Sự sống là gì....
Cái chết là gì....
Định mệnh của mỗi con người đều đã được định đoạt từ lúc mới lọt lòng
Không có gì thay đổi được vòng quay của số phận
Nếu người ta thường nói Chúa Trời mang đến sự sống cho con người thì Thần Chết là kẻ tước đoạt đi sự sống đó
Không một ai có thể làm trật đường ray của số phận
Hãy sống để được một lần chết.......
'''|×|×|tui là hàng rào thời gian|×|×|'''
○•○•○•○•○•○•○•○•○•○
Buổi trời sáng không khí trong lành những tia nắng thấp thoáng trên bầu trời vô tận
Ở một biệt thự cổ kính đẹp nhất nước có một người con gái ngồi ngoài lan can của phòng mình để trầm tư suy nghĩ
Khuôn mặt cô không biểu lộ cảm xúc nó lạnh tới mức người nào đứng bên cạnh cũng phải rùng mình
Khuôn mặt đẹp tới mức ai cũng có thể xiêu lòng
Làn da trắng mịn màng được tô điểm là đôi môi đỏ như những cánh hồng nhung, sóng mũi thẳng tắp, hàng lông mi dài cong vút. Đôi đồng tử màu xanh của biển cả
Mái tóc màu nâu bị thổi tung trong gió vài lọn tóc nhỏ đùa nghịch trên khuôn mặt trái xoan
Hồi trước cô là một cô bé dễ thương tinh nghịch, nhưng giờ sau cú sốc lớn đó cô đã thay đổi trở nên một con người lạnh lùng
Cũng phải thôi cú sốc đó xảy ra khi cô chỉ mới 10 tuổi. Không một ai trong chúng ta có thể không thay đổi chính con người mình nếu đặt tình cảnh của mình vào cú sốc đó.
Những lúc cô ngồi một mình thì kỷ niệm lại bỗng ùa về
Gió lạnh lùng lướt qua trên gương mặt thanh tú của cô
-Làm sao để có thể khóc- cô bất giác bật thành tiếng
Phải trên gương mặt ấy làm sao có thể khóc được nữa, nước mắt đã rơi quá nhiều rồi đến nỗi cô chẳng còn biết khóc là gì
Hôm đó là buổi sáng của định mệnh ngày mà thần chết tước đoạt đi sự sống của người cô yêu thương nhất.
-Ba mẹ đi làm đây con ở nhà phải ngoan nhé- Ba cô nói rồi hôn vào má của cô
-Vâng- cô cất giọng líu lô của mình
-Tạm biệt con gái yêu- mẹ cô nói rồi cũng hôn lên má cô
-Tạm biệt ba mẹ- cô nói rồi ngó theo bóng dáng của ba mẹ mình
Nhưng vòng quay số phận của hai người đã dừng lại ở con đường thân quen đến công ty của mình
Một tai nạn giao thông nghiêm trọng đã xảy ra khiến cha mẹ cô tử vong trong lúc đi cấp cứu
-Reng.....reng.....
Tiếng chuông điện thoại của nhà cô vang lên một cô hầu vội vàng chạy ra bắt máy
-Alô
-Alô đây là nhà của ông Trịnh Tùng phải không ?- người đầu dây bên kia nói
-Vâng đúng có chuyện gì sao ạ- cô hầu vội hỏi
-Tôi là công an xin thông báo với gia đình là ông Trịnh Tùng và bà Mai Phương Giang vừa gặp tai nạn và đã được chuyển đi cấp cứu cứu tại bệnh viện Hùng Vương- người kia nói một tràng
-Ông nói gì cơ ông chủ tôi gặp tai nạn- cô hầu vội hỏi lại như không tin được lời vừa nghe
-Đúng vậy- người kia khẳng định
-Vâng chúng tôi sẽ đến ngay- cô hầu hấp tấp nói rồi cúp điện thoại chạy lên phòng có để tên là Kiều Ân
-Cô chủ, ông chủ và bà chủ đã gặp tai nạn- cô hầu hớt hải nói
- SAO- Kiều Ân hét lớn
-Chúng ta mau đến bệnh viện thôi tiểu thư
Hai người nhanh chóng leo lên xe tới bệnh viện
Kiều Ân vội vàng chạy tới những chỉ nhận được cái lắc đầu của vị bác sĩ
-Chúng tôi đã rất cố gắng nhưng họ đã chết trước khi tới được đây
-Kh...không... KHÔNG THỂ NÀO- Kiều Ân hét lên như không chấp nhận sự thật
Cô chạy lại khi thấy bốn nữ y tá đang đẩy ba mẹ cô ra
-BA...MẸ HAI NGƯỜI MAU TỈNH DẬY ĐI- cô hét lớn cố níu hai thân thể cứng đờ khi mất đi sự sống
-Ba mẹ đang đùa với con sao hai người mau tỉnh lại đi không phải ba mẹ đã nói cả nhà sẽ đi chơi vào dịp sinh nhật của con sao hu hu- cô cố gắng lay hai thân thể bắt động
Cô hầu đứng bên cạnh cô bây giờ đang ôm chặt lấy cô để cho người ta đưa ba mẹ cô xuống nhà xác
-KHÔNG ĐƯỢC, KHÔNG ĐƯỢC MANG BA MẸ TÔI TỚI NƠI LẠNH LẼO ĐÓ ĐƯỢC- cô vùng vẫy hét lên rồi ngất lịm đi.
