The Soda Pop
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen teen - Cậu dám lừa tôi trang 2
Chương 6:

Các cậu đọc sao không còm và vote cho Dao TT^TT
~
Ngày hôm sau, tôi thực sự đã liệt giường rồi. Với tình trạng sốt cao, cảm lạnh, ăn được một chút lại ói hết ra thì tôi không thể đến lớp. Nếu đến không khác gì giết bạn bè mà không cần dao.
Từ sáng đến giờ, tôi hết nôn lại ngủ, ngủ lại nôn, tự hỏi phải làm gì giết thời gian. Lôi chiếc laptop mới tinh được "giấu" trong tủ ra, tôi định bụng sẽ lướt web trộm cho đỡ chán.
Thói quen đầu tiên khi lên mạng của tôi luôn là vào facebook rồi sao đó mới đọc báo,..v.v..
" Thông báo: 0 tin - Chẹp! Tôi chả đăng gì hết ngoài mấy avt muôn thuở, một cô gái với mái tóc đen cười tít mắt với camera. Không hiểu tôi lập acc làm gì...
Tin nhắn: 3 tin - Bọn này làm màu quá. Sao không nhắn vào điện thoại cho tôi! Biết tôi ít lên rồi mà...
Lời mời kết bạn: 1 người - Lại ai đây? Tôi nhớ là xóa hết rồi mà. "
Bẻ khớp các ngón tay, vặn vẹo một hồi tôi bắt đầu mới hộp tin nhắn ra kiểm. Tôi cảm giác giống như mình ra chiến trận không bằng...
Tin nhắn 1:
21:10'
[Kiều Ân Nhu] : Ê babei, ăn ở kiều gì ốm vậy?
[Kiều Ân Nhu] : Não có va chạm đâu không mà tự dưng đang mưa vẫn cố lết về?
[Kiều Ân Nhu] : Lại còn tắt điện thoại !!
[Kiều Ân Nhu] : Mày chán sống hả!!!!!
10:33'
[
Tô Uyển Như] : Tao chán sống rồi a
[Tô Uyển Như] : Mày đợi đi, bao giờ khỏi tao giết mày!!!
Tin 2:
21:45'
[Hạ Nghiên Nhi] : Con điên! Chập mạch rồi hả!!! Tắt máy làm gì!!
[Hạ Nghiên Nhi] : Không thèm rep ib luôn...
[Hạ Nghiên Nhi] : Mày được lắm!!
10:35'
[Tô Uyển Như] : Bị đến kì hả conn! Khó ở thế!! Tao không onl sao reppppp
[Tô Uyển Như] : Mày mới bị chập mạch ý!!!!
Tin 3:
0:13'
[Diệp Phong] : Xảy ra chuyện gì rồi?
[Diệp Phong] : Sao lại tắt máy?
10:38'
[Tô Uyên Như] : Tôi thích. Cậu quản được tôi sao?
[Tô Uyển Như] : *icon mặt cười*
Thật không hiểu nên vui hay buồn khi thấy cậu ta nhắn tin cho tôi. Đây là sự lo lắng hay thương hại? Giờ mới để ý, hóa ra điện thoại tôi đã tự động tắt nguồn vì hết pin. Vứt tạm sang một bên đã, để tôi giải quyết nốt vấn đề kết bạn kia đã.
[Phong Hàn đã gửi cho bạn một lời mời kết bạn.]
A~ Tôi nhớ acc này. Bạn Phong Hàn gì gì đó đã mấy lần gửi kết bạn với tôi nhưng vì không quen biết nên tôi từ chối tuốt. Không ngờ cậu ấy vẫn kiên trì đến giờ này. Thật bá đạo! Bây giờ tôi cũng khá rảnh, vào trang cá nhân cậu ấy chơi.
Muốn bùng cháy!!! Có nhất thiết cậu ta phải giống tôi thế hay không! Cả tường nhà chỉ có đúng một tin "Anh ấy đã lập Facebook ngày xx/yy/xyxy", đến cái avt cũng không thèm đặt. Hóa ra cũng có người còn "hấp" hơn tôi...
"Ting!"
Giật cả mình! Có người chat với tôi! Mỗi lần như thế này thật muốn chết...
10:59'
[Phong Hàn] : Cuối cùng cậu cũng chịu đồng ý kết bạn =)
Nhắc đến tào tháo, tào tháo xuất hiện luôn. Có cần linh vậy không!!!!
[Tô Uyển Như] : =) Tớ quen bạn à?
Xin lỗi vì có hơi làm tụt hứng...nhưng ít nhất cậu cũng phải cho tôi biết cậu là ai...có ĐẸP TRAI hay không chứ...
