Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyện teen - Bắt em về tiểu nha đầu trang 1
CHAP 1: MỞ ĐẦU

_Con Nha Đầu này! Mày đúng là không biết trên dưới, mau mau quỳ xuống xin lỗi cho tao_ một bà lớn quát to làm mọi người đang làm việc cũng quay người tò mò nhìn.

Cô gái được gọi là Nha Đầu vẫn đứng im đó, ánh mắt không cảm xúc. Bà ta thấy thế càng bực tức hơn.

_ Ơ hay cái con Đ** *** này!!_ Bà lớn lấy ra một cây roi sắt quất mạnh vào lưng cô.

_ Haiz, Nha Đầu ơi là Nha Đầu!

Kiếp trước làm sao mà trông giờ khổ quá. Tội nghiệp. Thôi làm việc, không giúp được gì đâu_ mấy người hầu lí nhí. Nhìn cô gái Nha Đầu, lắc đầu thương xót.

Thế là trận đòn roi sắt cứ thế mà tiếp diễn, lưng cô gái từ roi đầu tiên là đã bật máu. Vậy mà mấy cái liên tiếp, cô vẫn không khóc, khuôn mặt vẫn thờ ơ, không quan tâm đến tính mạng và cả xung quanh.

Bà lớn khụy một chân chống một chân sau khi đá cô xuống sàn.

_ Sao hả đau không, van xin tao đi cái con tiện tì kia hahahaa.

_ Mồ côi không cha không mẹ. Lão già tao lượm mày từ bải rác về cho mày ăn cho mày lớn. Tao cũng không đối xử tệ bạc, ngày ngày có chỗ ngủ cho mày bạn chơi. Vậy mà mày dám dụ dỗ chồng tao, đúng là hồ ly!_ bà ta bốp mạnh cằm cô, miệng cười man rợ.

Miệng cô khẽ nhếch, bạn? Chó, chỗ ngủ? Chuồng. Cô khác nào thú nuôi. Chính người chồng biến thái dâm tặc của bà đã cố “đụng chạm” cô, bà ta đâu quan tâm cảm giác sợ hãi của cô thế nào khi ấy.

Một ý nghĩ gan đến nổi làm cô đưa mắt nhìn ngược lại bà ta.

_ Mày muốn gì hả súc sanh_ bà ta gằn giọng, hơi bất ngờ khi thấy cô gái làm vậy, có chút sợ sệt ánh mắt ấy.

Phập….Ahh. Cô nhếch môi lần nữa, đưa tay nắm lấy tay bà ta cắn mạnh đến nổi bật máu rồi bỏ chạy dù chắc sẽ không may mắn thoát và cơ hội sống chỉ có con số 0.

Bà ta nghiến răng, la lên. Gọi mấy tên bảo vệ bắt nó lại.

Căn nhà xa hoa, nhưng cuộc sống địa ngục. Thà hãy để mặc cô tại bãi rác, tại sao lại cho cô sống như thế này. Không nụ cười, không hạnh phúc, một chút ấm áp cũng không.

Cô cứ chạy chạy mãi cho đến lúc nhìn thấy cánh cửa sắt, lối thoát duy nhất.

Rầm Uỵch.

_ Bắt nó Giết nó! Con Quỷ **** đó, ơ_

Bà ta chạy ra chỉ vào cô nhưng cảnh tượng trước mắt làm bà sợ hãi tái mặt.

Bà lớn đi nhanh đến chỗ cô rồi nắm lấy mái tóc rồi dựt ngược lên.

_ Tiêu thiếu gia, thật xin lỗi đã để ngài va vào thứ dơ bẩn này. Thật xin lỗi_ bà lớn cười tươi với người đàn ông lịch lãm bị cô va vào.

Anh ta đứng lên, đưa tay phủi nhẹ bộ y phục, sửa lại cà vạt rồi mới đưa mắt nhìn người phía trước.

_ Mày còn không mau xin lỗi Tiêu thiếu gia! MUỐN CHẾT ÀH_ bà ta nói lớn, ta kéo mạnh tóc của cô hơn.

Tiêu thiếu gia? Là anh, người đàn ông cỡ 23. Nhìn vào cô bé (trong mắt anh), anh bất ngờ, không chỉ hình dạng mà còn hàn khí và biểu cảm bất cần.

_ Chết Tiệt! Tụi bây mau nhốt nó lại trong chuồng cho tao!_ bà ta quát.

Chuồng? Cô bé này ở trong chuồng àh, đây được gọi là gì, thú?

_ Đủ rồi!_ chất giọng lạnh cất lên. Sát khí lan toả làm bà lớn cười cũng cười không nổi.

_ Tiêu thiếu gia, tôi sẽ cho nó vào chuồng và phạt như chó. Mong ngài đừng giận_ sau khi đuổi chồng khỏi nhà, bà ta càng thích những cậu đàn ông đáng tuổi con trai bà như thế này dù rất sợ. (mặc dù bà chẳng có con)

Gì cơ? Anh ta nhếch môi.

Cô bé đang nhắm nghiền mắt lại rồi nhẹ mở ra trong lúc bà ta nói những câu đó, với bộ dạng thảm hại, người bê bết máu, đồ rách tươm nhưng trông chả có chút gì là sợ hãi.

_ Tôi bảo Ngưng_ anh nói rõ hơn làm bà giật mình.

_ Bà biết tôi đến đây làm gì, bà Tú Loan.

_ Vâng, Tiêu thiếu gia đến đây ký hợp đồng ạ.

_ Không có hợp đồng mà tôi còn muốn bà trả khoản nợ đã vay năm trước. 656 ngàn USD, vốn lẫn lời.

_ Th..iếu gia, ngài ngài_

_ Bà trả hay không?_ anh ta khoanh tay, ánh mắt không nhìn bà mà nhìn cô.

Bà buông lỏng tay, mặt mếu xệch.

_ Cậu biết công ty tôi kinh doanh không lớn, nhiều như vậy thì làm sao_

_ Thế, còn cô ta? Đủ cho bà trả hết số nợ_ lời nói đó làm cô đưa mắt nhìn thẳng vào anh. Anh là ai mà nói thế, muốn cứu? hay như ông già kia?

_ d..ạ? Ngài. Tiêu thiếu gia cứ đùa, một con tiện tì

_ Câm miệng_ anh liếc nhẹ bà ta rồi vầng trán có một vết nhăn nhẹ, nhịn đủ rồi đấy bà già kia.

_ A tôi tôi xin lỗi, thiếu gia cứ đem cô ta đi. Đây là một người hầu tốt, cô ta ngốc nghếch nên dạy bảo đánh đập sao cũng được, cũng có thể làm thoả mãn thiếu gia đây a_

Ngữ điệu của bà Tú Loan làm anh khinh dù nếu là anh thì anh chắc cũng sẽ làm vậy, có khi còn độc ác hơn. Nhưng cô bé này có sức thu hút sự chú ý của anh cao, thú vị.

_ Vậy àh, mai sẽ có người đến ký hợp đồng thay tôi. Tiền nuôi dưỡng cô gái này, không ít đâu_ anh nói chậm rãi nhấn mạnh chữ tiền nuôi dưỡng rồi cúi người xuống chỗ cô.

Anh vòng tay, một tay để giữa đùi, một tay bế cô lên khéo léo tránh làm đau.

_ ơ Tiêu thiếu g

_ Đã là Người của tôi tôi quản, lần này là cho qua.

Bà Tú Loan nuốt nước bọt khi nghe anh nói thế, lần sau nếu cô ả mà mất một sợi tóc vì bà thì…..bà chết chắc.

_ Đi_ anh quay lưng nhẹ nhàng bế cô đi.

CHAP 2

Biệt Thự Tiêu Hàn Cực:

_ Chào mừng cậu chủ trở về_ hai hàng bảo vệ người hầu cùng quản gia cúi đầu chào anh.

_ Cậu chủ, đây là_

_ Việc của tôi_ anh lạnh lùng lên tiếng, khuôn mặt lạnh giờ còn lạnh hơn.

_ à vâng_ quản gia lui xuống.

Cô được anh bế lên phòng, anh kêu người đem đồ vào băng bó vết thương cho cô.

Nhưng bất ngờ là chưa đụng vào cô đã nhảy xổng qua một bên, cau nhẹ mày nhìn những cô hầu.

Mấy cô kia thấy thế cũng khó chịu, thật là cô gái đó là ai mà cậu chủ lại đem về chăm sóc như thế, lại làm nũng. Cơ mà trông quả thật không phải loại người tình mà cậu chủ hay mang về, chẳng lẽ khẩu vị mới?

_ Tiêu thiếu gia_ một cô trông lớn nhất trong đám lên tiếng.

_ Để đó cho tôi_ anh đi tới rồi đưa tay ý bảo ra ngoài.

Sau khi mọi người đi hết, cánh cửa đóng lại, chỉ còn anh và cô. Giờ mới nhớ, anh chưa nói với cô lời nào từ lúc gặp đến giờ và cô cũng vậy.

_ Em sợ họ?_ anh lại gần lên tiếng, giọng nhẹ đi một chút.

Cô ngẩng đầu lên, không vội nhìn anh. Sau khi xác nhận những người kia đi hết cô mới gật gật đầu làm miệng anh chợt dương lên, anh vừa cười.

_ Thế còn anh?_ anh hỏi tiếp.

Phải mất 15 giây chờ đợi cô suy nghĩ câu trả lời. Cô lắc đầu ý không sợ anh, trong lòng anh chợt có một chút vui vui khi thấy thế.

