Ring ring
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyện xuyên không - Cuộc sống sâu gạo của nữ phụ trang 2
Chương 5: Sinh thần của tam vương gia



Cuối cùng, sinh thần của tam vương gia cũng đến, các quan đại thần đưa nhi nữ của họ cùng tham gia yến tiệc với mong muốn có thể lọt vào mắt xanh của tam vương gia tài hoa xuất chúng và hoàng đế đương triều.
Khi Khuynh Nhan cùng thái hậu bước vào thì có biết bao cặp mắt nhìn nàng, họ thấy một cô gái với khuôn mặt trái xoan, làn da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn trong veo, con người đen linh động, sống mũi cao, cái miệng nhỏ hếch lên, khiến cho nàng như lúc nào cũng như tươi cười, mái tóc đen diễm ảo, lại không búi tóc cầu kỳ mà chỉ thắt tóc đuôi sam rồi điểm nhẹ trên tóc vài bông hoa Tử Đằng màu tím, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng tinh tế. Một thân y phục màu tím nhạt, thắt eo tím than, cổ áo, vạt áo và tay áo cũng thêu những bông hoa nhỏ xíu màu trắng. Cả người thoáng nhẹ hương hoa Tử Đằng khoan khoái, dìu dịu, không phải rất xinh đẹp nhưng khiến người ta nhìn vào rất dễ chịu.
Thật ra người nào đó vì không muốn bị hai nha hoàn nhà mình cắm trâm lên đầu như xiên đầu heo nên mới nghĩ ra biện pháp này, ban đầu Tiểu Mãn phải đối lắm, nhưng sau khi hoàn thành lại thấy, tiểu thư nhà mình thật xinh đẹp, đẹp đến xuất trần thoát tục, cứ như thần tiên tỷ tỷ vậy.
Ánh mắt sùng bái của Tiểu Mãn và Tiểu Thanh, khiến người nào đó vô cùng đắc ý, cười khanh khách hồi lâu.
Mọi người trong yến tiệc hiện tại rất ư là tròn mắt. Đây là đại tiểu thư diêm dúa, lòe loẹt, bước ra đường cứ như mang cả núi vàng núi bạc khảm vào người, quần áo không đủ bảy sắc cầu vồng thì không mặc của phủ Liễu tướng quân: Liễu Khuynh Nhan sao?
Còn có khí chất thanh tao, trong trẻo này, nét dịu dàng này, nụ cười duyên dáng này, là ai đây?
Tam vương gia Vũ Văn Trác cũng nhìn đến thất thần, đôi mắt sâu thêm một chút, nhưng chợt nghĩ nữ nhân này muốn thay đổi vẻ ngoài để mua lại danh tiếng sao? Sau đó lại thấy khinh thường, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cho dù thay đổi vẻ bên ngoài nhưng bên trong vẫn là độc ác, hung hăng, ngu xuẩn.
Liễu Tiên Khuynh cũng ngạc nhiên không ít, hai mắt chợt lóe sáng sắc bén, sau đó trở về với dáng vẻ điềm đạm đáng yêu như thường, nhưng biểu hiện này lại xui xẻo lọt vào mắt thái hậu đại nhân. Thật khổ.
Tất cả đang sững sờ thì một giọng the thé vang lên:
“Hoàng thượng giá lâm”
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”
“Tất cả bình thân, hôm nay sinh thần hoàng đệ của trẫm, không nên câu nệ, nào nhập tiệc thôi”- Nụ cười ấm như gió xuân, giọng nói mát lạnh, sảng khoái và thân thiết.
Nói xong lại đến vị trí chủ tọa ngồi xuống cùng thái hậu, lại liếc nhìn sang bên cạnh, thấy một nữ tữ áo tím, liền cẩn thận đánh giá, trong lòng thầm hỏi: Liễu Khuynh Nhan đây sao? So với quá khứ thì lạ quá.
Lại liếc về phía tam đệ, thấy bên cạnh tam đệ là một vị cô nương một thân áo vàng nhạt , khuôn mặt xinh xắn, mắt phượng, mày liễu, người này hẳn là nhị tiểu thư phủ Liễu tướng quân, người trong lòng tam đệ đi.
Lại thầm than: A, nghiệt duyên mà!
Lúc này mọi người đã an tọa cả, vạn tuế gia cũng thu hồi suy nghĩ, mắt hồ ly lại cong lên, khóe miệng lại nhếch lên cười cười:
“Nào, hôm nay sinh thần của hoàng đệ, trẫm kính đệ một chén, chúc đệ một tương lai tươi sáng”- Sau đó ngửa đầu uống cạn.
Tam vương gia cũng kính rượu, sau đó ngửa đầu uống cạn, tiếp đó là các vị đại thần lần lượt kính rượu chúc mừng không khí xem ra cũng hài hòa lắm.
Bỗng một tiếng nhạc vang lên, một nữ tử xinh đẹp áo hồng, đôi tay xinh đẹp đan nhẹ gảy, theo đó là một bóng dáng màu vàng nhạt xoay người, uốn lượn theo điệu nhạc, rượu ngon, đàn hay, múa đẹp và mỹ nữ, tất cả tạo nên không khí đặc trưng của yến tiệc.
