80s toys - Atari. I still have
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen teen - Đại tiểu thư đi học phần 3
Giữa sân trường, chiếc Lexus LF-A đỏ đang hiên ngang, chống chọi lấy những cái chỉ trỏ, những con mắt khinh bỉ, ghen tị và những lời miệt thị kinh điển. Nó chạy ào tới, lấy hai tay dẹt mạnh đám đông tạo thành lối vào, đập vào mắt là dòng chữ to đùng được viết trên kiếng trước xe:

“ĐÂY LÀ QUÀ MÀ THIÊN THẦN KHAY VI NHẬN ĐƯỢC KHI QUA ĐÊM CÙNG THIẾU GIA QUANG ANH”

Nhưng hình như điều này ko làm nó tức giận cho lắm, bằng chứng là nàng ta ko hề quan tâm đến dòng chữ kia mà lại lo lắng đi quanh chiếc xe,dòm dòm…. ngó ngó… kiểm tra xem nó có bị “tổn thương” gì khác ko. Nhìn thấy con xe vẫn còn nguyên vẹn, Kỳ Khôi thở phào nhẹ nhõm, anh liếc mắt nhìn nó, nó cũng đang thở phào nhẹ nhõm . Sở dĩ, anh có thái độ như vậy vì anh biết, chiếc xe này là vật mà nó thích nhất, quý trọng nhất, anh đã từng chứng kiến cảnh nó rút súng bắn gãy chân con cún cưng của chính mình, khi chàng cún kia có ý định cào vào thành xe. Cũng ko phải nó keo kiệt gì mà tại vì baby là kết quả của những nỗ lực, những đau đớn mà nó phải chịu trong suốt hai năm ở Mỹ, đó cũng chính là phần thưởng mà lão đại tặng nó khi nó chính thức “tốt nghiệp”,phần thưởng này ko đơn thuần là phần thưởng mà một người ông tặng cho cháu mình mà nó còn là vật nhắc nhở nàng rằng hãy luôn nhớ tới khoảng thời gian khổ cực kia, thời gian mà bao nhiêu mồ hôi, máu, và nước mắt đã rơi xuống để nàng luôn luôn phải cố gắn hơn nữa.

Tuy là thấy an tâm phàn nào khi baby của nó bình an vô sự nhưng dòng chữ kia cũng ko phải là ko có ảnh hưởng chút nào tới tâm trạng của quỷ, nó quay qua Kỳ Khôi lên tiếng, từng âm thanh ghê rợn được phát ra từ bờ môi xinh xắn :- điều tra cho em. Kỳ Khôi quay qua nhìn nó, lần này là nó muốn tự tay xử lý đây mà, kẻ đó chết chắc rồi. Đang định quay trở lại lớp học thì Quang Anh lên tiếng làm tất cả những người có mặt tại đây phải ngạc nhiên mà há miệng trợn mắt :

- Xe này là của Khay Vi à? Tuy là đặt câu hỏi như vậy nhưng hình như ý anh ko phải để hỏi, bằng chứng là mặt anh bây giờ đang rất phức tạp. Tuy nhiên, với những kẻ ko đủ tinh ý để phát hiện ra điều này thì chỉ nghĩ đơn giản là : Quang Anh ko biết nó có xe -> xe này ko phải Quang Anh mua cho nó -> cái điều viết trên kia là ko đúng sự thật. Quay lại với Quang Anh, hình như anh đã phát hiện ra điều gì đấy rồi.Như muốn chắc chắn anh hỏi lại, mặt nhìn nó chăm chăm, ko còn vẻ cợt nhã như bình thường:

- Xe này của Khay Vi sao?

- Phải xe này của tôi đấy. nó trả lời anh bằng thái độ ngang tàn, vẻ mặt kênh kênh như chưa từng có chuyện nó tỏ tình với anh vậy, cái giọng khinh khỉnh làm bàn dân thiên hạ ở đây bất ngờ thêm tập 2,họ muốn gãy cả cổ khi cứ hết quay qua nó rồi lại quay qua Quang Anh, rất muốn biết tóm lại là 2 người này đang bị gì và đang nói về vấn đề gì.

- Vậy hôm đó, người lái xe này là em?

- Phải, là tôi.

- À ….. giờ thì anh đã hiểu.

- Tốt.

Bây giờ thì mấy cái mặt ở đây ko thể ngố hơn được nữa, mấy cái mặt này là bao gồm có cả 3 nàng và 3 chàng kia. Họ nhìn 2 người như nhìn 2 sinh vật lạ từ sao hỏa mới rớt xuống, và rồi họ tiếp tục bất ngờ tập 3.

- Khay vi, bây giờ tôi chính thức tuyên bố, em đã bị tôi đá.

Lúc này, ko chỉ có họ ngạc nhiên, mà chính nó cũng ngạc nhiên, là anh ta tuyên bố đá cô, là cô bị đá, bị đá sau 24 tiếng ? bọn kia vỗ tay ăn mừng rần rần tỏ vẻ rất hả dạ, mấy đứa lớp nó thì ngay lập tức quay lại cuộc cá cược, thật hết lời với bọn này, ko thèm quan tâm xem hiện tại có người đang trong tư thế của Từ Hải

Haizz! Đây có được gọi là ác giả ác báo ko ta?

Sau 30 giây đứng hình, nó đã tỉnh, lúc này Quang Anh đã quay lưng đi về lớp. Bên cạnh, 2 bên Kỳ Khôi và Thiên Vũ vỗ vỗ vai anh như để an ủi. Lạ ?

Như công cam tâm nó hét lên : Quang Anh, anh là đồ tồi, đồ con lừa ngu ngốc? rồi anh sẽ biết tay tôi. Hứ

Bên cạnh, những ánh mắt nhìn nó vô cùng sung sướng, họ chỉ trỏ, bàn tán, có người còn bày tỏ sự cảm thông với nó, vỗ vai an ủi nó, có người thì lên tiếng chế giễu, mỉa mai “Ôi xấu hổ chết mất!!!!! đồ Quan Anh chết bầm” tức giận thầm chửi trong lòng, nó quay vào bọn họ, cố giải thích, ko ngờ ai kia cũng có ngày này :

- Ai nói mấy người là anh ta đá tôi, sự thật là anh ta biết rằng tôi sẽ đá anh ta nên anh ta mới nói thế đấy,là anh ta nhanh hơn tôi một chút thôi mấy người biết ko hả? anh ta yêu tôi, chết mê chết mệt vì tôi đó chứ.

Nó vừa dứt lời thì lập tức nhận ngay những ánh mắt đầy khinh miệt , nhưng cũng có những ánh mắt đầy thương cảm, họ nhìn nó lắc lắc cái đầu cho rằng nàng đang ko chịu chấp nhận được sự thật đây mà, 3 nhỏ kia tới vỗ vai an ủi nó làm áu nàng sôi sùng sục.

- Mấy người ko tin à. Tôi sẽ chứng minh ấy người thấy là anh ta yêu tôi.

- Cô muốn chứng minh? Cô chứng minh kiểu gì đây? – một người trong số họ lên tiếng, và bọn kia lại một lần nữa mỏi cổ vì 2 cái người đang chơi trò đối đáp kia.

- Trước giờ có ai tỏ tình với Quang Anh chưa?

- Tất nhiên là có.

- Vậy có ai hù dọa nếu anh ta chia tay thì sẽ tự tử chưa?

- Tất nhiên là có

- Thế anh ta nói sao?

- Cứ việc đi chết đi.

- Oh that’ good.

- Tốt chỗ nào.

- Nếu giờ tôi nói tôi sẽ tự tử mà anh ta cầu xin tôi ko làm vậy thì sao?

- Cô mơ?

- Tôi ko mơ? Trả lời đi.

- Thì … thì là anh ấy yêu cô

- Và ngày mai các người sẽ đăng tin “ thiên thần Khay Vi đá thiếu gia Quang Anh sau 24 tiếng yêu nhau chứ?”

Cô nàng kia có vẻ suy nghĩ, hình như vẫn đề này cô ko tự mình giải quyết được, nên quay sang nhìn mấy người bên cạnh, thấy bọn họ cũng gật đầu đồng ý, cô ta cũng đồng ý.

- Ok ,cô làm đi

- Lên gọi anh ta xuống đi, biết nói sao rồi chứ?

- Ok .

Quang Anh đang ngồi trên lớp, vẻ mặt vô cảm, hình như đang rất buồn, trong lòng anh đã có đáp án “Khay Vi vì trả thù vụ đụng xe nên mới nói rằng yêu anh”. Thật ra khi nó tỏ tình với anh, anh đã biết là nó ko thật lòng, mà vì một lý do nào đó mà anh ko biết. Tuy vậy, anh cũng muốn được làm người yêu nó một lần, đúng như lời nó nói tối qua “ thà chết trong hạnh phúc” anh thừa biết là nó sẽ hành hạ anh, anh cũng thừa biết trong chén canh hôm qua có gì, nhưng anh vẫn nhắm mắt uống. Có lẽ, anh yêu nó thật rồi, yêu nhiều là đằng khác. Tối qua, khi anh bị mớ thuốc sổ kia hành hạ, 3 anh chàng kia đã hết mực giải thích, khuyên anh hãy từ bỏ đi, nhưng anh chỉ biết cười khổ mà thôi. Anh thà chết trong sự ngọt ngào giả dối của nó, 3 anh chàng kia cũng chỉ biết lắc đầu pó tay. Đang bị mớ suy nghĩ hỗn độn vây kín thì lại có người chạy vào, vẻ mặt hốt hoảng :

- Quang Anh, Khay Vi đang định nhảy lầu tự tử, đang ở ….

Còn chưa nghe được tên kia nói hết câu, anh đã lao ra ngoài, trước ngỡ ngàng của mọi người. 3 anh chàng kia chỉ biết lắc đầu nhìn theo,biết rõ đây là trò quỷ của nhỏ vậy mà lại …. Người ngoài cuộc luôn luôn sáng hơn người trong cuộc mà. Haizz!

Trên sân thượng lầu 3 của thư viện, nó kẽ nhếch môi khi thấy ai kia đang chạy như bay đến, vậy là bàn dân thiên hạ lại được chứng kiến vở kịch có một ko hai này.


Quang Anh chạy tới chỗ đám đông đang đứng, ngước mặt nhìn lên sân thượng thấy bóng nó đang đứng trước lan can của sân thượng lòng nóng như thiêu đốt, trong lòng tự trách mình, cũng thầm trách nó “ con bé ngốc này có gì thì nói sao lại bày trò này cơ chứ, lỡ trượt chân rớt xuống thì sao chứ” , khi thấy nó leo qua lan can, anh ko suy nghĩ mà hét lớn:

- Khay Vi em mau xuống đi, nguy hiểm lắm, đừng leo qua đó mà.

Nó ko thèm quan tâm những lời anh nói, mặt làm ra vẻ buồn lắm tiến sát ra mép sân thượng, mặt ngước lên trời, đờ đẫn trông rất đáng thương. Khán giả xung quanh ai cũng phục sát đất tài diễn xuất của nó và biết chắc chắn rằng bọn họ đã thua rồi, Quang Anh lo lắng thế kia mà, bây giờ họ chỉ còn biết đứng đó xem tiếp vở kịch Hot này thôi.

- Khay Vi em đừng như vậy mà, anh xin lỗi anh sai rồi, anh ko nên nói như vậy, em xuống đi,nguy hiểm lắm.

Thật ko thể hiểu nỗi anh chàng này bị làm sao nữa, rõ ràng là biết nó ko thật lòng,rõ ràng là biết nó đang làm trò quỷ nhưng anh vẫn lo lắng như vậy. Chắc kiếp trước anh nợ nó thật rồi Haizz!… tội lỗi.

Trên sân thượng, nó quan sát tất cả hành động, thái độ của anh và của đám người kia, sau khi chắc chắn bọn họ đã lắc đầu chịu thua nó mới lên tiếng:

- Trần Quang Anh, anh nói mình sai, anh biết mình sai ở chỗ nào ko hả?

- Uh ! anh sai rồi, anh sai vì anh đã cướp mất câu nói chia tay của em, anh xin lỗi, coi như anh chưa nói gì nha, em xuống đi, trên đó nguy hiểm lắm.

Hình như câu nói của Quang Anh làm bọn kia sock dữ dội lắm, cứ nhìn mấy cái miệng đang há hốc kia là biết liền mà, ko hiểu 2 con người điên rồ này đang nói gì, “nhảy lầu tự tử vì bị cướp mất câu nói chia tay?”, đúng là chuyện có một ko hai mà, chuyện mà chỉ có những người trên sao hỏa mới làm thôi chứ người trên trái đất làm gì nghĩ ra được. Đãvậy người nói chia tay lại còn ….. Điên rồ !!!!!!!!!!!!!! hết sức.

- Muốn tui xuống ư ? còn lâu nha. Anh phải nói với bọn họ là anh yêu tui và anh bị tui đá. Vậy tui sẽ suy nghĩ lại. – nó ngang ngược đưa ra cái yêu cầu hết sức điên, mặt thì vênh vênh ra vẻ đắc chí lắm.

- Được, anh đồng ý với em.- nói rồi quay lại đám khán giả đang mắt chữ A miệng chữ O kia lên tiếng : tôi, Trần Quang Anh, yêu Khay Vi, sau 24 giờ cô ấy đã đá tôi.- anh nói những câu nói rời rạc, đứt quãng nhưng rất dứt khoát làm ai kia rất hài lòng, thật đúng là một con người độc ác mà, anh đã đau lòng như vậy rồi mà lại làm anh anh lòng thêm, gieo gió ắt gặp bão, God luôn dõi theo nhà Ngươi hỡi atula Khay Vi kia.

