Chương 10: Lá Thư, Mĩ Nhân Và Anh Hùng
Khi cô tỉnh dậy. Hắn đã đi mất. Ngôi nhà to rộng chỉ còn mình cô. Một sự trống rỗng dân lên. Tìm. Cô tìm. Hắn đâu mất. Một âm thanh. Một giọng nói. Một tiếng cười. Tất cả điều không có. Cô vùng chạy. Hắn đâu? Cô không biết. Một mình giữa căn nhà to, chắc chắn được dựng lên từ đôi tay bé nhỏ kỳ lạ của hắn. Cô từng lè lưỡi chê quá nhỏ. Vậy mà giờ đây sao to thế. Cô cứ tìm nhưng chẳng thấy gì. Gục ngã giữa sân. Cả người run rẫy. Hắn đâu. Cô ngồi đó. Rất lâu. Mãi tới khi một chiếc áo khoát hờ phủ qua vai. Hơi ấm từ từ lan tỏa. Cô ngước mặt lên nhìn. Hắn đứng đó. Tay cầm dù. Mỉm cười vô lại nhìn cô. Nhưng khẽ chớp mắt lại hóa thành Tiểu Hoa. Gương mặt đầy lo lắng nhìn cô
- Tiểu thư? Người không sao chứ? Bây giờ là giữa đông. Mặt mỏng như vậy không nên…
À. Cô chợt nhớ. Hắn đã đi. Hắn vĩnh viễn bước ra khỏi cuộc đời cô. Cô khẽ lau mắt đứng dậy. Đưa tay đón chiếc dù bạc từ tay Tiểu Hoa. Sốc lại chiếc áo khoát hững hờ. Xoay người. Cô gái yếu ớt tuyệt vọng ban nãy biến mất. Chỉ để lại Lưu Thi Thi, kỷ nữ bật nhất Mộng Liên Lâu. Nét cao quý toát ra từ đôi mắt. Nụ cười vạn vật điêu đứng. Từng bước đi, từng cữ chỉ dịu dàng nhưng lại là lưỡi dao cứa vào trái tim bao người. Là cô. Bước đi toát lên khí thế thanh cao. Đúng vậy. Là cô. Chính là cô trong mắt bao người. Là cô kể từ ngày ấy của một năm trước. Chính cô cũng là cô gái từng khóc hết nước mắt tìm hắn trong chính căn nhà này. Không tìm thấy hắn chỉ tìm thấy một phong thư bé nhỏ. Trong đó chi chít chữ nghĩa rống bay phượng múa. Cô nào biết chữ. Chạy nhanh đến nhà của thầy đồ. Cô nhớ ngày hôm ấy. Cô đã chạy. Cô dùng hết sức của cuộc đời để chạy. Không tìm được hắn cô chạy lên núi đề tìm. Cuối cùng cũng thấy hắn. Hắn cùng đoàn người của mình đang dọc theo con đường mòn duy nhất dẫn ra khỏi làng. Cô gọi tên hắn. Lạc cả giọng. Bất lực. Hắn quá xa để nghe tiếng cô. Cũng mang cây đàn koto ngày ngày cô cùng hắn kẻ đánh đàn người múa kiếm ở đây. Ngay chính sườn núi ngày ngày cô cùng hắn pha trà thưởng nguyệt. Ngày ngày cùng nhau làm thật nhiều, thật hiều chuyện nhàm chán. Nó vẫn luôn ở đây. Hắn làm cô cô một nơi bí mật để cất đàn. Để cô không phải ngày ngày vác đàn đi đi về về. Cô vội vàng gẫy lên vạn vạn diệu nhạc. Không hi vọng hắn có thể nghe thấy. Chỉ hi vọng ít nhất trước khi hắn đi cô có thể dùng tiếng đàn tiễn hắn một đoạn. Dường như hoa mắt. Cô thấy hắn. Hắn quay lại nhìn cô. Dường như cô hoa mắt. Cô lại nhìn thấy nụ cười của hắn. Nụ cười thật sự của hắn. Có lẽ là ảo giác. Cô nhìn thấy được rõ nét gương mặt của hắn. Cô cười. Hắn cũng cười. Nụ cười của hắn như sáng ngời nhất. rạng rỡ nhất. Hắn ra dấu cô cô tiếp tục gãy. Cô lại ngồi xuống gảy đàn. Hắn quay đầu tiến bước. Cô lại như thấy hắn mỉm cười. Còn mình cũng mỉm cười gảy đàn tiễn hắn. Đến khi thân ảnh hắn chỉ còn là một chấm nhỏ vô định. Và chấm nhỏ ấy nhòe đi vì nước mắt. Hắn cứ như thế rời đi. Bước ra khỏi cuộc đời cô. Cô vác đàn trở về nhà. Cô vốn nghĩ đã không còn hắn. Còn đàn làm gì? Đã không còn hắn đặt đàn ở đấy làm chi. Gảy ai nghe. Ai nghe mà gảy. Chỉ là cô không ngờ. Ngày sau. Ngày sau. Ngày sau nữa. Mình lại vô thức một mình vác đàn gảy khúc. Một mình ở nơi đã từng là thế giới của cả hai người.
