Truyen teen - Em chỉ là cô gái làm văn được 7 điểm trang 10
Chương 46
Từng cơn gió thoảng qua khiến người ta thấy lạnh buốt , Tiểu Oanh ôm chặt lấy Hàn Thiên từ phía sau , những cơn gió nhẹ lùa đến bị anh che khuất nên cô chỉ cảm nhận thấy sự ấm áp bao trùm xung quanh .
- Em không ngủ sao ???
- Không ngủ được .
Hàn Thiên quay người lại ôm lấy cô trong vòng tay , cằm tựa vào đầu cô , ánh mắt nhìn xa xăm như đang che dấu một điều gì đó tận sâu trong đáy mắt . Tiểu Oanh Oanh tỉnh dậy đã không thấy anh bên cạnh , cô bật dậy ra ngoài thì thấy anh , Hàn Thiên có thể tỏ ra không có chuyện gì nhưng cô biết có vấn đề gì đó anh muốn che giấu .
Hai người đứng ôm nhau như vậy một lúc lâu , dưới chân là từng đợt sóng tràn đến mơn trớn trên đôi chân trần trắng muốt , cô rướn người lên hôn anh . Hàn Thiên vẫn đứng thẳng , anh không có ý định sẽ cúi xuống đáp trả , Tiểu Oanh Oanh phải khó khăn lắm mới rướn lên để chạm vào bờ môi anh nhưng đến khi chạm tới thì bị một lực mạnh đẩy lên khỏi nền cát ẩm ướt , đôi môi bị che phủ bởi một bờ môi ấm áp , ngọt ngào .
Anh khẽ mỉm cười , đôi tay lùa vào làn tóc mềm mượt , tay còn lại giữ chặt lấy eo cô . Tiểu Oanh Oanh tựa người vào bờ ngực vững trãi của anh khẽ nhắm mắt .
- Đừng giấu em .
- Anh không hề giấu , chỉ là chưa kịp nói .
Hàn Thiên bế cô trên tay đi về phía căn nhà gỗ , nét mặt có chút suy tư .
Mọi chuyện tưởng như đã yên ổn nhưng không ngờ lại có kẻ giám động thủ , cuộc đời đúng là không thể lường trước được điều gì . Hàn Mạc dù sao cũng là cha của anh , ông ta dù có gây thù chuốc oán với ai cũng là lỗi lầm của ông ta nhưng Hàn Thiên cũng không thể bỏ lơ như vậy .
Tiểu Oanh Oanh ôm chặt lấy cổ anh , đôi môi tiến sát đến vành tai phả vào một luồng hơi ấm áp
- Đã xảy ra chuyện gì ???
- Quản lí của anh vừa báo tin , cha anh bị người ta bắt , còn đám thuộc hạ đều bị sát hại .
Tiểu Oanh Oanh nghe đến đây , khuôn mặt bỗng trở nên lo lắng
Hàn Thiên thấy khuôn mặt của cô có chút sợ sệt , anh liền để cô dựa vào mình , đôi tay ôm chặt để cô không cảm thấy lạnh . Tiểu Oanh Oanh cảm nhận được sự che trở của anh , khuôn mặt cũng dãn dần . Hàn Thiên không muốn để cô lo lắng , càng không muốn vì điều này làm cô gặp nguy hiểm . Nếu trở về Việt Nam , anh sẽ trở về một mình , một mình đối mặt với hiểm nguy .
Sáng hôm sau
Tiểu Oanh Oanh thức giấc , căn phòng tràn ngập ánh nắng . Cô nhìn xung quanh căn phòng , cả căn phòng với thứ ánh sáng vàng nhạt bao phủ . Tiểu Oanh Oanh bỗng thấy một mảnh giấy dán đặt trên bàn trang điểm . Cô nhẹ cầm nên xem , khuôn mặt đanh lại khó chịu .
Hàn Thiên , anh nghĩ em là cái gì hả ??? Anh trở về đó một mình mà không cho em đi theo sao ??? Em không phải đồ ngốc , càng không phải là đồ vô dụng , dù có chuyện gì đáng lẽ chúng ta phải cùng tìm cách giải quyết mới đúng .
Tiểu Oanh Oanh bóp vụn tờ giấy trong tay , lém vào tường , khuôn mặt hiện nên đầy tức giận . Tiểu Oanh vừa mở cửa phòng , một cô gái trẻ xuất hiện trước mắt cô , cả người cúi xuống chào Tiểu Oanh .
- Chào buổi sáng , cô Tiểu .
Tiểu Oanh nhíu mày nhìn người trước mặt .
- Cô là ai ???
- Tôi là Hân Hân , chủ tịch kêu tôi ở lại đây chăm sóc cô - Nói xong , Hân Hân mỉm thật tươi
- Để tôi đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô - Hân Hân quay đầu đi đến phòng bếp , để lại Tiểu Oanh Oanh sát khí phừng phừng .
Hàn Thiên đúng là chủ tịch đại nhân , mọi suy nghĩ và tính toán đều có chuẩn bị rất kĩ lưỡng . Ngoài mặt cho Hân Hân ở lại chăm sóc nhưng thực chất là muốn giam giữ không cho Tiểu Oanh Oanh có cơ hội bỏ trốn .
Máy Bay vừa đáp xuống , Hàn Thiên đã nhanh tróng lên chiếc Transformer . Sắc mặt trở nên lạnh lùng đến độ làm người ngồi bên cạnh cũng cảm thấy lạnh run người , mặc dù thời tiết lúc này vẫn còn là mùa hè .
- Cậu có tin tức gì về kẻ đã sát hại người của chúng ta chưa hả ???
Quản Lí Gin từ lẫy đến giờ im hơi lặng tiếng cũng nhanh tróng trả lời .
- Người gây ra ắc hẳn rất chuyên nghiệp , hắn không để lại bất kể dấu tích nào , đến hiện trường cũng dọn rất sạch sẽ .
Gin thở đều đều , nhìn sắc mặt lạnh lại càng lạnh hơn của Hàn Thiên mà nhịp tim đập thình thịch như sắp bay ra khỏi lồng ngực . Hàn Thiên mỗi lần như vậy đều rất đáng sợ , bình thường không sao nhưng lúc này nếu không cẩn thận sẽ có kẻ phải đổ máu .
Hàn Thiên hắng giọng , đôi tay nắm chặt vào nhau , khóe miệng cong nên tạo thành một nụ cười đầy ma mị , chết tróc .