Lúc này mấy cái miệng của những khán giả trung thành đang há to cực đại, cái điều kiện điên rồ thế kia mà Quang Anh cũng đáp ứng, mắt trợn ngược, họ ko tin được những gì Quang Anh nói. Mặt tỏ rõ sự thất vọng. Quang Anh của họ, một Quang Anh hào hoa , cao ngạo, sao giờ lại chiều theo ý của con nhỏ điên này cơ chứ, là anh yêu nó , là anh đã rơi vào lưới tình của nó rồi, họ vừa ghen tị vừa tức tối, muốn leo lên kia đẩy nó xuống cho rồi. (t/g cũng muốn vậy đó)

Quang Anh sau khi nói xong, anh biết rằng sau câu nói của anh nó sẽ đi xuống nên anh cũng quay lưng đi vào lớp, và sau đó khi nó bước vào lớp thì đã ko thấy bóng dáng anh đâu cả chỉ nhìn thấy mấy con mắt nhìn nó một cách ghê rợn, như muốn ăn tươi nuốt sống nó, trong đó có cả 3 anh chàng và 3 cô nàng kia. Nó nhìn bọn người này, mắt chớp chớp, tay gãi gãi ( đầu có chí), nhe răng cười ( như BNTT), hình như cũng có chút ăn năn. Kết thúc, công cuộc trả thù tại đây,và nàng ta quyết định sẽ mua gì đó tặng anh để đền bù vụ sân thượng, dù sao nó cũng làm hơi quá mà.


Cứ như vậy, thời gian dần trôi, mỗi ngày tới trường nó lại gặp những chuyện gì đó, ko có một ngày yên ả, và hôm ấy cũng vậy, một ngày cuối thu, ngày đã thay đổi hoàn toàn con người nó ….

Nó vẫn vậy, vẫn đi học đều đều, mấy người trong lớp ko còn ghét nó nữa, họ bắt đầu thích nó, gọi nó là đại anh hùng khi nó ra sức bảo vệ những bạn học bị bắt nạt, nó vẫn dõi mắt nhìn những cử chỉ và hành động của Khắc Thiên, vẫn làm trò để anh nói chuyện với mình nhưng anh vẫn chưa nói với nó câu nào cả. Kỳ Khôi bắt đầu nghiêm khắc với nó hơn, anh nhận ra anh quá dung túng cho nó, kết quả là nó ngang tàn hại Quang Anh thê thảm vậy. Nhắc tới Quang Anh, sau cái vụ ầm ĩ cả trường kia, nó đã đi xin lỗi anh, cũng từ chối lời tỏ tình của anh, nói chỉ xem anh là bạn thôi, phần anh thì anh vẫn lặng thầm yêu nó, vẫn hay chọc ghẹo nó làm mấy trò nó ghét,có điều anh ko còn lăng nhăng như trước nữa làm mấy cô nàng trong trường ghét nó ra mặt, vì nó mà họ ko còn hy vọng làm người.tình.một.đêm với anh nữa. Thiên Vũ trở lại là chính mình, trầm lặng, ít nói, và lạnh lùng nhưng vẫn ko bỏ được thói quen chọc giận nó….

6h30 sáng

Nó đi học sớm, vì hôm nay là sinh nhật của nhỏ Ngọc Ninh, trên tay nó bê bình thủy tinh lớn, trong đó có rất nhiều chú hạt giấy nhỏ đủ màu sắc trông thật đẹp mắt – một món quà ý nghĩa. Vừa bước chân vào lớp, nó chạy nhanh lại chỗ 3 cô nhóc kia đang ngồi, đưa nhanh bình thủy tinh ra phía trước , giọng diệu tỏ rõ sự vui tươi pha lẫn chút nhí nhảnh của con nít:

- Happy birthday bạn yêu, tặng bạn yêu nè, quà nhỏ mà ý nghĩa lớn nha. – vừa nói, nó vừa nở nụ cười thiên thần – (bí quyết làm điên đảo lòng người của nó) ko biết đã cướp đi bao nhiêu tâm hồn của mấy tên con trai trong lớp, làm cho ai kia cũng ko chịu được mà lên tiếng :

- Đúng là nhỏ thật, ko có tiền mua quà thì nói anh đây ượn chứ làm gì mà phải khổ sở gấp hạt giấy thế kia, chắc tay mất cảm giác luôn rồi nhỉ? – Thiên Vũ vừa nói vừa nhìn vào quyển sách trên tay, mặt vẫn lạnh tanh nhưng cái miệng lại nhếch lên như mỉa mai nó. Nghe anh nói vậy, nó rút tay lại, ôm bình hạt giấy vào lòng quay qua nhìn ai kia làm Ngọc Ninh vừa mới đưa tay ra định nhận quà thì …. Đúng là quê tay mà.

- Này , hôm nay anh đúng là “sáng sủa” mà. – nó quay lại đớp lấy một câu làm ai kia tức nghẹn lời, chỉ kịp “CÔ…” lên một tiếng rồi ngậm cục tức mà tiếp tục đọc sách. Mới sáng mà đã thua trận rồi.

Nó lại quay qua Ngọc Ninh, tiếp tục màn tặng quà, thì lại có chuyện, ai đó cầm tờ báo sáng vẻ mặt khó tả, thông báo cái tin nóng hổi gây chấn động dư luận trong nước sáng nay:

- Này, hôm qua tại Quy Nhơn vừa xảy ra vụ trả thù của bọn buôn ma túy đó, bọn họ giết cả nhà tên đồng bọn rồi còn phóng hỏa đốt nhà nữa. – nói rồi quay lại nhìn tờ báo :- đồng bọn của chúng tên là Trần Minh Đại…..

XOẢNG……..

Bình thủy tinh đựng đầy hạt giấy rơi xuống đất, mảnh thủy tinh và những con hạt giấy vương vãi khắp nơi, Kỳ Khôi nín lặng ,hồi hộp nhìn nó, cả lớp ko biết chuyện gì cũng quay nhìn nó bằng con mắt khó hiểu.


Lúc này,trên khuôn mặt thiên thần kia ko có gì ngoài sự vô cảm, nước mắt đã lăn dài, trong đầu nó bây giờ là vô vàn câu hỏi, vô vàn cảm xúc, nỗi đau trong nó lớn dần,lớn dần theo những giọt nước mắt. Sao nó ko biết gì hết? Tại sao? Buôn ma túy ? ba nó , người đã hết lòng thương yêu nó, người luôn dành những thứ tốt đẹp cho nó, một người đàn ông hiền lành mà lại là tên trùm buôn ma túy sao? Ko thể ? ko tin được? nhưng cảnh sát điều tra đã tuyên bố chắc chắn như vậy thì điều đó là sự thật rồi? tại sao như vậy ? nó còn chưa thực hiện lời hứa về thăm họ mà, sao họ lại ra đi như vậy? sao lại có thể bỏ nó đi như vậy? tại sao? – câu hỏi tại sao cứ hiện lên rồi dày vò nó, như từng lưỡi dao cắt vào da thịt, vắt cạn nước mắt nó. Thứ nước mặn chát ấy cứ thi nhau chảy dài trên đôi má ngọc ngà kia. Thiên Vũ nhìn nó với đôi mắt kinh ngạc, anh ko biết chuyện gì đang xảy ra, anh thấy lòng quặn thắt. Là chuyện gì mà nó lại khóc nhiều đến vậy? anh muốn chạy tới ôm nó vào lòng hỏi nó tại sao, muốn an ủi nó, muốn lau những giọt nước mắt kia nhưng anh ko làm được, anh thấy tay chân mình vô dụng cứ cứng đơ, chắc vì quá bất ngờ, đây là lần đầu tiên anh thấy nó khóc như vậy, khóc vì nỗi đau thật sự, chắc rằng mấy người kia cũng có chung suy nghĩ giống anh vì hiện tại họ cũng đang bất động, gương mặt hoảng hốt tỏ rõ sự khó hiểu và đau lòng, rồi anh chợt nhận ra rằng mình ko biết gì về nó cả, ngay cả cái tên khai sinh của nó anh cũng ko biết, chỉ biết gọi nó là Khay Vi, tự hỏi rằng Không lẽ nó có quan hệ gì với người mang tên Trần Quang Đại – trùm buôn ma túy kia sao?

Và khi mà nỗi đau kia quá lớn, hình hài nhỏ bé kia ko thể chịu nỗi nữa nó đã ngất đi.

Khắc Thiên nãy giờ vẫn đứng yên quan sát nó, anh cảm nhận được nỗi đau của nó, nó khác xa nỗi đau của anh nhưng ko phải nỗi đau nào cũng giống nhau sao, đều làm cho con người ta chết mòn, chết dần, đều muốn giết chết ta, và khi đôi mắt kia kẽ nhắm lại, anh đã vội chạy đỡ nó :- KHAY VI – đó cũng là câu đầu tiên anh nói với nó – gọi tên.

Buổi tối tại biệt thự Hoàng Kỳ.

Nó mở mắt, nơi này đã bị bóng đêm vây kín, nỗi đau kia giờ đã bám vào người nó ko chịu buông, nó ngồi dậy, đôi mắt vô hồn và khuôn mặt vô cảm, nó muốn trả thù, phải trả thù cho ba nó, mẹ nó và đứa em trai nhỏ của nó. Trong bóng đêm, một giọng nói lạnh lẽo vang lên :

- A lô. Tôi có việc cho anh đây. Điều tra cho tôi kẻ đứng sau vụ giết người ở Quy Nhơn tối qua, nhanh nhất có thể.

Đầu bên kia, người con trai kẻ nhíu mày, nhưng cũng nhanh chóng giãn ra :- OK

Nó tắt máy, để cả thân hình bé nhỏ chìm vào bóng đêm lạnh lẽo.

TRỢ LÝ BÍ MẬT

Một năm trước tại Mỹ.

Trong một lần hiếm hoi được ra ngoài mua đồ, nó đã gặp một người con trai bẩn thỉu ăn mặc lếch thếch ngồi trên vỉa hè, anh như lọt lỏm vào giữa dòng người đông đúc kia, trông thật cô đơn và lạc lõng, điều mà hiện tại đang dày xéo nó. Một cảm giác lạ lùng kéo bước chân nó đi về phía anh, nó cũng muốn ngồi đó ngồi giữa dòng người qua lại kia, ngồi giữa đám đông để thấy mình bớt cô độc hơn. Nó ngồi xuống cạnh anh, ngồi rất lâu, cả hai ko nói gì với nhau, nhìn xa xăm về phía trước…. Trời ngả chiều, đám mây hờ hững trôi mang lại bao nỗi buồn cho những kẻ xa quê chỉ muốn được đặt chân về lại nơi mình đã sinh ra và lớn lên. Nó đứng dậy, đi về. Khi bước chân đầu tiên còn chưa chạm đất, một giọng nói vang lên, giọng nói của người con trai cô độc nên cũng mang âm điệu cô độc giống vậy :

- Cô là ai ?

Nó kẽ nhíu mày, nhưng cũng quay lại nhìn anh, nở nụ cười buồn :

- Người qua đường.

Lúc này người con trai đã ngước mặt lên nhìn nó, đập vào mắt nó là một anh chàng lãng tử, với khuôn mặt nam tính, từng đường nét trên mặt anh rất hoàn hảo, làn da nâu đồng càng tăng thêm sức cuốn hút, có thể được liệt vào hàng mỹ nam. Hình như anh muốn nói chuyện, nên đã nói rất nhiều,nhưng đáp lại anh chỉ là những câu trả lời cụt ngủn và vẻ mặt lạnh tanh vô hồn của nó.

- Cô cũng cô đơn?

- Uh

- Ngồi đây cô thấy sao ?

- Lạc lõng.

- Cô có thể giúp tôi ko?

- Giúp gì?

- Về Việt Nam.

Nó quay qua nhìn người con trai kia, nhếch môi cười vẻ bất cần đời, trong lòng càng buồn hơn, ngay cả bản thân nó, nó còn ko quyết được thì giúp gì được ai đây, nghĩ vậy nó quay lưng định bước đi, nhưng người con trai lại lên tiếng :

- Cô muốn tôi làm gì cũng được, xin hãy giúp tôi.

Nó suy nghĩ một lát, rồi quay lại nói với anh một câu rất ngắn gọn, mặt lạnh tanh:

- Trợ lý đặc biệt. – nói rồi rút ví đưa anh một số tiền lớn.

Vậy là kể từ lúc đó nó có một trợ lý đặc biệt, anh chuyên điều tra và giải quyết những vấn đề mà nó cần, anh chưa để nó thất vọng lần nào, cũng phải nói là anh có tài, một người có tài vậy sao lại mang bộ dạng ăn mày ngồi trên vỉa hè nước Mỹ, nó ko hỏi anh lý do tại sao, nó chỉ cho rằng đó là định mệnh, định mệnh cho anh và nó gặp nhau, định mệnh để anh trở thành trợ lý đặc biệt của nó và cũng là một người bạn đặc biệt của nó.

Mở cửa phòng, vừa bước xuống cầu thang, nó đã thấy 4 người con trai đang ngồi trên sô pha , mỗi người một vẻ, một tâm trạng. Khi thấy nó xuống, họ chạy tới hỏi han đủ điều nhưng đáp lại cũng chỉ là gương mặt vô cảm của nó. Bước tới bàn ăn, nó kéo ghế, ngồi vào, hai tay đặt lên bàn, vẻ mặt vẫn ko thay đổi. Họ nhìn nó với ánh mắt đầy lo lắng, ko biết phải làm gì, họ cảm thấy tay chân mình trở nên thừa thải, cảm thấy vô cùng bất lực. Nó ngước mặt lên, nói đúng một chữ : “cơm”. Đám người làm ngay lập tức dọn cơm lên ngay, nếu như bình thường đám người kia sẽ vô cùng ngạc nhiên khi thấy thái độ của những người làm hết sức sợ nó, chỉ một chữ mà họ đã răm rắp nghe theo như vậy, cứ giống như là nó đang ra lệnh cho họ, nhưng ngay lúc này đây, họ ko quan tâm, ko để ý đến điều đó. Họ chỉ biết ngồi cạnh đó, nhìn nó ăn, đau đớn khi nhìn mặt nó, khuôn mặt vô hồn, ánh mắt ko biểu lộ cảm xúc gì. Một cô bé bướng bỉnh, nghịch ngợm là vậy nhưng bây giờ thành ra thế này, mới chưa được nửa ngày thôi, nếu để tình trạng này kéo dài, họ sợ rằng nó sẽ mắc bệnh tự kỷ mất.

