Thảo Trang ngồi nép sau lưng anh,chỉ dám hé hé mắt nhìn bà. Hạo Minh vừa thấy lạ,vừa buồn cười, anh dịu giọng:-Em có muốn về nhà không?
Thảo Trang lẫn lộn trong suy nghĩ,Nhà là cái gì, về nhà ư? Cô im lặng, cổ họng muốn phát ra âm thanh nhưng rất ngượng.
Thảo Tràng gật đầu theo bản năng, nhưng tay cô không rời anh, mẹ anh nhìn anh với ánh mắt ghen tị mà nói rằng:
-Xem chừng nó rất quý con
Hạo Minh không thèm để ý đến lời bà nói, nhưng anh bỗng cảm thấy từ giờ mình sẽ có một cái đuôi bám áo rồi,,sẽ rất phiền phức cho anh đây.
Nhưng nét vui tươi trên khuôn mặt mẹ làm anh chịu đựng.
Nhưng cái quan trọng bây giờ là gia đình anh sẽ chuyển sang thành phố khác sống, chả lẽ phải mang cô này đi cùng, mẹ anh luyến tiếc, mặc kệ tất cả, đem cô theo chuyến bay.
Thảo Trang ngồi trên máy bay cùng Hạo Minh suốt hai tiếng,
Xuống sân bay, một đoàn xe màu đen tuyền sang trọng đón gia đình anh, tất cả diễn ra rất lạ lẫm nhưng cô cảm thấy cảm giác này mình dường như đã trải qua rất nhiều. Cô lo lắng bám chặt tay anh.
Căn biệt thự to lớn được hiện ra sau lớp cây cối được cắt tỉa gọn gàng. Hạo Minh gỡ tay cô ra nhưng gặp dòng nước mắt lăn trên má cô anh lại không nỡ, anh dịu dàng cười nhẹ:
-Được rồi, anh không buông nữa là được chứ gì. Về đến nhà mình rồi này
Qua những bậc thang được lát gạch chéo công phu, người hầu xếp thành hai hàng chào đón, họ đưa mắt nhìn cô như sinh vật lạ, rôi dùng mắt nhìn nhau bàn tán.
Mẹ anh đã chuẩn bị sẵn một căn phòng rộng cho cô, quần áo váy từ những hãng nổi tiếng được treo đầy trong tủ quần áo. Gấu bông đủ kích cỡ được để gọn trên giường,sách vở nằm gọn gàng trên giá.
Tai nạn khiến co phải cạo đi mái tóc của mình,đấy là điểm không ổn. Bà đã chuẩn bị một bộ tóc dài mượt cho cô khi ra ngoài để đội.
Vì Thảo Trang bám riết lấy anh nên anh chỉ có thể ngậm ngùi ở nhà chăm sóc cô gái nhỏ.
Nhưng anh càng ngày càng mất bĩnh tĩnh,thực sự anh không thể nào chịu được nữa,đồ đạc của anh ở đây không có nhiều vì anh sống riêng ở ngoài.
Hôm nay anh nổi cáu với mẹ:
-Mẹ đi mà chăm sóc đứa con gái mẹ mang về đi,con về đây,con còn phải đi học nữa chứ.
Hạo Minh vừa quyết liệt buông tay cô thì cô khóc ré lên như con nít. Mấy tuần nay lần nào cũng vậy,hễ mà anh rioiwf đi chỉ một giây thôi là y như rằng cô khóc,mà anh lại chẳng hiểu vì sao cô khóc. Kể cả mẹ anh dù có dỗ dành như thế nào cũng không thể làm cô nín được, Hạo Minh điên tiết mặt anh đỏ bừng rồi tím lại:
-Mặc kệ cô,cô muốn khóc thì cứ khóc đi,xem cô khóc được bao lâu.
