Đèn phòng cấp cứu được bật sáng
Bên ngoài người chú của cô rất lo lắng
Hắn và cô bé cũng không ngoại lệ
Cô bé thì khóc tay nắm chặt cầu nguyện cho Kiều Ân được bình an
Tuy là hắn biết ngày chết và cũng là người lấy đi sinh mạng của cô nhưng sao hắn cảm thấy nhói đau
"Không phải thần chết vô cảm và không có cảm xúc sao"-hắn cười chua chát
Nếu là hắn của trước đây thì có lẽ hắn là người phải nói là lạnh lùng như tảng băng nghìn năm lấy đi sinh mạng của người khác mà không có chút gì là do dự hay đắn đo những sao giờ đây nhìn cô khóc nhìn thấy cô bị thương thì hắn lại cảm thấy đau rất đau. Nghĩ tới việc hai tháng nữa chính mình sẽ lấy mạng cô thì trái tim của hắn như vỡ vụn vậy.
Cạch
Tiếng mở cửa kéo hắn khỏi mớ hỗn độn trong suy nghĩ
Tiếng cửa của phòng cấp cứu mở ra một bác sĩ cũng ngoài tầm 50 bước ra
-Cháu gái tôi sao rồi- người chú của cô vội chạy lại hỏi
-Tình trạng của tiểu thư đã qua cơn nguy kịch chúng tôi đã phẫu thuật cho cô ấy may chỉ là chấn thương nhẹ ở phần não và tay chân sây sát do sạt xuống đường thì không còn gì đáng ngại- Vị bác sĩ từ tốn nói
-Thật tốt may là con bé không bị sao- người chú thở phào như trút được sự lo lắng
-Giờ tôi sẽ chuyển tiểu thư xuống phòng hồi sức sau khi tỉnh thì sẽ chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt- bác sĩ nói
-Cám ơn mọi người rất nhiều- chú cô cúi đầu đầu nói
-Giám đốc không cần khách sáu vậy đâu- vị bác sĩ cười nói
Chiếc băng ca được đẩy ra ngoài Kiều Ân vẫn mê man, bình oxy cây truyền nước biển và truyền máu lằng nhằng được chuyển ra cùng với cô
Thấy cô được chuyển đi hắn và cô bé ban nãy cũng đi theo
Giờ người chú của Kiều Ân mới để ý sự có mặt của hai người
(ông này kỳ cục người ta ngồi một đống từ nãy đến giờ mà bây giờ mới để ý là sao)
-Hai người là người gọi cấp cứu đến bệnh viện à- ông nhìn rồi hỏi
-Đúng vậy- hắn lạnh lùng
đáp lại
-Tôi là Trịnh Hùng chú ruột của Kiều Ân và là em trai của ba Kiều Ân rất cám ơn cháu đã giúp đỡ- ông Hùng thân thiện nói
-Tình trạng của cô ấy sao rồi- hắn không nghe ông nói mà lạnh lùng hỏi
-Cháu có quan hệ gì với con bé- ông Hùng thắc mắc hỏi
-Bạn học-hắn đáp củn ngủn ngắn gọn xúc tích dễ hiểu
Ông Hùng đơ người trước câu trả lời của hắn vì ông biết sau tai nạn của ba mẹ Kiều Ân cô dường như khép kín bản thân mình trong vỏ bọc của lạnh lùng nhưng giờ cô lại có bạn thật đáng kinh ngạc.
Trong lúc ông Hùng còn đang đứng đó kinh ngạc thì hắn và cô bé đã đi theo xuống phòng hồi sức.
