Snack's 1967
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen teen - Bà xã nghịch ngợm em là của anh trang 5
Chương 20
Đưa hắn vào phòng cấp cứu nó ngồi bên ngoài, lấy điện thoại bấm số:

-Mạnh…Mạnh Khang…giúp em!

*30 PHÚT SAU

Mạnh Khang, Bảo Như không biết tại sao có Khải Tuấn cũng vội vã chạy tới phòng cấp cứu

Thấy nó ngồi đó, ánh mắt vô hồn, tay nó, chân, mặt, bộ đồng phục trên người, toàn thân nó đầy máu. Cả 3 lo lắng chạy tới. Khải Tuấn sốt ruột

-Tiểu Du, em sao vậy? có sao không? Bi thương chỗ nào?

-Chị có sao không vậy?

Nó vẫn thất thần nhìn ra khoảng không phía trước:

-Không…không sao.

Khải Tuấn càng lo lắng

-Người đầy máu mà còn không sao?

-Đây….không…không phải máu của em.

Mạnh Khang vẫn chưa hiểu chuyện gì vì khi nãy trong điện thoại nó cũng lắp bắp không nói gì rõ ràng:

-Không phải 2 người gặp tai nạn sao?

-Không. Chỉ Gia Huy…anh ấy mua kem…rồi xe lao tới….

Bảo Như nhìn nó mà không khỏi thương cảm

-Thôi thôi, có gì tí nữa rồi nói phải xem tình hình anh Huy đã.

Bốn người ngồi đó nhìn nhau lo lắng không ai nói câu nào, riêng nó khuôn mặt cứ như vậy, không có chút cảm xúc, không nói gì, cũng không khóc. Nó như vậy càng làm mọi người lo lắng.

Khải Tuấn dùng một cái khăn ướt giúp nó lau mặt.

-Để anh lau cho em.

Nhưng khi nắm lấy tay nó để lau thì 2 tay nó cứ nắm chặt vào nhau, nói đúng hơn là đang nắm chặt tay đeo nhẫn bây giờ đang nhuốm máu. Khải tuấn đành để yên nó như thế.

*MẤY TIẾNG SAU:

Thời gian cứ trôi thật chậm, nó không nhận thấy bất cứ điều gì đang diễn ra xung quanh , đầu óc nó bây giờ trống rỗng như lần đầu tiên nó thức dậy và phát hiện mình không có ký ức gì cả.

Cạch…

Tiếng cửa mở, bác sĩ bước ra theo sau là các y tá đẩy hắn ra khỏi phòng mổ.

Mạnh Khang và bảo Như vội vàng chạy tới

-Sao rồi bác sĩ?

-Bị mất máu khá nhiều nhưng đã không sao rồi, cần nhập viện để theo dõi kỹ hơn. Riêng những vết trầy xướt trên người thì sẽ từ từ bình phục.

Nghe tới đây Bảo Như và mạnh Khang thở phào nhẹ nhõm. Một người đi làm thủ tục nhập viện còn một người đi theo y tá đưa hắn vào phòng hồi sức.

Nó cứ ngồi đó, đầu óc mơ màng , chờ đợi nhưng lại sợ kết quả không như nó mong đợi. Khải Tuấn lay mạnh nó.

-Tiểu Du,….Gia Huy không sao rồi, em nghe không?

Phải 2 lần như vậy lời nói của Khải Tuấn mới làm nó chú ý.

-Thật sao?

-Ừ, cậu ta….

Không đợi Khải Tuấn nói hết nó đã chạy đi mất, nó một lần nữa làm trái tim Khải Tuấn nhói đau:

-Tiểu Du…em yêu cậu ta đến vậy sao?

Nó cứ chạy, không nhớ ra là nó không biết hắn đang ở đâu. May mà Bảo Như đúng lúc quay ra tìm nó

-Chị ơi, anh Huy ở đây

Nó thở gấp sau một hồi chạy thục mạng, đứng trước cửa phòng nhìn thấy hắn đang nằm, tiến vào trong nó thấy khuôn mặt xanh xao của hắn, trên đầu quấn một lớp băng trắng, trên mặt có vài vết xước.

-Gia Huy! Anh đang ngủ à?

Nó nói như để chứng thực hắn vẫn còn sống, vẫn còn bên nó.

Khuôn mặt dãn ra nó đưa một tay lên định chạm vào mặt hắn thì 2 cô y tá bước vào

-Xin lỗi bệnh nhân cần nghỉ ngơi cô quay lại sau nhé.

-Cô ổn chứ? Cô có bị thương không?

Một người lo ngại hỏi khi nhìn thấy toàn thân nó đầy máu.

-Không!

Lẳng lặng quay ra nó gặp Mạnh Khang và Bảo Như ngoài cửa, Bảo Như nhìn nó

-Chị về thay quần áo nghỉ ngơi đi em ở lại với anh Huy cho.

Nó vẫn đứng im như không muốn bước, Mạnh Khang kéo tay nó

-Đi, anh đưa em về.

-Đừng mà

-Nhưng em….
-Làm ơn…

Nhìn ánh mắt nó cả 2 người cũng biết không thể làm gì, Bảo Như đành đưa ý kiến:

-Vậy chị ở đây, em về lấy quần áo cho anh chị

-Ừm

Mạnh Khang Và Bảo Như đi rồi , y tá vẫn đang kiểm tra cho hắn, nó đi tới nhà vệ sinh ở hành lang, xả nước rửa sạch vết máu trên tay, nó làm thật nhanh để có thể quay về phòng bệnh hắn sớm nhất có thể. kHi quay ra nó gặp một người mà nó không mong đợi

-Em có yêu hắn không?

Thấy Quốc Minh hỏi một câu ngu ngốc nó lãnh đạm nhìn

-Anh điên à?

-hừ…nếu vậy em thật lợi hại, người yêu như vậy cũng không rơi một giọt nước mắt.

-Nước mắt tôi không phải người như anh có thể thấy.

-Nhìn em đi, người dính đầy máu nhưng vẫn xinh đẹp như thế. Màu đỏ của máu rất hợp với em

-Anh thật bệnh hoạn

Nhìn Quốc minh bằng ánh mắt khinh bỉ nó bước đi bỏ lại Quốc Minh nhìn theo thích thú, miệng nở một nụ cười nửa miệng.

-Tôi sẽ nhuộm em bằng….. máu của hắn để thấy nước mắt em!

*ĐÊM:

Sau khi thay quần áo xong nó không ăn uống hay nói gì, chỉ ngồi bên cạnh hắn, chăm chú nhìn hắn đang nhắm nghiền. cứ như nếu nó lơ là thì hắn sẽ biến mất.

Bảo Như và Mạnh Khang biết làm gì cũng không thể kêu nó ăn nên đành để nó ở đó rồi cũng ra về.

Đã gần nửa đêm, nó vẫn ngồi đó nhìn hắn không biết mỏi mệt, nó xen 5 ngón tay vào bàn tay hắn, 2 chiếc nhẫn lại được gần nhau. Nghe hắn thở đều nó mỉm cười:

-Đồ khó ưa…anh nghĩ sẽ thoát khỏi em sớm thế sao?

Cứ như vậy nó truyền hơi ấm vào vào lòng bàn tay hắn.

Mi mắt nặng trĩu, hắn cảm thấy cả người ê ẩm, đầu là nơi khiến hắn đau nhất, các dây thần kinh cảm giác như đang hoạt động cật lực, chẳng thế mà hắn thấy mệt mỏi rã rời.

Nhưng xen vào đó là một chút cảm giác ấm áp nơi bàn tay, hắn cảm nhận thấy hơi ấm quen thuộc đó. Cố gắng hết sức hắn từ từ mở mắt.

-“đây là đâu”?

Đập vào mắt hắn là một màu trắng, tạo cho người ta cảm giác có phần đau thương tan tóc. Đôi mắt nâu giờ đây nhuốm thêm màu mệt mỏi.

Nhìn bên cạnh hắn thấy một người con gái đang khép đôi mi, khuôn mặt có phần lo lắng. tay vẫn nắm chặt tay hắn không rời. Là nó.

Rất nhẹ hắn dùng tay kia khẽ vén lọn tóc dài. Khộng ngờ vẫn động tác đó nhưng nó lập tức bật dậy

-Gia Huy!

-Em làm gì vậy? canh chừng người bệnh mà ngủ vậy đó hả?

-……………………….-im lặng

Vốn định lợi dụng cơ hội này chọc lại nó nhưng hắn không ngờ nó không cãi lại mà chỉ nhìn hắn, khuôn mặt như sắp khóc. Hắn lo lắng

-Em sao vậy?
-……………………

-Mạnh Khang lại chọc em nữa à?

-…Không….

Nó như sắp không chịu nổi càng làm hắn bối rối.

-Chứ sao?