- Ai nói không có dấu tích , đúng là lũ ngu , trở lại đó cho tôi .
Gin nghe xong liền đen mặt , người lái xe cũng tự khắc quay đầu trở về biệt thự nhà họ Hàn .
Gin theo Hàn Thiên bấy lâu nên cũng hiểu tính anh ta , người như Hàn Thiên , một khi nói có là sẽ có bằng được , dù không cũng phải bẻ thành có .
Sau một tiếng phóng đi trên đường cao tốc , trời cũng bắt đầu chập choạng tối . Chiếc Transformer đỗ lại trước cánh cổng của căn biệt thự to lớn , Gin đi xuống mở cửa xe cho Hàn Thiên , người ở bên trong được báo về sự có mặt của anh cũng nhanh tróng ra mở cửa .
Hàn Thiên đi thẳng vào bên trong , Gin liền đuổi theo anh , 2 thân ảnh cao lớn khuất dần sau cánh cửa của biệt thự .
Hàn Thiên đi nên tầng áp mái của biệt thự , cánh cửa bị anh đạp bật tung sang một bên . Căn phòng bị bụi bặm phủ nên , cánh cửa bị bật ra cũng trở nên mịt mù bụi bặm . Hàn Thiên dùng tay phe phẩy trước mặt , Gin thấy vậy liền lôi anh ra ngoài .
- Chủ tịch , trong này đã lâu không có người dọn nên rất bẩn , anh không nên vào trong .
- Tránh ra nếu không muốn chết - Âm thanh đầy tà khí phát ra khiến Gin lùi người lại vài bước , cũng không giám ngăn cản Hàn Thiên , anh vẫn còn rất yêu cuộc sống này chưa muốn chết sớm như vậy .
Hàn Thiên đẩy đống đồ ở giữa phòng sang hai bên , để lại khoảng không trên nền . anh bước đến bên chiếc tủ được đặt ở giữa căn phòng , đôi tay nhẹ xoay chiếc bình hoa trên bàn , ở giữa phòng liền mở ra một cánh cửa dẫn xuống căn phòng bí mật . Gin trợn mắt nhìn anh , ở đây lâu như vậy , nhưng cũng không phát hiện ra lại có mật thất , đúng là không thể tưởng tượng được .
Hàn Thiên chỉ tay vào mặt anh , Gin sững người trong giây nát . Anh hiểu ý chủ tịch đại nhân , liền gật đầu đi xuống bên dưới . Bên dưới tối om , anh cầm chiếc đèn bin nhỏ soi đường dẫn xuống tìm công tắc mở đèn . Cả căn phòng được bật sáng choang , lúc này Hàn Thiên mới từ từ bước xuống , Gin đứng lặng nhìn mọi thứ xung quanh .
- Anh rất thích chơi súng sao chủ tịch ???
Gin ngạc nhiên hỏi , bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Hàn Thiên liền im bặt giữ khoảng cách nhất định . Hàn Thiên bước vào lối đi chính giữa của 2 tủ đựng súng cao ngất ngưởng , đi thẳng về cuối dãy . Anh tiến đến chỗ bảng điều khiển , đôi tay lướt nhẹ trên bề mặt cảm ứng , âm thanh rè rè phát ra , tất cả đèn sáng trưng bắt đầu khởi động . Gin vẫn đứng hình một chỗ , lúc này mới hoàn hồn đi đến chỗ Hàn Thiên đang ngồi . Màn hình chính giữa hiện nên khung cảnh buổi tối hôm sự việc ám sát sảy ra . Gin há hốc miệng , đôi tay chỉ chỉ vào màn hình .
- Chủ tịch , hôm đó không phải tất cả các camera thu hình đều đã bị vô hiệu hóa hay sao ???
Gin vẫn không hề dời mắt , miệng khẽ lẩm bẩm - Đúng là cao thủ gặp đại cao thủ .
Tác giả rất mong nhận được ý kiến về truyện của các b đọc a :)
Chương 47
Buổi chiều trên biển với những dải cát trắng muốt êm ả và dễ chịu , khung cảnh phía xa hiện lên như một bức tranh tuyệt đẹp của cảnh vật hữu tình .
Hân Hân đi đến , cả người ngồi xuống làn cát mềm mịn bên cạnh Tiểu Oanh .
- Cô không cần lo lắng , chủ tịch sẽ không sao đâu .
- Cô hiểu anh ấy ???
Hân Hân mỉm cười , ánh mắt trong vắt lấp lánh màu lâu đặc hiện lên dưới ánh nắng nhẹ dịu sắp tắt .
Nhận thấy rõ sự ghen tuông của Tiểu Oanh , Hân Hân chỉ biết tủm tỉm cười . Không ngờ phu nhân tương lai lại là người thích ghen tuông vô cớ như vậy .
- Từ khi tôi chỉ là đứa bé 7 tuổi .
Nếu nói là 7 tuổi , không phải là ở bên cạnh Hàn Thiên còn lâu hơn cô mười mấy năm sao ??? Vậy mà nói là không hiểu nữa , Hàn Thiên cũng chưa từng kể cho cô nghe về người con gái tên Hân Hân này gì cả , điều này khiến cô khó chịu trong lòng .
Tiểu Oanh đứng dậy , đôi tay phủi cát trên người xuống , nhẹ nhàng bước đến mặt biển xanh ngắt . Hân Hân thấy vậy cũng chạy đến theo cô , miệng phát ra âm thanh thích thú .
- Ở đây đúng là rất thú vị , cô Tiểu ắc hẳn rất thích phải không ...
- Nếu cô thấy thích thì có thể ở đây mà hưởng thụ còn tôi thì không thích chút nào hết - Tiểu Oanh Oanh lạnh lùng trả lời , hiện giờ cô rất muốn trở về Việt Nam , không muốn ở đây thêm bất cứ ngày nào nữa , chỉ cần xa khỏi chủ tịch đại nhân là đã cảm thấy rất bất an .
Hân Hân im lặng nhìn Tiểu Oanh Oanh nghịch nước , ánh mắt rất hiền dịu xen chút thú vị với người con gái phía trước . Tiểu Oanh Oanh rất giống một đứa trẻ lúc giận dỗi , khuôn mặt thiên thần hiện lên khiến khiến mọi người xung quanh cũng phải chìm đắm trong giây nát mới có thể hoàn hồn .
