Duck hunt
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen teen - Chàng hoàng tử cải trang - trang 2
Tôi bắt đầu xua đuổi đi ý nghĩ đó, tôi biết người chủ của gia đình Kim hùng mạnh có thể làm bất cứ điều gì… chỉ cần duy nhất một bàn tay, ông ta có thể làm cho Yunho đau đớn khôn xiết, hoặc tệ hơn là có thể tiêu diệt Yunho, làm cho anh biến mất mãi mãi!

Nhưng ông ta sẽ không làm điều đó phải không? Ông không có quyền làm tổn thương Yunho? Ông ta cũng không tán ác đến mức sẽ làm điều đó… nhưng tôi không biết phải làm gì? Ông ta cũng có thể trở nên tàn ác sau khi biết chuyện về Yunho, ông ta là người bí ẩn chưa từng xuất hiện, những người được nói chuyện với ông ta cũng chỉ nhìn thấy lớp mặt nạ bao phủ bên ngoài khuôn mặt. Không ai được nhìn thấy khuôn mặt thật của ông ta ngoại trừ người quản gia già trung thành của ông, và tất nhiên người quản gia đó không được phép đi đâu khỏi căn nhà khổng lồ đó.

Tiếng gõ cửa khiến tôi thoát khỏi những suy nghĩ đáng sợ vừa rồi, anh trai tôi đang đứng đó, một tay giữ nắm cửa, một tay bưng chén gì đó, anh mỉm cười với tôi: “Sữa dừa nóng đặc biệt đây, nó sẽ giúp em bình tĩnh lại!”

Tôi cầm lấy chén và nhìn nó, anh đã làm món sữa dừa nóng nổi tiếng với một lớp kem ở trên cùng các mảnh so-co-la nhỏ… Tôi khẽ cười, giữ chặt chén sữa trong tay, nhìn anh với những giọt nước mắt còn đọng lại: “Hyung… ông ta sẽ không làm anh ấy bị tổn thương chứ?”

Anh nhìn tôi: “Ai làm tổn thương ai cơ?”

“Người chủ gia đình… ông ta sẽ không làm Yunho bị tổn thương phải không?”

“Cái gì? Tại sao?”

Tôi nhìn anh và nhấp một chút sữa dừa nóng: “Em chỉ sợ ông ta sẽ làm vậy”

“Đừng lo lắng Jae à… Anh chắc ông ta sẽ không làm vậy đâu… chẳng có lý do gì để làm vậy cả”

Tôi mỉm cười một chút nhưng thực sự cảm thấy như sắp khóc đến nơi. Tôi không thể nói với anh về những chuyện đã xảy ra với người chủ gia đình, có chúa mới biết những gì ông ta sẽ làm với tôi hoặc với Yunho… vì vậy tôi phải cố che giấu cảm xúc của mình và gượng gạo nở một nụ cười với anh trai tôi.

“Đừng cười giả tạo như vậy Jae à, em đừng nói dối anh nữa … chuyện gì đã xảy ra?”

Tôi nhìn xuống: “Em không thể nói với anh được”

Anh thở dài: “Được rồi… nhưng đừng lo lắng, anh chắc rằng Yunho sẽ không sao đâu”

Tôi gật đầu, ngồi vào lòng anh, giống như ngày xưa khi còn là một cậu bé, mỗi khi sợ hãi tôi luôn chạy tới phía hyung và ngồi vào lòng anh. Còn ai, luôn luôn làm cho tôi một chén sữa dừa còn nóng…

“Anh à…”

“Hmmm?”

“Không ai có thể tự kiểm soát được trái tim mình, nhất là với người họ yêu phải không?”

“Tất nhiên, không ai có thể kiểm soát được tình yêu Jae à”

Tôi gật đầu, uống nốt chỗ sữa dừa còn sót lại cuối cùng. Tôi nhìn anh và nói: “Em muốn về… chắc anh ấy đang lo lắng cho em lắm”

“Đêm nay ở lại đây đi… không cần lo lắng cho người yêu của em… cậu ấy không sao đâu”

Tôi nhìn anh, đỏ mặt khi anh nhắc đến hai từ “người yêu”… nhưng Yunho là người yêu của tôi và không còn gì hạnh phúc hơn khi được ở trong vòng tay anh ấy.

Anh mỉm cười: “Đi nào, bữa tối đã sẵn sang rồi!”

Chúng tôi bước xuống cầu thang, vào phòng ăn với các món ăn đã được dọn sẵn trên bàn. Tôi và anh trai mình ngồi ăn cùng nhau, anh luôn miệng đảm bảo rằng Yunho sẽ ổn, nhưng tôi không chắc chắn mình có ổn không khi thiếu anh một đêm…

Sau khi ăn, anh nhìn đồng hồ: “Jae à, anh phải đi ngay bây giờ vì giúp bạn em đấy… nhưng anh có thể hoãn lại cũng được”

“Anh đi đi… anh phải giúp cậu ấy, đừng lo lắng cho em, em đang định ngâm mình trong bồn tắm và đi ngủ sớm sau khi gọi điện cho Yunho mà!”

Anh mỉm cười: “Được, vậy anh đi nhé!” – anh bước ra ngoài sau khi hôn lên trán tôi.

Tôi từ từ đứng lên, trở lại phòng mình. Tôi mở nước nóng đầy bồn tắm và bước vào, một tiếng sau, tôi tắm xong cũng là lúc nước đã nguội lạnh. Ra khỏi phòng tắm, tôi mặc quần áo, nằm xuống giường, lấy một chiếc điện thoại khác (Jae có rất nhiều điện thoại, nhưng khi chuyển ra ngoài sống cậu chỉ dùng cái mình thích nhất) và gọi cho Yunho:

“Alo?”

“Yunho à, là em đây”

“Jae à… trời ơi, có biết anh lo cho em thế nào không?”

“Xin lỗi anh, nhưng có một chuyện đã xảy ra ngoài ý muốn”

“Chuyện gì xảy ra vậy? Em ổn không?”

“Vâng, chỉ là chuyện gia đình thôi!”

“Ồ… ừ… bây giờ em đang ở đâu?”

“Ở nhà của ba mẹ, em sẽ ở lại đây đêm nay”

“Nhưng anh sẽ nhớ em lắm”

“Em cũng sẽ rất nhớ anh”

“Em đã ăn tối chưa?”

“Rồi, em cũng vừa tắm xong”

“Ừ… vậy thì tốt”

“Yunho… hôm nay không có gì kỳ lạ xảy ra với anh chứ?”

“Em đang nói về chuyện gì vậy Jae?”

“Không có gì… thôi quên nó đi”

“Em chắc chứ?”

“Không có gì đâu … Chắc tại em lo lắng quá nhiều nên mới thế”

“OK, vậy khi nào em về?”

“Ngày mai… em nghĩ vậy”

“Yah, tốt hơn là ngày mai và giúp em tìm lại bản thân mình”

“OK, ngủ ngon nhé”

“Ngủ ngon, anh yêu em”

“Em cũng yêu anh!”

Tôi cúp máy và khẽ thở phào, anh ấy vẫn ổn, mọi thứ vẫn tốt chưa có gì phải lo lắng cả. Trời ơi, tôi thật sự nhớ Yunho quá…

Chapter 11: Đấu tranh cho tự do (Phần 1)

Tôi thức giấc, ngước nhìn xung quanh, vẫn ở nhà của ba tôi. Anh trai tôi ngồi bên cạnh giường với một nụ cười: “Anh, buổi sáng tốt lành nhé!”

“Chúc em buổi sáng tốt lành!”

Tôi ngồi trên giường, anh đưa cho tôi một chiếc khăn: “Rửa mặt đi!”

Tôi bước ra khỏi giường, đi ngay vào phòng tắm. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, đi ra vẫn thấy anh đang ngồi trên giường với một nụ cười, tôi lại gần phía anh và ngồi xuống: “Ba ở nhà hả anh?”

“Không, ba tới Londonđể giải quyết một số chuyện kinh doanh quan trọng, nhưng chắc vài ngày nữa sẽ về”

Tôi gật đầu, tốt hơn là đừng để ba nhìn thấy tôi trong bộ dạng này, tôi nhìn anh: “Anh có thể đưa em về căn hộ của em được không?”

“Đương nhiên rồi, ăn sáng xong chúng ta sẽ đi”

Tôi gật đầu, xuống nhà cùng ăn sáng với hyung. Anh lái xe đưa tôi về sau khi chúng tôi ăn cùng nhau. Tôi bước lên cầu thang, mở cửa và nhanh chóng thay quần áo, chuẩn bị sách vở. Lúc bước ra đã thấy Yunho chờ tôi ngoài cửa.

Yunho nhìn tôi và mỉm cười, anh ấy ôm tôi, khẽ thở dài: “Anh rất vui vì em đã quay lại”

Tôi mỉm cười, thoải mái vô cùng khi được ở trong vòng tay anh : “Hôm qua em đã rất sợ… em…”

Tôi không nhận ra mình đang thổn thức, nhưng anh ôm tôi thật chặt và thì thầm vào tai: “Đừng khóc, anh sẽ luôn ở bên cạnh để bảo vệ em”

Tôi mỉm cười, cố lấy lại bình tĩnh khi nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang, thì ra là Junsu và Yoochun. Junsu chạy đến tôi: “Hyung! Hôm qua em đã rất lo, anh ở đâu vậy?”

Tôi nhìn Yoochun: “Tôi có một số việc gia đình … xin lỗi đã làm các cậu lo lắng”

“Jae à… mọi thứ vẫn ổn chứ?”

“Ừ, không có gì đâu!”

“OK, tôi nói chuyện với cậu được không?”

Tôi gật đầu, Yoochun kéo tôi đi tới một nơi khác: “Về ngày hôm qua…”

Tôi đi với Yoochun, quên mất cuộc gặp của anh trai tôi và Yoochun vào ngày hôm qua cùng người được gọi là vị hôn thê của cậu ấy.

Tôi đi cùng Yoochun, trong khi những người khác đi bên kia đường để chúng tôi có khoảng thời gian riêng tư để nói chuyện.

Hồi tưởng lại:

Yoochun thở dài, nhìn vào cánh cửa trước mặt mình, một phút do dự, nhưng cuối cùng anh đã gõ cửa. Một người hầu gái trẻ ra mở cửa, đưa anh tới phòng khách – nơi có ông chú của anh cùng đứa con gái xấu xí của ông ta, anh nhìn họ: “Đêm nay tôi muốn hẹn hò với Eun Hee”

Hai cha con họ lộ rõ vẻ bang hoàng, trong khi Yoochun nhìn vị hôn thê của mình: “Thay đồ đi, chúng ta sẽ tới câu lạc bộ đêm”

Eun Hee đứng dậy đi vào phòng để thay đồ, nhưng vẫn không tin vào những gì đang xảy ra ngay bây giờ, Yoochun nhìn chú của mình: “Không giống những gì chú nghĩ đâu, bạn cháu muốn gặp cô ấy… đó là tất cả “

Chú của Yoochun nhếch mép cười: “Chú không quan tâm, dù sao cuối năm hai đứa cũng sẽ phải kết hôn”

Yoochun thở dài, muốn chết ngay được nhưng vẫn giữ hi vọng nhỏ nhoi trong trái tim rằng kế hoạch sẽ thành công, trong tâm trí anh biết rằng anh đưa cô gái kia đến câu lạc bộ đêm tối nay để anh trai của Jaejoong gây sự chú ý với cô ta và tán tỉnh cô.

10 phút sau, Eun Hee bước xuống cầu thang với một chiếc váy ngắn, áo quay và giày gót cao. Tất nhiên, trong mắt Yoochun cô ta chỉ như một con điếm rẻ tiền, thậm chí anh còn không thèm nhìn tới.

Họ cùng nhau đi ra xe của Yoochun, khi cô ta tỏ ý muốn ngồi ghế bên cạnh anh, Yoochun nhìn cô ta: “Cô ngồi ở phía sau đi!”

Cô ta nhìn anh, rồi quay lại và ngồi ở phía sau, Yoochun lái xe đến câu lạc bộ đêm với tốc độ rất nhanh và hoàn toàn không nói chuyện với cô ta khi ở trong xe. Yoochun đậu xe phía trước câu lạc bộ, đi bên cạnh cô ta nhưng vẫn im lặng, anh bước vào quán bar, gọi một chai Vodka và ngồi uống rượu. Eun Hee ngồi bên cạnh Yoochun, nhìn anh và nói như ra lệnh: “Gọi đồ uống cho tôi!”