-Vì….vì lúc sáng anh bảo em…đừng khóc…nên…nên bây giờ…

Như gắng gượng hết sức để nói, chỉ được nửa câu nó không thể kìm ném nữa, nước mắt không biết để dành từ khi nào lã chã rơi . nước mắt làm ướt khuôn mặt nó đồng thời cũng làm mềm trái tim hắn. Rất cản thận hắn đưa tay lên khuôn mặt nó

-Vậy nên em…”nhịn”…từ sáng tới giờ đó hả?

Nó gật đầu, cái gật đầu của nó cũng cùng lúc làm lòng hắn trào dâng bao cảm xúc. Không thể kìm lòng hắn đưa tay kéo nó nằm lên ngực mình.

Nó cứ khóc những giọt nước long lanh ấm nóng thấm ướt ngực áo hắn, có lẽ thấm vào cả trái tim đang thổn thức của hắn nữa.

-Tiểu Du….?

Hắn hỏi khi thấy nó ngừng thút thít , thấy khong trả lời hắn đoán chắc nó đã ngủ. cố gắng không làm nó thức giấc hắn bế nửa người còn lại của nó lên giường. Đêm đó “bệnh nhân” canh chừng cho nó ngủ.

Ở một nơi khác, một ánh mắt sắc lẻm đang nhìn ra màn sương đêm mỏng manh, tư thế ung dung dựa vào ghế tay khẽ nhịp trên mặt bàn theo tiếng nhạc phát ta từ chiếc tai nghe.

-Chuyện này là sao?

-Gì?

-Muốn giết anh ấy luôn hả?

-À, chỉ là tai nạn

-Tai nạn? Sao lại bất cẩn như vậy? Ph….

-Chưa chết là được rồi.

-Được thôi nhưng nên nhớ, chỉ lấy quyền lực trong tổ chức thôi còn Gia Huy…Cấm động vào.

-Hình như có nhầm lẫn thì phải? ở đây tôi mới là người ra lệnh. Bây giờ thì đi ra đi , tôi đang nghe nhạc

-Nhưn….

-Biến!

Cạch….

Cửa phòng vừa đóng một ánh mắt nham hiểm cùng cái cười nhạt, môi mấp máy giọng tham lam

-Bây giờ ngoài quyền lực tôi còn muốn một thứ khác từ hắn…. một thứ mà khi hắn chết tôi mới có được.

*SÁNG:

Cạch….

-Tôi có mua thức ăn…..

Mạnh Khang bước vào chưa nói hết câu thì đã thấy hắn ra hiệu. nhìn sang thấy nó đang ngủ say Mạnh Khang nhỏ tiếng hơn

-Có mua thức ăn cho 2 người đây.

-Cám ơn. Bảo Như đâu?

-Đi học rồi, nói tan học sẽ vào ngay

Thấy hắn không đáp Mạnh Khang hỏi:

-Tôi đang phân vân có nên nói cho 2 bác biết không.

-Đừng nó, phiền phức lắm

Nhỏ giọng hơn hắn hỏi:

-Điều tra chưa?

-Rồi.

-là hắn à?

-Ừm.

Mạnh Khang nét mặt nghiêm túc:

-Tôi thấy cậu nên cẩn thận, hắn bắt đầu rồi đó.

Nhìn sang nó Mạnh Khang mỉm cười

-May mà voi con không sao.

-Ừ.

Nhìn nó hắn thấy thật may mắn, may vì người gặp tai nạn không phải là nó. Nhưng lần sau thì sao? nếu không phải là hắn mà là nó? Liệu hắn có đủ can đảm như nó đã làm hôm qua không?Bà xã nghịch ngợm, em là của anh – Chương 21
-Ưm..m..m

Nó trở mình , mắt hơi nheo lại vì ánh mặt trời. biết nó đã thức Mạnh Khang “lại bắt đầu”

-Nè, em đi canh bệnh nhân như vậy đó hả?

-Ủa…Khang khìn. Vậy còn….

Như chợt nhớ ra nó bật dậy

-GIA HUY? …GIA HUY ĐÂU????

-Đây chứ đâu.

Hắn thật sự “bó tay” với nó, biết vậy nó cười trừ

-Hi….em ngủ quên!

Mạnh Khang không bỏ qua tiến lại gần cúi xuống quan sát kỹ mặt nó, vẻ mặt đậm chất “bác học”

-Nè, hình như em đâu có vòi …?

-Tất nhiên, thì sao?

-Sao ngủ chảy “ke” ghê vậy?

Nghe Mạnh Khang nói mà nó “tá hỏa”, nó xanh mặt

-Thật..thật hả?

-Thật!

Sau vài giây lo lắng, nó tỉnh ngủ hẳn và biết mình….”đã bị lừa”. nó tức tối đấm vào đầu Mạnh Khang

-KHANG KHÌN ĐÁNG GHÉT DÁM LỪA TÔI HẢ…

-Ui da đau anh.

Mạnh Khang đắc ý chưa được bao lâu thì ôm đầu mếu máo nhìn sang hắn:

-Gia Huy….hic hic

-Cậu đừng có mà chọc “vợ tôi” nữa đi, nhức cái đầu quá

-Hehe nghe chưa?

Nhưng chưa kịp chọc lại mạnh Khang thì hắn đã cốc đầu nó một cái, hạ màn cái mặt đắc thắng của nó xuống:

-Em nữa, đi rửa mặt đi.

-Biết òi…

Hình như bị thương cũng có cái lợi, lời nói của hắn bỗng “có giá trị” hơn hẳn. cả buổi “2 tên kia” không làm ồn ào như mọi ngày.

-Anh ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

Nó Mạnh Khang và hắn nhìn ra hướng tiếng gọi “Điêu Thuyền” kia thì thấy Bảo Như đang ùa vào như một cơn bão

-Anh Huy, anh sao rồi, em lo cho anh lắm hic hic

Phía sau là Hải Yến, Đại Ảnh nhưng lần này không thấy Khải Tuấn như thường lệ.

-Tiểu Du, bạn ổn chứ? Nghe Bảo Như kể chuyện hôm qua mà mình lo cho bạn quá.

Hải Yến lo lắng nắm tay nó trong khi Đại Ảnh cũng nhào tới bên hắn đứng cạnh Bảo Như.

Còn nó, trước lời “hỏi han” của Hải Yến mặt nó ngu ngơ:

-Mình đâu có sao đâu.

-Vậy sao? vậy mà hôm qua có người mặt mày bơ phờ người đầy máu cứ như trên mây ngồi như bức tượng trước phòng cấp cứu.

Mạnh Khang nhìn nó đầy “dụng ý”, nó vẫn ngơ ngác:

-Anh nói tôi hả?

Vẻ ngu ngơ như trái bơ của nó đã phá tan tành ý đồ của mạnh Khang, tức tối Mạnh Khang cười nham hiểm:

-Chứ ai trồng khoai đất này, muốn khóc thì cứ khóc còn giả bộ anh hùng nữa

-ANH….

Nó mặt đỏ tía tai định cãi lại thì hắn nhanh chóng dập tắt cuộc chiến bằng cách kéo nó ngồi xuống bên cạnh

-Gọt đi

Nó đón lấy dao và một trái táo từ hắn ngoan ngoãn ngồi gọt

Nhưng mọi chuyện đâu thể dễ dàng kết thúc, suốt buổi chiều hôm đó phòng bệnh của hắn có đủ thứ các loại tạp âm, tiếng cười nói, tiếng cãi nhau, tiếng mấy bà tám nói chuyện, tiếng chia phe đánh nhau… lúc này hắn chỉ thầm mừng trong bụng:

-“May mà 2 bà tám kia không đòi qua nhà mình ở”.

*BUỔI TỐI

-Thôi bọn mình về nhé, mai lại tới thăm 2 người.

-Bái bai.

Sau một buổi “lao động miệt mài” thì mọi người rồng rắn kéo nhau ra về trả lại cho hắn không gian yên tĩnh để …dưỡng bệnh!

Chia tay mọi người, Hải yến bước nhanh sang phía chiếc xe đang đỗ bên kia đường.

Cạch…

Mở cửa bước vào trong xe Hải Yến nhìn sang phía người cầm lái:

-Không sao rồi, cả 2 người.

-………..ưm, cám ơn cô nhiều lắm!

-Ơn nghĩa gì, tôi đói rồi

-Hi ừa chúng ta đi ăn thôi.

Cả 2 mỉm cười, chiếc xe mỗi lúc mộ xa bệnh viện.

Mọi người vừa về chưa được bao lâu thì nó va hắn phải tiếp 2 vị khách không mời khác.

-Gia Huy! Anh có sao không? Anh làm em lo lắng quá.

Vừa đẩy cửa bước vào Đại Ánh đã bổ nhào vào người hắn, theo sau không ai khác là Quốc Minh.

-Cậu ổn chứ? Sao bất cẩn vậy?

-Cám ơn, nhưng thật xui xeo tôi còn nằm đây.

Cả 2 nói chuyện đầy ẩn ý, đa phần là mỉa mai nhau, Đại Ánh cứ rối rít

-Anh nói gì vậy? sao lại nói gỡ?

-Kệ tôi, LÀm ơn tránh ra dùm chút đi.