Khuynh Nhan chợt nghĩ, nhảy múa? Đàn hát? Có phải hay không theo truyền thống của xuyên không, sẽ có người kíchthích muốn nàng cũng hiến nghệ. Nàng mù tịt nha, nàng trước đây cũng chỉ biết có yoga thôi, cũng không tính là múa. Đàn thì biết chút chút về piano với ghi-ta. Đang suy nghĩ xem nên làm cách nào để thoát nếu nhận được lời đề nghị này. Thì tiếng nhac dừng lại. Xong, xong rồi, nàng còn chưa nghĩ ra cách nha.
Sau khi mỹ nữ nhảy xong, liềnnhẹ nhàng mỉm cười, khẽ cúi người thi lễ.
Chính Đức đế rất có trách nhiệm của một vị khán giả tốt, liền cười cười, vỗ tay, khen không ngớt:
“Hay, người múa, múa đẹp, người đàn, đàn hay, ban thưởng, mà thôi hôm nay là sinh thần của tam đệ, muốn thưởng cũng là do đệ thưởng đi.”
“Vậy, đệ tuân mệnh.”- Tam vương gia chắp tay hành lễ, sau đó lại nói tiếp:
“Vân Nguyệt tiểu thư, tiếng đàn trong trẻo như tiếng nhạc trời, sinh thần của bổn vương được nghe một khúc, quả là may mắn. Bổn vương tặng tiểu thư một cây cổ cầm làm từ bạch ngọc, mong tiểu thư không chê.”
“Ta vương gia ban thưởng”- nữ tử tên Vân Nguyệt, cúi người cảm tạ. Nàng là con gái của thừa tướng đương triều, có mối quan hệ khá thân thiết với Liễu Tiên Khuynh.
Mà Khuynh Nhan sau khi nghe cái tên Vân Nguyệt chợt lạnh người, đây chẳng phải một vị ái phi của hoàng đế sao? Sau này nàng ta còn giúp đỡ nữ chính chỉnh nữ phụ đến thê thảm. đây là một nhân tố chủ yếu dẫn đến kết cục bi thảm của nữ phụ.
Đang hoảng loại vì gặp thiên địch. Khuynh Nhan lại càng trợn tròn mắt,còn mọi người lại đồng loạt nhìn ngàng với đủ loại ánh mắt, có đồng tình, có thương hại,hả hê khi người gặp nạn, có loại ánh mắt chờ mong nữa chứ? Gì vậy? Nàng không hiểu, khi nãy nhập tâm suy nghĩ quá, bỏ hết ngoài tai rồi.
Tiểu Mãn thấy tiểu thư nhà mình ngơ ngác, mờ mịt, biết là khi nãy tiểu thư lại đang thả hồn đi đến đâu rồi, nên nhỏ giọng nói:
“Tiểu thư, tam vương gia xin hoàng thượng được thú nhị tiểu thư làm vương phi, nếu không phải nàng liền không thú ai cả.”
Hóa ra, nàng đang sắm vai bị bỏ đây mà, đồng cảm , thương cảm, hả hê, con có chờ mong? Là chờ mong nàng phát tác một nháo, hai khoc, ba thắt cổ sao?
Người nào đó nghe xong lại thầm cảm than ‘Nam chính quả nhiên là nam chính, thâm tình thế là cùng thật ngưỡng mộ muốn chết’.
Lại nghe hoàng đế cười nói:
“Hôn sự quả là chuyện vui, tam đệ muốn thành gia lập thất quả là chuyện tốt, nhưng hôn nhân cũng phải hỏi qua ý phụ mẫu, trẫm tuy là vua nhưng cũng coi trọng thánh hiền và đạo nghĩa, hiện tại Liễu tướng quân không có ở đây, trẫm sẽ cùng tướng quân bàn chuyện này sau, hôm nay thái hậu cũng mệt rồi, trẫm và thái hậu hồi cung trước, các ái khanh không cần hành lễ cứ thoải mái.”- Nói rồi lại đứng lên, đỡ nhẹ thái hậu đi ra ngoài.
Người nào đó đến cùng thái hậu nên cũng là về cùng thái hậu. Trên đường đi, thái hậu chợt hỏi:
“Khuynh Nhan, đối với chuyện này con nghĩ gì?”- Giọng nói hiền lành, ấm áp, với khuôn mặt có chút giống với mẹ nàng ở hiện đại, từ lúc mới gặp đến giờ nàng đã kiềm chế xúc động muốn nhào vào lòng bà mà thể hiện ‘con gái rất nhớ mẹ’. Bây giờ chả biết sao hốc mắt lại đỏ lên, cắn môi không nói lời nào.
Hình ảnh này trong mắt thái hậu hoàn toàn là một bộ dáng đau lòng, uất ức, nên ánh mắt bà tràn ngập đau xót, nắm tay Khuynh Nhan nhẹ vỗ như an ủi.
Chính Đức đế thấy cảnh này lại nhẹ xoa bóp huyệt thái dương. Lòng thầm than ‘Tam đệ, cái tên hỗn đản này, thật muốn hung hăng nện cho nó một trận’.
