Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyện teen - Tên ngốc anh thật phiền trang cuối
Chương 59: Chấm dứt tất cả. Hủy diệt hết thảy.


Cô bị ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ làm cho tỉnh giấc, mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt vô hại của anh thì có chút ngây ngẩn. Người này cũng chỉ có lúc ngủ là yên tĩnh, chỉ cần đôi mắt xanh thẳm kia mở ra một cái là giống y như một đứa trẻ con suốt ngày bám lấy cô giả bộ đáng thương để làm nũng. Ồ, sai rồi, gần đây anh còn dành kha khá thời gian để mà suy tính chuyện xấu nữa.
Nghĩ đến tình hình nhà họ Tô bây giờ, sắc mặt cô có chút phức tạp, nhìn người bên cạnh khe khẽ thở dài một hơi. Dù sao đó cũng là nhà của anh, là nơi anh sinh ra và lớn lên, mặc dù nó không tốt đẹp gì, nhưng chẳng lẽ anh không hề có một chút lưu luyến gì sao? Cô biết Tô Tử Nhiên chán ghét nơi này thế nào, có thể nói chính cô đã tận mắt chứng kiến nó từng chút phá hủy cuộc sống bình yên của anh ta ra sao. Nhưng còn Diệp Hàm, anh hận nó cũng có lí thôi, nhưng ngoài ra sẽ không còn gì nữa ư?
Cô biết anh làm như vậy là vì cô. Nếu như hôm đó cô không nói những lời kia, anh cũng sẽ không đưa ra quyết định như vậy, có khi mãi mãi anh cũng sẽ không nảy ra suy nghĩ này cũng không chừng. Là do cô, cô biết anh làm tất cả đều là vì cô. Nhưng cô cũng chỉ muốn rời khỏi nơi đáng sợ này mà thôi, chưa từng muốn anh tự tay hủy đi mái nhà của mình. Cô làm sao biết anh sẽ quyết liệt như vậy? Có đôi khi cô thật sự cảm thấy hối hận. Nếu như không phải là cô, anh bây giờ đã ngồi yên ổn trên vị trí cao cao tại thượng đó, có được quyền lực và uy quyền tối cao của nhà họ Tô. Nhưng vì yêu cô, vì muốn làm cô vui vẻ, mà anh lại... haizzz...
- Mới sáng sớm em đã thở dài cái gì? – Anh vươn tay ôm cô vào trong lòng, thanh âm vẫn còn ngái ngủ.
- Em cảm thấy rất có lỗi với anh. – Cô cắn cắn môi, hiếm khi bày ra bộ dạng yếu ớt như vậy.
- Có lỗi? – Anh ngạc nhiên buông cô ra, chống một tay lên cẩn thận quan sát cô, mỉm cười. – Mới ngủ một giấc mà em đã làm gì có lỗi với anh rồi hả?
- Vì em nên anh mới làm những việc này. Mới đầu em cảm thấy như vậy cũng tốt, sau này anh sẽ được tự do sống theo cách của mình, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, em lại cảm thấy em quá ích kỷ. Cho dù em không thích nơi này đến thế nào đi nữa thì nó cũng là nhà của anh, bọn họ đều là người thân của anh...
- Bé con, có phải em còn chưa tỉnh ngủ hay không? – Anh cười ha ha cắt ngang lời nói của cô, sau đó hết sức nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô. – Trên đời này người thân của anh chỉ có hai người, một là anh trai, người còn lại chính là em. Trước khi gặp em anh không có nhà, nơi đó chỉ là một cái lồng giam đẹp mã mà thôi. Em không thích nó, anh cũng không thích, phá liền phá thôi, không có vấn đề gì lớn cả. – Nói đến đây, anh trở tay ôm lấy cô, mỉm cười nói tiếp. – Bé con, đợi mọi chuyện được giải quyết xong, chúng ta sẽ chuyển đến thành phố khác, rồi mởmột tiệm bánh bao được không?
- Anh đừng nói với em là anh muốn đi bán bánh bao nhé? – Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
- Ừ, anh sẽ chăm chỉ bán bánh bao kiếm tiền nuôi em, còn có... - Anh gật gật đầu, đôi con người xanh thẳm ánh lên sự chờ mong. - ... con của chúng ta.
Chương 60: Sống

Sáu năm sau...
Nửa đêm, trên chiếc giường rộng lớn, cô lật người một cái, chép chép cái miệng nhỏ nhắn, đang định ngủ tiếp thì đột nhiên hơi hơi nhíu mày, hình như có cái gì đó không đúng? Cô quờ quạng xung quanh một hồi, sau đó hé mắt nhìn xung quanh. Không có? Hừ, Tô Diệp Hàm anh giỏi lắm, nửa đêm nửa hôm không ngủ mà lại trốn đi đâu?
