Năm Jaejoong lên bốn tuổi, lần đầu tiên cậu được ba nắm tay thật chặt dẫn tới trường mẫu giáo. Jaejoong nhìn quanh, cậu nhận thấy những đứa trẻ khác đều được mẹ nắm tay, còn cậu chỉ có ba. Cậu ngước nhìn lên: “Ba ơi…”.
Bố của Jaejoong dừng lại, ông quỳ xuống bên cạnh, nhìn vào đôi mắt cậu và nhẹ nhàng trả lời: “Gì vậy con yêu?”.
Jaejoong nhìn ba mình, buồn bã hỏi: “Mẹ của con đâu ạ?”
Người cha thở dài buồn bã: “Mẹ của con… bà ấy… hhmm… tối nay ba sẽ nói với con được không?”
Jaejoong mỉm cười và gật đầu, cậu hạnh phúc khi nghĩ đến tối nay sẽ được gặp mẹ của mình. Ngày đầu tiên ở trường mẫu giáo, trong suy nghĩ của cậu không có gì khác ngoài việc được gặp mẹ – người mà cậu chưa từng được nhìn thấy, thậm chí chưa bao giờ được nghe thấy giọng nói của bà… Cậu luôn cảm thấy ghen tị với những đứa trẻ khác vì chúng có mẹ, nhưng bù lại, cậu có một người anh trai (hyung) rất chu đáo và người cha yêu thương cậu hết mực, đủ để thay thế một người mẹ và mang đến niềm hạnh phúc mà Jaejoong cần.
Lúc đó vào giờ nghỉ, Jaejoong đang ngồi chơi một mình trong góc sân với một hộp cát nhỏ. Một bóng đen xuất hiện trước mặt cậu, Jaejoong ngước lên và thấy một cậu bé đang đứng trước mặt: “Bọn tớ muốn chơi. Ra chỗ khác đi!”.
Jaejoong nhìn cậu bé ấy và ngây thơ trả lời: “Chúng ta chơi cùng nhau được không?”
Cậu bé đó đột nhiên đẩy ngã Jaejoong: “KHÔNG! Mẹ tớ bảo phải tránh xa cậu vì cậu không có mẹ…! Mẹ cậu đã bỏ cậu đi rồi. Bọn tớ không muốn chơi với cậu”.
Jaejoong nhìn xuống, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt nhợt nhạt. Cậu là một thằng bé tồi sao? Nhưng cậu luôn làm theo những gì mình đã nói, chưa bao giờ làm chuyện gì xấu cả…
Jaejoong chạy ra xa và quay về lớp học, cậu bắt đầu khóc nhiều hơn, khóc không ngừng nghỉ kể cả khi cô giáo đã cố gắng dùng kẹo để dỗ dành, cuối cùng, họ đành phải gọi ba cậu tới đón…
Về tới nhà, Jaejoong không nói lời nào với bất cứ ai, cậu cũng không ăn uống gì cả… Hai giờ sau, Jin Ho đi học về, cậu đi ngang qua phòng Jaejoong như thường lệ. Khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của em trai mình, cậu vội vã chạy lại và ôm chầm lấy Jaejoong: “Jae à, chuyện gì đã xảy ra với em vậy?”.
Jaejoong nói: “Jae là một cậu bé hư … vì thế nên mẹ mới bỏ Jae… vì Jae hư.”
Jin Ho ôm Jaejoong chặt hơn: “Không phải thế đâu Jaejoong, đi với anh.”
Cậu đưa Jaejoong tới phòng của ba, chỉ cho cậu thấy bức tranh lớn được treo phía trên lò sưởi, Jin Ho nhìn Jaejoong và nói: “Đây là mẹ của chúng ta, Jaejoong à!”
Jaejoong nhìn vào bức tranh: “Ở đâu cơ?”
“Mẹ đi rồi Jae ạ, mẹ đã biến thành một ngôi sao trên bầu trời kia kìa”
“Một ngôi sao ạ?”
“Phải … em nhớ chúng ta đã luôn ngắm các ngôi sao lấp lánh vào ban đêm chứ?”
Jaejoong gật đầu.
“Mẹ chúng ta đã qua đời… khi em được sinh ra và bây giờ mẹ đã trở thành một ngôi sao sáng lấp lánh và luôn dõi theo em đấy!”
Jaejoong khẽ mỉm cười: “Thật ạ?”
Jin Ho gật đầu: “Tất nhiên rồi! Jae là một đứa bé ngoan và mẹ yêu em rất nhiều… đừng khóc nữa nhé?”
Jaejoong gật đầu, bỗng một giọng nói nhẹ nhàng vang lên phía sau họ: “Jae, con lại đây”
Jaejoong chạy về phía cha mình và ôm chầm lấy, ông mỉm cười và đưa cho cậu một mặt dây chuyền, Mở nắp chiếc đồng hồ, ông chỉ cho Jaejoong thấy một bức ảnh nhỏ: “Như thế này mẹ con sẽ luôn ở bên con”
Jaejoong mỉm cười và ôm chặt lấy cha mình.
10 năm sau:
Nhiều năm đã trôi qua kể từ ngày Jaejoong biết mẹ cậu đã qua đời khi sinh cậu. Ban đầu, Jaejoong luôn tự trách mình, nhưng cha và anh trai đã an ủi rằng đó không phải lỗi của cậu…
Jaejoong được học ngay tại nhà, bởi cậu không thể đi học như những đứa trẻ bình thường khác. Cậu không có bất kỳ bạn bè nào, Jaejoong cho rằng tất cả những đứa trẻ bằng tuổi cậu đều phá phách hư hỏng, ỷ lại vào sự giàu có của gia đình! Cậu ghét họ nên thường chơi một mình hoặc với anh trai của cậu. Jaejoong thích đọc sách về tình yêu, tình bạn chân thành với một kết thúc có hậu.
Nhưng thật sự, Jaejoong luôn cảm thấy cô đơn, cậu muốn có một người bạn, người sẽ yêu cậu thật sự chứ không phải vì sự giàu có của gia đình cậu! Jaejoong muốn có một cuộc sống bình thường, được đi học bình thường…
Jaejoong luôn cầu xin cha cho cậu được phép đi học, nhưng cha cậu chưa bao giờ đồng ý điều đó! Thậm chí dù ông chưa bao giờ nói “Không!” với Jaejoong vì bất cứ điều gì, luôn chiều theo những gì cậu muốn. Nhưng để gửi Jaejoong đến học tại một trường công lập là điều không thể được. Quá mạo hiểm và nguy hiểm!
3 năm sau, khi Jaejoong gần 17 tuổi:
Một lần, khi đi ngang qua văn phòng của cha, Jaejoong tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa cha và anh trai cậu, họ đang nói về một người nào đó được gọi là chủ gia đình… Anh ta là người quyền lực nhất trong gia đình và không ai dám từ chối anh, bất cứ điều gì anh ta nói đều phải được thực hiện!
Jaejoong mỉm cười khi nghe được điều này! Cậu quyết định sẽ đi gặp người chủ gia đình và cầu xin anh ta giúp ước mơ của cậu trở thành sự thật – đó là có một cuộc sống bình thường dù chỉ trong vòng một năm!
Chapter 1: Một sự thay đổi lớn
Tôi mỉm cười hạnh phúc, nhìn đường phố qua cửa kính ô tô. Cuối cùng tôi được làm điều mình muốn – đó là được đến trường trung học như một học sinh bình thường, tất nhiên là với sự cho phép của chủ gia đình.
Vâng, đúng như những gì bạn thấy, tôi đến từ một trong những gia đình giàu có nhất Hàn Quốc, luôn phải học tập ngay tại nhà và không bao giờ có một người bạn nào… Khi xem phim và đọc những cuốn sách về tình bạn và tình yêu, tôi luôn mơ ước gặp một người bạn hoặc phải lòng một ai đó như những người bình thường.
Khi bước sang tuổi 17, tôi đã tới gặp người chủ gia đình, đó là một người đàn ông bí ẩn mà tôi chưa từng được gặp bao giờ. Tôi cầu xin anh ta hãy giúp tôi có được cuộc sống bình thường, tôi muốn đi học, được sống trong một căn nhà nhỏ và có thể làm một công việc bán thời gian nào đó. Khi tôi nói chuyện với cha tôi về điều này, lần nào ông cũng dứt khoát từ chối, và chỉ có anh ta mới có thể làm cha tôi đồng ý chuyện này.
Suốt hai tiếng ròng rã van xin, cuối cùng anh ta cũng đồng ý viết một bức thư cho cha tôi, đóng con dấu của anh lên đó và ra lệnh cho trợ lý đưa nó cho tôi, và bảo tôi hãy mang bức thư này đưa cho cha mình.
Cha tôi cầm lá thư, ông đọc nó hai lần và thở dài, đúng là như vậy, tôi biết tôi đã thắng trận đấu này! Ông không có sự lựa chọn nào khác, ông sẽ không bao giờ làm ngược lại yêu cầu của người chủ gia đình, không một ai dám.
Tôi trở về phòng, thu xếp hai túi hành lý gồm quần áo, sách và các đồ dùng cá nhân. Bước xuống cầu thang, anh trai tôi mỉm cười: “Được rồi em trai, bắt đầu từ ngày mai em sẽ tới Seoul. Anh đã thu xếp để không ai có thể biết về gia đình của chúng ta, em có thể sống ở căn hộ nhỏ gần trường học và làm việc ở cửa hàng bán đồ ăn nhanh của anh ở cạnh đó”.
Tôi mừng rỡ ôm chầm lấy anh trai mình, anh luôn là người quan tâm giúp đỡ và ủng hộ những quyết định của tôi. Bước về phía bước tranh treo trên tường, tôi nói: “Mẹ à, hi vọng may mắn sẽ đến với con”, rồi lại nhìn về phía ba: “Con sẽ gọi cho ba sau ạ!”.
Tôi rời khỏi nhà và lên chiếc xe sang trọng đang chờ ở ngoài. Người tài xế đứng đợi, giúp tôi xách hành lý, sau đó, chúng tôi rời khỏi căn nhà duy nhất mà tôi ở từ lâu.
Và lúc này, khi nhìn ngắm những cửa hàng nhỏ bên đường, tôi mỉm cười hạnh phúc. Cuối cùng, mong ước của tôi đã trở thành sự thật, tôi sẽ là một chàng trai bình thường với một cuộc sống bình thường… Chiếc xe dừng lại, người tài xế bước xuống mở cửa. Tôi bước ra và nhìn xung quanh, đó là một tòa nhà, người tài xế nhìn tôi: “Cậu chủ, căn hộ đó ở đây.”
Tôi gật đầu và bước lên cầu thang, tầng 3 của tòa nhà này có hai căn hộ, một căn đã thuộc quyền sở hữu của tôi, còn căn bên trái thì vẫn chưa có ai đến ở như tài xế đã nói. Tôi mở cửa với chiếc chìa khóa nhỏ màu bạc rồi bước vào, người tài xế đặt hành lý của tôi xuống sàn, cúi chào và ra ngoài.
Tôi nhìn quanh phòng khách, có một tivi màn hình phẳng cỡ lớn và hai chiếc sofa, một bàn ăn nhỏ đủ cho sáu người, một kệ sách nhỏ bên cạnh chiếc bàn với laptop ở trên nó. Tôi bước vào, mở cánh cửa đầu tiên ở phía bên phải – đó là một phòng tắm, với bồn tắm, bồn vệ sinh và một tủ đồ nhỏ. Tôi mỉm cười, ra khỏi phòng tắm và bước vào căn phòng tiếp theo – là phòng ngủ. Một căn phòng nhỏ nhưng chiếc giường ngủ thì lớn vô cùng, giống như giường của một vị vua vậy, ngoài ra còn có tủ quần áo, một chiếc gương lớn và một cái bàn nhỏ cạnh cửa sổ. Tôi đi ra ngoài và quay trở lại phòng khách, bước vào phòng bếp tuy khá nhỏ nhưng sạch sẽ, mở tủ lạnh, hoàn toàn trống không. Tôi mỉm cười, tự nhủ mình cần phải đi mua sắm một chút thôi!
Mở cửa và bước ra ngoài, tôi nhìn qua những căn hộ bên cạnh trước khi xuống cầu thang. Tại cầu thang của tầng 2, tôi gặp một người thanh niên trông có vẻ trạc tuổi tôi, cậu ta mỉm cười: “Hey, cậu có phải là người mới dọn đến ở tầng 3 không?… Tôi là Kim Junsu”
Tôi mỉm cười đáp lại chàng trai ấy: “Chào, tôi là Kim Jaejoong”
Junsu cười: “Cậu định đi đâu vậy?”
“Đi mua sắm, tủ lạnh nhà tôi chẳng có gì cả”
“Tôi cũng đang định đến siêu thị, đi cùng nhé?”
Tôi gật đầu, bước đi bên cạnh Junsu: “Cậu bao nhiêu tuổi” – Junsu hỏi.
Tôi mỉm cười: “17!”
“Tôi cũng 17 tuổi nè. Cậu sinh tháng mấy? Tôi sinh tháng 12”
“Tháng 1” – tôi trả lời.
Cậu ấy gật đầu: “Vậy thì cậu phải là anh rồi”
Tôi cười và Junsu nhìn tôi: “Anh học trường nào thế?”
“Trung học Seoul”
“Được đó, em cũng vậy nè. Hi vọng chúng ta sẽ được học cùng lớp với nhau”
Tôi gật đầu, bước vào siêu thị cùng Junsu, xách một chiếc giỏ và bắt đầu nhìn xung quanh. Tôi nhanh chóng lấy sữa, đường, muối, rau, bánh mì, pho mát, một số loại trái cây, nước trái cây và bánh sô-cô-la. Bước tới bên cạnh quầy thu ngân và trông thấy một cuốn sách dạy nấu ăn, tôi cầm nó lên đặt vào trong giỏ của mình.
Sau khi trả tiền bằng thẻ tín dụng, tôi tự hứa với bản thân mình rằng đó sẽ là lần cuối cùng tôi sử dụng nó, trừ khi có trường hợp khẩn cấp. Junsu giúp tôi xách một túi đồ và chúng tôi cùng đi bộ về nhà. Junsu bước vào căn hộ của tôi và nhìn quanh: “Wow, nhà của anh thật tuyệt đấy!”
