Truyen teen - Em định trốn tránh đến bao giờ trang 8
Chương 15: Thuận theo tự nhiên
Tuy nói rằng hai người chúng tôi sẽ chuyển tình yêu thành tình bạn bè nhưng cả hai người chúng tôi đều rất khó khăn với mối quan hệ này: từ thân mật chuyển sang giữ kẽ - khoảng cách rất gần lại chuyển thành xa - quả thật là khó khăn.
Tôi tìm đủ mọi cách để không phải về căn hộ chung sớm, thường 11 giờ - 12 giờ đêm tôi mới về. Có hôm tôi đi la cà cùng Hạnh Quỳnh, có hôm lại rủ John đi dạo. Tôi nói thẳng thắn với John về tình cảm của mình và quyết định của tôi : "Nếu anh còn đặt tình cảm vào công việc thì tôi sẽ nghỉ việc. Ở công ty chúng ta là đồng nghiệp, ra khỏi công ty chúng ta là hai người bạn không hơn".
John chỉ cười mà không nói gì. Anh kể cho tôi nghe về mối tình đầu tiên của anh. Hóa ra, người tình đầu tiên của anh là một cô gái Trung Quốc. Cô ấy là người năng động và cá tính. Hai người bọn họ rất yêu nhau, nhưng bởi vì cô ấy phải về nước, không định cư ở Mỹ, hai người họ đã cãi nhau và chia tay nhau. Đó là khoảng thời gian John rất đau khổ. Chia tay xong cũng là lúc tốt nghiệp Đại học, John quyết định rời Mỹ đến Việt Nam, vừa vặn "đầu quân" cho công ty hiện tại. Công việc mới căng thẳng, lại thêm chuyện tình cảm thất bại, anh phải tìm đến bác sỹ tâm lý. Bác sỹ tâm lý cũng là người Mỹ, khoảng 40 tuổi. Bởi vì thấy tôi cũng chật vật tìm bác sỹ tâm lý nhưng không hiểu biết về việc này lắm nên anh mới giới thiệu với tôi bác sỹ tâm lý của anh. Dần dần anh có tình cảm với tôi. Ấy vậy mà một lần nữa tôi lại từ chối anh. Lần thứ 2 bị cự tuyệt bởi một cô gái Châu Á, có lúc say, anh đã tuyên bố sẽ không yêu thêm cô gái Châu Á nào nữa. Con gái Châu Á thật là khó hiểu - anh lèm bèm nói.
Tôi im lặng ngồi nghe anh chia sẻ. Hai chúng tôi đúng như hai người bạn tri kỷ ngồi nghe tâm sự của nhau. Nếu không chia sẻ chuyện tình cảm, thì hai chúng tôi lại bàn chuyện công ty. Anh nói sẽ cuộc sát hạch tới đây sẽ chọn ra hai người xuất sắc, gửi sang Mỹ đào tạo khóa cấp tốc 3 tháng.
Thông báo này được đưa ra khiến các nhân viên đều hào hứng. Gần một năm qua, công ty chúng tôi đã tuyển đủ nhân viên cho các vị trí còn thiếu. Công ty chúng tôi có qui định: mọi nhân viên, kể cả nói chuyện phiếm cũng phải nói tiếng Anh, vì thế chúng tôi có thói quen nói tiếng Anh mọi lúc mọi nơi. Ban đầu tuy hơi khó bắt nhịp, sau dần thì quen.
Hình như thời tiết hôm nay dịu hơn, nhìn lên cuốn lịch để bàn, chớp mắt một cái, đã sắp Tết Nguyên Đán đến nơi rồi. Tôi đã 23 tuổi rồi. Còn 2 năm nữa, tôi sẽ tốt nghiệp tại chức Kinh Tế.
Tôi đang chìm vào suy nghĩ thì nghe tiếng chuông điện thoại đổ dài. Bài hát "It's not goodbye" ngân vang. Tôi vội vàng ấn nút nghe. Quả thật, đã thật lâu tôi không dám nhận điện thoại của anh. Sau khi nói rõ ràng với Đức Vĩnh, tôi mới dám nhận điện thoại anh gọi tới.
- Phụng Yến, anh nhớ em.