-Hai người không được vào- một cô y tá chặn ở cửa khi thấy hắn và cô bé có ý định vào trong
Nhưng rồi cô y tá đấy cũng bị ma lực "đập troai" của hắn hút hồn
-Tránh ra cho tôi vào- hắn lạnh băng nói
Chỉ với vài từ cô y tá đã bị hạ "nốc ao" máu mũi văng tứ lung tung bởi sự lạnh lùng chết người của hắn
"Đúng kiểu mình thích luôn phải hạ gục anh chàng đẹp trai lạnh lùng mà chẳnh như xúp lơ này bằng vẻ đẹp nghiêng xe đổ đá này" y tá này nghĩ thầm
(Tui nghe sao mà mắc ói quá đi à thấy gớm)
Cô y tá đứng tạo dáng giống "chó kiểng" trước mặt hắn nhưng nhìn quanh một hồi thì không thấy hắn đâu hết
Còn hắn bỏ đi vào trong từ cái đời tám mươi kiếp rồi nhìn nhỏ đó mà hắn thấy buồn nôn
-Chị y tá trông buồn cười- cô bé phì cười nói
-.......im lặng
Hai người vào trong nhìn Kiều Ân đang nằm giữa phòng lớn, có mấy cô y tá đang chăm sóc cho Kiều Ân bên cạnh là những máy móc hiện đại.
***Hiện tại tui đang chu zu trong khoảng không ở tâm trí của Kiều Ân***
-Đây là đâu- Kiều Ân nhìn bóng tối vô tận xung quanh mình
Bất chợt hai bóng hình mờ nhạt xuất hiện giữa bóng tối đó, cô chợt nhận ra hai người đó chính là ba mẹ cô.
-Ba mẹ- Kiều Ân gọi to
Mẹ cô lại gần, Kiều Ân ôm lấy như sợ buông ra sẽ không bao giờ còn được ôm mẹ nữa. Mẹ cô chợt mỉm cười một nụ cười dịu dàng nhìn cô
-Con gái của ba đã lớn và xinh đẹp rồi- ba cô cũng nhẹ nhàng lên tiếng
-Ba con rất nhớ ba- Kiều Ân vòng tay ôm cả ba lẫn mẹ vào lòng
-Kiều Ân con hãy tỉnh lại đi chú con rất lo lắng cho con đấy- mẹ cô dịu dàng nói
-Không con sẽ không thức dậy đâu con sẽ ở đây với ba mẹ- Kiều Ân kiên quyết nói
-Ba mẹ có một ước muốn cần nhờ con thực hiện thay ba mẹ- ba cô cười nhìn cô
-Là gì miễn là ba mẹ nói thì còn nhất định sẽ thực hiện được- Kiều Ân nở nụ cười tinh nghịch
Có lẽ đây là nụ cười thật lòng nhất trong sáu năm qua của cô
-Con hãy tỉnh dậy và sống cuộc sống vui vẻ,đừng buồn phiền gì cả. Hãy sống thay cho cả phần của ba mẹ- ba cô nói rồi xoa đầu cô
-Ba mẹ thật ác khi bỏ con một mình- cô khóc nấc lên
-Con hãy sống hạnh phúc vì đây là ước nguyện của ba mẹ và con hãy giữ lời hứa mới là cô bé ngoan- mẹ cô nói rồi cả hai cùng tan biến như làn khói
-Không ba ơi mẹ ơi chờ con với
Một làn khói mờ ảo lại xuất hiện trước mặt cô nhưng lần này là một người hoàn toàn xa lạ.......
¡¡¡¡¡¡¡¡¡¡¡¡¡¡¡¡¡¡¡¡¡¡¡¡¡¡¡¡¡¡
Đó là ai mọi người cùng đoán thử nhé ?!?
Chap 8: Tỉnh lại
Một bóng người hoàn toàn xa lạ xuất hiện trước mặt Kiều Ân
Cô đưa mắt nhìn người đang lơ lửng giữa không gian kia.
-Ngươi là ai- Kiều Ân lạnh lùng hỏi
-Cô muốn tỉnh lại hay đi cùng ba mẹ cô- tiếng người đó vang vọng giữa không trung
Im lặng một lúc một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô
"Nếu như hắn có thể làm cho mình ở bên ba mẹ thì có nên thử không đây ?"
