XtGem Forum catalog
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen teen - Đã có anh trong nỗi nhớ của em chưa phần cuối
Tan học tôi rầu rĩ đợi Phong lấy xe trước cổng, Vũ đi trước một đoạn xa, cậu ấy đi xe chung với Lệ Quyên, nhập hội cùng mấy người đứng tụm năm tụm bảy bàn chỗ đi chơi, có cả nam và nữ, cả những người mặc đồng phục trường khác, thuốc lá phì phèo.

Trưa rồi phải về nhà ăn cơm chứ?

“Lâm Anh sao thế?”

Phong đã lấy xe xong, cậu ấy nhìn vẻ mặt buồn rười rượi của tôi, rồi theo ánh mắt thì nhận ra Vũ và Lệ Quyên.

Một người đang châm điếu thuốc và đưa cho Vũ. Lệ Quyên còn cười chẹp miệng.

“Lâm Anh đợi tớ ở đây.”

Phong đưa xe cho tôi giữ, cậu bước ra chỗ mấy người đó, hướng về phía Vũ. Tôi không nghe rõ lắm vì Phong chỉ nói vừa đủ nghe, có quay sang nói với cả Quyên, nhưng bạn ấy lắc đầu.

Một đôi khác đi xe máy cũng vừa tới nhập bọn, người ngồi sau đập tay với Lệ Quyên. Phong vẫn tiếp tục thuyết phục hai người đi về.

“Bạn tao tao chơi, bạn mày mày chơi!”

Vũ nói khá to, tiếp đến người nữ ngồi sau xe mới đến chỉ thẳng vào mặt Phong:

“Tao nhớ mặt thằng này rồi, Lệ Quyên, vì nó mà em với con Yến choạng nhau hả? Nó bỏ em theo con dở hơi nào ấy hả?”

“Không phải chị ơi, em chán thì quăng đi thôi!”

Lệ Quyên vốn ăn nói nhỏ nhẹ nhưng lại lớn giọng, để tôi đứng cách chục mét còn nghe rõ từng chữ, bạn ấy ôm choàng lên người Vũ.

“Thôi mày về đi Phong!”

Vũ thở ra khói, không phải hơi lạnh, mà là khói thuốc.

“Tao nói lần cuối, mày nghe không thì tùy... Lệ Quyên, tôi hy vọng bạn vẫn như ngày xưa.”

Phong xoay người về phía tôi, thở mạnh đến nỗi bờ vai rung lên. Những người này họ rất dễ bị kích động, nên chọn cách khác để khuyên nhủ Vũ.

Khi chỉ còn vài bước chân nữa là tới chỗ tôi, người chị họ của Lệ Quyên đá mắt cho một người trong số, kẻ đó lao đến tung cú đấm vào lưng Phong. Tôi chỉ kịp hét lên.

“Mày lên giọng dạy đời ai thế hả con?”

Phong bị ngã xuống hè, đám người đó cũng lao tới luôn, không rõ họ có ý can ngăn không nữa.

Phong đang cố kiềm chế, đứng lên gọi tôi về.

“Tao rất ghét mấy thằng cắm mông vào sách vở rồi lên mặt kẻ cả.”

“Binh!”

Hắn giáng cả đế giầy vào lưng Phong lần nữa, cậu ấy đổ người về phía trước, xô chiếc xe và tôi sát góc tường. Lần này nắm đấm trên tay Phong đã hình thành, đường gân máu nổi lên rõ.

“Về thôi Phong ơi! Họ đông lắm!”

Cái nắm tay của tôi muộn hơn nỗi tức giận ngùn ngụt đang ngày một dâng trào của cậu ấy, Phong lấy củ chỏ nện lại tên kia.

“Tao không nói chuyện với chúng mày!”

Vũ chống xe chạy tới nhưng lúc này chẳng một ai cản được nữa, tôi biết Phong dù có thể hiện sự trưởng thành như thế nào thì vẫn còn đó tính hiếu thắng. Thêm một người nữa xông vào, họ nói tục rất nhiều, Phong bị đánh và đánh trả, cứ thế…

“Tao không khiến mày can. Bạn của mày chỉ thế này thôi hả?”

“Phải rồi, bạn tao là như thế đấy. Còn hơn mấy thằng bạn mày mắt đeo kính lúp, bê cái bàn cũng không xong.”

Vũ buông ngay tay khỏi kẻ định xông tới, áp sát Phong, hai người đứng hếch mắt nhìn nhau. Cứ tiếp tục thế này họ đánh nhau to mất, tôi bỏ xe xen vào.

“Đánh nhau đê!”

Vậy mà họ còn hò nhau ủng hộ.

“Dừng lại đi! Tớ xin các cậu dừng lại!...”

Tôi không làm gì được, Vũ và Phong đánh nhau rồi, họ là bạn cơ mà.

“Không tớ gọi bảo vệ ra đấy!”

Tôi gào lên mà họ đâu có nghe. Một bạn nữ trong số đẩy tôi ngã uỵch xuống đất.

“Tao thách mày gọi bảo vệ!”

Tôi chỉ biết khóc trong bất lực, lẽ nào cứ đánh nhau mới giải quyết được vấn đề. Mẹ Vũ sáng nay còn nói rất yên tâm để hai cậu chơi với nhau mà, làm ơn nghe tớ...

“Phong ơi về đi, về với tớ! Đừng đánh nữa! Kệ họ!”

Mặt tôi bê bết đất cát, mỗi người nhịn nhau một chút sẽ được thôi. Khi bỏ những ngón tay gạt nước mắt ra, tôi thấy Phong lại phía mình, đưa tay cho tôi đứng lên, còn Vũ, cậu ta quay ngoắt.

Cả lũ họ kéo đi.

Miệng Phong rơm rớm máu, rồi nó sẽ sưng lên như ngậm quả bóng bàn.

“Đừng đánh nhau nữa, hứa với tớ đừng bao giờ như thế!”

Tôi ngước lên nhìn Phong, cậu cười nhẹ, một nụ cười rất hiền, như chỉ có ở khoảng khắc này.

“Đổi lại cậu hứa không được khóc nữa!”

Tôi lắc đầu, khó lắm, không làm được. Tốt nhất là đi về bây giờ.

Chiếc xe cào cào của Phong bị vênh bàn đạp nên tôi đòi chở chẳng được. Thế là hai đứa đi bộ, cũng chẳng thèm sửa xe.

"Cậu có đau không?"

Phong chỉ cắm mặt xuống, cậu ấy buồn vì không khuyên được hai người kia. Tôi cũng buồn.

"Đi với Lâm Anh thì không đau nữa!"

Đột nhiên Phong đặt tay lên bàn tay đang nắm ghi-đông của tôi khiến nó mềm nhũn. Chúng tôi cứ thế đi về, suốt quãng đường dài đằng đẵng chỉ mong không bị ai bắt gặp.

Phong mở cửa cho tôi vào nhà.

Ngôi nhà khá rộng nhưng đồ đạc không nhiều, vỏ bánh mỳ vo tròn trên mặt bàn cùng đồ trang điểm của phụ nữ, cả đồ chơi trẻ em. Tôi đứng nhìn tấm ảnh chụp gia đình chỉ gồm ba người, Phong không có trong ảnh, bởi người phụ nữ đứng bên cạnh bố cậu có khuôn mặt rất trẻ, chỉ hơn chúng tôi vài tuổi là cùng. Một tấm ảnh khác là Phong chụp cùng bé Lâm Anh, hai anh em khi cười rất giống nhau.

Phong kéo tôi ngồi vào bàn học vì đó mới là thế giới của cậu. Chiếc bàn nho nhỏ, có rất nhiều thứ sắp xếp bừa bộn. Phong có hai bàn học nên ở ngôi nhà này không để nhiều sách nâng cao, nhưng có sách nấu ăn.

“Cậu thích nấu ăn à? Lạ nhỉ?”

Trước giờ tôi cứ nghĩ chỉ mấy bạn nữ mới thích, nhưng hôm đó ở nhà Vũ, tôi thấy Phong có niềm đam mê thực sự với việc cơm nước.

“Ừ, vì ở trong bếp rất nóng!”

Tôi thấy lòng xót xa bởi cậu ấy cô đơn, lạnh lẽo nên cần phải làm nóng.

“Quên mất tớ có urgo trong cặp.”

Tôi với lấy cặp, đi với Phong suốt quãng đường dài thế mà đầu óc đãng trí quá. Pha một chút nước muối loãng rồi lấy tăm bông chấm lên khóe môi Phong, đó là những việc tôi nghĩ có thể làm cho cậu ấy lúc này.

“Khỏi phải dán cái đó, trông nữ tính lắm!”

“Yên nào!”

Tôi ra giọng người lớn, nhưng vết rách có tí teo, dán urgo vào thì kì cục, còn chỗ sưng ngày một to lên. Vũ mạnh tay quá.

“... Khi nào cậu khuyên Vũ, đừng như thế nữa, không tốt chút nào…”

Tôi cất urgo đi.

“Kệ nó, cho chừa vài lần mới tỉnh.”

Phong quay về hướng khác, vẻ mặt trùng xuống.

“Tớ biết Phong chỉ nói thế thôi mà!”

Sau câu nói đó chúng tôi hoàn toàn rơi vào trạng thái im lặng. Rất lâu sau, Phong lên tiếng:

“Lâm Anh nói nó sẽ nghe!”

Cậu ta mà nghe tôi nói ư? Có bao giờ chuyện đó xảy ra. Phong vừa dứt lời thì nhìn đồng hồ, cầm chiếc mũ len của em trai như đuổi khéo tôi về vậy, dầu cũng sắp đến giờ các bé mẫu giáo nghỉ.

“Tớ về thôi, đi từ trưa tới giờ…”

Phong không nói gì, cậu ấy ra mở cửa, tiện đi đón em luôn, vẫn là đi bộ nhưng tôi đi trước, cậu ta ở mãi tít đằng sau. Giận tôi ư?

Cậu ấy trẻ con quá, cả Vũ nữa, nhưng giận có nghĩa là…

Khi tôi bất giác quay lại, Phong đã chạy tới sát bên, thở hổn hển, rồi đứng thẳng người lên và nói:

“Tớ không thể coi Lâm Anh như một người bạn.”

Ngay trước cổng trường học, Phong và tôi, cậu ấy đã nói những điều dang dở mà hôm ấy vì chiếc ôm của tôi đã không thể.

“Nhưng… tớ hiểu rồi… cái ôm ấy… không dành cho tớ… Nó là của Vũ.”

“Nó là của Vũ.”- Âm thanh ấy cứ vang vọng trong tôi.

Phong quay đi. Cậu ấy dừng lại với ngôi trường mẫu giáo, để tôi bước tiếp.