Giọng anh luôn trầm ấm, tôi cố nghe lời anh nói, tưởng tượng ra khuôn mặt anh khi nói nhớ tôi sẽ như thế nào. Tôi cố nghe tiếng hít thở của anh.
- Yến, có nghe anh nói không? Yến?
Tiếng anh vội vàng nói trong điện thoại làm tôi bật cười. Người đàn ông này, làm sao tôi có thể quên được đây.
- Em nhớ anh, em yêu anh. Biết không?
Tôi nhẹ giọng nói nhỏ. Tim tôi đập thình thịch, mặt tôi bất giác đỏ bừng. Đây là lần đầu tiên, tôi công khai nói yêu thương với anh.
- Yến, em vừa nói cái gì, nói anh nghe lại. Yến, nói lại cho anh
Khánh Phong nói dồn dập trong điện thoại. Tôi bật cười.
- Anh không nghe thấy thì thôi, em làm việc tiếp đây.
Nói xong tôi cúp máy luôn. Tự cười một mình. John đi ngang qua, thấy cái mặt tôi đỏ phừng phừng, anh lấy điện thoại ra chụp rồi chia sẻ lên máy tính cho mọi người cùng xem. Tôi xấu hổ không thể chịu được.
Mọi việc cứ để thuận theo tự nhiên, ngẩng đầu đối mặt còn hơn là cúi đầu chối bỏ mọi thứ. Mặt trời lặn rồi lại mọc, mặt trăng khuyết rồi cũng đến lúc tròn. Có những việc xảy ra trong quá khứ không thể xóa được. Thay vì cố quên thì nên học cách chấp nhận còn hơn. Chỉ là chấp nhận như thế nào và khắc phục như thế nào thì không phải ai cũng làm được. Làm người - hơn nhau ở chỗ đó.
Tôi đã học được điều này từ John - một người đàn ông Mỹ.
Tết. Vì mua vé muộn nên tôi đón giao thừa trên không trung. Cảm giác đón Tết lần này khác hẳn mọi năm. Vừa là đón Tết trong không trung trong tâm trạng hưng phấn và tình yêu ngọt ngào của Khánh Phong khiến tâm trạng tôi bồng bềnh hơn. Lần đầu tiên, tôi thả lỏng tâm trạng như vậy.
Tôi về nhà, Phụng Lê nhảy lên vì vui mừng. một năm không gặp, xem chừng Phụng Lê đã thay đổi rất nhiều. Tôi tranh thủ 3 ngày Tết đi chúc tụng họ hàng nội ngoại. Ngày thứ 4, tôi thu mình trong áo trend coach, đi lang thang quanh hồ Gươm, đón từng đợt gió lạnh thổi từng đợt. Tôi cứ đứng như thể muốn gió mùa đông mang hết mọi muộn phiền trong tôi đi, cuốn sạch những hình ảnh xấu xa trong quá khứ đi. Điện thoại báo có tin nhắn. Tôi mở điện thoại xem tin nhắn gửi từ số máy của Đức Vĩnh. Anh nói nhớ tôi.
Tôi không nhắn tin trả lời anh.
Tôi biết anh sẽ không trách tôi. Ngược lại anh quá hiểu tôi.
Khánh Phong nhắn tin cho tôi lên mạng lúc 9 giờ tối. Tôi đã tiết kiệm 4 tháng mới đủ tiền mua một cái laptop, rất may bây giờ tôi lại dùng được vào việc liên lạc với Khánh Phong. Đọc xong tin nhắn của Khánh Phong, tôi thầm mong trời nhanh tối để được nhìn thấy anh.
Điện thoại của tôi lại đổ chuông, là dãy số lạ. Tôi lưỡng lự định từ chối nhưng ngón tay lại chạm vào nút chấp nhận. Tôi nghe thấy bên kia hít một hơi, như là đang hút thuốc lá, giọng nói nam giới vang lên: Yến, là anh. Em về Hà Nội rồi phải không?
