Truyen teen - Bà già khó tính em yêu chị trang cuối
Chương 57:
Vẫn bộ váy phụ dâu trắng từ sáng vẫn chưa thay, Thanh Hà mệt mỏi dựa vào tường chờ điện thoại. Đã hần mười tiếng trôi qua mà cái người dấu mặt kia vẫn chưa hề gọi lại. Báo cảnh sát thì cũng phải chờ mười hai tiếng sau thời gian mất tích thì báo được. Thôi thì lại ngồi chờ điện thoại chứ giờ cô biết phải làm sao nữa. Chuyện Quỳnh Thư mất tích chỉ mình cô và Dương biết, cô không dám gọi cho bố mẹ Thư vì sợ họ sẽ đổ bệnh. Cô biết Quỳnh Thư là một người thẳng tính, tính lại trẻ con. Vì thế mà từ trước đến giờ cô chỉ tạo sự thân thiện mà chưa làm điều gì có lỗi với ai.
Dương nhìn Thanh Hà bơ phờ mà lo lắng chả kém. Mọi chi tiết dường như cứ đi vào ngõ cụt khiến anh không thể suy luận được điều gì. Cách giải quyết duy nhất chỉ có thể là ngồi chờ chiếc điện thoại này mà thôi.
"Tít tít tít" tiếng điện thoại cuối cùng cũng được reo lên. Nhưng lại là một số điện thoại khác. Thấy thế Hoàng Dương túm lấy cái điện thoại rồi nhét vào một con chíp kết nối rồi mới để cô nghe.
-Alo, tôi Thanh Hà đây.
-Chào bà chị, đã bình tĩnh rồi ư?
-Có gì thì nói luôn đi. Thanh Hà cố tỏ ra bình tĩnh để nói chuyện với người lạ mặt này.
-Chị gái yên tâm, Quỳnh Thư vẫn khỏe mạnh lắm. Thôi thì để tôi nói nhanh gọn nhẹ. Quỳnh Thư đang ở chỗ tôi, muốn chuộc lại nó thì sáng ngày mốt phải có đủ năm trăm triệu mang đến chỗ XXX.. và tôi nhắc cho chị hay, đừng có báo cảnh sát làm gì không thì ngay ngày mai xac của con Thư sẽ được phơi bày trước màn dân thiên hạ.
-Khốn nạn..Thanh Hà bặm môi hét lên trên điện thoại-Trò này xưa rồi con chó!!
-Bà chị bình tĩnh, trò cũ nhưng mà hiệu quả vẫn cứ hay chứ bộ, kế của tôi thì làm sao bẩn bằng chị, mà bà chị đừng quên tôi đang giữ con tin đấy.
Chưa kịp moi thêm điều gì thì tiếng điện thoại đã tắt. Đặt chiếc điện thoại xuống bàn, Thanh Hà tiến lại gần chỗ Hoàng Dương xem anh điều tra được điều gì không?
-Mã điện thoại là "08" chắc chắn không phải ở chỗ mình. Nhưng anh nghĩ mục tiêu của hắn không phải vì tiền đâu. Vì nếu cần tiền thì chúng sẽ hối thúc giục đưa tiền sớm nhất có thể. Có lẽ đây chính là cái bẫy để hại tụi em đấy.
-Cả em nữa ư, nhưng là ai mới được chứ!!
-Điều đó phải đợi anh điều tra, à mà anh tìm ra rồi, đây là mã của Sài Gòn. Hoàng Dương tập trung gõ vào màn hình máy tính để tìm thêm thông tin về cuộc điện thoại. Nếu tìm được nơi phát sóng anh có thể khoanh vùng đối tượng, chứ cả Sài Gòn thì rộng lắm.
Sài Gòn ư? Cô có quen ai ở Sài Gòn đâu nhỉ? Ngồi thụp xuống ghế salong cô ngẫm nghĩ lại.Từ hồi đó đến giờ cô mới chỉ ra Sài Gòn một lần. Đó là ngày cô và Quỳnh Thư....chả lẽ...
-Hoàng Dương, có khi nào là nhỏ Mỹ Kim làm không?
-Mỹ Kim nó đang ở trại cải tạo thì làm sao có thể chứ!!! Hoàng Dương nghi hoặc câu nói rồi chợt nhớ cái ánh mắt sắc lạnh khi đi vào trại. Có khi lời cô nói là đúng, nhưng một người không có của cái vật chất thì làm sao có thể từ Sài Gòn ra tận ngoài Bắc mà bắt cóc được cơ chứ. Chắc chắn có uẩn khúc ở đây. Nhưng điều đầu tiên anh phải kiểm tra xem có phải con bé đã trốn trại rồi không.
***
Sau một đêm dài trôi qua, Quốc mệt mỏi mở mắt dậy. Xoa xoa hai thái dương anh bắt đầu nhìn mọi thứ xung quanh. Tự hỏi mình đang ở đâu thì anh nhận thấy người con gái bên cạnh. Là nhỏ Hà Linh sao? Đã có chuyện gì xảy ra mà sao anh và cô không tấm vải che thân như thế này. Vội dậy mặc quần áo, thì một cánh tay vòng qua eo anh với lời nói thân mật:-Quốc ngủ tiếp đi, em buồn ngủ lắm, hôm nay ngày nghỉ mà anh. Giật mình, anh hất đôi tay đó ra mà mắc tiếp quần áo vào.
Nằm trên giường, thấy anh chả nói chả rằng mà cứ bước ra ngoài, Hà Linh vội vàng mặc tạm chiếc áo ngủ mà đuổi theo anh. Kéo anh ra , cô chạy nhanh đến cánh cửa để ngăn không cho anh đi.
-Quốc, hôm qua chúng ta đã vui lắm mà, anh còn nhớ không, anh nói rằng anh yêu em anh rất yêu em mà. Mới tối hôm qua thôi vậy mà hôm nay anh đã trở mặt rồi sao?
