Hôm đó bệnh viện cần máu gấp, nhưng nó lại là nhóm máu họ cần tìm vì vậy mà nó nhanh chóng xin quản lý 30p để đi cứu người…
Nó chỉ kịp để y tá lấy máu xong lại nhanh chóng trở về công việc của nhà hàng… nếu như nói nó là con Chi Lan yếu đuối ngày nào có thể làm liên tục mấy công việc liền thì chắc là không ai tin…
Nhà hàng Paris Deli
-“Khánh nè, mình thấy Khánh với Lan làm sao vậy?”
-“Sao hả Vy”
-“Thấy 2 người cứ lạnh nhạt với nhau làm sao á”
-“Không có gì đâu”
-“Có phải tại Vy không?”
-“Không phải đâu, tính cô ấy bướng vậy đó”
-“Vy thấy Lan là người tốt, cô ấy nói chuyện rất bĩnh tĩnh nhưng trong ánh mắt có nhiều nỗi buồn chất chứa, từ khi gặp cô ấy tới nay hầu như mình chưa thấy Lan cười”
-“Vy đừng quan tâm tới cô ấy”
-“À… tuần sau mình và ba về Mỹ rồi, buồn thật không biết khi nào mới gặp lại Khánh nữa”
-“Nếu Vy muốn mình có thể bay qua đó gặp cậu mà”
-“Cậu nói đấy nha, cảm ơn Khánh trong mấy tuần nay rất là nhiều…”
-“Có gì đâu… mình là bạn bè mà”- hắn ngại ngùng
Nó vừa nhận tiền từ quản lí… cầm số tiền trên tay mà nó vui mừng, đó là những đồng tiền bằng mồ hơi nước mắt của nó… chạy ngay về nhà định trả cho Khả Vy nhưng cô ta và Bảo Khánh đều không có nhà…
Nó tranh thủ lên dọn quần áo… có chút gì đó buồn, từ nay nó sẽ không bao giờ bước vào ngôi nhà này nữa, căn phòng này có biết bao kỉ niệm…
************
-“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA….. ưm ưm…”
-“Cô có im ngay không hả?”
-“Anh làm gì ở đây?… Anh đã làm gì tôi rồi hả?”
– “Tôi mà thèm làm gì cô á, tối qua là tôi sợ cô ốm bất tử cho nên tôi qua đây ngủ với cô thôi, lòng tốt không được cảm ơn mà còn bị nghi oan nữa à…”
-” Tôi không cần lòng tốt của anh… BIẾN RA KHỎI ĐÂY MAU ĐỒ BIẾN THÁI”
**************
-“Hôm nay cô đi đâu?”
-” Tôi đi chơi”
– ” Cô dám tắt điện thoại, cũng chẳng thèm nói với tôi lời nào”
-” Thì tại điện thoại tôi hết pin, lúc tôi đi anh vẫn còn ngủ, tôi tốt bụng không phá giấc ngủ của anh còn đòi gì nữa”
-“Còn dám nói dối… Cô có biết tôi lo như thế nào không hả”
– “Tôi… Tôi lớn rồi… Mà anh cần gì phải lo cho tôi, tôi đi chơi, đi hẹn hò bồ bịch liên quan gì đến anh”
****************
-“Em sao vậy… mệt trong người à”
-“Em không sao”
-“Tại sao lại qua đây”
-“Nhà đang có khách em thấy không tiện lắm… dù sao em cũng chỉ là ô sin thôi mà”
-“Bây giờ em là bà xã ô sin của anh rồi, đồ ngốc”
– “Em là tình yêu của anh, là tất cả đối với anh”
-“Thiệt không, dù chuyện gì xảy ra anh vẫn không bỏ em”
-“Vâng … thưa bà xã”
-“Anh hứa đi”
-“Anh hứa”
………………………….