Giữa đình. Tiểu Hoa hí hoáy mài mực. Liễu Nhi, Phi Nhi bên cạnh. Chăm chú ngồi nhìn, người nhẹ tay nâng quạt. Cô thẳng người viết bức thư thứ bao nhiêu cô không còn đếm nỗi nữa. Cô biết những bức thư của mình không hề đưa đến tay hắn, nhưng cô vẫn viết. Cứ như bị trúng tà ngày ngày ngồi viết. Giờ giờ ngồi viết. Viết cho kẻ đã không còn có thể hồi thư nữa. Những gì còn lại trong cô chỉ là những mãnh vỡ ký ức ít ỏi. Những báu vật vô giá duy nhất mà cô cố gắng không ngừng gìn giữ. Đã bao lần trong giấc mơ cô mơ gặp hắn. Hắn cứ nhìn cô mỉm cười. Dù cô có nói, mắng, khóc, hắn cũng chỉ nhìn cô mỉm cười. Đến cuối ngày. Hắn hướng mắt về phía mặt trời. Chỉ tay về phía ấy. Rồi tan biến theo từng tia nắng mai. Những mảnh vụn ký ức hòa cùng với những giấc mơ khiến cô không còn nhận ra đâu là mơ, đâu là thật. Đâu là hắn thật. Đâu là hư cấu. Thứ duy nhất còn lại chứng minh hắn từng tồn tại là căn nhà và bức thư đã hoe ố vì thời gian và nước mắt. Cô chỉ còn lại chúng. Tất cả, tất cả điều biến mất. Tiểu hổ, cây trâm hắn mua ngày hội rước đèn. Cái lắc hôm cô giả vờ sinh nhật. Bầu rượu cô lén trộm lúc hắn say ngủ. Tất cả. Tất cả bị bốn chữ “cơm áo gạo tiền” cuốn đi. Cô chẳng còn nhớ khi bán đi những thứ ấy cô nghĩ gì. Cô chỉ biết, lúc ấy nếu không bán thì ngày mai không thể đến. Cô nhớ mình phải cố gắng quay lưng không nghe tiếng kêu đứt quản của tiểu hổ. Cô nhớ những đêm lao như điên tìm kiếm những thứ mình từng bán để rồi gục ngã giữa màn đêm không lối thoát. Cô nhớ khi mình về là khi mẹ định treo cổ tự tận. Mẹ khóc. Mẹ nói không nỡ sống nhìn cô bán đi từng món vật của người mình yêu. Mẹ không nỡ nhìn cô nhẫn tâm bán lấy tiếng cười đến méo mó nhân ảnh. Mẹ muốn cô làm một người con gái bình thường, sống cuộc sống bình thường. Nhưng mẹ ơi. Có là gì cơ chứ. Vật dù có nâng niu, luyến tiếc đến bao nhiêu cũng là chết. Chỉ có người là sống. Chỉ cần mẹ còn bên cạnh. Dù là gì cô cũng sẽ cố gắng. Mẹ cũng hứa cùng cô cố gắng. Thế mà bà lại nỡ để cô một mình cố gắng. Cố gắng sống tiếp những ngày cô độc. Mẹ đi trong một ngày gió to. Rất to. Nhưng bà lại không mang cô đi cùng. Nếu không gạt mình rằng hắn còn đâu đó. Nếu không tự gạt mình hắn sẽ quay về. Cô tự hỏi. Mình còn động lực gì để sống. Còn động lực gì để vươn lên? Trong cô còn một câu yêu thương dang dỡ chưa kịp thốt lên. Trong cô còn một tình yêu chưa có một hồi kết. Hay tất cả chỉ là gạt mình sống tiếp? Cô không biết. Gió cứ lúa từng cơn lạnh lẽo. Khua cành lá đung đưa ca hát. Gấp lá thư vào phong bì, cho nó vào cái hộp nơi vạn vạn bức thư khác đang nằm ngổn ngan chồng chéo. Có thư hắn, thư cô. Chúng nằm cạnh nhau thật hạnh phúc. Những bức thư chứa đầy nét chữ ngay ngắn xinh đẹp của hắn cạnh những bức thư từ xiêu xẹo cong kênh tới ngây ngắn xinh đẹp. Chúng đã sum vầy cùng nhau trong ấy. Còn hắn và cô khi nào sẽ xum vầy? Không ai biết. Cô cũng không muốn biết. Giả vờ mà sống. Cô cố quên đi một sự thật. Hắn không còn gửi thư ình, điều mà hắn vẫn điều đặn làm sau khi rời khỏi cô. Tin tức về hắn chỉ dừng lại ở một cánh rừng không tên. Và cô. Ngay khi có thể ngay ngắn viết được một bức thư, thứ mà đêm đêm cô cố gắng học, thư viết xong nhưng lại không còn có thể gửi. Vì hắn cô học chữ. Từ nhờ thầy đồ đọc giùm thư cô giờ có thể ngày ngày mang thư hắn ra đọc. Nét chữ hắn như in sâu vào trong tâm trí cô. Cô còn nhớ những ngày tăm tối nhất của cuộc đời mình. Thư hắn đã an ủi cô ao nhiêu thì giờ đâu nó làm cô nặng lòng bấy nhiêu. Cô lại ngồi thẩn thờ trong đình như thường lệ. Ánh mắt xa xăm chốn nào. Gió thổi tung những chiếc lá lìa cành lượn lờ trong không trung.
