“..Đừng sợ lạc lối.Trái tim em sẽ mách bảo cho em đi đúng hướng, chỉ cần em biết tin vào nó, vào chính bản thân em.”
-shine-
***********
“Cười đi em. Đừng mang lòng hận thù nữa, đừng để nó cuốn em vào một cuộc chiến vô nghĩa. Không phải trận chiến nào cũng kết thúc bằng nỗi đau và nước mắt, sao em không tự mình viết lên một cái kết khác?…”
“Hộc..hộc…”
Mở mắt bật dậy, nó vẫn chưa hết bàng hoàng khi giọng nói nào đó cứ văng vẳng trong đầu. Toàn thân nó hơi run, chăm chăm nhìn bàn tay mình vẫn còn run run,bất giác nó nắm chặt tay lại.Không hiểu sao nó có một cảm giác rất lạ…
Nhìn xung quanh,vẫn là phòng thay đồ đây mà,nó vò vò tóc nhớ lại.Nó chỉ nhớ đến lúc quay lại phòng thấy mọi người có mặt đầy đủ,rồi sau đó nó ngất đi không biết trời chăng đất hỡi gì nữa.
“Aaaaaa!!Sao mình lại ngất vào đi vào đúng cái lúc quan trọng ấy chứ?!?..Còn kết quả cuộc thi….”
Nhắc đến đây nó mới giật mình,lồm cồm bò dậy ra khỏi chiếc ghế sôfa. Nhưng cùng lúc đó nó giật mình sửng sốt, cả người như hoá đá tại chỗ..
B..b..b..ộ quần áo trên người nó…đâu rồi ?!?? Sao lại là bộ của tên con trai khác thế này?!??
Trời đất ơi!! Nó chỉ muốn đập đầu độn thổ chui xuống đất thôi ! Không biết kẻ nào thay đồ cho nó, hắn..chẳng lẽ…đã thấy…bên trong…
Có lẽ nào nó bị lộ ?!?..Không,không được!Một Thiên Nhân lạnh lùng, nhã nhặn mà nó cất công muốn xây dựng lại có thể nào sụp đổ chỉ trong vài giây tích tắc thế được chứ ?….
Trong khi nó đang mải suy nghĩ thì anh quản lý bê khay cháo bước vào:
“Thiên Nhân! Em tỉnh rồi đấy à? Dậy ăn bát cháo này đi cho khoẻ người…Oái!! Em lại làm cái trò gì thế ???”
Không để anh ta nói xong, nó lôi anh ta xềnh xệch lại gần chỗ nó vừa đứng, ngó nghiêng xung quanh rồi giở giọng “đe doạ”:
“Anh!Ai vừa thay đồ cho em? Anh mau nói đi,không được bao che cho tên nào đấy!”
“À..Cái đó…”
Đột nhiên lại còn lúng túng, giả đò xấu hổ nữa cơ à ?
“Cái đó ?? Cái đó là cái nào ?!?”
Nó còn không do dự túm lấy cổ áo của anh chàng đáng thương. Còn anh quản lý chỉ biết nhăn nhó, thầm thương cho số phận mình.
“Được…được rồi!! Chưa nghe anh nói hết mà đã sừng sộ lên như dẫm phải đinh thế ??…Nhẽ ra em phải cám ơn cái người trước mặt em đã giúp em giấu kín thân phận của em đấy!”
“Nói vậy tức là…”
“Phải,là anh thay đồ cho em! Chỉ vì em mà giờ anh còn liều lĩnh đi chung một thuyền với em đấy!….Mặc dù người em chẳng có chỗ nào đáng nhìn cả, may ra còn được cái làn da em bé gỡ lại…..”
“Anh-dám-sao?!??..”
Lửa giận bốc ngùn ngụt trên đầu, không thể tin được anh ta còn dám phát ngôn như vậy trước mặt nó.Không để nó kịp túm lại, anh chàng quản lí đã chạy tót ra ngoài, không quên nói vọng vào:
“Anh nhắm mắt nên không thấy gì hết. Em đừng có đổ oan cho anh, nhớ ăn hết bát cháo đấy nhé!”
Ngỡ ngàng một lúc, nó bật cười. Ở đâu ra anh chàng quản lí này lại nhát chết thế nhỉ. Cứ thế này sếp(anh ta) lại cứ bị nhân viên(là nó) tha hồ bắt nạt suốt thôi. Ít ra nó không bị lộ thân phận thực sự của mình là được…..
………….
“Vậy anh có kết quả trong tay rồi nhé. Dựa vào số khách thì Thiên Nhân vượt hẳn Thành Duy tới những 30 người, nên Thiên Nhân là người chiến thắng! Chúc mừng em nhé!”
Sau giờ làm, tất cả mọi người đều ở lại để nghe thông báo kết quả chung cuộc giữa nó và Thành Duy. Cũng may cái kế sách của nó tuy liều lĩnh nhưng lại lội ngược dòng một cách ngoạn mục.
“Người ta có cái đầu thì phải biết cách sử dụng nó, chứ đâu có như người nào đó chỉ biết nói mồm mà không sử dụng trí óc.”
Nó liếc nhìn sang Thành Duy, cười khẩy ngụ ý là như vậy.
Chỉ tội nghiệp thằng bé, mặt mũi tối sầm lại, nhưng không cam tâm, vẫn nói lại “chữa cháy”:
“..Gì..gì chứ..? Chẳng qua là cậu ta không làm đến hết cả ngày thôi, chứ thử cho cậu ta làm nguyên đến hết ca xem. Chưa chắc cậu đã thắng tôi được đâu, đồ nhóc con!”
