– Anh đã chấp nhận đính hôn với em rồi mà giờ lại làm vậy là sao? Anh nhất định phải cùng em đi chọn trang phục đính hôn.
Hắn vẫn vô cảm, bình thản đáp:
– Tôi chỉ đồng ý việc đính hôn. Những việc còn lại, tôi không hề nói là tôi cũng đồng ý, cô nên biết rõ điều đó Monika.
Monika giận dữ, toang nói gì đó nhưng đột nhiên, cô ta thay đổi hoàn toàn thái độ. Không chút tức giận, không chút trách móc, Monika mỉm cười hết sức dịu dàng, ôm lấy cánh tay hắn lay lay, giọng dịu dàng:
– Được rồi, được rồi. Anh đã không thích thì không cần phải đi chung với em làm gì.
Monika quan sát sắt mặt hắn một lúc rồi mỉm cười nói tiếp:
– Nhưng nếu anh không đi chọn trang phục thì lễ đính hôn phải tính làm sao đây?
Hắn gạt tay Monika ra, giọng băng lãnh:
– Cô tự giải quyết hết đi, thích làm sao thì làm, tôi không quan tâm.
Trước thái độ của hắn, Monika chỉ cười cười. Bàn tay vừa bị hắn gạt ra lúc này lại tiếp tục bám chặt lấy cánh tay của hắn. Monika làm dáng vẻ đáng yêu hết mức có thể, giọng nói cũng rất điệu đà, đầy nũng nịu:
– Nếu anh đã nói vậy thì em sẽ không ép anh nữa. Em sẽ chọn trang phục đính hôn giúp anh luôn được chứ???
Hắn khó chịu trước hành động của Monika, khẽ nhíu mày rồi lạnh lùng đáp lại:
– Tùy cô.
Monika thấy hắn đồng ý như vậy tỏ vẻ rất vui vẻ, rất thích thú. Monika nhảy cẩng lên rồi lao đến ôm chầm lấy hắn.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy khó chịu và bực tức như lúc này, hắn thực sự đang rất muốn giết người. Mà người hắn muốn giết lúc này không ai khác chính là Monika.
Hắn rất ghét bị người khác chạm vào người mình như thế này, nhất là người đó lại là nữ giới. Trong cuộc đời này, hắn chỉ có một ngoại lệ duy nhất chính là nó. Vậy mà hôm nay, Monika lại năm lần bảy lượt tỏ ra vô cùng thân thiết với hắn, hệt như hắn và cô ta từ rất lâu đã là một đôi. Thử hỏi, nếu không có cái thỏa thuận khốn kiếp kia, hắn làm sao có thể để yên cho con nhỏ Monika kia cứ thế được nước lấn tới.
Hắn cố gắng kiềm chế hết mức có thể, lên tiếng:
– Tôi mệt. Cô mau đi chọn trang phục gì đó của cô đi, tôi muốn được nghỉ ngơi ngay bây giờ.
Monika lưu luyến buông hắn ra. Dù sao thì hắn cũng đã đồng ý đính hôn với cô, thứ cô muốn cuối cùng cũng đã đạt được nên hắn đối xử lạnh nhạt một chút cũng không sao.
– Vậy anh hãy nghỉ ngơi cho khỏe. Em sẽ đi chọn trang phục cho lễ đính hôn của chúng ta. Nhất định sẽ không làm anh thất vọng.
Nói rồi, Monika còn nuối tiếc ôm hắn thêm một cái nữa rồi mới sải bước đi ra ngoài.
Hắn lúc này vẫn đứng yên trong phòng, vẻ mặt hết sức khó coi.
Hắn ngẫm nghĩ lại câu nói cuối của Monika: “Nhất định sẽ không làm anh thất vọng”. Hắn khẽ bật cười chua xót.
Không làm hắn thất vọng ư? Đính hôn với Monika là quyết định ngu ngốc nhất của hắn từ trước đến nay. Liệu còn gì thất vọng hơn khi người mà hắn sẽ đính hôn không phải là nó mà là một người con gái khác? Còn gì thất vọng hơn khi người mà hắn yêu thương nhất lại không thể mãi mãi bên cạnh hắn???
Hắn đang tự hỏi, Monika có thể làm gì để hắn không phải thất vọng đây???
===
Thời gian không chờ đợi bất kì một ai, nó cứ trôi qua ma không có chút suy tư cũng như không chút ngần ngại.
Dù có muốn hay không thì cuối cùng, cái ngày mà hắn phải cùng Monika đính hôn với nhau cũng đã đến rồi.
Hôm nay, tâm tình Monika phải nói là cực kì vui vẻ, vui hơn hẳn những ngày thường.
Monika vận trên mình bộ đầm màu trắng cúp ngực, chiếc eo, để lộ ra dáng người khá chuẩn. Bộ đầm của Monika được làm một cách rất tinh tế, từ kiểu dáng đến họa tiết đều phải nói là hoàn hảo, không chê vào đâu được.
Mái tóc nâu đỏ của Monika hôm nay được búi lên, trước mặt để chừa lại vài lọn tóc được uốn rất đẹp mắt. Trên đầu Monika còn được cài thêm một chiếc vương miệng nhỏ xinh.
Đúng là người đẹp vì lụa. Bình thường Monika cũng khá xinh đẹp nhưng cũng không được đạt đến giới hạn gọi là quốc sắc thiên hương nhưng hôm nay, Monika như được lột xác, đẹp hơn hẳn ngày thường.
Còn hắn, hắn vẫn giữ nguyên gương mặt không chút cảm xúc cùng dáng vẻ lạnh lùng, khó gần của mình.
Hắn khoác trên người bộ comple đen lịch lãm, khí chất vương giả, quý tộc cũng được bộc lộ hết sức rõ ràng. Mái tóc bạch kim vẫn chỉ để như thường ngày, phải nói, hắn tỏ ra vô cùng đơn giản. Thế nhưng, sự đơn giản đó không che bớt đi vẻ hoàn mỹ của hắn mà chỉ càng làm cho sự hoàn mỹ đó càng được nhân lên.
Ngày đính hôn hôm nay là một sự kiện trọng đại của vương quốc bóng tối, tất cả mọi người đều rất xôn xao và nhộn nhịp. Ai cũng mong chờ được nhìn thấy hoàng tử của họ sánh đôi cùng người vợ tương lai của mình.
Mới chỉ là buổi chiều nhưng khắp cung điện đều tất bật, rộn rã. Người người qua lại nườm nượp. Dù buổi lễ này đã được báo trước, đã được chuẩn bị từ một thời gian khá lâu nhưng hôm nay, sự rộn rã vẫn không vơi bớt.
Ánh mặt trời dần dần tắt lịm, lui về sau những dãy núi xa xăm. Khách đến dự lễ đính hôn của hắn và Monika cũng đã bắt đầu kéo đến. Thực sự là rất đông. Và trong số những vị khách đó cũng xuất hiện những con người quen thuộc, đó chính là nó, anh, Saphia, Gin và Kai. Tất cả đều đến tham dự buổi lễ đính hôn này.
Nó từ lúc hắn đi cứ mãi vùi đầu vào luyện tập phép thuật. Thế nhưng, nó vẫn biết hôm nay lễ đính hôn của hắn và Monika sẽ diễn ra nên nó tạm ngưng việc luyện tập, trở về lại kí túc xá để cùng anh và mọi người chuẩn bị tham dự lễ đính hôn của hắn.
Lúc đầu, không thấy nó trở về, anh, Saphia, Gin và Kai còn tỏ ra hết sức vui mừng. Như vậy cũng tốt, nó sẽ không phải đau lòng, không phải tổn thương. Thế nhưng, cả anh lẫn tất cả mọi người đều không thể ngờ rằng, đến cuối cùng nó vẫn xuất hiện để cùng với họ tham dự vào lễ đính hôn này của hắn.
Nó còn tỏ ra rất bình thản và vui vẻ khiến tâm trạng mọi người càng lo lắng hơn. Ai nấy đều hết mực khuyên can, viện đủ lí do nhưng đến cuối cùng vẫn không cản được nó, đành bất lực để nó tham dự lễ đính hôn này.
Mặt trăng cũng đã lên cao, soi sáng bầu trời đêm huyền ảo cùng vô vàng vì tinh tú lấp lánh.
Buổi tiệc hôm nay được chuẩn bị vô cùng chu đáo, cách trang trí cũng hết sức đẹp mắt.
Nó đến tham dự buổi lễ này nhưng vẫn không quên choàng lớp áo choàng đen bên ngoài, che đi khuôn mặt mình bởi lẽ nó không muốn sự xuất hiện của mình sẽ gây ra náo loạn, ảnh hưởng đến buổi lễ.
Lúc này, nó chỉ có một mình.
Thật ra nó đi cùng anh, Saphia, Gin và Kai nhưng cả bốn người họ đều không phải là dân thường, đều có gia thế rất khủng khiếp nên không được phép tách rời khỏi người trong gia tộc của mình.
Nó lẳng lặng chọn một góc khuất nhất trong buổi lễ đính hôn.
Cuổi cùng, buổi lễ cũng chính thức bắt đầu.