Chương 6: Thánh chỉ



Hoàng cung,
Tướng quân đại nhân Liễu Xương, một thân quan phục, quỳ ở ngự thư phòng,
Chính Đức đế đi đến vươn tay đỡ ông dậy, cười thân thiết:
“Ở đây cũng không có người ngoài, bá phụ không cần đa lễ, ý của bá phụ trẫm đương nhiên hiểu, nhưng bá phụ biết tính mẫu hậu đó, người là thật tâm muốn Khuynh Nhan muội muội làm con dâu.”
Liễu Xương nghe vậy liền nói:
“Mu bàn tay, lòng bàn tay đều là thịt, nay Khuynh Nhan vì tình tỷ muội đã có ý muốn buông tay, thành toàn cho Tiên Nhan. Lão thần nay tuổi già sức yếu, xin hoàng thượng cho thần giao trả binh quyền, cáo lão, an hưởng tuổi già, xin hoàng thượng thành toàn.”
“Bá phụ sao lại nói mình tuổi già sức yếu chứ, vả lại không phải còn Liễu Dương đệ đệ hay sao, nói đến Liễu Dương, thật là tuổi trẻ tài cao, không hổ là hậu duệ của bá phụ.”- Đồng chí hoàng đế cười rạng rỡ cảm khái.
Liễu Xương: “….”
Miệng rồng lại phun châu nhả ngọc:
“Nếu không trẫm lại ban hôn cả hai vị tiểu thư đều là bình thê của tam đệ, có được hay không?”
Liễu Xương nghe đến đây ‘bùm’ một cái quỳ xuống, khuôn mặt già nua nhăn nhún lại:
“Lão thần cảm tạ bệ hạ nhọc lòng vì chuyện chung thân của tiểu nữ, nhưng hoàng thượng…..”
“Thái hậu giá đáo”- Chưa nói hết câu, đã nghe giọng tiểu Xuân tử vang lên.
“Mẫu hậu”- Đồng chí hoàng đế tiến đến đỡ thái hậu
“Lão thần tham kiến thái hậu, thái hậu vạn phúc kim an”- Tướng quân đại nhân cũng vội hành lễ.
“Liễu Xương ơi Liễu Xương, bạn già chúng ta còn cần chi thi lễ, nào đứng lên rồi nói”- Thái hậu nhẹ giọng khoát tay. Xong lại nói tiếp:
“Nhan nhi đã có lòng vì tình tỷ muội mà buông, ý tiểu Triệt muốn ban chỉ cho hai tỷ muội làm bình thê, ta cũng không đồng ý,nhưng đứa con dâu này ta đã quyết tâm nhận, nên như vậy, ban đầu ta cũng có ý định muốn tiểu Triệt và Nhan nhi thành đôi, bây giờ cứ vậy đi. Ông bạn già thấy như thế nào?”- Giọng điệu này tuy là hỏi ý kiến nhưng lại không cho phép từ chối.
“Lão thần tạ ơn hoàng thượng, tạ ơn thái hậu”- Khuôn mặt của tướng quân đại nhân nháy mắt trở lên già nua, khiến thái hậu thật muốn thành toàn cho ý muốn của lão, nhưng nghĩ lại thấy không thể mang giang sơn xã tắc ra so sánh được, lòng người khó dò.
Chính Đức đế hiện tại rất khổ sở, rất bi ai, có cảm giác mình như cái kho chứa hàng tồn đọng, càng nghĩ lại càng thấy mình đáng thương, càng nghĩ lại càng muốn nện cho tên gia hỏa kia một trận.
“Hoàng nhi, con không trách mẫu hậu chứ?”- Sau khi tướng quân đại nhân cáo lui, thái hậu nhẹ nhàng hỏi.
Đồng chí hoàng đế liền trưng ra bộ mặt cười khanh khách, hiền lành, nhu thuận nói:
“Không trách, không trách, trẫm rất hào hứng”
Thái hậu thấy vậy cũng chỉ gật đầu rồi nhẹ thở dài, cất bước hồi cung.
Đồng chí hoàng đế nhận mệnh hung hăng, nghiến răng, nghiến lợi viết thánh chỉ. Một là ban hôn cho tam đệ, hai là rước Bồ Tát về cung tự mình cung phụng.
--- ----------Ta là đường phân cách Phủ Tướng Quân---- --------
Người nào đó đang cúi đầu viết chữ, gần đây chữ viết nàng tiến bộ không ít nha, đang có cảm giác thành tựu, nghe thấy một giọng nói gấp gáp truyền đến:
“Tiểu…tiểu thư, đại sự không….không ổn…rồi”- Nha hoàn Tiểu Mãn hai tay nhấc váy, vừa chạy vào vừa nói, thở hồng hộc.
Lúc Vũ Văn Trác bước đến liền nghe thấy nha hoàn của Liễu Khuynh Nhan đang căm cổ chạy vào thông báo, lại nhìn ba chữ ‘Phong Lữ Uyển’ khẽ cười lạnh, hắn đến đây là muốn nói một lời xin lỗi, dù sao thì hắn cũng phụ nàng trước, nhưng nghe vậy đột nhiên bước chân hắn chậm lại, muốn nghe xem phản ứng của nàng thế nào, cũng lại muốn xem bộ dạng thường ngày của nàng có đơn giản như hôm ở tiệc sinh thần hay không, hay có chăng chỉ là nhất thời giả bộ.
