Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen teen - Gái đến ở cùng nhà trang 4
Chap 24

-Em...em nói gì cơ? - Em lắp bắp.
-Anh... cho em ngủ cùng với, bên phòng em người ta khoan đục gì bên đó ồn quá. - Trân ngập ngừng.
-À ừ em cứ mang chăn gối sang đây. - Em đáp, mặt hí hửng thấy rõ.
Trong lúc Trân về phòng lấy chăn gối sang, em gập sách vở lại, bật máy tính. Trân vừa sang em đã rủ:
-Ngủ sớm làm gì, xem phim không?
-Hihi ok. - Em nó vui vẻ đáp.
Em nối laptop với màn hình LCD, xem thế nó mới tận hưởng được hết cái hay các thím ạ. Em chọn một phim Grown up 2. Em thả người lên chiếc sofa, vỗ vỗ tay xuống ghế:
-Ngồi đây đi em.
Trân từ từ bước tới và ngồi lên đùi em. Các thím cứ tưởng tượng thế này, em đang ngồi khép hai chân thì Trân ngồi lên đùi em, xoay lưng về phía em, còn em thì đặt cằm lên vai Trân.
-Em...em làm gì vậy? - Em lắp bắp hỏi.
-Em ngồi đây có được không anh? - Trân đỏ mặt.
-Được, được chứ. - Em gật đầu lia lịa.
Em chẳng thể nào tập trung xem phim được. Cái mùi con gái thơm thơm, em cũng không biết là do nước hoa hay người con gái tự nhiên có, cứ thoang thoảng làm đầu em cứ ong ong, phê phê. Tư thế ngồi nhạy cảm này làm em khổ sở vô cùng, cứ phải cố ngăn áu dồn xuống một số bộ phận. Em cứ theo bản năng vòng tay ôm chặt lấy bụng Trân, mũi dí sát lên tóc, lên cổ Trân, hít lấy hít để cái mùi con gái gây nghiện. Rồi em từ từ đặt Trân nằm xuống ghế, hai tay giữ chặt hai bên đầu Trân, rồi nhẹ nhàng đặt lên đôi môi hờ hững ấy một nụ hôn say đắm. Sau 5 phút điên cuồng cuốn lấy nhau như hai con thú, em bế thốc Trân lên, đặt em nó lên giường. Hai đứa lại tiếp tục những nụ hôn kiểu Pháp như lúc nãy. Trân lần lần tay xuống cạp quần em, cố gắng tháo thắt lưng ra. Đến lúc này em mới bừng tỉnh, nhanh như cắt đưa tay nắm chặt lấy cổ tay Trân, nhìn thẳng vào mắt em nó hỏi:
-Em đang làm gì vậy?
-Ơ... Em tưởng anh... - Trân ngơ ngác.
-Tưởng gì, em nghĩ anh là một thằng như vậy sao? - Em nghiêm mặt, hơi gằn giọng.
-Không... không, chỉ là em tưởng anh... cũng muốn vậy. - Trân ngập ngừng.
-Là một thằng con trai, tất nhiên là anh rất muốn. Nhưng là bạn trai em, anh không cho phép mình làm vậy. Thế nên từ bây giờ trở đi, anh mong chúng ta không vượt quá giới hạn, được không? - Em từ tốn.
-Vâng... - Trân lí nhí đáp.
Em ôm Trân vào lòng, thì thầm vào tai em nó:
-Em biết anh yêu em mà, chỉ là anh muốn giữ gìn cho em.
-Em quả không sai lầm khi chọn yêu anh, đồ ngốc ạ. - Trân ôm cứng lấy em.
-Thôi ngủ đi, muộn rồi.
-Thế anh không đánh răng à? - Trân hỏi.
-Đánh làm gì trong khi ngày mai lại ăn, răng lại bẩn. - Em đáp tỉnh bơ.
-Bẩn quá, không chơi với anh nữa. - Trân nhăn mặt đi vào phòng tắm đánh răng.
Mặc kệ, em cứ nằm cuộn tròn trong chăn. Đánh răng rửa mặt xong, Trân tắt đền rồi nhảy lên giường ôm lấy lưng em. Em cũng xoay người lại, ôm Trân vào lòng. Lúc này Trân như một con mèo con bé nhỏ vậy, ngoan ngoãn, hiền lành, cứ rúc vào người em. Hai đứa cứ ôm nhau như vậy rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng biết.
Bẵng đi mấy hôm, đang dắt xe ra khỏi cổng trường chuẩn bị cùng Trân về thì bỗng có tiếng gọi to:
-Anh Minh ơi!
Em dáo dác nhìn xung quanh, không biết có em nào hâm mộ mình mà gọi to thế không biết. Mắt em dừng ở một đứa con gái đang đứng ở vỉa hè bên kia đường cười tít mắt, vẫy vẫy tay. Là bé Huyền các thím ạ. Con bé chạy tới chỗ em, vừa tới nơi nó đã rối rít với Trân:
-Em xin lỗi vì lần trước đã hành động không phải.
-Không sao, chỉ là hiểu lầm thôi mà. - Trân cười, nói.
-Có việc gì không mà sang trường anh? - Em chen vào.
-Hôm nay bố mẹ em có việc bận nên em định sang nhờ anh chở về nhà, dù sao trường em với trường anh cũng gần nhau, nhưng hình như hai anh chị chuẩn bị về cùng nhau thì phải. - Huyền nói.
-Ừ đúng rồi, cảm phiền em đi bộ tí nhá. - Em cười đểu.
-Vậy thôi em chào hai anh chị. - Huyền cười rồi bước đi.