Bao nhiêu là kỉ niệm hiện về với nó… lòng nặng trĩu, nước mắt như lên tiếng giúp nó… Nhưng rồi nó vẫn phải rời khỏi đây, một nơi không dành cho nó… vừa bước ra khỏi phòng thì thấy hắn và Khả Vy vừa về tới…. nó lau đi những giọt nước mắt, mỉm cười đi đến chỗ của họ
-“Đây, Lan trả cho Vy” – nó đưa một phong bì thư cho cô ta
-“Không mình không lấy đâu”- Khả Vy như đoán được bên trong có gì
-“Hôm nay mình đi khỏi đây, đừng để cho mình phải đi trong ái náy chứ”- nó cười nhẹ rồi quay sang nhìn hắn, lòng có chút không muốn
-“Xin lỗi vì tất cả, tôi đã làm mưa làm gió trong nhà anh nhiều rồi, bây giờ cũng tới lúc tôi trả lại sự bình yên cho căn nhà này, cảm ơn anh vì tất cả”
Nói xong nó lấy trong tay một thứ gì đó đặt lên tay Khả Vy, rồi mang balo đi… Hắn vẫn im lặng nhìn theo nó, bóng dáng như khuất dần sau cánh cửa… “muốn ngăn em lại nhưng anh lấy cái lý do gì đây”, hắn như muốn nổ tung nhìn người con gái mình yêu từng bước rời xa mình…
Khả Vy mở tay ra thì thấy …
-“Khánh… nhẫn… nhẫn này” – có chút ngạc nhiên với món đồ trên tay của mình
-“Nhẫn cầu hôn của mình với cô ấy”
-“Trả lại cho cậu với số tiền này, nó không thuộc về mình” – cô ta đưa chiếc nhẫn và cái bao thư cho hắn
-“Tiền” –hắn như chưa hiểu được lời của Khả Vy
-“Tiền cô ấy trả vì làm mất điện thoại mình”
Hắn cười nhếch môi, suy nghĩ gì đó “Có lẽ đây là lý do vì sao cô lại đi sớm về trễ mỗi đêm và muốn rời khỏi căn nhà này, đê tiện”
BÀ XÃ Ô SIN
Tác giả: thuytrang1805
Chương 23: Lại Có Thêm Một Ân Nhân
Đang định đi về phòng thì hắn có cuộc gọi đến
-“Mẹ chuyện gì vậy, mẹ không ở nhà à”
-“Con Tố Liên nó bị đánh phải nhập viện con vào với em đi”
-“Sao lại bị đánh”
-“Con vào rồi hẳn biết, ba và mẹ đang ở đây với nó”
-“Được, con tới liền”
Thấy thái độ của hắn, Khả Vy hỏi –”Có chuyện gì vậy Khánh”
-“Tố Liên nó đang ở bệnh viện, mẹ mình kêu vào đó”
-“Mình cũng đi nữa”
-“Uhm” – hắn gật đầu
Cả 2 nhanh chóng chạy đến đó… được biết là Tố Liên cặp với một ông đại gia nào đó bị vợ phát hiện đánh ghen nên nó ra nông nỗi này…
-“Mày điên rồi à con kia, mới chừng tuổi đầu mà yêu đương như thế đó hả”- hắn tức giận mắng vào mặt nó
-“Anh cũng xem lại mình đi, có hơn gì em, đi yêu một con ô sin rách nát lại còn ăn cắp”
-“Mày im ngay cho tao”- hắn tức giận nhìn Tố Liên
-“Thôi đủ rồi ở đây là bệnh viện”- ông Lâm lên tiếng
-“Lúc sáng bác sĩ có nói, nhờ một cô gái trong hội hiến máu nhân đạo giúp nó, nhưng mà tôi không biết cô ấy là ai để mà cảm ơn”
-“Lại có một ân nhân giúp gia đình mình” – ông Lâm cảm kích
Hắn chợt nhớ đến nó, nhưng có lẽ bây giờ với hắn giận nhiều hơn thương…
———————
Vài giờ trước…
Bước chân nó mệt mỏi đi ra khỏi căn nhà đó, căn nhà mà nó có biết bao kỉ niệm… giờ với nó đau khổ nhiều hơn, nước mắt vẫn ướt đẫm trên má, chưa một phút nào mà ngơi nghỉ…
Trời dần xe lạnh, mưa bắt đầu rỉ rả… nó vẫn lặng lẽ đi, vẫn nghe tiếng mưa lách tách chan hòa vào nước mắt, tiếng khóc nó lớn dần… lớn dần theo tiếng mưa…
Gió thấy không, mưa đang ngồi khóc đấy…
Nhìn mưa buồn, mắt gió cũng cay cay…
Nơi xa lắm có 1 người đang khóc.