-Cô còn nói được sao.Là cô, trước khi buổi lễ cô đã chuốc tôi thuốc kích dục đúng không? Quốc trợn to đôi mắt tiến sát vào khuôn mặt cô. Nhìn anh cô hốt hoảng mà cúi gằm xuống đất. -Khá khen cho cô đã nghĩ ra kế hèn bẩn này, nhưng tôi nói cho cô biết, thân xác tôi dù có thuộc về ai, bị ai làm cho ô uế thì con tim này tôi chỉ yêu một mình Quỳnh Thư thôi cô hiểu không?
-Không, anh đừng vậy, em yêu anh mà, sao anh lại nỡ đối xử với em như vậy? Hà Linh lắc đầu khóc lóc đến thảm thương, đôi tay cô ôm chặt anh để giải thích. Cơn mê tình yêu trong cô đã hóa điên thật rồi. Vừa nói Hà Linh vừa cửa chiếc áo khoác ngoài ra để lộ thân thể trắng trẻo quyến rũ của tuổi đôi mươi:
-Tại sao anh lại chọn cô ta mà không phải em chứ! Hà Linh nhìn sâu vào trong mắt anh mà nói chậm rãi-Chúng ta đã là của nhau rồi đúng không anh !!
Thấy anh im lặng, cô lại tiếp tục tiến gần anh hơn. Đặt nụ hôn của mình vào bờ môi anh cô cảm nhận được sự thỏa mãn, sung sướng hơn khi cô thấy anh đáp lại. Chả lẽ anh đã đầu hàng cô rồi ư? Trong bụng cô bắt đầu phất cờ nở hoa đến mức nụ hôn cô dành cho anh bị ngắt nhịp. Cô không ngờ cái chiêu quyến rũ cô học được trên mạng nó lại có hiệu quả đến vậy?
Quốc nhếch môi cười đẩy cô ra, nhặt chiếc lấy chiếc áo anh khoác lại cho cô và không quên kèm theo một nụ hôn tự chủ.
-Cô muốn tôi lắm phải không, tôi đã thuộc về cô rồi đó, còn bây giờ tôi phải đi.
Mở cánh cửa, anh không bước đi hẳn mà không quên để lại cho nhỏ một lời nói: Cứ coi như tôi bố thí cho cô thân xác tôi một lần. Hãy biến khỏi đây trước khi tôi gặp cô lần thứ hai.
Nhìn anh bước đi sau cánh cửa khép lại, Hà Linh cười to như một con dã thú, tức mình cô ném hết đồ đạc trong nhà:-Thì ra là anh đang thương hại cô, anh bố thí cho cô. Trong mắt anh cô chính là một đứa thèm dục vọng đến nỗi lừa người lên giường với cô. Ngồi thuph xuống, cô nhớ lời nói tràn đầy yêu thương của anh vào ngày hôm qua:-Anh yêu em, yêu em rất nhiểu, Quỳnh Thư à.
Tại sao lúc nào cũng là Quỳnh Thư hả anh, một tiếng anh gọi Thư, hai tiếng anh cũng gọi Thư. Cái thứ tình cảm hôm qua anh đặt trên người cô cũng chỉ là dành cho con nhỏ Quỳnh Thư đó thôi.
Anh bố thí cho cô hay là tự nguyện thì cái lần đầu tiên của anh cũng bị cô cướp. Thôi thì cô mà không có thì cô sẽ đạp đổ. Nhấc chiếc điện thoại lên Hà Linh gọi cho mọt ai đó:
-Xử nó đi.\
Chương 58:
3
Gọi cho Quỳnh Thư không được, Quốc lo lắng đến mức không kịp thay cả quần áo mà chạy thẳng đến khu trung cư của cô. Bước tới phòng C115 sau khi chạy cầu thang bộ từ tầng một lên tầng sáu, anh không còn hơi sức nào nữa mà chỉ kịp đập cửa họi cô mà thôi. Thấy cánh cửa bị đập liên tục mà không thấy tiếng ai gọi, Thanh Hà nhanh chóng chạy ra cửa xem tình hình . Vừa mở được cánh cửa thì cô đã thấy xông vào và kết quả là nằm thẳng cẳng ra đất.
-Quốc, sao cậu lại...
Chưa để Thanh Hà nói hết lời Quốc đã túm chặt lấy đôi bàn tay cô, đôi mắt anh đỏ hoe mệt mỏi cố nhíu mày lấy sức để hỏi:- Chị Thanh Hà, Thư đâu ạ, cho em gặp Thư với.
-Cậu cũng không biết Thư ở đâu sao?
Nghe cô nói, Quốc ngạc nhiên đứng dậy:-Ý chị là sao? Thư...
Gật đầu với nhứng suy nghĩ của anh, Thanh buông tay ra và kêu cậu vào trong phòng khách nói chuyện. Rót li trà nóng đưa cho Quốc, cô mới kể :-Thư nó bị bắt cóc từ sáng nay rồi, chả lẽ cậu không biết sao?
-Bắt cóc.. Quốc đặt ấm trà xuống bàn với vẻ mặt suy tư. Tất cả các chi tiết rất trùng hợp. Sau khi anh tặng Thư bó hoa lan anh vừa mới xin của Thùy Linh thì bỗng nhiên anh có cuộc điện thoại. Nhưng thật lạ là sau khi nghe anh lại trả thấy ai trả lời. Vội quay lại thì Thư cũng biến mất. Anh nghĩ chắc cô vào nhà thờ để dự buổi lễ, định bước vào tìm cô thì có một tin nhắn từ Thư báo tới là cô bị mệt nên về XXX nghỉ trước, thấy vậy anh liền bắt taxi đến chỗ cô vừa tới. Nhưng thật là lạ khi vào nơi cô nhắn thì không thấy có ai ngoài bàn tiệc. Nghĩ là Thư dành cho mình một buổi tiệc bất ngờ nên anh đã không nghi ngờ mà ngồi xuống . Nhấp lấy một li rượu nho ở trên bàn, anh cảm thấy mệt mỏi rồi lâm vào cơn mê lúc nào không hay. Và mọi chuyện tiếp theo chắc các bạn đã rõ.
