Truyen teen - Em chỉ là cô gái làm văn được 7 điểm trang 1
Chương 1
Tiểu Oanh Oanh thức dậy .... mặt trời đã nên gần tới đỉnh rồi ...................Không nhầm thì hôm nay là ngày đầu tiên đi làm ............ chết tiệt muộn rồi
suốt 15 năm ăn học vất vả ..... cuối cùng cái thời khắc này đã tới ... ........... Ai mà ngờ một kẻ hậu đậu , phá hoại như cô có ngày lại chịu yên phận làm nhân viên cho người ta sai bảo .......... chỉ e Tiểu Oanh cô vào Hàn Thiên làm việc .... không những không làm được gì ra hồn lại gây tổn thất nặng nề ..... không trừng sau 1 thời gian ngắn công ti Hàn Thiên sẽ thành đống đổ nát
Dù đã cố gắng tỏ ra rất bình tĩnh ...nhưng cái điệu bộ gấp gáp vừa đi vừa than ngắn thở dài của cô hình như hơi quá đà làm người đi đường tưởng Tiểu Oanh cô là bệnh nhân tâm thần mới vượt trại ........Trời đất ...... chị Tiểu Oanh làm như mình chị trên thế giới đi làm không bằng .... than khổ than sở
Tối qua để đồng hồ vào trong tủ lạnh đâm giờ đáng đời nghen
Tiểu Oanh là người đa tính cách .... lúc vui thì tăng động , lúc buồn thì ngồi tự kỉ mặc kệ mọi thứ xung quanh , đặc biệt là khi hồi hộp và lo lắng thì khuôn mặt tức cười đến phát khóc .......................
Tuy nhiên chưa ai vinh hạnh được nhìn thấy khuôn mặt thất tình của tỉ ấy bao giờ căn bản sống đến 21 năm mà vẫn chưa có mối tình vắt vai nào ...... mà không yêu đương ai thì làm gì có quyền được thất tình ......................................... càng nghĩ càng thấy đau lòng cho Tiểu Oanh cô ..... đây người ta nói là ro cách ăn ở cả thôi ạ
Cánh cửa công ti sừng sững suất hiện trước mắt cô đề 2 chữ to đùng " Hàn Thiên " ........... cô bĩu môi ....Cái gì mà hàn thiên ..... có mỗi cái tên có cần phô trương đến vậy ..... nhìn thôi đã thấy trướng mắt .... Thằng nào thiết kế ra cái biển mà nhìn trông biến dị vậy không biết .... nhìn u ám như nhà tang lễ không bằng
Chị Tiểu Oanh soi mói từng li từng tí đến cái biển cũng không buông tha ...................... rốt cuộc là đến vì công việc hay vì cái biển vậy bà nội
Đứng trước cửa .... 1 người mặc bộ vest đen đứng nhìn đồng hồ trông rất điển trai .... Cô đi qua không chút lưu luyến .... vốn dĩ mà nói Tiểu Oanh Oanh không biết thưởng thức cái đẹp ....
Nếu biết thưởng thức cái đẹp thì e rằng đâu đến mức ế thậm tệ như vậy ,...... haha
Người đàn ông thấy cô ngang qua thì chau mày nhìn ... cuối cùng cũng chịu mở miệng
" Khoan đã " - Tiếng nói phía sau vọng đến ............... Tiểu Oanh nghe thấy nhưng nghĩ không phải gọi mình nên vẫn bước tiếp không chút quan tâm
Anh ta tỏ vẻ cáu giận .... hai tay nắm chặt thành hình nắm đấm .... rằn từng chữ " TIỂU ... OANH ... OANH "
Hình như có người gọi tên mình ..... Tiểu Oanh theo phản xạ ngoái cổ nhìn ..... người đàn ông trước mắt dáng vẻ tức giận cau có nhìn cô , có chút sát khí vây quanh
Tiểu Oanh Oanh thản nhiên trả lời .... chỉ tay vào mình " Anh gọi tôi sao ? "
" Phải " - Vì cô mà tôi phải đứng ở đây .....không gọi cô thì còn gọi bà nội nào nữa ... đúng là vô trách nhiệm ... không hiểu sao lại chót lọt vào công ti này .... đúng là thảm họa của đất nước mà
" Uả .... mà có chuyện gì vậy " .................... chị ơi người ta là người phỏng vấn chị hôm bữa đó ... sao quên nhanh vậy má
" Cô tiểu tôi ở đây chờ cô đến đó .... cô muộn những hai tiếng đồng hồ ........... cô có biết tổn thất cho công ti bao nhiêu không hả ..... không có chút phép tắc gì hết .... mới ngày đầu đã không ra cái thể thống cống rãnh gì rồi ... như vậy thì làm được việc gì nữa .... " Sau 1 hồi thuyết giáo mỏi miệng .... rốt cục cũng như nước đổ lá khoai .........Tiểu Oanh Oanh không ngừng ngáp ngắn thở dài
Đành phải ấn cái thẻ nhân viên vào tay cô rồi đi ra khỏi nơi quái quỷ này ............chết tiệt sao lại nảy lòi ra cái thứ nhân viên như vậy không biết ............
Tiểu Oanh Oanh nhận lấy tấm thẻ , kìm hãm sự tức giận trong lòng mình ....................... nếu không phải giả vờ như không quan tâm thì chắc cô đã cho cái tên điên này biết thế nào là sự lơi hại rồi
Phải nhịn ... phải nhịn , không được giở thói côn đồ ở đây , nếu không ngoan ngoãn sẽ bị đuổi việc ..... cô nghiến răng ken két nhìn hình ảnh người đàn ông cao lớn bước đi ....... - Nếu không phải tôi rất biết nhẫn nhịn thì anh đã được ngồi trên bàn thờ ngắm gà hỏa thân rồi ..
