Pair of Vintage Old School Fru
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyện teen - Đằng sau thiên thần là một ác quỷ trang 1
Chương 1: Người Đàn Ông Lạ Mặt

- Ưm...- Đình Nhã khẽ xoay người. Có cái gì mềm mại, ấm áp ngay cạnh cô thế này? Là gối ôm sao? Đình Nhã cố gắng mở mí mắt nặng trĩu ra. Đập vào mắt cô là một khuôn mặt vô cùng đẹp trai của một người đàn ông: khuôn mặt góc cạnh nam tính nhưng rất ngây thơ và trẻ trung, hàng lông mày rậm quyến rũ, đôi môi mỏng, làn da màu đồng khoẻ mạnh, mái tóc nâu rủ vài sợi xuống trán trông thật đẹp trai. Nhưng điều đáng nói là người đàn ông lạ mặt này đang ngủ ngay trên giường của cô. Đình Nhã há hốc miệng, mọi cơ quan như tê liệt, đầu óc cô choáng váng. Cái gì đây? Tại sao lại...?- Anh...Anh...Tên khốn, mau dậy ngay cho tôi- Đình Nhã hét lên, không thương tiếc đạp ngay người đàn ông xuống đất

- Ui da...- Người đàn ông tỉnh giấc, xoa xoa lưng, vẻ mặt ấm ức- Vợ à, anh đang ngủ mà

Đình Nhã càng sốc hơn, hai mắt cô như muốn lồi ra, cô cứng miệng không nói được câu gì. Cái gì mà vợ chứ? Cô mới 21 tuổi, bạn trai còn chưa có thì lấy đâu ra chồng? Rốt cuộc người đàn ông này là ai? Sao dám nhận cô là vợ? Đình Nhã vuốt ngực để lấy lại bình tĩnh, cô thở dốc, cố kìm cơn giận, nhìn người đàn ông và hỏi:

-Anh mới gọi tôi là gì?

- Vợ!- Người đàn ông ngây ngô nhắc lại, nhìn cô đầy trìu mến

- Vợ...? - Đình Nhã như không tin vào tai mình, cô ngập ngừng hỏi lại

- Phải, anh là Hàn Gia Bảo, chồng em. Em không nhớ anh hả vợ?-Người đàn ông chớp mắt ngây thơ nhìn Đình Nhã. Đình Nhã nuốt nước bọt. Là sao đây? Sao lại nhìn cô với ánh mắt đó chứ? Đình Nhã đột nhiên thấy lạnh toát sống lưng, cô cố nở nụ cười:

- Chồng á? Chúng ta kết hôn khi nào vậy?

- Anh cũng không nhớ. Anh chỉ biết em là vợ anh thôi- Gia Bảo chậm rãi nói từng từ

Đình Nhã nghiến răng ken két, cô thấy như mình sắp điên đến nơi. Không nhớ sao? Anh ta như muốn chọc giận cô vậy. Đình Nhã day day trán, không được, phải bình tĩnh, cô phải bình tĩnh.

- Này, hình như anh có gì nhầm lẫn thì phải. Ngay cả ngày kết hôn mà anh còn không nhớ, thì sao anh dám chắc tôi là vợ anh? - Đình Nhã mỉm cười dịu dàng, nhưng giọng cô đầy đe doạ

Gia Bảo ngây người, vẻ mặt anh nhăn lại, anh suy nghĩ một hồi rồi nhìn Đình Nhã, "hồn nhiên" nói:

- Nhưng chúng ta đã ngủ với nhau mà

Đình Nhã tưởng như vừa bị sét đánh ngang tai. Cô như hoá đá, hai tay bỗng chốc run rẩy. Ngủ...Anh ta nói là "ngủ với nhau", tức là cô và anh ta....Mặt Đình Nhã tối sầm, ôi, cô có lỗi với cha mẹ đã mất quá. Tên khốn này, dám xông vào nhà cô, còn giở trò với cô nữa, không thể tha được. Đình Nhã tóm áo Gia Bảo, nhìn anh căm hận:

- Anh....Gia Bảo gì đó, hôm nay anh chết với tôi. Dám giở trò nhân lúc tôi ngủ à?

- Vợ à, đừng làm mặt dữ thế, anh sợ lắm...- Gia Bảo mắt ngân ngấn nước nhìn cô hoảng sợ như một đứa trẻ trông thấy ác quỷ , tội nghiệp vô cùng

- Im! Im ngay!!!!! Tôi không phải vợ anh. Ngay cả tên tuổi tôi, nhà tôi, bố mẹ tôi, sơ yếu lý lịch của tôi anh còn không biết. Và tôi cũng không quen anh, sao chúng ta là vợ chồng được hả? Tên lừa đảo xấu xa này, tôi phải cho anh một trận!- Đình Nhã kích động hét, giơ tay định đánh Gia Bảo thì...Pặc! Tay cô bị anh nắm được. Gia Bảo mắt long lanh, chớp chớp nhìn cô, trông anh đáng yêu như một chú cún:

- Vợ à, sao em nỡ ruồng bỏ chồng mình như vậy? Anh nhớ tên em mà, em tên là Mai Đình Nhã, 21 tuổi, sinh ngày 15 tháng 10 năm XXXX, chòm sao Thiên Yết, Cha là Mai Đình Vũ, mẹ là Triệu Hải Yến, cả hai đều đã qua đời, hiện em là nhân viên của công ty thời trang YY đúng không?

Đình Nhã sửng sốt nhìn Gia Bảo, cô há hốc miệng. Làm sao anh ta có thể biết hết mọi thứ về cô? Cô nhớ là cô chưa từng gặp anh ta cơ mà. Lẽ nào anh ta thật sự là chồng cô?

- Anh....Anh...Đủ rồi, anh đang cố tìm cách lừa tôi. mau đi theo tôi đến đồn cảnh sát, anh không được phép ở nhà tôi nữa!- Đình Nhã kéo Gia Bảo đi

- Không, vợ à, làm ơn đừng đuổi anh mà, anh không muốn đi đâu, những người cảnh sát đó hung dữ lắm- Gia Bảo nắm áo Đình Nhã mếu máo

- Anh...- Đình Nhã nghiến răng. Cái gì đây? Sao anh ta lớn rồi mà làm vẻ như con nít vậy? Hay anh ta bị bệnh? Bỗng chốc Đình Nhã thấy thương cảm cho Gia Bảo, nhưng anh cứ nắm áo cô năn nỉ ỉ ôi làm cô muốn điên lên, muốn đấm thẳng vào mặt anh. Trời ơi, cô đã làm gì sai để phải dính lấy cái của nợ này chứ?

