- Lè Thiên , anh nói cái gì vậy . Nghe chẳng liên quan nha , anh nói chuyện khó hiểu hồi nào vậy hả ???
Hàn Thiên vẫn tiếp tục bước đi , mặc kệ những lời nói léo nhéo trên lưng mình . Tiểu Oanh Oanh không ngừng huyên thuyên 1 mình , mệt mỏi cũng ngủ thiếp đi trên tấm lưng ấm áp và vững chãi của anh .
Dù phải cõng em cả đời , anh cũng không hổi tiếc . Mãi mãi ngoan ngoãn như vậy nhé , đừng chạy lung tung nữa . Tìm em mệt nắm .
*****************
Tiểu Oanh Oanh thức giấc , ánh mắt nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh mà nheo mắt nhìn . Hàn Thiên đang nằm ngủ bên cạnh cũng bị cô chọc cho phát bực .
- Tiểu Oanh Oanh , anh đang rất mệt nha .
Tiểu Oanh giả vờ như không nghe thấy gì , đôi tay vẫn làm loạn trên người anh . Hàn Thiên thật sự bất lực với cô , khẽ nhíu mày .
- Ngoan ngoãn không thì bảo ???
Tiểu Oanh lắc đầu , khuôn mặt thách thức trưng ra .
Em đúng là coi trời bằng vung rồi , đã vậy anh sẽ không tha cho em nữa .
Hàn Thiên kéo mạnh cô về phía mình , ánh mắt nhìn cô đầy sát khí . Tiểu Oanh Oanh cảm nhận được sự nguy hiểm này , khẽ mở miệng van xin
- Em sẽ báo cảnh sát nếu như ......
Chưa kịp nói hết câu , Tiểu Oanh đã bị anh bịt miệng . Đôi tay đầy ma lực khiến cơ thể cô nóng ran
- Sau khi ăn em xong , anh sẽ đưa em đến đồn cảnh sát .
Tiểu Oanh Oanh lấy tay che khuôn mặt ửng hồng . Cả người bị lột sạch không còn một mảnh giáp che thân , bị ăn từ đầu đến cuối không sót lại gì .
......................
Tiểu Oanh Oanh nằm trên giường mệt mỏi , khẽ đánh vào người tên chủ tịch hách dịch bên cạnh
- Anh phải đền cho em ....huhu
Hàn Thiên kéo cô lại gần mình , hơi thở ấm áp phả vào vành tai cô đầy ma mị
- Anh sẽ đền , nhưng để tối nha .
Tiểu Oanh Oanh khuôn mặt biến sắc hoàn toàn , chỉ định khiến Hàn Thiên phải chịu trách nhiệm chứ đâu phải muốn chuyện này lại tiếp tục xảy ra như vậy .
- Hàn Thiên , anh là đồ biến thái
Anh xiết chặt lấy cô trong tay , đôi môi nhếch lên 1 nụ cười tuyệt đẹp - Yêu anh thì em cũng biến thái hoàn toàn rồi , còn cựa quậy nữa anh sẽ không chờ đến tối đâu .
Yêu anh thì đâu có nghĩa em biến thái giống anh đâu , Hàn Thiên biến thái .....Hàn Thiên biến thái .......Hàn Thiên biến thái ........ anh là của em .
Hàn Mạc nằm trong bệnh viện , trong tình trạng gần đất xa trời .
Ông nhếch miệng cười , ánh mắt buồn rầu nhìn xa xăm
Bao nhiêu năm qua ta đã gây ra quá nhiều tội lỗi , để bây giờ phải gặp quả báo thật sự . Hàn Thiên , ta có lỗi với con . Ta đã không dạy con cách yêu thương , không dạy con những điều hay lẽ phải trong cuộc sống , để Tiểu Oanh Oanh bị kẻ thù bắt cóc ..... rồi để chuyện này xảy ra . Hai con có thể hiểu nỗi lòng của người cha sai trái này không hả ????? đừng tiếp tục nhấn sâu vào tội lỗi nữa , tình cảm dù lớn đến mấy cũng không thể đi quá giới hạn được . Đừng sai lầm giống như ta , ta đã yêu chính em gái của mình để rồi phải trả giá bằng cách mất đi người con gái ấy mãi mãi . Yêu thương không phải sai , nhưng yêu người không lên yêu chính là sai lầm lớn nhất của con người .
Hàn Y Y .... Anh sai rồi , anh đã sai quá rồi . Con gái của chúng ta trở về rồi em à , nó xinh đẹp giống như em vậy nhưng nó lại đi nhầm đường giống chúng ta . Anh đã tìm kiếm nó khắp nơi , nhưng cuối cùng lại để nó biến mất khỏi tầm tay của người cha này . Anh chưa bao giờ chăm lo cho nó , cũng chưa bao giờ được nghe nó gọi là " Cha " . Có lẽ đối với anh từ đó đã quá xa xỉ , anh không xứng đáng phải không em . Anh đã quá yêu em , vì tình yêu mà khiến anh biến thành 1 con quái vật , hãy mang anh đi ..... xin em .
Hàn Y Y như nghe được tiếng lòng của ông , thân ảnh mờ nhạt xuất hiện trong bóng tối .
Hàn Y Y tiến đến , ánh mắt buồn khẽ rơi lệ . Hàn Mạc đưa tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mi bà .
- Hàn Y , em đến đưa anh đi phải không ???
Hàn Y Y lắc đầu , lời lẽ thốt ra đầy buồn bã
- Hàn Mạc , chuyện đã qua xin anh đừng nhắc lại nữa . Thời gian đã qua lâu lắm rồi , vết thương lòng cũng dần phai nhòa theo năm tháng . Mọi chuyện không hẳn đã là quả báo đâu anh , ở lại bù đắp cho Tiểu Oanh đi , hãy yêu thương nó thay cả phần của em .
******************
Tiểu Oanh Oanh sau khi bị anh làm cho toàn thân rã rời cũng được nghỉ ngơi . Hàn Thiên sắn tay áo xuống bếp lấu cơm , còn cô thì nằm trên giường đọc báo .