Thấy hắn tỏ vẻ khó chịu Quốc Minh lên tiếng, giọng tử tế:

-Cậu sao vậy? vừa nghe tin cậu bị tai nạn Đại Ánh lo lắng lắm cứ kêu tôi nhất định phải đưa tới đây gặp cậu đó.

-Cậu muốn tôi không thể hồi phục hay sao mà dẫn cô ta tới đây?

Quốc Minh mỉm cười, nhưng hình như tên này không biết cười, nụ cười luôn mang phần giả tạo. Nhìn sang nó Quốc Minh ân cần hơn:

-EM ổn chứ? Chắc em lo lắng lắm!

Nó bất ngờ trước kỹ năng “diễn xuất” của tên này, hắn làm nó nghi ngờ việc gặp hắn hôm qua là mơ hay là thật, nó lịch sự đáp lại

-cám ơn anh, tôi vẫn ổn.

Đi thăm bệnh nhưng quốc Minh ít khi nói chuyện với “người bệnh” đa phần là Đại Ánh, cô ta bám riết lấy hắn dù hắn tỏ vẻ khó chịu hay nặng lời đều vô ích.

Hắn rất khó chịu nhưng người khó chịu hơn có lẽ là nó. Nó thấy không khí thật ngột ngạt nên lấy cớ:

-Em ra ngoài mua tí đồ nhé!

Nó đứng dậy, hắn không biết vô tình hay cố ý nắm lấy cổ tay nó, nhưng như nhận ra hắn từ từ buông tay nó:

-Cẩn thận đó.

-Vâng!

Một mình lang thang trong khuôn viên bệnh viện rộng lớn nó hơi rùng mình vì từng cơn gió thổi qua mang theo hơi lạnh về đêm.

Nó bước đi , khung cảnh yên tĩnh đến đáng sợ. nó muốn trờ về phòng ngồi bên cạnh hắn nhưng nghĩ tới hình ảnh Đại Ánh cứ bám riết lấy hắn nó lại rảo bước chán nản:

-Đáng ghét, làm gì cứ bám lấy người ta

-Em nói tôi à?

Giật mình nó way lại thấy Quốc Minh theo sau nó từ lúc nào. Ánh mắt không chút cảm xúc nó nhìn Quốc Minh

-Anh làm gì ở đây?

-Tôi đi dạo, đi dạo cũng phải xin phép em sao?

Trước câu trả lời “cũng có lý” đó nó không đáp bước nhanh lên phía trước, nó không muốn dính giáng tới con người này.

-Khoan đã!

Bất ngờ nó bị kéo mạnh về phía sau. Quốc Minh lại dùng cách cũ để giữ nó lại. Dùng tay nắm chặt tay nó kéo lại làm nó mất thăng bằng ngã nhào vào hắn. nhanh chóng dùng 1 tay còn lại nó đẩy Quốc Minh ra:

-Anh làm gì vậy?

-Em muốn biết không?

Nhanh như cắt QUốc Minh đẩy nó vào gốc cây gần đó. Miệng cười gian xảo. nó không đẩy Quốc Minh ra nữa vì nó biết có cố gắng cũng không thể thoát. Nó lãnh đạm nhìn vào đôi mắt ranh mãnh kia:

-Thả tôi ra.

-Sao em không la lên? Trong tình cảnh nay cách đó có vẻ hiệu quả hơn là đàm phán đó.

Thấy nó không kêu cứu cũng không phản kháng Quốc Minh càng hứng thú muốn biết nó sẽ làm gì. Cúi người xuống,Quốc Minh muốn hôn nó. Nói đúng hơn là “cưỡng hôn” nó

Bốp….p…

Quá nôn nóng và thích thú Hắn quên mất một tay còn lại của nó vẫn đang được tự do không ngần ngại tặng hắn một cái tát nóng mặt.

-Em…em dám đánh tôi?

-Sao lại không? Tôi cẢnh cáo anh, đừng bao giờ chạm vào tôi một lần nào nữa.

Nhìn Quốc Minh bằng ánh mắt nghiêm khắc nó hất tay Quốc Minh bỏ đi, để lại tên này từ tức giận sang ngạc nhiên rồi thích thú:

-Tiểu Du à? Em không thoát khỏi tôi đâu.

*MỘT TUẦN SAU:

Hắn đã ở trong bệnh viện một tuần, ngày nào lũ bạn cũng vào “quậy phá và ăn hết đồ ăn” của hắn rồi lũ lượt kéo nhau về với khẩu hiệu “MAI BỌN MÌNH LẠI TỚI”

Nhưng điều làm cả 2 phiền lòng nhất lá ngày nào sau khi “số đông” về thì “số ít” lại tới. “số ít” ở đây không ai khác là Đại Ánh.

-Anh Huy!

Chưa mở cửa giọng nói ngọt xớt của Đại Ánh đã vào trước làm từng đợt da gà hắn nổi lên chi chít, hắn lập tức nằm xuống kéo chăn lên ngực, nhắm mắt lại….Giả vờ ngủ.

-Ủa? ảnh ngủ rồi hả?

Đại Ánh tiếc nuối nhìn sang nó:

-Ừ…ừa…

Nhìn bộ dạng thật thà “khác thường” của nó Đại Ánh biết ngay, cô ta nhào tới ngả vào người hắn. như phản xạ có điều kiện hắn bật dậy đẩy Đại Ánh ra mặt nhăn nhó:

-Tránh ra đi! Sao ngày nào cô cũng tới vậy?

-Em tới thăm anh mà, xem anh khỏe hơn….hôm qua không.

-Nếu muốn tôi khỏe cô đừng tới đây.

-Nhưng….&^&*^^*&^*(&*(%^$%^#

Như thường ngày Đại Ánh lại nói không ngơi nghĩ trước vẻ thờ ơ lạnh lùng của hắn, lúc đầu nó rất khó chịu nhưng sau cũng quen, đôi khi thấy hắn “hất hủi” Đại ÁNh nó cũng thấy thương hại nghĩ thầm:

-“Tội nghiệp”

Thấy nó ngồi ngẩn ngơ hắn lên tiếng:

-Tiểu Du!

-Vâng!

Nó vừa tới bên cạnh hắn đã kéo nó vào lòng, làm như Đại Ánh là người vô hình khiến nó đỏ mặt vì ngượng:

-Ngồi đó suy nghĩ gì vậy?

-Đâu…đâu…có gì…bỏ em ra đi!

Nó vùng ra khỏi tay hắn, không muốn nó đi hắn ra lệnh:

-Gọt đi!

Đưa cho nó quả táo và một con dao nhỏ, ánh mắt đầy đe dọa nhưng xem lẫn âu yếm khiến Đại Ánh không khỏi ghen tị

-Để em gọt cho

Đại Ánh dằn con dao và quả táo trong tay nó, nhưng nó níu lại

-Cô ngồi đi, tôi gọt cho 2 người luôn nha

-Không, cô bỏ ra ….

Nó chưa kịp buông tay thì quả táo đỏ rơi xuống sàn nhà, con dao nằm giữa tay 2 người đang nhỏ máu.Bà xã nghịch ngợm, em là của anh – Chương 22
Hắn nhanh chóng kéo nó ra, cầm lấy tay

-Em có sao không?

-Không…không…sao

Thấy máu nó cũng hơi hoảng hốt, như khi hắn kéo nó ra nó mới nhận thấy tay nó không hề đau.

-Gia Huy, giúp em.

Đại ÁNh mếu máo cầm chặt lấy bàn tay đang chảy máu, người bị đứt tay là cô ta, điều đó làm hắn…..nhẹ người.

-Đi băng lại đi, đừng để bẩn giường tôi.

-Anh….

Nó lo lắng cầm tay Đại Ánh

-Đứt sâu quá, để tô….

-KHÔNG CẦN

Chưa nói hết câu Đại ÁNh đã hất mạnh tay nó ra chạy mất.

-Đại Ánh!

Không hiểu vì quan tâm hay thương hại mà nó chạy theo , hắn không kịp giữ lại đành ngồi đó lo lắng nhìn theo.

-Đại ÁNh !

Nó đuổi theo Đại Ánh ra tới sân bệnh viện, nhưng không như nó nghĩ, cô ta không khóc hay đau đớn vì vết thương mà quay lại giận giữ nhìn nó, ánh nhìn đầy căm phẫn, nó ấp úng:

-tay cô,…để tôi đưa cô đi….

-IM ĐI, TAO KHÔNG CẦN MÀY THƯƠNG HẠI!

Đại Ánh hét lớn làm nó giật mình, cô ta nhìn nó như kẻ thù còn đổi cách xưng hô làm nó không kịp phản ứng.

-Tôi….

-Sao? muốn gì nữa? mày có biết tao ghét mày như thế nào không?

-……………………

-Mày đã cướp mất Gia Huy, mày là sao chổi, mày có biết vì mày mà anh ấy mới bị….

Như thấy đã lỡ lời Đại Ánh bất chợt im bặt.

-Bị sao?