_ Nhưng anh là đàn ông, thay đồ,băng bó, em không sợ àh?

Lại lắc đầu, trời! Đây là một cô nhóc hay là cô gái thế.

Cô rất sợ đàn ông nhưng từ khi thấy anh, hành động và lời nói đã làm cô thay đổi, cô chỉ biết tin, mỗi mình anh.

Anh đưa tay mở cúc áo cô ra, lần đầu tiên trong đời anh bị làm khó.

Mắt anh mở to hơn khi thấy người cô bé đầy vết thương sẹo, vết thương lúc nảy dù sắp đông lại nhưng có thể thấy cảm giác đau thấu xương, nhức nhói. Vậy mà cô bé này chẳng hề rơi một giọt nước mắt, nếu là người khác anh đã cho là giả tạo nhưng cô bé này lại khác. Sự kiên cường, khuôn mặt và đôi mắt thánh thiện đã thuyết phục anh cho cô một lòng tin và cảm giác đặc biệt.

Sau khi băng bó xong, anh có thể thấy tay cô nắm chặt tấm nệm mềm thượng hạng. Đau mà không nói?

_ Em tên gì?_ anh quỳ chống chân trước cô, ngước mắt nhìn.

Lắc đầu.

_ Không có?

Im lặng.

_ Ở nhà đó, người ta gọi em là gì?

_…N..N..ha Đầu_ anh bất ngờ khi nghe cô trả lời cái tên đó, một phần nữa là giọng nói của cô trong thật, lại nhẹ tênh rất tự nhiên.

_ Tên cha mẹ đặt?

Cô lắc đầu mím môi _ Không có_

_ Không có?

_ kh..ông cha..k..hô_ chưa nói hết, cô bất ngờ khi bị hơi ấm ấy lại gần. Anh ôm cô, xót cho cô. Lần đầu tiên cô được nhận hơi ấm, người cô chợt run lên.

_ Thiếu gia?_ anh bất ngờ khi nghe cô gọi thế. Có cần đề cao anh thế không, mà anh là thiếu gia, là cậu chủ thật mà, cô gọi vậy là lẽ thường.

_ Sao lại gọi anh thế?

Cô giật mình nghiêng đầu,

_ bà ta cũng gọi a_ cô lạnh nhạt nói.

Bà ta? bà Tú Loan. À thì ra cô học theo cách nghe và nhìn, anh cũng chưa nói tên anh cho cô biết thì làm sao cô dám gọi.

_ Anh họ Tiêu tên Dũ.

_ Tiêu Dũ

_ Đúng vậy, chỉ em được gọi anh là Tiêu Dũ, trong nhà ai cũng gọi là thiếu gia hoặc cậu chủ, hiểu không?

Cô gật đầu ngoan ngoãn, thấy anh cười nhẹ, mặt cô có vẻ thích thú.

_ T..Tiêu Dũ cười đẹp _

Nụ cười của Tiêu Dũ chợt ngừng lại nhìn cô.

_ em cũng cười đi_ anh ngồi cạnh nhẹ nhàng chải tóc cho cô. Mái tóc rất mềm và mượt, chải rất nhanh và anh cũng không dám làm mạnh, sợ đau cô.

_ Cười?_ cô quay mặt nhìn, miệng méo xệch. Anh đưa tay cười khúc khích, chắc phải dạy lại cô rồi.

Mà khoan, cô không biết gì sao? Ngay cả cười?

_ Lúc trước em sống thế nào? Anh có thể biết?_

Thấy cô nắm chặt tấm nệm khi suy nghĩ về quá khứ, anh thấy không cần nữa, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.

_ Em mấy tuổi?

_ 14

_ À còn tên em, anh đặt, được không?

Cô gật đầu rồi đưa lên mạnh đụng trúng cằm anh.

_ Là gì nhỉ? hmm_ anh xoa xoa cằm (vì đau) suy nghĩ.

_ Không c..ần nữa_ cô lay áo anh nói.

_ Xin lỗi, anh không giỏi về đặt tên, thôi để sau ha. Giờ tắm rửa cho em rồi thay đồ xuống dưới ăn.

Cô gật đầu

Anh choàng tay bế cô lên mang vào phòng tắm, hình ảnh te tua thế này chắc không để cô tắm một mình được rồi. Những cô gái anh mang về đều tự động cởi đồ dù quyến rũ đến mấy, còn cô, anh phải hạ mình và cũng kìm nén tính khí lại. Nhìn qua thì thân hình cô bé rất nhỏ nhắn và đẹp tự nhiên thế này, anh phải cố kìm lại thôi.

Tiêu Dũ bế cô xuống lầu, ai nhìn cũng ngạc nhiên. Ai ngờ cô dễ thương đến thế, mặt ngây ra như con nít, cô được cho mặc chiếc váy màu trắng viền xanh lục dài ngang đùi. Mái tóc xõa phồng lên sau khi tắm và được sấy khô.

Thấy anh đặt xuống ghế, cô ngẩng đầu lên, mọi người đang dọn đồ ăn, người thì dẹp đằng sau.

_ Mời cậu chủ! Chúc cậu ngon miệng_ dãy người hầu bên cúi đầu.

Cô nhớ lại lúc ở nhà bà Tú Loan cũng thế, bèn đứng bật dậy mời theo, chỉ đổi “cậu chủ” thành Tiêu Dũ làm mọi người bất ngờ.

_ Ngồi xuống đi, lần sau chỉ cần ngồi rồi mời, không cần làm theo họ_ anh chỉ cô, mấy người hầu cùng quản gia lại mở to mắt. Cậu chủ thật “dịu dàng” với cô gái đó.

Cô gật đầu ngoan ngoãn nhìn Tiêu Dũ ăn. Anh nhìn lại cô khó hiểu

_ Sao không ăn, không hợp khẩu vị?

Cô cúi đầu lắc lắc…

Cũng phải, cách ăn cầm đũa muỗng nĩa của anh rất lạ. Cô thấy cũng nhiều ở nhà bà Tú Loan rồi nhưng sống trong chuồng, chơi với chó dữ như cô thì làm sao biết cách mà ăn cho đàng hoàng. May mà cô còn biết mấy thứ nên học của con người như: trả lời, nghe lời và cả học hỏi, nếu không chắc phải dạy như lúc em bé mới sanh quá.

Anh chợt hiểu ra gì đó, đem ghế qua bên cạnh cô, chỉ cô cầm muỗng làm cô giật cả mình. Muỗng dường như muốn rơi.

_ Như thế này, đúng, ăn gì cứ bảo anh gắp lên chén rồi em xúc ăn hiểu không_ anh dặn.

Nhìn cô gái ăn ngon lành, bữa ăn trông cũng ấm hơn lúc trước.

_Cậu chủ, cậu nên ăn kẻo nguội_ quản gia nhắc anh.

_Ừ ừ, ăn đây_ đang ngồi thừ ra nhìn cô, nghe thế anh lúng túng cầm đũa lên gắp cơm bỏ miệng.

Những người hầu cùng quản gia dường như có chút thiện cảm với cô. Dù nhìn ngốc nghếch nhưng khi bước vào căn nhà, cô chỉ quan tâm Tiêu thiếu gia nhưng không quyến rũ và nói chuyện nhão nhẹt như mấy cô gái khác, càng không để ý những thứ trong căn biệt thự cao sang này.

Sau khi lên lại phòng, anh nhớ là phải làm một vài thứ cho tập đoàn, anh là phó chủ tịch nên không thể bỏ bê công việc được. Anh hấp tấp đi qua phòng làm việc, quên mất cô đang ngồi trên giường một mình.

Thấy Tiêu Dũ bỏ đi, cô bình tĩnh bước xuống giường, không dám đụng những thứ khác. Cô đi mãi đi mãi vì nhà quá rộng và nhiều phòng, không biết Tiêu Dũ đã vào phòng nào. Cũng may cô từ nhỏ đã sống với con vật, mũi cô rất thính, tai cũng thế, mắt và cả cảnh giác cũng cao.

Tìm thấy phòng Tiêu Dũ đang làm việc, giờ mới để ý, cửa gì đâu to quá. Cô định mở cửa ra thì

_ Cô gái, cậu chủ đang làm việc. Hãy về ngủ trước, đừng làm phiền_ quản gia đi qua dừng lại nhắc nhở cô, thấy cô gật nhẹ đầu ông mới yên tâm đi tiếp.

Tiêu Dũ đang làm việc đã xong, anh dựa lưng vào ghế xoay xoay cổ nhắm nghiền mắt lại. Mở khẽ mắt ra nhìn đồng hồ, anh đã thiếp đi 3 tiếng rồi, bây giờ đã là 6 giờ sáng.

Anh đứng dậy vào phòng vệ sinh thay y phục, phòng làm việc của anh có đủ giường, y phục, nhà tắm và tủ lạnh.

Anh vừa xoay cửa ra thì..

_ nhóc con? Sao em lại_ nói đến đây anh mới nhớ, anh bỏ cô đi làm việc. Haish, quên mất.

_ Đứng dậy xem nào, em không ngủ hay sao mà ngồi trước cửa phòng làm việc của anh_ anh đỡ cô dậy

_ Vì anh ư? Hay giường không êm, anh bảo người đi thay nhá

_ không không_ cô xua tay lắc đầu

_ em về phòng ngủ đi, trưa sẽ có người đem thức ăn lên cho_ anh xoa đầu cô, thấy có chút có lỗi nhưng không biết làm thế nào cho phải.