“Này,Duy…”
Đã thua mà vẫn còn lên mặt được cơ à? Xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, phải làm hắn không thể ngóc đầu lên mới được!..Nghe đồn tên này cứ thấy gái là tán, nó lại càng phải đánh vào điểm yếu này của hắn.
Nó mỉm cười, nụ cười khả ái nhẹ nhàng nhưng vẫn chứa nguy hiểm ngấm ngầm:
“Vũ Thành Duy! Chẳng lẽ cậu lại quên giao kèo của chúng ta nếu như cậu thua cuộc phải không? Cậu phải thực hiện trong vòng 1 tháng đấy.”
“..Tôi..tôi..không quên…”
“Rất tốt! Nếu vậy điều kiện của tôi đây, cậu nghe cho rõ đây: Trong vòng 1 tháng, cậu không được tán tỉnh bất cứ cô gái nào hoặc có bất cứ hành động gián tiếp tán tỉnh. Ở chỗ làm thêm tôi sẽ để mắt đến cậu. Còn ngoài giờ làm tôi không kiểm soát được cậu sẽ làm những cái gì,nhưng tôi hi vọng với danh dự của một-người-đàn-ông, cậu sẽ tuân thủ giao kèo này và thực hiện một cách nghiêm túc và thành thực. Cậu nhớ rồi chứ?”
“Thật…thật quá nguy hiểm! Thành Duy vốn cao ngạo là thế, vậy mà lại thất bại thảm hại dưới tay một thằng nhóc mới vào làm hai buổi. Hơn thế tên này lại đánh đúng vào nhược điểm của Duy. Thế này có khác gì một người nghiện rượu thịt bị bắt ăn chay cả tháng đâu.Thành Duy, mọi người cầu chúc ông sống sót qua cái nạn này vậy..”
Cả nhóm nhân viên nam nhìn cậu ta bằng ánh mắt an ủi,cảm thông như chia sẻ nỗi khổ mà cậu ta đang phải gánh chịu.Còn Thành Duy , gương mặt đổi màu cũng thật thú vị , từ đỏ sang trắng bệch rồi cuối cùng tím tái lại , bắt đầu nổi xung:
“Này ! Cậu đừng có được voi đòi tiên!! Thế khi làm việc chẳng lẽ cứ bắt tôi ngồi yên như khúc gỗ , cậy mồm cũng chỉ nói được mấy câu nhạt toẹt à ??”
“Tôi đâu có bắt cậu ngồi yên như khúc gỗ đâu , chỉ cần cậu nói những câu hài lòng khách mà không phải tán tỉnh là được thôi.”-Bình thản nhún vai , trong bụng nó thì mừng thầm. Phen này cho hắn hết cái đường huênh hoang , chỉ biết tán gái là nhanh , cứ tha hồ mà bị hại não suốt mấy ngày đi.
“Sao? Cậu sợ rồi à? Thế thì chấp nhận thua cuộc và hết bắt nạt người khác đi,may ra tôi còn châm chước lại điều kiện..”
“Ai…ai..ai thua một thằng nhóc ranh như cậu ?? Cậu chống mắt mà chờ đấy , tôi nói được là làm được!”
Thế là hắn đùng đùng nổi giận bỏ đi thẳng một mạch. Đối phó với những tên thế này chỉ cần chạm vào lòng tự ái thì việc gì cũng bất chấp làm hết.Khi quay ra nhìn lại thì cả đám nam nhân viên vẫn còn há hốc miệng nhạc nhiên , không tin những gì mà bọn hắn vừa được chứng kiến.
Đứng dựa lưng vào tường , Hoàng Vũ vẫn im lặng theo dõi từ đầu đến cuối , cái nhìn vẫn dừng lại ở Thiên Nhân:”Xem ra cậu ta cũng đáng gớm đấy! Mình phải càng cẩn thận , nếu không ngôi vị số 1 này cũng đến lung lay bởi cậu ta mất.”
Còn gương mặt Khánh Vĩ lại càng đăm chiêu khó hiểu hơn :” Không thể coi thường được thằng nhóc này được! Chưa nghĩ đến chuyện hạ gục Hoàng Vũ thì đã lù lù ở đâu thằng nhóc này đến còn vượt hơn cả Thành Duy, không biết chừng trong tương lai nó lại còn vượt xa cả mình. Phải nghĩ cách làm cho nó không vượt hơn cả mình mới được.”
Vừa lấy khăn lau mồ hôi trên mặt , anh quản lí mới bước ra bắt tay với nó , nở nụ cười rạng rỡ (thực ra là mừng thầm vì vớ được “thỏi vàng” quý giá là Thiên Nhân):
“Chúc mừng em Thiên Nhân! Em hoàn thành xuất sắc và thể hiện bản thân rất tốt ở cả hai buổi. Chính thức từ hôm nay em sẽ trở thành thành viên trong quán cũng như gia đình của “Heaven 4 Ladies”. Mọi người cùng chúc mừng cho cậu bạn này nhé!”
Nhất loạt là những tiếng vỗ tay cùng với những lời chúc mừng từ đám nam nhân viên cứ bu quanh lấy nó. Trời ơi!! Có ai giúp nó thoát ra khỏi “rừng mĩ nam” này không ?!??…TT- - - - TT
Thế là vô hình chung , nó đã trở thành mối nguy hiểm cho những người trong top 5 “mĩ nam” hot nhất quán mà không hề hay biết.
……….
Sau khi cái thân hình bé nhỏ của nó thoát ra khỏi “rừng hoa đẹp” ấy ,cuối cùng nó cũng tìm thấy chút tự do. Bầu trời về đêm thật đẹp, đã lâu nó không có thói quen ngắm nhìn bầu trời về đêm thế này nữa kể từ ngày đen tối ấy đến với nó…Nó lắc lắc đầu , tự nhiên lại lôi ra đâu mấy chuyện xưa cũ ấy ra nữa , chỉ khiến bản thân thêm đau lòng hơn thôi.