Yoochun hành động như anh không nghe thấy cô ta nói gì, tiếp tục uống rượu trong ly của mình. Đột nhiên, một cô gái lại gần Yoochun và cũng gọi đồ uống giống hệt anh, Yoochun mỉm cười và nhìn cô ấy: “Chào người đẹp!”

Cô gái đó cũng nhìn Yoochun và mỉm cười, anh tự mãn và bắt đầu tán tỉnh cô ấy mà không thèm chú ý gì tới Eun Hee. Trông cô ta như muốn giết chết cô gái kia với ánh nhìn của mình. Cô gái kia để lại số điện thoại cho Yoochun, hôn lên má anh và bỏ đi.

“Tại sao anh lại tán tỉnh cô ta? Em là vị hôn thê của anh cơ mà! Nếu anh muốn có thể tán tỉnh và ve vãn em”

Yoochun không trả lời, thậm chí không thèm nhìn cô ta. Anh lại gần một cô gái khác đang uống rượu bên cạnh bắt đầu tán tỉnh cô ấy, thậm chí còn hôn lên môi cô, anh cảm thấy như sắp chết và ước gì cô gái này là Junsu nhưng điều đó không thể. Cũng như cô gái đầu tiên, cô này cũng để lại số điện thoại và bỏ đi.

Eun Hee điên lên, cô bước lại gần và vỗ vào mặt Yoochun: “Anh đừng có tán tỉnh mấy con điếm kia, có nghe tôi nói không?”

Yoochun chẳng thèm đáp lại, anh nhìn cô ta, cười khẩy và bước vào sàn nhảy, Eun Hee cứ nghĩ rằng Yoochun muốn khiêu vũ cùng cô nên chạy theo anh nhưng khi họ đến sàn nhảy, Yoochun nhìn quanh, bước tới bên cạnh một cô gái và hôn lên tay: “Em sẽ nhảy cùng anh chứ? Người phụ nữ của anh!”

Cô gái mỉm cười, bắt đầu nhảy cùng Yoochun và cố tình đụng chạm cơ thể vào anh. Eun Hee như muốn giết cả hai người, cô ta bị coi như đồ bỏ đi và cô biết rằng Yoochun là làm điều này để cô hủy hôn, nhưng cô ta sẽ không bao giờ làm điều đó! Cô muốn có tiền, nên dù thế nào cũng sẽ phải kết hôn với Yoochun.

Eun Hee bước lại phía Yoochun và đẩy cô gái đó: “Con điếm! Bỏ bàn tay của mày ra khỏi anh ấy ngay”

Cô gái nhìn Eun Hee và tát lên mặt cô ta: “Ở đây mày mới là con điếm! Anh ấy không cần mày, một người mù cũng biết điều đó nữa là…”

Eun Hee nhếch mép cười: “Được thôi, tao không quan tâm anh ấy có thích hay không! Tao là vị hôn thê của anh ấy và cuối năm bọn tao sẽ kết hôn”

Yoochun cười tự mãn, kéo cô gái lạ kia vào vòng tay mình và hôn lên môi cô. Cô nàng kia cũng không ngần ngại, hôn Yoochun say đắm mặc kệ Eun Hee vẫn đứng đó nhìn với nỗi tức giận ngày một tăng dần.

Eun Hee quay lại quầy bar ngồi, gọi một ly rượu và nhìn Yoochun nhảy cùng cô gái lạ kia.

Đột nhiên, Eun Hee cảm thấy một cảm giác nhẹ nhàng trên vai mình, cô quay lại, thấy một chàng trai trẻ, trông có vẻ lớn hơn cô vài tuổi đang nhìn cô và mỉm cười: “Tôi có thể biết tại sao một cô gái xinh đẹp thế này lại tức giận không?”

Eun Hee nhìn chàng trai đó, đôi mắt cô mở to ngay lập tức khi nhận ra người đang đứng trước mặt là con trai của một trong những gia đình quyền lực nhất – gia đình họ Kim! Anh là Kim Jin Ho.

Eun Hee mỉm cười ngọt ngào với anh: “Chú của tôi muốn tôi phải lấy con trai của ông ta, giờ chỉ phải có một ai đó đồng ý lấy tôi thì mọi chuyện mới thay đổi được”

Kim Jin Ho mỉm cười và ngồi xuống bên cạnh cô: “Lại đây, người anh họ của em không quá tệ chứ?”

“Anh thấy người đang nhảy cùng cô gái tóc vàng kia chứ?”

“Nghĩa là anh ta là một tay chơi, ngủ với những cô gái tóc vàng hàng ngày sao?”

“Có thể anh ta là người như vậy đó”

“Em đang đùa phải không?”

Eun Hee lắc đầu và thở dài: “Anh ta đến nhà em và nói muốn hẹn hò với em một đêm, nhưng anh ta lại mang em đến đây và bỏ mặc em… thậm chí tán tỉnh các cô gái khác trước mặt em như thể em là người vô hình vậy”

Kim Jin Ho lắc đầu: “Anh ta bị mù sao? Sao lại phớt lờ một cô gái xinh đẹp như em để tán tỉnh mấy cô nàng rẻ tiền kia chứ?”

Eun Hee khẽ mỉm cười, có thể kế hoạch của cô đã khiến Kim Jin Ho mủi lòng, và cô sẽ là cô gái may mắn nhất trên thế giới! Cô có thể tắm trong tiền nếu cô ta muốn!

Eun Hee bắt đầu khóc: “Và ông ấy buộc tôi phải lấy anh ta, chỉ vì tôi nghèo nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ mua được tôi bằng tiền”

Kim Jin Ho mỉm cười và hỏi số của cô ta, Eun Hee cho anh số điện thoại và bắt đầu để trò chuyện, kể lể cho anh những đau khổ mà Park Yoochun đã gây ra cho cô ta. Để Kim Jin Ho nghĩ rằng cô ta thật trong sạch và vô tội mà không hề biết sự thật rằng chính Yoochun mới là người bị ép kết hôn với cô ta.

Eun Hee tiếp tục giả vờ đáng thương, cố gắng làm cho Kim Jin Ho thấy thương xót cho cô ta. Đến lúc cô ta cảm thấy một cánh tay mạnh mẽ kéo mình đi, Yoochun nhìn cô ta : “Đừng tán tỉnh thằng nào khác vì cô là vợ chưa cưới của tôi! Tôi sẽ khiến cuộc sống của cô là địa ngục”

Eun Hee cố gắng vùng vẫy thoát khỏi tay Yoochun: “Để tôi yên”

“Ồ không, Lily muốn về nhà nên chúng tôi phải đi ngay bây giờ”

“Lily là ai?”

“Người yêu của tôi đêm nay. Cô ấy sẽ ngủ ở nhà tôi!”

“Cái gì?”

“Không nghe tôi nói gì sao? Bây giờ thì đi mau!”

Yoochun kéo Eun Hee ra khỏi câu lạc bộ, ném cô vào ghế sau trong khi anh và Lily ngồi ghế trước không ngừng tán tỉnh nhau. Yoochun lái xe đến nhà chú mình và dừng lại: “Đến địa ngục rồi mau xuống đi, đồ chó cái như cô đừng tán tỉnh thằng nào sau lưng tôi, nếu không cô sẽ phải hối tiếc đấy!”

Chapter 12: Đấu tranh cho tự do (Phần 2)

Yoochun lái xe bỏ đi và dừng lại trước câu lạc bộ đêm đó một lần nữa: “Ra ngoài đi!”

“Tại sao chứ?” – Lily ngỡ ngàng hỏi lại.

“Cô sắp làm tôi phát bệnh rồi đấy. Ra ngoài mau”

“Đồ ngớ ngẩn!” – nói xong, Lily bước khỏi xe trở lại câu lạc bộ đêm, tiếp tục tìm kiếm một con mồi khác để vui chơi đêm nay, còn Yoochun ngồi trong xe đợi Kim Jin Ho cho tới khi anh đi ra và bước thẳng lên xe.

“Tốt, hành động ngay bây giờ thôi!”

Yoochun cúi đầu: “Cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp đỡ em, anh Ji Ho”

“Ồ, có gì đâu. Vì anh không thể từ chối chuyện gì trước khuôn mặt cún con của Jaejoong cả”

Yoochun mỉm cười: “Vâng, em cũng nghĩ không ai có thể từ chối cậu ấy được”

Kim Jin Ho mỉm cười: “Tối nay anh sẽ gọi cho cô ta, rủ rê hẹn hò vào lúc 5 giờ ngày mai tại nhà hàng mà Jaejoong đang làm việc, nên hãy chắc chắn là em sẽ ở đó với một cô gái khác vào lúc 5 giờ 30”

Yoochun gật đầu: “Cảm ơn anh nhiều ạ!”

Kim Jin Ho mỉm cười, xuống xe và đi về phía oto của anh đang đỗ, kiểm tra xem Jaejoong đang làm gì.

Yoochun lái xe về nhà và gọi cho Junsu:

“Su à?”

“Chunnie, chuyện gì vậy?”

“Anh nhớ em quá!”

“Em cũng nhớ anh”

“Anh muốn gặp em”

“Nhưng đã nửa đêm rồi…”

“Chỉ một lát thôi, làm ơn đi mà…”

“OK, được ạ!”

Yoochun mỉm cười, lái xe nhanh nhất có thể tới tòa nhà mà Junsu đang sống. Anh đi bộ lên cầu thang và gõ cửa nhà Junsu. Lát sau, Junsu ra mở cửa với bộ dạng nửa tỉnh nửa mê nhìn Yoochun.

Yoochun bước vào nhà, đóng cửa lại và ôm Junsu thật chặt, giờ thì Junsu đã hoàn toàn tỉnh táo, cậu nhìn Yoochun: “Yah, anh làm em đau đấy!”

Yoochun nới lỏng vòng tay một chút nhưng anh không buông ra mà đặt lên môi Junsu một nụ hôn:“Cho anh ở lại đây đêm nay nhé?”

“Nhưng… em…”

“Anh biết là mẹ em không có ở đây…”

“Nhưng Yoochun à…”

“Anh sẽ chỉ ôm em thôi, anh hứa… sẽ không có gì khác”

Junsu thở dài: “Được, vậy thì đi ngủ thôi”

Yoochun mỉm cười, cùng Junsu bước tới chiếc giường nhỏ. Họ nép mình vào nhau, cố hít lấy mùi hương ngọt nhau và chìm vào giấc ngủ.

Kết thúc hồi tưởng

Jaejoong nhìn Yoochun và mỉm cười: “Kế hoạch cuối cùng đã bắt đầu, chắc Eun Hee tưởng hyung tôi đã thích cô ta rồi”

Yoochun gật đầu, ôm lấy Jaejoong: “Cảm ơn cậu Jae à”

Jae mỉm cười và ôm Yoochun: “Chúc mừng cậu, giờ thì đi nhanh lên trước khi Yunho và Junsu giết chúng ta!”

Và vừa đúng lúc đó, họ nghe tiếng Yunho hét lên: “Này! Park Yoochun, nếu muốn sống thì đừng động vào Jae của tôi nha!”

Yoochun lùi lại và nhìn Yunho – người đang chạy như bay trên phố về phía Jaejoong, Yunho ôm lấy Jae và nhìn Yoochun: “Đừng động vào baby của tôi nữa”

Yoochun thở dài: “Chúng tôi chỉ đang bàn kế hoạch làm sao để tôi và Su được tự do bên nhau thôi mà”

“Kế hoạch mà anh nói với em hả? Nó đã bắt đầu rồi sao?”

Yoochun gật đầu, mỉm cười và ôm lấy Junsu: “Sớm thôi, chúng ta sẽ được ở bên nhau”

“Thật tuyệt vời!” – Yunho reo lên

Tất cả cùng cười vang và cùng nhau đi bộ tới trường, Yunho nắm tay Jaejoong thật chặt, còn Yoochun nắm tay Junsu.

Khi họ vừa bước vào lớp, Yoochun kéo tay Junsu: “Em phải ngồi cạnh anh chứ baby?”

Yunho nhìn Jaejoong: “Còn em sẽ ngồi cạnh anh phải không?”

Jaejoong mỉm cười, bước đi bên cạnh Yunho và ngồi xuống bên cạnh anh. Vài phút sau, Changmin bước vào lớp, trông cậu có vẻ không được vui, cúi đầu xuống và đi về chỗ của mình. Changmin ngồi cúi đầu yên lặng như vậy, không nói chuyện với ai cho đến khi thầy giáo bước vào.

Đến giờ nghỉ trưa, tâm trạng của Changmin vẫn không thay đổi, cậu không đụng vào khay thức ăn dù Jaejoong đã cố gắng dỗ dành hoặc nói chuyện với cậu. Cậu bỏ chạy, lên trên sân thượng và ở đó suốt cả buổi.