[Phong Hàn] : Chào! Tôi là Phong Hàn lớp bên cạnh.
Là cùng lớp với Trương Mẫn ấy hả? Tôi thù, tôi hận!!!
[Tô Uyển Như] : Ừ.
[Phong Hàn] : Cho tôi số cậu được không?
Tự dưng, cảm giác đầu tôi rất đau, như có ai dùng búa gõ mạnh vào vậy. Phải nghỉ ngơi thôi, khó chịu quá! Vì vậy, tôi trả lời qua loa cho xong chuyện với cậu ta, không thể nghĩ ngợi gì nữa rồi.
[Tô Uyển Như] : Ừ ừ, đây 016xxxxxxx. Tôi off đây.
Chưa đợi Phong Hàn trả lời, tôi di chuột đến biểu tượng X đỏ chót ở góc trên cùng rồi nhanh chóng đóng laptop lại. Ngủ thôi.
Nhưng Như Như đâu biết được rằng, ở bên kia "máy tính" đang có người cười như một thằng điên vừa trốn trại và cô cũng đâu biết, sau khi đọc được dòng tin nhắn trả lời của cô, khuôn mặt ai đó không tự chủ đen sì như bị ai cướp mất đồ vật quan trọng nhất, thậm chí cậu còn tự hỏi: Icon mặt cười này là có ý gì?
~~
Hơi ngắn, vote comment cho DaoDao~ nhaaaa :****
Chap 7: Không biết...



Xie xie :D
--------
Cuối cùng, sau mấy ngày vật vã ở nhà, tôi cũng đã khỏi bệnh. Thật lạ! Đây là lần đầu tiên tôi bệnh lâu như vậy đấy! Chính vì thấy tôi mãi không khỏi, mẹ tôi - chính Tô phu nhân đã lập ra một thực đơn tẩm bổ khiến tôi cảm thấy tương lạ mình cực mù mịt. Giống như thực đơn cho heo vậy... Ăn không ngừng! Mặc dù sở thích lớn nhất của tôi là ĂN nhưng cái này có điều hơi quá...
Và ngày đó đã đến, ngày mà con người ta thay đổi, tôi cũng vậy!!! Tôi đã thay đổi! Nhờ ăn như một con heo mà tôi đã tăng được....tận....1kg... Khóc thành suối TT ^ TT a!
Nghe nói lần này đi học sẽ được chào đón rất hùng hậu, có một chút gọi là háo hức, nhưng phần lớn là tôi không muốn đi học... đi học lại thấy cậu ta... Tức chết đi được!!! Cậu ta dám nói dối tôi cơ đấy! Thế mà ngày xưa...
" - Phong, tớ thấy đàn ông hay nói dối lắm!
- Sao lại thế?
- Tớ đoán thế! Tớ xem trên phim hay thế.
- Hấp vừa thôi...
- Nhỡ về sau cậu cũng nói dối tớ thì sao??? Thì sao??
- Muốn biết như thế nào thì phải đợi đến sau này.
Nghe đến đây, tôi bù lu bù loa lên khiến Diệp Phong phải nhẫn nhịn dỗ dành tôi.
- Rồi. Tôi thề sau này không nói dối cậu. Nếu tôi nói dối cậu thì hai đầu gối tôi bằng nhau.
Lúc đó, tôi đã thấy sai sai ở đâu đó rồi nhưng với con bé mới tí tuổi lại còn dại trai như tôi thì điều này không quan trọng.
Và đến giờ, tôi đã hiểu lời hứa ấy sai chỗ nào rồi. ĐẦU GỐI CỦA AI CHẲNG BẰNG NHAU CƠ CHỨ!!!!! Không lẽ cậu ta sợ bị kì thị vì khác người nên đã nói dối tôi? Rõ như ban ngày rồi còn gì -_-
- Oh shittt!!! (Hơi bậy xíu :3)
Tôi...vừa...giẫm...phải...PHÂN CỜ HÓ!!!! ĐỪNG ĐỂ BÀ MÀY TÌM RA MÀY NHÉ ĐỒ CON CHÓ!
Buồn quá, từ sáng đến giờ tôi đã xui lắm rồi. Ngủ dậy, mắt nhắm mắt mở bước xuống giường thì vấp phải hộp đồ chơi từ tỷ năm trước, vì vậy nên tôi đã tặng đất mẹ một nụ hôn chào buổi sáng không được thơm tho cho mấy. Tạm biệt "mẹ", tôi đi lấy đồng phục để thay, tìm hoài không thấy, có khi nào mẹ lại lấy tặng con chó hàng xóm không?! Không thể nào! Xuống hỏi mất 15' thì mới vỡ ra rằng, mẹ tôi để sẵn trên giường cho tôi, khi ngủ, tôi đã vô tình "đặt" nó dưới gầm giường. Nhờ công cuộc "truy tìm kho báu" mà tôi sắp muộn học.... Giờ ra đường mà thấy ai kêu một tiếng đen đủi thì chắc tôi đến tát cho vài phát, hét: "Đen bằng tôi không!!!!"
