80s toys - Atari. I still have
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen teen - Ánh sáng của đêm trang 3
Chương 7: hắn là kẻ kỳ lạ

Hắn là một con người kỳ lạ. Cô vốn biết. Ở chung với hắn sự kỳ lạ trong hắn càng hiện lên rõ nét hơn. Như giờ đây. Đang nói chuyện với cô một cách hào hứng về việc chó và mèo con nào lông nhiều hơn. Khi cô đang chìm đắm trong thế giới lý luận của một miền nào đó xa vời. Thứ kéo cô về thực tại chính là tiếng tên bay xé gió. Mũi tên vô tình lướt qua má, có khi lao vút lên ngọn cây, khi cắm phập xuống lòng sông khi chu du giữa không trung. Và đó là mũi tên của hắn. Hắn hay vươn cung bắn bừa. Nhưng gương mặt hắn lúc nào cũng vô cùng vô cùng thỏa mãn. Lúc nào cũng vậy. Khi cô không phòng bị nhất hắn giáng một đòn mạnh mẽ vào trái tim vốn dĩ dóng băng của cô. Từng chút từng chút một gọt dũa nó theo ý thích. Lúc này cũng vậy hắn đứng đó. Mỉm cười với cô. Một sự thanh khiết khó hiểu tỏa ra từ hắn. Nếu dùng một từ để diễn tả hắn lúc này. Cô sẽ dùng chữ tịnh. Tịnh như mặt nước không chút gợn sóng. Như một tấm gương trong vắt phản chiếu bất cứ thứ gì nó soi đến. Tư thế giương cung của hắn… rất đẹp. Đẹp nhất mà cô có thể nhìn thấy. Hắn liệu có là con người? Hắn là một con quỷ. Một con quỷ nhỏ đáng sợ mê hoặc người khác. Không vì sắc đẹp mà vì khí chất tỏa ra trong hắn. Khó nắm bắt. Chỉ là. Giây phút tỉnh của hắn chỉ vài giây rồi hắn lại quay về bản chất vô lại của mình bàn tiếp về lông lá. Thật… sát phong cảnh. Mà có lẽ do ảo giác hay ma thuật. Mỗi lần hắn giương cung là cô cảm thấy thanh thản đi rất nhiều. Như thể trong không khí có cái gì đó đen tối bị cuốn đi mất. Đúng vậy. Bị mũi tên của hắn cuốn đi và mất hút. Nhưng dù thế nào đi nữa hành động bắn tên lung tung của hắn chỉ dùng một từ để hình dung. Bệnh.
Thỉnh thoảng huyện lệnh đại nhân có thân chinh tới liều mời hắn vào phủ. Và lần nào hắn cũng mang theo cô đi cùng. Chỉ là hai người họ nói cái gì thì cô không thể nào hiểu nỗi. Và khi cùng hắn đến đây cô mới hiều cái khoản cách mà bọn người kia nói là gì. Con gái của huyện lệnh có tư tình với hắn. Cô có thể thấy rất rõ. Điều là con gái mà. Nhưng hắn lại đối xử với cô ta và cả huyện lệnh bằng thái độ mà hắn đối xử với Hải Đại Phu. Cao cao xa vời. Lạnh nhạt vô vị. Hắn bắt cô phải ở yên nơi mà huyện lệnh chuẩn bị cho hắn. Còn hắn khi thì lung tung khắp nơi. Khi thì về cạnh cô. Nhưng không nói chuyện với cô mà chuyện tâm vẽ rồng rắn của mình. Dù rất chán nhưng cô ý thức được sự nghiêm túc của hắn nên không quấy rầy. Những lúc như vậy cô đành vát đàn ra ngoài đình hóng mát. Tiếng đàn ngân vang khắp vườn. Đánh thức những trái tim non nớt của biết bao biết bao chàng trai trẻ vô tình nghe phải. Nó bảo họ. Này dậy đi. Đến lúc học cách yêu rồi. Đúng vậy. Gương mặt luôn thoáng chút buồn. Thân ảnh gầy gò. Đôi vây gầy yếu ớt. Tà áo trắng phiêu bay. Lại còn tiếng đàn réo rắc u thương. Chính cô khơi gợi lên bản năng của những anh hùng. Chính cô cho họ cảm giác mong manh dễ vỡ cần được ủ ấp che chở. Dĩ nhiên đó không phải là chuyện cô mong muốn. Nhưng tần số ruồi bọ ông bướm cứ vì thế lượn lờ quanh đình hóng mát của huyện lệnh ngày một nhiều. Tất cả chỉ vì nể hắn mà không dám tiếng thêm bước nào. Đã quá quen đền những ánh mắt đầy dục vọng hướng về mình nên cô cũng vô tình không để ý đến. Và chính sự thờ ơ lạnh lùng đáp trả của cô trước những thịnh tình ẩn hiện ấy càng làm khao khát có cô của họ mãnh liệt. Chỉ duy có con trai huyện lệnh là đủ gan để đến ve vãng công khai. Và chỉ có cô có đủ gan tán con trai huyện lệnh. Và chỉ có cô dám súc phạm con trai huyện mà không bị để bụng. Càng làm cho hắn càng thêm vô lại tiếp cận. Xét về vô lại của con trai huyện lệnh sao bằng hắn. Nhưng sao cô không ghét hắn vô lại với mình. Cũng vì vậy cô không thèm ra đình nữa mà gẫy đàn trong phòng. Trước đây cô sợ làm phiền hắn mới không dám ở đây làm ồn. Nhưng dường hắn không để tâm. Chỉ chốc chốc ngước lên nhìn cô mỉm cười khen hay. Lắm lúc hắn ngước lên bông đùa vài câu với cô rồi lại trầm luân. Chỉ vì một vài câu của hắn lại khiến cô vui điên người. Cũng vì vậy cô càng đàn nhiều hơn. Càng đàn càng hay. Càng điên đảo. Trong dãy phòng phía tây. Tiếng đàn huyền hoặc mê li không ngừng ngân vang. Còn hắn. Mãi vê sau. Lâu. Rất rất lâu cô mới hiểu hắn đang làm gì lúc này. Hắn đang bày trận. Bày trận gì? Vì sao bày trận. Mãi mãi về sau cô vẫn không biết. Và cũng chẳng ai nói cô biết. Cũng bởi lẽ. Không ai trên cỗi đời này hiểu nỗi chuyện hắn đang làm. Mà đời cũng lắm chuyện buồn cười. Hắn bày trận lung tung. Vẽ vời vớ vẫn lên tường, nhà các cái. Bắn tên loạn xạ. Ấy vậy mà huyện lệnh lại cuối đầu cảm tạ như hắn là ân nhân cứu sống mười tám đời tổ tiên nhà ông ta vậy. Và mỗi lần như vậy họ liền cho hắn tiền. Nhiều. Nhiều đến nỗi nếu ngồi đếm thì sẽ mỏi tay mà chết mất.