-Khoan dừng lại đã... - Trân kéo tay Huyền lại.
-Sao vậy chị? - Huyền hỏi.
Trân không trả lời, quay sang em, nói:
-Anh chở bé Huyền về đi.
-Sax, sao lại thế? - Em ngơ ngác.
-Con gái yếu đuối đi một mình đâu có được, anh chở Huyền về đi, em nhờ Trinh đèo về cũng được. - Trân nói.
-Ơ...nhưng mà... - Em vẫn thắc mắc.
-Không nhưng nhị gì hết, anh chở bé Huyền về đi. - Trân lườm em sắc như dao cạo.
Giờ thì muốn từ chối cũng không được, em đành miễn cưỡng chở bé Huyền về. Trưa nắng, Huyền cứ núp núp sau lưng em, tay bám nhẹ vào áo em, không dám có nhưng hành động thái quá như lần trước. Chở ẻm về đến nhà, đang định quay đầu xe thì ẻm nói:
-Anh vào nhà em chơi chút đi.
Chap 25



Em có chuyện này, các thím xem em đúng hay sai với ạ. Lúc nãy ăn cơm, em nói với mẹ:"Sau này vào đại học con sẽ ra ở riêng.". Nói xong thì mẹ em chốt luôn câu:"Không cần đợi đến đại học, thích ở riêng thì bây giờ mày đi đâu thì đi luôn đi!". Nghe vậy em im luôn. Bố em thì cũng hiểu em nên đỡ lời cho:"Thằng này mày toàn nói linh tinh." Bố em vừa dứt lời mẹ em lại phang thêm câu nữa:"Thằng này mất dạy chứ không phải nói linh tinh." Thế là từ lúc đó tới giờ hai mẹ con không nói với nhau câu nào, các thím thử xét xem em đúng hay em sai, riêng em thì em thấy em chẳng sai ở đâu cả.
Chap 25:
-Thôi, anh phải về kẻo bố mẹ lại mắng. - Em gãi đầu.
-Vào chơi chút thôi, bố mẹ em không có ở nhà đâu mà ngại. - Bé Huyền cười tươi rói.
-Bố mẹ em không có ở nhà chính là điều mà anh lo sợ đấy. - Em thầm nghĩ.
Không có bố mẹ Huyền ở nhà, nhỡ Huyền có hành động gì khiêu khích em thì em không chắc mình có khả năng kiềm chế được trước người con gái dễ thương này đâu.
-Thôi, anh là con trai, em ở nhà có một mình vào đâu có tiện. - Em cố từ chối.
-Đi mà anh, vào chơi chút đi, em muốn nhờ anh việc này. - Huyền vẫn cố năn nỉ.
Đôi mắt to tròn long lanh của em nó đã là em xiêu lòng từ đầu rồi, bây giờ em nó lại còn ôm lấy tay em kéo kéo nữa chứ. Và cuối cùng thì lý trí vẫn không thắng được con trym ấy nhầm con tim, em đã yên vị trên bộ salon ở phòng khách nhà Huyền. Trong lúc em nó đang cặm cụi trong bếp làm gì đó, em đảo mắt một vòng. Nhà em nó khá rộng, gọn gàng, nội thất phải nói là khá sang trọng. Nếu em đoán không nhầm thì nhà em khá là có điều kiện. Ngồi một lúc thì em nó mang cốc coca ra mời em. Đi học về mệt mỏi, em tu một hơi hết luôn nửa cốc, giờ nghĩ lại thấy vô duyên vãi.
-Uống gì ghê thế, như chết đói. - Em nó cười.
-Kệ anh, mà có việc gì nói luôn đi. - Em đáp.
-Anh làm bạn trai em được không? - Huyền nói tỉnh bơ.
Em tí phụt luôn coca trong miệng ra, may mà kìm được. Nuốt đánh ực coca trong miệng xuống, em hỏi lại:
-Em nói gì cơ?
-Thì anh làm bạn trai em được không? - Huyền vẫn giữ bộ mặt tỉnh bơ.
Em biết là em đẹp trai nhưng mà đâu đến nỗi khiến cho em nó mê mẩn thế nhỉ, mới quen thôi mà. Như đọc được suy nghĩ của em, Huyền đính chính:
-Đóng giả thôi, đừng có tưởng bở.
-Sao lại phải đóng giả? - Em hỏi.
-Em lỡ chém với con bạn là có người yêu, tối nay tới là sinh nhật nó, nó bảo đưa người yêu tới. Em lỡ đồng ý rồi, bây giờ mà đến một mình thì mất mặt lắm. - Em nó kể khổ.
-Sướng chưa, cái miệng làm hại cái thân. - Em cốc đầu bé Huyền.
-Anh có đồng ý không để em còn biết đường. - Bé Huyền ôm đầu nhăn nhó.
-Anh thì không sao, nhưng không biết Trân có đồng ý không nữa, để anh về nhà hỏi đã, nếu được anh sẽ đi. - Em đáp.
-Ừ, anh cố giúp em nhé. - Huyền nói.
-Thôi muộn rồi, anh về nhà đây. - Em đứng dậy, đi ra cửa.
-Có gì anh gọi cho em nhé. - Con bé gọi với theo.
-Ừ, anh về đây. - Em quay lại mỉm cười rồi đi.
Về nhà, ăn cơm xong, em leo lên phòng bật máy lên chơi tí. Một lúc sau Trân lên, em kể chuyện Huyền nhờ cho em nó nghe. Nghe xong, Trân nói:
-Tùy anh thôi, em không cản, nhưng anh nhớ đừng làm điều gì quá đáng đấy nhé. - Trân nhẹ nhàng đáp.