- Nè, anh bao nhiêu tuổi vậy, nhà anh ở đâu?- Đình Nhã cố giữ bình tĩnh, nở nụ cười dịu dàng

- Ừm, anh 26 tuổi, anh không biết nhà anh ở đâu cả...- Gia Bảo ngơ ngác trả lời, ánh mắt vô tội nhìn cô

Lại thêm một cú sốc với Đình Nhã. Cô cảm giác đầu ong ong như sắp nổ tung, cô ôm đầu, chán nản nhìn Gia Bảo. Trời ơi, anh ta bị mất trí nhớ sao? Điên mất thôi. Đình Nhã khẽ thở dài, cô liếc Gia Bảo:

- Thế anh định làm gì?

- Anh sẽ ở với vợ nhé- Gia Bảo cười ngây ngô

Đình Nhã trợn mắt, tay run run siết chặt. Quá lắm rồi.... Làm sao anh ta dám nói câu đó chứ? Nghĩ nhà cô là nhà trẻ lạc chắc ( thực sự anh ta giống một đứa trẻ mà). Đình Nhã túm cổ áo Gia Bảo và hét vào tai anh:

- Đủ rồi! Anh là tên thần kinh mới trốn trại từ viện nào? Nãy giờ anh chọc tức tôi đủ chưa? Bộ tôi chưa đủ mệt hay sao mà anh còn hành tôi nữa? Bản thân tôi lo ăn chưa xong sao tôi nuôi nổi anh? Anh mau biến ngay cho tôi!

- Vợ à, em dữ thế. Anh sợ lắm, thực sự là anh không nhớ nhà anh ở đâu mà.....- Gia Bảo sợ sệt nhìn Đình Nhã

Pực! Pực! Cảm tưởng như dây thần kinh của Đình Nhã đang đứt. Đình Nhã mặt đỏ bừng tức giận nhìn Gia Bảo. Cô đã cáu mà anh còn cố ý nhắc lại việc "không nhớ nhà" nữa. Xem chừng anh đang cố ý chọc giận cô. Đình Nhã không biết nên làm gì anh để cho bớt cáu nữa, nói chuyện với anh làm cô đau hết cả đầu, cô như muốn phát điên vậy.

- Anh...Anh...- Đình Nhã lắp bắp, tay càng túm áo Gia Bảo chặt hơn, quá giận nên cô không thể nói được gì.

- Vợ, anh muốn ở đây với em cơ- Gia Bảo đột nhiên ôm chầm lấy cô. Đình Nhã sững người, cô giận dữ đẩy Gia Bảo thật mạnh:

- Anh....Dê xồm!!!!

Gia Bảo bị đẩy mất đà ngã xuống đất, anh ngồi dậy, nói giọng tủi thân:

- Vợ, anh chỉ muốn ôm em thôi mà.....

Đình Nhã bẻ tay răng rắc. Cơn giận của cô đã lên tới đỉnh điểm. Anh ta còn làm vẻ vô tội nữa, dám động vào người cô, chưa kể đêm qua, anh ta và cô.... Càng nghĩ Đình Nhã càng cáu hơn. Cô hận là không thể giết chết anh, cô vơ cái gối ném thẳng vào mặt anh:

- Anh....Đi chết đi! Anh là ai, sao cứ chọc tức tôi thế hả? Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi? Mau cút khỏi đây ngay!!!!

- Vợ, anh hết nơi để đi rồi, đừng đuổi anh mà....- Gia Bảo buồn bã nói

- Không nói nhiều, anh mau cút ngay, cút đi!!!!- Đình Nhã hét lên, cô thở hồng hộc, môi mím chặt- Anh đi, hoặc tôi sẽ chết cho anh xem!

Gia Bảo giật mình, mặt cúi gằm, anh nhẹ nhàng đứng dậy, bước đi:

- Được rồi, anh sẽ đi. tạm biệt vợ....

Nhìn bóng dáng lẻ loi của Gia Bảo, Đình Nhã có chút động lòng, nhưng nghĩ đến những gì anh nói, cô không thể tha cho anh được. Nếu cô cho anh ta ở lại thì rất có lỗi với cha mẹ, họ đã nuôi dạy cô vậy mà cô lại làm họ mất danh dự khi "ngủ" với một người đàn ông xa lạ, chưa kể nếu cho anh ta ở lại thì không chừng cô sẽ chết vì điên mất.

Trời đã bắt đầu tối, Đình Nhã cũng có hơi lo lo. Tối rồi thì Gia Bảo sẽ ở đâu? Không được, không nên lo cho anh ta, chắc chắn người nhà sẽ tới đón anh ta thôi, thân cô lo chưa xong còn rảnh hơi đi lo cho người khác nữa. Đình Nhã cắn môi do dự, cô bật dậy, khoác áo và chạy ra ngoài.....
Chương 2: Bị Gặp Xui

Đình Nhã thở dốc, cô nhìn xung quanh, không thấy anh ta, là sao chứ? Đình Nhã bắt đầu có chút lo sợ, cô đưa tay quệt mồ hôi và tiếp tục chạy đi, ánh mắt cô thoáng hoang mang. Chưa bao giờ cô thấy sợ như vậy, cảm giác như vừa gây ra một tội ác. Đúng lúc Đình Nhã đang tuyệt vọng thì bỗng cô nghe một giọng nói tức giận phát ra trong một con ngõ nhỏ:- Thằng điên này từ đâu chui ra? Dám cản đường ông hả?

Đình Nhã phân vân rồi bước đến nơi có tiếng nói. Hình ảnh cô nhìn thấy đầu tiên là Gia Bảo đang nằm dưới đất, đầu tóc rũ rượi, quần áo lấm lem, anh đang bị một bọn du côn khoẻ mạnh đá, đạp, trông rất đáng thương. Đình Nhã bỗng thấy xót xa và tức thay cho Gia Bảo. Cô cắn môi, tay siết chặt, xông lên che cho Gia Bảo:

- Dừng tay lại!!!!

