Giữa căn phòng hai người nhìn nhau, một người ánh mắt lạnh lùng còn một người là ánh mắt kinh ngạc đến tột độ.
-Anh nói gì cơ- Kiều Anh hỏi lại
-Đó là sự thật, chính tôi sẽ lấy đi sinh mạng của mẹ cô bé ấy trong hôm nay- hắn quay mặt đi chỗ khác nói
Kiều Ân ngồi bệt xuống đất như những điều vừa rồi chỉ là ảo giác. Những niềm hạnh phúc nhỏ nhoi trên khuôn mặt Diệu Linh dường như đang hiện ra trước mặt cô. Đau, đau lắm cảm giác này giống như lúc cô biết ba mẹ mình đã chết.
-Tại sao lại như vậy- Kiều Ân hét lên
Cô ngồi nhìn ra bầu trời bên ngoài, những đám mây đen xám xịt trên nền trời như thể cô sẽ không thể nhìn thấy một sáng nào nữa vậy. Những giọt nước mưa nặng trĩu rơi lộp bộp, như thể đang khóc cho cô khóc cho số phận nghiệt ngã của bao người khác.
Đôi mắt của Kiều Ân dường như bị gì đó che phủ mờ đi, mờ dần đi rồi cô không thể cảm nhận được gì nữa. Kiều Ân ngã xuống sàn nhà, hắn thấy vậy liền chạy lại bế cô lên, đưa cô đến đặt xuống giường. Không biết hắn có thể ở bên cô được bao lâu nữa, hắn mỉm cười chua chát nhìn cô rồi biến mất.
Kiều Ân tỉnh lại căn phòng có vẻ rộng hơn và lạnh lẽo hơn. Kiều Ân nhìn quanh như muốn tìm kiếm cái gì đó,bất thình lình có tiếng gõ cửa, cánh cửa mở ra
-Chào chị, chị đã thấy khỏe hơn chưa- Diệu Linh tươi cười nói
-Em vào đây chơi với chị đi- Kiều Ân nói khi nhìn cô bé không dám bước vào
Cô bé bước vào trong khuôn mặt ngạc nhiên nhìn mọi thứ xung quanh căn phòng hệt như lúc hắn mới bước vào căn phòng này. Nghĩ đến hắn cô chợt bật cười
-Sao mình lại nghĩ đến hắn ta chứ- Kiều Ân nghĩ thầm
-Chị ơi anh trai kia đi đâu rồi- Diệu Linh ngó quanh hỏi
-Chị cũng không biết nữa- Kiều Ân cười cho qua
-Này chị hỏi Diệu Linh cái này được không- Kiều Ân nói nhỏ
-Có chuyện gì sao hở chị- Diệu Linh ngây thơ hỏi
-À...ừm nếu như em biết có một người sắp chết mà em không cứu được thì sao- Kiều Ân ngập ngừng
-Em cũng không biết mình phải làm gì nhưng nếu có thể em sẽ cứu người đó- Diệu Linh nói rồi nở nụ cười
-Vậy ví dụ nếu chị biết mẹ em sắp bị tử thần mang đi mà chị không thể làm gì thì em có giận chị không- Kiều Ân nói nhỏ
-Sao chị lại hỏi vậy- Diệu Linh ngạc nhiên
-Chỉ là ví dụ thôi mà em hãy trả lời chị đi
-Ừ có lẽ em sẽ không giận chị đâu, vì em thừa biết căn bệnh của mẹ em mà- Diệu Linh khi nhắc đến bệnh của mẹ thì gương mặt lại chùng xuống
-Em có thể kể cho chị biết về hoàn cảnh và căn bệnh của mẹ em được không- Kiều Ân nhìn Diệu Linh nói
-Em cũng chẳng biết nhưng lúc mẹ nhập viện thì bà em mới kể- Diệu Linh mặt buồn nói
-Bà em nói ngày trước ba mẹ đã từng sống rất hạnh phúc cho và đến khi mang thai em, niềm vui này hai người thường chia sẻ với nhau. Ba em khi đi làm về thì không thấy mẹ đâu chỉ thấy một tờ giấy trên bàn, ba em nhìn tờ giấy mà đau lòng đến phát khóc
-Vậy chuyện gì đã xảy ra- Kiều Ân chờ đợi nói
-Giấy đấy là giấy mẹ vừa đi siêu âm về bác sĩ nói mẹ em nên bỏ thai đi vì thai yếu và nằm ngoài tử cung nếu không bỏ đi thì có thể sẽ gây hại đến cho cả mẹ. Ba đã khuyên mẹ em rất nhiều nhưng mẹ vẫn một mực giữ em lại. Ba rất thương mẹ em nên đã đành chấp nhận giữ thai lại, nhưng khi mẹ em đau bụng vào sanh thì nghe tin ba bị tông xe và đang cấp cứu trong tình trạng nguy kịch. Bà đã giấu mẹ không cho biết đến khi mẹ em về nhà thì đã biết chồng của mình đã chết. Do cú sốc và lời cảnh báo lúc mang thai em sẽ phát sinh căn bệnh nguy hiểm, thế là bệnh tình của mẹ em đã chuyển nặng phải nhập viện, bà em đã bán nhà đi làm thuê để kiếm tiền chạy chữa và trả viện phí cho mẹ- Diệu Linh nói xong mà nước mắt bất ngờ lăn dài trên gò má nhỏ bé của em.