-Rõ. - Em đưa tay lên chào kiểu quân đội.
Trân về phòng rồi, em nhắn tin báo cho Huyền ngay. Em nó hẹn tối sang nhà nó đón, đi bằng xe của em nó.
Chiều, học thêm xong, em về nhà tắm rửa sạch sẽ thơm tho, lên bộ đồ chiến nhất rồi, chạy qua nhà em nó luôn. Trước khi đi Trân còn dặn dò:
-Anh đi cẩn thận nhé, nhớ về sớm em chờ đó.
Yêu vãi, em hôn Trân một phát tạm biệt vào má rồi chạy đi luôn. Sang nhà em nó, vào xin phép bố mẹ Huyền rồi đi luôn.
-Đi xe nào đây? - Em hỏi Huyền.
-Đi xe đạp điện của anh em đi. - Huyền đề nghị.
-Ừ thì đi. - Em gượng gạo đáp.
Nói thật với các thím, từ bé tới giờ em chưa đặt ass lên cái xe đạp điện bao giờ nên tất nhiên là chẳng biết cách đi rồi.
-Chắc là giống đi xe tay ga thôi. - Em tự trấn an.
Đặt ass lên yên xe, Huyền leo lên ngồi đằng sau, em cầu trời khấn phật đường nó không có ổ gà ổ vịt, nếu mà có chắc hai đứa nằm viện quá. Thử vít tay ga, may vãi giống y xe tay ga, lại còn nhẹ hơn nữa chứ. Máu dân tổ bẩm sinh của trỗi dậy, em vặn max tay ga, lặng lách đánh võng như Brian trong Fast and Furios. Vận tốc thay đổi bất ngờ, Huyền ôm chặt lấy em, hét:
-Đi từ từ, từ từ thôi anh, đừng có đánh võng kẽo ngã bây giờ.
-Hê hê yên tâm đê, tổ lái f33 anh còn không sợ nói gì cái đường này rộng thênh thang.
-Ủa f33 là gì vậy anh? - Huyền thắc mắc.
-À không có gì đâu, cơ mà thả anh ra, làm gì mà ôm ghê thế. - Em giật mình.
-Đã hứa hôm nay làm bạn trai của em rồi nhá, định nuốt lời hả. - Em nó đe dọa.
Em đành để im cho em nó ôm. Phải nói thật là cũng thấy thinh thích các thím ạ, cứ có hai cái gì tròn tròn mềm mại cạ cạ vào lưng em, làm cho chú sâu bé nhỏ của em thức giấc. Sau tầm 15p tổ lái, xịt tầm mấy lít nước mũi ấy nhầm máu mũi, cuối cùng chúng em cũng đến nơi. Bạn Huyền tổ chức sinh nhật ở một nhà hàng lẩu tuy không lớn mấy nhưng khá là ấm cúng. Vào thì thấy mọi người đã đến khá là đông rồi. Một tóc ngắn ngắn chạy ra tay bắt mặt mừng với Huyền, theo em dự đoán chính là chủ bữa tiệc sinh nhật này.
-Anh Minh, đây là Linh, bạn em. Hôm nay là sinh nhật nó. - Huyền giới thiệu.
-Chào em, anh là Minh, bạn, à không, người yêu của Huyền. - Em vội sửa lại ngay khi bị Huyền lườm sắc như dao cạo.
-Thôi hai người vào ăn đi, mọi người đến đủ hết rồi. - Linh tươi cười.
Em với Huyền vào ngồi cạnh nhau, một số đứa con gái nhìn em rồi thì thầm với Huyền điều gì đó, xong thấy em nó đáp đầy tự hào:
-Bạn trai tao đó.
-Đừng có diễn quá chứ. - Em nói nhỏ với Huyền.
-Kệ em. - Huyền đáp.
Thấy vậy thì em cũng im. Trong bữa cũng có một số đứa xung quanh quay sang hỏi chuyện em, nhưng em cũng chỉ trả lời nhát gừng, cho có thôi. Ăn uống chán chê no nê, cả lũ rủ nhau đi hát karaoke. Thế là em lại phải hộ tống em nó đi theo cả nhóm. Vào quán, em với Huyền chỉ ngồi yên nghe chúng nó hát, em cũng chẳng muốn gây sự chú ý. Đang ngồi nghe thì con Linh nó tới bảo với em:
-Anh với Huyền lên hát đi.
-Thôi anh hát chán lắm, lên hát lại khổ mọi người. - Em cười từ chối.
-Hát hay không bằng hay hát mà anh, anh với Huyền lên hát đi, nể em chút đi, sinh nhật em mà. - Em Linh nằn nì.
Vậy là em với Huyền đành lên hát. Em chọn bài She Neva Knows, một bài hát yêu thích của em. Em hát cũng được, giọng khá ấm và đặc biệt là em có khả năng bóp méo giọng, kiểu thằng Gờ Thìn ấy các thím ạ, nên em cũng không quá lo lắng. Bé Huyền hát cũng nhập tâm lắm, người cứ đung đưa feel the beat luôn. Đặc biệt là đoạn cuối, Huyền hát mà nhìn thẳng mắt em, cái nhìn chứa đầy những ẩn ý, như là đang gửi gắm điều gì đó tới em qua lời hát vậy.