Hậm hực đến trường, tôi đụng ngay con chó Cupid của ông Trần. Biết tại sao nó lại có tên như thế không? Vì nhờ nó mà hai ông bà Trần gặp được, thường theo trong truyện : hai người sẽ ngại ngùng,..bla..bla. Nhưng sự thật, họ cãi nhau như chó với mèo về việc "Con chó chắn đường tôi thì tôi đá nó ra!" "Sao anh lại đá!! Không bằng cầm thú!!! Anh phải bế nó sang một bên chứ! Anh làm thế nhỡ nó đau thì sao!!" "Cô đi hỏi nó xem nó có đau không!" Nói thật, tôi không hiểu sau đó thế nào mà ông bà Trần có thể yêu nhau và dẫn đến hôn nhau...hiện tại vẫn chưa ly hôn...
Tâm trạng không vui, cực kì không vui nên tôi quyết định gạt việc học hành sang một bên, ngồi xuống tâm sự với Cupid. Kể chuyện từ trên trời xuống mặt đất, từ chuyện xui xẻo đến chuyện bị "lừa dối" ( em yêu điên đến nỗi làm quá vấn đề rồi :3).... Thỉnh thoảng, nó kêu "ư ử" như hiểu ý tôi, nên tôi hứng quá, nói như cái máy.
.10'sau.
Nói đến nỗi không còn gì để nói nữa. Cái mỏ của tôi cũng mỏi rồi, tôi buồn bã tạm biệt Cupid. Tiến về cổng trường, tôi nhìn thấy một chàng trai đẹp trao hết sức đang tiến về phía tôi. Ôi ôi!! Hạnh phúc a~~ Khoảng cách càng gần, tôi thấy anh chàng kia càng quen...
- Tô Uyển Như! Sao cậu vẫn còn đứng ngoài này?!
Ù ôi, mới nghỉ học có mấy ngày mà cậu ta cao dữ dội hơn rồi. Tẹo nữa phải hỏi bí kíp mới được!
- Quan tâm làm gì? - Nhớ rằng tôi vẫn đang giận cậu ta, à, cậu ta chính là Diệp Phong ấy. - Bỏ tay ra đã! Đau gần chết a !!!!
Bàn tay đang nắm cổ tay tôi dần buông ra. Ngay lập tức có một bàn tay khác nắm. Tay tôi là cái tay công cộng chắc. Ngẩng mặt lên, tôi thấy...OIMEOII... Một bên là Diệp Phong, một bên là...ai đó..tôi không quen.
- Đi theo tôi. - Diệp Phong nói. Tôi nhìn bên phải.
- Tại sao cô ấy phải đi với cậu. - Bạn nam kia nói. Tôi nhìn bên trái.
Đột nhiên, tôi cảm thấy một luồng ám khí đang vây quanh đây...Này!! Tôi mới khỏi ốm, đừng để tôi lại vào viện vì bị điện giật chứ!
Khẽ lên tiếng phá vỡ bầu không khí đáng sợ.
- Cho tớ hỏi, cậu là ai? - Quay qua bên trái, nhìn thẳng vào mắt bạn nam kia. Có vẻ như nghe tôi hỏi, một tia buồn bã cùng với sự thất vọng xuất hiện nhưng điều đó nhanh chóng biến mất. Cậu ta nở nụ cười với tôi, nhưng đó là nụ cười đau khổ kia mà... - Tôi là Phong Hàn, không nhớ tôi ư? Cậu cũng đã cho tôi số điện thoại của cậu. - Tôi đã nhớ ra rồi, thực đẹp trai! Trái ngược với bề ngoài có phần hơi cứng đầu, ngang ngạnh của Diệp Phong, cậu ta nhìn hiền hơn nhiều ( xin được bí mật ngoại hình của Hàn ca~ ).
- Bây giờ nhé, Tiểu Hàn, cậu cứ vào lớp đi, có gì tí nữa gặp nhé. - Nghe tôi, cậu ta quay đi, nhưng có vẻ hơi còn lưỡng lự. Kệ đi ~
- Còn cậu, có gì nói đi a~
- Khỏi hẳn chưa?
- Rồi ~
- Sao lại để bị ốm?
- Vì tôi thích...
- Ngốc.
Bực , bực!! Là do cậu chứ do aiii!!