-Em cảm thấy hận bản thân vì chính mình là nguyên nhân gây ra cái chết của ba và là người gây ra căn bệnh cho mẹ và còn là gánh nặng cho bà- Diệu Linh chua xót
-Chị xin lỗi vì đã hỏi em về quá khứ đau buồn của em- Kiều Ân hốt hoảng xin lỗi
-Không sao đâu vì em tâm sự với chị em cảm thấy lòng mình bớt nặng đi- Diệu Linh nói rồi thiếp đi trên tay của Kiều Ân.
Kiều Ân nhìn hình dáng nhỏ bé của Diệu Linh mà lại nhớ tới cái quá khứ của mình. Cái quá khứ mà cô không bao giờ có thể xoá nhòa trong trái tim cô.
Bất ngờ hắn lại xuất hiện và đứng giữa căn phòng
-Cô đã nói cho cô bé biết sao- hắn nhìn cô
-Nếu là tôi mà còn chưa chấp nhận được thì làm thế nào để cô bé có thể chấp nhận được- Kiều Ân nhìn Diệu Linh nói
-Vậy có muốn nhìn thấy tận mắt tôi lấy đi linh hồn của mẹ cô bé không- hắn hướng mặt ra nhìn khung cảnh bên ngoài
-Được- Kiều Ân nó rồi đứng dậy nhẹ nhàng đặt Diệu Linh nằm xuống giường
.......
Chap 10: Ký ức và lời hứa
Vậy chúng ta đi thôi- hắn chìa tay ra cho cô
-Được- Kiều Ân nói rồi nhẹ nhàng đặt Diệu Linh nằm xuống giường đi đến gần chỗ hắn đặt tay mình lên tay của hắn
Hắn lẩm bẩm gì đó một vòng tròn hiện bên dưới chân, nó có hình các kí tự cổ và bên ngoài rìa là những con số la mã như tượng trưng điều gì đó. Bất ngờ trong chớp mắt người cô bỗng trở nên nhẹ tênh một thứ ánh sáng bao trùm hai người khiến cho cô phải lấy tay che mắt lại đến khi nhận ra thì cô đã đứng trong một căn phòng xa lạ, với những tiếng bíp của máy móc. Một người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh khuôn mặt nhợt nhạt như thiếu đi sự sống
-Đây là mẹ của Diệu Linh sao- Kiều Ân nhìn người phụ nữ
-Phải- hắn lạnh lùng nói
Hắn đưa tay phải ra lưỡi hái tử thần xuất hiện trên tay của hắn, lưỡi hái sáng quắc. Bộ quần áo biến mất thay vào đó là một bộ áo choàng màu đen dài xuống tận chân và choàng kín đầu chỉ để lại khuôn mặt lạnh lẽo với độ hàn băng cao.
-Vậy bao giờ thì sinh mạng này bị lấy đi- Kiều Ân nhìn người phụ nữ
-Năm phút nữa- hắn lạnh lùng nói
-Vậy sao- Kiều Ân hơi biến sắc
Hắn đi lại gần giương lưỡi hái chém thẳng vào người phụ nữ, một đường dài trước ngực của người phụ nữ. Hắn thọc tay vào đường chém đó máu bay tứ lung tung bắn cả lên mặt hắn. Khuôn mặt lạnh như băng không khác gì ác quỷ, hắn lấy ra một linh thể
Kiều Ân chứng kiến cảnh này mà muốn ngất đi, thật không ngờ thần chết lại dã man đến như vậy.