***
Trời Sài Gòn đã vào khuya, vậy mà căn nhà nhỏ bên bến sông vẫn lấp lánh ánh đèn. Ánh sáng mờ ảo lúc dập lúc lên nhưng vẫn in lên hai bóng nhỏ trên vách nhà.
-Chị thông cảm, chỗ này hơi dơ dáy.Tiếng nói nhỏ nhẹ của một cô gái vang lên-Chị là người Bắc nhưng mặc chiếc áo bà ba này trông chị đẹp lắm đó.
-Thật không em-người con gái đối diện cười tươi đáp lại- Ở đây thôn quê trăng và sao hiện lên rõ nhỉ? Chứ ở chỗ chị quanh đi quẩn lại chỉ thấy nhà cao tầng thôi.
-Thế thì chị em mình leo lên nóc nhà ngắm nhé!!
-Liệu có trèo lên được không đấy??
Hai cô gái vui vẻ ra đằng sau trèo lên nóc nhà ngói. Nụ cười và niềm vui hòa tan vào màn đêm tưởng chừng u tối. Màn đêm đen điểm xuyến ánh trăng vàng nhưng một tấm nhung lụa dịu dàng. Ông Thần Nông hiện lên là một chú vịt đang câu trăng trên biển trời. Mọi thứ hiện lên lung linh như thiên đường vậy. Từ bé cô đã nghe tới ông thần nông nhưng đến tận hôm nay cô mới tận mắt nhìn thấy nó đẹp như thế nào.
Gối tay nằm ngửa cô hỏi cô bé bên cạnh:- Tại sao em lại giúp chị!!
-Đơn giản vì chị đã thức tỉnh được tâm hồn em, em không muốn đi vào vết xe đổ của ba cũng như muốn lấy lại kỷ niệm cho mẹ.
Nghe cô bé nói cô cười dịu dàng:-Em có muốn làm em gái thực sự của chị không?
-Chị nói thật chứ???
-Không đùa, móc ngoéo nào...
Giữa vầng trăng hiện lên hai bàn tay thon dài móc ngoéo với nhau như muốn thể hiện một lời hứa trường tồn cùng với thời gian. Trong cuộc sống, không ai là không phạm lỗi. Nhưng có điều là họ có biết sửa đổi không thôi.
***
Quốc lững thững trở về nhà đợi tin tức. Nếu không phải Thanh Hà ngăn cản thì anh sẽ bay ra Sài Gòn ngay lập tức để tìm cô. Đã quá 12h rồi vậy mà không có thêm một thông tin nào về cô cả. Anh lo cô có bị làm gì không, thật sự anh lo, anh lo lắm. Bắt chiếc taxi về tới cổng, anh bưng vẻ mặt kèm theo dáng vẻ bất cần đời đi vào trong nhà.
Ngước khuôn mặt lên chào ba mẹ thì anh gặp ngay ánh mắt của ba mẹ nhỏ Hà Linh. Nhíu mày anh định bỏ lên phòng thì ba anh gọi lại:-Quốc ngồi xuống đây ba có chuyện muốn nói.
-Nói gì đây, kết hôn hả?Đừng có mơ, con sẽ không bao giờ kết hôn đâu.
-Thì con cũng xuống đây nghe ba nói đã chứ!!
Nghe ba nghiêm nghị nói anh đành nhắm mắt làm theo. Yên vị trên ghế salong với tách trà nóng, anh từ tốn chào lại hai người kia rồi mới nói thẳng vấn đề:-Có chuyện gì ba nói đi.
-Để ta giải thích cho cháu-Bố Hà Linh gắt lời mọi người để giải thích mọi chuyện:- Chuyện cưới xin sẽ bị hoãn ngay lập tức. Ta thay mặt nó xin lỗi cháu và gia đình khi đã không quản lí nó tốt. Thật ra con nhỏ tội nghiệp lắm, năm năm trước nó bị tai nạn giao thông may mắn là nó thoát chết, nhưng thần kinh lại có vấn đề. Lúc nào nó cũng gọi tên cháu, ngay cả khi ngủ nó cũng gọi tên cháu. Ta đã cho nó đi chữa trị nhưng nó không chịu thế rồi dạo gần đây thấy nó xử sự bình thường nên ta an tâm cho nó đi du lịch cùng bạn bè. Ai dè nói lại về gây lừa dối hại người.
-Ý bác nói là Linh bị thần kinh. Quốc ngẩn người ra hỏi người đối diện. Nhận được cái gật đầu mà lòng anh xôn xao.
-Con yên tâm lúc nãy nó vừa về và đi lên phòng kia rồi. Bố anh mỉm cười nhấp chén trà nóng trên tay, thì đột nhiên tiếng chị Hồng la lên từ trên lầu:-Ông chủ, bà chủ, cô Linh cô ấy trèo cửa sổ bỏ đi rồi.
-Cái gì, trèo bằng cách nào cơ chứ??Ở đây là tầng hai chứ chả đùa đâu.
Nghe thấy tiếng nói mọi người sốt vó đứng lên hỏi xem tình hình. Vội chạy xuống lầu, chị Hồng hổn hển kể:-Dạ con thấy dây thừng móc từ cửa sổ xuống, chắc cô leo bằng cách ấy đấy ạ. À mà con còn thấy hai bức thư này để ở trên bàn nên con mang xuống cho mọi người xem.
Mọi người đều lặng đi nhìn hai bức Thư trên tay chị Hồng. Họ không biết khi họ mở ra xem thì họ sẽ như thế nào. Nó sẽ là một niềm vui hay sẽ là những nỗi buồn cho mọi người người đây.