_ Tiêu Dũ đi?

_ Ừ anh đi làm

_ Khi nà..o về?

_ Tối sẽ về, có thể mua quà cho em

Cô cau mày nhìn lại Tiêu Dũ

_ quà là tấm lòng_ anh chỉ vào tim cô giải thích

Cô nhìn thật kỹ nơi trái tim rồi thốt lên_ tấm lòng…à là ấm

_ Ấm?

Cô đưa tay ôm Tiêu Dũ, ôm chặt lấy làm anh không kịp chuẩn bị ngã nhào xuống.

Aiza

_ Ấ…m như thế_ cô chớp mắt thích thú khi thử lại cảm giác lúc tối.

_ cái này được gọi là ôm_ anh búng nhẹ trán cô.

_ Nhưng ở đây ấm, ấm lắm_ cô chỉ vào trái tim mình nói rõ từng chữ rồi nhìn anh ngốc nghếch.

Anh đưa tay lên trán cười nhẹ, phong thái uy nghiêm lạnh lùng của Tiêu Dũ bị cô gái này hạ gục rồi.

_ Ngoan, về phòng, ở nhà tối anh về_

Cô gật đầu đi về phòng, không quên chào Tiêu Dũ. Biết cô ngoan thế thì lúc tối đã bảo ngủ rồi.

Thế là hôm nay cô ở nhà cho đến tối,

_ Cô ấy thế nào?

_ a cô gái không ăn gì thưa cậu chủ_ cô người hầu báo cáo

Anh cau mày_ tại sao?

_ T..tôi không biết. Tôi đã nấu cháo và muỗng cho cô ấy theo lời cậu nhưng cô ấy vẫn không ăn càng không cho ai đến gần_

_ thôi được rồi, dọn đồ ăn lên phòng_ anh tháo cà vạt bước lên phòng.

Vừa mở cửa ra đã không thấy cô nhóc đâu, anh nhìn quanh cũng không thấy.

-Nhóc con, em đâu rồi?

Nhóc con, anh về rồi

_ Tiêu….Dũ

Anh quay lại thì thấy cô bước ra từ phòng tắm, mặt mệt mỏi.

_ Em sao thế?_ anh đến đỡ cô tới giường

_ mọi người bảo em không ăn, không cho ai đụng vào? Em muốn gì nào?

_ xi..n lỗi_ cô thở gấp

_ tại sao? Em sợ họ à, họ là người tốt

_ không cho đụng _ cô lạnh nhạt nói

_ không ngoan là sẽ đánh đòn đấy_ Tiêu Dũ nói cứ tưởng sẽ dọa được cô nhưng không, khuôn mặt cô trở về trạng thái bất cần và trên trán xuất hiện mồ hôi.

Anh nhìn rồi bắt gặp ánh mắt thoáng buồn của cô, thật là mệt, anh phải làm việc cả ngày nên không muốn thấy thái độ này tí nào.

_ Thiếu gia, đồ ăn đây_ cô người hầu đẩy khay đồ vào.

_ Ăn đi_ anh cho người lui ra rồi nói.

Thấy cô không ăn, anh cảm thấy rất bực. Máu nóng anh nổi lên xoay người đè mạnh cô xuống trừng mắt lạnh lùng nhìn.

Cô nhìn thẳng lại vào anh, ánh mắt thánh thiện ấy sao làm anh khó chịu biết nhường nào.

Định đưa tay đánh cô như những gì anh từng làm với mấy cô nàng kia khi chọc giận anh thì…a..là máu?

Cô nhếch môi có vẻ thất vọng nhìn anh rồi nhắm nghiền mắt lại ngất lịm đi

CHAP 3

_ Tiêu thiếu gia

_ Bác sĩ Tần, cô ấy thế nào?

Vị bác sĩ nhìn anh, rồi thở dài nhẹ. Ông là bác sĩ chuyên về đủ khoa, nhất là Tâm Lý

_theo tôi thấy cô gái này từng trải qua rất nhiều thứ và đã rất khủng hoảng. Nhưng cô ấy lại chèn ép mình không nói ra hoặc không thể hiện lên được vì ngôn ngữ. Một phần khác làm cô ấy không muốn ăn vì vết thương trên lưng ra máu làm người cô tê liệt không muốn hoạt động nhiều.

Tiêu Dũ nghe xong thì choáng cả người

_ Thiếu gia có biết cô ấy có cuộc sống thế nào không?_

_ Không

_ vậy sao, đây là toa thuốc

_ cảm ơn_ anh lạnh lùng đáp lại

_ tôi xin phép

Tiêu Dũ bước vào phòng, anh phải làm sao cho phải với cô bé này đây.

Anh lấy điện thoại ra bấm vài nút

_…..

_ tôi đã gửi hình

_……

_ tất cả thông tin

_……

Chiếc điện thoại được anh ném qua một bên. Anh ngồi xuống ghế nhìn cô, sao vẫn chưa tỉnh nhỉ? Nếu cô không ngất đi, khuôn mặt này chắc đã bị anh đánh rồi, có khi còn hành hạ thậm tệ. Anh đưa tay áp vào đôi má lạnh lẽo của cô

Tỉnh lại đi. Anh có quà cho em này, là tên em đấy. Tỉnh lại rồi nghe tên mình chứ. Tính khí của anh thất thường, anh không giỏi quan tâm người khác, nhất là con gái. Phụ nữ thì anh là số một, nhưng em lại là một cô nhóc…thật xin lỗi

_Thiếu gia, đã sáng rồi_ cô người hầu cúi người nói

Anh đã thiếp đi sao? Còn cô đã tỉnh chưa. Một cảm giác lo sợ dâng lên trong anh, cô không có trên giường

_ Tiêu Dũ, có khá…ch

Ơ, anh bị sao vậy. Anh lại muốn “tấm lòng” à. Một đống hoãn loạn xuất hiện trong đầu cô khi thấy anh nhào đến ôm chầm lấy

Tiêu Dũ buông cô ra

_ này, em đi đâu sáng sớm mà không báo

Im lặng.

_ mấy người lui ra đi

_ vâng thưa cậu chủ

Sau khi xác định mọi người đi hết, cô mới mở miệng

_vì…ông lão kia bảo Tiêu Dũ cần nghỉ ngơi.K…hông được làm phiền..nên

_ Em mới xuống lầu, phải không

Gật đầu

Ông lão? À, là quản gia đây mà

_ Em bảo có khách à

Gật gật đầu

_ Em sợ mới chạy lên đây

Gật mạnh hơn

_ Từ nay lúc nào anh cũng sẽ bên em. Trong nhà này, em không cần sợ ai cả, được không?

Cô chần chừ một lát rồi lại gật nhẹ đầu cho có lệ. Hahaa, cô mà cũng biết kiểu này. Anh đưa tay bế cô xuống lầu, không quên hỏi về vết thương, thấy cô lắc mãnh liệt anh mới yên tâm…vừa đi tới cửa, anh dừng lại bỏ cô xuống. Anh chưa đánh răng thay y phục, mất mặt quá đường đường là phó chủ tịch tập đoàn lớn trên thị trường lại bị lú lẫn đi những chuyện cỏn con này. Nên nói sao bây giờ, ay da.

Cô chớp mắt nhìn anh không hiểu

_ Em chưa tắm?

Gật đầu

_ phải tắm mỗi ngày, nhớ không?

Lại gật đầu

_ Vào đây, anh tắm cho rồi xuống lầu cũng chưa muộn. À anh sẽ gọi em là Nha Đầu, nên nhớ chỉ anh được gọi em là Nha Đầu thôi.

Lần này cô thật sự rất mỏi cổ, nhìn anh như muốn cười cũng không được khóc cũng không xong. Tiêu Dũ cười nhẹ không trách, anh mừng vì cô không để tâm cái tên ấy, anh thật sự muốn gọi cô là Nha Đầu, chỉ riêng anh, một cái tên rất dễ thương cho cô đối với anh. Tiêu Dũ bế cô vào phòng tắm rồi….***

Sau khi mọi việc xong xuôi, anh lại bế cô xuống lầu

_ Ey Tiêu…_

_ làm gì mà đứng thờ ra thế? Vương Tử

_ Tiêu Dũ, cậu đổi khẩu vị à?

Anh nhìn Vương Tử khó hiểu, nhìn lại mình thì mới thông suốt.

Đặt cô xuống ghế đối diện, anh ngồi bên cạnh. Cậu bạn thân từ nhỏ Vương Tử của anh vẫn ngồi thừ ra nhìn cô.

_ là người của tôi

_ thời hạn?

_ lâu dài và mãi mãi

Câu nói được thốt lên từ miệng Tiêu Dũ làm Vương Tử bất ngờ đến độ há hốc mồm.

_ khép lại_ anh nhắc

_ Anh tên Vương Tử, còn em?

Cô im lặng, hơi khó hiểu nhìn Vương Tử, người này là người lạ nhưng Tiêu Dũ ở đây, không cần sợ. Nhưng cô nào có tên đâu mà trả lời

_ Tên cô ấy là

CHAP 4

_ Tên cô ấy là Hy

_ Hy?

Cái tên này Tiêu Dũ đã nghĩ ngợi rất lâu mới ra được. Cô nhìn anh rồi lại nhìn Vương Tử

_ nhưng cậu hãy gọi cô ấy là Hy Tranh

_hmm tên lạ, nghe êm tai, rất hay_ Vương Tử gật gật đầu

Từ nãy giờ cô toàn nhìn quanh, không nói lên câu nào làm Vương Tử cảm thấy không thoải mái, anh cầm tách trà lên uống một ngụm.

