Duck hunt
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyện teen - Tiểu thư kiêu ngạo và thiếu gia sát gái trang 14
Chương 66: Ác Mộng Và Điềm Báo Trước

1h sáng tại nhà nó

_AAAAAAAA...đừng, đừng mà...- nó bật dậy hét

_em sao thế?- hắn ngạc nhiên ôm nó vào lòng

_ác mộng...em gặp ác mộng- nó thút thít

_không sao, chỉ là mơ thôi, ngoan- hắn ghé tai nó thì thầm

_nhưng...nó rất thật- nó sợ hãi

_em mơ thấy gì mà lại sợ thế?- hắn hỏi

_thấy...máu- nó trả lời trong nỗi kinh hoàng

_trời! đường đường là đại tỷ Tứ Đại Angel mà sợ máu sao?- hắn thở phào

_và...cả...anh- nó tiếp tục

_......- im lặng, vẻ mặt kinh ngạc

_anh...sẽ không sao chứ?- nó nhìn hắn

_ukm...không sao- hắn xoa đầu nó an ủi

Nó cười nhẹ rồi ôm chặt lấy hắn, từ từ thiếp đi

---------------------------------

Sáng, những tia nắng đáng ghét khẽ luồn qua tấm rèm mỏng và chiếu thẳng đến con người đang ngủ ngon lành kia, cựa mình thức giấc, mở mắt ra, nó liền bị ba nhỏ bạn hù đến chết khiếp

_mẹ ơi! tụi mày không biết lịch sự là gì à? cứ vào phòng người khác chả có tiếng gõ cửa hay xin phép, mà đây là phòng của hai tụi tao, đâu chỉ riêng tao- nó bực mình cằn nhằn

_haizzz...xin lỗi, nhưng tụi này gấp lắm rồi- Mindy thở dài

_gấp gáp gì, tới ngày à?- nó nhướng mày

_ăn nói hàm hồ, mau vào thay quần áo- Jenny chỉ tay vào phòng tắm

_hừ- nó nhăn mặt vào phòng tắm

Phòng khách

_tối qua...mình gặp ác mộng- Emily lên tiếng sau thời gian dài im lặng

_cả mình- Jenny và Mindy đồng loạt nói

_...- nó im lặng, trực giác sắc bén cho thấy sắp xảy ra điều gì đó

_còn cậu? thế nào?- Jenny hỏi

_...- nó nhún vai ý "giống vậy"

_haizzz...cả 4 người con gái xinh đẹp này đều gặp ác mộng sao?- Mindy thở dài

_nhưng...thấy gì mới được- Emily e dè

_....- không gian trùng xuống

_mình thấy Harry chết- Jenny lên tiếng

_cả mình- hai người còn lại ủ rũ nhìn về phía nó

_tao cũng vậy- nó nhàn nhạt nói

_thật kì lạ- Emily ngẫm nghĩ

_ck cậu đâu?- Jenny như phát hiện ra gì đó

_công ty- nó đáp

_mau đến đó đi- Mindy giục

_phải, nghe nói 5 người họ phải gặp mặt giao dịch gì đó, mau lên- Jenny khẩn trương

_là Jackson, em trai Leo- Emily reo

Nó thầm nghĩ chắc có chuyện không lành, lòng thấp thỏm không biết hắn có bị sao không

_mau- Mindy gầm

Nó không nói gì, đeo chiếc kính Gentle Monster lên rồi ra khỏi nhà, bỏ lại ba nhỏ bạn đang ngây ngốc. Dừng con Audi R8 lại, sửa sang lại mái tóc, nó bước xuống và bước vào công ty. Tất cả nhân viên ngạc nhiên nhìn nó, thầm đánh giá cô gái này là người có tiếng nói lớn, vẻ đẹp kiêu kì, từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu: quyến rũ tuyệt đối với việc khéo léo buộc vạt áo sơ mi Burberry đen chấm bi thành croptop trẻ trung, mix cùng chân váy da bút chì ôm sát dài qua gối cùng thương hiệu, mang đôi siêu cao gót dáng T-strap màu nude hiệu Namuhana.