Đôi bàn tay Quốc run run nhận lấy bức thư và mở. Rút tờ giấy từ trong phong bì thì đột nhiên một tấm ảnh trượt ra , nhẹ nhàng đáp xuống nền nhà. Đứng từ xa họ nhìn thấy hai cô gái xinh tươi hiện lên bức ảnh. Hai cô gái mang hai nét khác nhau nhưng họ đều chung một niềm vui được cất giấu trong bức thư kia.
Chương 59: Kết Thúc Mọi Rắc Rối.
3
Nhặt tấm ảnh lên, đôi tay Quốc chạm vào gương mặt đó. Là Quỳnh Thư mà, nhưng sao cô lại...đi chung với Hà Linh như thế này. Nghĩ có chuyện gì đó uẩn khúc ở đây Quốc vội vàng mở lá thư ra đọc trước sự chờ đợi của mọi người. Ngồi xuống ghế anh cầm bức thư như một bản di chúc đọc trong toàn thể gia đình. (Ai biểu mặt ai cũng nghiêm túc quá làm chi).
"Mọi người thân mến, con là Hà Linh này.
Có lẽ khi mọi người đọc bức thư này cũng là lúc con đang ở một nơi rất xa với mọi người. Con biết là con bị chấn động thần kinh nhưng có lẽ bệnh trầm cảm của con mới là chủ yếu.
Ừm! Thôi thì chúng ta nói về mọi chuyện vừa xảy ra đi. Mọi người biết tại sao con lại chụp tấm hình đó cùng chị Thư không? Chắc mọi người thắc mắc nhiều lắm nhỉ? Người ta nói đúng mà: Có duyên ở chân trời cũng gặp, vô duyên trước mặt cũng như không. Chị Thư chính là người có nick name: Xăm thủng kêu van hỏng -à là cái người mà con đã nói với mẹ rồi đó. Con yêu chị lắm vì chị chính là cái người hay chơi game cùng con, hay online, trò chuyện cùng con. Con biết tình cảm con dành cho Quốc chỉ là tình anh em mà thôi vì giờ đây con mới nhận ra tình yêu đích thực của đời mình.
Sau vụ tai nạn đó một phần trí nhớ của con cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, lúc nhớ lúc quên nên con đã có nhiều hành động kì lạ lầm tưởng sự biểu hiện của bệnh thần kinh. Một ví dụ điển hình là khi con gọi tên Quốc, không phải con điên tình nhớ anh ấy đâu, đấy là do trí nhớ con nó cứ ùa về làm con nhức đầu mà nói loạn lên đó.
Quốc à, em xin lỗi. Đêm hôm đó là là em dựng chuyện để chứng minh tình cảm của anh với chị Thư thôi. Em muốn chắc chắn rằng trong lòng anh chỉ có chị Thư đó mà . Anh biết rồi đấy, chị Thư đã 24 tuổi rồi còn anh mới 18-19 trai trẻ thanh niên. Độ tuổi quá khác nhau nên chị ấy luôn mặc cảm. Bên ngoài thì chị ấy không nói ra đâu nhưng trong lòng chị áy đã tâm sự với em hết rồi. Và em xin lỗi anh khi đã cho anh uống thuốc điều chỉnh thần kinh của em. Anh yên tâm, em chưa làm gì anh đâu, cái thuốc đó khiến cho anh nóng và mê man không biết cái gì, nên dĩ nhiên là anh tưởng ...
À còn bức ảnh đó là hôm đầu tiên em về Việt Nam, hôm đó chị Thư đã đón em và đưa em đi chơi. Hai chị em vô tư trò chuyện rồi bày trò lừa mọi người. Thay mặt chị ấy con có lời xin lỗi mọi người về hành động lừa thầy nhưng không phản bạn này.
Mà ba mẹ ơi, lần này con đi sang Mĩ là làm phẫu thuật. Mọi người yên tâm con đã Jone người yêu mới của con đi cùng. Anh ấy chính là anh bạn hay vào thăm con khi con ở nhà đó mẹ. Vì vậy mọi người đừng tìm cứ yên tâm chờ tin vui của con, con hứa con sẽ trở về mà. Tạm biệt mọi người yêu dấu. Moa...
Bật mí cho anh về chỗ ở chị Thư---> bức thư số hai đó."
Đọc xong bức thư ai nấy cũng vui mừng mà thở nhẹ nhõm. Nhưng còn Quốc, anh vẫn chưa thể bình tĩnh khi bức thư thứ hai dành cho anh.
"Quốc à, Thư xin lỗi vì đã lừa mọi người. Nhưng Quốc biết rồi đấy, cuộc sống không ai biết trước được điều gì cả. Thư chỉ sợ một ngày nào đí Quốc sẽ bỏ Thư để đi đến với một cô gái trẻ hơn Thư đẹp hơn Thư và quyến rũ hơn Thư. Lời hứa bằng miệng thì ai cũng có thể hứa được nhưng mà quan trọng nhất phải là hành động và tình yêu đến từ trái tim. Quốc còn trẻ nghề diễn viên trong SoBiz rắc rối lắm. Thư không thích như vậy nhưng Thư luôn ủng hộ con đường mà Quốc sẽ đi. Hôm nọ Thư có gặp bác gái và bác trai rồi. Họ chỉ có một mình Quốc thôi, vậy nên Quốc hãy dành tình yêu thương của mình làm tròn chữ hiếu. Hãy làm những gì xây xây nên ngôi nhà vững chắc nhất cho chúng ta. Thư sẽ chờ ngày Quốc trở thành một người đàn ông đích thực. Em yêu anh"
Đặt lá thư vào trong tim mình, Quốc vui mừng khi biết cô đang chờ anh. Dù bây giờ cô đang ở đâu nhưng dường như con tim cô đang đã đặt vào trong lá thư trên tay anh. Bước tới trước mặt ba mẹ anh, anh vui vẻ tuyên bố dõng dạc:-Thưa ba mẹ, con quyết định sẽ đi du học để tiếp quản công ti.