Hàn Thiên ngồi trên ghế sofa , sắc mặt lạnh tanh không chút cảm xúc . Gin ngồi đối diện chăm chú nhìn từng cử chỉ của Hàn Thiên mà cũng thấy sốt ruột thay .
- Dù có phải lục tung cả Việt Nam lên cũng phải tìm bằng được cô ta .
- Tôi đã cho người đi tìm kiếm rồi , giờ chỉ còn ngồi chờ thôi kết quả của đám thuộc hạ
Tiểu Phong từ ngoài bước vào , đôi tay giật phăng chiếc calavat ra khỏi cổ , khóe miệng phát ra âm thanh lạnh lẽo
- Tiểu Oanh không theo anh về sao hả ????
- Tin tức nhanh thật
Hàn Thiên đứng dậy khỏi ghế , ánh mắt lướt qua thân thể Tiểu Phong mà cười nhạt - Đến đây có chuyện gì ???
Thật không ngờ , đến giờ này mà Hàn Thiên vẫn còn có thời gian rảnh rỗi tán phét với Tiểu Phong . Gin khẽ thở dài nhìn hai mĩ nam trước mắt đang vật lộn qua lại , lời lẽ trâm trọc của đối phương khiến sát khí xung quanh tăng vòn vọt .
- Bọn họ công nhận là xử đẹp thật , đến nhà họ Hàn cũng dám động vào nữa , xem ra cái thứ như anh quá tầm thường vậy mà cũng đòi tranh người với tôi .
- Là không đủ trình để giữ lên đừng mở miệng ra mà nói tranh giành , nghe thôi đã thấy ngứa tai .
- Không biết trình ai non kém hơn ai mà chỉ một mình Tiểu Băng cũng đủ giết toàn bộ trong vòng chưa đầy một đêm
Tiểu Phong tiến đến ghế ngồi bên cạnh Gin , Gin liền lé sang một bên nhường chỗ cho Tiểu Phong . Thật sự mà nói thì tránh càng xa 2 người này ra càng tốt , cả hai đều nguy hiểm và khó đoán ngang nhau , ấy vậy mà cũng có ngày hợp tác cùng nhau mới khó thở .
Tiểu Phong nhìn đống tạp nham trên mặt bàn liền dùng tay hất xuống một lượt , tiếng đổ vỡ vang lên dưới nền đất lạnh lẽo . Gin liền kêu người vào dọn dẹp đống hỗn tạp do Tiểu Phong đại nhân hách dịch gây ra .
Tiểu Phong gác chân lên mặt bàn , cả người ngửa ra phía sau khẽ nhắm mắt tận hưởng cảm giác êm ái dễ chịu .
- Ngủ thì đi về - Hàn Thiên nhìn bộ dạng thản nhiên của Tiểu Phong mà hai hàng lông mày xô vào nhau đầy khó chịu .
Tiểu Phong coi như không nghe thấy gì , đôi môi hiện lên nụ cười tà mị thách thức .
" cạch " khẩu súng trong tay Hàn Thiên phát ra âm thanh ghê rợn khiến người đang lau dọn đống thủy tinh cũng giật mình ngửa cổ lên xem xét tình hình , Tiểu Phong vẫn bình thản phán một câu xanh rờn .
- Tôi mất cả đêm qua để tìm tung tích , bây giờ có nghỉ một lúc cũng bị âm thanh chó gặm xương làm khó chịu rồi .
Hàn Thiên vứt mạnh khẩu súng vào só tường , hai hàm răng nghiến chặt cố nén cơn giận dữ trong lòng , ánh mắt nhìn người trước mặt như muốn xé ra thành trăm mảnh cho xúc vật ăn .
Khốn kiếp . Hàn Thiên dùng hai tay xoa xoa thái dương , hơi thở đều đều phát ra cố gắng chấn tĩnh .
- Chủ tịch , cô Tiểu gọi - Gin cầm điện thoại đến bên Hàn Thiên . Chưa kịp nghe máy thì âm thanh khủng khiếp đã phát ra một cách thô bạo
- ĐỒ ĐÁNG GHÉT , ANH CHẾT TRÔI CHẾT NỔI CHỖ NÀO MÀ LẤY MỘT CUỘC ĐIỆN THOẠI CŨNG KHÔNG GỌI CHO EM HẢ , ANH CÓ BIẾT EM LO LẮNG NHƯỜNG NÀO KHÔNG HẢ ??? ... HUHU
Hàn Thiên nhăn mặt , đến khi âm thanh nhỏ dần mới dám kê sát vào tai lắng nghe
- Anh thay mặt thằng chó gặm xương xin lỗi em , đừng giận sẽ hại nhan sắc nha .
Tiểu Oanh Oanh nghe thấy câu này , giọng điệu rất khác với Hàn Thiên , có chút giống với ...... Tiểu Phong .
Hàn Thiên chưa kịp nói câu nào đã bị Tiểu Phong giật phăng ra khỏi tay , khuôn mặt tươi tỉnh đang an ủi Tiểu Oanh Oanh trong khi anh đang chết sững trong sự tức giận lan tràn .
- Tiểu ... Phong .... sao anh lại nghe máy ... không nhẽ - Tiểu Oanh Oanh lấy tay che miệng , sắc mặt nhăn lại đầy lo lắng .
Nhưng khác với sự tưởng tượng của cô , Tiểu Phong liền mỉm cười giải thíc .
- Không nhẽ cái gì ??? không nhẽ em nghĩ anh ăn thịt thằng chó gặm xương đó sao , xin lỗi anh không có hứng thú a .
- Anh nói cái gì vậy , ai là chó gặm xương ???
- À thì là .... - Chưa kịp nói hết câu , Tiểu Phong đã bị đạp bay vào só , Hàn Thiên chiếm ưu thế nói chuyện với Tiểu Oanh .
- Tiểu Oanh , anh vẫn ổn , em đừng lo lắng ... ngoan ngoãn ở đó với Hân Hân .
Sau câu nói đó , Hàn Thiên liền dập máy luôn , ánh mắt quay qua chỗ Tiểu Phong mà ngườm nguýt đầy căm phẫn . Trái ngược vợi sự bực bội của chủ tịch đại nhân , Tiểu Phong rất đắc ý mỉm cười mãn nguyện , ít nhất cũng biết là Tiểu Oanh Oanh vẫn ổn , trong lòng cũng thấy thoải mái vô cùng .
- Sao hả , chán gặm xương rồi lên giờ quay qua gặm tôi hả ???