Từng bước, từng bước kiêu sa đi lại bàn tiếp tân, đôi mắt sắc lạnh qua chiếc kính hiệu quét lên người cô tiếp tân ăn mặc thiếu vải đang run cầm cập kia

_phòng chủ tịch?- giọng lạnh lùng

_thưa, tầng 22...- cô ả run lẩy bẩy

Nó bước đi nhưng nhanh chóng bị gọi giật lại

_nhưng...cô là ai? sao dám lên phòng anh chủ tịch?- cô ả quát

Nó nhếch mép rồi búng tay, lập tức từ ngoài sảnh, 10 tên vệ sĩ bặm trợn bước vào, lạnh lùng quăng sấp tiền cho ả tiếp tân, không quên tặng thêm cái nhìn khinh miệt và câu nói sét đánh ngang tai

_cô đã bị đuổi việc

_sao?- ả kinh hãi mở to mắt

_vì dám đụng đến bà xã vàng ngọc của chủ tịch Hoàng- tên đó cười

Tất cả những người có mặt ở đây lại một lần nữa tròn mắt, thật sự người con gái kia là vợ chủ tịch sao? phong thái tự tin kiêu ngạo như vậy quả không làm người khác thất vọng. Lúc này, nó đã lên được tầng 22, gian tầng này chỉ có phòng làm việc của chủ tịch và phòng của thư ký, bên ngoài rất thoáng mát, sạch sẽ, đúng kiều quý xờ tộc. Nhưng nó không quan tâm, điều làm nó chú ý là hai tên mặc đồ đen đứng sau tên thư ký đểu cán ý hệt hắn kia

_cô là ai? chủ tịch đang họp- tên thư ký chặn nó lại

_quên tôi sao?- nó mở mắt kính ra

_ớ?...chủ tịch Phạm- Minh Anh vội cúi đầu, hai tên vệ sĩ kia cũng vậy

Cạch - cánh cửa gổ có dấu hiệu sẽ mở, nó vội nép vào góc tường gần đó, một tên con trai khá đẹp bước ra, nụ cười đểu cán nở trên môi, đó là Jackson sao? cùng một chữ "son" mà Jason dễ thương bao nhiêu, còn tên này...chậc chậc, nó tiếc rẻ bước ra rồi phóng như bay vào phòng hắn không để cho thư ký kịp lên tiếng

_hello- nó vẫy tay

_sao em lại ở đây?- hắn ngạc nhiên

_tìm anh- nó dựa vào cửa nhướng mày nhìn hắn

Bỗng...bốp - cánh cửa bật mở, nó theo phản xạ ngã ra phía trước, hắn nhanh chóng đỡ nó và trừng mắt về phía cái tên vừa mở cửa kia, định mở miệng giáo huấn thì

_nè! là thư ký riêng thì ngon lắm hả? phải biết gõ cửa chứ, nếu Harry không đỡ chắc tôi hôn đất rồi, còn đâu cái mặt xinh đẹp nữa, hả?- nó quát bằng vẻ mặt phụng phịu

_bình tĩnh, bà xã- hắn cười

_hừ! các anh vừa bàn bạc gì với tên Jackson đó?- nó tra khảo

_sao em biết?- Aubrey ngớ người

_không gì qua mặt được tôi, lấy miếng nước coi- nó quay qua thư ký tiếp tục quát

_em la một hồi Minh Anh nghỉ việc đó- Edward dọa

_wae?- nó thắc mắc, giật lấy ly nước

_sợ cậu chứ sao?- Jason bồi thêm

_nói gì thế hả?- nó giơ ly nước lên

_đúng quá còn gì?- Thiên cũng tham gia

_mà sao anh lại ở đây, có dính dáng đến mấy chàng này nữa à?- nó tò mò

_cậu ta là Will đó- hắn nói

_Will? thân tính của anh?- nó nhíu mày

_phải, mới biết?- hắn nhếch môi

_ý gì thế?- nó nhéo hông hắn

_aaaa...đau- hắn đau khổ la

_còn mấy anh là gì?- nó hỏi

_Aaron- Edward

_Daniel- Aubrey

_Jordan- Jason

_Justin- hắn

_ồ...Kin và Ken thì sao?- nó hỏi tiếp

_Kin là Tyler, Ken là Luke- Jason trả lời

_vậy được rồi, thời gian?- nó nhướng mày

_gì?- Aubrey khó hiểu

_thời gian giao dịch- nó khó chịu

_em cần biết làm gì?- hắn hỏi

_chuyện của em- nó nói

_chẳng lẽ em không tin tưởng tụi anh- hắn gầm nhẹ

_tuyệt đối tin, chỉ là lo lắng- nó bình thản

_thôi, hai người sẽ cãi nhau đó- Edward can

_nói- nó gắt

_ờ...11h văn phòng Dominic, khu vực phía Tây quận 10- Thiên nói

_chắc chứ?- nó giương mày

_ukm- 4 thằng con trai toát mồ hôi hột

_được, vậy về đây, ở lại vui vẻ- nó đứng dậy ra khỏi phòng

Hắn hầm hầm lại bàn làm việc thì nhận được tin nhắn

"yêu anh lắm, đừng bị thương nhá, em sẽ không vui và rất đau"- là nó

Nhoẻn miệng cười một nụ cười tươi nhất có thể làm 4 người kia khó hiểu, hí ha hí hửng làm việc trong tâm trạng vui sướng