-Kiều Ân....Kiều Ân- tiếng gọi của bà quản gia kim kéo cô về thực tại
-Có gì không bà kim- cô hỏi
-Tôi đã chuẩn bị bữa sáng rồi- bà Kim nói
-Cứ để đấy đi tí cháu xuống
Sau câu nói ấy cô ngước mặt lên nhìn bầu trời bỗng cô nhìn thấy một chuyện không tưởng tượng được.........
Chap 2: Kiều Ân & cuộc đụng độ với Thần chết
Trước mặt Kiều Ân bây giờ là chuyện không tưởng
Một người con trai đứng giữa không trung mặc đồ đen thùi lùi từ đầu đến chân tay cầm lưỡi hái tử thần khuôn mặt lạnh lẽo vô cảm đôi mắt màu tím tro khiến cho người ta không thể không lạnh người làn da trắng nổi bật khi khoác trên mình bộ đồ đen thùi lùi nhìn trông đúng điệu của tử thần
-Ngươi làm gì trên đấy vậy hả- Kiều Ân lạnh lùng nói
-Ta làm gì thì mắc mớ gì đến cô...mà khoan đã- hắn nói như ngộ ra điều gì
-Cô nhìn thấy ta- hắn có hơi ngạc nhiên
-Ngươi tưởng ta đui chắc- Kiều Ân vẫn lạnh lùng nói
-Thường thì chỉ người sắp chết, trẻ con và người có giác quan thứ sáu mới thấy được ta thôi- hắn vẫn bay và cái giọng giá lạnh vẫn theo hắn
-Đồ thần kinh- Kiều Ân khinh bỉ nói rồi bước vào trong
hắn đáp xuống trên lan can rồi cũng theo cô bước vào
-Cô là Trịnh Kiều Ân đúng không- hắn lấy lại phong độ của một thần chết nói
-Thì sao- cô thờ ơ nói
-Ta là thần chết và cô nằm trong danh sách sẽ được ta lấy đi linh hồn- hắn nói nhẹ như không
-Khi nào
-Cô không sợ chết sao- hắn ngạc nhiên
-Ta hỏi khi nào- Kiều Ân bắt đầu mất bình tĩnh
- 25/9 nghĩa là còn 2 tháng nữa
-Được rồi cảm ơn vì thông tin giờ thì đi đi- Kiều Ân nói rồi đứng lên
-Trong thời gian cô chưa chết thì tôi sẽ ở đây- hắn nói với theo
-Tuỳ ngươi- cô lạnh lùng nói rồi bước ra ngoài
×××Dải phân cách thời gian đây×××
Hắn ở đây cũng được mấy ngày rồi mà cứ cô đụng mặt hắn, hắn đụng mặt cô trông hai người giống như hai cục băng tảng nhìn nhau vậy
-Tại sao ngươi cứ ở đây vậy- Kiều Ân tỏ vẻ không thích nói
-Ta đã nói rồi ta sẽ ở đây đến khi nào bắt linh hồn của cô đi- ở trên cây giọng lạnh lẽo phát ra
-Linh hồn khác- cô lạnh lùng hỏi câu không đầu mà đuôi cũng chả có
(Chị này thật kiệm lời)
-Ta sẽ đi tuỳ theo từng cái chết và giờ chết- hắn cũng lạnh lùng đáp lại
-Ồ vậy sao
-Ta thắc mắc thật, ta nghe nói thần chết chỉ là một bộ xương khô nhưng ngươi thì có vẻ không giống nhỉ- Kiều Ân nói rồi nhếch miệng cười
-Cô muốn nhìn thấy hình dáng thực sự của ta
-Có lẽ vậy
Hắn nhảy từ trên cây xuống đứng trước mặt cô
-Nếu vậy hãy nhìn kĩ- hắn nói rồi lẩm nhẩm gì đó khuôn mặt đẹp trai kia biến mất thay vào đó là khuôn mặt trơ xương với hai hốc mắt đen ngòm rồi từ từ cả tay và chân đều trở thành xương trắng hếu các khớp tay lòi ra
-Ồ ta chẳng mấy ngạc nhiên với hình dạng này của ngươi- cô tỏ vẻ thờ ơ
-Không phải cô muốn xem hình dáng thực sự của ta rồi giờ nói vậy sao- hắn nói mà cảm thấy bị xúc phạm