***
8h 10 phút tại Sân Quốc Tế Nội Bài.
"Quý khách chú ý, chuyến bay từ Sài Gòn đến thủ đô Hà Nội chuẩn bị hạ cánh, xin quý khách vui lòng thắt dây an toàn và kiểm tra hành lí..."
"Quý khách chú ý, chuyến bay quốc tế từ Hà Nội đến Hoa Kỳ chuẩn bị cất canh, xin quý khách..."
Cùng một thời điểm, nhưng hai con người lại ở một hoàn cảnh khác nhau. Một người đi, một người về. Tuy rằng họ không gặp nhau nhưng trong con tim họ luôn xuất hiện những nhịp đập giống nhau như thể đếm thời gian xum vầy.
Sau khi tiễn Quốc đi thì mọi người lại ra phòng chờ đón Quỳnh Thư. Kể từ hôm gặp và nói chuyện, gia đình Quốc đã coi Thư như cô con dâu của mình. Mẹ anh có vẻ quý cô con dâu này lắm, chưa gì mà đã lo lên kế hoạch xây nhà mới cho cô và anh. Được vợ được cả chồng khi ông bố thông báo đến chi nhánh bên Mỹ đề cử Quốc là người giám sát từ bên công ti mẹ để rút ngắn quá trình du học của anh.
Đến đón cô về còn có Thanh Hà và vợ chồng Thùy Linh. Không biết có lố quá không khi Thùy Linh còn mang cả băng zôn đỏ choe choét bắt Hoàng Phong cầm.
Đợi một lúc thì cũng thấy Thư bước ra nhưng lại đi người không với một cô gái lạ. Nhìn thấy vậy, tất cả ánh mắt của mọi người dường như đều hiện lên dòng chữ :" Hàng vạn câu hỏi vì sao?" chiếu vào đầu Thư. Chỉ duy nhất có mỗi Thanh Hà vẫn bình thản nhứng trong lòng cô cũng đặt ra hàng triệu câu hỏi vì sao? Cô gái đó, cô nhận ra nhưng vấn đề là tại sao nhỏ lại đi cùng Thư.
Nhìn thấy mọi người ngạc nhiên, Thư cũng đoán trước được tình trạng này. Vậy nên cô đã nhanh chân kéo cô gái sau mình đến giới thiệu:
-Con chào mọi người, à nhân tiện đây con xin giới thiệu em gái kết nghĩa của con Mỹ Kim.
-Dạ con chào các bác, em chào anh chị ạ.
Mỹ Kim vui vẻ khi một lần nữa cô lại có một gia đình.Tuy không trọn vẹn nhưng nó lại mang cho cô bao cảm giác ấm áp mà 17 năm qua cô không nhận được. Một cô gái nghịch ngợm với mái tóc xanh đỏ nay đã hiện thân thành một cô gái ngoan hiền và giàu tấm lòng nhân ái. Thanh Hà khá hài lòng sau một thời gian dài không gặp Mỹ Kim.Đúng là không có gì là không thể. Thật sự là nhỏ đã lớn và chín chắn hơn rất nhiều khi biết thay đổi mình để làm một người tốt.
-Chị Thanh Hà, em thay mặt gia đình em xin lỗi chị. Tuy em biết một câu xin lỗi sẽ không thể bù đắp mọi tổn thất mà chị đã mất nhưng đây chính là tấm lòng của em dành cho chị.
-Chỉ cầm em sống tốt và không làm những tật xấu nữa là được rồi.
Thanh Hà tiến lại ôm cô gái nhỏ về lòng như xóa bỏ mọi kí ức đau khổ kia. Nhắm mắt lại như để tẩy quá khứ, cô nhớ đứa em ruột của mình. Một ngày nào đó cô nhất định sẽ đoàn tụ lại với những người thân yêu .
Một buổi sáng vui vẻ ngập tràn tiếng chim kêu như thể chúc mừng chuỗi ngày đầy sóng gió của mỗi con người. Đoàn người vui vẻ bước về phía đằng Đông như bước vào cánh cổng hạnh phúc mà thượng đế đã ban tặng.
***
-Trời ơi một đống vali bắt tôi khiêng một mình sao, Quỳnh Thư sao cô ác thể hả?
Ở trong sân bay Hoàng Dương vẫn loay hoay và hoạt động hết công suất để trở số đồ đạc khổng lồ của hai cô gái đi trước. Số anh nhọ quá mà.
-Thanh Hà cứu anh với.
"Hắt xì" ai gọi mình thế nhỉ? Thanh Hà day day sống múi rồi tiếp tục bước trên con đường trải dài ánh nắng...
***
Đã bốn năm trôi qua,Thanh Hà và Hoàng Dương cuối cùng cũng đã chính thức hẹn hò. Vì vậy mà hầu như buổi tối nào ở khu trung cư chỉ còn lại mình Quỳnh Thư cô đơn nhớ về ai đó. Lấy cho mình chiếc áo khoác mỏng cô bước lên tầng tầng thượng của tòa nhà. Hôm nay là ngày lễ tình yêu, vậy mà cô lại chỉ có một mình. Thật là buồn khi đã ba năm cô phải đón cái lễ tình yêu này với nỗi nhớ đầy ước mong. Xoa xoa đôi cánh tay lạnh buốt cô chợt nhìn thấy chùm sao băng vụt qua.
-Ước gì, mình có thể gặp được Quốc nhỉ?
Dứt lời nói cũng là khi ngôi sao băng đã vụt tắt. Mỉm cười với sự ngu ngốc của mình khi nghĩ rằng ngôi sao băng kia có thể đem điều ước, cô liền trở về phòng. Toan mở cửa thì một đứa bé khoảng năm sáu tuổi ôm hộp sô cô la đến bên cô và nói:- Cô ơi cô, cô xuống tầng trệt đi, có người muốn gắp cô.
