Trong những năm tháng của ký ức còn có một bóng hình ta không thề nào quên nỗi. Như Ý. Như Ý cùng chúng ta không cùng một làng. Ngày ngày chủ nhân của ta sẽ sang chỗ của Như Ý đón cô ấy sau đó cả hai sẽ cùng nhau luyện tập. Như Ý có một khuôn mặt trắng bệnh. Miệng lúc nào cũng chỉ khẽ nhếch đầy lạnh nhạt. Ta không hiểu khái niệm đẹp xấu của con người nhưng ta nghe con người và bọn yêu tinh ruồi bọ nói Như Ý không xinh. Người cô ấy gầy gò. Không thích cười cũng như không thích nói chuyện. Thường là chủ nhân ta nói Như Ý ngồi nghe, lâu lâu sẽ dùng cái nụ cười nhợt nhạt đáp lại. Trong ký ức của ta vĩnh viễn khắc ghi nụ cười nhợt nhạt ấy. Như ý không hẳn là tiếp người thích bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Ngày ngày không biết cô ta suy nghĩ gì chỉ im lặng nhìn chủ nhân ta luyện kiếm, tập cung. Chỉ riêng đôi mắt của Như Ý khác hẳn. Đôi mắt đầy sắc bén và có thần. Đôi mắt ấy luôn rất chăm chú nhìn vào từng đường kiếm mũi tên của chủ nhân ta. Đôi mắt như muốn khắc ghi từng chi tiếc một vào tận đấy tim. Thỉnh thoảng ánh mắt hai người chạm nhau. Chủ nhân ta lại tươi cười ấm áp đầy hạnh phúc. Còn Như Ý, mỗi lúc như thế đôi mắt kia như lấp lanh hơn. Như Ý là một con người khó đoán. Mãi đén sau này ta vẫn không thể hiểu nỗi cô ta đang nghĩ gì. Nhưng ta tin ánh nhìn ấm áp đông đầy yêu thương kia là chân thật. Chủ nhân ta mỗi ngày sẽ luyện đi luyện lại một động tác đến phát chán. Ngày ngày lập đi lập lại chuỗi ngày nhàm chán ấy một cách chăm chú và hạnh phúc? Hạnh phúc của con người thật lạ, lạ đến nỗi một yêu tinh như ta dù không thể hiểu nhưng vẫn cảm nhận được ấm áp. Và lần nào cũng vậy chủ nhân của ta sẽ kết thúc bài tập bằng tư thế ngất xỉu. Nói đúng hơn người sẽ ngất trước khi bài tập kết thúc? Ta cho là như vậy vì mỗi ngày người sẽ ngất ở một thời điềm khác nhau, ở một hành động khác nhau. Những lúc như vậy Như Ý sẽ vội chạy lại. Tỷ mĩ lau sạch mồ hôi trên người chủ nhân ta, sau đó sẽ làm một loạt hành động vô nghĩa. Nếu trời qúa nóng Như Ý sẽ quạt, nếu trời lạnh quá Như Ý sẽ kéo một chiếc chăn dày sạch sẽ thơm tho đắp lên, trời mưa, nắng sẽ dùng dù che chở, nếu không có dù sẽ lấy một tán lá to che chắn. Cứ như vậy lập đi lập lại. Như Ý là một người khó đoán. Ta mãi mãi không thể đông đếm được đến tận cùng như ý đang nghĩ gì, biết gì, biết đền đâu. Ngày hôm đó chủ nhân ta ho ra máu và ngất trên chính bãi máu của mình. Như Ý bình tĩnh cùng hắc nương tủ kéo chủ nhân ta ngồi dưới tán cây. Gương mặt bình tĩnh đến không còn có thể bình tĩnh hơn nữa, chăm chú lau nhẹ vết máu trên người chủ nhân ta. Cẩn thận như đang làm một việc gì đó vô cùng quan trọng. Một cơn mưa bỗng đỗ ập xuống. Đó là một cơn mưa trái mùa làm cả ta lẫn Như Ý điều không đoán trước được. Ta bàng hoàng chạy qua chạy lại hứng những giọt nước không cho nó rơi vào người chủ nhân ta, ta biết bây giờ nếu con người nhiểm nước sẽ mất mạng, thế nhưng những giọt nước vô tình cứ xuyên qua tay ta rơi xuống