Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Chương 18: Lộ thân phận
Sáng hôm sau, nó lại đến trường. Chỉ còn 2 ngày nữa thôi là đến ngày cuối tuần rồi. Sáng hôm nay, hắn lại chờ nó ở ngoài cổng. Bọn con gái biết chuyện này nên đi học rất sớm để được ngắm trai đẹp. Hiện giờ sân trường rất đông người. Nó lắc đầu ngán ngẩm vì hắn rồi đi thẳng đến chỗ hắn. Nó đã nói rồi mà hắn không chịu nghe thì biết làm sao?
– Anh tính làm cho con gái trong trường chết hết đấy hả? Coi ai cũng đang ôm tim kìa_Mọi người đừng thắc mắc vì sao chỉ có mình nó đến trường thôi nha. Laysi từ sáng sớm đã được Rin đến rước rồi
– Hì, là do họ thôi mà!
– Chúng ta mau vào lớp thôi!_Nó và hắn lách qua đám người đang hò hét rồi vào lớp. Rồi cái con nhỏ đó cũng đến lớp. Nhỏ đó lại bám lấy hắn không chịu buông. Nhưng hắn có quan tâm đâu, hắn vẫn luôn miệng nói chuyện với nó. Và điều đó càng làm con nhỏ đó ghét nó hơn.
Rồi tiết học cũng bắt đầu. Cô chủ nhiệm lớp nó bước vào theo sau còn có 2 người nữa. Bọn nó phải trợn trắng mắt lên mà nhìn hai người đó. 2 người đó không phải ai xa lạ mà chính là Jame và Sally
– Chuyện này là sao? Sao cậu không nói cho tớ biết là họ đi học, mà còn học lớp chúng ta nữa chứ?_Nó cúi gằm mặt xuống bàn, lí nhí hỏi Layla
– Tớ đâu biết chuyện này!
Nó méo mó mặt mày, mặt thì gục luôn xuống bàn. Miệng thì cứ lẩm nhẩm “Tiêu rồi”. Hai người kia ngồi phía sau bọn hắn. Họ vừa ngồi vào chỗ, ngay lập tức hắn và Alan đã quay xuống nói chuyện
– Sao hai người lại đi học? có chức có quyền cả rồi mà
– Chán nên đi học thôi!
– À quên, em có người này muốn giới thiệu với hai người nè! Em trai em đấy!_Hắn cười tươi rồi quay lên nhìn nó
– Đây là Mars!_Hắn vẫn giới thiệu trong khi đầu nó đã rụt đâu mất. Hắn khó hiểu nhìn nó rồi kéo mạnh nó quay về phía mình. Cái khuôn mặt của nó lập tức trưng ra trước mặt Jame và Sally. 2 người này đã nhìn thấy khuôn mặt thật của nó. Không thể nào không nhận ra nó được, dù nó có đang là con trai
– Em…!_Sally và Jame cùng lúc nhảy dựng lên. Ngay lập tức Layla liền ra hiệu cho họ
– Hai người quen Mars sao?_Hắn hỏi. Alan thì không có gì bất ngờ nữa. Cậu biết nó là Lallie rồi mà
– Ừm. Có quen!
– Vậy sao? Vậy thì đâu cần phải giới thiệu nữa. Đều là bạn bè cả mà_Hắn cười tươi. Nó lườm hắn một cái rồi lại quay lên.
Giờ giải lao hai tiết sau, nó và hai người kia kéo nhau lên sân thượng để nói chuyện
– Lallie, sao em lại cải trang thành con trai thế này?_Jame hỏi
– Chuyện này em không thể nói. Sao 2 và chị lại đi học?
– Chán nên đi học thôi!_Lại là câu trả lời đó
– Em thật không hiểu nổi hai người. Mà nè, từ nay hai người phải gọi em là Mars nhé! Và che giấu chuyện em là con gái giúp em, không ai biết em là con gái đâu
– Anh không hiểu em đang muốn làm gì nữa._Jame thở hắt một hơi nhưng vì thương em gái nên anh cũng đồng ý với nó. Jame đã đồng ý thì Sally không có lí do gì để từ chối cả. Nó vui vẻ câu lấy tay Sally và Jame lôi đi. Bọn nó vừa đi khuất thì một con nhỏ từ sau cánh cửa đi ra. Là nhỏ Sasa
– Thì ra mày là con gái! Tao không thể để mày vui vẻ ở bên cạnh anh Ailen được_Nhỏ đay nghiến nhìn về hướng nó đã đi. Và nhỏ đã hẹn nó ra sân sau trường để nói chuyện
– Gì đây?_Nó khó chịu hỏi
– Mày biến khỏi anh Ailen cho tao!
– Tại sao? Tao không có lí do để làm vậy_Nó khoanh tay thản nhiên nói
– Nếu mày không tránh xa anh Ailen, tao sẽ thông báo cho cả trường biết mày là con gái
Nghe nhỏ nói, nó khẽ giật mình. Nó không ngờ con nhỏ này đã biết mọi chuyện. Nhưng lòng tự tôn của nó không cho phép nó cúi đầu trước con nhỏ này
– Mày thích thì cứ nói.
– Mày…Mày là cái đồ thích bám theo trai, không có giáo dục. Tao không biết ba mẹ mày đã dạy mày như thế nào nữa. Hay họ cũng giống mày_con này nói mà không nghĩ lại mình mà. Ai bám trai chứ? Ngay lập tức, nó tặng cho nhỏ cái tát thật đau
– Tao cấm mày xúc phạm ba mẹ tao
Bỗng dưng con nhỏ đó ôm lấy mặt mà khóc làm nó hoảng hồn. Gì vậy nè, sao lại giở trò ăn vạ ở đây? Và đáp án cho câu trả lời của nó là
– Sao em lại đánh Sasa?_Hắn vội vàng chạy đến chỗ nhỏ Sasa rồi trừng mắt nhìn nó
– Anh ơi, anh ấy xúc phạm em không có ba mẹ rồi còn bảo em không có tư cách để quen biết anh nên đánh em. Anh ấy tức giận vì em cứ điu theo anh mãi_Nhỏ đó nức nở nói với hắn
– Có thật vậy không?_Hắn hỏi nó
– Anh tin?
– Mọi chuyện đã rành rành trước mắt rồi làm sao mà anh không tin? Sasa không biết nói dối
– Vậy thì anh hãy giữ lòng tin của anh với nhỏ đó đi_Nó lạnh lùng quay lưng bỏ đi. Nếu hắn đã không tin nó thì giải thích cũng chỉ vô ích thôi! Hắn cứng đờ người nhìn theo bóng hình cô đơn của nó mà lòng quặn đau. Hắn không thể ngờ nó lại nói như vậy. Nó cũng chẳng thèm giải thích với hắn luôn.
– Em đứng lên đi! Chúng ta về lớp nào!_Hắn nói rồi bỏ đi
– Anh có tình cảm với nhỏ đó đúng không? Anh vẫn không dứt mắt khỏi con nhỏ đó được mà. Vậy thì em sẽ làm cho anh phải vứt bỏ nhỏ đó_Nhỏ sasa cười đắc thắng nghĩ rồi nhỏ lôi điện thoại ra gọi cho ai đó
– Lallie, cô không phải là đối thủ của tôi đâu
Hắn quay trở về lớp thì đã thấy nó ở trong lớp rồi. Nó chẳng thèm liếc nhìn hắn lấy một cái luôn. Hắn khẽ nhìn nó rồi quay về chỗ của mình. Hắn gục mặt xuống bàn và ngủ. Rồi con nhỏ Sasa cũng vào lớp. Nhỏ nhìn nó cười ngạo nghễ rồi cũng vào chỗ. 3 tiết học tiếp theo cũng trôi qua. Với nó và hắn thì 3 tiết này sao mà dài kinh khủng. Và giờ tan trường cũng đã đến. Nó và cả bọn kéo nhau ra về. Hắn đi sau nó và vẫn dõi theo hình bóng của nó. Rồi nhỏ Sasa cũng bay đến bám lấy tay hắn
– Anh à, chúng ta sang kia uống nước đi_Nhỏ sasa chỉ tay vào cửa hàng giải khát trước trường rồi lôi hắn đi. Hắn cũng mặc để cho nhỏ muốn lôi đi đâu thì đi. Bỗng dưng một chiếc xe từ đâu chạy tới và lao nhanh về phía nhỏ Sasa. Nhìn cũng biết là cố ý rồi. Hắn nhanh tay kéo nhỏ vào trong lề đường. Cũng nhờ có hắn chứ không nhỏ đã bị xe cán rồi
– Đuổi theo chiếc xe đó ngay!_Hắn hét lên cho vài tên đàn em ở gần đó. Đàn em của hắn lập tức đuổi theo chiếc xe đó. Và một lúc sau người, xe đã được đưa đến trước mặt hắn.
– Tại sao mày lại cho xe cán vào Sasa_Hắn gằng từng chữ
– Tôi không biết gì cả. Có người đã thuê tôi làm vậy_tên đó sợ sệt nói
– Ai? Ai đã thuê mày?
– Là cậu ta!_Tên đó chỉ tay vào nó. Hiện hồn nó đang thơ thẩn nơi nào rồi. Bị tên đó buộc tội, hồn nó lập tức quay về với xác. Hắn tức giận đi đến chỗ nó. Và một cái tát được hắn giáng xuống mặt nó
– Anh không ngờ em lại là người như vậy!
Nó vẫn không nói gì chỉ ngước mắt nhìn con nhỏ đang cười đắc thắng kia
– Thích nghĩ sao tùy anh. Là do tôi làm thì đã sao chứ? Tôi là kẻ ăn miếng trả miếng vậy đấy_Nó nói rồi bỏ đi. Hắn như không đứng vững trước câu trả lời của nó. Jame và Sally muốn đuổi theo nó nhưng đã bị Lallie chặn lại
– Để Mars một mình đi. Nó không muốn chúng ta thấy nó yếu đuối đâu. Không biết lại đi đến đâu khóc một mình nữa đây!_Layla thở dài. Lúc nhỏ dù có đau đến đâu nó cũng không khóc. Thế mà vì một chú chó lạ lẫm bị xe cán phải mà nó đã khóc như mưa. Nhưng nó nào có khóc trước mặt ai. Nó khóa cửa phòng lại rồi ngồi trong đó khóc một mình.
Nhân cái lúc hỗn loạn đó, cái tên kia đã bỏ chạy. Bọn Layla biết trò này do ai bày ra nhưng không có đủ chứng cứ buộc tội nhỏ. Cũng không trách hắn được, nó bị tố cáo một cách trắn trợn như thế thì ai mà không tin. Chỉ có những người hiểu rõ nó như Layla thì mới biết được ai là thủ phạm trong chuyện này thôi.
