Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen teen - Đồ heo thích cãi anh lắm hả phần 1
1.Nguyễn Hoàng Nguyên Vy (nó) con gái của Nguyễn Hoàng Thành Nam-một nhà kinh tế tài ba, quyền lực nhất cả nước về mọi mặt. Nguyên Vy sở hữu một khuôn mặt thiên sứ, nụ cười tỏa nắng, làn da trắng muốt cùng với body chuẩn không cần chỉnh. Tính tình sớm nắng chiều mưa...trưa hanh hanh. Đai Đen karate, taewondo

2.Hàn Mạnh Vũ (hắn) con trai Hàn Minh Phong-một ông trùm bất động sản giàu thứ nhì (sau ba nó). Khuôn mặt, mái tóc, nụ cười, hình thể...tất cả những gì thuộc về anh đều trở nên đặc biệt. Anh nắm giữ vị trí hạng nhất trong top3 chàng trai đẹp nhất nước. Tính tình lạnh như tảng băng Bắc Cực. Khắp người tỏa ra hàn khí nồng nặc...ặc ặc. Cực kì giỏi võ

3.Lê Trần Mai Thư- con gái cưng của nhà đá quý xuyên quốc gia. là bạn thân của nó. Vô cùng dễ thương với nụ cười tỏa nắng. Tính tình không kiêu càng dễ hòa đồng và...dịu dàng (cái này tác giả cũng chưa chắc). Rất ghét đàn ông lăng nhăng.

4.Trương Đình Khôi-con trai bà chủ nghành thủy sản, bạn thân của hắn. Khuôn mặt cực điển trai. Thay bồ như thay áo nhưng khi gặp...thì hoàn toàn thay đổi.

5.Dương Khanh- bạn của nó khi còn ở Mĩ. Điểm nhấn trên khuôn mặt là ánh mắt lạnh lùng cùng với nụ cười khiếp sợ...Tính tình mưu mô,độc chiếm

6.Dương Kha-em Khanh. Điểm nhấn trên khuôn mặt là nụ cười như nắng ấm. Khác xa anh mình tính tình tốt bụng với mọi người nhưng đôi lúc rất lạnh lùng với anh mình (không phải ác đâu nhé!)

7.Mai Phương Ngọc- Vợ hứa hôn của hắn.Khuôn mặt vô cùng kiêu xa (thật mệt! mang cả kí phấn).Là con người ích kỉ, mưu kế đầy đầu. Châm ngôn sống:" Ăn không được thì đạp đổ"

8.Nguyễn Hoàng Nguyên Nhi-em nó.xinh đẹp, trẻ con, tinh nghịch và...mít ướt (chỉ với nó)

9.Hàn Hải Băng-em hắn.Khuôn mặt kute, hoạt bát, nhí nhảnh

10.Hân Tuyết Ly-hotgirl trường Thiên Nam(yêu ma thì có).Tính tình độc ác chỉ vì thích hắn quá mù quáng.

Một số nhân vật ở sâu trong truyện nên mình chưa giới thiệu. Có cô cậu nào xuất hiện thì mình sẽ thông báo nha

Còn các nhân vật nữa thì đọc sẽ biết.

nội dung truyện Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả là do mình suy diễn ra từ một chuyện tình mình từng thấy. Do mình đọc quá nhiều truyện nên có lẽ bị ảnh hưởng tâm lí nếu không phải nói là bị khìn nên có một vài chi tiết giống truyện của mọi người. Mong mọi người cảm thông. Đây là tác phẩm đầu tay của em nên mọi người nhớ cho ý kiến thật nhiệt tình vào.

-Nè heo!

-Gì?

-Em tự nhận mình là heo nhé

-Anh đáng ghét

-Em nè! Sau này đừng cãi anh nữa nhé

-Chẳng phải anh nói thích khuôn mặt giận dữ của em sao?

Chương 1: đụng độ từ trước

Một ngày đẹp trời của cuối thu, gió thổi nhè nhẹ, từng đám mây trắng trôi trên nền trời xanh biếc tạo cho con người ta cảm giác vui tươi, nhẹ nhàng.

Tại sân bay Tân Sơn Nhất:

-Wow đẹp quá!

-Con cái nhà ai mà đẹp thế không biết???

-Đẹp bá đạo@@

-Tuyệt vời

-Em ơi làm bạn gái anh đi…………….

…………………………………

Sau 4 năm du học từ Mĩ trở về, hai cô gái vô cùng xinh đẹp vừa bước xuống sân bay đã nhận được rất nhiều những lời trầm trồ ngưỡng mộ. Nhưng xem ra họ cũng chẳng mấy để tâm vì ở Mĩ họ đã nghe đến ốm chán rồi.

Nguyên Vy diện một chiếc áo da lông cừu cùng với quần jeans đen, đi gót cao đen nốt (xã hội đen o_o). Khuôn mặt bị che đi một nửa bởi chiếc kính mát to bản hàng hiệu. Cả người nó toát lên khí chất con trưởng của một nhà kinh tế lừng lẫy năm châu.

