Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyện teen - Nơi ấy có nắng trang 5
Chương 21: Hoá Ra Em Vẫn Ở Đây

Trong chuyện tình cảm, không phân biệt ai đến trước hay đến sau. Chỉ cần không nhận được yêu thương, người đó sẽ tự khắc trở thành người thứ ba. Và chắc là Tú cũng biết được điều đó nên đã rút lui khỏi cuộc chơi này. Giờ điều Tú cần làm là tạo nên một mặt nạ hoàn hảo để che dấu cảm xúc của mình và bên Nhi với danh nghĩa một người “chị“. Ừ, khó. Nhưng sẽ cố gắng làm. Tú chẳng muốn chen chân vào rồi làm khổ ai đâu. Bản thân mình khổ là đủ rồi.

Vẫn độc thân như mọi ngày, nhưng bây giờ hết vui tính nổi rồi. Nhìn chiếc dép còn có đôi có cặp cũng khiến Tú phát quạu quọ lên. Chẳng lẽ giờ như mấy con cún đi cắn xé đôi dép ra sao?

Ngó qua căn hộ đối diện thì có đôi vợ chồng mới chuyển tới, tình tình tứ tứ cười nói các kiểu. Chẳng lẽ giờ đâm bang nhào vô nói: “Ê! Có gì thì đóng cửa tắt đèn rồi thủ thỉ với nhau. Có cần hành hạ tôi đến vậy không?“.

- Sư phụ!

- Sao đấy?

- Con...

- Chuyện gì thì nói đi?

- Con và Thanh đang quen nhau. Sư phụ chúc phúc cho tụi con đi!

- ...

À rồi... Đến cả thằng đệ tử ruột cũng phản luôn thầy nó. Chúng nó sẽ cùng nhau biến cái studio này thành cái trại tình thương cho coi. Riết rồi nơi của mình cũng không muốn lui tới.

Tối rảnh rang ra công viên chạy bộ mấy vòng chơi ông trời cũng không tha. Đến trẻ nhỏ lóc nhóc còn tựa vai tựa đầu âu yếm nhau. Bà mẹ nó! Lại còn đút kẹo cho nhau ăn nữa kìa! Bộ cụt tay cụt chân hay sao hả? Ối quỷ thần ơi sao tụi nó lại dắt nhau chui vào lùm thế kia? Tú rùng mình rồi bỏ chạy một mạch thẳng về nhà luôn.

”Cạch!” – Tiếng cửa vang lên. Nhi đã ở đó. Đúng như cô từng nói, buổi phỏng vấn diễn ra rất tốt. Cô nhận được công việc ở một nhà hàng tiệc buffet gần khu trung tâm thành phố. Và hiển nhiên chức vụ tài xế kiêm thổ địa của Tú được chuyển nhượng qua cho gã Tuấn. Còn Tú bây giờ hả? Chắc gặp Nhi mỗi ngày được dăm ba tiếng, nói dăm ba câu rồi lại mạnh ai nấy ngủ.

Không biết có phải Tú tu cả mười kiếp rồi hay không mà có phước tới nỗi “được” Nhi mời đi ăn tối chung với cô và Tuấn. Diễm phúc. Quả là diễm phúc mà!

- Nhi này? – Vâng! Suốt buổi gã nói chuyện như Tú đang dùng thuật ẩn thân nên tạm không thấy đâu vậy.

- Sao anh? – Lại còn xưng anh này anh nọ ngọt sớt nữa chứ! Hừ...

- Hôm nay ở chổ anh làm vui lắm. Có... blah blah blah... bloh bloh bloh... bleh bleh bleh... – Nói chung Tú coi lời của gã như chó sủa bên tai vậy. Gâu gâu!

- Hahahaha. – Nhi cười giòn tan.

Ờ! Hahaha. Mắc cười quá làng xóm ơi! Tú thật sự không hiểu nổi cái câu chuyện nhạt nhẽo đó có gì đáng cười nữa? Hay tại do nhìn thấy Nhi với Tuấn hả hê vậy làm Tú không cười nổi nữa rồi? Rõ ràng cả cái thế giới này đang chống lại Tú mà!

Nói nghe nhọ nhọ vậy thôi, chứ thật sự trong tình cảnh của Tú thì nó nhói lắm. Cả tuần nay Tú đã đình công không đi làm rồi. Cả dự án chung với Hân mà Tú còn không thèm màng tới. Nhi không quan tâm đến lão nữa thì hà cớ gì lão lại quan tâm đến cái thứ mà cô đã ủng hộ, đã đặt nền móng cho lão? Một người ham mê công việc như Tú cũng phải ngả mũ chịu thua trước chuyện tình cảm rồi.

Nói đến single “Người luôn bên anh“. Ngày đầu tiên ra mắt online thì đã nhận được rất nhiều phản hồi tốt từ cư dân mạng. Cái tên Tú Lee cũng được mọi người lùng sục nhiều hơn hẳn. Sau thời gian dài biết Tú với vai trò một nhà sản xuất cũng như nhạc sĩ, cuối cùng những fan trung thành từ trước tới giờ của Tú cũng đã được thấy một “ca sĩ Tú Lee“. Phải nói là họ bấn loạn hết cả lên. Còn fan của Gia Hân cũng không kém cạnh. Liên tục replay và share bài hát đến điên cuồng. Những nhóm người đó đã góp phần đưa bài hát vào top 1 trên bảng xếp hạng của trang nghe nhạc hàng đầu Việt Nam chỉ vỏn vẹn trong vòng một tuần. “Người luôn bên anh” rõ ràng đã trở thành một hit siêu hot trong thời gian hiện tại rồi.

Trong khi Khang, Hân và những người bạn gần xa liên tục PR cho bài hát trên mạng xã hội thì Tú lại lặng thinh. Tú như mất hút khỏi dự án này vậy.

- Alô?

- Sao Tú bỏ bê “con” nó quá vậy nè? Không quảng bá gì hết! – Hân điện thoại trách.

- Hân làm là được rồi.

- Nói vậy mà nghe được hả trời? Mau lên fanpage đi! Im re cả tuần rồi!

- Ừ.

- Thôi Hân bận rồi. Cúp đây. Nhớ lên page post bài đi đó nha.

8 giờ tối.

Đi show về mà thấy Tú vẫn chẳng có động tĩnh gì gọi là quan tâm tới “đứa con chung” này, Hân bắt đầu cáu rồi nha. Nguyên buổi rảnh không biết làm cái gì mà không chịu bỏ ra mấy phút post bài được nữa. Sẵn đang trên xe, Hân kêu tài xế chạy thẳng qua nhà Tú luôn.

Khu chung cư cao cấp Thảo Điền, tầng 14.

Điện thoại reo lên. Tú lười nhác tới nổi không muốn nhấc máy. Nhưng bị cái nó cứ rung hoài, bực hết cả mình. Tú nghĩ ai đó đang cần mình gấp nên cũng lết người cầm điện thoại lên.

- Alô...?

- Hân đang ở dưới nhà Tú. - Cô vào thẳng vấn đề, không chút vòng vo.

- Hả? Sao giờ này lại ở đây?

- Có chuyện cần nói. Xuống đây gặp một chút được không?

- À... ừ... Chờ Tú xíu.

Đây là lần đầu tiên Hân đường đột đến nhà Tú. Cũng vì đây là lần đầu tiên Hân thấy Tú hờ hững với công việc như vậy. Cô nghĩ Tú đang không ổn.

