét nào lại chìa cái chân ra ngáng chân nó làm vấp phải và ngã chúi tới. May mà hắn đi bên cạnh đã nhanh tay đỡ nó, nếu không thì ê mặt rồi. Nó còn chưa hoàn hồn thì đã thấy hắn nhìn nhỏ kia bằng ánh mắt sắc lạnh rồi quay qua nó:
– Không sao chứ? Cẩn thận, trong căn tin nhiều “cành cây” ngáng đường lắm!
Nó khẽ mỉm cười gật đầu. Con nhỏ kia nghe vậy vừa tức lại vừa ngượng, đứng dậy bỏ ra khỏi căn tin luôn.
Ba đứa kia thì ngạc nhiên lắm, lâu nay hắn đâu có kiểu nói shock con gái như vậy! Một điều rõ ràng nhất là hắn đang thay đổi, vì nó.
- Mày thật sự thích cô ta rồi à? -Kiệt hỏi hắn khi cả 2 ở trên sân thượng.
– Ừ! Có lẽ vậy!
– Đã nói với cô ta chưa?
– Rồi!
– Cô ta nói gì?
– Chỉ hỏi tao có nói thật không thôi, mà làm gì mày hỏi nhiều vậy?
– Hỏi cho biết thôi!
– Anh Kiệt!
– Gì?
– Có phải tao là một kẻ nhanh quên không?
– Quên? Quên gì? Bảo Ngọc ấy hả?
– Ừ!
– Mày đừng có khùng nữa, Bảo Ngọc bây giờ không phải là Bảo Ngọc trước kia của mày nữa rồi, bây giờ cô ấy là người yêu của Quốc Hạo, mày đừng tự trách mình làm gì, không phải bây giờ mày thích Linh Thư sao, vậy thì đừng có suốt ngày nghĩ đến Bảo Ngọc nữa, cô ta mà biết thì sẽ nghĩ gì?
– Tao biết!
– Biết? Biết thì đừng có vớ vẩn nữa! Tao xuống đây!
Kiệt giáo huấn cho hắn một hồi rồi đi xuống. Trước khi xuống còn dặn:
-Cuối tuần này có buổi họp lớp đó, mày liệu làm gì thì làm!
Sở dĩ Kiệt nói vậy vì ngày xưa Bảo Ngọc và hắn học chung lớp với Kiệt, Duy,Mạnh Long, thì tất nhiên buổi họp lớp này sẽ có mặt Bảo Ngọc. Kiệt phải nhắc nhở hắn trước để hắn liệu cơm mà gắp mắm thôi!
Chap 19: Cuộc sống màu hồng? (tiếp)
Chủ nhật……
Bây giờ nó đang khổ sở với đống quần áo.
Chọn cái này thì không hợp, cái kia không thích. Chẳng biết làm thế nào nữa. Sở dĩ nó phải khổ sở như vậy là hôm qua tự nhiên hắn dở chứng bảo nó hôm nay đi họp lớp cùng hắn, lại còn phải mặc đẹp một chút, làm nó quay cứ như chong chóng.
– Ôi trời! Cái tên hành tây này, tự nhiên lại bày ra họp lớp gì chứ? Biết chọn cái nào đây?
Nó đứng nhìn tủ quần áo mà than trời kêu đất. Nó không phải là đứa thích chạy theo mốt nên quần áo cũng đơn giản. Đa số là quần jean và áo pull, ngoài ra còn có mấy bộ váy mẹ nó mua lúc nó mới chuyển lên nhưng nó chưa mặc lần nào.
– Cà chua! Cô xong chưa vậy, sắp đến giờ rồi đó! Mạnh Long và hai đứa kia đang chờ kìa!
– Chưa xong!
– Làm gì mà lâu vậy? Tôi vào nhé!
Hắn nói rồi mở cửa bước vào.
– Cái gì thế này? Nãy giờ mà cô chưa thay đồ à? Sao lề mề vậy chứ!
– Tôi không biết đâu, tôi không biết nên mặc gì, mà tự nhiên lại bắt tôi đi theo anh làm gì?
– Thì cô là bạn gái tôi không lẽ tôi đi lại để cô ở nhà? Thôi đứng dậy thay đồ đi nhanh lên! –Hắn đứng tay bỏ vào túi quần giục nó.
– Tôi chọn nãy giờ mà có được bộ nào đâu. Bó tay rồi! –nó phụng phịu ngồi trên giường trả lời hắn.
– Thật là…..
Đến bó tay với nó, kiểu này chắc nó không chọn rồi, thôi thì hắn chọn cho nó vậy. Hắn tiến tới tủ quần áo, và dừng ánh mắt lại ở mấy bộ váy. Ngắm nghía một hồi hắn lấy ra bộ váy màu trắng thắt nơ màu đen ở eo cho nó. Cái váy không ngắn không dài quá, nói chung là lịch sự và đủ đẹp.
– Này, mặc cái này đi! -hắn quăng cái váy lên giường cho nó.
– Mặc váy á?
– Ừ! Nhanh lên đấy! -Hắn nói rồi bỏ ra ngoài.
Nó khổ sở cầm cái váy nghía qua nghía lại. Cuối cùng cũng phải thay vào.
Ngắm mình trong gương nó thầm khen hắn cũng có mắt thẩm mĩ đấy chứ. Cái váy rất hợp với nó, cộng thêm mái tóc thả tự nhiên làm cho càng dễ thương hơn. Lọ Lem cũng có vẻ đẹp tiềm ẩn mà. Mang đôi giày búp bê cũng màu trắng vào, nó bước xuống lầu.
Hắn nhìn nó mỉm cười hài lòng.
– Ê, Tụi bây! Ai vậy? Mạnh Long, chị mày đó hả? – Anh chàng Khương Duy làm bộ lấy tay dụi mắt nhìn nó rồi quay qua hỏi Mạnh Long.
– Tất nhiên rồi! Chị tao cũng là một mĩ nhân mà! –Mạnh Long lập tức thừa cơ hội khen nó.
– Thôi đừng tào lao nữa. Đi thôi! – Hắn đứng dậy và cả nhóm lên đường.
Xe dừng lại trước một quán karaoke lớn và cả nhóm xuống xe đi vào trong.
Trong một phòng hát lớn, âm nhạc xập xình một bài nhạc trẻ đang hot, khoảng ba mấy người thanh niên nam có nữ có, có lẽ đây là bạn học của tụi hắn đang ăn uống hát hò vui vẻ. Thấy tụi nó đi vào liền nhao nhao đòi phạt vì tội đến trễ (do nó).