“Phong… biết gì về tớ mà nói!”

Chưa bao giờ tôi tức giận trước Phong, đây là lần duy nhất. Tôi gần như thét lên rồi chạy một mạch. Sao cậu ấy lại nghĩ như vậy được chứ? Mặc kệ những cơn gió, mặc kệ những hạt mưa lâm thâm, tôi mặc kệ tất cả chỉ để chạy về tuổi thơ của mình.

Tôi khóc suốt từ lúc đó tới tận chập tối, nếu chỗ kia không phải là khách sạn, nếu nó vẫn chỉ là khu tập thể cấp bốn, nếu chỉ có bốn đứa tụi tôi, nếu chúng tôi không lớn,… Phong biết gì về quãng thời gian chờ đợi của tôi mà nói như vậy?

*

Khi trở về nhà mưa đã khoác lên tôi những giọt nước, quẹo nốt con ngõ này là về tới, mẹ chắc sẽ mắng lắm. Thế mà, có một người đứng ở đó chờ tôi, cậu ta ngồi bệt xuống vệ đường, bên cạnh cây cột điện, mái hiên không đủ che mưa.

Vũ ngẩng đầu lên nhìn tôi, cậu cũng bị một cục biêu trên trán từ Phong. Tim tôi quặn lại, nó bỏ rơi một nhịp.

Chưa để cậu ta lên tiếng, tôi siết chặt tay chạy thẳng về nhà.

“Ai cho phép cậu đợi tớ???” - Khi ngang qua Vũ, tôi đã nổi giận.

Tại sao lại đối xử với tôi như thế khi mà chính cậu ta nói tôi thích Phong?

Đã biết vậy sao còn làm tôi mủi lòng?

Tôi chỉ cần là con bé Chun bám theo cậu bạn hàng xóm thôi.

Suốt đêm đó tôi bị sốt cao và tới tận cuối ngày hôm sau mới đỡ, thế nên sáng thứ hai đầu tuần bố chở đi học thay vì đi cùng Phong.

XXXI.

Tháng mười hai đã tới, như thường lệ có tiết chào cờ. Sân trường hôm nay có chút nắng, tôi ngồi hàng ghế cuối, trong khi Vũ ở trong trông lớp. Nghe nói hôm nay sẽ có học sinh được tuyên dương, trông mấy bạn lớp B1 vây xung quanh Phong thì đoán được rồi.

Vừa sụt sịt hai mũi vừa ngồi nghe thầy Tổng phụ trách đọc xếp loại thi đua của từng lớp mà lòng tôi háo hức thay dù trong lòng còn giận. Vẫn như ngày nào, mỗi khi cô giáo phê bình Phong nghịch ngợm, tôi còn lo hơn cậu. Đến khi cái tên “Trịnh Quốc Phong Anh” được xướng danh và Phong bước lên bục nhận hoa thì nước mắt tôi ứa ra trong niềm tự hào vô cùng.

“Trường THPT Hùng Vương vinh dự khi có học sinh đạt được học bổng toàn phần tại trường trung học nội trú Columbia International College…”

Học bổng toàn phần? Phong giành được...

Thầy nói ngôi trường xa lạ đó ở Canada, cách nơi đây xa vời vợi…

Mọi thứ… tất cả như quay trở lại cái ngày tôi đi học thêm về mà không thấy cậu ấy nữa…

Phong sẽ lại bỏ đi ư?

Mọi người, bạn bè, gia đình cậu và cả tôi nữa, đều ở đây cơ mà…

Tôi khóc òa lên thành tiếng trước sự ngạc nhiên của những người xung quanh. Một con bé học lớp bên khóc cho thằng bạn từ nhỏ đi biền biệt không biết có ngày gặp lại. Lỡ cậu ấy sống bên đó quen rồi, lỡ cậu ấy yêu đất nước người ta, thì có còn về với tôi không?

Đáng lẽ phải mừng cho Phong chứ, thế mà nước mắt tôi cứ rơi lã chã, cố đưa tay ngăn lại cũng không thể. Tôi đứng dậy ra khỏi chỗ, luồn vào khu nhà vệ sinh ngồi khóc một mình.

Một ai đó đã nói rằng:

“Đổi lại cậu hứa không được khóc nữa!”

*

Tôi quay về lớp khi có một bạn vào thay đồ. Đi qua bàn một, Vũ đang chép nội quy, xếp giấy mỏng chưa đủ ba trăm trang, dòng chữ nguệch ngoạc của chính cậu ấy, việc đó khiến tôi được an ủi phần nào.

“Nãy sao tự dưng khóc tu tu vậy? Thay đổi thời tiết à?”

Đức vừa chép phạt vừa quay sang hỏi, tôi cắn môi lắc đầu.

“Không sao thì chép hộ tôi đi bà nội! Viết ngoáy nhớ!”

“Ừ.”

Tôi lấy bút ra để chép cùng, Vũ đã dừng lại nhìn tôi từ lâu lắm rồi.

*

“Ăn cơm đi Chun, còn lên học bài!”

Tôi ngồi thừ nhìn con cá bị rán giòn, học giỏi để rồi đi xa như cậu ấy… buồn lắm.

“Giờ con bé lớn rồi, đừng gọi Chun nữa. Lâm Anh chưa khỏi ốm hay sao vậy cháu?”

“Cháu không.”

Tôi cầm đũa và cơm ăn hết một bát, sao lớn rồi không được gọi là Chun nữa? Lớn rồi sẽ phải xa nhau thật ư?

“Con ăn xong rồi.”

Tôi mang bát đặt trong bồn rửa, leo lên phòng. Khi cánh cửa đóng lại, nỗi buồn lại trào dâng.

Ông nội gõ cửa phòng rồi nhẹ nhàng đẩy vào.

“Ở trên lớp có chuyện gì? Nói cho ông nghe được không?”

Ông cho tôi sà vào lòng để trút hết nỗi buồn. Chắc ông hiểu được…

“Phong… Phong sắp đi du học rồi ông ơi! Hức hức, sao cậu ấy hay đi thế???”

Tôi lại khóc, ông đưa bàn tay nhăn nheo hớt tóc tôi qua mang tai, vỗ về:

“Nó đi ăn học sau này về kiếm nhiều tiền càng tốt chứ sao?”

Tôi lắc đầu không chịu.

“Ngốc ạ, khi ta đặt một ai đó trong tim thì dẫu họ có đi cả vòng Trái Đất vẫn chỉ nằm trong trái tim của mình. Vậy cháu nói xem, có xa không?”

“Nhưng…”

Tôi định nói rồi lại thôi, đưa mắt ra nhìn khóm hoa mười giờ đặt trên khung cửa sổ. Lỡ một ngày, chúng tôi chỉ như khóm hoa kia, khi kim đồng hồ đã quá mười giờ.

*

Hôm nay nhiệt độ xuống thấp hẳn, trời âm u, học sinh cấp hai trường bên được nghỉ, đạp xe chầm chậm còn nghe tiếng gió rít bên tai. Dựng xe một chỗ, tôi vội vàng đưa tay lên miệng thổi ấm, đột nhiên bên má nóng rực, người co rúm theo phản xạ.

Phong áp cốc sữa nóng lên má tôi, nở nụ cười rạng rỡ làm hòa. Tôi đang dặn lòng tỏ ra bình thản, chìa bàn tay đón lấy cốc nước. Cậu đưa chiếc cốc lại gần rồi giật lấy uống cạn một hơi trước sự ngỡ ngàng của tôi.

Phong tặc lưỡi, làm mặt hài hước, nhanh chóng ấn ly sữa khác vào tay tôi, còn có cả ống hút, điều đó làm tôi cười hí hửng thật sự, dang tay bảo vệ tài sản của mình.

Có lẽ chẳng bao lâu nữa Phong đi…

“Thằng Phong nhá, mày mua sữa cho con Chun mà không cho tao nhớ!”

Câu nói của Mai Mít khiến tôi giật mình, xém chút đổ sữa vào người. Nó chạy tới chen giữa, hai chúng tôi đi tách hẳn ra hai bên.

“Mày uống đi.”

Tôi đẩy ly sữa về phía nó và bước nhanh về lớp mình.

“Kinh nhở, hai đứa mày có cái gì giấu tao, tưởng tao không biết chắc!”

“Biết cái gì?”

Tôi và Phong đồng thanh đáp, nhìn nó trừng trừng, không hẹn tự quay đi. Trong cái quay đi vội vàng đó, tôi bắt gặp ánh mắt của Hải Yến. Bạn ấy đứng bên hành lang lớp B1, trông thấy tôi Yến mỉm cười, vẫn là nụ cười bị khuyết một cung bậc ấy, nhưng giờ tôi đã biết cung bậc ấy thuộc về tôi, về Phong, Mai Mít, về tình cảm vô tư của bốn đứa trẻ tụi tôi.

Để mà bây giờ chỉ còn ba đứa chúng tôi đi với nhau.

Bất giác tôi buột miêng hỏi một câu mà mãi sau này, tôi vẫn tự trách mình lỡ lời:

“Cậu... thích tớ?... Lệ Quyên? Hay… Yến?”

Cái thích tôi dành cho cậu ấy quen thuộc và gần gũi lắm, đến nỗi lời nói ra vô cùng nhẹ nhàng nên đã không thể ngờ câu hỏi ấy chạm vào vết nứt thời gian giữa chúng tôi. Ngày bé Phong thích đi cùng Yến, nghe lời Yến, giảng bài cho, về phe Yến trong bất kỳ trò chơi nào, xách đồ giúp nữa, trong khi với tôi chỉ có bắt nạt và dọa cắt xít luôn miệng. Với Lệ Quyên, cậu tặng hoa, ân cần, chu đáo, còn đặt ảnh Quyên làm hình nền điện thoại, tham gia các tiết mục văn nghệ cùng nhau,… thế sao lại nói không thể coi tôi là bạn? Nhưng… thực ra Phong chưa bao giờ nói thích tôi cả.

Không ngờ Phong nghe thấy lời thầm thì đó, cậu nhìn tôi trong vẻ mặt bối rối pha lẫn bàng hoàng. Một câu hỏi quá ngu xuẩn vì câu trả lời có là gì thì cũng có người bị tổn thương.

“Phong thích tao cơ mà!”

Mai Mít cố banh khóe môi nhưng không được, đồng thời quàng tay kéo Phong đi. Nó vừa hát ra chuyện vui lắm.

Chỉ còn mình tôi.

Tôi đã tự nghĩ mình là người quan trọng nhất của Phong mà cho mình quyền được trách cậu, tương tự như khi bị hỏi:

“Giữa Phong và Vũ, mày có thực sự chọn được không?”