Tiểu Oanh Oanh vứt tờ báo qua 1 bên , chạy xuống lầu xem Hàn Thiên lấu nướng như nào .
Khuôn mặt anh khẽ mỉm cười nhìn cô - Sao hả , nhìn anh chằm chằm vậy có ý gì ???
Tiểu Oanh Oanh không để ý anh , đôi chân chạy đến chỗ đồ ăn - Anh cũng biết lấu ăn à , chủ tịch đại nhân không chỉ đẹp trai mà cũng rất giỏi nghen .
Bây giờ mới biết anh có giá như vậy đấy
Tiểu Oanh ôm lấy anh từ phía sau - Hàn Thiên , nếu em biết lấu ăn .... nhất định sẽ lấu cho anh ăn . Nhưng em học hoài không được , nên anh lấu cho em ăn cả đời nhé .
Hàn Thiên bĩu môi , hai tay xoa xoa thái dương
Tiểu Oanh Oanh .... rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện mà em không biết làm nữa hả , anh thật sự muốn bái em luôn á
- Vậy tí nữa ngoan ngoãn không chống đối thì có thể anh sẽ suy nghĩ lại yêu cầu này
Tiểu Oanh Oanh trợn trừng mắt , cả người đổ ụp xuống đất thở dài .
Hàn Thiên đúng là quá bức người , lấy việc ăn cô ra để trao đổi cơ đấy .
- Hàn Thiên , em hối hận rồi nha , anh càng lúc càng lấn tới .
Hàn Thiên khẽ cúi người xuống , khuôn mặt tiến đến đầy tà khí . Tiểu Oanh Oanh nhanh tróng lùi lại
- Này , anh lấn tới lấn lui như vậy .... không thú vị đâu nhé
Hàn Thiên tóm lấy cô , bế gọn Tiểu Oanh trên tay , gương mặt tuấn mĩ nở nụ cười .
- Đừng giận , anh sẽ lấu cho em ăn .... Lấu đến lỗi em phát chán thì cũng không được kêu ca đâu á .
Tiểu Oanh Oanh ôm chặt lấy cổ anh , khuôn mặt ửng hồng
T/g : cmt nx cho ta ý kiến nha :v
Chương 37
Hàn Thiên bế cô ngồi xuống ghế , Tiểu Oanh Oanh nhìn đồ ăn trên bàn là mắt đã sáng rỡ .
Hàn Thiên nhìn cô ăn ngon lành khẽ mỉm cười
- Ăn như heo
Tiểu Oanh Oanh quay qua ngườm anh , ánh mắt vô cùng dọa người .
Còn giám nói tôi là heo nữa , Hàn Thiên .... anh càng ngày càng không coi ai ra gì .
- Tôi là heo á , rồi anh là chồng của heo thì anh cũng là heo nốt .
Hàn Thiên mỉm cười , lấy tay nhéo vào má cô
- Anh được thăng chức làm chồng rồi à ???
Tiểu Oanh Oanh đang uống nước , bị câu hỏi của anh làm cho nước trong miệng phun ra ào ào , bắn tung tóe vào khuôn mặt Hàn Thiên .
Anh vuốt nước trên mặt xuống , khẽ thở dài .
- TIỂU OANH OANH
Nghe đến tên mình , cô liền đứng dậy chạy 1 mạch lên phòng .
Hàn Thiên nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Tiểu Oanh chạy đi mà không kìm nén được cảm xúc vừa giận vừa buồn cười
- Khóa chặt cửa vào , nếu không thì đêm nay em sẽ mất ngủ á .
- Yên tâm là đêm nay , anh không thể chui vào ...haha
Hàn Thiên sau khi rửa xong đống bát đĩa liền đi lền lầu gõ cửa
- Tiểu Oanh , mở cửa cho anh đi ... ở ngoài này lạnh lắm
Tiếng nói từ bên trong phòng vọng ra
- Em ngủ rồi
Hàn Thiên úp mặt vào cửa , đôi tay đập liên hồi *bụp*bụp*....
- Vợ ơi , mở cửa ...
.............
Vẫn không một tiếng động phát ra , Hàn Thiên nghiến răng ken két nhìn cánh cửa đáng nguyền rủa đang đóng im lìm
- Vẫn không mở phải không ???
Hàn Thiên bực tức đi lấy chìa khóa dự phòng , trên miệng nở nụ cười tà mị
Cánh cửa mở ra , Hàn Thiên nhẹ nhàng bước vào thì 1 xô nước từ đâu đổ ụp vào đầu . Cả người ướt sũng như chuột
- Hahahahahahahah ....... - Tiểu Oanh ôm miệng cười ngặt nghẹo , lăn qua lăn lại trên giường đầy phấn khích
Hàn Thiên hết bị phun mưa vào mặt thì giờ lại được tắm mưa .... hôm nay đúng là sui tận mạng .
- Vui lắm hả vợ ???
Tiểu Oanh gật đầu , lè lưỡi chêu chọc anh . Hàn Thiên cố cắn răng chịu đựng , nuốt nước mắt vào trong .
Hàn Thiên chạy đến bên giường , nhấc bổng cô lên mà bế vào phòng tắm .
Tiểu Oanh Oanh ôm chầm lấy anh , khuôn mặt rúc vào ngực anh mà tận hưởng cảm giác ấm áp - Không chơi giống hôm qua nha , mệt .
Mệt .....Mệt .....
Hàn Thiên gật đầu , đôi tay tự động kéo khóa xuống cho cô . Tiểu Oanh Oanh giật mình giữ lấy đôi tay không biết nghe lời mà đe dọa .
- Anh muốn ăn đòn ???
Hàn Thiên lắc đầu , hai tay chống hai bên tường khiến Tiểu Oanh không còn đường thoát thân .
- Sẽ không chơi giống hôm qua , chơi kiểu khác sẽ không mệt .
Cánh cửa phòng tắm bị khóa chặt . Tiểu Oanh Oanh đấm mạnh vào cửa đòi ra ngoài . Khuôn mặt đỏ ửng .
- Biến thái ....á ..... không được
- MẤT TRẬT TỰ QUÁ
- Ai bảo anh lại biến thái nữa .