_Hy Tranh năm nay bao nhiêu tuổi?

14

_Trẻ nhỉ, trông em còn trẻ hơn 14

Cảm ơn

_ Này, tôi hỏi Hy Tranh sao cậu lại trả lời!

Thích! Một chữ của Tiêu Dũ cùng cái nhún vai làm Vương Tử điên máu. Thằng quỷ này đúng là.

_Hôm nay không đi làm à?

_Chủ Nhật

Sau đó anh cùng Vương Tử nói thêm vài câu rồi chuyển qua đề tài chính. Vương Tử đến đây là muốn rủ Tiêu Dũ đến dự tiệc của một tập đoàn cũng có tiếng trên hiện trường. Vương Tử không khác gì anh, cậu là một chủ tịch tập đoàn Thời Trang lớn, cũng cỡ tuổi 23. Hai người là bạn chí cốt, gia đình chơi thân với nhau.

_ Sao nào, có đi không?

Tiêu Dũ rất hay đi dự tiệc, nhất là của tập đoàn lớn vì có thể gặp đối tác lớn và hợp tác thêm nhiều tập đoàn khác.Nhưng hiện giờ Hy Tranh là vật cản duy nhất mà anh không thể đi.

Cô nghe ngóng tình hình, cũng hiểu được vấn đề. Tên cô là Hy gọi là Hy Tranh, chỉ có duy nhất Tiêu Dũ gọi là Nha Đầu thôi. Còn đó là bạn của Tiêu Dũ tên Vương Tử và Tiêu Dũ được rủ đi dự tiệc. Dự tiệc? Ông bà Tú Loan cũng rất hay đi, nghe nói có rất nhiều thứ lạ, thật tò mò a.

(*sẽ gọi Nha Đầu bằng Hy Tranh, chỉ khi với Tiêu Dũ mới viết là Nha Đầu)

Tiêu Dũ đang đắn đo không biết làm sao thì Vương Tử lên tiếng

_ Hy Tranh, em muốn đi dự tiệc không?

Cô chần chừ một lát, sau đó mắt sáng lên

_ T..Tiêu Dũ

_ gì em?

_ m..muốn

Tiêu Dũ gật đầu đồng ý với Vương Tử sau khi nghe Hy Tranh nói thế. Vương Tử khá bất ngờ về giọng nói của cô gái này, còn cả cậu bạn sắt đá này sao lại dịu dàng thế không biết.

_ Hy Tranh, em to gan lắm. Anh hỏi mà em làm lơ_ Vương Tử đập bàn nói đùa làm cô giật mình

Hy Tranh giờ mới đưa mắt nhìn thẳng vào Vương Tử. Tiêu Dũ nhếch nhẹ môi xem ngóng tình hình.

Liệu Hy Tranh có chịu mở miệng?

Cô đứng lên bước đến gần Vương Tử, Tiêu Dũ thấy hơi chướng mắt khi cô đến gần người lạ.

_ Tử…..

Ô mai??? Tên của Vương Tử, cô nói trống không vậy, may Hy Tranh là người của Tiêu Dũ, nếu không mười mạng cũng không thoát.

_ G..gì?

_ anh…tại sao lại nói thế?

Lại thêm một cái chướng, Hy Tranh chưa bao giờ gọi Tiêu Dũ là “anh”. Nhưng dẹp đã, cô vừa bảo Vương Tử nói dối?

_Tiêu Dũ, em ấy lạ thật a_ ngay cả Vương Tử cũng giật mình, anh có nói gì đâu chứ?

Rầm

Hy Tranh?

Cô đập bàn một cái thật mạnh, nghe muốn rát cả tay lườm Vương Tử.

_ Tại sao hỏi lại làm lơ?_ cô nói

1 giây 2 giây rồi lại 3 giây…..

Chết Vương Tử chưa! Cậu bị cô chơi lại rồi. Tiêu Dũ cười thầm, giỏi lắm nhóc con của anh

Vương Tử nhìn cô, có chút thẹn

_ Tiêu Dũ, cô nhóc này đặc biệt đấy. Lần đầu tiên có người chơi lại tôi_ Vương Tử đặt tay mình choàng vai Hy Tranh, tay kia ra hiệu số 1.

_ Thả ra!_ Tiêu Dũ quát lớn, nhưng không chỉ anh mà còn có cả giọng của Hy Tranh.

_ Được được, làm gì ghê thế. Đúng là tâm đầu ý hợp..nói cũng nói chung, làm hết cả hồn

Thôi tôi xin phép, vậy gặp cậu tối nay nhé

_ Được_ Tiêu Dũ đứng lên có ý tiễn

_ Thôi khỏi tiễn, cậu giết tôi mất

_ tại sao

_ vì…hẹn gặp lại em, bé yêu ạ

Nói rồi Vương Tử béo nhẹ má cô sau đó phi thẳng ra ngoài, để lại cho Tiêu Dũ cục tức và Hy Tranh thì không hiểu gì. Vương Tử, cậu nhớ đấy.

Tối:

_ Nha Đầu, qua đây anh mặc cho em

Chân kia trước, đứng thẳng lên

Đừng động đậy, ngoan nào

Nha Đầu nhỏ của Tiêu Dũ đã thay váy xong, phải mất đến 15 phút để mang lên người cô.

_ Nha Đầu, nếu ai hỏi tên hoặc quý danh em nhớ bảo em là Hy Tranh nhớ không?

Gật

_ Ở đó có rất nhiều người, em ổn không?

Gật

_ Không cư xử xấu với người lạ nhé

Gật

_ Còn nữa…

Cô cứ gật, anh nói cho đến khi quản gia vào báo đã đến giờ anh mới ngưng. Ay, tội nghiệp cái cổ của cô.

Tại nơi dự tiệc:

_ Vương thiếu gia, mời

_ À vâng. Cảm ơn ông Từ chủ tịch

_ Vương thiếu gia đang đợi ai à?

_ à vâng

_ chắc là Tiêu thiếu gia đây mà_ một người khác nói

Vương Tử cười cho qua rồi xin phép, thật ra anh ngóng Hy Tranh hơn Tiêu Dũ. Cậu ta mà biết được chắc từ anh luôn quá.

_ A Tiêu thiếu gia đến

Mấy cô nàng tiểu thư bắt đầu xầm xì to nhỏ, Tiêu Dũ và Vương Tử hiện được xem là hai nhân vật điển trai tài năng nhất trong buổi dự tiệc hôm nay, người tình của hai người này tất nhiên cũng không thiếu.

_ Ồ, hình như có ai đi bên Tiêu thiếu gia, là một cô gái

Xinh quá, trẻ quá

Hầy, đừng tưởng bở. Cô ta sẽ bị Tiêu thiếu gia đá sớm thôi

Thiếu gia chỉ đổi khẩu vị, cô ta chỉ là hồ ly đeo bám

Đúng đấy đúng đấy làm sao mà so với chúng ta được cơ chứ…..

Hy Tranh nắm chặt tay áo anh, hít thở sâu và đều để lấy tinh thần. Tiêu Dũ thấy có rất nhiều lời bàn tán tốt xấu, hẳn là cô rất sợ liền vòng tay qua người cô, xích cô lại gần hơn làm mấy cô nàng kia thấy mà tức sôi máu.

_ Tiêu thiếu gia, người con gái bên cạnh cậu thật đẹp, có thể hỏi quý danh tiểu thư đây không?

Anh gật nhẹ đầu rồi nhìn cô

” _ Nha Đầu, nếu ai hỏi tên hoặc quý danh em nhớ bảo em là Hy Tranh nhớ không?”

_ a H..Hy Tranh_ cô lúng túng trả lời

_ Hy Tranh à? Tên cô đẹp quá, rất dễ nghe

_ C..ảm ơn

_ Này, giọng của cô ấy hay thật

_ Ừ, lại rất dễ thương không yểu điệu

_ Hy Tranh, chắc cô đã đói cô có thể đi ăn ở góc bên kia, rất nhiều đồ ngon cho cô. Tiêu thiếu gia có thể ở lại bàn chuyện công ty tập đoàn được không. Tôi có vài người muốn giới thiệu cho thiếu gia.

Tiêu Dũ cũng thấy cô chưa ăn tối nhưng để cô đi một mình có vẻ không ổn cho lắm. Hy Tranh biết ý, lay áo Tiêu Dũ, đưa ngón tay chỉ về phía đồ ăn rồi lại xua xua tay. Anh cười thầm, cô đang cố nói “không sao, anh cứ đi với họ, đừng lo” nhưng không thể vì câu đó quá dài, cô không thể nói nhiều trước đám đông.

Tiêu Dũ gật đầu, đưa tay vuốt nhẹ má cô rồi từ từ buông ra. Hy Tranh bước đến quầy đồ ăn, wa thật là nhiều nhưng không ngon gì cả. Có Tiêu Dũ ăn mới ngon.


Đang đứng thần ra thì có một bàn tay nắm chặt cổ tay cô.

_ Cô là người của Tiêu thiếu gia?

Hy Tranh định hất ra lườm cô gái kia vì đụng đến cô nhưng nhớ lời Tiêu Dũ đã dặn không được cư xử xấu, cô bình tĩnh lại rồi nhìn vào cô gái đó rồi gật đầu.

_ Vậy à? Cô có phải là người mẫu, diễn viên, con gái tập đoàn nổi tiếng gì không?