Cuối xuấn. Cảnh vật đang chuyển mình. Không khí bắt đầu có dấu hiệu khô khóc. Cô mặt trên người chiếc áo đỏ rực. Tay thon dài gảy lên hỷ khúc. Không hiểu vì sao cô lại học hỷ khúc. Rồi không hiểu vì sao vào những ngày tỷ muội trong chốn hồng trần về nhà chồng luôn mời cô gảy ình trong ngày đại hôn. Nói là đại hôn chúng tôi nào có cái gọi là đại hôn. Chỉ đơn giản về làm lẻ. Trước khi nhan sắc tàn phai bị đưa vào một xó xỉnh nào đó trong nhà, ai cũng ra sức tranh thủ ình chút ưu ái cuối cùng. Chúng tôi biết. Luôn luôn biết. Chúng tôi dù được cưng sủng bao nhiêu nhưng vĩnh viễn vẫn không thể thoát ly số phận. Nhưng cuối đời được ra khỏi chốn phấn hoa là một mong ước của tất cả. Không phải ai cũng có được cái may mắn cồm cõi ấy. Tương lai là bi hay hỉ? Không ai biết. Nhưng vui được ngày nào thì cứ vui. Hôm nay Thúy Hạnh về nhà chồng. Chồng cô là thương nhân. Nay có lẽ là lần cuối chúng tôi gặp cô. Tất cả chúng tôi, những ai may mắn được dự lễ điều hết mình dâng khúc. Tấu lên nốt nhạc cuối cùng tiễn người bạn đã từng trải qua bao sống gió. Con đường phía trước là bi hay hạnh không ai biết. Hôm nay có rượu hôm nay say. Ngày mai có khóc cũng vui vì say được một lần. Trong ngày vui như hội ấy ta nghe được tin ngươi. Tên ngươi vang xa khắp núi đồi. Ai cũng nói uy danh ngươi như hổ như báo. Người phá tan được cổ thuật của miêu cương ra sao.. Ngươi ta nói năm đó ngươi vì giúp một đoàn y sứ mà đắc tội với cương hầu bị đày ra ngoài biên cương. Nhưng rồi ngươi lại lập được đại công. Rồi lại nói ngươi trở thành cung thủ có tốc độ nhanh nhất như thế nào. Và ngươi hi sinh như thế nào.…
Đúng.
Ngươi đã chết.
….
Ta mỉm cười khi nghe ngươi chết.
Hôm nay là ngày vui. Tân nương xứng đáng được nụ cười hơn là nước mắt.
Hôm nay là ngày vui.
Ta phải tấu một khúc nhạc đẹp để dệt lên một khởi đầu cho giai nhân.
Những tiếng than thở phải gói lại trong lòng. Mỉm cười chung vui.
Đúng.
Ta phải cười.
Cười thật tươi.
Ngươi xem ta đã cười đủ đẹp chưa?
Đủ hạnh phúc chưa?
…
“kỷ nữ về đêm không phải là chính mình. Khi ấy ta là con người mà khách hàng yêu cầu. cảm xúc cũng phải là cảm xúc của khách hàng. Đúng. Chúng ta chỉ là một nữa con người. ”
Tương truyền ngày hôm ấy trong khu rừng vang lên tiếng đàn bi thương nhất. Không ai biết nó phát ra từ đâu. Nhưng bi thương theo tiếng đàn lại như lan rộng khắp khu rừng. Người ta nói khu rừng đang khóc thương. Nhưng cho ai? Vì sao? Không ai biết. Chỉ biết sau đếm đó. Không ai nghe tiếng đàn ấy nữa. Tiếng đàn mà cứ khi bình minh ló dạng lại trỗi lên.