Lúc chiều,sau khi bác sỹ kiểm tra tình trạng sức khỏe của nó xong Kỳ Khôi đã kể cho bọn họ nghe về ba mẹ nó nhưng cũng ko nói thêm gì nhiều, họ cũng chỉ gật gù đồng ý chứ cũng ko hề để ý rằng câu chuyện mà anh kể hết sức mâu thuẫn với những gì mà nó đã nới trước đây, vì bây giờ đối với họ điều này ko quan trọng mà có khi họ đã phát hiện ra cái điều mâu thuẫn đó rồi cũng nên. Cả 3 đứa bạn của nó nữa, cứ ngồi thút thít khóc hoài đến nỗi anh nhìn thấy cũng phát bực đuổi về hết. Giờ ngồi nhìn nó lặng lẽ ăn cơm lòng anh cũng thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn biết ăn là tốt rồi, là một người anh thấy nó như vậy anh rất đau lòng, từ nhỏ nó đã rời xa gia đình,sống thiếu thốn đủ thứ, đến khi tìm được nó thì lại bị ông đưa vào trong khổ cực đau đớn, thật sự cho tới giờ anh vẫn chưa làm được gì cho nó cả, giờ nó lại như vậy, anh chỉ biết thở dài, tự trách mình vô dụng, hy vọng nó ko làm gì dại dột.


Nắng vẫn vàng như bao ngày và gió vẫn thổi bài nhạc miên man bất tận, ko có gì thay đổi chỉ có tâm trạng của một người đã thay đổi từ buổi sáng hôm qua. Hòa vào dòng người đông đúc, người vẫn lái baby yêu dấu tới trường, như ko có chuyện gì xảy ra, chỉ là khuôn mặt là hoàn toàn vô cảm và những đợt khí lạnh cứ tỏa ra không ngừng khiến những người xung quanh ko dám tới gần.

Bước chân vào lớp, nó đi thẳng xuống chỗ ngồi, lấy sách ra đọc,đôi mắt vô hồn dán vào những trang sách, khác hẳn Khay Vi năng động yêu đời. Mọi người nhìn nó với ánh mắt lo ngại và có chút quan tâm, nhưng có phần hơi thái quá, và nàng cũng ko phải là thần thánh có thể làm ngơ trước những tia nhìn chằm chằm của mọi người. Khoảng trống giữ đôi lông mày kẽ nhíu lại, đặt nhẹ quyển sách xuống bàn, nó ngước mặt lên nhìn vào không trung, vẫn giữ nguyên vẻ mặt tỏa khí lạnh,buông một câu rất nhẹ nhàng:

- Có chuyện gì sao? – mặt dù câu hỏi rất nhẹ nhàng nhưng mọi người nghe như có luồn khí độc xông thẳng vào họ khiến ai cũng nỗi da gà, đồng loạt lắc đầu, đồng thanh : không….không có gì ?

Nó lại cuối xuống, tiếp tục việc đọc sách. Bên này, Thiên Vũ vẫn dõi theo nó từ nãy giờ, tâm trạng anh rối bời, ko biết nói gì mà cũng ko biết làm gì, khuôn mặt hốc hác, hai mắt thâm quầng chứng tỏ đêm qua anh ko ngủ, anh biết trong phòng nó cũng ko ngủ được vậy nên cứ ngồi trên sô pha cho đến sáng sớm mới về nhà. Từ lâu, anh đã xác định rõ tình cảm của mình dành cho nó, chỉ là chưa nói vì có nhiều lý do mà anh chưa sắp xếp được cũng như biết chắc rằng nó ko có tình cảm với anh, thật sự anh ước gì bây giờ anh có thể ôm nó vào lòng, có thể mang nỗi đau kia ra khỏi nó, nhìn dáng người nhỏ nhắn nất lên từng hồi rồi ngất đi thật sự anh quá đau lòng.

Ba đứa bạn của nó, bây giờ mới thấy xuất hiện vừa vào đến lớp đã chạy ngay tời chỗ nhỏ hỏi han đủ chuyện nào là mầy thấy sao rồi? còn thấy mệt ko? Rồi đến an ủi : đừng buồn nữa nha. Đừng khóc nữa nha. Chuyện đã qua đừng để trong lòng nha….nhưng đáp lại chỉ là một tiếng Ừ lạnh tanh.

Nhỏ Ngọc Ninh chợt nghĩ đến gì đó vội chạy lại. – này trường mình mới mở câu lạc bộ Karate với câu lạc bộ bắn súng đó, chúng ta tham gia nha, nha Khay Vi?- thật ra nhỏ chỉ muốn tìm chuyện gì đó vui vui để nó có thể dần quên nỗi đau kia, cũng ko chắc là nó nhận lời. Lúc này, nó thầm nghĩ mấy trò đó cũng được, cũng đã lâu rồi nó chưa vận động , coi như là tập luyện cho việc trả thù vậy. Nhưng đâu ngờ 2 câu lạc bộ kia đâu có vĩ đại như nó nghĩ, và rồi nó lại gây ra cú sock lớn cho cả trường Royal.

Tại câu lạc bộ Karate.

Nó lắc cổ tay, cổ chân, lắc đầu,làm những động tác khởi động đơn giản. Vì có nó tham gia nên 3 anh chàng kia cũng tham gia kéo theo hơn nửa lớp M3 A cũng tham gia, cũng may là câu lạc bộ này có quy mô ko lớn lắm, nếu ko chắc học sinh cả trường sẽ đăng ký tham gia mất, sự công phá của 4 đại Hotboy cộng thêm thiên thần Khay Vi quá lớn mà. Những thành viên đang có mặt tại đây cứ nháo nhào cả lên, cả nam lẫn nữ, làm như bọn họ là thần tượng Idol ko bằng. Khán giả đến xem cũng chật kín, tiếng reo hò làm nơi này trở nên náo nhiệt hẳn.

Không khí đang sôi nổi, bỗng có tiếng còi vang lên, đó là tiếng còi của huấn luyện viên tập hợp thành viên lại.

- Hôm nay,chúng ta rất vinh hạnh được đón tiếp 4 đại hotboy và 4 đại hotgirl của trường Royal làm thành viên mới, tất cả vỗ tay đón chào thành viên mới nào. – huấn luyện viên lên tiếng làm Cả hội trường vang lên những tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo. Tuy nhiên, những nhận vật chính vẫn im hơi lặng tiếng, vẻ mặt mỗi người mỗi vẻ nhưng tuyệt đối ko có lấy một nụ cười. Huấn luyện viên lại lên tiếng.

- Ai cũng biết 4 đại hotboy của chúng ta giỏi võ thành tích rất nhiều, vậy nên được miễn vòng kiểm tra trình độ. Tuy nhiên, 4 cô nàng này phải tham gia kiểm tra theo đúng quy định, để câu lạc bộ xếp lớp. – anh ta nói rồi quay lại kêu một cô nàng lên, cô nàng này mặt đồng phục câu lạc bộ cũng là trang phục truyền thống của môn võ Karate, nhìn vào cũng có thể biết được trình độ của cô ta, cô ta đang đeo chiếc đai đen ở thắt lưng. Mặt của 3 nhỏ kia biến sắc, mấy nhỏ chẳng qua tìm niềm vui cho nó thôi chứ có biết chút gì về karate đâu, giờ lại phải thi đấu để kiểm tra trình độ mà còn thi đấu với người có đai đen nữa chứ, đang ko biết phải làm gì thì nó lên tiếng, vẻ mặt vẫn lạnh tanh như lúc đầu nhưng câu nói của nó lại gây sock toàn thể đồng bào có mặt tại đây:

- Đấu với nhỏ đó hả? có thể thay người được ko ? tôi muốn đấu với Huấn luyện viên.

Câu nói của nó vừa dứt,Huấn luyện viên ngã người cười ha hả, như cho rằng nó chỉ nói đùa, nhưng sau đó nhìn lại mặt nó, anh ta mới biết là nó nói thật thì mặt trở nên thâm trầm.

- Em muốn đấu với tôi ? tại sao?

- Tôi đến đây để luyện tập, người huấn luyện phải giỏi hơn tôi thì tôi mới theo được chứ, có ai lại theo một người bại dưới tay mình để học tập ko? Từng chữ từng chữ như chọc vào cái cục tức của anh chàng huấn luyện viên, làm nó cứ lớn dần đến khi trong tâm trí anh ta hiện lên ý đồ xấu là phải cho nó biết tay để nó thấy anh ta lợi hại như thế nào nhưng mọi chuyện đâu thể ngờ rằng….

Ngay khi câu nói đầu tiên của nó cất lên, 4 anh chàng và 3 cô nàng kia cũng bất ngờ, miệng 3 nàng há to đến nỗi có thể nhét 3 ổ bánh mì vào cũng lọt,4 anh chàng kia cũng trợn mắt như ko thể tin vào tai mình, Kỳ Khôi và Khắc Thiên biết nó khả năng nhưng cũng ko ngờ nó lộ liễu như vậy,nhìn cái mặt bất cần đời của nó chỉ biết lắc đầu, bây giờ mọi thứ nó muốn làm ai mà dám cản cơ chứ, chỉ sợ nó ngồi lỳ trong phòng, bỏ ăn bỏ uống thôi chứ nó tham gia hoạt động thế này thì là quá tốt rồi.

Cuộc đấu bắt đầu.

Hai người nhìn nhau thực hiện nghi thức chào truyền thống của Karate

Anh chàng kia nhìn nó với vẻ mặt hết sức đề phòng, lượn qua lượn lại thăm dò đối thủ, xem ra anh ta là người có phương châm sống tốt đấy, còn biết “ biết người biết ta”, còn nó thì chỉ đứng nhìn anh ta vẫn vẻ mặt lạnh tanh bất cần,vô cảm xúc.

Anh ta tiến lên một bước, tay đẩy ra phía trước tạo thành cú đấm với một lực lớn vô cùng. Nhưng nhanh chóng nó đã nhận ra với đôi tay nhỏ bé của nó ko để đỡ nỗi cú đấm vừa nhanh vừa nhiều lực kia, nhanh như chớp nó nghiêng người về bên phải né đòn đầu tiên của đối thủ. Khi anh chàng ra đòn đầu tiên với lực như vậy, khán giả cứ nghĩ nó ko đỡ được bị ăn đấm rồi nên Á….. lên một tiếng rõ to, nhưng khi nhìn thấy nó đã nhanh chóng né đòn tất cả thở phào nhẹ nhõm, ở hàng đầu chỉ có 2 anh chàng và 3 cô nàng ko biết khả năng của nó nên bây giờ mắt chữ A mồm chữ O và tình hình là đang chết ngồi vì quá ngạc nhiên.

Sau khi đòn đầu tiên thất bại, anh chàng lại đi vòng vòng nhìn nó với đôi mắt đề phòng hơn, và ngay lập tức, anh nhanh chóng tặng cho nàng một cái đá cao ngang mặt, và cũng như lần đầu nó ko đỡ mà né, nó cuối gập người né đòn, không khí cả hội trường trở nên căng thẳng, tất cả như nín thở chờ đợi chuyện gì sẽ xảy ra.

Lại thêm một đòn nữa thất bại, huấn luyện viên yêu dấu hình như hơi căng thẳng, anh ta muốn đánh nhanh thắng nhanh nên đã ra tay rất mạnh, đó là 2 đòn sở trường của anh, trước giờ chưa ai đỡ được, cũng như né kịp vậy mà … khuôn mặt anh ta trở nên đen thui. Và rồi, anh ta nhào lên cho hai cú song phi liên tiếp, lần này nó ko né nữa mà ra tay đỡ đòn, tuy nhiên vì anh ta ra hết sức nên nó loạng choạng và tay có hơi đau. Vậy là, cả ba đòn anh ta ko làm được gì nó, mà nó thì thăm dò cũng xong, thừa biết anh ta đã hết chiêu rồi, có bao nhiêu cũng đã sổ ra hết vậy thì giờ tới lượt nó, anh ta nhanh nhưng nó còn nhanh hơn, nhanh như sóc, nó ột đòn Mae Tobi Geri (đá bay về phía trước) vào bụng anh ta, tất nhiên là với lực không kém gì anh ta, làm cho anh chàng ngã nhào. Cả hội trường Ồ…. Lên một tiếng rõ to. Họ ko ngờ huấn luyện viên của mình ko đỡ được đòn đá kia. Nhưng họ bất ngờ hơn khi mà …. Anh chàng kia vừa ngóc đầu dậy nó tiếp tục ra đòn, lần này những cú Sanren Tsuk (đấm 3 đòn trong một bước) làm anh ta loạng choạng, theo sau đó là tiếng Ki – ay rõ to của nó làm cả hội trường giật mình. Nguyên tắc của nó là ko cho đối thủ tỉnh táo sau đòn tấn công của mình nên nhanh chóng tặng thêm anh chàng một cú Mawashi Ger (đá vòng cầu ) vào ngay mặt, lúc này anh chàng kia đã ko còn đủ sức để đỡ hay né nữa, nằm bẹp như con cá chẹp, trông tội nghiệp.Nó phủi phủi tay, làm động tác chào cuối cùng sau trận đấu ( nghi lễ của Karate) rồi quay lưng bỏ đi trong sự kinh ngạc của những người có mặt tại đây, thật ko biết đây sẽ là tin hot của tháng hay của năm nay nữa, haizz!!!!!!!!!!!!!


Tại câu lạc bộ bắn súng.

Không khí nơi đây cũng không khác ở câu lạc bộ Karate là mấy, vẫn là những tiếng la hét gọi tên họ, vẫn là những tiếng huýt sáo chói tai. Nó đi lại một chiếc ghế dựa ngồi vào,với tay lấy một lon coca, nhìn về phía trước.

Huấn luyện viên đi ra, vẫn là màn chào hỏi , giới thiệu quen thuộc, nhưng lần này ko có màn kiểm tra trình độ, hình như anh ta đã nghe qua cái kết cục thê thảm của anh chàng huấn luyện viên Karate kia, nên nhìn nó có vẻ căng thẳng, thật ko hiểu được, một con nhỏ nhà nghèo vào cái được trường này là một may mắn lớn lắm rồi vậy mà ko biết thân biết phận còn chơi nổi, nghĩ là vậy nhưng nhìn 4 cái mặt đằng đằng sát khí phía sau nó, anh ta cũng ko dám tỏ thái độ ra mặt mà ngược lại cười nói rất hiểu chuyện. Tất cả những suy nghĩ của anh ta , nó điều biết thông qua cặp mắt phản chủ kia.