…Nhớ 1 người nước mắt lẫn vào mưa !!
Tình yêu cũng giống như một ngày nắng vậy…Khi bắt đầu, nó giống như ánh ban mai ấm áp vào buổi sáng…Dần dần nó trở nên cháy bỏng và gay gắt như cái nắng giữa trưa…Sau khi sức nóng lên đến đỉnh điểm, nó trở nên nhạt dần và lạnh đi vào buổi chiều…
Và cuối cùng nó tắt hẳn vào buổi tối…
Trong cơn mưa có một người con gái đang đau khổ…
Bước chân nặng nề của nó…rồi ngã quỵ ở nơi nào đó…
—————————
Những ngày sau đó hắn đến lớp cũng chẳng gặp được nó, hỏi thăm Nhật Hạ và Từ Duyên thì được biết nó đã chuyển đến chỗ của họ, thấy an tâm được phần nào… hắn cũng quyết định từ đó không gặp nó nữa… tất cả, tất cả niềm tin dành cho nó đã hết… hắn chọn con đường đi du học sang Mỹ….
Khi nó được biết hắn sang Mỹ du học không một lời từ biệt, nó thật sự bất lực… thật sự khó chịu…
Nó rất muốn gặp lại hắn, dù lúc đầu đã chọn con đường rời xa… Nhớ đến anh, nước mắt nó càng tuôn rơi mãnh liệt, kỷ niệm không sao kìm nén được…
“Rồi chúng ta sẽ phải hiểu và chấp nhận, rằng có những người mà chúng ta chỉ có thể giữ họ trong tim, chứ không phải là trong cuộc đời này….”
BÀ XÃ Ô SIN
Tác giả: thuytrang1805
Chương 24: Tháng Ngày Xa Nhau
Thời gian thấm thoát đã 6 tháng 11 ngày nó và hắn xa nhau…
Nó vẫn cố gắng tự làm kiếm sống nhưng công việc cũng chỉ là để nó quên đi tất cả kí ức và nỗi nhớ về hắn… với nó điều đó thật khó
“Ngày anh đi em buồn nhiều lắm, buồn khi chính em không phải là người đưa anh ra sân bay, buồn khi cảm thấy vắng một ai đó. Nhưng em lại cảm thấy hạnh phúc khi anh thực hiện được mơ ước của mình, chỉ thầm mong cho anh thật vui vẻ thật hạnh phúc ở nửa vòng trái đất bên kia, anh nhé… em hứa chỉ hôm nay nữa thôi em sẽ thôi nghĩ về anh”
Trong tiềm thức nó dặn lòng cố quên, nhưng trong trái tim nó cố quên thì sẽ càng nhớ…
Một mùa đông đã qua, mùa xuân lại đến, cảnh cũ nhưng người xưa không còn nữa… 2 ngày nữa là lại đến sinh nhật 20 tuổi của nó…
-“Này cái Lan, sắp đến ngày gì rồi ấy” – Nhật Hạ giả vờ
-“Ngày gì nhỉ” – nó mỉm cười ngốc ngếch nhìn cô bạn
-“Cái bà này, ngày sinh nhật mình cũng không nhớ nữa” –Từ Duyên trách mắng nó