Bọn du côn ngơ ngác nhìn Đình Nhã một hồi xong cười phá lên. Một tên chạm nhẹ vào cằm Đình Nhã, cợt nhả cô:

- Em gái xinh đẹp, muốn đi chơi với bọn anh à? Ngoan ngoãn thì đừng phá chuyện của bọn anh, xong việc anh sẽ đi chơi với em ....

Đình Nhã thấy lợm giọng, cô có cảm giác buồn nôn và phát tởm bọn du côn. Mùi rượu hôi kinh khủng cứ phả vào mặt cô làm cô chóng mặt. Đình Nhã hơi lùi lại, hất tay tên du côn đó ra:

- Bỏ ra!

Đám du côn lại cười ầm ĩ. Một tên khác nắm tay cô kéo đi rất mạnh:

- Thôi nào em gái, đừng "chảnh" nữa!

- Không...Mau bỏ tôi ra- Đình Nhã tái mặt, cố vùng ra nhưng không được. Mắt cô ngân ngấn nước

- Mau bỏ vợ tôi ra!- Gia Bảo kéo Đình Nhã ra sau lưng anh và đứng che chắn cho cô

- Thằng nhãi con, nghĩ mày là ai?- Tên du côn nổi cáu và đấm vào mặt Gia Bảo làm anh ngã xuống, má sưng lên, khoé miệng anh chảy một ít máu. Đình Nhã trợn tròn mắt, cô sững người nhìn Gia Bảo. Vì bảo vệ cô mà anh....Đình Nhã nghiến răng, cô trừng mắt nhìn bọn du côn:

- Các ngươi, đồ vô nhân tính, không bằng loài cầm thú, ngay cả một người yếu đuối cũng không tha!

Bọn du côn mặt tối sầm, chúng túm tóc Đình Nhã và đẩy cô té nhào xuống đất:

- Con ch*, nói gì hả?

- A...- Đình Nhã đau đớn kêu lên, cô gượng dậy, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô. Thôi rồi, cô động vào một bầy sư tử điên rồi....Thật là xui xẻo mà!

- Anh em, cho con nhãi này một trận đi- Đám du côn hung dữ lao đến chỗ Đình Nhã. Đình Nhã sợ hãi ngồi lùi dần, mặt cô trắng bệch, mọi thứ trước mắt rõ tới mức đáng sợ. Cô nhắm tịt mắt, phen này coi như xong. Bất ngờ....

Bốốppp!!!!!!!!!

Một âm thanh vang lên. Đình Nhã ngây người, cô từ từ hé mắt. Là Gia Bảo, anh đang giơ chân đá vào bụng những tên du côn kia. Dáng vẻ mạnh mẽ của anh thật quyến rũ, khác hẳn vẻ ngờ nghệch vừa nãy. Nhưng làm sao mà anh lại biết võ? Đình Nhã ngồi im, nhìn anh đầy ngạc nhiên và nghi ngờ. Hạ xong đám du côn, Gia Bảo thở phào, anh quệt mồ hôi, và cầm tay Đình Nhã cười rạng rỡ:

- Vợ à, em không sao chứ?

Đình Nhã vẫn chưa hết ngạc nhiên và sợ hãi. Cô nhìn anh vẻ dò xét, nhưng bắt gặp đôi mắt ngây thơ của anh, cô càng không tin anh vừa đánh bọn du côn kia để cứu cô. Cô ngập ngừng hỏi:

- Nè, sao anh lại biết võ vậy?

Gia Bảo ngơ ngác chớp mắt, suy nghĩ một lúc rồi gãi gãi đầu:

- Anh cũng không biết...

Lại nữa, anh ta lại chọc giận cô. Đình Nhã run run siết chặt tay, vuốt vuốt ngực để lấy lại bình tĩnh. Không được, dù sao anh ta cũng đã cứu cô, phải bình tĩnh. Nghĩ thế, Đình Nhã mỉm cười dịu dàng:

- Thật lòng cảm ơn anh....

- Không sao đâu, vợ không bị gì là được rồi- Gia Bảo ngây ngô cười, tay vuốt nhẹ tóc Đình Nhã

Bỗng.....

E...Ò.....E...Ò...

Từ xa vọng tới tiếng còi xe cảnh sát. Đình Nhã và Gia Bảo giật mình quay lại. Đình Nhã tái mặt, là ai báo cảnh sát vậy chứ? Cô mím môi, bàn tay bất giác run rẩy. Gia Bảo nắm chặt áo cô, mếu máo:

- Vợ ơi, mau trốn thôi, cảnh sát dữ lắm, anh không muốn gặp họ....

Đình Nhã kiên quyết nắm chặt tay, ánh mắt cô kiên định nhìn anh:

- Yên tâm đi Gia Bảo, anh sẽ không phải vào đó đâu, mau chạy thôi!

Dứt lời, cô cầm tay anh kéo đi, cả hai cùng chạy.

- Hừm, Gia Bảo sao? Thú vị nhỉ- Trong góc tối, một người đàn ông bước ra, nở nụ cười khó hiểu, trông anh ta rất trẻ, nhưng ánh mắt sâu thẳm phức tạp....

************************************

Đình Nhã thở hồng hộc, lấy chìa khoá mở cửa. Mệt quá, hôm nay đúng là ngày xui xẻo nhất đời cô. Gia Bảo cứ ì èo bên cạnh làm Đình Nhã càng cáu hơn.

- Được rồi, anh sẽ được ở lại, khỏi nói nữa- Đình Nhã đành đầu hàng, cô chán nản nói

- Yeah, cảm ơn vợ. Vợ ơi, anh đói....- Gia Bảo ngước đôi mắt ngây thơ vô (số) tội nhìn Đình Nhã, anh chớp chớp mắt

Đình Nhã bỗng thấy sởn da gà. Cái điệu bộ của anh khiến cô rùng mình, vẻ ngây thơ này không hợp với anh tý nào. Đình Nhã cũng có chút thương cảm khi nghe anh kêu đói nhưng thực sự cô không thể giúp anh được. Đình Nhã lắc lắc đầu, chống hông nhìn anh:

- Nhưng nhà tôi hết thức ăn rồi, chỉ có mì thôi

- Vợ nấu mì cũng được mà, anh đói lắm- Gia bảo ỉu xìu, giọng nũng nịu

Đình Nhã rùng mình lạnh toát trước giọng nói ngọt hơn cả mía của Gia Bảo. Cô day day trán, khẽ thở dài:

- Thôi được, anh chờ chút đi

- Hi, nhanh nha vợ- Gia Bảo cười toe toét

Đình Nhã hơi hối hận, có nên không nhỉ? Haizz, thôi kệ, dù gì anh ta cũng là ân nhân cứu cô, đành vậy

Đình Nhã cặm cụi nấu ăn, nhưng khi cô vừa bật bếp thì....