Lắc đầu

_ a, haha, thì ra là hồ ly có danh phận nghèo, hám tiền, đeo bám Tiêu thiếu gia vì cái ghế “vợ” của anh ấy_ một cô khác bước đến

Hy Tranh cau mày, người gì đâu mà đã cao còn mang thứ mà bà Tú Loan hay gọi là “guốc” cao mấy phân nữa. Cách nói chuyện của chị ta cũng thật giống bà, thật khiến cô thấy khó chịu a.

_ Mày nhìn gì chứ_ cô ta gằn giọng, nhưng không để người ngoài nghe thấy.

_ Thôi đi Chi Linh, ả ta không đáng đâu_ một cô gái khác bước đến, rất xinh đẹp và kiêu sang.

_ Du Tố?

Du Tố nhìn sơ qua Hy Tranh, miệng cười tươi nhưng Hy Tranh có thể thấy rõ, chị ta là giả tạo? Từ này có lẽ quá mạnh để so sánh với một người đẹp, Hy Tranh thật không muốn thất lễ với người này.

_ Nghe nói muội muội đây tên Hy Tranh

Gật

_ Đẹp đấy….ấy, thật xin lỗi xin lỗi, muội có sao không?

Hy Tranh bị Du Tố đổ rượu vang lên váy, biết chắc là chị ta cố ý nhưng Hy Tranh vẫn lắc đầu cho qua.

Nhưng xem ra, mấy cô nàng này không biết điều rồi

_ Ấy da, xin lỗi Hy cô nương, đã làm cô ngã rồi haha

Nhìn cô ta kìa, đúng là không tự lượng sức. Hai cô nàng kia là người tình có một không hai của các thiếu gia giàu có gồm Từ Du Tố và Quách Chi Linh. Từ Du Tố hiện đang là người tình “nặng ký” nhất của Tiêu thiếu gia nên ai cũng sợ động chạm đến cô. Những người tình khác của thiếu gia đều bị Du Tố đây hạ cho tơi tả, có người còn như chết đi sống lại, có người sống mà như chết. Không biết Hy Tranh sẽ ra sao,

Vương Tử đang bàn công việc xả giao, vẫn không thấy Tiêu Dũ và Hy Tranh đâu, đang không biết họ có đến không thì nghe ở quầy đồ ăn đang náo nhiệt chuyện gì đó, tò mò đến xem thử.

Hy Tranh bị Chi Linh xô ngã, lưng đập mạnh vào cạnh bàn ăn. Thấy ươn ướt, Hy Tranh chắc rằng vết thương bị rách. Không xong, Tiêu Dũ sẽ la cô mất, chỉ tại các cô gái này, không đâu tự nhiên gây chuyện với cô để rồi cô sắp bị Tiêu Dũ la. Hy Tranh ngẩng đầu, đưa mắt lườm bọn họ,

Du Tố ghét ánh mắt ấy, ghét ai chống lại cô và nhất là chiếm hữu người đàn ông của cô. Vung tay định tát Hy Tranh vài cái thì……

_ Từ Du Tố, đừng tưởng đây là tiệc của tập đoàn cha cô thì có thể làm gì thì làm!

_…t..thiếu gia?

_ Đây là người của tôi, các người dám!_ Tiêu Dũ lạnh lùng nói lớn- ánh mắt đỏ ngầu, giọng nói chứa đầy phẫn nộ, thả cánh tay bị chụp của Du Tố ra rồi lại gần Hy Tranh. Hàn khí của anh đang bao quanh căn phòng dự tiệc.

Hy Tranh thấy Tiêu Dũ đến thì vội đứng dậy nhưng có vẻ chân bị trậc làm cô lắc lư đứng không vững. Tiêu Dũ bế cô lên nhìn thẳng vào ba cô gái kia. Du Tố trán ướt đẫm mồ hôi, Chi Linh thì nắm chặt lấy váy của mình, cuối đầu không dám ngẩng lên

_ Tiêu Dũ, cậu đưa Hy Tranh đi trước. Ở đây để tôi lo liệu_ Vương Tử bước vào, đặt tay lên vai Tiêu Dũ nói, không quên quăng cho các cô tiểu thư một ánh nhìn khó chịu.

Nếu không có Vương Tử, tập đoàn của các cô này chắc không cứu được rồi. Tiêu Dũ cảm thấy vết thương của cô bị rách, không quan tâm nữa, anh bế cô rời khỏi đó và quay về Tiêu Hàn Cực.
CHAP 5

_ Nha Đầu à, em không sao chứ. Nha Đầu, đừng làm anh sợ_ Tiêu Dũ đặt cô lên giường rồi nắm lấy bàn tay cô.

_ Tiêu Dũ?

_ Nha Đầu, em ngồi được không, có sao không, để anh băng lại vết thương rồi xoa chỗ bị trậc cho em

Gật nhẹ đầu, cô gượng dậy

Băng bó, xoa bóp chân xong, Tiêu Dũ xoay người cô rồi ôm chầm lấy.

Thật có lỗi, đáng lẽ anh không nên để cô một mình. Cô đã làm theo những gì anh nói, anh chắc vì vậy nên cô mới không phản kháng. Chỉ hai ngày, chỉ trong khoảng hai ngày nhưng trái tim anh thật sự đã tan chảy vì cô. Nha Đầu ngốc, anh đã thương em rồi đấy. Em cứ mạnh mẽ thế này thì làm sao anh bảo vệ đây.

Anh cởi hết lớp váy trên người cô ra, cơ thể 14 tuổi nhưng rất hoàn mỹ, đầy đặn. Anh muốn cô, mãi mãi, chỉ cô thôi. Anh sẽ chờ, đến khi cho phép, cô sẽ là của anh.

Cô nhìn anh, ánh mắt Tiêu Dũ thật buồn. Có phải vì cô làm sai không, là cảm giác gì đây? Đau quá, Tiêu Dũ…đau quá!

Thấy cô nhăn mặt, tay nắm chặt áo anh, Tiêu Dũ hoảng lên…

_ Sao thế? Em sao thế nhóc con?

_ hức…oaaoaaa

Nha Đầu bật khóc, đã lâu rồi cô không khóc. Những giọt nước mắt ấm áp thi nhau lăn trên má cô.

_ Em đau ở đâu? Đừng khóc đừng khóc_ Tiêu Dũ thật sự rối lên không biết làm gì để dỗ cô, chỉ biết ôm rồi vỗ nhẹ đầu

_ anh ở đây, không ai hại em nữa, đừng khóc, xin em

Cuối cùng cô cũng nín, Tiêu Dũ buông lỏng tay nhìn cô, mắt chạm mắt.

_ hức…Tiêu Dũ nhìn buồn lắm, tim đau lắm. Xin lỗi vì không nghe lời a, là Nha Đầu không tốt oaaaoaa_ nói xong cô lại khóc

Tiêu Dũ thấy tình huống này không biết nên vui hay buồn nhưng có thể thấy, ít ra Nha Đầu cũng có cảm giác với anh.

_ Em đau cho anh à, ngoan lắm! Anh không buồn nữa, giờ đi tắm rồi ngủ được không?

Cô nất vài tiếng, gật đầu dụi mắt. Tự động đưa tay lên cổ Tiêu Dũ cho anh bế.

_ Tiêu Dũ a, cái đó?

_ là bong bóng xà bông

_ bong bóng?

_ Ừ, nó có thể bay nữa đấy

Wa

Mắt cô sáng lên, Tiêu Dũ bật cười, đồ ngốc.

Tắm rửa xong, anh bế cô lên lại giường. Thông tin về cô đã được chuyển đến, nhưng anh không thể coi bây giờ, lo cho Nha Đầu trước đã.

_ Nha Đầu, lúc nãy em có sợ không?

5 giây suy nghĩ, lắc đầu mạnh

_ Đau không?

Lắc

_ Em phải trả lời chứ

_ Không có…không đau

_ Em không sợ, cũng không đau, thế lúc đó em nghĩ gì?

_ Tiêu Dũ

_ Hả, gì cơ?

_ Tiêu Dũ

_ em nghĩ về anh?

_ vâng

Tiêu Dũ bật cười ôm lấy cô

Mai em đến tập đoàn với anh

-đến tập đoàn?

Đúng, để anh ở bên em

Bây giờ thì ngủ đi, ngoan.

Buổi tối, cứ như là một đêm rắc rối, nhưng lại vun đắp tình cảm của họ. Một tình yêu mới chớm, của hai người, hai trái tim.

_ Cậu chủ_

_ Suỵt, tôi sẽ lái xe đến tập đoàn trễ. Còn bây giờ thì lui ra_ Tiêu Dũ nói nhỏ đủ nghe, tránh đánh thức cô bé còn trong giấc mộng bên cạnh. Không biết, mộng của cô, có có anh?

Tập đoàn TG (*Tiêu Gia)

_ chào phó chủ tịch

Tiêu Dũ gật đầu có lệ, trừ lúc lên xe, đánh răng thay đồ, băng bó và ăn sáng ra, cô chưa bao giờ rời anh, ý là anh luôn bế cô. Cô sợ anh mỏi, nhưng bị Tiêu Dũ nói lại nên ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực to lớn của anh….

Tiêu Dũ đặt cô xuống ghế sofa, rồi đến bàn bắt đầu làm việc.

_ Phó chủ tịch, đây là tài liệu

Anh gật đầu rồi cho cô thư ký ra ngoài.