Hôm đó, Laysi về nhà rất sớm. Cô nhóc rất lo cho nó. Vì về nhà sớm mà cô nhóc đã nghe được một chuyện động trời
– Phải nhanh chóng chuyển nhượng tài sản của hai đứa đó ngay. Nuôi bọn chúng tốn công tốn gạo quá
– Nhưng thưa chủ tịch, cậu Mars và cô Laysi chưa đủ 18 tuổi mà._TK kim hỏi
– Thì lập di chúc và khử bọn chúng là xong thôi mà
– Làm sao để bắt họ kí tờ di chúc đó đây bây giờ?
– Chuyện đó anh tự tính, sao lại hỏi tôi? Tôi chỉ cần số tài sản của bọn chúng thôi. Sasa cũng đã về rồi. 2 năm để con bé lưu lạc, tôi không thể xa cháu tôi được nữa. Cháu mình không nuôi lại đi nuôi hai kẻ không cùng dòng máu. Làm nhanh đi!_Ông ta quát thư kí Kim
“Bịch” Chiếc ba lô trên tay Laysi rơi xuống đất. Nhỏ vừa nghe gì vậy? Thật khó tin. Hai cái kẻ đang bàn chuyện trong phòng kia nghe âm thanh lạ liền chạy ra xem. Cả hai đều hoảng hốt vô cùng nhưng rồi lão già đó cũng lấy lại tinh thần
– Biết rồi cũng tốt. Đem nó nhốt lại rồi bắt nó kí vào tờ di chúc đi
– Vâng_TK Kim túm lấy cổ áo Laysi. Cô nhóc dùng tất cả sức lực của mình để thoát khỏi lão già đó. Nhỏ luôn miệng kêu cứu nhưng chẳng có ai nghe được. Cô giúp việc hiện không có ở nhà, nó cũng không. Ai giúp được nhỏ chứ?
Sáng hôm sau nó quay về nhưng không thấy ai ngoài cô giúp việc cả
– Ông và Laysi đâu rồi ạ?_Nó hỏi cô giúp việc
– Ông chủ ra ngoài rồi ạ. Còn cô Laysi thì đi học rồi
– Vâng!_Nó uể oải sải bước đi lên phòng. Khi đi ngang qua cửa phòng làm việc của lão nó vô tình nhặt được bông tai của Laysi, trên đó còn có vết máu nữa. Chắc do lúc dằn co, bông tai nhỏ đã bị rơi ra ấy mà. Biết có chuyện chẳng lành xảy ra với em gái mình, nó liền vào phòng lão già đó và kiểm tra camera. Mọi chuyện đều được thâu lại. Nó không thể ngờ Laysi lại không phải là cháu ruột của lão mà lại là nhỏ Sasa. Nó lập tức chạy đi tìm Laysi. Cô em bé bỏng của nó đang gặp nguy hiểm. Nó cứ tìm kiếm trong vô vọng. Nó đã cắt người theo dõi lão già đó nhưng không có kết quả gì. Bây giờ nó chỉ biết cầu mong cho Laysi bình an vô sự thôi!
Hôm nay nó và Laysi không đi học nên hắn và Rin lo lắm. Đúng là hắn đang giận nó nhưng hắn vẫn lo cho nó lắm. Nó giờ đang ở đâu? Có bình an không? Hắn đang tự hỏi lòng về những điều đó

Chương 19: Sự thật không thể che giấu
Hôm nay là chủ nhật. Hắn mệt mỏi nằm ở nhà. Hắn lại suy nghĩ về chuyện của nó rồi hắn lại đau lòng. Hắn không ngờ nó lại là người như vậy. Chỉ vì hắn mắng nó mà nó đâm ra hại Sasa. Hắn rất thất vọng về nó. Đang nằm trằn trọc trên giường thì mẹ hắn gọi
– Ailen, giúp mẹ mang bánh sang cho Sasa đi._Haizz, hắn lại phải gặp Sasa rồi. Cứ nhìn thấy mặt hắn thì nhỏ cứ bám lấy mà than khóc thôi. Bất đắc dĩ hắn bước xuống nhà rồi mang bánh sang cho con nhỏ đó. Con nhỏ đó ở bên cạnh nhà hắn. Ba mẹ nhỏ qua đời cách đây hai năm rồi. Sau khi ba mẹ qua đời thì con nhỏ đó sang Anh sống với cô chú và bây giờ quay về và sống một mình. Hắn thương nhỏ lắm, hắn luôn coi nhỏ như một đứa em gái. Ba mẹ nhỏ mất để nhỏ một mình nên nhỏ càng đáng thương hơn. Tình cảm của hắn dành cho con nhỏ đó cũng giống như tình cảm của nó giành cho Laysi vậy. Hắn lửng thửng mang bánh sang cho nhỏ Sasa. Hắn tính bấm chuông nhưng vì thấy cửa mở nên hắn vào luôn. Và cũng nhờ vậy mà hắn đã nghe được một chuyện động trời. Nhỏ Sasa không phải ở một mình, còn có nhỏ Lala nữa
– Sasa, cậu làm chuyện nguy hiểm quá đấy! Lỡ như Ailen không kịp kéo cậu vào thì chiếc xe đó đã cán phải cậu rồi. Có nhất thiết phải làm đến mức đó không?_Nhỏ Lala chau mày hỏi nhỏ Sasa
– Chỉ có làm thế anh Ailen mới tin là thật. Chỉ có như thế anh ấy mới buông bỏ con nhỏ Lallie đó
– Nhưng Ailen đâu có biết Mars là con gái. Chẳng lẽ anh ấy lại đem lòng yêu một đứa con trai?
– Cậu không nhận thấy tình cảm của anh ấy đang hướng về phía con nhỏ Lallie đó sao? Tớ còn sợ màn kịch đó không thành công ấy chứ!_Nhỏ Sasa vừa dứt lời thì một tiếng “Bịch” vang lên. Chiếc bánh trên tay hắn đã đáp đất. Nghe âm thanh lạ, hai con nhỏ đó liền hướng mắt ra cửa và ngay lập tức mặt hai nhỏ tái xanh đi
– Anh…Anh Ailen!_Nhỏ Sasa lắp bắp gọi tên hắn
– Hai người mới nói chuyện gì hả?_Hắn hỏi trong vô thức. Hắn vẫn chưa tiếp thu được mọi chuyện
– Bọn em có nói gì đâu!_Nhỏ Lala cười gượng. Mặt thì lấm tấm toàn mồ hôi
– Cô còn tính lừa tôi chuyện gì nữa hả?_Hắn tức giận quát lên._Tất cả đều do hai người sắp đặt phải không?
– Anh…anh làm em sợ đấy!_Nhỏ Sasa khúm núm
– Chuyện cô sắp bị xe cán là do cô bày ra đúng không? Sao cô lại làm vậy chứ? Mars có làm hại gì đến cô đâu!
– Nhưng anh có biết anh đang yêu tên đó dù tên đó là con trai không? Em cũng chỉ vì yêu anh, muốn anh rời khỏi Mars mới làm vậy thôi!
– Yêu tôi thì có quyền làm hại người tôi yêu sao? Ai cho các cô cái quyền đó. Tôi quá u mê mới coi cô như em gái, mới thương yêu bảo vệ cô. Tôi cứ nghĩ tôi hiểu rõ, biết rõ cô nên mới lên tiếng bảo vệ cô trước Mars nhưng tôi đã sai rồi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Từ nay chúng ta chẳng còn quan hệ gì nữa._Dứt lời hắn quay lưng chạy đi. Hắn lôi điện thoại ra gọi cho nó nhưng gọi hoài mà không được. Rồi hắn lại gọi cho Layla
– [Alo]
– Mars có ở chỗ cậu không?
– [Không. Bọn tớ cũng không liên lạc được với nó. Cậu sang nhà anh Jame đi. Bọn tớ đang ở đấy]
– Ừ_Hắn cấp tốc chạy sang nhà Jame. Cả bọn đã tụ tập đông đủ ở đây chỉ thiếu nó và Laysi thôi!
– Mars đã đi đâu vậy chứ?_Jame lo lắng đan tay vào nhau. Hắn cũng chẳng khá hơn. Hắn thả người xuống ghế rồi liếc nhìn tất cả mọi người. Giọng trầm buồn của hắn vang lên
– Sao không cho tớ biết Mars là con gái? Sao lại giấu tớ chuyện Mars là Lallie?
Cả bọn ngạc nhiên nhìn hắn
– Sao…sao cậu lại biết chuyện đó?_Layla hỏi trong sự kinh ngạc
– Tớ nghe được cuộc nói chuyện của Sasa và Lala
– Làm sao hai nhỏ đó biết được? Sao mọi chuyện lại trở nên rối rắm vậy nè trời!_Alan ôm đầu than vãn
– Nói lí do đi_hiện hắn đang tức giận lắm. Cả bọn ai cũng biết chỉ có hắn không biết thôi
– Lallie, nó đang sống trong nguy hiểm. Người mà nó đang gọi là ông chính là kẻ đã hại chết ba mẹ nó_Layla buồn buồn nói
– Con bé biết chuyện đó sao?_Jame ngạc nhiên hỏi. Anh cứ nghĩ nó được ông già đó nhận nuôi chứ không nghĩ đến chuyện nó biết rõ ông già đó là kẻ đã giết ba mẹ nó. Vậy nó vào sống nhà lão ta là có mục đích sao?
– Biết chứ! Nó cũng là một nạn nhân trong vụ tai nạn đó mà và vào cái ngày tai nạn xảy ra, nó đã nhìn thấy lão ta-kẻ không khác gì loài cầm thú đó
– Nói vậy Lallie sống ở đó chỉ để trả thù thôi sao?_Sally lanh trí hỏi tiếp
– Vâng. Bọn em không hề hay biết chuyện đó mãi đến khi gặp chị Lallie vào ngày đầu chị ấy nhập học._Rin tiếp lời
– Nhưng sao Lallie lại giả trai?
– Chuyện này em không rõ lắm. Nghe nói ông già đó có một đứa cháu trai có khuôn mặt giống nó. Hình như là anh của Laysi đấy
– Thì ra là vậy!_Alan gật gù
– Vậy mà mình đã không dám thổ lộ với cô ấy vì nghĩ cô ấy là con trai_Hắn trầm tư suy nghĩ. Hắn đã từng mong ước nó là con gái và bây giờ nó đã là con gái thật rồi. Nhưng biết làm sao đây? Nó đang rất giận hắn mà!
– Không liên lạc được với hai người đó, không biết họ có sao không nữa!