Hàn Thiên giữ chặt lấy cô , cúi xuống hôn lên làn môi ngọt như kẹo mà khẩn khoản van xin .
- Anh chỉ muốn có số đo 3 vòng của em thôi mà .
Tiểu Oanh Oanh vẫn cương quyết lắc đầu - Không thích , kêu người ta đến đo cho em đi .
Hàn Thiên giận run người , sắc mặt càng trở lên căng như dây đàn .
- Có nghe không hay thích hỏa thân ngay bây giờ ???
Đe dọa tôi đấy à ??? Chủ tịch đại nhân , anh thật rất biết cách ép người vào chân tường nha .
- Nếu không phải vì may váy cưới thì anh đừng hòng đo đạc gì hết .
Hàn Thiên bĩu môi , sắc mặt dãn dần đều
- Anh đã thấy hết rồi , cũng ăn sạch sẽ rồi , đã vậy còn bày đặt nữa .
Các cụ nói câu nào cũng rất đúng á " ếch chết tại miệng " , Tiểu Oanh Oanh nghe xong thì máu bắt đầu trào lên não , nhìn chủ tịch đại nhân như muốn ăn tươi nuốt sống .
- Vậy ý anh là tôi đã không còn gì lại còn cãi bướng chứ gì ??? Đã vậy thì không có cưới xin gì hết .... dẹp hết đi
Hàn Thiên sốc tại chỗ , quỳ rạp xuống đất mà ôm chặt lấy chân Tiểu Oanh Oanh
- Em muốn anh chết mới hài lòng à ??? Nếu giận thì đánh anh đi , đừng có làm anh đau tim
Tiểu Oanh Oanh sau 1 phút mủi lòng .... thì liền bị người ta lừa lôi lên giường . Hàn Thiên hôn nhẹ lên chán cô , cảm giác hạnh phúc tột độ .
Chiếc điện thoại chợt rung lên , Hàn Thiên nhìn vào màn hình một hồi cũng chịu bắt máy .
Âm thanh từ đầu dây bên kia vang lên thật khiến người ta rùng mình
- Anh là con trai của ông Mạc phải không ??? cha anh đang ở bệnh viện trong tình trạng thiếu máu , anh cần đến truyền máu gấp .
- Tôi biết rồi - Hàn Thiên vứt điện thoại qua 1 bên , khẽ đặt Tiểu Oanh xuống gối rồi lẳng lặng bước đi .
Tiểu Oanh Oanh tỉnh dậy đã không thấy anh đâu , trong lòng bỗng thấy lo lắng không yên .
Anh lại chạy đi đâu mất rồi , Hàn Thiên đáng ghét ..... sơ sẩy 1 lúc là lại chạy mất tiêu , chắc về sau phải làm cái xích quá .
Cô mặc quần áo rồi bước ra khỏi phòng , ánh mắt nhìn xung quanh tìm kiếm ai đó ..... nhưng xung quanh chỉ là khoảng không gian trống giỗng .
Cô mệt mỏi ngồi xuống ghế , bỗng thấy bên cạnh có 1 quấn sổ liền cầm lên xem .
- Chủ tịch mà cũng có cả sổ tay cơ à ??? ...haha ....
Cô lật từng trang ra đọc mà lạnh cả người , ánh mắt đảo vòng vòng
Trời đất , sao toàn kẹp thư tình vậy trời .... hừm .... Hàn Thiên , lúc anh về thì chết với tôi .
Chợt cô dừng việc lật lung tung lại , nhìn lá thư với dòng chữ nguệch ngoạc mà cứng đờ người , hai mắt mở to hết cỡ , miệng khẽ run run .
- Ông .... thầy .....này .....
Nội dung thư
" Thầy à ! Em làm văn hay lắm mà sao toàn 7 vậy ạ ??? Đến cô giáo dậy thể dục sau khi đọc xong bài văn miêu tả thiên nga của em cũng nhập viện vì sốc toàn tập nữa mà .... Sau khi rời viện cô giáo còn nói trình độ làm văn của em đã đạt never max nữa , vậy mà chỉ được có 7 thôi á , trong khi mấy bạn hót gơn ở lớp toàn 6 thôi . Chúng nó học ngu như bò á mà kém em có 1 điểm , đáng ra thầy phải cho chúng nó điểm nào tròn đầy 1 tí mới phải . À , cũng may là thầy không dạy nữa lên điểm em nó mới xút thậm tệ , nhiều khi em cũng tự hỏi có phải thầy bị mù chữ không nữa , đến em cũng phải tự thừa nhận chữ của chính mình cũng không thể tự dịch nổi mà toàn phải dịch từ tiếng thái lan sang tiếng việt không hà . Vì thầy mà nữ sinh trong trường ối người đổ máu rồi đấy , làm em mất mấy trăm đi phúng viếng . Thầy đi rồi thì lấy ai chép bài cho em ??? lấy ai giả mạo chữ kí phụ huynh dùm em đây ??? lấy ai nghe điện thoại nói chuyện khen em với ba má em đây ???
Em chỉ là cô gái làm văn được 7 điểm - tất cả đều nhờ ơn thầy cả đấy , còn bây giờ chắc điểm toàn âm 7 thôi . Thầy đi thì nhớ đừng quên Tiểu Oanh nha , bye bye anh Hàn Thiên nhé ....hihi.... lần cuối cho em gọi thầy là anh nha "
Lá thư trên tay rơi xuống đất , Tiểu Oanh Oanh sốc toàn tập .
Em bảo anh đừng quên em , nhưng chính em lại là người quên anh ......... oimeoi
Chương 38
Chương 38 ( NĂM NĂM VỀ TRƯỚC )
Hàn Thiên đảo mắt xung quanh tìm kiếm cô , nhưng tất cả giường như là vô vọng . Anh cười nhạt , ánh mắt buồn rầu .
Em giận lên không muốn gặp tôi sao ??? Tiểu Oanh Oanh , tôi thật sự xin lỗi .
Hàn Thiên lặng người nhìn mọi thứ lần cuối cùng trước khi rời khỏi nơi đây , nơi với những kỉ niệm đẹp về cô .