Nhưng đâu ai biết sẽ có 1 ngày
Mọi cảm xúc từ trái tim em vụt tắt
Ai đã mang, mang đi hết rung động trong em giờ, đã biến tan
Sao đây khi em không thể yêu ai
Because Nobody Know
Mình lùi lại 1 bước để anh đi
Nhưng em đâu biết đã có 1 người
Cùng vòng tay ghì chắc em hơn bao giờ hết
Ai đã buông, khi cơn bão sau cùng đến vội vàng, cuốn đi rồi
Sao đây khi em không thế yêu ai.
Hát xong, cả đám đường ai người nấy về. Chở Huyền về nhà, chào hỏi bố mẹ em nó xong em cuốc bộ vê nhà. Đang đi thì em bị một đám trẻ trâu chặn đường.
-Tao đã nói mà mày không nghe, hôm nay thì mày đừng hòng lết về con ạ. - Thằng to nhất nói.
Chap 26

-Tao có quen mày không? - Em ra vẻ bình tĩnh hỏi.
-Đm quên nhanh vậy mày. - Thằng đó cười nhạt.
Em cố lục lại trí nhớ của mình xem đã gặp thằng này ở đâu chưa mà nó chặn đường mình nhỉ. Theo em nghĩ thì chắc là chưa, mấy cái loại trẻ trâu đầu gấu này em chẳng bao giờ dây vào chứ đừng nói là gây thù chuốc oán gì với nó. Hay là nó ngưỡng mộ vẻ đẹp trai phong trần của em nên chặn đường hỏi xin bí quyết nhỉ.
-Mày vẫn chưa nhớ ra à, vậy để tao nhắc mày nhớ, hôm trước tao gọi điện ày đó con. - Thằng đó vênh mặt lên nhìn muốn cho ăn đấm vãi các thím ạ.
-Tao nhớ rồi, nhưng chúng mày chặn đường tao làm cái gì? - Em hỏi lại.
-Đm còn hỏi nữa hả mày, tao đã nói mày tránh xa Huyền ra, mày còn cố tán, hôm nay tao đánh chết mày! - Thằng đó quát lớn, giọng giận dữ, mắt long lên sòng sọc.
Mấy cái vụ đánh nhau này thì em không phải hay tham gia nhưng cũng đã từng trải qua, cùng với mấy năm hồi bé luyện võ nên dù có bị nó đe dọa em vẫn rất tỉnh, đáp:
-Thứ nhất, tao với Huyền chỉ là anh em thôi, đ** có gì với nhau cả. Thứ 2, mày là gì mà có quyền ngăn Huyền tiếp xúc với người khác!
-Đm, ôm nhau mà là anh em hả. Tao là người yêu Huyền đấy, mày động vào Huyền thì mày xác định rồi con ạ, đánh chết nó cho tao! - Thằng đó hét to.
Mấy thằng trẻ trâu đàn em nó xông vào. Em nhanh chóng xuống tấn, thủ thế. Có vẻ chúng nó cũng nhận ra là em có võ nên đã chùn bước, đứng xung quanh nhìn em gườm gườm như muốn ăn tươi nuốt sống. Em đắc ý, khích tướng chúng nó:
-Sao, sợ hả? Từng thằng vào một, tao làm thịt chúng mày trong 5 phút cho xem.
Bỗng có một tiếng hét lớn, rồi một cảm giác đau điếng ở đầu. Em vừa đau vừa choáng, ngã xuống. Chúng nó chơi đánh lén các thím ạ. Chỉ chờ có thế, đám trẻ trâu liên tiếp đấm đá vào bụng, vào mặt, vào lưng em. Bị đánh vào đầu, em chỉ còn biết nằm co cụm chịu những trận đòn như vũ bão của bọn nó. Đến lúc tưởng chừng như ngất đi thì bỗng có tiếng hét lớn:
-Các anh dừng tay!!!
Chúng nó không đánh nữa, em cố mở mắt nhìn thì chỉ thấy lờ mờ một bóng dáng nhỏ bé rất quen thuộc nhưng chẳng thể nhớ là ai? Em nghe bọn trẻ trâu có nói gì đó với người đó nhưng tai ù đi, không thể nghe được gì. Em cố nhìn, mái tóc đen dài, làn da trắng, dáng người nhỏ bé, là Huyền, không lẫn vào đâu được. Huyền còn nói với bọn trẻ trâu cái gì đó rồi chúng nó bỏ đi. Huyền vội chạy tới, nâng đầu em lên, mặt sốt sắng thấy rõ.
-Minh, anh có làm sao không???!!! - Em nghe loáng thoáng thấy Huyền hỏi.
Em yếu quá, chỉ có thể rặn ra được ba từ :"Cảm ơn em" rồi mắt em từ từ nhắm vào.
Tỉnh dậy, em đang nằm trên một chiếc ghế salon, trong một căn phòng khách quen quen. Khẽ nhổm người dậy bỗng thấy đau nhói ở đầu nhưng cũng đỡ hơn lúc trước. Huyền đang ngồi bên cạnh, nằm ngủ gục xuống chiếc salon. Nhìn quanh, đây chính là phòng khách nhà Huyền, chắc là em nó đưa mình về rồi. Trời vẫn còn tối, nhìn lên đồng hồ mới có 3 giờ sáng. Nắm lấy vai Huyền lay lay, em gọi nhẹ:
-Huyền ơi, Huyền ơi.
Em nó tỉnh dậy, dụi dụi mắt, nhìn thấy em tỉnh dậy, em nó không khỏi mừng rỡ:
-Anh tỉnh dậy lúc nào vậy? Anh còn thấy đau không? Có bị thương ở chỗ nào không?
Vừa hỏi dồn dập, em nó lại vừa săm soi như để chắc chắn rằng em không bị làm sao.
-Anh không sao, cảm ơn em nhé. - Em cười, xoa xoa đầu con bé.