Ánh sáng xung quanh đều tắt hẳn, bóng tôi bao trùm lấy mọi thứ xung quanh. Nó lúc này cảm thấy hoảng loạn và sợ hãi, nó rất sợ bóng tối bởi lẽ trong bóng tối, nó chẳng thấy được thứ gì, nó cảm thấy mình hoàn toàn cô đơn, hoàn toàn lạc lõng. Nó có cảm giác mình không có gì cả, một sự trống trãi đến kì lạ cứ hiện hữu trong tâm trí lẫn trong trái tim nó. Nó ôm chặt tim mình, hơi thở gấp gáp, run lên vì sợ hãi.
Thật may mắn, cuối cùng ánh sáng cũng xuất hiện.
Ánh sáng rất nhỏ nhoi, chỉ chíu sáng một khoảng nhỏ nhưng đủ để nó trấn tĩnh lại và cảm thấy yên tâm hơn.
Theo sau luồng ánh sáng đó, hắn và Monika xuất hiện. Hai người khoác tay nhau, sánh đôi đi theo ánh đèn. Tuy ngồi ở góc khuất nhưng nó có thể nhìn rõ khuôn mặt Monika hết sức vui vẻ, thỏa mãn, ý cười không những trên môi mà còn hiện hữu khắp cả khuôn mặt.
Nó cũng nhìn thấy, hắn lạnh lùng, không có chút cảm giác gì, hàng lông mày khẽ chau lại, ánh mắt không như bình thường. Nó hoàn toàn khẳng định được lúc này hắn đang rất khó chịu, rất không vừa lòng.
Tim nó khẽ nhói lên, cảm giác xót xa tràn ngập.
Giá như… người đang sánh bước bên hắn là nó.
Giá như… nó có thể cùng hắn tiếp tục con đường tình yêu.
Giá như…
Nghĩ đến đây, nó khẽ lắc đầu. Nó mỉm cười, thầm chúc phúc cho hắn: “Mong anh sẽ hạnh phúc”.
Nó không hề biết rằng, ở phía xa kia, hắn cũng đang có những ý nghĩ như nó.
Hắn cũng ước ao, giá như người hắn đang sánh bước lúc này là nó chứ không phải Monika thì hay biết mấy. Giá như, nó và hắn không phải kẻ thù thì tình yêu của cả hai đã không tan vỡ như vậy. Giá như hắn có thể bên nó trọn đời…
Hai người, hai vị trí khác nhau nhưng có chung một suy nghĩ, chung một cảm xúc. Đáng lẽ, họ sinh ra là dành cho nhau nhưng đến cuối cùng, họ lại phải chia đôi mỗi người một con đường, để rồi cả hai người, không ai có được cho mình hạnh phúc thực sự.
Buổi lễ đính hôn diễn ra hết sức rôm rả, dưới sự chứng kiến của hết thảy mọi người. Và buổi lễ, đã diễn ra rất thành công. Cuối cùng thì, Monika đã đường đường chính chính được công nhận là vị hôn thê của hắn.
Từ đầu đến cuối buổi lễ, Monika đều tươi cười hết sức vui vẻ, còn hắn vẫn giữ nguyên một bộ mặt lạnh lùng, vô cảm.
Nó không ở đó lâu, chỉ nhìn hai người là hắn và Monika trao nhẫn đính ước cho nhau xong, thầm nói khẽ:
– Anh và Monika, mong hai người mãi hạnh phúc.
Rồi, nó lẳng lặng bước đi, rời khỏi buổi tiệc mà không ai hay biết.
Anh, Saphia, Gin và Kai tuy tham dự buổi tiệc náo nhiệt này nhưng tâm trạng không tốt chút nào. Ai cũng giữ nguyên tâm trạng lo lắng cho nó, suốt buổi cứ dáo dát tìm kiếm bóng hình nó, xem nó đang ở đâu, đang cảm thấy thế nào nhưng bất lực. Chẳng ai biết được nó đã đi đâu, đang ở chỗ nào và họ cũng chẳng thể rời đi để tìm nó vì sự hiện diện của gia đình mình.
Cha hắn hôm nay tâm trạng cũng rất vui, rất hài lòng.
Tại khu vường vắng trong cung điện, ông ta mỉm cười vui vẻ:
– Thằng nhóc đó đã đính hôn với Monika rồi, quyền lực trong tay anh đã thêm vững chắc.
Bên cạnh ông ta lúc này là một người phụ nữ, bà ta cười ma mị:
– Rất tốt. Vậy thì sự hợp tác giữa chúng ta…
Cha hắn bật cười:
– Gurena, quyền lực của anh đã thêm vững chắc. Vậy nên, cuộc chiến sắp tới đây, lực lượng của chúng ta sẽ đông thêm. Con nhãi đó chắc chắn sẽ không may mắn lần nữa mà thoát khỏi bàn tay của chúng ta đâu.
Bà ta bật cười, đưa ly rượu đang cầm trên tay mình chạm vào ly rượu của cha hắn:
– Chúng ta đúng là rất thích hợp hợp tác cùng nhau.
Cả hai cùng cười lớn. Cả cha hắn và Gurena đều hết sức đắc ý, mong chờ cho trận chiến sinh tử sắp sửa diễn ra.
Chương 57: CHA VÀ CON
Buổi lễ đính hôn kết thúc, bất chấp mọi thứ xung quanh, hắn gạt cánh tay đang khoác vào tay mình của Monika, lạnh lùng quay bước. Hắn muốn trở về phòng ngay lập tức, tiếp tục ở lại đây, nhận những lời chúc mừng khiến hắn thực sự rất khó chịu, cảm thấy không vui chút nào.
Monika không chút buồn phiền hay thất vọng trước thái độ của hắn, Monika vẫn mỉm cười rất đỗi thỏa mãn, trong lòng thầm nghĩ: “Dù thích hay không thì cuối cùng anh cũng đã đính hôn với tôi rồi. Từ giờ trở đi, tôi đã chính thức là vị hôn thê của anh. Tôi đã nói rồi mà, thứ gì mà Monika này muốn thì nhất định sẽ có được. Và anh cũng không phải ngoại lệ.”
Monika mỉm cười đầy đắc ý, dõi theo bóng lưng hắn đang từng bước tiến về phòng của mình.
Tất cả khách của buổi tiệc tiến đến chúc mừng cho lễ đính hôn đã thành công rồi cũng nhanh chóng ra về. Anh, Saphia, Gin và Kai cũng không ngoại lệ, tiến đến chào hỏi Monika, chúc mừng vài câu cho lấy lệ rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Họ chẳng thấy thích thú gì khi ở đây. Lúc này, trong đầu cả bốn người anh, Saphia, Gin và Kai chỉ có duy nhất một suy nghĩ là phải tìm nó, xem xem nó thế nào rồi, đang ở đâu.
Anh, Saphia, Gin và Kai bước ra ngoài. Thế nhưng, ngay lập tức đã có một giọng nói cản bước chân anh:
– Yun à.
Anh lập tức quay đầu, Saphia, Gin và Kai cũng quay đầu theo phản xạ.
Một người đàn ông dáng vẻ rất uy quyền nhưng lại không kém phần đôn hậu bước tới. Saphia, Gin và Kai ngay lập tức cuối chào. Ông cười hiền lành với họ rồi nhìn sang anh:
– Con gặp ta một lúc nhé.
Anh khẽ đáp “Vâng” rồi quay sang Saphia, Gin và Kai:
– Mọi người cứ đi trước đi.
Ba người gật đầu rồi lại quay sang chào người đàn ông kia. Tiếp sau đó, Saphia, Gin và Kai lần lượt bước ra ngoài.
Anh theo bước chân của người đàn ông kia. Điểm đến là một khuôn viên tuyệt đẹp, xung quanh cây cối cắt tỉa đẹp mặt lại có cả một hồ nước nhỏ ở trung tâm. Thế nhưng, nơi đây lại cực kì vắng vẻ, không một bóng người và cũng rất đỗi yên tĩnh. Anh nhìn xung quanh một lúc rồi lại nhìn người đàn ông trước mặt, giọng nói tỏ vẻ hết mực cung kính:
– Cha có chuyện gì muốn nói với con sao?
Đúng vậy. Người đàn ông vừa rồi không ai khác chính là cha của anh – quốc vương vương quốc ánh sáng. Trong một buổi lễ lớn như thế này của vương quốc bóng tối làm sao lại vắng đi sự hiện diện của ông được.
Ông gật đầu nhìn anh, ánh mắt cũng đầy thương yêu:
– Đúng vậy.
Ông ngừng một lát rồi nói:
– Vì con vẫn còn muốn theo học ở Witchard, chưa chịu trở về cung điện nên cha con ta rất ít có thời gian gặp nhau, trò chuyện cùng nhau. Nhân hôm nay có cơ hội, ta cũng muốn nói với con vài chuyện. Được chứ?
Ông nhìn anh, ánh mắt dò hỏi. Anh mỉm cười:
– Cha à, sao lại không được chứ. Cha có chuyện gì muốn nói với con thì cứ việc, lúc nào con cũng sẵn lòng nghe mà.