Vừa nghĩ đến đó thì nó giật mình và “đau lòng hơn” vì cái người vừa hù nó từ đằng sau một vố đến phát khiếp:
“Hù !!! Hello, giờ cậu đang về đấy hả Nhân ?”
“Cái quái gì..thế ?!?…Hoàng Vũ ? Mạnh Quân? Hai người làm gì ở đây? ”
“Thì bọn tôi cũng đang trên đường đi về giống như cậu mà!”
“Sao…lần trước tôi không thấy hai người?”
“Lần đó cậu tự chuồn về nhanh quá nên nào bọn tôi có gặp cậu đâu. Công nhận nhỏ con thế này mà cũng ghê gớm phết đấy chứ.”-Hoàng Vũ xoa xoa đầu nó giọng tỏ ý thán phục. Đúng là nó chuồn về trước vì sợ dính phải đi cùng những người mà nó ghét , nhưng lần này xem chừng nó không may mắn như vậy.
“Thế là cậu lại tăng thêm mối nguy hiểm cho bọn tôi nữa rồi.Nhưng mà cũng thú vị lắm chứ?”- Đứng cạnh Hoàng Vũ , Mạnh Quân chỉ khẽ mỉm cười nhìn nó , nụ cười có phần hài hòa với màu trời đêm này.
“Có gì đâu..hai cậu cứ nói quá. Mà sao hai người lại đi cùng nhau à?”- Gương mặt nó bình thản , lạnh lùng trở lại, dù trong lòng nó không hề muốn đi cùng hai cái con người này một chút nào.
“Chúng tôi là bạn thân mà , nhà bọn tôi ở gần nhau nên bọn tôi tiện đường đi cùng nhau về thôi…Mà giờ cậu về nhà hay về qua nhà Thiên Nhi vậy ?”
“Thiên Nhi?..Cậu ta quen với cô ấy sao?”- Gương mặt Mạnh Quân đột nhiên sáng lên nhưng cũng có phần thắc mắc , không hiểu chuyện gì giữa nó và Hoàng Vũ.
“À , Thiên Nhi là em gái của Thiên Nhân đây..Ấy, thôi chết , đến giờ tôi phải về chăm con mèo Loki ở nhà , ngày hôm nay quên chưa cho nó ăn nên giờ chắc nó đói lắm. Tôi về trước đây nhé! “-Nhìn đồng hồ , cậu ta giật mình vẫy tay chào cả hai người rồi chạy đi thẳng một mạch.
Giờ chỉ còn nó và Mạnh Quân , nhưng trong đầu nó vẫn còn thắc mắc sao cả anh ta cũng biết nó kia chứ? Không chút chần chừ, nó liền hỏi ngay:
“Này…sao anh lại quen với em gái tôi ?”
“Cô ấy đã từng giúp tôi một lần…”- Nói mỗi vậy thôi mà sao anh ta lại có phần ngượng ngùng thế ?
“Tôi biết tôi hơi nhiều chuyện…nhưng..con bé giúp anh việc gì thế?”
“Xin lỗi , dù cậu là anh cô ấy nhưng tôi không thể nói với cậu chuyện đó được. Đây là bí mật giữa hai chúng tôi.”- Nụ cười mỉm bí ẩn của anh ta lại khiến nó lòng đầy nghi hoặc , cứ như là một ẩn số vậy. Đúng là hai tên
bạn thân của nhau có khác , chuyện gì cũng muốn giấu nó trong khi nó là đứa mà cả hai tên đó giấu diếm đây.
“Mà việc Thiên Nhi giúp đỡ cậu Hoàng Vũ có biết không?”
“Không…nhưng cậu đừng nói cho Vũ biết đấy…Thực ra..tôi…thích cô ấy….”
Hả ?!?..Nó có nghe nhầm không????
Lời tỏ tình thứ hai chỉ trong vòng hai ngày.
Số phận thật biết cách khiến nó đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác ghê ấy.
“Cậu…cậu..Hoàng Vũ có biết chuyện này không? Mà sao cậu…lại nói chuyện này với tôi?”- Dù nó đã cố gắng lấy lại sự bình tĩnh nhưng vẫn không thể ngừng lắp bắp.
“Không..nhưng tôi biết cậu ta có thích cô ấy. Còn tại sao tôi lại nói với cậu à?…Tôi cũng không biết..chỉ là có cảm giác..tuy cậu gần giống cô ấy nhưng lại là con trai nên dễ nói ra hơn thì phải….Mà cậu là anh trai cô ấy , làm gì có chuyện để chúng tôi lại gần cô ấy, nên tôi biết cậu sẽ không nói gì đâu.”- Cậu ta nói xong mà tai nó ù đi..
“Hắn..hắn…sao tim mình đau thế này ???..”-Trái tim bé bỏng của nó cứ đập thình thịch , còn không chịu lắng nghe lời của chủ nhân nữa. Anh ta đâu hề biết Thiên Nhân trước mặt hắn chính là Thiên Nhi yêu dấu mà anh ta vừa thổ lộ đấy..
“Cậu đừng có nói với cô ấy nhé. Sẽ đến lúc tôi sẽ trực tiếp bày tỏ với cô ấy, lúc đó cậu phải tác hợp cho chúng tôi đấy nhé. Nếu cậu sợ tôi là người thế nào thì có thể thử khả năng của tôi trước cũng được.”
“…”
“Tôi..tôi xin lỗi..tôi về trước đây..Chào cậu , chúc cậu..ngủ..ngon..!!”