Mai Mít gặp tôi sau giờ học, nó đã đặt một câu hỏi không đợi hồi đáp.

“...”

“Vậy nên đừng bắt người khác phải rõ ràng khi mà chính mày cũng lằng nhằng như thế.”

“Phong.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt người đối diện trả lời. Nhưng việc tôi cứ nhớ mãi về Phong đâu có nghĩa cậu ấy cũng phải chỉ nhìn về phía tôi. Mai Mít bỗng nhoẻn môi cười, rất tự nhiên và nhẹ nhõm:

“Tao thích nghe câu trả lời đó và ánh mắt của mày.”

Thực lòng có chút do dự khi không nỡ phủ nhận những lúc bên Vũ nhưng tôi biết giới hạn giữa Vũ cùng sự quan trọng của Phong trong lòng mình.

“Tao sẽ kể cho mày chuyện này… khá dài dòng.”

Mai muốn tôi chuẩn bị sẵn tinh thần chăng? Nó lưỡng lự rất lâu mới bắt đầu:

“Mẹ tao với bố thằng Phong từng là bạn rất thân, thân lắm, nhưng... kể từ ngày gia đình nhà đó tan vỡ, chắc lúc đấy tụi mình mới bốn hay năm tuổi thôi… Phong thường được gửi sang nhà mày chơi để hai người lớn ra tòa giải quyết đơn ly dị, về hỏi mẹ thì biết. Bố tao đi công trình cả năm mới về nhà được một lần, bạn bè thì an ủi nhau thôi, nhưng họ đi xa quá... À, nhà đó nói sang nước ngoài thực ra chỉ có Phong với mẹ sang thôi, bố chuyển nhà ra ở gần công ty, chắc thấy có lỗi với bố con tao…”

Mai ngồi xuống ghế đá kể, mắt rưng rưng. Tôi không thể tin vào những gì nó nói, chỉ có thể diễn tả bằng từ “sốc”. Tôi sốc, sốc vì những mối quan hệ rắc rối của người lớn, về khoảng thời gian vô tư của Phong sao mà mong manh, ngắn ngủi thế. Hẳn Mai rất ngại khi nhắc tới chuyện này.

“Mày cũng thấy đó, tính cách của Phong thay đổi rất nhiều. Sang bên ấy cô Khánh đi bước nữa, lấy ông cùng làm dự án, nghiên cứu khoa học khoa hiếc, chẳng có thời gian chăm thằng con, mặc nó giữa môi trường lạ hoắc, suốt ngày thúc học và học. Được cái ông Dương thương con, còn cô Khánh kết thúc đợt đào tạo về nước, nhì nhằng thì ông ta cũng giành được quyền nuôi con. Ông ta quản Phong chặt lắm, sợ lêu lổng chơi bời nhưng có bà vợ hai, sinh ra thằng Lâm Anh đấy, mày nghĩ xem, mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng… mẹ tao cứ nhắc suốt.”

Tôi ôm miệng mà không nói được lời nào. Một Phong vẫn thường nở nụ cười tràn đầy năng lượng là như vậy ư? Cậu ấy đã đang chịu tổn thương quá lớn về gia đình trong khi tôi cứ mãi trách móc cậu.

“Từ đó tao bắt đầu nghi ngờ, sao mẹ tao biết nhiều chuyện nhà họ vậy, sao Phong tỏ ra tránh mặt những người bạn cũ, sau đó tao có hỏi tới cùng và dù có giấu đến đâu thì cũng có lúc nói hớ. Khi tao chắc chắn toàn bộ sự việc thông qua những tin nhắn, thư từ của mẹ tao với bố Phong, họ nối lại liên lạc khi ông ta trục trặc với bà vợ hai, tao đã không kiềm chế nổi tìm gặp Phong, mắng miếc không ra gì… Đến khi gặp mày tao mới biết thằng Phong làm gì có lỗi, nó còn khổ hơn tao gấp đôi.”

Có chiếc lá vàng rơi ngay dưới chân, tôi cố kìm nước mắt siết chặt bàn tay Mai.

“Phong nói con bé Quyên hay hay, lại còn xinh xắn nên thích nhưng tao biết thừa không phải, chẳng qua vì muốn nói chuyện vui vẻ với tao và cái Yến như xưa, hơn nữa vụ đó là con bé Lệ Quyên chủ động ngầm, tao đoán vì muốn thằng Vũ chú ý.”

Đó mới thực sự là lí do Phong không tìm ra tôi, cũng là lí do cậu ấy từ chối Hải Yến, chọn một bạn nữ khác để thay đổi mọi thứ. Tuy không biết nhiều về Quyên nhưng tôi nghĩ Quyên là một người cuồng nhiệt, sẵn sàng đánh đổi để có được tình yêu, bạn ấy chỉ đang cố gắng níu giữ tình cảm của mình với Vũ. Vũ lẽ ra nên chọn bạn ấy.

“Thằng Phong thích mày lắm, tao biết, đến nỗi vượt qua được cái mặc cảm giữa chuyện của người lớn. Tao đã đè đầu cưỡi cổ hỏi cho ra nhẽ, sau thì nó cũng gật đầu. Ha ha… Hỏi từ lâu rồi nhưng giờ mới kể vì… tuy xúi mày chọn thằng Vũ nhưng tao… thực sự tiếc lắm nếu… mày nghe theo. Mày với thằng Phong mà thành thì sẽ không thể cặp bồ với nhau được, tao sẽ mừng cho hai nghìn, nhưng mày phải nhớ đừng an ủi thằng Vũ đấy. Ha ha...”

Cho dù Mai đã cố hài hước hóa câu chuyện song chẳng ai trong hai đứa cười được. Nếu Mai không kể ra tôi sẽ chẳng thể biết. Phong muốn tôi nhìn cậu ấy công bằng như Vũ, không có sự thương cảm nào cả.

Cậu ngốc lắm! Tớ chưa từng có ý so sánh Phong với bất kỳ ai nên khi Phong nói cái ôm của tớ không dành cho mình, tớ đã rất giận. Không phải tớ ngăn lại vì không muốn nghe thêm mà chỉ bởi thật sự không cần cậu nói ra, tớ hiểu và cảm nhận được.

“Nhưng… tao cũng thương Yến lắm...”
Mai Mít đáp lại tôi bằng một cái nắm tay rất chặt trước khi bỏ về. Cả tôi và Yến đều là bạn của nó. Cả hai đứa chẳng phải đều đợi Phong rất nhiều năm rồi sao?

Tôi cứ ngồi lì ở đấy nghĩ về cái thơm má của Phong dành cho Yến,... vì sao chỉ mình tôi có được sự “đặc biệt” ấy, sao chỉ mình tôi cậu không coi được là bạn?

Và… điều quan trọng nhất, Phong sắp đi rồi, đó phải chăng không thể bắt đầu?

XXXII.

Kỳ thi học kỳ buộc tôi phải đề ra những kế hoạch học tập từng môn rõ ràng. Không có điều kiện học gia sư như các bạn trong lớp nên tôi đăng ký lớp học thêm của thầy cô trong trường, thường là những giáo viên dạy lớp chọn I, II mở ra tạo điều kiện cho học sinh lớp khác. Anh Văn của thầy Ivan và cô Hà My cũng có lớp nhưng tôi chỉ dám tham gia vào lớp tiếng Anh cơ bản của giáo viên lớp khác. Sáng học chính khóa, chiều bốn buổi học thêm, tối tự luyện thành ra mệt bơ phờ, chả còn thời gian nghĩ mông lung. Mẹ nói học lớp mười hai còn phải thức đêm để cày nữa nên rèn luyện từ sớm. Hic hic.

Có tiếng chuông điện thoại, tôi rón rén mở ra kiểm tra, bà nội vốn khó ngủ, lẽ nào tổng đài hỏi thăm vào giờ này.

“Lâm Anh có bài nào khó hiểu không?”

Đó là tin nhắn của Phong.

Nhìn trở lại cuốn vở trên bàn, bài tập về dòng điện trong đề ôn tốn nhiều thời gian quá, tôi nghĩ mãi chưa biết mình sai chỗ nào, tính đi tính lại toàn ra âm. Phong từng dặn không hiểu chỗ nào sẽ giải đáp giúp, cậu ấy muốn thực hiện lời hứa trong khoảng thời gian ít ỏi còn lại ư?

Nên tôi nhắn rằng mình đã ôm chăn ngủ.

Phong đi rồi, ai sẽ giảng bài cho tôi tiếp đây? Là vì tôi sợ sẽ phụ thuộc vào cậu ấy.

*

Chúng tôi thi thể dục đầu tiên trước khi được nghỉ để tập trung ôn những môn còn lại. Cả khối thi chung nên vần A xem ra có lợi, thi sớm về sớm, sắp xếp theo họ nên Phong trước tôi.

Hình thức thi chạy bền, nam bốn vòng, nữ hai vòng quanh trường. Hichic. Những bạn thi đầu chạy về mặt cắt không còn giọt máu khiến tôi bủn rủn hết chân tay. Vấn đề quan trọng là tôi không biết chạy thế nào, cố hết sức lúc đầu thì không lết về được, mà chạy thong dong thì quá thời gian quy định.

“Tiếc nhỉ, không chạy giúp cậu được.”

Nếu có bạn chạy trước ngoài đường thi, điều chỉnh tốc độ phù hợp để lũ con gái theo thì chúng tôi vượt qua sẽ dễ dàng hơn, thầy cô không cấm việc này, miễn sao không ảnh hưởng đến phần thi của bạn khác. Lượt thi của tôi liền ngay sau nên Phong muốn giúp cũng không thể.

“Tớ chạy đuổi theo các bạn nữ trong nhóm là ổn ấy mà.”

Phong được mấy bạn nữ trong lớp đặt hàng, ngoài ra còn chạy trước giúp Mai Mít nữa. Tôi khởi động chân tay trong trạng thái run như cầy sấy.

“Tớ sẽ đợi cậu ở đích!”

Chạy quanh trường thì cậu đứng ở đích là hiển nhiên rồi, chúng tôi đập tay chúc nhau may mắn. Phong về vị trí xuất phát, chân dài thế kia bốn vòng chỉ bằng ba vòng rưỡi của người khác.

Khi đứng xếp hàng chờ đến lượt, mấy bạn nữ truyền bí kíp chạy bền tôi mới vỡ lẽ:

“Cần phải đặt mục tiêu cho đích đến mới mong chạy được. Tao ước Sơn Tùng M-TP đứng đó cầm khăn lau mồ hôi cho tao.”

“Ngọc Trinh được không mấy bà?”

“Công Phượng là của tao.”

“Mỡ đấy mà húp! Tao chỉ ước bạn Đức lớp B3 thôi.”