Cô tung người nhảy xuống giường, hết sức nhẹ nhàng bước đến cửa phòng, thò cái đầu ra cẩn thận quan sát. Hành lang tối đen, cầu thang cũng tối đen, hiển nhiên là không có ai cả. Cô mím chặt môi, hai mắt bắt đầu phun lửa, đừng nói với cô là anh len lén trốn ra khỏi nhà vào giờ này nha? Nếu để cô bắt được anh dám làm chuyện có lỗi với mẹ con cô, cô lột da anh ra.
Cô nhẹ chân bước xuống cầu thang, rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ phòng bếp, mà ở trong đó hình như cũng không phải chỉ có một mình anh, bởi vì cô nghe thấy tiếng nói chuyện rất nhỏ. Nghiêng đầu căng tai nghe ngóng hồi lâu cô mới biết thì ra không chỉ có ông chồng mình mò xuống đây mà ngay cả hai đứa con của mình cũng có mặt đầy đủ. Làm cái gì? Họp gia đình à?
Mà nhắc tới hai đứa nhỏ kia, cô không kiềm chế được nở một nụ cười hạnh phúc. Năm đó bọn họ rời khỏi nhà họ Tô thì chuyển tới thành phố biển xinh đẹp này, một tháng sau liền tổ chức hôn lễ. Nhanh quá đúng không? Cô cũng thấy vậy, nhưng có một tên ngốc nào đó lại không hề có cảm giác ấy. Một tháng đó cái tai của cô luôn bị tra tấn bởi những lời càm ràm lẩm bẩm của anh, bởi vì bọn họ đi quá nhanh nên ông cậu của anh còn chưa kịp làm xong giấy tờ, mà vừa vặn một tháng sau chúng nó mới đến tay. Đúng rồi, giấy tờ vừa đến giây trước giây sau anh đã nhấc bổng cô lên chạy đi làm thủ tục kết hôn. Cô thật sự không hiểu, cô cũng đâu có ý định chạy trốn, ma cũng chẳng có ai tranh giành vợ với anh, tại sao anh lại bày ra cái dáng vẻ vội vàng như bị người cầm dao kề vào cổ dọa nạt vậy nhỉ? Thôi, vấn đề này có vẻ quá ảo diệu, mỗi lần hỏi anh đều nhận lại cả một bài diễn văn dài mấy trang giấy khiến cô đau đầu không dứt.
Sau khi kết hôn được ba tháng thì cô phát hiện mình có thai rồi, vốn muốn nói cho anh biết nhưng hôm đó không hiểu sao mà bọn họ lại gây gổ một trận, cô vì quá tức giận nên bỏ sang nhà Tô Tử Nhiên ngủ nhờ một đêm. Nói thật cô cũng không còn nhớ bọn họ cãi nhau vì lí do gì nữa, có lẽ chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi mà thôi. Sau đó mặc dù anh đã rất ngoan ngoãn đón cô về nhà, còn dỗ dành cô đủ kiểu, nhưng cô vẫn hết sức giận dữ, quyết định không cho đứa nhỏ nhận biết bố của nó quá sớm. Khụ... cũng không thể trách cô giận hờn vô lí, ai cũng phải công nhận rằng phụ nữ mang thai thường rất khó chiều. Vì vậy cứ lần lữa mãi, đến khi anh biết được mình đã làm bố thì đã là hai tháng sau. Nhìn khuôn mặt đổi màu liên tục của anh cùng dáng vẻ rõ ràng là giận đến sắp phát nổ mà vẫn phải nhịn lại, cô không kiềm chế được mà bật cười ha ha không ngừng. Hết cách rồi, ai bảo phụ nữ có thai là lớn nhất a~
Năm tháng sau, cô không những sinh cho anh một đứa con kháu khỉnh, mà còn là một đôi, một trai một gái. Đám người Chu Đức Chí, Lê Minh, Lâm Thanh, còn có Phạm Giang và Phạm Thành mỗi ngày đều chạy tới tranh nhau bế hai đứa nhỏ, cô không ngờ bọn họ lại yêu thích trẻ con đến vậy. Còn Tô Tử Nhiên thì sao? Không phải anh không thích đứa nhỏ, mà là anh tranh không được, cho nên anh quyết định phải dùng đầu óc, thực hiện chiến dịch mưa dầm thấm lâu. Kỳ thực lúc đó cô cũng không biết cái kế sách này của anh đâu, mãi cho đến khi hai đứa nhỏ tròn một tuổi, mỗi ngày đều thấy người bác Tô Tử Nhiên này đem hai món đồ chơi tự chế đến khiến bọn nhỏ cười tít cả mắt, lúc nào cũng bám lấy bác không rời, ngay cả ý muốn theo bác về nhà luôn đều có. Lúc này cô mới ngộ ra, không thể không cảm thán một câu: 'Người có đầu óc quả nhiên có sự khác biệt rất lớn!'