Nhưng đầu óc nó giờ có đủ tỉnh táo để nghe cậu ta nói tiếp đâu. Nó vội vã quay người chạy tót đi không để cậu ta kịp nói câu nào,không thể để cậu ta thấy gương mặt đỏ bừng này của nó được! Dù nó có cố tỏ ra lạnh lùng nhưng được nghe hai lời tỏ tình chỉ trong vòng hai ngày thì trái tim nào chịu đựng nổi?!?
Từ đỏ bừng , mặt nó bắt đầu chuyển sang xanh ngắt như tàu lá chuối , không thể tin nổi mẫu người nó ghét lại tỏ tình ngay trước mặt nó.
“Rốt..rốt cuộc…chuyện gì xảy ra vậy? Tôi đã giúp gì hai tên đó sao ???….”
Chương 8: Vụn vỡ
“Với chín trên mười người, ta bước qua vực sâu ngăn cách giữa tuổi thanh niên và sự trưởng thành trên cây cầu xây bằng tiếng thở dài.
Khoảng khắc ấy thường được đánh dấu bởi sự bất hạnh trong cuộc sống hay nỗi thất vọng trong tình cảm.
Chúng ta đứng dậy và thấy mình là một con người mới.
Trí tuệ trở nên rắn chắc hơn sau khi được tôi qua lửa.
Tư tưởng được vun đắp bởi đống hoang tàn của từng niềm đam mê, và ta có thể đo con đường tới sự thông thái bằng những đau khổ mà ta đã chịu đựng.”
-Edward Bulwer Lytton-
***********
Nếu một ngày chính tay em bẻ gãy đôi cánh ác quỷ đang mang trên lưng này.
Em không còn cánh để bay,cũng không còn địa ngục là nhà để về.
Em chỉ còn là một cô gái bình thường với hai bàn tay trắng.
Liệu anh sẽ vì em mà giang tay đón lấy em chứ, thiên thần….?
…..
Do you dare to love me ?
An evil with broken black wings ?
……..
Nó thẫn thờ. Ừ, thì đúng là ngẩn ngơ thật, mấy ngày nay toàn chuyện shock với nó, sao không suy nghĩ cho được.
Cả Hoàng Vũ và Mạnh Quân, nó không tài nào nhớ ra đã gặp ở đâu, vậy mà hai người đó cứ khăng khăng là gặp nó rồi.Càng nghĩ lại càng thấy kì lạ.
“Ê, Thiên Nhi. Bà đang nghĩ gì mà suy tư thế?”
Ngẩng đầu lên nó chợt nhận ra sự hiện diện của Linh, con bé bạn thân.
“Không có gì đâu…có một số chuyện tôi thắc mắc mãi mà vẫn chưa nghĩ ra thôi.”
“Nói xem tôi có giúp được gì không?”
Nó chỉ thở dài, khẽ lắc đầu rồi úp quyển sách đang đọc dở lên mặt. Có cảm giác nó đang càng lúc càng vướng vào con đường vòng quanh co mà đi mãi vẫn không thấy điểm dừng.Cứ nghĩ một người như nó sẽ không có lựa chọn nào khác,liệu nó có cơ hội quay đầu lại ?..
“Nghiêm trọng vậy cơ à?..Mà bà vào làm nhân viên chính thức chưa ? Nhớ hôm nay dẫn tôi đến đó , nghe chưa?”
Nhấc quyển sách trên mặt nó xuống , nhỏ mỉm cười , không giấu sự thích thú.
“Vào thì vào rồi, chẳng qua chỉ là….”
“Thế á??…Chẳng qua là cái gì?”
Nó đáp cụt lủn, xoè tay ra trước mặt nhỏ bạn:
“Lệ phí !”
“Lệ..phí..lệ phí gì?”
“Vì dẫn bà vào đó ngắm trai đẹp chứ còn gì nữa! Đúng là nhỏ khờ.”
“Á à, giờ lại còn thích chơi bài “hối lộ” với cả tôi nữa cơ à? Được,thế bà thích gì?”
“1 cốc trà sữa đầy đủ vị táo,nhớ đó.”
“Ok,không vấn đề.Mà ở đó có ai biết bà là nữ không để tôi còn biết ?”
“Trừ anh quản lí là biết thôi..Mà này, tôi dẫn bà vào đó thì xưng bà có quan hệ gì với tôi?”
“Tôi biết,bà yên tâm đi”
Nụ cười gian gian của nhỏ khiến nó biết mình nên giao số phận mình vào tay bà bạn yêu quý này, nghĩ kế là chuyên môn của nhỏ mà….
…………
Đứng trước quán, nhỏ thì tỏ ra hồi hộp khoác lấy tay nó, phấn khích ra mặt:
“Bà ơi, tôi run quá…”
“Có phải biểu diễn thời trang đâu mà run với chả không run. Đừng có quên kịch bản do bà tự nghĩ ra đấy!”
“Ừ,tôi biết rồi mà!”
Đẩy cửa bước vào, cảnh tượng quen thuộc hiện ra trước mắt nó nhưng nhỏ bạn thì lại phấn khích đến đỏ bừng mặt. Các nam phục vụ ai nấy cũng cười tươi trong bộ âu phục, không khí trong quán vẫn nhộn nhịp như thường. Xem chừng nó đến hơi muộn thì phải.
“Thiên Nhân,mau vào nhanh lên! Có rất nhiều khách đang đợi em đấy….Ủa, mà cô gái này là ai đây? Cũng biết “hốt” khách nhanh thế chú em?”
Anh chủ quán nhanh chóng thúc giục nó, cũng không quên săm soi cô gái đi cùng nó.
“Không phải đâu anh. Bạn gái em đấy!”