– A Thiên Phong! Anh Kiệt, Khương Duy, Mạnh Long nữa, các cậu đến cùng nhau à? Lại đây, đến trễ phải phạt mới được. -Một anh chàng nhanh miệng nói không ngừng, đã vậy còn lôi kéo cả nó vào ngồi trong cùng với hắn.
– Trễ gì? Do tụi bây tới sớm thì có! – Mạnh Long phản bác.
– Ôi dào, Không nói nhiều! Uống đi rồi ca một bài nào! – Mấy người xung quanh cũng bắt đầu tham gia cái trò chịu phạt này.
Thế là bọn hắn ai cũng phải uống 1 cốc bia gọi là chịu phạt, nhưng mấy tên yêu quái kia làm gì chịu buông tha, tra khảo đủ thứ, đã vậy còn đưa cho nó một cốc bia, miệng hỏi:
– Ê này! Cô bạn này là ai mà được đi cùng bốn chàng công tử của chúng ta thế? Giới thiệu một tí đi!
– Đây là chị gái tao!/ Bạn gái tao!
Mạnh Long và hắn cùng đồng thanh trả lời, tuy mỗi người một đáp án nhưng không có đáp án nào sai cả. Thì nó đúng là bạn gái của Thiên Phong, cũng là chị của Mạnh Long mà!
– Cái gì? Rốt cuộc cô ấy là ai? Là chị của Mạnh Long hay là bạn gái Thiên Phong? Sao mỗi người một phách thế?
– Cả 2!
– Ê! Vậy cô ấy là người đáng ghen tị đây, có quan hệ mật thiết với 2 hotboy của chúng ta! -một cô nàng nói chen vào -Vậy thì phải uống ra mắt mới được!
Nói rồi cô nàng đưa cho nó một cốc bia, theo phép lịch sự nó mỉm cười đưa tay nhận nhưng không uống, nó không uống được mấy thứ này. Thấy nó không uống mấy cô nàng kia lại thúc giục, tiến thoái lưỡng nan, nó không biết nên làm thế nào cho phải.
– Chị ấy…
– Cô ấy không uống được đâu, để tôi uống giùm.
Mạnh Long chưa kịp nói hết câu hắn đã chen ngang rồi cầm lấy cốc bia của nó uống hết. Mấy anh chàng cô nàng thấy vậy liền không hài lòng, quyết bắt ép nó tới cùng:
– Vậy sao được! Tụi này muốn mời cô ấy mà cậu lại giành mất, như vậy là cô ấy không nể mặt tụi này rồi!
– Thôi các cậu đừng bắt nạt chị ấy nữa, chị ấy không biết uống thật mà! –Mạnh Long lên tiếng can ngăn, Mạnh Long luôn lo lắng che chở cho nó, từ nhỏ đã vậy rồi, có khi nó cảm thấy Mạnh Long giống một người anh hơn là một cậu em trai.
– Đúng vậy, đừng có bắt nạt bạn gái tôi! -hắn cũng lên tiếng. Chỉ có Kiệt và Duy nãy giờ vẫn đang nói chuyện với mấy đứa con gái là chưa thấy tham gia.
– Ai da! “Đừng có bắt nạt bạn gái tôi!”. Ghê quá, Thiên phong nhà ta đã đổ thật rồi!
Cả bọn đều cười trước câu châm chọc đó. Nó đỏ mặt ngồi không nói được gì, hắn vẫn bình thường, chỉ khẽ cười.
– Có chuyện gì mà vui vẻ vậy? -một giọng nữ vui vẻ vang lên.
Mọi người đều hướng mắt ra cửa để tìm chủ nhân của câu nói đó. Một cô gái đi cùng một chàng trai, mọi người nhận ra, nó cũng nhận ra…
– Bảo Ngọc! Giờ mới đến cơ đấy! Cũng vào đây chịu phạt đi!
Phải! Chính là Bảo Ngọc, tất nhiên người đi cùng là Quốc Hạo!
Bảo Ngọc vui vẻ cùng Quốc Hạo bước vào.
– “Cũng” à? Có ai cũng đến trễ sao? – sau khi yên vị cùng Quốc Hạo, Bảo Ngọc cất tiếng hỏi.
– Đúng vậy! Chính là 4 chàng hoàng tử của chúng ta! À quên, còn 1 người nữa!
– Ai vậy!
– À, là bạn gái của Thiên Phong, cũng là chị gái của Mạnh Long! Tên là…- tên con trai nhanh nhảu nói lia lịa, nhưng tên nó thì đã có ai nói đâu mà biết, vậy nên đành quay qua hắn hỏi – Ê Phong! Cô ấy tên gì?
- Linh Thư! –nãy giờ hắn vẫn nghe hết mọi thứ, chỉ có điều hắn không nhìn Bảo Ngọc và Quốc Hạo lấy một lần.
– À! Linh Thư! Nãy giờ ham vui lại quên mất hỏi tên!
Bảo Ngọc thấy vậy chỉ cười. Nó vẫn ngồi im, li bia vẫn cầm trên tay. “Tại sao thái độ của anh lại như vậy? Thật sự không quên được sao?” . Nó khó chịu quên mất li nước trên tay là bia, đưa thẳng lên định uống thì hắn đưa tay giật lại.
– Đừng uống! Không tốt đâu! Uống nước ngọt đi!
Nói rồi hắn đặt li bia xuống và lấy một li nước cam cho nó. Nó chỉ nói đúng một câu “cảm ơn” nhỏ xíu rồi quay qua hướng khác, lại bắt gặp ánh mắt của Bảo Ngọc và Quốc Hạo đang nhìn mình. Thấy nó quay qua thì cả hai liền không nhìn nữa. Hai người này tự nhiên lại nhìn nó chằm chằm, thật là khó hiểu. Mà hình như Bảo Ngọc không biết Quốc Hạo cũng nhìn nó, do Bảo Ngọc ngồi lệch sao với Quốc Hạo nên không thể thấy được.
– Linh Thư! Uống với tôi một li làm quen nhé! – Bảo Ngọc đưa li bia lên nói với nó.
– À! Được thôi! Nhưng tôi không uống được bia, lấy nước ngọt thay bia nhé! – Nó nhìn lại li nước cam trên tay rồi trả lời.
– Không sao! Tôi cũng không ép! – Bảo Ngọc nói rồi cụng li với nó. Vậy là một người uống bia, một người uống nước cam cùng uống làm quen, quả là việc chưa từng thấy.