Trong khi anh chàng huấn luyện viên giảng giải về những kỹ năng cơ bản của bắn súng, thì nó ngồi khẩy khẩy mấy móng tay, điều này làm cho anh ta tức muốn lồng lộn.Ông cha ta có câu “giận quá mất khôn” thật rất đúng, lúc này anh ta dường như quên hẳn cái gương của huấn luyện viên karate, anh gọi nó lên, kêu bắn thử, làm lại những gì mà anh ta nói nãy giờ. Bây giờ, nó mới ngước mặt lên nhìn anh, kẽ nhếch môi : làm thử ? không thích.

Câu nói cụt ngủn làm mọi người choáng, đây là hành vi xem thường lời nói của huấn luyện viên, bình thường sẽ bị đuổi ra khỏi câu lạc bộ nhưng bây giờ anh ta còn phải xem xét lại người vừa nói kia là ai. Kẽ nhíu mày, anh ta lên tiếng : em muốn sao?

- Thách đấu.

Cả đám khán giả Ồ…. Lên một tiếng rõ to, hồi hộp chờ đợi kịch hay để xem, bọn họ điều đã nghe qua chuyện ở câu lạc bộ Katate nên cũng ko ngạc nhiên nhiều, chỉ là muốn biết kết quả thôi, đâu ai nghĩ một con nhỏ nghèo biết bắn súng, ngay cả những thiếu gia, thiểu thư nhà giàu cũng chưa chắc gì biết cầm súng ra sao chứ đừng nói là bắn súng, vậy nên trò hay này thu hút rất nhiều khán giả và …. Cái trò cá xem lần này ai thắng bắt đầu, anh chàng huấn luyện Viên này từng tham gia các giải đấu ở nước ngoài và đoạt nhiều giải cao, vậy nên tỷ lệ bây giờ là 50 :50 và số tiền đã lên đến con số hàng tỷ chứ ko phải là trăm triệu như lần trước , bọn họ rất hồi hộp chờ xem kết quả như thế nào.

Sau sự việc hôm qua Thiên Vũ quan tâm nó nhiều hơn, hiện anh đang giúp nó đeo đồ bảo hộ. Hành động của anh làm ấy đứa con gái la chí chóe , nhưng cũng làm bọn người kia tò mò hết sức, bộ nó đang cặp với anh sao, sự ghen tỵ trỗi dậy, sao một đứa như nó có thể cặp được với hết người này tới người nọ trong bộ tứ hotboy chứ (Kỳ Khôi cũng có trong danh sách đó), vậy là đám con gái hò hét cỗ vũ cho tên huấn luyện viên kia.

Nó và HLV kia đứng ngang hàng nhau, bỗng nhớ ra chuyện gì đó, nó quay lại nháy mắt với Kỳ Khôi một cái, anh như hiểu nó muốn gì, kêu người đi lấy thêm 2 cái bia đỡ đặt sau tấm bia của nó, vậy là cuộc chiến bắt đầu.

Theo thỏa thuận, mỗi người bắn 3 phát, kết quả nhìn những vạch điểm trên tấm bia đỡ đạn kia là biết.

Phát đầu tiên.

HLV yêu dấu bắn trước, anh ta cầm súng bằng hai tay, mắt nhìn về phía trước hơi nheo lại, dáng đứng cũng rất chuyên nghiệp. Và …

Đùng ….

Viên đạn bay vèo vào ko trung, cắm ngay chính giữa tâm của bia đỡ là 10 điểm. Bọn con gái bên ngoài rao hò cổ vũ rất nhiệt tình, chỉ có những phần tử đặt cược cho nó thì hơi hoang mang. Tới lượt nó, với cái mặt bất cần đời thì cái tướng đứng cũng bất cần đời nhưng lại rất thu hút, rất cá tính, nó cầm súng bằng 1 tay, thẳng ra phía trước, đầu hơi nghiêng qua một bên, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, miệng hơi nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, anh chàng HLV kia bất giác ngẩn người trước cái cười nửa miệng của nó, nhìn ko chớp mắt cho đến khi tiếng đạn xé toạt vào khôn trung làm anh ta mới tỉnh .

Đùng ….

Không hề thua kém anh ta, viên đạn bay thẳng vào vị trí 10 điểm của tấm bia. Lần này, tới lượt đám người chọn nó hó hét vui mừng,đám con gái thì nhăn mặt tỏ ra rất tức tối.

Tỷ số hiện tại là 1:1

Phát thứ 2.

Nó bắn trước.

Vẫn tư thế đó, viên đạn vẫn bay vèo trong không trung nhưng …. Ko thấy cái lỗ nào trên tấm bia cả. Vậy là …. Viên đạn đã bay ra ngoài? Bọn người vừa mới hò la kia nìn lặng, im bặt nhường chỗ cho đám con gái. Ôi dào!! Bọn nó la đến khản cả cổ, nó quay lại đưa tay ra, Thiên Vũ biết ý đưa nó lon cô ca đang uống dở, hành động này làm cho đám con gái tức muốn ói máu, chỉ ước gì có thể nhào vào mà xé nó ra, miệng thì ko ngừng chửi rửa nhưng khi cả 4 anh chàng cùng quay lại nhìn bọn họ với con mắt hình …. Viên đạn, thì lập tức…. Im bặt, ngay cả thở cũng ko dám.

Tới lượt HLV. Vẫn cái tướng đứng đầy kỹ thuật, nhưng hình như lần này anh ta hơi khinh địch nên viên đạn chỉ cắm vào vị trí 9 điểm. Tuy nhiên, với điểm số trên thì cục diện cũng đã thay đổi.

Tỷ số bây giờ là 2:1 nghiêng về HLV tài ba. Mặt của mấy tên con trai chọn nó rũ đi mất 5 phần, 5 phần còn lại trông chờ vào phát bắn cuối cùng. Anh chàng HLV quay lại nìn nó cười có vẻ đắc ý, qua đôi mắt kính đen ko ai biết được tâm trạng của nàng lúc này ra sao, chỉ biết là nàng vẫn tỉnh bơ cầm lon coca thỉnh thoảng đưa lên miệng làm một hơi.

Phát thứ 3.

HLV bắn trước, lần này anh trước khi bắn anh ta quay qua nhìn nó cười nhếch hàm ý mỉa mai, tuy nhiên nó ko để ý, vẫn giữ nguyên nét mặt lanh tanh bất cần đời kia, thật ra lúc này, ai cũng nghĩ là nó sẽ thua, duy chỉ có một người duy nhất biết được sự thật.

Đùng ….

Viên đạn đã bay ra khỏi nòng súng của HLV làm cho cái bia lủng một lỗ, tại vị trí 9,5 điểm,đám con gái như vỡ òa, quay lại ôm nhau nhảy nhót đập tay ăn mừng mà quên đi cái câu “30 chưa phải là tết”,mà hình như ở đây ko ai biết tới câu này thì phải, bọn con trai cũng đờ đẫn, mất hết sức sống, có đứa ngất xỉu vì nghĩ đã thua mà lỡ cược số tiền quá lớn. Thật tội nghiệp.

Đùng….

Âm thanh chói tai kia lại vang lên,bọn họ quay lại nhìn tấm bia,một lần nữa vẫn ko thấy cái lỗ nào trên tấm bía ngoại trừ cái lỗ đầu tiên cả. Vậy là thua, đã thua.

Sau phát bắn cuối cùng nó quay lại cái ghế thả người xuống, mắt nhắm lại, hình như nó mệt rồi. Nhưng chỉ hai giây sau, nó mở mắt ra,tháo cái kiếng đen che cả nửa khuôn mặt, đôi mắt đẹp hiện ra đầy nét kiêu ngạo, môi nhếch lên, vẻ mặt lãnh cảm , vừa nói vùa tháo đôi găng tay đưa cho Thiên Vũ ( Thiên Vũ trở thành osin của nhỏ rồi):

- HLV, anh thua rồi.

Câu nói của nó làm tất cả im lặng.

1s

2s

3s

Đám con gái bật cười khanh khách lên tiếng mỉa mai, đám con trai vẫn còn há miệng, chớp mắt ko hiểu nó nói gì. Còn mấy chàng mấy nàng ở đây thì nhìn nó khó hiểu. Nó ngã người ra sau, phẩy tay một cái, 2 tên con trai chạy ra chỗ tấm bia của nó, kiêng từng tấm một đặt ra bên cạnh. hai con mắt của HLV tối xầm lại, mặt đen thui, trên 2 tấm bia ở phía sau kia có 2 cái lỗ, vị trí là 10 điểm. Đám khán giả như ko tin được vào mắt mình. 3 lần, là cả 3 lần nó bắn vào đúng 1 chỗ, vậy nên mới ko thấy 2 viên đạn lần sau đâu cả. Không muốn nói thêm lời nào, nó đứng dậy quay lưng đi, lại một lần nữa gây sock, nhưng chắc chắn rằng, đây sẽ là tin hot của năm và ko chỉ là tin hot của chỉ riêng trường Royal mà chắc là tin hot của cả nước Việt Nam. Và …..

2 Anh chàng HLV kia chắc sẽ giải nghệ sớm thôi. Haizz ! thật tội nghiệp.


Quay lại lớp học.

3 nhỏ bạn cứ bu lấy nó tra hỏi :

- Này Khay Vi, mầy học bắn súng hồi nào vậy. sao chưa lúc nào mầy nói với tụi tao là mầy biết bắn súng hả – Nguyên Thảo vẫn luôn lắm mồm như mọi khi mà ko thèm suy xét tình hình gì cả

Nhận thấy không khí hiên tại có vẻ hơi căn thẳng qua cái mặt lạnh tanh của nó hai nhỏ kia ko nói gì mà cứ chọt chọt vào hông Nguyên Thảo ra hiệu im lặng đi.

- Này Khay Vi, chiều nay mình đi shopping đi. – Ngọc Ninh nở nụ cười hiền, nói thật nhẹ nhàng – hành vi đánh trống lảng.

Nó đặt cuốn sách xuống bàn, ngước mắt lên nhìn nhỏ, nhìn rất lâu mới lên tiếng – tất nhiên là vẫn cái mặt đó. Ngồi bên cạnh Thiên Vũ như sắp phát điên, anh sắp ko chịu đựng nổi nữa, anh ko biết là nó mạnh mẽ thật sự hay đang cố giả vờ nhưng với tình trạng hiện giờ thì nó thật sự khiến người khác muốn phát điên. Trên kia, 3 anh chàng nào đó cũng đang quay lại nhìn nó, cùng tâm trạng với Thiên Vũ.

Không khí trong lớp vẫn ồn ào sôi động như thường ngày, nhưng trong số những nụ cười thường ngày đó đã mất đi một nụ cười của ai.

Những tiết học cứ lặng lẽ trôi chầm chậm với sự thờ ơ của nó, và ko một ai biết được trong lòng một người đang tính toán một kế hoạch rất nguy hiểm.

2h chiều tại Diamond, những hàng cây cao to của công viên trước trung tâm này đã che đi những tia nắng chói chang. Trung tâm này vẫn thu hút nhiều khách kể cả khách nước ngoài vào tham quan.

Có 4 cô nàng vừa bước vào cánh cửa của trung tâm thương mại Diamond, lập tức thu hút mọi ánh nhìn của mọi người, từ khách đến nhân viên bán hàng đều xuýt xoa :

- Trời! con cái nhà ai mà dễ thương quá không biết

- ồ ! xinh đẹp quá .

- ….

Nhưng điều làm họ tò mò hơn là cô gái đi giữa, một khuôn mặt thiên thần, làn da trắng nõn ko tì vết, đôi môi đỏ tươi ko phải vì son phấn công thêm đôi mắt to tròn dưới đôi mi dài cong vút. Nhưng trên gương mặt đẹp đó ko có lấy một nụ cười,trông cô như con ma nơ canh biết di động. Kìa! Đôi mắt cô vừa động đậy, kẽ liếc qua nhìn vào tấm gương, phản chiếu phía sau có 4 anh chàng đang thập thò sau tủ đồ lót nữ. Đôi môi tươi tắn kia kẽ nhếch lên làm tê liệt hết thần kinh cảm giác của những chàng trai có mặt tại đây.

Đi một vòng, nó cũng chẳng chọn được gì, vậy là 4 cô nàng quyết định đi dạo.

- Này tớ biết một quán ăn bán bạch tuột nướng ngon lắm đó, hay chúng ta tới đó đi nha. – Tuyết Mai lên tiếng, mang tiếng là hỏi cả nhóm nhưng mắt cứ nhìn nó, chờ cái gật đầu thờ ơ kia.

Vậy là cả bọn quyết định đi tắt qua một con hẻm nhỏ để đến quán bạch tuột nướng. nhưng khi sắp ra khỏi con hẻm vắng vẻ này thì một sự cố xảy ra.

Một bọn côn đồ ko biết ở đâu xông ra, mặt mày bợm trợn, nhìn tụi nó bằng con mắt thèm khát.

- Ô ! người đẹp, hôm nay đúng là ngày đẹp trời, tóm được mấy em xinh đẹp này – một tên to con , đầu tóc nhuộm đủ màu như con tắc kè hoa. Người thì xăm đủ chỗ tiến lên, đưa tay lên định vuốt má nó. Nhưng nhanh chóng nó gạt bàn tay bẩn thiểu kia ra bằng một lực ko nhỏ, làm hắn phải ôm cánh tay phẩy phẩy cho đỡ đau, mặt ra vẻ đã giận rồi đây.

Bên này, 3 nhỏ kia sợ quá đã bật khóc thành tiếng.

Một thằng khác tiến kên kéo tay tên tắc kè hoa kia, mặt nhăn như đít khỉ lên tiếng:- đại ca, chị Kiều Nga bảo là đánh nhanh rút gọn.

Hai chữ Kiều Nga nhanh chóng đập vào tai nhỏ, lại là cái trò trả thù của bọn tiểu thư nhà giàu, im hơi lặng tiếng một thời gian dài cứ nghĩ là biết điều mò về Anh làm công chúa rồi chứ, ai ngờ … trong một góc nhỏ, 4 anh chàng thập thò chưa biết làm gì, thì nghe câu nói choáng váng của nó :

- Muốn trả thù ? kêu thêm người đi.

