Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Chương 68: Nỗi đau của ai lớn hơn ?

Trước kia, khi mọi thứ cứ mơ hồ, những hình ảnh chập chờn khiến Việt rất đau đầu và khó chịu…

Nhưng hôm nay, kí ức như sóng lớn đập ồ ạt, mỗi một mảnh kí ức đều khiến hắn xót xa, đó là cái cảm giác, như có ai đó rút đi toàn bộ máu thịt và bóp nghẹt con tim.

Hắn hối hận, hối hận vô cùng, giá chi, ngày đó, được thả hắn chạy vội về Lạc Tâm thì tốt biết mấy, giá như, hận thù không làm hắn mờ mắt…

Một mình phóng xe trong điên loạn, hắn chỉ mong, mong sao sớm gặp lại được nàng.

Hắn nghe đâu đó lời hứa… ‘Đợi anh về cùng ăn tối!!!’

Đã bao nhiêu tối rồi, hắn chưa về?

Người con gái hắn yêu nhất trên đời ôm lấy chân hắn, năn nỉ hắn nhớ lại, vậy mà hắn lại vứt một tập tiền trước mặt nàng? Tại sao lúc đó không cố?

Người con gái gầy yếu trước cửa công ty đợi hắn mỗi ngày, trao cho hắn chiếc bánh ngọt yêu thương, dòng chữ nắn nót cẩn thận, hắn nói với nàng, hắn đã có người yêu, hắn sai bảo vệ đuổi nàng? Sao mà hắn ác độc?

Người con gái yêu hắn, nhớ hắn tới mức tìm cách xin đến công ty làm việc, chỉ để gặp hắn, hắn lại bảo nàng thôi việc…Hắn, một thằng vô lương tâm!!!

Người con gái mỉm cười trên tầng thượng của viện tâm thần…

Người con gái đứng giữa dòng người qua lại, chỉ mong một chiếc xe đâm mình.

Người con gái từng bước chân trần, đi giữa cơn mưa lạnh buốt.

Người con gái khổ sở nằm giữa đống thủy tinh, máu và nước mắt, tuyên bố giận hắn.

Người con gái mà gió thổi cũng bay ấy, cái người dại dột ngốc ngếch luôn tìm cách theo hắn…VỢ hắn!!!

Mắt hắn nhòe, đầu hắn muốn nổ tung…

Chiếc xe thể thao hung dữ đâm xuyên cả cánh cổng sắt. Hắn chạy vào nhà, rất nhanh, giọng run run gọi:

-”Vợ ơi…”

-”Vợ ơi, anh về rồi…”

-”Vợ ơi…”

Căn nhà trống không, nàng đi đâu?

Điện thoại cũng tắt?

Sợ hãi mở tủ áo quần, hắn thở phào, đúng rồi, hắn quên mất, nàng ở tiệm bánh.

Một lần nữa hắn lại thất vọng.

Lao như điên tới đại bản doanh chung, vừa hay gặp Hai và Út Linh đi ra.

-”Anh làm gì ở đây, anh không được phép vào!”

-”TRÁNH RA…”

Hắn hét.

-”Hoàng Tú, đề nghị anh giữ lịch sự, nếu không chúng tôi sẽ không khách khí!”

Út Linh nghiêm mặt.

-”MẸ KIẾP, BỐ MÀY ĐÂY! TRÁNH RA…LAN ĐÂU?”

-”Anh…anh…”

Út Linh và Hai bỗng dưng sững sờ.

-”PHẢI…ĐẠI CA của chúng mày đây, VỢ TAO ĐÂU???”

Linh sốc tới mức ngã khụy, Hai thì nói năng lập cập:

-”Chị…ngoài…Bắc…sao…anh, đại ca…chết…thiêu….sao…”

Mọi bình tĩnh của hắn đã bị rút hết sạch, chỉ nói ngắn gọn vài câu:

-”Người mày thiêu là thằng Tú, MAU RA SÂN BAY!”

Hai còn ngập ngừng, còn nhiều thắc mắc, nhưng cái ngữ điệu này, đúng là đại ca rồi, không sai vào đâu được, Út Linh vừa khóc vừa cười, run rẩy gọi điện lấy vé cho hai anh.

Trên đường đi, hắn lệnh Hai tóm tắt những việc khi hắn không ở nhà.

Hai ban đầu giấu, nói mọi người khỏe, rất tốt, chị dâu cũng thế.

-”Có tin tao ném mày xuống không? Khai …”

Sợ toát mồ hôi, Hai kể thật, vừa kể vừa lấm lét nhìn đại ca.

-”Ma chay của anh, mà không, của là thằng Tú, là chị cả lo, cỗ bàn cũng mình chị ấy lo…”

-”Sau đó, chị ấy cắt cổ tay tự tử, cũng may bọn em tới kịp, vì đứa bé, nên chị ấy tạm thời ổn định…”

Nghe tới đây, một câu nói lại hiện lên trong hắn:” “Chồng tôi…bỏ tôi rồi…cả con tôi, trước đây là ba mẹ tôi…tất cả đều bỏ tôi”

Sống mũi cay xè, hắn hỏi:

-”Vì sao đứa trẻ không còn?”

-”Dạ…hôm ấy, chị nói nhớ anh, nên tới Lạc Tâm thăm anh, không may bị ngã xuống núi, lúc chúng em tìm thấy thì đã được ai đó đưa vào viện tâm thần…đứa trẻ…cũng không còn…cũng may, chị ấy nói nhìn thấy anh, nên mới kiên cường sống tiếp để tìm anh…”

Hắn chết lặng.

Nếu hôm ấy, hắn không lên sân thượng, chẳng phải đời này không còn cơ hội gặp nàng…

Nỗi đau lớn như vậy, đều là do hắn, gây ra cho nàng.

Người nào có thể chịu được, vậy mà vợ hắn, bé nhỏ gầy gò…

Mồ hôi vã ra liên tục, hắn sợ, nghĩ lại mọi chuyện, cảm giác thắt quặn…

Đau…

Thật sự đau…

Điều ước lớn nhất của hắn lúc này là nàng bình yên, cho tới khi họ gặp nhau!

Chương 69: Tình yêu của họ là mãi mãi

Đêm tân hôn…

Chú rể đưa cô dâu lên phòng!

Cẩn thận dìu cô dâu ngồi trên chiếc nệm êm ái!

Thời khắc đã đến, cũng là lúc, nàng quên đi tất cả, nguyện tâm nguyện ý làm vợ một người khác!

Hôm nay chú rể bên cạnh, cho nàng một cảm giác rất an toàn, ấm áp, có lẽ, cũng là lúc nên bắt đầu lại cuộc sống mới!

Đặt tay lên vòng cổ, lần mò chiếc nhẫn … vậy là từ hôm nay, nàng không còn là vợ anh nữa rồi, tim nhói!

Chiếc khăn từ từ được kéo lên, bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng nâng cằm vợ mình, đặt mặt nàng hướng thẳng mặt mình, nước mắt đã nhòe đi bao lớp son phấn…

Người đàn ông cất lời:

-”Cô dâu hay là cô bé lọ lem thế này? ”

Nàng chết sững, chưa kịp phản ứng thì môi đã bị cướp đi.

Ai đó dùng sức mạnh, nỗi nhớ, ép chặt người con gái trong lòng, ra sức cắn mút, cào xé.

Khi những khó chịu trong lòng được vơi đi chút chút, người đó gục hẳn vào bả vai nàng, cố che đi những giọt nước mắt.

Cái ôm này, hơi thở ấm áp này…quen thuộc tới vô cùng, nhưng mà nàng đã bao lần nhầm lẫn, nàng không dám tự tin vào cảm nhận của mình nữa…

Con người này, khiến nàng mềm nhũn, không còn đủ sức mạnh để đánh đập hắn, giọng nàng run:

-”Hoàng Tú…anh có ý gì? Anh Lân đâu…”

Hắn mất cả tự chủ, nghẹn ngào:

-”Ngan già, anh xin lỗi…chồng xin lỗi…để vợ đợi lâu rồi…”

-”Anh…”

-”Chồng đây, Vịt thối đây…vợ ơi, chồng nhớ vợ, chồng thật khốn nạn…”

Nàng dường như vẫn chưa hoàng hồn, hắn từ từ giải thích mọi chuyện. Từ chuyện giữa hắn và Tú, tới chuyện nàng là em ruột của Minh; hắn ra Bắc, nhưng hôm đó nàng lại đi chơi cùng Uyên, Minh và Lân.

Hắn nói chuyện với ba mẹ nàng, kể lại mọi người đã đau khổ, thương nàng bao nhiêu. Cuối cùng, muốn mượn tai nạn của Lân để giúp nàng có một ngày vui đáng nhớ!