Hắn rất kỳ lạ. Tất cả chổ tiền hắn kiếm được điều một mạch mang đến chỗ Hải Đại Phu. Hải Đại Phu ban đầu vừa ghét vừa sợ hắn. Nhưng hắn chưa bao giờ dùng uy mình ép uổng ông cái gì. Hắn trả tiền đầy đủ. Thỉnh thoảng mua một hai món cho hải phu nhân và nhị vị công tử. Chỉ là kiến thức của hắn quá nhiều nên không thể ăn thêm của hắn một xu tiền nào cả khiến một gã tham lam như Hải Đại Phu vô cùng căm tức nhưng chẳng nói thêm được gì. Lại càng không làm gì được hắn. Chưa nói với chuyện hắn là bồ tát sống của huyện lệnh thì những lý luận của hắn cũng đủ lão không thể bắt bẻ gì được.
Hắn thật lạ. Hắn luôn mua cho cô cái này cái kia. Còn mình. Ngoài rượu hắn chẳng mua cái gì. Cô thì không có khả năng mua cho hắn cái gì. Cái áo sờn vai. Tay bung chỉ. Giày mòn, vải rách. Dù không giỏi thiêu thùa may vá, nữ công gia chánh. Kỷ nữ mà. Học cái đó làm gì? Ấy vậy mà cô vẫn chong đèn lùa từng đường kim mũi chỉ cho hắn. Càng lùa càng đau lòng rơi lệ. Càng may áo cho hắn cô càng xót xa. Từng đường kim mủi chỉ trong áo hắn đẹp một cách lạ lùng. Đó là đường kim của vợ hắn. Thiên hạ đệ nhất phường thiêu Liễu Như Ý. Nếu đặt đường may vụng về của cô bên cạnh đường chỉ thẳng tấp ngay ngắn của vợ hắn chỉ càng làm cho cô thêm mặc cảm đau đớn. Nhưng cô vẫn may. Buồn cười thật. Đến khi không chịu nỗi nữa cô dùng kéo cắt đứt tất cả đường kim mũi chỉ của thiên hạ đệ nhất phường thiêu kia đi. Ấu trỉ. Nhưng cô lại làm. Buồn cười thật.
Ngoài việc ngày ngày mài thuốc ẹ, nấu cơm cho hắn. Cô còn giặc áo cho hắn nữa. Ăn cơm cùng hắn. Cùng hắn tán gẫu về công việc của mình trong một ngày. Trong cô bỗng có cảm giác về một gia đình trọn vẹn. Hắn và cô. Một hạnh phúc nhỏ nhoi len lói trong cô. “Mẹ. Hạnh phúc của một cô gái bình thường là đây đúng không? Con rất hạnh phúc lúc này”. Cô luôn nghĩ như vậy trong đầu. Chỉ là khi nhớ lại việc hắn cũng có một “hạnh phúc nhỏ nhoi” nữa đang chờ hắn ở nhà. Lòng cô lại siết chặc lại. Khó thở. Đáng ghét. Không dưới một lần cô nguyền rủa người con gái mang tên Liễu Như Ý kia. Không dưới một lần cô thầm cầu nguyện cho cô ta chưa từng tồn tại. Là ghen ư? Cô? Kỷ nữ? Buồn nôn thật. Nhưng cô lại vậy. Thật nực cười
Hắn luôn cười. Cười rất nhiều. Nhưng nụ cười của hắn cho cô cảm giác không thật. Càng ở lâu với hắn cô càng nhận thấy, nụ cười của hắn giả tạo dường nào. Cô không hiểu sao hắn lại cười đến giả tạo như vậy. Cái nụ cười mà nhiều khi nhìn kỹ. Đôi mắt hắn không hề cười. Tận sau trong đáy mắt hắn là nội nỗi buồn vô biên. Ấy vậy mà môi lại cười đến vô lại. Thật lạ. Và hắn như vậy lại càm làm cô thấy đau hơn tất cả. Hắn đang vui có thể lập tức buồn. Chỉ là. Hắn chôn nỗi buồn của mình quá sâu. Chỉ khi còn lại một mình hắn mới tháo cái nụ cười ấy xuống. Một sự cô độc dày đặc bao trùm hắn. Và nỗi cô đơn đó làm cô không thể tiến vào. Chỉ âm thầm rơi lệ đứng nhìn hắn như vậy ở những gốc khuất xa vời. Hắn muốn giấu. Muốn giấu bước chân thê lương trong nắng chiều tà. Muốn giấu cô độc đến đau thắt. Hắn muốn giấu. Đôi mắt tuyệt vọng mỗi khi tiếng ru hời ngọt ngào của người mẹ vang lên từ những ngôi nhà siêu vẹo chập