Bùng!

Bếp bỗng cháy lên rất mạnh

- A!- Đình Nhã sợ hãi hét lên, cô lùi lại một bước

- Cẩn thận đấy- Gia Bảo chạy đến kéo cô ra và đưa tay tắt bếp

- Ơ...- Đình Nhã ngây người, nét mặt vẫn còn chút sợ hãi

- Không sao chứ? Sao vợ bất cẩn vậy?- Ánh mắt Gia Bảo lo lắng nhìn cô

Đình Nhã ấp úng nói:

- Ừm, cảm ơn.....

Thật tình hôm nay cô bị vận xui xẻo đeo bám hay sao ý, làm gì cũng không được. Đình Nhã mệt mỏi mở tủ lấy ra một gói mì, cô đặt nồi lên bếp và thả hai gói mì vào

Một lát sau....

- Giờ anh vừa lòng rồi chứ?- Đình Nhã đẩy tới trước mặt Gia Bảo một bát mì nóng hổi cùng với đôi đũa

- Cảm ơn vợ- Gia Bảo mỉm cười, cầm đũa lên và bắt đầu ăn mì. Đình Nhã im lặng nhìn anh. Quả thực nếu không bị bệnh mất trí nhớ và bệnh "trẻ con" thì Gia Bảo sẽ trở thành mẫu đàn ông lý tưởng của rất nhiều cô gái. Ngay cả dáng ăn mì thôi mà trông anh cũng thu hút dễ sợ. Đình Nhã dụi dụi mắt, quay mặt đi thật nhanh, nhìn Gia Bảo thêm một lúc nữa chắc cô sẽ bị dụ dỗ mất, mà chẳng cần một lúc, ngay bây giờ Đình Nhã đã thấy anh là một người thật dễ thương và hoàn toàn quên mất căn bệnh của anh rồi. Đình Nhã lắc đầu, cố xua đi ý nghĩ đó. Không được, anh ta không phải là người hợp gu của cô

- Xong chưa?- Đình Nhã nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi

- Ưm, mì ngon lắm, cảm ơn vợ nhé, nhưng vợ vất vả rồi, để anh rửa cho- Gia Bảo nói, nhìn cô bằng ánh mắt rất chân thành

- Anh rửa được không?- Đình Nhã do dự nhìn anh

- Được mà! Vợ cứ ngồi xem tivi đi- Gia Bảo gật đầu tự tin, và bê bát đi vào nhà bếp

Đình Nhã nhìn theo bóng anh, hơi lo lo nhưng cô nhanh chóng trấn an bản thân rằng anh sẽ rửa được và ngồi xuống ghế chờ anh rửa bát

Bỗng...

Xoảng! Xoảng!
Chương 3: " Thiên Thần" Ngốc Nghếch

Đình Nhã giật mình nhìn về phía bếp, cô đứng bật dậy và bước vào nhà bếp. Đập vào mắt cô là chồng bát đĩa rơi vỡ tan tành ở sàn nhà, cạnh đó là Gia Bảo đang đứng lóng ngóng, nhìn Đình Nhã đầy hối lỗi. Đình Nhã ôm đầu, cô cố nén giận, nghiến răng:- Anh....!

Gia Bảo ngơ ngác nhìn Đình Nhã, mặt cúi gằm như đứa trẻ phạm lỗi bị bắt quả tang, đôi mắt long lanh nước mắt ngước nhìn cô, trông anh vô cùng đáng yêu. Giọng Gia Bảo kéo dài ra nghe càng tội:

- Vợ, anh xin lỗi......

Đình Nhã thở hắt ra, cô vuốt vuốt ngực để lấy bình tĩnh, giọng gần như phát ra từ kẽ răng:

- Lý do làm vỡ bát?

Gia Bảo bối rối đan hai tay vào nhau, giọng lí nhí khó nghe:

- Anh...Tại anh....thấy trên tivi họ chơi trò tung bát đĩa nên anh....

Đình Nhã trợn mắt, cảm giác giận đến điên người khiến hai tay cô run rẩy, cô tức giận nhìn Gia Bảo, không thể nói được câu gì. Trời ơi, sao trên đời này có một kẻ ngốc nghếch đến vậy chứ? Kiếp trước cô đã làm gì sai để phải dính lấy tên ngốc này đây....

- Anh....Anh mau dọn dẹp những mảnh vỡ cho tôi!!!!!!- Đình Nhã quát lên làm Gia Bảo sợ hãi. Anh nhanh chóng cúi xuống nhặt mấy mảnh vỡ

- Anh đang làm gì thế?- Đình Nhã thoáng ngạc nhiên

- Thì anh đang dọn dẹp như lời vợ nói mà- Gia Bảo ngây thơ trả lời

- Ý tôi là anh dọn bằng tay như thế không an toàn lắm. Sao anh không lấy chổi ở góc nhà mà quét?- Đình Nhã từ tốn giải thích

- Nhưng anh không biết quét...- Gia Bảo ngập ngừng

Đình Nhã há hốc mồm, cô ước ngay bây giờ có thể đập đầu vào tường chết đi. Trời ơi, sao trên đời lại tồn tại một người như thế này. Cô phát điên vì anh ta mất thôi. Đình Nhã chán nản nhìn Gia bảo:

- Bộ anh là công tử hả? Cái gì cũng không biết. Thôi để tôi làm anh tránh ra đi

Rồi Đình Nhã tiến về phía góc nhà và lôi ra một cái chổi, cô cặm cụi quét sàn....

*********************************

- Xong rồi- Đình Nhã vươn vai, cất cây chổi đi. Cô nhìn lên đồng hồ, cũng 10 giờ đêm, trời cũng khá khuya rồi. Đình Nhã ngáp dài, mệt mỏi đi về phòng, bỗng Gia Bảo đứng dậy, lẽo đẽo đi theo cô. Đình Nhã quay lại liếc anh:

- Anh đi theo tôi làm gì?