Hàn Thiên nhếch miệng cười , hai tay bóp chặt kêu răng rắc , Gin đứng ngoài chứng kiến cảnh này cũng thấy lạnh người khẽ lên tiếng ngăn cản hành vi bạo lực sắp diễn ra .
- Chủ tịch , đây không phải giờ để cắn nhau .... à không ... đánh nhau mới đúng
Chiếc giầy liền bay đến đáp trúng vào gương mặt trắng ngần của Gin , anh ta khó khăn nắm mới có thể tỉnh táo ngẩng lên , đầu vẫn còn choáng ,trên chán còn in nguyên hình đế giày .
Công lực của chủ tịch đúng là thâm hậu , Tiểu Phong nuốt khan khẽ mỉm cười nhìn anh .
- Tôi đầu hàng a .
Hàn Thiên hừ một tiếng , cả người bước ra khỏi căn phòng , trời cũng đã chập tối , khung cảnh xung quanh yên ắng đến lạ thường .
Ở một xó nào đó trong thành phố Hà Nội xa hoa bóng loáng ấy , Hàn Mạc bị nhốt trong một căn phòng nhỏ chật hẹp , toàn thân đau nhức lại bị trói chặt một cách gò bó , âm thanh phát ra tuy không lớn không nhỏ nhưng cũng không thể thoát ra khỏi cánh cửa cách âm với bên ngoài . Tiểu Băng mở cửa bê khay đồ ăn vào , khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh bỉ nhìn Hàn Mạc nhăn nhó vì vết thương bị dây xiết lại đau đớn .
- Sao hả ??? Cảm giác này thú vị phải không ???
- Người sai cô làm việc này là ai hả ??? Hắn giả cô bao nhiêu ??? tôi trả cô gấp mười lần .
Tiểu Băng nghe đến đây thì bật cười ha hả , ánh mắt liếc Hàn Mạc từ trên xuống dưới đều không có chút thương sót đọng lại . Hàn Mạc có thể trả được bao nhiêu ??? Tiểu Băng cô cũng không thiếu tiền nên cũng chẳng mong đợi nhiều vào số bạc lẻ đấy , mục đích chẳng qua là muốn Hàn Thiên xuất hiện , đến lúc đấy Tiểu Oanh Oanh đương nhiên cũng sẽ có mặt , sau đó sẽ 1 lúc giải quyết tất cả ... đúng là một mũi tên trúng ngàn đích ... haha
Chương 48
- Đến Hàn Thiên cũng không giám đánh thức lúc tôi đang ngủ nữa .
Hân Hân tỏ vẻ không quan tâm , cô quay lưng bước về hướng cửa , khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt mĩ .
Chủ tịch không đánh thức cô , đâu có nghĩa tôi không được đánh thức cô .
Tiểu Oanh Oanh nhìn mấy món trên bàn , ánh mắt liếc ngang liếc dọc , đôi môi chu ra tỏ vẻ khó chịu . Hân Hân lấu ăn không phải là không ngon nhưng cũng không thể so sánh với tài nấu nướng của chủ tịch đại nhân .
- Tôi không ăn , không hợp khẩu vị .
- Vậy để tôi gọi cho chủ tịch - Hân Hân giơ chiếc điện thoại ra , ánh mắt hiện rõ 2 từ " Đe dọa " . Tiểu Oanh Oanh rốt cuộc vẫn phải cố gắng nuốt . Mặc dù đồ ăn do Hân Hân lấu cũng không đến nỗi tệ , chỉ là cô cảm thấy ngán và buồn nôn .
Tiểu Oanh ăn một miếng gà rán , khuôn mặt liền nhíu lại , miếng thịt trong miệng tự động rớt ra ngoài .
- Oẹ ọe - Tiểu Oanh Oanh chưa ăn được gì , chỉ có thể nôn khan , khuôn mặt trở lên tái mét .
Hân Hân thấy vậy liền nếm thử mùi vị món ăn do mình lấu , miệng khẽ lẩm bẩm khó hiểu .
Rõ dàng là rất ngon , vậy mà cô ta lại không vừa miệng là sao ???
- Cô Tiểu , cô có sao không vậy ??? - Hân Hân vỗ vỗ vào vai Tiểu Oanh , ánh mắt nhìn cô có chút lo lắng .
Hân Hân liền lẻn ra ngoài gọi điện cho Hàn Thiên , làn cát mềm mịn dưới chân khiến cô thấy man mát lại càng lo sợ hơn .
Gin thấy cuộc gọi đến từ Hân Hân , anh ôm cái trán xưng từ hôm qua đến giờ bước đến trước mặt Hàn Thiên .
- Chủ tịch , Hân Hân gọi về .
Hàn Thiên nhấc máy , giọng điệu truyền đến có chút gấp gáp , giọng điệu hết sức lo lắng , không khí xung quanh cũng dần trở lên căng thắng đến tột độ .
- Chủ tịch , cô Tiểu dạo này không có ăn uống gì cả , ăn đâu là nôn đấy .
Hàn Thiên chợt nhíu mày , khẽ thở dài một tiếng . Việc tìm kiếm Hàn Mạc đã đủ nhức đầu , giờ lại thêm việc Tiểu Oanh Oanh biếng ăn càng khiến anh nhức đầu .
- Mau đưa máy cho Tiểu Oanh Oanh ngay .
Hân Hân nghe xong mệnh lệnh của Hàn Thiên , cô nhanh nhảu chạy đến chỗ Tiểu Oanh đang đứng , đôi tay chống lên thành lan can , cơ thể mềm nhũn trở nên yếu đuối .
Tiểu Oanh Oanh cầm lấy điện thoại từ tay Hân Hân , ánh mắt rũ xuống đầy mệt mỏi
- Hàn ... Thiên
- Em có sao không hả ???
- Bụp - Chiếc điện thoại tuột khỏi tay cô , Tiểu Oanh Oanh ôm lấy đầu mình , mọi hình ảnh trước mắt không ngừng xoay vòng vòng khiến cô gục ngã , Hân Hân đứng sau liền đưa tay đỡ lấy cơ thể cô .
- Cô Tiểu , cô sao vậy ??? Cô tỉnh lại đi .... Cô Tiểu ....
Hàn Thiên nghe thấy tiếng gọi hắt vào từ điện thoại , anh hét ầm lên nhưng cũng không một tiếng trả lời , đôi tay đưa lên day day chán đầy mệt mỏi .