Tôi mỉm cười: “Muốn chơi game không?”
Cậu ấy gật đầu lia lịa, chúng tôi ngồi phía trước tivi và bắt đầu chơi. Sau khi chơi được vài giờ, đột nhiên điện thoại Junsu reo chuông, cậu ấy đọc tin nhắn và đứng lên: “Em phải về nhà, chúng ta cùng kết thúc game này vào ngày mai nhé. Gặp anh sau!”
Junsu bước ra khỏi nhà, tôi tự mỉm cười với mình. Tôi vừa kết bạn với một người và cậu ấy có vẻ là một người tốt. Bước vào bếp, mở cuốn sách dạy nấu ăn, tôi bắt đầu tự nấu theo công thức ở trang đầu tiên.
Cảm giác thật tuyệt khi được tự nấu ăn. Tôi thích việc nấu ăn và có thể nói là nấu khá ngon. Ăn xong, tôi để bát đĩa trong máy rửa bát và bật nút khởi động. Bỗng nhiên có một tiếng động lạ, nhưng tôi nghĩ chuyện đó là bình thường thôi, phải không nhỉ?
Quay trở lại phòng khách và nhìn quanh một lượt, tôi đi tắm thật nhanh vì đã buồn ngủ. Vừa đặt lưng xuống giường, tôi cầm điện thoại và gọi cho ba, chúng tôi nói chuyện một lát nhưng ông cứ liên tục hỏi tôi định sẽ sống thế nào và có cần ông giúp đỡ gì không.
Ngày hôm nay đã quá mệt vì phải chuyển đồ, tôi ngủ ngay sau khi nói chuyện với ba.
Nghe có tiếng gõ cửa, tôi hé mở mắt và nhìn xung quanh, chẳng thấy gì trong căn hộ sang trọng của tôi cả, cũng không có người giúp việc nào hay bất kỳ điều gì khác. Quan sát quanh phòng ngủ, tôi nhận ra đó là tiếng gõ từ cửa chính, tôi bước ra và mở cửa, Junsu trong bộ đồng phục học sinh đang ngạc nhiên nhìn tôi: “Trời ơi, anh bị trễ giờ rồi kìa!”
Tôi nhìn cậu ấy: “Hả?”
Junsu thở dài, kéo tôi vào phòng tắm: “Rửa mặt đi, nhanh lên”
Tôi làm theo lời cậu ấy nói và nhìn Junsu: “Cậu làm gì ở đây vào lúc sáng sớm thế này?”
Cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, như thể nghĩ tôi bị điên vậy: “Chúng ta sắp muộn học rồi đó, anh mau thay đồ đi”
Tôi gật đầu, nhanh chóng bước vào phòng ngủ và thay quần áo, không muốn bị đi học muộn vào ngày học đầu tiên. Mặc bộ đồng phục học sinh và bước ra ngoài, cầm lấy túi xách và nhìn Junsu: “Cảm ơn vì đã đánh thức anh, chưa bao giờ anh dậy sớm thế này cả.”
Junsu mỉm cười: “Là bạn bè thì phải thế chứ!”
Tôi mỉm cười gật đầu rồi cùng Junsu tới trường. Khi chúng tôi vừa bước vào trường, Junsu đã đưa tôi đến phòng Quản lý. Tôi gõ cửa và bước vào, thầy giáo đưa cho tôi tờ ghi thời khóa biểu của lớp. Lễ phép nhận lấy, tôi cúi chào và đi ra. Trông thấy Junsu đang chăm chú nhìn vào thời khóa biểu của tôi, cậu ấy nói: “Giờ chúng ta là bạn cùng lớp rồi đấy, tuyệt, đi nào!”
Tôi cùng Junsu trở về lớp, khi vừa bước vào, tôi nhìn thấy rất nhiều các cô gái đang vây quanh một chàng trai, tôi hỏi Junsu: “Cậu ta là ai vậy?”
Cậu ấy nhìn xuống và khẽ cười: “Park Yoochun – chàng trai giàu có nhất trường này, anh ta là một kingka nhưng xem ra có vẻ giống một tay chơi hơn.”
Tôi gật đầu, bước tới ngồi bên cạnh Junsu, vài giây sau, một chàng trai cao lớn bước tới bên cạnh chúng tôi: “Cậu đang ngồi ở ghế của tôi đó!”
Tôi nhìn cậu ta và đứng lên: “Ồ, xin lỗi!”
Junsu nhìn cậu ta và nói: “Changmin, không sao đâu. Từ giờ anh ấy sẽ ngồi ở đây…”
Cậu nhóc được gọi là Changmin bĩu môi: “Nhưng mà hyung…”
Tôi mỉm cười với cậu ta: “Chào, anh là Kim Jaejoong”
“Em là Shim Changmin”
Changmin thở dài: “Đó là chỗ của em mà”
Tôi nhìn cậu ta: “Được rồi, anh sẽ tìm một chỗ trống khác vậy”
Changmin nhìn tôi: “Bàn bên cạnh nè anh, chưa có ai ngồi đâu!”
Tôi chuyển sách vở của mình sang cái bàn gần đó, trông thấy Changmin đang cười: “Chỗ ngồi này rất tốt để giấu việc ăn quà vặt trong giờ học anh ạ, hí hí”
Tôi cười khúc khích và ngồi xuống, vừa lúc đó thì chuông reo, giáo viên bước vào, cô đi về phía tôi, hỏi: “Em là học sinh mới?”
Gật đầu và mỉm cười, tôi giới thiệu về bản thân mình rồi ngồi xuống. Đột nhiên, cánh cửa lớp học mở toang, một anh chàng đẹp trai cao lớn với mái tóc đen và đôi mắt màu socola bước vào. Cậu cúi đầu chào và đưa giấy giới thiệu cho giáo viên: “Mình tên là Jung Yunho, rất vui được gặp các bạn”.
Cô giáo mỉm cười: “Được rồi Yunho, em ngồi ở ghế trống bên cạnh Jaejoong kìa!”
Anh chàng Yunho đó đi về phía tôi và ngồi xuống ghế bên cạnh. Tôi nói với cậu ấy: “Chào cậu, mình cũng mới chuyển tới đây thôi”
Yunho mỉm cười: “Thật sao?”
Tôi gật đầu, mắt không thể ngừng nhìn cậu ấy, Yunho chỉ để ý đến chuyện trường lớp còn tôi thì chú ý đến cậu ta. Trong lòng tôi có một cảm giác ấm áp kỳ lạ với anh chàng Yunho này, thật khó giải thích được cảm giác này, nhưng đó có thể là tình bạn…?
Đột nhiên chuông reo, giờ ăn trưa đã tới. Yunho nhìn tôi: “Muốn ăn trưa cùng không?”
Tôi mỉm cười và gật đầu. Chúng tôi cùng Junsu, Changmin cùng đi tới quầy ăn tự phục vụ của trường để ăn trưa…
Chapter 2: Là bạn bè hay gì khác?
Bốn người chúng tôi cùng đi bộ tới căng tin, đứng xếp hàng thật trật tự để chờ tới lượt ăn trưa. Tôi nhìn lên phía trước, các học sinh phải tự trả tiền cho bữa ăn của họ… Chết tiệt thật, tôi không có tiền! Nhìn sang Junsu đứng bên cạnh, tôi nói: “Junsu ơi, anh không đói… anh ngồi chờ em ở cái bàn phía kia nhé?”
Junsu nhìn tôi trong giây lát và gật đầu: “Thế cũng được anh ạ!”
Tôi mỉm cười, đi về phía cái bàn gần đó và ngồi xuống. 10 phút sau Yunho, Junsu và Changmin quay lại, trên tay mỗi người là một khay thức ăn, dù bây giờ tôi rất đói nhưng cũng không thể mua bữa trưa được, chỉ còn cách đợi về nhà rồi ăn sau vậy.
Các chàng trai ngồi xuống và bắt đầu ăn, Yunho nhìn tôi: “Bữa trưa của cậu đâu?”
Tôi mỉm cười với cậu ấy: “Không đói!”
Yunho nhìn tôi, cậu ấy đưa cho tôi một nửa chiếc sandwich của mình: “Mau ăn đi, cậu gầy quá đấy”
Tôi nhìn Yunho, hơi đỏ mặt nhưng cũng nhận lấy phần sandwich đó và bắt đầu ăn. Yunho nhìn tôi và mỉm cười, nụ cười của cậu ấy làm tim tôi đập nhanh hơn… chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Một lát sau thì chuông reo, chúng tôi đứng lên và quay lại lớp học. Yunho lại ngồi xuống cạnh tôi, và một lần nữa tôi lại không thể rời mắt khỏi cậu ấy, nhưng Yunho chưa bao giờ nhìn tôi dù chỉ một lần, cậu ấy chỉ chú ý đến bài giảng của giáo viên và coi tôi như người vô hình.
Lớp học cuối của chúng tôi là P.E, bởi vậy chúng tôi đã đi đến phòng thay đồ. Tất cả bắt đầu cởi áo sơ mi đồng phục của họ… Vậy nghĩa là tôi phải thay đồ ở đây sao? Ngay trước mặt những người lạ sao? Không thể được, tôi không thể làm điều này…
Tôi trông thấy Yunho vừa cởi áo, tôi thề rằng tim mình như ngừng đập khi nhìn thấy bộ ngực trần của cậu ấy với cơ bụng sáu múi hoàn hảo và tấm lưng cơ bắp… Gì vậy? Tôi đang suy nghĩ cái quái gì vậy? Cậu ấy là một chàng trai! Và tôi cũng vậy… điều này không thể được, phải không?
Dường như Yunho cảm nhận được cái nhìn của tôi, cậu ta mỉm cười và bước về phía tôi: “Sao cậu không thay đồ?”
Tôi cúi gằm mặt xuống đất, cố gắng xua đuổi ý nghĩ ngu ngốc ấy ra khỏi tâm trí: “Tớ không thể thay đồ ở đây được!”
Yunho mỉm cười, nắm lấy tay tôi. Cậu ấy không nói lời nào, kéo tôi vào phòng tắm: “Vào đó thay đi, tớ sẽ đợi cậu ở đây!”
Tôi vội chạy vào bên trong một phòng và nhanh chóng thay đồ, sau đó bước ra ngoài. Yunho đang đứng tựa lưng vào tường và chờ đợi. Cậu mỉm cười và chúng tôi cùng nhau tới phòng tập thể dục.
Lớp P.E rất tuyệt, chúng tôi cùng chơi dodgeball, Yunho và tôi cùng đội với nhau. Tôi đã dốc hết sức mình để chơi thật tốt, cố quên đi hình ảnh bộ ngực trần của Yunho nhưng điều đó thật khó khăn.
Sau giờ học, tôi cùng Junsu đi bộ về bởi chúng tôi sống cùng một tòa nhà. Đột nhiên, chúng tôi thấy Yunho đi bộ ngay phía sau, tôi đã phải cố gắng phớt lờ cậu ta và tập trung nghe những gì mà Junsu đang nói.
Khi chúng tôi về đến nhà, bước vào nhưng vẫn thấy Yunho đang đi theo phía sau dù tôi đã cố lờ đi. Đến tầng 2, tôi và Junsu tạm biệt nhau. Cậu ấy vào nhà còn tôi đi lên tầng trên, Yunho vẫn đi theo tôi.
Lên đến tầng 3, Yunho vẫn theo đằng sau, tôi quay lại, nhìn cậu ấy và nói: “Sao cậu cứ đi theo tớ thế?”
Yunho nhìn tôi, mỉm cười: Đâu có… tớ sống trong căn hộ bên trái mà, tớ mới chuyển đến đây vào sáng nay”
Tôi đứng nhìn cậu ấy mở cửa. Khi cánh cửa vừa hé mở, Yunho nói: “Muốn vào không?”
Tôi lắc đầu và trở về căn hộ của mình. Thay quần áo xong, tôi bước vào bếp, nhanh chóng làm gì đó để ăn tạm trước khi đi làm. Đột nhiên điện thoại reo, đó là anh trai của tôi:
“Chào anh!”
“Hey em trai, học ở trường đó thế nào?”
“Tốt anh ạ!”
“Được, vậy thì ra mở cửa đi”
Tôi cúp máy và ra mở cửa, anh trai tôi đang đứng đó, mỉm cười, tôi đứng nép người qua một bên để anh ấy bước vào: “Anh mang bữa trưa đến cho em đấy”
Tôi mỉm cười: “Em không có nhiều thời gian đâu, em phải đi làm sớm”
Anh cười: “Không sao, dù sao anh cũng là ông chủ của em cơ mà”
Tôi gật đầu và đi lấy đĩa để đựng thức ăn. Sau bữa trưa, chúng tôi cùng ra khỏi căn hộ và đi bộ đến nhà hàng ở cùng khu phố. Khi chúng tôi bước vào, người quản lý vội vã cúi chào anh trai tôi. Anh mỉm cười, chỉ cho tôi thấy mọi thứ xung quanh và yêu cầu người quản lý chăm sóc tốt cho tôi trước khi đi.
Người quản lý nhìn tôi và đưa cho tôi một chiếc tạp dề: “Mặc nó vào và bắt đầu công việc nhé! Yunho sẽ cho cậu biết phải làm những gì”
Yunho ư?
Cậu ấy làm việc ở đây sao? Chắc là không phải đâu…
Tôi tới nhà bếp – nơi mà tôi sẽ chuẩn bị cho việc làm bánh sandwich và các món khác. Tôi nhìn quanh, trông thấy Yunho đang đeo tạp dề, đang làm sandwich, cậu ấy mỉm cười khi nhìn thấy tôi:“Ơ, cậu cũng làm việc ở đây hả?”
Tôi gật đầu: “Tớ mới đến làm thôi!”