Mọi người đều lo lắng về Changmin, cậu luôn luôn là một cậu nhóc vui vẻ của nhóm và không bao giờ ngừng ăn, chưa bao giờ Changmin bỏ bữa trưa với Jaejoong, nhưng ngày hôm nay họ cảm giác Changmin thật khác, giống như một người xa lạ chứ không phải là người họ từng quen biết.

Buổi học kết thúc, nhưng không ai thấy vui vì đều mệt mỏi, tất cả họ đều muốn biết những gì đã xảy ra với Changmin, muốn giúp cậu ấy giải quyết vẫn đề nhưng cậu lại bỏ chạy mỗi khi họ đến gần.

Jaejoong và Yunho bước vào nhà hàng, mặc tạp dề và vào bếp làm việc

5 giờ chiều, Kim Jin Ho nắm tay Eun Hee và cùng bước vào nhà hàng, họ chọn một bàn và ngồi xuống, người quản lý đến và cúi chào: “Ôi, cậu Jin Ho, thật là một bất ngờ thú vị!”

Kim Jin Ho mỉm cười: “Cảm ơn anh, bây giờ thì cho tôi 2 phần sandwich gà tây và nước chanh nhé!”

Người quản lý gật đầu, vào bếp nói với người làm chuẩn bị đồ ăn mà Ji Ho yêu cầu. Anh nhìn Eun Hee: “Hi vọng em thích món này, đây là món ăn yêu thích của anh”

Eun Hee mỉm cười: “Điều gì về anh cũng thật ngọt ngào”

Kim Jin Ho mỉm cười và bắt đầu tán tỉnh cô ta, Eun Hee chạm lên người anh, đưa hai tay lên ngực anh và bắt đầu tán tỉnh, thậm chí còn hôn lên má Jin Ho. Kim Jin Ho cảm thấy như sắp chết, anh phải cố gắng vì đang làm điều này giúp Jaejoong…
Chapter 13: Đấu tranh cho tự do (Phần 3)

Đúng 5:30 PM, Yoochun bước vào nhà hàng cùng một cô gái, họ nắm tay nhau trong khi tay anh vòng qua eo cô. Cả hai bước vào, ngồi xuống một bàn cạnh nơi Jin Ho và Eun Hee ngồi. Nhìn thấy Yoochun đi vào, Eun Hee tròn mắt ngạc nhiên khi thấy cô gái kia ngồi trên đùi Yoochun và anh bắt đầu tán tỉnh cô, ngay cả khi người phục vụ tới họ cũng không rời nhau ra. Eun Hee cố gắng kìm nén sự tức giận, cố gắng bình bĩnh nhưng không thể được khi thấy chồng sắp cưới của mình đang tán tỉnh một người phụ nữ khác.

Kim Jin Ho nhìn Eun Hee và lén mỉm cười, mọi việc tiến triển đúng theo kế hoạch, bây giờ anh cần phải thực hiện phần của mình…

Kim Jin Ho nhìn Eun Hee: “Em sao vậy?”

“À… không có gì… chỉ là…”

“Được rồi… em ăn đi…”

Eun Hee gật đầu, cúi xuống và bắt đầu ăn, nhưng cô không thể không nhìn Yoochun, để chắc chắn rằng anh không nhìn thấy cô ta và cố gắng ăn thật nhanh trước khi bị Yoochun phát hiện việc đang đi cùng một người đàn ông khác.

Eun Hee quá chú ý đến Yoochun nên không để ý đến chiếc tách trong tay mình, cô nghĩ mình đã để nó trên bàn, nhưng không may nó mới chỉ được đặt lên một nửa, bởi vậy, chiếc váy trắng của cô đã bị nước vấy bẩn.

Cô cảm thấy chiếc váy của mình bị ướt và ngay lập tức nhìn xuống chiếc váy với những vệt nước chanh loang lổ. Eun Hee đứng bật dậy và hét lên vì sốc, Kim Jin Ho vội vã lao tới và bắt đầu lau váy của cô ta bằng chiếc khăn ăn…

Yoochun mỉm cười khi nghe thấy tiếng hét của Eun Hee, đó chính là cơ hội, anh quay đầu lại, giả bộ ngạc nhiên khi nhìn thấy Eun Hee. Yoochun đứng phắt dậy, đi về phía bàn của Kim Jin Ho:“OMO, là em sao em yêu?”

Yoochun bước về phía họ, nắm chặt lấy cổ tay Eun Hee: “Tôi đã nói với cô rằng cô không được phép tán tỉnh thằng khác khi vẫn còn là vợ chưa cưới của tôi cơ mà?”

Anh kéo Eun Hee ra khỏi nhà hàng và đẩy cô ta vào xe: “Tôi sẽ khiến cô phải đau khổ… Tôi sẽ phá cuộc hẹn hò của cô và Kim Jin Ho… cứ chờ mà xem”

Eun Hee giận dữ nhìn Yoochun, anh đã thành chướng ngại vật của mối quan hệ giữa cô và Kim Jin Ho, tài sản kếch xù và sự giàu sang, cô ta biết mình cần phải làm điều gì đó … Eun Hee quyết không để Yoochun hủy đi cơ hội trở nên giàu có của cô ta.

Yoochun đưa Eun Hee về nhà và kéo cô ta ra khỏi xe trong sự giận dữ. Eun Hee bước vào nhà và thấy ba cô đang ngồi đọc báo ở phòng khách, cô bước về phía ông ta: “Ba! Chúng ta cần nói chuyện?”

Ba cô ta liếc nhìn: “Gì vậy? Váy của con sao thế”

“Tất cả là lỗi của Yoochun!”

“Ồ, con cố kiên nhẫn một chút, đợi sau khi 2 con kết hôn, con có thể làm bất cứ điều gì mình muốn”

“Không đâu ba, con sẽ không kết hôn với Yoochun đâu!”

“Cái gì? Con điên à? Chúng ta cần tiền!”

“Con biết, con đã gặp Kim Jin Ho trong câu lạc bộ đêm, khi anh ta bắt đầu thích con thì Yoochun lại kéo con đi! Hôm nay khi con và anh ấy đang hẹn hò, Park Yoochun từ đâu xuất hiện, lại kéo con đi và hủy hoại tất cả mọi thứ!”

“Kim Jin Ho nổi tiếng đó hả?”

Eun Hee gật đầu

“Con trai cả của gia đình họ Kim sao?”

Eun Hee gật đầu một lần nữa.

“Và cậu ta đã thích con?”

Eun Hee gật đầu lần thứ ba.

Ba cô mỉm cười: “Được rồi, vậy chúng ta hủy hôn với Park Yoochun!”

Đột nhiên, điện thoại của Eun Hee đổ chuông, cô trả lời:

“Alo?”

“Anh gọi chỉ để chắc rằng em đã về nhà và con dã thú đó không chạm vào em hoặc làm em tổn thương”

“Ôi, cảm ơn anh, Jin Ho à, nhưng anh ta lái xe như bị điên vậy đó!”

“Hủy hôn với anh ta và gặp anh tại câu lạc bộ đêm vào tối nay nhé! Anh có chuyện rất quan trọng muốn dành cho em nếu em hủy hôn với Yoochun!”

Eun Hee nhếch mép cười: “Được ạ, em sẽ đến đó vào lúc 8 giờ”

“OK, gặp em sau nhé tình yêu!”

“Vâng, tạm biệt anh!”

“Tạm biệt!”

Eun Hee nhìn ba mình: “Con nghĩ rằng tối nay anh ấy sẽ cầu hôn con! Jin Ho nói rằng anh ấy có chuyện quan trọng muốn nói nếu con hủy hôn với Yoochun”

Ba cô mỉm cười: “Ba sẽ đi gặp em trai thân yêu của mình ngay bây giờ!”

Tại Công ty xây dựng, văn phòng Giám đốc điều hành:

Ông Park đang bận rộn chuẩn bị cho cuộc họp tại nước ngoài vào ngày mai thì nghe một tiếng gõ cửa, nhìn thấy em trai mình, ông mỉm cười: “À, vào đây đi!”

Em trai ông bước vào và ngồi xuống.

“Sao em lại đến đây thế? Có chuyện gì với Eun Hee sao? Anh không muốn bất kỳ điều gì xảy ra với con dâu tương lai của mình đâu nhé”

Em trai ông nhếch mép cười: “Em muốn nói rằng chúng ta cần hủy hôn!”

“Sao cơ?Tại sao? Yoochun làm gì sai hả? Nó sẽ phải trả giá cho những gì nó đã làm”

“Con trai yêu quý của anh không làm bất cứ điều gì cả! Là em đã cho Yoochun uống thuốc mê và đặt nó nằm trên giường với Eun Hee để buộc nó phải cưới con bé. Nhưng bây giờ em không muốn nó lại gần con gái em nữa”

“Cái gì? Tại sao?”

“Em cần tiền và anh có nó, em đã hỏi Yoochun về việc cuối năm sẽ kết hôn với Eun Hee nhưng nó không đồng ý. Tại sao anh biết không? Bởi vì nó là người đồng tính! Và bây giờ, Kim Jin Ho sẽ cầu hôn Eun Hee vào tối nay. Chúng ta cần phải hủy bỏ cuộc hôn nhân này!”

“Em lừa anh vì tiền sao?”

“Đúng đó”

“Cút ngay! Cậu không còn là anh em của tôi”

“Tốt thôi! Tại sao tôi phải cần đến anh khi bên cạnh đã có sự hậu thuẫn hùng mạnh của gia đình họ Kim chứ?”

ÔngParkđưa ánh nhìn căm ghét khi lão ta bước ra khỏi phòng, ông lấy điện thoại và gọi cho người con trai duy nhất của mình:

“Alo?”

“Yoochun, đến văn phòng của ba ngay bây giờ”

“Có chuyện gì thế ạ?”

“Đến đây ngay!”

Và ông cúp máy.

Nửa giờ sau:

Yoochun bước vào văn phòng của ba mình và nhìn ông: “Có chuyện gì thế ba?”

“Chú con vừa ở đây … ông ta đã nói với ba những gì đã xảy ra vào đêm đó”

“?”

“Xin lỗi vì đã không tin con, con trai!”

“Không sao đâu ạ”

“Ông ta hủy bỏ hôn ước vì tối nay Kim Jin Ho sẽ cầu hôn Eun Hee”

Yoochun mỉm cười: “Tuyệt vời”

“Không, không tuyệt vời như thế đâu!”

“Tại sao ạ?”

“Nếu Eun Hee kết hôn với con trai của gia đình họ Kim, ông ta sẽ kiểm soát công ty của nhà họ Kim và phá hủy công ty của nhà chúng ta”

“Nhưng ông ta sẽ không thể làm được đâu…”

“Sao cơ?”

“Người bạn của con, là con trai thứ hai của nhà họ Kim đã giúp con phá bỏ hôn ước này bằng cách nhờ anh trai cậu ấy là Kim Jin Hoo quyến rũ Eun Hee, làm cô ta tin rằng anh ấy yêu cô ta, để Eun Hee đòi hủy hôn, sau đó anh ấy sẽ bỏ cô ta. Tối nay anh ấy sẽ không cầu hôn mà sẽ chia tay cô ta!”

“Con chắc chắn chứ?”

“100%”

Ông Park mỉm cười: “Một chuyện nữa…”

“Gì vậy ba?”

“Con là gay hay không phải?”

“Đúng vậy ạ… con đã có người mà mình yêu”

“CÁI GÌ?”

Chapter 14: Ăn tối và sự chia tay phũ phàng

“Con sẽ không chia tay với cậu ấy đâu! Con sẽ không rời bỏ cậu ấy và không kết hôn với bất kỳ ai khác trừ cậu ấy!”

“Tại sao con không nói cho ba biết điều này?”

“Vì sao con phải làm vậy ạ?”

“Bởi vì ta là ba của con, thật buồn!”

“Bây giờ thì ba biết rồi đó ạ, ba định sẽ thế nào về chuyện này ạ?”

“Ba muốn gặp cậu ấy trong bữa tối hôm nay”

“Sao cơ ạ? Còn 1 tiếng nữa thôi mà”

“Ba biết”

“Nhưng tại sao ạ?”

“Ba chỉ muốn gặp người mà con trai ba yêu thôi”

“Không ai có thể chia rẽ chúng con đâu”

“Ba sẽ không làm điều đó đâu!”

“Thật chứ ạ?”

“Phải, ba tôn trọng tính yêu của con… Không ai có thể kiểm soát được tình yêu và trái tim của những người đang yêu cả”

“Ôi… con chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ được nghe ba nói những điều này”

“ Aish … còn bây giờ, hãy đưa người yêu con tới ăn tối tại nhà chúng ta nào!”