Hắn thừa nhận từ hôm gặp nàng ở tiệc sinh thần hắn cũng có chút tò mò. Ừ hắn là đang muốn giúp hoàng huynh quan sát thôi, đúng vậy, là giúp hoàng huynh, không hơn.
Hắn bỗng thấy bên trong là một nữ tử một thân bạch y đơn giản, tóc đen dãi xõa ra, trên mặt sạch sẽ không chút son phấn, nàng cúi đầu chăm chú viết chữ, gió nhẹ thổi tay áo bồng bềnh, vài sợi tóc bay bay. Trong đầu bỗng hiện lên bốn chữ: Không nhiễm bụi trần.
Hắn miên man suy nghĩ bỗng nghe giọng nàng cất lên:
“Quản gia không phát tiền tiêu tháng này?”-Người nào đó miệng không mặn không nhạt hỏi, tay lại rót chén nước đưa cho Tiểu Mãn.
Tiểu Mãn không khách khí bưng chén nước tu một hơi, sau đó kéo tay quẹt miệng, liền nói:
“Không phải, tiểu thư hoàng thượng ban hôn cho nhị tiểu thư và tam vương gia”
“Là chuyện tốt, nên chuẩn bị chút quà mừng nha”- Người nào đó không chút để ý lại cúi người viết tiếp.
Nghe nàng nói vậy, trong lòng Vũ Văn Trác bỗng sinh ra một cỗ hờn dỗi, một người từ nhỏ đã ai mộ hắn, luôn theo sau hắn, cố gắng lấy lòng hắn, hiện tại nghe hắn sắp thành hôn với người khác lại không chút để ý như vậy.
“Thánh chỉ thứ hai là tuyên tiểu thư nhập cung, nhưng nghe nói dự định sẽ phong tiểu thư làm phi”- Tiểu Mãn gấp như kiến bò trên chảo nóng, thâm cung hiểm ác, tiểu thư sao có thể sống chứ.
“Ừ”- Người nào đó vẫn chăm chú viết, miệt mài viết, sau đó lại buông bút, cầm tờ giấy tuyên thành lên thổi thổi cho khô mực.
Tiểu Mãn nghĩ tiểu thư sẽ quan tâm hỏi lại, ai ngờ câu tiếp theo khiến nàng nội thương nghiêm trọng:
“Tiểu Mãn, ta đói rồi”- Giọng yếu ớt, tay xoa xoa bụng, bụng cũng sôi sung sục rồi.
“Nhưng mà tiểu thư, người phải gả vào cung đó, chuyện này tuyệt đối không được”- Sợ tiểu thư khi nãy nhập tâm luyện chữ nên chưa nghe kịp.
“Hoàng thượng có thâm thù đại hận với muội sao?”- Người nào đó nhướng mày hỏi.
“Nô tỳ không dám”- Tiểu Mãn nói như mếu
“Vậy thì được rồi, đi chuẩn bị cơm đi, ta rất đói”- Người nào đó kết thúc chủ đề này.
Đến cả chuyện chung thân đại sự của chính mình cũng không chút để ý như vậy, hắn thầm nghĩ, có lẽ tổn thương trong nàng quá lớn rồi, có lẽ sự thay đổi này một phần là do hắn đi. Thật ra nếu hiện tại nàng cầu xin hắn, hắn có thể chấp nhận cho nàng làm trắc vương phi hoặc hơn nữa là bình thê với Tiên Nhi cũng được.
“Khuynh Nhan”- Hắn cất bước đi vào.
“Tam vương gia vạn phúc kim an, Tiểu Thanh dâng trà”- Nàng quy củ hành lễ.
‘Tam vương gia'? Chả phải đều gọi Trác ca ca hay sao?
“Đã lâu không gặp, muội thay đổi rất nhiều”- Hắn một bộ mặt lạnh nhạt nói.
“Dạ, ai rồi cũng khác”- Nàng cười cười, thản nhiên nói. Thấy hắn im lặng lại tiếp: “Dân nữ chúc mừng vương gia và nhị muội”
Hắn thấy nàng không có ý định cầu xin, nhất thời cũng chẳng biết nói gì, liền trầm mặc, sau đó liếc thấy trên tờ giấy tuyên thành vừa rồi nàng viết là một bức tranh, là một khu vườn, nét vẽ mềm mại cứ như đó là một khu vườn thật sự, bên cạnh đề một bài thơ.
“Nhan muội, bức tranh tuyệt quá, có thể để huynh xem qua một chút không?”
“Dân nữ tài thô học thiển, khiến vương gia chê cười rồi”- Miệng nói khiêm tốn nhưng trong lòng thầm đắc ý, thằng nhãi này thật có mắt, hắc hắc, bà cô đây gì không giỏi chỉ có vẽ là giỏi ha ha.
[Hoa từ đâu?