“ Dễ thương thật! Cô quả là một người rất thú vị!” Nó không biết rằng có một người đang khẽ cười quan sát nó và cái đầu thì không ngừng tiếp nhận thông tin và phân tích hành động của nó.
Hắn chỉ ngồi đó, không nói gì, mấy tên kia thì bận la hét vào cái micro rồi. Nó lại thấy buồn, sao lúc nào cũng vậy? Chỉ cần nhìn thấy Bảo Ngọc đi cùng Quốc Hạo là hắn lại có thái độ như vậy! Tại sao hắn không nghĩ đến cảm giác của nó?
Khó chịu! Nó đứng dậy đi ra ngoài.
– Đi đâu vậy? – Hắn hỏi nó.
– WC!
Nó trả lời cụt ngủn rồi bước ra, để lại hắn với khuôn mặt chẳng hiểu gì vì thái độ kì lạ của nó. Ban đầu nó chỉ định đi ra ban công đứng một lát, nhưng quán này lại không có ban công, cho nên nó ra khỏi quán để đi dạo.Chap 20: Lời hứa
Bước một mình trên con phố vắng, nó bước chậm để cảm nhận từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua cơ thể. Nó vừa đi vừa ngắm nhìn mọi thứ, và thế là nó đi mãi, đi mãi…đến một lúc nó chợt nhận ra một điều hết sức quan trọng: nó không nhớ đường về. Điều này đồng nghĩa với một sự thật là nó đã lạc đường. “Ôi Linh Thư ơi là Linh Thư! Lãng mạn cho lắm vào để làm gì, bây giờ thì lãng xẹt luôn rồi!” Sau một hồi than thở, nó quyết định…liều. Nó quay lưng lại, cố nhớ về từng nơi đã đi qua rồi bước đi, nhưng hình như càng lúc càng lạ thì phải. Làm sao đây, nó rất sợ bị bỏ lại một mình. Lúc trước ở quê thì luôn có Quân ở bên, đến khi chuyển lên đây thì lúc nào cũng đi cùng hắn, bây giờ thì không có ai cả, điện thoại cũng không đem theo ,bởi vì mặc váy nên không có chỗ để, mà nó lại không thích cầm ví theo. Giờ thì khổ rồi!
Đang loay hoay tìm đường thì phía trước xuất hiện mấy tên nhìn có vẻ “bất cần đời” đang tiến về phía nó. Mặc dù cảm thấy nguy hiểm nhưng nó không còn cách nào khác là phải cố làm ra vẻ thản nhiên nhất để bước qua mấy tên đó, vậy mà có được đâu.
– Cô em! Đi đâu một mình thế? Đi chơi với tụi anh không? – một tên trong đám tiến lại phía nó.
– Tránh xa tôi ra, nếu không tôi la lên đó! – Nó cố bình tĩnh dọa tên đó nhưng thật ra là rất sợ.
– Haha! Nếu thích thì cứ la đi! Ở đây vắng lắm làm gì có ai tới cứu em chứ! – Cả đám cười vang rồi trêu chọc nó.
– Ai nói là không có ai! – Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng mấy tên đó. Cả đám cùng quay lại, nó cũng nhìn theo.
– Mày là thằng nào? – Tên hồi nãy trêu chọc nó cất tiếng hỏi.
Đó không phải là Thiên Phong sao? Đúng là hắn rồi! Sao hắn lại ở đây?
– Thiên Phong! –nó cất tiếng gọi hắn.
Hắn tiến lại phía nó. Lúc này nó mới chắc chắn là hắn đang đứng bên cạnh mình, lòng cảm thấy mừng dễ sợ.
Mấy tên đó nghe nó gọi hắn bỗng nhiên tái mặt rồi xúm lại với nhau.
– Cái gì? Thiên Phong? Chẳng lẽ là đứa từng cầm đầu bang Thiên Long sao? – một tên hỏi nhỏ mấy tên còn lại.
– Không biết! Nhưng tên Thiên Phong mà dám đụng vào chúng ta thì chỉ có một thôi! –tên khác trả lời.
Vậy là sau một hồi bàn bạc, bọn chúng quyết định rút lui trong an toàn. Lúc này nó mới thở được, may mà hắn tới kịp nếu không thì nó tiêu thật rồi.
– Cảm ơn! Nhưng sao anh lại ở đây?
– Cái đó thì phải hỏi cô chứ! Tự nhiên nói đi vệ sinh rồi chạy ra đây, làm cả đám đi tìm muốn chết, nếu tôi không tới kịp thì làm sao hả? – bây giờ hắn mới bắt đầu hỏi tội nó.
– Cái đó…tôi…- nó ấp úng, không biết phải nói gì.
– Tôi tôi cái gì ? Có biết là tôi đã rất lo lắng không hả? Còn nữa, không biết đường mà đi tới tận đây, gan cô cũng to thật!
“ Lo lắng? Anh cũng biết lo cho tôi sao?” – Nó nghĩ thầm, tất nhiên là không nói ra.
– Xin lỗi, thực ra chỉ là tôi muốn đi dạo một lát, cuối cùng lại tới tận đây.
- Thật là…. may mà không có chuyện gì. Chúng ta về thôi, mọi người đang lo lắng! -hắn nói rồi cầm tay nó kéo đi.
Đi được một đoạn…
– Quên mất, phải gọi cho Mạnh Long, cậu ta chắc đang rất lo lắng!
Nói rồi hắn lấy điện thoại gọi cho Mạnh Long, báo là đã tìm được nó rồi.
– Nhiều lúc tôi thấy Mạnh Long cứ như là anh trai của cô, một người anh luôn quan tâm và che chở cho em gái. -hắn vừa cất điện thoại vừa nói.
Nó khẽ thở dài..
– Đó là vì một lời hứa!
– Lời hứa?