Nó vừa nói xong anh quản lý mặt mũi đột nhiên cau có, quay ra thì thầm với nó:
“Này,chẳng lẽ hai đứa…..les à…?..”
“Giời ơi!! Chỉ là nói vậy thôi, em trót hứa với bạn em là sẽ dẫn nó đến đây. Đầu óc anh chỉ toàn nghĩ được những cái linh tinh thế ??”- Anh ta cứ như thế sao lại làm chủ quán này được nhỉ?
“Được…được rồi! Em vào làm đi Nhân, còn em ngồi đợi ở ghế sôfa cạnh chỗ quầy bar kia nhé?”
…………
“Anh Nhân, anh có bạn gái chưa?”
Nó hơi giật mình nhưng cũng cố lảng câu hỏi của cô gái này:
“Em muốn biết sao tiểu thư?…Vậy thử quyến rũ tôi xem để tôi cho em câu trả lời.”
Cái nhìn dịu dàng của nó khiến cô nàng đổ rụp,cười tươi rói:
“Anh đúng là biết đùa thật đấy!….”
“Anh có muốn uống gì không để em lấy ?”
“Mặt anh có gì bẩn kìa,để em lau cho nhé!”
“…..”
Được một lúc,nó xin phép ra ngoài trước. Lại gần chỗ nhỏ bạn , nó mỉm cười:
“Bà thấy thế nào?”
“Đúng là trực tiếp đến đây mới thích thật đấy! Ngày nào cũng được ngắm trai đẹp thế này thì còn gì bằng? Tôi mà được như bà thì tôi đã thấy mãn nguyện lắm rồi.”
Cái mặt,cái mặt kìa.Thấy giai là sáng hết cả mặt mũi lên.
“Nếu không phải vì chuyện đời tư thì tôi sẵn sàng nhường bà luôn đấy. Bà nghĩ tôi thích lắm sao?”
Nới lỏng cà vạt, nó thở dài có phần mệt mỏi. Mới vào đã đụng phải mấy tên không đâu, trong khi cái người nó muốn chạm mặt nhất thì nó vẫn chưa có cơ hội lại gần.
“Khánh Vĩ,anh có biết càng ở gần anh,tôi lại hận anh đến nhường nào không? Tình yêu tôi dành cho anh bị bàn tay anh bóp nghẹt , thiêu rụi chỉ còn lại tàn tro của lòng hận thù.Càng nhớ càng yêu thì lại càng căm phẫn….”
“Lẽ ra tôi không nên yêu anh nhiều đến thế này..Bóng tối đã nuốt trọn cả tôi và anh, chỉ chờ xem phần ác quỷ trong tôi hay anh sẽ lộ diện trước thôi.”
Trong khi nó trầm tư suy nghĩ, cái nhìn lướt qua của Thuỳ Linh bỗng dưng dừng lại khi vô tình bắt gặp một người. Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, toàn thân như đóng băng lại trong khoảnh khắc khi anh ta cũng vô tình chạm ánh mắt với nhỏ. Nụ cười mỉm trên môi anh ta vụt tắt…..
“..Thiên Nhi…tôi….”
Giọng nói yếu ớt của nhỏ kéo nó ra khỏi dòng suy nghĩ vu vơ thoáng qua. Không hiểu sao nhỏ này đột nhiên lo sợ điều gì đó, tay run run nắm chặt lấy tay nó không buông.
“Này,bà làm sao thế hả Linh? Có chuyện gì thế ?!?”
“Anh…anh..ta đang đến…Mau…mau đưa tôi ra khỏi đây…Xin bà đấy….”
“Anh ta? Là ai thế ?”. Nó vẫn không hiểu chuyện gì, liền quay lại nhìn theo hướng nhỏ thì chỉ kịp ngạc nhiên nhận ra anh ta là ai.
Đằng Thành Huân! Người còn lại trong top 5 đây mà.
Cái bóng cao lớn của anh ta trước mắt cả hai như nuốt trọn lấy bóng của hai cô gái nhỏ nhắn đang ngồi trên ghế. Gương mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt chỉ dừng lại ở Thuỳ Linh, cái nhìn vô cùng khó hiểu.
“Cậu..cậu định làm gì cô ấy?”-Theo phản xạ phòng vệ, nó cứ nghĩ cô bạn mình từng bị cậu ta bắt nạt nên mạnh bạo che chắn cho nhỏ, cái nhìn giận dữ nhưng cũng đề phòng.
Có vẻ như, lời nó nói chỉ như tiếng ruồi vo ve bên tai cậu ta, thậm chí cậu ta còn không buồn để tâm cũng như nghe nó nói gì. Hắn lẳng lặng nắm lấy cổ tay Linh định kéo tay nhỏ đứng dậy nhưng nhỏ rụt tay lại:
“Anh định làm gì?”
Đôi mắt đỏ hoe của nhỏ ngước lên nhìn anh ta có chút phẫn nộ. Nó biết nhỏ vốn yếu đuối nhưng chưa lần nào nó thấy phản ứng dữ dội đến mức này.
“Em ở đây làm gì?”
“Tôi ở đây thì liên quan gì đến anh?!?… Đừng quên…chúng ta đã chia tay rồi, anh không nhớ sao?”