Bây giờ tới lượt nó nóng ruột.

-Không sao cả

-Đại ÁNh có phải cô biết gì không? Làm ơn nói cho tôi.

Đại Ánh lấy lại bình tĩnh nhếch môi:

-Được, nếu mày muốn. Mày là sao chổi nên anh ấy mới xui xẻo, gặp tai nạn. tao khuyên mày tốt nhất nên rời xa Gia Huy đi, mày chỉ cản đường anh ấy thôi.

-Tôi có làm gì đâu? Sao cô nói vậy?

-Chính vì mày vô dụng không biết làm gì nên mới làm vướng chân anh ấy. tao nghĩ mày tốt nhất nên chết trong vụ tai nạn đó cho rồi, chỉ bị mất trí thì nhẹ quá.

Trước lời lẽ của Đại ÁNh dù là người kiên nhẫn và hiền lành tới mức nào cũng không thể không tức giận.

Ánh mắt nó dần thay đổi:

-Tôi sẽ không rời xa Gia Huy, và vị trí bên cạnh anh ấy nếu không là tôi thì sẽ không là ai khác, nhất là cô.

-Cái..cái gì? Con đáng ghét này

Bốp….

Nó chưa kịp phản ứng thì Đại Ánh đã tặng lên má nó một cái tát đau điếng.

-Ha Ha, đau không? Nếu biết đau thì…

-Dù cô có giết tôi thì cô vẫn là người thua cuộc mà thôi.

Ánh mắt lãnh đạm cùng lời nói khiêu khích của nó lại phát huy tác dụng làm Đại Ánh tức càng thêm tức.

-Mày…

Bộp…

Một lần nữa Đại ÁNh giơ cao tay nhưng không dễ dàng như lần trước, lần này nó đưa một tay nắm chặt cổ tay Đại ÁNh giọng vẫn đều đều

-Đừng nghĩ tới việc đánh tôi nữa.

-Haha, hừ…mày sợ đau rồi sao?

-Không, vì Gia Huy nhất định không thích thấy khuôn mặt tôi hằn dấu tay cô.

Sững người trước câu trả lời của nó, Đại Ánh không kịp phản ứng thì nó đã quay người bước đi để lại Đại Ánh mắt đầy tia tức giận, nghiến răng tay nắm chặt Đại ÁNh nhìn bóng dáng nó:

-Được, vậy tao sẽ thử giết mày để xem ai là người thua cuộc.

Ngồi trên ghế đá ngoài hành lang nó dùng khăn ấm áp vào bên má bị đánh đang ửng đỏ

-Hơi…người đâu zữ quá

Nó ủ rũ ngồi thiệt lâu cố gắng GIảm màu sắc “bất thường” trên má xuống một chút mới dám vào phòng
Cạch…
-Đi đâu lâu vậy?
-À…à..em đưa Đại Ánh đi băng vết thương.
Nó không nhìn hắn khiến hắn nghi ngờ
-Lại đây!
-Chi?
-Mau
-Ừm…
-Gần nữa
-……
-Gần hơn
-……

Đợi nó tới gần giường hắn kéo nó lên luôn, tay nâng cằm nó nhìn thât kỹ.

-Bị gì đây?
-Muô….muỗi chích
-Muỗi nào?

-Ơ….KHÔNG LẼ HỎI TÊN NÓ NÓI CHO ANH ?!

Nó ngượng ngịu quay mặt đi, ánh mắt tinh tường hắn nghiêm giọng

-“Siêu quậy” ,Đừng tưởng giấu được anh…!

Nó “có tật giật mình” nên im re, hắn cũng thôi không chất vấn nó nữa.

Chụt….

Bất ngờ hắn hôn vào bên gò má đang ửng đỏ của nó làm nó luống cuống

-Nè…anh..anh làm cái gì vậy?

-Hôn em, không được sao?

-Đã…đã nói..hôn phải…phải nói trước mà

-Không biết, chỉ hôn môi anh mới nói thôi.

Nó bó tay với hắn, không nói gì nữa, biết đã “Đại thắng” hắn mỉm cười

-Bây giờ thì 2 bên…”đỏ đều” rồi nè, cám ơn anh đi.

-Cám ơn…cám ơn nè!

Sau chữ nè nó “cạp” 1 cái thật mạnh lên vai làm hắn đau té lửa

-Á..á…á..Đau. Chân Voi , dám cắn anh

-Hehe em lỡ….miệng hihi

-Em thật to gan

Vừa nói hắn vừa nhéo mũi khiến nó chảy cả nước mắt

-Hic…đau quá à

Không “hành hạ” nó nữa hắn đứng dậy khoát áo vào làm nó ngạc nhiên

-Làm gì vậy?

-Trốn viện!

-Đi đâu?

-Hẹn hò!

-Hả..ả…ả…ả…????

Chưa “Hả” hết hắn đã kéo nó ra khỏi phòng, 2 tên vệ sĩ đứng trước cửa cũng đi theo. Ra xe nó và hắn ngồi ghế sau, tên vệ sĩ cho xe lăn bánh.

Nó không biết hắn có ý định gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi im cảm nhận hơi ấm từ bàn tay hắn đang nắm chặt tay nó.

Đi được một lúc bỗng hắn dùng 2 tay bịt mắt nó

-Anh…anh làm gì vậy?

-Từ đây em phải nhắm mắt

Nó không thể nhìn ra ngoài nữa, nhưng nó nhận thấy được xe đã dừng lại

-Tới rồi

Nó dợm bước theo lời hắn chỉ dẫn. từ từ hắn thả tự do cho tầm nhìn của nó.

-Đẹp không?
Khung cảnh trước mắt làm nó không nói nên lời, vẫn là bãi cỏ nhìn sang phía cây cầu đầy màu sắc, vẫn những tòa nhà rực ánh đèn. Nhưng có một điểm khác biệt, dưới bãi cỏ lấp lánh hàng ngàn tia sáng từ những cây pháo hoa được cắm thành hình trái tim rất to.

-Đẹp…đẹp quá!

Nó vẫn chưa hết bất ngờ thì hắn đã đưa cho nó một cây pháo hoa rồi kéo nó ngồi vào giữa hình trái tim.

-HI hi thích quá…

Nó cầm cây pháo hoa hươ qua hươ lại làm hắn “hồi hộp”

-Nè…đưa ra xa đi cẩn thận cháy bây giờ

-Hông, đẹp mà, nè…nè…nè…

Sau mỗi chữ “nè” là nó lại giơ cái thứ nguy hiểm đó lại gần hắn mặc hắn càu nhàu

-Tiểu Du, dừng lại ngay!

-Hok hihi

Bây giờ tự nhiên hắn thấy hối hận khi bày ra trò này. Nhanh tay hắn chộp luôn “đồ chơi” của nó cắm xuống đất:

-Bây giờ nó là hiện vật chỉ nhìn thôi cấm sờ.

-Xì….chán anh ghê!

Nó trề môi dài cả thước ngồi bó gối “thèm thuồng” nhìn mấy cây pháo hoa sáng lấp lánh.

-Thiếu Gia!

Tên vệ sĩ hình như chuẩn bị sẵn đưa cho hắn 1 chai rượu cùng 2 cái ly thủy tinh.

-Cho em nè

Hắn rót rượu ra 2 ly, đưa cho nó một ly. Đang khát nó tu một phát cạn ly luôn. Hắn không ngờ “tửu lượng” nó khá như vậy nhìn nó chăm chăm hỏi:

-Thấy sao?

Nó tỉnh như không

-Ngon. Cho miếng nữa!

Như lần trước lần này nó cũng uống sạch. Nhưng không hiểu sao càng uống nó càng khát, càng uống càng …. Vui.

-Nữa y!

Sau 3 ly đầy nó bắt đầu thấy lâng lâng. Nhưng thứ này quá ngon nó không thể cầm lòng

-Miếng nữa y

Hắn bắt đầu thấy không ổn

-Biết đây là gì không?

-Hông, nhưng ngon

-RƯỢU ĐÓ CÔ HAI, CON GÁI GÌ UỐNG RƯỢU NHƯ NƯỚC LẢ VẬY

Hắn quát nó, nhưng không như thường ngày nó không thấy sợ. thêm một lý do nó thích uống rượu

-Hèn gì đàn ông thích uống rượu, thông báo cho anh từ nay em cũng thích uống rượu luôn.

-Cái…cái gì?

Mặc kệ hắn ngạc nhiên nó chỉ thấy bản thân lúc nay rất dũng cảm, nó ra lệnh:

-Rót cho ta!

-Đừng mơ động tới một giọt nào nữa.

Ánh mắt nghiêm nghị giờ đây không còn tác dụng. hắn đang định đứng lên dẹp chai rượu thì nó nhào tới , hắn không kịp phản ứng cả 2 nằm dài trên bãi cỏ. Chai rượu rớt xuống tràn hết ra đất. nằm trên người hắn nó tiếc nuối:

-Chậc….đổ rồi. Tại anh hết, phải phạt

-Hả…?????