– Chúng ta không nên ngồi đây chờ đợi nữa. Hãy đi tìm họ thôi!_Nói rồi hắn đứng lên và đi tìm nó. Cả bọn chạy khắp nơi để tìm nó nhưng cũng chỉ phí công vô ích. Nó đã biến mất không một dấu vết luôn.
Chương 20: Lallie trở lại
Sáng hôm sau bọn hắn uể oải đến trường. Hôm nay nó có đi học không? Cả bọn cứ chờ, chờ nhưng chờ mãi mà nó vẫn chưa đến lớp. Cuối cùng tiết học đầu tiên cũng bắt đầu. Nó vẫn chưa đến lớp. Cả bọn cứ lo lắng mãi không nguôi. Rồi hai tiết học cũng trôi qua, tiết học vừa kết thúc thì Rin đã phóng qua lớp nó. Hôm nay Laysi lại không đi học, cậu nhóc lo lắm. Vừa hết tiết cậu nhóc đã phóng sang để gặp nó nhưng lại không gặp được. Cả bọn cứ ở đó mà thở dài than ngắn. Nhỏ Sasa thì nhìn bọn hắn rồi nở một nụ cười ngạo nghễ. Nụ cười đó có ý gì đây?
– Cô cười cái gì?_Sally lườm ả
– Mặc tôi, có liên quan gì đến kinh tế nhà cô à?
– Hay cô biết Mars đang ở đâu?
– Mars? hay nhỉ? Sao không gọi là Lallie đi
– Cô…_Sally đang định xông tớ mà tát nhỏ may sao đã có Jame ngăn lại. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Nhỏ Sasa đứng dậy rồi nói lớn
– Tôi có chuyện muốn nói với mọi người đây. Thú vị lắm đấy_Nhỏ nhìn bọn hắn rồi lại cười. Cả lớp bắt đầu nhao nhao lên. Chuyện gì mà thú vị nhỉ?_Mọi người trật tự đi. Mọi người có biết Mars là con gái không?
– Sao?
– Có chuyện đó sao?
– Sao cậu ấy lại giả trai?
– Khó tin quá!

Hàng vạn lời bàn tán vang lên. Bọn hắn tức giận đứng bật dậy. Layla không kiềm chế nổi nữa. Nhỏ định cho con nhỏ đó một trận thì phải khựng lại vì cánh cửa bị đạp bay ra. Cả lớp đều hướng mắt ra cửa và nhìn con người đang bước vào. Một cô gái rất xinh đẹp với mái tóc đen xõa dài đến ngang lưng. Cô mặc một chiếc áo pull màu trắng và một quần Jean màu đen. Bên hông còn có một móc xích nhỏ để trang trí nữa. Khoác ngoài là một chiếc áo da màu đen. Đôi giày thể thao màu đen làm cô càng trở nên phong cách hơn. Vừa nhìn thấy cô gái đó, Jame đã chạy lại
– Lallie em không sao chứ? Em đã đi đâu?_Lallie? Cái tên đó lọt đến tai hắn. Hắn chết sững ngắm nhìn nó, hắn không ngờ nó trong hình dạng con gái lại đẹp đến vậy. Hắn không thể thấy hình ảnh Mars qua nó.
– Em không sao! Em có chuyện cần làm, 2 né qua bên đi!_Nó đẩy Jame sang một bên rồi tiến về phía nhỏ Sasa
– Ai đây ta? Chẳng phải là Mars của chúng ta hay sao? Sao không đóng vai hotboy nữa đi?_Nhỏ Sasa cười cợt nó. Cả lớp lại xào xáo lên. Ngay lập tức một cái tát được nó giáng xuống khuôn mặt mấy lớp phấn của nhỏ. Con nhỏ đó ngã ngay ra đất. Trên miệng còn vương lại vệt máu dài. Cả lớp thì hoảng lên. Bọn con gái thì ôm lấy nhau mà hét. Còn đám con trai thì thích thú xem trò đánh nhau của hai hotgirl. Một số khác thấy không ổn liền chạy đến phòng hiệu trưởng thông báo. Hắn và Alan thì thấy lạnh cả người vì lần đầu tiên thấy nó nổi giận như vậy.
– Laysi đang ở đâu? Nói mau!_Nó quát lên
– Chị, Laysi mất tích rồi sao?_Rin nghe nó hỏi thì càng lo hơn. Đến nó còn không biết Laysi đang ở đâu thì có chuyện lớn rồi. Nó không trả lời Rin mà cứ đăm đăm vào con nhỏ đó. Con nhỏ đó đứng dậy, quệt đi vết máu trên miệng rồi lại trừng mắt nhìn nó
– Em mày đi đâu sao lại hỏi tao?
– Thật sự mày không biết hay mày không nói? Đến chuyện tao là con gái, mày cũng nói với ông mày thì không có lí nào mày không biết Laysi đang ở đâu
– Ý mày là sao?
– Đừng che giấu làm gì nữa. Chuyện mày là cháu của ông già đó tao đã biết rồi. Laysi không phải là cháu ruột của lão, cả Mars cũng thế. Cùng một cách thức đã làm với gia đình tao, ông mày đã lấy đi gia đình của Laysi. Chuyện này lẽ nào mày không biết. Ngay cả việc ba mẹ mày qua đời cũng vì ông mày đấy. Vì ông ta gây thù chuốc oán nhiều quá nên con ông ta phải lãnh hậu quả thôi_Nó nhếch môi tỏ vẻ khinh bỉ
– Mày…mày đang bịa cái gì đấy. Đúng! Đó là ông tao thì đã sao? Ông tao luôn làm việc quang minh chính đại mà.
– Quang minh chính đại? Thật không biết xấu hổ. Tao hỏi một lần nữa. Ông mày đã đem Laysi đi đâu?_Nó gằng từng chữ
– Tao không biết!_Nhỏ đó vẫn cứng đầu nói không biết. Nó không còn đủ kiên nhẫn để dây dưa với nhỏ nữa rồi. Nó dùng đôi tay của mình bóp lấy cổ nhỏ Sasa rồi tát liên tục vào mặt nhỏ. Hai má nhỏ bây giờ sưng lên trông ghê lắm. Con nhỏ đó tưởng chừng như sắp ngất đi thì ông hiệu trưởng đến, theo sau còn một vài giáo viên nữa
– Em là ai? Sao lại vào đây hành hung học sinh trường tôi. Tôi sẽ kiện em ra tòa._Ông ta cứ tưởng làm vậy thì nó sẽ sợ rồi bỏ đi nhưng không. Nó buông con nhỏ đó ra rồi quay sang nhìn ông hiệu trưởng cùng các giáo viên
– Kiện tôi? Thích thì ông cứ kiện đi. Nhưng tôi nói cho mấy người biết tốt nhất hãy làm như không biết, không thấy gì đi. Đừng có xen vào chuyện của tôi. Coi chừng ngày mai cả gia đình các người sẽ ra đường lót báo mà ngủ đấy. Biến ngay cho tôi!_Ông hiệu trưởng run bần bật rồi vội chạy đi. Nhìn cũng biết nó là người có thế lực rồi. Ông ta nào dám động vào nó chứ. Nó quay lại với con nhỏ Sasa đang nằm sài lai trên sàn kia
– Một kẻ như cô không nên sống nữa thì hơn!_ Nó rút con dao từ trong túi áo ra rồi tiến về phía nhỏ Sasa. Vừa nhìn thấy con dao, hắn và Jame đồng thanh hét lên
– Đừng!_Nó quắt ánh mắt sang hắn và Jame rồi lại đi về phía nhỏ đó. Kề con dao vào cổ con nhỏ đó, nó nhếch môi cười. Cả lớp bắt đầu la hét không thôi
– Đi xuống gặp ba mẹ mày đi. Rồi sẽ đến lượt ông mày nhanh thôi!
– Mày nghĩ giết tao thì con nhỏ Laysi đó sẽ quay về sao?
– Tao không biết nhưng mày đáng chết! Vĩnh biệt nhé!_Ngay cái lúc nó định ra tay thì điện thoại nó vang lên. Nó có tin nhắn. Nó mở hộp thư ra xem. Vừa nhìn thấy cái tin nhắn đó, mặt nó đanh lại. Sự chết chóc in rõ trên mặt nó.
– Gì vậy?_Layla và Sally tò mò đến xem. Hai cô nàng lập tức tái xanh mặt. Trong hình là Laysi. Cô nhóc đang bị trói, trên người còn rướm máu nữa.
– Laysi…Laysi sao thế này?_Sally hốt hoảng la lên. Rin, Jame và bọn hắn lập tức bay lại dựt lấy cái điện thoại của nó. 4 người cũng sa sầm mặt mày. Rin là người hoảng nhất. Cũng đúng thôi, người yêu cậu đang bị trói còn bị thương như vậy mà.
– Chị à, Laysi cô ấy…_Vừa lúc đó điện thoại của nó đang ở trên tay Rin vang lên. Là ông già đó. Nó lập tức nghe máy
– Đến bây giờ mới gọi lại sao?
– [Thế nào, cảm giác của mày khi thấy bức hình đó là gì?]
– Ông dám động vào em gái tôi. Vậy thì để xem ông sẽ bị mất cái gì nhé!
– [Ý mày là sao?]
– Một mạng đổi một mạng, một vết thương đổi một vết thương. Hãy chống mắt lên mà xem cháu gái ông sẽ ra sao
– [Cháu gái? Mày đang nói đến ai thế?]
– Phạm Thiên Hương thật sự!
– [Mày…]
– Không chỉ có mình ông cao tay đâu. Tôi đã sống bên cạnh ông suốt 6 năm trời đấy thôi! Những chuyện ông làm tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Ông thật sự quá tầm thường
– [Mày…mày đã làm gì cháu gái tao?]
– Cũng chỉ là vài vết thương ngoài da thôi! Cũng nhờ tin nhắn của ông mà bây giờ con nhỏ đó vẫn còn tồn tại trên đời này nhưng không ai có thể nói trước chuyện của những phút tiếp theo
– [Mày…Chúng ta gặp nhau đi. Trao đổi được chứ?]
– Ông thích trò chơi trao đổi? Được tôi sẽ chiều.
– [Gặp nhau tại XXX lúc 7h tối nay. Mày chỉ được đi một mình thôi! Nếu không tao sẽ giết con nhỏ này đấy!]
– Ông chưa thể giết Laysi được đâu. Nếu ông làm thế số tài sản con bé nắm trong tay sẽ trao cho hội từ thiện mất thôi. Ông đâu có rộng lượng đến thế. Và nếu ông giết con bé thì cháu gái ông sẽ đi cùng con bé để có bạn vui vầy đấy!
– [Mày…]
-Mà đi một mình cũng được. Tôi cũng chẳng muốn có thêm ai khác tham gia chuyện này. Nhưng ông cũng phải đến một mình. Cẩn thận cái mạng của cháu ông đấy!