Tiểu Oanh núp ở góc tường , khuôn mặt u buồn khẽ nhìn anh từ phía xa . Nhìn lá thư trên tay mà rơi nước mắt .
Hàn Thiên quay lưng bước đi , liền bị ôm chặt từ phía sau . Anh mỉm cười , âm thanh phát ra cũng rất ôn nhu .
- Tôi chờ được 10 phút rồi đấy , tôi tưởng em lại đùa giống mấy lần trước .
Tiểu Oanh Oanh vẫn úp mặt vào lưng anh , hít hà mùi hương quyến rũ vương trên chiếc áo sơ mi trắng .
- Anh mà đi thì lấy ai làm bia cho em , đừng đi mà .
Hàn Thiên thở dài , ngẩng mặt lên trời than thở .
- Tôi là thầy của em , chứ không phải bia đỡ đạn cho em , cũng không phải anh em gì mới nhà em nha .
Tiểu Oanh Oanh mếu máo tiến lên trước mặt anh , khuôn mặt ướt vì nước mắt .
- Em sẽ không gọi thầy là anh nữa , cũng không lấy thầy ra làm bia , cũng không đánh thầy , cũng không gây sự với người ta ..... như vậy chịu chưa ???
Hàn Thiên lấy tay lau nước mắt cho cô , miệng khẽ mỉm cười .
- Nếu em làm được như vậy khi không có tôi thì tốt . Nhưng nếu tôi nói không muốn làm thầy của em nữa thì sao hả , tôi muốn hơn cả như thế thì sao hả ???
Tiểu Oanh Oanh ngơ ngác nhìn anh , những lời Hàn Thiên nói ra thực sự quá khó hiểu đối với cái não bộ chật chội của cô
Tiểu Oanh Oanh lắc đầu , ánh mắt long lanh nhìn anh với 1 tia hi vọng nhỏ nhoi .
- Em chỉ muốn thầy là thầy thôi .
Nhưng tôi thực sự không muốn làm thầy của em nữa , thứ tôi muốn chính là em kìa . Em khiến cuộc sống của tôi không còn tẻ nhạt , khiến trái tim bị tổn thương của tôi như được hồi sinh . Tôi thực sự đã yêu em mất rồi .
Anh nhìn lá thư trên tay cô , giật lấy mà nhét vội vào túi , miệng khẽ nở nụ cười .
- Khi sang Mĩ tôi sẽ đọc thư em viết , còn giờ thì tạm biệt .
Đôi tay nhỏ bé giữ chặt lấy anh trong vòng tay , miệng gào lên thảm thiết
- Không cho thầy đi đâu hết , ở lại em sẽ làm theo mọi thứ mà thầy muốn .
Hàn Thiên cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô , ánh mắt hiền dịu khiến cô thấy tim mình đập nhanh hơn 1 nhịp .
- Nếu để làm theo thứ mà tôi muốn , e rằng tôi sẽ bị đi tù vì tội quyến rũ trẻ con mất , nhõng nhẽo như vậy không giống với em chút nào đâu Tiểu Oanh .
Tiểu Oanh Oanh nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ của anh chằm chằm , miệng khẽ mấp máy .
- Vậy sẽ không gặp lại nữa à ????
- Ngày gặp lại là ngày em thuộc về tôi mãi mãi ..... Hàn Thiên bước đi , để lại Tiểu Oanh Oanh đang chết sững phía sau
Tiểu Oanh Oanh nhớ lại chuyện trước kia mà muốn đập đầu vào tường . Thì ra suốt thời gian qua cô bị người ta gạt mà không biết .
Hàn Thiên mở cửa bước vào nhà , nhìn thấy Tiểu Oanh ngoan ngoãn xem phim khẽ mỉm cười
- Vợ anh dậy rồi à .
Tiểu Oanh cố làm ra vẻ hiền dịu , khuôn mặt quay ra nhìn anh có chút nguy hiểm . Cô đứng dậy bước đến chỗ anh .
- Mấy lá thư tình anh kẹp trong sổ là sao ??? - Tiểu Oanh Oanh giơ chiếc sổ lên , Hàn Thiên có chút lo lắng , liền giật lại từ tay cô .
- Em đã xem hết rồi à ???
Tiểu Oanh liền lắc đầu , khuôn mặt tỏ ra như chưa từng biết gì đến lá thư
- Em chưa xem hết , nhìn sơ qua là biết thư tình rồi , mấy người này học văn chắc rốt thậm tệ lên viết toàn những câu nghe xong là muốn nôn mửa .
Tiểu Oanh Oanh .... em còn rốt hơn người ta mà còn bày đặt chê người , cách viết thư của em mà cho tôi chấm điểm thực sự thì chắc chỉ có âm điểm thêm thôi , nội dung chẳng có tí gì lãng mạn cả .
- Em đã ăn gì chưa hả ????
Tiểu Oanh Oanh xoa xoa cái bụng đói meo của mình khẽ kêu lên , hai tay ôm lấy cổ anh mà làm nũng
- Em đói sắp sỉu rồi á , em muốn ăn thịt bò hầm , sườn cìu nướng ,......vvv...
Hàn Thiên mệt mỏi lạp tất cả yêu cầu của Tiểu Oanh Oanh vào đầu
- Vợ à , em ăn như vậy có ngày bội thực luôn á .
Anh mới làm em bội thực thì có , năm năm qua đúng là có rất nhiều chuyện đã xảy ra , thậm trí cũng chẳng rảnh dỗi để nghĩ đến cái ông thầy tên Hàn Thiên đó có khuôn mặt như nào ??? Bây giờ mới hiểu lí do vì sao ngày đầu tiên đến công ti , nhìn thấy cái tấm biển to chà bá là thấy chướng mắt , thì ra là cái tên Hàn Thiên em cũng chỉ còn nhớ mang máng lên nghe rất chướng tai a .
Tiểu Oanh Oanh ngồi ôm gối xem phim , Hàn Thiên thỉnh thoảng liếc nhìn cô rồi lại chú tâm vào nấu nướng .