“Vâng ạ!”

Ông Park mỉm cười, nhìn con trai mình trước khi cậu bước ra khỏi văn phòng của ông: “Con đã trưởng thành hơn nhiều đấy, con trai ạ!”

Yoochun lái xe tới căn hộ của Junsu, anh gõ cửa, đứng đợi vài phút trước khi Junsu bước ra:“Chunnie, sao anh lại ở đây?”

“Anh đã thoát khỏi cái hôn ước quái quỷ kia rồi”

Junsu mở to mắt: “Thật sao?”

Yoochun gật đầu và mỉm cười, ôm chầm lấy Junsu: “Cuối cùng thì…”

Yoochun cười: “Và bây giờ anh đã hoàn toàn là của em, Kim Junsu”

Junsu hơi đỏ mặt, bẽn lẽn nhìn anh. Yoochun mỉm cười: “Anh đã nói với ba anh về em, ông muốn gặp em trong bữa tối, ngay bây giờ”

Junsu rút khỏi vòng tay Yoochun: “Cái gì? Tại sao cơ?”

Yoochun nhìn thấy nỗi sợ hãi và sự do dự trong mắt người yêu, anh mỉm cười: “À… đừng lo lắng, ba anh chấp nhận chúng ta mà”

“Thật sao?”

“Ông nói rằng ông tôn trọng tình yêu của anh!”

“Wow!”

“Anh nói lại nguyên văn lời ba đó!”

Junsu nhìn Yoochun: “Anh chắc chứ?”

Yoochun gật đầu, mỉm cười nắm lấy tay Junsu: “Anh luôn ở bên cạnh em mà, đừng lo lắng!”

Junsu gật đầu: “Ok, em sẽ đến!”

Junsu khóa cửa căn hộ, bước đi cùng Yoochun về phía chiếc xe của anh. Họ vào trong và cùng lái xe về nhà Yoochun.

Tới nơi, Yoochun dừng xe trước nhà. Anh bước ra và chạy nhanh tới mở cửa cho Junsu. Junsu khẽ mỉm cười, bước ra ngoài. Cậu nhìn ngôi nhà to lớn và thở dài, đã lâu không tới đây nhưng thực sự không có gì thay đổi mấy.

Yoochun nắm tay Junsu và cùng bước vào nhà, Yoochun nhìn vào một trong số những người giúp việc: “Ba tôi có ở nhà không?”

“Ông chủ chưa về ạ!”

Yoochun gật đầu: “Mang tới cho chúng tôi coca lạnh nhé, tôi sẽ đợi trong phòng khách”

Người giúp việc cúi chào, Yoochun đưa Junsu tới phòng khách, kéo cậu ngồi lên đùi mình.

Junsu đỏ mặt, bẽn lẽn cố gắng đứng lên, nhưng bàn tay của Yoochun giữ cậu quá chặt: “Em yêu, em sẽ không thể đi đâu được!”

Junsu rên rỉ: “Nhưng Chunnie à, làm ơn đi… em đang thấy bối rối quá!”

Yoochun mỉm cười trước hành động dễ thương của người yêu. Anh giả bộ tỏ vẻ buồn bã: “Em bối rối vì anh à?”

Junsu nhìn Yoochun: “Cái gì? Không! Không bao giờ!”

Yoochun mỉm cười, hôn lên đôi môi hồng nhạt của Junsu thật say đắm. Người hầu gái bước vào phòng chiếc khay có hai ly coca lạnh, cô đặt chúng trên bàn và vội vã rời khỏi phòng.

Vài phút sau, Yoochun ngừng lạ, nhìn Junsu đang đỏ mặt và mỉm cười: “Em thật ngọt ngào đó baby à!”

Junsu mỉm cười khi Yoochun đưa cho cậu ly nước: “Uống đi, baby”

Junsu uống cola, trong khi Yoochun nhìn cậu và mỉm cười: “Chunnie, sao anh nhìn em chằm chằm vậy?”

“Đó là vì anh không thể tin rằng em lại ở đây một lần nữa… Anh sợ rằng đây chỉ là giấc mơ và sẽ phải thức dậy để đối diện với một sự thật tàn nhẫn”

Junsu vuốt má Yoochun: “Nhưng sự thật là em đang ở đây cùng anh”

Yoochun mỉm cười và ôm Junsu: “Đừng bao giờ bỏ anh lại một mình nữa, em nhớ không?”

Junsu gật đầu: “Em sẽ không bao giờ làm vậy nữa!”

Yoochun mỉm cười với cậu, đột nhiên họ nghe thấy âm thanh của cánh cửa được mở và tiếng đóng cửa. Cả hai biết rằng ông Park đã về.

Yoochun và Junsu đứng dậy, nhìn ba mình đang bước vào phòng khách: “Ba à, đây là Kim Junsu – tình yêu của cuộc đời con”

Junsu hơi cúi đầu: “Cháu rất vui được gặp bác ạ!”

ÔngParkkhẽ cười: “Ồ, không cần phải khách sáo đâu, cứ gọi bác là “ba” giống Yoochun ấy, giờ thì cùng ăn tối nào!”

Ba người bước vào phòng ăn và ngồi xuống, Junsu của chỗ ngồi ngay bên cạnh Yoochun.

ÔngParknhìn hai người họ và mỉm cười, trước đây chưa bao giờ ông được nhìn thấy Yoochun chăm sóc ai nhiều như vậy, đứa con nổi loạn của ông đã trưởng thành như một người đàn ông tốt và có tình yêu với một chàng trai dễ thương.

Sau bữa ăn tối, Yoochun lái xe đưa Junsu về nhà.

Junsu nhìn Yoochun: “Bữa ăn tối rất vui, ba anh thật tốt”

Yoochun mỉm cười: “Anh vui vì em đã thích, em yêu à!”

Junsu mỉm cười: “Vì anh mà em đã ăn đủ cho cả 1 tuần lận đó”

Yoochun cười khúc khích: “Tốt, em gầy quá, ăn nhiều lên mới có sức khỏe”

Junsu mỉm cười, nhìn người yêu mình đang lái xe, tới nơi, Yoochun dừng xe, kéo Junsu lại và trao cho cậu một nụ hôn ngọt ngào: “Chúc em yêu ngủ ngon!”

Junsu mỉm cười: “Ngủ ngon!” và ông bước vào tòa nhà nơi có căn hộ của mình. Yoochun mỉm cười và lái xe trở về nhà, anh nhìn thấy ba mình đang ngồi uống café ngoài phòng khách, anh lại gần:“Ba nghĩ sao về Junsu ạ?”

Ông Park mỉm cười: “Cậu ấy là một thanh niên tốt. Ba rất thích cậu ấy, rất dễ thương”

Yoochun mỉm cười: “và người yêu của con”

ÔngParklắc đầu: “Hãy chăm sóc cho cậu ấy Yoochun à”

“Vâng, tất nhiên rồi ạ”

Ông Park mỉm cười trong khi Yoochun bước lên lầu và vào phòng của mình …

Cùng lúc đó tại Câu lạc bộ đêm:

Eun Hee bước vào câu lạc bộ đêm sau khi cô hủy bỏ đính hôn với Yoochun. Cô mặc một chiếc váy quây nhỏ màu đỏ với đôi giày cao gót đen cùng lớp trang điểm dày đậm trên gương mặt…

Cô nhìn xung quanh cho tới khi thấy Kim Jin Ho ngồi một mình tại một bàn ở góc khuất, cô mỉm cười bước về phía anh, ngồi xuống và thì thầm vào tai Jin Ho: “Em đã hủy hôn rồi!”

“Tốt thôi, tôi cũng chẳng có gì để làm với cô nữa cả”

“Cái gì?”

“Nghe tôi nói đây… tôi cô lại gần tôi, cô sẽ phải hối tiếc đấy!”

“Anh không thể làm thế với em được”

Kim Jin Ho đưa cho cô một tờ giấy của tòa án, nói rằng cô phải cách xa anh 100 mét hoặc cô sẽ phải đi tù!

Eun Hee nhìn Kim Jin Ho: “KHÔNG! ANH KHÔNG THỂ ĐỐI XỬ VỚI EM NHƯ THẾ ĐƯỢC!”

Kim Jin Ho đứng dậy và bỏ lại Eun Hee, nhưng cô ta cố chạy theo và túm lấy người anh, đột nhiên một vệ sĩ cao lớn cản Eun Hee từ phía sau: “Cô không được phép chạm vào cậu chủ! Nếu còn đến gần cậu ấy một lần nữa cô sẽ phải đi tù”

Kim Jin Ho cùng người vệ sĩ của mình rời khỏi hộp đêm, bỏ lại Eun Hee với khuôn mặt còn chưa hết bàng hoàng…

Chapter 15: Trước giờ học

Tôi mở mắt khi nghe thấy âm thanh từ chiếc đồng hồ báo thức, nhanh chóng bước vào phòng tắm và thực hiện thói quen hàng ngày.

Khi vừa bước ra thì nghe có tiếng gõ cửa, tôi vội ra mở với một chiếc khăn tắm quấn lỏng lẻo quanh eo. Vừa mở cửa, đứng trước mặt tôi là Yunho với quần áo tươm tất.

Yunho nhìn tôi: “Này, sao em dám ra mở cửa với bộ dạng này?”

Tôi nhìn anh và cau mày: “Vì em biết đó là anh mà”

“Nếu là Yoochun hoặc người lạ thì sao?”

“Em biết là anh nhờ tiếng gõ cửa”

Yunho thở dài: “Anh không cần biết, nhưng em không được ra mở cửa với bộ dạng như vậy nữa”

Tôi định cãi lại nhưng Yunho im lặng và hôn tôi, một nụ hôn ngọt ngào, nhẹ nhàng cho đến khi anh đẩy tôi vào nhà và đóng cửa lại, bắt đầu hôn tôi sâu hơn, mạnh mẽ hơn.

Yunho cắn nhẹ môi dưới, tách hai môi của tôi bằng lưỡi như muốn van xin một lối vào, lưỡi của tôi ở trong miệng Yunho, cảm nhận và nếm thử mùi vị trong đó cho tới khi anh tìm thấy lưỡi của tôi và bắt đầu mút nó không ngừng.

Miệng tôi phát ra một tiếng rên lúc Yunho nếm lưỡi của tôi, anh đưa tôi về phòng ngủ, đẩy tôi xuống giường và nằm lên trên cơ thể tôi với một nụ hôn, lần này vẫn rất mạnh mẽ…

Yunho bắt đầu hôn cằm, sau đó hôn xuống cổ tôi với một nụ hôn ướt át trước khi lan dần xuống ngực. Tôi không thể ngăn cảm giác lạ lùng ấy bên trong mình, một niềm vui ngọt ngào mà trước đây tôi chưa từng được biết. Yunho vuốt ve và xoa xung quanh ngực tôi…

Tôi không thể chịu đựng được nữa: “aahh … mmm … Yunnie”

Yunho mỉm cười và nhìn tôi: “Em thích chứ?”

Tôi đỏ mặt, khẽ gật đầu, Yunho cười, tiếp tục hôn dần xuống ngực cho đến khi môi anh chạm vào bụng tôi. Anh dừng lại, tiếp tục liếm đầu ngực bên phải của tôi theo hình vòng tròn trước khi bắt đầu mút nó thật nhanh và mạnh…

Tôi hét lên: “aaahhh … mmm … yun …. Ahh ‘

Yunho nhếch mép cười, tiếp tục làm vậy với đầu ngực còn lại, trong khi tôi rên rỉ và la hét như điên. Cảm giác như có điện xẹt qua khi tay của anh chạm đến vòng eo của tôi…

“Em có làn da thật mịn màng

Và đôi môi ngọt ngào nhất trên thế giới.

Và vòng eo thon tốt nhất anh từng thấy.

Em là thiên thần nhỏ của anh, Jae à…

Hãy chỉ là của anh và một mình anh thôi nhé!”

Tôi mỉm cười và nhìn Yunho. Lời nói của anh luôn làm tôi cảm thấy mình quan trọng nhất trên giới giới với Yunho và những động chạm của anh khiến tôi thấy như bay trên những đám mây, dù anh chỉ cần dùng môi và lưỡi thôi… OMO…

Yunho tiếp tục hôn, tay anh nắm lấy chiếc khăn tắm quanh eo tôi. Tôi cảm thấy như muốn phát điên, đây là lần đầu chúng ta đi xa như vậy và tôi không chắc mình đã sẵn sàng với nó chưa, nhưng mặt khác, tôi không thể bỏ qua những niềm vui lạ lẫm trong lòng, tiếp tục cầu xin Yunho hôn tôi nhiều hơn nữa…

Tôi cảm thấy cơ thể mình nóng dẫn lên, tôi cảm thấy thật khó khăn và khó khăn hơn trong vài giây, tôi không thể để điều này xảy ra, ngay bây giờ, tôi muốn lần đầu tiên của mình phải thật hoàn hảo chứ không giống như thế này, quan hệ tình dục vào buổi sáng!