Chương 67: Bảo Vệ Anh Xã

4h chiều, biệt thự của nó và hắn

Nó đang ngồi trên mép giường, đưa chân xuống...cho người hầu xoa bóp, hắn thì vi vu Facebook tìm gái

_làm vừa vừa thôi chứ- nó quát

_dạ...tôi xin lỗi- cô hầu kính cẩn

_mà dạo này còn liên lạc với ông già đó không?- nó ngã người ra sau hỏi

_quản gia Lee ấy ạ? vẫn còn thưa cô- cô hầu trả lời

_ông ta thế nào?- hỏi tiếp

_sức khỏe ông ấy vẫn tốt, hình như...- cô hầu ngập ngừng làm trỗi dậy tính tò mò của nó

_sao?- nó bật dậy

_hình như ông ấy đang quen một phụ nữ ạ- cô hầu nén cười

_gì chứ?- nó hét

_cô...cô không cho phép ạ?- cô hầu ngạc nhiên

_ai nói? ông ta có vợ rồi ai làm quản gia cho tôi?- nó bất bình

_có nghĩa là tiểu thư không muốn ông ấy đi- cô hầu tủm tỉm

_thôi đi, ai mà thèm ở với cái người suốt ngày xỉa xói tôi chứ- nó ngượng quá đâm ra giận

_anh tưởng em thích ông ấy lắm- hắn cười đểu nhìn nó

_biết gì mà nói- nó giơ tay lên nhưng hắn đã chụp lại được

_anh biết tất- hắn đưa mặt lại gần nó

Nó không nói gì nữa chỉ bào cô hầu ra ngoài rồi tắt TV và tiến lại gần hắn, tựa mặt vào lòng ngực ấm áp của hắn rồi nhắm mắt lại, anh nhà cũng không biết làm gì, khẽ vuốt mái tóc mượt của nó

_anh sẽ không sao?- nó ngước mặt lên

_đương nhiên- hắn cười

_em muốn...- nó ngập ngừng ý muốn đi theo

_muốn gì?- nhưng qua đầu hắn là muốn...>_<...(biết gì rồi he)

_theo anh- nó nói chắt nịch

_không được- hắn gắt

_tại sao?- nó khó chịu

_rất nguy hiểm, anh không muốn em bị thương- hắn đáp

_em cũng đâu muốn anh bị thương- nó quát

_......- im lặng

_sao? nói gì đi chứ?- nó nhướng mày

_anh thua nhưng em vẫn không được đi- hắn lạnh giọng

_em vẫn đi đó, thì sao?- nó bướng bỉnh

_vậy...anh sẽ làm cho em không đi được nữa- hắn bật dậy ấn nó xuống giường

_anh...anh định làm gì?- nó lắp bắp

_em nghĩ xem- hắn cười ma mị cắn cổ nó một cái

_không được- nó chống cự

_quá muộn rồi "oneul bam, uri freaky freaky hae yeah, baby give me some, give me give me some yeah, neowa na, duri jjiritjjirit hae yeah, can you give me some, give me give me some yeah"- hắn nhẩm bài hát Zutter với ngôn từ gợi dục của GD và TOP bên tai nó

_anh...biến thái- nó đỏ mặt tía tai đấm vào lưng hắn

_sao? không phải khi tắm em thường hát sao?- hắn nhếch môi

_đáng chết- nó đấm mạnh hơn

_sao hả? thuần phục đi- hắn một tay giữ nó, còn tay kia vén váy nó lên

_hừ...mơ đi, không bao giờ- nó vẫn bướng

_với sức của em có thể đánh anh, tại sao không dùng nó hạ anh?- hắn thắc mắc, tay xoa xoa nơi ẩm ướt của nó

_vì em quá mạnh, anh sẽ kiệt sức- nó hô hấp khó khăn đáp trả

_tự tin nhỉ?- hắn cười

Sau câu nói của hắn, cả phòng vang lên tiếng rên rỉ kiều diễm....

----------------------------------------

Màn đêm bắt đầu buông xuống, chiếu thẳng đến hai con người đang dây dưa kịch liệt kia, hắn thảo mãn nằm bên cạnh, ôm nó vào lòng, còn chị nhà, quá mệt nên ngất đi.