Yunho cười: “Lại đây, tớ sẽ giúp cậu”
Tôi đi cùng cậu ấy: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Sandwich”
Tôi gật đầu. Yunho hướng dẫn tôi các công đoạn để làm một chiếc hambuger, tôi làm theo và chúng thật tuyệt. Tôi thích nấu ăn và làm bánh nhưng vẫn không thể gạt bỏ hình ảnh cơ bụng sáu múi của Yunho ra khỏi tâm trí.
Khoảng 4 tiếng sau, Yunho quay lại nhìn khi tôi đang làm khoai tây chiên đi kèm ột số món ăn, cậu ấy nói: “Làm xong cái này thì chúng ta nghỉ nhé, có một bữa ăn miễn phí và nghỉ ngơi khoảng 30 phút”
Tôi mỉm cười. Được làm việc thật tuyệt nhưng nó quá khiến tôi quá mệt, hôm nay Yunho đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Cậu ấy đã làm hết sandwich còn tôi chỉ chuẩn bị đồ ăn nhẹ, đồ uống hoặc món tráng miệng, nhưng trông cậu ấy chẳng có vẻ gì là mệt mỏi với công việc cả.
Các món ăn được mang ra cho khách hàng sau khi hoàn thành, Yunho nhìn tôi và cười: “Ngồi xuống đi, để tớ làm bữa tối cho”
Yunho cười khúc khích: “Được thôi, vậy thì đến đây nào”
Tôi bước tới bên cạnh Yunho và chúng tôi cùng nhau nấu ăn. Thật thú vị khi nấu ăn cùng cậu ấy bởi Yunho hướng dẫn tôi mọi thứ, thời gian cũng trôi qua thật nhanh. Chúng tôi cùng ngồi xuống để thưởng thức bữa ăn này, tôi nhìn Yunho: “Mùi vị cũng được đấy!”
Cậu mỉm cười: “Tớ vui khi cậu thích nó”
Mặt tôi tự dưng đỏ bừng, không biết tại sao nhưng tôi hay đỏ mắt mỗi khi cậu ấy nhìn, nhưng với Junsu thì khác. Không biết chuyện gì đang xảy ra giữa tôi và Yunho nữa.
Một giờ sau, chúng tôi xong việc và về cùng nhau. Cả hai nói lời tạm biệt trước khi bước vào nhà của mình. Tôi vào phòng tắm, bật vòi sen nhưng không có nước nóng, dù đã cố gắng đợi một lúc nhưng nước chảy ra có màu nâu và mùi hôi khó chịu kèm theo. Tôi vội vã chạy ra khỏi phòng tắm và không biết phải làm gì nữa.
Tôi sang căn hộ bên cạnh và gõ cửa. Một lát sau, Yunho ra mở cửa: “Có chuyện gì vậy?”
Tôi cúi mặt: “Nước bị làm sao ấy, tự dưng có màu nâu và mùi gì lạ lắm”
Yunho nhìn tôi: “Để tớ kiểm tra xem sao”
Tôi gật đầu, cùng cậu ấy trở vào căn hộ của tôi. Yunho mở nước vào bồn, vẫn như trước đó, vẫn là dòng nước màu nâu chảy ra với mùi hôi khó chịu. Yunho vừa thoát nước vừa nhìn tôi: “Chắc có vấn đề gì đó với đường ống rồi!”
Tôi nhìn cậu ấy: “Vậy tớ phải làm sao?”
Yunho thở dài: “Chúng ta nên gọi thợ đến sửa vào ngày mai”
“Nhưng hôm nay tớ sẽ tắm thế nào đây?”
Cậu mỉm cười: “Cậu dùng phòng tắm của tớ cũng được, tớ dùng xong rồi”
Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi phải tắm trước khi đi ngủ… “OK” – tôi gật đầu.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, tôi sang căn hộ của Yunho. Tôi nằm dài trong bồn tắm và thư giãn, khi chuẩn bị mặc bộ pijama, tôi nghe 1 tiếng cửa nhỏ: “Cậu ổn chứ?”
Tôi không thể từ chối bởi cũng cần một người giúp đỡ học môn toán. Tôi đã không chú ý nghe giảng ở lớp chỉ vì mải… nhìn Yunho. “OK, tớ sẽ quay lại ngay” – tôi gật đầu.
Tôi về lấy cặp sách và sang căn hộ của Yunho, chúng tôi ngồi ở bàn ăn và bắt đầu làm bài tập… Tôi bắt đầu làm các câu hỏi, nhưng câu cuối quá khó, tôi không có ý tưởng nào để giải quyết nó cả.
Yunho nhìn tôi: “Có câu nào khó sao?”
Tôi bĩu môi, cậu mỉm cười và sang chỗ tôi. Yunho bước đến từ phía sau, cúi đầu xuống gần vai tôi và giải thích cách làm câu hỏi khó ấy. Tôi nghe rõ tiếng tim mình đập quá lớn, tại sao vậy? Tôi cũng không hiểu nổi nữa…
Chapter 3: Không manh mối
Yunho đã tìm được cách giải cho câu hỏi khó ấy và về chỗ của mình: “Cậu hiểu chưa?”
Tôi gật đầu: “Tớ phải về đây”
Nhanh chóng thu xếp lại sách vở và rời khỏi căn hộ của Yunho, tôi bước ra ngoài và đóng cửa lại. Bình tĩnh được một lát, tôi vào bếp, quyết định tự làm bữa trưa vào ngày mai vì không có tiền để mua chúng ở trường. Tôi chuẩn bị mọi thứ và cất vào trong tủ lạnh để dùng vào ngày mai.
Làm món trứng chiên với cơm, cùng xúc xích, một lát sau, tôi đặt hộp cơm trưa vào tủ lạnh và đi ngủ. Tôi nằm xuống giường, gọi điện cho ba mình, ông muốn tôi có mặt tại bữa trà vào Chủ nhật tuần này.
Sau khi nói chuyện với ba, tôi gác máy và chìm vào giấc ngủ tự lúc nào.
Giật mình vì tiếng đồng hồ báo thức, tôi vội mở mắt, đã đến giờ chuẩn bị để tới trường, dù vẫn còn buồn ngủ nhưng tôi phải dậy nhanh thôi. Nhanh chóng đứng lên và đi vào bếp, tôi lấy chai nước uống một hơi dài, rửa mặt đánh răng trước khi quay lại phòng ngủ thay quần áo với bộ đồng phục.
Tôi chuẩn bị cặp sách và mang theo hộp cơm trưa. Vừa bước ra khỏi nhà, tôi đã trông thấy Yunho đứng trước cửa, mỉm cười với tôi: “Chào buổi sáng, tớ nghĩ chúng ta có thể cùng nhau tới trường đấy”
Tôi gật đầu: “Buổi sáng tốt lành nhé!”
Tôi bắt đầu cảm thấy nóng trở lại khi chúng tôi đi gần nhau. Một chiếc xe màu đen đang đứng chờ ở ngoài, là Park Yoochun đang đứng nói chuyện với Junsu:
Chúng tôi đi tới và nghe được cuộc nói chuyện giữa họ:
“Để anh giải thích đã”
“Không cần phải thế đâu!”
“Junsu, đợi đã…”
“Đừng gọi cho em nữa”
“Nói chuyện đã nào!”
“KHÔNG!”
Junsu quay lại, trông thấy tôi và Yunho đang đứng đó nhìn, cậu ấy đi về phía tôi và nói: “Hyung, buổi sáng tốt lành nhé!”
Tôi gật đầu, Junsu trông vẫn còn bối rối, cậu ta vội kéo tôi đi: “Đi nào, đến trường thôi”
Tôi đến trường cùng Junsu và Yunho, Yoochun tiếp tục nhìn theo chúng tôi trong chiếc xe của mình, nhưng Junsu đã phớt lờ coi như không trông thấy điều đó. Khi vừa tới trường, tôi cất tiếng hỏi Junsu: “Chuyện sáng nay là sao vậy?”
Junsu nhìn tôi: “Không có gì đâu”
Vài giây sau, khi Yoochun vừa bước vào lớp, Junsu đứng dậy và đi ra ngoài. Yoochun thở dài, ngồi xuống vị trí của mình bên cạnh cửa sổ.
Changmin cũng vừa đến: “Chào buổi sáng các anh!”
Tôi mỉm cười: “Chào”
Changmin nhìn tôi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tôi thở dài: “Có chuyện gì đó giữa Junsu và Yoochun ấy”
Changmin nhìn tôi: “Ồ chuyện đó… em chỉ biết là họ chơi thân với nhau từ nhỏ nhưng đột nhiên Junsu quyết định rằng anh ấy không muốn chơi với Yoochun nữa và bắt đầu phớt lờ anh ấy”
Tôi nhìn Yunho – người cũng đang bối rối như tôi, nhưng cậu ấy không nói bất cứ điều gì, chỉ thở dài và nhìn ra cửa sổ.
Junsu không quay lại lớp cho đến khi chuông reo, cậu ấy không nói chuyện với bất kỳ ai kể cả lúc ăn trưa. Cậu ấy đã chạy ra ngoài khi thấy Yoochun vào lớp.
Tôi đến sân bóng đá với Yunho và Changmin. Chúng tôi ngồi xuống nền cỏ xanh để ăn trưa cùng nhau. Tôi mở hộp cơm của mình và bắt đầu ăn, bữa trưa hôm nay rất tuyệt. Trông thấy Changmin nhìn vào hộp cơm của mình, tôi mỉm cười: “Muốn ăn không?”
Cậu nhóc khẽ gật đầu, bắt đầu ăn vội vã: “Ngon quá”
Tôi mỉm cười, nhìn Yunho trong khi cậu ấy đang đọc một cuốn sách: “Yunho ah, hôm nay cậu cũng đi làm phải không?”
Cậu ấy nhìn tôi: “Ừ, sau giờ học. Có gì không?”
Tôi cười: “Tớ cũng đi vào lúc đó. Chúng ta cùng đi nhé?”
Yunho gật đầu: “Chắc chắn rồi!”
Changmin nhìn chúng tôi: “Hai anh làm việc cùng nhau sao?”
Yunho gật đầu: “Ừ, ở cửa hàng bán đồ ăn nhanh gần trung tâm mua sắm ấy!”
“Ồ, chỗ đó gần nhà anh Junsu mà”
“Ừ, bọn anh sống cùng một tòa nhà”
Changmin gật đầu và tiếp tục ăn, Yunho tiếp tục đọc cuốn sách còn dang dở. Tôi ngước nhìn lên bầu trời, bỗng dưng đánh một tiếng thở dài: “Yunho à, khi nào chúng ta sẽ gọi thợ sửa ống nước?”
Yunho nhìn tôi: “Ừ nhỉ, suýt nữa thì quên đấy, sau giờ học tớ sẽ gọi cho bạn tớ, cậu ấy biết sửa nó đó”
Tôi gật đầu: “Cảm ơn nhé!”
Ngày hôm đó trôi qua thật chậm, thậm chí tôi đã ngủ gật trong lớp học vào giờ Lịch sử…
Tôi cảm thấy như có ai đó đang khẽ lay vai mình, vừa mở mắt, tôi thấy Yunho đang nhìn mình: “Tỉnh ngủ chưa? Sắp đến giờ đi làm rồi kìa”
Tôi gật đầu và đỏ mặt. Yunho cúi mặt gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cậu ấy. Cất sách vở vào cặp, tôi bước cạnh Yunho và ra khỏi lớp. Chúng tôi đi trên phố cho tới khi nghe thấy tiếng ai đó đang tranh cãi, thì ra là Junsu và Yoochun đang cãi nhau:
“Tôi đã bảo anh là để cho tôi yên mà?”
“Cho anh giải thích đã?”
“Không cần!”
“Su…anh không có ý như vậy mà”
“Tôi không quan tâm”
“Chẳng có chuyện gì xảy ra hết!”
“Đấy không phải việc của tôi”
“Có đấy”
“Hãy nghe anh nói, chỉ 5 phút sau, sau đó em tự quyết định cũng được”
“Không!”
“Anh sẽ không đi đâu cả”
“Tôi gọi cảnh sát đấy nhé!”
“Em bảo sao cơ?”
“Cút ngay cho tôi!”
Đột nhiên Junsu bỏ chạy, hình như cậu ấy đang khóc. Yoochun cố gắng đuổi theo nhưng Junsu chạy quá nhanh. Cậu ta đứng nhìn Junsu và thở dài: “Anh sẽ khiến em phải quay lại… Su à”
Tôi nhìn Yunho – người đang đứng bên cạnh: “Chuyện gì xảy ra giữa họ vậy nhỉ?”
“Tớ cũng chịu”
Yunho nhún vai, tiếp tục đi, còn tôi vội vã bước theo cậu ấy. Chúng tôi tới nhà hàng, vào phòng thay đồ và mặc tạp dề vào. Vừa bước ra ngoài thì đã gặp anh quản lý đứng đó: “Được rồi, hôm nay Yunho làm việc ở quầy nhé. Còn Jaejoong thì dọn dẹp chỗ này!”
Tôi cau mày, hơi bực bội vì muốn được làm việc cùng Yunho, nhưng biết là điều đó không thể được. Cầm cây chổi lên, tôi bắt đầu lau sàn một cách uể oải. Tôi chẳng còn hứng thú để làm gì nữa, vả lại, tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy cây chổi này thì làm sao biết cách sử dụng nó chứ? Tôi bắt đầu lau sàn theo hình vòng tròn…
Đột nhiên tôi nhìn thấy hai cánh tay của ai đó đang nắm tay mình, tôi quay lại, đó là Yunho – cậu ấy nắm lấy tay tôi: “Cậu làm thế là sai rồi”
Yunho bắt đầu lau sàn, còn tôi thì nghe rõ tiếng tim mình đập ngày một nhanh hơn, cậu ấy đứng rất gần tôi… Một phút sau, Yunho lùi lại và nhìn tôi: “Bây giờ cậu làm tiếp đi!”
Tôi gật đầu, bắt đầu lau lại theo cách mà Yunho vừa hướng dẫn. Cậu ấy gật đầu ra vẻ hài lòng và quay lại phía quầy bar, sau đó, tôi vò một miếng bọt biển và bắt đầu lau bàn, khiến tất cả những thức ăn thừa trên bàn vương vãi hết xuống sàn nhà.