Dịch chuyển cơ thể khỏi người Yunho, anh ngừng hôn tôi và nhìn sâu vào mắt: “Gì vậy?”

“Em … chỉ là … đó là …”

“Nói cho anh biết đi baby”

“Em không chắc chắn rằng… em… em đã sẵn sàng cho việc này chưa!”

Yunho mỉm cười và vỗ lưng tôi: “Anh xin lỗi … anh không thể kiềm chế được khi nhìn thấy em chỉ với một chiếc khăn quấn quanh eo … trông em gợi cảm quá”

Tôi đỏ mặt một chút nhưng cũng chỉ cười, Yunho nhìn tôi: “Jae …”

“Hả?”

“Anh có thể hôn em không?”

Tôi mỉm cười và chúng tôi lại hôn nhau một lần nữa, nụ hôn lần này thật nồng nàn và sâu sắc, chúng tôi hôn nhau khoảng 15 phút trước khi buông ra, Yunho nhìn tôi và mỉm cười.

Tôi tựa đầu lên vai anh, cố gắng giữ hơi thở ổn định trong khi Yunho mỉm cười: Tôi dựa đầu của tôi trên vai của mình và cố gắng bình tĩnh hơi thở của tôi xuống trong khi ông mỉm cười: “Anh cảm nhận được hơi thở của em baby à”

Tôi mỉm cười và ôm chầm lấy Yunho: “Em yêu anh”

“Anh cũng yêu em”

Chúng tôi vẫn chìm đắm trong sự ấm áp của những cái ôm trước khi nghe tiếng gõ cửa, Yunho nhìn tôi: “Mặc quần áo của em lại đi, anh sẽ ra mở cửa”

Tôi gật đầu, bước vào phòng tắm để thay đồ trong khi nghe tiếng nói chuyện ngoài phòng khách. Khi bước ra, tôi thấy Yunho, Yoochun và Junsu đang trò chuyện vui vẻ.

Tôi bước đến và ngồi bên cạnh Yunho: “Chào buổi sáng!”

“Buổi sáng tốt lành, Jae à”

“Chào buổi sáng hyung”

Tôi mỉm cười với họ: “Chuyện gì xảy ra thế?”

“Hyung của cậu chưa nói gì sao?”

“Không, sao thế?”

“Ừ,tôi đã nói với cha tôi về Junsu, chúng tôi đã ăn tối cùng nhau hôm qua và nó thực sự tuyệt vời”

Junsu mỉm cười và gật đầu: “Ba của anh ấy tốt lắm!”

Tôi mỉm cười: “Tôi thực sự rất vui vì hai cậu được ở bên nhau”

“Cảm ơn anh, hyung, tất cả là nhờ anh”

“Bạn bè mà Junsu!”

Junsu mỉm cười và ôm Yoochun

Tôi nhìn xuống và thở dài

“Sao thế baby?” – Yunho hỏi tôi

“Em … chỉ là …”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Lại là về gia đình anh sao? Anh cần tiền hả? Em có thể cho anh vay số tiền trong tài khoản ngân hàng của em, tuy không nhiều nhưng … “

Yoochun cười khúc khích: “Anh chắc chắn đó không phải chuyện tiền bạc đâu em yêu, nhưng em rất ngọt ngào”. Yoochun hôn lên đôi môi của Junsu, cậu đỏ mặt, cấu nhẹ cánh tay của Yoochun rồi cười khúc khích.

“Không, nếu là về tiền bạc thì tốt. cảm ơn em đã giúp”

Junsu mỉm cười và gật đầu.

“Vậy là gì?”

“Em đang lo lắng cho Changmin … cậu ấy rất khác Yunnie à, như một người lạ vậy!”

Tất cả chúng tôi đều nhìn xuống và thở dài, tất cả chúng ta đều lo lắng cho Changmin … cậu ấy là niềm vui của chúng tôi, là con quái vật đồ ăn, một người em trai với trái tim ngọt ngào nhưng bây giờ cậu ấy như một xác chết biết đi, Changmin không ăn, cũng không nói chuyện với chúng tôi lại hay ngồi một mình, đôi mắt cậu đỏ au và sưng phồng, chúng tôi chắc chắn rằng cậu ấy đã khóc. Ngay cả khi chúng tôi muốn lại gần nói chuyện, Changmin đều cố gắng chạy thật xa…

Đột nhiên nghĩ đến trường học, tôi nhìn đồng hồ: “OMO, chúng ta lại muộn rồi”

Tất cả vội vã đứng lên, nhanh chóng xuống cầu thang và chạy tới xe của Yoochun nhanh chóng đến trường. Khi vừa tới lớp cùng là lúc thầy giáo vào, ông nhìn chúng tôi và lắc đầu: “Các cậu hôm nay thật may mắn, chưa muộn đâu nhé!”

Cúi chào thầy giáo, chúng tôi về chỗ của mình và nhìn xung quanh. Changmin không đi học và tôi càng lo lắng hơn về cậu ấy… Tôi nhìn Yunho, cảm nhận được trong mắt anh sự lo lắng, cũng như vậy trong ánh nhìn của Yoochun và Junsu.

Đã đến giờ nghỉ trưa và chẳng có tin tức gì từ Changmin, chúng tôi không ăn trưa mà đi xung quanh trường, hỏi những người dân xem họ có thấy Changmin đến trường vào hôm nay không, nhưng tất cả đều nói không gặp cậu ấy. Khi chúng tôi hỏi Ryeowook – bạn cùng lớp thì cậu nói rằng tối qua đã nhìn thấy Changmin làm việc tại công trường xây dựng…

Chapter 16: Vấn đề của gia đình họ Shim

Tôi nhìn Yunho: “Tại sao Changmin phải tới công trường xây dựng làm việc nhỉ? Gia đình cậu ấy cũng khá giả mà, đâu có gặp khó khăn về chuyện tiền bạc”

Yunho gật đầu: “Anh cũng nghĩ như vậy, chẳng biết nữa”

Thấy Yoochun và Junsu quay lại lớp học, tôi vội chạy về phía họ: “Yoochun, tôi có chuyện cần nói với cậu”

Yoochun hơi bối rối, cậu ấy đi cùng tôi lên sân thượng. Khi chắc chắn rằng xung quanh không có ai, tôi nói với Yoochun: “Tôi cần cậu tìm hiểu về tình trạng của nhà họ Shim”

“Được, nhưng tại sao cậu không làm điều đó?”

“Bây giờ tôi đang có một số vấn đề”

“Là gì vậy?”

“Không có gì, nhưng… tôi không muốn nhờ đến sự giúp đỡ của gia đình, chỉ khi nào thật sự cần thôi”

“OK, tôi sẽ làm điều đó”

Yoochun lấy điện thoại ra và gọi cho ai đó, cậu ấy nói chuyện vài phút rồi cúp máy: “Họ sẽ báo tin lại cho tôi trong vòng 2 tiếng nữa”

Tôi gật đầu: “Changmin đang phải làm việc tại công trường xây dựng vào ban đêm”

“Cái gì? Tại sao?”

“Tôi không biết, nên mới phải nhờ đến cậu!”

Yoochun mỉm cười: “Được rồi mà, hyung”

Tôi cười: “Đây là lần đầu cậu gọi tôi là hyung đó”

Yoochun mỉm cười, chúng tôi cùng quay lại lớp học. Yunho và Junsu đang ngồi gần cửa sổ, cùng nói về một điều gì đó, khi chúng tôi đến gần, Yunho ôm chầm lấy tôi: “Anh đã tìm em đó, baby”

Junsu đưa cho tôi một tờ báo của ngày hôm qua, trang đầu có một bài viết với tiêu đề rất lớn, tôi vội vã đọc nó:

“GIA ĐÌNH HỌ SHIM ĐÃ PHÁ SẢN!!!

Gia đình họ Shim sở hữu một chuỗi các nhà hàng lớn đã phá sản vào cuối tuần này vì ông Shim đã mất tất cả tiền bạc vào một trò chơi cờ bạc bất hợp pháp. Người cha này đã trốn ra nước ngoài, để lại khoản nợ khổng lồ ước tình khoảng 1 triệu đô la cho đứa con trai duy nhất chỉ mới 16 tuổi. Vợ ông Shim khi biết chuyện, vì quá sốc nên bà đã bị đứt mạch máu não và hiện vẫn đang trong tình trạng hôn mê, đấu tranh để giành giật sự sống với tử thần từng giờ từng phút…

Shim Changmin là con trai duy nhất đang phải lựa chọn giữa việc trả khoản nợ của cha mình hoặc đi tù 20 năm, khi chúng tôi hỏi cậu, cậu nói: “Tôi đang làm tất cả những gì có thể để trả nợ”. Một nguồn tin từ những người thân cận của cậu bé đã khẳng định rằng Changmin đã bán đi ngôi nhà của gia đình và tất cả mọi thứ mà cậu sở hữu, thậm chí cả tiền riêng của mình từ tài khoản ngân hàng để trả nợ, nhưng vẫn còn một số tiền lớn chưa được thanh toán.

Nhà trường đã gửi thông báo rằng, gia đình họ Shim phải nhanh chóng trả tiền học phí cho trường, đó là một số tiền lớn, nếu gia đình không thể thanh toán nó trong vòng 1 tuần, họ không còn lựa chọn nào khác là phải đình chỉ việc học của Changmin.

Nhà họ Shim nợ tiền của của gia đình họ Kim và gia đình họ Park, nhưng chúng tôi vẫn chưa có thông tin về phản ứng của các công ty đó sau sự kiện cuối cùng này…”

Tôi nhìn Yunho: “Chúng ta phải đi tìm cậu ấy thôi”

Yunho gật đầu: “Sau giờ học chúng ta sẽ đi ngay”

Yoochun nhìn tôi: “Jae à, lại đây một chút!”

Chúng tôi cùng bước vào một lớp học trống: “Tôi sẽ nói chuyện với ba tôi xem có thể giúp được gì cho cậu ấy không, cậu có thể làm vậy được không?”

“Tôi không biết… điều đó phụ thuộc vào người chủ gia đình”

“Cậu nói chuyện với ông ấy xem sao… Tôi nhớ là ông ấy đã giúp cậu một lần rồi mà”

“Tôi không thể!”

“Cái gì? Tại sao?”

“Lần trước khi tôi bỏ học và trở về nhà… người chủ gia đình muốn gặp tôi nên tôi đã tới nói chuyện với ông ta. Ông đã đề nghị tôi làm một điều nhưng tôi không thể… Ông ta nói rằng tôi không bao giờ được quay lại và nhờ sự giúp đỡ của ông ngay cả khi là sự sống hay cái chết”

“Cái gì? Tôi tưởng ông ta vẫn âm thầm giúp đỡ cậu?”

“Đúng thế, có vẻ là như vậy nhưng không phải đâu”

“Sao không nói với ba cậu và nhờ ông nói chuyện với ông ta xem sao?”

“Ba tôi đang ở London, chúng ta phải chờ đến khi ông về”

“Còn hyung của cậu?”

“Tôi sẽ cố gắng nói chuyện với anh ấy!”

Cả hai chúng tôi đều nghe thấy tiếng chuông báo giờ học nhưng không quan tâm, tôi lấy điện thoại và gọi cho hyung của tôi:

“Alo?”

“Hyung, em đây!”

“Jae hả? Chuyện gì vậy em?”

“Em… chuyện của nhà họ Shim đó anh!”

“Ồ… là gì vậy?”

“Hyung, thằng bé là bạn của em… anh có thể giúp cậu ấy được không? Em biết anh có thể giúp cậu ấy… xin hãy nói chuyện với chủ gia đình… có thể ông ấy sẽ nghe anh… làm ơn đi”

“Được… Để anh tới gặp ông ấy… đừng lo lắng, anh sẽ nói với ông ấy”

“Em cảm ơn anh”

“Không có gì mà… bây giờ em vào lớp học đi”

“Vâng”

Tôi gác máy và nhìn Yoochun: “Anh ấy sẽ cố gắng nói chuyện với chủ gia đình nhưng cũng không hứa trước điều gì cả”

Yoochun gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho ba mình:

“Vâng, thưa ba!”



“Về chuyện của nhà họ Shim ạ!”



“Con muốn biết có cách nào để giúp cậu ấy không?”