-Cháu ngoan quá!
Quỳnh Thư vuốt má đứa bé, nhưng chưa kịp hỏi gì thêm nó đã chạy đi đâu mất tiêu rồi.
Đằng nào cũng rảnh rỗi, thôi thì xuống xem vậy. Không suy nghĩ gì thêm vẫn bộ đồ ngủ đô rê mon kèm theo chiếc áo khoác mỏng cô tung tăng chạy vào thang máy.
"Tít" tiếng thang máy mở ra cũng là lúc cô choáng ngợp bởi khung cảnh trước mắt mình. Hai hàng nến lung linh đủ màu sắc được sếp thành hai hàng song song dẫn đến phía sân sau chung cư. Theo bản tính hóng hớt từ nhỏ cô nhặt đóa hoa lan bên cạnh lon ton chạy ra sân sau với đôi dép tông xì teen. Bước xuống mấy bậc cầu thang nối từ trung cư xuống dưới sân cô bị giật mình bởi tiếng pháo giấy. Ôm tim chấn tĩnh thì cô bỗng nghe thấy bản nhạc quen thuộc vang lên:
Yêu,
Là cùng nhau trong tay đi hết con đường,
Là cùng trao cho nhau ngọt môi hôn
Là vòng tay yêu thương ôm mãi không rời
Từng phút giây tuyệt vời.
Yêu,
Là ngày em bên anh không chút ưu phiền
Từng buồn lo trôi qua ngày bình yên
Nồng nàn ta trao nhau giấy phút tuyệt vời
Nguyện thề luôn bên nhau mãi
Dù thời gian trôi qua vẫn luôn bên người
Dù ngày tháng phôi pha ta vẫn không cách rời
Bên nhau suốt đời, cùng xây giấc mơ chung đôi
Hãy bên em.. Lại gần nhé anh
Để cảm nhận những yêu thương từ trong trái tim này, dành hết cho người.
Hãy trao em nụ hôn đắm say ngọt ngào như phút giây ban đầu
Ngày nắng xanh ngời, mình ước có nhau trọn đời...
Sau khi nghe tiếng hát ,Quỳnh Thư tự vả vào mặt mình:" ÚI đau không phải mơ". Nhưng thật sự thì làm sao Quốc có thể ở đây, ngay trước mặt cô như thế này. Đáng lí ra anh đang ở Mĩ mới đúng chứ. Thấy khuôn mặt cô đần ra, Quốc liền mỉm cười đến bên cô. Thật sự Quốc của ngày nay đã khác rồi, anh còn còn vẻ trẻ con như xưa nữa mà thay vào đó là một Quốc chững chạc với bộ vest đen, mái tóc cũng mang một màu đen phủ bóng.
-Quỳnh Thư anh trở về rồi đây.
Không để anh nói thêm gì nữa Quỳnh Thư vội tiến tới trao cho anh một cái ôm đầy trách móc nhưng cũng tràn ngập yêu thương. Thời gian bốn năm đối với cô quả là một thời gian quá dài. Nhưng giờ không còn phải lo gì nữa khi cô đã có một Thiên Quốc bằng xương bằng thịt đang tận hưởng lễ tình nhân năm nay với cô. Ngước khuôn mặt lên bầu trời cô thầm cảm ơn ngôi sao băng hạnh phúc đã giúp cô thực hiện ước muốn nhỏ nhoi của mình.
----The end---
Chương Ngoại Truyện: Đám Cưới Của Ai?
3
Một tháng sau đó:
Bình minh ở biển thật đẹp và mơ mộng. Những làn mây rực hồng bay lơ lửng như đang cùng chung vui với hạnh phúc của một đôi trai gái sắp làm vợ chồng. Đứng bên cửa sổ của tầng ba khu biệt thự Nha Trang, một cô gái trong bộ đồ cô dâu đang trầm tư suy nghĩ nhìn ra phía biển. Bốn năm đã trôi qua một cách nhanh chóng mà không đợi tuổi xuân. Năm nay cô đã 28 rồi.
-Này Thanh Hà con xuống chuẩn bị đến khu vực làm lễ nào.
-Dạ thưa dì.
Nghe tiếng nói Thanh Hà nhẹ nhàng quay lại để đi xuống lễ đường. Đeo cho mình chiếc vòng cổ mà mẹ cô đã đeo trong ngày cưới, Thanh Hà nhìn lại mình trong gương như nhìn thấy mẹ mình trước đó.
Chạm tay lên khuôn mặt cũng là lúc giọt nước mắt trên khóe mi cô rơi xuống:-Mẹ à, con gái mẹ đi lấy chồng rồi đây. Ở trên thiên đường ba mẹ có nhìn thấy cô dâu xinh đẹp của ba mẹ không. Dù không được gặp người đàn ông sắp làm chồng con để phê duyệt nhưng ba mẹ nhất định phải chúc phúc co con đấy nhé!!
"Cạch " tiếng cửa phòng vang lên cũng là lúc hai bóng dáng bước vào.
-Này, Thanh Hà sao lại khóc thế kia, có biết khóc bây giờ mặt mè sẽ như con quỷ không, thôi nín đi, tí nữa muốn khóc cũng không ai cấm vì khi đó nó lấy mình làm vợ rồi xấu hay đẹp cũng phải chấp nhận.
Thùy Linh vừa nói vừa đến bên cạnh dặm lại phấn cho Thanh Hà.
-Sắp làm mẹ đến nơi rồi mà vẫn còn xì teen như trẻ con nhỉ. Thanh Hà mỉm cười trước cái thái độ của cô bạn Thùy Linh. Sau bốn năm thì cuối cùng gia đình họ cũng có tin vui. Đáng lí ra Hoàng Phong không cho cô đến vì bụng của cô đã to và sắp đến ngày sinh. Nhưng do sự cố chấp và nhất quyết, Hoàng Phong đành nhắm mắt chào thua mà chở cô đi.