Hoa từ đâu?
Từ yêu hoa nở,
Từ sầu hoa phai
Hoa của trời?
Hoa của ai?
Hoa là thánh nữ không ngai trên đời
Yêu hoa
Không thể ngắm chơi
Cùng thơ, thở giữa đất trời với hoa
Trải lòng
Tôi vẽ hoa ra
Xin bình tâm giữa chánh ta thế gian]*
Hắn đọc bài thơ, xem bức tranh, tự nhiên cảm thấy mấy chục năm nay mình không hiểu gì về nữ tử trước mắt này.
Hắn cũng không bày tỏ tâm ý xin lỗi với nàng như đã định, lòng nặng trĩu ra về, tự nhiên có cảm giac như mình đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
*Trích bài thơ: Trong Vườn Hoa Tôi của tác giả Lê Hân
Chương 7: Tiến cung



Ngày tiến cung là một ngày tháng sáu oi bức, trong viện thoang thoảng mùi hương thơm mát của hoắc hương, sáng sớm giờ Dần ( 3-5h sáng) Khuynh Nhan liền tỉnh dậy tắm rửa thay y phục, trang điểm, chuẩn bị, ăn điểm tâm xong đã đến giờ Mão (5-7h sáng).
Hôm nay nàng một thân váy lụa dài màu đỏ tươi , cổ áo, tay áo và vạt áo thêu hoa lưu ly nhỏ màu trắng ánh bạc, thắt lưng là một xâungọc trai, tóc búi cao cố định bằng một cây trâm ngọc trai đơn giản, hai bên thái dương có vài sợi tóc uốn lượn, trang điểm nhẹ nhàng, môi tô chút son đỏ thắm.
Tiểu Mãn và Tiểu Thanh cùng nhau trầm trồ: Tiểu thư thật xinh đẹp. Phải biết rằng hiện tại tất cả kiểu dáng quần áo đều do tiểu thư vẽ ra rồi lại cho người may y như bản vẽ.
Ngồi kiệu chưa đến một canh giờ là đến hoàng cung, vén mành kiệu lên liền thấy thành cung trang trọng, sừng sững, toát lên vẻ lạnh lùng cùng uy nghiêm làm lòng người lạnh lẽo.
Tiểu Xuân Tử đứng chờ ở của cung một lúc lâu, nhìn thấy Khuynh Nhan liền lặp tức hành lễ. Sau đó không nói lời thừa đưa KHuynh Nhan cùng hai nha hoàn Tiểu Mãn và Tiểu Thanh đến chỗ ở mới: Phong Lữ Cung.
Vừa bước vào trong, đã nghe thoang thoảng mùi hương quen thuộc, nhìn một lượt, đây không phải những loại cây nàng từng căn dặn Lưu thúc trồng ở viện mình sao?
Tiểu Mãn và Tiểu Thanh cũng ngây người mà “Oa” một tiếng.
Tiểu Xuân Tử cười tủm tỉm giải thích :
“Thưa chủ tử, đây là thái hậu cố ý thiết kế theo như viện của chủ tử khi còn ở phủ tướng quân, không biết có vừa ý chủ tử hay không?”
“Thái hậu có lòng, công công cho ta gửi lời cảm ơn đến người”- Người nào đó chân thành nói.
“Chủ tử vạn phúc kim an”- Những hạ nhân trong cung Phong Lữ thấy bóng chủ tử, liền cùng nhau quỳ xuống hành lễ.
“Mọi người đứng lên cả đi”- Người nào đó học theo dáng bộ nữ chủ nhân trong phim cổ đại trên tivi, phất phất tay nhẹ giọng nói.
“Nếu đã không còn việc gì, nô tài xin cáo lui, chủ tử nghỉ ngơi ạ”- Tiểu Xuân Tử cúi người hành lễ, Khuynh Nhan lại sai Tiểu Mãn thưởng cho hắn một hầu bao, sau đó cũng cất bước đi vào.
Hiện tại cần làm là nhận thức mọi người trong cung Phong Lữ, sau đó còn đi thỉnh an thái hậu và hoàng hậu. Nàng liền ngồi xuống ghế chủ tọa, một nha hoàn nhanh chóng dâng trà, mọi người liền đứng ngay ngắn, chờ nàng uống xong ngụm trà thì lần lượt giới thiệu.
“Chủ tử, Nô tỳ là Bích Dao, là đại cung nữ của Phong Lữ cung”- Nữ tử mở miệng đầu tiên là một cô nương tuổi khoảng mười bốn mười lăm, thoạt nhìn có điểm sáng sủa, thông minh.
“Đây là cung nữ Bích Xuân, Bích Giang, Bích Mai chúng nô tỳ đều là do thái hậu nương nương lựa chọn hầu hạ chủ tử. Ngoài ra còn có bốn nha hoàn nhị đẳng là Tử Y, Điệp Y, Thanh Y và Tố Y do phủ nội vụ đưa đến ạ”
Tiếp theo là công công chưởng sự giới thiệu:
“Thưa chủ tử, nô tài là công công chưởng sự của Phong Lữ Cung tên là Tiểu Lý Tử, ba người này là Tiểu Anh Tử, Tiểu Khách Tử và Tiểu Lộ Tử , chúng nô tài trước đây túc trực cung thái hậu nương nương. Ngoài ra cũng có bốn công công nhị đẳng là: Tiểu Thạch Tử, Tiểu Bàn Tử, Tiểu Xa Tử và Tiểu Hi Tử do phủ nội vụ đưa đến ạ.”