– [Tút…tút…tút]
– Thật bất lịch sự_Nó tắt máy rồi quay sang nhỏ Sasa_Mày cũng sống lâu thật nhưng không được bao lâu nữa đâu
– Chúng ta sẽ trao đổi sao chị?_Rin sốt sắng hỏi, cậu bây giờ cứ như ngồi trên đống lửa vậy.
– Bĩnh tĩnh đi, con bé không sao đâu!_Nó nhíu mày
– Lão già đó hẹn gặp em sao? Ở đâu?_Hắn hỏi. Nó lạnh lùng liếc nhìn hắn rồi ngồi xuống.
– Không cần biết! Tôi sẽ đến đó một mình
– Như vậy nguy hiểm lắm! Em đừng có bướng nữa Lallie_Jame lay vai nó
– Em không thay đổi quyết định đâu. Người nào đến đó sẽ trở thành kẻ thù của tôi. Lúc đó thì lo chuẩn bị mộ phần cho mình đi_Nó lạnh lùng buông một câu rồi lôi nhỏ Sasa đang đuối sức dưới đất kia bỏ đi
– Con nhỏ đó thật quá đáng!_Layla nản lòng nằm dài xuống bàn.
– Chúng ta để Lallie đi như vậy sao?_Alan hỏi.
– Biết làm sao được. Con nhỏ đó đã nói thì sẽ làm đấy.
– Nhưng chúng ta cũng không thể để cô ấy đi vào chỗ chết như vậy được. Rin và Alan, hai người hãy tìm hiểu nơi gặp mặt của họ đi. Tớ sẽ đi tập họp mọi người trong bang_Hắn đứng bật dậy
– Ý em là chúng ta sẽ làm trái ý Lallie sao?_Sally hỏi
– Em thà làm kẻ thù của cô ấy, thà chết trong tay cô ấy còn hơn để cô ấy đi nộp mạng như vậy
– Ừ
Và bọn hắn bắt tay vào công việc điều tra. Công việc điều tra của bọn hắn gặp rất nhiều khó khăn. Bọn hắn không biết bắt đầu từ đâu cả. Không một tí tin tức. 7h tối cũng đã đến. Bọn hắn vẫn chưa thu thập được thông tin gì.
– Vẫn chưa tìm ra nơi hẹn gặp sao?_Jame đứng ngồi không yên quay sang hỏi Rin
– Em đã cử người theo dõi lão đó rồi. Sẽ sớm có kết quả thôi!
Và rồi điện thoại Rin cũng vang lên
– Có kết quả gì không?_Rin vội bắt máy
– [Cả hai đang ở trong một nhà kho tại XXX]
– Làm tốt lắm! Cứ theo dõi đi. Bọn anh sẽ đến ngay
– [Vâng]
– Sao rồi?_Hắn hỏi
– Ở một nhà kho tại XXX. Cả hai đều đã đến.
– Từ đây đến đó phải mất hơn 30’ đi xe chứ không ít_Sally tính toán. Nhỏ sợ đến khi bọn hắn đến thì nó và Laysi đã gặp chuyện rồi
– Dù thế nào chúng ta cũng phải đến. Chỉ cầu mong Lallie cầm cự được thôi!_Hắn nói rồi quơ lấy chìa khóa xe trên bàn chạy đi. Mấy người kia cũng đuổi theo hắn
Chương 21: ra đi
Trong khi bọn hắn đang cấp tốc chạy đến chỗ hẹn thì nó đã có mặt ở đó rồi. Trong căn nhà kho cũ kĩ, bốc mùi hôi mốc đó có 4 con người đang mặt đối mặt nhau. Nhìn thấy nó, Laysi càng trở nên hoảng hơn. Sao nhỏ lại không biết âm mưu lấy nhỏ để bắt nó của lão già đó chứ? Nó hiện đang gặp nguy hiểm đấy! Nó có biết điều đó không? Cứ tưởng câu đầu tiên nhỏ nói với nó là “chạy đi” nhưng không.
– Anh! Anh là con gái thật sao?_Nhỏ lại hỏi câu đó
– Ừ_Nó cũng đã đoán ra chuyện này, lão già đó không lí nào lại che giấu chuyện này. Và giờ nhỏ cũng đã thấy nó trong hình dáng con gái rồi, còn gì phải giấu nữa đâu _ Em có giận chị không? Chị đã giấu em suốt mấy năm trời. Nếu chị biết em không phải là cháu gái của lão ta sớm hơn thì chị đã nói cho em biết rồi.
– Không đâu! Chị là nam hay nữ cũng không quan trọng, chị vẫn là người em yêu quý nhất mà!_Laysi cố nở một nụ cười thật tươi an ủi nó. Cả hai cứ nói chuyện với nhau mà không hề quan tâm đến mọi việc xung quanh. Ông cháu lão Thịnh đã bị bọn nó bơ đẹp. Tức giận, lão già đó liền lên tiếng thu hút sự chú ý của nó
– Rốt cuộc mày là ai? Sao lại giả trai tiếp cận tao?
– Tôi á hả? Tôi là cháu gái của người sáng lập ra tập đoàn mà ông đang điều hành đấy! Kẻ sát nhân à!_Nó khinh khỉnh nói
– À thì ra là con gái của Nguyễn Ngọc Minh Trí. Lâu nay mày tiếp cận tao là để trả thù cho ba mẹ mày sao?
– Đúng. Tôi sẽ trả thù cho ba mẹ và lấy lại những thứ thuộc về gia đình tôi, trong đó có cả tập đoàn mà ông đang điều hành
– Mày thì làm được gì? Một người dày dặn kinh nghiệm như ba mày còn bị tao hất cẳng thì mày có khả năng gì chứ?
– Có! Nhiều là đằng khác. Ông hãy đợi mà xem.
– Mày không sợ tao sẽ cho mày đi gặp ba mẹ mày sao?
– Sao ông lại hại chết ba mẹ tôi? Họ luôn coi ông như ba của mình mà. Tại sao chứ?_Nó tức giận hét lên.
– Cái này nên hỏi ông nội và ba mẹ mày đi. Tập đoàn bây giờ là do tao cùng ông nội mày tạo nên nhưng bao nhiêu lợi nhuận thu được đều bị ông mày chiếm hết. Sau này ông ta còn tự ý giao quyền điều hành cho ba mày mà không hỏi đến ý kiến của tao nữa chứ. Tao chỉ lấy lại thứ của tao thôi!
– Nhưng ông cũng đâu cần phải lấy đi mạng sống của ba mẹ tôi như thế! Đâu nhất thiết phải đẩy gia đình chúng tôi xuống biển mới được_Nó giận run lên. Tay nó nắm chặt để có thể kiềm chế tối đa sự tức giận đang trao dâng trong nó
– Chỉ có cái giá đó mới xứng đáng với gia đình bọn mày thôi! Tao chỉ thay thần chết tiễn ba mẹ mày đi thôi mà. Sai lầm của tao là để cho mày sống đến ngày hôm nay
– Cái giá xứng với gia đình tôi sao? Ông là một tên vô liêm sỉ. Tôi đã cho ông một con đường để nhận tội nhưng ông đã từ bỏ nó đấy. Ông đừng cho tôi không biết gì thì lừa tôi. Năm xưa công ty đó là do ông tôi một tay sáng lập rồi từng bước phát triển nó trở thành một công ty vững mạnh. Còn ông-một kẻ sa sút vì bài bạc đến nỗi bán cả nhà cửa. Ông tôi vì nghĩ ông là bạn nên mới giúp đỡ ông, cho ông một cái chức trong công ty. Rồi ông lại tham ô, bán đứng chính người bạn thân của mình. Ông tôi biết được chuyện đó nên mới dọa ông sẽ tố cáo với cảnh sát với hi vọng mong ông sẽ ra đầu thú nhưng ông lại rắp tâm hại chết ông tôi. Sau cái chết của ông, ba tôi đã cho điều tra lại tất cả và ba tôi đã biết mọi chuyện. Và thế là ông lại hại cả ba tôi để bịt đầu mối. Mọi chuyện tôi kể không sai một chi tiết nào phải không?
– Mày…sao mày biết những chuyện đó?_Ông ta hoảng sợ nhìn nó, mặt lão bây giờ trắng bệch không còn tí máu. Bao nhiêu tội ác của lão nó đều đã biết cả rồi
– Còn nữa!_Nó tiếp tục kể_Trong công ty, ba tôi là người có nhiều số cổ phần nhất và tiếp theo là ông. Nếu ông tôi không cho ông 30 phần trăm cổ phần thì ông không có gì cả. Ấy vậy mà ông lại đem bán mất 10 phần trăm cổ phần của công ty cho kẻ khác. Có bao giờ ông biết quý trọng ông tôi chưa? Khi ba tôi mất mà chưa viết di chúc thì tất nhiên kẻ có số cổ phần lớn thứ hai như ông sẽ lên thay. Nhưng ông chỉ là một kẻ bất tài. Tập đoàn của gia đình tôi từ vị trí thứ nhất đã bị hất cẳng xuống vị trí thứ 3, sau này không biết sẽ ra sao nữa đây! Vì thiếu hụt tiền vốn quá nhiều nên ông đã nghĩ ra một cách để bù vào. Đó là chiếm tài sản của Laysi. Hai năm trước, ông cũng đã áp dụng chiêu thức đã dùng với gia đình tôi với gia đình của Laysi. Sau trận tai nạn đó, cô nhóc Laysi đã bị mất trí nhớ. Nhưng anh cô bé- Mars thì không. Cậu ấy chỉ giả vờ bị mất trí nhớ thôi. Ông đã nuôi hai anh em Laysi như những đứa cháu của mình. Cốt yếu cũng chỉ để sau khi anh em Laysi được 18 tuổi thì bảo hai đứa chuyện nhượng số tài sản thừa kế sang cho ông. Hai người đó nếu đã nghĩ ông là ông ruột thì không thể không nghe theo lời ông. Nhưng ông đâu ngờ Mars lại tiếp cận ông để trả thù.
Ông lại cho người khử cậu ấy. Và đến bây giờ khi Laysi đã biết mọi chuyện, ông sẽ làm như thế nào?
– Mày…
– Còn một chuyện nữa!
– Chị à, còn chuyện gì nữa sao?_Laysi ngơ ngác hỏi. Nhỏ đang rất sốc vì mọi chuyện. Trước giờ nhỏ sống chung một mái nhà với kẻ thù mà không hay biết, còn nhận ông ta là ông nữa chứ
– 2 năm trước, sau khi con trai và con dâu ông qua đời, ông đã tạo nên một lực lượng XHĐ đen khá mạnh. Và dưới cái lốt một nhà kinh doanh, ông đã che mắt thành công bọn cớm. Nhưng ông nào có thể qua khỏi mắt tôi. Đúng không Phạm Đức Thịnh?