Không đợi hắn lấy lại phong độ nó nhích người lên, kề mặt sát mặt hắn cười đểu giả:

-Em sẽ hôn anh!

Hắn không ngờ hôm nay nó gan quá, tự nhiên thấy nó “dũng cảm bất thường” tim hắn lỗi một nhịp.

Nó càng cúi sát xuống, hắn luồn 1 tay vào mái tóc mượt mà của nó khép đôi mi lại….chờ đợi

1s
2s
3s

Không thấy “cảm giác lạ” hắn mở mắt ra thấy nó đang lờ đờ nhìn hắn, miệng nở nụ cười gian trá nhất

-Ha ha đang “mơ tưởng” tới việc hôn em sao?

Hắn cứng họng, không ngờ khi say nó cao tay ấn quá, dám dùng chiêu này với hắn. Thấy hắn không nói nên lời nó đắc ý lắm. khẽ cuối xuống gần hơn nó nói , giọng đầy mê hoặc:

-Đùa thôi, em phải hôn anh chứ, nhất định phải hôn…

Lần này rút kinh nghiệm hắn không vội vàng nhắm mắt nữa. nhưng nhìn nó không có vẻ gì là xí gạt hắn “tập 2” cả. Nó cúi sát mặt hắn, mắt nhắm nghiền và

Bụp…..

Mắt hắn từ nãy giờ mở to không hề chớp, và đang “hồi gây cấn” thì nó lại gục mặt xuống vai hắn ngáy o o. Sau một lúc ngỡ ngàng hắn bật cười

-Cái cô nhóc này, làm mình hồi hộp quá…

Như nhớ ra mình vừa thêm 2 từ “hồi hộp” vào từ điển hắn nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm trang.

Bế nó vào xe hắn ra lệnh:

-Về nhà!

*NỬA TIẾNG SAU:

-Thiếu…thiếu gia? Sao cậu ở đây?

Hắn về nhà lúc này đã khiến nhiều người ngạc nhiên lắm rồi, đằng này trên tay còn “bồng bế” thêm nó nữa.

Mạnh Khang và Bảo Như cũng mắt tròn mắt dẹt

-Chỉ bị sao vậy anh?

-Cậu làm gì mà “voi con” bất tỉnh luôn vậy?

Hắn muốn thoát khỏi vòng vây “tò mò” hắn nhanh chóng bế nó lên lầu chỉ nói ngắn gọn:

-Say rượu!

-OMG! Voi con “quậy” zữ hen?

Mặc kệ Mạnh Khang châm chọc phía sau hắn nhanh chóng bế nó lên phòng … hắn.

Dường như một tuần qua ngày nào cũng ngủ cùng một giường với nó hắn đã quen rồi,nên dù về nhà hắn cũng không nỡ từ bỏ cảm giác ấm áp và mùi hương dịu dàng tỏa ra từ tóc nó. Khuôn mặt thanh tú củng hơi thở đều đặn làm dịu trái tim hắn.

Hôn nhẹ lên trán nó ánh mắt hắn dịu dàng:

-ngủ ngoan nhé vợ ngốc!

Trên ghế, một người ngồi đó ánh mắt đầy sát khí, thản nhiên nhìn đám tay chân đánh đập, hành hạ dã man 3 người đàn ông.

-Muốn phản tổ chức à?

-Xin…xin..cậu, chúng tôi chỉ muốn rút ra …thôi

-Hừ…được, nếu sau đêm nay các người còn sống tôi sẽ cho phép.

Chỉ vậy thôi 3 người kia tiếp tục chịu đựng những đau đớn xác thịt. một tên tay chân bước tới gần hắn nói nhỏ gì đó vào tai, chỉ thấy hắn nhếch môi nham hiểm:

-Về rồi à. Vậy Cho hắn nghỉ ngơi vài ngày đi. Trong lúc đó tìm người này.

Tên kia cầm lấy bức ảnh rồi cúi người đi ra.Bà xã nghịch ngợm, em là của anh – Chương 23
*BUỔI SÁNG:

Nó thấy mắt cay xè, đầu hơi choáng váng. Cố gắng mở mắt , nó hơi ngạc nhiên vì khung cảnh xung quanh:

-Sao lại ở đây?

Gượng người ngồi dậy nó bước xuống giường lẩn thẩn về phòng làm vệ sinh cá nhân. Hình như “voi con” không hề nhớ gì về chyện “động trời” tối qua.

Nó thản nhiên bước xuống nhà, Mạnh Khang nhìn nó đầy ẩn ý:

-Chào buổi sáng voi con! Hôm qua vui quá hen?

-Anh nói lảm nhảm cái gì vậy?

Nó chau mày ngồi vào bàn ăn để ý thấy ánh mắt mọi người trong nhà nhìn nó lạ lắm.

Bảo Như hỏi nó:

-Chị không nhớ gì sao?

-Nhớ gì?

Nó vẫn ngơ ngác đến tội nghiệp, Mạnh Khang tỏ vẻ bí hiểm:

-À,không. Không có gì

-Hôm nay mọi người sao vậy?

Nó đảo mắt nhìn quanh nhưng không ai…dám nhìn lại nó trừ Mạnh Khang đang nhìn châm chọc. Đang tò mò thì một giọng nói lạnh băng quen thuộc cất lên, một bàn tay từ phía sau xoa đầu nó

-DẬy rồi à “chân voi”!

Quay qua thấy hắn nó trả lời lấy lệ rồi tiếp tục chìm đắm trong tò mò.

-Ừa.
1s
2s
3s

-HẢ?????SAO….SAO ANH LẠI Ở NHÀ????……….

Nó như gặp ma bật dậy khỏi ghế. Khác với nó hắn điềm nhiên ngồi vào bàn ăn nhăm nhi tách caffe theo thói quen. Dành thời gian cho nó…kích động.

-VẬY?…VẬY LÀ SAO?….ANH PHẢI Ở BỆNH VIỆN CHỨ???

Sợ nó “lòi” lun con mắt ra ngoài hắn giải thích:

-Anh xuất viện rồi!
-Khi…I nào?

-TỐi qua.

-Bác sĩ cho anh về hả?

-Không

-CHỜI….VẬY SAO ANH DÁM TRỐN VIỆN?

-Em làm gì giữ vậy? anh có bị thần kinh đâu mà phải đợi cho phép mới được về.

-Nhưng….g…g….g

Hắn nhìn nó nở nụ cười “hơi hơi gian”

-Với lại chính em nói muốn anh về nhà cùng em mà.

Nó ngớ người….Mạnh Khang được dịp cạch khóe :

-Em thật sự không nhớ gì sao?

-Gì…ì…?

-HÔm qua em say rượu, Huy đưa em về

-CÓ..CÓ CHUYỆN ĐÓ SAO?

Nó quay sang hắn ánh mắt “cầu cứu”, hắn thản nhiên ‘vùi dập hy vọng” của nó

-Đúng!

-TRỜI…I….I….I…I

Mạnh Khang lại giúp nó:

-Hôm qua chắc em vui lắm?

-Hả????

-Em có ….làm gì Gia Huy không vậy?

-Làm gì là làm gì? Anh đừng có nói bậy!

Mạnh Khang đương nhiên không tin nó, tên này moi móc từ phía khác: hắn:

-Thật không Huy?

Bỗng nhiên nhờ nó hắn thành tâm điểm của mọi người, lại một “phát ngôn shock” nữa, hắn khẳng định:

-Hôm qua em đè anh xuống, đòi….

-ĐI THÔI!

Chưa nói hết câu nó đã bịt miệng hắn kéo đi mất, một câu nói trong sáng bị nó cắt ngang làm mọi người trong nhà có những “suy nghĩ đen tối” và sâu xa hơn.

Nó lôi hắn ra vườn

-Anh định bôi bác em đó ha? Em mà lại đi ….đòi…..đòi….MẤY CHUYỆN ĐÓ HẢ????

-Chuyện đó là chuyện gì?

-Thì…thì chuyện…chuyện. vậy hồi nãy anh muốn nói gì?

Hắn đắc ý nhìn nó:

-Mà nói gì bây giờ không quan trong nữa, mọi người ai cũng hiểu vậy rồi.

-Hả…ả….Anh thật đáng ghét

Nó ấm ức lấy chân đá thật mạnh vào chân hắn

-Á…em giỏi lắm, anh sẽ cho anh biết tay

-Lêu lêu…

Nó nhanh chân chạy thiệt lẹ để hắn tức tối, không chịu nổi hắn rượt theo nó

-Chân voi, đứng lại đó ngay

-Đừng hòng

Hắn rượt nó chạy lòng lòng trong vườn, nhưng theo lẽ dĩ nhiên chân hắn dài hơn cũng đồng nghĩa việc hắn chạy nhanh hơn.

Biết vậy nó càng tăng tốc, nhưng xui cho nó, vấp phải cái ống nước nó chúi nhủi về phía trước.

-Cẩn thận kìa!