Ngoại Truyện : Bức Thư.
“ Thi Thi.
Ta chưa kể cho nàng nghe một điều. Nàng có biết tại sao ta lại luôn mang bên mình một cây sáo trong khi mình không thể thổi được. Ta đã từng tự hỏi tại sao mình thay vì học đàn, hát lại đi học binh pháp, đao kiếm. Điều này nói ra thật buồn cười với một nam nhi như ta. Nhưng đó lại là điều ta luôn trăn trở. Có lẽ nàng luôn biết ta yếu đuối cỡ nào. Đúng! Ta rất yếu ớt. Từ khi sinh ra đã yếu ớt. Nhưng ta lại muốn cùng cha cưỡi ngựa nơi chiến trường. Muốn cùng bạn bè vươn cung, múa quyền. Muốn được cha xoa đầu tự hào, trong những cuộc tán gẫu cùng bạn bè có thể vỗ ngực khoe khoang chiến tích của ta. Ta luôn muốn vậy. Dù cho không biết bao lần ta gục ngã trong sân tập. Nằm trong đống máu của mình thở dốc. Dù cho bàn tay vì dây cung cắt nát từng đầu móng tay. Dù cho phải nàm liệt giường sau những ngày tập luyện. Tất cả chỉ vì muốn một lần làm cha tự hào. Ta luôn cho như vậy là hay. Như vậy là tốt. Khi một đêm thuộc được cả một cuốn sách binh pháp dày. Ta đã cho là đúng khi mười ba tuổi đã có thể làm một cái bẫy bẫy được lợn rừng. Khi tất cả mọi người điều phải ngẩn đầu nhìn ta sau những đường cung của mình. Ta luôn tự hào vì nó. Cho đến đêm hôm ấy. Ta luôn tự dối lòng không nhớ lại. Ngày hôm đó vì sao cả gia đình bị thảm sát. Tất cả là vì ta. Đúng. Vạn vạn mũi tên tẩm lửa ấy không hề nhắm vào cha ta. Một tướng quân chinh chiến xa trường dũng mãnh, không phải nhắm vào mẹ ta, một phu nhân đầy bản lĩnh. Cũng chẳng phải nhắm vào vạn vạn nghĩa binh đẫm máu nơi chiến trường. Đúng vậy. Chúng nhắm vào ta. Ta luôn cố tình không nhận ra ngàn ngàn hận thù ấy nhắm về phía ta. Ta cố không nhớ lại thân ảnh cha vì che chở ta phải vung đao biết bao lần. Ta cố không nhớ lại hơi ấm từ đôi bàn tay mềm của mẹ nắm chặt tay ta. Mắt hướng thắng. Không một lần quay đầu mang ta bỏ chạy. Bỏ lại cha với trước sau đầy tên gắm chặt. Một tay nắm tay ta một tay cầm gương gạt tên chạy đi. Trong mắt ta là hình ảnh cha đầy tên. Toàn thân dần bị lửa to liếm sạch xa dần xa dần. Ngẩng đầu nhìn mẹ. Mắt đã phủ đầy nước đỏ ngầu. Đôi tay ngày ngày chỉ biết lùa kim sỏ chỉ nay lại cầm đao, kiếm gạt tên. Gương mặt dâng lên ngàn ngàn bi thương nhưng phải cắn chặt môi ngăn những tiếng nấc đứt quãng bậc ra khỏi miệng. Toàn thân đẵm máu. Của bà hay của địch? Chỉ một màu đỏ. Rồi bà đột ngột dừng lại xô ta. Dùng thân mình phủ lên ta. Đến khi ta mở mắt. Chỉ nhìn thấy nụ cười dịu dàng của bà phóng đại. Bà nhẹ hỏi ta có sao? Ta chỉ khẽ lắc đầu. Bà bỏ vào miệng ta một viên thuốc. Trước khi chìm vào giấc ngủ. Ta nhìn máu từ khóe miệng bà phung trào. Sau lưng bà là hàng trăm gương đao. Cấm chặc. Khi ta tỉnh dậy. Phủ trên mình là nắm tro tàn của mẹ. Không còn nhận ra ai. Tất cả bị lửa quét sạch chỉ còn một màu xám. Cả một thế giớ chỉ toàn màu xám. Lúc ấy trong ta chỉ có hận thù. Ta ngày đêm tìm người trả thù. Càng tìm càng tuyệt vọng. Mọi manh mối điều chỉ vào ta. Chính ta. Ta đành dối lòng không tin. Cứ thế sống. Ta luôn tự