Khi mặt của mấy tên côn đồ còn ngơ ngác, chưa hiểu ý nó là gì, đã nghe thấy tiếng bẻ tay răng rắc của ai kia và …. Một cú đấm đã giáng xuống mặt của tắc kè hoa,và…. Hắn gục tại chỗ. Nhìn thấy đại ca, bị hạ sau một cú giáng của đứa con gái nhỏ nhắn vô cảm trước mặt, cả bọn cũng thấy hoảng nhưng vì đã nhận tiền của Kiều Nga và cũng muốn trả thù cho đại ca nên cả bọn đã xông lên định lấy đông hiếp yếu, và cuộc chiến bắt đầu.

Thật tội nghiệp cho những tên xấu số, tâm trạng ai kia đang ko tốt lại thêm cái ý định muốn tập luyện chút chuẩn bị cho những trận chiến lớn phía trước mà vô tình mấy tên này đã trở thành cái thớt bất đắc dĩ. 3 phút sau, cả bọn đã nằm la liệt dưới chân nó. Để lại ấy anh chàng phía sau những cú sock to chà bá. Và độ sock tăng vọt khi Quang Anh quay lại hỏi Kỳ Khôi một câu rất ngây thơ :- cô ấy rốt cuộc là ai vậy ?

Bản thân anh chàng cũng giỏi võ cũng có thể giải quyết những tên kia gọn lẹ như vậy, nhưng với một đứa con gái nhỏ nhắn như nó mà làm được cái chuyện …. như vậy, là một điều gì đó ko hiện thức một chút nào, ko thể tin được. Bước qua những cái xác đang nằm rên rỉ dưới chân, cả bọn rời khỏi con hẻm,quyết định về nhà ngủ cho lành.

Ngoài kia, gió vẫn thổi , những cơn gió to nhưu tát vào mặt, nhưng vẫn ko thổi được nỗi buồn cùng lòng thù hận của ai kia.
Ngày tàn, hoàng hôn buông, bóng tối bao trùm hết căn phòng thành một màu đen ghê rợn, trong bóng tối ấy, một giọng nói lạnh lùng vang lên :

- Kết quả?

- Bọn chúng có tất cả khoảng 50 người chia làm 3 nhóm, có vũ khí.

- Ở đâu ?

- Tôi gửi qua mail rồi.

- Ok !

Nếu ai có đôi mắt mèo, có thể nhìn xuyên bóng đêm thì họ sẽ nhìn thấy được một gương mặt lạnh lùng đáng sợ, đôi mắt hằn lên những tia lửa thù hận, đó chính là gương mặt của quỷ .

Lặng lẽ bước ra khỏi căn biệt thự rồi sau đó mất hút trong màu đen vô hình, bước chân thoăn thoắt nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng nó lướt qua từng hẻm vắng như những con mèo hoang. Gió thổi xào xạc cuốn theo những chiếc lá rời cành,lá đã ko còn chỗ dựa nào cả, chỉ biết cuốn theo những cơn gió bay phất phơ trên mặt đường, số phận ko biết sẽ đi về đâu. Cuối cùng nó cũng đứng trước sào huyệt của kẻ thù. Khuôn mặt trở nên co rúm ko cảm xúc, ánh mắt sâu thẳm sắc như dao cùng với bộ đồ da màu đen đang mặt trên người, nó trở thành một sát thủ thực sự.

Theo thông tin từ người trợ lý đặc biệt kia, bọn buôn ma túy này ít khi tập trung lại với nhau, chỉ khi nào bọn chúng có những cuộc ăn chơi hoặc cần tụ tập lại để bàn công việc thì mới có mặt đông đủ và hôm nay chính là ngày bọn chúng tụ lại ăn mừng vì vừa thực hiện được một phi vụ béo bở.

Hiện tại nó đang đứng trước một ngôi biệt thự 3 tầng, cửa đóng im ỉm nhưng nếu cố gắn lắng nghe sẽ thấy tiếng nhạc xập xình vọng ra từ trên lầu 3 . “ngụy trang cũng giỏi lắm” cánh môi đỏ thắm kẽ nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp, vậy là hiện tại bọn chúng đang tập trung chủ yếu trên lầu ba.

Nếu ai đã xem bộ phim “người mèo” của Mỹ thì sẽ dễ dàng tưởng tượng được nó leo vào cánh cổng cao trước mặt như thế nào, và việc này được thực hiện trong vòng 5 giây. Sau khi đã vào được bên trong nó đi một vòng quanh sân để khám thính tình hình, bỗng chiếc phone được gắn ở tai phát ra âm thanh : “phía sau có người”. Nhanh như chớp nó quay lại dùng tay kẹp cổ tên bợm trợn phía sau cho đến khi hắn tắt thở, lúc này nó phát hiện bên dưới có người canh an toàn cho bọn chúng và cũng có cả hệ thống camera theo dõi, nhưng chưa muốn đánh động lũ người bên trong, nó chưa vội phá đi hệ thống camera mà chỉ cố né ra theo hướng dẫn từ chiếc phone. “bên dưới có tất cả 3 tên gác cửa” vậy là nó đã diệt được một tên rồi, còn 2 tên nữa. Cảm thấy dùng cách lúc nãy hơi tốn sức nên nó lặng lẽ rút con dao găm được dấu trong đôi bốt đang mang, lặng lẽ áp sát vô bức tường, đôi mắt chuyển động liên tục và liên tiếp 2 tiếng RẸT ….RẸT phát ra một cách nhẹ nhàng êm tai kéo theo đó là 2 nhát dao cứa vào cổ của 2 tên xã hội đen làm chúng chết ngay tại chỗ.

Bước đầu tiên đã hoàn thành.

“ phòng theo dõi camera ở lầu 1” chiếc phone bên tai lại phát ra âm thanh.

Gió đầu mùa cứ thốc lên từng đợt liên tục làm mái tóc mây bay lòa xòa,đây là lấn đầu tiên nó giết người, nhưng ko vì điều đó mà làm cho nàng mèo nao núng bằng chứng là nàng đã thực hiện xong bước đầu tiên một cách dễ dàng. Rút trong túi ra một sợi dây cáp chuyên dụng, bặt một đầu cho nó dính chắc chắn vào thành lan can, nó nhẹ nhàng đu lên lầu một như những diễn viên trong phim kiếm hiệp vẫn hay làm.

“ phòng thứ 2 từ cửa ban công vào”.

Cửa khóa ? việc này mà làm khó nữ sát thủ xinh đẹp của chúng ta ư? Nó lại lấy ra một chùm chìa khóa lớn, và nhanh chóng sau đó cánh cửa đã mở ra, nhẹ nhàng bước lại cánh cửa phòng thứ hai.

“ có 5 người” – trợ lý đẹp trai kia vẫn liên tục cung cấp thông tin cho nó.

Giờ thì ko chơi bằng dao nữa mà nhẹ nhàng rút súng ra, gắn dụng cụ cản thanh vào, qua khe cửa mới được nó khoét một lỗ, 5 viên đạn đã ra khỏi nòng và cắm ngay vào tim của kẻ thù, chuẩn ko cần chỉnh.

Nó lặng lẽ bước vào căn phòng xóa hết dữ liệu đã được lưu, tắt luôn hệ thống camera, tiện tay phá luôn thứ gì có thể làm bằng chứng gây bất lợi cho nó.

Bước thứ hai đã hoàn thành,chỉ còn lại bước cuối cùng , bước khó khăn nhất : tiêu diệt những kẻ có mặt trên lầu 3.

“ hơn 40 người” – số người trên lầu 3 vừa được người trợ lý kia xác nhận.

Không cần suy nghĩ xem phải làm thế nào, trong đầu nó chỉ hiện ra đúng một câu : “ tấn công chính diện”.

Nép vào góc cầu thang, nó lên đạn đầy cho 2 khẩu súng trên tay. Nhẹ nhàng đu người ra ban công, nhìn vào khung cửa kính tất cả bọn họ đều đang chìm trong men rượu cùng những trò ăn chơi trác và tất nhiên là ko thiếu gái. Một âm thanh rùng rợn vang lên, tiếng vỡ của thủy tinh làm tiếng nhạc sập xình kia bắn ra tứ phía ko còn bị giam kìm trong bốn bức tường nữa. Đằng sau âm thanh đó, ko dưới 10 tên đã ngã gục dưới nòng súng của nó, tất nhiên là viên đạn được gắm ngay ngắn tại 1 vị trí : tim. Nó đu người vào trong phòng, bọn chúng lúc này còn chưa hoàn hồn thì ngay lập tức bị ăn đợt đạn tiếp theo, hơn một nửa trong số đó đã ngã xuống. Nó đứng hiên ngang trước bọn chúng, ko lên tiếng nửa câu, vứt 2 cái súng đã hết đạn xuống đất,lấy 2 cái khác đã nạp đầy đạn ra, chỉa thẳng vào những tên còn lại, bọn chúng cũng đã rút súng , cũng đang chỉa thẳng vào nó. Nó bình tĩnh nhếch môi, khi những ngón tay kia đã đặt vào cò chuẩn bị nhả đạn vào người nó, thời gian lúc này như ngừng lại, chỉ thấy những tên sống xót cuối cùng đã ngã xuống. Lý do tại sao ư ? các bạn có cần phải đi hỏi ông thần tốc độ xem giữa cuộc đấu súng mà 1 chọi 10 kia ai đã nhanh hơn ko khi bằng chứng đã hiện rõ dưới đất.

Quay lại nhìn đám đàn bà đang lõa lỗ dưới ánh điện, nó buông tia chớp lạnh người,ngay từ đầu nó ko có ý định giết bọn người này nên trước khi công phá lầu 3 nó mang trên mặt một chiếc mặt nạ thiên thần tóc được dấu kỹ vào trong áo nên ko ai phát hiện ra nó cả. đang định quay lưng bước đi thì một âm thanh chói tai vang lên, là tiếng súng phát ra từ phía sau lưng nó, ko biết vì trình độ của tên bắn lén kém hay tại hắn run hay vì bất kỳ lý do nào đó mà viên đạn bay ra cắm vào tay nó,là tay trái. Ông bà ta có câu “ trong rủi có may” là vào lúc này sao. Bị ăn một phát đạn nhưng ko làm nó sợ hay mất đi phong độ, quay lại chưa tới 1/ 1000 giây sau đó,đám đàn bà kia lại hét lên khi thấy từ tim hắn máu phun ko ngừng

“ đó là tên cuối cùng – kẻ đứng sau mọi việc”, nãy giờ hắn núp sau cái sô pha bự chảng nên anh chàng trợ lý kia cũng ko phát hiện ra làm nó phải ăn một viên đạn vô duyên, máu từ cánh tay ko ngừng phun ra dữ dội. Nó nhanh chóng rời khỏi căn nhà, phải nhanh chóng lấy viên đạn ra nếu ko chắc phải cưa bỏ cánh tay vì mất máu.

Ôm cánh tay rời khỏi nơi chết chóc đó, lặng lẽ trở về căn biệt thự, nhẹ nhàng ko một ai biết như lúc nó rời đi.

Trong bóng đêm lạnh lẽo ,in trên vách tường là bóng một người đang cầm con dao trên tay lăm lăm nhìn vào cánh tay trái của mình, nó cắn chặt răng để ko phát ra tiếng la nào khi lưỡi dao cắm vào thịt, con dao trên tay phải của nó kẽ động đậy sau đó viên đạn được hất ra khỏi lớp da trắng ngần, máu vẫn ko ngừng chảy, nhưng đã lấy được viên đạn ra là an toàn rồi, nó lặng lẽ lấy thuốc bôi vào, rồi băng vết thương lại, sau đó xóa hết mọi vết tích đáng nghi trong căn phòng ấm cúng của mình. Nó quay trở lại giường, đánh một giấc cho tới sáng như ko có chuyện gì xảy ra.


Khi ông mặt trời đã lên , ban phát cho vạn vật thứ ánh sáng quý giá, nó kẽ trở mình, nhưng chưa vội rời giường, cánh tay trở nên đau nhức. Nó lặng lẽ nằm nghe những con chim đang đậu trên nhành cây trong vườn hót líu lo, vẫn là những con chim kia đánh thức nó dậy. Lặng lẽ rời chiếc giường yêu quý, cảm thấy toàn thân đau nhức. Nó lê tấm thân tàn ko ai nhận ra của mình vào nhà vệ sinh, với tốc độ ánh sáng nó bước trở lại khi kim đồng hồ còn chưa chạy được 5 phút. Hộp dụng cụ y tế được lôi ra đặt lên bàn, ngồi vào chiếc ghế bành thân yêu, nó mở băng ra coi lại vết thương, thở phào một cái, thấy miệng vết thương cũng đã khô ko còn chảy máu nữa, bôi thuốc sát trùng rồi băng lại. Giờ nó mới thấy biết ơn ông nó, nếu ko nhờ ông nghiêm khắc bắt nó học mọi thứ thì hôm nay nó làm sao trả thù được cho cha mẹ, nếu ko có ông thì chắc giờ nó chỉ biết ngồi khóc than ông trời, nghĩ vậy nó kẽ nhếch môi,thầm nghĩ phải gọi điện cảm ơn ông thôi.


Bỗng có tiếng gõ cửa.

- Kỳ vân, em dậy chưa, xuống ăn sáng rồi đi học. – Bình thường khi ở nhà chỉ có hai anh em thì Kỳ Khôi gọi tên thật của nó, anh luôn dành cho nó thái độ ấm áp nhất, đúng là một người anh tốt.

- Em dậy rồi, anh xuống trước đi. – mặc dù đã trả thù xong nhưng nó vẫn ko sao cười nổi, ko sao bình thường được, trong lòng vẫn còn một khuất mắc chưa tháo gỡ được.

Hôm nay, vì tay bị đau nên nó quyết định đi cùng xe với Kỳ khôi đến trường, vẫn như mọi lần, khi vừa đặt chân xuống xe mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hai anh em nó, mối quan hệ trong sáng giữa hai anh em bị bọn người kia biến thành mối quan hệ đen tối. Những lời xì xào bàn tán, những ánh mắt ngưỡng mộ dành cho anh, những cặp mắt sắc như dao dành cho em, luôn luôn là như vậy, không hiểu não bọn kia chứa gì mà lại đi nghĩ nó cặp một lúc với 4 chàng hotboy của trường. Khắc Thiên cũng được đưa vào danh sách sách đó khi anh bế nó chạy vào phòng y tế hôm bữa trước, nghe mấy nhỏ bạn nó kể lại, hôm đó có đến nửa số học sinh nữ ngất xỉu khi thấy cảnh đó. Sau đó còn liên tục thấy anh xách cặp, chép bài cho nó, thì cái suy nghĩ của bọn người kia càng thêm chắc chắn, mà cũng đúng, nhìn thái độ của 4 chàng dành cho nàng thì ai mà ko nghĩ vậy, chỉ có Kỳ Khôi là bị oan uổng thôi.