Tôi lảo đảo ngã ngồi lên bãi cỏ. Là Long Trịnh gọi. Trong đầu tôi, từng đợt sóng điên cuồng xô đẩy. Cứ nghe đến cái tên Long Trịnh, tôi lại nhớ về quá khứ đen tối kia. Từ ngày gặp lại Long Trịnh, tôi càng hoảng hốt hơn, cậu ta rất giống người đàn ông kia. Từng đường nét trên khuôn mặt, kể cả dáng đi, cách nói chuyện nhát gừng, đều rất giống. Cứ như thể họ là một người phân thân ra làm hai. Suốt thời gian qua, tôi đều gặp ác mộng, đều là những hình ảnh lúc nhỏ, lúc thì là ông ta cưỡng bức tôi, lúc lại là Long Trịnh. Tôi rối loạn tâm lý đến mức phải tìm đến bác sỹ trị liệu. Bây giờ, cậu ta lại tìm đến tôi. Bóng ma vừa đuổi khỏi tiềm thức của tôi giờ lại quay lại. Tôi khóc như một người điên giữa sự vắng lặng của ngày mùng 4 Tết. Khóc mãi thì cũng mệt. Tôi run run cầm lên điện thoại, phát hiện ra điện thoại vẫn đang ở chế độ nghe.
Tôi lấy hết sức, thì thào trong điện thoại: "Mình đang ở Hồ Gươm, cậu đến đây đi".
Tôi ngồi an tĩnh trên ghế đá, từng đợt gió lạnh lay động cành liễu rũ rượi bên hồ. Tôi nghe bước chân đến gần, ngẩng đầu lên, tôi thấy Long Trịnh nhìn tôi với ánh mắt pha lẫn nhiều tư vị đan xen: yêu thương có, đau lòng có, tức giận có. Cậu ta lặng lặng ngồi xuống cạnh tôi. Cởi áo khoác lên người tôi, hai tay bàn tay to lớn của cậu ta bao lấy tay tôi. Tôi nhìn một loạt hành động của cậu ta xong, như đứa trẻ giận dỗi, tôi rút tay ra khỏi tay cậu ta, đứng bật dậy, ném áo khoác trả lại cậu ta. Tôi hổn hển nói: "Long Trịnh, buông tha cho tôi đi. Buông tha cho tôi đi được không?"
- Em nói gì. Buông tha sao. Tôi đã phải phấn đấu hết sức mình để có thể tự mình tồn tại, để có thể tự tin đứng trước em, mà bây giờ em nói cái gì. Em nói buông tha. Vậy em nói đi, em cút ra khỏi đầu óc của tôi, cút đi, sao cứ vẩn vơ trong đầu óc tôi làm gì.
Tôi không còn hơi sức mà khóc nữa. Tôi làm gì nên tội cơ chứ. Tôi có làm gì đâu tại sao tôi lại vướng vào những chuyện trớ trêu như vậy.
Long Trịnh vươn tay ra, nắm lấy tay tôi, ý muốn kéo tôi ngã vào ngực cậu ta. Tôi vung tay ra, tỏ ý từ chối. Long Trịnh thở dài. Cậu ta nhìn xa xa về phía trước, không nhắm vào mục tiêu nhất định nào, vừa hút thuốc vừa nói:
- Yến, anh thích em từ lâu rồi. Em gọi ông bà già là bố mẹ, anh đã vui sướng biết nhường nào. Đến cả em trai anh cũng thích em, em không biết lúc đó hai anh em anh đã đánh nhau tơi tả thế nào. Chuyện của em với ông già, anh không nói với ai cả. Chỉ có một mình anh biết thôi. Ông già làm trò bẩn với em, anh biết hết. Thời điểm nhà anh chuyển đi, anh vừa vui lại vừa buồn. Lúc đó ông già ly hôn với bà già. Tuy ảnh hưởng đến sự nghiệp quân nhân nhưng ông ấy có bồ, lại có con với mụ đàn bà kia. Hai anh em anh đều ở với bà già. Em thi chuyển cấp, học trường nào, con đường em thường đi qua, anh cũng đã đi qua. Anh vô học nhưng không có nghĩa là mù chữ. Anh ra đời sớm, cũng như em. Tại sao em không chấp nhận anh? Tại sao? Bởi vì em sợ đối mặt với ông già hay sao? Ba mẹ con anh từ mặt ông ta từ lâu rồi. Ông ta sống chết thế nào anh cũng không quan tâm. Yến, chấp nhận anh đi. Yến !