Cha anh mỉm cười hài lòng, tiến tới xoa đầu anh:
– Đúng là con trai ngoan của ta.
Anh cũng mỉm cười, lộ rõ nét mặt vui vẻ và hạnh phúc.
Cha anh hắn giọng:
– Được rồi, vậy cha sẽ nói luôn vào ý chính.
Anh thu lại nét cười, nghiêm túc nhìn cha mình. Thấy dáng vẻ của cha mình hiện tại, anh chắc chắn chuyện cha anh sắp nói tới có vẻ khá nghiệm trọng.
Cha anh bắt đầu vào vấn đề:
– Cha muốn nói với con chuyện về Saphia.
Ngừng một lát, ông nói tiếp:
– Chuyện con bé xin hủy hôn ước với con, ta không đồng ý nhưng nó đã năn nỉ hết lời nên đến cuối cùng ta cũng đành phải chấp nhận.
Cha anh nhìn anh, thấy rõ nét buồn trong ánh mắt con trai mình, khẽ thở dài:
– Ta sao có thể không biết, Saphia, con bé ngốc ấy đã yêu con trai yêu dấu của ta từ rất lâu rồi. Ta thấy con cũng khá thân với con bé nên mới quyết định lập hôn ước cho hai đứa. Vậy mà đột ngột con bé lại đòi hủy hôn ước rồi nói gì mà nó không có tình cảm gì với con. Chắc chắn, con bé đang nói dối, nó muốn giấu chuyện gì đó.
Lúc này, anh lên tiếng, giọng nói có phần buồn:
– Xin lỗi cha, là lỗi của con.
– Lỗi của con???
Cha anh ngạc nhiên nhìn ánh, khẽ sững sờ. Anh nói:
– Chính con đã từ chối tình cảm của Saphia, con đã làm em ấy buồn và tổn thương. Em ấy cũng chính là vì con nên mới nói dối rằng không yêu con và yêu cầu hủy hôn ước. Con thật sự xin lỗi, tất cả là lỗi của con.
Anh khẽ cúi mặt. Cha anh sững sờ một lúc, rồi thoáng chốc, ánh mắt trở nên đượm buồn, vẻ mặt trầm ngâm:
– Thảo nào… Nhưng tại sao con lại từ chối con bé kia chứ? Saphia là một cô gái tốt, nó có gì không xứng với con?
Anh lắc đầu:
– Chẳng có điểm nào ở Saphia mà con không thích hay không vừa ý cả. Vấn đề chỉ là ở con thôi.
Cha anh lại đưa ánh mắt khó hiểu nhìn anh, anh giải thích:
– Con không yêu em ấy mà chỉ xem em ấy như một đứa em gái.
Cha anh trầm mặc một lúc rồi lại lên tiếng, giọng nói tỏ vẻ nghi hoặc:
– Con… đã yêu người khác rồi… đúng chứ?
Anh hơi ngẩng người trước câu hỏi của cha mình. Rồi, anh lẳng lặng gật đầu. Cha anh khá ngạc nhiên, thở dài:
– Đó là ai? Là ai mà có thể khiến con trai ta yêu mến đến vậy?
Anh khẽ cười buồn, đáp lời cha mình:
– Là ai cũng không quan trọng nữa rồi thưa cha.
– Ý con là gì?
Cha anh nghi hoặc hỏi lại.
Anh tỏ vẻ hết sức buồn bã, đáp lời:
– Con và người con gái ấy sẽ không thể nào có kết quả được rồi.
– Tại sao? Cha không trách con về việc Saphia đâu. Nếu con đã không thích và con bé cũng đã quyết định từ bỏ thì cha cũng chẳng có lí do gì ép buộc con cả. Con yêu ai là quyền tự do của con, cha sẽ không cấm mà sẽ ủng hộ con hết mình. Dù cô gái đó không có xuất thân quyền quý nhưng chỉ cần là người tốt và là người được đứa con trai yêu quý của cha yêu thương như vậy là đủ rồi, cha vẫn sẽ chấp nhận nó.
Anh cười, lắc đầu:
– Không phải vậy.
Rồi, anh tiến đến ôm chầm lấy cha mình:
– Nhưng dù sao cũng cảm ởn cha vì đã luôn thương yêu và ủng hộ con như vậy.
Cha anh cũng ôm lấy đứa con trai mà mình thương yêu hết mực, nhẹ nhàng vỗ về:
– Thằng ngốc này, cảm ơn gì chứ. Ai bảo con là con trai của ta, không thương yêu con thì ta thương yêu ai đây.
Rồi cha anh đẩy anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh:
– Nào, Yun. Con mau nói cha nghe, tại sao con và con bé mà con yêu lại không thể có kết quả.
Anh hỏi trầm ngâm, phân vân không biết trả lời thế nào. Rồi, anh hít thở một hơi sâu, quyết định trả lời câu hỏi của cha mình:
– Vì người cô ấy yêu là người khác chứ không phải con. Dù bây giờ cô ấy đã chia tay với người đó và tỏ ra đã xóa đi hoàn toàn hình bóng người đó trong tim nhưng con vẫn biết rõ, trái tim của cô ấy mãi mãi chỉ chứa duy nhất bóng hình của người kia, mãi mãi không có chỗ cho con. Cô ấy mãi mãi chỉ có thể xem con như anh trai.
Cha anh thở dài, buồn thay cho con trai mình rồi khẽ xoa đầu anh:
– Con sẽ buông tay chứ?
Anh gật đầu chắc chắn.
Cha anh mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng:
– Con trai ta trưởng thành rồi, đã biết tự quyết định chuyện tình cảm của mình thật rồi.
Anh cũng mỉm cười vui vẻ với cha mình. Cha anh tỏ vẻ tò mò, nói:
– Cũng tò mò thật đấy, ta rất muốn biết con bé đó là ai, chắc là đẹp lắm nhỉ. Mà tính tình chắc cũng phải tốt nữa cơ, nếu không sao lại có thể khiến con ta say đắm, yêu thương đến vậy.
Anh bật cười trước lời nói của cha mình, vui vẻ đáp:
– Dĩ nhiên rồi. Rất xinh đẹp, tính tình cũng cực kì tốt. Nhưng…
Ánh mắt anh ánh lên tia buồn:
– Chỉ có điều, cô ấy phải trãi qua quá nhiều đau khổ. Con chỉ mong sao cô ấy sớm ngày thoát khỏi những đau khổ đó, tìm được hạnh phúc cho mình và sớm quay về với người mà cô ấy thực sự yêu thương.
Cha anh gật đầu:
– Con nghĩ vậy rất đúng. Ta muốn biết nhiều hơn về cô gái đó.
Anh lặng lẽ lắc đầu:
– Xin lỗi cha nhưng con không thể kể được. Khi nào được thì con nhất định sẽ kể cho cha nghe.
Cha anh bật cười:
– Được rồi, nhớ phải kể cha nghe khi có thể đấy.
Anh vui vẻ gật đầu. Cha anh lên tiếng:
– Vậy là đủ rồi. Chúng ta nên ra về thôi. Con có cần về thẳng Witchard không? Hay là về cung điện với ta vài hôm nhé?
Anh nắm lấy tay cha mình, mỉm cười:
– Nhất định con sẽ về cung điện với cha nhưng không phải bây giờ.
Cha anh khẽ buồn nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần:
– Vậy cũng được. Đi thôi nào.
Cả hai người, anh và cha mình cùng vui vẻ bước ra ngoài. Từ cả hai đều toát ra sự vui vẻ, hạnh phúc khi ở cạnh người thân của mình.
Hắn trở về phòng đã được một lúc nhưng ánh mắt vẫn không lúc nào rời khỏi bầu trởi đêm bên ngoài. Hắn vẫn ngồi trên bệ cửa sổ, không rời nửa bước.
Cánh cửa phòng hắn bất giác mở ra rồi nhanh chóng khép lại. Hắn không thèm liếc mắt nhìn sang dù chỉ một chút. Người kia tiến đến gần hắn, trên môi nở nụ cười:
– Giữ đúng thỏa thuận đấy.
Hắn không chút di chuyển, bình thản đáp:
– Ông cũng nên giữ đúng theo thỏa thuận.
Cha hắn bật cười, không nói gì.
Rồi, ông ta nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ châm chọc:
– Tao tự hỏi, mày đã gặp nó chưa nhỉ?
-“Nó”?
Hắn lạnh lùng hỏi, mắt vẫn nhìn lên bầu trời đầy sao.
Cha hắn khẽ thở ra, cố tình tỏ vẻ rất tiếc nuối:
– Chà, chà… Vậy là mày chưa gặp rồi.
Cha hắn nở nụ cười đểu cán, tiếp tục giả vờ tiếc nuối:
– Tao có gửi thiệp mời dự lễ đính hôn của mày tới cho con nhỏ mà mày yêu. Chắc chắn nó đã tới dự lễ đính hôn vừa rồi. Vậy mà không hề đến chúc mày và Monika hạnh phúc gì cả, đúng là không hay chút nào.