– Phải! Lời hứa đó cách đây rất lâu. – nó hít một hơi dài rồi bắt đầu kể – Anh cũng biết chuyện tôi là con riêng đúng không? Từ khi tôi còn rất nhỏ đã được đưa về nhà nuôi dưỡng, tôi không biết mẹ mình là ai, là người như thế nào. Đến khi tôi nhận thức được mọi thứ xung quanh thì cũng là lúc tôi nhận ra được sự ghét bỏ của bà nội đối với mình, và cũng nhận thức được sự quan tâm mà Mạnh Long dành cho tôi.Bà nội tôi luôn dành mọi thứ cho Mạnh Long, bởi vì trong mắt bà ấy tôi chỉ là một đứa con rơi, còn tôi thì lại nhận được mọi thứ từ Mạnh Long. Nó luôn ở bên cạnh tôi, cho dù là lúc đi nhà trẻ hay ở nhà, thậm chí khi được dẫn đi chơi, nó cũng sẽ xin cho tôi cùng đi hoặc là nó sẽ ở nhà cùng tôi, bởi vì nó sợ nếu để tôi ở nhà một mình mà không có nó thì bà nội sẽ hắt hủi, đối xử không tốt với tôi. Thật là buồn cười đúng không? –nó nhìn hắn khẽ mỉm cười. hắn không trả lời, chỉ có bàn tay nhẹ siết tay nó chặt hơn. – Cho đến một ngày, tôi vô ý làm vỡ một cái tách trà, bà ấy đã không ngần ngại mà đánh tôi, mắng **** tôi là đứa con hoang, không biết thân phận. Lúc đó tôi là một đứa bé 4 tuổi, trong kí ức của tôi lúc đó chỉ là một màu đen mà tôi không muốn bước vào, tôi đã khóc, khóc một cách im lặng. Nhưng khi đó Mạnh Long lại đứng ra nhận là nó đã làm vỡ cái tách trà đó, nó lau nước mắt cho tôi và nói : “Chị à, chị đừng khóc! Mạnh Long sẽ bảo vệ chị, sau này Mạnh Long sẽ không để chị phải khóc!”. Anh có tin được đó là lời của một đứa trẻ 4 tuổi không?– nó kể, nước mắt tự nhiên lại rơi xuống khi nhớ về quá khứ.
- Kể từ đó, Mạnh Long luôn bảo vệ tôi, không để tôi phải chịu ấm ức gì. Tôi cũng luôn tự nhủ mình không được khóc cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, bởi vì tôi luôn có Mạnh Long ở bên cạnh. Suốt 11 năm tuổi thơ tôi sống trong sự bảo bọc của Mạnh Long. Cho đến khi tôi chuyển về quê sống cùng bà nội nhỏ, Mạnh Long cũng đòi đi theo nhưng không được. Kể từ đó ngày nào nó cũng gọi điện thoại cho tôi chỉ để hỏi một câu: “ Chị à, ở đó có ai bắt nạt chị không?”. Khi đó tôi là một học sinh mới, luôn bị mọi người trêu chọc, nhưng tôi đều nói là không có, tôi cũng không khóc nữa bởi vì tôi cũng đã hứa với Mạnh Long là sẽ không khóc. Lần đầu tiên tôi khóc sau ngần ấy năm là khi thấy anh bị đánh ngất xỉu trong căn nhà hoang đó…
Hắn đứng lại làm cho nó cũng đứng lại theo.Nãy giờ hắn vẫn lắng nghe câu chuyện của nó mà cảm thấy tim mình đau nhói. Hắn xoay người nó đối diện với mình rồi đưa tay lau nước mắt cho nó, nhìn nó và nói:
– Vậy thì từ bây giờ cô cũng không được khóc, bởi vì tôi sẽ bảo vệ cô!
Hắn nhìn nó như để khẳng định lại câu nói của mình. Nó nhìn hắn rồi khẽ mỉm cười gật đầu. Lúc này hắn đang ôm nó trong vòng tay vững chãi của mình, nó cảm thấy tim mình như được sưởi ấm, cảm giác an toàn khi ở bên hắn lúc này liệu có phải là mơ?
– Vậy….nếu một ngày tất cả mọi người đều quay lưng lại với tôi thì anh có giống như những người đó, quay lưng bỏ mặc tôi không? –nó hỏi khi cả hai đang đi bộ về.
– Tại sao lại hỏi vậy? -hắn không trả lời mà hỏi lại.
– Bởi vì tôi rất sợ. Sợ cái cảm giác bị người khác bỏ lại! – nó nói, giọng buồn buồn.
– Vậy thì đến lúc đó tôi sẽ ở bên cạnh bảo vệ cô, được chứ?
Nó không trả lời, luồn bàn tay nhỏ vào tay hắn để cho hắn nắm chặt. Như vậy nó sẽ cảm thấy an toàn hơn, nó sẽ không có cảm giác mình là người thay thế của Bảo Ngọc…
Khi nó và hắn về tới nơi thì mọi người đã về hết, chỉ còn Anh Kiệt, Khương Duy, Mạnh Long, Bảo Ngọc và Quốc Hạo thì vừa về. Mạnh Long thấy nó liền chạy lại hỏi han cứ như là nó vừa bị bắt cóc không bằng. Cuối cùng khi thấy nó không sao thì Mạnh Long mới buông tha cho nó và cả đám mới về được. Kết thúc một ngày dài mệt mỏi nhưng cũng nhiều ngọt ngào!Chap 21: Sinh nhật
Thấm thoắt đã đến tháng 3, tháng đánh dấu tuổi mới của nó.
Những ngày đầu tháng 3 nó và hắn đều phải chuyên tâm học để chuẩn bị cho bài kiểm tra giữa học kì 2. Những bài kiểm tra trôi qua với kết quả tạm ổn, nó và Quân liên lạc bình thường với nhau vì Quân phải đi công tác cùng ba của Quân. Nhà Quân cũng có một công ty lớn nên khi ở quê thì không sao, nhưng một khi Quân đã về đây thì tất nhiên phải phụ giúp. Điều nó thấy lạ là trước đây mặc dù ba Quân đã khuyên Quân về rất nhiều lần nhưng Quân không chịu, vậy mà tự nhiên Quân lại chịu về khiến nó thấy rất ngạc nhiên.
Hôm nay hắn ra ngoài từ sáng sớm, bảo nó ở nhà sẽ có người đem đồ ăn tới, tối hắn sẽ về. Đang nằm trong phòng đọc conan thì nghe tiếng chuông cửa. Trước giờ căn nhà này làm gì có ai bấm chuông vì hắn và nó đều có mật khẩu cửa, vì vậy nó rất ngạc nhiên.
– Ai vậy ạ? – Nó đứng ở trong nhìn ra ngoài, một người phụ nữ đứng bên cạnh 2 người vệ sĩ, đằng sau là một chiếc limo đen.
“ Giọng con gái? Thằng Phong bữa nay lại đưa con gái về nhà sao?”
– Tôi là mẹ của Thiên Phong!
– Cô là mẹ của Thiên Phong? Xin mời cô vào ạ!- nó hoảng hồn, vội vàng mở cửa.
Bà Kim Lan- mẹ hắn bước vào. Nó liền mời bà ấy ngồi và chạy đi rót nước.
– Mời cô uống nước! Trong nhà chỉ có sữa và nước cam nên cháu đã lấy nước cam, không biết cô có dùng được không ạ?