chờn trong núi. Đôi mắt trống rỗng vô hồn khi nhìn từng cặp nhân tình bên nhau đắm đuối. Vì hắn muốn giấu nên cô cũng vờ như không thấy. Vì nếu thấy. Cô sẽ mất hắn. Cô chỉ không hiểu hắn lấy đâu ra sức mạnh để cười trông khi hắn lại đau đớn đến vậy? Cô sợ. Nếu cô cố phá những vết ngăn hắn tạo dựng. Hắn sẽ sụp đỗ. Điều duy nhất cô có thể làm là ôm hắn chặc hơn khi ngủ. Cười nhiều hơn khi hắn cười. Cạnh hắn nhiều hơn khi hắn cô độc. Chỉ vậy. Dù cô cũng không ngừng nhỏ máu khi cạnh hắn. Lúc này cũng vậy. Khi hắn biết cô tháo hết đường chỉ trên cái áo mỏng dường như không thể dùng được nữa. Hắn cười. Xoa đầu cô rồi cười cám ơn. Một lời cám ơn chân thật đến kỳ lạ. Tối đó. Khi cô tỉnh giấc lúc nữa đêm. Trong mắt cô là đôi mắt vô hồn của hắn đang nhìn vào những đường may không còn chỉ. Chỉ là những lỗ hổng, vết hằn hững hờ. Cạnh bên là mảnh vải màu vàng hắn luôn buộc lên cây cung của mình. Nó cũng được cô giặc sạch sẽ. Hắn ngồi đó hàng giờ. Nhưng “hắn” thật sự đang ở đâu?. Và cô cùng nằm xoay người ngược lại. Hàng giờ rơi lệ. Ra yêu là vậy. Đau thật.
Hắn hay ngẩn người. Khi ra chợ bắt gặp một cây trâm màu tím. Hắn ngẫn người. Khi hái thuốc hắn thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ. Khi nhìn thấy cô đang mài thuốc. Hắn lặng người. Nhưng không phải vì cô. Cô biết. Từ nhỏ cô phải học cách phán đoán tâm tình đàn ông. Cô biết tất cả sự ngẩn ngơ đó điều không dành cho cô. Tất cả, tất cả điều dành cho cô ta. Liễu Như Ý. Cô tức tối. Nhưng đành cam chịu.
Hôm nay ngoài chợ vô cùng nhộn nhịp. Người người bu lại đông lắm. Năng động như cô và hắn dễ gì bỏ qua. Chen lấn vào dòng người náo nhiệt đó. Và. Giây phút cô nhìn được cái gì ở bên trong. Sự tôn nghiêm, tự tin của cô bị đánh sập một cách thảm thương. Ở trung tâm của đám đông là một bộ y phục cực lộng lẫy. Từng đường kim mũi chỉ tinh xảo. Một mãnh hổ với đôi mắt có thần vô cùng tinh xảo. Đó không phải thêu. Đó là một con hổ cực uy vũ. Nó như sống. Đôi mắt của nó như đang mục kích con mồi. Cả người toát lên cái khí thế bức người. Đang khom mình dưới bụi tre xanh mướt. Cái anh khí ấy rất giống, rất rất giống cái khí thế của hắn khi giương cung bạc kiếm. Đúng. Rất giống hắn. Và kích cỡ y phục cũng rất hợp với hắn. Đúng. Đó là bộ y phục do chính thiên hạ đệ nhất phường thiêu Liễu Như Ý. Cô ta thiêu cho người chồng của mình đang chinh chiến nơi biên thùy. Chính chiếc áo này cũng có một giai thoại kỳ lạ. Không hiểu tại sao. Cứ mỗi lần tới bất cứ một thôn làng nào. Cô ta cũng buộc người bảo tiêu phải treo chiếc áo này lên. Ít nhất một ngày. Dụng ý của cô ta là gì? Cô không biết. Nhưng nếu cô ta muốn thị uy với các cô gái đang tơ tưởng với chồng mình thì cô ta đã thành công. Niềm kiêu hãnh của ai đó đã bị cô ta đánh một cách tả tơi. “Hay lắm. Như Ý. Tôi thua cô. Từ tận đáy lòng tôi thua cô rồi.” Thật sự thua rồi. Khó khăn lắm mới nén cảm súc lại. Cô gượng cười nhìn sang người đàn ông đang chết lặng vì sung sướng bên cạnh mình. Những lời đanh thép chất chứa dày đặc ai oán của cô nén ở đầu lưỡi chưa kịp bung ra đã nghẹn ở cuốn họng.
Đúng.
Nghẹn ở cuốn họng.