-Á..á…

Nó nhắm mắt lại chờ đợi cú tiếp đất , nhưng không như nó nghĩ, mặt đất không đau lắm mà còn … bít thở???

-Ủa…kỳ vậy?

Mở mắt nhìn thì ra nó không “đáp đất” là nhờ hắn đưa người vào đỡ cho nó.

Tình thế quen thuộc này làm nó “sáng dạ” hẳn, hình ảnh “đáng yêu” hôm qua lại hiện về. bây giờ thì không cần ai nhắc nó cũng nhớ, nhớ như in và mắc cỡ khủng khiếp

-Á…Á….Á…Á….

Nó la thất thanh rồi bỏ chạy mất, hắn không hiểu có vần đề gì với “tư tưởng” của nó, lắc đầu khó hiểu

-CÔ vợ ngốc bị gì vây????

Khỏi nói cũng đoán được nó “khổ sở” như thế nào, lên phòng đóng sập cửa nó bù lu bù loa trên giường:

-Trời ơi, sao lại như vậy? Đường Du, bản thân háo sắc lại không biết kìm chế để ra nông nỗi như bây giờ….ui biết giấu mặt vào đâu đây…#$%^*****@%^&**(((&%$$

Cộc…cộc…

-ĐI DÙM ĐI MÀ!!!

-Ơ…em nè chị

Nghe tiếng Bảo Như nó đau khổ ra mở cửa “đón khach”, cửa vừa đóng nó ôm Bảo Như khóc như mưa

-Hu hu hú hú….Chắc chị không sống nổi nữa Như ơi…hic hic

Bảo Như nhịn cười trước hành động thái quá của nó an ủi:

-Có sao đâu, chị đừng nghĩ tới nữa mà

-Hic…hic nhưng nhất định Mạnh Khang và mọi người trong nhà sẽ chọc chị. Nhất là Mạnh Khang đó.hu hu hu

-Chị yên tâm, em sẽ kêu anh Khang không được chọc chị nữa.

-Hic…hic thật nha!

-Thật, em sẽ “bảo kê” cho chị

-Bảo Như…..

Nó làm mặt mèo con được sữa làm Bảo Như rùng mình

-Không cần dùng bộ mặt đó với em đâu

Nhờ câu “bảo kê” của Bảo Như nó thấy an tâm đôi chút. Bảo Như nhìn nó hớn hở:

-Chị biết sắp tới ngày gì không?

-Ngày gì?

Thay bộ mặt “ngơ ngác” của nó bảo Như cụt hứng nhớ ra nó chẳng nhớ được gì.

-Một tuần nữa sinh nhật anh Huy

-Hả??? vậy mà chị quên….

-Hix…chị có nhớ gì đâu mà quên!

Nó gãi đầu cười trừ

-Ờ hen….

-Em cũng nghĩ chị không biết nên báo trước để chị chuẩn bị quà.

-Bảo Như…….-nó lại làm bộ mặt củm động

-Đã nói đừng nhìn em như vậy mà, em về ó

Bảo Như đi rồi nó lăn ra giường nằm đè lên con Voi bằng bông suy nghĩ “nát óc”

-Tặng gì đây? Cái gì hắn cũng có hết…

Sau một hồi “nghiên cứu, phân tích” cuối cùng một ý tưởng cũng “vô tình” đi ngang não nó.

Nghĩ là làm nó thay vội quần áo chạy bình bịch xuống nhà

-Đi đâu đó Voi con?

Cùng với tiếng Mạnh Khang là cái nhìn thắc mắc của hắn

-Em đi mua đồ.

-Anh đi cùng em –Hắn đứng dậy

-Không cần,đồ con gái anh đi theo làm gì

-Vậy kêu Bảo Như đi cùng em

-Kh…không, em muốn đi một mình thôi

Trước ánh mắt ngờ vực của hắn và cái nhìn săm xoi của Mạnh Khang nó tìm cách chuồn lẹ

-Thôi, em đi nhé!

-Thưa thiếu phu nhân xe đã chuẩn….

-Thôi không cần đâu ạ!

Nó chạy một mạch ra cổng bỏ lại sự “chu đáo” của quản gia Lâm.

Mạnh Khang “ngứa miệng” nhìn hắn chăm chọc

-Trong vài tiếng tới cậu nên giữ điện thoại thật kỹ bên mình đi

-Gì?

-Ha ha mù đường như voi con thế nào chẳng bị lạc rồi gọi về nhà cầu cứu.

Mạnh Khang tuy nói hơi quá nhưng cũng không xa sự thật là mấy, hiện giờ nó đang lang thang ngoài phố

-Hơi…i..i… sao không thấy cửa hàng hay trung tâm thương mại đâu vậy ta? Chắc phải hỏi đườn….

-Tiểu Du?

Giọng nói trầm trầm quen thuộc lam nó quay người lại. thấy người phía sau nó như “bắt được vàng”

-Khải Tuấn!

-Tiểu Du, em làm gì một mình ngoài phố vậy?

Khải Tuấn rất vui khi gặp nó nhưng cũng hơi ngạc nhiên vì hôm nay Gia Huy lại để nó đi một mình. Nó cười tươi rói

-Em đi mua vài thứ nhưng không biết chỗ bán

-Thành phố này lớn lắm, đi lung tung lạc đó. Để anh dẫn em đi nha

-Dạ….vậy đi. Hihi

Vị “cứu tinh” dẫn nó đi mua những thứ mà nó cần rồi còn dẫn nó đi chơi, tham quan rất nhiều nơi. Còn cho nó đi ăn nữa, nó vui lắm.

Nó đi vui vẻ là vậy nhưng đâu biết ở nhà có một tên cứ bất an, không rời mắt khỏi điện thoại chờ một cuộc gọi “cầu cứu” từ nó.

Nó quên mất thời gian, tới khi nhớ ra thì mặt trời đã lặn rồi. Khải Tuấn đưa nó về tận nhà

-Tạm biệt. hôm nay cám ơn anh nhiều lắm.

-Không có gì, hôm nay anh vui lắm. Em vào nhà đi.

Tạm biệt nó Khải Tuấn thấy trong lòng vui lắm. Không hiểu sao nhất định phải lấy điện thoại ra chia sẻ với một người

-Cô rãnh không? Chúng ta đi café đi tôi có chuyện này vui lắm.

Nó hí hửng vào nhà không biết từ nãy giờ có một ánh mắt tức tối từ trong nhà nhìn ra. Là hắn

Hắn thấy trong lòng tức tối một cách khó hiểu, không muốn nhìn thấy nữa hắn vào phòng đóng sầm cửa lại, khóa chặt cửa. không biết vì giận quá hay vì hắn muốn cho nó biết là hắn giận.

-Thiếu phu nhân đã về

-Vâng, chào mọi người tôi về rồi đây

Nó vui vẻ chào hỏi mọi người trong nhà rồi lên lầu…vào phòng đóng cửa không bận tâm tới hắn ở phòng bên, dĩ nhiên cũng không biết hắn giận nó tới mức khóa cửa

Nằm trong phòng hắn nghe tiếng nó bình bịch chạy lên nhưng không như hắn nghĩ nó không xông vào phòng hắn mà về thẳng phòng mình, điều đó càng làm hắn điên tiết.

-Đáng ghét, em nhớ đó Chân voi.

Tối đó hắn bực dọc trong người tới mức ngủ không được, phải dằn lòng dữ lắm hắn mới không xông qua phòng nó “làm dữ”.
Còn “đương sự” vẫn không hề hay biết, nhưng cũng..mất ngủ, nhưng mất ngủ là vì đang hý hoáy xem sách và thực hành theo những gì trong đó dạy.

*SÁNG HÔM SAU

Sáng nay cũng khác hẳn mọi ngày, nó không xông qua phòng hắn mà đổi lịch trình chạy thẳng xuống nhà.

-Chào buổi sáng thiếu phu nhân

-Chào mọi người.

Mạnh Khang và Bảo Như đang ăn sáng.

-Voi con, chồng em đâu?

Nghe nói nó mới để ý là không có hắn. nó ngơ ngác

-Ơ…em đâu biết.

-Thưa thiếu gia nói hôm nay không đi học

Quản gia lâm “truyền chỉ” của hắn nhưng nó vẫn thản nhiên chỉ có Mạnh Khang tò mò:

-vậy em cũng nghỉ à?

-Không!

-Hả..ả..ả..??

Thấy nó thản nhiên như vậy Mạnh Khang và Bảo Như há to miệng. Nó không quan tâm xung quanh ăn nhanh phần thức ăn trên bàn

-Đi học thôi

Hôm nay nó làm mọi người “đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác”. Không có hắn nhưng nó lại không đi cùng xe với Mạnh Khang và Bảo Như mà vẫn đi xe riêng.

Vừa vào xe nó đã lôi trong ba lô ra “đồ nghề” tiếp tục làm việc.

Cộc…cộc…

-Sao?

-Thưa , thiếu phu nhân đi học rồi ạ

-Đi với Bảo Như à?

-Dạ….đi một mình

-Gì…..???