-Hi hi, cảm ơn không à, phải trả ơn chứ. - Huyền lém lỉnh.
-Anh chẳng có gì quý giá, chỉ có tấm thân này, em làm gì thì làm đi. - Em ưỡn ngực ra, giả vờ phanh áo trêu em nó.
-Hê hê, đấy là anh nói đấy nhé. - Em nó cười dê, hay tay xoa xoa vào nhau.
-Này này định làm gì đấy. - Em giật mình.
-Hi hi, cách duy nhất để đối phó với những thằng biến thái thì chỉ có cách là phải biến thái hơn nó mà anh. - Huyền cười.
Con bé tinh ranh thật, định troll nó mà bị nó troll lại. Rồi như nhớ ra một điều gì đó, em vội lôi điện thoại ra bấm gọi về nhà.
-Anh định báo về nhà hả, đừng lo, lúc đưa anh về em gọi báo cho chị Trân rồi. - Huyền như đọc được suy nghĩ của em.
-Trân có nói gì không? - Em hỏi.
-Chị ấy chỉ bảo là bố mẹ đi ngủ rồi mà anh lại chưa tỉnh, một mình chị ấy không đưa về được nên nhờ em chăm sóc cho anh, đợi sáng thì chị ấy bảo bố mẹ anh sang đón về. - Huyền đáp.
Qua đêm ở nhà người con gái khác như thế này, không biết Trân có giận em không nhỉ. Cơ mà thương binh tàn tật thế này thì làm được trò gì đâu mà giận.
-Mà sao lúc đó em biết anh bị đánh mà ra vậy. - Em hỏi Huyền.
-Mẹ nhờ em đi mua ít đồ, đi qua gặp thì vào cứu anh thôi. - Huyền đáp.
Nhục vãi, thân là đàn ông con trai mà phải để một cô gái ít tuổi hơn mình cứu, bách nhục xuyên tờ rym. Người ta thì anh hùng cứu mỹ nhân, còn em thì ngược lại. Hồi tưởng lại chuyện lúc tối, em hỏi Huyền:
-Thằng đó là người yêu em à?
-Không, nó nói linh tinh đó. Nó học lớp 11, theo đuổi em từ hồi em học lớp 8 cơ. - Huyền đáp.
-Thằng đó như thế nào? - Em tò mò.
-Chẳng ra gì. Học hành bết bát, hay đi quậy phá, tính tình thì cộc cằn. Nhiều lần em từ chối nó rồi nhưng nó vẫn cứ đeo bám, phiền lắm. - Huyền thở dài.
Ngồi nói chuyện một lúc nữa rồi em đứng dậy ra về.
-Anh ở đây đến sáng đi rồi về, trời tối về nguy hiểm lắm. - Huyền lo lắng.
-Thôi không sao, anh cũng đỡ rồi, anh phải về kẻo Trân chờ. - Em mỉm cười.
-Ừ, vậy anh về cần thận nhé. - Huyền tiễn em ra tận cửa.
-Ừ, anh về đây. - Em cười rồi quay bước đi.
Bước xa rồi, bỗng em quay đầu lại, Huyền vẫn đứng ở đó dõi theo bóng em. Em chắp hai tay lên miệng thành cái loa:
-Vào nhà điiiiii
-Khi nào anh về thì em vàoooooo - Tiếng Huyền từ xa vọng lại.
-Đm thằng nào phá làng phá xóm đấy, biết bây giờ mấy giờ rồi không? - Giọng một bà nói đó bỗng chen vào.
Nghe vậy em cúp đuôi chạy thẳng về nhà luôn. Vừa đi vừa suy nghĩ, em thấy Huyền cũng dễ thương, đáng yêu đấy chứ. Nhưng rồi suy nghĩ đó bị em gạt bỏ ngay khỏi đầu.
-Chỉ Trân thôi, chỉ Trân thôi. - Em vả vả vào má mình.
Chap 27



Tiết sinh hoạt, cô chủ nhiệm bước vào lớp với bộ mặt hình sự, báo hiệu cho cả lớp chuẩn bị được nghe cải lương miễn phí rồi đây. Như thường lệ, thằng đầu tiên bị nhắc tên là em. Em tuy không phải loại học sinh quậy phá nhưng bất cứ trò nghịch nào của lớp cũng đều do em đầu têu ra. Có lần em rủ bọn con trai trong lớp bỏ học thêm ra net chiến dota xong bị thông báo về phụ huynh rồi đình chỉ mấy ngày, giờ nghĩ lại thấy ngu quá. Tuy ý thức kỷ luật của em không được tốt lắm nhưng các cô vẫn quý em vì em học tốt với lại đập chai (cdsht tí) nên nhiều lần cũng được cô chủ nhiệm tha cho. Hôm đó cũng vậy, sau khi bị nêu tên trước lớp vì bị ghi sổ đầu bài 5 lần một tuần và bị bắt đứng lên thề thốt đủ kiểu, em lại được cô chủ nhiệm tha bổng cho ngồi xuống. Vừa ngồi xuống phát, em quay xuống thằng T.Giang:
-Thấy chưa, tao tính cả rồi, chết là chết thế dell nào được, mày nghĩ tao là ai.
Em lỡ nói hơi to, cô chủ nhiệm nghe thấy nghiêm khắc quát:
-Minh, cậu đứng dậy, cậu nhắc lại xem cậu vừa nói cái gì!
Em cúi gằm mặt, gãi đầu gãi tai, lí nhí đáp:
-Em có nói gì đâu ạ.