Hắn cười…
Nhưng lại là nụ cười giả tạo nhất của hắn mà cô thấy. Đôi mắt hắn sâu thẩm, sâu thâm thẩm. Không thể nào nhìn thấy đáy. Vụn vỡ. Cô nghe âm thanh của một cái gì đó vô hình đang tan tành thành từng mãnh. Không phải từ cô. Mà từ hắn. Nỗi đau từ một nụ cười. Thật sợ. Thật lạnh. Tại sao? Người nên đau là ta. Sao ngươi lại cười thê lương hơn cả ta. Tại sao? Hắn bậc lên tiếng cười. Khô khóc. Lạnh lẽo. Tiếng cười kỳ dị. Hắn khuỵu người cười to. Rất to. Nhưng tiếng cười lại mang âm thanh vụn vỡ. Hắn cười như một tên điên. Hắn điên rồi. Không phải vì sung sướng. Vì đau đớn? Tại sao ngươi lại đau đớn đến thế? Tại sao?
[…]
Chương 8: Như Ý



Hôm đó hắn uống rất nhiều. Vỏ chai cứ liên tục phi thẳng xuống thác một cách không thương tiếc. Lần thứ bao nhiêu cô thầm cầu chúc ấy con cá gần đó không bị luyên lụy, nếu có cô cũng không khướt từ bỏ bụng đâu. Cô rất biết tận dụng mà. Hắn say lúy túy. Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy hắn như vậy. Hắn mất trí như vậy cũng là khi cô gặp hắn lần đầu. Tại sao? Cô thật không hiểu. Tửu lượng của hắn rất khá. Cô không ít lần nhìn thấy hắn cùng với những người trong đoàn say lúy túy. Nhưng là hắn chuốt cho họ say. Có thể nói. Trong đoàn tửu lượng hắn cao nhất. Những lần như thế hắn luôn hướng mắt phía cô tỏ vẻ đắc thắng còn mình thì đạp lên “thi thể” những bại tướng cười sảng khoái. Một gả với tửu lượng cao như vậy mà có thể uống thành ra như thế này cũng chứng tỏ hắn uống nhiều đến nhường nào. Nhưng cô không thể nói gì được. Đành im lặng ngồi cạnh hắn. Tới khi một tia lý trí cuối cùng của mình mất hẳn. Hẳn quay người nói chuyện với cô.
- Nàng có muốn nghe câu chuyện về cuộc đời ta?
Cô khẽ gật đầu tỏ vẻ tán thành. Không biết say như hắn có thấy. Nhưng hằn cũng bắt đầu kể. Vì men say mà cách nói chuyện của hắn rời rạc cả lên. Không đâu ra đâu. Lúc gà lúc vịt. Nhưng kỳ này cô chăm chú lắng nghe. Nghe rất kỹ. Sau khi sắp xếp lại câu chuyện cô có thể tóm lại cuộc đời hắn. Hắn là con của một tướng quân. Cũng vì lẽ đó trong hắn toát lên một khí thế vương giả hiếm có. Chỉ là. Khi hắn mười lăm. Cả phủ của hắn chìm trong biển lửa. Doanh trại, phủ huyện. Tất cả chỉ còn một nắm tro tàn. Hơn trăm người lớn nhỏ và hàng vạn quân vừa hân hoan ca khúc khải hoàn trở về. Không ai biết từ đâu và tại sao ngọn lửa ấy bốc lên. Họ chỉ biết dù có rưới biết bao nhiêu nước ngọn lửa ấy cũng không tắt. Ngọn lửa như có ma lực nuốt chững tất cả những gì bên trong nó. Trừ hắn. Khi hắn tỉnh dậy thì xung quanh hắn chỉ là những nắm xương vụn. Trong một đêm hắn mất đi tất cả. Tất cả. Nụ cười của mẹ. Sự nghiêm nghị của cha. Vòng tay nồng ấm của các chiến hữu. Chỉ còn lại những bụi tàn. Như Ý là cô dâu nuôi từ nhỏ của hắn. Nhả nàng ta cách hắn một khu rừng. Và nàng ta cũng là những gì còn lại của hắn. Vốn ốm yếu từ nhỏ. Hắn khó lòng làm được một cái gì ra hồn. Sau những tháng ngày ăn bám mệt mõi. Cuối cùng thì hắn cũng có một công việc. Hắn làm gia sư ột cẬu ấm giàu có bậc nhất của huyện. Thể chất của cậu nhóc ấy cũng như hắn. Rất yếu ớt. Nhưng vì hắn yếu ớt mà có thể cưỡi ngựa, bắn cung. Vương gươm, bạc kiếm. Chính vì lẽ đó hắn được chọn trong số vạn vạn người tới xin việc. Và cũng từ đó hắn rời nhà cô dâu nhỏ của mình vào sống trong phủ huyện. Không lâu sau cậu chủ nhỏ ấy đã có thể tham gia vào một cuộc thi cưởi ngựa và hoàn tất chặn đường đua của mình. Kết quả không có gì đáng nói nhưng với một kẻ ốm yếu như cậu chủ hắn thì đó là một sự hạnh phúc vô biên. Cũng vì thế địa vị của hắn trong gia tộc càng ngày càng lớn. Dần dần hắn được những đặc cách mà một tên hầu không nên có. Hắn không những dạy cậu chủ cung kiếm, hắn còn dạy cậu ăn học. Dạy cậu cách cư xử của một tướng lĩnh. Thứ mà khi hắn còn nằm nôi đã phải học. Cũng vỉ lẽ đó.. Một công tử bột sống nay chết mai biến mất. Chỉ còn một công tử tài sắc vẹn toàn. Tài cao hiểu