má chủ nhân ta, ta vừa khóc vừa bất lực hứng nước rồi nhìn những giọt mưa trượt qua kẽ tay ta rơi xuống. Ta không biết trong những giọt mưa ấy có cả những giọt nước mắt của ta hay không nhưng ta thấy rõ sự bất lực cùng vô dụng của mình, vai ta run lên. Một cái lạnh không tên lan tỏa. Ta như con ngốc lập đi lập lại một hành động vô nghĩa mãi cho đến khi những giọt nước ngừng rơi trên khuôn mặt trắng bệch của chủ nhân ta. Ta ngẩn người lên nhìn. Trong cơn mưa nặng hạt, gương mặt vốn trắng bệch của Như Ý lại trắng thêm một tầng thân hình bị nước bao phủ, y phục dán sát vào cơ thể làm lộ rõ nét gày gò mãnh khảnh. Cô cũng như ta đang run rẫy dưới cái lạnh cắt da của mưa. Tay run run cầm một chiếc lá to che chắn thân hình chủ nhân ta. Ta ngẩn người. Chiếc lá này rất to hẳn là có tu vi đi, chiếc lá này không thể ở gần đây. Như Ý tự khi nào tìm được nó? Trong sự bỡ ngỡ của ta Như Ý nhanh nhẹn cắm lá cây xuống mặt đất rồi lưu loát cơi y phục của chủ nhân ta sau đó lôi ra một túi áo tùy tiện lấy một bộ khô thay cho chủ nhân ta rồi vất vả cuộn người chủ nhân ta lại để tán lá kia đủ để che thân ảnh cả hai. Sau khi chính mình cũng thay một bộ y phục khô ráp như ý lại không ngừng chà sát tay mình lên tay chủ nhân ta như truyền hơi ấm. Vốn là một con người yếu đuối nhưng hành động của Như Ý không cho ta thấy nửa điềm yếu đuối, trái lại vô cùng quyết đoán. Bình tĩnh đến đáng sợ tựa như dù có chuyện gì xảy ra cũng không làm cô nao núng. Gương mặt không chút đỗi sắc. Một người con gái như thế thật khiến người ta cảm thấy… rất khó nói thành lời. Ta là tiểu yêu, dù không có nhục thể nhưng cũng sẽ bị ảnh hưởng của thế giới bên ngoài. Cũng như lúc này đây toàn thân ta lạnh toát. Hơi lạnh từng khắc cứa vào mảnh hồn vụn vỡ gần lụi tàn của ta, những vét xé linh hồn bỗng nhức nhói. Đến khi ta thấy sắp không xong thì tán lá rộng kia lại hướng đến ta, che đi những giọt nước vồn dĩ sẽ rơi xuống đầu ta? Ta nhìn lại. Như Ý đang lấp lại đất, cô vừa xê dịch tán cây? Ta gần như chết lặng nhìn từng hành động của Như Ý, cô ta thấy ta? Sau đó ta nhìn hướng mưa, thì ra ta đang đứng ở đầu hướng gió nên cô ta mới vướn lá cây qua phía ta để dù mưa có theo gió tạc vào cũng không làm họ ướt. Trong ta bất giác có rất nhiều cảm xúc phức tạp không hiểu nỗi xen lẫn, hut hẫng? Cảm thán? Không rõ ràng. Đây là cây có linh tính. Vừa cắm xuống đất đã bám rễ dưới đó. Nó cũng rất linh hoạt vươn rộng tán ra che ba người bọn ta. Vì sao lại ba người? Thì ra hắc nương tử đã được Như Ý sai về nhà Vương Nhất Trung. Trong thời gian ngắn như vậy cô ta đã sắp sếp được hàng loạt việc thật vô cùng dễ nễ. Cũng như lá cây này được bẻ bằng một lực rất đúng rất vừa phải ở một vị trí rất tốt không làm tổn hại đến nó một chút nào. Ta không thể nào biết được hàng loạt hành động tinh tế kia cuối cùng là vô tình hay cố ý. Nhưng dù thế nào đi nữa ta cũng khẳng định một điều Như Ý vô cùng khó đoán. Tương lai nhất định sẽ là một nhân vật có tên tuổi.