Mai Thư khoác lên người bộ đầm màu xanh nhạt cùng với đôi guốc không cao lém. Trên cổ được điểm xuyến một sợi dây chuyền hình ngôi sao bằng đá quý-biểu trưng của tập đoàn đá quý xuyên quốc gia L. Khác xa với vẻ đẹp lạnh lùng, cá tính của nó thí cô lại mang nét đẹp kiều diễm, dịu dàng.

Hai người vừa hiên ngang bước đi thì bỗng nhiên từ đâu 2 vật to tướng lù lù xuất hiện làm hai nàng ko kịp trở tay và thế là…RẦM…@@...BỊCH…BỊCH…BỊCH…BỊCH…Tất cả đồ đạc của bốn người đều nằm yên vị dưới đất

-YA! Ai mà đi ko nhìn đường thế? Bộ đui hả trời?-Đình Khôi bực tức hét mà mắt vẫn đăm chiêu nhìn vào nhìn vào cái mớ hỗn độn dưới sàn

-A…! Xin lỗi hai anh, tụi tôi ko cố ý.-Thu rối rít xin lỗi (bản tính hiền lành mà)

Nghe được tiếng nói lảnh lót của một cô gái thì chàng ta liền dời mắt về phía chủ nhân của nó “cô ta cũng đẹp đấy chứ (phải là rất đẹp chứ…mắt anh bị cận thị nặng rùi hazz…)! Lại con dịu dàng…a khoan…cái gì kia đó chẳng phải là sợi dây chuyền của tập đoàn L hay sao, nghe nói những người thân tín nhất của gia tộc Lê Trần mới có vinh dự đeo nó…chà! Cô gái này thật ko đơn giản…”

-À…Ừm! Xem cô cũng có thành ý nên tôi ko trách (làm như anh ko có lỗi ý)!-lấy lại vẻ lạnh lùng Khôi lên tiếng.

-Cảm ơn. Khi Thư vừa quay sang người bên cạnh thì hỡi ôi! Tình hình gì đây. Bốn con mắt dán vào nhau. Nó nhìn Mạnh Vũ bằng con mắt nảy lửa. Mạnh Vũ thì ngược lại, Cặp mắt của hắn ánh lên sự thích thú có chút vui.

-Chào! Mạnh Vũ lên tiếng

-Ừ! Trùng hợp gớm-nó nói giọng mỉa mai

-Chắc tại chúng ta có duyên

Nó liếc hắn một phát rồi kéo Thư ra khỏi sân bay trước con mắt vô cùng ngạc nhiên của Đình Khôi.

-Mày wen nhỏ đó hả?-Khôi

-1 chút.-hắn

-Li kì nha! Nhỏ đó cũng xinh ra phết đấy, sao mà mày wen được vậy?-Khôi

-Muộn rồi. Về!-hắn nói xong kéo hành lí đi một mạch ko kịp cho khôi nhà ta ú ớ gì.

Về phía nó. Đang trên xe về nhà

-Mày wen anh chàng đó hả?-Thư

-Cũng ko có gì, chỉ gặp một lần!-nó

-Xạo! Gặp một lần mà anh ta nhìn mày bằng ánh mắt đó!-Thư

-Nói tới thêm bực! Chuyện là vầy nè….

Cửa hàng điện thại GalaMachxy-Mĩ.

Vài ngày nửa là về nước nên nó quyết định mua cho Nguyên Nhi một cái điện thoại. Đi vòng vòng trong cửa hàng suốt mấy tiếng, cuối cùng nó dừng lại trước một chiếc điện thoại hiệu Lenuos 4inch, kiểu dáng sang trọng và cá tính.

-Tôi chọn cái này!-nó và một thằng con trai cùng lên tiếng.

-Ơ…Ừm…hãng này chỉ có một cái duy nhất thôi ạ.-chị nhân viên bối rối.

Nó quay sang anh chàng bên cạnh

-Nè anh kia, tôi mua trước mà

-Ai nói?-Mạnh Vũ mạnh giọng

-Gì chứ? Rõ ràng là tôi nhìn thấy trước mà!

-Tôi cũng nhìn thấy trước mà-hắn ta vẫn lì lợm

-Anh…! Được rồi (quay sang chị nhân viên) Chị! Rõ ràng em nhìn thấy trước phải không chị?-nó nhỏ giọng

Chị ấy khẽ nhìn hắn thì nhận được ánh mắt vô cùng trìu mến (muốn đứng tim) của hắn

-Ờ…không…là cậu ấy thấy trước-chị ta lắp bắp

-Ha..hả? tại…tại sao?-nó giận tía tai chẳng nói được gì

-Ơ thưa quý khách cửa hàng chúng tôi con rất nhiều mẫu khác rất đẹp.

Nói rồi chị ta lấy ra những mẫu điện thoại cũng bắt mắt không kém. Nhưng đối với tâm trạng lúc này của nó thì không có cái nào vừa mắt cả.