Gia Bảo chớp chớp mắt, ngây ngô đáp:

- Thì anh muốn ngủ với vợ mà

Đình Nhã trợn tròn mắt nhìn anh, cằm cô như muốn rớt xuống đất. Cô ngoáy ngoáy tai, cười gượng:

- Anh vừa nói gì cơ?

- Anh muốn ngủ với vợ- Gia Bảo nhắc lại thật to, vẻ mặt hào hứng

Mặt Đình Nhã chảy dài mấy vệt đen. Chuyện gì đây? Anh ta nghĩ gì chứ? Định chọc tức cô sao? Đình Nhã day day trán, cô cố gắng mỉm cười:

- Anh hiểu "ngủ" nghĩa là gì không? Nhất là giữa một chàng trai với một cô gái. Anh bao nhiêu tuổi vậy?

- Anh là Hàn Gia Bảo, 26 tuổi, anh muốn ngủ với vợ mình thì có gì sai?- Gia Bảo phụng phịu cãi lại

- Nhưng tôi với anh không quen biết lâu, mới quen được 1 ngày, anh không nghĩ chuyện đó hơi quá sao?- Đình Nhã khẽ lắc đầu, tay chống hông

- Nhưng anh là chồng mà...- Gia Bảo ấm ức xụ mặt

Đình Nhã siết chặt tay, sao lúc nào anh ta cũng thích chọc cho cô điên lên mới chịu thế nhỉ. Cô bực bội tóm áo anh và hét lên:

- Nghe đây, tôi không phải vợ anh, đừng có chọc tức tôi nữa, anh muốn tôi nói bao nhiêu lần mới chịu hiểu đây hả? Tôi chưa từng gặp anh, cũng không quen anh trước đó thì sao chúng ta là vợ chồng được? Anh mà nói vớ vẩn tiếp thì tôi sẽ tống anh khỏi nhà tôi đấy! Tôi đã cho anh ở lại, nhưng tôi cũng có thể đuổi anh đi, ok?

- Vợ à, sao em dữ thế...- Gia Bảo mắt long lanh nước mắt, buồn bã nói

- Im! Cấm anh gọi tôi là vợ- Đình Nhã lườm Gia Bảo bằng ánh mắt đe doạ

- Vậy anh gọi là bà xã nha....- Gia Bảo chớp mắt, ngây thơ nói

Crắc!

Đình Nhã bẻ tay, điên mất thôi, vợ với bà xã giống nghĩa nhau mà. Đình Nhã không biết có nên đánh Gia Bảo cho hả giận không, cô vừa tức vừa buồn cười, cô thấy Gia Bảo thật quá ngốc, ngốc như một đứa trẻ con mới lên ba, đúng là anh ta bị bệnh rồi. Đình Nhã thở dài, đành vậy, cô hết cách rồi.

- Tuỳ anh muốn gọi tôi là gì thì gọi. Giờ tôi đi ngủ đây, anh ngủ tạm ở ngoài phòng khách nhé- Đình Nhã nói xong định quay đi bước vào phòng nhưng Gia Bảo nắm áo cô níu lại khiến cô không tài nào bước tiếp được, Gia Bảo mếu máo:

- Vợ ơi, anh không thích ngủ một mình, sợ ma lắm

Đình Nhã thiếu tý nữa là ngất. Đùa thật, cô chịu Gia Bảo rồi đấy, lần nào cũng chọc tức được cô. Cô mệt mỏi nhắm mắt, day day trán:

- Thế thì anh muốn sao? Nhà tôi hết phòng rồi, chỉ có mỗi phòng khách đấy thôi, anh chấp nhận tạm đi, tôi không thể để anh ngủ chung phòng với tôi được...

- Anh không biết, anh không muốn ngủ một mình đâu...- Gia Bảo sợ sệt nhìn ra phòng khách

- Trời ơi- Đình Nhã chỉ biết kêu trời, cô không biết nên xử lý sao nữa. Cô do dự nhìn Gia Bảo, nghĩ ngợi một hồi và nói:

- Thôi anh ngủ ở phòng tôi đi, tôi ngủ ngoài phòng khách cũng được

- Không, anh đã bảo là không thích ngủ một mình mà- Gia bảo lắc đầu quầy quậy

- Thế giờ anh muốn sao?- Đình Nhã nói như gắt, cô đã hết kiên nhẫn với Gia Bảo

Gia Bảo bị cô mắng thì im lặng không dám nói gì, nét mặt anh buồn bã, anh nhìn cô ăn năn, ân hận, anh ấp úng:

- Vợ, anh xin lỗi, vợ đừng giận mà....

Đình Nhã cũng hơi thương cho Gia Bảo, cô có chút hối hận vì đã mắng anh, giọng cô dịu hẳn đi:

- Ừm, nhưng anh có thể ngủ tạm ngoài phòng khách không? Thực sự thì tôi không thể giúp anh được...

Gia Bảo phân vân một hồi rồi xụ mặt, giọng bất mãn:

- Cũng được

Đình Nhã thở phào, cuối cũng cũng trút được gánh nặng, cô cười vui vẻ:

- Cảm ơn anh nhé, ngoan lắm!

- Vậy vợ lấy chăn gối cho anh đi- Gia Bảo lê chân ra phòng khách, từng bước đi chầm chậm như không muốn đi

- Anh chờ chút- Đình Nhã quay người chạy vào phòng cô, cô mở tủ, lấy ra một cái túi đựng chăn, gối. Cô khoá tủ lại và xách túi đi ra ngoài phòng khách

- Này- Cô đưa cho Gia Bảo chiếc túi. Gia bảo đưa tay cầm, anh lôi gối ra, đặt lên ghế, vẻ mặt tiếc nuối nhìn Đình Nhã, anh tỏ vẻ không cam chịu:

- Anh thật sự không muốn xa vợ...