Cứ như vậy cả ngày hôm đó, và những ngày sau đó nó như “bế quan” tu hành vậy, ngoài giờ học về nhà là chui vào phòng ở lỳ trong đó. Và không gặp ai kể cả chồng nó. Điều đó càng làm hắn cau có, như một trận chiến, hắn cũng ở lỳ trong phòng không đi học cũng không tìm nó

*BUỔI CHIỀU

Còn nó sau nhiều ngày vất vả thì tác phẩm cũng gần hoàn thành, nó nằm dài ra giường nghỉ mệt, lúc này nó mới nhớ tới người bệnh

-Ui da, mệt chết được…..uhm….sao mấy hôm nay không thấy tên Gia Huy đâu vậy ta?

Nó lập tức bật dậy, như lệ cũ nó xông thẳng qua phòng hắn.

Rầm….

-Ủa…sao kỳ vậy?

Khác với mọi lần , lần này cửa không mở được, nó tròn mắt:

-Đúng là phòng này mà ta?

-Gia Huy??? –nó gọi

-……………

Bên trong vẫn im lìm. Nó thắc mắt chạy nhanh xuống nhà, nhưng không thấy hắn chỉ thấy mạnh Khang và Quản Gia lâm:

-Mọi người thấy Gia Huy đâu không?

-TRên phòng chứ đâu –Mạnh Khang Trả lời nó

-Ủa? sao khóa cửa

Bắt được chủ đề Mạnh Khang cười gian

-Tại giận em đó

-Sao giận? –nó ngạc nhiên

-Ăn vụng không biết chùi mép, đi chơi với zai còn để zai đưa về tận nhà

Đắc thắng nhìn vẻ mặt của nó , còn nó thì cứ ngơ ngơ

-Zai nào? ……À…Khải Tuấn sao?

-Ai trồng khoai đất này nữa

Nó bắt đầu suy nghĩ một cách logic hơn mà phát hiện ra “lỗi lầm” mấy bữa nay của nó khi bỏ rơi bệnh nhân như hắn. nhanh chân nó lại phóng lên lầu

Cộc…cộc….

-…………………..im lặng

Cộc…cộc…cộc…….

-………………………-Im re

RẦM …RẦM…RẦM….

-Làm cái gì vậy muốn phá cửa luôn hả?

-Mở cửa cho em

-Đi chỗ khác chơi

-Xí…KHÔNG MỞ THÌ THÔI, KHÔNG THÈM

-Vậy thì đi dùm cái

-KHỎI ĐUỔI

Rầm…

Cửa phòng nó đóng mạnh muốn rung rinh cái nhà.

-Cái tên đáng ghét, nhỏ mọn, mỏ nhọn…..

Nó nằm “rủa xả” hắn một hồi lâu trong khi hắn ở “phòng đối diện” ắt xì không mệt mỏi.

*TỐI

Cộc…cộc…

Đang ngồi trên giường đọc sách tiếng gõ cửa làm hắn hơi khó chịu

-Chuyện gì?

-………………………

Cộc…cộc….cộc…cộc…

Hắn lấy làm lạ vì không có tiếng trả lời ngược lại tiếng gõ cửa càng dồn dập.

-Ai đó?

Cộc…cộc…

Một lần nữa tiếng im lặng kèm theo âm thanh gõ cửa khô khốc. lắng tai nghe hắn giật mình vì tiếng động không phát ra từ cửa ra vào mà là ở….cửa sổ.

-“Đây là tầng 3 mà”??

Cộc …cộc…

Lại âm thanh đó, tình hình bây giờ làm hắn nhớ tới những bộ phim kinh dị của Mạnh Khang.

Nam chính là người có chút nhan sắc ngồi đọc sách trong phòng, có tiếng gõ cửa người nam thật hồi hộp bước từ từ ra phía cửa sổ, mở cửa ra một hình hài trắng toát cùng mái tóc dài, khuôn mặt trắng bệch khiến người này la lên và tháo chạy.

Nghĩ tới đây từng đợt da gà nổi lên liên tục trên người. bây giờ hắn là nam chính.

Theo “kịch bản” hắn bước xuống giường nhẹ nhàng tới ben cửa sổ, vén tấm rèm cửa hắn hồi hộp chờ đợi.

-“Không có ai?”

Vậy có nghĩa là “sai kịch bản” khiến hắn càng “lo lắng”

Cạch….

Mở toang cửa sổ, cái cây to gần cửa sổ choáng hết ánh đèn làm tầm nhìn của hắn bị giới hạn.

-Ai đó?

Sau câu hỏi, một bàn tay nắm chặt cánh tay hắn, thì thào giọng mệt mỏi

-Gia….a….Gia..Huy….

Trán bắt đầu đổ mồ hôi nhưng hắn vẫn cố để yên sự bình tĩnh trên mặt.

Cúi xuống hắn thấy bàn tay nắm chặt tay hắn rất…bẩn. nhìn theo hướng đó hắn muốn thét lên nhưng may mắn vì “tinh thần thép” không cho phép hắn làm vậy.

Trước mặt hắn bây giờ là một “ma nữ” mái tóc dài rũ rượi, hơi thở gấp gáp. Đang ngồi trên nhánh cây. Bất giác hắn lùi lại một bước nhưng bàn tay kia nắm chặt không buông

-Cô là ai?Bà xã nghịch ngợm, em là của anh – Chương 24
-Em….em…m…đây…

-Em nào?

Hắn bắt đầu hơi mất bình tĩnh.

-Bỏ ra!

-Khô…g…g.. đ…ược…., em Tiểu….tiểu….Du…đây

-Gì?

Phát ngôn đó là hắn choáng. Vợ hắn đây sao?

Lấy tay vén mái tóc rũ rượi thì đúng là nó thật, nó thở phì phò người ngợm lấm lem làm hắn không nhận ra

-Chời…em làm cái gì ở đây vậy?

-Hix…Mau…giúp em vào với

Hắn nhoài người ra đỡ nó vào phòng, vào tới nơi nó ngồi phịch xuống ghế thở như trâu

-Hộc…hộc…chời..chời ơi mệt…mệt quá

Nhìn nó mà hắn muốn nổi khùng. Rất may hắn vẫn giữ được bình tĩnh như người bình thường

-Đêm hôm khuya khoắt làm gì ngoài đó vậy “chị 2”

-Tìm anh chứ làm gì!

-Bộ hết cách rồi hả????

-ừa, ai kêu khóa cửa.

-Sao không bắc thang

-Thang gì được, cái cây vướng rồi

Thấy cái gì nó cũng nói được hắn đành “đuối lý” lảng sang chuyện khác

-Đi zô rửa mặt rửa tay dùm đi,nhìn như ma lem vậy.

-Ờ!

Ngồi ngoài đọc sách đợi nó nhưng hắn không thể tập trung được. trong lòng vẫn chưa biết nên cư xử với nó như thế nào. Không hiểu sao mỗi lần gặp nó là hắn không thể giận được.

-Áá..á…á…

Hắn lại bị giật mình bởi tiếng la của nó

-Chuyện gì vậy?

Hắn đứg sát cửa nghe ngóng, nó mếu máo

-Em …em bị ướt hết rồi

-Nè…em cố tình đó hả Voi con? Sao cứ gây rắc rối hoài vậy?

-AI MÀ RÃNH NHƯ ANH NÓI CHỨ

Thấy nó nổi quạo hắn không dám hó hé

-Vậy anh qua phòng lấy đồ cho em ha

-Ừ

Nhưng chợt nhớ ra trong phòng nó bây giờ đang chứa “hàng cấm” không cho hắn thấy được nó đổi ý ngay

-KHÔNG….không cần, em về phòng thay đồ được rồi

Hắn cau mày

-Sao được? ướt mem đòi đi lung tung?

-Nhưng….ANH NHẤT ĐỊNH KHÔNG ĐƯỢC SANG PHÒNG EM

-Hừ…biết rồi cô. Đợi tí

Hắn không biết nó giở trò gì nhưng để nó chịu ướt mãi cũng không phải cách hay.

Cạch…

-Á…á….dê xồm anh định lợi dụng cơ hội hả?

-Ai mà thèm dê em.

Hắn hé cửa đưa vào cho nó một cái sơ mi làm nó “hiểu nhầm” la oai oái.

Nó mở cửa bước ra, mặc dù áo hắn đưa tương đối dài nhưng nó thấy hơi ngượng. nhưng không như mọi hôm, hắn không thèm chọc nó mà nằm trên giường đọc sách.

-Nè….

-……………….

-Gia Huy?

-………………….

Thấy hắn không trả lời nó lon ton chạy tới trước mặt hắn, nhưng nó chạy qua đây hắn lại quay sang hướng khác làm nó tức điên

-Ê, HUY ĐÁNG GHÉT!

-Em về phòng đi ồn quá

-Không.

Nó giật quyển sách trên tay hắn. không chịu nhường nó hắn chồm người dành lại

-Trả đây ngay

-Hok

-Lỳ hả?

