Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyện teen - Nếu anh là gió nếu em là mây trang 2
Chương 6

Phong gật đầu, không lời giải thích, Vân cũng không dám hỏi thêm. Để gió chiều êm ả tạt nhẹ vào mặt, Vân tựa đầu vào thành xe suy nghĩ miên man. Phong bật một bản nhạc nhẹ, du dương.
- Cô sẽ lại tới đây nữa chứ?
Không thấy Vân trả lời, anh tiếp tục:
- Tôi đang hỏi cô đấy!
Vẫn không có câu trả lời, anh quay đầu lại định quát lên thì thấy Vân đang nghiêng đầu ngủ rất đáng yêu. Phong cho kính xe lên, chỉnh cho nhạc nhỏ đi, lái xe một cách an toàn để không phá vỡ giấc ngủ của Vân và thi thoảng anh nhìn qua gương để biết chắc rằng tư thế của cô vẫn ổn.
Xe đỗ trước con hẻm dẫn vào nhà Vân, cô vẫn đang ngủ. Phong không đánh thức, anh lẩm nhẩm hát theo giai điệu một vài bài hát đang phát trên xe.
- Tôi đã ngủ trên xe của anh sao? – Vân thắc mắc bằng cái giọng ngái ngủ.
Phong ngừng hát, anh đáp cụt lủn:
- Đúng!
Chương 7



- Sao anh không gọi tôi dậy? Tôi đã ngủ bao lâu rồi? Mà đây là đâu? Hả? Nhà tôi? Sao anh biết nhà tôi?
- Thế cô muốn tôi trả lời câu hỏi nào trước đây? Mà thôi cô xuống xe đi, tôi đã đỗ ở đây gần ba mươi phút rồi.
Vân vội vàng làm theo, cô cúi đầu chào cảm ơn rồi quay lưng định đi vào nhà thì Phong gọi lại:
- Thùy Vân!
- …
- Tôi không hỏi cũng không thắc mắc vì tôi… biết những gì cần biết về cô. Tôi nói xong rồi, cô về đi.
Anh lên xe và đi. Vân hơi ngớ người, cô nhìn theo cho đến khi chiếc xe đi khỏi mới quay vào.
- Ai vậy? – Quân hỏi.
Vân giật mình khi thấy Quân đứng đằng sau từ lúc nào, cô ấp úng:
- À… một người bạn của tớ.
- Chắc cũng thuộc hạng công tử nhà giàu đây nhỉ? Hai người hẹn hò à? Sao Vân lại cầm bó hoa to thế kia?
- Không… tớ và anh Phong chỉ là bạn thôi. Tớ vào nhà đây. – Nói rồi Vân chạy tọt vào trong mặc Quân đứng lại với vẻ khó chịu.
Chương 8



Không có sự trùng hợp nào diễn ra nữa dù sau đó Vân có vài lần lang thang ở đường Thanh Niên. Quả thực, chưa tiếp xúc nhiều nhưng Vân cảm thấy Phong là người rát chu đáo, cô muốn gặp lại anh. Nhận ra mình chẳng có số điện thoại hay bất cứ thông tin gì để liên lạc với Phong trong khi anh lại biết gần như là tất cả về cô, cô như người bị động chỉ biết ngồi chờ đợi, Vân khẽ buông một tiếng thở dài.
- Thở dài là nhanh già đấy tiểu thư ơi! – Quân áp cốc sữa ấm vào má Vân.
Vân cười trừ, nhận lấy cốc sữa.
- Đang suy nghĩ gì thế Vân hay…đang nhớ cái tên hôm nọ?
- Quân nói linh tinh gì thế? Tên hôm nọ gì chứ?
- Thì anh Phong của cậu còn gì.
- QUÂN! – Vân hét lên và bỏ vào lớp. Quân nói đúng, Vân đang nhớ anh ta – một kẻ chỉ gặp có 2 lần.
Nghỉ hè, Vân về nhà bà ngoại ở ngoại ô thành phố để tận hưởng cái cảm giác thoải mái, dễ chịu mà ở chốn phồn hoa đô thị Vân không tìm thấy, Vân dự định sẽ ở cùng bà một tháng. Hằng ngày Vân làm việc nhà đỡ bà, tối tối hai bà cháu lại đi thể dục ở con đường lộng gió. Mặc Quân ra sức nhắn tin, gọi điện kêu cô về nhà vì cảm thấy kì nghỉ quá tẻ nhạt, Vân vẫn quyết dành trọn kì nghỉ ở đây. Thế nhưng cô vẫn không bỏ thói quen thường nhật là nghĩ về Phong trước khi đi ngủ như - một - cơn - gió - lạ. Tối đó, Vân nằm suy nghĩ và đặt ra rất nhiều giả thiết, bất giác cô chợt nghĩ nếu cô ở đây, Phong có ghé qua nhà thì hai người sẽ không gặp được nhau. Cuối cùng thì cô đành kết thúc kì nghỉ sớm hơn dự định, tạm biệt bà ngoại và trở lại thành phố.
Chương 9