- Đúng! Ngốc mới bị cậu lừa! - Tôi nhịn hết nổi rồi. - Rõ ràng cậu bảo tôi là cậu ở nhà nhưng lại đi chơi cùng Trương Mẫn!!
Cậu ta không ngờ là tôi nói như vậy. Có vẻ như chưa tỉnh táo, tôi được nước nói tiếp.
- Thích Trương Mẫn thì quan tâm cậu ta nhiều vào. Đừng để ý đến tôi!!! Cậu chỉ khiến tôi thêm ảo tưởng... Sao lại làm như vậy??? (Làm như vậy là tỏ ra quan tâm đến Như Như ấy)
- Tôi...tôi không biết.
Chương 8: Tìm ra sự thật.

Đây là mạch suy nghĩ của Diệp Phong khi bị Tô Uyển Như "chửi" một hồi nhé =))))
--------
Nghe cô nói như vậy, anh cũng tự thấy bản thân mình thật kì lạ.
Sau lần cãi tay đôi với cô bạn mới, anh có cảm giác như hai người đã quen nhau từ lâu. Vì thế, càng ngày anh càng muốn gần gũi với cô, muốn quan tâm đến cô. Cảm giác này là sao? Nhưng chưa ra tay, cô đã tự đến làm quen với anh. Hạnh phúc trào dâng ~ Nói thật, rất nhiều lần anh tự kiềm chế để không thể hiện khuôn mặt thỏa mãn trước mặt Uyển Như.
Nhưng...anh còn có cô nàng thanh mai trúc mã - Trương Mẫn. Thực ra, đó là bố anh bảo, chứ anh đã sớm quên mất tên cũng như khuôn mặt của cô ấy. Mỗi lần đi chơi với Trương Mẫn, anh đều thấy thật phiền phức!
Hôm đó là sinh nhật Trương Mẫn, anh thực không quan tâm, vẫn muốn đến trường trêu chọc cô gái kia hơn nhưng bố anh lại bắt phải nghỉ học để đưa Mẫn Mẫn đi chơi. Xì! Có người cha nào nói việc học KHÔNG QUAN TRỌNG bằng đi chơi không?!! Lấy chiếc điện thoại, người anh nghĩ đến đầu tiên là Tô Uyển Như, anh liền nhắn tin cho cô, nhưng có cảm giác cô trả lời rất lạnh nhạt. Giận gì anh sao? Cảm giác lo lắng trỗi dậy. Anh nhắn thêm "Nhà có việc." Đúng! Bạn không nhìn nhầm đâu, chỉ vỏn vẹn ba từ ấy thôi... để giải thích. (Có đứa nào giải thích lại sai sự thật không con~)
Đến chiều, anh nhận được cuộc gọi từ Như, không như mọi ngày, anh chắc chắn sẽ vui, lần này, anh lo sợ! Nghe cô hỏi mình đang ở đâu, anh lưỡng lự một chút nhưng vẫn trả lời ở nhà.
Tắt máy, anh thở dài nhìn cô gái bên cạnh. Chẳng hiểu đang cảm giác gì nữa. Nửa vui vì Uyển Như chịu quan tâm, nửa tức cười vì lại không thể nói thật với cô ấy. Nửa muốn về nhà để thoát khỏi Trương Mẫn, nửa muốn làm tròn tránh nhiệm con trai ngoan, bạn thân tốt.
Biết được tin từ hai người bạn thân của Uyển Như rằng từ lúc ở trường, cô đã sốt cao, rồi lại còn dầm mưa về nhà. Anh thực lo lắng, cuống cuồng hết gọi điện lại nhắn tin cho cô, cuối cùng cô lại tắt máy. Trong thời điểm này, đáng lẽ anh phải thật bình tĩnh nhưng có thể làm được điều ấy thật khó! Chợt nhớ ra, Tô Uyển Như cũng có lập tài khoản Facebook, anh nhanh chóng gửi cho cô tin nhắn. Và nhận được một câu trả lời kèm icon mặt cười. Mà câu nói kia cũng không vui vẻ gì. Lúc ấy, anh đã nghĩ "Hay cậu ấy biết mình nói dối?"
Và quả nhiên là vậy! Bây giờ anh tin chắc chắn Tô Uyển Như biết anh nói dối rồi! Anh muốn giải thích lắm nhưng không thể...