– Mày…mày nói suông thì ai tin?
– Không phải suông đâu, tôi đã điều tra cả rồi. Chỉ là chưa đưa cho cảnh sát thôi! Xem đi_Nó ném một sấp giấy đến trước mặt lão. Trong đó ghi rõ mọi tội danh của lão, còn có cả hình ảnh nữa. Kì này lão tiêu rồi. Xem xong những giấy tờ đó lão như sắp té xỉu nhưng rồi nhận ra cái gì đó, lão lại cười đểu nhìn nó
– Đúng tao đã làm những chuyện đó thì sao? Mày có khả năng ra khỏi đây để tố cáo tội ác của tao với cảnh sát không? Mày cũng sẽ như ba mẹ mày, bị thiêu rụi ở đây mà thôi! Xung quanh đây có rất nhiều thủ hạ của tao đấy. Theo như mày nói tao là ông trùm XHĐ thì tất nhiên bên cạnh tao phải luôn có vệ sĩ rồi
– Hừ! Ông là một kẻ không biết giữ lời hứa. Tôi đã đoán trước được việc này mà
– Nếu đã đoán trước được việc này thì sao mày còn đi một mình đến đây?_Lão ta khó hiểu nhìn nó còn nó thì nhếch môi cười
– Ông không nhận ra những gì tôi điều tra chưa có sức thuyết phục sao? Những thứ đó chưa đủ để kết tội ông. Không vào hang cọp sao bắt được cọp con._Nói rồi nó lôi điện thoại của mình ra. Cuộc nói chuyện vừa nãy đã được nó thâu lại
– Mày…Nhưng như thế thì sao? Mày chết rồi thì đoạn ghi âm đó cũng thuộc về tao thôi!_dứt lời ông ta giương súng về phía nó. Nó cũng nhanh tay rút con dao trong túi kề vào cổ nhỏ SaSa
– Để xem tôi hay ông nhanh hơn!_Nó nhếch môi cười
– Ông ơi, cứu cháu…_Nhỏ Sasa rên rỉ. “Bốp” Bỗng dưng nó ngã xuống, máu chảy lên láng. Đầu nó bây giờ thấm ướt một vùng màu đỏ
– Thư kí Kim, anh đến đúng lúc lắm!_Ông ta tiến về phía nó, nhặt chiếc điện thoại của nó lên rồi ông ta ném thẳng vào tường
– Mọi chuyện đã kết thúc!
– Đồ bẩn thỉu_Nó cất tiếng chửi rủa. Vết thương ở đầu nó rất nặng, máu chảy ra rất nhiều. Lão ta dí súng vào đầu nó rồi nhìn sang Laysi đang bị trói ở dưới sàn. Rồi lão quay sang thư kí Kim
– Đưa cho nó!
– Vâng!_Thư kí Kim mang một tờ giấy đến trước mặt Laysi. Đó là bản di chúc, trong đó có ghi mọi tài sản của nhỏ và Mars sẽ thuộc quyền sở hữu của lão Thịnh. Laysi liếc nhìn tờ giấy đó rồi trừng mắt nhìn lão
– Đừng có hòng!_Nhỏ gằng từng chữ
– Mày có kí không hay chứng kiến người chị yêu quý của mày ra đi vĩnh viễn hả?
Laysi lập tức hoảng sợ ngước mắt nhìn nó. An nguy của nó đang nằm trong tay nhỏ. Nhỏ phải làm sao đây?
– Đừng kí…Mặc chị!_Nó gắng sức nói. Ngay lập tức một cái đánh như trời giáng ập xuống đầu nó. Đầu nó lại càng thêm rỉ máu.
– Câm ngay
– Chị ơi!_Laysi gọi nó trong hoảng sợ
– Chọn ngay! Tài sản hay chị mày?_Ông ta dí mạnh cây súng vào đầu nó
Laysi không có sự lựa chọn. Cuối cùng nhỏ đã chọn nó. Chọn tài sản thì được gì? Tài sản có mua được người chị mà nhỏ yêu nhất không? Nhỏ không hối hận về quyết định của mình, nếu cho nhỏ chọn lại nhỏ vẫn chọn nó. Nhưng mà lão Thịnh đâu phải là kẻ biết giữ lời. Lão sẽ không tha cho nhỏ và nó đâu! Đạt được thứ mình muốn, lão ta cười lớn rồi quay sang thư kí Kim
– Giải quyết hai con nhỏ đó đi_Nói rồi ông ta dìu cháu mình rời khỏi đó. Trong căn phòng bây giờ chỉ còn lại nó với một vũng máu, Laysi với những vết thương lớn nhỏ trên người, còn bị trói nữa và có thêm thư kí Kim và một tên cận vệ nữa. Bọn nó đã không còn sức chống trả nữa rồi. Đành phó mặc vào ông trời thôi!
– Hãy đi gặp ba mẹ của các cô đi_TK Kim giương súng về phía nó. Trong cái giây phút cận kề cái chết đó, nó không còn suy nghĩ được gì nữa. Trong đầu nó bây giờ chứa toàn là hình ảnh của hắn, nụ cười của hắn. Những kỉ niệm đẹp đẽ của hắn và nó lần lượt hiện lên
– Tạm biệt anh, Ailen!
Bên ngoài nhà kho lúc này
Một hàng rào áo đen đang sắp hàng trước cửa nhà kho. Lúc lão Thịnh và nhỏ Sasa bước ra cũng là lúc bọn hắn đến
– Anh!_Nhỏ Sasa gọi hắn. Hắn chẳng thèm liếc nhìn nhỏ mà nhìn thẳng vào lão Thịnh
– Lallie đâu?_Hắn hỏi trong sự lo lắng khôn nguôi
– Thì ra tên nó là Lallie! Khỏi cần tìm nữa, con nhỏ đó sắp chết rồi!_Lão ta nở nụ cười ngạo nghễ
– Cái gì?_Hắn lập tức lao về phía cánh cửa nhà kho nhưng đã bị đám người áo đen chặn lại. Hắn không thể nào vào trong nếu chưa dẹp được đám người này
– Tôi không có thời gian để tiếp bọn mày. Xử bọn chúng đi!_Ông ta nói rồi dắt cháu mình lên xe ra về. Bọn hắn lập tức nhào vào đám người áo đen đó. Đang chiến đấu thì mọi hoạt động của bọn hắn phải dừng lại khi hai tiếng súng vang lên. Sự bất an đang trào dâng trong lòng bọn hắn. Ai là kẻ đã nổ súng, và ai là nạn nhân? Rồi vài giây sau,
– Bùm!_một âm thanh lớn vang lên. Mọi thứ đều sụp đổ và đang cháy rụi. Bọn hắn chẳng còn sức mà chiến đấu nữa. Chỉ còn đám đàn em của hắn là vẫn chiến đấu thôi!
– Lallie/Laysi à!_Hắn, Jame và Rin lao vào đám cháy đó. Layla, Sally và Alan đã kịp cản lại. Đám người áo đen đó thấy chuyện đã thành cũng rút lui. Đám đàn em của hắn cũng được Alan bảo về. Hắn quỳ thụp xuống đất. Rin cũng vậy. Cả hai không ai còn sức nữa. Jame thì chết sững. Cô em gái của anh đã ra đi rồi sao?
– Lallie à!_Hắn gọi tên nó trong nước mắt. Vừa lúc sáng hắn còn nhìn thấy nó sao bây giờ nó đã đi rồi
– Em không tin, Laysi không bỏ em mà đi đâu!_Rin lẩm nhẩm. Ai có thể tin được chuyện này đây. Mọi việc xảy ra quá đột ngột mà. Người ra đi thì có sao đâu! Chỉ có người ở lại là vẫn ngậm ngùi thương tiếc mà thôi.
– Không, tớ phải vào tìm Lallie, Lallie của tớ!_Hắn chống tay xuống nền đất đứng dậy. Alan lại phải ra sức ngăn cản hắn. Hai người ra đi là đủ rồi, không thể có thêm người nào phải hi sinh nữa
– Lallie ơi, cậu quay về đi! Em không tin đâu! Laysi và Lallie chưa chết đâu!_Layla gào thét gọi tên bọn nó. Nước mắt đã thấm ướt khuôn mặt của nhỏ. Sally cũng vậy. Ai cũng phải rơi nước mắt vì cảnh tượng đau thương trước mặt
– Sao ba mẹ không bảo vệ con bé? Sao lại bắt con bé rời xa con chứ? Con chỉ mới gặp lại nó thôi mà!_Lần này lại đến Jame. Anh vô lực ngồi bệt xuống đất, tay ôm lấy đầu. Vẻ mặt tràn ngập sự đau khổ. Nước mắt cũng đã trào ra. Ai có thể kiềm lòng được chứ?
– Nhất định hai người đó đã thoát ra ngoài rồi. Chúng ta hãy chia nhau đi tìm đi_Hắn lên tiếng lôi kéo cả bọn quay về.
– Đúng rồi. Nhất định là như vậy! Hãy đi tìm mau_Jame cũng đồng tình với hắn. Chỉ cần có một tia hi vọng, bọn hắn cũng phải thử.