Thảo Trang cứ gào khóc. Anh mặc kệ bước đi, nhưng mẹ anh níu anh lại:
-Là con bé nó quý con đấy chứ,mẹ sắp sửa phải đi công tác với bố con 4 tháng liền, mẹ thực sự không cam lòng đâu nhưng con bé cứ quấn mỗi con thì con cho nó theo với. Ba mẹ sẽ về nhanh thôi
Anh trợn mắt
-Mẹ đùa con đấy hả?bốn tháng đấy mẹ à, không phải bốn ngày đâu. Mẹ là người rước về thì mẹ tự đi mà chăm chứ. Con là con trai,sao có thể chăm sóc cho một đứa con gái
Anh cười đểu nói nhỏ rằng:
-Mẹ không sợ thằng con trai của mẹ giở trò đồi bại với em ấy sao?
-Mẹ không biết, mẹ không quan tâm, mẹ tin con nên mẹ giao nó cho con. Đây là mệnh lệnh,con mà còn chối thì mẹ khóa thẻ của con đấy, thế nên ngoan ngoãn đi.
Mẹ anh nói xong những câu làm anh chết nửa linh hồn thì lập tức rời đi.Để lại cho anh cô em gái từ trên trời rơi xuống. Khuôn mặt Hạo Minh lúc này rất đáng sợ,cộng thêm tiếng khóc của cô làm anh thêm bực, anh gầm lên:
-Nín đi không hả?
Cô càng gào to hơn,,,,anh buộc phải dịu giọng:
-Nín, nín mau, anh cho đi theo..ok..ok
Cô nín khóc ,mặt mũi tèm nhem nước mắt chẳng khác gì đứa trẻ đòi kẹo, anh nhẹ nhàng lấy khăn lau sạch cho cô.
Anh , một con người vốn thích đùa cợt con gái, bây giờ lại bị cô kìm hãm đến sống dở chết dở.
Nhưng thật lạ,bởi trong anh lúc này không muốn cô phải khóc nữa…
Chương 4
Hạo Minh gặp khó khăn trong sóc cô tại ngôi nhà riêng của mình, việc gắn vơi nhau 24/24 giờ là điều quen thuộc với anh rồi, nhưng cô ( với cái tên mới mẹ anh đặt cho là Vi Vân) lại không thể ăn được bất kì đồ ăn nào anh gọi từ nhà hàng về.Chỉ cần đưa vào miệng là cô sẽ nôn ra ngay. Là con trai anh chỉ cần về đây sau khi chơi bời chán ở ngoài,anh không biết nấu ăn, lại lần đầu tiên chăm sóc một người con gái nên mọi việc rất khó để mà nói.
Trong nhà chỉ có mì gói, quả thật không ổn tí nào. Vi Vân ngồi im trên ghế xem hoạt hình bạch tuyết, từ lúc về đây cô không nói một lời, luôn chỉ có hai vẻ mặt: một là khóc , hai là băng ở bắc cực.
Nhưng nhìn vẻ mặt cô mỗi khi cô nhìn anh là dường như anh hiểu cô đang muốn nói gì.
Đun sôi nồi nước lên,anh thả mì,đập thêm quả trứng khuấy đều. Nhìn nồi mì, anh ngán ngẩm. Đồ ăn nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố lại chẳng nuốt được,mì này liệu có nuốt trôi không.