rộng. Từng bước đi tỏa ra khí phách vương chủ. Trong mắt hắn. Đó là cậu chủ, là bạn và là em trai bé nhỏ của mình. Và dĩ nhiên cậu ta cũng nghĩ vậy. Nhưng dù hắn được trân trọng bao nhiêu, trọng dụng dao nhiêu thì một sự thật không thể thay đổi chính là hắn chỉ là một tên người ở. Buồn cười là hắn cảm thấy không có vấn đề gì và hài lòng với những gì hắn có. Hắn mang cả thế giới này đến với cậu chủ nhỏ. Và trong những thứ đó có cà Như Ý. Nàng ta trở thành thiên hạ đệ nhất trong phường thiêu làng đó. Thậm chí những tác phẩm của cô ta còn được các cung tần, phi tử ưa chuộng. Chính vì lẽ đó không ai không muốn được cô ta thiêu ột món đồ. Đặc biệt là hỷ phục. Cô ta may hỷ phục cực đẹp. Và vì thế cô ta trở thành một trong những người cung cấp áo may cho gia đình hắn đang ở. Cô ta phụ trách may áo cho cậu chủ và hắn. Ngày ngày cô ta điều kiếm cớ vào phủ. Dần dần không biết tự bao giờ. Một đóa hoa tình yêu đã ươm mầm. Nhưng nực cười là hắn không nhận ra. Lại còn hạnh phúc vì cho rằng cả hai điều đang cố gắng vì hạnh phúc của mình. Chỉ tới khi tất cả lễ vật của hắn không thể mang vào nhà cô ta. Họ mang trả lại hắn từng món, từng món một. Tất cả những gì hắn cho cô ta. Còn hắn chỉ biết ngu ngơ ôm thùng đồ lĩnh khĩnh các thứ. Chỉ là khi vừa bước chân vào nhà. Tin cậu chủ cầu hôn thành công Như Ý cô nương làm chấn động trên dưới. Cả một nhà vui vẻ như trẩy hội. Chỉ còn hắn lạc lõng vô bờ. Người hắn trân trọng nhất kết hôn với người hắn yêu nhất. Không phải là chuyện tốt sao? Nhưng sao hắn không thể chúc phúc cho họ. Một ngọn lủa thiêu rụi tất cả của hắn, tất cả những mãnh vụn yêu đương trẻ nhỏ của hắn. Tất cả, tất cả. Trong biển lửa. Mang hết sính lễ mình đã chuẩn bị đổi lấy một bia mộ khang trang cho bố mẹ. Cuối cùng hắn ghi danh vào đoàn lữ hành. Cũng từ đó hắn không còn biết gì về Như Ý. Nhưng tất cả mọi người trong đoàn điều biết Như Ý vì phần đông trong đoàn là đồng hương của hắn. Chuyện tình hắn và Như Ý làng hắn không ai không biết. Nhưng hắn lại muốn lưu trữ một chút ấn tượng đẹp đẽ cuối cùng của cô cho bọn cố hương. Chuyện như ý bỏ hắn chỉ hắn và làng cô ta mới biết. Mà đoàn lữ hành chưa một lần trỡ về quê nhà nên chẳng ai biết thực hư câu chuyện. Ai cũng cho rằng hắn đang bôn ba kiếm tiền nuôi vợ. Hắn tự cười. Tiền? Hắn còn cần ư? Còn ai cần hắn ư? Vì thế khi gặp cô hắn không ngần ngại bung tiền. Chỉ vì trừ cô và rượu hắn chẳng còn chỗ nào bung tiền. Hắn khóc. Lần đầu cô thấy hắn khóc. Hắn hỏi cô còn ai cần hắn. Hắn hỏi cô tại sao hắn phải sống. Cô nhẹ nhàng đáp “để gặp ta”. Hắn chợt ngẩn ngơ rồi lao vào lòng cô run rảy. Cô chỉ im lặng ôm chặt hắn. Trăng hôm nay rất đẹp. Tròn vành vạnh. Lạnh lẽo phủ lấy hai con người bé nhỏ dưới kia. Ánh trăng kéo dài bóng cả hai xuống lòng thác. Hắn cười. Rất tươi. Nhưng hơi lạnh lại tỏa ra từng tế bào. Với nụ cười giá lạnh ấy, hắn khước từ tất cả những gì bảo tiêu trao cho. Sự thẳng tay của hắn dáy lên câm phẫn của nhiều người. Những người trong đoàn bắt đầu quay ra bất mãn hắn. Nhưng tất cả không làm gì được hắn. Cứ mỗi lần đề tài về áo bào giữa chợ khơi lên. Hoặc đánh trống lãng, hoặc cười trừ. Mọi người kêu hắn ra chợ nhận áo. Có người mài mực bắt hắn viết thư. Hắn lần lượt từ chối. Khi mọi người hỏi tại sao. Hắn lại dùng nụ cười tươi tắn đáp lại. Mắng, chưởi, sỉ vả cỡ nào nụ cười trong hắn cũng treo lên. Mãi cho đến khi đoàn bảo tiêu đi mất. Dưới sự áp bức của vạn vạn người hắn cũng viết một phong thư. Cô không biết chữ nên không biết hắn viết gì. Chỉ biết trong lòng thấp thỏm không yên. Cô tự trấn tỉnh mình. Nhưng bất an cứ không ngừng dâng lên. Chỉ khi cô nhìn thấy phong thư chưa từng được bốc ra của Như Ý cháy rụi sau liều nỗi bất an ấy mới dịu xuống. Phải. Cô sợ. Cô mà cũng có lúc sợ ư? Thật kỳ lạ. Vậy mà cô lại sợ như vậy. Buồn cười. tại sao cô càng ngày càng bất ổn như thê? Ai có thể trả lời cô?