Một ngày bao nhiêu tâm trạng, một ngày tiếp xúc với bao chuyện, nàng không biết tiếp thu cái gì trước, nên làm gì???

-”Vậy là anh Lân không phải bị vô sinh?”

-”Đúng!”

-”Vậy là trò che mặt cô dâu, bảo tôi đen đủi phải che mặt tới đêm tân hôn mới bớt đen, tôi và anh Lân khắc nhau là trò mèo của các người?”

-”Ừ…”

-”Người làm lễ ngày hôm nay với tôi là anh?”

-”Còn ai khác được nữa?”

Con Uyên thối, anh Lân, anh Minh, ngay cả hai cái người mà nàng vừa biết là ba mẹ đẻ của mình, cả Út Linh, Hai, tất cả đều biết…tất cả đều gạt nàng, nàng có thể chịu được.

Nhưng Việt – nàng vạn phần phẫn uất!!!

-”Anh đã nhớ ra rồi nhưng không đi gặp tôi?”

Nàng bắt đầu nghiêm giọng.

-”Anh xin lỗi, anh chỉ nghe theo mẹ, muốn em được bất ngờ thôi, vả lại anh có công việc ở trong Nam liên quan tới Golden Face muốn giải quyết cho xong rồi toàn tâm toàn ý bên em…”

Nàng dường như không nghe giải thích, lại hỏi:

-”Anh đừng nói nhiều, chỉ trả lời đúng hay sai…Người cứu tôi ngoài biển là anh?”

-”Đúng”

-”Người thay áo quần cho tôi là anh?”

-”Đúng”

-”Hôm đó tôi đã không mơ, là thật sao?”

-”Đúng”

-”Anh trông thấy tôi đau khổ muốn chết cũng dương mắt ếch ra nhìn? Thực ra trong lòng anh không hề có tôi, phải không?”

Hắn cũng nhớ nàng lắm chứ, muốn gặp nàng ngay lập tức, hắn cũng phải nhịn nhục khó khăn lắm!

Nhưng nghĩ nàng đã khổ bao nhiêu rồi, giờ muốn mang cho nàng một đám cưới, một hạnh phúc bất ngờ, ai dè, có lẽ phản tác dụng!

-”Em…là anh sai rồi…anh xin…”

-”Xin? Xin giờ được gì?”

Khi con người đã tới giới hạn thì chuyện gì cũng có thể làm. Trong nàng bây giờ là điên tức hận giận đan xen phừng phừng, đạp cho người trước mặt một phát rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

Hắn hoảng sợ đuổi theo.

Nàng bấm được thang máy, bấm loạn xạ khiến hắn chỉ còn cách chạy thang bộ, hắn hiểu, nàng muốn đi đâu!!!

Trăng sáng vằng vặc…trên tầng thượng cao nhất, người con gái mặc váy cô dâu trắng đang đứng gần vạch tử thần…

-”Xin em…”

Người con trai tái mét.

-”Đừng tiến lại gần…”

-”Được, tất cả nghe theo em, lại đây với anh đi…anh xin…”

-”Biết tôi hận anh như nào không?”

Nàng hét, hắn chỉ biết gật đầu, đau lòng.

-”Mẹ kiếp, anh hứa anh về ăn cơm tối, anh hứa chết cùng ngày, anh hứa chăm sóc yêu thương tôi cả đời, anh biết tôi đau lòng như nào không? TÔI KHÔNG QUAN TRỌNG THẾ SAO? MÀ không nhớ ra tôi? Anh không nhớ tôi còn chưa chắc đã tha thứ, đằng này, anh nhớ rồi mà còn dám….”

-”Anh xin vợ, tới đây, giận thì tới đây, xử anh, muốn thế nào cũng được…”

Nàng cười khẩy.

-”Tôi ngu đâu mà xử anh? Xử anh để tôi đau lòng à? Anh nghe cho rõ đây, hôm nay tôi sẽ nhảy xuống, tôi muốn trả thù anh, anh cũng phải được nếm cảm giác đau đớn, cô đơn xem nó kinh khủng như nào…”

-”Thôi vợ ơi, nguôi giận, mình còn phải xây dựng đại gia đình mà…”

-”Mẹ, tôi phỉ nhổ cái đại gia đình, với anh, ngay cả tiểu gia đình tôi cũng không thèm…”

Nhìn dáng nàng liêu siêu, hắn toát mồ hôi lạnh, cố bình tĩnh:

-”Được, cô nhảy cũng được, tôi không cản, nhưng trước khi nhảy cô không ngại nghe tôi nói vài lời chứ…”

-”Nói đi, xem anh già mồm tới đâu?”

-”Tôi chẳng có gì già mồm cả, mà tôi nói cho cô biết, cô tưởng mình cô dám nhảy hả? Cô tưởng tôi chưa từng trải qua cảm giác sợ mất người yêu hả, mười ngày cô nằm bất động, hỏi tôi cảm thấy ra sao?”

Đoạn, hắn nhanh chóng di chuyển sang ngang, sân thượng bốn góc, thì giờ vợ chồng hắn, mỗi người một góc.

-”Nghi Lan, cô giỏi thì cô nhảy đi, cô nhảy trước, tôi nhảy sau…cô chết thì tôi cũng chết, đừng có mơ tôi ở lại nhớ nhung cô, mộng tưởng vừa thôi…”

Nàng điên.

-”Cái đồ khốn khiếp nhà anh!”

-”Đúng, tôi khốn khiếp đấy, cô không thích cùng sống trên thế gian này thì chúng ta sẽ cùng lên thiên đường vậy, không thì xuống địa ngục, cô đi đâu tôi theo đấy…”

-”Mẹ, đồ bám đuôi, anh điên rồi!”

-”Sao? Cô sợ không dám nhảy trước à? Thôi được, để tôi nhảy trước làm mẫu nhé…”

Việt làm bộ quả quyết bước chân ra trước. Nàng quả mắc mưu, run rẩy, vừa chạy vừa hét:

-”Tôi cấm, anh dừng lại mau…”

Thấy vậy, hắn như trút được tảng đá ngàn cân, vội vàng lao tới tóm chặt nàng, vác về phòng mặc kệ người kia có hét gào cào cấu….

………………………..

Về tới phòng, tiểu yêu bướng bỉnh giãy giụa, hắn cũng điên, liền lấy cà vạt cùng chiếc áo sơ mi trói chặt người làm loạn.

-”Hoàng Việt, anh dám…khốn nạn…”

-”Đúng, tôi khốn nạn đấy…”

-”Bỏ ra, tôi tự thay áo quần được…”

-”Không cần thay, chỉ cần cởi”

-”Đồ đểu nhà anh, tôi giết anh không tha!”

Hắn mặc kệ, vào nhà tắm, xấp nước khăn ấm, nhẹ nhàng lau mặt mũi cho nàng.

-”Ngoan, anh thương…”

-”Ngoan thương cái đầu anh…biến…”

Ánh mắt hắn trĩu buồn…

-”Hận anh tới thế ư?”

-”Hận lắm, hận không xé xác anh ra…”

Hắn nới lỏng cà vạt, cởi trói cho hai tay nàng, rồi đặt vào đó một con dao.

-”Toàn bộ người anh là của em, muốn đâm chỗ nào thì đâm, nên nhớ, đâm xong thì không được hận nữa…”

Nàng nhìn hắn, tức!

Hắn không chần chừ, cầm chặt tay nàng, dẫn dắt nàng đặt mũi dao trước ngực.

Một giọt máu nhỏ ứa ra, hắn vẫn nhìn nàng rất nghiêm túc, nàng tái mét, vội vàng quăng con dao ra ngoài, nước mắt không ngừng rơi.

-”Dao gọt hoa quả thì chết làm sao, anh đừng có giả bộ…”

Nàng hét!

-”Được, tôi đi lấy dao khác!”

Hắn quả quyết.

Vừa định quay người, tay hắn bị ai kéo, người con gái run rẩy, bờ môi mấp máy:

-”Đừng đi…Việt…đừng đi….”

Kéo nàng vào lòng, hắn hôn nhẹ lên vành tai, thì thầm:

-”Anh sai rồi, anh xin lỗi…tha thứ cho anh …”

Nàng òa khóc, mỗi lúc một to, giọng nói mếu máo:

-”Em nhớ anh lắm! Vịt thối…em nhớ anh…em tưởng em không chịu được…”

Hắn cũng khóc!

Đêm tân hôn thứ hai của họ, hòa lẫn giữa ái tình nồng thắm và nước mắt hạnh phúc!!!