“Không ạ, cậu ấy mới 16 tuổi, vẫn đang đi học mà giờ phải làm việc tại công trường xây dựng để trả nợ cho ba mình”



“CÁI GÌ Ạ?”



“Vâng, con sẽ thử tìm cách ạ”



“Con sẽ cẩn thận!”



“Con biết ạ!”



“Xin lỗi ba, nhưng con không thể hứa điều đó được!”



“Con không quan tâm, con phải giúp cậu ấy! Changmin giống như em trai của con vậy”



“SAO CƠ Ạ?”



“Con không thể tin được điều này”



“Vâng, tạm biệt ba ạ!”

Yoochun cúp máy và nhìn tôi: “Tôi nghĩ anh trai của cậu sẽ nói lại rằng người chủ gia đình họ Kim hùng mạnh đã đe dọa rằng nếu có ai đó giúp Changmin, ông ta sẽ tiêu diệt người đó, ba tôi không thể làm được gì bởi như vậy sẽ… nếu chúng ta cố gắng giúp đỡ Changmin, ông ta sẽ phá công ty của cha tôi và của cha Junsu”

“Trời ơi, điều này không thể là sự thật được… tại sao chứ?”

Yoochun nhún vai và thở dài, nhưng tôi cảm thấy có lỗi … điều này không thể là vì tôi? Bởi vì tôi không nhận chiếc nhẫn bạc, phải không?

Nhưng … nếu là về tôi? Tôi sẽ không thể bỏ qua… tôi phải giúp Changmin chuyện này! Không có vấn đề gì xảy ra và bất cứ điều gì chủ gia đình muốn tôi sẽ làm…Tôi PHẢI và SẼ làm!

Chapter 17: Giúp đỡ Changmin. Chiếc phong bao màu đỏ

Trở lại lớp cùng Yoochun, giáo viên môn Lịch sử giảng bài, chúng tôi cúi đầu xin lỗi và trở về chỗ ngồi của mình.

Yunho nhìn nhưng tôi chỉ mỉm cười và đi nhìn ra ngoài cửa sổ cho đến khi buổi học kết thúc, bốn người chúng tôi sắp xếp đồ siêu nhanh và cùng đi tìm Changmin.

Chúng tôi đã tới nhà Changmin nhưng người chủ sở hữu mới của căn nhà nói rằng họ không biết bất kỳ điều gì về người chủ cũ. Chúng tôi tìm kiếm vài vòng quanh đó cho tới khi Yoochun có điện thoại và nghe máy. Vài phút sau, Yoochun cúp máy và nhìn chúng tôi: “Cậu ấy giờ là người vô gia cư, bây giờ Changmin đang làm việc ở một công trường xây dựng cạnh trung tâm mua sắm”

Khi chạy tới nơi, chúng tôi thấy Changmin đang lê bước đi khó nhọc với hai bao cát nặng trên lưng, khuôn mặt nhợt nhạt và trông gầy đi nhiều, trông cậu ấy như bị bệnh. Khi vừa nhìn thấy chúng tôi đến, tôi có cảm giác như những giọt nước mắt đang chảy trong đôi mắt của Changmin. Không cần suy nghĩ, tôi chạy tới ôm chầm lấy cậu ấy và Changmin bắt đầu khóc.

Những người khác chạy tới ngay sau tôi, Yunho giằng lấy bao cát trên vai Changmin và ném chúng xuống đất: “Em đang làm gì vậy?”

“Em cần phải làm việc!”

“Không! Nhưng không phải thế này”

“Nếu không em sẽ phải đi tù”

“Bọn anh sẽ giúp em, nhưng em không được làm việc này nữa”

“Giúp thế nào ạ?”

“Đầu tiên là em phải chuyển về sống cùng anh” – tôi nói.

“Nhưng…”

“Không nhưng gì hết!” – tôi ngắt lời Changmin

“Nhưng em phải làm việc 12 tiếng một ngày”

“Anh sẽ giúp anh có một công việc khác ở cửa hàng hoa của bạn anh” – Yoochun nói

“Hyung, em không thể lựa chọn công việc được, em phải trả nợ, một khoản nợ rất lớn”

“…”

“Khi nào em xong việc”

Changmin nhìn đồng hồ: “Bây giờ ạ…”

Chúng tôi rời khỏi công trường xây dựng và trở lại nhà tôi, Changmin không còn gì ngoài sách vở và một vài bộ quần áo, những thứ khác cậu ấy đã bán hết đi để trả nợ.

Tôi và Yunho nhanh chóng nấu một bữa ăn để Changmin cùng ăn với mọi người trước khi cậu ấy đi tắm. Chúng tôi ngồi trong phòng khách trò chuyện, cùng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình:

“Alo?”

“Chủ gia đình họ Kim muốn đuổi cậu Shim ra khỏi nhà của cậu” – đầu dây bên kia vang lên giọng của một ai đó.

“Cái gì? Ai đó?”

“Thư ký riêng của ngài chủ gia đình” – vẫn là giọng nói ấy

“Tôi sẽ không làm điều này đâu”

“Cậu nên biết rằng ngài sẽ phong tỏa toàn bộ tài khoản ngân hàng và thẻ tìn dụng của cậu… cậu sẽ không được phép dùng điện thoại hoặc nhìn thấy bất kỳ ai khác từ gia đình họ Kim nếu cậu ta còn ở trong nhà của cậu”

“Tôi không quan tâm!”

“Vậy cứ chờ xem”

Một tiếng cúp máy lạnh lùng vang lên, tôi thở dài và bước trở lại phòng khách, Changmin vẫn ngồi đó, tôi mỉm cười với cậu ấy: “Em ổn chưa?”

“Nhờ anh… tất cả mọi thứ vẫn ổn”

Tôi mỉm cười: “Chào mừng em tới đây,Minnie”

Chúng tôi trò chuyện vui vẻ trong một vài giờ trước khi mọi người ra về, tôi nhìn Changmin: “Em vào phòng ngủ trước đi, anh làm bài tập xong rồi sẽ vào ngủ sau”

“Em ngủ ở sofa cũng được mà”

“Không được, em vào đi”

Changmin mỉm cười: “Chúc ngủ ngon hyung”

“Ngủ ngon nhé!”

Changmin bước vào phòng ngủ, còn tôi ngồi hoàn thành đống bài tập về nhà của môn toán và sinh học cho đỡ nhàm chán… Khi vừa đặt lưng xuống giường và cố ngủ, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng gõ cửa khe khẽ. Tôi ngồi lên và do dự, bây giờ đã gần nửa đêm, người gõ cửa sẽ là ai được chứ? Chắc chắn không phải là Yunho, đó không phải cách anh ấy gõ cửa…

Tôi đứng lên, bước từ từ tới cửa và mở, không có ai đứng đó, có lẽ tôi đang mơ chăng… Lúc đang định quay vào, tôi nhìn thấy một phong bao màu đỏ dưới đất, nhặt nó lên và mở ra xem, trong đó có một tờ giấy nhỏ: “Người yêu của cậu sẽ không đi học cùng cậu vào ngày mai nữa, nếu muốn biết bí mật bẩn thỉu về người yêu cậu, hãy tới công ty của gia đình họ Kim vào trưa mai và tìm anh trai cậu. Cậu sẽ được nhìn thấy chính mình!”

Tôi nhìn bức thư một lần nữa, ai là người viết nó nhỉ? Tôi xé tờ giấy và ném nó vào thùng rác trước khi đi ngủ, Yunnie không có bất kỳ bí mật gì, anh ấy sẽ không làm tổn hương tôi, nhưng tại sao anh ấy lại ở công ty của nhà họ Kim vào ngày mai chứ?

Tôi nhắm mắt lại và cố gắng ngủ, nhưng vẫn không thể. Những lời trong lá thư vẫn văng vẳng bên tai, giống như tôi đang bị họ săn đuổi hoặc một điều gì đó… Tôi mong trời sáng thật nhanh, sáng hôm sau tôi và Yunho sẽ tay trong tay tới trường để chứng minh rằng lời lẽ trong bức thư ngu ngốc kia chẳng có ý nghĩa gì cả.

Thời gian như ngừng lại, đồng hồ hầu như không di chuyển, và dù tôi cố gắng nhắm mắt ngủ một chút, nhưng vẫn không thể … Cuối cùng trời cũng đã sáng, tôi đứng dậy vào phòng tắm. Cả đêm qua không ngủ, tôi thay quần áo nhanh chóng và đi ra ngoài, Changmin đã thức dậy, đang chờ tôi dùng phòng tắm xong…

Changmin mỉm cười: “Chúc buổi sáng tốt lành hyung!”

Tôi mỉm cười với cậu ấy: “Chào em!”

Cậu đi vào phòng tắm, còn tôi chuẩn bị sách vở, đột nhiên điện thoại reo, đó là Yunnie:

“Alo”

“Buổi sáng tốt lành, baby”

“Chào buổi sáng!”

“Jae à, anh xin lỗi nhưng hôm nay anh không thể tới trường được… Anh có một số công việc từ doanh nghiệp của gia đình cần phải lo, ok?”

Tôi đã bị đóng băng, bức thư … đó là … sự thật?

“Jae à, em đang nghe đó chứ?”

“Vâng, tất nhiên ạ”

“Cảm ơn em. baby”

“Um”

“OK, anh phải đi ngay, hẹn gặp em tối nay nhé”

“Oh, tạm biệt”

“Yêu em!”

“Em cũng yêu anh!”

Tôi gác máy, cảm thấy đôi chân mềm nhũn, ngồi trên ghế, tôi vẫn không tin những gì đã xảy ra ở đây, việc này nghĩa là sao? Tôi cần phải biết, tôi cần phải tìm ra sự thật! Tôi không thể như vậy… Tôi sẽ tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây…

Tôi cùng Changmin, Yoochun, Junsu tới trường, tôi nhìn họ: “Các cậu, hôm nay tôi cần phải làm một việc nên sẽ đến trễ”

“Mọi thứ vẫn ổn chứ hyung?” – Yoochun hỏi tôi.

“Anh không biết nữa… Anh phải kiểm tra lại vài thứ, anh đã bán chiếc nhẫn vàng rồi, nên em cứ đi học và trả tiền cho trường để Changmin được đi học lại”

“OK, gọi cho em nếu anh cần bất kỳ điều gì”

“Cảm ơn nhé!”

Tôi vội chạy đi, còn 4 tiếng nữa mới tới trưa, vì vậy, tôi tới trung tâm mua sắm và bắt đầu nhìn xung quanh. Đã khá lâu kể từ khi tôi đi mua sắm nhưng giờ thì không, chủ gia đình đã phong tỏa toàn bộ tài khoản ngân hàng và thẻ tín dụng của tôi, chẳng có cách nào để trả tiền khi mua bất kỳ thứ gì…

Tôi tiếp tục đi xung quanh cho đến buổi trưa, tôi đón taxi tới công ty của gia đình và bước vào, tất cả là cuộc sống của tôi, nhưng chưa bao giờ tôi tới đây nên qua gặp thư ký: “Tôi có thể gặp Kim Jin Ho ở đâu vậy?”

Cô nhìn tôi: “Anh có hẹn trước không ạ?”

“Không, nhưng tôi có việc quan trọng”

“Anh không thể gặp anh ấy nếu không hẹn trước”

Tôi thở dài và nhìn xung quanh, nghe một số nhân viên nói chuyện điện thoại rằng: “Tôi đang tới phòng họp ngay bây giờ, cậu Kim Jin Ho và trợ lý đang chờ nên tôi phải tới gấp…”

Thì ra, họ đang có mặt tại phòng họp!

Tôi nhớ có lần hyung nói rằng phòng họp ở tầng ba. Bước vào thang máy, tôi bấm nút để lên tầng số 3. Một phút sau, cửa thang máy mở ra, vừa bước ra ngoài, một cánh cửa lớn với một tấm bảng hiệu màu vàng: “Phòng Họp”

Vừa mở cửa bước vào, ngay lập tức mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, không thèm bận tâm, tôi nhìn xung quanh để tìm hyung – người đang ngồi phía dưới một tấm bảng lớn với người trợ lý bên cạnh, quanh bàn họp có khoảng 20 người khác…

Một trong những người trợ lý chính thức ngồi bên cạnh anh trai của tôi… là Yunnie??!!

Chapter 18: Không thấy nữa… Học sinh mới

Yunho là trợ lý của anh trai tôi sao? Vậy là, những gì trước đây anh nói với tôi đều là dối trá sao? Kể cả việc Yunho nói rằng anh yêu tôi cũng vậy sao? Cũng là nói dối sao? Vậy nghĩa là hyung đã nhờ Yunho chăm sóc tôi? Đây chính là bí mật của anh ấy sao? Tôi là công việc mà Yunho phải làm? Nhiệm vụ của anh là chăm sóc tôi như một đứa trẻ? Phải, đó là cảm giác của tôi lúc này!!!