hỏi tại sao lại vì ta mà hại vạn vạn người như thế? Câu trả lời được giải đáp khi ta cùng đoàn lữ hành lang bạc. Ta thích lập trận. Những trận của ta luôn mang lại chiến thắng không ngờ. Ta luôn cho đó là điều đáng tự hào. Nhưng không. Đó là mạng người. Không phải là những quân cờ vô tri. Là xác người chất như núi chứ không là một đống lúc nhúc gỗ vụn chồng chéo nhau. Là những con sông nhuộm đỏ. Là mẹ khóc con. Là vợ khóc chồng chứ không phải những thứ vô tri ta vẽ ra. Một vạn người không phải một câu nói. Là vạn vạn mái nhà sụp đổ. Những binh lính nơi xa trường sinh mạng dù quý giá. Nhưng họ đã chuẩn bị sẳn ình cái chết bất ngờ. Nhưng trận của ta không chì chết những binh lính oai dũng ấy mà còn liên lụy đến mọi người xung quanh. Điều đó hiện lên khi ta đi lữ hành. Sau cuộc chiến. Tàn dư của trận thế của ta vẫn chưa tàn. Nó còn âm ỉ đâu đó. Rồi khi những dược sư, những tiều phu vô tình khởi động cơ quan họ lại bỏ mạng. Có đáng? Ta luôn tự hỏi. Tại sao ta lại cầm gương trong khi ta có thể đánh đàn? Tại sao ta lại vẽ trận trong khi ta có thể vẽ tranh? Sao ta không nghe lời mẹ học đàn, học sáo. Học quán xuyến gia đình cho bình yên kiếp này lại cứng đầu lôi vạn vạn người cùng chịu trận? Bản lĩnh đàn ông? Sỉ diện? Ta không biết. Khi đối mặt với con sông tẩm độc làm cả một làng lụi tàn, mà độc ấy là do ta luyện thì những thứ danh dự hão ấy chỉ là thoáng qua. Ta không trực tiếp làm, nhưng những gì ta tạo ra lại được lưu truyền như tâm pháp hại người. Ta nào muốn. Nếu ta không ra ngoài chiến trường với sức của cha ta cũng không đến nỗi chết. Mà dù có chết cũng anh dũng cho hết kiếp một tướng quân chứ không phải chết vô ích như vậy. Ban đầu ta chỉ muốn đi cho quên nỗi đau nhưng dần dần mục tiêu thay đổi. Ta muốn đi để xóa sạch tàn tích của mình. Ta muốn đốt sạch những phương pháp trận đồ đã vô tình lan truyền khắp nơi. Ta muốn tìm cách phá đi chính những pháp trận mình đã bày và rồi bất lực nhận ra bày trận khó, phá trận khó hơn cả.
Thật…
buồn cười.
Thi Thi. Khi nhìn nàng gồng mình cứu mẹ. Ta lúc ấy lại nhớ đến mình cũng từng gồng mình bảo vệ mẹ. Nhìn thấy nỗi bất lực của nàng ta thấy được hình ảnh của mình ngày đó. Ta nhìn nàng như nhìn thấy cái tương lai của một Vương Nhất Trung không biết đến binh pháp. Một Vương Nhất Trung không bao giờ tồn tại. Nàng như vẽ ra cho ta một viễn cảnh yên bình mà ta sẽ có. Bên cạnh nàng ta như sống lại những năm tháng bình yên của mình trước ngày đó. Ta tận đáy lòng cám ơn nàng.
Thi Thi. Nàng biết không. Nàng rất đẹp. Nhưng nàng lại không tin điều đó. Thi Thi. Con người sinh ra không ai là đẹp sẵn. Chỉ có những người biết cách làm ọi người tin rằng mình đẹp. Nếu tự thân nàng không tin nàng đẹp, liệu ai còn tin nàng? Thi thi. Hãy sống. Thật tốt. “sống” thật sự. Đừng chỉ tồn tại. Thi Thi? Ta có thể giao lại cho nàng một tương lai không thể nào có ở ta không? Có thể vì ta sống tốt không? Nụ cười của nàng không khuynh thành nhưng đủ sưởi ấm lòng người.
Cám ơn.
Vương Nhất Trung.”