Tuy là một người lạnh lùng và là người chẳng hứng thú gì với con người hay canh vật ở trần gian nhưng hắn vẫn cảm thấy có một chút gì đó rất tức. Đang đứng khoanh tay trước ngực thì Kiều Ân lại hỏi
-Người sợ thần chết vậy thần chết sợ gì- Kiều Ân nói mà giọng vẫn lạnh băng
-............???(im lặng)
-Không biết- hắn lạnh giọng nói vì nghĩ nát óc mà chưa nghĩ ra
- Ồ thế à ta có thứ này rất thú vị- Kiều Ân nói rồi nở một cái cười nhếch môi lạnh lẽo
-Thú vị sao- hắn nói rồi cũng tạo một đường cong tuyệt mỹ
- Đi- Kiều Ân nói một từ ngắn gọn xúc tích dễ hiểu
Hai người đi một lúc thì cô dừng lại ở một cái nhà kho (tự cho là vậy)
-Vào đi- cô nói
Hắn bước theo cô vào chừng vài bước chân thì khuôn mặt bỗng trở nên tái đi..........
Chap 3: Thần chết đi học
Hắn đứng bất động mặt mày tái mét chân lùi về phía sau
-Sao cô lại dẫn tôi tới đây- hắn e dè nói
-Quả nhiên....- cô bỏ lửng câu
Nơi hắn được mang đến đó chính là "chuồng chó bệt dê"
Lũ chó nhìn thấy hắn thì mất bình tĩnh sửa ầm lên
Kiều Ân bước đến chỗ cổng chuồng mở khóa chó ở trong như điên chạy xồ ra chỗ hắn
(Lý do rất đơn giản vì hắn đang trong tình trạng bộ xương khô chó tưởng là xương nên rượt theo đòi ăn)
Hắn chạy lũ chó cũng rượt theo bên ngoài nhìn vào chỉ thấy lũ chó chạy và sủa inh trời chứ không thấy hắn
Hắn nhanh chóng quay trở lại với hình dạng ban đầu và nhảy tọt lên cây
Hắn lạnh lùng liếc xéo cô một cái
-Ngươi thật không thấy xấu hổ vì mình là một thần chết sao- Kiều Ân nói vẫn ngữ điệu lạnh lùng ấy
-Hừ- hắn hừ lạnh mà không thèm nói nữa cho mỏi miệng
................... (im lặng)
Một lúc sau
-Ta muốn ngươi đi học- Kiều Ân nói
-Cô muốn ta đi học ở trường của loài người ư một thần chết như ta mà phải nghe lệnh cô sao sao đừng có mơ- hắn xổ một tràng
-Tuỳ ngươi nếu không làm theo lời ta thì cũng đừng mơ lấy được linh hồn của ta- cô nói lạnh rồi bỏ đi trong khi hắn còn đang đứng bơ bơ
-Cô dám uy hiếp ta được đi thì đi ai sợ ai chứ- hắn nói mà trong lòng đã uất lắm rồi
÷=÷=÷=÷=÷=÷=÷=÷=÷
-Nè tỉnh đi không phải hôm nay cô bắt tôi đi học sao- hắn lay lay cô
-Biến- Kiều Ân lạnh lùng nói rồi với tay cầm chiếc đồng hồ phi thẳng vào hắn
Nhưng hắn nhanh nhẹn né thế là chiếc đồng hồ bay thẳng vào tường nát như tương
(-cái tường quỷ ăn cai gì mà cứng thế hại cái đồng hồ dễ thương này nát rồi huhuhu
-ngu thế ăn xi măng với gạch chứ gì
-à láo dữ nghen ta lấy búa đập cho mày nát bép lun
-á chết tôi rồi)
-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-
- Làm cái gì vậy hả cái tên trời đánh kia- cô quát lớn
-Không phải hôm qua cô nói tôi đi học như một sự trao đổi sao- hắn đứng nói mà cô đã bỏ đi
-Này có nghe tôi nói không hả- hắn tức sôi máu
-IM ĐI
Với trước kia thì hắn gương mặt vẫn lạnh như băng nghìn năm sao bay giờ hắn lại thay đổi nhỉ gương mặt biết tức giận vì đơn thuần thần chết không có cảm xúc của con người hắn chắc hắn đã dần thay đổi khi gặp cô một con người còn lạnh lùng ngang hắn.