Như nhớ chuyện cũ, nó ngẩn người ra đôi mắt chất chứa nỗi buồn, vẫn bình tĩnh trả lời –”Thì giờ mình nhớ rồi”
***************
“Anh định đưa em đi đâu thế… sao em lại mặc cái váy sang trọng như thế này”
“Em không cần biết… cứ mặc cái đó cho anh, chú 6 sẽ đưa em đi đến đây… nhanh nha, mọi người đang đợi em đó”
-“Anh… là sao đây”
“Chi Lan, sinh nhật vui vẻ”
-“Anh đã sửa ngày trong điện thoại rồi, không cần phải coi đâu cô ngốc”
-“Anh chơi đểu… em giận”
– “Tôi ước tất cả mọi người đều hạnh phúc”
-“Tôi ước cả cuộc đời này Bảo Khánh luôn hạnh phúc
“Con cũng chỉ mong người con yêu luôn luôn hạnh phúc thôi”
-“Anh không cần biết em có đồng ý hay không, nhưng nhẫn em nhất định phải đeo”
-” Em chưa thấy ai cầu hôn bá đạo như anh hết”
****************
Mỉm cười trước những kí ức hiện về… ” Anh có hạnh phúc không… Anh có nhớ em, có từng nhớ đến chúng ta đã từng yêu nhau”
BÀ XÃ Ô SIN
Tác giả: thuytrang1805
Chương 25: Chuyến Tàu Từ Bắc Vào Nam
2 năm sau…
Nó chỉ còn vỏn vẹn 6 tháng nữa là ra trường, chuẩn bị vào thời gian thực tập…
-“Lan này, bà có muốn đi thực tập cùng tụi tui không?”
Nhật Hạ mon men đến chỗ nó ngồi, nó đang chăm chú đọc sách thì dừng lại nhìn Nhật Hạ…
-“Tui định vào Nam xin thực tập bà à”
-“Vào Nam?” – 2 cô bạn của nó cùng ngạc nhiên
-“Đúng rồi. Ở đây tui vẫn còn chưa quên được chuyện cũ, tui chỉ muốn đi đâu đó xa một chút…”
Ánh mắt thoáng buồn, dù không nói ra nhưng tụi bạn nó hiểu, từ lúc đó nó thể hiện mình rất mạnh mẽ trước mặt mọi người, chưa từng rơi một giọt nước mắt… nhưng ánh mắt là thứ luôn phản bội lại chúng ta…
-“Nhưng mà… vào đó không quen ai, bà sống sao” – Từ Duyên lo lắng
-“Tui sống được mà, cũng giống như lần đầu tui lên đây thôi… thôi 2 bà đừng lo mà, nha, nha, cười lên cho tui vui coi” – nó cười toe toét trước mặt 2 cô bạn thân
-“Uhm… nhưng bà phải hứa với tụi tui có gì là nói cho tụi này biết liền nha, okie?”
“Được, được tui hứa mà”
Vậy là cuối cùng nó quyết định vào Nam xin thực tập, còn 2 cô bạn của nó thì vẫn ở lại …
…………………
Ga tàu-ngày nó đi…….