Như mọi khi, nó ko thèm để tâm đến những lời nói của bọn người rảnh rỗi kia, nhìn khuôn mặt lạnh tanh của nó,họ cũng sợ ko dám làm gì, nên nỗi bực bội càng tăng. Kỳ Khôi bỗng đưa tay ra quàng vai nó, những tiếng Á…… cất lên, những tiếng la thất thanh, và cũng nhanh chóng, phòng y tế chật cứng. Hai anh em nhà này thật biết cách trêu người mà. Mới sáng sớm mà đã gây sock dư luận rồi. haizzz!

Bước vào lớp, đi ngang qua chỗ 3 nhỏ bạn đang ngồi, nó lên tiếng chào :- good morning! Ngay lập tức,3 nhỏ kia há hốc miệng, chuyện động trời rồi,hôm nay nó đã lên tiếng, nó – khay vi đã trở lại rồi sao? Cả lớp cũng ngạc nhiên quay lại nhìn nó, nhưng cái mặt của nữ sát thủ đã ném cho cả bọn một cục thất vọng to đùng. Cả bọn lại thở dài quay lên.

Tiếng la hét í ới ngoài cửa báo ọi người biết là 4 chàng hotboy đã có mặt. Thiên Vũ nhanh chóng bay xuống chỗ nó, ngồi quan sát nó nãy giờ xem hôm nay có biến chuyển gì ko, nhưng vẻ mặt nó làm anh thở dài thườn thượt, Quang Anh thì hỏi đủ thứ, nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng đến bực bội, Khắc Thiên thì nhẹ nhàng đặt lên bàn nó một hộp sữa mà ko nói tiếng nào. Kỳ Khôi chỉ biết nhìn ba đứa bạn mình mà lắc đầu, trong lòng thầm lo lắng. Lúc trước, khi cả bọn cùng thích Kiều Nga, họ rất âm thầm lặng lẽ vì biết những người bạn còn lại của mình cũng có tình cảm giống mình, nhưng bây giờ bọn họ lại thể hiện ra ngoài thế kia, nỗi sợ hãi dấy lên, có khi nào một ngày nào đó họ sẽ trở mặt với nhau vì đứa em của mình ko? Anh thật ko muốn thấy cảnh đó chút nào?

Thấy hơi nóng, nó cởi chiếc áo vét ra cho dễ chịu, bên này Thiên Vũ nhanh chóng giúp nó, cảnh này làm cho những khuôn mặt đang thập thò nhìn trộm mấy chàng ngoài cửa trở nên nhăn nhúm đáng sợ.

Có một nhỏ nào đó trên tay cầm tờ báo chạy vào, hét lên , hệt như buổi sáng hôm đó.

- Này biết tin gì chưa, tối qua tại căn biệt thự X trên đường S xảy ra một vụ thảm sát, có hơn 50 người bị giết. Mà biết nạn nhân là ai ko? Là bọn người buôn ma túy đã thực hiện giết người phóng hỏa ở Quy Nhơn hôm trước đó.

Cả lớp ồ lên, xì xầm bàn tán to nhỏ với nhau. Dưới này, 4 chàng và 3 nàng kia mặt biến sắc quay lại nhìn nó, trong khi ai đó vẫn thong dong tự tại với hộp sữa của Khắc Thiên mà ko thèm để ý xung quanh.

Bỗng nhỏ kia lại hú lên : – mà biết gì không, toàn bộ bị giết sạch nha, điều đặt biệt là cả bọn đều bị bắn vào tim, chuẩn ko cần chỉnh . Người này chắc phải là cao thủ võ lâm đây, cảnh sát nhận định đây là trả thù đó.

Cả lớp lại ồ lên, nhưng lần này họ ko xì xầm bàn tán nữa mà đồng loạt quay lại nhìn nó, như chờ đợi điều gì , nhưng nó thì vẫn trưng nguyên cái bộ mặt đó, trên mặt như được viết dòng chữ: “ I DON’T CARE” to tướng.

Lúc này , trán của Kỳ Khôi nhíu lại cực độ, tựa như có thể chạm lại với nhau. Khuôn mặt anh chuyển biến dữ dội, mọi người đều nhìn anh với con mắt kiếp sợ, anh … đã tức giận rồi. Anh chuyển động, cả bọn nín thở nhìn anh, bước nhanh tới chỗ nó, anh nắm lấy cánh tay đang bị thương của nhỏ, nắm ngay chỗ bị thương, trán nó kẽ nhíu lại, mặt trở nên trắng bệch, trên tay áo trắng tinh hiện lên một màu đỏ tinh khôi, Thiên Vũ đứng cạnh bên mặt cũng trở nên thâm trầm đáng sợ, anh nhanh chóng chụp chiếc áo vét lên cánh tay nó, ko kịp cho ai thấy vết máu đang loang ra. Trước mặt nó, mọi thứ trở nên tối đen, và… vòng tay ai đó đã kịp đỡ lấy nó khi nó đổ quỵ vì kiệt sức.


18 năm trước.

Trong một căn phòng toàn màu hồng của căn biệt thự lộng lẫy, có 4 cậu nhóc rất dễ thương, tương lai sẽ là những đại mỹ nam có khả năng làm nghiêng thùng đổ nước,cả 4 người đang đứng bu quanh lấy chiếc nôi nhỏ xinh xắn. Trong nôi, một cô bé có khuôn mặt thiên thần đang ngủ.

- Em bé dễ thương quá nhỉ? – Thiên Vũ lên tiếng

- Uh ! sau này khi em bé lớn lên, tao sẽ cưới em bé làm vợ. – Quang Anh vênh mặt nói rất tự tin.

- Ai ầy cưới, mầy ko nghe ông của Kỳ Khôi nói hả? em bé là vợ tao, là vợ tao biết chưa – Thiên Vũ lên tiếng cãi lại, mặt hầm hầm rất tức giận, nhưng xen lẫn là chút lo sợ, sợ cậu bạn của mình sẽ cướp mất vợ mình.

Trong nôi, em bé bỗng cựa mình, đôi mắt mơ màng, điều lạ là em bé ko hề khóc mà lại nhoẻn miệng cười với 4 chàng trai nhỏ. Giây phút đó đã khắc sâu vào tâm trí mỗi người, nụ cười thiên thần đó, em bé đó chính là mối tình đầu của bọn họ.

Khắc Thiên đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình vuốt đôi má trắng hồng xinh xắn kia. Miệng nở nụ cười hiền.

- Này em bé sẽ được gọi là công chúa đúng ko? – Khắc Thiên lên tiếng hỏi, miệng vẫn cười tươi và mắt vẫn nhìn vào em bé nhỏ

- Ko. Tao sẽ biến em bé thành nữ hoàng. – Thiên Vũ ko đồng ý với Khắc Thiên – chỉ có nữ hoàng mới ko bị bắt nạt thôi. Tao sẽ ko để ai bắt nạt em bé.

- Tao cũng vậy – 3 cậu nhóc còn lại cũng đồng thanh nói.

Trong căn phòng màu hồng đó, rộn vang những tiếng cười và tiếng nói chuyện của 4 cậu nhóc mà chủ đề chỉ xoay quanh việc, em bé là vợ ai, em bé sẽ thành nữ hoàng hay công chúa? Việc bảo vệ em bé như thế nào,tổ chức sinh nhật cho em bé ra sao, …..trong khi bé con ko hề hiểu gì cả, chỉ huơ huơ hai bàn tay nhỏ xíu lên không trung, thỉnh thoảng lại nhoẻn miệng cười.

Hai tháng sau đó, tai nạn máy may khủng khiếp đã mang em bé rời xa bọn họ.

- Huhu …huhu ba tao nói em bé chết rồi, em bé sẽ ko cưới tao nữa huhu…huhu – thiên vũ vừa khóc mếu máo vừa nói với 3 người kia.

- Huhu … huhu tao ko bảo vệ được cho em bé huhu…huhu

- Từ giờ ko còn được thấy em bé nữa huhu …huhu

- Ko tao ko tin em bé chết rồi… huhu ….huhu tao sẽ đi tìm em bé, tìm khi nào ra thì thôi… huhu …huhu – Thiên Vũ vẫn cố ko tin vào sự thật, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi

Ba đứa nhóc vừa khóc vừa nói ko ai để ý tới Kỳ Khôi đang ngồi một mình trong góc với con mắt sắc lên tia lứa đáng sợ, kể từ năm 4 tuổi nụ cười đã mất hẳn trên mặt anh, năm 4 tuổi anh đã biết được đó ko phải là tai nạn mà là một vụ ám sát, ám sát đứa bé 2 tháng tuổi mang danh xưng là Quận chúa. Anh thề sẽ tìm ra hung thủ để trả thù cho cha mẹ, anh cũng tin rằng đứa em nhỏ của anh chưa chết vì vẫn chưa tìm được xác đứa trẻ, giọt nước mắt trào ra nơi khóe mắt,đó là giọt nước mắt cuối cùng mà anh đã để rơi cho đến hiện tại, và đó cũng là lần cuối cùng 3 chàng trai nhỏ kia khóc.

10 năm sau đó, Kỳ Khôi đã tìm được kẻ thù hại chết cha mẹ và đã trả thù thành công. Tuy nhiên, đứa em nhỏ của anh vẫn chưa tìm được tung tích.

Thiên Vũ vẫn tìm kiếm cô vợ nhỏ của mình trong suốt những năm qua nhưng chưa tìm thấy, mọi người đều khuyên anh từ bỏ, mỗi lần như vậy anh đều tức giận bỏ đi, anh lại vào căn phòng màu hồng năm xưa và ở lỳ trong đó, cứ mỗi năm anh lại đi mua quà sinh nhật cho cô vợ nhỏ của mình, tự tay chọn quà rồi tự tay gói. Cho đến bây giờ, trong căn phòng nhỏ đó, đã chất đầy quà. Căn nhà đó chính là nơi mà bé con đã sinh ra và căn biệt thự lộng lẫy đó cũng chính là ngôi nhà mà người lớn đã sắp xếp để khi em bé tròn 16 tuổi cả 2 sẽ về ở chung.

…..

18 năm sau.

Nó ngã vào vòng tay của Thiên vũ khi ko cả cơ thể không còn lấy một sức lực nào, anh ôm nó vào lòng, ngực quặn đau, hai mắt nhìn về nơi xa xăm nào đó, miệng lẩm nhẩm một câu: “anh. sẽ.ko.để.mất.em.một.lần.nào.nữa”.


Tỉnh dậy khi mà màn đêm đã buông phủ hết khắp các đường phố của Sài Gòn. Mò mẫm trong bóng tối nó bước ra khỏi phòng, chân vừa bước xuống bậc cầu thang đầu tiên nó thấy 4 chàng đang ngủ gục trong phòng khách, có một chút rung động thoáng qua. Nó quay lại phòng, tìm kiếm chiếc phone thân yêu, bấm số gọi cho ai đó.

- A lô

- Đặt cho tôi vé về Quy Nhơn trong đêm nay.

- Ok

Nó mở tủ lấy vài bộ đồ bỏ vào túi nhỏ, thay bộ đồ đang mặc, rồi lặng lẽ rời căn biệt thự bằng đường “cửa sổ” mà ko ai hay biết. Trước khi đi, nàng ko quên để lại thông điệp yêu thương ấy anh chàng mê ngủ dưới kia, tránh tình trạng được lên báo tìm trẻ lạc vào hôm sau.

Hôm nay trăng sáng, đường phố sài Gòn về đêm vẫn đông đúc xe cộ, nó lầm lủi bước nhanh ra đường lớn bắt chiếc taxi ra sân bay.

Quy nhơn.

Trên ngọn núi đầy những ngôi mộ được xây theo nhiều kiểu khác nhau, có 3 ngôi mộ nằm cạnh nhau, được xây theo phong cách Châu Âu. Hai bên lối đi hoa mười giờ đang nở rộ dưới ánh nắng rực rỡ.

Nó đứng trước ba ngôi mộ xa lạ, nhưng lại rất đỗi thân quen, nước mắt tuôn trào , những kỷ niệm về nhiều năm trước chợt ùa về cào xé cõi lòng người con gái bé nhỏ.

…..

- Chị hai, sao chị buồn vậy ? ai ăn hiếp chị hả? nói e nghe đi. – đứa em trai 6 tuổi hỏi cô chị 8 tuổi.

- Ko sao cả, chỉ tự nhiên thấy buồn thôi. Keke…keke – đứa chị 8 tuổi trả lời thằng em 6 tuổi với vẻ mặt buồn so và nụ cười méo xẹo.

- Tự nhiên buồn? em ko tin đâu. Chị nói đi ai ăn hiếp chị em sẽ đi hỏi tội người đó.

- Thật ko ?- mắt con chị sáng lên.

- Thật chứ sao ko. Em sẽ bảo vệ chị hai xinh đẹp mà. hihi …hihi.

…….

- Này, Thu Hà con ko được ăn hiếp bạn cùng lớp nữa nghe chưa, cô giáo vừa mắng vốn với mẹ đó, con gái gì mà ko dịu dàng hết trơn à, coi chừng ế đó nghe chưa.- giọng người mẹ nào đó mắng con nhưng khuôn mặt thì hết sức dịu dàng.

- Ế cũng được, ế con sẽ ở với mẹ suốt đời luôn. hihi…. hihi – cô con gái ôm người mẹ hiền làm nũng

……

- Con gái yêu của bố đâu, bố có quà cho con nè – giọng người cha vang lên tràn đầy niềm vui khi mà trên người vẫn mặc bộ đồ công nhân đầy bụi.

- A ! bố về bố mua quà cho con à, là gì vậy bố.- đứa con gái nhỏ cười tít mắt nhảy lên ôm cổ ông bố.

- Là nó đây. con có thích ko?

- A ! là chó con. Ô dễ thương quá đi. Bin ơi bố mang chó con về nè ….

…….