-Điều gì chứng minh ngươi có thể thực hiện được- Kiều Ân cười lạnh lẽo
-Nếu cô muốn tôi sẽ cho cô thấy ba mẹ của cô- Kẻ kia nói rồi lẩm nhẩm gì đó một vòng tròn ma pháp hình mặt trăng màu đỏ như máu hiện ra, hai linh thể hiện ra mà Kiều Ân có thể nhận ra ngay lập tức
-Ba mẹ- Kiều Ân kêu lên
Trong tích tắc hắn búng tay hai linh thể kia biến mất kẻ đó lại lên tiếng
-Nào hãy chọn đi
-Tôi sẽ......
-Dừng lại- một giọng nói quen thuộc vang vọng giữa không gian
-Ngươi định phá công việc bắt hồn của ta sao- kẻ kia tức giận thét lên
Hắn đáp xuống đứng trước mặt Kiều Ân mái tóc vẫn rối và đôi mắt kia ánh lên sự tức giận. Khi nãy khi nhìn thấy nước mắt của cô bỗng nhiên chảy, hắn không tự chủ mình liền đi vào trong tâm trí của cô không thể ngờ được nếu hắn đến trễ một chút nữa linh hồn của cô sẽ bị lấy mắt
-Ngươi màu tránh xa cô ấy ra- hắn lạnh lùng nói
-Ngươi lấy quyền gì mà ngăn cản ta bắt linh hồn chứ- kẻ đó quát to
-Vì cô gái này là người của ta- hắn nói mà có phần hơi ngượng
Kiều Ân mở mắt to nhìn hắn trái tim cô thoáng rung động, cô có cảm giác trái tim mình như được sưởi ấm một lần nữa.
-Ngươi đã yêu con gái loài người sao- kẻ đó ngạc nhiên
Hắn im lặng không nói gì hay có ý định trả lời tên trước mặt
-Ngươi biết hình phạt cho thần chết khi yêu một con người phải không- kẻ đó lại hỏi
-Thì sao- hắn lãnh đạm nói
-Vậy ngươi vẫn muốn- kẻ đó nói
-Ta sẽ làm những gì mà ta muốn ngươi mau biến khỏi đây đi- hắn nói to
Tên kia nhìn thấy thái độ của hắn thì không nói thêm gì liền biến mất vào hư vô trả lại đây một sự im lặng đến đáng sợ
-Mau tỉnh lại đi- hắn quay mặt đi chỗ khác nói
-Tại sao anh lại ở đây- Kiều Ân hỏi
-Không biết- hắn nói
-Vậy thì mau rời khỏi đây đi tôi muốn ở một mình- Kiều Ân lạnh lùng nói
-Tại sao ?,cô không muốn thực hiện ước nguyện của ba mẹ mình à- hắn nói
Nói tới đây mới sực nhớ đến lời hứa mình đã hứa với ba mẹ thì cô có chút dao động
-Tôi sẽ tỉnh dậy , tỉnh dậy để thực hiện ước nguyện của ba mẹ tôi- cô nói mà khuôn mặt cô không còn lạnh lùng như trước nữa,thay vào đó là khuôn mặt biết biểu lộ cảm xúc. Hắn hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng mỉm một nụ cười nhẹ rồi biến mất.
Kiều Ân mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra nhìn xung quanh
Trước mặt cô là một cô bé chừng 9 tuổi
-Em là...- Kiều Ân ngỡ ngàng nói
-Chị không sao chứ- cô bé hỏi
-Ừm- Kiều Ân khẽ trả lời
-Cái anh giai kia rất lo lắng cho chị đó- cô bé ngây thơ nói
-Vậy sao- Kiều Ân cười trừ
-Em xin lỗi vì đã khiến chị phải vào bệnh viện- cô bé nức nở
-Không sao đâu chị khỏe re hà- Kiều Ân nói cười hiền
-Rốt cuộc là trên khuôn mặt cô có bao nhiêu sắc thái biểu cảm vậy- hắn từ đâu chui ra nói
....