– Được rồi, ngồi xuống đi!
– Vâng ạ! À, có cần cháu gọi điện thoại cho Thiên Phong về cho cô gặp không ạ? Anh ấy đi ra ngoài từ sáng rồi. –nó ngồi xuống rồi hỏi.
– Không cần, tôi muốn nói chuyện với cô! –bà Kim Lan nhìn nó bằng ánh mắt sắc lạnh làm cho nó cảm thấy hơi sợ.
– Vâng! Có gì cô cứ nói ạ!
– Trước hết, tôi muốn biết cô là gì của nó?
– Dạ, cháu là….là… “nói gì bây giờ? Chẳng lẽ lại nói là bạn gái của hắn ta?”.
Nó còn chưa biết nên trả lời thế nào thì bà Kim Lan lại lên tiếng:
– Trước đây trong buổi tiệc kỉ niệm thành lập của tập đoàn nó đã công khai quan hệ với một cô gái, chẳng lẽ đó là cô?
– Chuyện này…đúng là cháu ạ! –nó nhìn bà Kim Lan rồi trả lời, ở người này toát ra một thứ gì đó khiến người đối diện không thể thoải mái, càng không thể nói dối được.
– Vậy chắc cô cũng biết nó sẽ là người thừa kế tương lai của tập đoàn Black Star chứ?
– Vâng, cháu có biết!
– Thực ra cũng chưa chắc nó sẽ là người thừa kế…
“Cái gì thế này? Vừa nãy bà ấy vừa bảo anh ta sẽ là người thừa kế, bây giờ lại nói chưa chắc là sao?”. Nó nhìn bà ta bắng cặp mắt khó hiểu.
– Bởi vì để được chọn nó phải nỗ lực rất nhiều, trải qua nhiều cuộc khảo sát của dòng họ. Đó là chưa kể bây giờ nó còn có một đối thủ khác, đó là Quốc Hạo. Cô cũng biết Quốc Hạo chứ? –nó khẽ gật đầu – Vì vậy, thời gian này nó phải chuyên tâm vào việc của công ty, cô ở cùng nó thì phải chăm sóc nó, đồng thời không được làm phiền nó. Cô hiểu chứ?
– Cháu hiểu! Cháu sẽ không làm phiền anh ấy.
– Vậy tốt! Tôi về đây!
Nói xong bà Kim Lan liền đứng dậy ra về. Nó tiễn bà ta ra cổng rồi đóng cửa.
“ Hóa ra trong mắt người khác, mình chính là thứ cản đường anh ta! Nếu không phải mình mà là Bảo Ngọc, bà ấy sẽ nói gì?”
Chiều.
“You always on my mine
All day just all the time
You everything to me
Brightest star to let me see…”
Đang ngồi học bài thì có điện thoại. Nó lấy điện thoại ra, “Kiều Anh is calling”
– Kiều Anh à, có chuyện gì vậy?
– Happy birthday to you, happy birthday to you. Happy birthday happy birthday, happy birthday to you. Linh Thư! Chúc mừng sinh nhật mày!
Nó chưa kịp nói gì đã nghe Kiều Anh cho nguyên một bài chúc mừng sinh nhật vào tai, ban đầu thì nó chẳng hiểu gì cả, đến khi nghe câu chúc của Kiều Anh nó mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật nó, ngày 22/3.
– Cảm ơn mày! Mày là người đầu tiên nhớ và chúc mừng sinh nhật tao năm nay đấy!
– Chứ gì nữa? Mà chẳng lẽ Quân lại không nhớ à?
– Ừm, không biết nữa! Mấy ngày nay cậu ấy bận lắm, chắc quên rồi!
– Không có đâu! Nếu không nhớ tao sẽ giết cậu ta.
Câu nói của Kiều Anh làm nó phì cười, con nhỏ này luôn biết làm người khác vui.
– Thôi không cần. Dù sao cũng cảm ơn mày, Kiều Anh!
– Nghe sướt mướt quá. Thôi tao cúp máy đây, nhường lại cho mấy ông tướng kia gọi điện cho mày nữa.
– Ừ, bye bye!
“Không biết anh ta có biết hôm nay là sinh nhật mình không?” “Mình ngốc quá! Ngay cả đến Quân cũng không nhớ thì làm sao anh ta biết được chứ!”-nó tự nghĩ rồi tự phủ định.
Suốt cả buổi chiều nó nghe điện thoại chúc mừng sinh nhật của hết đứa này đến đứa khác, Mạnh Long cũng gọi điện cho nó, nói là ngày mai sẽ đem quà đến cho nó vì hôm nay bận. Nhưng người cần nhất thì lại không thấy đâu.
King..coong…
Lại ai đến đây?
– Ai vậy ạ? -lần này nó rút kinh nghiệm nên mở cửa rồi mới hỏi, nếu không lại thất lễ với người lớn thì khổ.
– Cô là Bùi Ngọc Linh Thư đúng không ạ? Tôi được cậu chủ nhờ đưa thứ này cho cô! -một anh chàng cỡ 25, 26 tuổi hỏi nó, bên cạnh là một cái hộp to.
– Cậu chủ? Là ai vậy?
– Là cậu Nhật Quân ạ! Cậu ấy nhờ tôi nhắn là chúc mừng sinh nhật cô, đồng thời xin lỗi vì không thể trực tiếp đưa quà cho cô vì cậu ấy đang ở nước ngoài.
– Vâng, cảm ơn anh!
– Để tôi đưa vào giùm cô!
Nó mở rộng cửa để anh ta dễ mang vào. Đặt cái hộp trong phòng khách rồi anh ta liền đi ngay. Nó nhìn cái hộp, không biết là gì mà to vậy nhỉ?
Nó tò mò mở cái hộp ra, bên trong là một con gấu bông to ơi là to. Quân luôn biết sở thích của nó. Trên cổ con gấu còn có một tấm thiệp.
“ Linh Thư, chúc mừng sinh nhật cậu! Năm nào cũng chúc cậu rồi nên bây giờ không biết chúc gì nữa. Nhưng nếu cậu có chuyện gì buồn thì hãy tìm tớ nhé, tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu. Nếu có ai bắt nạt thì phải nói cho tớ biết, tớ sẽ “xử” nó, được chứ? Xin lỗi vì không thể trực tiếpchúc mừng sinh nhật cậu! Nhật Quân.”
– Cảm ơn cậu! Cậu luôn là người bạn tốt nhất của tớ! –nó nhìn con gấu bông rồi khẽ nói.
Tối….
King….coong….