Nè. Nếu như ngày hôm đó ta nói với ngươi rằng ta rất thích ngươi. Ngươi sẽ như thế nào? Nè! Nếu như ngày hôm đó ta nói ta sẽ đợi ngươi. Dù là trăm năm ngươi có tin không? Nè! Nếu ngày hôm ấy người đợi ngươi là thiên hạ đệ nhất phường thiêu Liễu Như Ý. Ngươi nhất định sẽ về chứ? Nếu người đợi ngươi là thiên hạ đệ nhất kỷ nữ ở Mộng Liên Lâu. Ngươi sẽ về chứ? Nếu.. nếu. Bao nhiêu chữ nếu để ngươi quay về? Chờ. Một ngày hai ngày. Đợi. Một tháng, hai tháng. Ngày ngày ta chờ ngươi. Ngươi sẽ về chứ? Đến khi nào ta mới được đàn cho ngươi múa kiếm? Đến khi nào ngươi mới có thề thổi sáo cho ta nghe? Ngày ngày. Ta vẫn gãy lên. Khúc nhạc nghiêm túc giang dỡ duy nhất ngươi để lại cho ta. Từng điệu, từng điệu được gảy lên trong trí nhớ ta. Từng nốt từng nốt một. Tới khi nào ngươi mới có thể thổi nốt điệu nhạc dang dỡ ấy.
Trăng lên. Ngày tàn. Ánh đèn rực rỡ. Vén màn lên. Người con gái vứt hết mọi tình cảm thường tình. Nương theo điệu đàn hiến khúc. Nụ cười vẫn nỡ trên môi. Diệu dàng đung đưa thân hình bé nhỏ mua tiếng cười của đàn ông. Để rồi khi mặt trời ló dạng. thân ảnh lẽ loi ấy lại đến vách núi. Mắt hướng về phía ai kia đi. Ngồi gảy một khúc nhạc không có hồi kết. Dù cho đôi tay có rướng máu. Dây dàn nhuộm một màu đỏ. Dù cho tiếng đàn hòa vào từng gốc gách khu rừng. Nhưng bóng dáng ai kia vẫn mãi xa vời.
Ngươi nói đúng. Không có ai là đẹp nhất. Chỉ có những người tự biết cách khiến người khác nghĩ rằng mình đẹp nhất thôi. Ta đã có thể trở thành người con gái đẹp nhất Mộng Liên Lâu. Ta đã có thể trở thành kỳ nữ đắt giá nhất Mộng Liên Lâu. Ở nơi nào ngươi có nghe tới ta. Lưu Thi Thi này không? Còn ta. Ngày ngày vẫn tìm kiếm tin tức của ngươi. Về đoàn lữ hành lặng lẽ âm trầm.
Hồi 2 Chương 1: Vô Diện
Ta là vô diện.
Ta không có nhân dạng của bản thân.
Từ đâu xuất hiện?
Tại sao xuất hiện?
Ta không biết.
Vật vờ tồn tại như một cái bóng mờ nhạt.
Yếu ớt lẽ loi.
Phải. Ta rất yếu ớt. Vì qúa yếu ớt mà sự tồn tại của ta rất mong manh. Như một đóa bồ công anh có thể tan thành từng mảng chỉ vì một cơn gió thoảng. Sống trong cái thế giới kẻ yếu là thức ăn cho kẻ mạnh này ta cảm thấy vô cùng khốn khổ. Ngày ngày ta phải chạy trốn. Ta chỉ đơn giản là một món tráng miệng rẽ tiền không ngừng chạy lung tung mà kẻ mạnh không thèm kẻ yếu chẳng cần. Ăn cũng chẳng bỏ nhét kẽ răng. Nhưng năm tháng của yêu quái quá dài. Dài đến nỗi tất cả mọi việc của chúng chỉ là giết thời gian. Và ức hiếp ta là công cụ cho chúng giết thời gian. Cũng vì thế ngày ngày chúng săn lùng ta như một con chó rẻ rúng đáng thương. Ném những cái nhìn khinh bỉ rồi cười sảng khoái dời đi.
Ta cứ như thế tồn tại.
Không chết.
Nhưng cũng chẳng sống.
Dần dần ta đã quen. Quen với việc ngày ngày phải chạy.
Một ngày ta vẫn đang chạy.