Có ngồi cạnh mới hay cậu Đức đó không được như lời đồn thổi của thiên hạ.

“Không, lý tưởng nhất phải là Vũ. Chơi đẹp, manly, lại đang độc thân.”

“Sao bằng Phong lớp này được, học giỏi, hát hay, dễ gần, tốt bụng nữa. Hơ hớ…”

Họ động viên nhau và nhìn tôi.

“À… tớ mong là… chạy xong… còn đi ăn sáng.”

Tôi đáp rồi cắm mặt xuống đất. Phong đã chạy sang vòng hai, cậu ấy có đặt ra cái đích của mình không?

Vòng chạy thứ hai Phong chậm hẳn so với các bạn, thậm chí còn nhìn tôi cười khi qua vạch xuất phát. Cậu ấy bình tĩnh thế là cùng. Vậy mà sang vòng ba đã theo kịp đồng bọn. Đến lượt cuối cùng, lớp nào có bạn nam đang thi thì cổ vũ ra trò. Còn khoảng ba mươi mét Phong vượt lên đuổi theo bạn dẫn đầu, nhưng không được vì bạn kia có sức mạnh nội lực, con nhà nòi mà. Phong về hai nhưng nằm trong khoảng thời gian A+ nên cùng được điểm tối đa.

Chưa kịp thơm lây thì thầy đã gọi tên, tôi đứng vị trí thứ tư trong tốp năm người chạy.

“Xuất phát!”

Những bước đầu tiên tôi gần như đi bộ, được một đoạn thì nhận ra mình bỏ xa các bạn quá, sau đó tăng tốc thì xuống sức. Cứ đà này tôi chỉ chạy được một vòng mất. Không có cái dại nào bằng cái dại này.

Có tiếng rú ầm phía sau, trời ạ, lẽ nào có người được một vòng rồi ư? Tôi còn chưa được một phần tư tổng đường chạy. Tiếng chân ngày một gần hơn, các bạn nam chạy nhanh quá đáng. Nhưng không, là tiếng bước chân của Vũ.

“Gắng lên!”

Vũ giảm tốc độ và chạy trước tôi hai mét. Quẹo trái, tôi đã nhìn thấy các bạn khác ở phía xa. Cậu thi ca hai, đâu cần đến trường sớm như thế? Cứ bám theo cậu, nhịp nhàng, hai lần quẹo trái nữa tôi nhập hội. Rồi các bạn nữ đều chạy theo Vũ, như cách nói dân gian là “núp bóng quan lớn”.

Tất cả họ đều tới đích, trừ tôi, không thể thở ra hơi nữa. Trong lúc ấy tôi nghĩ tới mục tiêu cái đích.

Đích của tôi là…

Tuyệt vời! Khi một bạn nam chạm vạch vòng bốn là lúc tôi kết thúc đường chạy. Tôi ngồi phịch xuống ôm đất luôn khi nghe điểm.

“Sáu.”

Cộng với điểm trong kỳ là trên 6,5. Cuộc đời nở hoa rồi.

“Chạy tiếp, không được dừng đột ngột.”

Chịu thôi, dù biết phải vận động cho hồi tĩnh nhưng tôi không thể, giờ một con kiến muốn giết thì hoàn toàn kết liễu được con bé lười vận động này.

Vũ xốc tôi lên kéo đi, hai chân mỏi nhừ cứ thế bước như người đi mượn. Hai phút cậu mới thả ra cho muốn làm gì thì làm, tôi ngồi luôn lên ghế đá, ôm cây thở lấy thở để. Vũ tiến về phía các bạn trong lớp.

“Cảm… ơn… Vũ... Cảm ơn cậu!”

Vừa nói vừa thở, tôi nói đến hai lần nhưng chẳng rõ cậu có nghe thấy. Phong đứng gần đó, trông thấy tôi nhìn bèn quay đi, nãy còn hẹn nhau đi ăn bánh mỳ pa-tê.

Mũi giầy của Vũ quay lại, dừng ngay trước chân tôi. Cậu từ từ ngồi xuống, nếu không lau nước mắt cho thì tôi chẳng biết nó đã rơi từ khi nào. Ngón tay rụt rè áp lên khóe mi tôi.

Cậu ấy khẽ nhếch khóe môi, khó lòng bắt được nụ cười ấy.

“Tôi không xóa được bạn,... tôi… không thể!”

Vũ ngồi luôn xuống đất, nhìn tôi bằng vẻ thận trọng như lo sợ sẽ không được nói tiếp. Cậu lấy trong túi áo khoác chiếc vòng da, nhẹ nhàng nắm cổ tay tôi.

Bàn tay rất ấm.

Tôi khẽ rụt lại nhưng bị siết chặt, Vũ đeo nó lên nhưng bị rộng. Đó là món quà cậu ấy đòi được tặng cơ mà…

“Bạn lạnh lùng thật đấy. Tôi cứ nghĩ... đã đủ để tôi có được một vị trí trong bạn. Vậy mà bạn chẳng bận tâm đến tôi.”

Dấu ba chấm ấy chính là quãng thời gian giữa tôi và Vũ.

“Tớ...”

Tôi vẫn còn bất ngờ trước sự xuất hiện của cậu, không thể hình dung rằng Vũ sẽ chủ động bắt chuyện như thế này.

“Lâm Anh ngốc lắm, thằng Phong được cấp học bổng nhưng nó có quyền từ chối.”

Thì ra Vũ muốn tôi không khóc nữa.

“Và nó đã làm điều đó.”

Cậu khẽ thở một hơi dài, nhìn xuống những viên gạch lát sân trường.

“…”

“Chắc rồi mẹ nó sẽ nhờ Lâm Anh thuyết phục... nhưng thời gian và khoảng cách chẳng thay đổi được bạn đâu nhỉ?!”

Đôi mắt cậu rất buồn, như có sự tuyệt vọng trong ấy.

“…”

“Thế nhé, tôi đi đây!”

Vũ buộc lại dây giày để đứng lên, nói lời xa lạ quá, tôi thấy lòng bất an. Những bước chân của Vũ chậm rãi, cứ vậy xa dần dần. Dù không phải người mua chiếc vòng nhưng chính tôi là người thắt nút trên cổ tay Vũ.

“Sao trả lại cho tớ?”

Vũ đứng lại.

“Nhớ nhé, tôi đã từng đeo nó.”

Cảm xúc trong tôi hỗn loạn kể từ khoảnh khắc đó.

XXXIII.

Tôi không cho phép mình có thời gian rảnh, bởi hễ không có việc gì làm hình ảnh Phong quay mặt đi, rồi cả chiếc vòng, câu nói khó hiểu của Vũ sẵn sàng ập tới.

Cố hình dung ra đường chạy, khi cách đích ba mét tôi đã nghĩ tới… một người nào đó mà giờ không tài nào nhớ nổi. Ôi, đau đầu quá. Phải học thôi.

Trên lớp thi cả tiếng Anh nói. Giáo viên khuyến khích hai bạn cặp với nhau luyện giao tiếp, nhưng tôi nói với Đức chỉ e tốn thời gian của cậu nên đành ở nhà bật đĩa nghe hội thoại, được năm phút thì thiu thiu, chút nữa chìm luôn vào giấc mơ hồng.

Tiếng chuông điện thoại đổ ngay lúc tôi sắp nhìn ra khuôn mặt người ở đích. Số máy lạ gọi tới.

“A lô?”

*

Đúng như lời Vũ, ngay chiều hôm ấy cô Khánh hẹn gặp tôi. Cô không muốn nói chuyện tại nhà nên chọn quán café, tôi gọi một cốc trà sữa.

“Giờ đến cuối năm, bàn giao xong xuôi công việc tại Việt Nam, cô và gia đình hiện tại sẽ chuyển hẳn sang nước ngoài sinh sống. Từ nơi cô ở tới trường nội trú chỉ mất hai tiếng đi tàu. Cô và bố Phong đã bàn bạc về chuyện học tập của Phong, học tại đó thằng bé có thể về nhà cô một vài ngày trong tháng, rất tiện. Cô luôn mong mỏi nó đi theo ngành Vật Lý như mẹ và trở thành nhà nghiên cứu. Nước mình chưa phát triển mạnh lĩnh vực này nên sự lựa chọn tốt nhất là du học. Hơn nữa, có cái thuận lợi là Phong đã giao tiếp thuần thục và quen với cách sinh hoạt của người phương Tây, lại có bạn đi cùng. Việc sang nước khác không còn gặp nhiều trở ngại hay khó khăn.”

“Dạ vâng.”

Tôi cố gắng hút cả phần thạch trong cốc. Nhiều người nói ở nước ngoài văn minh, không khí trong lành, không ô nhiễm, bụi bẩn như Việt Nam, đi lại dễ dàng, đầy đủ tiện nghi, có cơ hội phát triển. Việc cô Khánh và gia đình trở lại chỉ để trả công đào tạo của nhà nước. Họ quen môi trường bên ấy rồi, khó lòng muốn quay về nữa.

“Phong là đứa kín miệng, ít tâm sự với mẹ nên cô không rõ lí do nó muốn ở lại. Sang bên Canada nó sẽ được tự do hơn, hưởng điều kiện sống cao hơn. Sau khi học hết trung học, lên Đại học, rồi Thạc Sĩ, khi đạt tới trình độ cao đi bất cứ đâu đều tìm được việc làm tốt.”

Tôi đã ăn hết cả trân châu, giờ cầm cốc nước chẳng biết làm gì nữa. Phong sẽ đạt được những kỳ vọng của mẹ cậu, tôi biết cậu ấy làm được.

“Tuy là mẹ nhưng cô chưa làm tròn trách nhiệm, cô rất muốn bù đắp cho Phong trong thời gian qua… Lâm Anh, đành nhờ cháu động viên, khích lệ bạn.”

Người lớn rất ít khi khóc, thế mà cô lại khóc trước mặt tôi, có lẽ cô cũng đã gặp Vũ, Mai Mít, Yến và các bạn cùng lớp B1. Cô ấy đang cố hết sức để được trông thấy cậu con trai thành đạt.

“Nhưng… Phong thích nấu ăn mà cô.”

Tôi nói lí nhí. Đã bao giờ cô thực sự quan tâm đến Phong muốn trở thành người như thế nào chưa?

“Đó không phải là mục tiêu cần vươn tới, nấu ăn chỉ là sở thích, Phong có thể thực hiện vào những thời gian rảnh rỗi. Con trai cô có tư duy nhạy bén, thích hợp với việc nghiên cứu, chế tạo, nên cống hiến cho sự nghiệp khoa học.”

Tôi cúi gằm mặt sát bàn, suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ tôi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện nên suy nghĩ vẫn mang nhiều cảm xúc cá nhân. Cô Khánh là người học cao hiểu biết rộng, cô biết con đường nào dành cho Phong.