Tôi bàng hoàng, ngồi phịch xuống ghế. Tôi phải nói gì với Long Trịnh, tôi phải nói thế nào đây?
Thấy tôi trầm ngâm, Long Trịnh cũng yên lặng, thỉnh thoảng lại rít thuốc. Cậu ta đã 3 điếu liên tục, tôi giật lấy điếu thuốc từ tay cậu ta.
- Tôi cấm cậu hút thuốc. Cậu đừng tự hành hạ bản thân mình như thế. Cuộc đời tôi, một tay bố cậu phá hủy. Suốt nhiều năm nay, tôi sống trong cảm giác tội lỗi, không có một ngày nào yên thân, ra đường không dám ngẩng đầu, tôi giãy dụa trong mớ quá khứ bẩn thỉu đó. Mỗi khi nhìn thấy cậu tôi lại nhớ đến ông ta. Thử hỏi làm sao tôi thích cậu được đây. Cậu tha cho tôi đi. Có nhiều cô gái khác tốt hơn tôi gấp trăm nghìn lần, sao cứ phải là tôi.
- Anh nói để em biết, ngoài anh ra, không thằng đàn ông nào chấp nhận lấy một người như em. Thằng người yêu em, chỉ một câu nói của anh mà nó đã bỏ của chạy lấy người. Anh không ngại sử dụng lại trò đê tiện này với thằng khác. Cứ một thằng đến với em, anh sẽ lại nói cho chúng nó biết em là người thế nào. Em tưởng em thanh cao lắm sao. Em cũng như anh mà thôi.
Long Trịnh gằn giọng nói, từng chữ như bóp nghẹt cổ họng tôi, hóa ra, Khánh Phong vì biết quá khứ đê hèn của tôi mà bỏ rơi tôi. Tôi muốn giấu diếm cũng không được rồi. Anh thương hại tôi sao? Hay anh cảm thấy tò mò về tôi, dù gì anh cũng đạt điểm tâm lý xuất sắc cơ mà.
- Chuyện quá khứ của tôi, không riêng một mình cậu mới biết. Nếu tôi đếm không sai, có ít nhất 3 người đàn ông khác đều biết về quá khứ của tôi. Họ đều tôn trọng tôi chứ không giống như anh. Anh tưởng một mình anh mới rộng lượng chứa chấp tôi hay sao. Tôi không cần. Anh bảo anh yêu tôi. Anh muốn giày vò tôi để trả thù đời thì đúng hơn. Chúng ta đều 23 tuổi, nhưng nhờ phúc của bố anh, tôi chưa bao giờ có được một tuổi thơ trong sáng thuần khiết, nhờ phúc của anh, tôi không được hưởng tình yêu thương của người đàn ông khác. Tôi cảm ơn bố con anh nhiều lắm.
- Yến, đừng như thế có được không. Anh yêu em, anh yêu em hơn hết thảy mọi thứ trên đời này. Em muốn gì, em cần gì, anh sẽ làm cho em. Anh sẽ bảo vệ em, sẽ yêu thương em. Ngoài em ra, anh không ngó ngàng đến cô gái nào khác. Tình yêu của anh dành cho em hơn 10 năm nay, chẳng lẽ em không nhận thấy hay sao.
- Long Trịnh, tình yêu không thể ép buộc được. Tôi đã đi điều trị tâm lý, bác sỹ đã giải thích và phân tích rất nhiều điều cho tôi. Cậu đừng cố chấp nhất như thế có được không? Cậu ép buộc tôi phải yêu cậu, cậu cố gắng trói buộc tôi, đó không phải là tình yêu mà là sự chiếm hữu. Cậu chưa hiểu gì về tình yêu cả. Nếu thật sự yêu tôi, cậu sẽ mong muốn tôi hạnh phúc chứ không phải nhìn thấy tôi đau khổ thế này. Khi hai người yêu nhau, người này sẽ luôn làm mọi việc để người kia vui vẻ và hạnh phúc. Cậu bình tâm lại và suy nghĩ về lời tôi nói hôm nay xem.