Bây giờ cô mới nhớ ra ... đó chính là người đã phỏng vấn cô .... đúng thật là xui xẻo ....... ngày đầu đi xin việc mà đã gây sự với người ta .... giờ lại còn tới trễ những 2 tiếng đồng hồ ..... ......... Tiểu Oanh Oanh đến giờ mới chịu động não nhớ ra .... phải nói là trí nhớ rất tệ .... cần phải ăn cá nhiều nhá
Thang máy bị nỗi kĩ thuật ........ nên Tiểu Oanh Oanh phải ngoan ngoãn mà dùng đôi chân vàng ngọc cuả mình mà leo từ tầng 1 nên tầng 9 .... vượt qua biết bao gian khổ cuối cùng cũng đến nơi trong trạng thái uể oải ... hai cái chân như muốn rời nhau mối đứa 1 phương
Công ti Hàn Thiên quả thật rất rộng ....rất nhiều tầng ...... mà phòng cô làm việc thì tận tầng 9 .................. đến đi ngủ cũng không mệt đến vậy .............................Chị
Tiểu Oanh nghĩ sao mà so sánh đi làm với đi ngủ vậy .... chị vui tính ghê
Tiểu Oanh Oanh mở cửa phòng .....mọi ánh mắt từ phía trong hướng ra bên ngoài chiêm ngưỡng vẻ đẹp đáng nguyền rủa của cô
" Cô là Tiểu Oanh Oanh .... là nhân viên mới " - giọng nói thánh thót phát ra .... 1 cô gái xinh đẹp bước đến ... trên môi vẫn còn nụ cười giả tạo khiến Tiểu Oanh trong lòng đã cảm thấy chướng mắt nhưng vì tương lai nên phải kiềm chế trước khi cho tiểu cô nương đây nhập viện vì trấn thương sọ não " PHẢI "
" Chỗ đó " - cô ta chỉ góc phía cuối phòng ..... thì ra đây là chỗ làm việc của cô .... có vẻ khá u tối
Cô bước từng bước mệt nhoài về chỗ thì bị bà chị kia giữ lại
" CÓ CHUYỆN GÌ SAO " .......
" Vặn nhỏ cái âm lượng chút đi ........ tôi là trưởng phòng ..... tên là Hà Mi .... cho nên mọi vấn đề đều phải thông qua tôi , hiểu rồi chứ "
Tiểu Oanh bước về chỗ nhếch miệng cười - Trưởng phòng thì đã sao đến chủ tịch tôi cũng đếch sợ .............. Trưởng phòng nhìn cái mặt đã không yêu thương nổi rồi ... đã không xinh thì tốt nhất đừng tỏ ra lung linh nói chung nhìn chị em thấy kinh
Mấy người xung quanh nhìn cô ...căn bản k thấy gì nổi bật nên cũng quay về trạg thái làm việc nghiêm túc...................... Cô Tiểu đây cũng chẳng có gì nổi bật ngoài tấm thân tàn tạ này ..... cho nên họ cũng không cần lo lắng có thêm đối thủ cạnh tranh giành giật các soái ca trong công ti ..... điển hình là Hàn Thiên
Mấy người này suy nghĩ cũng rất thông minh ............. khinh địch thì rất rễ bị địch khinh ......
Tiểu Oanh Oanh ngày đầu làm việc khá bận rộn ...... Nếu so sánh với đi học thì vất vả gấp 1000 lần
Trời ạ ..... Quay lại với Tiểu Oanh Oanh của 2 năm trước đây ...chắc người ta phải đột quỵ vì đau tim mất
Tiểu Oanh Oanh có thể nói là không sợ trời không sợ đất ... Hằng ngày đến trường làm chị hai ..... có cả 1 lũ đần em lông nhông lúc nhúc như đám côn trùng dày đặc cả trường
Vậy mà ai ngờ bây giờ bị cắt tiền chu cấp ... Phải bám víu lấy côg ti Hàn Thiên sống qua ngày ... Chị 2 nổi tiếng 1thời kết thúc thật bi thảm ....... Tạm biệt cái thời vàng son ngủ ngày chơi đêm .... Tạm biệt nhữg trò nghịch ngu đã đi vào lịch sử ... Ta trở về với hiện tại phũ phàng và nghiệt ngã ... Huhu
Chương 2
Tiểu Oanh Oanh bị tiếg chuôg báo thức làm điên nên được
Ngày nào cũg nghe tiếg chuôg này .... Sớm muộn khôg điên thì cũg thành người điên
Cô vò đầu bứt tai ngồi dậy ... Vào phòg vệ sinh hất nước nên mặt khôg ngừg ... Hất mạnh đến nỗi ướt sũg cả chiếc váy ngủ
Khôg phải chứ ...hôm nay là chủ nhật nhưg cô vẫn phải đến công ty làm việc trong khi người ta thì ở nhà ngủ ngon lành .... Nhân viên cũ quả thật bức người quá đág ...hành hạ nhân viên mới như cô đến tận xươg tủy
Cánh cửa mở ra ... 1 luồg gió lạnh thổi qua làm sởn gai ốc ... Cô đóg sầm cửa lại ..cả người run cầm cập
Sao lại lạnh như vậy .... Trời ơi sao tôi khổ quá vậy ~Cô choàg chiếc áo nên người đi đến côg ti trog lòg ngập tràn sự bực bội
==================================
" Này cô kia "
Tiểu Oanh nhìn mĩ nam trước mặt mình ... Trog lòg bực bội bỗg dưg muốn đổ nên người ai đó
Cái tên điên này khôg biết chui đâu ra ... Coi như anh xui xẻo gặp phải tôi
"giúp tôi bê đốg đồ này " -người này dường như vẫn chưa tưởng tưởng được sự nguy hiểm của cô ...lại còn nhờ vả cô bê đồ , kẻ hủy diệt gặp người chán sống
Tiểu Oanh nhếch miểng cười ... Đôi tay kêu răng rắc tiến về phía anh " Để tôi giúp anh thư giãn gân cốt ... Có như vậy thì anh có thể tự bê vào "
Anh nhìn chiếc thẻ treo lủg lẳg trên cổ cô ... Khôg chút sợ hãi nắm đấm đag chuẩn bị đáp trên khuôn mặt tuyệt mĩ của anh ..... trên thẻ đề hai chữ Tiểu Oanh Oanh to trà bá ....
"Tiểu Oanh Oanh cô muốn bị đuổi việc " câu nói nhẹ nhàg lôi cô về thực tại .... Phải rồi Tiểu Oanh Oanh cô đã qua cái thời lấy chị 2 ấy rồi ....
Nhưng anh ta là ai mà lại giám đuổi việc cô ...khôg lẽ là người trog côg ti .... Nếu vậy thì rắc rối to....
" Anh là ai hả ..." Tiểu Oanh từ trước tới giờ khôg biết sợ là gì ... Nhưg k hiểu sao bây giờ lại cảm thấy hơi có chút sợ ... Khôg phải bị vẻ đẹp này làm cho mê hoặc rồi chứ........ quên đi ...quên đi ..... mê hoặc được Tiểu Oanh Oanh thì 10 tên như vậy chỉ là cái đinh rỉ ................. coi bộ quá khinh thường vẻ đẹp của Hàn Thiên anh rồi
"Tôi là nhân viên trog côg ti này "
Câu trả lời này khiến Tiểu Oanh thấy an toàn hơn nhiều ... Chỉ là 1 nhân viên thì lấy tư cách gì mà đòi đuổi việc cô....