- Đây! Có chuyện gì vậy? – Tú ôm đầu gối thở hổn hển.

- Tú đang làm cái gì vậy?

- Hả?

- Cả tuần nay, Tú làm cái gì vậy?

- ...Nghỉ ngơi?

- Nghỉ ngơi? Tú đang giỡn chắc?

- Có ảnh hưởng đến ai sao? – Lạ đây... Lâu rồi Tú mới thấy Hân ăn nói khó nghe vậy đấy...

- Trước giờ Hân không muốn xen vào chuyện riêng của ai đâu. Nhưng thật sự là nó đang ảnh hưởng đến chuyện chung đó!

- Ý Hân là sao?

- Có chuyện gì thì nói ra cho nhẹ lòng. Nếu không muốn thì giấu nhẹm nó luôn đi. Đừng để nó tác động tới công việc nữa. Trước giờ Hân chưa từng thấy Tú lơ đãng trong công việc như bây giờ cả.

- ...

- Hân không có ý phàn nàn. Nhưng dưới cương vị là một đối tác, Hân thật sự thất vọng về Tú.

- ... - Cái gì đây trời? Tự nhiên lại nhà người ta rồi nói một tràn thế này? Lại còn thất vọng gì nữa chứ...

- Có gì không ổn hay cần giúp đỡ thì nói Hân. Hân luôn sẵn lòng giúp Tú mà!

- ...

- Chứ đừng như vậy nữa... Có được không?

- ...

- Hân... lo.

- ...

- Thôi Hân về đây. Chú tài xế đang chờ. – Hân nói rồi quay lưng bước đi.

- Hân! – Cô khựng lại. – Cảm ơn.

Hân nhếch môi cười rồi mở cửa xe ra. Có vẻ hôm nay cô đã bộc lộ hơi nhiều. Cô tự nhắc bản thân rằng sau này phải kiểm soát cảm xúc tốt hơn. Nhưng cũng là do lo cho Tú thật mà! Con người sắt đá kia có bao giờ hiểu được lòng cô?

Tú không lên nhà. Cứ thế rảo bước đi không cần xác định phương hướng. Hân nói đúng. Công việc đã bị bỏ lơ cả tuần nay. Nhưng thật sự là Tú không có tâm trạng để thực hiện tốt bất cứ thứ gì nữa. Tú lại nhớ Nhi rồi. Còn Nhi bây giờ hả? Như một viên đá quý cực phẩm được lộng kính. Có thể ngắm nhìn bất kỳ lúc nào nhưng mãi mãi không thể chạm vào được. Tú khẽ cười đểu lên chính bản thân mình. Quả là thứ ngu xuẩn.

- Tú! Đi đâu đó? – Nghe tiếng gọi thì Tú ngẩn đầu lên. Đó là một khuôn mặt quen thuộc.

- Tám?

- Mặt mũi làm gì chầm dầm vậy? Lại đây Tám biểu coi.

Chẳng biết cái ma xui quỷ khiến gì mà Tú đi một đoạn dài tới tận gần nhà dì Tám. Dì đang ra ngoài cửa hàng tiện lợi 24 giờ để mua một ít đồ. Thế là hai dì cháu dắt nhau đi qua những con phố.

- Mày với con bé Nhi gì đó sao rồi hả con? - Dì Tám mở lời trước.

- Sao là sao hả dì? – Tú ủ rũ.

- Tính giấu dì mày tới bao giờ nữa hả? Mày thích nó rồi đúng không?

- ...

- Thôi đừng bày đặt nữa. Tám mày biết tỏng hết rồi!

- Dạ... Con có thích Nhi...

- Biết ngay mà! – Dì Tám vỗ đùi. - Thấy cái cách mày nhìn nó là tao biết rồi.

- Bộ lộ lắm hả Tám?

- Tại dì mày tinh ý thôi. Mà sao? Tỏ tình với nhỏ chưa?

- Vẫn chưa dì. – Tú đút hai tay vào túi quần.

- Trời ơi sao mày khờ quá vậy hả con? Tao thấy con bé đó tốt đó. Không lẹ thằng khác nó hốt như chơi.

- Thì là bị thằng khác hốt thiệt rồi còn gì nữa...

- Á trời?! Sao vậy? Mày làm sao vậy con? – Dì Tám quay qua nắm lấy hai vai Tú.

- Con tệ quá Tám ơi.

- Sao sao? Chuyện là sao kể tao nghe coi.

Tú và dì Tám ngồi xuống một trạm xe buýt gần đó. Lâu lắm rồi hai người mới có dịp tâm sự với nhau.

- Uổng công tao với má mày cho mày ăn học đàng hoàng mà sao giờ mày ngu quá vậy con? – Nghe kể sơ sơ quá trình từ lúc Nhi chuyển tới nhà Tú đến giờ, dì bức xúc.

- Con cũng tự thấy vậy nữa.

- Thấy thấy cái đầu mo mày! – Dì gõ một cái rõ to vào đầu Tú.

- A!

- Ơ a cái gì? Tao đập mày thêm một cái nữa bây giờ. Dốt gì mà dốt hết chổ nói!

- ...

- Mày lo mà giành lại con nhỏ đi! Còn gặp là còn cơ hội.

- Người ta nói hết nghĩ tới con rồi thì làm sao đây hả Tám?

- Ngu ngu ngu! Ngu nè! – Lại thêm một cái cốc nữa.

- A!

- Thì đi nói với nó là mày có tình cảm với nó đi. Bình thường mặt mũi bặm trợn với cấp dưới ghê gớm lắm mà giờ có mấy câu cũng không nói ra được. Hồi đó nuôi mày chi cho tốn cơm không biết nữa.

- Để con cố tìm cách.

- Tìm tìm tìm! Tìm cái gì nữa? Mày không rước được nó về làm dâu thì đừng có trách Tám!

- Dạ... Mà Tám nè?

- Vụ gì?

- Tám... Tám không kỳ thị con hả?

Dì Tám thở dài.

- Mày nghĩ thử xem. Tại sao tao chịu cùng má mày nuôi mày từ nhỏ tới lớn, rồi lúc má mày mất tao cũng không đi lấy chồng mà ở lại với mày tới giờ, mặc kệ mày lông nhông bỏ tao hả? Mày nghĩ thử coi tại sao?

- Tám... Tám yêu má hả?

- Đồ điên! – “Cốc!“. Hiểu rồi há. - Yêu cái đầu mo mày. - “Cốc!“.

- A! – Hôm nay coi bộ Tú ăn gõ tới mức sắp thấy sao trên đầu luôn rồi. – Chứ sao? – Tú vừa hỏi vừa nhăn mặt xoa đầu.

- Thì tại tao thương mày. Tao coi mày như ruột thịt trong nhà. Chẳng lẽ vì chuyện mày yêu ai mà tao cấm cản rồi kỳ thị mày hả? Không thương mày là tao bỏ xó luôn rồi chứ ở đó mà kỳ thị.

- Haha. Thôi con biết Tám thương con mà. – Tú ôm lấy dì.

- Thôi thôi bỏ ra! Bày đặt ôm ôm ấp ấp nữa.

- Haha. Lâu lâu có một lần thôi mà.

- Mày lo bắt taxi về nhà đi. Trễ lắm rồi đó.

- Tám đuổi con đó hả?