“Về sau hiện tại chúng ta sẽ sống cùng nhau, cứ xem như người một nhà. Chỉ cần tuân thủ ba điều sau là được:
Thứ nhất:Trong nhà ta quan trọng nhất là Trung, nếu các ngươi làm được, ta khẳng định, ta có ăn cũng không để các ngươi đói.
Thứ hai: Ta không thích nhất là quỳ hành lễ, nên nếu không có ai thì không cần đa lễ, đều là người một nhà cả.
Cuối cùng: Ra ngoài chỉ nghe, không nói.
Đây là Tiểu Mãn và Tiểu Thanh, mọi người làm quen với nhau nhé! Hiện tại mọi người nhận ít quà gặp mặt ta chuẩn bị, sau đó giải tán, ai nên làm gì thì làm nấy”- Người nào đó nói xong lại uống một ngụm nước, chỉnh sửa y phục, chuẩn bị đi thỉnh an thái hậu.
--- ------ ------ ------Ta là đường phân cách Từ Ninh Cung---- ------ ----
Không ngoài dự đoán của Khuynh Nhan, Từ Ninh Cung lúc này đã đầy ắp người, hơn nữa khi nàng bước vào, mọi người đều nhìn đăm đăm vào nàng, nếu ánh mắt có thể đâm thủng người thì nàng chắc chắn mình sẽ bịthương nghiêm trọng.
Người nào đó khoan thai đi vào, lặng lẽ quan sát mọi người, nhận được ánh mắt trìu mến, nụ cười hiền từ của thái hậu, nàng cũng nhẹ cười thân thiết, cúi người thi lễ ba quỳ chín lạy với thái hậu:
“Thái hậu nương nương vạn phúc kim an”
“Ngoan, đứng lên, cứ gọi ai gia là mẫu hậu thôi”- Thái hậu ánh mắt tràn ngập sủng nịch và cưng chiều nhìn nàng, nàng liền tạ ơn rồi đứng thẳng tủm tỉm cười, sau đó lại hành lễ với với hoàng hậu.
Hoàng hậu Lý Na, vận một thân y phục vàng ánh kim thêu phượng hoàng đỏ, thần thái đúng với tiêu chuẩn phụ nữ cổ đại, đối với vợ lẻ của chồng vẫn có thể mỉm cười dịu dàng như vậy, quả thật không dễ dàng chút nào. Lại nghe nàng nhẹ giọng nói:
“Muội muội miễn lễ, hiện tại chúng ta đã là người một nhà, nếu cần gì cứ thông báo với tỷ nhé”
“Tạ hoàng hậu nương nương quan tâm”- Người nào đó lại quy củ thi một cái lễ trong lòng thầm nghĩ, trở về nhất định phải bắt Tiểu Mãn và Tiểu Thanh làm vật lý trị liệu, xoa bốp, ấn huyệt toàn thân mới được.
“Muội muội cứ gọi tỷ tỷ như các tỷ muội là được”- Hoàng hậu lại cười dịu dàng, khoát tay một bộ ‘người trong nhà , không cần đa lễ’ nhưng người nào đó xem biết bao nhiêu phim truyện cung đấu, nào dám thả lỏng thần kinh, nên hiện giờ thắt lưng đã cứng nhắc.
Sau màn thi lễ, dâng trà cho thái hậu và hoàng hậu, là màn chào hỏi, quăng dao, chí cha chí chóe, vô cùng nhàm chán. Mà người nào đó chỉ chú ý đến một thân áo hoa hồng phấn, Vân quý phi, Vân Nguyệt, con gái thừa tướng đương triều, quả nhiên là tiến cung rồi, hoàng đế này đúng là ngựa đực, con gái nhà người ta chỉ đàn một khúc đã bắt cóc mang về.
--- ------ --------Ta là đường phân cách Ngự Thư Phòng---- ------ -----
Cùng lúc đó,
Đồng chí hoàng đế nào đó, đang chăm chỉ xem tấu chương, bỗng hắt xì một cái, Tiểu Thuận Tử, thấy vậy vội đưa khăn tay cho vạn tuế gia, lo lắng hỏi có cần truyền thái y hay không, nhưng vạn tuế gia vẫn lắc đầu tiếp tục vùi đầu xem tấu chương.
Bỗng nhớ ra điều gì đó, đưa tay day day huyệt thái dương, lại không mặn không nhạt hỏi:
“Bồ Tát, chậc, không phải, chỗ Liễu Khuynh Nhan đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?”
“Dạ thái hậu nương nương đã sắp xếp ổn thỏa rồi thưa vạn tuế gia, hiện tại Liễu chủ tử ở tại Phong Lữ Cung”
“Ừ”
“Vậy…. tối nay vạn tuế gia..”