Ngoại truyện 1: Kế hoạch trả thù

Sau tuần trăng mật thứ hai, nàng và hắn về nhà mẹ đẻ.

Mẹ con, ba con, anh em nhận nhau, lại một trận mưa nước mắt.

Đêm tối, nằm nói chuyện với bà chị dâu…

-”Con ranh, dám giở trò với cả tao…”

-”Này, em chồng, em ăn nói cho cẩn thận…”

-”Mày không xứng đáng làm chị nghe con, biết chuyện mà còn diễn như thật, lừa tao tưởng ông Lân bị vô sinh thật…phải cho mày một trận”

Nàng nhổm dậy, toan cù Uyên, nó vội vàng thanh minh:

-”Eo, mọi người đồng lòng đồng sức, tao không theo chỉ có bị tẩy chay thôi, mày thông cảm tý đi…mà ngày xưa mày, đúng rồi, mày cũng thông đồng lão Minh, tao cũng bị bắt cóc về làm dâu đấy, mày nhớ không? Còn oan à, hòa!”

Lan ngớ người.

-”Không, tao bảo, thực ra lỗi không phải do chị em mình, mà là do hai lão, phải trả thù mới được…”

-”Mày tao cái gì, xét về tuổi, kém chị gần 6 tuổi, xét về danh phận, cũng là em…”

-”Bà mày chưa quen, lắm điều…”

-”Già mồm, đúng, phải trả thù…”

Vừa hay, mẹ nàng đi vào, bà hỏi hai đứa đang nói chuyện gì, hai nàng hào hứng đem đầu đuôi kể lể.

Bà cười mỉm, rồi thì thầm kế hoạch. Nghi Lan sửng sốt.

-”Ngày xưa mẹ có thử với ba không?”

-”Có chứ, ba mày chả sợ phát run, cầu xin khóc lóc”

Uyên bổ sung.

-”Ba sợ là mẹ sướng còn gì?”

-”Đúng, Uyên ạ, tao với mày phải áp dụng, xem hai lão sợ như nào…”

-”Mày đừng mơ tưởng vội, chưa chắc họ đã sợ đâu, có khi lại cười tươi sung sướng ý chứ!”

-”Cười thì ly dị, chị em ta sống với nhau”

-”Được!”

-”Quyết vậy đi!!!”

….

Được sự trợ giúp của các bậc lão thành, kế hoạch của hai nàng diễn ra khá hoàn hảo.

Bước 1: Trút rượu say cho các ông tướng. Xong!

Bước 2: Tống vào phòng khách sạn, thuê hai em gái xinh đẹp biểu diễn trước mặt. Xong!

Bước 3: Tắt đèn, gái ra, nàng vào. Xong!

Tường thuật câu chuyện diễn ra ở phòng Cáo Thỏ.

Vài ngày luyện giọng quả đem lại kết quả tốt tới bất ngờ. Giọng cô nàng giảng viên giờ lả lướt không thua kém gái bao là mấy.

-”Anh yêu, muốn em chiều gì nào, yêu quá…”

Lão chồng nàng cất tiếng khàn khàn:

-”Tới đây đi em….ôi trời, em đẹp quá, khác hẳn con vợ già nhà anh…”

Lộn ruột lần thứ nhất, vẫn cố:

-”Con vợ già nhà anh xấu lắm hả?”

-”Ừ, xấu lắm, từ khi đẻ xong còn béo như con lợn ý, anh nhìn phát tởm…”

-”Thế sao anh không li dị đi?”

-”Không được, ba mẹ anh nghiêm lắm, nào bé con, tới đây với anh….”

Một giọt nước mắt lăn dài, thì ra là vậy…thì ra cái hạnh phúc lâu nay chỉ là ảo tưởng…thì ra nàng giảng viên có cuộc sống viên mãn tới giờ, là nhờ ba mẹ chồng nghiêm?

Tự cười chính bản thân mình, cố nén nhịn, mặc xác lão ta làm gì thì làm. Cố nhịn thôi, anh cáo già lắm ư? Được, lần này xem chối cãi ra sao, kết thúc đêm nay, nhất định ai đi đường ấy….

Chiếc lưỡi kia lần mò trên dưới, mọi khi, hành động ấy thật lãng mạn, giờ đây, nàng chỉ thấy kinh tởm.

Từng cú rướn người của đức lang quân, mà trong đầu anh ta đang nghĩ là với một em người mẫu xinh đẹp, khiến nàng ghê sợ.

Nước mắt nàng cứ chảy, cố nén, cố nén,…trong đầu chỉ duy nhất một suy nghĩ, sau trận mây mưa này, cả hai sẽ ra tòa, lòng nàng đau thắt…

Nếu không có việc này, sao đo được lòng người?

Rút ra khỏi người con gái phía dưới, Minh nửa nói nửa cười:

-”Sao, đang tính viết đơn ly dị như thế nào hả, nàng giảng viên ưu tú – con thỏ khốn nạn?”

Nàng sốc!

-”Anh…Minh…anh…biết từ bao giờ?”

-”Dạo này cũng gớm thật, dám trêu cả chồng, thường ngày vợ mình hiền lành ngây ngốc, ai dè cũng có ngày…haha”

-”Làm sao mà anh biết???”

Minh cười sung sướng:

-”Chiều ông xã lần nữa thì ông xã nói cho bà xã…”

Nàng bị chơi lại, tức, nhưng vì tò mò nên đành làm theo…

Vừa thở dốc, chồng nàng vừa nói:

-”Thứ nhất, người mẫu người ta chân dài, còn nàng thì chân ngắn lắm. Lần sau kiếm con nào chân ngắn nhé! Thứ hai, xịt nhiều nước hoa lên, cái mùi này, trong hàng trăm người tôi cũng nhận ra…”

Chàng cười ha hả, nàng xấu hổ tới đỏ mặt, có một chuyện chàng chẳng nói ra, nhất cử nhất động của nàng, từ lâu chàng đều cho người theo dõi, cái việc này, chàng ta đã biết tỏng từ lâu rồi!!!

……

Tường thuật câu chuyện diễn ra ở phòng Vịt Ngan.

Tất nhiên, Ngan thì ranh hơn Thỏ, cho nên nàng ta dùng hẳn lọ Miss Dior ngụy trang.

Đã thế, dáng nàng ta còn chẳng khác dáng người mẫu là mấy.

Quan trọng nhất, Việt không cho người theo dõi vợ, kể cả là có thì nàng ta cũng biết, khôn lắm:XXX.

Khổ thân Vịt.

Đèn tắt.

Người mẫu không nói không rằng, bò lên người hắn làm loạn, nghệ thuật, lả lơi rất đúng tiêu chuẩn!

Sức nóng của rượu loại mạnh, sức quyến rũ của sắc, sức mạnh nam tính, ba thứ này kết hợp, người đàn ông nào chịu được???

Cũng may, trên đời còn có loại sức mạnh lớn hơn thế, sức mạnh của tình yêu!!!

Người ngợm mệt rã rời, mà hắn dùng tay hất con sâu trên người mình, lớn giọng:

-”Tránh ra…”

Con sâu hơi mỉm cười, nhưng vẫn cố gắng, nhả mật ngọt:

-”Anh yêu, chiều em một đêm đi mà…ken bon thế…”

Tất nhiên là giọng nói cũng đã thay đổi, hắn dứt khoát:

-”Tránh ra, tôi có vợ rồi…”

-”Làm gì mà phải thế, trời không biết, đất không biết, đêm nay chỉ có mình em với anh vui vẻ thôi…”

Đoạn, nàng mân mê trên mặt, lại từ từ xuống dưới:

-”Anh xem, người anh nóng sắp không chịu được rồi, đừng cố nữa anh…”

-”CÚT”

Nàng sướng, càng ngày càng phấn khích, được thể nhào tới, hôn thắm thiết lên môi hắn.

Hắn lúc đầu kháng cự, nhưng sao cái vị ngọt này nó quen tới thế?

Nàng càng hôn, hắn càng thấy quen thuộc lạ lùng!

Bất giác, hắn đưa tay mân mê trên chiếc lưng trần, cái vết nho nhỏ lồi lên cũng quen.

Giật mình, nhanh chóng nắm lấy bàn tay, đất trời, bàn tay gầy gầy thon thon xương xương này, chỉ có thể là của một người!!!

Phát hiện mình bị chơi, hắn cay cú.

Nhất định, nhất định phải lật ngửa lại ván bài. Hắn hắng giọng:

-”Được thôi em, nhưng bật đèn lên, mang máy quay tới đây!”

Nàng hơi thất vọng.

-”Sao cần mang máy quay hả anh?”