-“Tui đã bảo để tui mua vé máy bay đi mà không chịu, đi tàu mệt lắm” – Nhật Hạ càu nhàu
-“Thôi, tui không sao mà, đi vào đó tui sẽ nhớ 2 bà nhiều lắm đó”
-“Tụi tui cũng vậy” – Từ Duyên ôm nó, mắt ướt đẫm
Nó vẫn mỉm cười an ủi –”Hai bà không được quên tui đâu đó, khi nào có thời gian thì vào thăm tui nghe chưa”
-“Okie, tụi này nhớ mà” – Nhật Hạ bình tĩnh trả lời
Tiếng loa thông báo sắp đến giờ tàu chạy, nó nhanh chóng tạm biệt 2 cô bạn rồi lên tàu…
-“Thôi tui đi nha, 2 bà nhớ giữ gìn sức khỏe, thực tập cho tốt nhé”
-“Bà nhớ giữ gìn sức khỏe, tới nơi báo cho tụi này biết đó”
-“Okie, bấy-bì… tạm biệt”
Nó mỉm cười thật tươi, vẫy tay tạm biệt…
Chiếc tàu chạy từ Bắc vào Nam để lại tất cả kỉ niệm, vô vàn nỗi nhớ… và một phần quê hương của nó ở lại đây… cuộc đời nó sẽ bước sang một trang mới, từ đây nó sẽ sống sao, liệu nó có quên được con người đó hay không…
Mấy ngày ngồi trên tàu, cuối cùng nó cũng đến nơi, một nơi hoàn toàn xa lạ … Nhiệm vụ đầu tiên ở cái xứ lạ quê người này là đi kiếm cái “chốn dung thân” của nó…
Cái cảm giác quen thuộc khi nhớ về ngày mới bước chân lên đất Hà Thành, làm nơi ngực trái nó nhoi nhói cái cảm giác nhớ một ai đó…
Trong lúc đang mải mê suy nghĩ thì nó đụng phải một người nào đó…
-“A… tôi xin lỗi” – nó vội vàng xin lỗi, chẳng lẽ ông trời trớ trêu với nó, cho nó gặp thêm một Bảo Khánh thứ 2, không phải chứ…
-“Không… tôi không sao, cô có sao không” – hắn sửa sửa cái áo rồi nhìn sang nó
-“Không… a … tôi không sao”
Nói xong nó bỏ đi, thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng …
Đi được vài vòng thành phố, nó cũng tìm được một chỗ ở ưng ý… Đó là một tầng trên của ngôi nhà, cũng đủ rộng cho mình nó ở, chủ nhà là 2 ông bà già ngoài 60, họ rất thân thiện, tiền nhà lại vừa đủ sức với nó…
Vậy là ngày đầu tiên coi như may mắn mỉm cười…
BÀ XÃ Ô SIN
Tác giả: thuytrang1805
Chương 26: Gặp Lại Người Xưa
“Đôi lúc, tôi thất vọng về cuộc đời, thất vọng về những gì xung quanh mình.
Cuộc sống là vậy, không ai tô vẽ cuộc đời mãi bằng những gam màu hồng được.
Cuộc sống chứa đựng những bon chen, muộn phiền, vùi dập.
Cuộc sống dạy cho tôi hiểu nhiều điều, rằng sẽ không có phép màu nào giúp cho công chúa và con chó nhỏ đến được với nhau, rằng những ông bụt, bà tiên rốt cuộc chỉ là những hình ảnh mà con người ta vẽ ra để thắp lên hy vọng mà bước tiếp, rằng sẽ chẳng bao giờ tôi thấy cuộc đời sẽ ủng hộ mình.
Tôi đã từng tin, đã từng yêu, đã từng mơ mộng. Nhưng như người ta vẫn nói: ước mơ thì hão huyền mà sự thật thì trần trụi.”
Những dòng tâm sự trên trang nhật ký đã ướt nhòe nước mắt của ai đó…
Bao lâu rồi mà nó vẫn chưa quên được con người đó, thời gian bao nhiêu mới là đủ để quên một người…
……………………….
Nó cũng đã xin vào thực tập ở một công ty, nó chuyên về bộ phận marketing… công việc ban đầu cũng tương đối ổn định, mọi người ở trong phòng rất thân thiện và quý mến nhau, nó cũng nhẹ nhỏm được phần nào…
Phòng làm việc…
-“Chiều nay có ai muốn đi nhậu một bữa không này” – chị Hoa, trưởng phòng lên tiếng
-“Chị khao đúng không?” – anh Tuấn cười ha hả tiếp lời
-“Cái chú này, cứ thế… nếu thích tôi khao luôn cả phòng mình quậy một bữa nhé”
Cả phòng vỗ tay, chỉ riêng mình nó tập trung vào công việc của mình..