Sau này quả thật Như Ý là một nhân vật có tên tuổi. Vang danh tứ phương. Là một danh nữ của làng thiêu. Thế nhưng mấy ai biết rằng nguyên cớ đề ra đời vị danh nữ ấy bắt nguốn từ một câu nói của chủ nhân ta. Ta nhớ ngày ấy chủ nhân chỉ nhàn nhạt khen đường may của như ý rất đẹp. Chủ nhân ta chỉ nói không biết như ý thiêu có đẹp như may không. Nhưng ý vẫn đáp lời bằng một nụ cười nhàn nhạt. Thế nhưng ta lại ngày ngày nhìn thấy người con gái kia mang theo một túi lình khỉnh các dụng cụ thiêu ngày ngày thiêu may. Nhìn cô vụng về đến đáng thương. Thì ra Như Ý không biết thiêu. Rồi ngày chủ nhân ta mỉm cười gấp cẩn thận chiếc khăn thiêu của Như Ý cho vào áo ta nhìn thấy đôi mắt kia sáng lấp lánh. Chủ nhân của ta rất hay rời đi. Mỗi lần như vậy như ý sẽ ngồi đời ở bờ sông làng bên cạnh. Con sông kia là ranh giới của hai làng. Yêu quái bọn ta có quy tắc của mình. Mỗi yêu quái chỉ có thể tự do di chuyển hoạt động ở địa bàn của mình, trừ phi ngươi có năng lực lớn. Vì nếu không sẽ không vượt qua được kết giởi bảo vệ của mỗi vùng. Vì thế một tiểu yêu bé nhỏ như ta ngày ngày chỉ có thể đứng bên này sông nhìn thân ảnh bé nhỏ kia hì hụt may thiêu. Ta không thể bước qua bên kia sông tìm Như Ý, càng không thể đi theo chủ nhân ta hành quân. Thế nhưng ta không hiểu vì sao mình vẫn ngồi đây ngày ngày nhìn nét mặt chăm chú của một kẻ đời đời không nhìn thấy mình. Vì sao ta lại không còn cảm thấy cô đơn khi ngắm nhìn thân ảnh bé nhỏ kia hì hụt thiêu vá? Như Ý cá tính rất… khó nói. Chủ nhân ta thi thoảng sẽ mang theo những bảo vật vô giá. Cũng như ngày hôm nay bên thắt lưng chủ nhân ta có một lá bùa được thiêu khắc tinh sảo, từng đường kim mủi chỉ đến tinh tế có thần. Ta thật không hiểu, tại sao khi nhìn thấy là bùa kia Như Ý lại vò nát lá bùa trên lớp vải sần mà mình dành ra hàng tháng trời thiêu may vất vả, không cho nó một lần được xuất hiện trước cái người mà người làm ra nó đã dùng tất cả tâm tư hướng đến? Chỉ là gương mặt bình thản nụ cười nhàn nhạt trên môi Như Ý làm ta không tin nỗi kẻ này ngày hôm sau lại khóc đến long trời lỡ đất. Như Ý ngồi bên kia bờ sông áp mặt vào túi khóc thê lương. Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Như Ý khóc. Sau đó ta không còn nhìn thấy Như Ý nữa. Cô ta thôi không còn tới bờ sông. Chủ nhân ta sau khi gặp Như Ý lại rời đi. Ta không hiểu vì sao, rõ ràng biết Như Ý không trở lại vậy mà ngày ngày vẫn ra đó chờ, chờ gì? Ta không biết. Chỉ là càng chờ lòng ta lại càng nặng trĩu thế nhưng ta vẫn chờ. Rồi đến một ngày Như Ý tặng cho chủ nhân của ta một lá bùa bình an. Ta ngẫn người. Đường may, chất liệu vải, họa tiếc, chỉ có hơn chứ không kém cái của chủ nhân ta. Thì ra Như Ý bấy lâu nay xin học việc ở một phường thiêu, ngày ngày, giờ giờ trong đó may vá thiêu thùa, học tập. Và đây là kết quả. Cả ta và chủ nhân ta điều không tin nỗi vào mắt mình. Còn Như Ý. Rõ ràng ngày hôm ấy ta nhìn thấy trên gương mặt lạnh nhạt kia có một mảng hồng nhạt. Ta lại ngẩn ngơ. Con người thay đổi nhanh quá. Vịt con xấu xí lúc trước nay đã hóa thiên nga. Bắt đầu ra dáng con gái. Nếu không vì nụ cười nhàn nhạt kia ta sẽ không tin người con gái trước mắt là Như Ý. Ngày đó chủ nhân ta nhìn Như Ý rất lâu. Rất lâu sau