Mẹ kiếp, giả giọng như thật, hắn tưởng mình đã thấu hiểu hết vợ mình rồi cơ, ai ngờ, còn nhiều điều mới mẻ nha!!!

-”Anh phải quay về cho vợ anh xem…”

-”Ặc, người ta làm tình phải giấu phải diếm, sao anh ngốc vậy?”

Hắn thở dài, nàng nghĩ ngợi, khuôn mặt thoáng buồn với suy luận của mình:

-”Em đoán không nhầm, anh chán vợ rồi hả, nên muốn dùng cách này li dị?”

Những ngón tay kia vẫn không ngừng trêu chọc nơi nam tính, hắn điên, nhưng cố nén, lại thở dài…

-”Không phải, anh muốn dùng cách này khiến cô ấy hận anh, mà quên anh đi…muốn cô ấy có cuộc sống hạnh phúc…”

Bắt đầu nghi ngờ, tên này, có gì giấu nàng ư? Không giữ được bình tĩnh, nàng hỏi:

-”Làm sao mà phải để vợ mình quên mình? Anh kì quá…”

-”Haizz, lần trước anh có gặp tai nạn, sau đó có biến chứng, hôm nọ đi khám bác sĩ, bảo không sống được bao lâu nữa, anh sợ cô ấy không chịu nổi cú sốc này, thôi thì cứ để cô ấy nghĩ anh phản bội cô ấy còn hơn…”

Việt ăn một phát tát. Lan giận tím mặt tím mày.

-”Mẹ kiếp, anh là thằng khốn nạn!”

-”Chó chết này!”

Chửi bới xong, ngồi khóc hu hu.

Hắn cười sung sướng.

-”Lần sau đừng lừa anh nữa, bé còn non và xanh lắm!!!”

-”Anh…anh…”

-”Đùa đấy, chết thế éo nào được!”

Nàng giận, điên, uất, mà tội là mình gây chuyện, chẳng thể nào mà ăn vạ được.

-”Đến đây em bé, lúc nãy còn hào hứng giảo hoạt lắm cơ mà!!!”

-”Quên đi!”

Chưa kịp chạy đã bị ai đó kéo lại, ăn thịt không thương tiếc.

….

Sáng hôm sau, hai nàng gặp nhau, mặt nàng nào nàng đó méo xệch!!!

Ngoại truyện 2: Làm vợ ghen

Chưa bao giờ nàng ghen vì hắn cả.

Thật bực bội mà!

Nhất định, nhất định phải làm nàng ghen một lần, rồi bắt hắn trả giá như nào, hắn cũng chịu.

Nghĩ là làm, hắn giao toàn bộ mọi việc cho Cẩm.

Sáng ở công ty, nghĩ tối về nhà vẫn còn cười sung sướng!

Kiểu này nàng không điên mới lạ!

Ra khỏi xe, đường hoàng đi lên nhà, không một tiếng động.

Căn nhà lạnh toát, không khí u ám. Tất nhiên hắn rất muốn thấy nàng ghen, nhưng không vì thế mà sơ suất, vẫn có người bảo vệ ngoài cổng, chúng nói nàng chưa hề rời khỏi nhà!

Chắc chắn nàng ở trên phòng rồi!

Mở cửa nhè nhẹ, Việt tưởng như tim mình bị ai đó đâm một phát rất mạnh.

Mảnh thủy tinh bắn tung tóe…

Những viên thuốc trắng rơi đầy sàn.

Bức thư ngắn gọn cùng nét chữ run run đã nhòe đi: ‘Việt, vợ biết trái tim chồng đã không còn chỗ chứa cho vợ, tạm biệt!’

Nàng nằm đó, hơi thở yếu ớt.

Hắn phát hoảng, xốc vợ dậy, chạy thật nhanh ra xe.

Nàng mơ màng mở mắt, ngón tay run run vuốt ve khuôn mặt hắn:

-”Là anh sao? Em đang mơ hay thật?”

-”Thật, để anh đưa em đi bệnh viện, anh xin lỗi, vợ ơi…sẽ không sao đâu…”

-”Không cần, anh đã có người khác, em cũng không muốn sống nữa…”

Nàng thì thào.

-”Không phải đâu, anh xin vợ, anh đùa thôi, tại anh muốn vợ ghen, anh thật ngu xuẩn…”

Nàng cười hiền hòa, thiêm thiếp.

Hắn khóc.

Hắn sợ.

Thật may, tới bệnh viện, bác sĩ khám, nói không cần rửa ruột, nếu thực sự bệnh nhân uống thuốc ngủ thì chỉ là lượng rất ít, ngủ lúc sẽ dậy.

Hắn như trút được gánh nặng, từ đó không bao giờ dám làm vợ ghen nữa!!!

…..

Chuyện ban sáng…

Cầm tập ảnh nóng của chồng trên tay, nàng nghẹn, ức tới tận cổ.

-”Mẹ cha nhà nó, Cẩm, chú nói cho chị, con này là con nào, con nào mà dám láo thế…”

-”Chị, chị bình tĩnh, cái này như hai bên tự nguyện ý sao ý ạ…”

-”Đàn ông thích hoa thơm cỏ lạ chị xử sau, nhưng con nào to gan đi phá hạnh phúc gia đình người khác hả, mày điều tra ngay cho chị…”

-”Nhỡ cô ta không biết đại ca có gia đình rồi thì sao ạ, theo em chỉ cần tra anh cả thôi ạ”

-”Ô hay cái chú này, sao chú bênh nó thế…”

-”Em…em…”

-”Tao nhất định tự tay cho nó một bài học, dám động vào tấm thân trong sạch của chồng bà, mẹ, giết không tha…”

Đúng là chị cả, cá tính ngang ngược không kém anh cả! Cẩm lâm vào tính thế tiến thoái lưỡng nan. Biết thế hắn đã chọn xừ con người mẫu nào ghép cho lành. Mà sợ chị không tin, đành phải lấy mặt con bé đang quen.

Giờ hắn không làm thì chị ắt sẽ sai người khác làm.

Mà giờ báo đại ca thì ăn đập là chắc.

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn cách khai thật với chị.

Chị cả nghe xong, khẽ nhếch môi cười, ra lệnh:

-”Được rồi, chú về đi, chị hứa chuyện này không liên quan tới chú, coi như chị bị lừa đi.”

Đoạn, nàng sai người đi mua thuốc ngủ.

Tới gần giờ chồng yêu đi làm về, rắc rắc ra nhà, rồi đập vỡ chiếc cốc, viết lá thư tuyệt mệnh, chấm chấm vài giọt nước làm nhòe mực!

Xong xuôi, để xõa tóc một cách phờ phạc, mệt mỏi, rồi nuốt một viên thuốc, đợi địch!
Ngoại truyện 3: Gà con ~Lan~

Cuộc sống của chúng tôi trôi qua vẫn nhẹ nhàng như vậy.

Trâm Anh nghe nói lấy chồng bên Mỹ, không về nhà nữa, tôi rất ít gặp cô ấy.

Hai và Út Linh cưới nhau, Út Linh luôn miệng nói, em ấy chỉ cưới Hai vì cái giống trong bụng, nhưng tôi thấy nụ cười mãn nguyện trên môi Út khi nhìn Hai.

Việt đã nói hết sự thật cho Tuyết Nhi, ba anh ấy nhiều năm nay đã giao hết công ty cho Hoàng Tú rồi biệt tăm ở nước ngoài, thực sự thì ba anh để lại tài sản một nửa cho anh, một nửa cho Tú.

Nỗi hận trong lòng anh ấy, tôi biết từ lâu đã không còn. Tuyết Nhi lên làm tổng giám đốc của Golden Face, lo toan mọi việc lớn nhỏ.

Đại Bàng Đen, xưa nay vẫn do Hai quản.

Việc cần thiết anh mới ra mặt, nhưng dạo này anh ấy lười, cũng không ham hố dự án lớn, nên hầu hết thời gian anh đều ở nhà!

Ở nhà làm gì?

Còn làm gì nữa? Xây dựng chứ sao!

Ngôi biệt thự chúng tôi đang ở kiến trúc kiên cố, nên xây thêm thì mất đẹp, Việt lại muốn có không gian rộng lớn cho con. Vì vậy, không còn cách nào khác, chúng tôi phải cho người vượt cái ao sau nhà.

Một nửa ao, anh xây một cái hồ cá nhỏ, và một đầm thả sen.

Một nửa ao, đủ xây cho con cái một thế giới riêng.

Gần năm tháng thi công, chỉ có anh và thợ, tự tay anh ấy chọn sơn, gạch, đồ đạc, và khốn nạn nhất, là không cho tôi tham dự một cái gì hết, lấy lý do tôi mang bầu chứ…à mà quên mất, tôi đang có bầu, là một bé trai.