Tôi thở mệt nhọc vì lại phải lau sàn một lần nữa… Đột nhiên tôi cảm thấy Yunho đang đứng bên cạnh mình: “Nhìn nhé!”
Yunho lấy một chiếc hộp màu xanh và gạt tất cả thức ăn thừa vào trong đó. Sau đó cậu ấy lấy một chiếc túi nhỏ đựng nước xà phòng, nhúng miếng bọt biển vào đó rồi lau bàn. Cuối cùng là dùng một chiếc khăn khô để lau lại lần nữa. Làm xong, Yunho quay sang nhìn tôi: “Bây giờ cậu làm được rồi chứ?”
Tôi gật đầu và bắt đầu làm theo, bốn tiếng sau, chúng tôi được nghỉ và đến giờ ăn tối. Lúc đó, Yunho phải ngồi ăn một mình bởi tôi còn bận lau sàn…
Sau giờ làm, Yunho và tôi cùng về nhà. Cậu ấy đã gọi một người bạn tới sửa giúp tôi đường ống nước trong phòng tắm và nói rằng phải thay một số ống vì nó đã quá cũ.
Tôi nhìn cậu ấy: “Mất khoảng bao nhiêu tiền để sửa vậy?”
Yunho suy nghĩ khoảng một giây: “Khoảng 100.000 won” (Trans: ~100$)
Tôi do dự, dù biết phải sửa đường ống nước, nhưng bây giờ tôi không có tiền. Có lẽ phải đợi đến cuối tháng khi nhận được lương thì tôi mới có thể sửa nó được…
Chapter 4: Làm bữa sáng
Yunho nhìn tôi: “Căn hộ này cậu thuê hay mua luôn vậy?”
Tôi trả lời: “Tớ thuê
Yunho gật đầu: “Vậy người chủ nhà này phải có trách nhiệm sửa nó, chỉ cần gọi cho họ là được”
Tôi cũng không chắc về điều đó, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác. Vì anh trai tôi nói căn hộ này chỉ là thuê nên có lẽ nên làm như Yunho nói…
Tôi gật đầu, đi vào phòng ngủ và gọi điện cho anh trai mình, sau 2 hồi chuông, anh nhấc máy:
“Em trai yêu quý, có chuyện gì vậy?
“Hyung, anh thuê căn hộ này hả?”
“Đúng vậy, sao thế?”
“Vậy nếu có vấn đề gì, anh sẽ sửa nó phải không?”
“Phải, nhưng đã xảy ra chuyện gì chứ?”
“Đường ống nước trong phòng tắm có vấn đề… thợ sửa ống nói muốn thay nó phải trả 100.000 won”
“Vậy hả? Vậy anh sẽ gửi tiền cho tài xế mang qua cho em nhé!”
“Cảm ơn anh!”
“Không có gì đâu em trai, hẹn gặp lại vào Chủ nhật nhé?”
“Chắc chắn rồi, tạm biệt anh”
“Bye!”
Tôi gác máy, quay trở lại phòng khách nơi Yunho và bạn của cậu ấy vẫn ở đó: “Chủ nhà sẽ gửi tiền cho tôi ngay bây giờ, khi nào cậu có thể sửa nó được?”
Cậu ta nhìn tôi: “Tôi sửa ngay bây giờ cũng được… mất 2 tiếng là cùng”
Tôi gật đầu: “Được rồi, vậy làm ơn!”
Cậu ta mỉm cười, quay lại phòng tắm. Cậu bắt đầu làm việc trong khi đó, tôi và Yunho ở ngoài phòng khách: “Muốn uống chút gì đó không?”
Yunho gật đầu, cùng tôi bước vào bếp. Cậu ấy nhìn xung quanh lại gần chỗ máy rửa bát: “Phải có tách chứ nhỉ?”
Yunho mở ra, cầm lên một cái tách đã vỡ: “Chuyện gì xảy ra vậy?
Tôi nhún vai: “Tớ không biết
Yunho mỉm cười: “Để tớ chỉ cho
Yunho gom hết mảnh vỡ của chén bát và các món ăn bẩn từ bồn rửa chén, cậu ấy dạy tôi cách đặt bát vào máy, nơi để xà phòng, làm thế nào để đóng máy lại và bắt đầu khởi động. Tôi gật đầu: “Cái gì cậu cũng biết nhỉ?
Cậu ấy mỉm cười: “Tớ sống một mình đã lâu rồi, những điều này cũng được học lại từ người khác mà
Tôi gật đầu: “Gia đình của cậu đâu?”
Yunho cúi đầu: “Họ ở nước ngoài, tớ phải sống một mình tại Hàn Quốc”
Tôi nhìn xuống: “Xin lỗi cậu!”
Ông mỉm cười: “Không sao đâu, tớ ổn mà”
Tôi cười, đưa cho Yunho một ly nước trái cây và quay lại phòng khách. Chúng tôi ngồi xuống và bắt đầu chơi game. Một lát sau, trò chơi bị gián đoạn khi tôi nghe có tiếng gõ cửa, đó là tài xế của anh trai tôi, ông cúi chào và đưa cho tôi một phong bì có 100.000W trong đó. Tôi mỉm cười, cảm ơn và quay vào trong.
Hai tiếng sau, bạn của Yunho bước ra: “Sửa xong rồi… cần phải lau chùi lại một chút nhưng nguồn nước đã sạch lại rồi”
Tôi mỉm cười, cảm ơn trước khi đưa 100.000W mà anh trai tôi vừa gửi tới. Cậu ấy mỉm cười, cúi đầu chào và rời đi.. Tôi bước vào phòng tắm, quả thật nước đã trong hơn rất nhiều. Mỉm cười hài lòng, tôi lấy cây chổi lau dọn lại trước khi có thể tắm.
“Không có gì” – Yunho nói xong, bước ra ngoài và trở về căn hộ của mình.
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, tôi vội vã đi tắm. Vì ngày mai phải đến trường từ sớm nên tôi nghĩ mình nên đi ngủ thật sớm… Tôi bước đến giá sách, lấy ra hai cuốn và đọc. Một cuốn sách dạy nấu ăn và một cuốn hướng dẫn việc dọn dẹp.
Đọc xong 2 cuốn sách, nhìn đồng hồ đã 1 giờ sáng. Tôi học được rất nhiều từ những cuốn sách dạy nấu ăn, với những công thức mới khiến tôi muốn thử ngay bây giờ… Tuy nhiên, tôi phải đi ngủ mà…
Ngày thứ bảy trôi qua, chẳng có gì thú vị cả. Tôi chỉ tập trung vào việc quét dọn nhà cửa mà tôi đã học được từ những cuốn sách, nấu một bữa sáng đơn giản và làm bài tập về nhà. À quên, còn phải chuẩn bị quần áo để ngày mai đến dự buổi tiệc trà.
Sáng chủ nhật, âm thanh đáng ghét từ chiếc đồng hồ báo thức khiến tôi tỉnh giấc. Sau khi ăn sáng và tắm rửa, tôi thay một bộ đồ khá lịch sự với quần đen và áo sơ mi màu đỏ rượu. Đứng trước gương chải chuốt lại mái tóc, bỗng nhiên điện thoại reo:
“Alo?”
“Này, em đã chuẩn bị xong chưa?”
“Rồi ạ!”
“OK, xe đang đợi em trước tòa nhà đó”
“Em nhớ rồi!”
“Gặp em sau nhé! Bye!”
Tôi bước ra khỏi căn hộ của mình và đi xuống tầng dưới. Trước cửa tòa nhà là chiếc xe màu đen sang trọng của anh trai tôi. Tài xế vội vã xuống xe, mở cửa cho tôi.
Chiếc xe dừng lại trước cửa một ngôi biệt thự lớn, tôi xuống xe và bước vào. Những người giúp việc trong nhà cúi chào. Mới chỉ 10 giờ sáng mà mọi người trông có vẻ bận rộn.
Tôi nhìn vào một người giúp việc: “Ba và anh trai tôi đâu?”
Cô cúi đầu lễ phép: “Dạ, ở trong văn phòng ạ!”
“Họ ăn sáng chưa?”
Cô lắc đầu: “Chưa ạ!”
Tôi thở dài, ba tôi thường quên ăn sáng mỗi khi ông bận. Trong đầu tôi chợt nảy ra một ý tưởng, tôi bước vào bếp trong sự cúi chào của các đầu bếp. Mỉm cười với bếp trưởng, tôi nói: “Tôi sẽ nấu bữa sáng cho ba và anh”
Các đầu bếp nhìn tôi, nét mặt hơi do dự nhưng rồi cũng cúi đầu và đứng dẹp qua một bên. Tôi nhớ lại công thức từ cuốn sách nấu ăn và muốn thử làm bánh xèo!
Tôi bắt đầu trộn các nguyên liệu và chiên chúng trong chảo… Nấu ăn cho người khác thật thú vị, khi làm xong, tôi nhìn sang phía bếp trưởng và những người đầu bếp đang đứng cạnh mình: “Tôi làm nó đúng cách phải không?”
Các đầu bếp nhìn tôi, mỉm cười và gật đầu: “Vâng, cậu chủ làm rất tốt ạ!”
Tôi cười và nhìn quanh: “Siro ở đâu nhỉ?”
Một vị đầu tiếp đưa cho tôi chai siro, tôi nhận lấy và tưới chúng lên phía trên những chiếc bánh. Chuẩn bị một ít nước trái cây, tôi đặt chúng trong một cái khay lớn và mang tới văn phòng.
Sau khi người giúp việc giúp tôi gõ cửa, vào giây sau, ba tôi bước ra. Tôi vào phòng, đặt khay đồ ăn lên bàn và chạy tới ôm ba và anh trai mình: “Con nhớ mọi người quá!”
Anh trai tôi mỉm cười và nhìn tôi: “Em sao rồi?”
Tôi cười: “Mọi thứ đều ổn ạ!”
“Cảm ơn anh, anh đã giúp em nhiều mà” – tôi vừa nói vừa ôm chầm lấy anh trai mình
Anh mỉm cười: “Đó là trách nhiệm của anh mà… Đường ống nước sao rồi?”
“Tốt anh ạ!”
Tôi mỉm cười và nhìn sang ba: “Mời ba ăn sáng”
Anh và ba tôi bước tới: “Bánh hả?”
Tôi mỉm cười: “Con đã làm chúng đó ba”
“Con làm sao?”
Tôi gật đầu và họ mỉm cười, mỗi người nếm thử một miếng và đều nhận xét: “Ngon lắm”
“Vậy thì tốt ạ!”
Anh trai tôi ăn xong, quay sang nhìn tôi: “Em ăn rồi hả?”
Tôi gật đầu và nhìn ba: “Chúng ta ra sân sau ngồi đi ba”
Ba tôi gật đầu. Mọi cười bước ra sân sau và cùng ngồi xuống nói chuyện vui vẻ…
Chapter 5: Tiệc trà
Thời gian diễn ra buổi tiệc đã tới! Tôi giúp ba và hyung làm các công việc lặt vặt xung quanh để hoàn thành mọi thứ và cuối cùng ra đứng đón khách – đây là điều mà tôi rất ghét. Tất cả mọi người xung quanh đều bảo tôi không biết cười, hay khen tôi đẹp trai. Dù đã lâu tôi không tham gia các buổi gặp mặt hoặc làm một điều gì đó vì những bà cô này muốn giới thiệu con gái họ cho tôi.
Xong việc của mình, tôi quay vào bữa tiệc và nhìn xung quanh. Khi bước đến nhà bếp một lần nữa để kiểm tra mọi việc lần cuối, nhưng tôi đã sốc khi không nhìn thấy đầu bếp đâu cả. Nhìn những chiếc sandwich mà họ làm, tôi thở dài, vội vã giúp họ. Bếp trưởng nhìn tôi và mỉm cười: “Cậu chủ làm bếp giỏi thật!”
Tôi mỉm cười: “Cảm ơn chú! Nhưng sao các đầu bếp khác đi đâu rồi?”
“Họ bị cảm lạnh”
Tôi gật đầu, tiếp tục làm bánh cho tới khi mọi thứ đã hoàn thành: “Có cần cháu giúp gì nữa không?”
“Ổn rồi, chúng ta đã làm xong mọi thứ. Cảm ơn cậu đã giúp đỡ!”
Tôi mỉm cười, bước ra phía sân sau. Nhìn xung quanh, tôi bị sốc khi nhìn thấy tên taychơi ParkYoochun đang nhìn tôi. Lại gần anh trai mình, tôi hỏi: “Anh à, tại sao cậu ta lại ở đây?”
“Park Yoochun hả? Cậu ta tới cùng ba mình”
“Tại sao?”
“Cậu ta là đối tác làm ăn của chúng ta”
Tôi thở dài, Yoochun bước về phía tôi và cúi đầu chào. Tôi mỉm cười, cậu ta nhìn tôi và nói: “Chúng ta có thể nói chuyện được không?”
Không còn lựa chọn nào khác, tôi đi cùng cậu ta tới một nơi khác vắng vẻ trong vườn và ngồi xuống nói chuyện. Yoochun nhìn tôi: “Tại sao cậu lại giả bộ nghèo khổ trong khi lại là công tử của một gia đình rất giàu có?”
Tôi nhìn xuống: “Tôi muốn có một cuộc sống bình thường, là một học sinh trong học bình thường, có thể kết bạn với người khác và thậm chí có thể yêu một ai đó…”
Yoochun gật đầu: “Tôi cũng muốn như vậy!”
Tôi nhìn cậu ta: “Chuyện gì xảy ra giữa cậu và Junsu thế?”
Yoochun nhìn xuống: “Chúng tôi chơi thân với nhau từ hồi học mẫu giáo, nhưng tôi… tôi lại yêu Junsu … cậu ấy chưa bao giờ nói nhưng tôi chắc rằng Junsu cũng yêu tôi… Tôi đã cầu xin Junsu, và cậu ấy đồng ý hẹn hò với tôi… Rồi vào một ngày hẹn khi tôi không đến… cậu ấy đã tới nhà tôi… và đã nhìn thấy đôi đang trên giường với một cô gái khác…”
Tôi trố mắt nhìn cậu ta: “Cái gì cơ?”