Hắn bất giác ngẩng người, lập tức bước xuống đứng đối diện cha mình, tỏ vẻ khá kích động:
– Ông cố tình mời cô ấy đến để làm cô ấy tổn thương?
Cha hắn bật cười:
– Thì đã sao chứ?
Hắn tức giận nắm chặt hai bàn tay. Nhưng rồi, hắn chợt nghĩ đến việc nó đã từng xuất hiện ở buổi lễ, đã chứng kiến cảnh hắn và Monika đính hôn, tim hắn rất đau nhói, như nát tan thành trăm ngàn mảnh.
Rồi, hắn chợt nghĩ, liệu trong đám người đang ra về kia có nó trong đó hay không???
Suy nghĩ vừa mới lóe lên, hắn đã không chút suy tính, vội vã chạy lao ra khỏi phòng. “Chắc chắn cô ấy vẫn còn ngoài kia, chắc chắn mình sẽ đuổi kịp cô ấy” – Hắn nghĩ.
Hắn chạy nhanh hết sức có thể, vừa chạy vừa dáo dát nhìn xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy bóng hình quen thuộc. Dù không gặp nó, dù chỉ nhìn nó từ xa thôi để xem nó hiện giờ ra sao, nó có buồn hay tổn thương gì không như vậy với hắn cũng đã là quá đủ.
Hắn cứ như vậy, tìm kiếm nó trong vô vọng mà không hề hay biết rằng nó đã rời đi từ rất sớm, đã không còn ở buổi tiệc từ lâu rồi.
Còn lại mình cha hắn trong phòng. Ông ta lặng lẽ dõi mắt nhìn lên trời như hắn vừa làm, trên môi là nụ cười nhếch mép đầy khinh bỉ:
– Thằng ngu ngốc. Không ngờ cũng có ngày mày vì một con nhỏ mà thành ra thế này.
Rồi, ông ta lại mỉm cười đầy thích thú:
– Chỉ có thằng ngốc như mày mới tin tưởng và làm theo thỏa thuận thôi. Mày con non lắm. Cứ từ từ mà chờ được nhìn thấy xác của con nhãi mà mày yêu đi, chắc lúc đó, phản ứng của mày sẽ thú vị lắm đây.
Chương 58: KẾ HOẠCH CỦA SAPHIA
Hắn chạy mãi, chạy mãi, cứ kiếm tìm bóng dáng thân thuộc khắp cả xung quanh. Đoàn khách được mời đến dự lễ đính hôn của hắn cũng đã ra về gần hết nhưng hắn vẫn chẳng tìm thấy người mình cần đâu cả. Đám đông cứ tan dần, tan dần. Cánh cổng cung điện đã đóng lại chứng tỏ khách tham dự đã ra về hết rồi.
Trong một góc tối, hắn ngồi phịch xuống, cả nét mặt lẫn ánh mắt đều là sự chua xót và bất lực. Hắn không ngừng tự trách mình. Giá như hắn biết nó sẽ đến thì hay biết mấy, giá như hắn nhanh hơn thì có lẽ hắn đã có thể nhìn thấy nó dù chỉ một lần, dù chỉ là ở khoảng cách rất xa rồi.
Còn về phần anh.
Anh tạm biệt cha mình xong thì lập tức dịch chuyển về lại Witchard.
Bước đến kí túc xá, lòng anh đang rất lo lắng, không biết nó thế nào rồi. Nó ra về từ lúc nào anh cũng chẳng hay, anh tự hỏi liệu nó có trở về kí túc xá hay không hay lại đi đâu rồi.
Anh mang theo nỗi lo lắng dành cho nó về đến tận kí túc xá. Anh ngẩng người khi thấy trước cửa phòng kí túc xá của mình là ba bóng người quen thuộc đang đứng. Có lẽ họ cũng đã đứng đó từ khá lâu rồi. Rồi, anh lại nhìn vào cửa sổ bên hông phòng mình, nơi đó có ánh sáng chíu ra. Anh khẽ thở phào, vậy là nó đã về đây rồi.
Anh tiến gần đến chỗ Saphia, Gin, Kai đang đứng trước cửa, lên tiếng hỏi:
– Mọi người về lâu chưa?
Kai lên tiếng:
– Cũng được một lúc rồi.
Anh nhẹ gật đầu rồi hỏi:
– Sao không gọi Ryu rồi vào trong phòng? Đứng đây vào thời gian này rất lạnh, dễ bị bệnh lắm đấy.
Gin nhìn mọi người một lượt rồi quay sang nhìn anh:
– Tụi em gọi cửa nhưng không có ai trả lời cả?
Anh hơi sững sờ:
– Đèn sáng như vậy thì chứng tỏ Ryu có ở trong phòng, sao lại không có ai trả lời kia chứ???
Saphia, Gin và Kai lặng lẽ lắc đầu. Gin thở dài:
– Tụi em cũng nghĩ Ryu có trong phòng, tụi em cũng muốn qua đây trò chuyện với Ryu xem cậu ấy thế nào rồi, có ổn không. Nhưng dù phòng sáng đèn nhưng tụi em đứng đây gọi một lúc rồi vẫn không có ai đáp lại hay mở cửa. Đây là phòng anh, tụi em không dám tùy tiện nên quyết định đứng đây đợi anh về xem sao.
Anh gật đầu:
– Được rồi. Để anh mở cửa rồi chúng ta cùng vào trong xem sao.
Saphia, Gin và Kai khẽ “vâng” rồi đứng nép sang một bên, nhường đường cho anh mở cửa phòng.
Cánh cửa phòng được mở ra, ánh đèn từ trong phòng hắt ra bên ngoài.
Cả bốn người lần lượt bước vào phòng. Đi đầu là anh, theo sau lần lượt là Saphia, Gin và Kai. Kai đi vào sau cùng nên là người đóng cửa.
Anh ngay lập tức tiến đến cửa phòng nó, chậm rãi gõ cửa, kèm theo đó anh cũng nhẹ nhàng gọi tên nó:
– Ryu. Ryu à.
Anh cứ gõ cửa rồi gọi tên nó nhưng vẫn không có tiếng đáp lại.
Saphia, Gin và Kai đứng cạnh aanh cũng lo lắng cho nó mà lên tiếng:
– Ryu à. Cậu có trong phòng không vậy???
Tiếng gõ cửa cùng tiếng gọi tên nó dồn dập nhưng mãi một lúc sau, bên trong vẫn không có chút động tĩnh gì.
Sự lo lắng đã lên đến đỉnh điểm, anh lập tức lên tiếng, giọng nói ẩn chứa rõ rệt sự lo lắng:
– Em không nói gì thì anh buộc phải phá cửa đấy.
Phía trong vẫn im lặng như tờ. Anh lập tức phá cửa.
Cánh cửa bị anh đạp mạnh, mở toang ra.
Cả bốn người, anh, Saphia, Gin và Kai đều vô cùng lo lắng tiến vào phòng nó. Nhưng bên trong không có ai, chẳng có dấu hiệu gì là nó đang ở trong phòng, cả bé Pi cũng chẳng thấy đâu. Căn phòng của nó vẫn rất gọn gàng và ngăn nắp, cửa sổ cũng được đóng lại cẩn thận.
– Ryu à? Cậu đâu rồi? Ryu.
Saphia lên tiếng gọi nó. Gin cũng bắt đầu gọi theo Saphia. Cả bốn người chia ra tìm kiếm khắp kí túc xá nhưng kết quả cuối cùng nhận được cũng là chẳng thấy bóng dáng nó đâu cả.
Chán nản, Gin ngồi xuống ghế ở phòng khách, thầm thở dài, tự hỏi nó đang ở đâu. Bất chợt, Gin hét toáng lên:
– Mọi người.
Anh, Saphia và Kai đang tìm kiếm khắp phòng nghe tiếng gọi của Gin thì lập tức lao ra, tiến lại chỗ Gin.
Gin nhìn cả ba người rồi đưa ra trước mặt họ một bức thư, bên ngoài có đề dòng chữ “Gửi anh Yun”.
Anh, Saphia và Kai nghi hoặc nhìn bức thư trên tay Gin rồi nhanh chóng ngồi xuống đối diện với Gin. Anh thong thả mở bì thư rồi lấy ra lá thư trong đó.
– Em rất xin lỗi vì em rời buổi tiệc từ sớm mà không nói cho ai biết. Em nhờ anh chuyển lời xin lỗi này đến với Saphia, Gin và Kai giúp em. Anh đừng lo lắng gì cho em cả, em không sao đâu. Anh cũng nói với mọi người như vậy nhé. Tạm thời phiền anh tiếp tục giúp em nghỉ học ở Witchard, em vẫn còn muốn đi tham quan thế giới phép thuật này, còn rất nhiều điều em muốn tìm hiểu và khám phá. Em sẽ trở về lại đây nhanh thôi, em chỉ cần hai tuần nữa là đủ rồi. Xin anh thông cảm cho em.
Anh đọc lớn nội dung bức thư cho tất cả mọi người cùng nghe. Đặt bức thư xuống bàn, anh khẽ buông tiếng thở dài. Saphia buồn bã lên tiếng:
– Chắc chắn chuyện của Ren và Monika khiến Ryu buồn và tổn thương nhiều lắm. Tội nghiệp cho Ryu.