" là nhân viên sao ... Vậy nếu đánh anh tôi sẽ bị đuổi việc sao "
"Phải ... Trong côg ti nghiêm cấm k được sử dụng hành vi bạo lực ... Nếu làm trái sẽ bị đuổi việc ... Hiểu chưa ... Nếu hiểu rồi thì còn muốn đánh tôi k hả ?"
Tiểu Oanh nghe vậy thì xanh mặt ... Nếu bị đuổi việc thì cô chỉ có cạp đất mà ăn ... Cho nên lại phải nhịn
Cô bỏ đi .... Để lại anh với mớ suy nghĩ hỗn độn
Ngu ngốc ..... làm gì có cái luật như vậy .... đến chủ tịch cũng muốn đánh ..... Tiểu Oanh Oanh à ... tôi sẽ nhớ cái tên này
Hàn Thiên mà đã nhớ ai thì người ý chỉ có tập xác đinh là vừa ................. Khổ thân Tiểu Oanh ... số phận em đến đây coi như đại xui rồi
Hàn Thiên nhìn dág vẻ tức giận của cô bước vào côg ti mà cảm thấy có chút thú vị
Bước vào phòg làm việc chỉ có vỏn vẹn cô và 1 người nữa trog phòg .... Nhìn thấy cô , Tiểu Băg nở nụ cười "Xin chào .... Tôi là Tiểu Băg là nhân viên mới "
" Tôi cũg là nhân viên mới ... Gọi tôi là Tiểu Oanh "
Sau 1 hồi chém gió thành bão ..... Tiểu Băng dường như đã trở nên thân thiết với Tiểu Oanh Oanh .... hai người này tiến tới 1 mối quan hệ bạn hữu thân thiết
Nói là đến côg ti làm viểc thực chất là làm lao côg dọn dẹp thì đúg hơn ..... Sắp sếp lại giấy tờ rồi đem đến chỗ trưởng phòng là được
Nhắc đến bà chị trưởng phòng là thấy bực mình .... Dường như rảnh rỗi sinh nông nổi đến nỗi soi mói từg li từg tí khiến Tiểu Oanh Oanh muốn nổ cả não
" Tiểu Oanh Oanh ...hình như cô không có chút thẩm mĩ nào thì phải ... ? "
Chuẩn rồi .... nếu có tí thẩm mĩ thì đã biết phân biệt thế nào là nghệ thuật và thế nào là nhà tang lễ .....
" Là sao ... tôi không thẩm mĩ như nào " .................. như nhiều nắm chị ơi ...người ta nói đúng thì cứ nhận đi cho tiến bộ
" Đây là công ti Hàn Thiên .... vậy mà nhân viên như cô xem ra ăn mặc quá tầm thường sẽ làm mất mặt công ti "
- Mất mặt công ti ........Câu nói chua ngoa vang vọng khắp căn phòng .... Tiểu Oanh Oanh đã sớm muốn bóp chết trưởng phòng nhưng vẫn phải đau lòng nhẫn nhịn .... thật sự thì việc ăn mặc ra sao có liên quan gì đến cô ta .... nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại tiền lương 1 tháng ở Hàn Thiên cũng không phải ít ỏi gì những 30 triệu cơ mà
Vậy mà Tiểu Oanh Oanh tích kiệm quá trời ............. có làm ra đồng tiền mới biết sót sa ............. trước đây thì tiêu tiền như nước còn giờ thì .... haizzzzzzzzzzzzzzzz
Cuối cùng cũng được ra về ... Tiểu Oanh mệt mỏi đứng dậy khỏi chiếc ghế .........Tiểu Băng thì đã về từ sớm còn cô bị hành đến tận 8h tối mới được về
Cái cửa phòng bị cô đóng " Rầm " lại ...... Tiểu Oanh coi bộ rất phấn khích nhảy cẫng nên vì vui sướng " Ha ha cuỗi cùng cũng được về rồi " - sau đó tiếp tục làm những động tác giống con vịt .... bây giờ nghĩ lại vô cùng xấu hổ
Mà làm như vậy thì đã sao ... mọi người trong công ti đã về hết chỉ còn mỗi mình cô thôi mà .... nghĩ đến đây Tiểu Oanh lại hơi có chút rùng mình
Công ti Hàn Thiên to như vậy ,.... nếu có con ma nào nhảy ra thì Tiểu Oanh Oanh cô chết vì bị nổ tim mất ...... chị 2 không sợ trời không sợ đất thì ra lại sợ ma ...
Tất cả mọi hành động vừa rồi đã thu hết vào tầm mắt của Hàn Thiên .......... anh ôm miệng cười ngặt nghẹo ...... Tiểu Oanh Oanh quả thật rất lực cười .... sắc thái biểu cảm cũng rất đa dạng ............................ phải rồi người đa tính cách mà nên sắc thái cũng hết sức phong phú ....1 ngày không trùng lặp quá 2 lần .....haizzzz
Tiểu Oanh Oanh về đến nhà thì còn làm gì nữa ngoài việc ngủ .......... ngủ như heo đến tận sáng ngày hôm sau.............nhưng trước khi ngủ cũng may còn nhớ ra cái đồng hồ báo thức vẫn còn nằm trong ngăn đá
Mẹ ơi sợ đồng hồ nóng đến độ chảy nước sao mà cẩn thận dữ vậy ........... bỏ ra ngoài thì lạnh cóng đến độ kim chỉ cũng cứng đơ không thể di chuyển ........... mẹ Tiểu Oanh thông minh hết sẩy ...... sao không cho luôn vào lò vi sóng cho vui ....... ngu người
Hàn Thiên lái chiếc transformer đi trên đường ..... trong đầu đang suy nghĩ về cô gái tên Tiểu Oanh Oanh
Đúng là rất khác biệt ......... khác biệt từ trong ra ngoài với những cô gái khác
Đương nhiên là phải khác rồi ....nếu ai cũng giống ai thì làm gì còn đặc sắc nữa ....haizzzzzzzzz
Bản nhạc chuông vang nên .........Tiểu Oanh Oanh trong trạng thái do not care
Tấm thiệp mời trên bàn thời gian địa điểm rõ ràng
Lại một đám mừng ở trong làng
Ngó tên bỗng dưng thấy hoang mang.