Long Trịnh không nói gì, cứ ngồi yên lặng như vậy. Tôi thở dài. Hai chúng tôi ngồi cạnh nhau như thế cho tới khi bụng tôi kêu ùng ục. Long Trịnh kéo tôi đi ăn.
Ngày Tết, hàng quán sơ sài, giá đồ ăn lại cao. Long Trịnh vẫn thản nhiên gọi đồ ăn, rồi gắp thức ăn cho tôi. Cậu ấy nói cậu ấy đã muốn làm điều này từ rất lâu rồi mà vẫn chưa có cơ hội. Hôm nay được ngồi cạnh tôi, được nắm tay tôi, được ôm tôi, được đi ăn với tôi, trong cuộc đời cậu ta, hôm nay là một ngày hạnh phúc.
Ăn xong, Long Trịnh đưa tôi về nhà. Cậu ta lên nhà chào mẹ tôi. Tôi nhận thấy mẹ tôi rất thích Long Trịnh, những việc cậu ta làm cho mẹ tôi, tôi thật sự biết ơn. Nếu không có cậu ấy giúp đỡ, chắc mẹ tôi cũng không khỏe mạnh như thế này.
9 giờ tối, tôi mang máy tính ra quán cà phê có wifi rồi lên mạng. Vừa đăng nhập vào mạng xã hội, tôi thấy Khánh Phong gửi nhiều hình ảnh và viết lên topic của tôi. Anh viết:
- Vợ, anh nhớ em nhiều lắm. Anh yêu em vô cùng. Anh chỉ mong kết thúc nhiệm kỳ này càng nhanh càng tốt, anh nhớ em đến khô cả người rồi đây. Còn 2 năm nữa là kết thúc nhiệm kỳ, anh về sẽ trói em bỏ vào túi luôn. Anh luôn thấp thỏm từng ngày, chỉ sợ vợ anh xinh đẹp thế bị người đàn ông khác bắt cóc mất. Vợ, ngoài anh ra, đừng nói chuyện với ai nhé, đừng nhận lời đi ăn hay đi uống cà phê với ai nhé. Vợ, em đồng ý đi.
Tôi nhìn màn hình máy tính tủm tỉm cười, nhưng cũng không viết trả lời lại. Tôi mở skype, đăng nhập. Nick của tôi vừa sáng, tôi đã thấy Khánh Phong gọi cho tôi. Hai chúng tôi đều mở video chat. Tôi và anh nhìn nhau, hai chúng tôi nhìn nhau mà không nói nên lời. Bao nhiêu điều tôi muốn nói với anh đều mắc ở cổ họng.
Anh - hình như gầy đi
Anh - hình như có nét mệt mỏi.
Tôi không thể ngăn nước mắt ngừng tuôn. Anh đưa tay lên màn hình, làm như đang lau nước mắt cho tôi. Anh nói: "Đừng khóc, vợ, khóc xấu lắm".
Tôi không thể kìm nén hơn, òa khóc. Đang còn trong dịp Tết nên trong quán vắng người, chỉ có người chủ quán nhìn tôi. Chị ấy đến gần, nhìn vào máy tính của tôi, chị cười vỗ vai tôi: "Nhớ người yêu phải không?". Nói xong chị đưa giấy ăn cho tôi thấm nước mắt.
Chị còn dí dỏm trêu: "Này, chàng trai, cô ấy xinh lắm. Đi xa lâu là bị người khác cướp mất người yêu đấy".
Tôi đỏ mặt, vừa khóc vừa cười. Xấu hổ quá.
Anh nhỏ nhẹ: "Vợ, vừa khóc vừa cười. Xấu lắm".
Hôm đó, hai chúng tôi nói chuyện với nhau lâu thật là lâu, cho tới khi chị chủ quán ra hiệu đóng cửa. Đầu năm, mở hàng lấy may nên đóng cửa sớm. Nói là sớm, cũng đã là 11 giờ đêm rồi.
Đêm đó, tôi ngủ rất ngon. Tôi mơ về anh. Tôi mơ anh nắm tay tôi, dắt tôi đi trên con đường đầy lá vàng rơi, tôi mơ thấy anh nói yêu tôi. Tôi mơ thấy tôi mặc áo cô dâu, đứng cạnh tôi là anh -chú rể đẹp trai ngời ngời. Tôi còn mơ nhiều lắm.