- Mau chuẩn bị máy bay , tôi cần trở lại Hawaii ngay bây giờ .
- Vậy còn chuyện ở đây thì sao ???
- Tiểu Phong nói sẽ giúp tôi tìm kiếm Hàn Mạc , chuyện ở đây giao cho anh ta sử lí .
....
Máy bay đáp xuống sân bay Honolulu , một thân ảnh cao lớn đầy quấn hút lạc vào dòng người đông đúc , khuôn mặt cân đối , thanh tú , đôi mắt đen láy , lông mày cong lá liễu , mũi thẳng .... tất cả tạo lên một vẻ đẹp hoàn mĩ , thu hút tất cả ánh nhìn tứ phía .
Âm thanh ồn ào xung quanh nhanh tróng được át đi , Hàn Thiên đóng mạnh cửa xe để lại những con mắt ngây ngốc tiếc nuối nhìn theo .
Tiểu Oanh Oanh nằm trên giường bệnh , khuôn mặt tái nhợt đầy mệt mỏi . Cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ , ánh mắt khẽ nhíu lại bởi thứ ánh sáng chói lóa .
- Cạch - Cánh cửa bị mở tung , một bóng hình thân quen ngang nhiến tiến đến ôm chặt lấy cô vào lòng , mùi hương quyến rũ , thân thuộc khiến Tiểu Oanh Oanh mỉm cười hạnh phúc .
Hàn Thiên vuốt nhẹ lên mái tóc rối tung của cô , đôi mắt nhìn thẳng vào cô đầy yêu thương vô bờ .
- Tại sao anh lại ở đây ???
Anh cốc nhẹ vào đầu cô , âm thanh trầm ấm phát ra đầy trách mắng nhưng cũng rất dịu dàng ấm áp
- Em đúng là ngốc , em nghĩ anh có thể yên tâm để em ở lại đây một mình sao ??? Nhất là trong lúc này thì càng không .
Hân Hân bước vào , khung cảnh lãng mạn trước mắt khiến cô thấy rất vui vẻ , khóe mắt nheo lại .
- Chủ tịch , bác sĩ muốn gặp anh .
- Được rồi , Tiểu Oanh , em nghỉ đi , tí nữa anh sẽ quay lại .
Tiểu Oanh Oanh tóm lấy vạt áo anh giữ lại , lắc đầu tỏ ý không muốn để anh rời đi . Hàn Thiên tách từng ngón tay nhỏ bé của cô ra khỏi áo mình , đôi tay xoa nhẹ đầu cô .
- Anh sẽ quay lại , em mau nghỉ đi .
Hân Hân tiến đến ngồi bên giường bệnh Tiểu Oanh , cô thở dài nhìn bóng lưng Hàn Thiên khuất dạng sau cánh cửa .
- Chủ tịch đã rất lo lắng cho cô .
- Tôi biết .
Hân Hân nắm lấy tay cô , khẽ xoa xoa vào lòng bàn tay để giúp nó trở lên ấm áp .
- Nếu biết thì từ giờ phải chú ý sức khỏe , đừng để ảnh hưởng đến đứa con trong bụng mình .
Tiểu Oanh Oanh đưa tay lên che miệng , hai mắt mở to hết cỡ đầy ngạc nhiên xen lẫn sự xúc động , nước mắt không hiểu sao lại trào ra ướt đẫm cả gương mặt .
- Cô ... nói ....thật sao ???
Hân Hân khẽ gật đầu cái rụp , gương mặt thanh thoát hiện lên nét cười đầy vui vẻ . Tiểu Oanh Oanh đưa tay xuống xoa lên bụng mình , cố gắng hít thở đều đều kìm chế sự vui mừng trong lòng , nếu không phải là kiềm chế , chắc có lẽ sẽ nhảy cẫng lên vì hạnh phúc .
Hàn Thiên sau khi nói chuyện xong với bác sĩ , cũng không thể kiềm chế nổi cảm xúc đang rối loạn trong mình , anh đi nhanh về phía phòng Tiểu Oanh , cánh cửa vừa mở ra , anh đã chạy đến ôm chặt lấy cô , đôi môi cúi xuống hôn cô , bàn tay xiết nhẹ cô hạnh phúc .
- Hàn ... Thiên .... khó thở .
Anh liền nới lỏng tay , đôi tay vén chiếc áo lên quá bụng , anh cúi xuống đặt lên đó một nụ hôn nhẹ . Tiểu Oanh Oanh đỏ bừng mặt , khẽ cúi người nhắc nhở .
- Ở đây có người mà , anh làm cái gì vậy ...
- Trật tự - Hàn Thiên không quan tâm đến xung quanh , sự hạnh phúc đã bao trùm xung quanh tâm trí , điều anh cần làm duy nhất chính là bảo vệ hai mẹ con cô , làm những gì cần làm với tư cách của một người sắp làm cha .
Tiểu Oanh Oanh mím miệng , Hân Hân khẽ quay người bước đi , cô không muốn phá hỏng khung cảnh lãng mạn trong lúc này , càng không muốn vì mình mà làm Tiểu Oanh Oanh thấy khó chịu , điều này sẽ ảnh hưởng đến đứa bé , Dù sao Hân Hân cũng rất thích trẻ em , nếu sau này Tiểu Oanh Oanh có con , nhất định cô sẽ phụ phu nhân chăm sóc đứa trẻ .
Hàn Thiên kéo cô dựa vào người mình , đôi tay kéo chiếc áo mình vừa vén xuống . Âm thanh bên tai không lớn , cũng không quá nhỏ nhưng làm cô dễ chịu vô cùng .
- Anh sẽ luôn ở bên em , dựa vào anh và nhắm mắt ngủ đi . Dù trời có sập , anh cũng sẽ bảo vệ 2 người suốt cuộc đời này .... anh yêu em .
Chương 49
Bầu trời tỏa sáng ngàn sao , những ngôi sao sáng lấp lánh tự khoe mình dưới bầu trời đêm lộng lẫy . Chúng tuy nhỏ bé nhưng lại mang một vẻ đẹp huyền diệu , một vẻ đẹp mà ai cũng một lần ước ao .