Rồi ngày cưới rộn ràng khắp vùng
Ai theo chân ai tới già trẻ đi cùng
Nhiều ngày tháng giờ này tương phùng mà lòng cay
Giờ em đã là vợ người ta
Áo trắng cô dâu cầm hoa
nhạc tung tóe thanh niên hòa ca
Vài ba đứa lên lắc lư theo ấy là thành đám cưới em với người ta
Anh biết do anh mà ra
Tình yêu ấy nay xa càng xa
Buồn thay
Nghĩ nhiều chuyện trong đời
Anh thấy lòng càng rối bời
Liệu ngày đó nhiệt tình ngỏ lời
Chúng ta lấy nhau chứ em ơi?
Đành bảo phó mặc ở duyên trời
Nhưng thâm tâm anh trách nàng tại sao vội
Một người bước, một người không đợi
Thì đành tìm ai...?
Mà giờ em đã là vợ người ta
Hãy sống vui hơn ngày qua
Nhạc cũng tắt thanh niên rời bar
Còn năm sáu tên đứng lơ ngơ
Ấy là tàn lễ cưới em theo người ta,
Anh bước đi như hồn ma,
Ngày hôm ấy như kéo dài ra
Buồn thay
Chương 3
Sau 1 ngày làm lao công hôm chủ nhật ...... Tiểu Oanh Oanh lại đến công ti làm việc trong trạng thái uể oải .............. Đêm nào chị Oanh cũng ngồi đọc truyện .... thì đương nhiên 2 mắt không thâm như gấu trúc .... không buồn ngủ sao được .... Tâm hồn Tiểu Oanh Oanh quả thực rất trong sáng ngây thơ ... đã 21 tuổi mà vẫn còn đọc truyện tiểu thuyết coi bộ rất yêu đời .... cơ mà cũng lạ , đọc nhiều vậy mà chẳng có tí kinh nghiệm nào về chuyện yêu đương thì thấy hơi bất bình thường ....... nhưng mà không có người yêu là 1 lẽ ...bộ bà chị này không thấy gato với nhân vật trong truyện ư .....
haizzzzz
" Tiểu Oanh " - Tiếng gọi từ phía sau vọng đến .... không cần quay lại cũng biết là ai , còn ai vào đây nữa là Tiểu Băng đáng yêu đây mà
Tiểu Băng chạy đến vỗ vai cô ... nhìn khuôn mặt của cô là thấy kinh hãi .... " Này bộ Oanh mất ngủ sao mà nhìn ghê vậy ? "
" Không phải "
" Vậy là sao .... thất tình hả "
Tiểu Oánh Oánh nghe thấy câu này mà sững người nhìn .... đau lòng khôn nguôi ........ 1 mối tình còn chưa có thì lấy đâu ra người yêu để mà thất tình
Tiểu Oanh đi thẳng nên phòng làm việc .... mặc những lời hỏi han của bà chị lắm lời Tiểu Băng .................. không phải chứ chị 2 đang bị chị Băng tra tấn lỗ tai về chuyện yêu đương ..... Kể về chuyện tình từ năm cấp 2 đến tận bây giờ luôn quả thật là khiến Tiểu Oanh máu trào nên tận não nhưng cũng chẳng thể làm gì ngoài việc lắng nghe
Cái bà Tiểu Băng đáng ghét tự dưng lại lôi cái chuyện ấy ra để kể ... bộ muỗn tôi chết vì gato à ....
Kể mà cũng lạ Tiểu Oanh Oanh cũng đâu phải xấu thậm tệ ... sao lại có thể ế như thế được ... trong khi ngoài kia những người xấu hơn cô gấp vạn nghìn lần cũng yêu đương loạn nên chứ đâu phải vừa ........
Không lẽ mẹ mình nói đúng... do mình không nữ tính ... không biết làm đẹp nên mới không có ma nào chịu để ý - Tiểu Oanh Oanh nhìn mình từ trên xuống dưới ... nhớ lại những lời hôm qua bà chị trưởng phòng nhắc nhở .... thì như đã sáng mắt ra
Cánh cửa phòng mở ra ... 1 người đàn ông bước vào ... " Cho hỏi ở đây .... ai là Tiểu Oanh Oanh "
Tiểu Oanh nghe thấy tên mình thì đứng phắt dậy " Là Tôi "
" Nghe nói cô Oanh làm việc rất có năng lực ... hôm qua còn ở lại đến tận 8h ..... thật vất vả , chủ tịch nói cô rất chăm chỉ nên sẽ thăng chức cho cô chở thành thư kí của ngài ấy .... Tiểu Oanh Oanh nghe rõ rồi chứ "
Tất nhiên là rõ rồi .... Tiểu Oanh nhà ta như bay nên tận mười mấy tầng mây .... chỉ ở lại thêm có 3 tiếng đồng hồ mà được thăng chức như vậy ... có khi nào cứ ở lại làm thêm giờ ... có ngày sẽ được thăng chức làm chủ tịch không ta ....
Mấy người xung quanh nhìn cô với ánh mắt ghen tị .... bà chị trưởng phòng thì ghen ghét ra mặt .... nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống
" Tiểu Oanh Oanh từ giờ đã thành thiên nga rồi .... chúc mừng nha " lời nói kèm theo nụ cười khinh bỉ khiến Tiểu Oanh chỉ muốn nhét cả cái thẻ đang treo lủng lẳng trên cổ vào miệng cho hết vênh váo
Tin đồn về cô cũng từ đây mà được lan truyền rộng rãi ..... chủ tịch bất ngờ thăng chức cho Tiểu Oanh Oanh chỉ trong 2 ngày làm việc ....... tin đồn này đên tai cô thì cũng đã được cải biên rất nhiều ... họ nói Tiểu Oanh quyến rũ chủ tịch đại nhân .... vvvvvv
Cái gì mà quyến rũ ... từ trước tới nay Tiểu Oanh Oanh đã quyến rũ được ai bao giờ ... mấy người này nói quả thật không biết suy nghĩ
Đang đứng hóng xem họ nói sấu gì mình thì người đàn ông ban nãy đem tin mừng cô được thăng chức bước đến vỗ nhẹ vào vai cô " Cô Tiểu ... chủ tịch cho gọi cô "
Tiểu Oanh nghe đến đay cũng thấy rất nóng lòng muốn xem bản mặt chủ tịch đại nhân như nào ... và lí do cốt lõi cho cô thăng chức ... không thể chỉ là làm thêm giờ mà lại từ vịt ghẻ biến thành thiên nga như những lời đồn thổi ....