Sau lưng ta là một con yêu quái tương đối mạnh. Vì nó quá mạnh nên suốt quảng đường truy sát chỉ có nó và ta. Yêu quái bọn ta có nguyên tắc của chính mình. Và khi một kẻ mạnh truy lùng con mồi tất cả không ai có quyền xen vào. Xen vào đồng nghĩa với tranh giành. Đồng nghĩa với chết. Khác với kểu truy đuổi thông thường. Tên quái thai này mỗi lần bắt được ta là cấu xé linh hồn của ta rồi thả đi. Cách ra tay của hắn rất tàn bạo. Hắn muốn ta hồn phi phách tán. Đây không còn là trò tiêu khiển thường ngày nữa. Hắn chỉ muốn máu. Không phải để ăn nữa rồi. Hắn chỉ muốn nhìn ta chết dần từng chút một. Hắn muốn nhìn thấy con mồi yếu ớt bất lực vùng chạy. Hắn chỉ muốn nếm cái khoái cảm cấu xé con mồi, khoái cảm nhìn người khác đau đớn. Trong yêu quái có bọn nhàm chán lấy trêu đùa kẻ yếu làm trò vui như bọn thường làm với ta thường ngày, nhưng ta biết, trong chúng không ai muốn ta thật sự bị gì. Cũng có những kẻ yếu ớt nhu nhược như ta ngày ngày làm đối tượng cho chúng ức hiếp cũng như là thước ăn của những kẻ háu ăn. Cũng có kẻ khát máu bẩm sinh như hắn. Kẻ đang săn đuổi ta lúc này. Ta vốn nghĩ cuộc đời lang bạc đáng thương của ta đã hết. Ta đi rồi lũ ruồi bọ kia có buồn không? Có còn ai cùng chúng chơi trò đuổi bắt không? Hay đơn giản là chúng sẽ ngay lập tức theo ta trở về cát bụi. Đúng. Trở về với cát bụi. Yêu quái không có quyền tái sinh. Sinh mạng chỉ một đời một kiếp. Sau khi ra đi sẽ trở về với cát bụi. Ta tự cười. Chạy. Đơn giản là phản xạ. Ta không trốn được. Ta biết. Nhưng vẫn chạy. Như thể hiện cái tôi quật cường trong linh hồn yếu ớt của mình tới phút cuối. Ta biết, lúc này đây. Chỉ cần bị bắt thêm một lần nữa ta sẽ chết. Xa xa. Ta nhìn thấy bọn ruồi nhặng thường ngày. Chúng nhìn ta. Trong mắt thoáng một nét buồn rất nhạt, rất nhanh. Như chưa từng tồn tại. Ta phút chóc mỉm cười. Cảm thấy kỳ thật chết không hối tiếc.
Tới khi ta cách tử thần một cái nắm tay. Một mũi tên xé gió lướt qua ta. Ta ngoảnh đầu. con ác yêu kia bị mũi tên cấm thẳng vào tim. Và từ mũi tên một luồng khí tỏa ra. Nó nuốt chửng tất cả những chướng khí u uất. Con ác yêu kia tan dần tan dần thành cát bụi, một cơn gió nhẹ khẽ lướt. Hắn cùng những mãnh vụn của mình tan ra hòa cùng gió đi mất. mũi tên vô lực rơi xuống. Ta ngay người. Mũi tên của con người? ta nghe tiếng bước chân. Khẽ ngoảnh đầu. Trước mắt ta là một đứa trẻ con người. Từ trên người đó tản mát ra một khí chất khác thường. Người ta thường nói tên phản ánh trái tim của cung thủ. Vị cung thủ con người này trái tim thanh tĩnh như mặt nước trong sạch đến độ như một loại nước thánh thanh tẫy tất cả u uất trần tục. Chính nó phút chóc thanh tẩy một tên ác yêu. Con người lại có thể có cái khí chất mà ta vốn nghĩ chỉ có tiên nhân mới có kia sao? Phút chóc ta dại ra. Cả người chìm trong suy tư không còn nhớ đến việc bỏ chạy. Phút chóc ta quên mất với con người chì tồn tại một loại yêu quái. Loại yêu quái để con người tiêu diệt. Tới khi ta nhớ ra điều đó thì đứa trẻ kia đã đứng trước mặt ta. Trên tay cây cung vẫn nắm chặt. Một cái gì đó thanh thoát toát ra từ người. Đứa trẻ nhìn ta. Tay kia lục lọi bên túi. Ta thất kinh dùng ta che mắt. Một lúc sau ta nghe một tiếng cười nhạt. Ta tò mò khẽ hạ tay. Đứa trẻ ấy nhìn ta mỉm cười. Nụ cười ngọt ngào pha một chút ngây thơ của trẻ con, một chút chững chạt của người lính và một chút khí chất của tiên nhân, tay phải cầm cung tay trái cầm bút. Bút. Thứ người đó lấy ra là bút. Ta ngẫn người rồi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Một đôi mắt trong veo không một chút vẫn đục. Một đôi mắt đẹp hơn bất cứ bảo thạch nảo ta đã từng nhìn. Như bầu trời không gợn mây. Như lòng sông không gợn sóng. Đứa trẻ đứng dậy bước đí. Chỉ đề lại một câu “Tạm biệt”. Ta ngẫn ngơ. Nhìn mình dưới lòng sông ta bỗng bàng hoàn. Trên gương mặt vốn trắng xoá của ta có một nét bút. Một nét nganh bé nhỏ. Là miệng. hắn vẽ miệng cho ta. Không chỉ có miệng. Hắn họa cho ta một nhân hình. Lần đầu tiên trong cuộc đời tận cùng bi thương của mình ta bậc khóc. Nhưng trong lòng ngực có một cái gì đó rất ấm áp sinh soi. Lần đầu tiên ta có một cảm xúc khác ngoài sợ hãi, lạnh lẽo vào cô đơn. Cuối cùng ta cũng có nhân hình của chính mình. Đó là “cảm động”,”hạnh phúc” mà con người vẫn thường nói đúng không?