“Vâng, cháu sẽ khuyên bạn ấy.”

“Vậy tốt quá.”

Tôi chào cô ra về.

*

“Đi học tiếng Anh mau bà nội!”

Tôi kéo mình khỏi suy nghĩ khi bắt điện thoại của Đức, không rõ cậu ta lấy số ở đâu. Nhìn đồng hồ đã hơn bốn giờ, co chân chạy ra quán café vườn đầu ngã tư gần nhà, nói là gần nhưng chưa bao giờ tôi vào đó vì nghe nói riêng một chai nước lọc đã gấp năm lần ngoài thị trường, cậu này chơi sang ghê.

Không gian của quán thì khỏi chê, vừa rộng rãi, có cả suối nhân tạo, tha hồ ngắm cảnh, mỗi bàn cách nhau khá xa, thích hợp cho việc học, nhưng hai đứa học sinh vào ôn bài có vẻ sang chảnh.

Khi vào đến nơi thì tôi nhận ra không chỉ có Đức, còn có Thịnh lớp trưởng, Minh Thu và một vài người khác. Bắt gặp Lệ Quyên không hiểu sao tôi cứ thấy ngài ngại. Đức chỉ vào cái xó bên trong góc, bên cạnh cậu, tôi lẻn vào, khi ngồi ấm chỗ mới nhận ra chiếc cặp phía đối diện là của Vũ.

Cậu ấy trở lại chỗ thì Đức đứng lên.

“Giải quyết ở chỗ nào thế?”

Vũ chỉ về phía căn nhà nhỏ cuối cùng. Họ chắc đến đây lâu rồi.

“Lâm Anh uống gì?”

“Tớ không.”

Tôi đáp lại lời lớp trưởng.

“Sao vậy?”

“À, tớ vẫn còn no.”

Đã nói vậy nhưng cậu ta vẫn gọi ly nước cam. Trời ạ, tôi đang góp tiền mua quà chia tay Phong, nhìn bảng giá hết muốn làm gì nữa.

Các bạn sau đó kể đủ các chuyện, tôi cứ ngồi đợi họ quay về với bài học tiếng Anh. Vũ thi thoảng chêm vài câu, khiến cả nhóm cười nghiêng ngả, nhưng tôi không hiểu nên mặt nghiêm như tượng khiến cậu quê quê.

Ơ, hẹn nhau để học tiếng Anh cơ mà, các bạn đều khá rồi nên không lo mấy. Tôi đành mở sách ra tự ngẫm như kẻ bị cả thế giới lãng quên.

“Can you talk with me?”

Vũ đan những ngón tay vào nhau, vội đưa mắt hướng về tôi rồi nở một nụ cười rất hiền. Chúng tôi bắt đầu bài học tiếng Anh như thế…

*

Trong suốt cả tuần học ôn, tôi đều cắp sách đi, hôm thì ngồi ở quán ăn vặt, hôm vào hẳn Lotte ăn mỗi cái kem ba nghìn, lắm lúc ngồi ở ghế đá công viên. Mấy hôm đầu có năm, sáu người, rồi dần chẳng ma nào đến trừ tôi và Vũ, vẫn học thôi, cậu giảng tôi tiếng Anh, trong khi đó tôi giải đáp các vấn đề liên quan đến Toán, Lý, Hóa, Sinh, Sử, Địa, Văn.

“Học thế thôi, trên trung bình là được.”

Mỗi khi tôi linh cảm sẽ vào câu nào và bắt cậu ta học thì luôn bị gạt đi.

“Nhưng tớ nghĩ nó sẽ có trong đề.”

“Thế khác gì học nguyên cả quyển. Bỏ một buổi mai học tiếp.”

Và tôi lờ đi, ra vẻ say sưa học không biết trời đất gì hết. Dường như giữa chúng tôi chưa từng có khoảng cách.

“Hừm, bài này làm thế nào?”

Vũ hỏi đúng bài tôi giải ra âm bữa trước.

“Tớ… không biết làm.”

Ước gì tôi có thể nói với Phong như thế. Ước gì cậu ấy mãi ở bên để giải đáp mọi thắc mắc của tôi.

“Bài khó thế này không vào đâu. Đói quá, đi ăn!”

Vũ kéo tôi đi, cậu nói sẽ chỉ cho quán ăn vặt nổi tiếng của trường, đã là học sinh trường THPT Hùng Vương thì đứa nào cũng biết. Nhưng tôi có biết đâu. Cậu dẫn tôi vào quán có tên Bà Già Khó Tính, nằm trong con ngõ ngay cạnh trường, có bán đủ thứ, nộm bò khô, bánh xèo, quẩy, nem rán, ốc luộc, trứng cút lộn, cháo cay, chè thập cẩm, bánh ngô khoai sắn có hết. Học bao lâu tôi mới biết tới cái thiên đường này, quả là một thiệt thòi lớn.

Vũ gọi rất nhiều, đến nỗi cô bán hàng còn hỏi:

“Hai đứa chúng bay nuốt hết được á?”

“Hết sạch sẽ. Mười bảy tuổi bẻ gãy sừng trâu... Haha.”

Vũ lấy hai cái dĩa và hai đôi đũa cùng một ít giấy ăn bắt tôi lau. Phải rồi, chúng tôi đang ở độ tuổi đẹp nhất cuộc đời.

“Dạo này mày hay qua quán cô nhỉ? Định ăn cho bội thực luôn hả?”

Đang tươi cười là vậy, Vũ nhận hai bát nước mắm chấm từ cô mà không nói gì.

“Mấy món này rẻ thì rẻ thật nhưng sang nước ngoài chẳng có mà ăn. Thôi ăn đi cho cô đắt hàng.”

Tôi sơ ý làm rơi chiếc đũa xuống sàn, suốt từ lúc ấy, tôi và Vũ mang hai tâm trạng khác nhau không thể nói thành lời.

*

Buổi thi nói của lớp tổ chức vào chủ nhật, tôi căng thẳng ghê lắm, lại còn đứng thứ năm trong danh sách nên càng lúng túng, bị nói vấp và chưa trả lời được hết những ý trong đầu. Thi xong có điểm luôn, Vũ được điểm xuất sắc, còn tôi chỉ được “Ok”, chắc tại không có số xuất ngoại.

Tôi rủ Vũ ôn tập cho môn Hóa ngày mai nhưng cậu nói phải học gia sư nên thôi. Cậu ấy đã cố gắng rất nhiều. Vì vậy tôi vác sách vở đến nhà Yến, buổi này Phong sẽ giúp chúng tôi tổng hợp kiến thức, giải đáp thắc mắc.

Kể từ ngày gặp lại đây là lần đầu cả bốn đứa ngồi với nhau, không thể tự nhiên như xưa, có Mai Mít còn hay nói, còn lại chỉ đáp khi được hỏi. Trước hết Phong kiểm tra công thức và cách áp dụng vào bài tập của từng người. Nhìn cậu đeo kính mới bác học làm sao.

Tưởng mình nắm chắc kiến thức cơ bản rồi nhưng tôi bị hỏi vặn vọ một xíu là tịt ngay, ấy mà mấy ngày qua còn lên mặt với Vũ. Phong giảng rất cụ thể và tỉ mỉ, dường như cậu hiểu được rắc rối của mỗi đứa.

Có một lần khi Phong giảng cho Mai, cậu bực quá vì nói mãi nó không hiểu, lại còn vẽ nhăng cuội ra giấy, Phong với lấy cục tẩy bắt xóa đi, đúng lúc tôi đang định dùng, hai đứa vô tình chạm tay, tôi vội vã rụt lại, chỉ mong tóc che được toàn bộ khuôn mặt lúc này.

“Thằng Phong bị ghẻ hay sao con bé kia?”

Mai Mít vỗ bàn cười rầm rầm. Cứ cho là vậy, tôi chạy đi uống nước, vừa ngó lại nhìn.

“Lây từ mày ra đấy. Liệu mà học không thì lo kết bạn với mấy đứa khóa dưới là vừa.”

Vì câu nói đó Phong bị Mai cấu tay, món võ truyền kỳ của nó từ ngày bé.

“Yến hiểu cấu trúc tinh thể Axit Axetic chưa?”

Mặc dù lằn đỏ một bên tay Phong không hề tỏ ra đau, quay sang Yến. Cô bạn chẳng ngần ngại cười đùa hùa cùng Mai. Nếu có một điều ước, tôi mong muốn mãi mãi chúng tôi ở trong khoảnh khắc này.

*

Ngày thi chính đã đến, mẹ chở tôi đi từ sớm, trên đường còn dặn trưa về có ốc nấu chuối đậu. Thế thì thi cả tháng con cũng muốn.

Vẫy tay chào mẹ tôi khoác cặp vào trường thì đâm sầm vào một bạn. May bảng tên của áo mùa đông được thêu nên không bị xước mặt. Cổng trường to lù lù thế mà đâm được vào người khác, thật là…

“Tha hồ may mắn!”

Còn đang định rối rít xin lỗi, tôi nhận ra Vũ.

“Sáng ra đường gặp đàn ông con trai hên lắm!”

Vũ để ý đến những điều này từ khi nào vậy? Dù biết không phải tình cờ nhưng những việc cậu ấy làm đều toát lên sự chân thành và quan tâm đến tôi, nhờ thế tôi chẳng còn cảm giác hồi hộp trước giờ thi.

Vũ đứng đợi Phong gửi xe, hai người họ cùng đến trường. Thậm chí Vũ chẳng còn tỏ ra khó chịu nữa, đã nhiều lần tôi ao ước được đi giữa như thế, nói chuyện vô tư, mà sao bây giờ chẳng thể nào vui.

XXXIV.

Tôi thi cùng phòng với Phong, có môn ngồi cạnh, có môn ngồi chung dãy. Cậu ấy thường làm bài xong sớm, mỗi lúc quay sang tôi đều bắt gặp cậu ngồi chống cằm nhìn về phía mình cười mỉm, tôi chỉ biết cúi mặt quay đi.

Vẫn là tôi không đủ can đảm đón nhận ánh mắt ấy.

Trống hết giờ, vừa ra khỏi phòng thi Phong bị giữ lại đọ kết quả với một số bạn, tôi luồn ra về luôn. Mẹ đã chờ ở cổng.

“Làm bài được không con?”

“Con làm hết.”

Về tới nhà tôi lên phòng ngay, lục tìm hộp đựng huân chương của ông. Viên bi nhỏ vẫn nằm lặng lẽ ở đấy, như việc của nó chỉ là nằm một góc trong trái tim tôi, lặng lẽ nhưng vẹn nguyên. Nó thực ra là một viên bi nhỏ bên trong chai rượu tây mà Phong lấy trộm từ trong chai rượu tiếp khách của bố, chứ không phải vì chơi thắng bọn thằng Phú.