Lại ai nữa đây? Hôm nay nó được vinh dự mở cửa thế nhỉ?
– Ai vậy ạ? –Hôm nay nói câu này 3 lần rồi.
– Chào cô! Cậu chủ bảo chúng tôi đến đón cô đến một nơi. -người đàn ông trả lời.
– Đi đâu vậy? –nó tò mò hỏi.
– Cô cứ đi theo chúng tôi sẽ biết! – người đàn ông trả lời.
– Nhưng…cậu chủ của ông là ai vậy?
– Là cậu Phong ạ!
“Anh ta muốn làm gì vậy?” Nó khóa cửa rồi lên xe đi theo người đàn ông.
Chiếc xe dừng lại trước một salon lớn. Người đàn ông nói là cậu chủ bảo đưa nó tới đây. Nó bước vào, liền có một cô gái tới chào nó rồi đưa nó vào trong.
1 tiếng sau..
Nó bước ra với một dáng vẻ hoàn toàn khác: Váy trắng ren dài ngang gối, đơn giản nhưng hết sức sang trọng, giày cao gót kiểu ren đính hình những con bướm lấp lánh, tóc được uốn rồi bối cao để lại phần mái. Trong nó bây giờ thật không khác các nàng công chúa trong truyện cổ tích.
Người đàn ông nọ lại đưa nó đến một nhà hàng lớn. Nó bước vào cùng với sự tò mò.
Giữa đại sảnh chỉ bày đúng một chiếc bàn, 2 cái ghế. Nó chưa kịp nhìn rõ mọi thứ thì điện chợt tắt, cùng lúc đó, âm nhạc vang lên.
“If ours love was a fairy tale
I would charge in and recue you
On a yath baby we would sale
To an island what say I do
If we have baby they would look like you
It so beautiful for the fact came true
You don’t even know how very special you are”
Hắn đang đứng trên sân khấu và cất tiếng hát. Trông hắn bây giờ thật khác so với trước đây, một Thiên Phong lãng mạn và luôn nghĩ về nó.
Nó đứng đó, nhìn hắn không rời mắt, không nghĩ được gì, trong đầu nó lúc này chỉ có hình ảnh của hắn.
“ And if ours love was a story book
We would meet on the very first page
The last chapter would be about
How I’m thankful for the life we made
If we have baby they would have your eyes
I would fall deeper watching you give life
You don’t even know how very special you are..
You leave me breathless
You everything good in my life
……..”
– Sinh nhật vui vẻ, Linh Thư!
Bây giờ hắn đang đứng trước mặt nó, còn nó thì nước mắt đã rơi từ lúc nào rồi. Nhưng không phải là những giọt nước mắt đau khổ, mà là những giọt nước mắt hạnh phúc.
– Hôm nay là sinh nhật mà, sao lại khóc?
Hắn bước tới lau nước mắt cho nó. Tự nhiên nó lại tiến tới ôm chầm lấy hắn. Khi người ta vui cũng khóc, buồn cũng khóc, hạnh phúc cũng khóc, đau khổ cũng khóc, giọt nước mắt thật sự có thể thể hiện nhiều cảm xúc như vậy sao?
Hắn nhẹ nhàng ôm nó, đây là người con gái mà hắn muốn bảo vệ, muốn đem lại nụ cười và hạnh phúc, muốn nó không phải chịu bất cứ một tổn thương nào.
– Cảm ơn anh! Thiên Phong!
– Thôi được rồi! Đừng khóc nữa! Không phải là đã hứa sẽ không khóc rồi sao? Lại đây cắt bánh đi.
Hắn kéo tay nó tới bên chiếc bàn, ở giữa là một chiếc bánh kem lớn, phía trên có dòng chữ “Happy birthday to Cà Chua”. Nó bật cười, ai lại viết lên bánh kem như vậy chứ.
– Cái bánh kem to như vậy, làm sao ăn hết?
– Không ăn hết thì đem về, ngày nào cũng ăn, coi như là ngày nào cũng là sinh nhật vậy!
– Thật là…
Nó cầm dao lên cắt bánh ra, nhưng tới ở giữa thì không cắt được. Cái gì vậy nhỉ? Nó đưa mắt nhìn hắn, hắn lại nhìn nó cười cười ý nói là “muốn biết thì tự xem đi!”. Nó lấy chiếc hộp nhỏ trong lớp bánh bông lan ra, bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim được cách điệu đơn giản nhìn rất trẻ trung, phía trong còn có khắc chữ “cc & ht”. Chưa kịp hỏi hắn có ý gì hắn đã cầm lấy cái hộp, lấy chiếc nhẫn ra và nói:
– Đưa tay trái ra đây!
– Làm gì?
– Làm thế này này!
Hắn cầm tay nó rồi đeo chiếc nhẫn vào, khi hắn lật bàn tay trái lên, trên tay hắn cũng có một chiếc nhẫn giống y hệt.
– Nếu cô là Lọ Lem thì tôi sẽ là Hoàng Tử. Như vậy thì Lọ Lem sẽ mãi ở bên Hoàng Tử, không được rời xa!
– Đó chỉ là câu chuyện cổ tích thôi!
– Chuyện cổ tích cũng là do con người nghĩ ra, vậy thì tất nhiên chúng ta cũng có thể làm được!
– Nhưng mà…cc & ht nghĩa là gì?
– Có vậy mà cũng không nghĩ ra! Ngốc thật! Là cà chua & hành tây! Cũng có nghĩa là Công chúa và Hoàng tử đấy. Thế nào? Hay không?
– Ừm hay lắm! Như vậy thì dù có thế nào thì hành tây và cà chua đều chung một nồi lẩu rồi!
– Sao lại liên tưởng tới ăn uống vào lúc này chứ? Thật là…
Hắn chưa nói hết câu thì đã bị chặn lại bởi một thứ gì đó chạm vào môi. Rất ngọt ngào! Lần này là nó chủ động hôn hắn trước.
“Cảm ơn anh đã đem tất cả những điều này tới cho tôi, hành tây!”Chap 22: Tai nạn và mất tích
Mấy hôm nay dù được nghỉ giữa kì nhưng hắn lại cực kì bận rộn vì công việc của công ty, trách nhiệm của một người thừa kế làm hắn lúc nào cũng phải nỗ lực hết mình. Vì vậy mà suốt một tuần nay số lần gặp mặt của nó và hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay cũng không hết.
Hôm nay hắn lại về muộn, có lẽ nó đã ngủ rồi. Nghĩ vậy nên hắn không muốn đánh thức nó.