Yoochun cười cay đắng: “Đêm trước đó, tôi đã ngồi uống trà với chú tôi, chú ấy… đã nói muốn tôi kết hôn với cô gái đó và tôi đã từ chối… điều tiếp theo mà tôi nhớ là ánh mắt của Junsu khi nhìn thấy tôi trên giường với cô ta, và cả hai đều không mảnh vải che thân…”
“Vậy là chú cậu…?”
“Ông ấy đã cho thuốc ngủ vào trà của tôi…. Cô gái đó, người mà ông ta muốn tôi kết hôn chính là con gái ruột của ông ta… Cậu biết đó, tôi là người thừa kế duy nhất công ty của ba tôi và chú tôi chỉ muốn tiền thôi. Ông ta không giàu bằng ba tôi nên cố gắng cho con gái ông ta kết hôn với tôi từ lâu rồi…Ông ta làm điều này để cho ba tôi thấy rằng tôi đang gặp gỡ con gái ông ta… Junsu phát hiện ra và nghĩ rằng tôi lừa dối cậu ấy… thậm chí còn không nghe tôi nói, không nói chuyện với tôi”
Tôi nhìn Yoochun, trông thấy cậu ta lấy tay gạt đi những giọt nước mắt: “Tôi xin lỗi”
“Tôi thực sự ghét cuộc sống giàu sang này”
Tôi nhìn Yoochun: “Tôi chắc là Junsu sẽ tha thứ cho cậu mà… chỉ cần cậu đừng bỏ cuộc và cố gắng đừng để rơi vào âm mưu đó”
“Tôi đã cố gắng giải thích nhưng Junsu không tin điều đó… cậu ấy nghĩ tôi cũng đồng ý làm điều đó … tất cả là vì tiền”
“Xin lỗi nhé…”
Yoochun mỉm cười và nhìn tôi: “Thật vui khi gặp cậu tại buổi tiệc này!”
“Cảm ơn”
“Đi thôi, quay lại buổi tiệc nào”
Tôi gật đầu và cùng nhau đi dọc hành lang. Khi buổi tiệc kết thúc, tôi nhìn Yoochun và nói:“Yoochun à, làm ơn…”
Yoochun mỉm cười: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không nói cho ai biết về gia đình cậu đâu”
Tôi mỉm cười, cảm ơn Yoochun và bước đi. Thì ra là ba đã nhìn thấy tôi và Yoochun nói chuyện với nhau nãy giờ: “Bạn của con hả?”
Tôi gật đầu, cùng đi vào trong nhà với ba. Những người giúp việc đã quét dọn sạch sẽ khu vườn sau nhà, khi chúng tôi ngồi trò chuyện, ba đã nhấn mạnh việc muốn tôi ngủ lại nhà đêm nay và tôi đã đồng ý.
Đi lại xung quanh nhà, tôi cảm thấy thực sự rất nhớ căn phòng bé nhỏ của mình. Khi còn ở nhà, tôi đã không nhận ra rằng nó thật ấm cúng biết bao…
Đứng bên cửa sổ nhìn ngắm trời đêm, tôi thấy nhớ Yunho. Mới có 2 ngày không gặp mà tôi đã nhớ cậu ấy, tại sao vậy nhỉ? Tôi không có cảm giác nhớ như vậy với Junsu và Changmin, vì họ là bạn của tôi… Phải vậy sao? Không… điều này là không thể… chúng tôi là cả hai chàng trai… sao có thể chứ?
Tôi thở dài, nhìn vào khung ảnh nhỏ ở đầu giường: “Mẹ ơi, cảm giác này là sao ạ?”
Nhắm mắt lại… tôi chìm vào giấc ngủ…
Vừa thức dậy, tôi thấy 3 nữ giúp việc đang nhìn mình, họ đang gấp quần áo và dọn đồ đạc cho tôi. Bước ra khỏi giường, tôi đi vào phòng tắm, mặc quần áo đồng phục của trường và ra ngoài. Gật đầu lại với những người giúp việc vừa cúi đầu chào, tôi chạy xuống cầu thang và ra khỏi nhà. Chiếc xe đã đợi từ bao giờ, tôi vội vã vào xe và trở về căn hộ của mình.
Tôi chạy nhanh lên cầu thang và mở cửa căn hộ để lấy cặp sách cũng là lúc Yunho bước ra, cậu ấy mỉm cười và chúng tôi cùng nhau tới trường.
Chúng tôi bước vào lớp và ngồi xuống, vài giây sau, Yoochun cũng vào lớp: “Chào buổi sáng, Jaejoong” – Yoochun cười với tôi.
Tôi mỉm cười với cậu ta: “Chào… mọi việc đã có tiến triển gì chưa?”
Yoochun lắc đầu: “Quá tệ!”
Tôi mỉm cười: “Fighting!!!”
Yoochun gật đầu và đi về chỗ của mình. Chuông đã reo vài phút nhưng vẫn chưa thấy Junsu đến lớp, tôi đã rất lo lắng khi cậu ấy nghỉ học liên tục. Sau giờ học, tôi chạy đến chỗ Yoochun: “Này, sao hôm nay Junsu không đến lớp?”
“Tôi không biết, sáng nào cũng chờ cậu ấy chở trước tòa nhà nhưng không thấy cậu ấy bước ra, nên tôi tưởng nếu tôi không tới nữa thì cậu ấy sẽ đi học chứ?”
Tôi thở dài: “Để tôi kiểm tra thử xem”
“Nói với tôi nếu có chuyện gì xảy ra với cậu ấy, ok?”
Tôi gật đầu: “Điều đó là chắc chắn rồi, cậu không cần lo lắng”
Yoochun mỉm cười và ra về, trong khi tôi khi cùng Yunho và Changmin. Changmin nhìn tôi: “Anh và Yoochun trở thành bạn bè từ khi nào vậy?”
Tôi ngập ngừng: “Bọn anh gặp nhau vào cuối tuần trước và đã nói chuyện với nhau”
Changmin nhún vai và bỏ đi: “Em về đây, nói với em chuyện gì đã xảy ra với anh Junsu nhé!”
Tôi gật đầu đi bên cạnh Yunho: “Cậu và tay chơi đó có mối quan hệ gì vậy?”
Tôi đã sốc, cậu ấy ghen sao? Không phải vậy đâu! Yunho chỉ hành động như một người bạn tốt và đó là tất cả: “Cậu ta không phải là một tay chơi đâu, cậu ta cũng tốt mà”
Yunho nhìn tôi: “Sao cậu biết?”
Tôi nhìn xuống: “Vì…”
“Vì sao chứ?”
“À mà… sao cậu phải quan tâm nhiều thế nhỉ?”
“Chỉ vì…”
“Vì cái gì chứ???” – tôi hỏi dồn dập
“Bởi vì… chúng ta ở cùng tòa nhà mà”
Tôi nhìn lên tòa nhà và cau mày, cậu ấy đã ghen rồi phải không? Tôi chắc chắn mà… nhưng sao lại chối chứ?
Chúng tôi cùng đến căn hộ của Junsu và gõ cửa. Lát sau, một người phụ nữ trung niên bước ra…
Yunho cúi đầu: “Chào cô, chúng cháu là bạn Junsu, cháu tới để gặp cậu ấy ạ!”
“Oh… Junsu hiện đang bị sốt nhẹ… xin lỗi các cháu, giờ cô phải đi ngay nếu không sẽ lỡ chuyến bay mất”
Khi chúng tôi bước vào cũng là lúc mẹ Junsu đi. Tôi nhìn quanh, thấy căn phòng nhỏ, bèn mở cửa bước vào. Junsu đang nằm ngủ trên giường, tôi bước vào và mỉm cười với cậu ấy: “Này, em thấy sao rồi?”
Junsu mỉm cười với chúng tôi: “Không ổn lắm!”
Yunho nhìn Junsu: “Anh sẽ làm canh gà cho em nhé?”
“Phiền anh quá”
Yunho vừa bước ra khỏi phòng. Tôi nhìn Junsu: “Yoochun lo lắng lắm đấy!”
Junsu nhìn xuống sàn nhà: “Em không quan tâm”
Tôi mỉm cười: “Cậu ta yêu em mà”
“Không, không… anh ta là một kẻ ăn chơi và không quan tâm đến cảm xúc của người khác”
“Vậy sao? Anh đã nói chuyện Yoochun, cậu ta đã nói hết mọi chuyện rồi”
“Oh… anh ta đã nói với anh về vụ cá cược sao?”
“Cá cược gì cơ?” – tôi nhìn Junsu.
Chapter 6: Jaejoong say rượu
Junsu nhìn tôi: “Ơ… vậy anh ta không nói với anh sao?”
“Em đang nói đến chuyện gì vậy?”
“Lý do Yoochun yêu em là vì anh ta đã cá cược với bạn bè của mình rằng anh ta có thể làm cho em yêu anh ta… Đó là lý do tại sao Yoochun và em hẹn hò, anh ta đang yêu một cô gái khác và họ sắp kết hôn”
Tôi nhìn Junsu: “Ai đã nói điều này với em?”
“Em đã nghe anh ta nói chuyện với chú mình”
Tôi ngạc nhiên nhìn Junsu, tôi vẫn còn nhớ rõ sự chân thành của Yoochun khi trò chuyện cùng tôi tại buổi tiệc trà… nhưng Junsu… chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi bước ra khỏi phòng, thấy Yunho đang nấu súp gà trong bếp. Tôi lại gần, mỉm cười với Yunho: “Tớ thấy hơi mệt!”
“Vậy cậu nghỉ ngơi một chút đi!”
“Yunho à… nếu cậu yêu một ai đó, nhưng anh ta lừa dối cậu và làm cậu đau khổ rất nhiều, cậu sẽ tha thứ cho anh ta chứ?”
Yunho nhìn tôi: “Sao vậy? Cậu đang yêu à?”
Tôi hơi gật đầu, nhưng sau đó chợt nhớ ra nên vội vàng lắc đầu ngay: “Không phải tớ, là Junsu cơ”
“Nếu cậu yêu một ai đó, tha thứ cho họ là việc nên làm!”
Tôi nhìn Yunho trong khi cậu ấy múc súp ra bát và mang tới cho Junsu: “Đi làm thôi nào!”
Tôi gật đầu. Chúng tôi chào tạm biệt Junsu và cùng nhau đi bộ đến nhà hàng, làm việc ở đó trong vòng 5 tiếng trước khi họ đóng cửa. Leeteuk một trong những đồng nghiệp của chúng tôi, anh mời tôi và Yunho đi cùng nhóm bạn anh tới một quán bar để uống rượu, tôi mỉm cười và gật đầu: “Chắc chắn rồi!”
Yunho nhìn tôi và thở dài: “Được rồi, vậy tớ cũng đi”
Chúng tôi bước vào quán bar và ngồi xống, và đây cũng là lần đầu tiên tôi thử uống rượu… Các chàng trai khác đã gọi Whiskey với đá lạnh, nên tôi cũng gọi theo như vậy, Yunho nhìn tôi: “Này, cậu uống được chứ?”
Tôi gật đầu: “Ừ, chắc là được”
Một phút sau, cô phục vụ đặt những thứ mà chúng tôi gọi lên bàn. Tôi nhìn rượu trong chiếc ly thủy tinh, nó có mùi thật khủng khiếp, tôi thở dài và uống một hơi hết cả ly…
Tôi cảm thấy mọi thứ đang quay cuồng, tôi bắt đầu chóng mặt. Yunho nhìn tôi: “Tớ biết ngay mà, cậu không thể uống rượu”
Yunho trả tiền rượu và đỡ Jaejoong đứng lên, đưa cậu ra khỏi quán bar. Đưa Jaejoong về trước cửa nhà, Yunho tìm chìa khóa căn hộ trong túi áo khoác của Jaejoong, đưa cậu vào phòng ngủ và đặt Jaejoong nằm lên giường…
Jaejoong hé mở mắt, nhìn thấy Yunho và mỉm cười: “Yunho à…”
Yunho nhìn Jaejoong đang say rượu và ngồi trên giường, cậu kéo Yunho sát lại gần phía mình. Jaejoong nhìn đôi môi của Yunho, nghiêng người ngồi sát cậu hơn. Và không báo trước, Jaejoong đặt một nụ hôn lên môi của Yunho, cậu ngạc nhiên nhìn Jaejoong nhưng không phản ứng. Đẩy Jaejoong xuống giường, Yunho cởi áo và bắt đầu hôn Jaejoong say đắm…
Yunho say sưa nút lưỡi và môi dưới của Jaejoong, cho tới khi cậu ngừng lại và rên lên một tiếng đau đớn. Nhân cơ hội đó, Yunho đẩy lưỡi mình vào miệng Jaejoong và thưởng thức hương vị ngọt ngào của khuôn miệng nhỏ đồng trinh. Cậu đưa lưỡi của mình qua lại, như muốn độc chiếm Jaejoong, một lát sau, cả hai cảm thấy như không thể thở nổi nữa, họ ngừng lại với một chuỗi nước bọt nối giữa hai khuôn miệng.
Yunho nhìn Jaejoong và thở hổn hển, cậu cố gắng đứng lên nhưng Jaejoong đã níu lấy tay áo cậu: “Ở lại đây đi”
Yunho gật đầu, cậu nằm xuống bên cạnh Jaejoong, kéo chăn phủ kín cơ thể họ. Jaejoong nằm xích lại gần, rúc đầu vào cánh tay của Yunho và thì thầm: “Tớ nghĩ rằng tớ yêu cậu mất rồi”
Yunho mở to mắt nhìn Jaejoong: “Cái gì?”
Jaejoong nửa tỉnh nửa mê: “Tớ yêu cậu, Yunho à”
Như bị đóng băng, Yunho chưa bao giờ nghĩ Jaejoong sẽ yêu mình. Ngồi bên cạnh giường, Yunho nghe tiếng thở nhẹ của Jaejoong và nhớ lại những điều Jaejoong đã hỏi mình trước đây: “… nếu cậu đã yêu một ai đó, nhưng họ lừa dối cậu và làm cậu đau khổ rất nhiều, cậu sẽ tha thứ cho họ chứ?”