Trên bàn học còn có hộp thủy tinh đựng bi, đây sẽ là lần cuối cùng tôi đếm chúng. Chắc chắn hôm nhận khen thưởng Phong đã trông thấy con nhỏ Chun lắm chuyện òa khóc và chạy ra khỏi hàng. Chính sự lẩn tránh ngu ngốc của tôi dẫn đến việc Phong từ chối suất học bổng mở ra tương lai cho chính mình. Nó không đáng.

“Thi xong thì đợi, nhớ đấy!”

Môn Tiếng Anh đề chung là môn cuối cùng trong số tám môn bắt buộc. Vũ đứng cùng tôi trong khi chờ giám thị vào. Tối nay là Giáng Sinh, tha hồ đi chơi nhưng tôi từ chối. Thi xong là thời điểm thích hợp để gặp Phong, tôi cần nói về mong muốn của mẹ cậu.

“Tớ không đi được.”

Tôi nói bằng vẻ cương quyết dù đi cùng Vũ luôn rất thú vị. Cậu ấy cụt hứng nhưng sớm tìm ra kế hoạch khác, vỗ vai Phong đang nói chuyện với bạn cùng lớp.

“Tao với mày thi xong làm trận đột kích, đến tối thì ra Nhà Thờ.”

“Ờ. Gọi thêm người lập team.”

Phong nhún vai đồng tình. Mấy cậu con trai đứng xúm lại bàn tán rôm rả, học hành hăng hái được thế thì tốt biết mấy.

“Tớ… tớ muốn gặp Phong. Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Tôi nói chen vào, chỉ lúc này mới có đủ dũng cảm để nói, nếu để lâu, tôi sợ sự ích kỷ của mình sẽ giữ Phong ở lại.

“Gặp thì cứ gặp, bọn này giữ máy cho.”

Một bạn quay ra nhìn tôi từ trên xuống. Ngay cả việc chơi điện tử Phong cũng được săn đón, hichic.

“Nhưng mà…”

Tôi chẳng biết nói thế nào, nếu là ngày xưa, Phong sẽ không bao giờ từ chối các bạn chỉ vì con bé đi cùng muốn về nhà.

“Vậy để hôm khác, tao mới cắt móng tay sâu quá, khó chơi. Giám thị ra rồi kìa.”

Các bạn nam tản ra, Vũ đã lên phòng thi trên tầng ba, cậu ấy quên chúc tôi thi tốt rồi. Còn lại tôi và Phong, cậu ấy giơ những ngón tay để móng cụt lủn của mình nhe răng cười ranh mãnh.

*

Bốn lăm phút kết thúc. Cán bộ coi thi gọi đến ai người đó lên nộp bài. Học sinh từ các phòng thi ùa ra, vui cười hớn hở. Đợi cho các bạn hỏi đáp án của Phong xong xuôi, khi sân trường lác đác vài người tôi mới lại gần. Hai đứa đứng dựa hành lang nhìn ra sân trường ngập gió.

Đến lúc này lại chẳng biết bắt đầu từ đâu, phải nói như thế nào, tôi đứng ì ra, cắn môi suýt bật máu, mãi sau thì quyết định lôi chiếc lọ đựng bi chìa về phía Phong.

“Có… có phải vì tớ không?”

Và nói ra một câu chẳng rõ đầu đuôi.

“…”

“Đồ ngốc, cậu không thấy mười năm rồi tớ vẫn thích chơi với cậu à? Phong sang bên ấy, chỉ cần mua đồ ăn và quà gửi về đều đều là được thôi.”

Tôi đang cố chứng minh mình rất ổn, vô cùng ổn, song việc che giấu cảm xúc nằm ngoài khả năng thành ra mọi thứ thật tệ. Tôi lại khóc trước mặt cậu ấy. Chỉ có một việc tôi tự làm được, là lấy tay quệt nước mắt trước khi Phong làm điều đó.

Phong đẩy những viên bi về lại phía tôi.

“Hồi còn bé tớ rất sợ bố, mỗi lần trông thấy bố cầm roi tớ luôn phải trong tư thế chạy. Mọi người trong xóm ai cũng nói ông ấy bạo lực, đánh con suốt ngày nhưng đến khi không còn ở bên ông nữa, mỗi khi tớ làm sai, chẳng có ai chỉ cho tớ biết phải làm đúng thế nào.”

Bao năm rồi, những viên bi vẫn tròn xoe, trong veo, đầy màu sắc như những đứa trẻ con.

“Tớ có một cô em gái, đáng yêu, tính rất bà già, lắm lúc kiêu kỳ, tự lập, nó chẳng bao giờ bị bắt nạt, giống như Hải Yến vậy. Nó được sinh ra ở nước ngoài, nên cách suy nghĩ khác trẻ con tụi mình nhiều.”

Phong ngừng lại một chút trước khi tiếp tục:

“Còn thằng nhóc em tớ, nó dễ tin người y như Chun ngày xưa,… nhưng gia đình của nó không được như thế. Mẹ nó thường hay bỏ về nhà ngoại, hoặc đi làm đẹp, chẳng mấy khi dạy nó học tử tế. Bố tớ thì thường hay dùng roi vọt dạy con,… Gia đình nó sắp tan vỡ rồi. Nếu là Lâm Anh, cậu có đành lòng đi không?”

Có giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống thành lan can, bây giờ chúng tôi không còn đau bằng nỗi đau của thể xác nữa.

Phong im lặng rất lâu, không thấy nhắc tới mẹ mình trong đó. Cậu có quá ít điều để kể về mẹ vì cô chẳng mấy khi để tâm những việc khác ngoài công việc.

“Nhưng… nhưng… cậu học rất giỏi,… cậu cần một nơi phù hợp.”

Tôi đưa hai tay úp lên mặt để khóc, tại sao không để tôi được san sẻ nỗi đau của cậu ấy?

“Ở đây thì sao chứ? Tớ muốn sống và cống hiến cho quê hương của mình.”

“Cậu… sang… bên ấy… chỉ để… học tập thôi mà, rồi… cậu sẽ về…”

Giọng tôi lạc hẳn đi.

“Mẹ tớ nhờ Lâm Anh thuyết phục chứ gì?!”

Tôi lặng thinh. Lúc nào cũng bị người khác đoán ra được suy nghĩ của mình.

“Cho đến ngày nhận thư thông báo trúng tuyển tớ mới biết có trường tên Columbia International College. Đó là quyết định của mẹ tớ, không phải tớ. Một công việc dù tốt và phù hợp đến đâu nếu thiếu niềm đam mê chắc chắn sẽ không đạt được thành công.”

Phong không nói về sự hoàn thành, mà là sự mãn nguyện. Thành công chỉ là đạt được thứ mình mong muốn, không cứ phải việc lớn lao.

“Choang!”

Chiếc lọ thủy tinh bị khuỷu tay va vào rơi xuống vệ cỏ, nó bị vỡ và những viên bi ào ra, nảy lên, lăn theo nhiều hướng khác nhau. Thế mà vẫn còn một vài viên ở lại. Chúng tôi cố gắng nhặt về, dù không thể nào tìm đủ năm bảy viên nhưng đó không còn là vấn đề nữa, vì cậu ấy đã ở lại.

[Các bạn kỳ vọng gì ở câu chuyện?

Vâng, tôi biết chap này sẽ khiến nhiều người thất vọng vì đa phần các bạn đều chờ đợi điều gì đó từ Vũ, không phải từ Phong. Truyện có lúc lên có lúc xuống, với truyện này dao động ko lớn, càng không có kịch tính, nó chỉ như cuộc sống hằng ngày của 1 cô học sinh 17 tuổi nên không thể hy vọng 1 tai họa hay 1 biến cố lớn. Chap này ở đoạn đi xuống, lẽ đương nhiên khi nó đi xuống mới có chap tiếp theo được đi lên. Tôi viết truyện không chỉ nghĩ kết cho Vũ, tôi viết kết cho tất cả các nhân vật.]

XXXV.

Từ sau Giáng Sinh tới Tết Dương lịch chúng tôi đi học khá nhàn, hầu hết các thầy chưa đưa chương trình kỳ hai vào giảng dạy để học sinh được nghỉ ngơi sau chuỗi ngày thi căng thẳng. Một số bạn trong lớp xin nghỉ đi du lịch cùng gia đình, trong đó có Vũ vì cậu ấy không đến trường.

Mai Mít vẫn còn thắc mắc lý do Phong quyết định ở lại, dò la thông tin từ lớp B1 chẳng ích gì, nó quay sang xét nét tôi, hẳn trong lòng nó không hề muốn Phong đi chút nào. Mặc nó có dụ khị hoặc gán ghép thế nào chăng nữa tôi vẫn kín như bưng bí mật của Phong.

Ai cũng bảo tôi cười nhiều hơn mọi khi.

Chỉ còn hai tiết nữa tan học. Năm nay Tết Dương rơi vào thứ hai nên được thêm ngày chủ nhật, cả lớp hí hửng tổ chức cho buổi liên hoan kết thúc năm. Vũ lúc này mới tới, mang cặp xuống bàn cuối, để ngay trên mặt bàn của Đức.

“Nghỉ gì kĩ thế? Đi du lịch mà không mang bánh trái cho anh em?”

“Nào có đi du lịch, học bục mặt ra đây.”

Vừa nói Vũ cho chân ngồi chen giữa tôi và Đức, tự nhiên như toàn con trai với nhau.

“Vớ vẩn, trước khi thi không học, thi xong học cái gì hả ông nội?”

“Mày nói ít thôi, hôm nay tao về chỗ của tao ngồi. Xéo!”

Cứ như bàn cuối là thánh địa của Vũ vậy, tôi thu gọn sách vở lại.

“Thích ngồi cạnh bà nội Lâm Anh thì cứ nói. Đây nhường.”

Nói cái gì vậy trời? Đang nhét đồ vào cặp thì Đức dồn hết sức ép Vũ dịch sát vào bên trong, chơi trò kì cục khiến tôi không kịp phản ứng xém ngã vào cạnh bàn dãy bên nếu không có người đỡ lại.

Trời ơi! Tôi đang bị ôm!!!!!!!

Khi nhận ra điều đó mặt của người đối diện đã đỏ như gấc, tôi cũng chẳng hơn.

“Mày bị dở à?”