- Ừ. - Tám phũ. - Về lẹ đi cho tao cũng về nhà ngủ nữa. Ở đây lạnh quá. Tao già cả rồi chịu không nổi.

- Haha. Vậy thôi con về nha. Có taxi bên kia rồi.

- Ừ. Mày về cẩn thận. Có gì rảnh ghé chơi. Bỏ tao hoài tao buồn đó nha.

- Rồi rồi. Con biết rồi. Bye bye Tám.

- Bye bye. Nhớ đem con Nhi về cho tao đó nha. Không thì đừng nhìn mặt tao.

- Rồi rồi. Biết rồi mà.

12 giờ 30 phút.

Tú trở về căn hộ. Nhi đã ngủ say trên sofa. Tú ngó vào điện thoại. Màn hình trống trơn. Tú chợt cười cay đắng. Bình thường không thấy Tú đâu là cô đã cuống cuồng lên gọi điện muốn cháy máy rồi. Bây giờ một tin nhắn cũng không có. Dì Tám nói nghe thì dễ lắm. Nhưng liệu bây giờ Nhi có còn tình cảm để quay về bên Tú không? Tú mệt mỏi lê thê bước chân vào phòng rồi đánh một giấc.

Sáng hôm sau.

”Dậy rồi đó hả?” – Thấy Nhi cựa quậy, Tú từ trong bếp nói vọng ra.

- A! Tú! Sao hôm nay dậy sớm thế?

- Ừ. Có làm đồ ăn sáng nè. Mau đi rửa mặt rồi ra ăn.

- Vâng ạ!

Từ ngày Nhi có công việc cũng như có Tuấn, đây là lần đầu tiên họ ăn sáng cùng nhau. Ừ thì đồ ăn của Tú làm vẫn ngon như xưa, nhưng nó đã thiếu một chút gì đó. Phải chăng người thưởng thức không được hồ hởi như trước nữa? Đó rõ ràng là sự thất bại của một người đầu bếp rồi.

- Em đi đây. Trễ giờ rồi. – Nhi vội vã đứng dậy.

- Bye em.

- Bye Tú.

- À Nhi nè? – Nghe tên mình thì cô dừng lại. Tú cũng bỏ lửng câu nói của mình.

- Gì đấy Tú?

- Từ nay em không cần phải ngủ ở ngoài nữa.

- A! Sao nay Tú tốt thế? Mà thôi mình nói sau đi. Em trễ giờ rồi.

- Ừ bye em.

Dấu hiệu tốt rồi nhỉ? Mà thật ra thì không tốt gì mấy đâu. Tú nói vậy là có dụng ý hết. Lý do Nhi được hưởng trọn cái giường của lão là vì cả tuần sau lão sẽ không về nhà ngủ. Trời ạ! Còn tưởng sẽ cho con người ta ngủ chung rồi tỏ tình các kiểu nữa chứ! Theo triết lý của dì Tám, nuôi Tú đúng thật là tốn cơm tốn gạo quá đi mà!

Về cái con người tốn cơm tốn gạo này. Từ cái đêm Hân đến gặp lão, lão đã điên cuồng vùi mình vùi đầu vào công việc. Lão ru rú ở studio gần như 24/24, làm hết việc mình rồi giành làm luôn việc người khác. Lão sáng tác cả đống bài hát không theo cảm xúc hay chủ đề nhất định. Lão nghĩ, chỉ có mỗi cách đó mới có thể làm mình quên đi cô bé kia. Nhưng tất cả chỉ là tạm thời. Chỉ cần buông công việc xuống một cái là lão lại nghĩ đến Nhi.

Rồi Tú cuồng việc đến nỗi lú lẫn nhận lời cùng Gia Hân góp mặt trong MV “Người luôn bên anh” phiên bản dance.

Từ đó nhiều tin đồn được dựng lên. Chỉ là MV hai người đứng nhảy chung với nhau trong nhiều khung cảnh mà lại bảo Tú và Hân đang yêu nhau, người thì bảo Tú đang đu bám Hân để hòng được thăng tiến. Rõ ràng lão mới là người đỡ đầu cho Hân mà! Những lời đồn thất thiệt quá đáng! Càng ngày càng có nhiều ký giả tìm đến hai người hỏi chuyện. Hân chọn cách ba mặt một lời giải thích, còn Tú thì chọn cách im lặng. Vậy có gọi là hèn khi để một cô gái tự đứng ra giải quyết mọi chuyện không? Tú không quan tâm. Tú chỉ cảm thấy không có việc gì phải đi giải thích với đám nhà báo đó. Thời đi học Tú từng bị đồn thổi, bêu rếu nhiều nên quen rồi.

Ngày “Người luôn bên anh” đoạt giải “Bài hát yêu thích” tháng 6.

Mọi người cùng nhau tổ chức một buổi tiệc nhỏ để chúc mừng. Điều đáng nói là Tú đã vắng mặt. Để lại một tin nhắn “Bận.” xong rồi khoá máy, không ai liên lạc được.

- Alô? Chị nghe này Thanh.

- Alô chị hả? Có sư phụ ở đó không?

- Không em ơi. Có chuyện gì hả?

- Nay có party mà ổng bảo bận rồi tắt ngủm máy. Tưởng đang đi chung với chị chứ.

- Đâu có. Chị đang ngoài đường có biết gì đâu.

- À... Vậy thôi nha chị. Chắc thằng chả đang tự kỷ ở xó nào rồi.

- Ừ. Bye bye em.

- Bye chị.

12 giờ tối.

Tú đang ngồi tựa lưng vào một gốc cây ở khu Bờ Kè. Tú đã ngồi đây suốt ba tiếng đồng hồ rồi. Chỉ đơn giản là ngồi và ngồi. Trời bắt đầu đổ mưa. Dù chỉ là những hạt mưa li ti nhưng nó đã nhuốm lạnh hết cả trái tim Tú. Tú chưa bao giờ cảm thấy trống trải và nhớ Nhi nhiều đến thế. Cơn mưa dần to lên, trút đổ mọi thứ xuống tóc và quần áo Tú. Tú vẫn ngồi đấy, tiếng khóc cũng to dần theo cơn mưa. Những giọt nước mắt hoà vào dòng mưa khẽ chạm đến môi Tú. Sao nó không nhạt bớt đi mà lại mặn đắng đến nhường này?

”Ngày 23 tháng 5, trước giờ tôi luôn nghi ngại về cái cảm giác mà mình dành cho em. Nhưng sau buổi tối hôm nay, tôi khẳng định rằng tôi thích em, thích em nhiều lắm.”

”Ngày 28 tháng 5, hôm nay định tỏ tình với em nhưng rồi lại thôi. Tôi không muốn em bị người khác kỳ thị. Tôi xót lắm. Thương em.”

Tú chợt giật mình. Những câu từ này dường như đã rất quen thuộc.

”Ngày 8 tháng 6, hôm nay là sinh nhật em. Thấy em vui nên tôi cũng vui lắm. Cảm ơn em đã đến bên đời tôi.”

Giọng đọc ấy vẫn đang văng vẳng bên tai Tú.

”Ngày 11 tháng 6, em vừa đùng đùng tỏ tình với tôi cơ đó. Mà tôi... không dám nhận lời. Nói cho tôi biết, tôi phải làm sao đây hả em?”