Gin cũng gật đầu, lên tiếng cảm thông, đồng ý với Saphia:
– Um. Mình cũng nghĩ vậy. Dù không biết rốt cuộc giữa hai người đó đã xảy ra chuyện gì nhưng mình khẳng định tình cảm Ryu dành cho Ren rất sâu đậm, Ryu dù cố gắng tỏ ra vui vẻ, xem như không có chuyện gì xảy ra nhưng nhất định là đang cố che giấu nỗi buồn cho riêng mình.
Anh cũng gật đầu tán thành. Những điều Saphia và Gin nói cũng giống hệt như suy nghĩ của anh.
Kai bất ngờ lên tiếng:
– Chuyện hai người họ nhất định không đơn giản, chắc chắn có ẩn tình. Dường như Ryu đang che giấu chúng ta chuyện gì đó.
Trước lời nói này của Kai, Gin lập tức chem vào:
– Che giấu sao? Ryu có chuyện gì che giấu chúng ta cơ chứ???
Kai gãi gãi đầu, cười trừ:
– Ừ thì… chỉ là… buộc miệng nên nói vậy thôi, cũng chẳng biết thế nào nữa.
Saphia cười:
– Kai à, chắc là cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, Ryu làm sao giấu chúng ta chuyện gì được cơ chứ.
Anh cũng gật đầu tán thành:
– Anh cũng nghĩ vậy, Ryu sẽ không giấu chúng ta chuyện gì đâu.
Gin khẽ trầm tư:
– Ryu thật đáng thương. Vậy mà chúng ta chẳng giúp gì được cho cậu ấy.
Không gian trong phòng anh bỗng lắng đọng hẳn bởi lời nói của Gin, tất cả đều cúi mặt, ánh mắt đượm buồn, lặng lẽ buông tiếng thở dài não nề.
Bất chợt, Saphia lên tiếng, nét mặt trở nên rạng rỡ:
– Mọi người. Mình có cách này.
Lúc này, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về Saphia. Gin vội vã lên tiếng:
– Cách gì???
Saphia vui vẻ nhìn mọi người hết một lượt, mỉm cười đầy tự tin:
– Ryu nói hai tuần nữa cậu ấy sẽ trở về. Và cũng trùng hợp, ngay ngày hôm sau chính là sinh nhật của cậu ấy.
Tất cả ánh mắt vẫn đổ dồn về Saphia, ai nấy đều chắm chú lắng nghe từng lời, từng tiếng mà Saphia thốt ra:
– Lúc đó, chúng ta sẽ tặng cho Ryu một bất ngờ bằng cách tổ chức sinh nhật cho cậu ấy. Thời gian qua, chắc chắn tâm trạng cậu ấy rất buồn, rất không tốt. Nếu như chúng ta làm vậy thì ít nhiều gì cũng giúp được cho Ryu của chúng ta vui vẻ, phấn chấn hơn. Mọi người nghĩ thế nào?
Saphia đưa ánh mắt mong chờ nhìn về cả ba người anh, Gin và Kai.
Sau vài giây ngơ ngác, Gin lập tức vỗ tay tán thành:
– Ý kiến rất hay, mình đồng ý.
Kai mỉm cười:
– Saphia à, cậu đúng là rất thông minh đấy, kế hoạch này mình sẽ tham gia.
Saphia vui vẻ nhìn hai người bạn của mình rồi nhìn về phía anh. Anh gật đầu:
– Ý kiến của em hay lắm, anh sao có thể từ chối được đây.
Saphia mỉm cười hạnh phúc:
– Được. Quyết định vậy nhé. Em sẽ lên kế hoạch cụ thể cho việc này. Lần này, nhất định phải làm Ryu vui vẻ hẳn lên, giúp cậu ấy phấn chấn tinh thần, trở lại là Ryu của trước đây.
– Được.
Gin và Kai cũng đồng thanh đáp lời.
Cả bốn người đều mỉm cười hết sức vui vẻ, ai cũng mong có thể ít nhiều giúp được cho nó phần nào.
Rồi, Kai quay sang nhìn Gin:
– Muộn lắm rồi, chúng ta cũng nên về thôi.
Gin và Saphia gật đầu, quay sang nói với anh:
– Vậy tụi em về đây, anh nghỉ ngơi đi.
Anh mỉm cười gật đầu, tiễn cả ba người ra khỏi cửa rồi mới quay người trở về phòng.
Tuy nó đã để thư lại, bảo anh đừng lo lắng nhưng thử hỏi sao anh có thể không lo cho được. Anh đứng lặng trước cửa phòng nó một lúc, lặng lẽ buông tiếng thở dài đầy chán chường, buồn bã:
– Ryu à, rốt cuộc em đang nghĩ gì vậy hả? Rõ ràng yêu Ren đến như vậy mà tại sao em lại để cậu ta trở về đính hôn với Monika kia chứ??? Tại sao em cứ tự mình nhận lấy hết đau khổ như vậy hả?
Anh thở dài rồi cũng quay bước về phòng mình.
Còn về phần nó.
Sau khi trở về phòng, nó lấy những thứ cần thiết rồi cùng bé PI rời khỏi.
Nó đã tìm ra được một hang động trong khu rừng mà nó hay tập luyện phép thuật và nó đã quyết định sẽ tạm thời lấy đó làm nơi trú ẩn để tiện cho việc luyện tập của mình.
Nó cùng bé Pi rời đi. Nhưng ngay sau đó, nó giao cho bé Pi một nhiệm vụ quan trọng là tìm ra nơi ẩn náu thật sự của Gurena. Bé Pi theo lệnh chủ nhân lập tức thi hành nhiện vụ của mình.
Lúc này, chỉ còn mình nó trong hang động.
Ngoài kia, trời đang mưa, mưa mỗi lúc một nặng hạt.
Nó nhìn theo những giọt mưa long lanh dưới ánh trắng, khóe miệng khé nhếch lên tạo thành một nụ cười nhẹ nhưng rõ ràng, nụ cười này đầy buồn bã và mang năng nỗi niềm tâm sự. Nhìn theo những hạt mưa trong đêm, tận hưởng cái cảm giác lạnh giá, nó nhớ lại buổi lễ đính hôn vừa rồi.
Nó nhớ mãi cái cảnh anh và Monika sánh bước cùng nhau trong buổi lễ, nhớ cả cái cảnh tượng hai người cùng nhau trai nhẫn đính hôn trước sự chứng kiến của rất nhiều người, trái tim nó chợt nhói lên, tưởng như bị ai đó bóp nghẹn.
Nó không muốn khóc nhưng nước mắt không tự chủ mà cứ tuông rơi. Đôi vai nhỏ khẽ run lên từng đợt, bàn tay ôm chặt lấy lồng ngực để ngăn những cơn đâu quặn thắt của trái tim mình.
Phải nói làm sao đây, dù nó biết như thế là không đúng nhưng nó vẫn rất nhớ hắn, nó vẫn không thể thôi nghĩ về hắn và nó còn ước rằng mình sẽ mãi mãi được ở bên hắn. Nó đau đớn, nó xót xa khi người mà nó yêu đính hôn với người con gái khác mà không phải là nó.
Nhưng nó có thể làm gì hơn đây, nó làm gì có tư cách trách hắn, nó làm gì có tư cách đau lòng, nó cũng chẳng có tư cách ghen tị với Monika khi chính nó là người đã đẩy hắn ra xa, chính nó là người đã buông tay hắn, đã từ bỏ tình yêu giữa hai người.
Trong màn đêm tĩnh mịch, xem lẫn tiếng mưa đêm là những tiếng nấc nghẹn ngào chứa đầy tổn thương của nó. Trong tiếng nấc, nó khẽ thì thầm: “Ren à, anh phải hạnh phúc nhé. Em… yêu anh rất nhiều!!!”.
Chương 59: SINH NHẬT CỦA RYU
Nó luyện tập miệt mài, không chút ngừng nghỉ. Một phần, nó muốn quên đi m ọi muộn phiền trong lòng mình và cũng một phần để chuẩn bị cho những gì mà nó sắp sửa phải đối mặt.
Nó nằm dài trên mặt đất, hai tay vòng ra sau ôm lấy đầu, ánh mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm cùng những đám mây hờ hững trôi đi.
Thời gian qua, nó thực sự đã rất cố gắng. Nó đã nâng cấp được nhiều phép thuật, sáng tạo thêm được vài phép thuật mới cho riêng mình và cũng đã tự do hóa giải cũng như đặt lại phong ấn mà ngày trước cha mẹ nó đã dùng để phong ấn sức mạnh thực sự của nó.
Thế nhưng, mọi việc không hề suôn sẻ như vậy. Tuy đã rất cố gắng nhưng nó vẫn chưa thể hoàn toàn điều khiển được sức mạnh thực sự của mình. Nó biết sức mạnh này rất quan trọng cho cuộc chiến sắp tới của nó nhưng sức mạnh này lại vượt qua tầm kiểm soát của nó, nó chỉ có thể sử dụng một phần trong lượng sức mạnh đó. Giới hạn mà nó có thể chịu được là một nửa sức mạnh này.