- Tớ biết mà, cậu sẽ không nỡ để tớ một mình ngồi gặm nhấm cái kì nghỉ chết tiệt này. – Quân tỏ ra thích thú khi Vân quay về. Vân chỉ mỉm cười vì sâu thẳm trái tim cô biết cô làm vậy chỉ vì Phong nhưng Vân im lặng vì không muốn sự ích kỉ của mình làm tổn thương một người bạn tốt. Thở hắt ra một tiếng, cô đùa:
- Vì vậy phải đưa tớ đi chơi đền bù thiệt hại đấy!
- Tuân lệnh thưa tiểu thư! – Quân đưa tay chào kiểu quân đội, tỏ vẻ nghiêm túc khiến cô phì cười.
Thế mà mấy ngày nghỉ cũng qua nhanh chóng, Quân cũng đã đưa Vân đi tất cả những nơi cô yêu cầu. Ngày mai, hai đứa lại quay về với việc học túi bụi ở trường, cô sinh viên báo chí sẽ lại miệt mài với những trang viết của mình.
Hoàn thành bài điều kiện để ngày mai nộp, Vân thả mình xuống chiếc giường. Đã gần mười hai giờ đêm, cô thoáng nghĩ tới Phong rồi nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Nhưng vừa chợp mắt một lúc thì điện thoại reo, chẳng buồn nhìn, Vân áp điện thoại vào tai. Đầu dây bên kia vang lên một bản nhạc:
Happy birthday to you!
Happy birthday to you!
Happy birthday! Happy birthday!
Happy birthday to you!
Bản nhạc vừa dứt, không suy nghĩ nhiều, Vân lên tiếng:
- Anh Phong phải không? Anh luôn là người làm tôi bất ngờ!
- Quân cũng có thể làm Vân bất ngờ. – Giọng nói khô khốc của Quân vang lên, sau đó Quân tắt phụt máy.
Vân ngồi thụp xuống, năm nào Quân cũng gọi điện chúc mừng sinh nhật Vân đầu tiên thế mà lần này cô lại khiến Quân tổn thương, cô khóc cũng không biết vì cái gì: cảm thấy có lỗi với Quân hay tất cả cũng chỉ vì Phong…
Chương 10



Vân tới trường với đôi mắt như gấu trúc, nộp bài xong, cô lại gần chỗ Quân và xin lỗi. Quân là người dễ mủi lòng, nhất là lại đứng trước Vân. Dù còn buồn vì câu nói của cô, song cậu cố cười tỏ ra như không quan tâm. Tan học, Vân đi bộ ra điểm chờ xe buýt thì có tiếng còi xe bám riết bên tai, cô đang đi trên vỉa hè mà. Tiếng còi xe vẫn đeo bám, cô quay lại vẻ khó chịu thì không thể tin vào mắt mình: chiếc xe đó, con người đó – Phong!
Vân không thể diễn tả cảm xúc lúc đó: vừa sung sướng vì được nhìn thấy Phong vừa muốn khóc thét lên vì nỗi nhớ cô đã phải chịu suốt thời gian qua. Phong xuống xe, tiến đến gần cô, nắm lấy cổ tay và kéo cô đi.
- Anh đang làm gì thế? Buông tay tôi ra?
Mặc kệ lời Vân nói, Phong vẫn kéo cô đi.
- Anh làm cái quái gì thế? Bỏ tay tôi ra. Anh coi tôi là cái gì mà muốn đến lúc nào thì đến, lôi tôi đi đâu thì lôi, biến mất bao lâu cũng được?!
Thấy Vân hét lớn, anh buông tay cô ra, lúc này, cô mới nhận thấy rất nhiều sinh viên đang chăm chú nhìn cô, chỉ trỏ và bàn tán. Cô đang làm gì thế này, thật lố bịch!
Phong vẫn điềm tĩnh trả lời:
- Tôi coi cô là bạn, bạn bè có thời gian thì gặp nhau, đâu nhất thiết phải ngày nào cũng “hẹn hò”.
Nghe anh nói vậy khiến cô đỏ mặt. Lấy bình tĩnh, cô bước lên phía trước, anh gọi lại:
- Chúng ta đi thôi, đi chúc mừng sinh nhật cô!
Cô quay lại nheo mắt nhìn, rút cuộc anh còn biết những gì ở cô nữa:
- Xin lỗi anh vì hành động quá khích vừa nãy. Tôi không thích đi xe riêng, lần trước là ngoại lệ. Anh nhớ sinh nhật của tôi – như thế là đủ rồi.
» Next trang 3

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.

Duck hunt