Tiểu Oanh Oanh cũng không phải ngoại lệ , cô muốn được tỏa sáng như những vì sao ấy . Nhưng cô không chỉ tỏa sáng trong một khoảng thời gian nhất định trong ngày như sao kia mà là mãi mãi , đến hết cuộc đời này . Hàn Thiên chính là bầu trời đêm ấy , rộng lớn và bao la , còn cô là ngôi sao lấp lánh , đẹp nhất , tỏa sáng nhất ... không thứ ánh sáng nào có thể xuyên thủng , không thứ ánh sáng nào có thể thay thế .
Thứ ánh sáng trong trẻo của buổi sớm chiếu vào căn nhà gỗ , một mùi hương nam tính quen thuộc phảng phất . Hình ảnh trước mắt dần hiện rõ trước mắt , Hàn Thiên vẫn nhắm mắt ngủ , gương mặt hiện lên dưới ánh nắng nhàn nhạt đầy quyến rũ .
Khóe miệng anh bỗng nhếch lên , hai hàng mi cong bất chợt nâng nên .
- Em dậy rồi sao ???
- Ừ , sao giờ này anh còn nằm ở đây , em muốn ăn ngay bây giờ .
- Anh biết rồi - Anh lấy tay nhéo mũi cô , sau đó đứng dậy đi xuống bếp .
Mấy ngày hôm nay có chủ tịch đại nhân ở đây , Hân Hân đều rất rảnh rỗi , quanh đi quẩn lại chỉ là ăn và ngủ , ngoài ra Hàn Thiên cũng không mướn cô làm bất kể điều gì .
- Chủ tịch , Gin nói là Tiểu Phong đã tìm ra Tiểu Băng .
Hàn Thiên đang thái hành tây , liền dừng lại định thần một lúc , sau đó lại tiếp tục làm việc .
- Cô đi chuẩn bị đi , tôi sẽ chở về Việt Nam
- Nhưng ... Không phải anh nói sẽ ở lại với cô Tiểu sao ???
- Cả Tiểu Oanh Oanh cũng sẽ về - Hàn Thiên tiếp lời , sau đó liền đưa tay nên dụi vì bị hành tây làm cay mắt .
Hành tây đúng là rất lợi hại !
Hân Hân đứng một lúc cũng rút ra được một kết luận ngắn gọn mà vô cùng xúc tích .
Tiểu Băng biết đã bị phát hiện , cô đưa Hàn Mạc đến một căn hầm bí mật dưới lòng đất . Nơi đây rất rộng , giống như một mê cung đáng sợ , đầy chết tróc và hắc ám . Từng bước đi đều rất thận trọng chỉ cần sai một li thì đi một dặm , nếu chẳng may bị lạc nơi đây thì hẳn là phải xác định rõ cái chết đang cận kề .
Đến phía cuối cùng là một nối đi dẫn đến phòng bí mật , một người đàn ông mặc chiếc áo vest đen ngồi trên ghế . Khuôn mặt cũng đã thay đổi rất nhiều qua thời gian , làn da đen sạm có chút khắc khổ .
Tiểu Băng dùng súng chĩa thẳng vào đầu ra lệnh cho Hàn Mạc bước đến , từng bước đi đầy nặng nhọc và cuối cùng cũng gục xuống đầy mệt mỏi .
Người đàn ông khẽ ngẩng nên nhìn Hàn Mạc , ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ .
- LÝ GIA HÂN - Hàn Mạc xoáy sâu vào con người này , dù hắn có hóa thành tro bụi thì ông cũng không thể không nhận ra .
Thì ra tất thẩy mọi chuyện đều ro một mình Lý Gia Hân kì công sắp xếp .
Hàn Mạc nhếch miệng cười nhạt , đôi tay vỗ vào nhau tạo thành tiếng " bốp " .... " bốp "
- Không ngờ ông vẫn còn sống , thời gian qua chắc là đã quá vất vả rồi .
- Người vất vả là ông mới đúng , chăm chút cho tập đoàn Hàn Thiên như vậy rồi để ngày nhìn nó trở thành đống đổ nát .... haha .... nhưng mới đó thì đã là gì so với tài sản của Hàn gia các người , tôi sẽ bắt ông phải trả giá đắt ... HÀN MẠC .
Hàn Mạc không hề run sợ , càng không tỏ ra bất an hay lo lắng . Đã đến bước đường như ngày hôm nay đều là do sự sai lầm trong quá khứ , dù có chết là cái giá phải trả , điều dĩ nhiên này không có gì cần bàn cãi .
- Giết tôi đi , không phải ông muốn làm như vậy sao ???
Lý Gia Hân bật cười thành tiếng , đôi tay lướt trên bàn phím mở toàn bộ camera xung quanh hầm , người của Tiểu Phong đang ở khắp mọi nơi , không ít kẻ đã đi lầm hướng , những kẻ đi đúng thì đến khi đến được nơi chắc chỉ còn sót lại 2 ,3 tên .... Số lượng ít như vậy không đáng bận tâm .
- Nếu muốn giết ông thì tôi cũng không cần mất sức như vậy , cái mạng chó của ông , muốn lấy lúc nào chẳng được . Đợi đến khi tôi dành lại con gái từ trong tay con trai ông , nhất định sẽ băm ông ra thành trăm mảnh cho chó ăn .
Hàn Mạc nhíu mày , ý nói của Lý Gia Hân đã hiện ra quá rõ dàng .
- Ông muốn làm gì Tiểu Oanh , tôi không cho phép ông làm hại con bé .
- Hàn Mạc , ông hơi lầm tưởng rồi , Tiểu Oanh Oanh là con gái của tôi chứ không phải của ông , tốt hơn hết thì nên im miệng nếu muốn sống lâu hơn một chút .
" Bụp " - Âm thanh sau gáy Hàn Mạc vang lên , Tiểu Băng kịp thời ra tay trước khi Hàn Mạc tiếp tục mở miệng , cô không phải người tốt giúp Hàn Mạc thoát chết mà chỉ là không muốn chứng kiến cảnh Lý Gia Hân ra tay tàn độc . Ông ta không trừng sẽ dùng dao chặt Hàn Mạc ra thành từng khúc một , đến lúc đó Tiểu Băng cô lại mất mấy ngày để vững tâm lại .
Tiểu Oanh Oanh bước xuống xe , xung quanh là rừng cây rậm rạp , những người xung quanh hầu hết đều là người của Hàn Thiên bao vây . Tiểu Oanh Oanh chưa kịp định hình hoàn toàn thì cả người đã bị giật về phía sau , một người ôm chặt lấy cô , cảm giác chặt đến mức Tiểu Oanh Oanh thấy khó thở vô cùng .