Chương 16: Rõ ràng và dứt khoát
Tôi ở nhà đến mùng 5 Tết thì đáp chuyến bay trở lại Sài Gòn. Đón tôi ở sân bay là Đức Vĩnh. Nếu là trước đây, anh sẽ ôm tôi vào lòng rồi hôn tôi nồng nàn. Nhưng bây giờ, vị trí của cả hai người chúng tôi đều thay đổi. Bạn - một từ tuy nhẹ nhưng hóa ra lại nặng nề với hai chúng tôi. Lần trước chat video với Khánh Phong, anh đã giao nhiệm vụ cho tôi bằng mọi giá phải cắt đứt hết tình cảm nam nữ với mấy người đàn ông kia. Tôi đã buồn cười với cái từ " nhiệm vụ" mà anh dùng. Bây giờ nhìn Đức Vĩnh và nhìn lại bản thân tôi, tôi phải công nhận từ " nhiệm vụ" quả là chính xác.
Theo như kế hoạch ban đầu, nhóm chúng tôi sẽ ở trong Sài Gòn từ 1 đến 2 năm rồi chuyển ra Hà Nội. Tôi chưa biết bao giờ thì sẽ được chuyển ra Hà Nội, cho nên, tôi sẽ phải tận dụng thời gian này cố gắng giữ lại tình bạn giữa tôi và Đức Vĩnh.
Nếu nói tôi không có tình cảm với Đức Vĩnh là giả. Với sự chăm sóc nhiệt tình của anh, sự quan tâm động viên an ủi của anh - dù là người cứng đầu cứng cổ như tôi - cũng bị anh làm cho mềm lòng. Có một điều mà tôi nhận ra, đó là tôi không hề vương vấn mùi hương cơ thể của anh giống như với Khánh Phong. Nhiều khi tôi tự cho rằng mình bị dở hơi, là đầu óc có vấn đề, nhưng từ phản ứng cơ thể, tôi thú thật là tôi không hề có ham muốn Đức Vĩnh. Với Khánh Phong thì khác, tôi muốn anh ôm tôi, xoa lưng cho tôi, xoa phần eo, nắn nắn cái mông. Ban đầu tôi phỉ nhổ bản thân tôi, vì những ham muốn bẩn thỉu đó. Những lúc như thế, bỗng nhiên tôi lại bị bóng ma quá khứ trùm vào mặt, bởi vậy những lúc Khánh Phong ôm hôn tôi, sờ sờ tôi, khi ham muốn trong tôi nảy sinh cũng là lúc tôi đẩy Khánh Phong ra. Tôi vừa muốn anh ôm nhiều hơn đồng thời cũng lại sợ chuyện kia. Những điều này đã giằng xé tôi suốt cả quãng thời gian tôi và Khánh Phong bên nhau. Cho đến tận bây giờ, khi internet phát triển, thông tin cũng nhiều hơn, tôi đã hiểu ra nhiều vấn đề. Phản ứng cơ thể là phản ứng nguyên thủy của mỗi con người. Từ khi sinh ra, mỗi người đã chứa chấp "nó". Cộng thêm với việc gặp bác sỹ tâm lý nên tôi cũng hiểu phần nào về tâm sinh lý con người. Từ khi dậy thì tới bây giờ, tôi mới hiểu sự phát triển của cơ thể và tâm lý của từng giai đoạn. Tôi nhớ là bác sỹ tâm lý của tôi đã phải rất kiên nhẫn khi muốn tôi kể lại toàn bộ quá trình phát triển của tôi, những điều làm tôi sợ hãi, những việc khiến tôi ám ảnh. Bác sỹ tâm lý của tôi là đàn ông, việc này càng làm cho tôi ngại ngùng. Ngoài Diệu Vũ, tôi chưa từng nói với ai về những điều kinh tởm kia. Tôi rất khâm phục sự nhẫn nại của vị bác sỹ này.
Đức Vĩnh xách vali cho tôi. Hai chúng tôi đi song song nhau, vừa đi vừa hỏi han, trêu chọc nhau như hồi mới quen. Cả tôi và anh đều cố gắng đẩy vị trí của mình về chữ " Bạn". Nói thật, tôi không đành lòng để anh buồn vì tôi. Bởi nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ rất áy náy và tự trách bản thân.