Tôi nghĩ anh muốn tôi bất ngờ thì đúng hơn.

Hôm đó, là ngày khánh thành, anh cầm tay tôi, dẫn vào khu của các con.

Tôi đi hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác!

Bốn tầng, tổng cộng chia chín phòng nhỏ, một phòng lớn. Phòng to nhất ấy anh đặt tên là phòng Gia Đình. Anh nói, mai sau chúng tôi sẽ cùng nhau chơi bời ở đó,

Khu của các con với biệt thự của vợ chồng tôi cũng được nối thông bằng đường đi gắn rất nhiều những con thú bằng sứ trong các bộ phim hoạt hình.

Mỗi phòng nhỏ một phong cách, trông rất ngộ nghĩnh, trời ạ, chồng tôi xây cho con tôi, sao tôi nhìn mà nước mắt rơm rớm. Tôi cố ý nói tránh:

-”Anh xây không sợ thừa à, làm gì mà nhiều con tới thế?”

-”Cứ xây đấy, ít thì cho mỗi đứa vài phòng!”

Tôi dựa vào vai anh, nhìn ngắm công trình mồ hôi nước mắt, mỉm cười:

-”Lẽ ra chồng nên làm kiến trúc sư!”

Anh sướng:

-”Vợ đánh giá chuẩn đấy!!!”

…..

Tôi nói ghét đẻ ở bệnh viện.

Tôi ghét mùi ở bệnh viện, vả lại, tôi lạc gia đình bao nhiêu năm, cũng vì họ không cẩn thận trong công tác coi chừng trẻ sơ sinh.

Bởi vậy, tôi ám ảnh, tôi rất sợ nếu nghĩ con mình cũng như mình.

Là tôi tâm sự vậy thôi, không ngờ anh tâm lý tới mức, bố trí đầy đủ trang thiết bị ở nhà, thuê những bác sĩ giỏi nhất.

Hôm đó là một buổi sáng mùa thu…

Tôi đau tới chết đi sống lại, chửi bới loạn xạ.

Cũng may, anh luôn bên tôi.

Tôi thở gấp, anh cũng thở theo tôi, tôi mắng, anh đỡ lời, tôi cào cấu, anh chịu đựng. Có anh, cảm giác thực sự yên lòng!

Khi nghe tiếng bé khóc, tôi mừng tới rơi nước mắt, anh thì gục vào vai tôi, thở hổn hển:

-”Anh mệt quá vợ ơi!”

Cái lão này, tôi đẻ chứ anh đẻ hả?

Vậy đấy, vậy mà sau này, lần nào cũng thế, lần nào cũng là vợ khóc, chồng kêu mệt…Đúng là đồ con Vịt!

….

Bé đầu tiên có tên ở nhà là Gà. Gà con là một cậu bé rất kháu khỉnh, đáng yêu.

Tôi chưa từng thấy đứa nào khéo mồm khéo miệng như thế!

Lẻo mép gấp mấy lần ba nó!

Cũng chỉ vì lẻo mép và thân với mẹ quá, nên bị thằng ba ích kỉ tống xuống ở nhà dưới cùng vú nuôi khi mới hơn một tuổi.

Nó cũng khôn, lúc chồng tôi ở nhà, rất khuất phục, ngoan ngoãn. Cứ khi nào anh đi làm, là lững chững lững chững bò lên nhà trên với tôi.

Có lúc tôi tiễn chồng đi làm, quay lại thấy con mình bé tý, trốn vú nuôi, cố gắng bò lên những bậc cầu thang tìm mẹ mà rớt nước mắt. Tôi bế cu cậu, mang lên phòng yêu chiều!

Gặp mẹ là cậu thơm hết chỗ này tới chỗ kia, thậm chí cái chỗ chứa sữa cũng đòi sờ. Nếu ba cậu ta mà biết chắc cậu ta ăn đòn sớm, nhưng mặc kệ, mẹ cậu ta – là tôi đây, thương cậu ta, thế là đủ!!!

Tiếc là cái kim trong bọc lâu ngày cũng bị lòi ra.

Trăm lần hành sự thành công, cũng có lần thất bại. Hôm đó, ông chồng để quên tập tài liệu ở nhà, vào thấy thằng con quý tử đang vụng trộm, mắt lừ lừ, chẳng nói chẳng rằng, xách cổ tống thẳng.

Mẹ con chúng tôi nhìn nhau, đau khổ vô cùng.

Nói về cách dậy con, tôi luôn muốn trong nhà một người cương, một người nhu, và tôi chọn là người nhu, vì vậy, khi anh xử lý hay ra lệnh cho con cái, tôi không bao giờ can thiệp, tôi muốn anh có cái uy, như thế mai sau trẻ mới không làm loạn.

Khi Gà con xuống hẳn nhà dưới, tôi mới cằn nhằn:

-”Anh hơi quá đáng rồi, con còn nhỏ…lại không có người chơi, nó buồn…”

Anh cười tinh ranh:

-”Ừ, anh cũng đang định bàn với em, sản xuất thêm đứa nữa, để nó đỡ cô đơn mà lên làm phiền vợ anh…”

-”Ý em…ý em không phải là thế…”

Chưa kịp nói hết câu thì đã bị lão ăn gọn. Trước ông chồng đẹp trai phong độ thế này, tôi làm gì có bản lĩnh mà chống đỡ, đành để ông thích làm gì thì làm thôi, hix! Thôi thì, đằng nào Gà con cũng cần có em mừ, một công đôi việc!!!

Ngoại truyện 4: Gia đình khó khăn ~ Việt ~

Năm tháng qua đi, chúng tôi giờ đã là một đại gia đình!

5h chiều.

Tôi và vợ ngồi chơi trong phòng Gia Đình!

Tôi chơi xếp hình với thằng Ếch, còn vợ tôi cho con Nhái ăn.

Mấy đứa lớn hơn còn đi học.

Tiếng cửa mở…cộng tiếng hét chói tai:

-”BA MẸ…chúng con đã về!”

Đấy là cặp sinh đôi của bọn tôi, Cún và Mèo, năm nay vừa vào lớp một. Bọn chúng luôn ồn ào như vậy, theo thông lệ thì khi về nhà, thằng Cún sẽ xà vào lòng vợ tôi, còn con Mèo chắc chắc sẽ quấn tôi, trẻ con mà…

Lạ rằng hôm nay, vừa mới mở cửa phòng, hai đứa tranh nhau vợ tôi, tranh nhau ôm ấp, hôn hít.

Kẻ làm cha như tôi có chút chạnh lòng.

Một lúc, con Mèo òa khóc.

-”Mẹ ơi, Mèo con thương mẹ lắm…”

-”Cún cũng thương mẹ nhất trên đời…mẹ ơi mẹ có mệt không?”

-”Mẹ ơi…mẹ ơi…”

-”Mẹ ơi để con cho em Nhái ăn cho, mẹ nghỉ đi…”

Vợ tôi cũng sốc không kém, liếc nhìn tôi, rồi lại cúi xuống, nhẹ nhàng hỏi bọn chúng:

-”Hôm nay Cún Mèo đi học vui không con? Con đi bộ về hay chú Cẩm đón?”

-”Chú…chú tới trường đón bọn con, nhưng bọn con đi bộ từ ngõ vào mẹ ạ!”

-”Vui lắm mẹ ạ, cô giáo dặn phải thương mẹ…”

Thằng Cún cướp lười:

-”Cô giáo nói mẹ vất vả, bọn con thương mẹ lắm…”

Thầm nghĩ cô giáo này cũng tốt thật đấy, nhưng cô đã dậy mẹ vất vả sao không dậy luôn bọn chúng ba chúng cũng vất vả lắm chứ?

-”Mẹ, mẹ…cô giáo nói tiền học thêm tháng sau miễn cho con và anh Cún…”

Tôi bế thằng Ếch lại gần “đám đông”, ân cần hỏi:

-”Sao cô lại miễn cho các con?”

-”Vì cô bảo gia đình mình khó khăn ạ!”

Bọn chúng trả lời rất hồn nhiên, mắt vẫn dán vào vợ tôi, coi như sự xuất hiện của tôi chỉ là hạt cát bụi trên sa mạc,….thiên vị quá đáng rồi nha!!!

Vợ tôi bế Mèo vào lòng, ân cần hỏi:

-”Sao cô nghĩ nhà mình khó khăn?”

-”Con không biết!”

-”Thế cô có hỏi gì con?”

-”À, cô giáo hỏi vài câu về nhà mình…”

-”Câu gì, con kể mẹ nghe xem…”

-”Cô bảo ngoài Cún Mèo ra nhà mình có mấy chị em?”