Điểm lại xong cho Thanh Hà , Thùy Linh mới nhận ra sự khác biệt trong con mắt của Quỳnh Thư:
-Này Thư, sao thế,mà bao giờ mới cho tụi tôi ăn cỗ đây.
-Không biết nhưng sau hai người.
-Này, bà biết bà bao nhiêu tuổi rồi không, 28 rồi đấy, sắp thành bà cụ non rồi nên nhanh chóng mà lấy chồng đi. Hay là hai đứa lại cãi nhau chuyện gì?
Chống hai ngón tay vào nhau Quỳnh Thư lảng đôi mắt ra chỗ khác:-Có chuyện gì đâu? Mà thôi nhanh lên sắp làm lễ rồi. Nói rồi Quỳnh Thư bước trước ra ngoài với bao tâm trạng hỗn độn. Thật ra là vừa tối hôm qua cô và Quốc tranh luận với nhau về vấn đề gà hay trứng có trước. Với những lí luận sắc bén Quốc :gà có trước vì gà đẻ ra trứng thì Quỳnh Thư đã phản biện lại: Không có trứng thì làm sao gà nở ra mà đẻ tiếp quả mới. Cứ như vậy,hai người cứ nhau qua cái nhau lại hai bên không ai chịu ai nên cả hai đã dỗi nhau mà không nhìn mặt.
***
Hoàng Dương lịch lãm trong bộ vest đen cài hoa ở ngực. Thật sự trong lòng anh đang rất hồi hộp chờ cô dâu của mình. Thanh Hà không còn là một cô gái lạnh lùng với mái tóc tom boy mà thay vào đó là mái tóc dài dịu dàng nhưng vẫn còn đầy cá tính. Đang cười thầm với những suy nghĩ trong đầu thì anh bị một cái phát vai làm cho giật mình.
-Quốc,cậu định giết tôi trong chính hôn lễ của tôi đấy hả?
-Không em chỉ là muốn anh tỉnh lại hộ em cái cô dâu sắp vào rồi kìa.-Quốc nhăn răng cười trừ trước khuôn mặt đỏ ửng khi bị phát hiện ăn vụng kia.
Ngượng ngùng Hoàng Dương đột nhiên đánh trống lảng sang chuyện của anh:-Mà cậu với Thư thế nào rồi, định bao giờ nối tiếp bước chân anh.
-Em chưa biết, chắc bây giờ cô ấy đang giận em lắm.
-Này em, chỗ thân tình anh mới nói: Trong cuộc sống người phụ vất vả hơn người đàn ông rất nhiều, họ phải đi làm ở công ti rồi lại chăm lo gia đình nhà cửa.Vậy nên khi chọn chồng họ sẽ chọn những anh chàng mà họ có thể tin tưởng để bảo vệ họ qua các giông tố của cuộc đời. Dù đúng dù sai em hãy nên làm hòa với cô ấy đi.
Nghe Dương nói đôi mắt Quốc bỗng trầm lại. Đút tay vào túi, anh lấy ra chiếc nhẫn mà anh đã chọ để cầu hôn cô. Có lẽ anh đã quá trẻ con rồi ,nhất định anh sẽ là người bảo vệ cô đi qua các giống tố tiếp theo.
***
Tám giờ đã điểm cũng là lúc thánh đường vang lên bài hát quen thuộc. Mọi nghi thức đều được tiến hành và bây giờ là đến phần cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau.
Mọi chuyện sẽ không có gì khi Quốc và Thư không làm phù dâu phù rể. Nhưng...
Đứng ở phía sau chú rể đang làm lễ, thế mà Quốc cứ liếc mắt sang phía Quỳnh Thư mà gọi nhỏ:- Thư ơi, anh bảo.
Nghe thấy tiếng gọi cô lườm mắt đáp lại:
-Trật tự đi, có gì nói chuyện sau.
Nhưng có vẻ Quốc vẫn cứng đầu lắm , nghe cảnh cáo thế rồi mà vẫn quay sang gọi một lần nữa khiến cô nổi điên và hét to.
-Anh im đi.
Sau tiếng quát , cả một hội trường bỗng đồng thanh "ồ" lên một nhịp. Kể cả cô dâu chú rể đang trao nhẫn cho nhau thế mà cũng quay lại xem tình hình. Với gương mặt cười trừ tỏ vẻ thứ lỗi của Thư thì mọi người lại tiếp tục quay lại quá trình làm lễ của buổi tiệc này. Nhưng sự đời lắm bất ngờ khi một lần nữa Quốc quay mặt sang. Tuy anh chưa nói câu gì nhưng Quỳnh Thư đã nổi điên lên và hét một lần nữa:- Anh thôi đi.
Lần này quá rõ rồi, cả hội trường ai nấy đều mắt chữ O mồm chữ A mà nhìn vào hai gương mặt phù dâu phù rể. Từ một nhân vật phụ với sự cố gắng bật hết công suất cổ hongjt hì giờ đây họ đã được thăng chức thành nhân vật chính mà không trá qua bất kì cuộc casting hay kiểm tra gì. Thôi thì đâm lao thì phải theo lao. Thấy vậy Quỳnh Thư không ngại ngùng mà nói tiếp.
-Quốc nghe cho rõ đây,có chuyện gì thì tí nữa nói, ai cho phép anh làm hỏng đám cưới bạn tôi thế này ( ủa ai phá hỏng ý nhỉ?).