Trong thế giới yêu ma có vô vàng nguyên tắt. Tỷ như nếu người đánh thắng một yêu ma ngươi sẽ là chủ của nó. Cũng như nếu ngươi bắt được một miêu nhân và đặt tên cho nó ngươi là chủ của nó. Cũng như ngươi điểm nhân hình cho vô diện ngươi sẽ là chủ nhân của nó. Đúng vậy. Vô diện vô dụng là ta cuối cùng cũng có một người chủ nhân đích thực. Hắn là một con người. Tối đó bọn ruồi nhặng bâu lấy ta ngắm nhìn, chiêm ngưỡng nhân diện mới của ta. Lần đầu tiên ta được vây quanh không phải vì bị bắt nạt.
Ta có chủ nhân của mình. Chủ nhân ta là con người. Nô tài phải theo hầu chủ nhân mọi nơi. Đó là những gì ta mới biết được. Sau một ngày dài mệt mõi ta đã tìm được tung tích của chủ nhân mình. Hắn họ Vương, tên Nhất Trung. Con một nhà danh giá ở làng Độc Mộc. Nhà là một Phủ lớn gần Núi Thanh Xa cách nơi ta sống một con sông. Chủ nhân ta ngày nào cũng lên núi Thanh Xa Luyện Cung Luyện Kiếm. Cung pháp người giỏi Kiếm pháp còn hơn một phần. Nếu Cung Pháp của chủ nhân ta dùng để trừ yêu thì Kiếm pháp người dùng để Diệt nhân. Bên cạnh người là một con Hắc Mã. Nhưng Không hẳn là một con ngựa bình thường mà Linh tính của nó rất cao. Nó luôn nhìn thấy ta. Nhưng chủ nhân lại không?
Con người thường nói đến một thứ mơ hồ gọi là “duyên phận”. Ngày hôm đó duyên phận như thế nào mà người có thể thấy ta, điểm mặt cho ta. Nhưng giờ đây. Dù ta ngay cạnh bên. Dù ta đang đối mặt người cũng không nhìn thấy ta. Dù cho ta có luôn mồm luôn miệng lãi nhãi người cũng không nghe được dù là rất khẽ những thanh âm của ta. Như thể cuộc đời ta cho và chủ nhân mình một lần duy nhất nhìn nhau. Ta chỉ có thể nhìn người lúc này. Trước kia ta từng một lần theo người hồi phủ. Hai vị thẫn giử cửa thấy ta sát khí bủa lên đuổi đánh ta suýt chết. Mà chủ nhân của ta lại không thấy ta nên không nói đỡ ta một tiếng. nếu người nói đỡ cho ta ta không những không bị đánh mà còn có thể vào nhà nữa cơ. Tối đó ta vỉ tủi thân mà ôm mặt khóc một đêm. Sau khi khóc xong lại lê lết ra bãi tập chờ chủ nhân. Ngày hôm đó ta khóc lóc lải nhãi một ngày nhưng chủ nhân của ta không nghe thấy. Người vẫn điềm nhiên vươn cung bạc kiếm. Điềm nhiên mỉm cười. Niềm an ủi duy nhất của ta là hắc mã lâu lâu ngước lên nhìn ta. Có khi nó sẽ đưa chân lên chạm vào ta. Có khi nó cố tình nằm kế ta dựa cái thân nặng chịt lên ta. Thế nhưng ta lại vô cùng cô cùng hạnh phúc. Lâu lâu chủ nhân sẽ cười nhạo nó làm trò rùi gì. Nhưng nó vẫn khình thường liếc chủ nhân ta mà bơ mặt không thèm nhìn. Ta bật cười cái loại chủ tớ nhà ấy. Thế nhưng ta rất hạnh phúc. Thật rất hạnh phúc.