Thực ra hai hôm nay nó bị cảm, lúc nào cũng cảm thấy nhức đầu, cả người mỏi mệt, nhưng vì thấy hắn bận rộn không muốn hắn lo lắng nên nó đi ngủ sớm để hắn không nhận ra.
Nó thức dậy thì đã gần 8h, có lẽ hắn đã đi làm rồi. Nhưng hình như hôm nay bệnh của nó nặng hơn thì phải, không ngồi dậy được. Nhưng nó vẫn cố dậy đi tìm nước uống. Xuống đến tủ lạnh nó nhìn thấy trên tủ lạnh có dán một mảnh giấy nhỏ, là chữ của hắn: “Tối nay 7h tôi đợi cô ở Violet! Không được quên! Kí tên: hành tây”.
“Có chuyện gì lại phải hẹn ở ngoài vậy nhỉ? Thôi kệ! Đến tối sẽ biết thôi!”. Nó tìm chút gì ăn rồi lại lên phòng, cảm thấy đau đầu, nó uống thêm 2 viên panadol rồi nằm xuống ngủ. Có lẽ do bị cảm nên nó ngủ một giấc đến tối, khi tỉnh dậy đã là 6h.
Nó vội vàng thay quần áo rồi ra ngoài bắt taxi đến quán Violet. Cơn sốt không giảm chút nào, đầu nó càng lúc càng đau làm cho nó không thể nhìn rõ được mọi thứ, nó không hề biết mình đang băng qua đường trong khi đèn xanh đang bật.
– Rầm!
Một chiếc ô tô lao tới. Và nó ngã xuống, không biết gì nữa. Những người đi đường liền đưa nó tới bệnh viện trong tình trạng hôn mê và mất nhiều máu…
***
Hắn đang ở trong quán Violet đợi nó. Bây giờ đã là 8h rồi, nó vẫn chưa đến!
“Không lẽ là không đọc được lời nhắn của mình sao? Không thể nào, mình đã dán ở tủ lạnh thì nhất định cô ấy phải đọc được!”
Vì suốt một tuần nay nó và hắn ít gặp nên hắn đã hẹn nó ra đây để thay đổi không khí, nhưng sao nó không đến?
***
Về đến nhà, cửa khóa! Trong phòng không có, nhà vệ sinh, nhà bếp, tất cả đều không có! Điện thoại để ở nhà, gọi cho tất cả người quen của nó đều không ai biết. Nó đã đi đâu?
1 tuần, 2 tuần, 1 tháng, 2 tháng…những nơi có thể tìm hắn đã tìm, kể cả các bệnh viện hay công ty lớn nhỏ hắn đều đã cho người tìm kiếm nhưng một chút thông tin cũng không có. Mạnh Long, Anh Kiệt, Khương Duy, Nhật Quân cũng đều ra sức tìm kiếm nhưng vô ích. Nó biến mất mà không một ai hay biết một chút gì.
Hắn gần như suy sụp. Rốt cuộc là nó đang ở đâu?
***
Nước Mĩ…
Trong một bệnh viện lớn, một bệnh nhân đang trong quá trình hồi phục sau ca phẫu thuật vì tai nạn giao thông.
– She has been in a coma for 2 months, when is she conscious again?
(Cô ấy đã hôn mê gần 2 tháng rồi, khi nào cô ấy mới tỉnh lại?) -người thanh niên hỏi vị Bác sĩ bằng tiếng Anh.
– She is recovering her strength very well, I believe she will conscious again soon!
(Cô ấy đang hồi phục rất tốt, tôi tin rằng cô ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi!) – vị Bác sĩ trả lời.
– Thank you! (Cám ơn!)
Người thanh niên tiễn vị Bác sĩ ra khỏi phòng bệnh rồi cũng đi ra ngoài.
Bàn tay của cô gái khẽ cử động, từ từ mở mắt, một màu trắng của phòng bệnh đập vào mắt cô gái.
“Đây là đâu? Và tôi là ai?”Chap 23: Cuộc sống mới
Tôi là Bùi Ngọc Linh Thư, 19 tuổi. Tôi đang học đại học tại Mĩ khoa Kinh tế. Trước đây tôi từng bị tai nạn và mất trí nhớ, bây giờ tôi đã và đang bắt đầu một cuộc sống mới. Người đi bên cạnh tôi là Quốc Hạo, bạn trai tôi. Anh ấy là người đã cứu tôi khi tôi bị tai nạn và đã đưa tôi sang Mĩ chữa trị. Khi tỉnh lại trong bệnh viện, tôi không nhớ gì về bản thân mình hay những người xung quanh, người mà tôi gặp đầu tiên chính là anh ấy.
***
2 năm trước…
Cửa phòng bệnh bật mở, Quốc Hạo bước vào:
– Linh Thư! Cô tỉnh rồi à?
– Anh…là ai? – nó nhìn Quốc Hạo bằng ánh mắt lạ lẫm
– Tôi là Quốc Hạo! Cô không nhớ tôi sao? – Quốc Hạo ngạc nhiên hỏi nó.
– Tôi không biết! Anh vừa gọi tôi là Linh Thư? Anh biết tôi là ai đúng không? Anh mau nói cho tôi biết đi, tôi là ai? – Nó như người sắp chết đuối vớ được phao, vội hỏi Quốc Hạo.
– Cô là Linh Thư, không lẽ cô không nhớ gì sao?
– Tôi không biết! Tôi không biết! Tôi không nhớ gì cả! – Nó bật khóc, tay ôm đầu, miệng không ngừng lặp lại.
– Được rồi! Cô đừng kích động, để tôi đi gọi bác sĩ! -Quốc Hạo trấn an nó rồi đi gọi Bác sĩ.
Vị bác sĩ bước ra khi đã khám và tiêm thuốc an thần cho nó. Bác sĩ nói rằng nó hồi phục tốt nhưng sau ca phẫu thuật nó đã bị mất trí nhớ, tạm thời không được để nó bị kích động.
***
– Quốc Hạo! Anh đến đón em à? – Tôi hỏi anh ấy khi kết thúc buổi làm thêm ở cửa hàng thức ăn nhanh, đây là công việc làm thêm của tôi, mặc dù Quốc Hạo nói tôi không cần đi làm nhưng tôi muốn tự mình làm việc. Và bây giờ anh ấy đang đứng trước cửa hàng đợi tôi.
– Ừ! Anh muốn đưa em đến một nơi!
– Đi đâu vậy? -tôi tò mò hỏi
– Đi rồi sẽ biết! – Quốc Hạo vừa mở cửa xe cho tôi vừa nói.