Trời đã sáng rồi nhưng cả bọn vẫn không tìm được nó và Laysi. Ai cũng rất mệt mỏi. Laysi vì đuối sức và quá sốc mà đã ngất lim đi. Vì Layla, cả bọn đành ngừng tìm kiếm và quay về. Sau vài tiếng nghỉ ngơi, bọn hắn lại tiếp tục tìm kiếm. Đám cháy đã tắt hẳn. Cảnh sát cũng đã có mặt. Họ đã tìm ra hai thi thể bị cháy đen vùi dập trong đám cháy. Hai thi thể đó đã được đưa đi kiểm tra. Bọn hắn bây giờ đang có mặt ở cơ quan giám định. Cả bọn ai cũng cầu mong kết quả không phải là nó và Laysi nhưng cả bọn đã thất vọng rồi. Kết quả giám định cho biết đó chính là thi thể của bọn nó. Shock là tình trạng của bọn hắn hiện giờ. Bọn hắn vẫn chưa tiếp nhận được việc nó và Laysi đã ra đi. Việc đó đến quá nhanh đến nỗi bọn hắn cứ ngỡ chưa xảy ra. Đùng một cái ông trời đã mang 2 người bọn hắn yêu thương đi xa thì ai có thể chấp nhận được chứ? Suốt một tháng trời đó, đêm nào hắn cũng mơ thấy nó. Nỗi đau đó cứ bám lấy hắn mãi không thôi! Hắn đã được Layla kể rõ mọi chuyện và hắn quyết định sẽ giúp nó hoàn thành tâm nguyện trả thù. Hắn yêu nó đến vậy đấy! Anh nó cũng cùng một quyết định với hắn. Mối thù giết cha mẹ chưa trả được bây giờ lại thêm mối thù giết em gái. Anh bây giờ càng ngày càng sa vào thù hận. Với chức vụ là tổng giám đốc của công ty hàng đầu thế giới, anh đã đè ép công ty do lão ta điều hành. Còn đám Layla kể từ ngày hôm đó đã lấy nhỏ Sasa và Lala làm trò tiêu khiển. Nhỏ sẽ cho hai ả đó biết thế nào là địa ngục
Chương 22: Tiêu diệt bọn XHĐ
Thời gian thấm thoắt trôi, một năm đã trôi qua. Vậy là nó đã mất được một năm rồi. 1 năm, một khoảng thời gian khá lâu. Một năm đó hắn tưởng chừng như một thiên niên kỉ vậy. Một năm không cười lấy một lần. Một năm sống chẳng khác gì tảng băng. Vì ai cơ chứ? Ở trên cao, nó có nhìn thấy tình trạng của hắn hiện giờ không. Đã một năm rồi, vậy mà hắn vẫn chưa nguôi ngoai phần nào. Hắn vẫn đau lắm! Con tim hắn không thể mở cửa để chào đón thêm bất kì người nào nữa. Hình bóng nó đã khắc sâu trong tim hắn rồi. Hắn càng lúc càng trở nên xa lánh mọi người hơn. Như thế thì làm sao yêu thêm một ai được chứ? Cả ngày hắn cứ nghĩ đến nó, rồi đêm lại mơ thấy nó. Hắn coi đó như là điều may mắn của mình. Hắn đã rất sợ sẽ không được gặp lại nó nữa. Hắn rất sợ nó sẽ không về tìm hắn nữa. Đêm nào hắn cũng ngủ rất sớm để được gặp nó và chuyện trò với nó lâu hơn. Có thật là nó về gặp hắn không hay chỉ do hắn nghỉ về nó quá nhiều nên mới mơ thấy nó? Hắn đang chìm đắm trong những suy nghĩ về nó thì bị tiếng của bọn Alan lôi hồn về
– Cậu đang suy nghĩ cái gì thế? Bọn tớ vào mà cũng không biết_Alan tiến đến vỗ vai hắn
– Chắc lại đang suy nghĩ về Lallie chứ gì?_Layla thả người xuống ghế rồi tiếp lời Alan. Vừa nhắc đến tên nó thì cả bọn rũ mặt xuống. Cái tên đó đã khắc sâu trong lòng bọn hắn mất rồi. Không khí trầm xuống đến mức khó chịu, không ai nói với nhau lời nào. Mỗi người đều đang theo đuổi một suy nghĩ về nó. Nhận ra cái sự im lặng đến mức khó thở đó, hắn liền lên tiếng kéo cả bọn quay về
– Chuyện đó sao rồi?
– Chuẩn bị xong cả rồi. Chỉ chờ ngày tập kích nữa thôi!_Alan ngã người ra ghế, mệt mỏi nói_Bao giờ sẽ ra tay?
– 3 ngày sau!_Hắn khoanh tay trước ngực trả lời Alan. Bây giờ trong mắt hắn chỉ chứa đầy sự chết chóc mà thôi! Lúc này hắn thật ra dáng một thủ lĩnh-một thủ lĩnh đáng sợ.
Thời gian qua, hắn đã cho người điều tra lão Phạm Đức Thịnh. Và kết quả thu được thật ngoài sức tưởng tượng của hắn. Hắn không thể ngờ được lão ta lại là một ông trùm XHĐ. Tổ chức của ông ta là một tổ chức phi pháp. Đây cũng chính là lí do suốt một thời gian dài nó phải nán lại nhà ông ta mà không động thủ. Nó không đủ khả năng để đấu với thế lực hùng mạnh của lão. Nhưng nó đã không nhận ra, bên cạnh nó còn hắn-một bang chủ lừng danh. Chẳng lẽ thế lực của hắn không đủ? Vì nó, hắn sẽ dẹp cái đám xã hội đen đó
Rồi chuyện gì đến cũng đến. 3 ngày sau, hắn dẫn đầu bang của mình tiến đến căn cứ của lão ta. Trước mặt bọn hắn bây giờ là một tòa nhà màu đen cao 5 tầng với một hàng rào người đen toàn là đen. Bọn người này có phong cách ăn mặc khá giống nó đấy. Đen từ trên xuống dưới luôn. Nói là tập kích nhưng giờ trông giống đánh trực diện hơn
– Giải quyết chứ?_Jame quay sang hắn hỏi tỏ vẻ thích thú
– Ừm._Hắn phẩy tay ra hiệu cho bọn đàn em. Hai bên lao vào sáp lá cà. Người này đánh người kia. Dao, kiếm, gậy gộc có đủ. Bên nào sẽ thắng đây? Hắn lao vào đánh tay đôi với tên hội phó XHĐ. Hắn đánh tên kia như đánh cái bao cát ấy. Vì quá tập trung vào tên đó nên hắn không hề để ý đến những tên khác. Một tên lao vào hắn, trên tay tên đó là một con dao găm dài khoảng 20cm. Tên đó vung tay định đâm hắn. Tên này nhìn cũng biết chỉ là hạng tép riu thôi! Muốn đánh lén hắn? Không dễ đâu! Một bang chủ như hắn không thể chết dưới tay một tên cỏn con như vậy được. Hắn vội lách người né đường dao chí mạng đó. Con dao cắt vào tay hắn, máu chảy ra. Hắn ôm lấy cánh tay đang rỉ máu của mình. Nhưng đó lại là cơ hội cho tên hội phó kia ra tay với hắn. Tên đó chộp lấy con dao đang nằm dưới đất rồi đâm về phía hắn. Thoát được một lần, liệu hắn có thoát được lần này không? Khó nói lắm! Khi hắn nhận ra thì con dao đã đến gần hắn rồi. Hắn chẳng thể phản ứng được gì! Hắn sẽ chết sao? Ngay cái lúc tưởng chừng như cái chết đến với mình thì
– Á!!!_Một tiếng hét thất thanh vang lên. Tiếng hét đó là của ai? Hắn ngước nhìn cái tên đang nằm sài lai trước mặt mình kia, đó là tên hội phó. Tên đó đã chết. Nhưng vì sao hắn lại chết? Hắn quan sát tên đó từ trên xuống dưới nhưng không thấy hung khí đâu cả. Thật khó hiểu! Chẳng lẽ tên đó bị bệnh gì! Nhưng hắn sao lại chết ngay cái lúc quan trọng đó? Thật khó lí giải!
– Ailen, cậu không sao chứ?_Layla lo lắng chạy lại khi thấy tay hắn đang bị thương
– Không sao! Tên hội phó đã chết rồi! Giải quyết luôn đám còn lại đi, đừng cho tên nào thoát_Hắn di dời ánh mắt từ tên hội phó sang Layla
– Ừm_Layla gật đầu cái rụp rồi quay lại công việc của mình. Rồi trận chiến cũng kết thúc. Đám người kia đã chết hết. Bên hắn hầu như không chết nhưng bị thương thì khá nhiều. Nếu hắn không chuẩn bị kĩ càng có lẽ bên hắn đã chết không ít rồi!
– Chất bọn chúng vào trong nhà đó rồi giải quyết đi_Hắn lia mắt khắp một lượt rồi lùi ra xa. Bọn đàn em của hắn loay hoay một lúc rồi cũng lùi ra xa. Vài giây sau,
– BÙM_Một âm thanh lớn vang lên. Tòa nhà năm tầng đó đã sụp hoàn toàn và đang cháy rụi
– Xong rồi!_Sally lau đi những giọt mồ hôi trên trán._Vất vả thật!
– Chúng ta về thôi! Ailen bị thương rồi!_Layla xé vạt áo khoác của Alan băng bó cho hắn. Nhỏ lo lắng cho hắn cũng chỉ vì nó thôi! Nhỏ biết nó rất thích hắn mà và nhỏ cũng rất thương hắn vì hắn đã chung tình với nó đến như vậy. Ấy thế mà có anh lại vì hành động nhỏ nhoi đó của Layla mà nổi cơn ghen. Hỏa khí bốc lên ngùn ngụt.
– Về thôi nào_Alan nói rồi bỏ đi một nước. Rồi bọn hắn cũng nối gót Alan về nhà, nơi đây giờ chỉ còn một mớ hỗn độn với một đống đất đá cùng với xác người đang cháy rụi. Từ trong bóng tối, một người con gái bước ra. Trên môi cô gái đó ẩn hiện một nụ cười rạng rỡ
– Cảm ơn anh, Ailen!_Cô gái đó buông một câu rồi quay lưng đi về hướng ngược lại. Người đó là ai?
Chương 23: Lallie, là em phải không?
Dù đã là năm cuối cấp rồi nhưng hắn vẫn chẳng học hành gì cả. Cần bằng thì chỉ cần alo một tiếng là có bằng ngay thôi! Học làm gì cho mệt. Vì thế sau ngày hôm đó, hắn đã ở nhà suốt 3 ngày liền để dưỡng cái vểt thương bé tí tẹo của hắn. Một buổi chiều, cả bọn lại kéo đến nhà hắn. Ba mẹ hắn hiện đang ở Anh tham dự một hội thảo gì đó nên hắn phải ở nhà một mình. Hắn còn một bà chị nữa nhưng một năm trước lại theo trai sang Anh rồi. Hôm qua chị hắn đã về lại đây, chị ấy bảo có dắt theo một cô gái muốn làm mối cho hắn nữa. Bữa nào chị ấy sẽ cho hắn gặp mặt. Vừa về đến nơi, chị hắn đã cuốn gói theo trai đến trường đua rồi chẳng thèm để ý đến đứa em như hắn dù chỉ một chút luôn. Cả ngày nay không thấy bóng dáng chị ấy đâu cả. Mà cái gì chứ? Làm mối? Hắn không cần. Suốt đời này hắn chỉ yêu mình nó thôi! Hắn không yêu thêm ai nữa đâu! Chị hắn đừng có làm chuyện dư thừa
– Này Ailen!_Jame là người khởi sự câu chuyện. Hắn ngước mắt lên nhìn Jame_Em hãy quên Lallie đi và tìm cho mình một cô gái khác đi. Cả Rin nữa.
– Không!_hắn và Rin đồng thanh. Dù có nói thế nào bọn hắn cũng không quên nó và Laysi đâu
– Hai đứa tính giữ hình bóng của Lallie và Laysi đến bao giờ? Hãy để hai đứa nó ra đi thanh thản đi_Jame nổi giận. Anh cũng muốn tốt cho hắn và Rin thôi. Bọn hắn không nói gì. Yêu một người đã khó nhưng quên một người càng khó hơn. Không thể bảo hắn quên thì hắn có thể quên đâu.