Đưa tôi về căn hộ chung, rồi lại chờ tôi vệ sinh cá nhân xong, Đức Vĩnh đưa tôi đi ăn. Nếu vô tình gặp bạn bè anh thì tôi luôn giới thiệu là em họ.
Em họ - danh hiệu này quả là không tệ. Tôi nghiễm nhiên trở thành em họ của anh. Có lẽ, với danh hiệu này, ở chỗ đông người, anh và tôi sẽ biết tự kiềm chế mình hơn.
Sau 1 tuần, Diệu Vũ cũng bay vào Sài Gòn. Hai chúng tôi gặp nhau mà như kiểu ngàn năm chưa nhìn thấy nhau. Có Diệu Vũ, Đức Vĩnh sẽ ít kiếm cớ gặp tôi hơn. Hàng ngày, tôi vẫn đi làm và đi học. Cuối tuần, tôi và Diệu Vũ phải nói là ăn chơi mút mùa. Khánh Phong không gặp được tôi trên mạng thì giận lắm. Tôi toàn phải năn nỉ anh này nọ, rồi viện cớ nếu không đi chơi với Diệu Vũ thì nhỡ có anh này anh kia nhòm ngó thì sao. Khánh Phong cũng đành phải đồng ý với lý do vớ vẩn này của tôi.
Vì Sài Gòn bốn mùa đều là mùa hè nên chúng tôi thỉnh thoảng cũng đi bơi.
Chớp mắt một cái đã là tháng 7. Tôi không có mặt trong danh sách 3 nhân viên ưu tú gửi sang Mỹ đào tạo. Mặc dù hơi buồn nhưng tôi sẽ cố gắng để năm tới sẽ có tên trong danh sách này.
Nửa năm qua, Diệu Vũ cũng đã nhanh chóng ổn định công việc.
Tháng 7, mùa du lịch. Tôi và Diệu Vũ quyết định đi biển. Hai chúng tôi chọn Đà Nẵng là nơi chơi thả ga. Vào một ngày giữa tháng 7, có hai cô gái mặc bikini đang tung tăng chơi ngoài biển. Diệu Vũ đã phải thuyết phục tôi đến gãy lưỡi, tôi mới dám mặc bikini. Hai chúng tôi đi đâu cũng như hình với bóng khiến cho mọi người xung quanh đồn đoán hai chúng tôi là lesbian. Kệ, thiên hạ nghĩ gì cũng không cần phải quan tâm. Vì tiền nong có hạn nên chúng tôi tiết kiệm tối đa mọi chi phí. 3 ngày ăn chơi kết thúc, chúng tôi lại lao vào công việc.
Diệu Vũ upload ảnh của tôi và cô ấy lên trang mạng xã hội. Ngay lập tức, Khánh Phong gọi điện thoại về cho tôi. Quả thật bây giờ tôi rất ít vào trang mạng xã hội, thỉnh thoảng tôi đảo qua đảo lại nhòm ngó một chút rồi thoát ra nên cũng không biết Diệu Vũ upload ảnh lúc nào. Khánh Phong mở video chat, hằm hằm tức giận, hỏi tôi vụ đi biển kia là thế nào, ai cho phép mặc hở hang như thế. Anh giận đùng đùng, tôi còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, anh đã công khai chỉ trích tôi. Trong lúc anh nóng giận, tôi còn nghe thấy anh nói: bản chất không thay đổi.
Tôi choáng váng. Thật sự là choáng váng. Tôi ngồi im nghe anh nói mà không có phản ứng gì. Tôi chỉ nghe loáng thoáng anh nói rằng không cho phép tôi đi biển cùng ai khác, kể cả là với Diệu Vũ, không cho phép tôi mặc bikini....còn nhiều cái không cho phép lắm.