– Sao lúc nào anh cũng thích bí mật hết vậy? – tôi nhăn mặt khó chịu.
– Như vậy không phải sẽ thú vị hơn sao? -Quốc Hạo nhìn tôi cười tinh nghịch.
Quốc Hạo đưa tôi đến một sân khấu ca nhạc lớn, tôi ngạc nhiên nhìn Quốc Hạo:
– Anh đưa em đến đây làm gì vậy?
– Không phải em rất hâm mộ Shayne Ward sao? Tối nay có buổi biểu diễn của anh ta, anh đưa em đến xem.
– Thật sao? Cảm ơn anh ! – Tôi vui mừng nhảy lên ôm chầm lấy Quốc Hạo, cứ mỗi lần vui mừng là tôi lại có những hành động quá khích, thật xấu hổ mà. Vội vàng buông Quốc Hạo ra rồi đi vào trong. Thật quá đáng! Tôi thì xấu hổ muốn chết mà anh ta lại cứ cười cười. Bực quá đạp cho anh ta một cái vào chân làm anh ta nhăn nhó như khỉ ăn ớt. Đáng đời, dám chọc quê tôi sao?
Từng bài hát của Shayne Ward mà tôi hâm mộ đều được hát. Càng nghe càng hay, bây giờ là bài Breathless.
“If ours love was a fairy tale
I would charge in and recue you
On a yath baby we would sale
To an island what say I do
If we have baby they would look like you
It so beautiful for the fact came true
You don’t even know how very special you are…”
Một cảm giác kì lạ lại dâng lên trong lòng, hình ảnh một người con trai mặc đồ vest đứng trên sân khấu lại hiện lên. Mỗi lần nghe bài hát này hình ảnh đó lại xuất hiện, nhưng khi tôi cố nhớ thì lại không thể nào nhớ được. Chết tiệt! Đầu tôi lại đau nữa rồi, cứ mỗi lần tôi cố nhớ việc gì đó thì lại rất đau đầu. Bác sĩ nói đó là biểu hiện của chứng mất trí nhớ, không có gì đáng ngại. Nhiều lúc tôi thật sự muốn tìm lại kí ức của mình nhưng không thể, tôi không có bất cứ thông tin gì về mình ngoại trừ những gì Quốc Hạo nói cho tôi biết, ngoài ra không còn gì cả. Tất cả chỉ là một màu trắng…
***
Việt Nam…
– Thiên Phong! Cậu đến rồi à? Có tin tức gì về con bé không?
Mẹ nó vừa mở cửa cho hắn vừa hỏi thăm tin tức của nó. Hắn thở dài lắc đầu, đã 2 năm rồi, không ngày nào là hắn không ngừng tìm kiếm tin tức của nó, nhưng đều vô vọng. Mọi người đều nghĩ nó đã chết, nhưng hắn không tin, linh tính của hắn mách bảo rằng nó vẫn còn sống, và hắn vẫn chờ đợi.
– Đã lâu như vậy rồi, con bé đã đi đâu chứ? Tôi làm sao có thể đối diện với ba nó đây!
– Bác gái! Cháu xin lỗi, tất cả là tại cháu đã không bảo vệ được cô ấy!
– Cậu không cần nói vậy. Tôi biết cậu còn đau khổ hơn tôi nhiều. Nếu muốn trách thì tôi đã trách cậu từ lâu rồi.
– Bác gái, Mạnh Long đâu rồi ạ?
– Nó đang ở trên phòng con bé!
– Vậy cháu xin phép lên đó một chút ạ!
– Cậu đi đi!
Hắn bước lên phòng nó. Mạnh Long đang ở đó, lật từng trang giấy có nét chữ của nó.
– Chị à, em xin lỗi! Em đã không thực hiện được lời hứa, em đã không bảo vệ được chị!
– Là tôi không bảo vệ được cô ấy!
– Cậu đến khi nào vậy?
Mạnh Long nhìn ra ngoài, hắn bước vào phòng. Mỗi lần bước vào căn phòng này hắn đều cảm thấy sẽ gặp được nó. Khi nó mất tích hắn mới nhận ra rằng nó quan trọng với hắn như thế nào.
– Lúc nãy! Vừa nói chuyện với mẹ cậu xong.
– Mẹ tôi lại hỏi về chị ấy đúng không? Xin lỗi, chị ấy mất tích, ngày nào cậu cũng đến đây nói chuyện với mẹ tôi.
– Không có gì! Là việc tôi nên làm thôi!
Hắn và Mạnh Long cứ ngồi như vậy, không nói gì. Một lúc sau hắn nhìn đồng hồ rồi lên tiếng:
– Thôi trễ rồi, tôi phải về công ty đây.
– Chào!
Chào mẹ nó rồi lên xe về công ty. Nhắm mắt lại, hình ảnh của nó lại hiện lên. Sự mất tích của nó làm mọi người xung quanh shock nặng suốt một thời gian dài. Hắn vẫn không quên ngày mà mọi người hay tin nó mất tích. Mẹ nó nghe tin liền ngất xỉu, mặc dù nó không phải là con ruột của bà nhưng trong lòng bà vẫn luôn thương yêu nó, Mạnh Long dù rất bàng hoàng nhưng vẫn đủ bình tĩnh để đỡ bà, sau đó là gọi điện huy động người tìm kiếm; Nhật Quân từ Nhật lập tức đáp máy bay về nước, tìm đến hắn việc đầu tiên mà Quân làm là giáng cho hắn một cú đấm vào mặt:
– Cậu nói là Thư mất tích sao? Rốt cuộc là cậu đã làm gì vậy? Tôi đã chờ đợi Thư suốt bao nhiêu năm qua, nhưng rồi cậu xuất hiện, tôi đã tin tưởng mà giao Thư cho cậu nhưng cậu đã làm được gì cho cô ấy? Bây giờ cậu lại nói với tôi là Thư mất tích, cậu thật không đáng ở bên cạnh cô ấy! – Quân nắm lấy cổ áo hắn, nói hết tất cả những gì chất chứa bấy lâu nay.
Hắn không nói gì. Quân nói đúng, hắn đã không làm được gì cho nó, hắn thật đáng trách, ngay cả đến người con gái mình yêu cũng không bảo vệ được.
Sau đó là việc bà nội nhỏ của nó đổ bệnh khi biết tin, bạn bè của nó ở quê nhất là Kiều Anh thì ngày nào cũng gọi điện cho Quân để hỏi thăm tin tức của nó. Nhưng cuộc đời là vậy, hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều, bằng chứng là 2 năm nay việc tìm kiếm nó ngày càng vô vọng.