-Tôi nghe thấy hết rồi. Có phải lâu nay tôi dễ dãi với cậu nên cậu nhờn đúng không?! - Cô chủ nhiệm sang sảng.
-Đâu ạ, em đâu dám... - Em vẫn cúi gằm mặt, tay mân mê quyển vở đặt trên bàn.
-Thứ hai tuần sau cậu nghỉ ở nhà cho tôi! - Cô chủ nhiệm nghiêm mặt.
-Ơ cô ơi, cho em xin lỗi... - Em vội nói.
Không để cho em nói hết câu, cô chủ nhiệm đã quát:
-Ngồi xuống!!!
Em đành ngồi xuống, đằng nào cũng gần tết rồi, đến trường cũng chỉ ngồi đánh bài hay trốn tiết đi đá bóng. Quay xuống dưới, thằng Giang đang ngồi cười đểu, nhìn cái mặt cờ hó của nó chỉ muốn đấm ột phát. Về chẳng biết ăn nói với bố mẹ như thế nào, đầu năm tới giờ đã 2 nháy đình chỉ rồi, thế nào cũng không xong với mẹ. Thế là em cứ ngồi tự kỷ, suy nghỉ xem về nhà nói với mẹ thế nào để giảm tính chất nghiêm trọng của sự việc. Em mải suy nghĩ tới nỗi cô cho về lúc nào cũng chẳng hay, phải đến khi thằng Giang tới đập bồm bộp vào vai mới sực tỉnh. Thằng bé cười toe toét:
-Đồng chí cố gắng biểu diễn cho tốt nhá.
-Biểu diễn clgt? - Em ngơ ngác.
-Thì buổi biểu diễn trước khi nghỉ tết ấy, lúc nãy Trân đăng ký hát song ca với mày mà. - Nó vẫn cười và vỗ vai em bồm bộp.
Em phi ngay ra cửa lớp, túm lấy Trân, hỏi:
-Sao em đăng ký tiết mục mà không hỏi anh một câu vậy?
-Thì lúc nãy em hỏi, anh đồng ý rồi còn gì. - Trân đáp.
Chắc lúc nãy mải suy nghĩ quá nên Trân hỏi em cũng không để ý, cứ ừ đại. Tính em vốn nhát, giờ lại phải biểu diễn trước toàn trường, em sợ em làm hỏng việc.
-Hay bảo cô hủy đi, vẫn kịp đó. - Em bàn lùi.
-Không được, năm nay năm cuối rồi, phải có kỷ niệm gì đó để sau này còn nhớ về nhau chứ. - Trân khăng khăng không chịu.
-Anh hát chán lắm, lại biểu diễn trước toàn trường, anh sợ anh không làm được. - Em gãi đầu.
-Có gì đâu, có em hát chung với anh mà... - Trân vẫn cố gắng thuyết phục em.
-Thôi, hủy đi. - Em vẫn không thay đổi ý kiến.
-Thôi được rồi, để em đi báo với cô chủ nhiệm, con trai gì mà kém quá. - Trân lắc đầu quay đi.
"Con trai gì mà kém quá...kém quá...kém quá". Câu nói của Trân cứ vang lên trong đầu em như một hồi chuông không bao giờ dứt. Tính sĩ diện nổi lên, em kéo tay Trân lại.
-Hát thì hát, sợ gì. - Em vênh mặt.
-Biết ngay mà. - Trân cười khúc khích.
Về nhà, em leo lên phòng, bật máy lên tìm bài gì hay hay mà dễ hát để biểu diễn. Mấy bài về tình yêu thì chắc không được rồi, biểu diễn trước toàn trường thì chỉ có mấy bài nói về tuổi học trò là hợp. Bài hát về tuổi học trò thì em chỉ biết hai bài của Lynk Lee: "Ngày ấy bạn và tôi" với "Tạm biệt nhé". Đúng rồi, "Tạm biệt nhé", sao mình không nghĩ ra từ trước nhỉ. Bài này hồi mới ra em nghe đi nghe lại, còn tự tập hát trước gương và mơ tưởng tới một ngày được đứng trước toàn trường biểu diễn bài này cơ mà. Giai điệu bắt tai, lời ý nghĩa, quá tuyệt vời ột bài biểu diễn. Chạy sang phòng Trân, em hỏi ngay:
-Mình hát bài "Tạm biệt nhé" được không?
-Ok luôn, em cũng đang định sang nói với anh đây. - Trân cười.
-Chắc chúng mình có thần giao cách cảm cmnr. - Em cười.
-Thần giao cách cảm gì với anh, mà hát không thì chán quá, hay để em đệm guitar cho nhé. - Trân hào hứng đề nghị.
-Ok, triển luôn, mà em biết đánh guitar lúc nào vậy? - Em ngạc nhiên.
-Em học từ bé mà, tại anh không biết đấy thôi. - Trân bĩu môi.
Qua vài lần tập dượt, em với Trân cũng đã đủ tự tin để có thể biểu diễn trước toàn trường. Tuy vậy, cảm giác khi bước lên sân khấu, đứng trước mấy trăm con người nó khác hẳn khi ở nhà các thím ạ. Em bắt đầu run các thím ạ. Như đọc được suy nghĩ của em, Trân quay sang trấn an em:
-Không sao đâu anh.
-Ừ thì anh có sao đâu. - Em nói cứng.
-Người run bần bật thế kia bảo không sao. - Trân cười khúc khích.
Nhục vãi các thím ạ, đàn ông con trai mà phải để cho gái nó dỗ. Từ bé đến giờ, dù có bị úp sọt hay bị bố mẹ đánh em cũng không run, em chỉ run đúng hai lần, một là lần đầu tiên đến trường và hai là lúc này.