Vào thời điểm này, anh đã nhận ra một điều: Anh có tình cảm với Tô Uyển Như. Luôn có cảm giác muốn che chở cho cô, muốn bảo vệ cô, muốn thấy cô cười... Chắc chắn 100% rồi... Nhiều khi anh thấy Như Như giống người bạn thời thơ ấu của anh hơn, vì trái tim anh nói với anh như vậy.(Thằng điên =))) ) Nhất quyết anh sẽ điều tra vụ này! Và anh sẽ sớm lấy lại được kí ức năm xưa mà thôi! Muahahaha~
"Hôm nay, chính là ngày lành tháng tốt baby ạ ~ Anh sẽ tìm ra sự thật để giải mã nghi vấn của bản thân ~ Kể cả lục tung cái nhà ~ Hahaha ~" - Đây chính là màn tự kỉ của Phong cưa cưa với...con gấu bông...
Trước tiên, anh quyết định tiến về phòng của bố mẹ, anh tìm mọi ngóc ngách xem liệu có tấm ảnh nào chụp anh với cô bạn đó không. Và kết quả, chẳng thấy gì ngoài mấy quyển sách, nhưng điều khiến anh ngạc nhiên nhất đó là tên của cuốn sách "Cách để sinh được con trai"!!!! Mẹ ơi!!!! Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu anh "Cần lấy sách sinh ra và giảng lại cho bố mẹ hiểu hơn..." Mà nhỡ ăn đòn? Nhà anh được cái sĩ diện cao vút luôn ~
Sau đó, anh tiến về căn phòng của mình. Anh có niềm tin mãnh liệt về nơi này!
.1h sau.
Trước mặt bạn, không ai khác, người có khuôn mặt trắng trẻo nhưng đầy mồ hôi.....cả chiếc áo anh đang mặc cũng ướt sũng...
Có lẽ cách này không khả quan... Anh nằm lên giường với ý định sẽ nghỉ ngơi một chút rồi xuống nhà kho xem sao.
" - Này! Cậu bị làm sao đấy? - Giọng nói trong trẻo của một bé gái vang lên.
Trước mắt anh là hai đứa nhóc đang cùng chơi xích đu. Vẻ mặt của cậu nhóc hình như đang tức điều gì đó, im lặng ngồi khoanh tay, mặc cho cô nhóc bên cạnh cứ mè nheo mãi.
Anh nheo mắt để nhìn rõ hơn dung mạo của cậu bé kia. Ôi thần linh ơi! Là anh đó! Nghe mẹ kể ngày xưa anh đẹp trai rồi đáng yêu lắm mà, sao giờ nhìn mặt lại "khó ở" thế kia? Chuyển tầm mắt sang bên cạnh, cô bé này chỉ khiến anh nhớ tới Tô Uyển Như mà thôi... Nhìn cách cô bé giận dỗi kìa... Thật giống!
- Tớ thề! Hôm nay Tô Uyển Như tớ không đập cậu một trận! Tớ không còn là Tô Uyển Như nữa!
Khi đang chuẩn bị rời đi, anh bỗng giật mình, anh vừa nghe từ chính miệng cô nhóc nói cô là Tô Uyển Như sao? "
- Phong con! Phong!
- Dạ? - Tôi tỉnh dậy. Hóa ra đó chỉ là giấc mơ...
- Con rửa tay rồi ăn cơm thôi.
- Vâng ạ.
Ngồi xuống bàn, anh cảm thấy đây chính là lúc để hỏi về chuyện kia.
- Bố, mẹ, con muốn hỏi một chuyện. Được không ạ?
- Được chứ.
Hít thở thật sâu.
- Trương Mẫn không phải là thanh mai trúc mã của con như lời bố nói đúng không ạ?
- Sao..sao con lại hỏi vậy? - Vẻ mặt của mẹ anh biến sắc nhưng bà rất nhanh giữ được bình tĩnh.
- Bố mẹ trả lời đi.
- Đúng. Con bé Tô Uyển Như mới là bạn từ nhỏ của con. Nhưng con bé đã...
- Con chỉ cần biết vậy thôi ạ. Nhà mình dùng bữa thôi ạ. - Anh thực sự không muốn nghe nữa, kể cả Uyển Như có từng suýt giết chết anh cũng chả sao. ( Đoán giỏi đấy con trai )
Cả ngày hôm đó, trên môi chàng trai kia cả ngày đều giữ một nụ cười. Đó là nụ cười mãn nguyện.
-----
Thấy sao mấy nàng ? :33
Chương 9:



Đừng bỏ Dao :'< Hứa sẽ up đều :'3
Lời kể của Tô Uyển Như =D =D Muốn đổi sang lời au mà sợ rối =)))
----------
Như mọi ngày, tôi vẫn đặt chuông báo thức lúc 6h và dậy lúc 7h kém.... Sau đó, chắc ai cũng biết, tôi phải vắt chân lên cổ mà chạy!!!! Nhưng tôi không hiểu....vắt chân lên thì chạy kiểu gì? Người xưa cũng lạ hết sức... Quay lại vấn đề chính, thì mọi chuyện vẫn như bình thường nhưng...tôi không còn sang rủ Diệp Phong như trước nữa. Sau chuyện đó, cậu ta cố tình tránh mặt tôi, mà tôi cũng ngại, vậy nên tình hình bây giờ là như vậy đó...