Sắc mặt Hàn Thiên trở nên đen kịt , cả người giận run .
- Tiểu Phong , anh làm gì vậy , mau buông ra ngay
- Mới một chút mà đã khó chịu , em có biết anh nhớ em nhiều thế nào không hả ???
Tiểu Oanh Oanh không quan tâm đến Tiểu Phong , cũng không để ý đến sắc mặt Hàn Thiên , cô thản nhiên như thể chưa có chuyện gì mà đi về phía trước mặt .
Phía không xa là một đường hầm dẫn vào bên trong , nhiều người đã đi vào đó , Tiểu Oanh Oanh không nói cũng biết là muốn vào khám phá thử . Chưa kịp bước đến nơi đã bị Hàn Thiên khóa chặt trong tay .
- Anh đưa em đến đây không phải để em chạy lung tung .
- Em chỉ muốn vào xem thôi mà - Tiểu Oanh Oanh khó chịu phản đối , liền bị câu nói của Tiểu Phong từ phía sau vọng đến cắt đứt mọi suy nghĩ khám phá trong đầu .
- Nếu vào chơi được thì anh cũng muốn , nhưng chỉ sợ vào rồi không thể ra để gặp em thì sẽ hối hận cả đời này .
Tiểu Băng xem trên màn hình , ánh mắt chợt khựng lại ở chỗ 3 người họ , khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười tuyệt đẹp .
- Xem này , đây không phải Tiểu Oanh Oanh sao ??? Lý Gia Hân , con gái ông đến rồi .
Lý Gia Hân mỉm cười đắc ý , ông ta dùng tay gạt cần điều khiển .
Từ trên vách núi , những tảng đá khổng lồ lao xuống ngày một gần . Hàn Thiên bế Tiểu Oanh Oanh chạy vào phía trong hầm trước khi bị mấy tảng đá lăn đến đè bẹp .
Chưa đầy 3 phút , toàn bộ miệng hầm bị đất đá lấp toàn bộ . Tiểu Oanh Oanh ôm chặt lấy Hàn Thiên , trong lòng không khỏi run sợ , nếu ban nãy không phải Hàn Thiên kịp phản ứng thì chỉ có con đường chết . Nhưng nhìn đi nhìn lại xung quanh , nơi đây cũng không hề an toàn chút nào . Xung quanh chỉ có thứ ánh sáng le lói hắt vào từ miệng hang đôi chỗ vẫn có lỗ hở nhỏ .
Càng tiến sâu vào trong lại càng tối om , từ bên trong còn vang vọng lại những âm thanh rùng rợn . Hàn Thiên kéo sát Tiểu Oanh vào mình , đôi tay bật chiếc đèn bin chiếu vào khoảng tối trước mắt .
Tiểu Phong bước theo sau , ánh mắt không khỏi đề phòng , càng xuống sâu thì không khí càng lạnh lẽo , những bậc thang dẫn xuống phía dưới hầm dường như không thấy đáy .
" tách " .... " tách " .... " tách "
- Cái gì vậy ???
- Tiếng nước chảy - Tiểu Phong nên tiếng giải thích , miệng khẽ lẩm bẩm .
Chương 50
Bậc thang cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt , ánh sáng vụt lên thắp sáng toàn bộ con đường phía trước . Trước mặt xuất hiện 3 nối đi , tất cả bên trong đều tối om , Tiểu Phong nhìn qua một lượt cũng không biết đi sao cho đúng , anh quay lại phía sau thì thấy những bậc thang đã dần biến mất bởi bức tường chuyển động che khuất .
Bức tường hai bên cũng dần dịch chuyển như muốn ép chặt tất cả . Lúc này , Hàn Thiên bế gọn Tiểu Oanh trên tay chạy đến căn hầm chính giữa . Tiểu Phong cũng bước theo , phía sau là âm thanh nghiền nát của hai bức tường xiết mạnh vào nhau .
Đi hết con đường này , phía trước hiện ra một mê cung , trên tường khắc những hình thù kì quái .
- Mấy hình này rốt cuộc là có ý nghĩa gì ???
Tiểu Oanh lướt tay trên mặt tường , cô nhìn ngang nhìn ngửa cũng không thể đoán ra .
- Cái này là chữ tượng hình thì phải ???
- Cái này có ý chỉ con rắn hả ??? - Tiểu Oanh Oanh nhìn con vật khắc ngoằn nghèo trên tường .
Hàn Thiên khẽ gật đầu , khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười đầy ẩn ý xen lẫn sự thích thú .
Người tạo ra mấy cái thứ như vậy xem ra đúng là hết việc để làm , từng chi tiết đều thể hiện một sự thật không thể che giấu nổi , một cái gì đó rất ngu người .
Tiểu Phong quay người lại , trước mắt xuất hiện một con chăn lớn dài trừng 10 mét đang ních cái thân nặng nhọc tới , miệng nó há ra còn rộng hơn cả cánh cửa ban nãy đi vào , bên trong là những dòng nước nham nhở đang phun ra như suối nước nóng nghi ngút khói . Cả ba cùng lùi người lại , Hàn Thiên rút trong tay ra một khẩu súng .
" Pằng pằng " Bây giờ đến súng cũng vô tác dụng . Con rắn không những không dừng lại mà càng trở nên giận dữ hơn , tốc độ lao đến càng nhanh hơn . Tiểu Oanh Oanh hét lên sợ hãi trong lòng Hàn Thiên , sắc mặt Tiểu Phong cũng đông cứng lại . Hàn Thiên vẫn bình thản trừng mắt nhìn con vật không lồ đang tiến đến , sắc mặt không có lấy một tia lay động hay tỏ ra sợ sệt mà ngược lại hoàn toàn .
Hàn Thiên kéo Tiểu Oanh ra khỏi người mình , đẩy cô cho Tiểu Phong . Anh cầm con dao sắc trong tay , cả người tiến về phía trước . Tiểu Oanh Oanh trợn tròn mắt nhìn anh , khuôn mặt không dấu nổi nỗi sợ hãi .
- Hàn Thiên , anh muốn làm gì vậy
Tiểu Phong không biết nói gì trước hành động điên rồ của Hàn Thiên , như vậy đúng là tự nộp mạng . Con người này dù có nhìn thấy quan tài cũng không thèm đổ lệ , đã vậy lại thích liều mạng chơi với lửa , nếu không phải nói là điên rồ thì đúng là đại ngu ngốc .