Đột nhiên nó cảm giác cậu ta trở nên giận dữ thực sự, liền kéo tay Linh đứng lên thật mạnh. Trước con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, Huân nắm chật lấy hai cánh tay Linh, ánh mắt đau thương không ngừng hiện hữu:
“Em nghĩ tôi muốn chia tay sao? Nghĩ lại xem người chia tay tôi là ai ?!? Có bao giờ em hiểu được nỗi khổ của tôi không?..Sao chuyện lần đó em không chịu nghe lời tôi giải thích lấy một lần chứ…?Tôi đã tìm em , gọi em bao nhiêu lần mà em không chịu bắt máy??Em…”
“Đủ rồi !!! Anh đừng nói nữa!! Giải thích?? Bằng chứng là đôi mắt tôi đã chứng kiến rồi còn gì nữa!..Lừa gạt tôi? Anh nghĩ làm vậy để biến tôi thành con ngốc sao?? Nói cho anh biết: hiện giờ Thiên Nhân là bạn trai của tôi, chúng tôi đang rất hạnh phúc ! Anh đừng có quấy rầy tôi nữa,cũng đừng có nhắc lại mấy chuyện đó nữa! Tôi chịu đựng đủ rồi!”
Nói xong , nhỏ vừa khóc vừa chạy một mạch ra khỏi cửa , để lại nó và mọi người ngạc nhiên bất động nhìn theo nhỏ. Định đuổi theo Linh , nhưng một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ áo nó , giọng nói lạnh như lớp sương băng như muốn đông cứng lấy nó:
“Cậu..và cô ấy đang quen nhau ?!? Cậu có quyền gì….”
Đừng nghĩ là nó không tức giận , chỉ cần làm cho Linh khóc là nó đã không tha cho kẻ đó rồi.Gạt mạnh tay cậu ta ra , nó cũng sừng sộ lại:
“Tuy tôi không biết chuyện gì xảy ra giữa cậu và cô ấy , nhưng làm cho cô ấy khóc đã là một việc không xứng đáng và không thể chấp nhận đối với một thằng đàn ông rồi! Cậu nghĩ tôi không có quyền ? Vậy thì nhìn lại bản thân mình xem, cậu có quyền gì mà muốn ngăn cản việc cô ấy quen với người khác?!?Đúng, tôi và cô ấy quen nhau đấy, câu trả lời như vậy cậu đã hài lòng rồi chứ ?”
Mặc kệ cho cậu ta phản ứng ra sao , nó liền vội đuổi theo Linh, bỏ dở cả buổi làm đầu tiên của nó…..Chẳng mấy chốc nó nhìn thấy bóng nhỏ ngồi bên vệ đường , đầu cúi xuống vẫn rấm rức khóc một mình…Nó im lặng , chỉ tiến lại gần và ngồi xuống cạnh cô bạn, đôi tay khẽ xoa xoa vai nhỏ…
Lúc này Linh mới nhận ra sự hiện diện của nó , nói khẽ:
“Xin lỗi bà..chỉ vì tôi..mà phá hỏng buổi làm đầu tiên của bà..”
“…Không sao, bà có chuyện buồn , sao tôi có thể bỏ bà ở lại được?..Cảm thấy chuyện gì muốn tâm sự thì cứ nói với tôi.”
Đôi mắt vô hồn của Linh nhìn xa xăm , như thể lạc vào miền kí ức nào đó đã xa xôi lắm rồi. Trầm ngâm một lúc , nhỏ mới nói khẽ:
“Đặng Thành Huân…bà biết anh ấy chứ?”
“..Ừ.”
“Anh ấy…là mối tình đầu của tôi..cũng là người tôi đã quyết định trao cái quý giá nhất đời con gái sau một năm quen nhau…”
Nó không biết nên dùng phản ứng gì , hay nên nói câu gì với nhỏ. Nhưng cũng không ngờ nhỏ dám tiến xa đến mức ấy.
“Nhưng bà biết kết quả là gì không?”
“…..”
“Một lần…anh ấy nói với tôi đi uống rượu bia với bạn….Vì lo lắng , nên tôi đã đến tìm hỏi bạn của anh ta..xem anh ấy có về nhà an toàn không…Thế nhưng…tôi không thể ngờ…khi tìm đến nhà anh ta….tôi bắt gặp anh ấy…nằm trên giường , bên cạnh một đứa con gái khác…Con nhỏ đó còn…không mặc gì…”
Quá đáng !! Thật là quá đáng mà !!!
Nước mắt vẫn lăn dài trên má Linh , nó thở dài lau nước mắt cho nhỏ, ôm nó vào lòng khẽ nói:
“Khóc đi..Đừng cố kìm nén nữa, tôi sẽ không để hắn động đến bà một lần nào nữa!Tôi hứa đấy.”
Những giọt nước mắt vỡ òa rơi trên áo nó , cảm giác như nó cũng đau đớn theo. Vậy mà nó không nghĩ một Thùy Linh hay cười nói, ngây thơ trước m
ặt nó ngày nào lại có những chuyện đau xót đến thế…Đột nhiên nó lại nhớ đên cái lần Khánh Vĩ bước vào khách sạn cùng người phụ nữ đó…
Có lẽ nào…đến cả anh ta cũng đã….
Đôi mắt nó nhắm lại. Nó không muốn nghĩ tiếp, lửa giận trong lòng nó lúc này lại bùng lên dữ dội hơn bao giờ hết…Đàn ông, những kẻ chỉ được cái mã ngoài ấy…nó hận,nó ghét.
Trong mơ hồ , nó chỉ nhìn thấy một màu đen bao trùm lên đôi mắt nó, có phải ác quỷ trong lòng nó đã thức tỉnh rồi không….?
Chương 9: Ngoại truyện – Hoàng Vũ và các cô gái “Băng”
“Tình yêu là lời hứa, tình yêu là vật lưu niệm, một khi đã cho sẽ không bao giờ bị quên lãng, đừng bao giờ để nó biến mất.”
-John Lennon-
******
Nếu được quay ngược thời gian về nơi ta gặp nhau lúc đầu….
Liệu em có để ý đến anh..?
…
Ai cũng có quyền lựa chọn.
Câu chuyện cuộc đời mình: màu sắc hay đen tối, hạnh phúc hay đau thương, mất mát hay gìn giữ?