Đồng thời, cậu bạn Phong Hàn gì gì đó cứ suốt ngày bám lấy tôi. Thực ra, không hẳn là bám....chỉ là quan tâm quá mức ư? Chúng tôi thậm chí còn chưa nói chuyện với nhau quá hai lần. Sáng nào cậu ta cũng sang lớp tôi kèm một túi đồ ăn sáng - tất nhiên là mỗi hôm một thứ, đến giờ ra chơi hay giờ nghỉ trưa cũng đều xuất hiện trước mắt tôi. Thậm chí có hôm giáo viên còn chưa ra ngoài, tôi đã thấy cậu ta xuất hiện. Đã ai nghe câu "Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén" chưa? Đó, dần dần tôi cũng quen về sự có mặt của cậu ta, với cả tôi cũng muốn Diệp Phong ghen. Hí hí ~ Ghen đi ~ Ghen đi a ~ Nhưng có vẻ tôi chưa hiểu ra mấu chốt của vấn đề, nếu cậu ấy - Diệp Phong không thích Trương Mẫn mà thích tôi thì phải nói ngay chứ! Đằng này, hơn tuần kể từ hôm đó rồi...Ừm...Tôi đưa tay lên sờ sờ cằm rồi chìm trong những suy nghĩ của bản thân.
- Này ! Này ! - Ai đó vừa gọi vừa lấy tay cốc vào đầu tôi.
Hừ!! Lại cô giáo ư? Chết mất!
- Dạ, em xin lỗi cô ạ. - Chưa thèm nhìn xem đó là ai, tôi liền nói như vậy, nhỡ lại như lần trước...
- Hahahahaaa ! - Một tiếng cười sảng khoái vang lên nhưng ngay lập tức, khuôn mặt ấy lại trở về trạng thái ban đầu, cất tiếng nói - Cô ư?!
- Dạ, em xin lỗi thầy - Từ nãy đến giờ tôi chỉ cúi đầu, ai dám ngẩng chứ... Nghe được giọng điệu này hơi hơi quen nhưng tôi vẫn đoán là thầy, hẳn là thầy đang tức giận vì tôi lỡ đổi giới tính của thầy...
- Không trêu cậu nữa. Ngẩng mặt lên đi Uyển Như. Xem ai này.
Tôi ngẩng lên, ngay tức khắc, con người đứng trước mặt tôi liền làm động tác ... đáng yêu, nhưng đa phần là buồn nôn... Cố gắng cười, nhưng khó quá. Tôi mắc ói!!!! Đẩy người cậu ta ra, tôi chạy thục mạng về phía nhà vệ sinh!!!!
- Oimeoi~ Thoải mái quá - Nôn ra hết bữa trưa quý giá rồi nhưng còn đỡ hơn là không ra được...
Đi ra chỗ rửa tay, nhìn lên gương, tôi thấy bên cạnh mình là một người con trai với ngũ quan nói chung là đẹp. Cơ mà sao lạnh lùng thế? Thư giãn đi bạn nam ơi ~
1s.
2s.
3s.
- Aaaaaaaaaaaa!!!!!! Biến thái!!!!!! - Tôi hét lên. Cậu ta liền lấy tay bịt mồm tôi lại, với bản mặt...còn lạnh hơn lúc nãy nhưng xen trong đó có một chút giận dữ thì phải...
- Sao cậu ở đây? - Giọng tôi có chút run run.
- Đây là nhà cậu chắc? - Cậu ấy tỉnh bơ trả lời tôi.
- Nhưng đây là nhà vệ nữ mà...? Hay cậu bị GAY? - Tôi cố nhấn mạnh từ GAY để trêu tức cậu ta. Ố hố! Mặt đen thùi lùi luôn.
- Này, mới mấy ngày không gặp tôi nên nhớ phát điên luôn à? Đây là nhà vệ sinh NAM.
Cậu ta vừa nói vừa nhái giọng tôi lúc nãy, nhấn mạnh từ NAM. Hừ. Ta không chấp ngươi. Nheo mắt để nhìn rõ, đến gần cậu ta để nhìn rõ hơn, dí mặt vào nhau để nhìn rõ hơn nữa. Ú chà chà! Mới HƠN TUẦN mà Phong của tôi đẹp trai ra hẳn. Tôi thật kì lạ!!! Tại sao không nhận ra Phong chứ! À quên, cậu ấy vừa bị chuyển sang lớp của Trương Mẫn. Không gặp nhiều là đúng. Nhưng cũng một phần là do tôi vô tâm!!! Theo phản xạ định đưa tay lên véo má Diệp Phong một phát. Đột nhiên, phía cửa nhà vệ sinh thấp thoáng một bóng người.