-“Cái Lan, nó cứ mải mê công việc ấy” – nghe chị Thư nhắc đến mình, nó giật mình lên tiếng
-“Dạ, em sao cũng được mà mấy chị”
-“Vậy nha… hẹn cả phòng chiều nay ta gặp lại, giờ chúng ta về thôi” – chị Hoa đưa ra quyết định
Nó vẫn cố làm cho xong rồi mới về sau…
Đang đoạn đi đến thang máy thấy bóng dáng quen quen, chẳng lẽ nào…
(tinnnn)
Cửa thang máy mở ra phá ngay cái suy nghĩ đang vấn vương trong đầu nó…
Tối đó… bar Ti-up
Mọi người đang cười nói, vui vẻ thì nó xin đi vào phòng vệ sinh…
Đi đến gốc tường nó dừng lại trước cuộc trò chuyện đáng sợ của một ai đó, tiếng người phụ nữ đó rất giận dữ…
-“Mày đã bắt được nó chưa”
-“Được, tốt”
-“Ở phòng nào”
-“Tao qua ngay, lần này con nhỏ đó phải chết với tao”
Cũng chẳng biết tại sao nó lại đi theo bà ta, một cảm giác nguy hiểm đang rình rập… Chân nó dừng trước một căn phòng rất bình thường, bà ta vào trong, tường này cách âm nên nó cũng chẳng biết được bên trong đang có động tĩnh gì… nó chỉ biết sẽ có áng mạng xảy ra, nếu không giúp người đó…
-“Mày là con hồ ly tinh đang dụ dỗ chồng bà đấy hả” – bà ta hất cầm lên nhìn người đó
-“Tôi không dụ dỗ chồng bà, là chồng bà chê bà già, mập béo xấu xí nên ông ta đi theo dụ dỗ tôi thôi”
-“Thì ra là vậy sao” – mặt bà ta giận như lửa đốt
“Bốp” “Bôp” bà ta quất mạnh sợi dây thừng vào con người kia
-“Tao cho mày chết”
-“Bà … bà … tính làm gì… tôi”-giọng nó run run khi nhìn thấy một cái dao đang đưa đến gần chỗ mình
-“Chút nữa mày sẽ biết” – con dao được bà ta kề sát vào cổ nó
-“Bà… tha cho … tôi đi”
-“Tha cho mày để mày đi dụ dỗ chồng tao à… hahaha”
Giọng cười thật đáng sợ, người con gái đang cận kề cái chết kia toát cả mồ hôi
-“Mày yên tâm tao không giết mày đâu” – bà ta đưa cái dao lên sát mặt nó
-“Vậy… bà … bà định … làm gì… tôi, tha … cho tôi … đi” – giọng nó run run, mặt không còn một miếng máu
-“Tao chỉ là muốn lấy đi sắc đẹp yêu tinh của mày thôi… hahaha… chết nè con”
-“ÁAAAAAAAAAAAAAAA”
-“Cảnh sát, cảnh sát tới”
Cái dao chỉ còn vài giây nữa là lấy đi 2 đường dài bên má nó, nhưng có tiếng người bên ngoài làm bà ta và cả bọn chạy tẩu thoát ra ngoài…
Cô ta kịp thở phào, thoát chết may quá…
-“Cô không sao chứ”- nó chạy đến mở trói cho cô ta, nhưng chưa kịp ngước lên nhìn thì giọng nói ai đó cất lên
-“Là cô sao Chi Lan”
Nó ngạc nhiên nhìn người con gái đó, không ai khác ngoài Tố Liên…
-“Cô làm gì ở đây”
-“Em không cần biết” – mở trói cho Tố Liên xong nó bỏ ra ngoài
-“Đừng hòng giúp đỡ tôi rồi lên mặt với tôi, tôi không cảm kích đâu” – cô ta nói với theo
Nó vẫn không quan tâm lời nói đó, một nước đi ra ngoài…
…………………..
-“Em đi đâu lâu thế hả” – chị Thư thấy nó bước vào liền hỏi
-“Dạ em đi ra ngoài gọi điện thoại một chút”
Nó nhanh nhẹn tìm ra lí do rồi lại vui vẻ với mọi người…