– Đừng nói về chuyện này nữa._Sally lên tiếng để lấy lại không khí. Không khí đang chùn xuống một cách đột ngột đến mức khó thở đấy
– Đúng đấy! Lallie cũng không muốn thấy chúng ta thế này đâu!_Layla cố lấy lại nụ cười tươi nhất có thể nói với bọn hắn_Nghe nói chị Sakia về rồi phải không?
– Ừ._Hắn dùng bộ mặt không còn chút sức sống trả lời Layla
– Chị ấy đâu?
– Ở trường đua cùng anh John ấy.
– Chúng ta đến đó đi. Phải đòi quà anh chị ấy mới được_Layla cười tươi rồi lôi tuột hắn đi không để hắn ú ớ điều gì. Dù không muốn nhưng hắn cũng phải đi thôi! Làm công chúa Layla của bọn hắn giận chỉ có nước bị xử tử thôi! Nhớ có lần hắn và Alan chọc tức Layla liền bị nhỏ đập cho một trận. 2 tuần sau đó nhỏ không thèm nói chuyện với bọn hắn luôn. Nhỏ coi bọn hắn như là không khí ấy. Sau lần ấy hắn đã chừa rồi. Sau một lúc đi xe cuối cùng bọn hắn cũng đã đến nơi cần đến. Trường đua hôm nay đông lắm, không biết có gì đặc biệt mà lại như thế nữa
– Nhộn nhịp nhỉ?_Sally nhìn khắp nơi để tìm Sakia và John nhưng không thấy 2 người đó đâu cả._Hai người đó không có ở đây!
– Chắc họ đi đâu đó thôi! Chúng ta xem đua xe đi. Có vẻ hấp dẫn lắm đây_Rin tỏ ra thích thú dẫn đầu đoàn đến hàng ghế còn trống. Bọn hắn cũng theo nhóc Rin.
– Oh anh Rin, anh cũng đến xem sao?_Một cậu nhóc ngồi trước quay xuống hỏi Rin
– Ừ. Hôm nay có gì vui à?
– Do anh ít đến nên không biết thôi! Dạo gần đây có 2 cô gái mới nổi. Hai người đó đua xe giỏi lắm! Hôm nay họ sẽ đua với tia chớp và quản lí Sen của trường đua. Mọi người gọi 2 cô gái đó là thần gió và hộ vệ của thần gió_Cậu nhóc hồ hởi kể cho Rin và bọn hắn nghe
– Oh, thú vị nhỉ? Để anh xem hai người đó ra sao?_Và không để Rin và bọn hắn chờ đợi lâu. 4 chiếc xe tiến vào vạch xuất phát. Chiếc xe ở vị trí số 1 là của Sen, tiếp đến là tia chớp ở vị trí số 2. Đối xứng qua ô màu đỏ ghi một chữ “VUA” to là hai chiếc xe của hai cô gái bí ẩn với khuôn mặt bị che mất một nửa nhờ mặt nạ. Hai người đó chính là hai người được gọi là thần gió và hộ vệ của thần gió. Sau một âm thanh “Đoàng” vang vọng, 4 chiếc xe lao đi. Người dẫn đầu là chiếc xe màu trắng của cô gái mang mặt nạ màu xanh dương. Cái kẻ dẫn đầu đó đang chạy với tốc độ bạt mạng. Nhưng nếu nhìn rõ thì cô ta chỉ có tốc độ mà thôi! Kĩ thuật còn rất yếu. Cô ta nếu đua với hắn hoặc Rin thì thua xa. Những kẻ đã từng đua với cô ta cũng giống như 3 người kia, chỉ cố gắng bắt kịp tốc độ của cô ta, chẳng chịu dùng cái đầu nên mới thua thảm hại như thế! Chỉ cần sử dụng một tí kĩ thuật sẽ thắng thôi! Chẳng có gì hấp dẫn cả! Hắn chán nản ngã người ra ghế rồi quắt mắt khắp nơi để tìm bà chị yêu quái của mình. Nhưng tìm hoài mà hắn vẫn không thấy chị mình đâu. Mãi loay hoay tìm chị mình nên hắn không biết cuộc đua đã kết thúc. Và người thắng không ai khác là cô gái mang mặt nạ màu xanh đó. Cô ta hiện đang đứng bên anh MC của trường đua
– Chào bạn thần gió. Bạn tuy là người mới nhưng đã thể hiện rất tốt. Bạn có điều gì muốn nói không?_Anh MC tươi cười với cô ta. Cô ta cầm lấy micro rồi nói lớn
– Thật sự ở đây chẳng có ai tài giỏi cả. Ai cũng bị tôi bỏ lại một đoạn khá xa. Tôi nghe nói ở trường đua này có một huyền thoại được mọi người gọi tên là NỮ HOÀNG TỐC ĐỘ. Được thôi, tôi sẽ tạo nên một huyền thoại khác. Nữ Hoàng Tốc Độ, tôi muốn thách đấu với cô. Nói thì vậy thôi! Nhưng tôi biết kết quả như thế nào rồi. Cô sẽ phải thua trước tôi thôi! Cô không là gì với tôi cả
Con nhỏ đó có tự tin quá không? Chưa so tài mà đã lớn tiếng như vậy rồi. Thật quá ngạo mạn. Sau lời tuyên bố đó, Fan của cô ta cũng tụt hẳn. Cô ta lái xe đi trong ánh mắt khó chịu và khinh thường của mọi người. Trong lòng tất cả những người ở đây, nữ hoàng tốc độ luôn là số 1, không có gì có thể thay đổi được điều đó
– Bom nổ chói tai quá!_Layla ngoáy ngoáy tai mỉa mai._Anh John và chị Sakia đâu nhỉ?_Rồi nhỏ lại quắt mắt khắp nơi để tìm bóng hình hai người kia. Bỗng dưng ánh mắt nhỏ dừng lại. Nhỏ nheo mắt lại rồi vài giây sau nhỏ lắp bắp
– Đó…đó…_Bọn hắn lập tức quay sang nhìn nhỏ
– Em sao vậy Layla?_Alan lo lắng hỏi.
– Đó…đó là Lallie và Laysi mà!_Nhỏ chỉ tay vào hai con người đang di chuyển kia. Bọn hắn ngay lập tức nhìn theo cánh tay của Layla. Ngỡ ngàng, ngạc nhiên, bàng hoàng làm bọn hắn lâm vào tình trạng bất động. Vài giây sau, bọn hắn mới chân này nối chân kia đuổi theo hai người mà bọn hắn nghĩ là nó và Laysi đó. Nhưng người ở thì ít mà người đi thì nhiều. Bọn hắn phải len lỏi qua đám đông để đuổi theo hai người đó. Có người còn bị bọn hắn xô té ấy chứ! Hắn cố nhướng người lên thật cao để nhìn thấy nó, để không lạc dấu nó. Nhưng rồi dòng người cũng cuốn bọn nó đi mất. Cả bọn ai cũng buồn nào nề. Không ai dám khẳng định đó là bọn nó. Rõ ràng bọn nó mất rồi mà
– Lallie, là em phải không?_Hắn ngước mặt lên trời thầm hỏi. Nhưng trong lòng hắn không dám hi vọng bất cứ điều gì. Một năm trước hắn đã làm đám tang cho nó, kết quả giám định cũng khẳng định là nó, giấy xác nhận tử nạn cũng đã có. Như thế thì làm sao hắn có thể hi vọng chứ!
Trong khi đó, tại căn biệt thự của lão Phạm Đức Thịnh
– Vẫn chưa điều tra ra kẻ nào đã giở trò sao? Làm sao mà tờ di chúc đó không có hiệu lực được chứ! Anh em nhà đó đều đã chết hết rồi mà_Ông ta hét lên với tên cận vệ
– Mọi thông tin đều được phong tỏa rồi ạ! Ngay cả luật sư của chúng ta cũng không biết gì!
– Giải quyết mọi chuyện ổn thỏa trong thời gian sớm nhất cho tôi. Cuối tuần này tôi sẽ tổ chức tiệc chào mừng 80 năm ngày thành lập công ty. Hãy giải quyết chuyện đó trước ngày đó vì hôm đó tôi sẽ cho công bố bản di chúc
– Vâng_Tên vệ sĩ cúi chào lão ta rồi ra ngoài. Vậy là kế hoạch của lão ta đã không thành rồi. Tại sao vậy nhỉ?
Chương 24: đúng là em!
Hôm nay đã là cuối tuần rồi. Hôm nay là ngày lão ta sẽ công bố di chúc. Gia đình hắn và mấy anh chị kia cũng được mời. Hắn không muốn gặp mặt lão ta nhưng cũng phải đi vì hắn bị ba mình ép buộc mà. Ba hắn cũng chẳng có ý gì khác ngoài việc muốn hắn xây dựng một mối quan hệ tốt từ bây giờ. Hắn không thích đến mấy nơi như thế! Chỉ toàn những con người giả tạo mà thôi! Và ngày hôm nay Jame cũng đến dưới danh nghĩa tổng giám đốc công ty JK. Sally đi theo với danh nghĩa là thư kí của tổng giám đốc. Hôm nay hắn diện một bộ đồ comle màu đen. Nút trên cùng không cài càng làm tôn lên vẻ lãng tử của hắn. Mái tóc đen được hắn chải gọn gang. Nhìn hắn giờ giống như một nhà doanh nghiệp trẻ tuổi vậy. Hắn dùng bộ mặt không cam bước theo sau ba mình. Đi đến đâu cũng phải mở miệng cười nói. Sau một hồi chào hỏi hắn liền đi đến một góc trong nhà hàng để uống nước và tận hưởng không khí ban đêm tại khách sạn sang nhất thành phố. Rồi một giọng nói ẻo lả vang lên phía sau hắn làm hắn nổi da gà
– Anh Ailen anh đến rồi sao?_Nhỏ Sasa lại bám lấy hắn. Hắn nhớ đã cắt đứt quan hệ với nhỏ rồi mà. Hắn thẳng thừng xô nhỏ ra rồi lạnh giọng
– Biến đi!