Tại sao cậu ấy lại hỏi điều đó? Cậu ta biết gì sao? Có thể là cậu ấy đã biết sự thật? Nếu cậu ấy đã biết lý do, tại sao lại không nói gì? Tại sao cậu ấy không làm gì cả? Cậu ấy đã có kế hoạch với ai sao? Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo đây? Cậu có nên nói cho ông chủ không? Ngày mai cậu ấy sẽ làm gì? Jaejoong sẽ nhớ điều gì đó? Kế hoạch này sẽ thất bại? Không, không thể được, có nhiều thứ phụ thuộc vào sự thành công của kế hoạch lần này… nhưng tại sao cậu ấy đáp lại nụ hôn của Jaejoong cơ chứ? Yêu rồi sao? Không… không, điều này không thể xảy ra, họ là người ở hai thể giới khác nhau mà.
Yunho lặng lẽ đứng dậy, trở về căn hộ của mình. Cậu tắm nước lạnh để tự kiềm chế bản thân trước khi ngủ.
Tôi mở mắt, từ từ ngồi lên, cảm thấy đau đầu khủng khiếp. Ngồi yên lặng một lát, nhìn hình ảnh của mình đang phản chiếu trong gương, tôi thấy môi mình bị sưng tím bầm và rõ ràng là đã có điều gì đó xảy ra vào ngày hôm qua? Làm sao tôi về được nhà nhỉ?
Tôi nhìn vào gương một lần nữa, cảm giác như vừa có ánh chớp flash xẹt qua và những gì xảy ra vào hôm qua bỗng ùa về. Tôi nhớ rằng Yunho đã đặt tôi nằm lên giường và ngồi xuống… Tôi bước ra khỏi phòng tắm, như vậy nghĩa là Yunho đã đưa tôi về nhà, có lẽ cậu ấy biết chuyện gì đã xảy ra với đôi môi của tôi…
Tôi bước vào phòng ngủ chuẩn bị sách vở vào cặp, và lại một ánh chớp flash nữa xẹt qua, với hình ảnh Yunho và tôi hôn nhau trên giường về tôi và Yunho hôn nhau trên giường…
Trời đất, vậy đó là lý do khiến môi của tôi bị thâm tím sao? Tôi bước ra khỏi phòng ngủ, lại thấy choáng váng lần nữa. Ngồi xuống chiếc ghế sofa ở phòng khách, hai tay tôi ôm lấy đầu, cố gắng thoát khỏi sự quay cuồng của mặt đất dưới chân. Tiếp tục một ánh flash thứ ba, trong tâm trí tôi bỗng nhớ như in cảnh tôi thú nhận tình cảm với Yunho, tôi đã nói rằng tôi yêu cậu ấy…
Tôi đã làm gì vậy chứ? Tại sao tôi có thể làm một điều như vậy? Nhưng cậu ấy… Yunho đã đáp lại nụ hôn của tôi? Vậy là cậu ấy cũng yêu tôi, phải không nhỉ? Nhưng tại sao sau khi tôi thú nhận, cậu ấy lại chẳng nói gì cả… Yunho đã không nói rằng cậu ấy cũng yêu tôi, vậy bây giờ phải làm sao đây? Sao tôi dám nhìn mặt Yunho chứ?
Bỗng có tiếng gõ cửa, tôi gần như không thể đứng lên nổi, phải bám vào đổ đạc và bước chậm từng bước ra mở cửa. Người đứng trước mặt tôi là Yoochun, tôi đỏ mặt, nhìn xuống, cảm thấy chóng mặt và ngã vì mất thăng bằng. Yoochun nhanh chóng đỡ lấy, vòng một cánh tay quanh người tôi thật chặt…
Yoochun dìu tôi vào phòng khách, đặt tôi ngồi xuống chiếc ghế dài. Cậu ta nhìn tôi và thở dài: “Cậu thấy chóng mặt hả?”
Tôi khẽ gật đầu và Yoochun bước vào bếp, một phút sau đó, cậu ta quay lại với một cốc nước trên tay: “Nước pha với mật ong đấy, uống đi, nó sẽ giúp cậu bớt nôn nao hơn”
Tôi gật đầu, uống một hơi hết cốc nước, một phút sau, tôi nhìn Yoonchun: “Cảm ơn cậu nhé!”
Yoochun mỉm cười: “Đi nào, chúng ta đến trường thôi”
Chúng tôi cùng đi bộ xuống cầu thang, Yoochun vẫn đỡ vì sợ tôi sẽ ngã. Vào trong xe của Yoochun, chúng tôi được tài xế đưa đến trường.
Bước vào lớp, chúng tôi nhìn thấy Junsu, Changmin và Yunho, ánh mắt họ nhìn thoáng chút bối rối. Tôi nhìn Yunho, nhưng cậu ấy vội quay đi chỗ khác khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau.
Tôi hỏi Yoochun: “Hôm nay tôi ngồi cạnh cậu được không… là vì…”
Yoochun ngăn tôi lại: “Không cần nói nhiều đâu, đến đây, dù sao tôi cũng ngồi một mình mà!”
Tôi và Yoochun bước về chỗ ngồi. Trong giờ nghỉ trưa, Yunho không hề rời khỏi chỗ ngồi của mình, cậu ấy chỉ nhìn tôi từ phía sau, Junsu ra khỏi lớp mà không thèm nói với tôi câu nào, chỉ có Changmin chạy lại chỗ tôi: “Anh ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tôi thở dài: “Không có gì… anh và Yoochun có vài điều cần nói thôi”
Changmin bước đi, tự lẩm bẩm với chính mình, tôi nhìn Yoochun: “À, Junsu đã nói với tôi về vụ cá cược của cậu”
“Hả? Cậu đang nói đến vụ cá cược nào cơ?”
“Cậu cá cược với bạn bè rằng sẽ làm cho Junsu yêu cậu và làm tổn thương cậu ấy!”
“Cái gì?”
“Junsu đã nghe cậu nói chuyện với chú mình, đó là lý do cậu ấy không tha thứ cho cậu”
“Chết tiệt thật!”
“Nghĩa là sao?”
“Chú của tôi đã đe dọa rằng sẽ làm tổn thương Junsu, nên tôi bắt buộc phải nói vậy để bảo vệ cậu ấy… Tôi không bao giờ làm điều này với Junsu, tôi yêu cậu ấy”
“Còn chuyện đính hôn nữa… Junsu sẽ không tin trừ khi điều đó là thật”
“Nhưng phải làm sao đây? Ba mẹ của tôi cũng không giúp tôi được”
“Vậy thì có lẽ con trai của gia đình họ Kim sẽ giúp được chứ?”
“Làm thế nào cơ?”
Chapter 7: Người bạn mới
“Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi nhờ anh trai tôi cưa cẩm vị hôn thê của cậu, rồi đợi đến khi cô ta chia tay với cậu thì anh trai tôi sẽ đá cô ta, ok?”
“Anh trai cậu sẽ làm điều đó sao?
“Tôi sẽ nhờ anh ấy, trước đây anh ấy chưa từng từ chối tôi chuyện gì cả!”
“Ồ, vậy thì làm ơn, tôi sẽ làm bất cứ điều gì để hủy bỏ cuộc hôn nhân sắp đặt này”
Tôi gật đầu, Yoochun cầm lấy bàn tay tôi và đặt một nụ hôn lên đó…
Yoochun và tôi đã dành suốt thời gian còn lại của buổi học hôm đó để bàn bạc, rồi làm sao để anh trai tôi đồng ý giúp đỡ chúng tôi thực hiện kế hoạch này.
Junsu vẫn nhìn tôi với ánh mắt lạnh lung, Yunho vẫn nhìn lơ đãng ra phía ngoài cửa sổ làm bộ như không quan tâm khiến tim tôi như chết lặng trong lồng ngực vậy, Changmin vẫn lén lút ăn trong giờ học và cố gắng không để bị giáo viên phát hiện…
Khi tiếng chuông báo hiệu buổi học kết thúc vang lên cũng là lúc cơn đau đầu của tôi gần như biến mất. Tôi cùng Yoochun bước ra khỏi lớp, đột nhiên Junsu đuổi theo đứng trước mặt chúng tôi: “Sao anh lại làm thế với em chứ?”
“Junsu à, không phải như em nghĩ đâu.”
Junsu dường như không quan tâm đến điều tôi vừa nói, cậu ấy quay đầu bỏ đi, Yoochun định chạy theo nhưng tôi đã ngăn lại: “Cậu ấy không nghe đâu… cho đến khi chúng ta phá bỏ được cuộc hôn nhân này”
Yoochun gật đầu và đi bên cạnh tôi: “Khi nào cậu sẽ nói chuyện với anh cậu?”
“Tôi sẽ gọi anh ấy đi ăn tối, rồi chúng ta sẽ cùng nói”
Tôi mỉm cười, nhưng nụ cười ấy chợt tắt dần khi nhìn thấy Yunho đang đứng trước cổng trường đợi tôi. Ngay khi nhìn thấy cậu ấy, tôi lập tức quay mặt lại phía Yoochun: “Ừm, Yoochun này, cậu có thể lái xe đưa tôi đến chỗ làm thêm được không? Tôi ngại đi bộ quá!”
Yoochun gật đầu: “Chắc chắn rồi, lên xe nào!”
Chúng tôi cùng nhau đi về phía bãi đỗ xe, cùng nhau tới chỗ làm thêm của tôi. Khi ở trong xe, tôi nhìn Yoochun: “Cho tôi số điện thoại của cậu đi?”
Yoochun gật đầu, lấy điện thoại của tôi vào lưu số của mình vào đó và tôi cũng vậy: “À, mà tại sao sáng nay cậu lại đến căn hộ của tôi vậy?”
“Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Junsu nhưng chưa kịp hỏi cậu đó mà!”
“À, cậu ấy bị sốt nhẹ”
“Ừ, sáng nay lúc hỏi Changmin địa chỉ nhà cậu thì cậu ấy có nói với tôi rồi… Cậu đã nói chuyện với Junsu về tôi chưa?”
Tôi gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Khi chiếc xe đến nhà hàng và dừng lại, tôi tạm biệt Yoochun, bước vào trong, nhanh chóng mặc tạp dề để bắt đầu làm việc, ít phút sau, Yunho bước vào, cậu ấy cũng mặc tạp dề của, Yunho nói với người quản lý cho cậu ấy làm việc ở bếp, trong khi tôi đang ở sau quầy bar.
Tôi thở dài khi nghe người quản lý nói, ngày hôm nay chúng tôi sẽ không được làm việc cùng nhau nên tôi cũng không cần phải cố chịu đựng và lảng tránh cậu ấy.
2 tiếng làm việc trôi qua, đã hơn 5 giờ chiều, tôi xin phép người quản lý nghỉ 5 phút để vào phòng tắm. Đóng cửa lại, tôi lấy điện thoại ra và gọi cho anh trai mình:
“Chào em trai”
“Hi anh, là em đây”
“Oh, baby. Em sao vậy? Anh tưởng em đang làm việc chứ?”
“Vâng, đúng vậy. Nhưng em có việc quan trọng muốn nói với anh!”
“Gì vậy? Em làm anh lo lắng rồi đó?”
“Hyung, chúng ta nói chuyện đó trong bữa ăn tối được không?”
“Anh sắp có một cuộc họp, nhưng anh sẽ hủy nó cũng được”
“Không gấp lắm đâu, gặp em sau khi anh làm việc xong cũng được mà”
“Jae à, có chuyện gì thế em?”
“Em không thể nói qua điện thoại được”
“Là chuyện gì vậy? Kim Jaejoong!”
“Đừng lo lắng mà anh, chỉ là một người bạn của em cần sự giúp đỡ của anh… bọn em sẽ nói rõ chuyện đó khi gặp anh mà!”
“Anh sẽ hủy cuộc họp, anh sẽ tới đón em lúc 6h, khi em làm việc xong, ok?”
“Không cần hủy bỏ cuộc họp đó đâu anh à…”
“Không sao đâu em… cũng là lần đầu tiên em nhờ anh một việc quan trọng mà. Anh sẽ đón em lúc 6h!”
Tôi mỉm cười: “Cảm ơn anh!”
“Bất cứ khi nào em cần mà… vậy gặp em sau 1 tiếng nữa nhé!”
“Vâng, tạm biệt anh!”
“Tạm biệt em!”
Tôi cúp máy, đi ra và tiếp tục làm việc. Tôi vẫn phải làm việc khoảng 1 tiếng nữa, có thể lâu hơn. Bỗng nhiên người quản lý lại gần chỗ tôi: “Jaejoong, cậu chủ vừa gọi cho anh, hôm nay em có thể về vào lúc 6h vì em có việc gì quan trọng hả?”
Tôi cúi đầu trước người quản lý: “Cảm ơn anh ạ!”
Người quản lý cười và quay đi, tôi mỉm cười với chính mình vì biết có lẽ anh trai tôi vừa gọi để xin cho tôi về sớm…
Tôi tiếp tục làm việc đến giờ, tôi đến phòng thay đồ, thay quần áo và bỏ tạp dề vào tủ đồ. Vừa bước ra ngoài, tôi đụng phải Yunho khi cậu ấy đang định bước vào.
Tôi nhìn Yunho trong 1 giây rồi ngay lập tức quay mặt đi chỗ khác, và chạy nhanh khỏi cửa hàng trước khi cậu ấy kịp nói với tôi điều gì đó. Tôi nhìn quanh, thấy anh trai mình đang đợi ở một góc phố, vừa bước vào xe, hyung nhìn tôi và mỉm cười: “Bây giờ em muốn đi đâu nào?”
“Em không biết nữa, chỉ cần một chỗ riêng tư có thể nói chuyện được”
Anh gật đầu và lái xe, tôi nhìn anh: “Hôm nay anh tự lái xe sao?”