Chương 9: À Quên Cô Là Kỷ Nử

Mặt trời nắng chói chang. Ngồi dưới góc cây. Dùng cái nón lá quạt cho tan đi cái oi bức của trưa hè. Đã lâu lắm rồi cô chưa phơi nắng lâu như vậy. Mồ hôi ướt đẫm như tắm. áo dính chặt cả vào người. Thở hòng hộc nóc nước. Nhìn ra giữa sân. Đầu trần, chân đất, áo quần sắn hết cả lên, như một con sóc nhảy chổ này, bay chỗ kia. Hết đống đinh rồi cưa gỗ. Hết cưa gỗ rồi buộc dây. Xông xáo cả lên để dựng lại cái nhà sập sệ tạm bợ của cô. Hắn vẽ vời lung tung rồi hỏi ý cô tới tấp. Nhìn cái bản vẽ chòng chéo hình vẽ cua bò, chi chít chữ nghĩa của hắn cô phát đau đầu, ù ù cạt cạt gật đầu cho hắn vui. Hắn lại hứng trí cắt, xây, đống buộc. Dựng nhà cho cô theo mô hình đó. Dù chỉ phụ hắn đút cơm, đơm nước. Lâu lâu mang cái rìu, cái búa cho hắn nhưng cô cũng mệt đến rã người. Nhiều lúc bốc hỏa cô đạp cho hắn mấy đạp không thương tiếc. Hắn cũng chỉ vô lại bỏ chạy. Chóc chóc lúc cô không để ý chọc ghẹo cô. Báo hại cô không ít lần đầu trần chạy giữa cái nắng gay gắt. Cô biết hắn làm là vì mình. Nhưng bắt một loài động vật sống về đêm như cô theo hắn tứ tung bay nhảy giửa trưa là một cực hình. Hậu quả của cực hình ấy là da cô đen đi trong thấy. Nắng còn làm cô rát người, khó chịu. Nhiều lúc điên người cô nhảy thẳng xuống ao gần đó. Khi nhảy rồi mới nhận ra mình không biết bơi. Ngụt lặng cầu cứu. Hắn không cứu thì thôi còn đứng cười đến gặp cả người lại. Cô không biết mình lên bờ lúc nào mà chỉ biết khi tỉnh lại mình đang nằm dưới góc cây. Y phục treo lung lẳng khắp nơi. Còn thân mình thì phủ bởi cái áo hôi hám đẫm mồ hôi của hắn. Cô nỗi điên kiên quyết đồi học bơi. đánh chết cô cũng không chịu xuống nước vào giữa trưa. Lại chẳng dậy sớm nỗi vào buổi sáng. Cũng chính vì thế mới phát sinh ra cái hiện tượng kì dị này. Hai tên có bệnh giữa cái lạnh cắt da của đêm bì bõm dưới ao. Trên trời vằng trăng tròn vành vạch treo lơ lững. Cái ao to, sâu trơ trội giữa rừng. Gió lùa từng cơn cắt da. Tiếng la hét om tỏi của cô hòa cùng tiếng cười sặc sụa xen lẫn tiếng ho đứt quảng của hắn hòa cùng tiếng côn trùng kêu và cái ánh nhìn phớt lờ kinh bỉ của hắc nương tử. Một cảnh tượng độc đáo có một không hai chỉ có thể làm được bởi cô và hắn.
Cô phải về liều. Đánh chết cô cũng phải về liều. Không thể ở thêm một ngày nào nữa. Nhà không biết đến khi nào mới làm xong. Hắn thì cứ chóc làm chóc ngồi thở. Cô thì phải ngồi giữa cái nắng. Hắn sao lại bắt cô ngồi giữa cái nắng này chịu khổ trong khi cô có thể nghĩ ngơi trong liều cơ mà. Kể từ ngày hắn nỗi hứng dựng nhà cô cùng hắn chưa về liều. Thế là cô trốn hắn về liều. Nằm trằn trọc cũng chẳng nghĩ ngơi gì được. Thôi thì cô ngồi dậy soạn vài bộ đồ mua vài vò rượu cho hắn vậy. Đang soạn áo quần cô bị tiếng bàn tán bên ngoài làm phân tâm. Có người đang buôn chuyện. Vốn không phải người nhiều chuyện nên cũng không chú tâm. Đến khi nghe được tên mình cô mới bắt đầu chú ý lắng nghe. Họ nói gì? Họ không nói gì. Họ chỉ mắng. Mắng cô, mắng hắn. Mắng hắn bạc tình. Mắng cô hồ ly xảo trá. Họ dùng nhiều, rất rất nhiều lời khó nghe mắng cô và hắn. Nguyên nhân cũng vì hắn cùng sự lạnh lùng của hắn khi khước từ nhận tin từ Như Ý. Người ta nói hắn có mới nới cũ phụ bạc vợ nhà. Nào là lầm tin hắn. Xót thương Như Ý. Phỉ nhổ cô. Cô nóng. Cô giận. Là như ý bạc tình trước. Sao người chịu xỉ vả lại là cô và hắn. Cô giận vì mình một. Xót thương hắn đên mười. Cô nén không được ấm ức đập mạnh nghiên mực trong phòng. Lực đạo mạnh đến nỗi nghiên mực nứt đôi. Tiếng vọng ấy khiến bọn bà tám kia chú ý. Họ chạy vào liều. Thấy cô cùng gương mặt bốc hỏa của mình. Thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lấy lại ý thức. Có kẻ bắt đầu buông tiếng bè dĩu.