Đình Nhã ôm đầu, lại bắt đầu rồi, chậc, cách xa nhau có mấy bước chân mà anh ta làm như mấy chục kilomet ấy. Cô mỉm cười hiền, giả vờ an ủi anh:

- Không sao, có gì mai anh vẫn gặp tôi mà

- Ừm, vợ ngủ ngon- Nghe Đình Nhã nói, Gia Bảo lại hào hứng trở lại, anh cười tươi, vẫy tay chào Đình Nhã. Đình Nhã bất giác bật cười vì sự ngây thơ của anh, cô cũng vẫy tay lại, nhẹ giọng:

- Được rồi, anh ngủ đi, cảm ơn nhé!

Đình Nhã trở về phòng. Cô mắc màn, chỉnh lại gối và chui vào chăn. Cô với tay lấy khung ảnh đặt ở đầu giường, nhìn người trong ảnh thật lâu và khẽ lẩm bẩm:

- Cha mẹ, xin hai người đừng trách con hư, tại anh ta quá đáng thương, vả lại anh ta cũng từng cứu con hai lần nên con không thể đuổi anh ta đi được, con ngủ đây, hai người ngủ ngon

Đình Nhã đặt khung ảnh lại chỗ cũ, cô tắt điện và đắp chăn ngủ

Trong lúc đó, có một chàng trai đang lấy điện thoại, bấm số và gọi:" Bíp! Bíp!"

" Alo, chủ tịch ạ? Người thế nào rồi?"- Một giọng nói trầm trầm vang lên từ đầu dây bên kia. Chàng trai khẽ cười, khuôn mặt thích thú:

- Cô ấy dễ thương hơn at tưởng, ta vẫn khoẻ, cô ấy chăm sóc ta rất tốt, ngươi khỏi lo. Còn công việc bên đó thế nào?

" Xin chủ tịch đừng lo, công việc vẫn tiến triển thuận lợi, người cứ yên tâm mà nghỉ ngơi đi ạ. Người hãy cẩn thận, chú ý giữ sức khoẻ ạ"

- Được, ngươi hãy lo liệu mọi công việc cho ta, xong việc ta sẽ thưởng, ta phải hoàn thành lời hứa với "Người đó" đã, ta phải chăm sóc cô ấy thật tốt, thôi nhé...Tút...Tút...- Chàng trai cúp máy và nhét điện thoại vào túi quần, khoé miệng chàng trai bất giác nhếch lên

" Xin lỗi nhé, xem chừng em phải vất vả rồi"
Chương 4: Cuộc Sống Phiền Phức Chính Thức Bắt Đầu (Part 1)

Đình Nhã siết chặt tay, nghiến răng ken két, vẻ mặt bất mãn. Cô đang rất bực nhưng không biết nên làm gì để hết bực. Mới sáng ngủ dậy đã phải vào bếp, chỉ vì "TÊN NÀO ĐÓ" cứ năn nỉ ì èo, lải nhải bên tai ép cô phải nấu đồ ăn sáng. Càng nghĩ Đình Nhã càng muốn đấm vào mặt Gia Bảo, ngay cả quần áo, tóc tai cô còn chưa kịp sửa soạn, thế mà cứ một hai đòi cô bữa sáng.- Vợ ơi, xong chưa? Anh đói...- Giọng Gia Bảo ỉu xìu vang lên ngoài phòng khách. Đình Nhã cau mặt, giỏi thì vào tự nấu đi, ngồi đấy mà kêu ca nữa. Nếu không vì cái thói mè nheo khóc lóc như con nít của Gia Bảo thì Đình Nhã đã mặc kệ anh rồi. Đình Nhã khẽ thở dài, cô thật ngu ngốc, tự dưng lại tốt bụng quá để giờ bị hành hạ như vậy đây

Ting!

Cuối cùng mì cũng đã chín. Đình Nhã mệt mỏi tắt bếp, kiễng chân lấy cái bát nhưng nó hơi xa so với tầm với của cô, Đình Nhã nhăn mày, cô cố gắng kiễng chân cao hơn. Bỗng...Pặc! Một cánh tay rắn chắc nắm lấy eo Đình Nhã và kéo cô ra, Gia Bảo lo lắng nhìn cô:

- Vợ à, sao em không nhờ anh? Vợ có biết vợ làm vậy rất nguy hiểm không, nhỡ thứ gì rơi vào người vợ thì sao?

Đình Nhã thoáng ngây người, không hiểu sao lúc này cô thấy Gia Bảo thật chững chạc, như một người đàn ông bình thường, không còn nét trẻ con nữa. Đình Nhã giật mình lắc đầu, không được, cô đang nghĩ gì thế này.

- Vợ à, nhìn em như vậy nhưng không ngờ người em cũng nhỏ gọn nhỉ ? Như mấy cô chân dài dài mà anh thấy trên tivi đó- Gia bảo ngây thơ nhìn cô và nói

Mặt Đình Nhã tối sầm lại, xung quanh cô toát ra khí lạnh toát khiến người khác phải rùng mình. Đình Nhã nắm chặt tay, mỉm cười dịu dàng với Gia Bảo:

- Này.....

Bốp!

-Ui da...- Gia bảo xoa xoa đầu, mếu máo- Vợ à, sao em lại đánh anh chứ? Anh nói thật mà...

- Im ngay cho tôi trước khi tôi đuổi anh ra khỏi đây!- Đình Nhã quát lên, cô lườm Gia Bảo. Đình Nhã bực bội đi ra ngoài phòng khách, cô vẫn chưa nguôi cơn giận, bực thật, đúng là tên đàn ông nào cũng háo sắc hết.

- Vợ ơi, còn bữa sáng của anh thì sao?- Gia Bảo ngơ ngác kéo áo Đình Nhã, mắt nhìn vào trong bếp

- Tôi không biết, anh tự lo đi- Đình Nhã lạnh lùng ngoảnh mặt đi không thèm nhìn Gia Bảo

Gia Bảo xụ mặt, anh nhẹ giọng:

- Vợ, anh xin lỗi mà, đừng giận nữa nha....Anh đói quá....