Chương 2: Về nhà

-Thôi ko cần nữa! (quay sang lườm hắn) đừng để tôi gặp lại anh.-nói xong thì đi thẳng ra cửa

“cô bé này thật đáng yêu”-suy nghĩ của hắn. Chả là khi nó vừa vào thì đã gây sự chú ý cho hắn, hắn nhìn nó suốt cả buổi, khi thấy nó định chọn chiếc điện thoại đó thì ko hiểu sao hắn lại chạy đến tranh giành với nó. Bởi cửa hàng này là chỗ buôn bán nhỏ của nhà hắn (trời ơi cửa hàng điện thoại trung tâm thành phố mà dọi là nhỏ hazz…) nên cũng ko quá khó để hắn toàn thắng. Khi nó lườm hắn thì tận sâu trong tim hắn chợt có cảm giác ấm áp mà cả hắn cũng ko hiểu đó là gì (là rung động đó anh hai)

Trở về với thực tại

-Chà…thì ra là z…cũng thú vị nhỉ?-thư

-thú vị cái đầu mày ý.tới nhà rồi kìa vào đi!-thư có nhà riêng vì bố mẹ cô đều ở Mĩ.

-ờ, cảm ơn mày nhen-thư

-khôn có j! thui tao về đây-nó nói xong phóng xe về nhà.

Vừa bước vào nhà

-A! hai về rùi- Nhi la lên làm cả nhà giật mình

-Ủa sao con về mà không báo ta 1 tiếng để ta cho người ra đón- ba nó cũng khá ngạc nhiên

-k sao! Con lớn rồi mà với lại con cũng muốn ọi người một bất ngờ-nó

-hix…hai về rồi…hix…sao hai đi lâu quá z em nhớ hai muốn chết lun…hix…- nhi thút thít

-Con bé này lớn rồi mà khóc, chị con về là tốt rồi-mẹ nó

Chương 3: Chương 3. Suy nghĩ không thể dứt bỏ

-ừ chẳng phải hai đã về với mày rồi sao? khóc nữa là hai lại đi đấy...-nó vờ giận dỗi

-ứ ừ nhi không khóc nữa không khóc nữa đâu!

-ngoan-nó mỉm cười xoa đầu nhi

-Thôi con đi đường xa chắc cũng mệt rồi! lên phòng nghỉ đi, mẹ vừa bảo quản gia dọn phòng cho con rồi đấy- mẹ nó chăm chú nhìn đứa con gái xa biệt nhưng 4 năm trời mà thấy xót

- Vâng- nó cười chào mọi người rồi đi thẳng lên phòng

Chà! căn phòng vẫn như xưa. Nó thả mình rơi tự do xuống chiếc giường bông êm ái. Đúng là ở nhà vẫn thoải mái hơn nhiều. Nó đi tắm xong thì đánh một giấc tới chiều.

Về phần hắn, sau khi chia tay với khôi thì quay về nhà riêng. Hắn không muốn về nhà bố mẹ, hắn thực sự không muốn trở về cái ngôi nhà lạnh lẽo đó. bố hắn là một người không quá lạnh lùng nhưng cũng không kém phần gian ác. Đặc biệt con người ấy rất tham lam. Từ nhỏ ông ta đã đào tạo hắn để sau này trở thành người kế nghiệp của gia đình. Nhưng hắn thật không muốn. Bởi gia tài đó là gì chứ toàn là những thứ của người khác mà ông bố bất lương của hắn cướp đoạt. Còn mẹ hắn rất nhân từ nhưng thật là lạ bà ta luôn quan tâm người khác nhiều hơn hắn, dù rằng có quan tâm hắn nhưng hắn vẫn cảm nhận được rằng bà ta không mấy tự nguyện. Hắn đã chịu đựng 12 năm trời và chọn cách ra đi với cái danh là du học để ông bố của hắn vừa lòng. Với bộ óc siêu phàm của mình thì những khóa đào tạo trong 4 năm qua không quá khó đối với hắn. Thời gian đó hắn đã để dành để nghĩ nhiều hơn về gia đình và để bình ổn là tâm hồn. Tuy bề ngoài thật lạnh lùng nhưng bên trong hắn lại hoàn toàn khác. Hắn muốn có một người có thể tâm sự để hắn trút hết mọi muộn phiền. Nhưng không thể (chưa chắc đâu anh ơi_). Chìm đắm trong mớ suy nghĩ rồi hắn cũng đi vào giấc ngủ.

Chương 4

"đã thật lâu rồi chúng ta không gặp nhau

dẫu buồn giá lạnh mình em bước lặng thầm

Ngồi đây đếm từng kỉ niệm lúc xưa ta cùng chung bước

Bây giờ hết rồi chỉ còn em ôm nỗi đau hớ...

Tình gian dở lòng tan vỡ

Để lại bao vết thương chưa lành

Còn đâu nữa một lời hứa ngày xưa anh nói yêu em

Đành quên lãng một dĩ vãng mong sao anh sẽ luôn yên bình

Người hay chăng lòng em nhớ anh nhiều?"

-A...l...ô?-nó nói giọng ngoái ngủ

-Chị kia! Giờ này mà còn ngủ hả?- Thư nói có vẻ thản nhiên không bận tâm chuyện về sau...