- Tưởng ai. Thì ra là hồ ly tinh đại nhân. Hứ giẻ rách mà tưởng mình thanh cao.
- Phải đó. Nhìn bộ dạng yếu đuối ngay thơ. Thì ra là một con đàn bà nghê tởm.
Cô trừng mắt nhìn họ. Một gã với cái cằm nhọn hoắc cùng con mắt láo liên hất hàm phách lối tiến lại.
- Ái chà còn kênh kiệu nữa.
Nói đoạn hắn nắm cằm cô. Ép cô nhìn hắn. Cô vùng ra. Nhưng càm lại bị hắn nắm chặc. Tức người cô vung tay tát hắn. Chỉ là… lực tát của cô cũng chỉ đủ gãi ngứa. Nhưng chính cái gãi ngứa ấy khơi gợi dục vọng trong hắn. Hắn dùng ánh mát đầy nhục dục dơ bẩn nhìn cô. Chính thế khiến cô thêm tức khí vung tay định tát hắn. Nhưng tay lại bị bắt giữa không trung. Cô tức mình vung nốt tay còn lại. Nhanh như cắt hắn buôn cằm cô chụp cả cánh tay còn lại. Hai tay của cô bị hắn vặn ngược đâu đớn vô cùng. Vũng vẫy cũng không được. Không động võ được ta động khẩu. Cô mắng chưởi hắn. Hắn xám mặt vì miệng lưỡi độc địa của cô. Nhưng nhanh chống mặt hắn trở nên vô lại. Hắn buông nụ cười sặc mùi dục vọng đến buồn nôn. Kề mặt gần tai cô. Buông hôi thở bốc mùi củng những lời chói tai.
- Miệng lưỡi cũng độc đáo lắm. nhưng để đại gia nếm thử mùi vị của hồ ly tinh mê như thê nào mà có thể mê hoặc được gã đầu đất ngu ngốc Nhất Trung ấy.
Cô hoảng hốt. Chưa kịp phản ứng hắn đã hôn cô. Kinh tởm. Thật kinh tởm. Hắn thô bạo hôn cô khiến cô không trở tay kịp. Dùng đôi mắt van xin sự cứu giúp của những người xung quanh. Chẳng những không được đáp lại còn bị người người kinh bỉ chỉ trỏ. Từng gương mặt một. Một sự kinh nhờn. Từng gương mặt một. Hình ảnh họ mờ nhòe bởi nước mắt. Những hình ảnh nhạt nhòa lạnh lẽo. Một sự ghê tởm rợn người từ miệng lan dọc khắp cô thể. Nhờ người không bàng nhờ mình. Cô cắn mạnh một cái. Hắn gáo lên tán chọ cô một bạc tai khiến cô ngã nhào ra đất. Còn hắn, khóe miệng còn vươn tơ máu. Mặt cô sưng lên đau rát. Dù không vững nhung cô vẫn có loạn choạng vừa bò vừa chạy. Đây là liều của Nhất Trung. Cô biết. Rất rõ. Từng ngóc ngách của căn phòng. Dưới gối, đầu giường. Dưới bàn. Đâu đâu cũng có vũ khí. Đoản đao, dao găm, trùy thủ. Từng món từng món. Cô vung loạn xạ. Máu tanh vươn vãi. Dù gươm có bén. Dù binh khí có lợi hại. Nhưng dưới tay cô chúng thật vô dụng. Cô cố dùng sức nhưng chỉ lưu được vài vết thương ngoài da trên thân thể chằng chịt sẹt mờ ngang dọc cũa bọn người kinh tởm. Xiêm y màu trắng nhuộm đỏ. Tóc rối tung. Áo quần cũng bị xé thành từng mãnh. Bản thân bất lực chống đỡ giửa rừng đàn ông hôi tanh dơ bẩn. Nước mắt cô chảy dài. Tay và chân sau một hồi vung loạn xạ cũng bị bắt được. Họ ném cô lên giường. Toàn thân bất lực ngã nhào. Toàn thân ê ẩm. Trái tim tê dại ra. Cô đau. Cả thể xác lẫn tâm hồn. Bị tát. Bị đánh. Khóe miệng vươn tơ máu. Nước mắt lăn dài lăn dài. Dơ bẩn. Gớm ghiết.
- Kinh tởm. Cô yếu ớt mắng
- Hả? Kinh? Tụi tao? Mày nhìn lại mày đi. Một con kỷ nữ mà cũng nói được hai từ này? Hạng đàn bà có thể dạng chân cho bất cứ thằng nào như mày có tư cách mắng tụi tao? Thứ rác rưỡi như mày còn tưởng mình là thiên nga? Mày cho rắng nhất trung thương mày thật? Mày tưởng mày đọ được với như ý. Hứ. Nực cười. Mày chỉ là thứ nó chơi qua đường. Được sủng ái vài ngày tưởng sẽ khoát được áo phượng hoàng? Mày chỉ là hạng rác rưởi. là tứ cặn bả của cuộc đời.