Anh trai tôi đứng dậy ngay lập tức: “Jae, đó là…”

Tôi nhìn anh với ánh mắt giận dữ: “Em không muốn nghe gì nữa hết!”

Tôi quay lưng lại và bước ra khỏi phòng, tất cả mọi người dường như bị sốc về những gì vừa xảy ra… Tôi đã không khóc… Tôi không thể cho phép nước mắt mình rơi xuống… Tôi không yêu đuối nhưng lúc này tôi cảm thấy thật đau đớn…

Dường như có bàn tay ai đó nắm lấy tay tôi và kéo lại, đó là Yunho: “Jae à, làm ơn để anh giải thích được không… đừng hiểu lầm, anh cầu xin em đấy! Mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu, anh thật sự yêu em!”

Tôi đẩy Yunho ra mà không nói lời nào, quay lại, tôi bước vào thang máy và đóng cửa trước khi anh kịp chạy theo. Xuống tầng trệt, tôi bước ra khỏi thang máy, chỉ muốn ra khỏi đây càng nhanh càng tốt…

Tôi thấy một cái bóng trên sàn nhà, ngay trước mặt tôi, nhìn lên, tôi thấy hyung đứng đó thở hổn hển: “Nói chuyện đi Jae, làm ơn…”

Không chờ đợi anh nói hết câu, tôi đi qua và nhanh chóng bước ra khỏi tòa nhà nhưng ngay lúc đó, tôi nhìn thấy người quản gia già của ngài chủ gia đình…

Ông bước tới gần tôi và cúi đầu: “Ông chủ cho cậu cơ hội thứ hai để lựa chọn”

Và ông xòe lòng bàn tay ra, để lộ ra chiếc nhẫn bạc nằm trong đó. Một phút sau, tôi nghe thấy sau lưng mình có tiếng nói: “Jae, hãy nghe anh nói đã”

Là Yunho, giờ đây tiếng nói đó cũng làm tôi cảm thấy đau khổ, nó như nhát dao nhọn đâm vào trái tim tôi một lần nữa…

Tôi nhìn người quản gia già và nhắm mắt lại, tình yêu chỉ đem lại đau đớn cho tôi và hạnh phúc thì ngày càng mong manh… Tình yêu đó chỉ là giả dối, hơn nữa tôi có thể dùng cơ hội này để giúp Changmin nếu tôi nhận chiếc nhẫn, tuy rằng tôi không thể có được hạnh phúc, nhưng ít nhất, Changmin sẽ….

Tôi mở mắt và cầm chiếc nhẫn từ lòng bàn tay của người quản gia, đeo nó vào ngón tay mình. Chiếc nhẫn vừa khít hoàn toàn với tay tôi, tôi nhìn người quản gia: “Tôi muốn nói chuyện với ông ấy!”

“Bây giờ ông chủ đang bận, và cậu nên đến trường học đi”

Ông bước ra khỏi tòa nhà, còn tôi đi ngay phía sau. Anh trai tôi và Yunho cố gằng chạy theo nhưng đã bị một vệ sĩ chặn lại: “Xin lỗi, anh không thể đi theo cậu ấy!”

Người quản gia đứng trước chiếc xe mới và hiện đại nhìn tôi: “Đây là quà của cậu chủ”

Tôi nhìn ông và chiếc xe, nó thật tuyệt vời, thật hoàn hảo… Người quản gia đưa chìa khóa cho tôi:“Hãy lái xe cẩn thận!”

Tôi mỉm cười và cúi đầu chào: “Cảm ơn!”

Tôi vào trong chiếc xe và bắt đầu lái đi, nhưng không đến trường, tôi lái xe về nhà và sắp xếp đồ đạc. Tôi đặt 2 túi xách vào xe lái tới ngân hàng, tôi bước vào, hỏi các nhân viên để kiểm tra việc tài khoản của tôi còn bị phong tỏa hay không, và thật may là mọi thứ đã hoạt động tốt…

Tiếp tục lái xe tới trường học, trên đường đi, tôi gọi cho người tài xế cũ và hẹn gặp anh ta tại cổng trường. Đưa thẻ tín dụng của mình cho người tài xế, tôi nói: “Mua giúp tôi một căn nhà đẹp ở gần đây trong 1 tiếng nữa, trong xe của tôi có 2 túi đồ, nhờ người giúp việc chuẩn bị mọi thứ giúp tôi, và bất cứ điều gì xảy ra đều phải giữ bí mật với anh trai và ba tôi!”

Người lái xe bối rối, nhưng anh gật đầu, cúi xuống cầm thẻ tín dụng cùng 2 túi đồ của tôi. Sau đó, tôi bước vào lớp đã thấy Yunho ngồi đó.

Tôi nhìn giáo viên: “Em phải tới gặp bác sĩ…”

“Không sao, anh trai của em đã xin phép nhà trường rồi”

Tôi cau mày bước vào, nhưng không tới chỗ ngồi của tôi mà sang ngồi cạnh Changmin – người đang ngồi một mình… Yoochun, Junsu và Changmin nhìn tôi với vẻ lo lắng nhưng tôi không muốn nói chuyện với bất cứ ai, cố gắng phớt lờ cái nhìn của họ để tập trung vào bài giảng.

Một vài phút sau, chúng tôi nghe một tiếng gõ cửa lớp. Khi cánh cửa vừa mở ra, một chàng trai mặc đồng phục học sinh giống chúng tôi bước vào, đưa một tờ giấy cho giáo viên. “Mình là Kim Kibum, mình vừa mới chuyển tới đây, hi vọng chúng ta sẽ là bạn bè”

Anh chàng mới đến ngồi bên cạnh Yunho, trông cậu ta rất quen nhưng tôi không thể nhớ được đã gặp ở nơi nào đó, hai giờ sau, buổi học kết thúc và điện thoại của tôi reo, đó là người tài xế gọi để nói với tôi địa chỉ nhà mới.

Tôi nhìn Changmin: “Changmin à, anh muốn em về nhà và dọn dẹp đồ… chúng ta sẽ chuyển nhà”

Changmin muốn nói điều gì đó, nhưng bắt gặp cái nhìn kỳ lạ từ tôi, cậu chỉ gật đầu: “Vâng”

Tôi bước ra khỏi lớp với Changmin và vào bãi đậu xe: “Trời ơi, nó thật tuyệt đấy!”

Tôi mỉm cười: “Cảm ơn, bây giờ vào trong thôi!”

Changmin gật đầu và bước vào xe, tôi vội lái xe đi nhanh khi nhìn thấy Yunho bước về phía tôi…

Khi chúng tôi về đến căn hộ, Changmin chạy đi dọn đồ trong vài phút, cậu nhìn tôi: “Hyung, hôm nay em phải đi làm”

Tôi gật đầu: “Anh sẽ đưa em đi”

Tôi lái xe tới ngôi nhà mới, đó là một căn nhà hai tầng với một khu vườn nhỏ và một hồ bơi. Tôi đậu xe ở sân trước và cùng Changmin bước ra khỏi xe, người tài xế nói rằng đã để chìa khóa trong hộp thư.

Chúng tôi bước vào, ngôi nhà thật sự lớn và rộng rãi. Một phòng bếp với các dụng cụ mới, phòng khách rộng với chiếc sofa màu trắng, một chiếc tivi lớn và một bàn ăn lớn dành cho 6 người. Phòng tắm màu xanh đáng yêu.

Tầng hai có phòng ngủ của tôi và hai phòng dành cho khách. Mỗi phòng có một phòng tắm và ban công riêng…

Changmin mở to miệng thành hình chữ O khi cậu nhìn quanh nhà: “Hyung, làm sao anh đủ tiền mua một căn nhà lớn và chiếc xe sag trọng như vậy?”

Tôi mỉm cười: “Nó là của bạn anh, nhưng cậu ấy ra nước ngoài nên cho anh sử dụng. Bây giờ thì xếp đồ của em đi, anh sẽ nấu bữa trưa, ăn xong sẽ đưa em đi làm”

Changmin gật đầu, chạy lên tầng hai để lựa chọn một căn phòng, tôi thở dài, đây không phải là những gì tôi mong muốn… tất cả những gì tôi muốn là một cuộc sống bình thường nhưng bây giờ tôi lại muốn xa lánh họ … Tôi không quan tâm, dù là cuộc sống bình thường hoặc bất cứ điều gì khác, tôi sẽ không quay trở lại nhà ba và anh trai mình… Tôi không thể tha thứ cho họ vì đã gây ra quá nhiều tổn thương cho tôi … Người anh trai mà tôi nghĩ luôn luôn giúp đỡ tôi đã gửi trợ lý của mình để giám sát tôi giả vờ yêu tôi… Khoan đã! Vào đêm hôm đó, khi tôi kể với anh trai mình rằng tôi yêu Yunho… Sáng hôm sau, Yunho tự dưng thú nhận tình cảm … là vì hyung đã ép anh ấy? Hyung đã bắt anh ấy phải hành động như thể Yunho yêu tôi vậy…

Tôi cảm thấy như có thể chết ngay lập tức! Tôi thấy buồn nôn… Tôi chạy vào phòng tắm và cảm tưởng như đang nôn ra tất cả mọi thứ tôi đã ăn trong tuần vừa rồi…

Từ phòng tắm bước ra, tôi cảm thấy hơi chóng mặt. Không thể nấu ăn trong tình trạng như vậy, tôi lấy điện thoại gọi đồ ăn từ nhà hàng và ngồi xuống. Một lát sau, đồ ăn được mang đến, tôi và Changmin đều ngồi ăn trong im lặng.

Ăn xong, tôi lái xe chở Changmin tới nơi làm việc, nhìn xung quanh đường phố mà chẳng biết đi đâu… Lúc trước mỗi khi tôi cảm thấy buồn hoặc tức giận, tôi lại chạy tới phòng của anh trai và ngồi vào lòng, anh sẽ làm cho tôi một tách cacao nóng, nhưng lúc này… chính anh trai tôi lại là người làm tôi bị tổn thương, xấu hổ và giận dữ.

Đưa Changmin tới nơi làm việc, tôi quay xe lại đến thẳng nhà ông nội tôi. Nó đã bị bỏ không từ khi ông mất, trong vườn có một ngôi nhà trên cây mà chính tay ba đã làm cho tôi, đó là nơi mà tôi ở suốt cả mùa hè năm tôi lên 6 tuổi.

Tôi đi vào ngôi nhà trên cây và ngồi trong đó, hình ảnh của anh trai và tôi hiện ra rõ hơn bao giờ hết. Còn cả hình ảnh của mẹ – người tôi cần nhất trong lúc này. Bà đã chết lúc sinh ra tôi, chưa bao giờ tôi được nhìn thấy mẹ, mà chỉ được nhìn thấy bà qua những tấm ảnh, qua lời kể của ba và anh trai. Năm anh trai tôi lên 8 tuổi, mẹ tôi qua đời, bởi vậy anh đã có nhiều kỷ niệm với mẹ và tôi luôn ghen tị với anh vì điều đó.

Tôi ngồi bó gối, ôm lấy hai chân của mình, cuối cùng nước mắt đã rơi xuống, tôi khóc nức nở cho tới khi cảm thấy hai mắt nặng trĩu, cảm tưởng không thể mở mắt ra được…

TRONG GIẤC MƠ:

Tôi đang ở trong một căn phòng màu trắng, nền đất dưới sàn nhà thật mềm mại vuốt ve đôi chân trần của tôi. Tôi nhìn xuống, trông nó thật mềm mại và mịn trắng như một đám mây vậy…. Tôi đang ở đâu? Điều gì đã xảy ra với ngôi nhà trên cây rồi? Tôi đã chết sao?

Tôi nhìn xung quanh tìm kiếm xem còn ai khác không, nhưng dường như chỉ có một mình. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi, chuyện gì đã xảy ra với tôi vậy? Tôi sẽ gặp ba một lần nữa sao? Bạn bè của tôi thì sao? Và… anh ấy, dù anh là người làm tôi đau đớn nhất nhưng tôi vẫn không thể ngừng suy nghĩ về anh… Tôi sẽ được nhìn thấy đôi mắt màu nâu socola đó một lần nữa sao? Được nghe giọng nói của anh lần nữa sao? Liệu tôi…

Tôi bắt đầu cảm thấy lạnh, giống như cái lạnh trong trái tim đã dần dần lan rộng khắp cơ thể tôi. Tôi co ro run rẩy, nước mắt bắt đầu rơi, tôi cảm thấy như ngực mình đang bị đè bởi một tảng đá rất nặng.