Cánh cửa phòng chủ tịch ngay trước mắt ... Tiểu Oanh không chút ngần ngại đẩy cửa bước vào ............... chủ tịch ngồi quay lưng vào phía trong nghịch điện thoại .... thấy có tiếng cửa liền vội vàng đeo khẩu trang quay ghế lại nhìn cô
" Chủ Tịch ... ư " - Tiểu Oanh đôi chút ngỡ ngàng ..... cái vị đại nhân nghìn người nể phục ấy lại đeo khẩu trang ..... chẳng lẽ không muốn để người ta nhìn thấy dung nhan .... người nổi tiếng có khác làm việc gì cũng rất thận trọng
Nhìn ánh mắt khó hiểu của Tiểu Oanh Oanh không cần nói cũng biết cô nghĩ cái gì ........... tại hôm bữa nói với cô anh chỉ là 1 nhân viên trong công ti nên giờ phải đeo khẩu trang ... không lẽ lại nói với Tiểu Oanh Oanh rằng anh cũng làm việc thêm giờ nên được thăng chức làm chủ tịch.... haizzzzzzz .... có cần suy nghĩ sâu xa vậy không , không lẽ đeo khẩu trang cả đời
" Ngồi đi " - anh chỉ tay vào chiếc ghế .... Tiêu Oanh Oanh không coi trọng phép tắc cũng chẳng hơi đâu mà không ngồi
Cô nhìn anh chằm chằm .... - Có cần kín đáo vậy không ... đến đôi mắt cũng phải lấy kính dâm che lại .... thật là khó hiểu mà
Thấy thái độ ngó nghiêng của Tiểu Oanh Oanh lại làm chủ tịch đại nhân bật cười thành tiếng ... nhưng nụ cười đó lại nhanh tróng đươc thu hồi ngay tức khắc
" Cô Tiểu ... vì tôi đau mắt kiêm bị cảm .... nên không tiện tháo ra sợ lây cho cô thôi "
" Thì ra là vậy ... à không sao " - chỉ là đau mắt và cảm có nhất thiết phải như vậy ..... dù sao cũng là chủ tịch lại phải sợ lây bệnh cho nhân viên sao ..... xem ra cũng là 1 người tốt .... - Tiểu Oánh Oánh suy nghĩ đánh giá trong đầu nghe có vẻ rất hài lòng về vị chủ tịch cao thượng này .... bỗng nhớ ra điều gì đó .... liền quay ra hỏi chủ tịch đại nhân
" Nhưng đột nhiên chủ tịch thăng chức cho tôi .... hình như việc này hơi lạ thì phải "
" À .... Thật ra ... hôm bữa thấy cô Tiểu làm việc rất cần cù mà thư kí cũ của tôi lại nghỉ việc giữa chừng nên tạm thời muốn cô làm thư kí ...... còn về tin đồn thì cô cũng đừng quan tâm làm gì " - Lời giải thích nghe rất có sức thuyết phục .... đương nhiên khiến Tiểu Oanh Oanh cô tin sái cổ
" Vậy làm thư kí cho anh thì công việc của tôi là gì ? "
" Chỉ cần pha trà và ngồi đó là được " - Anh chỉ tay về phía chiếc bàn nhỏ phía góc phòng ....
" Hả " - Tiểu Oanh Oanh như không tin vào tai mình .... nếu chỉ rót nước pha trà không phải là quá đơn giản hay sao ... ít ra cô cũng tốt nghiệp có bằng đại học loại giỏi vậy mà lại đi làm những công việc như vậy .... có sỉ nhục thực lực quá không vậy
" Cô Tiểu không hài lòng sao .... vậy để tôi cho người kê bàn sát bàn làm việc của tôi nha "
Tiểu Oánh Oánh tạm thời sốc nặng ..... nếu đơn giản như vậy có khác gì lao công riêng đâu chứ .... chủ tịch đại nhân bức người quá đáng
" Tôi không làm ....nếu muốn thuê lao công thì đâu thiếu gì ..... tôi là người có học thức cao không lí nào lại đi rót nước pha trà cho anh ... cho tôi trở về chỗ cũ có lẽ tốt hơn ...khi phải làm công việc này "
Chủ tịch đứng hình nhìn cô .... lại còn có người giám chê việc hay sao ..... làm thư kí cho anh ít nhiều một tháng cũng được 50 triệu vậy mà cũng giám chê tiền ..;... lại đơn giản đến mức ngồi không cầm tiền .....
" Tiểu Oanh Oanh .... tôi muốn cô làm thư kí cho tôi .... tiền lương mỗi tháng cũng được 50 triệu không tốt hơn sao ...... thôi được cô không chỉ làm công việc rót nước pha trà mà còn phải xem sổ sách cho tôi ....vvvv...... như vậy chịu chưa .... "
Một đống công việc khổng lồ hiện ra trước mắt cô ...... Tiểu Oanh Oanh sao mày lại ngu vậy , ban đầu được làm việc nhàn rỗi không thích giờ lại muốn chuốc thêm công việc vào thân .... đúng là đại ngu ngốc
" Chủ tịch .... tôi chỉ rót nước pha trà thôi được không .... suy nghĩ lại tôi thấy như vậy là nhiều lắm rồi " - làm ơn đồng ý đi mà đại nhân ơi,,,,,,,, huhu
" Không được ... cô Tiểu .... bê đống này qua bên kia xem đi ... học thức cao mà ... tốt nhất đừng có tính nhầm nghe chưa ... sai 1 li thì cả đời này làm không công biết chưa Tiểu Oanh Oanh "
Chương 4
" Cô Tiểu ... học thức cao vậy mà cũng cần có máy tính trợ giúp sao " Cô bực mình .... bộ không đá xoáy cô thì không chịu được sao ..... cái tên Hàn Thiên thì có gì mà tốt ... không phải ngày đầu đến công ti nhìn cai tấm biển to vĩ đại đã thấy trướng mắt rồi sao ..... bắt đầu từ giờ Hàn Thiên nhà anh sẽ vinh hạnh được ngồi trong danh sách những người tôi chúa ghét chỉ sau con mụ trưởng phòng hen
Tiểu Oanh Oanh vẫn chăm chú ấn máy tính .... hài cứ ấn hoài thôi ... hàng mười mấy số lận nếu tính nhẩm không phải sẽ rất mất thời gian sao ... lại cũng rất rễ nhầm lẫn .... Chủ tịch đáng ghét muốn cô tính nhầm để làm không công cả đời sao mà cứ thỉnh thoảng lại đá cho cô 1 câu rất bức người
" Chủ tịch .... anh không có việc để làm sao " - Cô quay ra nhìn anh .... khuôn mặt như muốn nhét đại nhân vào mồm nhai thỏa thích
" Cô Tiểu .... tôi là chủ tịch "
Không cần nhắc tôi cũng biết anh là chủ tịch .... đáng ghét .... là chủ tịch thì có quyền ức hiếp 1 nhân viên nhỏ bé như tôi ư .... để đến khi tôi kiếm đủ tiền mở 1 quán bar hay nhà hàng nhất định sẽ dùng tiền đè bẹp anh
Qủa thật giấc mơ làm giàu của Tiểu Oanh Oanh cô quá xa vời ........... dù có làm việc cả đời chưa chắc đã thực hiện được .... haizzzzzzzzzzzz
Không thấy Tiểu Oanh Oanh nói gì nữa Hàn Thiên anh có chút không vừa ý ....muốn chọc tức cô .... mà cô lại bỏ cuộc quá rễ ràng ....... " Tiểu Oanh Oanh lại đây "
Tiểu Oanh Oanh lại đây .... muốn lại là lại sao .... chủ tịch đại nhân .... anh ... muốn chết sao ....