Trong đoàn cũng có con gái. Nhưng họ chỉ gương mắt nhìn cô bị đối xử tồi tệ. À. Phải rồi. Trong mắt họ cô không phải con gái. Phải rồi trong mắt họ cô thậm chí không phải con người. Là thứ dòi bọ mọt tiền đàn ông. Lắc hông theo địu nhạc. Nâng chén rượu. Sà vào lòng vạn vạn người không quen đổi lấy ba bữa cơm. Buông tiếng cười lả lơ đổi lấy một manh áo, mái che. Chúng tôi là vậy. Rẻ rúng dơ bẩn. Hạnh phúc bình thường của một con người lại là thứ xa xỉ. Yêu lại là điều mộng tưởng. Chúng tôi có quyền yêu ư? Có người yêu chúng tôi ư? Chúng tôi là con người cơ mà? Sao tình yêu của chúng tôi lại trở nên xấu xí méo mó vậy. Sao tình yêu của chúng tôi lại bị rẻ rúng như vậy? Vĩnh viễn phải làm vợ vạn người nhưng không ai thật sự là chồng của mình. Lúc xế chiều. Nhìn khói bếp, lửa hồng. Nhìn mâm cơm quây quần sau những manh ván khép hờ lòng dáy lên trùng trùng ngưỡng mộ. Nhìn nữ nhi thường tình cũng nhân tình thả đèn kết tóc còn mình ôm đàn ca hát. Rồi khi tàn hoa bại liễu còn lại gì ngoài sự rẻ rúng lạnh nhạt của người đời. Sự kinh tởm của ngay cả những kẽ từng nâng niu chiều chuộng ta? Sự sỉ vả của mọi người. Họ bị tước đoạt tức cả, kể cả quyền lợi thiêng liêng và cao quý nhất của người con gái. Làm mẹ. Kỷ nữ không thể có con. Lặng lẽ cô độc. Là ai? Vì sao? Chúng tôi đang gánh tội gì? Hàng ngàn câu hỏi cất lên trong đêm đen tuyệt vọng. Nhưng lại không có lời đáp. Không ai đáp lời chúng tôi. Không ai nghe chúng tôi. Không ai cần chúng tôi. Những con đom đóm cố gắng lập lòe cái ánh sáng yếu ớt giữa đêm tàn. Những con thiêu thân lao đầu vào ngọn lữa phù phiếm tự thiêu hủy bản thân rồi tan biến. Một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi thiếu nữ.
Cô lững thững như người mất hồn. Cô không nhớ làm sao mình lại có thể đến được đây. Những ký ức cứ hỗn loạn bay nhảy trong đầu. Cô chỉ biết, khi tỉnh lại, cô đã ở nơi này. Toàn thân đây nhức. Khóe mi còn vươn vết máu. Toàn thân hắc lên mùi tanh tưởi. Cô khóc. Cô biết cô khóc không vì những ngón tay đánh đàn quý giá bị gãy. Cô khóc không vì bộ y phục yêu thích bị xé nát. Cô khóc vì thân phận vồn dĩ bần cùng như cô gắng vùng vẫy giữa mãnh đời nghiệt ngã bị chà đạp. Cô khóc. Nức nỡ. Đã lâu rồi không khóc. Thì ra khóc mệt đến vậy. Nghĩ tới tình cảnh lúc ấy. Cô trống rỗng. Trong sự trống rỗng cô lại nghĩ tới hắn. Nghĩ tới nụ cười tỏa nàng của hắn. Nghĩ tới cử chỉ nhẹ nhàng của hắn. Nghĩ tới cô yêu hắn như thế nào. Càng nghĩ càng khóc dữ dội hơn. Đang nghĩ đến hắn. Hắn lại đến. Thân hình hắn méo mó nhạt nhòa qua lớp nước mắt mỏng. Hắn ở đó. Đối diện cô. Nhìn cô. Chỉ nhìn cô. Cô gục mặt vào gối. Không muốn nhìn thấy hắn. Giọng nói hắn lại lọt vào tai cô. Dịu dàng ôn nhu như mọi lần.
- Nàng sao vậy. bị thương? Tại sao?
- … cô lắc đầu không đáp.
- Ngoan ngước lên ta xem nào.
Hắn khẽ nâng cằm cô. Khi ánh mắt cô chạm mắt hắn. Thấy nét sững sờ thoát hiện trên gương mặt vốn luôn cười vô lại của hắn. Cô chạnh lòng? Cô vùng vẫy. Cô đuổi hắn. Cô nhảy xuống sông. Cô trốn hắn. Gương mặt hắn thoáng nhăn. Nhưng không lâu sau hắn rời đi. Đuổi là cô. Nhưng khi hắn đi cô đau lại thấy hụt hẫng. Cô gục người xuống. Cả người chìm trong dòng sông lạnh buốt. Lạnh lắm. Rất lạnh. Cô nghĩ mình cứ thế chìm đến tân đáy. Bàn tay bé nhỏ nám lấy một bàn tay quen thuộc. Toàn thân sà vào vòng tay ấm. Không quá to nhưng đủ ôm trọn cô. Cánh tay mạnh mẽ ôm chặc cô kéo lên. Khi mở mắt ra bắt gặp đôi mắt hắn. Hắn không nói, nhìn cô. Chỉ nhìn cô. Cả hai cùng nhau ướt đẫm. Hắn ôm chặc cô. Gió không nhừng thổi. Cả khu rừng lào xào tiếng lá. Hắn vẫn ôm lấy cô. Hơi ấm từ vòng tay ấy khiến cô cảm thấy ấp áp hơn tất cả. Rất ấm.
“Ấm áp nhất không phải mùa xuân. Không phải đệm dày. Chỉ đơn giản là vòng tay khép hờ của ngươi”
» Next trang 4

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.