”Ngày 21 tháng 6, tôi lại định tỏ tình. Lần này tôi đã đủ can đảm rồi em ạ. Nhưng mà em nói em buông rồi. Chẳng lẽ tôi đã đánh mất em một cách dễ dàng như vậy sao?”

Tú ngước mặt lên. Trước mặt Tú là một cô gái nhỏ đứng dưới chiếc ô màu hồng.

”Ngày 5 tháng 7, cứ nghĩ tập trung vào công việc thì sẽ quên được em. Nhưng không em ơi! Tôi nhớ em. Nhớ em nhiều lắm. Tôi đã yêu em mất rồi. Tôi biết làm sao đây?”

Cô gái hoàn thành nốt dòng cuối rồi gấp quyển sổ da màu nâu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngấn lệ của Tú.

- Cuối cùng em cũng chứng minh được rồi. – Giọng cô khẽ rung lên trong màn mưa.

- ... – Tú chồm người về phía trước.

- Em chứng minh được rồi. – Cô rưng rưng nước mắt.

Tú bay tới ôm chằm lấy Nhi. Chiếc ô rơi xuống đất. Hai người bây giờ đã ướt sũng.

- Tú yêu em. – Tú thì thầm. Trong giọng nói có chút run rẩy.

- Em cũng yêu Tú. – Cô nói rồi xiết càng chặt thêm cái ôm.

Mưa ngoài kia đã tạnh. Và cái lạnh giá trong lòng cả hai cũng đã được dập tắt đi.

2 giờ sáng.

Tú đang ôm trọn Nhi vào lòng mình. Lâu lắm rồi hai người mới được nằm chung như thế này. Trong phòng lúc này đang rất sáng. Sáng là vì những ánh nắng trong tim của cả hai. Tú bắt đầu đặt những câu hỏi. Lão hỏi còn nhiều hơn cả cái lần đầu mà cô đặt chân đến đây.

- Em? – Lão ngọt sớt, vòng tay vẫn không rời lấy Nhi.

- Em nghe đây.

- Sao em tìm được nhật ký của Tú vậy?

- Có người viết xong quên cất vào nên tìm được á!

- Ủa vậy hả? - Bất cẩn, bất cẩn quá Tú ơi! Mà không nhờ sự bất cẩn ấy chắc có cả kiếp sau lão mới dám mở mồm nói yêu người ta. Nhát tới nổi ông trời phải ra tay đây mà!

- Nó đấy. Mà công nhận trước giờ mới biết Tú sến đến thế.

- Có đâu...

- Có cần đọc hết tất tần tật mọi thứ trong đó ra cho nghe lại luôn không?

- Thôi thôi! Đừng đừng! Ngại lắm. – Tú cong người, rụt đầu vào trong tóc Nhi.

.

.

.

- Em nè?

- Em nghe đây.

- Sao em biết Tú ở đó mà tới vậy?

- Dì Tám nói trước giờ Tú buồn đều hay ra đó.

- Em tới tìm Tám hả?

- Ừ. Có người biến đâu mất nên tôi phải đi tìm khắp nơi đấy.

- Thương quá vậy?

- Biết thế thì đừng chơi trò mất tích nữa.

- Ừ ừ. Không mất tích nữa.

- Em ơi?

- Sao đấy?

- Mình có giống đang ngoại tình không?

- Ngoại tình? – Nhi xoay đầu lại nhìn vào mặt Tú với vẻ khó hiểu.

- Thì... Tu... Tuấn đó. – Cái tên mà lão cảm thấy khó phát âm nhất trong cái cõi đời này.

- Tuấn sao?

- Thì em với Tuấn đang...

- Đang gì?

- Thì đang... Uishhh không nói nữa...

- Haha. Ý Tú là đang quen nhau chứ gì?

- ... - Tú muốn mếu luôn rồi nè.

- Vớ vẩn. Quen nhau hồi nào? Đã nhận lời bao giờ đâu?

- Ơ...? Vậy sao bảo nhận lời? Lại còn đưa đón nhau đi làm nữa? – Tú ngồi bật dậy.

- Chỉ “chắc là nhận lời” thôi chứ nhận lời bao giờ? Tiện đường thì đưa đi thôi. – Nhi vẫn lười biếng nằm đấy.

- Sao không kêu Tú chở?

- Phiền lắm... - Cô quay lưng về phía Tú.

- Cái gì mà phiền? Em nói vậy mà nghe cho được hả? – Lão ta bắt đầu lên mặt rồi kìa.

- Chứ còn gì nữa? – Cô cũng đâu có vừa. – Lúc đó Tú có biết em là ai đâu? Chỉ biết công việc với cô Gia Hân kia thôi. – Tin nóng: fan cuồng của Gia Hân bỗng nhiên biến thành antifan trong vòng một nốt nhạc.

- ... - Rồi. Cứng họng rồi nha ông tướng.

- Bị bơ thế chẳng lẽ còn mặt dày đi theo Tú nữa sao? - Ủa sao kỳ vậy? Bình thường mặt cũng cỡ bánh xe mà ta? Nay xì lốp hả?

- Thôi thôi. Cho Tú xin lỗi mà. Tú không bơ em nữa. – Chịu nằm xuống ôm người ta tiếp rồi.

- Hứ...

- Từ nay Tú sẽ đưa đón em đi làm. Đừng nhờ tên đó nữa nha.

- Biết rồi. Thôi ngủ đi. Khuya lắm rồi.

- Ừ. Em ngủ ngoan.

- Tú ngủ ngon.

.

.

.

- Em à? Ngủ chưa?

- Gì đấy...

- Sao Tuấn tốt vậy mà em không nhận lời?

- Ơ điên à? Đang bận yêu người khác thì nhận lời nó làm chi?

- Chẳng phải em bảo yêu Tú không đáng, giống con thiêu thân sao?

- Một phần trong em vẫn tin mình là đom đóm...

- Cảm ơn em, đom đóm nhỏ của Tú. Thật là hạnh phúc...

- Thôi ngủ đi. Lại sến nữa rồi đấy. - Nhi ngắt lời.

- Ờ... - Tụt hết cả cảm xúc mà!

.

.

.

- Em ơi?

- Lại gì nữa đấy? – Bắt đầu cáu rồi nhá!

- Tú... Tú hôn em cái nha? – Giết tui đi bà con ơi! Có ai như ổng không trời? Hôn cũng phải hỏi nữa hả?

- Ừ... thì... Thì hôn đi! – Bẽn lẽn ngại ngùng kìa. Hị hị.

Tú chồm người lên và hôn cái chóc vào má Nhi. Có chút ửng hồng đang hiện lên đó.

- Thế... thế thôi hả? – Mặt cô tỉnh bơ.

- Hả? – Nghe hỏi cái chưng hửng liền.

- Bắt người ta chờ lâu ơi là lâu mà giờ hôn một cái thế thôi hả? – Chết chưa! Cáo chín đuôi lộ nguyên hình rồi.

- Tú... - Tội chưa? Gái mới lớn tập tành yêu mà bị nó hối dữ quá. Lần này chết tươi rồi Tú ơi!

Thôi thì đành thuận theo ý trời. Tú chống hai tay lên rồi khom người xuống chạm vào môi Nhi.

- Hahahaha. – Cái tự nhiên con nhỏ nó cười khành khạch lên. – Thôi đi ngủ. – Rồi trùm mền lại kín mít.