Lý lịch hồ sơ thông tin:
_ Từ nhỏ đã bị bỏ rơi tại bãi rác, được ông Đoãn đem về. Ông ta nổi tiếng dê già, vợ tên Tú Loan, bà là chủ một công ty khá lớn.
_ Được đặt tên là Nha Đầu, sống với chó dữ từ nhỏ, chỗ ở luôn luôn là trong chuồng
_ Những thứ liên quan đến Nha Đầu từ nhỏ chỉ là bộ quần áo và chiếc khăn trùm em bé, đã sớm bị bà Tú Loan vứt
_ Bị hành hạ thể xác hằng ngày, hay bị bỏ đói. Lúc nhỏ cứ mỗi lúc khóc liền bị bà Tú Loan đánh vào mặt. Từ lúc 2 tuổi, lớn lên mà không rơi giọt nước mắt nào.
_ Đến năm 14, ông Đoãn nỗi thú tính liền dùng mưu kế “đụng chạm” cô. Bắt cô phải hầu hạ ông nhưng chưa kịp làm gì thì bị bà nhà phát hiện, đuổi ông ra khỏi nhà.

Tờ giấy thông tin nay đã bị vò nát trên tay Tiêu Dũ, anh nghiến răng tức giận. Tay cuộn lại hình nắm đấm, người gồng lên.

Gì chứ? Thật ra Nha Đầu của anh đã đắc tội gì với họ, sao lại đối xử tệ bạc với cô như thế.

Trán anh bắt đầu hiện lên mồ hôi, tay nỗi gân xanh.

Tiêu Dũ lạnh lùng thật ra đó chỉ là do mọi người thấy rồi suy đoán ra, nhìn chung thì anh cũng biết quan tâm người bên cạnh. Tiêu Dũ cũng có một quá khứ đau buồn, bởi thế anh đã tạo một bức tường cho mình đối với mọi người. Anh độc ác, cũng có thể nói là rất độc ác với những người giả tạo, nhất là phụ nữ. Anh đã từng sống với châm ngôn “tiền là tất cả”, anh đã từng đóng mình lại rồi hoà với băng. Và bây giờ, Nha Đầu là người thức tỉnh anh, kéo anh ra khỏi bức tường giam đó, cô còn mạnh mẽ hơn anh gấp vạn lần. Anh mang ơn cô… Nha Đầu, nhất định anh sẽ bảo vệ em.

_ Tiêu thiếu gia_

Anh nhíu nhẹ chân mày nhìn lên, Từ Du Tố? Cô ta làm gì ở đây?

_ Tiêu thiếu gia, anh bỏ mặc em cả tuần nay không thấy nhớ sao?_ Du Tố tự nhiên xoay người ngồi lên đùi anh, tay đưa lên vuốt nhẹ khuôn mặt anh tú.

Hy Tranh cũng ở đây? Du Tố vờ như không thấy, làm những thứ thật quyến rũ để chứng tỏ cô mới là người của Tiêu thiếu gia đây.

Đôi mắt sắc bén liếc nhìn Nha Đầu, môi đặt nhẹ lên trán anh rồi cười đắc ý.

Tiêu Dũ để yên cho cô ta làm gì thì làm, anh biết những chiêu này đối với anh không có hiệu quả nhưng Nha Đầu không có vẻ gì là tức giận, chỉ ngồi đó nhìn bọn họ.

Du Tố ép người mình vào Tiêu Dũ, thở hơi ấm vào tai anh, hai đồi núi bị ép vào bờ ngực cơ bắp.

Hy Tranh bắt đầu cau mày, chuyện gì thế này? Trông thật ghê tởm

Thật Bẩn Thỉu_

Tiêu Dũ bất ngờ, không ngờ Nha Đầu lại có thể nói những chữ đó. Xem ra, anh làm hơi quá rồi.

Du Tố ngừng lại, bất ngờ khi thấy Tiêu thiếu gia đẩy ra, lòng bực tức vì Hy Tranh dám phá đám.

Hy Tranh đứng lên, bước đến bàn Tiêu Dũ nhìn hết anh rồi đến Du Tố. Khuôn mặt thật vô cảm

Hy tiểu thư, cô có biết phá hỏng chuyện người khác là bất lịch sự không?_ Du Tố khoanh tay, chất giọng kiêu căng cất lên, bắt đầu khiêu chiến

Tiêu Dũ thật tò mò, phụ nữ đánh nhau cũng nhiều nhưng Nha Đầu lại khác. Cô sẽ làm sao nhỉ?

_ thật bẩn

Hy Tranh nhắc lại làm Du Tố khó chịu, chưa ai dám nói cô như thế, ngay cả cha mẹ cô. Du Tố đưa tay tát Hy Tranh một cái thật mạnh

_Du Tố!_ Tiêu Dũ đứng bật dậy nói lớn.

Thấy đôi má Hy Tranh bắt đầu đỏ ửng 5 dấu tay. Tiêu Dũ định tát cô ta một bạt tai, sau đó liền cho tập đoàn nhà Du Tố phá sản nhưng thật bất ngờ, tiếng gầm gừ của Hy Tranh đang lớn dần, nó làm anh khựng lại.

_ A, đ…đau! Con nhỏ này, ngừng lại, thả tao ra

Du Tố la oai oái, Hy Tranh nhảy ào lên cô rồi dùng hai tay cào. Sau đó dùng răng cắn Du Tố một nhát bật máu, thế đè người của Hy Tranh làm Du Tố không thể phản kháng.

Tiêu Dũ đứng thờ ra, kiểu đánh ghen mới nhất anh từng thấy là đây.

_ Đủ rồi, cô ta sợ rồi_ Tiêu Dũ kéo Hy Tranh ra khỏi người Du Tố.

Cô thở hổn hển nhìn Du Tố, răng nghiến lại gầm gừ. Đây là cách cô bảo vệ bản thân lúc trước khi đấu với lũ chó hoang được bà Tú Loan bỏ vào chuồng.

Du Tố đứng dậy, kéo áo lên lườm cô nhưng bắt gặp ánh mắt sắt của Tiêu Dũ, Du Tố cắn môi chạy ra ngoài.

_ Nha Đầu ngoan, hết rồi, không sao_ anh ôm từ sau lưng cô, tiếng gầm gừ dần nhỏ lại.

_ Em đi đâu loanh quanh trong phòng này kiếm gì chơi đi, anh làm việc, được ko?_ Tiêu Dũ nói chậm vào tai cô, đủ cho hai người nghe.

Hy Tranh giật mình khi hơi ấm phả vào tai, gật đầu, buông Tiêu Dũ ra, đi tìm thú vui cho mình.

Tối đến, Tiêu Dũ xong việc liền rủ cô đi ăn. Thấy cô chăm chú đọc gì đó, anh chợt nhận ra cô biết chữ, có lẽ nên cho cô đi học để tiếp xúc với bạn bè và đời sống bên ngoài.

_ Nha Đầu, đi ăn thôi

_ a, Tiêu Dũ, c..ho

_hửm

_ cái này

_ ở nhà có nhiều lắm, anh sẽ cho em tất

_ Thật?

_ Ừ, giờ đi ăn

Cô gật đầu, khuôn mặt trông rất vui, đưa tay cho Tiêu Dũ bế.

CHAP 6

Xí xí, bé Au đã quay trở lại. Sorry vì sự chậm trễ này nhoa, nhà Au có chuyện nên phải…..Từ bây giờ Au sẽ siêng post chap hơn, thành thật cảm ơn vì sự ủng hộ cùng những lời hối Au ra chap mới. LOVE YOU ALL [3

_ Nha Đầu, đây là phòng sách của Tiêu Hàn Cực. Em muốn đọc gì cũng có, máy móc điện tử đều đầy đủ. Cần gì em cứ gọi người hầu, họ sẽ đem đến cho em.

_Gật

Dù không nói gì, nhưng đôi mắt của cô nhóc chợt sáng lên lạ thường. Đến giờ phút này, Nha Đầu mới ngẩng đầu nhận thấy cái tốt của sự xa hoa là gì.

Lúc trước ở nhà bà Tú Loan, các chị người hầu vì tội nghiệp cô nên đã lén lút đem sách lại chỉ chữ cho Nha Đầu, có người còn cho cô cả cuốn sách. Nhưng sách thì ngắn, cũng chưa đọc xong thì bị lũ chó vàu nát, có khi bị bà lớn phát hiện lấy đem đi vứt.

Nha Đầu cô thật sự rất thông minh, chỉ cần nhìn qua là nhớ. Chỉ là trình độ từ vựng còn rất thấp, nên không thể diễn tả được.


_ Tiêu Dũ, có thể ở đây mãi không?

Cô thích thú chạy vào nói lớn

_ Đây là biệt thự nhà anh, cũng là nhà em, em muốn làm gì cùng được. Nhưng nhớ phải hỏi ý anh trước

_ A Tiêu Dũ tốt, thật yêu quá.

(*ý là yêu anh quá)

Tiêu Dũ mặt đỏ ửng, lần đầu tiên anh thấy thích cách con gái tỏ tình, nhất là của Nha Đầu. Nhưng không biết cô nói thế là nghĩa rộng hay nghĩa hẹp, không biết cô có biết yêu là gì hay không nữa? Trời ạ, nghĩ nhiều quá rồi. Thời gian còn dài mà.

_ Nha Đầu, em có nghĩ về việc sẽ đi học không?