-Ý mày là muốn xem mặt bác Vương?-Nó cũng bình thản không kém nhưng trong giọng điệu có phần bí hiểm

-Thôi cho tao xin đi! Tao có chuyện này có muốn nghe?-Thư

-Chuyện? Quan trọng?

-Cũng không quan trọng lắm

-Vậy thôi với tao bây giờ ngủ là quan trọng nhất còn những việc khác miễn bàn. OK?-nó

-Hừ...NO OK! chuyện này gấp lắm mày ra đây nhanh lên!

-Ra đâu?

-Cafe X, đường XX

-Wait 30'

-OK

-Bye

Nó cúp máy và rời khỏi chiếc giường yêu quý. Nó thấy chiếc áo dài tay màu hồng cùng với chiếc váy sọc ca rô màu đỏ và đôi giày đế bằng cực kì dễ thương và đáng yêu đúng với cái tuổi 16. Vừa bước ra khỏi phòng thì đã gặp Nhi:

-A! hai đi đâu đấy?- Cứ như là con bé biết được nó sắp ra ngoài vậy.

-Hai đi gặp Thư-nó

-Lâu rồi không gặp chị Thư, hai cho em đi với ạ

-Ừ thì đi!

Nó nói rồi bước nhanh xuống lầu tạm biệt bố mẹ rồi đi, Nhi cũng léc đéc theo sau.

Chương 5: Chương 5.Đi học

Nó và Nhi vừa bước vào đã là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người có mặt trong quán. Hai cô gái có khuôn mặt y hệt nhau và đẹp như diễn viên Hàn (còn hơn ấy chứ)

Bắt sóng được với Thư, tụi nó tiến lại gần một chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ không phải là góc khuất nhưng cũng không hẳn là điểm chú ý ọi ánh mắt ngoài kia. Lại phải nói còn có cả kẻ đã phá đám giấc ngủ ngàn thu... ý quên ngàn vàng của nó đang ngồi vẫy vẫy tay phát ghét.

-Chuyện gì? Nói!-nó

-Từ từ, làm gì vội thế...(vẫy tay với anh phục vụ) cho em 3 li cafe sữa nhé!-Thư vừa nói vừa mỉm cười làm hồn anh chàng treo trên chín tầng mây

-À...vâng, quý khách vui lòng chờ giây lát!

-Lâu quá không gặp mà con bé Nhi đã lớn thế này rồi à?-nụ cười trên môi vẫn chưa tắt

-Chị cũng đâu có bé hơn hồi đó đâu với lại em lớn rồi mà cứ kêu con bé hoài-Nhi bĩu môi

-Hết giờ, vào việc chính-nó

-Ừm...nghe chú tao nói có cái trường gì đó tên Thiên Nam điều kiện cũng tốt là trường quý tộc nên tao tính rủ mình đi học, dù gì thì tụi mình cũng chỉ mới 16 tuổi. -Thư nói 1 hơi

-Thế thôi? Chuyện gấp của mày?- nó mặt lạnh tanh không một chút cảm xúc, theo như những hiểu biết của hai người ngồi trước mặt nó lúc này thì là nó đang rất bực bội và khó chịu cực kì

-À ừ tao phải nói vậy thì mày mới ra chứ phải không? hjhj -Thư nói mà khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ sệt

-A! đó là trường của em đó hai chị đi học luôn cho vui ạ-Nhi nhảy vào giải vây cho Thư

-Thôi được rồi! Khi nào?

-Ngày mai-Thư thở phào vì thoát nạn. Nhi thì mỉm cười một nụ cười vô cùng vô cùng khó hiểu(từ từ rồi sẽ hiểu)

-OK

Chương 6: Chương 6. Đi học (2)

Tại biệt thự hắn.

-Đi học hả?-hắn

-Ừ.Ở nhà làm gì? Chán chết đi được-Khôi

-Phải đó hai, Đi học đi! Đi học đi! -Không biết con bé Hải Băng từ đâu nhảy vào mà la toáng lên làm những người trong căn biệt thự nguy nga này giật nảy người.

-Mày ở đâu mà chui vô đây?-hắn nhíu mày khó chịu

-Ơ...ơ...em...em...A! Em tới đây thăm anh hai mà. Chà! lâu quá không gặp mà hai đã...-nhìn mặt Băng rất ư là hình sự

-Đã thế nào?

-À ý em là hai đã bảnh trai hơn trước đó mà hihi-Băng giở giọng nịnh nọt

-Tất nhiên, tao là ai chứ còn phải nói nữa à!-hắn nở mũi

-Thôi hai người có dừng ngay cái điệu kẻ tung người hứng kia đi không? Tôi bị tàng hình ư?-Khôi bực tức hét vì mình bị lơ

Thấy hai người họ đã trở về với vẻ mặt thường ngày thì Khôi tiếp tục:

-Quay lại vấn đề.Rốt cuộc có đi học hay không?