- ... - Trời nhìn cái mặt kìa! Cái mặt bị dụ kìa. Sao dạo này bị đần đột xuất quá vậy Tú?

.

.

.

- Em? – Tú kéo mền xuống.

- Gì nữa???????? – Bùng cháy rồi nha Tú nhây. Bùng cháy rồi nha.

- Em có sợ dư luận không?

- Vớ vẩn. – Cô nhắm mắt lại.

- Không! Tú hỏi thiệt đó! Trả lời Tú đi. – Lão lay lay người cô.

- Trời ạ! – Nhi tung hết mền lên rồi phóng tọt xuống giường.

- Ơ... Em đi đâu vậy? – Mặt Tú đờ ra.

Trong phút chốc, Nhi quay lại giường cùng chiếc điện thoại và tai nghe. Tú chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã có một dây nghe được đặt vào tai mình.

”Nghe đi rồi ngủ. Hôm nay lắm mồm thế không biết.” – Nhi nói rồi đắp hờ mền lên. Cô cũng đang cắm một dây nghe trong tai.

Không rõ chuyện gì nhưng lão Tú cũng ngoan ngoãn nghe theo lời Nhi, im lặng rồi nằm xuống nghe nhạc. Tiếng nhạc du dương bên tai làm Tú mau chóng chìm vào giấc ngủ, miệng vẫn vẽ một nụ cười vì lời của bài hát.

”Em không thể biết mây sẽ trôi về đâu

Em không thể hỏi mưa còn rơi bao lâu

Nhưng em nguyện luôn đi bên anh

Vì con tim em đã thấm ướt mưa tình yêu...”
Chương 22: Nhật Ký Một Tuần Yêu

Từ cái ngày mà ông nhà hốt được bà nhà về thì ổng chăm bả y như chăm trứng non. Thiếu điều chỉ còn thiếu cái vụ bồng bả lên xong rồi móm sữa cho bả bú nữa là đủ bộ. Cũng đúng thôi, sợ bả bỏ đi quá mà! Một lần là đủ tởn rồi. Giờ bả mà không thèm ổng nữa chắc ổng lăn đùng ra chết tươi ngay tại chổ quá.

Sau đêm mưa đó là những ngày tháng màu hường sến rện mà ông nhà ụp vô mặt bà nhà. Phải nói là bả muốn chết ngạt trong màu hường đó luôn. Nhưng phải kể đến là cái tuần đầu tiên hai ổng bả quen nhau. Một số chuyện tiêu biểu của hai người được tóm gọn lại trong một thứ. Um... cứ tạm gọi là “nhật ký một tuần yêu” đi nhé. Và giờ thì vào thẳng vấn đề.

Nhật ký một tuần yêu: Chuyện ngủ.

Do hôm qua hai ông bà nhoi tới nhoi lui đến tận 3 giờ sáng nên đã đồng lòng đình công và ngủ tới 12 giờ trưa. Thiệt là hết nói nổi với bà thím Nhi. Chồng thím là ông chủ thì thảnh thơi được chứ thím ấy làm công mà đi trễ đã vậy còn không xin phép thì có mà gặm cỏ ăn à? Thôi thì về làm trợ lý cho chồng bà thật luôn đi. Mắc mệt hà!

Và tất nhiên những ngày sau đó hai người vẫn chui vào phòng ngủ chung. Sofa bỗng nhiên bị ế nhệ. Mà chán một cái là chỉ ngủ chung. Ngủ chung thôi nhé! Chứ không có thức chung làm chung cái gì hết. Ông Tú nhà mình còn bánh bèo mắc cỡ nên chưa dám đụng chạm gì cả.

Còn bà Nhi nhà ta thì đêm nào cũng mớ. Mà mớ sang tận tiếng Tàu, tiếng Thái gì đó. Hôm nào cũng quất tay bành bạch vô mặt ông nhà xong rồi ú ớ nói nói chửi chửi gào gào lên cái gì đó. Ông nhà hết hồn phải lấy tay ôm quắn ôm quéo bả lại cứng ngắc như ôm vàng. Chắc thấy ấm quá nên cũng cười cười rồi im im ngủ tiếp.

Từ đó mặt ổng cũng xuất hiện một số vết đỏ bất đắc dĩ do bả gây ra. Sáng tủi thân ra nói với bả thì bả lại chối mảy may. Đành ôm mặt tự xức Dermatix Ultra. Hức...

Nhật ký một tuần yêu: Chuyện thức.

Bà nhà làm ca từ 10 giờ rưỡi nên chẳng bao giờ dậy sớm. Có ông nhà giờ giấc thoải mái, nhưng lại sợ bà nhà vác bụng trống lên chổ làm nên ngày nào cũng thức sớm để nấu đồ ăn rồi gọi bả dậy xơi. Hôm bún, hôm mì, hôm nui hôm thì theo Tây ăn sandwich, ăn pancake. Có hôm bận không nấu được cũng ráng xách càng chạy đi mua cho bả gói xôi rồi để ở nhà mới yên tâm đi giải quyết công việc. Mà mua xôi xong cũng bày đặt màu mè dán thêm tờ note vẽ ba cái trái tim nữa mới chịu. Sến sền sệt!

Nhật ký một tuần yêu: Chuyện xưng hô.

- Em! Ủi sao mà áo rách nguyên lỗ vậy nè? – Tú giơ cái áo sơmi lên trước mặt Nhi. Cái lỗ nó to đến nỗi đút vừa cả bàn tay vào.

- À... Lo xem phim nên quên mất. Hihi.

- Trời! Vậy sao mai đi gặp khách hàng? – Lão hơi nhăn.

- Thì đổi áo khác đi! Có gì đâu nào? – Mặt cô vẫn nhởn nhơ.

- Em biết áo này là hàng limited không? – Đang tiếc đứt ruột luôn đấy.

- Em xin lỗi mà... Em có biết đâu... - Bắt đầu giở trò ngây thơ vô số tội.

- Mốt em không cần ủi nữa. Để Tú tự ủi được rồi. – Lão lầm bầm quạo quọ.

- Ơ hay? Người ta ủi cho còn nói thế nữa. – Vậy mà gọi là ủi đó hả trời?

- Ai biểu em ủi đâu?

- Ơ hay? Nay dám ăn nói với bố thế à? Bố ủi cho là may phước lắm rồi đấy! – Bị phán một câu quê quá nên bắt đầu sừng cồ lên đây mà.

- Em ăn nói kiểu gì vậy?

- Bố thích thế đấy! – Nhi vênh váo nói.

- Ơ... Con này nay ngon nhỉ?

@#$%!^%@!#$%^&^%$#@!...

Vâng! Và sau cuộc cãi nhau chí choé đó thì Nhi chính thức được lên làm bố.

Hai quả đầu cứng ngắt gặp nhau nên hay chặt chém vậy thôi. Chứ đôi lúc cũng đáng yêu không tưởng. Còn đặt cho nhau cả chục cái biệt danh nữa. Chẳng hạn như...

- Đom đóm nhỏ ơi!

- Không còn cái tên nào ngắn với ít sến hơn để gọi à? – Biết tin gì chưa? Thím Nhi nhà ta từ ngày quen Tú cái tự nhiên biến hình thành một nửa Tú luôn. Hị hị.

- Chứ em muốn Tú gọi em là gì? Um... Cá nha?

- Cá? – Nhi nheo mày.