Đi học? Đó chẳng phải là thứ mà con người lớn lên phải làm sao. Các chị hầu từng nói, học để thành công, sau đó sẽ giàu có, có lúc còn giàu hơn bà chủ (*bà Tú Loan)

_ Có, học. Tiêu Dũ cho học

_ không phải học, là đi học

_ Đi học. Nha Đầu đi học_ cô lập đi lập lại, đôi mắt thánh thiện của cô cứ chớp chớp, thế 4 chân. Cô dí sát mặt mình vào người Tiêu Dũ làm nũng như cún con vòi vĩnh đồ ăn, trông thật dễ thương a

_ Được, nhưng ở đó có rất nhiều người. Anh không thể để em đi một mình được_ Tiêu Dũ trầm ngâm suy nghĩ, thật khó. Nhỡ Nha Đầu lại xảy ra chuyện thì làm sao?

_ Sách a!

_ Hửm?

Tiêu Dũ nhìn Nha Đầu một lúc lâu. Đúng vậy, sao anh lại không nghĩ ra chứ. Nha Đầu học rất nhanh, nếu đưa cô sách dạy về cư xử và truyện tranh giáo dục cùng phim và ảnh. Tin chắc rằng, trình độ của cô sẽ vượt lên rất cao.

Tuy Nha Đầu có thể chỉ đọc sách thôi, nhưng trong thế hệ này, có rất nhiều thứ Nha Đầu còn cần phải học để đối mặt, đến trường là cách tốt nhất để học hỏi cho cô. Nhất là ở lứa tuổi 14 này

_ Giỏi lắm, được, trong thời gian này em hãy đọc sách. Anh sẽ tìm trường tốt để cho em đi học, được đến trường_ Tiêu Dũ xoa đầu cô, khoé miệng chợt cong lên. Anh cười thật giống ánh mặt trời, thật là đẹp.

Thế là từ hôm ấy, Nha Đầu không đến tập đoàn cùng Tiêu Dũ nữa mà ở Tiêu Hàn Cực đọc sách. Cô đọc được nhiều sách, học được nhiều thứ. Mỗi tối, có thời gian Tiêu Dũ đều mở phim cho cô coi để biết rõ hơn về cuộc sống. Nghe lời Tiêu Dũ, lúc nào cô cũng ăn uống đầy đủ, vì đã quen với ngôi nhà, Vương Tử thì cũng hay qua nhà chơi, làm cô càng ngày càng cởi mở hơn.

Vết thương trên lưng giờ đã lành hẳn, tuy không bắt chuyện với quản gia và người hầu nhưng lâu lâu lại đi theo tò mò xem họ làm gì. Có lúc cô muốn làm theo nhưng lại bị họ ngăn lại, thế là cô lại khó chịu chạy vào phòng sách lấy sách ra đọc.

Sau khi nghe nói một ngày tốc độ đọc của Nha Đầu càng nhanh, có lúc cả 15 cuốn dày cọc cả trăm ngàn trang sách cũng bị cô đọc hết trong một ngày. Sở dĩ Nha Đầu đọc nhanh là vì cô có thể biết trước được bước tiếp theo sẽ như thế nào, và bộ phận phân giải, suy đoán trong đầu Nha Đầu được coi là rất nhanh và nhạy bén. Tiêu Dũ bất ngờ vì trình độ học cao vút của cô, nếu cô được học từ nhỏ, bây giờ chắc đã rất giỏi, có khi còn giỏi hơn cả anh, một người đã trên 20.

_ Nha Đầu, mai em sẽ đi học

_ Thật?

_ đúng, thật. Trường em là trường danh giá, có tiếng ở đây.

_ tốt quá

Cô nhảy lên, đưa tay phẩy phẩy kiểu con vịt có vẻ rất mừng. Đến bây giờ, Nha Đầu đã biết nhiều điều hơn trước, đã bắt đầu gọi Tiêu Dũ là anh, và đang áp dụng những thứ học được vào cuộc sống. Nhưng cô vẫn chưa học được cách cười, đó là điều Tiêu Dũ quan tâm nhất. Anh muốn thấy nó, nụ cười của cô, thứ đã bị giam cầm trong nhiều năm. Và anh tin, anh sẽ giải thoát được cho nụ cười ấy, phải, là anh.

_ Nha Đầu, trong trường em sẽ có người tên Vương Kha. Em có thể nói chuyện và làm bạn với cậu ấy

_ Kha?

_ là Vương Kha! Sao em thích nói tên của nhà họ Vương cộc lốc thế?_ Tiêu Dũ bật cười

_ Vương Kha, là em của Vương Tử

_ sao em biết?

_ máy tính nói mà, máy tính nói còn nhiều hơn con người

Lần này thì Tiêu Dũ cười lớn hơn, đến độ đau cả bụng. Máy tính thì làm sao mà nói được cơ chứ, suy nghĩ của Nha Đầu thật là phong phú. Ôi, trẻ con quá, nhưng mà không ngờ cô cũng mò thông tin nhanh đấy chứ.
Sáng sớm, Tiêu Dũ vừa mở mắt ra thì đã thấy đôi mắt Nha Đầu mở to nhìn anh. Cô đưa tay vuốt nhẹ mặt anh, như anh từng làm với cô

_ Chào buổi sáng Tiêu Dũ

…Chết rồi, chết thật rồi. Nha Đầu thật là dễ thương quá, đáng lẽ anh nên làm những động tác khác nhiều hơn để cô có thể làm theo. Haiz, anh đúng là ham hố mà.

_ Nha Đầu, em chỉ được làm vậy với anh. Không được làm với người khác nghe không?

_ Vâng

Nha Đầu trả lời rõ, gật đầu cái rụp.

_ Đi nào, phải sửa soạn cho em đến trường. Đồ đồng phục đã được chuẩn bị sẵn, thay xong xuống ăn sáng rồi chúng ta xuất phát

_ Vâng

Trường đại học Hàn Long Vũ

_ Nha Đầu, em sẽ học trên mọi người nhiều lớp dù tuổi còn nhỏ nên họ có tò mò thì chắc là ngưỡng mộ, khen em nên đừng sợ, nghe không?

_ Tiêu Dũ, nảy giờ anh đã nói rất nhiều, câu này cũng đã nói lần thứ ba rồi. Nha Đầu nhớ hết, Tiêu Dũ đừng lo a

Anh chợt thấy mặt mình có chút thẹn, thật là, chỉ tại anh lo cho cô thôi mà.

_ Thôi được rồi, em vào đi

_ Vâng, tạm biệt Tiêu Dũ

_ Học tốt nhé, chiều anh đón đấy

_ Nhớ rồi, Tiêu Dũ đi nhanh đi kẻo trễ việc

Ơ hay, còn hối thúc anh đi à, mà cũng phải, anh có cuộc họp bên chi nhánh tập đoàn. Phải đến kẻo trễ.

Thế là Tiêu Dũ lăn bánh xe, chạy đi trong nuối tiếc. Khác với sự lo lắng của anh, cô thật sự rất bình tỉnh, rất vui nữa.

Ngôi trường này thật sự rất rộng a, đi mãi mới thấy phòng hiệu trưởng. Cô bẽn lẽn mở cửa vào,

_ em là

_ Tên Hy Tranh

Nói xong, cô cúi xuống chào thật mạnh. Phải lấy dũng khí để trả lời, không được vô lễ với thầy cô giáo, phải kính trọng, trong sách đã nói thế.

Ngài hiệu trưởng rất bất ngờ, không ngờ Hy Tranh, người con gái thần đồng mà Tiêu thiếu gia nói đến là một cô nhóc con. Có lộn không?

_ này cô bé

_ Vâng

_ Trường này có quy định, không đủ tuổi thì phải làm trắc nghiệm. Nếu đủ điểm hoặc cao hơn, em sẽ được nhận thẳng vào lớp cao.

_ Thật?

_ Đúng vậy, sao nào có dám không

_ Dễ thôi mà

Hiệu trưởng xém rơi cả bút, chưa ai vào trường này mà dám nói từ dễ với ông, cô bé này, thật khiến người khác tò mò.

_ Thời gian là 45 phút, có 50 câu

_ Bao nhiêu mới gọi là đủ điểm ạ

_ 30 câu. Sao thế, em sợ rớt àh?

_ không, bắt đầu thôi

Thời gian tích tắc trôi, cũng đã sắp 15 phút

_xong rồi

_ hả? Sao nhanh thế, hay là em bỏ cuộc

_ không có, chỉ làm đủ điểm qua kỳ thi thôi

Thật kỳ lạ, 30 câu, làm trong 14 phút. Đây toàn là bài cao toán khó, ông chỉ muốn thử cô thôi chứ thật ra đây là bài dành cho học sinh tốt nghiệp loại xuất sắc. Không ngờ cô làm hết 30 câu trong 14 phút, đúng là không thể ngờ.

_ Em chắc đúng 30 câu chứ, có cần xem lại không?

_ Không ạ

Kết quả: 30/50!

Thật bất ngờ, không sai dù chỉ một chi tiết nhỏ. Đúng ngay 30 câu đã làm.

_ Lớp thưa thầy?

_ a là năm 3 khối A

_ Xin phép thầy em đi

Cô rời khỏi phòng, sắp được vào lớp rồi, thật háo hức.

_ Em là

_ Hy Tranh

_ à, là học sinh mới. Em ngồi chỗ bên cạnh Vương Kha đi.