Đi đi hai! Trường Thiên Nam ý-Băng

-Trường Thiên Nam??-Hắn và Khôi đồng thanh

-À vâng trường em đang học đó mà!-Băng gãi gãi đầu rất đáng nghi

-Thôi được! giết thời gian vậy-hắn miễn cưỡng mà chẳng hề để ý

Khôi thì lại rất để tâm đến vẻ mặt lấm la lấm léc kia nhưng rồi cũng ậm ừ đồng ý.
-Ừ thôi tụi bây về đi tao có tí việc-Hắn đuổi khéo chứ thực ra chả có việc gì cả, chả là hắn muốn tiếp tục giấc ngủ trời cho của mình vì lúc nãy bị thằng bạn thân phá đám...thật bực bội

-Vậy tao về-Khôi nói rồi vớ lấy cái áo khoát rồi cũng ra xe chạy đi

-Ừ! Em về-Băng vừa chạy ra khỏi cổng đã lấy điện thoại ra gọi cho...

-Sao rồi mày?-Băng

-Thành công bước đầu-Đầu dây bên kia không ai khác chính là Nhi

-Tao cũng vậy-Băng

-Vậy giờ tính sao mày?-Nhi

-Tiếp tục chứ sao con này hỏi hay ghê-băng

-Mày làm mẹ tao hùi nào mà gọi tao là con hả?

-Không lẽ gọi mày là thằng?-Băng trêu chọc

-Thui tao cúp máy đây-Nhi bực bội

-Ok bye con!-Băng lại châm chọc

-Mày muốn ăn đòn hả con kia!!!-Nhi bực tức hét lại nhưng chỉ còn nghe thấy tiếng Tút Tút dài...

À thì ra là hai cô nàng lên kế hoạch ghép đôi cho bà chị và ông anh của mình!

Chương 7: Chương 7.Ngày đầu đi học

RENG...RENG...

-WHAT???-nó hét

-Ui trời! Dậy đi học nhanh lên tiểu thư à, 6h45' rồi đấy-thư

-Còn sớm chán, được rồi 10' nữa gặp nhau tại trường-nó nói giọng chán nản

-Ok-Thư cúp máy

10' sau

"vèo...vèo..."

Hai chiếc mô tô phân khối lớn phóng vào trường Thiên Nam gây sự chú ý cho tất cả mọi người. Chủ nhân của chúng là 2 mĩ nam vô cùng "kiều diễm" có nét đẹp chết người (kinh khủng...đẹp gì mà chết người lun).Tụi con gái trong trường cứ thế mà đổ rầm rầm.

Chưa hết. Tiếp theo sau là hai chiếc Lamborghini của thế giới tiến vào gara của trường. Cạch...hai thiên thần trong xe vừa bước xuống đã làm cho bọn con trai đơ ngay tại chỗ, hồn vía treo ngược cành cây (trừ Khôi và hắn).Hazz!!! Cái trường háo sắc thấy sợ.

-Lại gặp nhau nữa rồi-Hắn khuôn mặt gian ta lại gần nó

-Ôi trời Thư ơi là Thư! Chắc hôm nay là ngày xui của tao quá! Mới sáng sớm mà gặp ngay âm binh xui xẻo rồi mày ợ-nó làm bộ mặt buồn rầu nghiêm trọng

Tội nghiệp! Nhỏ Thư chẳng hiểu nó đang nói cái quái gì hết

-Ơ... mày nói gì vậy? Sao lại xui?

Nó khẽ liếc nhìn, ôi khuôn mặt của hắn đang dần dần chuyển màu

-À không! Không có gì! Chúng ta đi thôi!-nó

-Ừ

Khôi nhìn hắn và dáng vẻ lúc nãy của nó thì Khôi bật cười

-Thú vị nhỉ?

-Thú vị con khỉ-Hắn nói rồi bỏ đi

Chưa có đứa con gái nào dám đứng trước mặt hắn mà lơ hắn cả, lại còn nói như thế nữa, có biết hắn là ai không chứ (anh là ai???0.0).Nhưng sao đứng trước cô gái này anh lại có cảm giác rất là kì lạ vậy nhỉ? Phải chăng anh lại thấy thích cô gái này (hay chỉ là hứng thú?)

Cmt ý kiến nhé mọi người. Dù hay hay dở cũng được coi như là động lực để em viết tiếp hjhj ^_^

Chương 8: Chương 8.Duyên số trời định

Nó và Thư sau khi biết được mục tiêu cần đến là lớp 10A3 thì nhanh chóng đi tìm. Hắn và Khôi cũng vậy. Trùng hợp thay là 4 người cùng học chung một lớp.