-Sau đây là một tiết mục đến từ lớp 12A1, bài hát "Tạm biệt nhé" được trình bày bởi N.B.Trân và N.Đ.Minh, xin các bạn ột tràng pháo tay. - MC giới thiệu.
-Đi thôi anh. - Trân nhìn em cười trìu mến.
Nuốt đánh ực nuốt bọt xuống cổ, cầm lấy cái micro, em đáp:
-Ừ, đi thôi.
Bước lên sân khấu, tràng pháp tay rào rào của khán giả phía dưới cũng giúp em bớt lo lắng hơn. Nhẹ nhàng ngồi xuống cái cái ghế đã được chuẩn bị sẵn, Trân bắt đầu gẩy nhẹ những ngón tay nhỏ bé trên dây đàn guitar.
-Sẽ đến lúc phải nói tạm biệt nơi đây, tiếc nuối bao ngây thơ của một thời. - Em cất tiếng hát.
Không biết là vì em hát hay thật hay là chỉ muốn ủng hộ em thôi mà sau khi em hát xong câu đầu, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay rào rào. Nhận được sự ủng hộ và nhất là không nhận được bất kì viên gạch nào ném lên sân khấu, em hát càng ngày càng hăng, có lúc đứng dậy khỏi ghế bước ra sát sân khấu để giao lưu với khán giả. Em với Trân chia hai phần, tuy em mở đầu nhưng lại hát phần của Phúc Bằng, còn Trân hát phần của Lynk Lee. Đến đoạn cao trào của ca khúc, Trân lấy hơi rồi cất tiếng hát:
-Để tôi nhớ...
Lập tức sân trường như nổ tung vậy, tiếng vỗ tay rào rào, tiếng huýt sáo hò hét vang lên như trong một show diễn thực thụ vậy. Trân quay sang em nở một nụ cười rạng rỡ như tiếp thêm sức mạnh cho em vậy. Và cứ thê, chúng em đã kết thúc bài hát một cách hoàn hảo trong tiếng pháo tay ròn rã của học sinh toàn trường. Nắm chặt lấy tay Trân, chúng em cúi chào khán giả. Đó có thể coi là một trong những kỷ niệm thời học sinh cuối cùng của em, và cũng là một trong những kỷ niệm cuối cùng bên người con gái em yêu...
Chap 28



Những ngày học cuối cùng của năm con Rắn, không, phải nói là những ngày ăn chơi mới đúng, đến trường có học gì đâu, cuối cùng cũng qua. Vẫn như mọi năm, trước khi nghỉ tết, lớp trưởng thông báo kế hoạch ăn chơi của lớp trong tết. Năm nào cũng vậy, lúc thông báo xong đứa nào cũng hào hứng lắm, xong đến lúc đi chơi thì lại thiếu đứa này đứa kia. Hy vọng năm nay chúng nó đi đủ hết, dù sao cũng là năm cuối rồi, đi đủ về sau còn có kỷ niệm để nhớ về nhau.
-Hội bàn tròn tập cmn hợp. - Thằng Giang rống lên.
Lập tức em cùng mấy thằng nữa tới chỗ nó ngay. Bọn em đều là fan của YNCHĐEG nên tự gọi hội của mình như vậy.
-Nghỉ tết rồi, kế hoạch ăn chơi thế nào đây? - Thằng Giang hỏi.
-Game, game và game. - Thằng T đáp ngay.
-Game cái đầu mày, chơi nhiều không chán hả? - Thằng Giang cốc đầu nó.
-Mày với thằng Minh còn có gấu, bọn tao không có thì chẳng game thì làm gì. - Thằng TA nhăn nhó.
-Thôi thông cảm với bọn FA đi Giang. Chúng mày cứ onl garena đi, có kèo DotA thì tao gọi. - Em nói.
-DotA cl, giờ này còn DotA, LoL đi cháu, thế kỉ 21 cmnr. - Chúng nó đồng thanh nói.
Bị chúng nó dồn ép, em buộc phải dẹp tình yêu DotA sâu nặng sang một bên và đi theo số đông. Em chơi song song cả 2 game nhưng chơi DotA nhiều hơn. Không có ý gì với mấy thím chơi LoL đâu nhưng những thằng chơi LoL mà em biết phần nhiều rất lấc cấc, trẻ trâu và học ngu, vì vậy em hơi có chút kì thị với game thủ LoL.
Chia tay bọn bạn, em cùng Trân bon bon trên chiếc Asama huyền thoại.
-Giờ về luôn hả? - Em hỏi Trân.
-Hôm nay tan sớm một tiết, đi đâu chơi đi anh. - Trân đề nghị.
-Lạnh bỏ xừ, đi đâu. Về nhà nằm đắp chăn ôm nhau là sướng nhất. - Em đáp.
-Hay ra bờ sông ngồi hóng gió đi anh. - Trân phớt lờ lời nói của em.
-Lạnh thế này mà ra bờ sông ngồi, muốn ăn thử FrostBite của Rylai hả. - Em nói.
-Thế bây giờ có đi không! - Trân cầm lấy tay em, ghé hàm răng cá mập vào chực cắn.
-Mới học được Cẩu Quyền ở đâu thế, định áp dụng lên cao thủ võ lâm này hả, đâu có dễ. - Em giả giọng trong phim Trung Quốc.
Trân khẽ cứa răng hàm lên tay em. làm em vội rụt tay lại.
-Thôi được rồi, đi thì đi. - Em hậm hực.
-Hihi. - Trân khúc khích cười.