“Ừ tối nay đến Phong Lữ Cung đi”
“Dạ, nô tài đi phân phó”
Chương 8: Chuẩn Bị Thị Tẩm

Phượng Hoàng Cung,
“Nương nương, tối nay hoàng thượng nghỉ ở Phong Lữ Cung của Liễu chủ tử”- Nha hoàn Xảo Nhi nhỏ giọng nói.
Lý Na thở dài một cái, sau đó lại nhẹ giọng phân phó:
“Truyền xuống dưới, hôm nay phi tần các cung không ai được phép đến Phong Lữ Cung quấy rối”
Xảo Nhi nhìn chủ tử nhà mình cũng khẽ thở dài một tiếng, liền lui ra.
Mà lúc này trong Nguyệt Thanh Cung, Vân quý phi khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó nhíu mày, lại ném ly trà xuống đất ‘xoảng’ mảnh sứ văng tung tóe.
“Tiểu thư”- Nha hoàn Hạ Nhi sợ hãi kêu lên, nàng biết tiểu thư vì sao tức giận, lúc tiểu thư vào cung, đến tận mười ngày sau mới thấy hoàng thượng đến, rồi từ lần đó đến nay cũng không thấy hoàng thượng lật bài tử của tiểu thư.
Vân Nguyệt biết mình nhất thời xúc động nên lại cố đè nén tâm tình, hắng giọng nói:
“Không sao, ngươi đi đổi ly trà khác đến đây.”
Hạ Nhi lui ra, Vân Nguyệt híp híp mắt, sắc mặt âm trầm, nghiến răng ‘Liễu Khuynh Nhan, một tiện nhân ngu xuẩn, hung hăng, hống hách, chỉ là một bao cỏ được tướng phủ chống lưng lại muốn đấu với bổn cung, tốt nhất là ngươi yên phận còn không thì chờ chết đi.’
--- ------ -------Ta là đường phân cách Vương Phủ---- ------ ------
“Gia, đây là hỉ phục, người xem có cần…..”- Tỳ nữ nhìn sắc mặt đầy hắc tuyến của gia nhà mình nên dè dặt hỏi.
“Không cần, mang xuống đi”- Vũ Văn Trác khoát tay, lạnh giọng cắt ngang lời.
‘Hoa từ đâu?
Hoa ở đâu?
Từ yêu hoa nở,
Từ sầu hoa phai
Hoa của trời?
Hoa của ai?
Hoa là thánh nữ không ngai trên đời
Yêu hoa
Không thể ngắm chơi
Cùng thơ, thở giữa đất trời với hoa
Trải lòng
Tôi vẽ hoa ra
Xin bình tâm giữa chánh tà thế gian’
Hắn thề là hắn không muốn nhớ bài thơ này, nhưng không hiểu sao chỉ đọc qua một lần mà lại in sâu vào tâm trí. ‘Từ yêu hoa nở; Từ sầu hoa phai’. Khi làm bài thơ này, nàng hẳn là tuyệt vọng nhiều lắm. Nếu dã yêu như vậy sao khi đó lại không cầu xin hắn chứ?
Nghĩ đến đây hắn bỗng thấy ngập tràn giận dữ, tại sao hắn cứ nghĩ nếu lấy được Tiên Nhan hắn sẽ rất hạnh phúc nhưng hiện tại hôn lễ sắp cử hành, hắn lại cảm thấy trống rỗng thế này.
Hắn lao ra ngoài, vung kiếm đánh loạn xạ, cả rừng trúc bị hắn chém đến xơ xác.
Người nào đó mà biết, đoạn thơ trước đây đọc trên một diễn đàn thơ ca, hôm đó nhất thời nổi hứng nên tiện tay điền vào bức tranh, lại mang đến hiểu lầm lớn như vậy, không biết sẽ phản ứng như thế nào đây?
--- ------ ---------Ta là đường phân cách Phong Lữ Cung---- ------ --------
“Tiểu thư, vị công công thân cận bên hoàng thượng vừa thông báo tối nay hoàng thượng nghỉ ở Phong Lữ Cung chúng ta”- Bích Dao giọng vui vẻ và tự hào vô cùng.
“Ừ. Tiểu Mãn sang phải một chút, Tiểu Thanh mạnh một chút đi.” Người nào đó uể oải đáp một tiếng.
Nàng vừa thoát khỏi ‘bữa trưa thân mật ở hậu cung’, thức ăntrong cung đúng là ngon thật nhưng dù có ngon như thế nào đi chăng nữa, làm tiêu điểm của bữa ăn, lúc nào cũng phải cười, cười đến sái cả quai hàm, làm gì còn có khẩu vị chứ.
Nhắc đến bụng lại sôi lên, liền nói:
“Bích Dao, ta hơi đói, mang chút điểm tâm lên đi”
Bích Dạo khẽ nhún người lui ra chuẩn bị, nàng vừa đi vừa nghĩ, theo lý mà nói, chủ tử chẳng phải nên vui mừng hớn hở, lựa chọn xiêm y trang sức hay sao? Sao lại có loại phản ứng này? Khó hiểu a.