Cô bước tới bàn làm việc của anh ... đập tay lên bàn " CHỦ TỊCH ... CHUYỆN GÌ " - Khuôn mặt cô lúc này vô cùng thái độ ......... suốt ngày phải nhịn người khác quả thiệt rất mệt mỏi ... cô chỉ muốn thoát ra cho đỡ ngột ngạt ....
" Tôi muốn uống trà "
" Vậy tự đi pha mà uống "
Tiểu Oanh Oanh .... em lại quên mất nhiệm vụ của mình rồi sao .... sao lại có thể đãng trĩ đến như vậy
Hàn Thiên nhìn cô ... hai tay xoa xoa thái dương sớm muộn không chết vì quá nhiều công việc mà chắc chết vì thái độ rửng rưng cuả Tiểu Oanh Oanh mất
" Tiểu Oanh Oanh .... cô nên nhớ mình là thư kí .... nhiệm vụ cô quên rồi sao "
Cô như nhớ ra điều gì đó - " Dạ vâng " Tiểu Oanh cúi đầu lễ phép .... cúi gập hẳn người xuống ..... khuôn mặt căm phẫn nhìn xuống đất nguyền rủa Hàn Thiên ... nhưng khi ngẩng nên thì lại tươi cười hớn hở đi làm nhiệm vụ
Phải vậy chứ .... - anh nhìn cô bước đi mà vô cùng thoải mái .............
Một lúc sau TIểu Oanh quay lại với 1 li trà trên tay ... nhẹ nhàng đặt xuống bàn nhìn anh chăm chú " Chủ tịch mời dùng "
Anh nhìn tách trà trên bàn ... soi mói từng tý 1 .......... Dù sao an toàn là trên hết ai mà biết được Tiểu Oanh Oanh lại muốn trả thù bỏ độc vào thì sao .....
" Chủ tịch ... uống trà mà vẫn đeo khẩu trang sao " - Cô nhìn anh nhếch miệng cười ....
Sao còn chưa cởi ..... còn nhìn cái gì nữa ...... chủ tịch đáng chết .... đáng nguyền rủa
" Cô về chỗ đi .... tôi sẽ uống sau "
" Chủ tịch ... anh bị cảm uống nguội không tốt .... uống lúc còn nóng đi "
Hàn Thiên bị cô rồn vào thế bí ..... nhất thời không biết phải làm gì ... đành tháo khẩu trang , đầu cúi thấp uống trà
Tiểu Oanh Oanh bực bội .... chỉ nhìn thấy đôi môi đang nhấp từng ngụm của chủ tịch đại nhân ... phần còn lại thì vẫn bị cái kính che đi mất
Không sao ... mình là thư kí mà ...anh ta làm sao có thể che suốt được ...
Sau khi dùng song trà chủ tịch mới đeo khẩu trang ... ngẩng cao đầu nhìn Tiểu Oanh Oanh " Sao còn chưa về chỗ ... muốn tôi bế về sao "
Vậy là Tiểu Oanh Oanh đã làm thư kí đến ngày thứ 3 ... tuy chủ tịch đại nhân không đeo khẩu trang nhưng lại đéo cái kính bản to khiến cô không thể nhìn ra dung mạo tuyệt trần của anh .............. nói thế nào thì dù đeo trời cũng sao thể qua mắt Tiểu Oanh cô ... nhưng Hàn Thiên cũng không phải dạng vừa luôn đề phòng cô 24/24 khiến cô càng bị soi mói nhiều hơn
" Chủ tịch tôi ... có điều thắc mắc " - Tiểu Oanh Oanh cắn bút nhìn anh ....trong đầu suy nghĩ miên man ...
" Có gì cứ nói "
" Có phải anh xấu lắm không "
Câu nói của Tiểu Oanh vang nên khiến anh tức cười .... Cái gì mà xấu ... Hàn Thiên anh từ trước tới nay chưa bị ai chê xấu bao giờ ... căn bản đẹp đến nỗi dù nghĩ cô cũng không thể tưởng tượng nổi ...
" Sao cô lại nói vậy "
" Bởi vì anh không tháo cái kính đó ra mà ..... dù anh có bệnh gì thì cũng đâu cần che kĩ như vậy .... bỏ ra sẽ thoải mái hơn " Tiểu Oanh ngay lập tức chạy đến chống tay vào bàn làm việc của anh mà ngó nghiêng
Tiểu Oanh Oanh ...em đúng là vô phép tắc ... nếu không phải em là đặc biệt chỉ e em bị đuổi việc từ lâu rồi làm gì được ở đây mà chống tay vào bàn của tôi . Hàn Thiên bỗng thấy lạ ... từ lúc gặp cô đến giờ cảm giác rất thoải mái và rễ chịu ... hình như chêu tức cô làm anh như giải tỏa hết mọi áp lực công việc thì phải
"Chủ tịch anh đang nghĩ gì vậy " Tiểu Oanh đưa tay ra trước mặt anh mà vẫy vẫy ...... Hàn Thiên như bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man ...... anh giật cánh tay đang đưa đi đưa lại trước mặt mình đặt xuống bàn
Bị chủ tịch đại nhân giật tay ... cả người Tiểu Oanh Oanh đổ rập nên mặt bàn .... Cô ngẩng cổ nên nhìn .... bây giờ hai khuôn mặt sát nhau chỉ thiếu vài cm nữa là đi xong nụ hôn đầu đời
Cô bật dậy cách xa chủ tịch đại nhân ........ hình như cảm giác ban nãy tác động đến anh không hề nhỏ ... tự nhiên lại muốn kiss Tiểu Oanh cô ... cũng may kiềm chế kịp thời
Nghĩ đến cảnh này mà Tiểu Oanh lại hình dung đến những cảnh tượng lãng mạn trong tiểu thuyết .... nhưng số cô đâu có may mắn đến vậy , người ta là chủ tịch vạn người mê thì lấy đâu ra chỗ cho 1 con vịt ghẻ như cô .... càng nghĩ càng thấy sỗ phận thật quá bi đát
Cuối cùng cũng hết giờ làm việc ...... Tiểu Oanh trở về nhà trong sự mệt mỏi ........