Tiểu Oanh Oanh sau khi giải quyết song cái bụng đói của mình thì bỏ lại một đống bát đĩa cho chủ tịch đại nhân .
- Anh rửa đi nha , em đi ngủ trước đây .
- Em để anh rửa bát thật đấy à ????
Không để anh rửa , chẳng lẽ em là người rửa à ??? . Tiểu Oanh Oanh bực bội sắn tay áo , miệng khẽ nhếch lên - Vậy để em rửa là được .
Hàn Thiên đứng gọn sang 1 bên , ánh mắt nhìn cô sắn tay áo rồi khởi động mà thấy lực cười .
* CHOANG * CHOANG * CHOANG - Sắc mặt anh biến sắc trầm trọng . Có lẽ cả đời này cũng không cho cô động vào bát đũa nữa mất .
Tiểu Oanh nhìn chiếc bát vỡ dưới chân khẽ nuốt nước bọt , đôi tay với xuống thu rọn mà bị mảnh sành cứa vào làm đứt tay .
Máu trên ngón tay ứa ra làm cô sợ xanh mặt khẽ hét lên - A , thầy ơi , em chảy máu rồi .
Hàn Thiên nghe hai tiếng " thầy ơi " mà lạnh cả người , ánh mắt nhìn cô chằm chằm . Tiểu Oanh Oanh biết mình lỡ miệng khẽ run cầm cập .
Anh còn muốn che giấu đến bao giờ nữa , bị em phát hiện lên làm mặt lạnh luôn đấy à ???
Hàn Thiên nhẹ nhàng kéo cô về phía mình , nhẹ nhàng cầm bàn tay lên xem xét , lời nói thốt ra rất thương xót .
- Đau lắm à ???
Tiểu Oanh Oanh gật đầu , khuôn mặt không hiểu sao lại đỏ như gấc , khoảng cách giữa hai người đã từng rút ngắn đến độ không còn gì có thể đo nổi , mặc dù giờ cũng không phải quá ngắn nhưng vẫn cảm nhận được sự ấm áp bao trùm .
- Lần sau em sẽ cẩn thận hơn
- CÒN CÓ LẦN SAU CƠ À ??? - Hàn Thiên gắt lên , ánh mắt nhìn vào vết thương đã được băng lại có chút tức giận . Tiểu Oanh Oanh im thin thít , cả người thu gọn lại trên giường , khuôn mặt cúi xuống không giám nhìn thẳng anh .
- Tiểu Oanh , cô dịch ra xa như vậy à , lùi người lại đây cho tôi
Nghe đến tên mình , Tiểu Oanh Oanh vẫn ngang bướng ngồi im , cả người khẽ run .
Hàn Thiên đáng ghét , đừng có dọa ta , coi trừng ta dọa lại ngươi á .
Hàn Thiên tóm lấy chân Tiểu Oanh kéo về chỗ mình , hai tay áp vào má cô giữ cố định . Tiểu Oanh mím chặt môi , đôi tay đập mạnh vào lưng anh .
- Em biết hết rồi nhưng vẫn giả vờ nữa . Tiểu Oanh , em đang giận đấy à ???
Hàn Thiên cúi thấp xuống nhìn cô , ánh mắt vô cùng thích thú với bộ dạng lúc này của cô , sắc thái biểu cảm cũng rất đa dạng .
Tiểu Oanh ngước mắt lên nhìn
- Bây giờ thích gọi là thầy hay anh ???
Hàn Thiên bật cười , ánh mắt nhìn cô đầy tà khí . Đôi môi hôn lên vành tai cô mà phả vào hơi thở thiêu đốt
- Ăn em xong rồi tính tiếp .
Tiểu Oanh Oanh lập tức phản đối , đôi tay bấu chặt lấy lưng chủ tịch đại nhân không chút thương tiếc
- Thầy giáo dám làm càn nữa .
Chương 39
Hàn Thiên đang quấn quýt với cô liền bị chiếc điện thoại réo chuông phá đám . Khuôn mặt có chút khó chịu , còn đối với Tiểu Oanh Oanh thì rất lấy làm vui vẻ thích thú .
Hàn Thiển nhìn vào màn hình điện thoại thì đã đoán ra người gọi là ai , mạnh tay lém vào góc tường .
Tiểu Oanh Oanh nhìn khuôn mặt của anh , thoáng thấy sợ hãi
- Ai chọc giận thầy à ??? - Tiểu Oanh Oanh nghiêng đầu nhìn anh , khuôn mặt ngây thơ vô số tội - Nhìn mặt thầy ngu ngu là em biết thầy đang giận nha
Anh liền quay qua ngườm cô , hai tay úp vào má Tiểu Oanh mà lắc qua lắc lại khiến cô chóng mặt đổ ập xuống giường .
- Anh dùng vũ lực với em đấy à ???
Hàn Thiên chống tay nhìn cô , khẽ mỉm cười - Còn gọi anh là thầy nữa thì em chết chắc .
Tiểu Oanh Oanh khẽ cười , bỗng trong đầu nhớ ra điều gì đó liền lên tiếng
- Tại sao em không thấy vụ nổ hôm kia được lên báo , tập đoàn Hàn Thiên không phải rất danh tiếng sao ???
Hàn Thiên nhếch miệng cười , khuôn mặt vẫn bình thản không chút quan tâm
Xụp đổ rồi cũng tốt , từ giờ chúng ta sẽ được sống yên bình .
- Anh không còn là chủ tịch ,cũng không có nhiều tiền , chỉ đủ để nuôi em .... như vậy em có hối hận không hả ????
Tiểu Oanh Oanh mỉm cười , đôi tay vươn đến ôm lấy anh .
Em yêu anh , không phải vì anh là chủ tịch , càng không phải vì tài sản mà anh có ....
- Em chưa bao giờ hối hận vì đã yêu anh
Đôi tay nhỏ bé nằm lấy bàn tay anh , khuôn mặt vẽ lên nét cười tuyệt đẹp - Anh có bao giờ hối hận vì đã yêu một người như em ???
Hàn Thiên ôm chặt lấy cô , đôi môi hôn lên bờ má trắng hồng .