người mới lên tiếng: “ Như Ý, ta mua vải nàng thiêu cho ta một bức tranh được không? Bức tranh tên gia đình”. Ngày hôm ấy Như Ý cuối gầm mặt. Nhưng ta thấy bên mang tai cô đả đỏ lựng cả người tựa vào chủ nhân ta hai người ôm chặt lấy nhau. Cảnh tượng đó làm một kẻ ngu ngốc như ta còn cảm thấy ngọt ngào ấm áp. Cũng từ ngày đó ta nhìn thấy có một cô ngốc ngày ngày ngồi bên kia sông thiêu thùa. Khóe môi luôn vươn cao. Không còn là vẻ nhàn nhạt trước kia. Cô thật sự thiêu một bức tranh gia đình. Trên nền vải vàng cô tỉ mỉ thiêu nhân ảnh hai người, ngôi nhà, những đứa trẻ, hình ảnh cô ngồi thiêu, chủ nhân ta đứng múa kiếm. Hình ảnh trong tranh thiêu và ngoài đời y đúc nhau. Như đang thiêu dệt tương lai thật sự. Nhìn hai người như thế có ai tin rằng sẽ có ngày đôi trai gái ấy lại có thể chia xa…
Hồi 2 Chương 3: Cái Gọi Là Trời Phạt
Năm qua tháng lại. Chủ nhân của ta ngày một mạnh hơn. Sức mạnh của ngài vang danh khắp nơi. Cả yêu giới lẫn nhân giới. Với nhân giới chủ nhân của ta nỗi tiếng với trận và cung. Còn ở yêu giới chủ nhân của ta nỗi tiếng cũng bởi cung thuật. Càng lớn sức mạnh thanh tẩy của chủ nhân ta càng mạnh. Chỉ là ta biết. Dù lớn như thế nào trong mắt các đại yêu chỉ gói gọn ở hai chữ “nhân loại”. Thế nhưng đối với bọn tiểu yêu cóc ké bọn ta thì đó là một hiểm họa. Cũng vì thế những yêu quái cóc ké tứ phương họp lại với nhau tìm cách tiêu diệt người để rồi chết dưới cung của chủ nhân ta. Chủ nhân ta không nhìn thấy chúng ta nhưng người lại cảm nhận được những u tối chướng khí của bọn yêu quái chúng ta, nói cách khác nếu yêu quái bọn ta không có oán khí cũng như tà khí thì vĩnh viền an toàn. Vì với những kẻ như thế dù trước mặt người gào thét người cũng không mảy may cảm nhận được. Giống như ta chẳng hạn. Càng chết bọn ác yêu càng tụ tập. Không đánh lại chủ nhân ta lại quay sang kiếm chuyện với ta. Lần đầu tiên ta cảm nhận được thì ra trong mắt bọn ruồi bọ vo ve này ta quan trọng như thế. Đối với bọn tiểu yêu cóc nhái tới làm loạn sẽ bị bọn ta hăm dọa đuồi đi. Đối với các ác yêu mạnh bọn chúng sẽ mở đường máu cho ta thoát thân. Bọn chúng biết với tình trạng của ta hiện tại chỉ có thể chịu nỗi một cú đẩy nhỏ nhoi mà thôi.
Ta luôn cho rằng chủ nhân của ta là vô địch. Thế nhưng rồi ta mới biết thì ra con người nhỏ bé ngần nào. Chỉ một ngọn lửa cũng giết chết người. Bọn yêu ma tứ phương liên kết cùng con người phóng hỏa. Hỏa là con người đốt. Yêu quái bọn ta là người điều khiển gió. Chỉ một mục tiêu giết chết chủ nhân của ta. Ngày đó trong biển lửa. ta mang cái thân tàn của mình trùm lên chủ nhân rồi bất tỉnh. Tỉnh lại ta mới biết phủ đệ chủ nhân ta chỉ còn là một đống tro tàn. Mộc yêu ngàn năm mang cái mạng tàn ta về trước khi ta bị thiêu chết. Ta tự hỏi tại sao? Không ai trả lời. Hắn nói không muốn ta hóa kiếp. Hắn không nỡ để ta vì con người mà hóa kiếp. Sau này ta mới biết tại sao để diệt chủ nhân ta phải thiêu cả phủ đệ. Nguyên lai chủ nhân ta là nguời về sau sẽ làm nên nghiệp lớn nên trước khi thành đại sự sẽ được thần tiên che trở. Cũng vì thế người mới có hai vị thần canh của. Bởi vì thế yêu ma bọn ta khổng thể trực tiếp làm hại người. Cũng vì thế bọn chúng phải dùng ngọn lửa ma. Trái ý trời là tội