- Thì Tú thích ăn cá. Ăn thịt cá không bao giờ ngán. Giống ăn thịt em vậy đó. Haha.

- Vớ vẩn. Thế chẳng lẽ em gọi Tú là vịt à?

- Chứ còn gì nữa? Tú biết là Tú quyến rũ giống mấy em vịt mà. Hahaha. – Còn từ ngày quen Nhi thì lão đã mắc chứng bệnh “thần kinh bị tự tin“.

.

.

.

- Em! Con này giống em nè. – Tú đưa điện thoại cho Nhi. Đập vào mặt cô là một cái con gì đó xanh lè.

- Gì đây?

- Trên mạng người ta gọi con này là khủng long xanh hỏi ngu.

- Rồi liên quan gì đến em?

- Lúc mới gặp Tú em toàn hỏi mấy câu ngu ngu giống vậy đó. Khủng long Nhi hỏi ngu. Hahaha.

- Tú...

- À mà quên. Em còn ăn nhiều nữa. Khủng long heo hỏi ngu. Hahaha.

Và sau đó ông nhà có sống sót không thì chẳng ai biết.

.

.

.

- Mông cong! Ra đây em bảo.

- Nói ai mông cong đó?

- Chứ không phải sao?

- Mông cong hồi nào? Chứng minh coi!

Bà nhà mặt dâm dâm nhìn ông nhà rồi rút điện thoại ra lướt lướt cái gì đó.

”Này! Cái này không phải mông cong thì là cái gì?“. Mặt ông nhà tối sầm lại. Trên màn hình là bức ảnh ổng đang quay lưng lại ống kính. Có điều là... không mặc gì hết. Lộ ra nguyên bờ mông trắng nõn cong vòng vòng kia.

- Em... em... em lấy đâu ra cái hình này?

- Tưởng thay đồ lúc chị ngủ là chị không biết à? – Rồi xong! Tiêu tùng luôn. Mất đời gái luôn. Khổ thân chưa. Giặc vào tận nhà thì làm sao mà tránh đây?

- Đồ mất nết! Trả đây! – Tú chồm người tới giật cái điện thoại.

- Không trả thì làm gì nhau hả đồ mông to? Hahaha.

Hai người rượt nhau giành cái điện thoại suốt buổi. Và rốt cuộc thì mông to vẫn mãi là mông to.

Nhật ký một tuần yêu: Chuyện đưa đón.

Hiển nhiên là chuyện của ông nhà rồi. Nhưng chỉ riêng có một ngày là nó hơi lệch lệch sai sai một xíu thôi. Hôm ấy ông nhà bận việc nên đón bà nhà trễ. Lúc đến nơi thì thấy một cảnh tượng hết sức bực bội.

- Sao dạo này em tránh mặt anh vậy? Anh buồn lắm đó biết không? – Đó là thanh niên bị đưa vào danh sách đen của ông nhà: Tuấn.

- Đừng theo em nữa! Em đã nói rõ với anh rồi mà!

- Anh không tin! Em nói em có người yêu mà người yêu em đâu? Sao anh chưa bao giờ thấy hả?

- Là tao nè.

- A! Tú! – Nhi chạy te te lại bên ông nhà.

- Mình về thôi em.

Và kể từ đó, ông nhà luôn có mặt trước giờ tan ca của bà nhà tận một tiếng đồng hồ. Gã Tuấn cũng lặn mất tăm mất tuổi.

Nhật ký một tuần yêu: Chuyện gặp mặt.

Tất nhiên là gặp ngày gặp đêm muốn chai mặt rồi. Mà điều đáng nói ở đây là cái ngày sau hôm gã Tuấn đến thì gặp luôn cả trong giờ làm việc.

”Ting!” – Đang ngồi ở studio thì Tú nhận được một tin nhắn.

Cá nhỏ: nhớ bạn Vịt :(

Trong lúc Nhi còn chưa kịp nhăn nhó vì không nhận được hồi âm của Tú thì đã thấy lão đậu xe trước nhà hàng, nhăn răng cười với cô. Hú hồn con chồn chồn, cô chạy ra đuổi lão về.

- Trời ơi! Sao lại đến đây giờ này? Về đi!

- Ủa? Người ta tới đây ăn mà! Vô duyên không? – Lão nói rồi thản nhiên đi vào.

- ...

Tú mua suất ăn rồi chọn một cái bàn trong góc ngồi. Đây là một nhà hàng buffet lẩu và đồ nướng có tiếng ở Sài Gòn.

- Rảnh tiền quá nhở? – Nhi vừa nướng thịt vừa trách Tú. Lão đã tốn thêm 5% phí phục vụ để “mời” cô lại “phục vụ” tại bàn cho lão.

- Tốt cho em quá rồi còn gì? Đỡ mắc công chạy ra chạy vô bưng bê đồ này nọ. Tiền bạc cứ để tui lo, em chỉ việc đứng đây nướng đồ ăn và ngắm người yêu đẹp trai xuất chúng của em mà thôi.

- ... - Câm nín luôn.

- Mệt rồi, ngồi xuống ăn một miếng đi.

- Điên à? Cho bị đuổi việc á?

- Ờ! Tốt đó. Về nhà ngồi chơi cái đi cho tui nhờ. Đi làm suốt ngày bầm mình bầm mẩy. Chả biết làm cái giống gì nữa...

Nhật ký một tuần yêu: Chuyện nấu ăn.

Việc đảm đang thế này thì người phụ trách là Tú can cook rồi. Nhưng hôm nay bạn Nhi của chúng ta được off nên rảnh rỗi vào bếp trổ tài một bữa.

- A! Tú! Về rồi đấy à?

- Ừ. Nhớ bé Cá quá đi thôiiiii.

- Hôm nay em có nấu cơm này. Mau vào rửa tay rồi ra ăn.

- Chà... Giỏi quá vậy? Chờ Tú xíu nha. Ra ngay.

”Bạch!” – Đừng bận tâm, đó là tiếng hàm của Tú rớt xuống đất mà thôi. Vừa mở lồng bàn ra thì Tú như muốn ngất lịm đi. Trời ạ! Đại hội cà chua! Cái thứ mà Tú ghét nhất. Ừ thì là cá đấy, nhưng mà lại đi sốt cà ngập ngụa. Canh thì là canh cà chua trứng thịt bằm. Úi! Lại còn giá xào nữa à? Cái thứ cũng khó ưa không kém đối với Tú.

- Ăn đi Tú! Em lựa cá ngon lắm đấy!

- Ừ... ừ...

Lão nuốt nước mắt ngược vào trong để ăn hết bữa cơm hôm đó. Xong là nguyên tối y như câm luôn. Tội ghê chưa! Mà công nhận cũng chiều vợ, ăn liên tục còn tắm tắc khen ngon nữa. Tình yêu đúng là mù quáng gà mà!

Mãi đến hôm sau khi Nhi chat với Thanh mới lòi ra chuyện lão ghét cà chua và giá. Lúc đấy cô mới bỗng thấy thương lão hơn bao giờ hết.

Nhật ký một tuần yêu: Chuyện hôn hít.

- Từ ngày quen Tú em béo hẳn ra!

- ...

- Hết xinh rồi! Bắt đền Tú đấy!

- ...

- Này! Tú có đang nghe em nói chuyện không? Sao không trả lời gì hết thế?

- ...

- Này!

- ....

- Này... Tú...