Anh chưa bao giờ hết yêu em , dù em chỉ là cô gái làm văn được 7 điểm hay 1 Tiểu Oanh Oanh trưởng thành thì mãi mãi tình cảm vẫn không có gì đổi thay .
- Ngày mai em sẽ là cô dâu đẹp nhất
Tiểu Oanh Oanh nhìn anh đầy ngạc nhiên .... Đến việc kết hôn , cô cũng là người biết muộn nhất a
- A AAAAAA ..... Tại sao lại nhanh như vậy ????
Hàn Thiên nhíu mày - Em bị ăn sạch rồi , lấy sớm hay muộn thì trước sau cũng phải làm vợ anh .
- Nhưng mà em vẫn chưa chuẩn bị mà .
- Anh sẽ lo tất cả , cha mẹ em ... anh cũng mời cả rồi , họ đều rất hài lòng về quyết định này .
Nhưng em vẫn chưa muốn mà .... không nhẽ cuộc sống độc thân đến đây là chấm dứt sao ???? huhu
- Hàn Thiên , anh rất thích làm theo ý mình .... - Tiểu Oanh Oanh mếu máo nhìn anh , nước mắt không hiểu sao lại tuôn ra ào ào
Hàn Thiên bỗng thấy hơi nhói trong tim , khẽ lau nước mắt cho cô , đôi tay lùa vào làn tóc mềm mại đùa nghịch
- Đừng khóc nữa , nếu em chưa muốn thì anh sẽ hủy ... Anh đã chờ em được 5 năm , thêm 5 năm nữa cũng không sao .
Tiểu Oanh Oanh nghe đến đây thì càng bực hơn liền đánh mạnh vào người anh .
Nếu chờ thêm 5 năm nữa , lúc đó tôi đã vừa già vừa sấu .... anh sẽ chạy lung tung thì tôi phải làm sao ???
- Em có nói là không muốn sao , chỉ là hạnh phúc quá lên mới khóc thôi mà
- Ồ .... Chứ không phải em sợ đến lúc đó anh không chịu trách nhiệm với em nữa à ???
Tiểu Phong lặng mình giữa căn phòng , ánh mắt nhìn xa xăm . Đôi tay bóp mạnh 1 vật gì đó trong tay đến nổi gân xanh .
Tiểu Oanh Oanh ... thật vui vì em vẫn chưa chết . Hàn Thiên tưởng có thể dấu em khỏi tôi à , xem ra hắn đã quá xem thường Tiểu Phong này , anh nhất định sẽ giành lại em .
Cánh cửa mở ra , một người vận toàn đồ đen bước vào ...trên mặt chằng chịt những vết sẹo lớn .
- Lần trước để cô Tiểu trốn thoát thật xin lỗi cậu
- Ngồi đi
Lâm Khánh ngồi xuống ghế , khuôn mặt lo lắng nhìn Tiểu Phong . Con người Tiểu Phong thật sự rất khó đoán , một khi đã phạm nỗi nhất định không dung thứ cho ai bao giờ , liệu lần này có bị anh sử như những lần trước chăng ???
- Cậu Phong , tôi biết lỗi rồi .... xin cậu hãy để tôi lập công chuộc lỗi .
Tiểu Phong nhếch miệng cười , trong đầu đã thoáng nghĩ đến 1 kế hoạch trả đũa Hàn Thiên .
- Địa điểm ở đây , ngày mai phải lôi bằng được Tiểu Oanh Oanh về cho tao .... Nếu lần này làm cũng không xong , thì mày chờ mà chết đi - Tiểu Phong nói xong , vứt tờ giấy ghi địa điểm cụ thể cho Lâm Khánh .
Hắn run run cầm lấy tờ giấy trên tay , như đang đứng trước 2 cánh cửa : 1 thiên đàng ; 2 địa ngục .... Dễ dàng lựa chọn nhưng lại khó lòng mà vượt qua .
Lâm Khánh cúi người chào Tiểu Phong rồi nhanh tróng bước đi trước khi có người lại đổi ý thì xem như mạng này coi như đi toi .
Âm thanh nhẹ nhàng nhưng cũng chứa đầy nguy hiểm phát ra khiến Lâm Khánh dừng bước .
- Ngày mai hắn và Tiểu Oanh Oanh sẽ kết hôn lên chắc chắn sẽ canh phòng rất nghiêm ngặt , đến 1 con ruồi có khi cũng khó lòng chui lọt .
Tiểu Phong đúng là rất ác độc , dù biết kế hoạch bắt cóc Tiểu Oanh Oanh rất khó thành công nhưng vẫn muốn tiến hành .
- Tôi sẽ làm được .
Mạng sống của tôi đang đặt trên ván cược này , tôi sẽ làm mọi cách để đưa cô Tiểu đến chỗ cậu .... BẰNG MỌI GIÁ ....
- Thật ra để cậu đến đó chỉ là cố tình đánh lạc hướng , Hàn Thiên cũng rất có đầu óc ... việc đặt bom thật ra hắn đã biết từ trước nhưng chẳng qua là cố tình để nó sảy ra . Hàn Thiên biết chắc rằng Tiểu Oanh Oanh sẽ đến cứu hắn bằng mọi giá lên đã vẽ ra 1 kế hoạch giả chết để rễ dàng tóm gọn được con mồi và giấu đi mà không chút sơ sót .... nhưng xem ra lại để lộ quá nhiều sơ hở .
Lâm Khanh nhăn mặt .
Nếu nói Hàn Thiên rất có đầu óc thì không phải cậu cũng không phải dạng vừa sao . Hai người chỉ vì 1 cô gái mà giành giật qua lại .... đúng là rất lực cười .
- Vậy ý cậu là muốn tôi đến đó để làm mồi nhử ???
Tiểu Phong nhìn Lâm Khanh , khóe miệng nhếch lên 1 nụ cười thay cho câu trả lời . Lâm Khanh cũng hiểu ra được phần nào , trong lòng cũng xác định rõ phải làm gì khẽ gật đầu mà rút đi .