10h00, khi chắc chắn rằng nó đã ngủ, hắn ngồi dậy thay cho mình chiếc áo pull và jeans đen rồi ra khỏi nhà, tiếng xe vừa biến mất, nó mở mắt ra, nhếch mép. Nó đâu có dễ bị hạ như vậy, xem thường Andrena này quá rồi, đi vào phòng tắm, lát sau bước ra, vẻ ngoài tiểu thư đã biến mất, thay vào đó là một đại tỷ băng lãnh với cái nhìn sắc bén và trí óc thiên tài phải thua. Hôm nay nó mặc chiếc áo sơ mi caro màu nổi của Hunter và skinny đen, liên lạc cho tên thư ký Minh Anh để tim hiểu tình hình.

Quán cafe Remember, nó đang ngồi chờ Minh Anh, đôi mắt sâu thẳm được che đi bởi chiếc kính Granny của Wildfox Couture, anh thư ký bước vào, ngạc nhiên khi nhìn thấy nó, đẹp là một từ để diễn tả nó bây giờ

_chủ tịch- anh cúi đầu

_bỏ cách gọi đó đi- nó lạnh nhạt

_à vâng...cô gọi tôi ra có việc ạ?- anh hỏi

_anh là người trong bang Devil?- nó nhướng mày

_vâng- anh gật đầu

_cấp bậc?

_A ạ- anh trả lời

_tốt, cùng tôi đến đó- nó hài lòng

_đến đâu cơ?- anh hỏi lại

_văn phòng Dominic- nó đáp

_sao? nhưng...

_không nhưng nhị gì cả, nhìn đi- nó khẽ quát rồi hất mặt sang cái bàn phía xa

_đó là chủ tịch và bạn anh ấy- anh nheo mắt nói

_phải, lợi nhuận bao nhiêu?- nó nhìn hắn hỏi

_khoảng 1,5 tỷ USD- anh trả lời

_ít vậy- nó nhếch mép

_cô...cô đùa à?- anh ngạc nhiên

_đi thôi- nó chỉnh lại kính rồi bước ra khỏi quán

Thư ký Minh Anh vội chạy theo, nhìn qua 5 người kia cũng đã đi, dù giỏi võ và là người được tôn kính trong bang nhưng anh cũng là người, cũng biết sợ chứ bộ, theo nó đã sợ rồi mà còn...chắc chết

Chương 68: Bảo Vệ Anh Xã (Tt)

Văn phòng Dominic nằm ở khu vực phía Tây quận 10 của thành phố, nơi này là nơi giao dịch những phi vụ bất hợp pháp của tên Jackson và hôm nay cũng vậy, hợp đồng trị giá 1,5 tỷ đang nằm trong tay hắn, chỉ cần đặt bút, lập tức số tiền đó thuộc quyền sỡ hữu của hắn.

Cạch - từ ngoài cửa, 5 tên con trai đẹp như mơ bước vào, cười xã giao với Jackson một chút, cả 6 người bắt đầu bàn công việc, nói là công việc vậy thôi, chứ hai bên đều có cả chục vệ sĩ và bên ngoài là anh em trong bang sẵn sàng tham chiến nếu bang chủ ra lệnh.

_thật vinh hạnh khi được hợp tác cùng các anh- Jackson cười cười

_câu đó phải để chúng tôi nói mới đúng- hắn cũng cười

_đến đây anh còn dẫn theo nhiều người như vậy, phải chăng là đang sợ?- tên đó cười mỉa

_chỉ là phòng thân- Aubrey cũng không kém

_sẵn đây, tôi xin giới thiệu luôn bạn gái và cũng là vợ sắp cưới của tôi

Sau lời của hắn ta, một con nhỏ chừng 19 tuổi bước ra, ăn mặc thiếu vải trầm trọng, trên mặt ôi thôi toàn là phấn với son, nếu 5 người ở đây đem ả ra so sánh với bảo bối của họ chỉ có nước bị ăn đập bời ả này không bằng 0,00000000001 phần trăm độ đẹp của tụi nó. Ả khi thấy tụi hắn thì đầu tiên là kinh ngạc sau đó là mê mẩn, không ngờ còn có người đẹp hơn cả tên Jackson, 5 người tụi hắn khẽ cười nhìn ả làm ả như bay đến tận chín tầng mây. Tên Jackson thấy vậy thì quên ra mặt, khẽ hắng giọng

_đây là Minh Tâm, không biết bạn gái của các anh có được vậy hay không?- anh ta bỗng lạnh giọng mỉa mai

_đương nhiên các cô ấy đẹp hơn, chào cô Tâm- Edward mở lời

_chào mấy anh- ả e lệ phát ra giọng nói chua lét

Jackson bên cạnh cũng phát ói, sỡ dĩ lấy nhỏ này ra chỉ là muốn bọn hắn mê mẩn thôi nào ngờ ả mê họ lại

_hợp đồng cũng đã kí, có lẽ...