Chưa kịp nói dứt câu thì miệng của Nhi đã bị chặn lại bởi cái hôn mãnh liệt của Tú. Thì ra là bữa ổng giả bộ thôi mấy chế. Giờ thì hôn điêu luyện và cuồng nhiệt như con thú ấy! Bà Nhi nhà ta khoái lắm. Muốn bấm nghìn like, thả nghìn tim luôn rồi.

- Làm... làm cái gì thế? – Bà nhà buông ông nhà ra, mặt làm bộ diễn sâu mặc dù cũng cho hôn nát bét rồi.

- Giảm béo cho em.

- Ơ... hay? Nói điên khùng cái gì đấy?

- Thì em bảo em béo?!

- Ơ... Thì liên quan gì?

- Ủa, em không biết sao? Hôn giảm calo hơi bị nhiều đó!

- ...

- Sau này không cần tập thể dục đâu. Lúc nào cảm thấy mình béo thì đưa mỏ đây giải quyết cho. Sáng trưa chiều tối mỗi buổi chục cái là ốm liền à. Hahaha.

Kể từ đó bà nhà “vô tình” gợi chuyện mình bị béo nhiều lên hẳn. Còn ông nhà thì kiệm lời y chang lúc mới quen vì bị liệt cơ môi.

**************

Kết thúc cái tuần đầu yêu nhau đó thì cũng vừa đúng keng sinh nhật Tú. Người người nhà nhà từ bạn bè tới fan hâm mộ bu vào chúc mừng lão. Khang, Thanh và mấy anh kỹ thuật viên phòng thu còn làm hẳn một cái băng rôn “Mừng đại thọ 26 tuổi của lão sư” treo trước cửa làm cả phố ai đi ngang qua đều biết hôm nay là ngày gì. Nhi thì xin nghỉ một hôm ở nhà chuẩn bị chút bất ngờ cho Tú.

Treo cái băng rôn trước tiệm như yểm bùa, cả sáng không làm ăn được gì. Nay sinh nhật mà hằn hộc với tụi nó rồi đòi tháo xuống thì kỳ. Dạo này người ta bớt cọc, biết suy nghĩ thấu đáo cho người khác dữ lắm. Chắc nhiễm tánh tốt của bà nhà đây mà. Nên cuối cùng ông nhà quyết định làm hết buổi sáng rồi đóng cửa cho mọi người về nghỉ.

10 giờ 30 phút.

Chưa gì hết là cả đám nháo nhào lên dọn đồ đi về rồi. Giờ mà có khách vào chắc tụi nó cũng đuổi người ta luôn quá.

Có tiếng mô tô phân khối lớn vút ngang rồi đậu trước studio. Trên xe là một cô gái có thân hình nóng bỏng bốc lửa nhưng mặt mũi thì chưa rõ ra sao. Cô dõng dạc bước vào trong.

- Chị ơi! Hôm nay tụi em đóng cửa sớm. Mai chị quay lại sau nha chị. – Nói mà! Người ta chưa mở mồm đã muốn tiễn người ta về rồi.

- Tôi đến tìm người.

- Xin hỏi chị muốn tìm ai ạ?

- Chủ của phòng thu này.

- Chị chờ em một xíu. Sư phụ ới!? – Thanh kêu vọng vào trong.

- Gì đấy? – Tú chạy ra.

Cô gái cởi bỏ mũ bảo hiểm. Làn tóc dài màu đỏ dần hiện ra và rũ xuống vai cô. Cô gái có một khuôn mặt sắc sảo, nét nào ra nét nấy. Và từng đường nét đó đang hiện rõ ra ngay trước mắt Tú.

- Lâu không gặp. Vẫn khoẻ chứ? – Cô lên tiếng trước.

- .... Linh...?
Chương 23: Nhã Linh

- Linh...?

Cô gái khẽ cười. Vẫn là một nụ cười hiền hoà không hề phai mờ theo năm tháng. Đầu Tú như cuốn phim chiếu chậm, tua lại từng khoảnh khắc của ngày tháng ấy...

10 năm trước.

Dưới chân cầu thang của một trường trung học.

- Oái! Ai đây? Sao lại chui dưới cầu thang mà ăn vậy nè?

- ...

- Tớ tên Linh. Là học sinh mới.

- ...

.

.

.

- Lại là cậu à?

- ...

- Sao không ra ghế đá ngồi ăn?

- ...

.

.

.

- Ngày nào cậu cũng ngồi đây ăn à?

- ...

- Sao không nói gì hết vậy?

- ...

.

.

.

- Hôm nay tớ có mua được một gói xôi ngon lắm! Cậu có muốn ăn chung không?

- ...

- Trời... Hỏi ăn mà cũng không trả lời là sao?

- ...

- Mà cậu tên gì vậy?

- Tú.

- Ý! Chịu lên tiếng rồi hả?

- ...

.

.

.

- Tú không có nhiều bạn bè nhỉ?

- Ừ.

- Sao không đi kết bạn thêm?

- Không.

- Trời! Cởi mở xíu có chết ai đâu?

- Không thể.

- Ừm... Vậy thì coi Linh là bạn nha? Được không? Linh là ma mới nên cũng không có ai hết.

- ...

.

.

.

- Linh vừa nghe mọi người nói về chuyện của Tú.

- Đi đi.

- Gì vậy? Sao lại đuổi Linh?

- Đi đi.

- Linh chưa nói hết mà? Linh đâu có giống bọn họ!

- ...

- Dù chuyện gì cũng được, Linh vẫn luôn bên Tú.

.

.

.

9 năm trước.

- Nhìn nè! Ngầu quá há?

- Ừ. Sau này có tiền, Tú một chiếc, em một chiếc. Chịu không?

- Chịu chứ. Mà Tú hứa rồi đó nha.

- Haha. Ừ ừ.

8 năm trước.

- Tú có bị điên không? Sao lại đi làm mấy việc này?

- Tiền.

- Vì tiền mà Tú có thể làm bất cứ điều gì sao?

- Ừ. Có tiền là có tất cả.

- Tú nói vậy mà nghe được hả? Tú có biết Tú đang làm gì không?

- Vậy em có biết tại sao mẹ không qua khỏi không? Là vì tiền đó!

- ...

.

.

.

- Hứa với em đừng làm những chuyện đó nữa được không?

- ...

- Ráng cố gắng học đi rồi mình sẽ cùng nhau kiếm tiền. Tú và em sẽ là những nhạc công nổi tiếng nhất thành phố!

- ...

- Có được không...?

- Ừ...

7 năm trước.

- Là ai nhận nó cũng được. Phải cố gắng hết sức mình. Nghe không?

- Ừ. Tú biết rồi.

.

.

.

- Đến giờ rồi.

- Qua đó nhớ cố gắng học nha.

- Em ở đây cũng phải cố gắng học đó.

- Em chờ Tú.

- Đừng chờ Tú. Em xứng đáng có được những thứ tốt đẹp hơn.

- Ừ... Hứa với em phải sống thật vui vẻ. Nhớ không?

- Ừ...

*********

- Dạo này Linh sao rồi?

- Em tốt. Vẫn vui tươi như ngày xưa.

- Ừ...

- Còn Tú có vẻ không còn mê tốc độ nữa rồi... – Linh nói rồi nhìn ra chiếc xe của Tú đang dựng trước tiệm cafe.

- Đâu! Có cả con z1000 ở nhà đó! Đi làm nên chạy cub thôi.