SÁNG HÔM SAU
Tiểu Oanh Oanh thức dậy đã không thấy Hàn Thiên đâu , trong lòng có chút lo lắng .
Chiếc điện thoại trên bàn đổ chuông , cô nhanh tróng nhấc máy .
Đầu dây bên kia là giọng nói của Hàn Thiên - Vợ à dậy chưa ?
Tiểu Oanh Oanh mỉm cười , sắc mặt tươi tình hẳn - Em dậy rồi , anh đang ở đâu ???
Hàn Thiên khẽ cười , âm thanh phát ra nhẹ nhàng tràn ngập hạnh phúc
- Em quên hôm nay là ngày gì rồi à ??? Váy cưới đã chuẩn bị , em mau thay đồ rồi bước ra ngoài cho anh
Nói xong thì đầu dây bên kia chỉ còn vang lên tiếng " tút....tút" chói tai .
Tiểu Oanh Oanh nhìn mình trong gương , như một thiên thần với chiếc váy cưới tuyệt đẹp .... Cô khẽ mỉm cười , nụ cười ẩn hiện 1 niềm hạnh phúc ngập tràn .
Chiếc Transformer đưa cô đến buổi lễ .....lối đi được trải thảm đỏ , xung quanh lộng lẫy khiến cô choáng ngợp .... đôi môi nhỏ khẽ phát ra âm thanh thích thú
- Hàn ..... Thiên
Hàn Thiên đứng trên lễ đài , cả người toát lên 1 vẻ đẹp phi phàm khiến cô bất động tại chỗ .
Nụ cười tắt ngúm khi Tiểu Phong bước ngang qua nhìn cô với cái nhìn căm thù , Tiểu Oanh Oanh như không tin vào những gì sảy ra trước mắt .
Tiểu Phong nắm lấy tay Hàn Thiên , ánh mắt chĩa về phía cô đầy thách thức . Hàn Thiên ôm chặt lấy Tiểu Phong trong tay , trên miệng nở nụ cười tà mị .
- Bà xã , em đến muộn vậy hả ???
Tiểu Oanh Oanh chết sững tại chỗ , ôm lấy lồng ngực đang đập loạn lên vì sốc của mình mà hét lớn
- HÀN THIÊN .... KHÔNG ĐƯỢC
Chương 40
Hàn Thiên nằm bên cạnh bị tiếng hét của Tiểu Oanh Oanh làm cho bừng tỉnh , đôi tay liền kéo cô lại phía mình mà ôm chặt vào lòng .
- Tiểu Oanh , em sao vậy .
Tiểu Oanh Oanh bị âm thanh nhẹ nhàng bên tai lôi ra khỏi cơn ác mộng , sắc mặt vô cùng khó coi , miệng khẽ lắp bắp
- Cũng may chỉ là giấc mơ .
Hàn Thiên xoa đầu cô , trên môi nở nụ cười
- Em mơ thấy gì hả ???
Tiểu Oanh Oanh đem chuyện giấc mơ ra kể cho anh nghe , khuôn mặt vẫn chưa hết kinh hãi .
Cũng may đây chỉ là giấc mơ , nếu sự thật như vậy thì không phải cô là người quá thiệt thòi sao ???
Hàn Thiên nghe xong câu chuyện naỳ thì cười ầm lên . Thực chất giấc mơ không có gì đáng để tâm .. nhưng qua giọng kể truyền cảm của Tiểu Oanh Oanh thì đúng là rất đáng để suy ngẫm
- Tiểu Oanh Oanh , nếu có mơ ít ra thì người đó phải là hoa hậu hoặc diễn viên nào đó mới phải , sao có thể là Tiểu Phong được ??? Có phải khi ở bên anh , em nghĩ đến hắn lên mới gặp ác mộng này không ?
Tiểu Oanh Oanh lấy tay cốc mạnh vào đầu anh . Hàn Thiên nghĩ cô là người như vậy hay sao , Tiểu Oanh Oanh đối với anh là thật lòng thật dạ , đâu phải là loại người " đứng núi này trông núi nọ " .
- Nếu anh nghĩ vậy thì không cưới hỏi gì hết .
Lời nói phát ra rất lạnh , có chút sát khí bao quanh . Tiểu Oanh Oanh dường như biết được sự quan trọng ngày hôm nay , khuôn mặt cũng trở lên rất kiêu ngạo .
Hàn Thiên thở dài
Tiểu Oanh Oanh , em muốn làm anh tức đến chết mới hài lòng sao hả ???
- Hôm nay kết hôn , em không muốn cũng không được . Dù em có nhớ đến hắn hay không , thì hôm nay nhất định phải thuộc về anh mãi mãi .
Hàn Thiên mỉm cười , cúi xuống hôn lên nhẹ môi cô . Tiểu Oanh Oanh cũng nhiệt tình đáp lại , cảm nhận sự ngọt ngào vương trên đầu lưỡi đang dần lan tỏa khắp khoang miệng .
Tiểu Oanh Oanh mỉm cười , có chút không khí hồi hộp bao trùm . Dù sao cũng là lần đầu tiên mặc váy cưới , trong lòng cũng thấy rất nôn lao khó tả .
Lý Nhã nhìn thấy Tiểu Oanh Oanh liền mở lời khen ngợi
- Cô Tiểu đúng là rất xinh đẹp , chủ tịch rất có phước mới lấy được cô - Tiểu Oanh Oanh nghe những lời này cũng thấy mát lòng mát dạ , hiếm khi được người ta khen ngợi , thật sự cũng có chút vui mừng .
- Hàn Thiên đâu rồi ??? - Tiểu Oanh Oanh nhìn xung quanh tìm kiếm liền bị đôi tay của Lý Nhã chắn ngang
- Chủ tịch ở bên ngoài , phiền cô ngồi yên để tôi trang điểm .
Tiểu Oanh Oanh ngoan ngoãn ngồi im như tượng , để người kia tô tô chát chát lên mặt .
Cánh cửa bỗng mở tung , Lâm Khánh trên người mặc đồ đen bước vào .