-Em tên là gì ?- Kiều Ân hỏi cô bé
-Ê bỏ bơ tui hả- hắn bất bình lên tiếng
-Hì hì em tên Diệu Linh- cô bé bật cười vì hành động trẻ con của hai người (Diệu Linh à em còn nhỏ hơn người ta mà còn bầy đặt nữa chứ)
-Sao mẹ em lại bắt em làm nặng nhọc như vậy- Kiều Ân nhớ lại lúc ấy hỏi
-Đó không.....phải.....mẹ em- Diệu Linh ngập ngừng
-Là sao ???- Kiều Ân khó hiểu hỏi lại
-Em đi làm đi làm ở đấy, và nhiều nơi khác để kiếm tiền trả tiền viện phí của mẹ em- Diệu Linh nói mà gương mặt buồn so
-Mẹ em đang nằm ở bệnh viện nào- Kiều Ân hỏi
-Dạ cũng ở đây ạ, vì bệnh mẹ em ở đây người ta mới chữa được nên em...-Diệu Linh ngập ngừng nói
-Cứ để chị lo cho- Kiều Ân nói
-Chị lo á- Diệu Linh ngây thơ hỏi lại
-Ừm- Kiều Ân nói rồi lại cười
-Nhưng mà.......
-Không sao đâu em yên tâm
-Cảm ơn chị...- Diệu Linh định nói nhưng lại chưa biết tên Kiều Ân
-À em chưa biết tên của chị- Diệu Linh hỏi
-Chị là Kiều Ân- cô nói
-Cảm ơn chị Kiều Ân- gương mặt của Diệu Linh bừng sáng
-Thôi em thăm mẹ đây không làm phiền hai anh chị nữa- Diệu Linh cười tinh nghịch rồi đóng cửa chạy đi mất
Chỉ còn hai người ở lại trong căn phòng đầy máy móc, cô với tay đến bàn cầm chiếc điện thoại lên nhấn số
-Alô thư ký của giám đốc xin nghe- đầu dây kia lên tiếng
-À tôi là Kiều Ân chú tôi có ở đấy không- Kiều Ân nói
-Vâng tôi sẽ chuyển máy cho giám đốc xin tiểu thư chờ một chút
-Cháu đã tỉnh rồi sao- một giọng trung niên lên pha chút vui mừng
-Cháu ổn rồi cháu muốn xuống phòng thường đi ở đây ngột ngạt lắm. Và cháu muốn nhờ chú việc này......- Kiều Ân nói
-Được chú hiểu rồi, cháu cũng nên nghỉ ngơi cho khỏe đi
-Vâng
Cuộc điện thoại kết thúc chừng mười phút sau có vài bác sĩ đến khám cho Kiều Ân
-Giờ tôi sẽ chuyển tiểu thư xuống phòng chăm sóc đặc biệt- một bác sĩ nói
-Ừ cảm ơn- Kiều Ân lành lạnh nói
Khi được chuyển xuống phòng chăm sóc đặc biệt hắn khá ngạc nhiên khi nhìn thấy nội thất trang trí của căn phòng
Căn phòng có tông chủ đạo màu xanh dương,một giường nằm to được đặt ở giữa, một bộ ghế sopa đặt nhìn ra bên ngoài, bên trái là phòng tắm và wc, tủ lạnh tivi có đủ không khác gì một căn hộ cao cấp.
Hắn đi loanh quanh phòng nhìn
-Hừm nhìn đủ chưa- Kiều Ân lạnh lùng lên tiếng
-Cô có muốn biết thông tin này không- hắn bất chợt lên tiếng
-Chuyện từ một tên thần chết nhàm chán thì có gì là hay ho chứ- Kiều Ân vô tâm nói
-Mẹ của cô bé đó sắp chết rồi........