*cạch* - lời nói của Jason còn chưa dứt, một đám người từ đâu tiến lại gài nòng súng chĩu vào 5 người tụi hắn, vệ sĩ nhanh chóng hỗ trợ thiếu gia nhưng bị ngăn lại, từng thân ảnh ngã xuống dần bởi những cú đánh điêu luyện của chủ và phó bang Devil. Tên đó dù sợ nhưng vẫn gan lì, tiếp tục cho người xử bọn hắn, 5 người có giõi võ nhưng nhanh chóng thấm mệt vì quá nhiều người, anh em trong bang cũng đã được điều động

------------------------

Bên ngoài, khi nghe có tiếng đánh nhau và lực lượng của hắn gấp gáp đi vào, nó lo lắng cùng Minh Anh tiến vào trong, vội vã đi vào thì bị chặn bởi hai tên to con, thư ký nhanh chóng đứng phía trước bảo vệ nó nhưng nó kịp ngăn lại, rút súng ra và...hai tên vệ sĩ xinh đẹp kia đã lìa đời. Bỗng...nó quay phắt lại, bắn một phát súng, dáng người một lần nữa ngã xuống, Minh Anh đứng bên cạnh toát mồ hôi, run run nhìn nò rồi nhìn ba tên xấu số kia

_sợ thì về đi- nó mỉa mai

_sao được ạ? tôi...tôi...

_nhanh lên- nó cắt ngang và chạy vào trong

Tình hình trong đây căng thẳng hơn rất nhiều, nhỏ Minh Tâm nghe lời Jackson địa địa hắn đã bị anh nhà không thương tiếc cho ăn một viên kẹo đồng. Bây giờ bang Devil và người của bọn kia đang đánh nhau kịch liệt, không ai nhường ai, bọn hắn chỉ có 200 người, còn bọn kia tận 500, trình độ của Devil đương nhiên lợi hại hơn nhiều nên một lúc sau đã hạ được 300 tên, thiệt hại thì không nhiều lắm. Nhìn tình hình có vẻ không ổn cho phe mình, Jackson vội chạy lên đấu tay đôi với hắn, hai người sung máu hết đánh rồi đỡ, tên kia như hổ đói lao vào hắn, còn hắn vẫn bình thản, dáng người thoăn thoắt tránh từng đòn hiểm hốc của Jackson. Từ phía sau, tên cận vệ bị hắn hạ gượng dậy cầm gậy giơ cao, 4 anh kia hoảng hốt định chạy lại nhưng số người này xử lí còn chưa xong thì lấy gì mà chạy đến, cây gậy kia gần giáng vào hắn thì

"đoàng" - tiếng súng thảm khốc vang lên, một thân ảnh ngã xuống, cả hai phe nhìn về phía phát ra tiếng súng, đó là một người con gái vóc dáng mảnh khảnh thể hiện rõ qua trang phục trên người, dù chỉ là sơ mi skinny bình thường nhưng cũng đủ tôn lên 3 vòng siêu chuẩn của nó. 5 người tụi hắn thấy nó thì ngạc nhiên, hắn thì tức giận

_em làm gì ở đây?- hắn quát

_bảo vệ chồng em- ngắn gọn

_hả?- cả đám ngệch mặt

Tên Jakson đã bị sắc đẹp của nó hớp hồn nên đứng như trời trồng, khi nghe tiếng cảm thán của đàn em thì mới sực tỉnh, tiến về phía nó làm hắn lo sợ

_cô em xinh đẹp, gan cũng lớn nhỉ?- hắn vuốt má nó

_hử? ai nói vậy? sao không thấy gì hết thế? trong đây có bật đèn mà sao tối thui thế?- nó không quan tâm mà chỉ nhìn xung quanh, tay giơ ra không trung quơ quơ

_e hèm...mắt kính thưa cô- Minh Anh hắng giọng

_ồ...a xin lỗi nha, anh vừa nói gì? thị giác nó ảnh hưởng đến thính giác luôn rồi- nó nhìn anh ta

_.....- Jackson cứng họng

_hahaha- cả hai phe bật cười

Nó quăng luôn chiếc kính đắt tiền, khẽ nhếch mép đá bay tên Jackson vẫn ngơ người, tiến về phía hắn

_hự...mày dám?- tên đó bực tức

_sao không?- nó giương mày

_em thật là...