Cô nhân viên quay lại nhìn , sắc mặt hơi nhăn lại , đôi tay nhanh tróng thò vào túi áo ấn điện thoại báo tin cho Hàn Thiên , mọi động tác đều rất chuyên nghiệp .
Tiểu Oanh Oanh đưa mắt ra nhìn khuôn mặt người đang đứng ngoài cửa , cả người cứng đờ có chút sợ hãi .
Lâm Khánh chĩa súng vào đầu cô ta , lời nói phát ra lạnh đến rùng mình - Đi chết đi .... - Sau câu nói ấy là âm thanh ghê rợn phát ra đầy chết tróc
- Pằng - Tiểu Oanh Oanh nín thở , tưởng rằng viên đạn đã ghim thẳng vào đầu Lý Nhã nhưng hóa ra lại bay lạc vào tường tạo thành 1 hố sâu hoắm .
Lý Nhã tránh được đạn , trên miệng nở nụ cười đắc ý - Muốn bắt người đi sao , mày thật sự còn rất non .
Tiểu Oanh Oanh thật khống giám nhìn những gì đang xảy ra , hai người đang chĩa súng vào nhau , sắc mặt đều rất căng thẳng . Thật không ngờ người trang điểm cho mình lại là một sát thủ .
- Đúng là có sắp xếp từ trước - Lâm Khánh nhìn sắc mặt nguy hiểm của Lý Nhã , khóe miệng cong lên chế giễu - Nói lời tạm biệt đi .
Người đứng trên tòa nhà đối diện , dựng khẩu barrett M107 lên thành , ánh mắt ngắm vào căn phòng mà lạnh lùng bóp cò " cạch "
Lý Nhã còn chưa kịp tiếp lời thì đã bị âm thanh của cửa kính vỡ làm cho lạnh gáy , cũng chưa kịp suy nghĩ thì viên đạn viên đạn từ ngoài bay vào ghim thẳng vào đầu .
Máu tóe ra bắn tung tóe vào chiếc váy cưới của Tiểu Oanh . Tiểu Oanh Oanh ôm lấy lồng ngực của mình , sắc mặt vô cùng sợ hãi nhìn Lâm Khánh đang dần tiến đến .
- Đừng ... lại .... đây ....
Cánh cửa một lần nữa mở ra , Hàn Thiên nhìn thấy máu vương vãi trên lền nhà , liếc qua phía Tiểu Oanh Oanh và khẩu súng trên tay đã chĩa thẳng vào đầu Lâm Khánh .
- Tránh xa cô ấy ra , trước khi tao bắn nát sọ mày .
Lâm Khánh vứt súng xuống đất , quay lại nhìn sắc mặt vô cùng tức giận của Hàn Thiên .
Như được cảnh báo sự nguy hiểm , người trên sân thượng ban nãy lại ngắm về phía Hàn Thiên .
Viên đạn phi đến với tốc độ ánh sáng , âm thanh phát ra mỗi lúc càng ghê rợn trong làn gió . Hàn Thiên nhanh tróng lé người nhưng vẫn bị đạn ghim vào tay .
Cảm giác đau đớn khiến chiếc súng đang chĩa vào đầu Lâm Khánh rơi xuống đất , Hàn Thiên ôm lấy cánh tay bị đạn đâm vào đến tận sương khẽ nhăn mặt , trên trán đã lấm tấm mồ hôi .
Tiểu Oanh Oanh cả người như chết sững , tim đập mạnh đến nỗi sắp nhảy ra khỏi lồng ngực - HÀN THIÊN - Tiểu Oanh chạy đến chỗ anh , nước mắt đã ướt đẫm cả khuôn mặt .
Hàn Thiên cố gắng trụ vững , đôi tay đưa lên lau nước mắt cho cô - Đừng lo , anh không sao
Tiểu Oanh Oanh vẫn không ngừng khóc , nhìn vết thương đang tóe máu mà đau lòng
- Anh nói dối , rất đau phải không , máu chảy ra rất nhiều nữa này .
Lâm Khánh đá khẩu súng xa khỏi tầm tay với của Hàn Thiên , âm thanh phát ra dày đặc mùi nguy hiểm .
- Hàn Thiên , xem ra Tiểu Phong đã quá xem trọng anh , tôi thấy anh thật sự hạ gục quá dễ dàng - Lâm Khánh nhếch miệng cười , đôi tay đập mạnh khiến Tiểu Oanh Oanh ngất lịm .
Hắn nhấc bổng Tiểu Oanh Oanh lên khỏi nền đất mà bước đi , không quên ghim thêm một viên đạn vào chân của Hàn Thiên .
Máu chảy ra ướt đẫm cả một vùng , đôi tay gắng gượng lấy chiếc điện thoại trong túi quần . Miệng khẽ nhếch lên 1 nụ cười bí hiểm .
Tiểu Phong , mày tưởng có thể cướp Tiểu Oanh Oanh ra khỏi tao sao hả ??? Dù có đưa cô ấy đi bất cứ nơi đâu , Hàn Thiên này cũng nhất định tìm được .
Chiếc khuyên tai Tiểu Oanh Oanh đang đeo thực ra là một con chíp định vị được anh âm thầm thiết kế , từng chi tiết nhỏ đến độ một con muỗi cũng không thể nhìn ra . Muốn Tiểu Oanh Oanh thoát ra khỏi lòng bàn tay của anh ư ... thật sự là một giấc mơ quá xa vời .
Người của Hàn Thiên chạy đến nơi , nhìn khung cảnh chết tróc xung quanh khẽ nuốt nước bọt .
- Chủ tịch , anh có sao không - Quản lí Vương nhìn thương tích trên người anh , tự thấy bản thân mình quả thực là quá ăn hại .
- Nhìn mà còn phải hỏi sao ??? - Hàn Thiên lạnh lùng trả lời , khuôn mặt nhợt nhạt chau lại vì đau đớn .
Quản Lí Vương liền nhìn sang đám người đang chơ mắt đứng nhìn mà quát lớn - LŨ KHỐN , CÒN ĐỨNG ĐẤY NỮA À ... MAU ĐƯA CHỦ TỊCH RA KHỎI NƠI NÀY .