Hắn vật nó xuống giật lấy quyển sách nhưng không đọc nữa mà vất sang 1 bên, một tay béo má một tay bóp mũi mặc nó vùng vẫy

-Gia Huy….au….thả em a ay. Đau quá huhu

-Chừa chưa ?

-Chừa..chừa mà, đau quá

Bao nhiêu nỗi bực tức mấy ngày nay sau khi xả hết thì má và mũi nó như trái cà chua, ứa nước mắt nó cằn nhằn

-Đau quá đi, anh đối xử với con gái vậy đó hả?

-CHứ muốn sao? quậy như em phải có biện pháp mạnh

Nó thôi xuýt xoa nhìn hắn ranh mãnh

-Muốn anh đừng giận nữa

Hắn không ngờ hôm nay nó cũng “sáng dạ” biết hắn giận nó. Nhìn hắn nó tiếp

-Hôm bữa ra khỏi nhà em mới….

-Anh biết

-Hả???

Nhìn khuôn mặt ngu ngơ kinh điển của nó hắn luồn tay vuốt mái tóc nó. Giọng nói ấm hơn

-Em không có gan làm mấy chuyện “động trời” như “ngoại tình” đâu ha?

Nó phì cười, hắn cũng mỉm cười. nụ cười sau mấy ngày căng thẳng.

-Anh hôn em nhé

Lần này nó không nói gì hay hỏi những câu ‘vô ích” như mọi khi chỉ nằm im , hắn kề mặt sát mặt nó, cả 2 nhắm mắt lại

Rột..t..t…ọt…ọt…ọt…

Am thanh kỳ lạ làm hắn mất tập trung. Còn nó thì chỉ muốn chui xống gầm giường lun. Hắn “ngừng công việc” nhìn nó

-HÌnh như…bụng em đang biểu tình không cho anh hôn em thì phải?

-hả…ả….???

Ọt..ọt…..ọt…

Cái bao tử lại hại nó, chưa đợi chủ nhân trả lời thì tiếng kêu như “kéo đàn” đó lại trả lời giúp nó. Nhìn nó bây giờ hắn không thể không cười

-Đúng rồi kìa!

-Không…không phải em đâu mà

-Thôi mắc cỡ cái gì!

-ĐÃ NÓI KHÔNG PHẢI EM MÀ HIC..HIC….

Nó chối đây đẩy làm hắn phì cười, quá quê nó kéo tấm chăn trùm kín mít chỉ chừa con mắt thê thảm

Hắn không nỡ trêu chọc nó nữa , xoa đầu nó hắn đứng dậy

-Đợi anh tí

-Chi?

-Lấy đồ ăn “hối lộ” cái bụng em trước mới hôn em được.

Nó đau khổ

-Hu hu không phải mà… aaaaaaaa…….!!!!!!!!

-Biết rồi, không phải được chưa!

Hắn nói cho nó “an lòng” rồi đi mất, để lại nó một mình sống “nội tâm”, nằm trong chăn nó hết lời than thở về số phận xui xẻo của mình

-Chời..ơi sao lại như vậy???? sao cuộc đời mình toàn gặp những tình huống “quê trớt” vậy hả trời??? chắc không sống nổi mất huhu….ông trời ơi……A men (tac gia po tay)

Hắn mang đồ ăn và sữa lên cho nó, trước khi vào phòng hắn phải đứng ngoài cửa mất 30s để …. “cười trước” rồi mới làm bộ mặt nghiêm nghị như thường ngày mở cửa bước vào

-Có thức ăn rồi nè Chân voi.

-………………………

-Chân voi?

Thấy không động tĩnh hắn lại gần thì thấy nó quấn chăn ngủ từ khi nào rồi mặc dù cái bụng cứ liên tục “nhắc nhở”. Hắn nhịn cười

-Im đi cho chủ mày ngủ.

Vậy là đêm đó nó ngủ thiệt ngon trong lòng hắn còn hắn thì nhiều lần …. Giật mình thức giấc nửa đêm vì cái bụng “nhìu vấn đề” của nó.

*SÁNG:

Cộc …cộc…

Tiếng gõ cửa làm mất giấc ngủ ngon của nó, đưa tay gãi gãi đầu mắt nhắm mắt mở nó lèm bèm ngồi dậy, giọng ngái ngủ

-vào đi

Cạch…

Nó lờ mờ thấy mạnh Khang mở cửa phòng. Vẫn kiểu đầu tổ quạ nó nhìn Mạnh Khang ngạc nhiên

-Khang Khìn? Sao nay “vấn an” tôi sớm vậy?

Không như bình thường, nó “kinh hoàng” thấy Mạnh Khang không “trả đũa” lại nó mà đứng nghệch mặt ra mấy giây.

-Có chuyện gì vậy?

Lúc này nó phát hiện có một giọng nam nữa ở đây, ngỡ ngàng, bàng hoàng nó nhìn sang thấy hắn đang nằm kế bên.

-HẢ???SAO LẠI……????

Một dòng những hình ảnh “xí hổ” tối qua trở về bên nó. Trong lúc nó đang hồi tưởng Mạnh Khang đã lấy lại “fong độ”

-He he, tiến triển nhanh vậy? Coi bộ áo tôi mua hợp với Voi con hơn với cậu đó

-Hả….anh…anh nói …gì ? không…không phải như….

Nó không biết giải thích như thế nào, Mạnh Khang càng đắc ý. Đã vậy hắn còn “đổ dầu vào lửa”:

-Em về phòng chuẩn bị đi, hôm nay anh đi học lại với em.

Đã không có gì nếu hắn không “tặng kèm” sau câu nói dịu dàng đó một nụ hôn lên trán nó.

Nó sựng người mặt đỏ gay, hắn sau hành động đó liền “quất ngựa truy phong” vào nhà vệ sinh để lại mạnh Khang dùng ánh mắt “ngưỡng mộ” nhìn nó

-OMG! Voi con ơi em làm anh ghen tị đó nha

-Á…Á…ANH IM ĐI MAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

Nó la thất thanh chạy thiệt lẹ qua người Mạnh Khang về phòng đóng chặt cửa.

Hình như hắn cố tình làm nó “khổ sở” hơn khi ngoài nụ hôn còn cố nán lại trước cửa phòng nó chờ nó xuống ăn sáng cùng.

Sau nhìu ngày “chiến tranh” thấy nó và hắn cùng xuống ai cũng cười cười đầy ẩn ý.

-ủa? Anh hết giận chị Đường Du rồi hở? –Bảo Như hứng thú nhìn cả 2

-ÔI chời, em không biết sao, tối qua họ đã LÀM CHUYỆN ….Á…..Đau quá.

Không đợi Mạnh Khang xuyên tạc nó đã nhanh trí dùng cây đũa chọt vào……..mũi Mạnh Khang làm tên này nổ đom đóm mắt

-Em muốn giết anh hả?

-Đáng đời anh ai kêu nhìu chuyện.

-Em chết chắc rồi voi con.

Mạnh Khang tức tối cầm theo chiếc đũa ánh mắt đầy âm mưu , nó biết trước đứng dậy tay cũng cầm 2 chiếc đũa.

-Anh đứng im không được “manh động”

-Ngu sao, anh sẽ biến cái mũi em thành lư hương luôn.

Mạnh Khang không nương tay, nó cũng chiến đấu kịch liệt mà mục tiêu là … mũi đối phương.

-Ha ha, em thua chắc.

Mạnh Khang cao lớn hơn nên có nhiều lợi thế. Nó đang lo không khéo mũi sẽ thành lư hương mất.

Nhưng nhanh trí nó cầu cứu hắn:

-Gi…..

Câu nói chưa ra khỏi miệng, nó cũng không biết hắn có nghe không nhưng cùng lúc đó nó thấy một vòng tay rắn chắc ôm lấy eo nó kéo về sau. Hành động bất ngờ đó làm nó lọt thỏm vào lòng hắn.

-Nè, làm gì vậy? ăn gian quá đi –Mạnh Khang bức xúc

Hắn không nhìn mạnh Khang vì đang bận rót sữa vào ly cho nó, giọng nghiêm nghị

-Khang , cấm cậu không được ăn hiếp vợ tôi nữa.

Mạnh Khang không ngờ hôm nay hắn lên tiếng. Bảo Như thích thú

- anh Huy lên tiếng rồi.

Quản gia lâm nhìn hắn mỉm cười. Dường như thấy ánh mắt “đặc biệt” mọi người dành cho mình hắn nắm tay nó đứng dậy

-Đi học thôi

Bảo Như và Mạnh Khang cũng đứng dậy.

-Thiếu Gia, Thiếu Phu nhân đi học vui vẻ

-Chào mọi người tôi đi nhé

Nó vui vẻ lên xe cùng hắn. Sau nhiều ngày hắn mới tới trường thu hút nhiều sự chú ý hơn thường ngày.

-Anh Huy đi học lại rồi kìa

-Anh Huy kìa

-Nghe nói bị tai nạn giờ mới đi học….
» Next trang 6

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.