Tôi sốt ruột, hỏi con trả lời sao, nó đáp:

-”Con trả lời còn 4 người nữa, ba mẹ có tất cả 6 con…đúng không mẹ?”

-”Đúng, giỏi lắm…”

-”Cô còn hỏi ba mẹ làm nghề gì, để cô điền vào sổ liên lạc…”

-”Cún Mèo có biết ba mẹ làm nghề gì không?”

Vợ tôi hỏi các bé.

-”Có chứ, con bảo cô mẹ em bán bánh…còn ba…còn ba…”

Thấy nó ấp úng, tôi hơi bực, chả nhẽ con mình nó không biết cả nghề của mình ư…

-”NÓI MAU”

-”Anh cứ bình tĩnh nào, thế con nói ba làm nghề gì?”

-”Con bảo…không phải con, anh Cún bảo ba chỉ ngồi nhà chơi máy tính, không đi làm…mà con thấy đúng mà…”

Ặc? Con mới cái!

-”Xong cô giáo còn bảo về phải thương mẹ, mẹ làm việc vất vả lắm…mẹ mệt nhọc nhưng vẫn cho chúng con cuộc sống ấm no”

Phải nói, giờ phút này, hận, giận, ức, khí nóng phừng phừng…Vậy là, trong mắt cô giáo và bạn bè của Cún Mèo, vợ tôi biến thành người phụ nữ kham khổ vừa bán bánh, vừa nuôi 6 đứa con và chồng.

Còn tôi, đường đường là đấng nam nhi, ăn bám vợ?

Gia đình chúng tôi thế thì ai mà không nghĩ là hoàn cảnh cơ chứ?

Dường như cảm nhận được sự ức chế của chồng, vợ tôi thủ thỉ:

-”Ặc, các con nhầm rồi, nhà mình cũng không khó khăn, các con có nhà ở, thức ăn ngon, quần áo đẹp là nhờ ơn ba làm việc vất vả kiếm tiền, tất cả là nhờ ba hiểu không, MAU QUAY RA ÔM CẢM ƠN BA NHANH!”

Gớm, đúng là vợ mình, một câu nói xoay chuyển thế sự, một câu nói khiến tôi ấm hết cả lòng.

Bọn chúng lại sấn vào tôi, rối rít yêu thương, thằng Cún vẫn còn thắc mắc, nó hỏi:

-”Ba ơi thế ba làm nghề gì đấy ba?”

Vừa hay, Gà và Ngỗng đi học về, tôi quay sang, thử hỏi các con:

-”Có ai biết ba làm nghề gì không?”

Bọn chúng ớ người, con Ngỗng nhanh nhảu:

-”Con biết, con biết…”

Cuối cùng cũng có một đứa có hiếu, haizz…

-”Hôm nọ nghe chú Hai nói ba là…là gì ý nhỉ…là …là …đúng rồi…ba là Chúa Tể, ba là Chúa Tể phải không ba?”

Vợ tôi nhìn tôi, đôi mắt nàng đầy ngạc nhiên sửng sốt. Phải nói, tôi còn sửng sốt hơn.

Thằng Ếch nhảy phỗng lên.

-”A, em biết rồi, ba là Chúa Tể của những chiếc nhẫn…”

Bọn còn lại mặt ngơ mày ngáo, nhìn tôi bằng ánh mắt kính nể, vợ tôi mặt đỏ như cà chua, hiệu ứng muốn cười mà phải nhịn đấy mà!!!

-”Ba, ba ban con ít sức mạnh đi ba…”

-”Ba, ba biết phép thuật không?”

-”Chúng mày ngu, ba làm Chúa Tể Hội Đồng Quản Trị, không phải Chúa Tể của những chiếc nhẫn…”

-”Ai bao anh thế?”

-”Ba, ba nói xem ba là gì? Chúa Tể Hội Đồng Quản Trị có oai hơn Chúa Tể của những chiếc nhẫn không ba? Ba có sức mạnh không?”

….

Bọn trẻ ríu rít tít mù!

….

Tôi tới méo cả mặt, cũng may, sau khi chạy vào nhà vệ sinh cười sướng, vợ tôi cũng quay ra , phân tích:

-”Ba không phải Chúa Tể, ba là Chủ Tịch- Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị, hiểu không con?

-”Chủ Tịch là gì hả mẹ?”

Xem ra giải thích cho bọn oắt con hiểu quả khó khăn, vợ tôi đành đổi hướng:

-”Thôi, khi nào có ai hỏi, thì trả lời ba là Doanh Nhân cũng được,…”

-”Doanh Nhân là gì hả mẹ?”

-”Là kinh doanh con ạ!”

-”Kinh doanh là gì ạ?”

….

Mệt người, tôi cũng nản.

-”Mày muốn nói ba là chi thì nói, nhưng nhớ bảo ba là tiềm lực kinh tế chính của gia đình là được…”

-”Tiềm lực kinh tế là gì hả ba?”

Mệt, oải, nản…cuối cùng tôi và vợ thống nhất ai hỏi thì chúng sẽ nói ba chúng bán hàng, mẹ chúng bán bánh, nhà bọn con không khó khăn. Có lẽ, một ngày trong tương lai, chúng ắt tự biết!

******************

Buổi tối, sau khi cho con Nhái đi ngủ, tôi lên phòng, vợ tôi đã nằm sẵn trên giường, lả lơi lả lướt trong chiếc áo ngủ mỏng manh…máu nóng trong người tôi cứ gọi là hầm hập, cho tới khi nàng gọi:

-”Hỡi Chúa Tể của những chiếc nhẫn, chàng hãy tới đây…Hãy đem cho em một chút sức mạnh đi nào!!!”



Vậy đấy, tôi bây giờ không chỉ là Vịt, mà còn là Chúa Tể của những chiếc nhẫn! Oai v~!!!

Ngoại truyện 5: Ba mẹ vào bệnh viện ~ Ếch ~

Ba tôi nói từ tuần trước rồi, ba phải đi công tác ngoại tỉnh hai ngày.

Mọi lần ba đi mẹ hay càu nhàu lắm cơ, nhưng lần này mẹ chỉ gật đầu.

Xong, sáng nay ba đi, một lúc mẹ dặn dò vú nuôi cái gì đó, rồi cũng đi mất!

Cả nhà anh chị đi học hết, chỉ còn tôi và em Nhái!

Chúng tôi đang chơi cùng vú nuôi thì dì Linh cùng bác Uyên tới chơi.

Dì và bác cùng đồng thanh hỏi tôi.

-”Mẹ con đâu?”-”Ba con đâu?”

Tôi ngơ ngác, sau cũng lễ phép trả lời:

-”Dạ, ba con đi công tác, mẹ con…mẹ con….”

Tôi chẳng biết mẹ đi đâu nữa, bác Uyên bảo dì:

-”Chị phải vào đây gấp, nghe Lan nói, nó có một cái u lành ở lưng, lâu rồi, cũng không nguy hiểm nên nó sẽ tự đi cắt, có lẽ không nói với Việt, nhưng chị vẫn lo…”


Dì tôi sốc nặng.

-”Trời đất, em cũng vừa nghe Hai nói, đại ca cũng đi làm tiểu phẫu nhỏ với vết sẹo ở chân do lần trước tai nạn để lại, vì nhỏ thôi nên cũng không nói cho chị cả…”

-”Hả, vợ chồng nhà này…thế Việt nó làm ở đâu em?”

-”Ở bệnh viện Đại Cường chị ạ!”

-”Ặc, con Lan cũng làm ở đó, vợ chồng nhà này, hâm rồi!”

Dì và bác nói gì đó, sau đó cho tôi và em Nhái theo.

Tới nơi, chúng tôi vào phòng thăm ba trước, con Nhái thấy ba mặc áo quần bệnh viện thì khóc lóc, ba tôi bế nó lên an ủi:

-”Ngoan nào, chỉ là tiểu phẫu thôi, ba vào tý rồi ra ngay mà…”

Đoạn, ba tôi dặn mọi người đừng nói gì với mẹ.

Sau, sợ con Nhái không giữ mồm giữ miệng, chỉ tôi và bác vào thăm mẹ, dì Linh ôm Nhái đi chơi.

Thấy mẹ tôi nằm, chuẩn bị đợi bác sĩ đưa vào phòng, tôi sợ lắm, mẹ tôi xoa đầu tôi, bảo không sao, rồi dặn bác, đừng nói ba biết.

Lúc ba mẹ tôi trong phòng, tôi thấy dì và bác bàn gì đó ngoài cửa.