Đình Nhã thấy bộ dạng của Gia Bảo thì cũng thương cho anh, nhưng nghĩ lại chuyện vừa nãy thì cô KHÔNG THỂ KHÔNG giận anh được. Cô đứng dậy, đi về phòng, chỉ ngoảnh lại nói với Gia Bảo:

- Tôi phải đi tìm việc làm, anh ở nhà nhé, tự lo bữa sáng đi, nhớ đừng đi lung tung, khoá cửa cẩn thận đấy

- Vợ, em nỡ bỏ chồng em ở nhà một mình sao...- Gia Bảo mắt ngân ngấn nước, trông lúc này anh vô cùng đáng yêu (kawaii >
Chương 5: Cuộc Sống Phiền Phức Chính Thức Bắt Đầu (Part 2)

Đình Nhã tức giận giơ tay lên định đánh vào mặt Gia Bảo nhưng không ngờ là anh lại nghiêng người né được. Đình Nhã nhíu mi, cô quát lên:- Giỏi thật, anh còn dám tránh à? Mau đứng yên cho tôi! Đồ lừa bịp, trông anh như vậy mà cũng biết né đòn, không biết anh còn cái gì giấu tôi nữa đây?????? Hàn Gia Bảo!!!!!!!!

Mặt Gia Bảo méo xệch, mắt anh ngân ngấn nước, anh giữ tay Đình Nhã, mếu máo:

- Vợ, em bình tĩnh đi, thực sự là anh không cố ý lừa em, do anh sợ nói ra em sẽ đuổi anh đi thôi. Vợ, anh xin lỗi mà....

- Xin lỗi? Hay nhỉ, anh tưởng chỉ một câu xin lỗi là xong à? Uổng công tôi đối "tốt" với anh. Tên Xấu xa!- Đình Nhã dùng hết sức....Bốp!

- Ui da!- Gia Bảo ngã xuống, khuôn mặt đẹp trai khẽ nhăn nhó vì đau. Đình Nhã thở dốc, cô vẫn thấy chưa hả giận, cô tóm áo anh và hét thẳng vào mặt anh:

- HÀN-GIA-BẢO! Anh dám lừa tôi, tôi sẽ không tha thứ cho anh. Mau nói đi, cái bộ dạng ngốc nghếch này là anh đang diễn hay là thật??????????

Gia Bảo sợ sệt co người, anh lắc lắc đầu, đôi mắt ngơ ngác nhìn Đình Nhã:

- Anh không có diễn gì hết, anh chỉ giấu em duy nhất chuyện gia đình anh thôi. Vợ, em đừng giận mà, anh sợ lắm....

Thấy bộ dạng đáng thương của Gia Bảo, Đình Nhã cũng hơi nguôi giận, cô thả áo anh ra và quay mặt đi:

- Anh mau đi đi! Anh cũng có nhà, tôi không thể cho anh ở đây được nữa.

Gia Bảo thoáng giật mình, mặt anh tái mét, anh oà khóc và ôm lấy chân Đình Nhã:

- Không, vợ à, anh xin lỗi mà, vợ đừng đuổi anh đi, vợ ơi,hu hu...Anh xin lỗi, xin lỗi vợ, vợ đừng đối xử với anh như vậy.....

Đình Nhã đỏ mặt, cô vừa tức vừa ngại, cô đang mặc váy, mà Gia Bảo cứ ngồi sụp xuống ôm chân cô, nhìn cảnh này có vẻ không hay lắm. Cô cố gắng đẩy Gia Bảo ra:

- Nè, anh...anh mau tránh ra cho tôi...

- Không, nếu vợ không nói sẽ không đuổi anh đi thì anh không bỏ đâu- Gia Bảo kiên quyết ôm chặt chân của Đình Nhã

Đình Nhã bối rối không biết nên làm gì, cô tức muốn đánh Gia Bảo nhưng không thể đánh được bởi anh đang ôm chặt chân cô làm cô không cử động người được. Cô lúng túng:

- Này, đủ rồi đó, mau buông tôi ra đi

- Vợ à, em hứa sẽ không đuổi anh đi, anh xin lỗi mà, đừng giận anh nữa- Gia Bảo giở giọng năn nỉ và cứ liên tục cọ cái đầu của anh vào chân cô, mái tóc của anh làm cô thấy buồn buồn ở chân. Sau một hồi bị tra tấn ( nghe Gia Bảo "hát"), cuối cùng Đình Nhã phải bó tay:

- Được rồi, được rồi, tôi sẽ không đuổi anh đi, anh làm ơn buông chân tôi ra đi

Vừa nghe Đình Nhã nói xong, mắt Gia Bảo sáng rực hẳn lên, anh cười tươi, vội bỏ chân Đình Nhã ra:

- Thật chứ? Vợ nói thật sao?

Đình Nhã bắt đầu thấy hối hận vì những gì cô nói, nhưng sao cô có thể thắng nổi cái tính "dai hơn đỉa đói" của Gia Bảo, cô thở dài, nhẹ gật đầu:

- Đúng, anh sẽ được ở lại đây. Anh vừa lòng rồi chứ?

- Yeah, cảm ơn vợ nhiều lắm- Gia Bảo reo lên như một đứa trẻ con. Đình Nhã khẽ cười, trông bộ dạng của anh thật buồn cười, bề ngoài là một chàng trai trưởng thành nhưng bên trong như một đứa trẻ 3-4 tuổi.

- À, vợ kiếm được việc làm chưa?- Gia Bảo ngồi xuống ghế, anh cầm cốc nước. nhàn nhã uống từng ngụm, nhìn Đình Nhã vẻ quan tâm

Đình Nhã mỉm cười, cô vui vẻ nói:

- Phải, tôi đã tìm được việc làm rồi, tôi làm trong công ty thời trang Y.T

Phụụụtttttt!!!!!!!

Gia Bảo phun ngụm nước đang uống trong miệng ra, anh mở to mắt, sửng sốt hỏi lại Đình Nhã:

- Vợ nói là công ty thời trang Y.T?

Đình Nhã nhăn mặt bực bội vì Gia Bảo làm bẩn sàn nhà, giọng cô có pha chút tức giận:

- Này, nhà tôi mới lau hôm qua đấy, anh lại làm bẩn rồi, mà tôi làm ở công ty thời trang Y.T thì sao? Có gì anh ngạc nhiên vậy?

Gia Bảo trợn tròn mắt, anh nắm tay Đình Nhã, mắt chớp chớp:

- Vợ à.....