Vũ rút tay về chạy đuổi theo Đức. Hai người đó rượt nhau mấy vòng quanh sân. Số còn lại nhìn tôi. Lệ Quyên quay đi, bạn ấy đứng lên bàn giáo viên thông báo:

“Nhà Vũ có lời mời lớp mình đến ăn liên hoan chiều chủ nhật, lần này hai bác đều có nhà, chúng ta nên mua món quà gì đó, giá trị không lớn nhưng là tấm lòng của cả lớp. Chiều nay tôi và lớp trưởng sẽ đi chọn, bạn nào muốn đi cùng thì tập trung ở trường.”

Thường thì Lệ Quyên vẫn hay tự đi mua, không lẽ có dịp đặc biệt. Thịnh lớp trưởng còn xuống hỏi tôi.

“Lâm Anh không bận thì đi cùng.”

Tiếc thật, tôi cũng muốn nhưng hôm nay cả nhà tổng vệ sinh. Khi Vũ và Đức vào lớp thì mọi chuyện bàn tán chấm dứt. Vũ ngồi cạnh tôi, học tiết Toán và tham gia buổi sinh hoạt. Ấy thế cô chủ nhiệm chẳng nói gì, phạt cũng không.

Ngồi bên cậu tôi chợt nhớ những ngày đầu vào trường của một con bé ngờ nghệch không được chào đón, bị bắt nạt và được bảo vệ. Tôi quả thật rất may mắn khi được làm bạn với Vũ.

“Liên hoan thôi!”

Thịnh dứt lời là cả lớp hò lên thích thú, ở những lớp khác đều dành tiết cuối tổ chức phá cỗ nên không khí ồn ào chẳng kém giờ ra chơi. Đứa nào đứa nấy hớn hở, nhìn nhau toe toét. Vũ còn chần chừ chưa nhập cuộc, đòi mở cặp tôi ra, nhét một miếng giấy trong hộp bút:

“Tối về hẵng đọc, tối mai gửi lại. Dù kết quả là gì thì tôi vẫn chấp nhận.”

Lại là chuyện bạn trai bạn gái, lần này là viết giấy, không phải nói trực tiếp. Tôi đã nói mình chưa muốn nghĩ tới chuyện ấy mà. Có trả lời như thế nào thì cậu ấy có thôi nhắc tới nó nữa đâu.

Sau đó Vũ hòa vào cuộc liên hoan, trét bánh lên mặt tôi như bao người khác. Tới lúc trống đánh gần như tôi chẳng còn mở nổi mắt vì bánh kem nữa.

*

Cả nhà bắt đầu lau dọn từ hai giờ chiều, tôi được phân nhiệm vụ dọn dẹp phòng của mình, sân phơi và cọ nhà vệ sinh, làm xong sớm thì lên nhà anh Sơn dọn giúp, ăn cơm tối luôn. Chốc chốc tôi liếc đồng hồ dù mang quần áo ngủ tới. Không hiểu sao cái hộp bút cứ ám ảnh tôi mãi, nhiều lúc anh gọi mấy lần mới thưa. Đến mười giờ, cuối cùng tôi quyết định dắt xe về dẫu cả anh và chị dâu không đồng ý.

Về tới nhà, tắm rửa xong tôi lại leo lên giường cố gắng nằm ngủ. Cả ngày lao động vinh quang mà không tài nào chợp mắt nổi. Ánh đèn bên ngoài hắt vào đủ để nhìn thấy vị trí cặp sách, tôi cứ nhăm nhăm nhìn vào đó.

Có lẽ chỉ là cách diễn đạt khác, nên trùm chăn ngủ hơn, cậu ấy cứ thế này tôi biết phải làm sao?

Suy cho cùng tôi không thắng nổi sự tò mò bật dậy, mở ba lô lấy hộp bút ra, cầm đèn pin soi. Một mảnh giấy mà người gửi run run, người đọc cũng không thể bình tĩnh.

“Lâm Anh ngủ đi cháu.”

Giọng bà nội khiến tôi giật mình làm rơi cả điện thoại và mảnh giấy, cứ như ăn trộm. Tôi vội vàng trở lại giường, nhắm mắt ngủ, khi nghe thấy tiếng ngáy đều đều mới dám giở tờ giấy ra.

Có một dòng chữ khá dài, viết in hoa bằng bút bi đen ngòi to.

“ĐÃ CÓ TÔI TRONG NỖI NHỚ CỦA LÂM ANH CHƯA?”

Nó không phải một câu khẳng định, càng không phải câu đề nghị, nó khác hoàn toàn những lần trước, nó… chỉ là một câu hỏi mà thôi. Tôi có linh cảm không tốt, nhói lên trong ngực, đến nỗi mà nước mắt lại chực trào.

XXXVI.

Cả lớp hẹn tập trung ở nhà Vũ từ bốn giờ, nhìn chiếc vòng trên tay rất lâu, tôi còn muốn kéo dài thời gian nữa, như thể dự liệu một chuyện gì đó quan trọng lắm. Điện thoại reo inh ỏi, bố mẹ cho phép đi rồi mà tôi vẫn còn chần chừ.

“Con Chun hả? Nó ở nhà có làm gì đâu.”

Cho đến khi ông nói rõ to trong điện thoại tôi mới giật mình.

“Này, điện thoại có không dùng, sợ nó cũ hả?!”

Ông áp cục gạch của mình vào sát tai cháu gái, để mức âm lượng to nhất. Hic, tôi cố ý không nghe chứ có phải sợ cũ máy đâu.

“…A lô.”

“Lâm Anh sao chưa tới?”

Tôi nghe thấy tiếng các bạn cười đùa qua điện thoại, ở đó không khí hẳn náo nhiệt lắm.

“À ừ… Tớ sắp đi đây.”

Giọng cậu ấy đang rất mong chờ thì phải, điều đó càng khiến tôi bất an hơn.

“Thằng Phong đang trên đường, tôi dặn nó qua đón Lâm Anh luôn.”

Vũ vẫn luôn quan tâm tôi như vậy.

“Không… không cần đâu. Tớ đến ngay bây giờ.”

Phải mất tới hai mươi giây tôi mới nhận ra cuộc gọi chưa kết thúc. Có phải sẽ xảy ra chuyện gì nên Vũ muốn Phong đưa tôi đến?

Sau thì gần sáu giờ tôi mới dám tới, trong lòng mang nỗi lo lắng khó tả. Khi vào tới cổng khách sạn, bác bảo vệ chỉ vào sảnh lớn. Ăn liên hoan đâu cần tổ chức long trọng như thế? Không, chắc vì nhà Vũ có điều kiện, hơn nữa hôm nay kết thúc năm, sự kiện lớn đáng để ăn tiệc, phải rồi. Tại tôi nghĩ quá lên thôi.

Vào đến sảnh, tôi gặp rất nhiều người quen, những cậu gọi Vũ là đàn anh, một số bạn cùng khối, các anh chị khóa trên, kể cả Hải Yến, rất nhiều bạn bè của Vũ, cái suy nghĩ đó lại dấy lên trong tôi, nỗi lo sợ ngày một lớn. Hôm ấy mẹ Vũ đã nói với Phong về dự định nào đó, cô Khánh cũng nói rằng nếu Phong nhập trường mới sẽ có bạn đi cùng, chẳng lẽ…

“Lâm Anh là con bé này cô ơi. Vũ mất ăn mất ngủ vì nó bao ngày bao đêm.”

Vừa trông thấy tôi Đức đã kéo vào câu chuyện của mình, nhưng lần này có cả bố mẹ Vũ. Bữa trước cô còn hỏi Lâm Anh là ai? Rõ là không khảo đã có người xưng danh hộ.

“Cháu… cháu chào cô chú.”

Tôi cúi sát người y như nữ tỳ trong phim bộ cổ trang. Đức đùa không đúng người đúng cảnh chút nào. Bố Vũ nghiêm nghị đến nỗi tôi thấy mình bé nhỏ như con kiến.

“Cảm ơn cháu, Lâm Anh. Kể từ ngày Vũ nhà cô ngồi cạnh cháu, nó ngoan lên trông thấy.”

Thì ra cô biết tôi từ lâu rồi, người mẹ luôn gọi điện kiểm tra Vũ đang ở đâu như thế thừa biết, chỉ là cô không xét tới.

“Sức mạnh tình yêu đó cô.”

Tôi mong có thể lấy khẩu trang bịt miệng Đức ngay lập tức. Cậu ta hễ mở miệng là yêu mới chả đương.

“Không phải đâu ạ, Vũ và cháu…”

“Ha ha, cô không cấm chuyện yêu đương của mấy đứa, mà cấm chẳng được. Miễn sao các cháu giúp nhau đi lên.”

Chắc bởi tôi lúng túng, ngây ngô, có nói cũng không giải thích ra hồn, giống như đang thừa nhận vậy, nên cả hai cô chú cười, chú ấy còn vỗ vai tôi:

“Vũ sang bên kia rồi, cháu nhớ giữ liên lạc với nó nhé.”

“…”

Lần thứ hai trong đời tôi thấy mình ngạt thở. Mọi thứ trước mặt, tất cả trở thành bức tranh trắng đen vô vị, chẳng khác cơn mưa rào đổ ập xuống mình tôi.

Ai đó làm ơn nói rằng đó không phải sự thật. Làm ơn nói rằng, cũng như Phong, cậu ấy sẽ chọn ở lại. Chân tôi bước hụt, chưa bao giờ tôi hình dung tới chuyện Vũ sẽ đi, không thể tin được.

“A! Lâm Anh đến rồi.”

Thế mà cậu ấy còn ra vẻ không hề có chuyện gì, cớ sao lại để tôi là người biết cuối cùng chứ, à không, nếu bố cậu không nói tôi sẽ chẳng biết. Tim tôi rung lên những nhịp đập đau đớn, như người ta đem xát muối, rồi nó được trở lại bình thường, và lại bị xát muối.

Tôi đã không thể khóc được nữa, tay bám víu dọc đường chỉ quần, cố gượng cười chào Vũ, rồi bước đi, bước nhanh nhất có thể, để thoát ra khỏi cơn ác mộng này.

“Phong, mày giúp tao nói chuyện với bạn ấy.”

“Tớ không cần ai hết!”

Tôi đã làm ảnh hưởng tới buổi chia tay của Vũ. Mặc kệ, giờ tôi chỉ biết chạy thẳng về phía trước, đến đâu thì đến, ra sao thì ra. Các cậu độc ác lắm, tưởng tớ là con ngốc mà hết người này đến người kia an ủi là nguôi ngoai được ư?

Tại sao không cho tớ biết, tại sao cứ tỏ ra vui vẻ, sao cứ lặng thầm nhìn tớ đi chung đường với Phong, khóc vì Phong, đau vì Phong thôi chứ? Sao không nói cho tớ biết cậu mới là người thực sự ra đi?