Thời gian vẫn âm thầm trôi, cuộc sống thì vẫn bộn bề mà con người phải chuyển động theo để bắt kịp cái vòng quay ấy.
Tại sao giữa cuộc đời ấy, giữa hàng vạn , hàng ngàn người , anh lại tìm thấy cô-người con gái bình thường như biết bao cô gái khác?
Một người con trai hoạt bát, sôi nổi, thích giao du kết bạn như Hoàng Vũ , cứ nghĩ tình yêu của anh chàng cung Song Tử ấy cũng mãnh liệt,dạt dào như những cơn sóng xô bờ….
Nhưng không.
Tình yêu đến với anh thầm lặng như khi một người chìm vào giấc ngủ sâu, trong một giấc mộng dài triền miên..
Giấc mơ ấy có đẹp không ư? Anh cũng không biết và cũng không dám chắc…Liệu một ngày nào đó , anh sẽ được nghe lời hồi âm từ cô gái ấy ?
…………….
Lần gặp đầu tiên.
Đứng trước tấm kính một tiệm trang sức , đôi mắt to tròn long lanh như đang phát sáng của cô gái vẫn chăm chú ngắm nhìn sợi dây chuyền bạc , không hề để ý đến anh , người con trai đã bị thu hút bởi cái nhìn đầu tiên.
“Điều gì khiến cô ấy vui đến thế?”.Anh tự hỏi , dù đi với hội bạn đang nói cười rôm rả nhưng vẫn ngoái đầu lại nhìn cô ấy.
Thân hình nhỏ nhắn , cặp kính cận nhưng không che giấu niềm hạnh phúc trên gương mặt cô, đột nhiên cô gái reo lên thích thú rồi không do dự , đẩy cửa bước vào.Mái tóc dài nhẹ lướt qua khuất phía sau cánh cửa..Khoảnh khắc ấy , Hoàng Vũ đã nghĩ , bất kì chàng trai nào quen được với cô ấy ắt hẳn là người có may mắn lắm.
Nhưng anh không hề nghĩ lúc đó mình và cô ấy lại có duyên đến thế.
Lần gặp thứ hai là trên xe buýt , chỉ sau đó mấy hôm.
Trên xe lúc đó rất đông , anh đứng cách cô ấy một đoạn , còn cô thì ngồi cạnh cửa sổ.
Dù đông nghịt người nhưng anh vẫn có thể nhận ra cô ấy , nhưng lần này ấn tượng của anh về cô ấy lại rất khác.
Gương mặt lạnh lùng , đôi mắt đen nhìn ra ngoài cửa sổ lạnh lẽo như bầu trời đêm , mái tóc dài được tết hai bên lại. Xem chừng cô ấy đang mải suy nghĩ gì đó, khiến anh có phần lưỡng lự: Rốt cuộc đâu mới là con người thật của cô gái ấy…?
…………
Sau lần đó anh không còn gặp cô ấy. Nhưng bộ đồng phục cô ấy mặc hôm đó anh biết..Không hiểu sao, nỗi trăn trở lại khiến anh đánh liều vận may của mình để tìm cô ấy nên đã tìm đến sự trợ giúp đặc biệt. Nhờ mối quan hệ bạn bè , cũng may anh có nhiều bạn bè học cùng trường với cô ấy và cũng chẳng mất nhiều thời gian anh tìm ra cô ấy là ai.
“Lưu Thiên Nhi”
Anh nhủ thầm . Cái tên đẹp quá, nhưng con người cô ấy lại như thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt anh. Một cô nàng vui vẻ và một cô nàng lạnh lùng , có cảm giác như càng gần đến cô , anh lại muốn biết nhiều về cô ấy hơn. Tuy cô ấy thuộc kiểu người theo khuôn phép, trái ngược với tuýp người anh thích , nhưng ở cô có sức hút kì lạ mà càng tìm hiểu thì lại khiến con người ta rơi vào đê mê vậy.
Hoàng Vũ cũng biết người cô ấy thích là ai. Trần Khánh Vĩ , học trên cô ấy một lớp, cả hai hình như đã quen nhau được gần hai năm rồi , theo lời bạn anh ta kể lại.
Anh đã đặt cho cô ấy cái tên : “cô gái băng” , chỉ vì băng sẽ luôn đông cứng khi ở những nơi lạnh lẽo và khi gần ánh nắng mặt trời, nó sẽ tan chảy từ từ…và từng chút một…cũng giống như cô ấy…khi cô ấy ở gần người cô ấy thích…
Hụt hẫng có , thất vọng có , lần đầu tiên anh bỏ công sức ra tìm kiếm về một người con gái mà kết quả thu về lại công cốc thế này , không buồn sao cho được?
Nhưng anh vẫn âm thầm dõi theo cô ấy từ xa…Gương mặt hạnh phúc của cô ấy khi ở bên người cô ấy thích và vẻ ngoài lạnh lùng khi cô ấy khi ở một mình quả thật khác xa một trời một vực..Ngay đến cả anh cũng thấy ghen tị với anh chàng tên Vĩ đó, vì xem chừng cô ấy khá chung thủy và tôn thờ anh ta thì phải.