Đình Nhã hơi rùng mình trước đôi mắt ngây thơ vô (số) tội của Gia Bảo, cô nuốt nước bọt, khe khẽ hỏi :

- Anh muốn nói gì nói luôn đi

Gia Bảo vui vẻ cười rạng rỡ:

- Hi, vậy vợ có thể xin việc ở công ty khác không? Vợ nghỉ ở công ty Y.T đi

Đình Nhã ngạc nhiên nhìn Gia Bảo như không tin vào tai mình. Vất vả lắm cô mới kiếm được việc ,vậy mà anh lại nói nghỉ việc đi, làm như là dễ kiếm được việc mới lắm hay sao? Cô chống hông, nghiêm túc nhìn anh:

- Lý do? Tại sao tôi phải nghỉ việc? Công ty đó rất tốt, không phải ai muốn cũng được đâu.

- Nhưng....nhưng mà....- Gia Bảo ngập ngừng nói, hai tay đan vào nhau, anh cúi mặt, khó xử không dám nhìn Đình Nhã

- Nếu không có gì nữa thì tôi về phòng đây. Chờ chút tôi sẽ nấu bữa tối cho anh- Đình Nhã quay người đi về phòng, để lại Gia Bảo đang im lặng, bối rối nhìn theo cô....

***************************

- Ừm, vợ à....- Gia Bảo ngồi nghịch nghịch đôi đũa, ấp úng nói

- Huh?- Đình Nhã nghiêng đầu, thắc mắc nhìn Gia Bảo. Từ lúc cô thông báo là cô làm việc ở công ty thời trang Y.T, thái độ Gia Bảo rất lạ, cô cũng không hiểu tại sao nữa.

- Vợ có thể xin nghỉ được không?- Gia Bảo nhắc lại thật nhỏ, giọng điệu như một đứa trẻ làm sai lỗi

Lại chuyện này? Sao Gia Bảo kỳ vậy? Đình Nhã hơi bực mình, cô nhíu mày nhìn anh:

- Lý do? Nếu lý do của anh là chính đáng thì tôi sẽ bỏ việc đó, còn nếu không thì thôi

- Ừm, tại....tại...- Gia Bảo luống cuống gãi đầu

Đình Nhã lắc lắc đầu, lại thế nữa rồi. Cô biết ngay mà, Gia Bảo chỉ muốn cô ở nhà chơi với anh ta, chứ đâu còn lý do nào khác. Cô cầm đũa lên, nhỏ nhẹ:

- Ăn đi tôi còn dọn

- Nhưng mà....- Gia Bảo xụ mặt

- Nếu anh không muốn tôi nổi cáu thì mau ngoan ngoãn ăn đi- Đình Nhã đe doạ làm Gia Bảo im bặt, anh đành cúi đầu ăn tiếp. Bỗng anh đứng dậy, bước về phía nhà bếp

- Anh đi đâu đấy?- Đình Nhã thoáng ngạc nhiên

- Anh đi lấy nước, vợ cứ ăn đi- Gia Bảo tiếp tục đi vào bếp. Đình Nhã không nói gì nữa, cô cúi đầu ăn tiếp

Một lúc sau....

Đình Nhã bỗng ngửi thấy mùi khét khét từ trong bếp, linh cảm có chuyện không hay, cô vội đứng dậy đi nhanh vào trong bếp. Cô chết đứng, mắt chữ A, mồm chữ O khi nhìn thấy cảnh lò vi sóng đang bốc khói, còn Gia Bảo đang đứng ngơ ngác bên cạnh. Đình Nhã vội chạy đến tắt lò vi sóng ngay lập tức

Ting!

- Rốt cuộc anh đã làm gì hả????????- Đình Nhã quát to, cô lườm Gia Bảo

- Vợ à, anh...anh...tại lần trước anh thấy cái máy này phát sáng nên anh muốn xem thử, anh bấm nút, không ngờ nó....- Gia Bảo nhìn Đình Nhã đầy tội lỗi

Đình Nhã há hốc miệng. Trời ơi có ai ngốc như Gia Bảo không? Ngay lúc này cô muốn đánh anh cho hả giận, điên mất thôi. Chẳng lẽ ngay cả việc đơn giản là nếu không cho thức ăn vào lò mà cứ bật nút quay thức ăn thì lò sẽ bị cháy mà Gia Bảo cũng không biết sao? Đình Nhã ôm đầu, số cô đến bao giờ mới hết khổ đây? Có ai cứu cô với, không cô chết vì điên mất.

- Này, lần sau nếu muốn dùng gì thì anh phải gọi tôi biết chưa? Mà tốt nhất anh không nên dùng gì cả. - Đình Nhã cố gắng giữ bình tĩnh và quay sang nói với Gia Bảo

- Nhưng anh muốn xem máy phát sáng...- Gia Bảo giọng phụng phịu

- Còn nói nữa à? Tại anh mà nhà tôi suýt cháy đấy! Đủ rồi, tôi tha cho anh lần này, nhưng đừng để có lần sau, rõ chưa?- Đình Nhãn nghiến răng trèo trẹo, nói " NHẸ NHÀNG"

- Nhưng anh muốn xem..- Gia Bảo còn chưa kịp nói hết câu thì....Pặc!

Đình Nhã túm áo anh và hét vào tai anh:

- Đủ rồi! Sao anh cứ phải để tôi cáu lên mới vừa lòng thế hả? Tôi nói rồi, đừng có chọc tức tôi nếu không tôi sẽ đuổi anh đi đấy! Tốt nhất anh nên ngoan ngoãn im lặng nghe tôi nói đi, đừng nói gì cả. Ok?

- Nhưng vợ à, đằng sau...- Gia Bảo ấp úng chỉ về phía sau lưng Đình Nhã

- Im ngay, tôi không muốn nghe gì hết- Đình Nhã mệt mỏi phẩy tay

- Anh chỉ muốn nói là nước đang tràn ra sàn....- Gia Bảo bỏ lửng câu nói

Đến lúc này Đình Nhã mới giật mình quay lại nhìn, quả thật là nước đang tràn. Cô hốt hoảng khoá vòi nước lại, đoạn cô tức tối liếc Gia Bảo:

- Sao anh không bảo tôi sớm hơn hả?

- Tại vợ bảo phải im lặng nghe vợ nói, nên anh chờ vợ nói xong mới nói...- Gia Bảo ngây thơ trả lời

Đình Nhã tức muốn hộc máu. Ôi chúa ơi, sao lại có một tên ngốc nghếch như thế này chứ? Điên mất thôi!
» Next trang 2

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.