Tôi chạy về đến nhà thì khóc nức nở, ai nói gì đều không nghe. Vũ làm hòa chỉ vì sẽ không ở bên tôi nữa, cậu ấy gọi rất nhiều món ở quán ăn vặt chỉ vì sẽ không thể tìm thấy chúng ở nơi khác, học tiếng Anh suốt những ngày qua chỉ vì sẽ giao tiếp ngôn ngữ khác, tại sao tôi lại ngu ngốc không nhận ra điều đó.

“Lâm Anh đừng nghĩ về quá khứ mà quên mất hiện tại.”

Đến bây giờ tôi mới nhớ tới câu nói của Vũ ngày nào. Tôi ghét mình lắm, đã hững hờ với thời gian giữa tôi và cậu, mà nào có biết Vũ cũng là một phần niềm vui, nỗi buồn của mình.

Cậu ấy mới có mười bảy tuổi, non nớt lắm, sang bên ấy sẽ sống làm sao?

“Xe đạp đâu hả cháu? Mất rồi hả?”

Tôi rúc vào xó nhà khóc tu tu. Nếu chỉ đơn giản như mất một thứ gì đó thì tôi đã không tổn thương hơn thế này.

“Bạn con tìm kìa. Lớn rồi chứ còn bé bỏng gì đâu. Mau, không bạn nó cười.”

Mẹ tôi lấy khăn mặt ghì vào mặt tôi y như hồi bé.

“Con không muốn gặp ai hết.”

Tôi chạy lên tầng khóa trái cửa khi thấy Vũ cùng chiếc xe đạp của mình. Tôi không cần cậu ấy dỗ dành để rồi mai bỏ đi.

Vậy mà mẹ lại lấy chìa mở cửa cho cậu ấy.

“Bạn đi năm, sáu năm nữa mới về, không nói chuyện sau này hối tiếc.”

Mẹ khép cửa lại để Vũ vào trong. Mẹ từng không muốn tôi chơi với Vũ cơ mà. Tiếng cửa nhẹ nhàng đóng, bước chân Vũ rất khẽ, có tiếng thở dài là nghe rõ.

“Thằng Phong nói đúng thật, nó bảo Lâm Anh sẽ chạy một mạch về nhà.”

Tôi áp hai tay lên tai, cậu ta nói gì thì nói, đi lượn vòng quanh phòng muốn làm gì thì làm.

“À, tờ giấy hôm qua tôi hỏi Lâm Anh đâu rồi? Trả lại tôi đi.”

Tôi thò tay vào trong túi, cầm tờ giấy vò cho nát hơn và ném thẳng vào góc tường. Vũ nhặt lên, gỡ ra cẩn thận bằng vẻ mặt đầy hy vọng. Tôi thương cậu ấy lắm, chỉ muốn nhào đến ôm thật chặt.

Nhưng làm gì có câu trả lời vì tôi đâu đã viết.

“Tình cảm của thằng Phong với Lâm Anh đáng ghen tỵ thật đấy. Haiz…”

Thế là Vũ đứng lên, tiến về phía cửa. Cậu định bỏ đi dễ dàng thế ư? Nỡ gạt hết những tình cảm dành cho tớ ư? Cậu còn ngồi dưới mưa đợi gặp tớ, hát cho tớ nghe trước lớp, cho tớ mượn áo, cứu tớ nữa mà? Cậu cho những sự cố gắng đó đi đâu mất rồi?

Tôi gào lên như một đứa trẻ con:

“Tớ chưa trả lời chứ tớ có nói không đâu?! Là do bút hết mực, là do tớ chưa có thời gian, là tớ lười viết, tớ sợ, được chưa?”

Tôi gào đến khàn cả tiếng, càng về cuối câu càng nói thật. Vũ nhìn bàn học với nắm bút nhét đầy trong cốc của tôi phì cười. Cậu cười cái gì chứ? Hay ho đến nỗi cười được ư?

Cậu ấy ngồi xuống cùng, nắm chặt chiếc vòng trên tay tôi rồi trượt lên cầm tay đặt lên ngực trái của mình, và ôm tôi rất chặt. Giờ thì tôi đã biết, ở đường chạy hôm ấy, người đứng ở đích để tôi vướn tới không chỉ là Phong.

“Chỉ cần trong nỗi nhớ của bạn có tôi, thì một thằng Phong hay cả trăm thằng Phong, kể cả nó chuyển tới ở cạnh nhà Lâm Anh đi nữa, khi tôi trở về, tôi biết bạn sẽ luôn công bằng.”

Tôi vòng tay đáp lại cái ôm từ Vũ, rất lâu, để khoảnh khắc này dệt lên kỉ niệm.

“Không đến nỗi Vũ này đi mất tăm luôn đâu. Thời đại nào còn lo cắt liên lạc?!”

Tôi vẫn nghe trái tim cậu ấy đập gấp gáp như lần đầu tiên áp tôi vào người.

“Nhưng gọi điện thoại quốc tế đắt lắm, còn khác nhau về giờ giấc…”

Một lần nữa tôi để nước mắt làm ướt áo Vũ.

“Tôi sẽ gọi, sẽ căn thời giờ, tôi sẽ bắt Lâm Anh chat webcam cho tôi nhìn mặt mỗi ngày. Tôi không để thằng Phong có thời cơ nào hết.”

Vũ siết chặt hơn, cả người tôi run rẩy trong vòng tay của cậu ấy.

Tớ hứa, tớ hứa sẽ công bằng.

*

Chúng tôi vào kỳ hai, còn Vũ dừng việc học văn hóa trở lại Hà Nội thăm hỏi họ hàng, cũng để tập trung cho Tiếng Anh. Cậu sẽ học tiếp trung học và theo khóa học đào tạo Quản trị Khách sạn nơi đất khách quê người. Bên cạnh đó gia đình khuyến khích để Vũ phát triển khả năng ẩm thực phục vụ việc quản lý nhà hàng sau này. Cậu ấy đi theo con đường du học nhưng chắc chắn sẽ trở về đóng góp cho đất nước.

Ngày Vũ bay, Phong có rủ tôi ra sân Nội Bài cùng, vì gia đình mẹ cậu cũng đi. Vũ sang bên ấy còn có thể nhờ vả cô Khánh nên mọi người an tâm hơn.

Tôi có theo đi cùng nhưng không dám vào trong gặp. Mẹ Vũ thậm chí còn nhờ người khác khóa ngoài cửa để không tới được vì không muốn cậu con trai mới mười bảy tuổi phải thấy cảnh khóc lóc chia ly.

Điện thoại của tôi không có cuộc gọi hay tin nhắn nào, tôi biết không vì Vũ không muốn gặp mặt lần cuối mà bởi chúng tôi đã có đủ niềm tin.

Đến giờ máy bay cất cánh tôi mới dám lôi một mảnh giấy nho nhỏ viết rằng: “Hẹn gặp lại.”

Suốt quãng đường trở về, Phong và tôi ngồi cùng hàng ghế sau. Tâm trạng của cậu chẳng khá hơn người đi. Cậu ấy lựa chọn ở lại và chấp nhận đánh đổi mẹ cùng em gái, cả người bạn thân. Tuy không thể hiện nhưng tôi biết Phong nhớ mẹ lắm, cô Khánh đã thất vọng rất nhiều khi cậu không theo. Tôi đưa tay mình len vào những ngón tay cậu, ngồi sát sịt, không hở ra bọng khí nào.

Khi về tới nhà, Phong đã ngủ gục trên vai tôi. Cảm ơn trời vì tôi có thể ở bên lúc cậu yếu lòng nhất.

*

* *

Lên lớp mười hai, tôi đủ điều kiện vào A1, cùng lớp Phong. Đó là mơ ước lớn lao từ suốt những tháng ngày ôn luyện vào THPT Hùng Vương của tôi. Cả nhà mừng lắm, tuy nhiên mẹ tôi không cho hai đứa đi học chung nữa. Mẹ bảo con gái đi với con trai nhiều dễ mang tiếng, có là bạn từ thuở lọt lòng cũng phải giữ khoảng cách, vào được đại học rồi mới được có bạn trai.

Mẹ nói vậy nhưng ở trên lớp tôi và Phong vẫn thường đi cùng nhau, mẹ biết thế nào được. Mai Mít còn cho tôi ăn khao chuyện giữa nó với cái cậu ngồi bàn trên. Yến thì thường kéo tôi đi ăn cùng khi có người theo đuổi.

Tôi vẫn giữ liên lạc với các bạn lớp cũ, ở bảng tin cuối lớp còn giữ nguyên dòng chữ: “Chào mừng thành viên thứ bốn chín và năm mươi của 11B3” cách đây đúng một năm.

Hải Yến chơi thân với Lệ Quyên nên dần dần bạn ấy đã nói chuyện lại với tôi. Trong tôi Quyên vẫn luôn là người hùng sẵn sàng bênh vực kẻ yếu. Thi thoảng Quyên hỏi tôi về Vũ, hai người ấy thường hay chat webcam đều đều. Chắc Quyên không biết kể từ ngày cuối cùng gặp nhau đến giờ, tôi chưa từng được nghe giọng cậu ấy nói, tiếng cậu ấy cười…

Mọi người đều được nói chuyện với Vũ, trừ tôi, dù cậu ấy đã hứa. Nhiều lúc ngồi học với Phong, điện thoại của Phong sáng đèn vì tin nhắn từ Vũ, tôi không khỏi tủi thân. Duy nhất một lần, Phong bấm nút gọi và áp vào tai tôi.

“Tút… tút… Gọi tao gì vào giờ này hả? Nhớ quá à?”

Tôi bối rối tắt máy trả lại Phong. Sau dịp đó chẳng còn cơ hội nào khác.

XXXVII.

Cách đây lâu lắm rồi, cậu bạn nhỏ của tôi đã đi và cũng đã trở lại bên cạnh tôi. Có một cậu bạn khác, từng học với tôi duy chỉ một kỳ lớp mười một, cậu ấy đi học xa, mang theo đó lời hứa.

Một ngày mặt trời mọc, rồi lại lặn, cuộc sống vẫn cứ yên bình như thế, tôi vẫn đợi Vũ thực hiện cuộc cạnh tranh của mình.

Không biết ở nơi xa xôi như thế, cậu có còn nhớ đến con bé này không, nhưng mỗi khi có người hỏi: "Thời học sinh, Lâm Anh có kỉ niệm nào đáng nhớ không?"

Tôi luôn nói rằng: “Có tận hai tình yêu ngốc xít.”

Một người mà đi bất cứ đâu, làm bất cứ điều gì tôi đều thấy hình ảnh quen thuộc của cậu và tôi,

Một người mà cho dù biết kết quả thế nào cũng sẽ không từ bỏ.

Hà Nội, 2014.

[Còn các bạn, có kỉ niệm nào đáng nhớ không?


Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.