chết. nhấ#t định sẽ bị trời phạt. Thế nhưng sinh là là yêu ma đã là bị trời phạt. Dù bọn ta có sống thế nào cũng sẽ không có kết cục tốt. Cũng như Ngưu Khanh, kẻ dẫn đầu cuộc chinh phạt từng gào lên thương thảm rằng “ Ông trời phạt thì sao. Không phạt thì sao. Cuộc đời của bọn ta còn có thể bi đát hơn nữa sao? Ta không sợ”. Vì cuộc sống mỗi ngày đã là địa ngục. Tất cả hình phạt mà con người cho là đau đớn khôn cùng lại là thứ bọn ta phải trải qua hằng ngày. Chỉ là. Nhọc công tính kế lại không có kết cục. Chủ nhân ta còn sống. Ý trời? Thế nhưng bọn chúng vẫn không bỏ cuộc. Đến tận cùng vì sao con trai độc nhất của một tướng quân đương thời lại phải lâm vào cảnh cùng đường không nơi nương tựa nhục nhả ăn bám gia đình vợ? Cũng là do Kim Xà trước đó đã xông vào tẩm cung của bệ hạ đêm đêm thổi gió bên tai người. Bệ hạ có một đóa hoa mà người vô cùng nâng niu trân trọng. Đóa hoa ấy là thân mẫu của chủ nhân ta. Tỷ tỷ trên danh phận của người. Kim Xà cố gieo trong đầu bệ hạ cái tư tưởng chủ nhân ta là con của kẻ thù, tình địch của người kẻ đã gây nợ máu nơi chiến trường liên lụy tới gia đình. Còn thân mẫu chủ nhân ta vì người bỏ mạng. Nếu không sinh ra người yếu ớt bệnh tật thì nàng ta đã còn trong cung không phải ra tận nơi xa xôi khỉ ho có gáy làm nơi nương thân, đã không chết thảm. Những lời hưu vượn ngày đêm làm lệch lạc tâm hồn một minh quân. Vì lẽ đó chủ nhân ta bị bỏ rơi. Mãi tới khi vị minh quân kia ngộ ra một chân lý rằng, chủ nhân ta chính là kỷ vật duy nhất mà người trong lòng người đễ lại thì chỉ còn có thể tìm được chủ nhân ta qua các những câu truyện truyền miệng.
Kết cục của ngưu đầu cùng kim xà cũng không mấy khá khẩm. Sau đó người chạy về ma quỷ môn để cầu cận bệ hạ của bọn ta, Ma vương bệ hạ, thế nhưng người không có đó. Tứ trụ Tát Không sắp sếp cho Kim Xà tạm thời nương nhờ trong động của đại tướng quân bọn ta, nguyên lai là một đại mãng xà cũng là Xà Vương hi vọng người sẽ nễ mặt là đồng loại mà cưu mang. Thế nhưng vận đời xui rủi khiến kim xà đem lòng yêu thương Xà Vương để rổi chết thảm dưới tay xà nữ. Nghe nói thể xác cùng linh hồn bị xé vụn thành từng mảnh. Còn xà vương mãi tới khi kim xà trở thành một hạt bụi cũng mảy may không hay biết đã từng có người nguyện trở thành bửa ăn của ngài cũng mãn nguyện mỉm cười. Tấm chân tình chưa kịp tỏ đã trở về cát bụi đó là cái giá mà kim xà phải nhận. Còn Ngưu Khanh thì thảm hơn. Hắn làm tạp dịch cho Tất Khuất. Qủy nữ chuyên thử thuốc của Hoàng Hậu bọn ta, nguyên lai là một con nhện độc. Dù không bị lôi ra làm thuốc thử độc nhưng ngày ngày hít khí độc khiến cho toàn thân suy nhược bị hơi độc hành hạ lâu ngày cuối cùng tự cào nát mặt mình đùng tay móc mắt rạch tim tự tận trước khi đợi được Ma Vương bệ hạ triệu kiến.
Còn ta. Ta mất đi chủ nhân của mình. Người cùng Như Ý ở cùng một chỗ. Con sông ngày nào chỉ còn mình ta trơ trọi. Ta không thể đến bên cạnh người cũng không thể biết được tin tức của người. Một ngày hai ngày ta chờ. Một tháng hai tháng ta đợi. Năm qua tháng lại ta đã không đông đếm nỗi mình đã chờ bao lâu. Kỳ thực năm tháng vô tận ta đã từng nếm trãi thế nhưng ta chưa bao giờ có cảm giác “thì ra thời gian còn có thể trôi chậm đến như vậy” như bây giờ.