Điều đó đâu có nghĩa là anh đã ngừng yêu thương cô ấy đâu ? Vẫn có chứ, nhưng anh sẽ giữ nó thật sâu…thật sâu trong tim..chỉ là anh biết cũng đến lúc mình phải từ bỏ nó…
………
Tưởng như anh sẽ phải từ bỏ cái mối tình đơn phương thầm lặng này của mình , thì một buổi đêm anh đi làm về muộn…
Tiết trời se se lạnh..anh bước nhanh chân để trở về nhà , mỉm cười thầm nghĩ chú mèo Loki của anh đang đợi chủ về…Chỉ một vài giây thoáng qua , anh chợt liên tưởng Thiên Nhi rất giống Loki…
Mặt đỏ bừng , anh khẽ lắc lắc đầu. Từ lúc nào đầu óc anh lại trở nên mê muội , mất cả tỉnh táo thế này ? Lại đi so sánh một cô gái với một chú mèo…
Con đường vắng người qua lại…Đôi mắt anh đảo quanh và chợt nhìn thấy bóng một người con gái chạy phía bên kia đường…Gương mặt trắng bệch , nhạt nhòa nước mắt..mái tóc đen mềm mượt lướt qua trước mắt anh..
Tim anh bồi hồi , đập mạnh…Cảm giác này..lẽ nào là cô ấy ?!? Hay do anh nhìn nhầm??.Cô ấy làm gì vào cái giờ khuya khoắt thế này ?!?..Hơn thế nữa lại còn chạy chân trần….
Do dự một lúc , anh quay lại đi theo cô ấy. Dù nhầm hay không , nhưng cảm giác này của anh có lẽ không dẫn đường sai.Anh cũng không thể để một cô gái lại ra đường vào cái giờ nguy hiểm này được….
Và anh đã đúng.
Vẫn là gương mặt quen thuộc ấy nhưng nhìn cô ấy lúc này mới đáng thương làm sao…Toàn thân run lẩy bẩy ,cô cố gắng kiềm chế tiếng khóc thành lời…rốt cuộc kẻ nào đã làm cô ấy ra nông nỗi này ?!?
Nhìn theo hướng cô ấy , anh giật mình nhận ra…là Khánh Vĩ và người phụ nữ khác đang ôm hôn nhau say đắm….Toàn thân anh cứng ngắc , chính anh còn không tin nổi vào mắt mình. Cô gái ấy..đã yêu hắn chân thành suốt hai năm qua mà giờ đây hắn lại phản bội người anh âm thầm yêu suốt bao lâu nay…
Như sét đánh ngang tai , anh mím chặt môi căm phẫn….Tại sao hắn không biết quý trọng thứ mà anh không thể có ? Sao lại có thể tàn nhẫn đến thế ?!?…..Loại người như thế…
Sực tỉnh , anh chợt nhìn qua cô ấy thì thấy cô đứng bất động một lúc rồi mới quay người chạy đi…
Đôi chân bé nhỏ cứ chạy..chạy miết…như chạy trong vô phương ….trong cơn tuyệt vọng dai dẳng….
Người ta thường nói :”Con chim bay mãi cũng mỏi cánh..Con ngựa đi mãi cũng chồn chân…”. Nhưng biết dừng ở đâu ? Khi nhìn quanh chỉ là bờ vực sâu thẳm, hun hút và cô quạnh , khi nhìn đâu cũng chỉ thấy niềm tin đổ vỡ…mà nhất lại là với người con gái có niềm tin tuyệt đối vào tình yêu chỉ trong phút chốc bị phản bội…
……….
Suốt một tuần sau đó , anh nghe nói cô không đến trường.
Đôi tay anh bất giác nắm lại , nghĩ lại chuyện đêm đó mà anh không khỏi đau xót , huống chi là cô ấy ?…
Không, không thể để yên như thế này được!..Anh…chính tay anh…sẽ đạp đổ lấy những gì mà hắn đang có..
Điều tra kĩ , anh biết hắn làm ở quán “Heaven 4 Ladies” , nơi phục vụ cho khách nữ thuộc giới thượng lưu. Anh cũng biết Khánh Vĩ hiện đang nắm giữ ngôi vị số một , nhưng anh không tuyệt đối để hắn đắc ý , ung dung mãi như thế này được…
Đã từng có lúc anh muốn từ bỏ cô ấy, nhưng lần này anh sẽ không bỏ cuộc . Chỉ là hiện giờ , anh cần thời gian để trở thành một người đàn ông mạnh mẽ , làm điểm tựa cho cô ấy để cô ấy có thể vực dậy niềm tin của mình mà tin vào anh một lần nữa…
……..
Đứng trước cửa nhà cô ấy , anh lưỡng lự nhìn chú gấu mèo Totoro trên tay , rồi lại ngước lên cửa sổ nhà cô ấy. Rèm cửa kéo kín, có lẽ cô ấy vẫn còn đau lòng lắm..Anh không dám gặp cô ấy trực tiếp , chỉ dám đặt chú gấu mèo đó trước cửa nhà cô ấy rồi hít một hơi thật sâu…
Bấm chuông cửa nhà cô ấy, nhưng anh không ở lại mà lại nép ở một góc tường nhìn chéo sang nhà cô ấy..Đợi một lúc sau , cánh cửa bật mở. Anh nhìn thấy cô ấy từ xa , nhưng cũng có thể nhận thấy cô suy sụp khá nhiều khiến tim anh đau nhói…
Trong bộ quần áo ngủ rộng thùng thình , cô gái ngơ ngác nhìn quanh nhưng không thấy ai , bất chợt để ý dưới chân mình là chú gấu mèo..Khi cô ấy mở tờ giấy nhắn kèm trong đó , đột nhiên cô ấy bật cười rồi khép cửa lại..Chỉ trong một thoáng thôi , nhưng anh biết anh vẫn còn cơ hội , lòng anh càng vui sướng hơn gấp bội.
Các bạn thắc mắc tờ giấy trong đó Hoàng Vũ viết gì ư? Dòng chữ ngắn nhưng lại khiến Thiên Nhi biết rằng cô ấy không cô đơn…
“Cười lên đi em , luôn có một người dõi theo và tin tưởng ở em.