Cả ngày đối phó với chủ tịch đại nhân còn khốc liệt hơn cả ra chiến trận ........ chủ tịch càng ngày càng tỏ rõ sự nguy hiểm của mình khiến cô nhiều khi không kịp trở tay ........ Phải rồi anh ta nổi tiếng quá mà ... tài giỏi quá mà ... cô đâu thể là đối thủ được . Nghĩ đến đây Tiểu Oanh như nhớ ra điều gì đó ...tự lấy tay đập vào mặt mình
Tiểu Oanh Oanh mày đúng là đại ngốc ... người ta là chủ tịch của công ti lớn nhất toàn quốc muốn điều tra thì có khó gì ... chỉ cần gõ cạch .. cạch là xong mà ...trời ạ
Đúng như suy nghĩ của cô vừa gõ cái tên Hàn Thiên ra thì màn hình trước mắt đã hiện ra 1 đống thông tin rất hữu ích ..........nhiều đến độ đọc cả đời chắc cũng không hết
Hai mắt Tiểu Oanh Oanh trợn to đến độ như muốn rớt mắt ra .........Hình ảnh của chủ tịch quả là đẹp đến độ hút hồn người ... nhưng không đây là ánh mắt ngạc nhiên vô cùng ...................................... chủ tịch đại nhân thì ra .... thì ra chính là tên nhân viên hôm bữa dọa nạt đuổi việc cô .... đúng là không thể tin nổi ..không thể tin nổi .........
Tiểu Oanh Oanh úp mặt vào gối .... thầm nguyền rủa anh .... Đúng là ác ma gặp đại ác ma .... huhu
Chương 5
Đến trước cửa công ti Tiểu Oanh Oanh nhìn cái chữ Hàn Thiên mà máu đã tự trào nên não .... Hàn Thiên cái con khỉ , tưởng tôi ngốc nắm sao mà giám qua mặt tôi... chị 2 này nhất định sẽ dạy cho anh 1 bài học nhớ đời Hình như Tiểu Oanh Oanh lại hơi bị quá đà quên mất mình là nhân viên trong công ti này thì phải .... chẳng lẽ định dùng vũ lực với chủ tịch luôn sao ....
Bỗng cơn đau bụng ập tới Tiểu Oanh Oanh ôm lấy bụng mà chạy liền vào nhà vệ sinh ... chủ tịch đại nhân đúng là may mắn nếu không nhờ bụng cô kịp thời phản đối thì chắc sẽ tan xương nát thịt mất
Tiểu Oanh Oanh thầm nguyền rủa .... trong lòng bực bội vô cùng ... chưa giải quyết xong tên chủ tịch thì lại bị cơn đau bụng dày vò ... số cô đúng là đại đại đen
Tiếng nói chuyện thánh thót như gáo nước lạnh rội thẳng vào người Tiêu Oanh
" Nghe đâu cái cô Tiểu Oanh Oanh đó đúng là rất có sức ảnh hưởng nghen .... đúng là phục thật mà "
" Có gì mà phục con nhỏ đó chẳng có gì tốt đẹp hết ....... tôi nghĩ chắc cô ta đã dùng thuốc gì đó khiến chủ tịch mê muội mất rôi "
Tiểu Oanh Oanh như hóa đá ... răng nghiến ken két vào nhau ... hừ động đến cô thì chỉ có đường chết thôi nghen ....... Đang chuẩn bị lấy đà sông ra thì cơn đau bụng lại ập đến khiến cô lại phải chấp nhận ngồi xuống 1 cách đau khổ
Mà ngồi trong này cũng tốt ... để xem mấy mụ yêu quái nói xấu gì tôi .... và thế là Tiểu Oanh cô nương nghe họ nói xấu mình sau lưng ......... quả là rất biết nhẫn lại chịu đựng ........ tất cả đều nhờ công lao của chủ tịch đại nhân cả ... nếu không nhờ ngài ấy thì làm sao có thể khiến cho chị 2 quen với công việc nhẫn lại này được .... haizzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz
" Nghe đâu cô ta còn được làm việc chung phòng với chủ tịch nữa "
" HẢ ... ghê vậy sao , tôi cũng nghe qua nhưng đâu có tin .... chuyện này là thật hả ... ghê rữ vậy "
....................... " Như vậy đã là gì ... vì con nhỏ 2 mùa đó mà chủ tịch đã đuổi việc thư kí Mi Mi nữa kìa ... nghĩ lại thấy tiếc cho cô Mi Mi đó , xinh đẹp như vậy mà lại bị đuổi vì lí do làm đổ trà nên áo chủ tịch ... Đã vậy lại chọn 1 thư kí là nhân viên mới đi làm được có 2 ngày .. như vậy thật hơi không công bằng "
" Nếu chủ tịch đã không thích cô ta thì đương nhiên là phải tìm mọi cách để đuổi việc rồi ..... số cô ta đúng là tốt ... "
" Tôi nghĩ chủ tịch chơi chán rồi cũng bỏ thôi .... chẳng qua là thấy mới lạ nên mới vậy ..."
Tiểu Oanh Oanh ngồi từ lẫy đến giờ .... tê hết cả mông .... vậy mà cả người lại run nên cầm cập ........... nhìn sắc mặt lúc này có thể thấy sự tức giận đã nên tới đỉnh điểm thật rồi ... cả người toát ra 1 luồng sát khí khiến con ruồi bay qua cũng bị sát khí làm thủng tim mà chết ..... con ruồi còn không thể thoát vậy chủ tịch đại nhân kì này chết chắc ..