Tất cả những ký ức tươi đẹp đều hiện về làm lòng nó đau thắt, gia đình nó ngày nào còn hạnh phúc, cả nhà bốn người bên nhau lúc nào cũng vui vẻ và tràn ngập tiếng cười, bây giờ chỉ còn là đống tro tàn là ba ngôi mộ im lìm phía trước mặt. Nước mắt cứ ầng ậc chảy ra như muốn giải thoát bao nhiều nỗi buồn, bao nhiêu lời nói chất chứa trong lòng mà nó ko thể nào thốt ra lời được.

Gió thổi từng cơn mang theo hơi biển mát lạnh càng làm cõi lòng người ta buốt giá hơn. Cứ như vậy, nó ngồi đó cho đến khi mặt trời lên cao, xuống thấp rồi mất hẳn mà ko nói được tiếng nào chỉ có nước mắt vẫn chảy ko ngừng, rồi gục xuống nằm cạnh ngôi mộ của mẹ nó vì quá mệt mỏi. Trong giấc ngủ vùi, nó mơ thấy một giấc mơ lạ nhưng lại rất thật. Trong giấc mơ , nó nằm trong lòng người mẹ hiền từ, bà nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của nó, trên miệng nở một nụ cười rất đỗi dịu dàng, bên cạnh là ba và em trai nó, họ cũng đang nhìn nó và cũng nở nụ cười hệt như mẹ nó, nụ cười tràn đầy yêu thương. Họ nhìn nó với vẻ mặt thản nhiên như chưa từng tồn tại bất kỳ nỗi đau nào cả. Mỗi người nhìn nó nói một câu:

- Con gái hãy sống vui vẻ nha con.

- Cục cưng của ba, con hãy cười thật nhiều nha con.

- Chị hai xinh đẹp khìn khìn của em, ko được buồn vu vơ nữa nghe chưa.

Họ nhìn nó hồi lâu rồi chợt tan biến như trong truyện cổ tích vậy. Nó giật mình tỉnh giấc, đưa mắt nhìn quanh bồn phía, rồi lại nhìn mình, hóa ra là mơ, nhưng sao nước mắt cứ rơi thế này, chỉ là mơ thôi mà. Rồi nó lại cười, cười trong nước mắt “ vâng con sẽ sống tốt, con sẽ cười thật nhiều, huhu …huhu, chị sẽ ko buồn vu vơ nữa Bin khìn khìn của chị híc ….híc ”.


Tuy Sài Gòn chỉ có hai mùa mưa nắng, nhưng khi thời điểm được người ta gọi là mùa thu thì nó cũng có vài biểu hiện của một mùa buồn, là vàng bay khắp mọi nơi, bầu trời ko còn nắng gắt nữa mà đôi khi cũng có tiết trời âm u làm lòng người cũng … âm u theo. Tuy nhiên, có ai đó thì ko vây, nụ cười tưởng chừng đã tắt giờ lại nở rộ trên khuôn mặt thiên thần đáng yêu. Nhưng …. đây là điềm lành hay là điềm dữ thì còn chưa biết, ko biết có ai còn nhớ câu nói ngày nào ko?…. “ ta đã trở lại mà lợi hại hơn xưa” ….

Sân trường vẫn đông đúc như mọi khi, bóng dáng quỷ atula xuất hiện làm đông đảo quần chúng già, trẻ, trai, gái, lớn, bé ko xót người nào đều giật thót người, họ có cảm giác hoảng loạn và man rợ khi nhìn thấy nó cùng nụ cười kinh dị kia.

Bước chân vào lớp, miệng cười thật tươi, gần như là toe toét, vẫn khuôn mặt đó, vẫn con người đó, nhưng sao…. Có cái gì đó là lạ….sau mấy ngày mất tích, nó trở lại với trường ….với lớp…. với bạn bè …. Nhưng sao tim mọi người lại đập dữ dội thế này, cái nụ cười quỷ quyệt kia làm dân chúng lớp M3 A bắt đầu thấy hoang man.

Bước nhanh tới chỗ mấy nhỏ bạn thân, nó đặt lên bàn họ lỉnh khỉnh mấy cái túi to có nhỏ có làm mấy nhỏ này phải há hốc miệng :

- Gì vậy Khay Vi?

- Quà cho bọn mầy đấy.

- Quà ?????? – Ngọc Ninh nhăn mặt thốt ra một câu hỏi mang tính chất đầy nghi ngờ với vẻ mặt lo lắng tột độ, tỏ ra vô cùng nguy hiểm còn ai kia vẫn cứ cười, cái mặt thì kênh kênh thấy ghét. Bên này, 4 anh chàng cũng đang trợn mắt há mồm vì ngạc nhiên, mấy ngày nay nó ở đâu làm gì, sao tự nhiên bây giờ trở về mà lại thay đổi kỳ lạ vậy, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mà nhìn nó thật sự ko bình thường chút nào phải nói là …..ngông dễ sợ.

- Ừ! Túi… hiệu Milan, sản phẩm chất lượng cao, tháng sau công bố đấy, thích ko? – lần này thì toàn bộ dân chúng lớp M3 A ko ai là ko ngạc nhiên và….. sự lo lắng đã lên tới độ maximum.

- Túi … hiệu… Milan. M..ầy lấy ở đ..âu ra…. Vậy – Nguyên Thảo hoảng tới mức phải nói lắp bắp từng từ, nhưng đáp lại vẫn là vẻ mặt cười cợt, ngông cồng của nó. Nó nhúng vai tỏ vẻ vô tội, nhưng lại phán một câu gây chấn động dư luận :

- Trộm chứ còn đâu nữa.

Nói rồi quay về chỗ ngồi. Có ai biết không khí của lớp học bây giờ là gì ko ta, thử tưởng tượng một chút đi, rất thú vị đó nha ( <_>).

Sau cơn bàn hoàng vì có một sinh vật lạ từ sao hỏa mới đáp xuống trái đất đậu ngay bên cạnh Thiên Vũ thì cả lớp lại trở lại bình thường nhưng vẫn còn chút gì đó hoang man. Con nhỏ hay thông báo mấy cái tin sốc lại cầm tờ báo chạy vào với vẻ mặt hưng phấn tột độ. Nhìn mặt nhỏ, tự nhiên cả lớp thở phì một cái, cái mặt tươi rói thế kia chắc ko phải thông báo một tin chết chóc hay đẫm máu gì đâu nhỉ?

- Này biết tin gì chưa? Tập đoàn Hoàng Kỳ vừa thông báo là đã tìm được đứa cháu gái mất tích 18 năm trước đó.

- HẢ………..? – cả lớp nhốn nháo cả lên vì tin này, đây là một tin sock , à ko, phải là tin hot của toàn thể đồng bào trường Royal nói riêng và toàn đất nước Việt Nam nói chung, nền kinh tế của đất nước sẽ thay đổi thế nào sau khi cô tiểu thư này xuất hiện đây, thật ko ai dám tin cũng ko ai dám tưởng tượng, Vì xung quanh cô tiểu thư này có một câu chuyện thần bí mà ai cũng biết chỉ có một người là ko biết.

Ko chỉ mấy người kia ngạc nhiên mà ngay cả những người trong cuộc cũng ngạc nhiên. Kỳ Khôi quay phắt lại nhìn nó, nó thì nhún vai tỏ vẻ ko biết gì, còn 3 anh chàng kia thì bắt đầu cuộc tra khảo.

- Này Kỳ Khôi, chuyện này là thế nào hả ? tìm lại được Kỳ Vân sao ko nói gì hết vậy hả? – vẫn là bài ca chữ “hả” , Quang Anh lên tiếng tỏ vẻ vô cùng bực bội, mặt hầm hầm như chuẩn bị nhào vô giết người

- Này , cậu giải thích đi chứ ? – Khắc Thiên vẫn bình tĩnh hơn được một chút nhưng cũng ko khỏi tức giận.

Chỉ riêng có Thiên Vũ là ko có phản ứng gì, anh chỉ quay qua nhìn nó, ánh mắt chứa đựng lời muốn nói làm ai đó cũng thấy khó chịu, khó mà làm người vô hình được.

- Này có gì thì nói đi, đừng có nhìn chằm chằm vào mặt tôi như vậy- bây giờ mới ngước mặt lên nhìn anh nè , cái mặt vẫn cứ vênh vênh như lúc nãy thật khó ưa – da mặt tui mỏng lắm nhìn như vậy sẽ bị lủng mặt đấy.

- Em có biết gì về chuyện này ko? – anh vẫn nhìn nó bằng ánh mắt đó, vẻ mặt có gì đó đau khổ lắm.

- Trời ! anh nghĩ tui là ai vậy, cháu gái của một quản gia mà biết chuyện trọng đại này hả, nhìn kìa, người ta là anh trai mà còn ko biết nữa là.- Nó vừa vẽ vẽ cái gì đó vừa trả lời anh một cách thờ ơ.

- …….

Không khí của 3 dãy bàn này im lặng đến đáng sợ trong khi mấy bàn trên vẫn rôm rả bàn tán về cô đại tiểu thư kia, và …. Một truyền thuyết mới được dệt lên khi …. 3 con nhỏ kia nhảy phóc qua chỗ nó bắt đầu tám. Lần này thì quân sư quạt mo lại cung cấp cho nó một chuỗi thông tin vô cùng…. Vô cùng huyền bí về cô đại tiểu thư nhà kia mà ngay cả bản thân nó cũng ko biết.


Lớp học ngày một sôi động và náo nhiệt nhờ thông tin của một bà tám nào đó. Tất nhiên đã là bà tám thứ thiệt thì họ ko dễ gì bỏ qua những cơ hội “ tám” trời ban như thế này.

- Này Khay Vi, mày đã thấy mặt nữ hoàng Kỳ Vân chưa hả – Tuyết Trang hăm hở mở màn với cái mặt phấn khởi vô cùng, có thể nói là vui như đi hội, còn vui hơn cả khi nhận được cái túi hàng hiệu kia.

- Này, mầy đi hỏi cái người anh trai đang ngơ ngơ ngác ngác kia xem đã nhìn thấy mặt em gái mình chưa có vẻ hợp lý hơn đấy .

- Gì ? nói như vậy thì ko ai biết hết hả? tò mò quá đi. – Ngọc Ninh có vẻ tiếc hùi hụi trong khi ai kia cứ mải mê tô tô vẽ vẽ.

- Có gì mà tò mò, bộ nhỏ đó xuất hiện thì nhà mầy có thêm vài bát cơm hả? – nó vẫn lên tiếng đáp lại cho bằng bạn bằng bè đây mà, nhưng cũng ko quên móc khéo người ta đúng là bản chất trời sinh thế nào cũng ko bỏ được.

- Này, mầy đúng là ếch ngồi đáy giếng, đại tiểu thư đó mà xuất hiện thì ko những bát cơm nhà Ngọc Ninh mà bát cơm của toàn thể nhân dân Việt Nam có khi đều thay đổi hết đó. – quân sư quạt mo giờ mới lên tiếng sau một hồi suy ngẫm.

- Gì ? mầy có nói quá ko vậy? – bây giờ thì nàng mới chịu ngước mặt lên mà nhìn người ta nói, tuy nhiên vẻ mặt cũng ko thay đổi gì cho lắm vẫn cười cợt, vẫn ngông nghênh.

- Tao nói mầy là con ếch sống ở đáy giếng quả ko sai mà. Mầy có biết Tập Đoàn Hoàng Kỳ giàu có như thế nào ko hả, bình thường chỉ có một mình Kỳ Khôi là người thừa kế duy nhất, bây giờ xuất hiện thêm một cô tiểu thư nữa thì quyền thừa kế này sẽ thay đổi, mầy hiểu vấn đề này là gì ko? Ôi thôi nói mấy cái này với mầy cũng bằng ko?

- Chỉ có vậy thôi hả? – sau màn giải thích có như ko của Nguyên Thảo thì nó lại cắm cúi cặm cụi tiếp tục tô tô vẻ vẻ, nhưng vẫn bon chen lấy một chân trong hội bà tám.

- Ko chỉ có quyền lực về kinh tế ko thôi đâu. Xung quanh cô ta còn có một truyền thuyết nữa đó. Nghe nói cô đại tiểu thư thuộc tầng lớp quý tộc nhà Lê đó, có danh xưng là Quận chúa gì đó, lúc mới sinh ra trên cánh tay phải của cô ta có 3 nốt ruồi nhỏ, người ta nói đó là 3 ngôi sao chính trong chòm sao bắc đẩu, là chòm sao chỉ đường đó. Điều đó có nghĩa là gì biết ko? Có nghĩa là cô ta có khả năng dẫn đường chỉ lối đó….

- Tào lao.- ko để cho Nguyên Thảo nói hết nó xen ngang câu chuyện phi thực tế kia – thế kỷ nào rồi mà còn mê tín dị đoan vậy hả?

- Mê tín dị đoan cái đầu mầy, chính vì cái mê tín dị đoan của mầy mà cô ta mới bị ám sát đó, nhiều thế lực muốn giết chết cô ta để diệt trừ hậu họa, chính vì lý do đó mà cả gia tộc cô ta mới đổi thành Hoàng Kỳ đó.- nhỏ Nguyên Thảo làm ra vẻ thần bí lắm, nhỏ cuối nhẹ người, thì thầm : – ban đầu gia tộc họ có tên là gia tộc Lê Hoàng, sau vụ ám sát năm đó mới đổi thành gia tộc Hoàng Kỳ nhưng mà vẫn ko che dấu được, tuy vậy cho đến giờ thì ko ai dám đụng vào gia tộc đó cả bởi vì họ quá mạnh.

- Này , những gì mầy nói là thật hả? – mặt nó sầm lại, như ko tin được những gì mình nghe thấy, nó hỏi lại nhỏ Nguyên Thảo nhưng dường như nó đoán được đó là sự thật. đó là lý do tại sao mà chỉ có chuyến bay của nó với ba mẹ nó gặp nạn, còn chuyến bay của Kỳ Khôi và ông nó thì ko sao. Nói như vậy cũng có nghĩa nó chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của ba mẹ nó lẫn bao nhiêu con người vô tội khác. Nhưng những điều đó chỉ thoáng qua trong suy nghĩ nó vì chuyện này cũng đã xảy ra quá lâu rồi, cái lương tâm giẻ rách kia ko làm cho nó bận tâm nhiều. Nghĩ đi nghĩ lại, nó cũng ko để ý nhiều mà tiếp tục công việc của mình – vẽ

- Này ,mầy biết gì ko? Tao nghe nói tiểu thư kia rất rất xinh đẹp, người ta gọi cô ta là cô gái của sự hoàn hảo đó. Thật tò mò quá đi,ko biết cô ta là người thế nào nữa.