-Ba.....mẹ mình....cũng từng như vậy........sao- Kiều Ân lắp bắp
Trong lúc Kiều Ân đang đứng như chôn chân nhìn hắn thì một cô y tá chạy vào thấy máy đo nhịp tim không còn chạy nữa cô qua người của Kiều Ân vừa chạy vừa gọi
- Bác sĩ....bác sĩ
-Cô ấy không nhìn thấy vết chém hay thấy mình sao- Kiều Ân tròn mắt ngạc nhiên
-Giờ không phải lúc ngạc nhiên- Kiều Ân lắc đầu lia lịa
Nhìn lại chỗ hắn đang đứng Kiều Ân nhìn thấy có thêm một người phụ nữ đang đứng cạnh hắn, không nói đúng hơn là một linh hồn
-Cô là mẹ của Diệu Linh phải không- Kiều Ân hỏi
-Cháu quen với con bé à- người phụ nữ hơi ngạc nhiên
-Có thể nói là vậy- Kiều Ân cười trừ
-Con bé nó có khỏe không cháu- người phụ nữ đi lại gần Kiều Ân
-Cô hỏi vậy là sao, Diệu Linh vẫn thăm cô thường xuyên mà. Chuyện này là sao- Kiều Ân ngỡ ngàng
-Thật ra cô đã không tỉnh lại từ lúc sinh con bé xong và về nhà hay tin chồng mình chết đến giờ- người phụ nữ gương mặt đượm buồn
-Cô đã không thể chăm sóc cho nó ngần ấy năm giờ cô lại biến mất, cô thực sự...cảm thấy rất có lỗi với con bé- người phụ nữ bật khóc
Kiều Ân nhìn người phụ nữ khóc cô thật không biết phải làm gì. Hắn chỉ đứng im lặng nhìn không nói lời nào
-Cô biết cô nói điều này thật vô lý nhưng con có thể chăm sóc cho Diệu Linh thay cô không- người phụ nữ nhìn Kiều Ân
-Xin cô đừng nói vậy, cháu thì có thể chăm sóc cho Diệu Linh nhưng....- Kiều Ân băn khoăn không biết giải thích làm sao thì cánh cửa lại bật mở
Bác sĩ, y tá và Diệu Linh chạy vào. Vị bác sĩ chạy lại kiểm tra cho người phụ nữ đang nằm bất động trên giường bệnh. Diệu Linh chấp tay cầu nguyện nhưng chỉ nhận lại được cái lắc đầu của bác sĩ. Diệu Linh không tin vào những gì trước mắt, cô bé bổ quàng chạy lại ra sức lay người phụ nữ
-Mẹ ơi, mẹ tỉnh dậy đi mẹ vẫn còn chưa nhìn thấy con khôn lớn kia mà.....mẹ ơi- Diệu Linh gào khóc trong vô vọng
Nhìn Diệu Linh như vậy Kiều Ân lại nhìn thấy quá khứ của mình. Một quá khứ cô không thể quên đi được dường như tiếng khóc năm xưa lại vang vọng trong đầu cô :
""-KH...KHÔNG... KHÔNG THỂ NÀO- Kiều Ân hét lên như không chấp nhận sự thật
-BA...MẸ HAI NGƯỜI MAU TỈNH DẬY ĐI- cô hét lớn cố níu hai thân thể cứng đờ khi mất đi sự sống
-Ba mẹ đang đùa với con sao hai người mau tỉnh lại đi không phải ba mẹ đã nói cả nhà sẽ đi chơi vào dịp sinh nhật của con sao hu hu- cô cố gắng lay hai thân thể bất động
-KHÔNG ĐƯỢC, KHÔNG ĐƯỢC MANG BA MẸ TÔI TỚI NƠI LẠNH LẼO ĐÓ ĐƯỢC""
-Á.. A...A- Kiều Ân hét lên cố thoát khỏi vũng lầy của sự đau khổ, Kiều Ân ngồi bệt xuống đất gương mặt tái nhợt
-Tại sao chứ ??? Tôi hận thần chết mấy người. Tại sao luôn cướp đi hạnh phúc nhỏ nhoi của con người chứ- Kiều Ân gào khóc
Người phụ nữ đi lại gần chỗ Diệu Linh vòng tay ôm chặt lấy cô bé nhưng không thể được. Người phụ nữ tan nát cõi lòng, tuy mình không là người nuôi nấng nhưng cũng là người mang nặng đẻ đau ra Diệu Linh cơ mà.
Người phụ nữ vuốt mái tóc ngắn của Diệu Linh rồi đi lại chỗ hắn và Kiều Ân đang đứng
-Xin cháu hãy chăm sóc Diệu Linh thay cho cô, cô cầu xin- người phụ nữ cúi đầu
-Cháu sẽ chăm sóc thật tốt cho Diệu Linh vậy xin cô đừng nói vậy- Kiều Ân gật đầu đồng ý
-Cháu sẽ hứa với cô chứ- người phụ nữ nhẹ nhàng nói
-Cháu hứa- Kiều Ân gượng cười
-Con người sinh ra để tìm được mục đích sống và khi chết đi là lúc người ta phát hiện ra cái gì quý giá nhất đối với mình. Vì con người sinh ra để được chết một lần....cháu hãy tìm câu trả lời thật sự cho bản thân mình....tạm biệt cháu- người phụ nữ nói tutựa mây trôi rồi biến mất
Kiều Ân và hắn quay trở lại căn phòng, trong không gian đó hai người một người nhìn ra bên ngoài một người nằm trên giường đôi mắt ánh lên sự đau khổ, và buồn. Không gian lặng im không ai nói với ai lời nào