- Như Như! Xin lỗi cậu! Đáng lẽ tớ không nên làm như vậy!! - Phong Hàn xin lỗi tôi với thái độ vô cùng thành khẩn vì hành động "dễ thương" lúc nãy... - Ồ! Diệp Phong, cậu cũng ở đây à?
- Hai người nói chuyện thong thả, tôi đi trước. - Diệp Phong nói rồi quay 180° đi ra ngoài luôn, không thèm nhìn tôi chứ. Aaa~ Đừng đi mà!! Véo má trước đã chứ!!
~
- Như Như, hôm nay cậu làm sao vậy? - Vừa nói, Phong Hàn vừa đưa cho tôi cốc trà sữa.
- Nếu một ngày cậu vào nhầm nhà vệ sinh nữ thì cậu có vui được không?? - Tôi lườm cậu ta. Hỏi thông minh chút đi.
Nghe tôi nói như vậy, Phong Hàn chỉ cười trừ. Ầy! Đây lại là kiểu nhường tôi giành phần thắng khi cãi tay đôi đây hả? Thường thì Diệp Phong có chết cũng phải thắng được tôi. "Trong từ điểm của tôi không có chữ "nhường" !" - Cậu ấy nói vậy đấy. Chẳng nam tử hán chút nào. ( =)))) ) Tự nhiên lại nghĩ về cậu ấy, quay sang Phong Hàn, hai người này chả giống nhau gì cả! Người thì quá bá đạo, người thì quá hiền lành, có khi để tôi trèo lên đầu cũng được ấy chứ. (chỉ đối với con thì hiền thoi :3)
Hey! Còn chuyện kia kia thì sao? Rõ ràng hôm ấy tôi dùng câu hỏi nghi vấn mà? Có người hỏi thì cũng phải có người trả lời chứ. Được rồi, chẳng có gì to tát, tí tôi chặn đường về nhà của cậu ấy là OK =))))) Quyết định vậy đi.
Sau khi lên kế hoạch một cách "chi tiết", mặt tôi lại hớn hở như mọi ngày. Và sự thay đổi này khiến Phong Hàn phải đơ mất mấy giây mới tiếp nhận được. Bình thường mà?
---------
End.
Chương 10: Biết hết rồi

Cọc đi tìm trâu =)))) Cơ mà chắc chắn trâu sẽ để lại chỉ dẫn cho cọc :V :V
Không xàm nữa :V
-----------
Hôm qua, tôi đã lập ra kế hoạch chặn đường Diệp Phong để hỏi rõ mọi chuyện. Dễ thôi! Bình thường, Phong toàn đi bộ, cùng lắm là lôi chiếc xe đạp ra đi. Nhưng cậu ấy lười lắm, chẳng có thời giờ mà đi xe đạp đâu. Vậy nên, kế hoạch của tôi càng dễ dàng thực hiện
NHƯNG...có điều tôi chưa tính đến...là Phong Hàn. Ngày nào, cậu ta cũng nằng nặc đòi đưa tôi về nhà với lý do để bảo vệ tôi khỏi bọn yêu râu xanh. Cơ mà...tôi làm gì có gì để bọn chúng để ý? Đến cái mặt tiền còn chả có... Mà tôi không chịu..thì.... "Nếu cậu không để Phong Hàn tôi đưa về thì tôi lại làm mặt đáng yêu cho cậu xem" Ôi! Nghĩ lại thôi cũng thấy rùng mình! Bởi chính sự SIÊU CẤP "ĐÁNG YÊU" ấy mà tôi vào nhầm nhà vệ sinh nam... Thế hôm nay phải làm thế nào???
Giờ ăn trưa.
- Phong Hàn à, Phong Hàn ơi
~ - Nghe được giọng điệu õng ẹo này liệu cậu ta có nhận ra mưu đồ của tôi không?
- Có chuyện gì ? - Ô ô, tôi giận nha! Cậu dám lạnh lùng với tôi ư?! Hay là...
- Hôm nay để tôi về một mình nhé... - Bỗng nhiên có một suy nghĩ hiện ra trong đầu tôi "Cậu ta biết trò của ngươi rồi!" khiến giọng tôi run run. Mẹ ơi! Con sợ!!!