Ta rất ngốc. Dù không còn có thể gặp lại chủ nhân nhưng ngày ngày ta vẫn ra bờ sông nghe ngóng tin tức của người. Cũng vì thế mói quan hệ giữa ta với quỷ gió, một trong bát quỷ, thân thiết hơn hẳn. Quỷ gió- Phong Quỳ là một quỷ nữ trong Bát Quỷ nhưng lại là một người rất dễ gần, người không có sức mạnh kinh thiên động địa như các bát quỷ khác nhưng địa vị lại không hề nhỏ cũng bỡi một nguyên do, người là gió, nơi nào gió có thể len lỗi vào người điều đến được, cũng vì thế, chân trời góc biển không ngóc ngách nào người chưa tới, không một bí mật nào người không biết, Phong Quỳ là quỷ nữ đưa tin lợi hại nhất của quỷ môn bọn ta. Cả bệ hạ cũng phải nễ mặt một phần. Vì sự nể mặt của bệ hạ chân trời góc bể không một ai dám làm gì Phong Quỳ. Hay chính họ sợ phật lòng Phong Quỳ sẽ khiến cho các bí mật của mình bại lộ? Nhưng Phong Quỳ lại như một đứa trẻ ngày ngày đi khắp nơi tám chuyện. Lâu lâu Phong Quỳ sẽ bay ngang chỗ bọn ta. Mỗi lần như vậy ta sẽ mặt dày bám theo thăm hỏi những tin tức của chủ nhân lẫn Như Ý và Hắc Nương Tử. Mỗi lần như thế ta sẽ mang cho nàng một ít bánh hạnh tự tay mình làm. Không ngờ Phong Quỳ lại rất thích vừa ăn vừa khóc vừa kể chuyện ta nghe. Tình cảm bọn ta được xây dựng từ đó. Phong quỳ rất thích ăn các món ăn ta nấu. Một ngày ta ngớ ngẩn nấu món ăn không hiểu nhân hình lẫn mùi vị. Thế nhưng Phong Quỳ ăn xong lại im lặng. Không nói cười như thường nghiêm túc hỏi ta ai chỉ ta cách làm. Ta ngớ ngẩn không biết. Ta dành nói thật cho Phong Quỳ biết ta chỉ làm trong vô thức. Và chính sự vô thức của ta khiến phong quỳ nỗi giận. Nàng ngay lập tức bỏ đi không bao giờ bén mảng đến chỗ bọn ta nữa. Bọn ruồi bọ vo ve không được nhìn mỹ nhân nói chuyện phím nữa nên rủa ta suốt nữa năm. Và vì thế thông tin của ta về chủ nhân ngừng lại khi người vào phủ đệ người khác.
Ta lại một lần nữa trở về con sông nhỏ ngồi chờ. Cuối cùng cũng chờ được chủ nhân của mình. Chỉ là. Ta không ngờ sau bao năm xa cách chủ nhân ta đã thay đổi. Xung quanh người bao phủ bởi một tầng oán khí. Đôi mắt, đôi mắt sáng hơn tất cả bảo thạch trên đời này đã mất đi ánh sáng. Mông lung không còn tiêu cự, linh hồn. Người thẩn thờ lê thân đi. Trên tay mang lỉnh khỉnh rất nhiều món đồ. Hơn nữa trong đó ta biết. Bức tranh gia đình. Túi vải thô chưa từng được xuất hiện. Lá bùa. Đến cả những thứ lặt vặt vẫn vơ như mảnh giấy nghệch ngoạt siêu vẹo những con chữ. Người đứng lặng người trước bờ sông bên kia. Ta sốt ruột đứng ở bờ sông bên này nhìn nước mắt vô định của người rơi xuống. Ta dường như thấy được có cái gì đó đáng vụn vỡ sụp đỗ. Ta bên này cố vươn đôi tay bé nhỏ hướng người muốn lau đi những giọt nước mắt kia. Thế nhưng đôi tay quá ngắn và yếu ớt không đủ sức phá được kết giới dày. Muốn cho người một cái ôm siết chặc nhưng chỉ có thể bất lực bên này. Ta không hiểu sao cũng bậc khóc. Chủ nhân ta cho ta cái cảm giác người đã mất hết tất cả những gì có thể có trên cuộc đời này. Oán khí trong người ngày một sâu đậm. Ta dau đớn nhìn người dần dần sa vào ma đạo nhưng lại vô vọng đứng bên này nhìn người quan trọng duy nhất trong cuộc đời mình đi sai hướng. Đôi mắt kia thoáng chóc nỗi nên tầng tầng sát khí. Người đập mạnh hộp xuống đất rồi tàn nhẫn đốt chúng. Đốt sạch tất cả những yêu thương đông đầy của hai người, đốt đi kỷ niệm ngây ngỗ của cả hai cũng như đốt đi trái tim nhân hậu cuối cùng của mình đề rồi động lại trong đám tro tàn là con tim khát máu ngập tràn sát khí. Nhìn những món đồ gắn liền với năm tháng của cả hai cũng như của chính ta bị vùi trong biển lửa nhưng chỉ có thể lặng im nhìn chúng. Gió thỗi tung những mãnh tro bay ngập trời như hiện thân của ám khí đang bao lấy chủ nhân ta. Ta có thể nhìn rõ ám khí đó. Nó đã trở nên rất rõ nét. Cũng nhờ gió thổi đến bên này sông một mảnh tro còn chút ít nguyên vẹn. Ta liều mạng chụp được. Khi nhìn thấy vật ta chụp được bất giác ta khóc to hơn. Đó là một góc của bức tranh gia đình. Những đường thiêu bị cháy xém không còn rõ hình thù, màu vàng đã bị nhuộm xám đen cũng như tương lai của cả hai đã từng vẽ đã méo mó không còn nhân hình.