Anh mắng tôi y như là cấp trên trách phạt cấp dưới, cùng một giọng điệu, cùng một cử chỉ - tất cả đều mang âm hưởng quân đội. Anh thấy tôi im lặng, không có phản ứng gì, lúc đó anh mới dừng lại. Tôi gượng cười, nói sẽ tuân thủ theo những qui định của cấp trên đề ra. Lúc đó anh mới nở nụ cười sáng lạn. Tôi gồng người lên để cười, để trêu đùa anh, cố tỏ ra bình thường. Sau khi kết thúc trò chuyện, tôi lặng lẽ ôm gối nằm khóc. Tôi gọi cho Diệu Vũ, rủ cô ấy đi lang thang. Diệu Vũ lôi phắt tôi vào bar. Tôi từ chối. Tôi muốn một nơi yên tĩnh, để suy ngẫm.
Tôi và Diệu Vũ nói chuyện trên trời dưới biển, tôi liền có quyết định: một lần nữa trốn khỏi Khánh Phong. Trong ý nghĩ của anh, tôi là một cô gái buông thả. Nếu không có ý nghĩ này thì lúc tức giận, anh đã không thốt lên 5 từ: bản chất không thay đổi. Tôi hiểu được tâm lý này là nhờ bác sỹ tâm lý trị liệu cho tôi. Nghĩ là làm, hôm sau, trên mạng xã hội của tôi, tôi ghi rõ dòng chữ: Rõ ràng và dứt khoát là hai yếu tố tạo nên vợ của bộ đội Ngoại giao. Vì tôi là người không rõ ràng và không dứt khoát nên tôi không có tố chất làm vợ của lính Ngoại giao. Sau đó tôi đưa số điện thoại của Khánh Phong vào danh sách blacklist - chặn cuộc gọi. Tôi lại bắt đầu một cuộc "cải tổ" lại bản thân.
Hạnh Quỳnh không biết vì sao dạo gần đây tôi lại thay đổi đến chóng mặt như thế. Nếu là trước đây, tôi sẽ than thở cùng cô ấy, nhưng bây giờ, tôi tìm mọi cách khiến mình bận rộn. Chỉ có bận rộn mới khiến tôi quên đi mọi thứ. Tôi còn yêu Khánh Phong không? Còn chứ. Việc tôi có thế đến với Khánh Phong hay không lại là một chuyện khác.
Tôi lại một lần nữa trốn tránh khỏi Khánh Phong. Tôi nghĩ: bây giờ yêu nhau, anh còn nghĩ tôi là buông thả, vậy sau này lấy nhau, anh sẽ làm gì tôi đây. Dù tôi làm sai, nhưng tôi không muốn anh phải cố chấp yêu và lấy tôi làm vợ để rồi ngày ngày dày vò tinh thần của tôi. Tôi đã có quá nhiều chuyện để phải nghĩ rồi.
Cuộc sống của tôi vẫn cứ thế trôi đi. Thẳng tới cuối năm, Xu nhắn tin cho tôi sẽ đi Czech, vừa vặn là Tết Nguyên Đán, tôi và Diệu Vũ hồ hởi ra sân bay, đáp chuyến bay về nhà. Tôi hi vọng có cơ hội gặp Xu.
Tôi không còn nhớ gì đến Khánh Phong. Không phải là hoàn toàn không nhớ mà là tôi cố gắng không nhớ đến anh. Cả tôi và Diệu Vũ đều thống nhất không nhắc đến Khánh Phong nữa. Lần này, tôi quyết định buông tay. Hay nói cách khác, tôi mong anh sau lần này sẽ vì mệt mỏi với mớ bòng bong do tôi tạo ra mà tìm cô gái khác. Tôi mong anh vui vẻ và hạnh phúc. Đó là mong muốn của tôi.
Sinh nhật tôi năm nay, tôi tắt hết điện thoại, trốn vào một góc quán bar, ngồi uống rượu cùng Diệu Vũ.
Một năm nữa lại qua đi.
Tôi viết đơn xin công ty cho tôi ở hẳn chi nhánh trong Sài Gòn. Như vậy, tôi cùng với John, Hạnh Quỳnh và vài người nữa sẽ tiếp tục đi Đà Nẵng, mở tiếp chi nhánh nữa.
Hết Tết, tôi sẽ cùng đồng nghiệp lăn lộn trên mảnh đất Đà Nẵng. Cuộc đời tôi, có lẽ, sẽ luôn là trốn tránh.