Nó lặng lẽ buông tiếng thở dài. Nó tự hỏi liệu với khả năng đó của mình, nó có thể chống lại nổi sức mạnh của Gurena cùng toàn thể lực lượng phù thủy hắc ám của bà ta hay không???
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì cũng đã đến lúc nó phải đối mặt rồi. Nó không thể thấy khó mà lui, bỏ mặt sự sống chết của mẹ nó được.
Cái ngày định mệnh đã rất gần kề, nó ngồi nhổm dậy, phủi bụi trên bộ đầm tím, vuốt nhẹ lại mái tóc, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời:
– Mẹ à, hãy chờ con. Con nhất định cứu được mẹ.
Nó mỉm cười tự nhủ rồi quay sang gọi lớn:
– Bé Pi à, đến lúc chúng ta trở về rồi.
Bé Pi sau một tuần vất vả tìm kiếm cuối cùng cũng tìm được nơi trú ẩn thực sự của Gurena. Ngay lập tức, bé Pi trở về báo cho nó biết rồi ở lại cùng nó, chứng kiến nó miệt mài luyện tập như thế nào.
Bé Pi đang bay lượn dạo chơi cùng với những cành cây, nghe tiếng nó gọi thì vội vã bỏ qua tất cả thú vui của bản thân, bay đến sà vào lông nó.
Nó vuốt ve bộ lông tím mềm của bé Pi, nở nụ cười hiền dịu, giọng nói cũng rất ngọt ngào, đầy yêu thương:
– Chúng ta về thôi. Đến lúc rồi.
Rồi, bé Pi bay lên đậu trên vai nó, rúc đầu vào má nó nũng nịu. Nó khẽ cười rồi nhanh chóng cùng bé Pi trở về.
Nó trở về lại kí túc xá cũng là lúc trời về đêm. Nó lặng lẽ bước từng bước nhẹ nhàng vào phòng để không làm anh thức giấc. Nó không muốn gây ồn ào và cũng không muốn anh chứng kiến bộ dáng nhếch nhác vì tập luyện phép thuật của nó như bây giờ.
Nó đặt bé Pi xuống giường rồi bước vào phòng tắm, tắm rửa, thay bộ pijama hình mèo màu tím rất đáng yêu. Nó bước ra, đặt lưng xuống giường thì ngay lập tức chìm vào giấc ngủ. Thời gian qua nó đã quá mệt mỏi rồi, có lẽ vì vậy mà nó có thể ngủ nhanh đến vậy.
Mà cũng rất lâu rồi, kể từ cái ngày hôm đó, nó chưa hề có một đêm ngon giấc bởi những cơn ác mộng đầy đau thương cứ bám víu lấy nó không thôi. Cũng có lẽ bởi cái thời khắc định mệnh ấy đang gần kề nên nó mới tìm được cho mình chút thư thái trước khi tham gia cuộc chiến sinh tử, cuộc chiến một mất một còn.
Nó không hề biết rằng, anh đã phát hiện ra sự trở lại của nó từ khi nó vừa bước chân vào phòng kí túc xá và đứng lặng trước cửa phòng nó một lúc lâu rồi mới quay người trở về phòng mình.
Sáng hôm sau, anh vẫn đến trường như thường lệ.
Từ phía xa, Saphia, Gin và Kai vội vã chạy đến chỗ anh, thở hồng hộc vì mệt, giọng đứt quãng:
– Anh… Ryu… về chưa?
Anh mỉm cười gật đầu:
– Em ấy về rồi, mới về tối hôm qua. Mà anh thấy Ryu ngủ rất say, có vẻ là còn mệt nên hôm nay anh không gọi Ryu dậy, để cho Ryu nghỉ học thêm một hôm nữa cũng không vấn đề gì.
Cả ba người gật đầu. Saphia mỉm cười rất tươi:
– Vậy thì tốt quá rồi. Kế hoạch của chúng ta sẽ được tiến hành thuận lợi.
Gin gật đầu tán thành với Saphia:
– Đúng vậy. Vậy thì chiều nay chúng ta sẽ cùng nghỉ học để thực hiện như kế hoạch.
– Được.
Anh, Saphia và Kai cùng đồng thanh.
Rồi, bốn người họ quay sang nhìn nhau, mỉm cười đầy vui vẻ. Cả bốn cứ thế giữ vững niềm vui trong lòng, cùng nhau bước lên lớp học nhưng trong tâm trí không ngừng suy nghĩ về kế hoạch của nhóm và không ngừng tưởng tượng xem nó sẽ vui như thế nào.
Sau giờ ăn trưa, bốn người cùng nhau tập trung tại phòng của Saphia.
Sự hiện diện của anh, Kai, Gin và Saphia trong phòng cùng với sự háo hức chuẩn bị của cả bốn người làm cho cả căn phòng nhộn nhịp, vui tươi hẳn lên, đầy ắp những tiếng cười.
Tiếng cười nói vui vẻ cùng những trò đùa nghịch của bốn người trong nhà bếp tuy khiến căn phòng không ít bừa bộn nhưng lại đầy sự ấm áp, tươi vui, làm náo động cả một khu kí túc xá.
Cũng may, giờ này tất cả học viên đều đang học ở Witchard, nếu không chắc nhóm bọn họ đã gây chú ý và làm tâm điểm cho cả kí túc xá này rồi.
Công việc chuẩn bị được tiến hành thật thuận lợi, mọi thứ đã gần xong. Đột nhiên, Gin chỉ tay vào mặt Saphia, cười lớn:
– Saphia. Mặt cậu… mặt cậu…
Lời chưa nói hết thì Gin đã ôm bụng cười ngặt nghẽo, tỏ vẻ rất vui. Anh và Kai tò mò nhìn Gin rồi quay sáng nhìn Saphia rồi ngay sau đó cũng hệt như Gin, không khỏi bật cười thành tiếng.
Saphia không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vã chạy vào phòng để soi gương xem rốt cuộc mặt mình đang có vấn đề gì.
Nhìn thấy hình ảnh trong gương, mặt Saphia đỏ bừng. Saphia lập tức chạy vào phòng tắm, dùng nước rửa mặt thật sạch nhưng khuôn mặt vẫn đỏ như gấc. Thật ra mọi người cười là vì mặt Saphia dính đầy bột, lại còn lem luốc nhưng thật sự mà nói thì trông Saphia lúc ấy rất đáng yêu.
Saphia ngượng ngùng bước ra ngoài, gãi gãi đầu, khuôn mặt vẫn đỏ.
Mọi người cứ thế cùng nhau tiếp tục chuẩn bị mọi thứ cần thiết.
Tất cả đã xong xuôi, giờ là lúc cho mọi người nhìn thấy thành quả của sự cố gắng nguyên một buổi chiều. Cả ba người Saphia, Gin và Kai cùng anh đem những thứ được chuẩn bị đến phòng kí túc xá của anh.
Cốc… cốc… cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên, nó vội vã chạy ra mở cửa.
Thế nhưng bên ngoài chẳng có một người nào cả chỉ có khoảng không vắng lặng và yên tĩnh mà thôi. Nó ngơ ngác nhìn ngó xung quanh rồi bất chợt một hình ảnh đập vào mắt nó.
Nó tò mò, cầm thứ đó lên xem. Bất chợt, hàng lông mày của nó nhíu lại, đôi mắt tím như muốn nhìn xuyên thủng vật trên tay, hàn khí từ nó cũng tỏa ra đầy lãnh đạm và lạnh lẽo. Nó nắm chặt thứ đó trong tay, bàn tay kia cũng siết lại.
Lúc này, nó chợt thấy bóng anh từ xa, có lẽ anh vừa đi học về.
Nó vội vã giấu nhẹm thứ vừa rồi rồi vội vàng đóng cửa lại, bước trở vào trong.
Cốc… cốc… cốc…
Tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên. Nó chắc mẩm là anh. Vội vã bước ra mở cửa, nó nở một nụ cười, kèm theo lời nói:
– Anh về rồi. Xin lỗi, em mệt quá nên ngủ dậy rất trễ, lại nghỉ thêm một buổi học nữa rồi.
Thế nhưng, nó hoàn toàn bất ngờ trước những việc đang diễn ra.
” Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday happy birthday
Happy birthday Ryu”
Tiếng hát đầy vui tươi vang lên đáp lại lời xin lỗi của nó.
Một chiếc bánh kem thật to và rất đẹp cùng những ngọn nến lung linh đang được anh cầm trên tay, đưa ra trước mặt nó.
Nó ngỡ ngàng đứng lặng tại chỗ, không biết phải phản ứng thế nào.
Saphia nhanh chóng tiến đên đẩy nó vào phòng, cả Gin, Kai và anh cũng vào theo. Họ cùng đóng cửa lại, tắt hết điện trong phòng, tất cả cửa sổ đều được anh dùng phép thuật che đi hoàn toàn ánh sáng.