Hàn Thiên đi đến gần , con quái vật dùng cơ thể của nó quấn lấy anh . Cơ thể bị xiết ngày càng chặt như muốn bóp vụn mọi thứ , Hàn Thiên lia mạnh con dao đến đỉnh đầu con quái vật .
" ret " .... " rẹt " ...z z z z z zz
Bộ điều khiển được lắp trên đỉnh đầu rơi xuống đất , để lại trên đó là những tia lửa điện phát ra , phần đầu bốc khỏi nghi ngút . Cái thân hình to lớn đồ sộ ấy thôi quấn chặt lấy anh , Hàn Thiên liền lùi lại khoảng cách nhất định , chưa đầy 3 phút , cả thân hình ngoằn nghèo nổ tung , các mảnh trên cơ thể nó văng ra tung tóe . Hàn Thiên nằm rạp xuống đất , hai tay che lấy đầu tránh để mảnh vụn va trúng . Những mảnh vụn sắc nhọn lao đến chỗ Tiểu Oanh , cả người cô ngày lập tức bị kéo về phía sau , Tiểu Phong ôm chặt lấy cô .
" bụp " Tiểu Phong nhướng mày hứng chịu cơn đau khi một vật sắc nhọn đâm thẳng vào lưng . Chiếc áo trắng liền thấm màu đỏ tươi của máu , máu không ngừng loang ra càng lúc càng nhiều hơn . Con quái vật biến mất trong tích tắc để lại trên sàn những mảnh vụ tung tóe , Hàn Thiên đứng dậy khỏi nền đất lạnh buốt tiến đến chỗ Tiểu Phong đang đứng , cả người cũng không ít xây sát
Trần Gia Hân mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mặt , kì thực chỉ là muốn dọa người một chút không ngờ lại bị Hàn Thiên tinh ý phát hiện ra , thật không thể xem thường con người này .
- Anh có sao không hả ??? - Tiểu Oanh nhìn vết thương lớn trên lưng Tiểu Phong , sắc mặt nhăn lại khi thấy máu , nước mắt cũng không ngừng mà tuôn rơi .
Hàn Thiên mạnh tay kéo cô về phía mình , ánh mắt có chút ghen tị , cũng có thể nói là ghen với Tiểu Phong
- Anh là chồng của em hay hắn là chồng của em ???
- Vẫn chưa có đăng kí kết hôn mà
Hàn Thiên nghiến chặt răng , đôi tay bóp chặt cổ tay cô như muốn bẻ gãy .
- Nhưng anh là cha của con em , em phải lo lắng cho anh mới đúng .
- A ... đau , em xin lỗi .
Tiểu Băng liền đập mạnh tay vào tường , sắc mặt đầy u ám cùng nỗi tức giận như thiêu đốt trong lòng .
Tiểu Oanh Oanh , để rồi xem tôi làm gì cô , tôi thề , cuộc sống của cô sắp kết thúc rồi , chính tay tôi sẽ bóp vụn mạng sống của cô .
Hàn Thiên nhìn những vết khắc trên tường , nó giống như một tấm bản đồ dẫn đến căn phòng bí mật nào đó , những hình vẽ đan xen lẫn nhau rất khó phân biệt . Nhưng có một điều hiện rất rõ , giống như là 1 lời cảnh báo " nếu đi nhầm đường , nhất định nguy hiểm sẽ đến " , nguy hiểm có lẽ sẽ còn kinh khủng hơn cả con quái vật ban nãy .
Tất cả bước về phía trước , cả dãy hành lang này có những mấy con đường hiện ra , một bên trái - một bên phải - hoặc là đi thẳng . Hàn Thiên dừng lại trước ngã ba của ba con đường , đôi tay lướt trên bức tường như đang tìm kiếm một câu trả lời cho câu hỏi trước mắt .
Có hình một dãy số , tạo thành một vòng tròn khép kín , chính giữa là một hình con rắn hai đầu tẽ sang hai bên . Hàn Thiên nhìn một lượt , khẽ mỉm cười bước thẳng về phía trước .
Tiểu Oanh Oanh nắm chặt lấy tay anh , cả người đi sát khẽ run run . Không khí càng lúc càng lạnh lẽo đến thấu xương .
Hàn Thiên cởi áo của mình mặc vào người cô .
- Không thể để em lạnh được .
- Hàn ... Thiên
- Đừng nói gì cả , hai mẹ con em là quan trọng nhất .
Tiểu Oanh Oanh mỉm cười , trong đáy mắt hiện lên sự ấm áp và hạnh phúc . Người đằng sau im lặng nãy giờ , không phải vì vui mà là đau , trái tim bị bóp nghẹt đến khó chịu nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường . Hiện tại chỉ cần cô hạnh phúc , anh sẽ chấp nhận là kẻ đứng sau cầu chúc hạnh phúc .
Sau khi đi qua dãy hành lang lạnh thấu xương , lại một ngã rẽ nữa hiện ra , lần này không chỉ là 3 đường đi mà tận 6 hướng khác nhau , 3 cánh cổng màu trắng và 3 cánh cổng màu đen .
Thời gian hạn hẹp không kịp suy nghĩ , các bức tường lại tiếp tục di chuyển như muốn nghiến toàn bộ những vật cản xung quanh , Hàn Thiên mím chặt môi chọn đại một cánh cổng nào đó đi vào .
Bên trong là thứ ánh sáng màu vàng nhạt , xung quanh có tiếng nước chảy róc rách , còn có tiếng hát của một người con gái . Tiểu Oanh nhìn đến nơi phát ra tiếng hát , khuôn mặt trở lên tái mét lại .
Một cô gái mặc chiếc váy trắng bị cheo cổ , cái xác đã khô lại dính chặt vào đến tận xương cốt , âm thanh vang vọng xung quanh khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo ghê rợn . Trền nền đen ảm đạm phía bên trên còn xuất hiện những thân thể nhuốm máu , những giọt máu nhỏ xuống bên dưới tạo lên những vũng máu tanh lồng .
Hàn Thiên lấy tay che mắt cô lại , âm thanh trầm ấm vang lên bên tai át hẳn những tiếng vọng đáng sợ đó .
- Đừng sợ , có anh ở đây , anh sẽ không để em gặp bất kể nguy hiểm gì .
Anh đẩy cô về phía trước , vòng tay ôm chặt lấy cô , cho đến khi ra khỏi nơi này , tuyệt đối sẽ không buông tay .