_bắt đầu đi- nó cắt ngang, hất mặt

Rồi hai bên lần nữa lao vào nhau, nó rất nhanh và gọn xử lí từng tên từng tên của anh Jackson "đẹp trai" chỉ bằng một chân, nghĩa là nó chỉ đứng im, còn mấy tên kia lại nhắm nó mà đánh, nó chỉ việc quay vài vòng và giơ chân ra, dù lực đánh rất nhẹ nhưng ở giày của nó có thuốc độc nên tên nào ăn phải là lìa đời. Hắn tin tưởng năng lực của nó nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng, vừa đánh vừa quan sát dẫn tới sơ xuất, một tên nhân cơ hội rút súng ra chĩa vào hắn

"đoàng" - phịch - một người ngã xuống, một tiếng la hét gọi tên vang vọng giữa màn đêm yên tĩnh

Chuyện gì đã xảy ra ???????

Chương 69: Nguy Hiểm - Bị Phạt

"đoàng" - viên đạn nhắm thẳng vào hắn

"phịch" - một người khụy xuống

Không phải hắn! Người đó chính là nó, chị nhà đã kịp thời lao ra đỡ đạn cho hắn nhưng không vì vậy mà nhanh chóng ngã quỵ, ôm vết thương, nó bật dậy chĩa súng vào tên đáng chết kia và "đoàng đoàng đoàng", một loạt tiếng súng vang lên, tên xấu số kia đã mãi mãi biến mất...

_em...không sao chứ?- hắn hoảng hốt đỡ nó

_không...Irene này không phải người vô dụng- nó cười nhạt

_Irene?- tên Jackson hét lớn

_phải, ngươi đã xem thường ta rồi, Jackson ạ- nó nhếch môi

_cô...cô...- hắn cứng họng

Rầm - cánh cửa bật mở, rất đông người của bang Devil và Angel cùng chạy đến sống chết bảo vệ chủ nhân của họ. Ngay lúc này đây, thân thể nó không làm chủ được ngã phịch xuống đất, hắn vội đỡ, vẻ mặt không thẻ nào lo lắng hơn khi thiên hạ của mình đang đau đớn

_ngốc...ai cần em đỡ cho anh hả?- hắn bế nó lên

_vì em...em không muốn anh...giống giấc mơ đó- nó cười

_đương nhiên là không rồi, em không đến thì chả ai bị thương- hắn nhẹ giọng trách

Nhưng đôi mắt của nó đã nhắm lại, lời nói của hắn tựa mây bay, thoáng qua tai nó rồi bay đi, tất cả chỉ còn tiếng gọi tên nó một cách thê lương...

--------------------------------------------------------------------

Bệnh viện

Hắn đang mệt mỏi ngồi chờ trước phòng cấp cứu, lòng không khỏi lo lắng khi nó đã ở trong đó hơn 4 tiếng

Ting - cửa phòng mở ra, hai vị bác sĩ mệt mỏi lau mồ hôi

_cô ấy sao rồi?- hắn hấp tấp

_thưa, tiểu thư không sao, viên đạn chỉ sượt qua vai nên không có gì lo lắng- bác sĩ ôn tồn nói

_cảm ơn- hắn bước vào phòng bệnh của nó

Nó đang nằm đó, sắc mặc tái nhợt, tim hắn khẽ đau, nếu người nằm đó là hắn, nếu hắn thay nó chịu đựng thì tốt rồi, nhưng...tất cả chỉ là nếu. Nắm lấy bàn tay lạnh giá thiếu sức sống của nó và siết chặt, hắn muốn truyền hơi ấm của mình vào nó

_bà xã à! em thật ngốc, lần này anh sẽ phạt em cho coi- hắn hôn trán nó rồi ra ngoài

-----------------------------------------------------------------------

Sáng, mắt nó khẽ nheo và từ từ mở ra, việc nghĩ đến đầu tiên là hắn phải nằm bên cạnh, nắm tay nó và mắt ươn ướt nữa chứ -_- Nhưng chả có ai, sao kì vậy? trong WC cũng không có, hắn bỏ nó rồi hả?

_tìm ck sao?- Mindy nhếch môi

_nói gì thế hả?- nó đỏ mặt quát

_hừm...đêm qua Harry chỉ đưa mày tới đây rồi về à- Jenny phụ họa

_sao? tên chết bằm- nó bực bội nằm trên giường

_ráng chịu đi cưng- Emily cũng không kém

_trình độ nói móc của mấy người ngày càng lên cao ha?- nó xỉa xói

_nhờ Anh Thư cả- cả ba che miệng cười

_hừ...nhưng...nhưng tại sao lại như vậy? huhuhu- nó ôm Emily tức tưởi

_vẫn không biết à?- Mindy hỏi

_sao biết được, hỏi câu nghe...- nó trề môi

_là phạt mày đó- Jenny nói

_hửm?- nó khó hiểu

_nghĩa là cậu ấy muốn cậu hối hận về chuyện đến Dominic- Emily giải thích

_gì chứ? tao không đến đó là anh ta chết lâu rồi- nó bức xúc

_nhưng thà cậu ta bị còn hơn là cậu ta thấy mày chịu dùm cậu ta- Mindy

_?????- nghe câu nói của Mindy, trong đầu nó toàn dấu hỏi

_ngu ngốc, là cậu ấy sẽ đau...đau rất là đau...đau ơi là đau khi mày bị thương á- Jenny cốc đầu nó