– Anh…_Nhỏ đó ấm ức bỏ đi. Hắn bây giờ đã không còn là Ailen vui vẻ như lúc trước nữa rồi. Đừng có dại mà gây chuyện với hắn
Hắn nhẹ nhàng nhấp ly rượu rồi thở dài. Hắn ngắm nhìn bầu trời đầy sao đang tỏa sáng trên kia. Hắn nhìn vào ngôi sao sáng nhất trong vô số vì sao đó
– Ngôi sao kia là em phải không Lallie?_Suốt nhiều ngày tìm kiếm tin tức của nó nhưng bọn hắn vẫn không tìm được gì. Và bọn hắn đã nêu ra một khẳng định “2 người mà bọn hắn thấy không phải là nó và Laysi. Đó chỉ là ảo giác thôi!”. Hắn cứ đứng thẩn thờ ngắm sao như thế cho đến khi nghe tiếng Alan vang lên bên tai mình
– Lãng mạn quá nhỉ? Từ khi nào mà Ailen nhà ta biết ngắm sao thế?
– Đến rồi sao? Tưởng cậu không đến chứ?
– Bị lôi đi. Tớ vừa mới thoát khỏi ba mẹ. Mấy cô nàng kia vẫn còn kính cẩn chào hỏi ở đấy!
– Khổ thân chưa kìa!
– Tớ nghĩ chúng ta cũng không nên nán lại đây lâu! Tớ không muốn chạm mặt lão già đó lúc này_Alan giựt lấy ly rượu của hắn rồi tu ừng ực
– Ừ. Nhưng còn mấy nàng kia?
– Ừ ha, quên! Vậy thì đành chờ họ thôi!
Hai người cứ đứng trò chuyện như thế cho đến khi tiếng lão Phạm vang lên qua micro
– Cảm ơn mọi người đã đến đây ngày hôm nay. Tôi cũng xin vào thẳng vấn đề. Buổi tiệc này được tổ chức là để chào mừng 80 năm thành lập công ty và trong buổi tối này tôi cũng xin công bố di chúc của chủ tịch Kiều đã mất vào 8 năm trước_Cả nhà hàng rầm rộ cả lên. Vị chủ tịch Kiều đó ra đi đã được 8 năm rồi đến nay mới công bố di chúc. Cứ tưởng số gia sản kết xù đó sẽ được trao cho hội từ thiện chứ. Lão Thịnh lấy một tập hồ sơ được dán kĩ lưỡng ra đọc
– Tôi Kiều Anh Dũng, chủ tịch công ty DL. Hôm nay tôi viết di chúc này mong sau khi tôi mất mọi người hãy thực hiện theo những gì được ghi trong này. Tôi sẽ để lại toàn bộ cổ phần công ty và nửa gia sản cho con trai tôi, Kiều Anh Khánh và nửa gia sản còn lại tôi sẽ để lại cho con gái, Kiều Anh Thư và vợ tôi Lê Nguyễn Trường Giang …._Tờ di chúc lần lượt được thông báo_Vâng đó là di chúc của chủ tịch Kiều. Theo như di chúc mọi tài sản của ông ấy sẽ để lại cho 2 đứa con và vợ. Nhưng không may ông ấy và vợ đã ra đi cùng một lúc. Và hai người con của họ đã được tôi nuôi dưỡng từ đó. Nhưng không may họ cũng đã gặp nguy hiểm và đã qua đời. Giấy xác nhân tử nan cũng đã có. Và trước khi mất, hai đứa trẻ đó cũng đã viết di chúc._Và ông ta đọc cái tờ di chúc đã bắt Laysi kí ngày hôm đó. Có nhiều lời bàn tán đã vang lên.
– Lão già đó thật không biết xấu hổ!_Sally nói. Quả là lão không biết xấu hổ. Dám công bố bản di chúc đó trước mặt mọi người luôn
– Chúng ta nhất định phải vạch trần bộ mặt của lão. Không thể để lão đắc ý như vậy được_Jame hướng đôi mắt chứa đầy sự chết chóc đến lão đó. Cứ cười đi rồi lão phải khóc ngay thôi!
– Vậy theo di chúc, mọi tài sản của chủ tịch Kiều từ hôm nay sẽ thuộc về chủ tịch Phạm cũng như tập đoàn DL từ bây giờ sẽ nằm dưới quyền điều hành của chủ tịch Phạm_Ông luật sư công bố.
– Bản di chúc đó không có hiệu lực_Một giọng nói trầm thấp vang lên. Đang đứng nơi cánh cửa kia là John và Sakia
– Anh!_Layla lên tiếng gọi John
– Tại sao bản di chúc không có hiệu lực?_Lão Phạm hơi lo lắng ngước nhìn John.
– Hì, tôi không để ông đợi lâu đâu!_Rồi anh quay ra cửa_Hai đứa vào đi!
Tất cả mọi người đều hướng mắt ra cửa. Từ ngoài hai cô gái một váy hồng một váy trắng bước vào. Lão Phạm phải trợn ngược mắt lên mà nhìn hai người đó. Khuôn mặt lão lập tức trở nên tái mét. Bọn hắn thì lâm vào tình trạng chết lâm sàn.
– Laysi! Là…là cháu sao?_Lão Phạm lắp bắp. Cháu? Lão ta vẫn còn muốn đóng kịch sao? Cô gái mà lão gọi Laysi đó không nói gì tiến thẳng đến micro
– Tôi là Kiều Anh Thư! Tôi vẫn còn sống nên tờ giấy đó không có hiệu lực. Kể từ hôm nay công ty DL sẽ do tôi điều hành, toàn bộ tài sản của ba tôi sẽ được xung vào quỹ từ thiện. Tôi không muốn ai bàn về vấn đề này nữa
Lão ta như sắp té xỉu vậy. Bao nhiêu công sức lão gầy dựng trước nay đã đổ sông đổ bể cả rồi. Rồi nó cũng tiến đến chỗ Micro
– 2 tuần sau, một cuộc họp sẽ được tổ chức tại hội trường công ty DL. Ngày hôm đó, tôi sẽ công bố di chúc của ngài chủ tịch quá cố Nguyễn Ngọc. Và hôm đó còn có nhiều điều thú vị nữa. Mong mọi người đến đông đủ và nhất là ngài đấy chủ tịch Phạm_Nó quay sang nở nụ cười với lão, nụ cười chết chóc rồi nó lại quay sang cô em đang đứng bên cạnh mình_Rein, đi thôi!
– Vâng!_Vậy là hết. Nếu bản di chúc được công báo thì lão sẽ không còn gì nữa. Đời lão sắp hết rồi. Nó và Laysi ngẩng cao đầu rời khỏi đó. Tất cả những người có mặt ở đây không ai không phải bàng hoàng. Họ không ngờ con gái của chủ tịch Kiều lại còn sống đến ngày hôm nay và quan trọng hơn là trước khi mất chủ tịch Nguyễn Ngọc đã để lại di chúc. Vậy tờ di chúc đó đang ở đâu?
– Lallie, Laysi!_Khi bọn nó vừa khuất sau cánh cửa thì bọn hắn cũng lấy lại tinh thần rồi luống cuống tay chân đuổi theo bọn nó nhưng bọn nó đã đi mất rồi. Ai cũng thất vọng vô cùng. Bọn nó quay về mà chẳng thèm đoái hoài đến bọn hắn dù chỉ một chút luôn
– Sao họ lại tỏ ra không biết chúng ta vậy chứ?_Layla mệt mỏi dựa vào tường. Một năm đau khổ vì cái chết của nó và cuối cùng nhỏ nhận được gì chứ? Nhỏ đã bị nó lơ một cách đẹp đẽ luôn
– 2 đứa đó lại biến mất nữa rồi._Jame ỉu xìu nói. Anh vừa dứt lời thì tiếng John vang lên
– Chúng không biến mất đâu!
– Anh!
– 2 đứa đó bảo không nên hội ngộ nơi kẻ thù đang có mặt nên nhờ anh nhắn lại với mọi người 8h tối mai gặp nhau tại bar Death
– Anh biết rõ mọi chuyện sao? Cả chị nữa sao Sakia?_Layla hoảng loạn hỏi.
– Chuyện này không liên quan gì đến Sakia cả. Cô ấy cũng chỉ mới quen biết hai người đó thôi!
– Anh…Anh biết bọn em trở nên như thế nào sau cái chết của Laysi và chị Lallie mà sao anh lại im lặng._Rin túm lấy cổ áo John mà dằn co. Cậu đang rất rất tức giận, cậu không ngờ người thân của cậu lại có thể giấu cậu một chuyện to lớn đến vậy
– Ba em cũng biết phải không? Nếu là chuyện liên quan đến anh thì chắc chắn sẽ có liên quan đến ba em_Layla trừng mắt nhìn John. Giờ John đối với bọn hắn chẳng khác gì một kẻ tội đồ sắp phải lãnh án tử hình
– Ừm_John khẽ gật đầu
– Anh…Hai người sao lại làm thế? Phải nói chuyện này cho bọn em biết chứ_Layla cũng xông vào đánh John. Những cú đấm của nhỏ liên tục ập xuống bờ ngực rắn chắc của John. Anh liền chụp lấy đôi bàn tay của Layla. Không phải vì anh đau mới làm thế mà vì anh muốn Layla bình tĩnh lại. Anh hét lên
– Vậy chứ mấy đứa có bảo vệ được cho Lallie và Laysi không?
Bọn hắn cứng đờ người khi nghe xong câu nói của anh. Ý anh là bọn hắn không có khả năng bảo vệ nó sao?
– Cậu nói gì vậy hả?_Jame cuối cùng cũng lên tiếng_Cậu nghĩ cậu có khả năng che chở cho con bé sao?_Anh cũng rất tức giân lắm rồi. Đừng khinh thường anh như vậy chứ!
– Phải, tớ có đủ khả năng để làm điều đấy! Ít nhất thì tớ cũng đã bảo vệ 2 đứa bình an vô sự đến ngày hôm nay. Còn các cậu, các cậu đã làm gì khi 2 đứa nhóc đó gặp nguy hiểm? Các cậu đã ở đâu? Nói tớ nghe xem! Các cậu biết Lallie sẽ làm gì, sao không ngăn con bé lại mà còn để nó đi nộp mạng như vậy hả? Đó là khả năng của các cậu sao? Nếu một năm trước tớ để 2 đứa quay về thì bây giờ 2 đứa nhóc đó đã không còn mạng để sống nữa rồi.
Bọn hắn chẳng ai có thể nói thêm được lời nào. John nói đâu có sai? Bọn hắn không giúp gì được cho bọn nó khi bọn nó gặp nguy hiểm cả
– Anh!_Layla nước mắt lưng tròng nhìn John
– Về nhà các cậu đi rồi tớ sẽ kể mọi chuyện cho các cậu nghe!
– Ừm
Vậy là bọn hắn kéo nhau về nhà Jame. Ai cũng mang một khuôn mặt như đưa tang vậy. Những lời trách móc của John vẫn còn đọng lại trong lòng bọn hắn. Bọn hắn sẽ nhớ mãi những lời dạy dỗ này của John

» Next trang 4

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.

Teya Salat