Trước cửa lớp

-A lớp 10A3 đây rồi-Thư reo lên

-Cô giáo vào lớp rồi kìa, đứng đây đợi đi-nó

Vừa lúc đó

-Chà! Chà! Chà! Càng ngày chúng ta càng thấy chúng ta có duyên đấy-Khôi mỉm cười đi tới

-Chắc là do trùng hợp-Thư chẳng mấy để tâm

-Không, tôi thì rất là tin vào duyên số, còn vị tiểu thư đây thì sao?-Hắn nói với nó

-Tôi à? Phải rồi duyên số thì tôi rất tin và còn cả bói toán nữa. Chà thầy bói nói hôm nay là ngày xui của tôi. Quả không sai!-nó

-Cô...-hắn cứng miệng

-Mời 4 em vào lớp- Tiếng cô giáo cắt ngang cuộc nói chuyện của họ.4 người vừa bước vào thì cả lớp đã chìm vào im lặng(bị đơ toàn tập đó mà)

-Được rồi các em hãy giới thiệu đi -cô giáo Hương lên tiếng (cô giáo chủ nhiên của nó hiền lành, dịu dàng và vui tính)

-Nguyễn Hoàng Nguyên Vy-nó không quên nụ cười thiên thần của mình

-Mình là Lê Trần Mai Thư mong các bạn giúp đỡ-Lại cười ("muốn phan dép lắm rồi" suy nghĩ của các bạn gái ngồi phía dưới lớp)

-Trương Đình Khôi-Không cảm xúc

-Hàn Mạnh Vũ-lạnh tanh

5s sau

-Ôi, hai cô nàng kia thật là đẹp-học sinh 1

-Có gì mà đẹp chứ-học sinh 2

-Làm sao bằng tui-học sinh 3

-Hai anh chàng kia thật lạnh lùng và cuốn hút-học sinh 4

-Gì chứ? Cũng thường thui-học sinh 5

Bla...Bla...Bla...

-YÊN LẶNG !!! -Tiếng bà cô làm rung chuyển cả ngôi trường (hiền lành, dịu dàng đâu mà rồi???). Nhưng quả thật rất hiệu nghiệm, lớp học im phăng phắc

-Bây giờ cô sẽ phân chỗ ngồi cho các em nhé!-bà cô nhìn xung quanh-Ấy da! Lớp học kín hết rồi chỉ còn thừa hai chiếc bàn cuối lớp thôi, để giữ trật tự cho lớp học thì 1 bạn nam sẽ ngồi với 1 bạn nữa nhé.-Rồi cô nhìn vào 4 người trên bảng-Vy sẽ ngồi với Vũ, còn Thư sẽ ngồi với Khôi

-KHÔNG BAO GIỜ!!!-hắn và nó đồng thanh

-Không lằng nhằng nữa tất cả về chỗ chuyện còn lại miễn bàn

Tất cả đều thui thủi về chỗ của mình.Riêng hắn và nó thì có cục tức nghẹn ở cổ thật khó chịu

Chương 9: Chương 9. Đồ heo

Về đến chỗ thì nó định lăn ra ngủ (mới vào học mà đã thế rồi) thì...

-Nè heo! Lúc nào rồi mà cô còn có tâm trí để ngủ chứ?-hắn là có ý định chọc tức nó

-Thứ nhất tôi không phải heo, thứ hai lúc này thì sao chứ? Thứ ba tôi ngủ thì chả liên quan gì đến anh cả. Vậy nên đừng làm phiền tôi OK?- nó điềm tĩnh chưa lộ vẻ bực tức

-NO OK-hắn

-Anh... được thôi vậy giờ anh muốn gì?-nó bắt đầu cảm thấy bực

-Chẳng gì cả.-hắn

-Vậy tôi ngủ được chưa?-nó chuẩn bị nằm xuống

-Chưa-hắn

-WHY?-nó tức phụt máu

-Không biết-Hắn mỉm cười hài lòng vì đã chọc được nó tức

-Tại sao tôi có thể quen biết cả tên vô lí, vô duyên như anh nhỉ?-nó than trời

-Là tại cô may mắn-hắn

-May cái đầu nhà anh ý. Chà! Chà hôm nay là ngày tận thế thì phải, xui còn hơn cái chữ xui, thế mà ông thầy bói dám nói là chuyện bình thường, tui phải đòi lại tiền mới được, ông ta không xong với tôi rồi-nó nói có vẻ suy nghĩ dữ lắm

Hắn biết là nó đang ám chỉ hắn nên tức đến mặt mũi đen xì, đầu bốc khói

-Cô giỏi lắm!

-Ồ quá khen-nó làm bộ mặt khiêm tốn

Quay sang cặp đôi Mai Thư-Đình Khôi nhé!

-Chào mình là Trương Đình Khôi cứ gọi mình là Khôi nhé!-Khôi vui vẻ bắt chuyện với Thư

-Ồ! Hình như lúc này you đã giới thiệu rồi thì phải, mình không có điếc-Thư cố sức làm ra vẻ lịch sự

Anh chàng biết mình hớ và bị nói móc nên nhanh chóng thu nụ cười lại

-You có cần phải như thế không? Tôi là con trai của tập đoàn M đó. You được làm quen với tôi là một vinh hạnh mà ai cũng muốn mà không có đấy.-Khôi sĩ diện khoe khoang mà quên mất đi điều mình nhìn thấy ở sân bay

"NÀy nhá! Tôi đã không định nói mà là do anh khoe trước đây nha!"-Thư nghĩ

-À! Hóa ra đây là con trai của bà chủ ngành thủy sản. Vậy xin tự giới thiệu, Tôi là người sắp thừa kế tập đoàn L-Tập đoàn đá quý xuyên quốc gia (quy mô và mức độ nổi tiếng còn hơn nhà Khôi nhiều)-Thư tự hào nói

Khôi lại bị hớ lần 2 nên lảng sang chuyện khác.