_hiểu rồi- nó bí xị

_mà tao thấy cậu ấy đáng thương hơn- Mindy ngẫm nghĩ

_why?- cả ba thắc mắc

_tao thấy hắn ta nhớ mày hơn là mày nhớ hắn

_chi tiết nào khiến mày nghĩ vậy?- nó nhìn cô

_ưm...hay thẫn thờ, còn nằm trong phòng mày suốt

_có gì khác nhau, ở chung mà- nó bĩu môi

_ahahaha- bỗng dưng Jenny ôm bụng cười

_gì vậy mẹ, động kinh à?- Emily kì thị

_không...không có...hí hí- cô vẫn cười

_có gì nói ra đi- Mindy và nó hối thúc

_phòng...phòng mày màu gì?- cô hỏi

_hồng phấn- nó đáp

_hí hí...xung quanh thế nào?- cô nén cười hỏi

_quần áo, giày dép, túi xách- nó trả lời

_á hahaha, thử tưởng tượng Harry nằm trong phòng mày đi- cô nói

Cả ba bắt đầu tưởng tượng, một căn hồng màu hồng nữ tính, xung quanh là quần áo, phụ kiện của con gái, và trên chiếc giường cũng màu hồng, có một chàng trai buồn bã nằm đó, nước mắt tuôn rơi, người con trai đó là hắn, ôi thôi! khung cảnh không phù hợp tí nào, nghĩ đến hắn ngồi vào bàn và trang điểm, ướm váy, giày dép lên người, eo....

_hahahaha- Emily và Mindy ôm bụng cười

_mày...mày nghĩ đi đâu thế, con biến thái- mặt nó đen thui mắng Jenny

_tao...tao nói...haha...Harry chứ có nói...mày đâu- cô khổ sỡ trả lời

_hừ...về mà ôm cái giấc mộng của tụi bây đi- nó chỉ tay

_ha...được...được rồi, nghỉ đi nha- Emily cười cợt

Nó sau khi xua đuổi đám bạn trời đánh thì nắm xuống nghĩ ngợi, nhớ hắn quá đi, vậy mà còn dám phạt nó, nếu nó không tới kịp, có lẽ bây giờ người nằm đây là hắn rồi....BẤT CÔNG....

Chương 70: Đối Thủ Cũ

Đã một tuần nó nằm bệnh viện và hắn vẫn chưa lần nào đến thăm khiến nó rất bực, thầm nghĩ khi nài gặp hắn phải giận cho đến chết mới thôi. Bây giờ là nửa đêm, nó vẫn chưa ngủ, còn cầm Ipad online và chỉ trong phút chốc, chị nhà đã quăng luôn cái Ipad xinh đẹp chỉ vì một lí do củ chuối là...hắn đang online. Vậy sao nó lại giận? vì hắn có thời gian online và không có thời gian vào thăm nó, điều đó làm nó bực - _ -

Cạch - nghe tiếng mở cửa, nó vờ ngủ nhưng gương mặt vẫn nhíu lại khó chịu, người đó bước đến cạnh nó, khẽ nở nụ cười, không khí có vẻ ớn lạnh làm nó rùng mình, mở mắt và...