Điểm tâm vừa dọn lên, tỏa mùi thơm phức, hai mắt người nào đó tỏa sáng, không còn vẻ uể oải khi nãy nữa.
“Tiểu thư, có cần….có cần…ôn…ôn bài một chút không?” Tiểu Mãn đỏ mặt hỏi, nàng dù sao cũng là thiếu nữ nha, hỏi loại sự tình này, mắc cỡ muốn chết. Mà Tiểu Thanh ở một bên nghe vậy mặt cũng đỏ như quả gấc.
“Ôn bài gì?”- Người nào đó nhấp một ngụm trà, khó hiểu hỏi.
Tiểu Mãn lại lấy ra một quyển sách, đỏ mặt đưa cho người nào đó.
Người nào đó nhìn thấy tên sách ‘Xuân Cung Họa’, hai mắt liền sáng rực lên, giọng kích động vô cùng:
“Oa, Tiểu Mãn, có đồ tốt như vậy mà đến nay mới mang ra nha, thật không ngoan”
Nàng đích thị là sắc nữ nha, mấy tháng thật nay buồn muốn khóc rồi. há há.
Tiểu Mãn trợn mắt, Tiểu Thanh há hốc mồm, người nào đó hứng trí bừng bừng bắt đầu nghiên cứu. Lâu lâu lại nghe tiếng người nào đó cười khúc khích, lẩm bẩm: Chậc, cũng không thua gì hentai nha, không, có khi còn phải hơn một bậc, phong phú quá phong phú!
TiểuMãn cùng Tiểu Thanh bất đắc dĩ lui xuống đi chuẩn bị xông hương bạc hà cho xiêm y cần thiết của buổi tối.
--- ------ ---------Ta là đường phân cách Ngự thư phong---- ------ -----
Trời nhá nhem tối, Chính Đức đế buông tấu chương hỏi Tiểu Thuận Tử:
“Bây giờ là giờ nào rồi?”
“Giờ Tuất rồi, thưa vạn tuế gia”
“Đến Phong Lữ Cung đi”
Ngày đó gặp nàng ở vương phủ, sự thay đổi khác xa với trí nhớ của hắn, thưở nhỏ, hắn thường đến phủ tướng quân, tranh thủ lúc Liễu tướng quân ở nhà để học thêm võ và mưu lược quân sự, nha đầu này thường gọi hắn ‘thái tử ca ca’, sau khi hắn lên ngôi lại gọi ‘hoàng đế ca ca’, nàng nói năng liếng thoắt, hắn cũng không quan tâm lắm.
Nhưng hôm ở yến tiệc, nàng lúc tĩnh lặng quan sát xung quanh, rồi có khi lại thả hồn đi đâu đó không quan tâm đến mọi thứ, hoàn toàn không nhìn đến tam đệ, cả lúc tam đệ nói muốn thú Liễu nhị tiểu thư, hắn còn tưởng nha đầu này sẽ không giữ nổi vẻ tĩnh lặng nữa, thế mà nàng vẫn im lặng. Lúc ra ngoài, thái hậu hỏi đến, hắn cứ nghĩ là nàng sẽ khóc lóc, kể lể, nhưng nàng chỉ đau lòng đỏ mắt, cắn môi, bộ dạng thật khiến người ta thấy xót.
Đối với nha đầu này hắn bỗng sinh chút hứng thú.
--- ------ ------ ------Ta là đường phân cách phòng the---- ------ ------ ----
“Có ai đi ngủ lại cắm mấy ngàn cây trâm trên đầu, đắp mấy trăm lớp phấn trên mặt, đổ mấy chục lớp dầu bóng lên tóc hay khônghay không?”
“Chủ tử, hôm nay người thị tẩm”
“Ta hỏi Bích Dao này, trong cung có quy định ‘thị tẩm là phải bôi bôi trét trét như vậy sao?”
“Không có thưa chủ tử, nhưng mà …”
“Vậy được rồi, lui xuống hết đi”- Người nào đó không kiên nhẫn khoát tay. Thời tiết oi bức làm vậy khác nào tự làm khổ mình.
Chính Đức đế đến nhưng không cho nô tài thông báo, một đường vào đến phòng trong, lại nghe thấy một đoạn đối thoại này. Khi nha hoàn trông thấy hắn, hắn lại ra hiệu tất cả im lặng lui xuống. Nhàn nhã ngồi ở bàn tròn trong phòng quan sát.
Mà người nào đó nghe thấy xung quanh im lặng như tờ, liền nâng tay che miệng ngáp dài, hôm nay nàng còn chưa có ngủ trưa đâu. Tiếp tục cầm lấy lược chải tóc, búi cao lên cố định bằng một cái trâm bạc, rồi cầm khăn ướt, lau mặt xua cơn buồn ngủ. Xong hết lại đứng lên, phủi phủi y phục trên người, hôm nay nàng mặc cái áo lụa màu thiên thanh đơn giản.
Xoay người định ra ngoài cầm đèn đứng chờ hoàng thượng đến, như mấy tiểu thuyết ngôn tình miêu tả, phải biết muốn làm sâu gạo phải biết lấy lòng người phát gạo nha.
» Next trang 3

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.