Thay vì trả lời, cậu ta lườm tôi một cái rồi bỏ đi, không buồn quay lại. Tôi thở ra một cách nặng nề, thế là không đồng ý rồi. Tôi nằm dài ra bàn, nhìn về phía sân bóng rổ, vẫn bóng dáng quen thuộc ấy mà sao giờ có vẻ xa vời quá vậy? Là do tôi hay do cậu ấy? Hay...tôi đừng níu kéo cậu ấy nữa? Như vậy Diệp Phong có lẽ sẽ thoải mái hơn chăng? Giúp cậu ấy được thoải mái...nhưng...ngược lại...tôi càng thêm đau mà thôi... Trong trường hợp này, tôi có bị coi là ích kỷ hay không?
Từng giọt...từng giọt rơi xuống. Tôi không có cách nào ngừng nó! Càng nghĩ, nước mắt trào ra càng nhanh! Tim tôi đau như bị ai siết chặt vậy! Cũng đúng thôi, có ai khi quyết định sẽ rời xa người mình yêu mà vui vẻ được đâu. Sau khi tự an ủi bản thân hồi lâu, tôi tiện tay lau qua loa "bãi chiến trường" rồi tiến về phía lớp học.
Tôi tự thấy bản thân mình thật giả tạo! Trước mặt Diệp Phong, tôi luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, thỉnh thoảng thì thật đáng yêu. Nhưng bình thường, tôi là như vậy, yếu đuối, tẻ nhạt! Tô Uyển Như tôi sâm một vai phản diện cũng đâu đến nỗi!
"Dumb Dumb Dumb Dumb Dumb.." Tôi nhìn số gọi đến, đôi môi không tự chủ mà nhếch lên, nhưng xét cho cùng, nó là giả.
- Alo
[Cuối giờ gặp tôi được không ?]
- Nếu tôi nói không thì sao?
Truyền đến tai tôi là giọng cười khúc khích của một cô gái. Hừ, hận không thể bẻ răng cô ta!
[Thì cậu sẽ hối hận]
Giờ thì nó lại lạnh lùng khiến tôi phải rùng mình. Được, được thôi! Muốn tôi đi thì tôi đi! Tôi đếch sợ bố con thằng nào ~ (điên vừa thoi con gaí...)
Coffee ABCXYZ (=3)
- Có chuyện gì ? Nói đi! Đừng vòng vo - Vừa nói tôi vừa giả vờ liếc đồng hồ. Trong đầu tôi lại nghĩ : "Nói chậm thôi"
- Haha, tôi biết là cậu sẽ đến mà - Một điệu cười hết sức thoải mái nhưng lại tạo cho đối phương cảm giác khó chịu cực độ. - Diệp Phong nhớ rồi.
Ôi cái con người này! Trương Mẫn! Cậu mang tiếng là học lớp giỏi đấy! Sao có thể nói chuyện thiếu đầu thiếu đuôi thế nhỉ?
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu nhưng đa phần là ngu ngu của tôi, cô ta phải nói thêm:
- Biết rằng tôi không phải bạn thuở nhỏ của cậu ấy.
- Ừ. Liên quan đến t.... - Nói được một nửa, tôi mới nhận ra được mấu chốt của vấn đề này. Diệp...Diệp Phong nhận ra rồi ư?!
.....
Lững thững ra về, tôi chợt nhớ lại lời Trương Mẫn "Cậu ấy đã nhớ tất cả". Liệu nhớ tất cả nhưng lại trừ tôi ra không? Không! Nhưng tại sao nhớ ra rồi mà thái độ còn tệ hơn trước? Tôi ôm đầu ngồi thụp xuống. Thật đau đầu muốn chết! Muốn đâm đầu vào tường chết quách cho xong... Bà nội nó! Đã mệt mỏi thì chớ lại có thằng điên nào cứ đá đá vào người bà! Mặc kệ nó, khi nào chán tức khắc nó bỏ đi.
...
Tức! Nó không buông tha cho tôi! Thình lình tôi bật dậy khiến ai kia cũng giật mình theo.
- Cái gì vậy? Sao cứ trêu tôi hoài? Để tôi yên được không? - Đối diện với tôi chẳng phải đứa nào mà là bác bảo vệ cửa hàng bên cạnh, thấy tôi có vẻ tức giận, giọng bác run run:
- Cậu kia nhờ tôi gọi cháu... Thôi, đi ra gặp nó đi. Nó đứng đợi cháu nãy giờ rồi đấy. - Nhìn theo hướng tay của bác bảo vệ, tôi thấy một hình bóng mà tôi đã từng quyết định buông tay hơn một giờ trước.
Đến trước mặt cậu ta, nhìn thẳng vào mắt cậu, không còn né tránh như mọi lần.
- Cậu ở đây làm gì ?
- Vì cậu ở đây.
Lại là thương hại như lần trước ư?
» Next trang 3

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.