“Hôm nay tài xế của anh xin nghỉ, vợ anh ấy đẻ, là một cặp song sinh đó”
Tôi gật đầu và mỉm cười. Anh lái xe tới một quán ăn nhỏ, tôi đi theo bên cạnh. Các nhân viên phục vụ cúi đầu trước anh trai tôi: “Mời ngài Kim, bàn cho hai người phải không ạ?”
Anh nhìn tôi: “Bạn của em có đến không?”
Tôi lắc đầu, anh trai tôi bèn nói lại với chủ nhà hàng: “Bàn cho 2 người, tôi cần một nơi yên tĩnh và không muốn bị làm phiền đâu.”
Người chủ quán cúi đầu, dẫn chúng tôi lên tầng hai của nhà hàng và nơi đó hoàn toàn không có ai:“Tôi chắc chắn rằng sẽ không để ai làm phiền ngài đâu”
Anh tôi mỉm cười, đi đến phía cái bàn gần cửa sổ và ngồi xuống. Tôi cũng đi theo và ngồi hướng đối diện với anh.
“Là chuyện gì thế?”
Tôi cười: “Để em gọi đồ ăn đã, sắp chết đói rồi đây”
Anh mỉm cười, ra hiệu cho những người phục vụ đang đứng gần cầu thang. Họ mang tới cho chúng tôi Menu và đứng chờ, tôi gọi một ly nước cam cùng món bít tết và khoai tây chiên, còn anh tôi gọi salad, cua và nước cam.
Người phục vụ cúi đầu chào, ghi lại tên các món ăn và quay đi. Anh nhìn tôi và thở dài: “Khó nói quá nhỉ?”
“Jae à, chuyện đó là gì vậy?”
“Anh còn nhớ Park Yoochun chứ?”
Anh gật đầu: “Cậu nhóc đã đến buổi tiệc trà đó hả?”
Tôi mỉm cười: “Cậu ta là bạn của em và đang cần sự giúp đỡ của anh”
“Thế chuyện gì đã xảy ra”
“Cậu ta đang yêu một người…”
“Ừ…”
“Nhưng lại bị buộc phải kết hôn với người mà cậu ta không yêu”
“Ừ…”
“Và bọn em cần sự giúp đỡ của anh để phá cuộc hôn nhân đó”
“Anh á? Làm thế nào?”
“Bọn em muốn anh tán tỉnh cô gái kia, để cô ta tự hủy hôn, rồi sau đó anh sẽ bỏ cô ta”
“Hả?”
“Em biết là nó có vẻ điên rồ… nhưng…”
Vừa nói đến đó, người phục vụ đã quay lại với các món ăn mà chúng tôi vừa đặt. Họ xếp các món ăn trên bàn và cúi chào trước khi rời đi.
Anh nhìn tôi: “Ăn đi đã rồi nói chuyện đó sau”
Tôi thở dài và bắt đầu ăn…
Chapter 8: Cảm xúc thật
Sau khi ăn xong, tôi ngồi nhìn anh trai mình, anh thở dài: “Jae à, yêu cầu của em…
“Hyung, em biết nó hơi quá nhưng xin anh…”
“Nếu cậu ta muốn hủy hôn sao không nói với cha cậu ta? Nói rằng cậu ta không muốn có cuộc hôn nhân đó”
“Vì cậu ta bị lừa, cha cậu ta sẽ không tin những gì cậu ta nói đâu!”
“Là sao?”
“Chú của Yoochun muốn có tài sản của gia đình cậu ta, vì vậy trong nhiều năm qua ông luôn cố gằng để Yoochun kết hôn với con gái mình nhưng Yoochun không đồng ý. Khi biết Yoochun đã yêu người khác, ông ta đã mời Yoochun đến nhà uống trà và bỏ thuốc ngủ vào trong đó để ép Yoochun lên giường với con gái ông ta… Cha Yoochun nghĩ rằng họ đã hẹn hò nên thậm chí còn không thèm nghe Yoochun giải thích về những gì đã xảy ra”
“Em không cảm thấy điều đó thật khó tin sao?… Cậu ta có thể là một tay chơi luôn ve vãn xung quanh các cô gái”
“Điều đó không thể xảy ra được”
“Tại sao?”
“Vì Yoochun là người đồng tính… người cậu ta yêu là một tên con trai”
Anh nhìn tôi với một chút do dự: “Jae à… em và cậu ta…. hmmmm em không phải là người yêu của cậu ta đó chứ?”
“Cái gì? Tất nhiên là không! Bọn em chỉ là bạn!”
“Vậy sao em phải lo lắng thái quá như thế?”
“Không phải đâu”
“Vậy nghĩa là em cũng đang yêu?”
“Em… em không biết nữa”
“Kể anh nghe xem nào?”
“Anh… anh nghĩ gì về con trai đồng tính?”
“Em không thể lựa chọn người mà em yêu, anh nghĩ ba sẽ bận tâm đến điều đó! Nhưng tại sao?”
“Em… chỉ là…”
“Ok… cậu ta là ai?”
“Cậu ấy sống ở căn hộ bên cạnh, học cùng lớp và cùng chỗ làm thêm với em… Em đã có những cảm giác lạ với cậu ấy kể từ lần gặp đầu tiên cho đến tối qua”
“Cái gì?”
“Bọn em đã tới một quán bar cùng bạn bè sau khi hết giờ làm… em đã bị say rượu, và cậu ấy đưa em về…. Em đã nói rằng em yêu cậu ấy, và bọn em đã hôn nhau”
“Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Em hôn vào môi cậu ấy và đỏ mặt dữ dội”
Anh cười: “Vậy ra đó là nụ hôn đầu của em hả?”
“Mấy hôm nay em không dám nhìn mặt cậu ấy… em phớt lờ tất cả… anh à, nếu cậu ấy không yêu em thì sao?”
“Ồ, đừng lo lắng. Anh nghĩ là cậu ta… à… không ai có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của em được, đừng lo lắng về nó”
Tôi mỉm cười và gật đầu: “Vậy anh nhận lời giúp bạn em nhé?”
Anh thở dài: “Jae à… anh…”
Tôi lập tức giả vờ làm khuôn mặt của một chú cún con: “Làm ơn đi mà hyung…”
Anh cười khúc khích: “Được rồi, được rồi… anh sẽ giúp… cho anh số của cậu ta nào?”
Tôi lập tức phóng ra từ chỗ ngồi của mình và chạy lại ôm anh: “Ôi cảm ơn anh, cảm ơn anh nhiều hyung… anh là người tuyệt nhất”
Tôi cho hyung số của Yoochun và anh hứa sẽ giúp cậu ta…
Sau khi ăn món tráng miệng, chúng tôi rời khỏi nhà hàng. Anh đưa tôi về và không quên chúc tôi ngủ ngon.
Tôi ôm lấy anh trai mình: “Ngủ ngon nhé anh!” và lên căn hộ của mình, mở cửa bước vào.
Tôi nhanh chóng bước vào phòng tắm, mở nước nóng thư giãn một lát rồi ra ngoài. Tôi phải làm xong bài tập về nhà, chuẩn bị bữa trưa ngày mai và đi ngủ nữa.
Nghe tiếng đồng hồ báo thức, tôi mở mắt và bước xuống giường. Vậy là một ngày mệt mỏi nữa lại đến, tôi lấy cặp sách rồi bước ra ngoài. Vừa bước xuống cầu thang, tôi thấy Yunho và Junsu đang đứng nhìn mình, tôi nhìn họ nhưng ngay lập tức quay mặt đi nơi khác, nhanh chóng chạy xuống gặp Yoochun trong xe của cậu ta. Tôi mỉm cười, bước vào xe và chúng tôi lái xe đi.
Yoochun nhìn tôi: “Anh trai cậu nói sao?”
“Anh ấy sẽ giúp!”
Yoochun cười lớn: “Tôi không nghe lầm chứ?”
“Tất nhiên, tôi hiểu anh trai mình chứ. Chỉ cần 1 tuần là cậu được tự do rồi”
Yoochun mỉm cười và nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ồ, chúng ta đến rồi”
Chúng tôi ra khỏi xe, cùng đi vào lớp và ngồi cạnh nhau như ngày hôm qua. Vài giây sau, Junsu và Yunho nắm tay nhau đi vào lớp, với cặp mắt của Junsu, tôi nghĩ rằng cậu ấy đang rất đau khổ và đôi mắt đỏ hoe sưng húp vì khóc cả đêm. Tôi cảm thấy rất tệ vì có thể Junsu nghĩ Yoochun và tôi có cảm tình với nhau và khóc cả đêm vì điều đó.
Tôi nhìn Yoochun, cậu ấy cũng đang nhìn Junsu. Yoochun thở dài, đột nhiên điện thoại reo, cậu ta đừng lên, cau mày lại khi nhìn thấy tên người gọi hiện trên màn hình. Đó là người mà cậu ta không quen chăng?
Yoochun ra khỏi lớp để trả lời điện thoại, tôi nhìn ra cửa sổ, cố gằng phớt lờ ánh nhìn chết người mà Junsu dành cho tôi mọi lúc mọi nơi.
5 phút sau, Yoochun chạy vào lớp, ôm chầm lấy tôi và thì thầm vào tai: “Là anh trai cậu đó… anh ấy sẽ giúp tôi làm điều đó, đêm nay sẽ bắt đầu”
Tôi mỉm cười và đáp lại cái ôm của Junsu: “Thật tuyệt vời”
Yoochun gật đầu nhưng khi cậu ta định ôm tôi lần thứ hai, chúng tôi thấy Junsu chạy ra khỏi lớp nhanh như một cơn bão, Yoochun nhìn tôi và tôi thở dài: “Tôi sẽ đuổi theo cậu ấy!”
Tôi chạy theo Junsu đến bãi cỏ ở sân bóng, tôi lại gần cậu ấy: “Junsu, em không sao chứ?”
“Anh cút đi… quay lại với bạn trai của anh ấy!”
“Bọn anh chỉ là bạn bè thôi!”
“Vâng, vì thế nên anh ta mới ôm anh sao?”
“Junsu à, nghe anh nói đã… Yoochun rất yêu em, nhưng cậu ta buộc phải kết hôn với người mà cậu ta không yêu… Anh đang giúp cậu ta hủy bỏ cuộc hôn nhân đó mà!”
“Nói dối! Anh ta đã thú nhận đó là một vụ cá cược cơ mà!”
“Không phải vậy đâu, chú của cậu ta phát hiện ra Yoochun yêu em nên đe dọa sẽ làm tổn thương em. Yoochun buộc phải nói dối đây là vụ cá cược vì không muốn chú cậu ta làm bất cứ điều gì với em cả!”
“Tại sao em phải tin điều anh vừa nói chứ?”
“Bởi vì sâu thẳm trong lòng, em biết Yoochun yêu em và em cũng yêu cậu ấy. Đó là lý do vì sao em bị tổn thương khi thấy bọn anh ngồi cùng nhau… Nếu cậu ta nói dối thì tại sao phải cầu xin anh giúp đỡ chứ?”
“Anh giúp anh ta bằng cách nào?”
“Bạn của anh trai anh sẽ dụ dỗ để cô ta đòi chia tay với Yoochun, sau đó sẽ đá cô ta”
“Nhưng nếu cô ta lấy Yoochun vì tiền thì tại sao lại bỏ anh ta để theo bạn của anh trai anh chứ?”
“Vì bạn của anh trai anh là thiếu gia của gia đình họ Kim giàu có và quyền lực”
“Thật sao?”
Tôi gật đầu: “Em tin bọn anh được không?”
“Nhưng tại sao vừa nãy anh ta lại ôm anh?”
“À, vì lúc đó anh trai của anh gọi cho Yoochun và nói rằng kế hoạch sẽ được bắt đầu vào tối nay”
“Vậy là… anh ấy vẫn còn yêu em phải không?”
Tôi gật đầu: “Cậu ta muốn phát điên vì em luôn đó!”
Junsu nhìn xuống, thấp thoáng một nụ cười nhỏ trên khuôn mặt: “Đi thôi, quay lại lớp nào!”
Chapter 9: Đối mặt với nỗi sợ hãi
Junsu và tôi cùng quay trở lại lớp. Lúc bước vào thì không có giáo viên trong lớp nên chúng tôi đi về chỗ của mình và ngồi xuống. Tôi nhìn Yoochun và mỉm cười: “Mọi thứ ổn cả rồi!”
Yoochun gật đầu, quay lại nhìn Junsu. Ánh mắt họ gặp nhau thật lâu, Junsu đỏ mặt lung túng và ánh nhìn của họ bị gián đoạn khi giáo viên bước vào lớp.
Yoochun trông thật hạnh phúc, cậu ta dành cả giờ học chỉ để viết tên Junsu lên cuốn sách. Còn tôi thì nghĩ về Yunho, chúng tôi không nói chuyện, thậm chí không nhìn nhau từ sau đêm hôm đó. Tôi biết mình nên làm một điều gì đó nhưng lại sợ bị từ chối.
Giờ ăn trưa đến thật nhanh, Yoochun đến chỗ Junsu: “Su à… chúng ta có thể nói chuyện được không?”
Junsu gật đầu và bước ra khỏi lớp học cùng Yoochun. Nhìn quanh, tôi nhận ra rằng chỉ còn duy nhất mình tôi và Yunho ở trong lớp, vội vã thu xếp đồ đạc để ra khỏi lớp, nhưng một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay tôi, và lúc đó tôi biết người đó là ai, còn có thể là ai khác chứ?
Yunho giữ chặt tôi trong vòng tay cậu ấy và quay người tôi lại để đối diện với mình. Nhìn cậu ấy sau những chuyện đã xảy ra… tôi thật sự không biết phải làm gì…
Yunho nhìn tôi và thở dài: “Tại sao cậu không dám nhìn vào mặt tớ?”
Tôi cố gắng thoát khỏi bàn tay của Yunho, nhưng cậu ấy quá mạnh mẽ, thậm chí không dịch chuyển một centimet nào. Yunho nhìn tôi và thở dài: “Những điều cậu nói nghĩa là sao?”
Tôi không nói gì và quay mặt đi, nhưng Yunho buộc tôi nhìn cậu ấy một lần nữa: “Nói chuyện với tớ đi!”