Khi ba mẹ tôi phẫu thuật xong, hai người ngủ , tôi và Nhái gọi mãi, chẳng ai dậy trả lời, chúng tôi gào ầm cả bệnh viện, dì tôi bảo:

-”Không sao, ba mẹ tiêm thuốc mê, tý mới tỉnh”

Dì bác đưa ba mẹ tôi vào cùng một phòng, chúng tôi ngồi chơi đồ hàng ở ngoài cửa, nghe lời dặn, bao giờ ba mẹ dậy mới được vào, phải để yên ba mẹ nghỉ ngơi!!!

Nghe thấy tiếng động, tôi khẽ mở cửa, ngó trộm bên trong.

Cả ba mẹ tôi cùng đã tỉnh, câu đầu tiên của hai người là đồng thanh:

-”Bố nó làm gì ở đây?” -”Mẹ nó làm gì ở đây?”

Sau đó, ba mẹ tôi nhìn nhau một lúc, rồi cùng sững lại, tiếp tục đồng thanh:

-”Anh, anh dám giấu tôi…” -”Cô, cô dám giấu tôi…”

-”Khốn khiếp…” -”Mẹ kiếp…”

Sau rồi, chưa kịp để ba tôi nói gì, mẹ tôi đã dành thế chủ động, bù lu bù loa, khóc lóc thảm thiết.

Ba tôi lép vế, xót vợ, đành nhảy sang giường mẹ tôi, nhẹ giọng an ủi:

-”Thôi mà, mẹ nó ngoan nào, anh có làm sao đâu, anh chỉ làm tiểu phẫu nhỏ với vết sẹo ở chân thôi, trông cho đẹp trai ý mà, cho vợ ngày càng yêu, có thể nói là đi phẫu thuật thẩm mĩ đấy!!! Không lo không lo…”

Mẹ tôi vẫn nức nở:

-”Thế sao còn giấu, không có gì đáng lo sao phải giấu…”

-”Thì anh lo mình và các con, có tý lại cuống lên, anh vào bệnh viện tý rồi về… ”

-”Anh bảo việc gì cũng phải bàn với nhau, sao anh, anh thật…”

Ba tôi bắt đầu nghiêm mặt, ánh mắt có phần cũng tức giận lắm, mẹ tôi biết điều, nịnh nọt:

-”À, em cái u lành ở lưng ý, em đi cắt…cũng chỉ là tiểu phẫu thôi”

Ba tôi nhảy dựng:

-”Khốn khiếp, cả một cái u đấy, cô làm như đi chợ không bằng, nhỡ làm sao thì sao, nhỡ người ta khám nhầm, là u ác tính thì sao, cắt đi nguy hiểm chết, rồi nhỡ phẫu thuật sơ sảy, nhiễm trùng thì sao, rồi ngộ nhỡ bác sĩ tiêm nhầm thuốc…lúc đó tôi phải làm sao…”

Ba tôi vừa tưởng tượng, mắt đã rơm rớm, mẹ tôi không những không thương, còn hét toáng:

-”Cái này tôi phải hỏi anh mới đúng đấy!”

Đoạn, ba mẹ tôi mỗi người quay một góc.

Tầm nửa tiếng sau, mẹ tôi khó chịu, quát:

-”Về giường của anh đi!”

Ba tôi cáu:

-”Tôi đau chân, cô thích thì sang đấy mà nằm”

Mẹ tôi đang định loạng quạng vùng sang, thế là trúng kế ba tôi rồi, tôi biết ngay mà, lại bị ba ôm gọn thế kia.

Ba tôi thơm mẹ tôi.

Ba tôi hôn vào miệng mẹ.

Ba tôi là đồ ích kỉ. Chúng tôi muốn hôn, đều phải đợi lúc ba không có nhà, nhiều lúc, tôi ghét ba.

Đang yên đang lành, thì con Nhái khóc oang oang, tôi ngó xuống, hóa ra nó cũng đang xem trộm như tôi.

Ba mẹ tôi giật mình, hai vị đại nhân truyền chúng tôi vào.

Mẹ tôi bế Nhái, nịnh nọt:

-”Sao lại đứng ngoài đấy, bác đưa con tới à, sao lại khóc, mẹ thương…”

Nó mếu máo:

-”Ba ác độc…”

Ba tôi giật mình.

-”Sao ba lại ác độc, Nhái sao vậy?”

Nó vẫn kiên quyết, nhìn ba tôi đầy thù hận:

-”Ba nhé, ba mắng mẹ xong ba cởi áo mẹ, mẹ đang ốm mà ba cởi áo mẹ thế mẹ cảm lạnh thì sao? Huhu…”

Tôi bụm miệng cười, thực ra, lần đầu tiên, rình trộm ba mẹ tôi cũng có thắc mắc y như nó đấy, nhưng anh Gà con đã giải thích cho tôi hiểu.

Tôi đành làm đứa con ngoan, dỗ dành em:

-”Nhái, ngoan nào, ba cởi áo mẹ là ba yêu thương mẹ đấy!”

Chả hiểu sao cả ba mẹ tôi đều đỏ bừng mặt, tôi nói có gì sai à, chính anh tôi nói, ba làm vây là thể hiện ba yêu mẹ mà!

Ba tôi đứng dậy, mỗi tay một đứa, xách chúng tôi quẳng ra ngoài, khóa chặt cửa. Tôi thì thấy oan ức cực kì, còn con Nhái vẫn to mồm:

-”Ba, ba không được bắt nạt mẹ nữa…mẹ, mẹ đừng lo, con sẽ tìm người tới cứu mẹ…”

Một lúc sau, chú Cẩm tới đón chúng tôi về nhà!

Ngoại truyện 6: Cắm trại ~ Cún ~

Lại một mùa hè tới.

Mùa hè là mùa tôi thích nhất, bởi gia đình chúng tôi sẽ lên Lạc Tâm ở.

Tôi thích nhất là tiết mục cắm trại dưới chân núi, năm nào cũng vậy, đó là ba ngày tuyệt nhất.

Nói là cắm trại cho oai thôi chứ ba tôi toàn mua lều người ta làm sẵn mà, chất ở nhà kho. Đứa nào thích cắm bao nhiêu trại thì tự vác ra mà lắp.

Năm nào thì ba mẹ tôi cũng chung một trại lớn.

Mỗi năm đội hình trại của tụi tôi lại một khác, năm nay cụ thể là.

Mình anh Gà hai lều, một cho anh, một cho con chó của anh.

Nhái ở trại với chị Ngỗng.

Thằng Ếch ở một mình.

Tôi thì ở với con Mèo.

Chúng tôi thường đốt một đống lửa lớn. Bên cạnh để rất nhiều que to và một thùng xốp, mẹ tôi chuẩn bị rất nhiều đồ như gà,cá, tôm, thịt các loại…, cũng tẩm ướp gia vị sẵn sàng.

Đứa nào ăn gì, tự túc cắm đồ vào que rồi nướng.

Như thổ dân da đỏ vậy, ấy thế mà chúng tôi đều rất thích, hằng năm đều mong tới ngày này.

Ăn xong, chúng tôi thích chơi gì thì chơi, hè thì ba mẹ cho chúng tôi thoải mái, không quản.

Ba mẹ tôi thường đi dạo, mà quên không nói, mẹ tôi đang có bầu, đây sẽ là thành viên thứ chín của gia đình tôi, dù trai hay gái, ba mẹ tôi đều đã quyết định đặt tên là Ỉn.

Chúng tôi tụ tập ở trại anh Gà, chơi Tấn, được ba mẹ huấn luyện từ bé, nên chúng tôi đứa nào cũng rất hoành tráng, rất máu ăn thua, không phân biệt tuổi tác.

Tự nhiên, có tiếng động từ lều ba mẹ, cũng quên không nói, so với chơi bài, chúng tôi còn thích hóng hớt ba mẹ hơn nhiều.

Binh đoàn đang định tập kích thì bắt gặp mẹ vùng vằng bỏ ra, thấy chúng tôi, mẹ hỏi:

-”Đứa nào hôm nay cho mẹ ngủ cùng!”

Cả sáu cánh tay dơ lên.

Mẹ tôi mỉm cười, ngay lúc đó, ba tôi ra, nạt:

-”Đứa nào cho mẹ mày vào trại, cắt tiền tiêu vặt ba tháng…”

Mẹ tôi giận, nhưng không nói gì, tôi biết thừa, dù có thế nào, thì khi ba tôi ra uy hay nói chuyện với các con, mẹ tôi thường không lên tiếng; người ngoài nhìn vào còn tưởng ba tôi gia trưởng hống hách, sống lâu mới biết, ba tôi, cũng đáng thương lắm nha!!!