- Chẳng phải nói tuần sau làm lễ công bố đó sao? Lúc đó biết cũng đâu muộn, tò mò làm gì.

- ……

Bây giờ thì nó chính thức rời bỏ cái hội bà tám kia để tiếp tục côn việc đang dang dở của mình – thiết kế , chứ cứ ngồi mà tám tiếp cái chủ đề kia thì có đến sáng mai cũng chưa xong vì nó quá hot, thật ko ngờ cái danh đại tiểu thư gia tộc Hoàng Kỳ lại ghê gớm đến vậy, nó thầm lắc đầu thở dài mà ko để ý bên cạnh nó có một người tâm trạng đang rất phức tạp.


Reng ….. reng …..

Tiếng chuông thông báo đã tới giờ vào lớp. Bà la sát đi vào mặt tươi hơn hoa làm ai ai cũng nín lặng chờ mong cái thông tin sét đánh mà cô í sắp nói. Theo Dự báo thời tiết của đài khí tượng M3 A thì : hôm nay Sài Gòn sẽ có bão.

- Hôm nay lớp chúng ta có thêm một bạn mới, bạn ấy từ Mỹ mới về.

1s

2s

3s

Thoát khỏi cơn u mê như chưa tin được vào tai mình, chuyện gì thế này, hôm nay là ngày hoàng đạo gì mà có nhiều sự kiện ký lạ đến cũng một lúc thế này, chỉ là một học sinh mới thôi mà bà la sát vui đến vậy ư. Ko phải chứ? Nhân vật này chắc phải là ….. một nhân vật tầm cỡ lắm đây.

Cả lớp nhốn nháo hẳn lên, nhất là mấy nàng và mấy chàng đam mê sắc đẹp cứ liên tục hỏi nhau, là nam hay nữ, có xinh ko? Đẹp trai ko? Là tiểu thư hay công tử nhà nào?

Haizz ! Thế hệ 9X ko nói gì , đến cả thế hệ 8X mà còn như vậy thật pó tay, hết chịu nổi.

- Im lặng nào, em vào đây giới thiệu đi.- tiếng bà la sát lanh lảnh đập tan mọi khí thế của toàn thể bàn dân thiên hạ M3 A.

Ngoài cửa một cô gái bước vào.

- Ồ ……………….. cả lớp đồng thanh, quá ngạc nhiên trước sắc đẹp của mỹ nhân.

- Em là cô gái hay nàng tiên . – một bạn nam vui tính nào đó lên tiếng

Ko hiểu sao nó thấy khó chịu nha, có cảm giác như ngôi vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân sắp bị cướp mất tới nơi rồi đó. Quang Anh như đọc được ý nghĩ của nó, quay xuống phán một câu xanh rờn, ko biết là thật lòng hay chỉ là muốn lấy lòng nhỏ thôi, nhưng có tác dụng trấn an tinh thần khá lớn.

- Em yên tâm đi Khay Vi, em vẫn là số một, khuôn mặt đẹp nhân tạo đó ko có giá trị.

Làm bộ như ko quan tâm nhưng trong lòng thì vui như mở cờ, đúng là con gái mà, nhan sắc vẫn là số một. Thử có ai nói ai đó đẹp hơn bạn xem có buồn mất mấy ngày ko mặc dù đó là sự thật nha.

Trên kia, mỹ nhân đã lên tiếng, kèm theo một nụ cười chết người. Tuy nhiên thành thật mà nói thì vẫn ko bằng Khay Vi của chúng ta đâu.

- Chào các bạn, mình là Hạ Vi.

Cả lớp lại ồ lên một lần nữa, tỏ vẻ hét sức ngạc nhiên.

- Là Hạ Vi, có phải là thần đồng Đỗ Hạ Vi ko vậy ?- một nam nhân nhanh mồm nhanh miệng nào đó lên tiếng thay cho cả lớp.- ngoại trừ nó ra nha vì nàng có biết gì về mấy cô tiểu thư nhà giàu đâu chứ.

- ừ, chính là mình. – cô tiểu thư kia mỉm cười thật tươi trả lời lớp.

- Trời là bạn thật hả ? nghe nói bạn thông thạo 6 thứ tiếng, mình ngưỡng mộ quá đi.- một nhỏ nào đó nói thay nỗi lòng của cả lớp – ngoại trừ nó nha

- Gì chứ? 6 thứ tiếng thì có gì mà ghê gớm vậy, không phải Kỳ Vân thông thạo 7 thứ tiếng sao? – nó tỏ vẻ hết sức bức bối bực bội lẩm bẩm một mình nhưng hình như âm lượng hơi lớn nên cả lớp ai cũng nghe và kết quả là …..

- Bạn gì ơi. Mình công nhận là bạn nói hoàn toàn đúng, mình ko dám đem bản thân so sánh với đại tiểu thư của Hoàng Kỳ nhưng với bạn thì chắc là có đấy, bạn có ý kiến gì ko? – cô tiểu thư trên kia nói rất to rất dỏng dạt, vẻ mặt rất tự tin làm cho nó cứng họng ko nói được gì, mặt thì hầm hầm, hình như máu nóng trong người bắt đầu di chuyển lên mặt rồi.

Tình hình này làm cho cả lớp bắt đầu căng thẳng, sau một thời gian ko dài kể từ khi nó bước chân vào trường này, mặc dù mang mác con nhà nghèo, nhưng vị trí của nó trong trường này ko ai là ko biết, là đại hotgirl của trường, là người mà ai.cũng.biết, là cô gái của 4 đại hotboy, là atula xuất quỷ nhập thần, là …. Tóm lại nó là cô gái mà ko ai dám đụng vào. Nhưng tình huống này… quá nguy hiểm ỹ nhân mới của họ, cả bọn nín thở,nuốt nước bọt quay lại nhìn nó. Thấy cái mặt kia thì …. Ko ai nói ai câu nào đồng loạt cúi gầm mặt nhìn bàn. Haizz ! ko ai dại gì mà tự nguyện làm thớt cho nó chém đâu. Nhưng hình như có người ko hiểu tình hình cho lắm vẫn cười cợt với tử thần khi nhỏ quay qua bà la sát nói một câu mà …. Cả đồng bào ko ai dám tin được.

- Dạ, thưa cô em muốn ngồi cạnh Thiên Vũ được ko ạ. Em mới về nước chưa quen lắm mà ở đây em chỉ quen với mỗi mình anh ấy thôi ạ, em mong cô chấp nhận.

Đứng như trời trồng, nó sock tới mức ko nói được câu gì nữa, còn muốn cướp chỗ của nó nữa cơ đấy. Thiên Vũ tự nhiên lại nhếch môi cười một điệu rất gian tà, hình như có âm mưu gì đây ta. Anh quay qua thu dọn đồ của nó, rồi mỉm cười thật tươi : em qua kia ngồi với Tuyết Trang nha.

Cả lớp như ko thể tin vào tai,vào mắt mình nữa,hành động kia có nghĩa là gì nhỉ ? có nghĩa là đại hotgirl của chúng ta đã chính thức bị thất sủng rồi sao …………Đ


Nó nhìn Thiên Vũ với đôi mắt hình viên đạn.

- Lê Thiên Vũ, anh …. Ko nói được lời nào nữa nó hùng hổ vác hành lý qua chỗ Tuyết Trang ngồi.

- Mầy có sao ko?- Nhỏ Tuyết Trang lo lắng hỏi nhưng đáp lại là một chữ ko cụt ngủn của nó.

Trên bảng Bà la sát đã bắt đầu giảng bài, nhưng nó cũng ko thèm nghe hay nói đúng hơn là ko có tâm trí để nghe, cảm thấy thật bức bối bực bội mà ko hiểu lý do tại sao. Nhìn hai người bên kia tình tứ với nhau mà sao nó cảm thấy khó chịu vô cùng, nó lôi đống giấy vẽ ra tiếp tục công trình đang dang dở lúc nãy nhưng cũng chỉ được một lúc bởi vì một lý do vô hình nào đó mà nàng chưa lý giải được.

Giờ ra chơi, cả nam lẫn nữ của tập thể M3 A xúm nhau bu quanh lại chỗ của Hạ Vi, loi nhoi như mấy con dòi, làm ai kia càng bực bội hơn, nhưng ko thể phủ nhận một điều là nó đã bị cô nàng kia xoắn ngôi rồi.

- Ra căn tin đi. – ko thể tiếp tục trơ mắt ếch ra nhìn cái cảnh đó được nữa nó kéo mấy đứa bạn ra ngoài hy vọng sẽ thấy thoải mái hơn nhưng đâu ngờ vừa mới bước chân vào căn tin đã nghe …..

- Này nghe tin gì chưa, Hạ Vi vừa mới chuyển đến trường mình đấy.

- Xí vậy mà cũng nói, tin này hot hơn nè.

- Tin gì?

- Con nhỏ Khay Vi bị thất sủng rồi.

- Cái gì? Thật ko?

- Thật 100/1000.

- …..

Cố gắn ko để tâm tới mấy lời nói vớ vẩn đó nó đi nhanh tới quầy thức ăn để tìm lại cảm giác bình yên ình nhưng sự đời trớ trêu lắm, ko bao giờ được theo ý mình cả.

- Ô ai đây ta ? ko phải là Khay Vi sao? – một con nhỏ nào đó mà theo bọn kia gọi là chị hai đang chận ngang mặt nó vẻ mặt đang sung sướng lắm ( chị hai cũ sau khi làm cho nàng bị rách môi đã bị 4 chàng cho đi gặp diêm vương rồi).

- Tránh ra. – chất giọng lạnh tanh của bạn Khay Vi vang lên làm cả căn tin như đóng băng.

ở phía bên kia có 4 chàng và 1 nàng đang chăm chú theo dõi cuộc vui. Nghe nó nói nhỏ chị hai nào đó cũng thấy ớn lạnh nhưng vẫn lỳ lợm, đúng là điếc ko sợ súng mà.

- Mầy nghĩ mầy là ai? Mầy ra vẻ gì hả ? cả trường ai chẳng biết mầy bị mấy oppa chán ghét rồi.một con nhỏ nhà nghèo mà dám phách lối hả. – nhỏ vừa nói vừa lấy tay hất vào người nó, ko may là nhỏ hất phải vào cánh tay đang bị thương của nó, sự đau đớn chạy thẳng vào tim khiến nó phải nhăn mặt.

Bên này , cả 4 chàng đều biến sắc khi thấy nó tỏ ra đau đớn, riêng ai kia thì nở nụ cười mãn nguyện, thật ko uổng công cô ta bỏ bao nhiêu công sức để dụ dỗ nhỏ chị hai kia. Thiên Vũ cảm thấy ngực quặn đau theo theo từng nếp nhăn trên trán nó, nhưng anh vẫn cố chịu đựng. Kế hoạch mới chỉ bắt đầu anh ko thể để thất bại được, chỉ có Quang Anh là vẫn ko chịu đựng được, anh chạy thẳng tới chỗ nó nhìn thẳng vào mặt nhỏ kia ánh mắt như muốn giết người, anh gằn lên từng chữ :- muốn chết hả?

Nó nắm lấy tay Quang Anh, nói nhỏ một câu chỉ đủ cho hai người nghe thấy : vào phòng y tế với em. Rồi quay qua phía mấy đứa bạn : tụi mầy ăn đi tao ra đây có việc tí.

Phòng y tế.

Quang Anh yêu cầu tất cả nhân viên của phòng y tế qua ngoài hết chỉ còn lại mình anh với nó, nó cởi cái áo vét ngoài ra. Trên tay áo sơ mi trắng đã in đậm vết máu. Rõ ràng là vết thương đã khô miệng rồi vậy mà lại chảy máu, rõ ràng nhỏ kia đã ra tay với một lực ko nhỏ mà. Quang Anh lôi cái kéo cắt bay luôn tay áo sơ mi của nó, anh nhẹ nhàng tháo lớp băng cũ ra rồi bôi lại thuốc, động tác rất thành thạo.

- Anh ko thể tin được là em có thể làm chuyện đó đấy Khay Vi ?

- Giết người ?

- Ko ?

- Vậy chứ chuyện gì?

- Tự tay móc viên đạn ra.

- ….

- Em ko phải là người.

- Uhm , em là quỷ hihi…hihi

Tiếng cười của nó vang khắp phòng y tế, một nụ cười tự nhiên ko gượng gạo, trông nó lúc này còn đẹp hơn cả thiên thần, làm cho ai kia đứng hình mất mấy giây.

- Em cười rất đẹp đó.

- ….

- Đừng bao giờ khóc nữa nha, em ko biết khi em khóc anh đau như thế nào đâu.

- …..

- Hứa với anh phải luôn hạnh phúc được ko?

- ….

- Em phải luôn nhớ rằng anh yêu em, mãi mãi là vậy, cho dù sau này anh có lấy ai thì em vẫn ở trong tim anh, ko ai có thể thay thế được em.

- ….

Người nào ko biết họ sẽ nghĩ rằng Quang Anh đang độc thoại một mình, nhưng người đứng ở ngoài cửa biết rằng đây là lời thổ lộ cuối cùng của Quang Anh, lời thổ lộ hết sức chân thành, anh biết Quang Anh đã chính thức bỏ cuộc rồi, một nụ cười khẽ hiện ra trên khuôn mặt vô cảm .

Nó cùng Quang Anh đi ra khỏi phòng y tế, cả hai nói chuyện với nhau rất vui vẻ như chưa từng có những chuyện ko vui trước đây, hai người chính thức coi nhau như bạn bè.

- Này anh phải đền áo cho em đó.

- Gì , anh giúp em vậy, em còn chưa cảm ơn anh mà đã bắt đền anh nữa hả?

- Em là người Việt Nam mà

- Nhưng nếu anh nhớ ko nhầm thì em mang quốc tịch Mỹ mà.

- Uh nhưng máu đang chảy trong người em là máu của người Việt Nam.

- …..

Trời đã chính thức vào thu, những cơn gió ko còn khô khan nữa mà mang trong đó chút hơi ẩm của mùa gió rét, trên hành lang vắng có 2 người đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ.


» Next trang 4

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.