Kéo ghế cho Vi Vân ngồi xuống ,anh đặt một bát con mì trước mặt cô, nhìn cô với vẻ mặt thảm thương:
-Chịu khó ăn một chút đi, đừng có nôn ra nữa, anh thực sự không biết phải làm thế nào đâu
Vi Vân dùng đũa cuộn mấy sợi mì nhỏ cho vào miệng, nhìn cô mà Hạo Minh nuốt nước bọt hồi hộp. Thật ra thì anh cũng đang rất đói, anh toát mồ hôi lạnh. Hạo Minh sững sờ khi thấy cô ăn một cách ngon lành, khuôn mặt còn tỏ ra dễ chịu. Hạo Minh thở một hơi dài nhẹ lòng,anh cũng ngồi xuống tự thưởng cho mình một tô mì cùng hãng. Bất ngờ Vi Vân kéo tô mì của anh về phía mình,,,giờ anh cũng đang rất mệt nên không tranh cãi với cô, anh xua tay:
-Muốn ăn nữa hả, được rồi,em cứ ăn đi. Nhanh nhé , anh buồn ngủ lắm rồi
Đột nhiên chuông cửa reo lên ầm ĩ,tiếng còi xe inh ỏi nhấn điên cuồng. Vi Vân buông đũa nhìn anh đầy vẻ ngạc nhiên. Biết là bọn Hiếu Sinh đến, anh vội đưa Vi Vân lên phòng, kéo cô ngồi xuống giường:
-Ngồi im đây, nghe chưa, anh xuống nhà chút rồi anh lên liền. Nhớ nhé, ngồi im đợi anh
Anh xuống nhà mở cổng, bọn Hiếu Sinh đem bia rượi đồ nhậu ùa vào, anh đứng cản:
-Hôm nay tao mệt,bọn bay về đi,hôm khác tổ chức
Hiếu Sinh cười lớn vỗ vai, nhìn đống túi đồ trên tay:
-Đã mua rồi thì phải đánh chén chứ, mày mệt hả? tin sốc à nha. Lần đầu tiên Tường Hạo Minh nói mệt. ha..ha
Hạo Minh cau mày, nói nghiêm túc như ra lệnh:
-Tao bảo rồi, hôm khác là hôm khác, đừng lèo nhèo, tiền đồ này tao trả. Ok?
Hiếu Sinh nhăn trán:
-Sao tự dưng lại lạnh lùng với anh em thế
Đột nhiên đèn trong nhà bị tắt ngúm, mất điện rồi.
Một tiếng hét long trời xé tan bóng tối tĩnh mịch, bọn bạn anh ngơ ngác không biết tiếng hét phát ra từ đâu.
Hạo Minh đơ người trong giây lát rồi vội vàng cầm điện thoại soi đường chạy lên phòng.
Vi Vân ngồi ở góc tường , ôm mặt nức nở. Anh từ tù tiến tới,cúi người ôm lấy cô.
-Đừng sợ, có anh ở đây rồi.
Bóng đèn sáng trở lại,Hạo Minh buông người cô,lấy tay lau nước mắt cho cô,cốc nhẹ vào trán cô:
-Sao lại trẻ con thế, không được khóc nữa,nghe chưa. Mà sao em lại hét lên, em sợ tối hả?
Vi Vân khẽ gật đầu, người cô vẫn run run, anh kéo cô đứng dậy. Tiếng của Hiếu Sinh từ dưới nhà vọng lên:
-Hạo Minh, chuyện gì vậy mày, mày giấu người yêu trong nhà phải không?..ha ha…
-Bọn quỷ...anh lẩm bẩm chửi thề trong miệng. Hạo Minh đội tóc giả cho cô,khoắc them cái áo khoắc mỏng ở ngoài rồi kéo cô xuống nhà.
Nhiều người quá, khiến cô sợ hãi mà bấu chặt tay áo anh. Hạo Minh trấn an:
-Đừng lo, họ là bạn của anh
Wow...wow, bọn đàn em của Hạo Minh chết sững khi nhìn thấy Vi Vân,miệng như trực chờ nhỏ rãi. Qủa thật trông cô chẳng khác gì thiên thần,
Hạo Minh chẳng biết sao lại thấy khó chịu khi bọn kia cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Bọn nó nhao nhao:
-Người yêu của anh Hạo Minh đây sao?........uầy..uầy...tách nào anh ý đuổi tụi mình về là phải rồi
Chỉ có mỗi Hiếu Sinh là ngạc nhiên,tự hỏi sao cô ta lại ở đây.
Hạo Minh lên tiếng:
-Đây là Vi Vân,em gái tao đấy.chúng bay cấm có linh tinh,ăn đập đấy nghe không?
Cả bọn ùa tới kéo người Hạo Minh,làm anh ngạt thở:
-Anh Hạo à,,nhận em làm em rể anh đi. Đại ca có cô em gái xinh như thế,,nhận em đi anh...
-Bọn bay có tránh ra không thì bảo. phiền quá đi...