_AAAAAAAAAAA- nó hét lớn

_ơ...cô...- người đó ngơ ngác

_MA...MA...tránh xa tôi ra- nó lấy tất cả đồ vật gần đó ném vào người kia

_Andrena, em sao vậy?- hắn bên ngoài tức tốc chạy vào

_huhuhu...MA...- nó ôm chầm lấy hắn thút thít

_đâu? ma đâu?- hắn nuốt nước bọt nhìn xung quanh và dừng lại tại người ấy ấy kia

_xin chào, hai người hạnh phúc thật- giọng nói trong trẻo vang lên

_AAA...nó còn biết nói kìa, hức...hức...- nó hoảng sợ cắn chặt răng

_Hà Thanh- hắn nhẹ giọng

_AAAA...anh còn nói chuyện với ma hả?- nó thất thần la lớn

_tôi không phải ma- Hà Thanh có lẽ rất tức giận

_vậy...LÀ QUỶ...huhu- nó khóc ầm lên

_nín đi, là người, cô ta là người- hắn nhẹ nhàng nói

_sao anh biết- nó hỏi

_anh cái gì mà không biết- hắn cười

_nhưng...anh hai nói...đã "xử" cô rồi mà- nó khó hiểu

_phải, đã xử, tôi quay lại đây là để đòi nó đó- Hà Thanh cười nhạt

_gì chứ? cô thử đụng đến anh hai tôi đi- nó bật dậy cầm lấy dao cắt trái cây

_haha...chỉ đùa thôi, sao cô kích động vậy?- Hà Thanh cười lớn

_mục đích của cô là gì?- hắn kéo nó lại hỏi

_không gì cả? một chút hối hận đã hình thành, vậy thôi- nhỏ nói rồi bước đi

Hai người thắc mắc nhìn nhau, trong khi hắn đang suy tư thì nó đã gạt phắt tất cả đi, nhào lại đánh thùm thụp vào người hắn, đánh không đã còn ra sức cắn, cào cấu, gấu xé, hành hạ hắn đến thảm hại. Anh nhà chỉ cười khổ chịu đựng, hắn biết nó sẽ thế này nên chuẩn bị tâm lý trước rồi, hình phạt này dành cho nó là hoàn toàn sai, bởi vì chỉ có hắn là người thương nhớ còn nó chỉ thong thả ngày qua ngày ở đây thôi...

_em hành đủ chưa?- hắn hỏi

_...hộc...hộc...chưa...- nó hì hục thở

_mệt rồi kìa- hắn lấy khăn lau mồ hôi trên trán nó

_không cần anh lo, biến đi, đồ tồi- nó hét

_đâu ghê vậy?- hắn trề môi

_....- im lặng leo lên giường nằm

_sao thế? còn giận?- hắn bước đến nằm cạnh nó

Vì giường bệnh này rất lớn, y như giường ngủ vậy đó, cho nên hai người nằm cũng được. Và nói thêm là cái phòng bệnh được thiết kế và trang trí y như phòng của nó vậy á. Hắn vừa nằm cạnh đã bị nó không thương tiếc cho hôn đất và lặp lại nhiều lần cho đến khi nó mỏi chân thì thôi, thấy được điều đó, hắn hài lòng ôm nó thật chặt

_xin lỗi vợ yêu- hắn hôn lên cổ nó và nói

_hừm...- nó mặt lạnh

_sao vậy? xin lỗi mà- hắn ỉ ôi

_tưởng xin lỗi là xong sao?- nó hất mặt

_chứ muốn sao?- hắn chán nản

_ăn với chả nói- nó bĩu môi

_rồi, rồi, cho anh xin lỗi, muốn gì anh cũng chiều- hắn lỡ miệng

_thật?- no thích thú

_uk- phóng lao thì phải theo lao chứ sao giờ

_tốt, chưa nghỉ ra- nó cười, chìm vào giấc ngủ

Hắn chỉ biết cười trừ rồi ôm nó và ngủ theo luôn -_-

------------------------------------------

7h sáng hôm nay là ngày nó được xuất viện, dư âm của cơn giận vẫn còn nên nó cứ lạnh lùng với hắn làm anh nhà mệt mỏi, đám bạn chỉ biết lắc đầu nhìn hai người

Cốc cốc - tiếng gõ cửa vang lên, Mindy lăng xăng mở cửa và phát hoảng khi thấy Hà Thanh đang đứng đó, hôm nay nhỏ như quý bà, trên người là váy suông khoét vòng ở xương quai xanh, được biết chiếc váy thuộc thương hiệu Diane von Furstenberg. Quả là phong cách thời trang đối lập với nó, chị nhà diện váy xám ngắn tay, buộc dây ở eo của hãng Tasse Tasse, nhìn kute cực với tóc xõa tự nhiên, ép mái ra sau.

_cô...đến đây làm gì?- Jenny khó chịu

_đón Andrena xuất viện- nhỏ nhún vai

_hừ...nghe cô nói cái muốn đổi tên liền à- nó khinh bỉ

_thôi, làm gì kì thị dữ vậy?- Jason cười cười

_anh bênh?- Mindy hùng hổ

_đâu...đâu có- anh vội chối

_tốt- cô hài lòng

_tôi không có ý gì cả- nhỏ nhún vai

_không thì thôi- cả đám trề môi

_tôi có thể mời mọi người một bữa chứ?- nhỏ cười

_tùy- hắn bất cần

Thế là không nghi ngờ gì nữa, cả bọn cũng vui vẻ cùng Hà Thanh đi ăn và có lẽ, cô bạn này đã thật sự thay đổi. Ngoài ra, còn có Amber vừa mới gặp trên dường đi nữa chứ....
» Next trang cuối

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.