Dưới ánh nến lung linh của chiếc bánh sinh nhật, bài ca mừng sinh nhật nó lại một lần nữa được cất lên bởi tiếng hát của anh, Saphia, Gin và Kai.
” Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday happy birthday
Happy birthday Ryu”
Bài hát đã kết thúc, Saphia, Gin, Kai và anh đồng thanh lên tiếng:
– Ryu à, chúc mừng sinh nhật.
Thấy nó vẫn đứng lặng người, ngơ ngác, Saphia huýt nhẹ vào tay nó:
– Ryu, sao còn đứng đó. Mau ước rồi thổi nến đi chứ.
Lúc này, một giọt nước mắt khẽ rơi trên gương mặt xinh đẹp và có phần xanh xao của nó. Nó lau vội giọt nước mắt rồi gật đầu, mỉm cười thật tươi với tất cả mọi người:
– Được. Vậy mình ước đây.
Rồi, nó nắm hai bàn tay lại đưa lên trước ngực. Nó nhắm chặt hai mắt, từ từ cầu nguyện. Nó mong rằng điều ước trong đêm sinh nhật này của mình sẽ có thể trở thành sự thực.
Ước xong, nó mỉm cười nhìn mọi người một lượt rồi ngay sau đó thổi nến.
Nến tắt, anh búng tay một cái, ánh sáng trở lại với căn phòng. Tiếng vỗ tay hoan hô đầy vui vẻ của Saphia, Gin và Kai cũng vang lên khiến không khí trong căn phòng trở nên cực kì náo nhiệt và vui vẻ.
Mở màn xem như đã hoàn tất. Lúc này, nó, anh, Saphia, Gin và Kai cùng nhau quây quần trên chiếc bàn ở phòng khách. Không khí cực kì vui vẻ.
Nó từ từ cắt chiếc bánh sinh nhật ra, chia cho mỗi người một phần. Gin lên tiếng:
– Ryu này, mọi thứ đều do bọn tớ tự chuẩn bị đấy. Vì làm chiếc bánh sinh nhật này mà mặt Saphia dính đầy bột, trông thực sự rất đáng yêu nhưng cũng rất buồn cười.
Nói rồi, Gin bật cười thích thú, anh và Kai cũng nhớ đến cảnh ấy mà cười theo. Saphia ngượng ngùng đến đỏ mặt, chỉ biết cười trừ. Nó xúc động trước những gì mọi người làm cho mình, mỉm cười đầy cảm kích:
– Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Saphia đáp lời nó:
– Cảm ơn gì chứ, chẳng phải chúng ta là bạn bè hay sao. Nhưng mà…
Saphia chống cằm nhìn về phía nó, ánh mắt tinh anh:
– Nếu cậu thực sự muốn cảm ơn chúng tớ thì phải sống thật vui vẻ và hạnh phúc. Còn nữa, dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng phải nói cho bọn tớ biết để chúng ta cùng nhau chia sẻ. Không được giấu trong lòng bất cứ chuyện gì và không được tự mình giải quyết tất cả mọi chuyện.
Mọi người đồng tình trước lời Saphia nói.
Nó nhìn Saphia và mọi người, ánh mắt thoáng buồn, nhưng rất nhanh, nó cố che giấu nỗi buồn của mình. Kai lên tiếng:
– Nói gì đi chứ Ryu.
Anh cũng nói thêm vào:
– Sao? Em có đồng ý không???
Nó nhìn hết thảy mọi người rồi miễn cưỡng gật đầu. Nó biết nếu nó không làm như vậy thì chắc chắn những gì nó sắp làm rất có khả năng bị anh, Saphia, Gin và Kai xuất hiện.
Theo đó, buổi tiệc cũng chính thức bắt đầu.
Tất cả món ăn đều được dọn ra, đều là những món ăn rất ngon, những món mà nó thích và người làm không ai khác chính là bốn người anh, Saphia, Gin và Kai. Nó thưởng thức tất cả các món ăn, lòng dâng lên một nỗi niềm khó diễn tả. Nó thực sẹ rất hạnh phúc và cũng rất cảm động trước tình cảm mọi người dành cho nó, trước những điều mà mọi người đã làm vì nó.
Chương 60: NƠI CẦN ĐẾN
Nhưng niềm vui còn chưa trọn vẹn thì hình ảnh vật lúc nãy nó nhặt được trước cửa hiện lên trong tâm trí nó. Nó khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng lướt qua tất cả mọi người với dáng vẻ vô cùng phức tạp. Rồi, nó nở một nụ cười nhìn anh, Saphia, Gin và Kai:
– Em thật sự rất vui vì những gì mọi người làm. Em nghĩ mình cũng nên làm gì đó cho mọi người.
Nó chống cằm, ra vẻ suy nghĩ rồi mỉm cười thích thú:
– Em đi lấy nước cho mọi người nhé.
Gin mắt sáng hẳn lên, lên tiếng:
– Được được.
Anh, Saphia và Kai cũng mỉm cười. Nó cười đáp lại rồi đứng dậy tiến vào bếp lấy nước ra.
Nó vào trong rồi quay ra nhìn mọi người ở bên ngoài, dáng vẻ khá thần bí. Rồi, nó cầm một khay đựng năm ly nước cam ép đem ra ngoài, nụ cười vẫn thường trự nở trên môi.
Nó đặt khay xuống, đưa ra trước mặt mỗi người một ly nước rồi nói:
– Mọi người uống đi. Em rất biết ơn vì những gì mọi người đã làm.
Anh, Saphia, Gin và Kai vui vẻ cầm ly nước trên tay, đưa lên miệng uống. Nó chăm chú quan sát từng người một, khi thấy tất cả đều đã uống, trên môi nó chợt hiện ra một nụ cười rất khẽ.
Anh, Saphia, Gin và Kai cùng nó vui vẻ trò chuyện, nó nói cần vào phòng một chút nên cả bốn người đều đồng ý, để nó về phòng.
Một lát sau, nó cùng bé Pi bước ra.
Lúc này, nó đã thay một bộ trang phục hoàn toàn mới. Nó mở cửa, tiến về phía anh, Saphia, Gin và Kai. Lúc này, cả bốn người họ đều đang nằm gục trên bàn, say sưa chìm vào giấc ngủ.
Bé Pi đưa ánh mắt khó hiểu nhìn nó, ánh mắt nó cũng nhìn vào bé Pi, chứa đựng đầy nỗi u buồn:
– Là chị đã làm.
Nó cúi mặt, giọng nói như thủ thỉ bên tai:
– Lúc nãy, khi vào làm nước cho mọi người, chị đã pha chế vào trong đó một lượng thuốc ngủ. Họ sẽ không sao, chỉ chìm vào giấc ngủ mà thôi. Ngay tối ngày mai, bốn người họ sẽ thức dậy, lúc đó dù có thế nào đi chăng nữa thì mọi chuyện cũng đã xong xuôi rồi.
Bé Pi buồn bã nhìn nó rồi nhìn sang bốn người đang nằm gục trên bàn. Nó nắm chặt bàn tay lại, vật nó đang giữ trong tay cũng theo đó mà bị bóp chặt. Lúc này, nó mới nhìn đến cái vật mà mình đã lấy lúc ra mở cửa.
Đó là một bức thư mà người gửi không ai khác chính là Gurena. Nội dung thư cũng rất ngắn gọn: “Cháu gái, ta mong cháu sẽ không lỡ hẹn hay bỏ trốn. Nơi ở của ta chắc chắn cháu cũng biết rồi. Ta sẽ đợi cháu.”
Nó đọc nội dung bức thư một lần nữa. Bức thư trong tay nó ngay sau đó bị một ngọn lửa dữ dội làm cháy tan thành tro bụi. Nó hừ lạnh, thầm nghĩ: “Dù thế nào thì tôi cũng sẽ không trốn chạy đâu. Tôi nhất định phải đối mặt với bà dù có chết cũng chẳng sao. Tôi nhất định sẽ gắng hết sức tiêu diệt bà, trả thù cho gia tộc và cứu mẹ tôi ra.”
Nó quay sang nhìn bé Pi, giọng lạnh lùng:
– Bé Pi, em mau biến lớn lên đi. Chúng ta sẽ đến đó ngay bây giờ. Hãy biến thành dạng nào đó bay nhanh nhất có thể.
Bé Pi lập tức tuân lệnh, hóa thân thành một con rồng màu tím kì lạ nhưng nhìn rất mạnh mẽ.
Nó đưa mắt nhìn về phía bàn, nơi mà anh, Saphia, Gin và Kai đang nằm im lìm trong giấc ngủ. Ánh mắt nó đượm buồn, nó nói, giọng nói rất nhẹ, mang nặng nỗi buồn:
– Xin lỗi mọi người. Đây là cách duy nhất mình có thể nghĩ ra. Mình biết, nếu mọi người biết chuyện mình sắp làm thì nhất định sẽ không để mình một mình đối mặt mà sẽ thay mình gánh vác phần nào. Nhưng…
Nó cúi mặt nhìn xuống đất, khóe mắt ươn ướt:
– Mình không muốn ai gặp nguy hiểm hay bất trắc gì cả. Chỉ cần mọi người an toàn thì dù kết quả cuối cùng có thế nào, mình có phải chết đi chăng nữa thì mình cũng rất an lòng, rất mãn nguyện.