Khi ba tôi cất tiếng, chỉ còn bốn cánh tay dơ lên.

-”Đứa nào cho mẹ mày vào trại, cấm xem tivi hai tháng…”

Lần này chỉ còn hai đứa can đảm.

-”Đứa nào cho mẹ mày vào trại, cấm đọc truyện hai tháng…”

Còn duy nhất một cánh tay, của con Nhái, tất nhiên rồi, nó trẻ người non dạ, đâu đã cảm nhận được nỗi khổ khi không có tiền, tivi hay truyện???

Cuối cùng cũng thấy có đứa trung thành với mình, bất chấp tất cả, mẹ tôi sung sướng, tự nhiên tôi thấy xấu hổ quá!

Ba tôi chơi xấu:

-”Xem ra Nhái đồng ý nghĩa là Ngỗng cũng đồng ý nhỉ…vậy cứ thế mà làm…”

-”Không, không ba ơi, trại là của con lắp, con không đồng ý… ”

Vậy là con Nhái bất lực, mẹ tôi bực bội lườm ba tôi rồi bỏ đi!

Chúng tôi nhìn thấy mắt ba trừng trừng, không ai dám tiến bước.

Trở về lều, cùng cá cược.

Anh Gà nói:

-”15 phút, tao đặt 3 củ, đứa nào chơi thì vào”

Chị Ngỗng:

-”Được, 3 củ thì 3 củ, lần này căng, 30 phút”

Tôi và Mèo một cửa, thấy mặt ba méo xệch, tôi có linh cảm tốt, mỗi đứa góp triệu rưỡi.

-”Bọn em cá 10 phút”

-”Bọn mày dở à, thua là chắc”

Con Mèo tái mặt, nhưng tôi trấn an nó.

Thằng Ếch cũng chơi, nó đặt 20 phút, riêng con Nhái bé quá chỉ ngồi hóng hớt.

Bọn tôi im thin thít, hồi hộp chờ đợi.

11 phút 23 giây…

Ba tôi cầm áo khoác của mẹ, chạy vội ra khỏi trại.

Theo luật, 10 phút ăn.

Mặt anh chị em của tôi phải nói như đít nồi, còn trái tim tôi…như đang nhảy múa, tiền đâu, tiền đâu, về đây…

Chúng tôi vơ vét đống polyme về trại, chưa chia vội, vì bây giờ, có trò hay hơn, một, hai, ba, bốn, năm, sáu…đủ sĩ số, bắt đầu bám bước ba.

Chẳng mấy chốc, ba tôi đã ra bờ biển, từ đằng sau khoác áo cho mẹ.

-”Eo lãng mạn thế!”

Chị Ngỗng kêu.

-”Mày cứ như đi rình lần đầu ý, im đi!”

Anh Gà lên tiếng.

Không hiểu lần này tức như nào mà mẹ tôi dùng chiêu độc, không la hét, không mắng, ba làm gì thì kệ, im lặng.

Ba tôi sợ xanh mắt mèo.

Tất nhiên, mẹ tôi thế thôi, ba tôi mà cứ ôm ôm, hôn hôn, nịnh nịnh hồi lâu là hết giận mà, biện pháp này chúng tôi đều cùng áp dụng khi bị điểm kém – thành công trăm phần trăm nha!

Lâu lâu, cũng thấy mẹ dựa đầu vào vai ba, rồi lâu lâu, thấy ba tôi nhẹ nhàng bế mẹ về trại, chúng tôi hết trò xem, trở về chơi bài…

Đó là những mùa hè tuổi thơ tôi!

Tôi yêu gia đình tôi!

Ngoại truyện 7: Tết lại tới rồi ~ Gà ~

Tết lại tới rồi!

Tôi giống bác Minh tôi, năm vừa rồi, tôi tròn 15 tuổi, ba mẹ cho tôi xuất ngoại.

Tôi mới xa nhà được mấy tháng thôi, mà sao tôi ngỡ như mình đã đi vài năm vậy!

Lúc đi, cả đàn nhóc vẫy tay tạm biệt, ba mẹ rơm rớm, lúc đấy, tôi vì háo hức cái gọi là du học, nước Mỹ, đồ Tây,…nên chẳng có cảm giác gì.

Bây giờ, mới thấm thía sự kinh khủng.

Mỗi lần ba mẹ gọi sang, đều hỏi Tết có về không, tôi vì sĩ diện, kêu chẳng nhớ nhà, cũng chẳng muốn về, bên này rất vui.

Hôm nay, xem trên mạng, thấy không khí Tết tấp nập quá, bạn bè để ảnh face cứ ầm ầm, lòng tôi bỗng trống trải.

Chẳng kịp nghĩ nhiều, cũng chẳng kịp khóc nhớ nhà, tôi đặt luôn vé máy bay về!

Trải qua nửa vòng trái đất, cuối cùng cũng đặt chân trên mảnh đất thân yêu, ngôi nhà này, ao cá này, những cái cây này, luống rau thơm mẹ tôi trồng kia…không hiểu sao mũi tôi cay, mắt tôi đỏ, tôi là nam nhi cơ mà, nhưng mà, vẫn vậy đó!

Mẹ tôi nhìn thấy tôi, bất ngờ tới nỗi, đánh rơi cả rổ đậu xanh. So với mẹ các bạn, về tuổi tác, mẹ tôi khá trẻ, mới gần 35. So với tuổi, mẹ tôi còn trẻ hơn, tôi lại phát triển sớm, nên trông tôi và mẹ, không giống hai mẹ con cho lắm.

Chính vì thế, mỗi lần tôi và mẹ quá thân mật, ba tôi thường rất không thích!

Mẹ tôi khóc, làm tôi cũng khóc theo.

Ba và các em tôi thấy động, ùa ra…

Cả nhà chúng tôi, ôm nhau khóc khóc cười cười. Cái gia đình này, thật là!!!:X.

Đêm 29.

Nhà tôi chín người trải chiếu trên trần, cùng trông bánh chưng.

Đó là giây phút rất đầm ấm, rất hạnh phúc.

Bảy đứa chúng tôi cùng tranh nhau chui rúc vào cái chăn mỏng của ba mẹ, mỗi đứa giành một ít, ba mẹ ngồi giữa, cười, mặc bọn tôi.

Ở bên cạnh nhiều chăn lắm chứ, nhưng thế này, vui hơn nhiều!

Tôi hít một hơi, nghĩ ngợi xa xăm, tự dưng sợ thời gian trôi, sợ cái ngày phải quay lại Mỹ.

Mà thôi, bỏ qua đi, tôi phải tận hưởng cái sung sướng trước mắt đã!

Tôi yêu gia đình tôi!!!

Chương kết

~Việt~

29 Tết

Tôi với tay, bỏ thêm củi vào bếp.

Nhìn vợ tôi và mấy đứa nhỏ ngủ rất ngon, vợ tôi dựa tôi, các con, có đứa dựa tôi, có đứa dựa nàng.

Ánh lửa bập bùng phản chiếu từng gương mặt, lòng tôi bỗng thấy ấm, ấm như ngọn lửa kia vậy.

Tôi hôn lên bờ môi đỏ mọng của vợ, tôi biết, tất cả ngọt ngào, bởi vì tôi có em!

Cảm ơn vợ! Anh yêu em! Kiếp sau lại kết duyên nhé!

~Lan~

Đêm 30

Cả nhà chúng tôi cùng đếm ngược đón giao thừa.

Tiếng pháo hoa cùng tiếng cười đùa, lúc nào cảm giác căn nhà cũng có thể nổ tung.

Khi thời khắc tới, chúng tôi nâng ly, và sau đó, anh luôn kéo tôi vào lòng, thân mật trìu mến, tình cảm nóng bỏng.

Nhiều năm rồi, các con tôi cũng quen với cảnh như thế.

Thậm chí, càng lúc chúng càng hò hét cổ vũ anh, khiến tôi chỉ muốn đào lỗ.

Không thể chối cãi…tôi mãn nguyện!

Tôi đã từng nghĩ, không ai có số phận hẩm hiu như mình, nhưng tôi đã lầm, đó âu chỉ là những thử thách nhỏ nhoi, để đưa tôi tới bến bờ hạnh phúc, tôi là người mẹ, người vợ, người phụ nữ may mắn nhất trên đời.

Tôi biết, tất cả, bời vì tôi có anh!

Cảm ơn chồng! Em yêu anh!!! Kiếp sau lại kết duyên nhé!

HẾT

Lyon, France, 05/12/2014

Lan Rua’s Story ~ Porcupine & Duck Family.

P/S: Thank you all, love u:X


Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.

Snack's 1967