Chủ nhân ta lại đi. Lần này người không về nữa. Thứ trở về là những câu truyện kể. Những gì người làm một càng lớn. Bọn yêu quái ta rắp tâm kéo người xuống đấy bùn không cho người có cơ hội quay đầu kia giờ đây có hối hận không vì nhờ chúng mà cuộc đời chủ nhân ta rẽ sang một hướng khác. Chỉ là hướng đi này lại khiến bọn yêu quái cóc ké bọn ta không còn đất chôn thân. Có lẽ đó là hình phạt mà ông trời ban cho bọn ta nhỉ.
Hồi 2 Chương 4: Dũng Khí Của Chờ Đợi
Chủ nhân ta vừa đi không lâu sau Như Ý lại chạy đến. Nàng bận trên người một bộ giá y đổ thẩm. Góc tay áo có một dòng chữ nhỏ nhoi siêu vẹo Như Ý- Nhất Trung. Con chữ này y hệt như lần đầu tiên Như Ý viết tên hai người. Chỉ là dòng chữ rất nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ có ta nhìn thấy. Nàng nắm chặt góc áo nơi hai con chữ kia hiện diện. Móng cứa vào tay khiến ta không biết màu đỏ ấy là màu của hỷ phục hay là màu máu. Như Ý nhìn bụi tro như điên dại lao vào. Chỉ là thứ Như Ý bắt được vĩnh viễn là tro tàn. Như ý vùng vẫy trong đám tro khiếm hỷ phục tự khi nào biến thành tang phục. Nàng khóc. Dường như hóa điên. Ta nương theo gió thổi mang góc thiêu kia ném qua bên này sông nhưng chỉ được nữa đường thì rơi xuống. Như Ý rất nhanh đã thấy được nó rồi liều mạng bơi lại. Sau khi nhìn thấy vậy trong tay mình Như Ý gần như sụp đổ. Giây phút ta tưởng Như Ý không gượng dậy được thì cô lại bật dậy. đôi mắt đầy quyết tâm tay siết chặc mảnh vải lao ra khỏi hồ nước. Sau đó men theo dấu chân ngựa của Hắc Nương Tử chạy theo rồi mất hút. Bóng dáng gầy gò nhỏ bé chạy vô vọng trong đêm. Một màu đỏ bị hoàng hôn nuốt chững.
Không lâu sau Như Ý lại xuất hiện bên bờ sông. Trên mặt nụ cười nhàn nhạt trở lại. Chỉ là đôi mắt sáng lấp lánh kia đã không còn. Nó đã không còn một tia sáng nào nữa. Toàn thân Như Ý phủ bởi chi chít lớp vải băng và chằng chịt vết thương. Năm ngón tay hết ba ngón bị bó trong lớp băng. Nàng nhẹ nhàng ngồi dưới tán cây cạnh bờ sông, bình thản lấy ra một tấm vải đen khó khăn lùa từng đường kim. Vẽ chật vật so với lần đầu học thiêu chỉ có hơn chứ không kém. Nàng dùng đôi tay ngay cả cử động cũng là một điều phi thường ấy chăm chỉ may vá. Chóc chóc lại nhìn về phía đường mà chủ nhân ta đã đi như lúc nhỏ người chóc chóc nhìn qua bên này sông ngóng chờ chủ nhân ta tới. Cứ như chưa có gì xảy ra. Cứ như giữa bọn họ chỉ là một cuộc tiểu biệt thường lệ. Chóc nữa thôi chủ nhân ta sẽ đến mang theo một ít bánh ngon tay dắt theo Hắc Nương Tử cười như trăm hoa đua nở. Rồi cả hai sẽ cùng nhau làm hàng loạt những chuyện rãnh rỗi hằng ngày. Sự bình thản của Như Ý đã như một lời khẳng định. Đời này chờ, kiếp này đợi. Hẹn ngày tương phùng.
Chờ đợi cũng cần rất nhiều dũng khí. Giây phút đó Như Ý đã trở thành người con gái mạnh mẽ nhất trên thế giới này.
Thỉnh thoảng sẽ có người tới bắt như ý về. Hôm sau Như Ý với thương tích đầy mình lại xuất hiện. Bình thản may áo thiêu thùa.
Ngày ngày một khung ảnh.