Hai người đã từng là những đứa trẻ cùng nhau chết ghiền vì mô tô. Và chết ghiền vì nhiều thứ khác nữa. Âm nhạc chẳng hạn. Họ là những con người đồng điệu với nhau về tính cách lẫn sở thích. Nhưng cũng vì có một chút thiếu đồng điệu mà họ phải xa cách nhau.

- Linh đang ở đâu?

- Nhà cửa chưa ổn định lắm. Em vừa tu nghiệp ở Anh về.

Ủa vậy hả? Chúc mừng, chúc mừng!

Là Tú mừng thật chứ không phải một câu chúc bâng quơ. Đó là điều Tú luôn mong cô đạt được.

12 giờ trưa.

Tú trở về nhà. Đập vào mắt Tú những sợi dây kim tuyến, những tấm bìa giấy, súng bắn keo và một số thứ lặt vặt khác đang nằm ngổn ngang giữa sàn nhà.

- Ơ... Tú! Sao lại về giờ này? – Nhi vội gom mớ đồ và nhét về phía sau lưng.

- Tú hỏi em mới đúng đó! Sao lại trốn việc về nhà vậy nè? Rồi còn giấu cái gì sau lưng đó? - Tú giả vờ hỏi.

- Em... - Cô lúng ta lúng túng.

- Thôi tui biết rồi. Nay sinh nhật tui nên ở nhà chuẩn bị quà cho tui phải không? Haha.

- Ủa? Hôm nay sinh nhật Tú á? Sao không biết gì hết thế này?

- Thôi thôi! Còn giả bộ nữa. Tui biết cô thương tui mà.

- Xí... Ai thèm!

.

.

.

- Em nè?

- Gì đấy?

- Hôm nay Tú vừa gặp lại một người bạn cũ.

- Thế à? Rồi sao nữa?

- Người ta hỏi Tú có người yêu chưa.

- Rồi Tú trả lời sao? – Nhi tò mò. Đương nhiên là muốn biết Tú nói gì về mình rồi.

- Tất nhiên là nói có rồi! Em không biết Minh Tú này khoái khoe bồ lắm hả? Haha. – Hú hồn chưa! Làm tưởng giấu nhẹm đi nữa chứ.

- Thứ khoe khoang! - Nhi vờ như xị mặt xuống.

- Phải khoe chứ! Huống hồ gì em là một con nhóc đáng yêu như thế này. – Lão nhéo mũi bà nhà của mình.

- A! Đau! Cái con Vịt thúi này!

- Haha. Mà người ta bảo muốn gặp em đó. Em thấy sao?

- Kỳ lắm! Em đâu có biết bạn của Tú đâu? – Cô vừa nói vừa xoa xoa cái mũi.

- Tú lỡ kể quá trời quá đất về bé Cá rồi. Giờ bé Cá không đi thì làm sao đây? Mất mặt lắm đó! – Rõ ràng là lôi người ta vào bước đường cùng mà!

- ...

- Đi mà... Đi đi nha? – Lão đung đưa tay cô, mắt còn chớp chớp liên hồi.

- Được rồi! Khổ quá! – Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà!

- Haha. Từ đầu như vậy có phải ngoan hơn không?

- Đồ mặt dày!

- Haha. Ngoan ngoan đi nào bé Cá. – Tú xoa đầu Nhi.

- Thứ gì đâu không...

- Thôi! Mau thay đồ rồi đi gặp người ta nè.

- Hả? Bây giờ á?

- Ừ. Mau mau lên nào bé con.

- Ơ. Nhưng mà... - Cô lưỡng lự. Cái kế hoạch làm Tú bất ngờ của cô còn chưa hoàn thành xong nữa mà!

- Nhưng nhị gì nữa? Mới vừa hứa với Tú rồi mà!

- ...

1 giờ 30 phút.

Tú và Nhi có mặt tại một quán cafe nhỏ trong hẻm. Người bạn mà lão nói vẫn chưa xuất hiện.

”Linh!” – Tú giơ tay lên quắc. Nhi cũng ngoảnh đầu lại nhìn theo. Cô gái có mái tóc đỏ au đang tiến dần về phía hai người.

Mắt Nhi như muốn lòi ra rớt cái bẹp xuống đất. Con nhỏ còn tưởng người bạn mà Tú nói đến là một cậu trai chứ. Ai ngờ là một cô gái mà lại còn... Aishhh... Thật là không muốn nhắc đến mà!

- Xin lỗi em bị kẹt xe nên tới trễ một xíu. – Em? Sao lại là em? Sao bảo là bạn cơ mà! Nhi thấy kỳ quá rồi nha!

- Không sao. - Tú nói với Linh rồi quay qua Nhi. - Em! Đây là Nhã Linh. Người mà Tú nhắc tới lúc nãy.

- ... - Nhi đang thả hồn đi đâu đó, mặt thì trơ trất ra.

- Em? Sao vậy?

- À! Em xin lỗi. Em chào chị ạ!

- Linh, đây là Hạ Nhi. Người yêu của Tú. – Lão nói rồi khẽ nắm lấy bàn tay đang toát đầy mồ hôi lạnh của Nhi, trao cho cô cái nhìn đầy yêu thương và một nụ cười thật triều mến.

- Chào Nhi!

Ba người nói chuyện một hồi thì Nhi cảm thấy trong lòng có một sự khó chịu không hề nhẹ! Tại sao cô nàng này lại có cách ăn nói giống hệt người yêu của cô vậy? Đã vậy hai người còn rất hợp gu với nhau nữa! Nhiều khi nói cái gì cô còn không hiểu nổi nữa! Cứ phải cười xuề xoà mỏi cả hàm. Sao mấy bà bên cạnh Tú bà nào cũng thuộc hàng kinh khủng khiếp không thế? Không hot girl xinh đẹp chu đáo thì cũng cool girl cạ cứng thân hình bốc lửa nóng cháy da cháy thịt. Còn lão Tú kia nữa. Nhìn gì mà nhìn? Sao cứ nói chuyện hai ba câu thì lại quay qua cô cười tít cả mắt làm gì? Đi mà nhìn cái cô gái lò nướng 1000 độ kia đi kìa!

”Xin lỗi. Tú có điện thoại một xíu.” – Lão nói rồi đứng dậy đi qua một góc khác. Không gian trên bàn cũng trở nên tĩnh lặng tới mức con ruồi bay qua còn nghe tiếng vo ve vo ve.

- Tôi là bạn gái cũ của Tú. – Câu nói của Linh làm xé tan bầu không gian đó.

- Chị không cần nói huỵch toẹt ra thế đâu ạ. Em nhìn thấy được mà...

- Tôi là người thẳng tính. Có sao nói đó. Tóm lại là bây giờ tụi tôi là bạn bè bình thường. Cô em không cần phải lo lắng như vậy đâu.

- Em...

- Sao sao? Hai người đang nói chuyện gì đó? – Tú quay lại bàn.

- Không có gì! – Hai cô gái đồng thanh.

2 giờ 30 phút.

Linh xin phép về trước vì có việc bận. Tú và Nhi cũng trở về căn hộ của mình. Nhi ngồi trên sofa ôm con Gà bông rồi cứ liên tục chuyển kênh tivi. Cái remote bị bấm đến nỗi muốn văng cả nút sút cả lò xo ra.
» Next trang 6

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.

Insane