Đột nhiên, trong tôi có một cảm giác ấm áp lạ lùng, vài giây sau, một vầng sáng màu trắng từ hư không xuất hiện ngay trước mặt tôi. Ánh sáng bắt đầu lan rộng ngày một lớn hơn, giúp tôi cảm thấy ấm dần lên và cái lạnh như đã bị xua đi đâu mất. Cảm giác nặng nề như bị đá chèn cũng biến mất, tôi đứng lên nhìn chăm chú vào quầng sáng đó, nó bắt đầu biến thành hình dạng giống con người, lát sau, một người trông rất thân quen nhìn tôi với đôi mắt đầu yêu thương.

Tôi không thể tin vào mắt mình: “Mẹ?”

Chapter 19: Thời gian có thể chữa lành vết thương

Tôi nhìn kỹ khuôn mặt mẹ, rồi lại gần chạm vào má của bà, cảm thấy thật mềm mại và ấm áp. Tôi mỉm cười, chạy lại phía mẹ và ôm chầm lấy. Mẹ ôm tôi, khẽ xoa lưng: “Không sao đâu con, đã có mẹ ở đây rồi”

Tôi nhìn mẹ gật đầu: “Nhưng phải làm sao ạ?”

“Đó là giấc mơ của con, mẹ sẽ luôn có mặt khi con cần”

Chúng tôi cùng ngồi trên một đám mây mềm mại, tay tôi nắm tay mẹ thật chặt như sợ bà sẽ biến mất. Mẹ nhìn tôi và mỉm cười: “Chuyện gì đã xảy ra với con thế? Tại sao con lại khóc nhiều như vậy?”

“Hyung… Con nghĩ rằng anh ấy đã giúp đỡ con, nhưng… anh ấy… anh ấy đã gửi Yunho tới để giám sát con… rồi sau đó, khi con nói rằng con yêu Yunho, hyung đã bảo Yunho nói rằng anh ấy cũng yêu con… họ đã nói dối con! Và bây giờ người chủ gia đình đã bắt con hứa sẽ không bao giờ được yêu ai hoặc gặp lại Yunho… con đau lòng quá mẹ ạ!”

Tôi bắt đầu khóc và ôm chầm lấy mẹ: “Anh trai chỉ lo lắng cho con thôi… anh ấy sẽ không bao giờ làm con bị tổn thương đâu, đó là bởi anh sợ mất con đó thôi… đó là tất cả con à”

“Nhưng anh ấy đã làm con tổn thương”

“Mẹ biết… chỉ có thời gian mới chữa lành vết thương của con. Con sẽ sớm ổn thôi”

“Phải làm thế nào ạ?”

“Mẹ biết mọi chuyện sẽ kết thúc mà, vì thế đừng lo lắng mà cứ tin tưởng vào trái tim của con, nhé?”

Tôi gật đầu.

Mẹ cười và hôn lên trán tôi: “Mẹ phải đi đây!”

“Không… không… hãy ở lại với con”

“Đừng lo lắng, con yêu. Nếu cần mẹ thì con cứ nhắm mắt lại, mẹ sẽ ở bên con”

Một lúc sau, mẹ từ từ biến mất. Căn phòng màu trắng chìm dần vào bóng tối, đám mây trắng cũng dần mất đi, tôi cảm thấy mình rơi xuống từ một nơi rất cao…

KẾT THÚC GIẤC MƠ

Tôi mở mắt nhìn xung quanh, không khỏi ngỡ ngàng. Tôi đã trở lại ngôi nhà trên cây, bên cạnh là một tách trà ấm, ba tôi đang ngồi bên cạnh.

“Cuối cùng con cũng tỉnh rồi”

Tôi không nói gì, cầm tách trà trên tay và nhìn vào nó.

“Jin Ho đã nói tất cả mọi thứ, vì thế ba đã trở về ngay lập tức”

Tôi vẫn không nói gì.

“Jae à, Jin Ho không phải đã làm tổn thương con đâu”

Cuối cùng tôi bèn lên tiếng: “Nhưng anh ấy đã làm… cả 2 người họ”

Ba ôm chầm lấy tôi, để tôi nhìn lên đùi ông và nhìn tôi: “Jae à, hãy về nhà với ba nào”

“Không, có anh ấy ở đó”

“Anh con đang rất lo lắng, hyung của con chưa bao giờ khóc kể cả khi các con qua đời.Chưa bao giờ Jin Ho rơi nước mắt, nhưng khi anh con nói với ba về chuyện đã xảy ra, Jin Ho đã khóc!”

Tôi nhìn ba. Anh ấy đã khóc sao?

Tôi nhìn xuống: “Con vừa mơ thấy mẹ”

“Thật sao?”

Tôi gật đầu: “Mẹ ôm lấy con và nói rằng, thời gian sẽ chữa lành vết thương lòng của con”

Ba mỉm cười: “Có vẻ như mẹ con đã nói điều gì đó?”

Tôi khẽ cười: “Mẹ rất ấm áp”

Ba cười.

“Vì vậy con muốn xa hyung và anh ấy một thời gian”

“Được, vậy con sẽ sống ở đâu?”

“Con đã mua một ngôi nhà gần trường học, con đang sống cùng một người bạn học”

“Cho ba biết địa chỉ được không?”

“Nhưng ba đừng nói với họ nhé?”

Ba cười: “Được rồi… ba sẽ không nói đâu”

Tôi nhìn ba: “Ba à… ba biết gì về người chủ gia đình không?”

“Tại sao con hỏi vậy?”

“Con muốn biết!”

“Không ai biết điều này, ông ấy chỉ nói với ba bởi ông ấy tin tường ba, nhưng giờ ba sẽ cho con biết. Ông ấy là một người anh em họ của ba, ông đã được ông nội con chọn làm chủ gia đình này, nhưng một vài năm trước đây, đột nhiên ông ấy lại che giấu khuôn mặt của mình… Không ai biết lý do tại sao, thậm chí không tiết lộ khuôn mặt thật kể cả khi nói chuyện, ông luôn luôn giấu mặt sau bức màn đen và mọi chuyện được truyền đạt qua người quản gia”

Tôi nhìn ba: “Như vậy nghĩa là ông ấy bằng tuổi ba sao?”

Ba tôi gật đầu: “Hơn ba 2 tuổi”

“Ba à, có biểu tượng gì đó cho những người chủ gia đình phải không? Trừ con dấu ra.”

“Có, đó là 1 chiếc nhẫn bạc với thiết kế rất độc đáo, trên đó có hình thanh kiếm, xung quanh thanh kiếm có một bông hoa và một con cú”

Tôi nhìn ba: “Tại sao lại là một con cú ạ?”

“Thanh gươm là biểu tượng cho sự ngay thẳng, người chủ gia đình phải thẳng thắn để bảo vệ mình và các thành viên trong gia đình. Hoa là biểu tượng của sự dịu dàng và chu đáo, người chủ gia đình phải có một trái tim nhân hậu và giúp đỡ tất cả những người cần ông và không bao giờ dùng quyền lực vào lợi ích riêng hoặc làm tổn thương người vô tội, còn con cú là tượng trưng cho sự khôn ngoan, người chủ phải khôn ngoan và thông minh, được đào tạo để có thể lãnh đạo được cả công ty nữa”

Tôi gật đầu: “Như vậy là phải khôn ngoan, mạnh mẽ và dịu dàng”

Ba cười: “Đúng là như vậy… bây giờ ba phải đi rồi”

Ba nhìn tôi: “Chúng ta sẽ đi cùng nhau, con có thể nấu bữa tối không?”

Tôi gật đầu, ba nắm tay tôi, cùng vào xe và lái tới nhà tôi.

Khi chúng tôi bước vào, tôi không nhìn thấy Changmin, có lẽ cậu ấy vẫn đang ở nơi làm việc. Ba bước vào và nhìn tôi: “Jae à, con nói là con đã mua một căn nhà mà?”

Tôi gật đầu.

“Đây là nhà của Jin Ho”

“Làm thế nào đây chứ?” Ôi, tên lái xe chết tiệt. Con nói với cậu ta tìm mua giúp con một căn nhà, vậy mà…”

“Oh, đừng giận anh con, nó yêu con rất nhiều đó. Chắc Jin Ho đã nhờ cậu ta đưa căn nhà này cho con”

“Được, vậy con sẽ chuyển ra ngoài”

Ba ngồi xuống: “Vào đây và ngồi xuống đi!”

Tôi ngồi xuống.

“Jae à… Jin Ho thực sự thấy có lỗi về những gì đã làm, ba biết con đang bị tổn thương và con cần thời gian và chỉ cần ở lại đây thôi, ít nhất ba biết rằng con được an toàn khi ở đây…”

Tôi bĩu môi: “Nhưng…”

“Jae!”

“Vâng, nhưng họ không được phép tới đây”

Ba gật đầu: “Ba sẽ đảm bảo điều đó cho con”

Sau khi ăn tối, ba về. Tôi ngồi trong phòng khách đợi Changmin, nhưng cũng đã là nửa đêm, tôi mệt mỏi và ngủ thiếp đi trên ghế sofa…

Tôi cảm thấy một bàn tay mềm lại lay vai mình, mở mắt ra, tôi nhìn thấy Changmin: “Oh, em về rồi hả?”

“3 giờ sáng rồi, em đã đi thăm mẹ một chút sau giờ làm, anh ngủ hả, đáng lẽ em không nên đánh thức anh”

Tôi gật đầu, nhìn Changmin, trông cậu ấy thật mệt mỏi, chỉ ngủ được 4 tiếng để dậy đi làm lúc 7 giờ sáng. Có thể không đi… Tôi không thể để nó xảy ra, tôi sẽ nói chuyện với người chủ gia đình và yêu cầu ông ta làm gì đó.

Tôi đi vào phòng ngủ và tắm thật nhanh, mặc quần áo khi đi ra đã thấy Changmin ngủ trong phòng khách, tôi vao bếp, làm bánh mỳ và nhanh chóng đưa cho Changmin: “Ăn sáng đi”

Changmin mỉm cười và gật đầu: “Cảm ơn hyung”

Chúng tôi đi bộ tới trường và bước vào lớp, Yunho đã ngồi đó với đôi mắt sưng đỏ, anh đã khóc ư?

Tôi nhìn Yunho, sau đó bước về phía Yoochun và Junsu: “Chào buổi sáng”

Họ nhìn tôi, Junsu trông hơi giận dữ trong khi Yoochun mỉm cười: “Chào buổi sáng hyung, em có thể nói chuyện với anh được không?”

Tôi gật đầu và chúng tôi bước ra khỏi lớp, Yoochun nhìn tôi: “Hyung, chuyện gì đang xảy ra giữa anh và Yunho hyung vậy? Tại sao anh và Changmin chuyển nhà đột ngột như vậy? Và anh đang đối xử lạnh nhạt với anh ấy nữa… chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Anh ấy là một kẻ ngu ngốc”

Chapter 20: Người chủ gia đình

“Đêm qua Yunho say rượu, em đã tới quán bar đón anh ấy về…Anh ấy vừa uống rượu vừa khóc đấy… chuyện gì đã xảy ra vậy hyung?”

“Hyung của anh đã gửi anh ấy đến để giám sát anh, những điều Yunho làm chỉ là giả tạo thôi”

Yoochun mở to mắt nhìn tôi: “Anh chắc chắn chứ?”

Tôi gật đầu: “Yunho là trợ lý của anh trai anh”

Yoochun thở dài và ôm chầm lấy tôi: “Em rất xin lỗi!”

Tôi mỉm cười: “không sao … một điều đau khổ nhưng tôi sẽ nhận được nó cuối cùng “Không sao… dù rất đau lòng, nhưng anh sẽ vượt qua nó thôi”

Yoochun gật đầu: “Em sẽ luôn bên cạnh anh, hãy gọi cho em nếu anh cần”

“Cảm ơn…” – nói xong, tôi và Yoochun cùng quay lại lớp, tôi đi tới toilet trước khi vào lớp.

Tôi bước vào và rửa mặt để bình tĩnh lại, bất chợt nhìn xuống tay mình, tôi thấy chiếc nhẫn bạc, tại sao tôi lại phải đeo nó chứ? Tâm trí tôi chưa bao giờ nghĩ đến những yêu cầu của người chủ gia đình cả.

Tôi va vào một ai đó và ngã xuống sàn, tôi ngước lên, đó là Kibum – anh chàng mới chuyển tới lớp học. Cậu ấy đang nhặt những giấy tờ rơi đầy trên sàn vì va phải tôi.

“Omo, xin lỗi, tôi không để ý, để tôi nhặt giúp cậu”

“Ồ, không sao đâu”


» Next trang 3

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.