-Định mọc rễ ở đây à- cô nói mà chất giọng vẫn lạnh băng
Hắn không nói gì chỉ bỏ đi xuống dưới nhà
-Chào buổi sáng tiểu thư- một cô hầu đứng trước cửa phòng cô nói
Cô lướt qua cô hầu bước từng bước xuống cầu thang trải thảm nhung bước xuống sảnh
Khuôn mặt vô cảm dường như ánh lên một chút gì đó buồn
Căn biệt thự lạnh lẽo chỉ có mình cô buồn nhưng không thể khóc được nữa
-Biến hình đi- cô lạnh giọng
Một người con trai với khuôn mặt lạnh lùng chẳng khác gì so với cô xuất hiện
Các cô hầu nhìn người thanh niên đó có hơi sợ nhưng vẫn bị lu mờ bởi sự đẹp hút hồn của hắn
Gương mặt thanh tú làn da trắng không tì vết (tui ghen tị quá)
Sống mũi thẳng tấp đôi môi anh đào đặc biệt là đôi mắt tím tro của anh ánh lên sự chết chóc
Mái tóc hơi rối khiến hắn thêm đẹp troai
-Đây là ai vậy tiểu thư- bà Kim thắc mắc
-Của nợ
-Của nợ ???- bà Kim nhắc lại mà còn thắc mắc hơn
Sau hai từ đó cô lạnh lùng bước ra xe để lại cho bà Kim nhiều dấu chấm hỏi
-Tiểu thư cô không ăn sáng sao- bà Kim gọi với ra
-Không- nó lạnh lùng nói rồi mở cửa xe bước vào
Hắn cũng theo cô vào trong xe rồi từ từ chiếc xe cũng lăn bánh rời khỏi biệt thự.
Tại học viện HG (HG là viết tắt của Hoàng Gia)
Chiếc xe sang trọng đi thẳng vào sân trường
Cô gái trong xe mở cửa bước ra sau đó theo là một người con trai cũng mở cửa bước ra
Những người ở đó sốc toàn tập bởi sự lạ lùng và hết sức là bất bình thường
Hai người bay giờ là trung tâm của sự bàn tán........
Chap 4: Ngày đi học đầu tiên
Một người con gái bước ra từ chiếc xe sang trọng theo sau là một người con trai phải nói là đẹp trai lạnh lùng
Nhưng cả học viện này không ai là không để mắt tới người con gái bước ra đầu tiên và đó không ai khác chính là Kiều Ân
Cả học viện này đều biết cô là một người lạnh lùng mà ai cũng không dám lại gần chỉ có những kẻ to gan lớn mật mới dám lại gần cô bởi những kẻ sau khi lại gần cô sẽ chết không toàn thây.
Nhưng sức hút từ người con trai này cũng không phải dạng vừa
Đám con gái trong học viện bây giờ nhìn hắn bằng con mắt hình♥_♥
Những giọng la hét không ngừng vang lên
-Anh đẹp trai anh tên gì vậy ?- hs nữ 1
-Anh ơi anh học lớp nào vậy ?- hs nữ 2
-Anh có bạn gái chưa ?- hs nữ 3
....vân vân....&......mây mây.....
Đám con gái thấy trai đẹp là bu như kiến khiến cho hắn sắp nghẹt thở mà chết
-Kiều Ân mau cứu tôi, tôi sắp nghẹn thở chết rồi- hắn gọi to khi thấy cô đang chuẩn bị đi(lạ nhỉ ảnh đã chết rồi mà còn sợ chết nữa)
-Anh sẽ không chết được nữa nhưng sẽ không thể làm gì- cô nói rồi bỏ đi lên lớp
Những người ở ở đó mặt ngu ra bởi không đủ chất xám để hiểu câu nói của cô
...tích tắc....tích tắc.....