Dừng xe ở bờ sông, Trân nhảy tót xuống lon ton ra mép nước. Em bước tới rồi ngồi xuống bên cạnh Trân.
-Cẩn thận kẻo hà bá bắt xuống sông đấy. - Em dọa.
-Làm như Trân là trẻ con không bằng. - Em nó bĩu môi.
Hai tay bó lấy gối, ngửa mặt lên trời đón lấy những cơn gió mùa lạnh buốt vuốt nhẹ lên má. Bình thường đã lạnh, ra bờ sông càng lạnh hơn.
-Em không lạnh hả? - Em hỏi Trân.
-Ngày bé em sống ở Hàn Quốc, chịu lạnh quen rồi. - Trân đáp.
Kéo lấy tay Trân cho em nó ngã vào lòng mình, em vòng tay ôm chặt trước bụng em.
-Bỏ ra, bỏ ra. - Trân dãy dụa.
-Hề hề, ôm tí cho ấm. - Em cười đê tiện.
-Anh là cái đồ dê xồm. - Trân nói.
-Không biết đứa nào dê hơn đâu, có người còn định cởi quần người khác kia mà. - Em đá đểu.
Trân im luôn, quay mặt đi vì ngượng. Thấy vậy em đành dỗ:
-Hì hì, anh đùa thôi mà.
-Em hỏi anh cái này, anh phải trả lời thật nhé. - Trân vẫn quay mặt đi rụt rè nói.
-Ừ em hỏi đi.
-Có phải em không đủ hấp dẫn để anh làm chuyện đó không? - Trân nói nhỏ, dù quay mặt đi nhưng em vẫn thấy rõ má em nó đang ửng đỏ lên vì ngượng.
-Em nói gì vậy, tất nhiên là anh muốn, rất muốn là đằng khác. Nhưng anh nói rồi, anh nghi chuyện đó đợi khi chúng ta thành vợ chồng rồi làm cũng không muộn. - Em từ tốn.
Em vừa dứt lời, Trân quay mặt lại, nhìn thẳng vào mắt em:
-Anh nói rồi đấy, anh nhất định phải lấy em đấy nhé, anh hứa đi.
Với một đứa con trai lớp 17 tuổi, chuyện cưới xin là quá xa vời, kể cả với một đứa mà bị mọi người đánh giá là già trước tuổi như em. Không phải là em không nghiêm túc trong chuyện với Trân nhưng thực sự thì em chưa từng nghĩ đến một ngày hai đứa kết hôn.
-Ừ, anh hứa. - Em đáp.
-Hứa rồi nhé, thất hứa đừng nhìn mặt em. - Trân cười rạng rỡ.
-Rồi, anh hứa mà. - Em bẹo má Trân.
Mấy ngày nghỉ cũng trôi qua nhanh chóng với những ngày hai đứa ngồi cạnh nhau chiến LoL với bọn ở lớp. Trân giờ đã trở thành LoL's gamer "vì cái game này có con đội mũ xanh xanh dễ thương" - nguyên văn lời em nó. Như mọi năm, sáng 30, nhà em lục tục về quê. Mười mấy năm nay năm nào em cũng đón giao thừa ở quê, buồn lắm. Đồ đạc đã chuẩn bị đầy đủ, em vi vu trên con Air Blade chở Trân về ra mắt tổ tiên. Tất nhiên là hai đứa không dám manh động vì bố mẹ đang đi ở đằng sau. Sau gần một tiếng, em đã về tới ngôi làng thân thuộc. Mấy đứa trẻ con đang đứng chơi ở đầu làng, thấy em phóng xe về chúng nó vây lấy.
-Anh Minh mới về ạ.
-Chị nào xinh vậy anh?
-Người yêu anh à?
Bọn trẻ con liên tục hỏi. Em cười, đáp:
-Anh vừa mới lấy vợ đó, chúng mày thấy vợ anh xinh không.
-Anh Minh nhìn xấu zai vậy mà lấy được vợ xinh thế. - Tiếng thằng ôn nào đó vang lên.
-Thằng nào vừa nói đó. Đã thế chúng mày năm nay không có lì xì gì hết nhé. - Em cay cú.
-Ấy ấy anh Minh đẹp zai, đẹp zai mà. - Thằng nhóc ra mặt.
Xoa đầu thằng bé, em cười hì hì:
-Biết đầu thú thế là tốt. Nhưng mày vẫn không có lì xì đâu nhé.
Rồi em phóng đi. Trân ngồi sau cười:
-Anh chơi xấu quá.
Về nhà, cất hết đồ đạc, em với Trân tót sang làng bên chơi. Mấy thằng trai làng tầm tuổi em thấy Trân đi qua thì mắt đảo như rang lạc, mồm há hốc, dãi chảy ròng ròng thiếu điều lấy xô để hứng. Em cũng hơi bực mình, kéo tay Trân đi nhanh.
-Người đâu mà như người mẫu vậy, căng đét. - Thằng nào đó cố tình nói to.
Em cay cú quay lại, mặt hầm hầm.
-Chúng mày vừa nói cái gì.
Thằng đó nhắc lại câu vừa nãy, em điên tiết sấn tới, mặc cho Trân ngăn cản. Thằng ôn đó mặt vẫn câng câng lên, lần này tao không ày lết đất tao không về. Thấy mặt em có vẻ hình sự, nó bắt đầu chột dạ:
-Mày định làm gì?
-Tao chỉ nói chuyện chút thôi. - Em cười nhạt.
-Có chuyện gì vậy. - Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Em quay ra, thằng Long đang đứng đằng sau nhìn em.

» Next trang 5

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.

Ring ring