-Quỳnh Thư em nghe anh giải thích. Nói rồi Quốc nhẹ nhàng tiến lại gần cô, cầm bàn tay cô và quỳ xuống anh nói:-Anh biết chúng ta có một bức tường tuổi tác ngăn cản. Nhưng Thư ơi, tuổi tác sẽ quan trọng gì khi chúng ta sẽ ở bên nhau. Tất cả những gì anh làm cho em từ trước đến giờ cũng chỉ nhằm tạo cho chúng ta những kỉ niệm đẹp. Em biết không,tình cảm anh dành cho em nhiều lắm, chỉ một đêm hôm qua không nói chuyện với em thôi mà lòng anh bứt rứt không yên. Anh xin lỗi vì đã làm cho em buồn, hãy tha thứ cho anh và làm vợ anh nhé!!!
Thế là Quốc rút chiếc nhẫn từ trong chiếc áo vest của mình, mở nắp chiếc hộp ra anh. Thấy Thư vẫn im lặng nhìn anh, mọi người bắt đầu vây xúm lại và bắt đầu hò hét ủng hộ:-Đồng ý đi, Thư ơi, đồng ý đi Thư ơi.
Mỉm cười cùng với giọt nước mắt hạnh phúc Thư gật đầu và đưa bàn tay lấy chiếc nhẫn trọng hộp ra cho anh.Thấy vậy, anh liền cầm lấy chiếc nhẫn mà đeo liền cho cô.
Đặt cho cô một nụ hôn như thể chứng minh tình yêu, anh ôm cô vào lòng trước sự tán thành và chúc mừng của mọi người.
Bước xuống chỗ hai người Thanh Hà và Hoàng Dương chúc mừng cho đôi bạn trẻ của mình cuối cùng cũng đã tìm được hạnh phúc.
Chủ động cầm tay Quốc Quỳnh Thư kéo tay Quốc dẫn đầu đội chạy ra sân của nhà thờ. Tiếp đó là Mỹ Kim, Thanh Hằng ,vợ chồng Thanh Hà và cuối cùng là Thùy Linh đang nhẹ nhàng đi sau dưới sự dìu đi của Hoàng Phong.
-Bây giờ tôi ném hoa nhé!! 1, 2, 3..đón nào.
Quỳnh Thư quay mặt lại với phía mọi người. Giơ đôi tay theo nhịp điệu cô ném bó tươi trên tay mình.
-Bụp. Theo phản xạ tự nhiên Mỹ thấy bó hoa có chiều hướng bay vào mặt mình thế là cô đón lấy. Cầm bó hoa trên tay mà cô vẫn ngơ ngác không hiểu gì?
-Mỹ Kim chị chờ cỗ của em đó...Tạm biệt mọi người.
-Tạm biệt.
Nói rồi Quỳnh Thư và Quốc trèo lên chiếc xe hoa của cô dâu chú rể và đi mất tăm , sau tiếng xe chỉ để lại lời hẹn gặp lại của đôi uyên ương vẫn còn văng vẳng.
Hoàng Dương dắt tay Thanh Hà nhìn theo chiếc xe vừa qua với vẻ mặt ngạc nhiên:-Anh nhớ không lầm đây là đám cưới của tụi mình mà...chiếc xe...
Nhún vai, Thanh Hà mỉm cười nhìn Hoàng Dương tỏ vẻ không hiểu.
***
Bám tay vào cái lan can bên mình,Thùy Linh mặt trắng bệch đứng từ đằng xa mà la:-Ối làng nước ơi tôi sắp đẻ rồi cứu tôi với.
Nghe tiếng nói, nhanh như cắt Hoàng Phong bỏ hết thức ăn mà chạy đến bên cô. Bao nhiêu xung quanh cũng tiến đến xem như thế nào.
-Chết đi giúp nó thôi anh. Thanh Hà nhanh tay kéo tay Hoàng Dương đến chỗ xem cô bạn thân của mình. Còn anh thì đầu bứt tai tỏ vẻ khó chịu:-Mẹ ơi là mẹ, sao mẹ lại cho con cưới vào cái ngày quái quỷ thế này, giờ hoàng đạo mà như thế này à...
-Anh ơi! nhanh lên vác nó vào bệnh viện đi...
-Anh biết rồi... Hoàng Dương nhăn mặt khóc trong lòng thầm mong đừng có thêm chuyện gì xảy ra nữa.
Chương Đôi Lời Tác Giả.
3
Sau hơn hai tháng thì cuối cùng tác phẩm cũng đã hoàn thành.
Cảm ơn tất cả bạn bè đã cổ vũ tinh thần cho mình để mình cố gắng hoàn thành xong tác phẩm này. Đây là một câu chuyện hài hước nhưng cũng thêm phần sâu lắng lãng mạn đầy cảm xúc đúng không?Ừm!!Mình nghĩ chắc một ngoại truyện như thế là đủ rồi nhỉ? Thôi thì ngắn gọn cho nó xúc tích.
Các bạn thấy đấy một bộ truyện của mình có rất nhiều lỗi . Các bạn thông cảm cho mình vì mình không viết bản thảo đâu, mình cứ ngồi máy tính và gõ ra thôi. Căn bản là lúc đó ý tưởng nó cứ trào ra khiến mình hăng say và hoàn thành từng chương một. Nếu lỗi như thế thì chắc chắn sẽ có bạn nói rằng : là một au thì phải chăm chút vào tác phẩm của mình, phải có ý thức trách nhiệm trước những cái gì mình viết ra. Vâng vì thế mà câu truyện của mình đã Full nhưng thỉnh thoảng mình sẽ bê ta lại cho hoàn chỉnh để xứng đáng nằm trong dãy truyện hot của sàn.( Vì vậy mong ai đừng hiểu nhầm mình câu view nhé!!) Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình.
Cho mình một phút quảng cáo: Hiện tại mình đang học lớp 12 nhưng do sự ham mê không bỏ được nên mình đã viết thêm một tác phẩm có tên là Giải cứu ma nữ. Mong mọi người ủng hộ!!
Tạm biệt!!!!^^^^
Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com