Cô cúi đầu xin phép rồi đi xuống chỗ mình. Lớp này thật lạ a, sao lại nhìn cô mãi thế, bộ cô nhìn lạ lắm à, chỉ lùn hơn thôi mà. Còn những cô gái kia nữa, sao lại liếc cô kiểu ăn tươi nuốt sống thế chứ, cô đâu dành ăn với các cô ta đâu. Thật khó chịu

Cậu bạn tên Vương Kha đây sao, hình như ngủ rồi. Trông thật tuấn tú, điển trai y hệt Vương Tử a. Hình như lạnh lùng hơn Vương Tử thì phải

( hai người giống nhau mà nàng =.=)

Nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Dũ vẫn đẹp trai nhất a

Vương Kha đang ngủ, cảm giác có người liền hé mắt.

_ A ah

Anh giật mình la lên, thấy mình có chút không tự chủ, giả bộ quay lại khí chất lạnh, sửa cổ áo cho qua chuyện rồi nhìn cô. Một con nhóc đang ngồi kế anh.

_ Vương nhị thiếu, có chuyện gì sao?_ cô giáo gặng hỏi.

_ Không

Vương Kha sau khi trả lời, mắt vẫn không dời khỏi Hy Tranh.

Cô chợt nhướng người lên, đưa tay sửa lại những lọn tóc rối cho cậu, sau đó quay người chăm chú nghe giảng. Vương Kha không lạnh lùng, anh ta cũng dễ mến như Vương Tử vậy, cô suy nghĩ một lúc rồi cũng theo kịp vấn đề mà cô giáo đang giảng. Hy Tranh nào biết, anh chàng đang đỏ mặt vì động tác lúc nảy của cô.

Tiếng chuông vang lên, đây là giờ tự học. Có thể đi đâu tuỳ ý hoặc ăn uống ngoại trừ về nhà (trừ trường hợp khẩn cấp). Đây cũng là tiết cuối, sắp được về với Tiêu Dũ rồi…A…đến giờ ăn trưa rồi, không ăn Tiêu Dũ sẽ buồn.

Đang định đi ăn mà không biết nhà ăn ở đâu, Hy Tranh chán nản gục xuống,

_ Đi ăn không?

Vương Kha thấy cô gật gật đầu, liền nắm tay cô kéo xuống nhà ăn.

Vì là em của Vương Tử, chứ nếu là người khác, chắc cô đã nhảy xổng lên cắn anh rồi.

_ Ăn gì?

_ Cơm, đùi gà chiên mắm

_ tôi thấy có cánh gà chiên mắm chứ đâu có đùi

_ Có, chắc chắn có

Vương Kha cau mày, cô nhóc này thật là quyết đoán. Đã bảo là không có mà

_ Tiền?

_ Tôi bao

Nhưng sự thật thì Hy Tranh đúng, đúng là có đùi gà chiên mắm. Vương Kha còn mua cho cô ly sinh tố bơ, anh thầm nghĩ không ngờ có ngày anh cũng bỏ tiền ra mua đồ ăn cho con gái đấy.

Hy Tranh gật đầu cảm ơn vì đồ ăn, nhìn đĩa ăn của Vương Kha hình như là mỳ hải sản và coca.

_ Vương Kha ăn ngon miệng

Cả phòng ăn liền ngừng ăn, tập trung ánh mắt vào bàn Hy Tranh và Vương Kha sau khi nghe cô nói câu đó. Trong trường này, thầy cô giáo và học viên ai cũng không dám gọi tên cậu ta thẳng thừng như thế, chỉ dám gọi là Vương nhị thiếu hoặc Vương thiếu gia thôi.
Vương Kha cũng xém nghẹn lại khi nghe cô mời ăn, nếu là người khác anh đã lấy quyền thế mà rút hết tài sản của họ rồi. Nhưng cô nhóc này có gì đó rất lạ, cho anh cảm giác riêng biệt nên có thể cho cô là ngoại lệ.
Hy Tranh cũng không quan tâm đến việc bị xung quanh dòm ngó bàn tán, cầm muỗng lên xúc cơm gà ăn.

Ăn xong, Hy Tranh cứ đi theo Vương Kha mãi, anh cũng để mặc không nói gì. Các cô gái hiện giờ đang xem Hy Tranh là một đối thủ, là thù địch không đội trời chung. Chàng trai nổi tiếng đẹp trai, lạnh lùng nhất trường lại bị một cô nhóc con dụ dỗ, đúng là hồ ly!

Họ dừng chân tại một gốc cây gần cổng trường, Vương Kha lấy sách ra đọc, thấy vậy, Hy Tranh cũng lấy từ trong cặp một cuốn sách.
_ Tên nhóc là gì?

Hy Tranh

_Ừ, lạ, hay, êm tai_ câu trả lời rất ngắn gọn

_ Vương Kha trả lời y hệt anh trai

Trán Vương Kha chợt hiện lên một nếp nhăn nhưng biến mất nhanh chóng.

_ Nhóc biết anh tôi?

_ Đúng vậy_ Hy Tranh không để ý, mắt vẫn dán vào sách

Thật ra nhóc con này là ai? Tại sao lại biết Vương Tử? Chẳng lẽ là một trong những người phụ nữ của anh ấy?

_ Ah lạnh lắm, đừng nhìn thế_ Hy Tranh nhấn mạnh từng chữ cho Vương Kha nghe, ánh mắt lạnh đầy hoài nghi làm cô thật khó chịu.

Tiếng chuông ra về reo lên, Hy Tranh bỏ cuốn sách vào cặp. Cúi đầu tạm biệt Vương Kha rồi hẹn gặp lại ngày mai. Chưa kịp đi, cổ tay của cô đã bị kéo lại.

_ nhóc con, tôi phải làm rõ một vài điều

Aiza, Tiêu Dũ chắc chắn đang đợi, phải đi nhanh thôi

_ xi..n lỗi, phải đi_ cô nhịn đủ rồi, dũng khí từ sáng giờ đã cạn kiệt.

Càng muốn tháo tay Vương Kha ra khỏi tay mình, cô càng bị nắm chặt hơn đến đỏ tấy.

_ Tôi chỉ muốn biết, danh thế thật sự của nhóc thế nào, là ai, tại sao lại vào đây. Hay là nhóc đang tiếp cận tôi để được tôi nói tốt giúp cô cho anh trai_

Ngữ điệu ấy, cô thật không muốn nghe tí nào. Đầy nghi ngờ, chút khinh bỉ, thật giống bà ta, Tú Loan. Sao cảnh này cứ đeo bám cô mãi thế. Hy Tranh nhăn nhó, vẫn cố hết sức mở tay Vương Kha ra, ánh mắt vừa khó chịu, vừa sợ hãi. Vì lúc nào cũng có Tiêu Dũ Vương Tử bên cạnh, cô đã trở nên yếu đuối chăng?

_ Vương Kha, em không mau thả ra thì đừng trách anh!

Vương Tử? Phải rồi, anh trai đến đón anh đây mà. Nhưng sao Tử ca lại quan tâm cô nhóc này như thế. Vậy là đúng rồi, cô ta đang giả tạo để tiếp cận anh.

Vương Kha thả tay mình ra, Hy Tranh không nhấc chân lên nổi, đưa mắt nhìn quanh. Vương Kha và mọi người sao lại nhìn cô như thế, tiếng xầm xì “đáng đời, hồ ly, giả tạo” mỗi lúc mỗi to. Hy Tranh không quan tâm Vương Tử đang ở đây, Tiêu Dũ? Anh ở đâu, mắt cô đầy sợ hãi, bọn họ nhìn cô như đàn chó hoang nhìn mồi. Tiêu Dũ….

_ Nha Đầu! Ổn rồi_

Tiếng nói, cái ôm từ sau lưng. Ai ai cũng nhìn họ mà mở to cả mắt, cô xoay người

_ T..Tiêu Dũ, oaaa

_ Ngoan nào, anh đây. Xin lỗi đã đến trễ, chắc em sợ lắm

Tiêu Dũ vuốt tóc cô vỗ về, tay vẫn ôm chặt lấy. Vương Kha nhìn cảnh tượng trước mắt, không hiểu cái gì cả. Rõ ràng là người của Vương Tử, sao lại tình tứ với Tiêu ca.

_ Vương Kha, em muốn chết hay sao mà hù con bé thế hả?

_ A, Tử ca, sao lại đánh?

_ thế em muốn bị Tiêu Dũ phanh thây xẻ thịt mới chịu à, thằng ngốc này!

Thấy anh em họ cãi nhau chí choé, Hy Tranh liền nín khóc. Cũng nhờ vậy mà Vương Kha không bị Tiêu Dũ mắng cho một trận.

Đi ăn tạ lỗi, được không?_ Vương Tử chấp tay chớp mắt nhìn Hy Tranh.

Kem_ Hy Tranh gật đầu nói, bỏ qua chuyện lúc nảy.

_ Được, anh sẽ mua cho em thật nhiều kem

Hy Tranh thích thú gật thêm vài cái, cô đã thấy kem trong sách và phim ảnh rồi, nhìn rất ngon, muốn thử quá.

Tiêu Dũ nhìn Vương Kha, lắc đầu không trách. Sau đó họ kéo nhau đi ăn, Hy Tranh được Tiêu Dũ bế lên, Vương Tử tức giận đưa tay đòi bế Hy Tranh nhưng bị Tiêu Dũ đẩy ra. Vương Kha phải đi ở giữa đánh đầu hai người mới chịu yên.

Mọi học viên xung quanh đều bất ngờ, ba vị thiếu gia nổi tiếng lạnh lùng đẹp trai giàu có, giờ lại tụ họp đủ tại trường vì một cô gái mít ướt, chuyện quái gì đang diễn ra vậy?


» Next trang 2

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.