Sau một hồi chật vật với đám con gái hám trai trong cái học viện hắn đã vác cái thân tàn ma dại này đến gặp hiệu trưởng
Cộc....cộc
-Mời vào- tiếng người phụ nữ vọng ra
Hắn lết vào phòng đứng trước người đang ngồi chiếc ghế xoay
-Em là học sinh mới mà tiểu thư đã nói
-Đúng vậy- hắn lạnh nhạt nói
-Vậy em tên gì để tôi còn làm hồ sơ cá nhân- người phụ nữ lại lên tiếng
-Vương Gia Kiệt- hắn đáp gọn lọn 3 từ
-Được,tiểu thư có nói xếp cậu chung lớp với cô ấy vậy cậu sẽ học lớp 11A1 nãy tôi có gọi giáo viên chủ nhiệm lên để dẫn cậu về lớp chắc cũng sắp tới rồi
-Ngoáp- hắn ngáp một cái rõ to thể hiện sự chán khi phải nghe
-Cộc cộc...
-Mời vào
-Chào cô tôi lên nhận học sinh mới
-Học sinh đây phiền cô đưa về lớp
-Vâng- bà cô nhìn hắn......♥▼♥(bà cô hám giai)
-Tôi là chủ nhiệm lớp 11A1 tên là Ngọc Trinh
Bà cô và hắn đi về lớp trên đường bà ta hỏi hắn đủ mọi điều nào là tên,sinh ra ở đâu có quan hệ gì với Kiều Ân......vân vân....&.....mây mây......
Nhưng hắn chẳng thèm mở miệng trả lời lấy một câu đúng là đồ kiệm lời mà
Sau hai dãy hành lang thì trước mặt hắn là lớp 11A1. Bà cô bước vào lớp gõ cái thước xuống bàn mén xíu nữa là nứt đôi luôn (bà này nội công thâm hậu thiệt)
-Hôm nay lớp chúng ta sẽ có học sinh mới- giọng chích chòe bông của cô Trinh vang lên
-Học sinh mới sao- nữ sinh 1
-Hy vọng là anh đẹp trai hồi sáng- nữ sinh 2 mơ mộng
-Uk...uk- nữ sinh 3 đồng tình
-Ước gì là một em gái thật dễ thương - nam sinh 1
- Phải đấy- nam sinh 2
..ồn ào.........láo nháo.........
Rầm....tiếng thước lại đập xuống bàn lần này là đi tong cái bàn luôn (hic hic tội nghiệp cái bàn ghê)
-Cả lớp im lặng- bà cô hét lên
.........Im phăng phắc........
-Em vào lớp đi
Hắn mở cửa bước vào trong đứng trên mục nói vỏn vẹn 3 từ không hơn không kém
-Vương Gia Kiệt
Bên dưới nữ sinh hò hét ùm xùm
Hắn chẳng thèm quan tâm đến chỉ để ý người ngồi cạnh cửa sổ đang hướng mặt ra bầu trời
-Em chọn chỗ ngồi đi
Đám con gái trong lớp tranh nhau để hắn ngồi chung mà hắn chẳng để tâm đến đi thẳng xuống bàn trống cạch cô đang ngồi
Lũ con gái thấy hắn đã yên vị ngồi bên Kiều Ân thì tiếc nuối nhưng không dám hó hé gì.
...............Reng reng
Tiếng chuông giờ ra chơi học sinh ùa ra ngoài như thể đi chạy loạn
Kiều Ân cũng bước ra khỏi lớp lên sân thượng nơi lý tưởng để cô ngắm nhìn bầu trời đầy nắng kia
Hắn thấy cô đi cũng len lén đi theo
Mở cửa bước ra ngoài xung quanh trồng vài cây có bóng mát còn lại là hoa lan hoa hồng.....vv vì muốn được nghỉ ngơi nên cô đã biến sân thượng này giống khu sinh thái di động tuy không nhiều cây lắm nhưng rất đẹp đặc biệt là cây hoa anh đào
Kiều Ân đi đến chỗ thường ngày cô hay ngồi bên trên là cây anh đào đang nở rộ dưới cái nắng gay gắt ở Việt Nam. Kiều Ân ngồi xuống cái ghế cô bắt chéo chân thản nhiên nói
-Muốn gì
Đã bị phát hiện hắn bước ra từ cánh cửa đi lại gần chỗ cô đang ngồi
-Không ngờ trên sân thượng ở đây lại trồng cây đấy- hắn nói mà ngó nghiêng
-Vào vấn đề chính- cô nói vì cô thừa biết hắn muốn nói gì
-Được thôi, lý do cô muốn tôi đi học là gì
-Vẫn chưa nhận ra- cô nói mà không thèm nhìn chỉ chăm chăm vào quyển sách trên tay
-......???
-Chuyện hồi sáng còn nhớ chứ- Kiều Ân vẫn lạnh lùng nói
-Nó có liên quan gì đến.....chẳng lẽ....
-Anh không thể tổn hại đến con người thì chỉ còn cách chịu đựng
-Lý do là gì
-Vì một chữ mà thôi............