-À...ra vậy thôi chú ý lên bảng đi cô đang nhìn kìa

Cả hai đều quay lên bảng. Chả là Khôi đã bị rung động bởi nét đẹp của Thư ngay từ lần đầu tiên gặp mặt nên muốn làm quen nhưng cô nàng lại tỏ ra chẳng mấy để tâm nên anh định dùng gia thế để được điểm với cô (anh tưởng Thư là loại người gì?) nhưng ai dè...

Cmt đi mọi người. Ngồi viết nhức mắt quá ak ^_^

Chương 10: Chương 10.Con người lạnh lùng thay đổi

RENG...

Tiếng chuông báo hiệu hết giờ kéo không khí ảo não của các lớp học đi và thay vào đó là sự nhộn nhịp , ồn ào của học sinh ùa ra cổng như bầy ong vỡ tổ

Nó và Thư đã thu dọn xong sách vở và chuẩn bị ra về thì bị Khôi gọi giật lại

-Này! Đi ăn không?

-Tôi không nhớ là chúng ta thân đến mức đó-Thư

-Thì coi như tôi muốn làm quen đi-Khôi

-Ờ...(chần chừ, quay sang nó)thấy sao?-Thư

-Tùy mày thôi-nó làm ra vẻ dửng dưng nhưng thực ra trong lòng rất là háo hức vì được ăn của chùa mà

-Ý kiến hay đó! Đi ăn thôi-hắn từ bàn trên chồm xuống nói

-Ok-Thư va nó

Cả bọn kéo ra chiếc BMW của hắn, tại xe vừa mang tới còn mấy chiếc hùi sáng phone cho tài xế riêng tới mang về

Tại nhà hàng FOODWORLD

-Cho em cơm gà và nước suối-Thư nói với anh phục vụ

-Mày gọi đi!-Thư đưa menu cho nó

-Không-nó

-Của chùa đó cô hai-Thư quá hiểu tính nó

Nó mắt sáng rỡ giật lấy tấm menu và...

-Cho em salas, cơm sườn, gà quay, hải sản, sốt bò và nước cam ép à quên cho thêm kem dâu và kem socola nữa nhé!- Nó sổ một tràn làm anh phục vụ chóng mặt rồi lại cười một cái làm anh đơ ngay

Hắn cảm thấy rất khó chịu, tại sao chưa bao giờ nó cười với hắn như thế nhỉ? (thì tại anh toàn làm người ta ghét)

-Nè salas, cơm chiên , pepsi nhanh đi tôi đói rồi!-hắn

Khi anh phục vụ vừa đi khỏi

-Nè anh thực sự háu đói đến vậy sao? Vậy mà nói tôi heo anh mới là heo...-nó được trớn mắng hắn một tua nhưng chưa kịp dứt câu

-Stop! Hazz...Cô thật phiền phức-hắn

-Anh...anh...dám nói tôi phiền phức...-nó tức nói không nên lời

-Thôi thôi! Cho tôi xin, đồ ăn lên rồi kìa bạn hiền à-Thư nhảy vô can (khiếp...lại đánh trúng điểm yếu của người ta rồi! Nó thường nói có thực mới vực được đạo mà)

-Tạm tha!-nó không chịu thua (mặc dù đã thua)

Hắn không nói gì chỉ lắc đầu mỉm cười bó tay. Hành động này của hắn đã lọt vào mắt của anh chàng Khôi (Hàn Mạnh Vũ lạnh lùng thường ngày đấy sao?)

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Mình định bỏ pic này rồi nhưng nhờ có sự ủng hộ của các bạn nên mình rất phấn khởi.Mình hứa sẽ ra chap thường xuyên. Cac ban hay dong gop y kien giup minh nhe!

Chương 11: Chương 11. Con người lạnh lùng thay đổi (2)

Nó nhìn đống đồ ăn mà mắt sáng rỡ lên như đèn pha lê. Chà! Háu ăn nhỉ? Nó ăn một cách ngấu nghiến cứ như thể chẳng còn ai ở đây nữa. Mà có thì đã sao chứ? Nó chẳng quan tâm người khác nghĩ gì miễn sao no cái bụng là được

-NÀy! Có cần phải vậy không tôi đâu có dành ăn với cô-hắn lại nói móc

-Hứ! Đợi tôi ăn xong anh sẽ biết tay-Nó vừa nhai vừa nói

Mọi người đều ăn từ tốn trừ nó.Ăn xong cả bọn kéo nhau ra về sau khi hành hạ cái thế yêu dấu của hắn"hic...hic...đây đâu phải là ý kiến của mình chứ"- hắn thầm than