Chỉ là
Đó chính là bức thiêu cuối cùng của danh nữ Liễu Như Ý.
Sau đó Như Ý chỉ im lặng đứng cạnh bờ sông ngày này qua ngày nọ như điêu khắc.
Ta bên này ngày ngày nhìn rõ Như Ý nhưng lại không thể chạm vào người.
Ta bên này sông Như Ý bên kia sông như một bức tranh đối xứng.
Vào một ngày tuyết. Một thanh niên nhỏ gầy mang theo một cây dù. Người lặng lẽ đứng cạnh Như Ý dùng chiếc dù nhỏ che đi những bông tuyết trên trời không rơi xuống thân ảnh Như Ý. Hai người đứng rất lâu. Cuối cùng hắn run rẩy thốt nên hai chử “Xin lỗi”. Như Ý như cũ vẫn chỉ mỉm cười lạnh nhạt không nói câu nào. Hắn cuối người làm cây dù nghiên xuống tán dù to hắn lại cuối đầu nên ta không biết hắn đang có biểu tình như thế nào, Như Ý sẽ có biểu tình như thế nào. Ta đoán Như Ý vẫn sẽ cười nhàn nhàn như thế. Quá xa nên ta không nghe hai người nói gì. Chỉ biết cả hai đứng đó rất lâu, rất rất lâu.
Hôm sau như ý lại đến. Hôm nay cô mặt một chiếc áo hoa màu đỏ rực. Đầu tóc được cài bới tỷ mỹ. Cô lại đứng bên bờ sông nhìn sang bên này. Lần đầu ta nhìn rõ Như Ý khi trưởng thành. Thì ra một người con gái gầy gò nhợt nhạt yếu đuối lại có thể lột xác biến thành người khiến một tiểu yêu ngốc ngếch như ta cũng cảm nhận được rằng rất đẹp. Một màu đỏ trên nền đất trắng xóa nhưng lại khiến người ta thấy hài hòa không chói mắt chút nào. Có lẽ vì người mặt nó sỡ hữu một nụ cười nhàn nhạt.
cuối cùng như ý khẽ nói…
“Cám ơn ngươi không để ta chờ đợi một mình”.
Đó là những câu nói cuối cùng ta được nghe Như Ý nói.
Nàng tựa người lên tảng đá ngủ thiếp đi. Không tỉnh dậy nữa.
Tới khi người ta tìm được nàng cả cơ thể nàng đã chìm vào tầng tầng lớp tuyết.
Gương mặt trắng bệch không còn chút máu.
Duy nụ cười nhàn nhạt vẫn mãi động lại trên môi.
Như Ý không chết. Nhưng không tỉnh lại. Danh y khắp nơi điều không tìm ra cách.
Mộc yêu ngàn năm nói là Như Ý không muốn tỉnh lại. Dù là ngài cũng khổng thể giúp
Ngày hôm ấy con người truyền tai nhau Nhất Trung chết rồi.
Không lâu sau cả làng chìm trong một cơn dịch bệnh không có thuốc chữa. Nơi duy nhất có thể chữa chính là Âm Dương Cung, những dược sư, y sư giỏi nhất. Chỉ là ngôi làng này không hiểu sao còn được nhắc đến với tên “Ngôi Làng Bị Từ Bỏ” vì không hiểu Sao Âm Dương Cung dù bất cứ giá nào cũng không giúp ai là cư dân trong làng. Cả làng điều nằm chờ chết.
Con người nói rằng chủ nhân ta đã chết. Nhưng ta biết người còn sống. Vẫn còn sống. Đối với con người chủ nhân ta đã chết nhưng đối với yêu ma người không hề chết đi. Chỉ là chuyển sang một thể xác mới, một thân phận mới. Linh hồn người mãi mãi là của người. Ngày hôm nay ta soi mình dưới ao, nhìn dung nhan dần tụ thành theo nét bút của người. Ta đứng trên nơi cao nhất nhìn về một đoàn người phía xa. Ở đó có một nữ Âm Dương Cung xinh đẹp vận trên người bộ áo trắng xóa nhuộm một mảnh đỏ vì máu đang cố sức giúp một sản phụ lâm bồn. Một bé trai kháu khỉnh. Đứa trẻ hướng mắt nhìn ta và mỉm cười. Nữ Âm Dương Sư với cái trán lấm tấm mồ hôi cũng nhìn theo đứa trẻ ấy nhìn về ta.
Chủ nhân.
Cuối cùng người cũng nhìn thấy ta rồi.
Chủ nhân.
Mừng người trở về.
Như Ý và ta chờ người lâu lắm rồi.
“Đoàn người Âm Dương Cung đang tiến về phía làng của Như Ý. ”