Tiểu Oanh bươc ra khỏi wc .... tiến thẳng lên tầng 21 ...... cánh cửa phòng bị đá mạnh đập vào tường " Rầm "
Hàn Thiên Đang xem sổ sách bị cô làm cho giật mình liền ngẩng lên nhìn
" Cô Tiểu ... đến muộn 20 phút rồi "
'' Đến muộn thì đã sao .... Hàn Thiên .... tháo kính ra ngay cho tôi "
Cái gì đang diễn ra ở đây thể này ... Tiểu Oanh cô hôm nay to gan coi trời bằng vung sao mà giám dùng thái độ đó để nói chuyện với anh ..... đúng là cô hết thuốc chữa thật rồi ...
" TIỂU OANH OANH ... CÔ GIÁM LỚN TIẾNG VỚI CHỦ TỊCH .... CHÁN SỐNG SAO "
Lại dọa tôi .... anh nghĩ tôi sợ anh sao hả chủ tịch đại nhân ....... đến chết tôi cũng không sợ anh ...... " TÔI LÀ TIỂU OANH OANH .... KHÔNG SỢ TRỜI KHÔNG SỢ ĐẤT ... MẮC GÌ PHẢI SỢ ANH "
" GIỎI LẮM " - Hàn Thiên đứng dậy khỏi ghế nhìn cô không chớp mắt ............... muốn gì đây không lẽ đánh cô .... nếu thật sự muốn đánh cô thì chủ tịch quả thật đã chọn nhầm đối tượng mất rồi
Chiếc kính được tháo ra .... khuôn mặt mê hồn người suốt hiện trước mắt cô .... Chủ tịch nhìn cô , ánh mắt ngườm như không ngườm khiến cô có chút bị mê hoặc
" Sao hả ... tôi tháo ra đúng ý cô rồi .... giờ muốn giết tôi lắm phải không "
Tiểu Oanh Oanh đương nhiên là rất muốn giết anh .... không chỉ muốn giết người mà còn muốn ăn thịt người .... đúng là rã man ........................... Âý vậy mà giờ lại đứng như tượng chăm chú nhìn dung nhan có 1 không 2 của anh không chớp mắt
Nói thế nào thì Tiểu Oanh cô cũng là con người sao có thể lạnh lùng đến độ không biết rung động trước cái đẹp
Hôm đó gặp anh ở ngoài công ti đã thấy rất đẹp .... vậy mà giờ còn đẹp gấp vạn lần .... nhan sắc quả không tồi
" TIÊU OANH " - Tiếng goi lớn của chủ tịch đại nhân kéo cô về với thực tại .....
" Chủ .... tịch "
Chủ tịch đại nhân nhếch miệng cười .... nụ cười đẹp như ánh nắng ban mai ... vô cùng ấm áp " Vẫn còn nhớ tôi là chủ tịch cơ à "
Tất nhiên là nhớ rồi .... sao quên được cái tên ác ma hằng ngày hành hạ cô được ....
" Tôi tất nhiên là nhận ra anh .... anh vừa là chủ tịch ..vừa kiêm cả nhân viên .... chủ tịch anh nói dối không biết sấu hổ "
" Tôi không biết sấu hổ .... này Tiểu Oanh Oanh .... cô học cao như vậy mà cách ứng xử không bằng 1 người dọn vệ sinh biết không hả ..... đúng là làm ô uế tấm bằng đại học mà "
Lại đem chuyện học hành vào đây ... cứ mỗi lần không vừa ý lại đem ra bịt miệng cô .... 1 ngày không biết nhắc đến mấy nghìn lần nữa ..... chủ tịch nhà anh mới làm ô uế tấm bằng đại học thì có ......
" Chủ tịch .... anh quả thật quá đáng " - Tiểu Oanh Oanh trở về bàn làm việc ... úp mặt xuống bàn kìm nén cảm xúc
Hàn Thiên căn bản cũng chỉ muốn chêu tức cô .... ai dè làm cô giận , bỗng dưng cảm thấy có lỗi ............ nhưng mà phải nói 1 điều ... Tiểu Oanh Oanh lúc giận rữ cũng rất thú vị
Thú vị ư .... nếu như thấy sự tức giận thực sự thì còn thú vị gấp ngàn lần e rằng chưa cảm nhận được sự thú vị thì đã bị băm thành hàng chăm mảnh rồi
" KHÔNG THÍCH " - Câu trả lời cộc lốc khiến Hàn Thiên không còn muốn làm việc nữa ...... quay qua ngắm cô đang chăm chỉ xem báo cáo
Nhìn có vẻ chăm chỉ chứ Tiểu Oanh Oanh thì không có 2 từ ấy trong từ điển ..... kẹp giữa tờ giấy báo cáo là 1 quấn tiểu thuyết ...... Có vậy mà chủ tịch đại nhân cũng không phát hiện ra ... chắc là ro mắt có vấn đề thật rồi
Bỗng mặt cô đỏ như gấc .... quay ra xung quanh .... thì thấy có đôi mắt ai đó đang gián vào mình " Chủ .... tịch "
Một con mèo ăn vụng thì sớm muộn cũng bị phát hiện ..... chủ tịch đại nhân thấy cô chăm chỉ cũng rất lấy làm vui mừng .... định đến khen cô thì ai dè .....có lẽ Tiểu Oanh Oanh chăm chú đọc đến mức không để ý đến mọi thứ đang diễn ra theo 1 chiều hướng vô cùng nguy hiểm
Cô vội đóng ập lại ..... trong lòng thầm mong chủ tịch đại nhân không biết điều cô đang che giấu ..................................... Hàn Thiên nhìn qua cũng biết cô đang làm chuyện mờ ám gì ... nhếch miệng cười " Tiểu Oanh Oanh .... đang đoạn gay cấn sao không đọc tiếp ... không ngờ cô cũng thích đọc những truyện có tình tiết không trong sáng như vậy "
Tiểu Oanh Oanh như bị 1 tảng đá rơi chúng đầu .... trời ơi khuôn mặt cô không biết phải chui vào đâu ............. từ giờ biết phải đối diện như nào với chủ tịch đại nhân .... không chừng sẽ bị anh ta lôi chuyện này ra để chọc tức cô mất .....
" Tiểu Oanh Oanh cô có bạn trai chưa hả " - giọng nói của chủ tịch đại nhân phả vào tai cô .... trời ơi đúng là bức người quá đáng ... chuyện tôi có bạn trai hay chưa thì cũng đâu có ảnh hưởng đến nền kinh tế nhà anh .... không lẽ câu hỏi này có mối liên hệ gì về chuyện tôi đọc truyện không trong sáng ...... được nếu vậy Tiểu Oanh Oanh này nhất định không trả lời