Giọt nước mắt đang chực chờ rơi thì nó lập tức hít thở thật sâu để điều tiết lại cảm xúc của mình. Nó leo lên lưng bé Pi, cả hai cùng lao ra ngoài, bay vút trong màn đêm, dưới bầu trời đầy sao.
Hôm nay là sinh nhật nó, một ngày rất ý nghĩa và cũng được xem là một ngày định mệnh của đời nó.
Vào ngày này 18 năm trước, nó được sinh ra trên cõi đời này, là niềm hạnh phúc của cha mẹ và toàn hoàng tộc. Nhưng cũng vào ngày này 10 năm trước, toàn bộ hoàng tộc của nó đã diệt vong, nó trở thành cô nhi, lưu lạc đến Trái Đất mà quên mất bản thân mình là ai. Và trong ngày này của hiện tại, nó sẽ đối mặt với định mệnh của cuộc đời mình một lần cuối cùng, chấm dứt tất cả mọi chuyện.
Đêm nay quả thực rất đẹp. Có lẽ hôm nay là ngày trọng đại nhất của đời nó và cũng có thể là ngày cuối cùng nó tồn tại trên cõi đời này nên nó cảm nhận cảnh vật xung quanh đều khoác lên mình một vẻ đẹp kì lạ. Những ánh sao hôm nay như sáng tỏ hơn, rực rỡ hơn giữa bầu trời đên tĩnh mịch. Cả mặt trăng cũng tròn, cũng đẹp hơn mọi khi. Tâm tình nó cơ hồ có chút bâng khuâng khó diễn đạt thành lời.
Nhưng cơn gió đêm lạnh buốt cứ thổi vào mặt, lạnh giá, cũng có chút đau rát nhưng nó vẫn rất bình thản, mặt cho mái tóc tung bung, nó cứ thả mình tận hưởng những luồng gió.
Nó cứ thế, cùng bé Pi thẳng tiến đến nơi mình cần đến nhưng không hề hay biết rằng, tại phòng kí túc xá của nó, ngay khi nó cùng bé Pi vừa rời đi đã xuất hiện một bóng người. Người đó rất thận trọng bước vào trong, tiến ngày một gần đến chiếc bàn nơi anh, Saphia, Gin và Kai bị nó dùng thuốc mê khiến chìm vào giấc ngủ say.
– Thưa Nữ hoàng, mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong. Ông ta cũng đã đến rồi và đã chuẩn bị sẵn sàng.
Gurena gật đầu, tỏ ý hài lòng, vuốt ve con quạ đen đang đậu trên cánh tay:
– Rất tốt.
Rồi, Gurena nhìn con quạ đen trên tay mình:
– Ngươi cũng nên vào vị trí đi, vật cưng của ta.
Con quạ đen theo lời Gurena, lập tức bay đi mất.
Trong phòng lúc này chỉ còn mỗi Gurena và thuộc hạ của mình – Sarin.
Sarin nhìn theo bóng dáng linh thú Gurena bay đi, ánh mắt trở nên đầy mưu mô, nở nụ cười độc ác:
– Cuộc chiến hôm nay thần tin chắc Nữ hoàng sẽ giải quyết được mầm mống lo ngại bấy lâu.
Gurena bật cười lớn:
– Ta từ lâu đã chẳng xem con nhãi đó là mầm mống tai họa mà nó chỉ đơn giản là một món đồ chơi khá thú vị của ta thôi.
Gurena không còn ngồi trên ghế nữa mà đứng dậy, nói tiếp:
– Ta không tin lời tiên tri nhảm nhí gì đó của hoàng tộc huyền bí. Một con nhỏ tầm thường như nó làm sao có thể đánh bại được sức mạnh hắc ám hùng mạnh của ta kia chứ. Nhưng dù sao, hôm nay ta cũng sẽ giết chết nó, cho nó đi tìm cái hoàng tộc của mình và chết cùng lời tiên tri ngu ngốc, nhảm nhí đó.
– Kế hoạch của người thực sự rất hoàn hảo. Con nhỏ mà đến đây thì chắc chắn là tự tìm mồ chôn cho mình.
Sarin nhìn Gurena, nói bằng giọng đầy ngưỡng mộ và chắc chắn.
Trong căn phòng, tiếng cười man rợ và tàn độc vang lên khắp mọi nơi, xóa bỏ vẻ yên tĩnh ban đầu mà thay vào đó là dáng vẻ rùng rợn, ma quái.
Nó và bé Pi vẫn đang trên đường thẳng tiến đến cung điện của Gurena.
Càng lúc khoảng cách giữa nó và cung điện của Gurena càng gần, lòng nó cũng theo đó mà dâng lên từng nỗi lo lắng, nỗi sợ hãi vô hình.
Hai vai nó khẽ run lên, tim nó cũng đập loạn nhịp. Tuy nó nói nhất định sẽ đối mặt nhưn nó vẫn không thể không sợ hãi và lo lắng.
Nó không sợ bản thân sẽ hy sinh trong trận chiến sắp tới mà nó chỉ sợ nếu nó chết đi rồi thì thế giới phép thuật sẽ thế nào đây? Nó sợ nếu nó thất bại, mẹ nó sẽ ra sao? Và nó cũng lo lắng, lo lắng không biết sắp tới đây nó sẽ phải đối mặt, sẽ phải chống đỡ với những điều gì.
Thế nhưng, dù có sợ hãi hay thế nào đi chăng nữa thì chuyện gì đến cũng sẽ đến. Nó ôm chặt trái tim mình, điều hòa lại hơi thở cùng cảm xúc, tin tưởng vào con đường phía trước của mình và sẵn sàng đối mặt với tất cả.
Cuối cùng thì cung điện của Gurena cũng đã xuất hiện trước mắt nó cùng bé Pi.
Nơi đây chính là nơi tận cùng của thế giới phép thuật, ánh sáng rất yếu ớt, cả những vì sao cũng rất thưa thớt. Cung điện của Gurena sừng sững ở nơi đây, rất nguy nga, tráng lệ. Chỉ có điều, tất cả đều mang một màu đen u ám, ảm đạm, cùng vẻ cổ kính, trông rất đáng sợ.
Xung quanh cung điện, cây cối cũng héo úa, rũ xuống, không chút xanh tươi, không chút sức sống. Những đám dây gai bám lấy toàn bộ cung điện, kể cả cổng cung điện. Quạ đen ở đây phải nói là rất nhiều, đâu đâu cũng thấy quạ. Chẳng những vậy, chúng còn cất tiếng kêu trong màn đêm yên tĩnh, khiến người ta có cảm giác rùng rợn, ghê sợ.
Nó nhìn khắp xung quanh một lượt từ đằng xa, trong đầu bất chợt hiện lên suy nghĩ: “Không lẽ suốt thời gian qua, dì ấy đã phải sống một mình cô đơn, lạnh lẽo trong nơi u ám này hay sao???”
Nghĩ xong, nó chợt bật lên tiếng cười. Sao nó lại gọi Gurena là dì sau những việc bà ấy đã làm với nó và hoàng tộc của nó? Sao nó có thể gọi Gurena là dì, quan tâm bà ta trong khi bà ta năm lần bảy lượt muốn dồn nó vào chỗ chết, muốn nó phải đến với tận cùng của sự đau khổ???
Thế nhưng, trước cảnh cung điện này, nó vẫn không ngăn được lòng mình có chút xót xa, chua xót cho cuộc sống của người dì Gurena của mình.
Bé Pi toang bay thẳng vào trong cung điện thì ngay lập tức bị nó ngăn lại, lệnh cho đáp xuống ngay cổng của cung điện. Tuy không biết vì sao nhưng bé Pi vẫn ngoan ngoãn vâng lệnh chủ nhân của mình.
Nó bước xuống, đứng trước cánh cổng trông rất cũ kĩ. Nó không nhìn bé Pi mà nhìn vào cung điện trước mặt, trầm tĩnh nói:
– Chúng ta không bay thẳng vào vì chị nghĩ Gurena sẽ không dễ gì để chị gặp dễ dàng như vậy. Chắc chắn chúng ta sẽ rất vất vả mới có thể vào bên trong.
Nó giải thích cho bé Pi hiểu. Hít thở thật sâu để cho bản thân bình tĩnh hết sức có thể, nó khẽ mỉm cười. Nó đọc câu thần chú gì đó rồi phất tay. Cánh cổng cũ kĩ, bám đầy gai góc cót két mở ra một cách chậm rãi.
Và cuộc chiến của nó cũng theo đó mà chính thức bắt đầu.
Con đường đi đến định mệnh của nó cũng bắt đầu từ đây, ngay khi cánh cổng mở ra. Liệu có những chuyện gì đang đón chờ nó ở sau cánh cổng này, ngay trong cung điện??? Liệu đến cuối cùng, nó có thể an toàn đến với định mệnh của đời mình??? Nó có thể bình an trở về hay mãi mãi chỉ còn là kí ức trong lòng mọi người???