Tôi vẫn im lặng.
“JAE! NÓICHUYỆN VỚI TỚ ĐI!”
Tôi vẫn không nói gì, nhưng những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống trên khuôn mặt tôi…
“Jae à… làm ơn cho tớ biết những điều cậu nói nghĩa là gì?”
Yunho có vẻ như đang bị sốc… Tôi đang nghe điều gì đây? Yunho đang cầu xin tôi nói rằng tôi yêu cậu ấy? Điều này có nghĩa là gì? Cậu ấy cũng yêu tôi? Là vậy chứ?
Tôi nhìn Yunho, cậu ấy chậm rãi lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt tôi…
Yunho hơi cúi người xuống và hôn nhẹ lên trán tôi. Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy một vòng tay ôm chặt quanh mình. Đôi môi của Yunho bắt đầu hôn lên mắt tôi, sau đó lan dần xuống má và cuối cùng dừng lại ở đôi môi mềm mại của tôi. Yunho hôn tôi từ từ nhưng rất nhiệt tình, cho đến khi tôi cảm thấy cảm giác ấm ấm từ lưỡi của cậu ấy đang liếm trên môi tôi. Ngừng lại một chút, Yunho trượt lưỡi của mình vào miệng tôi và bắt đầu chơi đùa với lưỡi của tôi. Tôi cảm thấy mình như đang ở trên mây và có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn…
Một lúc sau, tôi cảm giác như không thể thở nổi, tôi bắt đầu nút lấy không khí từ miệng Yunho để giữ nhịp thở của mình.
Yunho và tôi đã hôn nhau như không có ngày mai. Đúng lúc đó, cánh cửa lớp mở ra, Junsu bước vào bên cạnh Yoochun, cả hai nhìn chúng tôi với ánh mắt mở to cực độ. Cho tới khi chúng tôi buông nhau ra, tôi nhìn xuống và đỏ mặt, còn Yunho ôm lấy tôi từ phía sau, tựa đầu lên vai tôi và thì thầm: “Em là của anh!”
Tôi càng đỏ mặt hơn và nhìn xuống, Junsu nhìn chúng tôi với một giọng nói cao vút, nghe như âm thanh của cá heo vậy: “Omo, hai người…”
Yoochun mỉm cười và ôm Junsu: “Họ cũng yêu nhau đó Su à!”
Junsu nhìn Yoochun và khẽ gật đầu: “Nhưng điều này xảy ra từ lúc nào vậy?”
Yoochun mỉm cười: “Ngay từ đầu em yêu ạ, chỉ có người mù mới không nhận ra thôi!”
Junsu hơi cau mày và nói với giọng giận dữ: “Ý anh là em mù quáng và ngu ngốc hả?”
Yoochun bắt đầu hoảng sợ: “Đâu có? Không bao giờ… Anh không bao giờ nói như vậy!”
Yunho và tôi nhìn đôi YooSu, khi đó Junsu giận dữ bỏ đi còn Yoochun vội vã chạy theo sau, cố gắng xin Junsu tha lỗi…
Bỗng chúng tôi nghe thấy tiếng chuông, “Ô, hết giờ nghỉ trưa rồi” – Junsu nói.
Tôi nhìn Yunho: “Nhưng em đói… Em chưa được ăn gì cả”, tôi hơi bĩu môi khiến Yunho bật cười.
“Giáo viên dạy toán đi rồi, chúng ta sẽ có giờ học tự quản, em có thể ăn gì đó”
Tôi nhìn Yunho: “Sao anh biết?”
“À, sáng nay anh đến sớm có nghe cô xin nghỉ vì bị bệnh”
Tôi gật đầu và ngồi vào chỗ của mình, một lát sau, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp: “Hôm nay cô giáo dạy toán của các em nghỉ, các em có thể ra sân chơi nhưng phải giữ trật tự”
Cả lớp gật đầu và đồng loạt đứng lên, một cậu bạn nhìn ra phía cửa sổ: “Ồ nhìn kìa, đi xem mấy bạn gái lớp bên chơi bong rổ đi”
Tất cả các chàng trai khác đều chạy đi xem bong rổ, trừ Yunho, Yoochun, Junsu, Changmin và tôi đến sân bóng đá. Yoochun ôm Junsu, còn Yunho tựa đầu lên vai tôi và ngủ ngon lành, còn Changmin vẫn như mọi khi – bận rộn ăn và ăn.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy điện thoại rung, tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, đó là ba của tôi. Tôi đứng dậy, đi đến nơi khác và nghe điện:
“Chào ba!”
“Jae à, ba cần con làm một việc quan trọng”
“Vâng”
“Ba muốn con đến gặp chủ gia đình và nhận một bức thư yêu cầu dành cho con”
Theo tôi biết thì người chủ gia đình chưa bao giờ yêu cầu điều gì.
“Jae à, con vẫn nghe chứ?”
“Vâng, con sẽ đi sau khi tan học”
“Ba nghĩ là không thể chậm trễ, con cần đi ngay bây giờ”
“Nhưng con đang ở trường…”
“Ba biết, nhưng chuyện này rất quan trọng”
“Vâng, con sẽ cố gắng”
“Xe đang đợi con ngoài cổng trường”
“Vâng, con sẽ đi ngay bây giờ ạ!”
Tôi cúp máy, giả vờ đau bụng và tới phòng y tế. Cô y tá đồng ý cho về nên tôi vội vã thu dọn sách vở và chạy khỏi trường thật nhanh mà không nói với ai. Ngoài cổng trường, một chiếc Limo mà đen đang đợi tôi, tôi thở dài, vội bảo xe đi thật nhanh trong khi vẫn tự hỏi liệu Yunho có phát hiện ra rằng tôi đã bỏ đi? Và người chủ gia đình muốn gì từ tôi?
Một giờ sau, chiếc xe dừng lại trước một căn nhà, tôi thở dài và bước ra. Đi qua một khu vườn rộng dẫn đến cửa chính, tôi do dự vài giây rồi bấm chuông cửa. Một phút trôi qua mà cứ như một giờ, đến khi người giúp việc ra mở cửa: “Ông chủ đang đợi cậu, mời đi theo lối này ạ!”
Tôi đi theo cô giúp việc mà không nói một lời, cô đưa tôi lên tầng hai của ngôi nhà, qua một số dãy hành lang cho đến khi chúng tôi gặp hai cánh cửa kính, cô cúi chào tôi và bỏ đi… Đây là nơi mà người chủ gia đình đang ở sao?
Tôi gõ cửa nhưng không có tiếng trả lời, tôi đánh liều mở cửa bước vào, và trước mặt tôi trông giống như đang ở Hawaii hay một nơi giống như vậy! Sàn nhà đầy cát và một bãi biển nhỏ… trông rất thật với cát, sóng biển và cây cọ, tất cả mọi thứ trông rất thật… giống như một phần của Hawaii đã được mang đến căn phòng này vậy.
Tôi nhìn quanh căn phòng, chỉ thấy chiếc khăn tắm màu trắng trên bãi cát với một chiếc phong bao trên đó. Chiếc phong bao được niêm phong và có đóng dấu của người chủ gia đình.
Tôi cầm chiếc phong bao lên, nó khá nặng và trông như có kim loại ở trong … hình như là một chiếc nhẫn hay vật gì đó tương tự. Lật chiếc phong bì lên, tôi thấy tên mình (Jaejoong) được viết lên đó!
Bởi vậy, đây là gửi cho tôi, phải không nhỉ?
Tôi có nên mở nó ra không?
Tôi thở dài, quyết định mở phong bao và nhìn thấy một ghi chú và một chiếc nhẫn bạc đẹp tuyệt ở trong.
Cầm chiếc nhẫn bạc, tôi chăm chú ngắm nghía trước khi đọc tấm ghi chú.
Cậu sẽ phải đeo chiếc nhẫn này mọi lúc mọi nơi,
Cậu sẽ không bao giờ được tháo nó ra,
Cậu sẽ không được nói cho ai biết làm thế nào có được chiếc nhẫn này,
Cậu sẽ không được nói cho ai biết người đã trao chiếc nhẫn này cho cậu,
Cậu sẽ không bao giờ được tin bất kỳ ai,
Cậu sẽ không bao giờ được yêu một người đàn ông nào khác,
Tôi đọc kỹ tấm ghi chú và cảm thấy nước mắt đang chảy dài khắp khuôn mặt (Cậu sẽ không bao giờ được yêu một người đàn ông nào khác), nhưng phải làm sao đây khi tôi thật sự đang yêu một người đàn ông, tôi đã yêu Yunho và không thể chia tay với cậu ấy… không, tôi không thể làm điều này.
Đột nhiên cánh cửa mở ra, một người quản gia đã già bước vào và nói với tôi: “Cậu có một sự lựa chọn, cậu có thể lấy chiếc nhẫn này ngay bây giờ hoặc để nó ở đây và quay về, nhưng sau này sẽ không được phép nhờ ngài chủ gia đình giúp cho bất kỳ điều gì, kể cả đó là sự sống hay cái chết!”
Chapter 10: Lựa chọn
Tôi nhìn vị quản gia và đưa cho ông chiếc nhẫn: “Tôi không được phép yêu nhưng tôi đã làm vậy rồi… vậy nên tôi không thể nhận chiếc nhẫn này được!”
Tôi quan sát phản ứng của vị quản gia, nhưng ông không nói bất cứ điều gì mà chỉ cúi đầu chào: “Rất tốt, mời cậu đi theo tôi”
Tôi đi ngay phía sau ông, xuống dưới đại sảnh của tầng trệt. Ông bước lại phía cửa chính, mở ra và đứng đó chờ tôi ra ngoài. Khi tôi vừa bước ra, căn nhà đột nhiên rung chuyển. Tôi không biết phải làm thế nào khi ông ta yêu cầu tôi như vậy…
Tôi không thể kiểm soát được trái tim mình, không ai có thể và thật điên rồ khi yêu cầu tôi làm điều đó, phải không?
Tôi ra khỏi căn nhà đó và ngồi tại một trạm xe bus, lấy điện thoại ra và gọi cho hyung của tôi:
“Jae à?”
Tôi lắp bắp: “A..anh ơi…”
“Jae à, có chuyện gì vậy? Giọng em sao thế?”
“Anh có thể đến gặp em ngay được không?”
“Em đang ở đâu?”
“Trạm xe bus…”
Cuộc nói chuyện bị ngắt đột ngột, nhìn vào màn hình điện thoại, tôi nhận ra pin đã cạn. Một giây sau, màn hình chuyển sang màu đen và tắt hẳn… nhưng lúc này đã qua giờ tan học một tiếng, tôi sẽ về nhà bằng cách nào đây? Tôi sẽ phải làm những gì? Tôi không thể đi bộ về nhà, cũng không thể yêu cầu người chủ gia đình giúp đỡ dù tôi đang mắc kẹt ở đây.
Tôi vòng tay ôm lấy hai chân của mình, tựa đầu vào đó và bắt đầu nghĩ đến Yunho, anh ấy có lo lắng cho tôi không? Có cố gắng liên lạc với tôi không? Có giận tôi không? Anh ấy sẽ không chia tay tôi, phải không? Và anh trai tôi nữa? Tôi chắc chắn rằng anh sẽ lo lắng cho tôi đến phát bệnh… anh có tìm được tôi không? Anh sẽ đến gặp tôi chứ? Sẽ có ai đó tìm ra tôi chứ?
Thời gian trôi qua và tôi vẫn ngồi ở vị trí này. Nhìn đồng hồ, đã một tiếng rưỡi trôi qua, tôi nên làm gì bây giờ? Tôi không thể ngồi ở đây mãi… nhưng làm thế nào để về được nhà? Tôi hoàn toàn không có tiền.
Tôi nhìn xuống mặt đất, nước mắt bắt đầu chảy qua những lối mòn trên gương mặt. Tôi sợ tất cả mọi thứ ở đây, tôi muốn về nhà, tôi muốn Yunho lấy ôm tôi và nói với tôi rằng không sao đâu, rằng tất cả mọi thứ sẽ ổn thôi.
Đột nhiên tôi nhìn thấy một chiếc xe màu đen, tài xế chiếc xe đang lái như điên… phóng xe quá nhanh, nhưng chiếc xe đó dừng lại ngay trước mặt tôi. Đang nhìn chiếc xe, đột nhiên anh trai tôi mở cửa bước xuống và chạy nhanh về phía tôi.
Anh ôm tôi thật chặt, tôi khóc như đứa trẻ trong vòng tay anh: “Em sợ lắm”
Anh vỗ nhẹ lên đầu tôi: “Giờ thì không sao rồi… ssshhh … đã có anh ở đây rồi mà”
Tôi bình tĩnh lại một chút: “Đưa em về nhà đi anh… làm ơn…”
Anh dìu tôi vào xe, quay lại ghế lái và đưa tôi về. Tôi chỉ nhìn qua cửa sổ và không nói một lời, anh cũng không hỏi bởi anh biết tôi chưa sẵn sàng để nói chuyện vào lúc này. Chỉ là anh không rời bỏ tôi…vì anh là anh trai của tôi.
Anh chỉ lái xe và hoàn toàn im lặng cho đến khi chúng tôi về đến nhà. Anh đậu xe trong gara, cả hai chúng tôi bước ra khỏi xe và mở cửa nhà: “Đêm nay ba sẽ không về nhà vì ông ấy có vài cuộc họp cần giải quyết gấp, về phòng em và cố gắng ngủ một giấc nhé… chúng ta sẽ nói chuyện khi nào em sẵn sàng!”
Tôi gật đầu và trở về phòng. Đặt mình trên giường và cố gắng ngủ nhưng không thể… Tôi tiếp tục suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong căn nhà của người chủ gia đình … tại sao? Tại sao ông ấy lại … Tôi nghĩ rằng ông ấy sẽ giúp tôi và anh ấy thậm chí còn khiến ba tôi đồng ý cho tôi sống theo ý mình… nhưng chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao ông ấy lại yêu cầu tôi không được phép yêu ai? Ông ấy biết gì về Yunho sao? Anh ấy sẽ không bị làm tổn thương chứ?