Về đến nhà, nó chui tọt lên phòng đánh một giấc say (ăn với chả ngủ). HẮn cũng vậy nhưng không phải là ngủ mà là ngồi vào bàn máy tính xem lại một ít tài liệu mà thư kí của anh vừa gửi qua (hắn là phó giám đốc trong công ty của ba hắn)

-Thật không tầm thường!-hắn xem xong tài liệu thì mỉm cười thán phục

-Nguyen Vy! Dù cô có là ai đi chăng nữa thì Hàn Mạnh Vũ tôi chắc chắn sẽ làm cho cô phải chú ý đến tôi-hắn ngồi nói một mình (khìn)

Ở một góc nào đó trong bếp nhà hắn

-Quảy?-Băng

-Con khỉ nhỏ, sao rồi mày?-Nhi

-Khỉ mày thì có! Không biết chuyện gì mà từ nãy đến giờ thằng anh tao cứ ngồi trong phòng hát hát rồi lại cười cười-Băng tỏ vẻ khó hiểu

-Còn bà nhà tao thì tao phải dựng đầu dậy hỏi mãi bã mới chịu nói là đi ăn với bạn-NHi

-Thế bã có nói bạn nào không?-Băng

-Yên tâm, tao làm ăn kĩ lưỡng lắm, tao hỏi chị Thư rồi là hai mày với anh Khôi đó!-Nhi

-Hàn chi! Vậy là rõ rồi, nguyên nhân mà cái tên kia tự nhiên khìn khìn là đây!-Băng

-Xem ra đã có tiến triển rồi-Nhi

-Tiến hành kế hoạch 2 luôn hông mày?-Băng

-Từ từ đã, để vài hôm nữa thử-Nhi

-Ừ...vậy thui nha-Băng

-Bye-Nhi

Chương 12: Chương 12.Ngày thứ 2

Hôm nay có vẻ đẹp trời nhỉ!

Vừa bước chân vào lớp nụ cười trên môi của nó đã tắt ngẩm vì nhìn thấy cái kẻ nào đó ở góc lớp với gương mặt không hề thiện cảm một tí nào (bà này điên rồi! Con người ta đẹp vậy mà là không có thiện cảm)

-Sớm nhỉ?-nó

-Thường thui!-hắn

Đang định im luôn thì hắn chơi một câu làm nó xém té ghế.

-Chứ đâu ai ngủ như cái đồ heo nhà cô

-Anh được lắm! Ngày mai tôi sẽ đi sớm hơn anh cho coi-nó

Vừa lúc đó, Thư và Khôi cũng bước vào lớp

-Ờ hớ! Hôm nay đi chung hả ta?-nó

Khôi không nói gì chỉ mỉm cười rồi về chỗ

-Chung cái đầu mày ý-Thư

-Chứ sao...

-Tình cờ-Thư cắt lời nó

-Ồ vậy à!-nó vẫn chưa giấu đi cái vẻ mặt gian tà

-Cái đầu mày chứa gì vậy hả? Nghĩ ba xàm ba lác không à-Thư vừa nói vừa chỉ chỉ cái đầu nó

-Chứa bã đậu chứ gì-hắn lẩm nhẩm

-Anh nói cái gì?-nó vừa chợt nghe trót lọt câu nói của hắn

-Ở tôi có nói gì đâu-hắn làm bộ mặt vô (số ) tội "sao tai cô ta thính thế nhỉ?"

-Cô vào kìa-Thư nhắc nhở

-Hứ....!-nó liếc xéo hắn và lấy tập ra bắt đầu học

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

chương sau sẽ có 1 sóng gió nho nhỏ khởi đầu cho những sóng gió to to nhé!

Chương 13: Chương 13.Đối thủ đây

Từ nãy đến giờ ở dãy bàn bên cạnh đã có hai cặp mắt nhìn chằm chằm vào 4 người họ. Không ai khác đó là Ly và Trang. Phải! Bọn họ không phải nhìn tụi nó bằng ánh mắt bình thường mà trong đó còn có tia lửa giận đang phừng phực, phừng phực bốc cháy. Từ khi hắn và Khôi vừa chuyển vào lớp này thì Ly và Trang đã để ý rồi. Ly là ai? Cô ta chính là hotgirl trường Thiên Nam. Cô ta nghĩ cô ta xứng đáng với hắn (chính t/g cũng không biết cô ta có xứng với cái danh hiệu hotgirl hay không ấy chứ). Cô ta đã quyết tâm phải cưa đổ hắn, nhất định phải chinh phục được hắn. Còn Trang? Trang là bạn của Ly, Phương Hạnh Trang. Phải rồi bạn bè thì tính cách cũng na ná giống nhau nhỉ? Cô ta kênh kiệu và cũng cho rằng mình xứng đáng với Khôi giống như con nhỏ hot hot gì đó. Xem ra vẫn còn hai vật cản to chình ình (nó và Thư) ngồi đó đó để 2 nhỏ tiến tới đích cuối trái tim bọn hắn.


» Next trang 2

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.

Duck hunt