Ngoại truyện: Tô Diệp Hàm

Hồi nhỏ tôi rất mâu thuẫn. Tôi là thiếu gia nhà họ Tô, cho dù nhỏ tuổi nhất nhưng lại là con trai của người vợ hợp pháp trên giấy tờ của Tô Thất, cho nên tất cả mọi người đều coi trọng tôi, ngay cả Tô Thất cũng hết mực cưng chiều tôi, ít nhất là trong mắt người ngoài ông ta đúng là rất yêu thương tôi. Thế nhưng cái sự 'yêu thương' này sâu đậm bao nhiêu có lẽ cũng chỉ có ông ta mới biết được. Lại nói, tôi cũng từng gọi ông ta là bố, nhưng đó chỉ là chuyện trước khi tôi lên 7. Tại sao ư? Bởi vì vào đúng ngày sinh nhật lần thứ 7 của tôi, một số chuyện đã thay đổi, không, có lẽ nó vốn là như vậy, chỉ là đến lúc đó tôi mới biết mà thôi. Tóm lại, kể từ ngày hôm đó tôi bắt đầu hiểu được tình thân ở nơi này là điều nực cười đến thế nào. Tôi không cần một người bố cả ngày chỉ quan tâm đến bộ não của mình, cũng chẳng cần một người mẹ lúc nào cũng coi mình như công cụ củng cố địa vị. Vì vậy, bọn họ chết, tôi không những không đau buồn, mà còn cảm thấy nhẹ nhõm. Sau này, tôi chỉ có một mình, sẽ không ai có thể khiến cảm xúc của tôi dao động được nữa. Tôi rất hài lòng với tình trạng này!
Tranh đấu hãm hại trong gia tộc chưa từng dừng lại, càng không vì đối phương chỉ là một đứa trẻ mà nương tay. Tôi sống trong cái thế giới hỗn loạn này 18 năm, bị thương vô số, nhưng chưa từng bất lực như lần đó. Hôm ấy là ngày sinh nhật lần thứ 18 của tôi, cũng thiếu chút nữa trở thành ngày giỗ của tôi. Lúc nằm trên mặt sàn lạnh băng tôi bỗng nhiên cảm thấy rất nực cười. Hai người anh kia tính toán thật tốt, hai ngày kỉ niệm nhập một cũng không phải là một ý kiến tồi.
Thế nhưng, tôi lại không chết.
Bởi vì có một người xuất hiện. Tôi cảm nhận rất rõ bước chân linh hoạt cùng hơi thở nhẹ nhàng như có như không, hiển nhiên là một cao thủ về việc ẩn nấp. Người đó tiến lại gần tôi, một bàn tay giơ lên dường như muốn chạm vào mặt tôi. Tôi ghét, thực sự rất ghét người khác chạm vào mình, đặc biệt là khuôn mặt này, cho nên tôi cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng nắm chặt lấy cổ tay người nọ. Sau đó tôi liền ngây người, bởi vì tôi thật không ngờ người kia lại là một đứa trẻ. Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn có chút buồn cười. Đứa trẻ này lá gan rất lớn, nói rất nhiều, từ đầu đến cuối luôn miệng kêu mình không phải người tốt, thế nhưng đôi bàn tay nhỏ bé lại thành thục xử lí vết thương lớn nhỏ trên người tôi, cuối cùng còn ném cho tôi hai cái bánh bao nóng hổi.
Cô bé luôn tự nhận là 'một tên trộm có đạo đức nhưng không có lương tâm' ấy đã cứu mạng tôi, không những thế còn cứu cả trái tim tôi. Sau ngày hôm đó, tôi biết rằng trên đời vẫn còn có tình người, và vẫn có ai đó sẽ quan tâm đến chính bản thân tôi chứ không phải là vì lợi ích hay tiền tài. Ừm, Lại Tĩnh Nhã, cái tên này tôi đã nhớ kĩ rồi!
Cũng không quá khó để tìm được cô bé đó, nhưng tôi lại không đủ can đảm để tiến tới quá gần. Tôi biết cô bé ấy cũng không phải thiên sứ lương thiện, cũng không phải người có một cuộc sống đơn giản không tì vết, thế nhưng tôi vẫn có chút không nỡ kéo cô bé vào thế giới của mình. Tôi sợ cô bé sẽ dần trở nên giống tôi, giống bọn họ, khi ấy tôi phải làm sao bây giờ? Vì vậy, suốt 8 năm tôi chỉ âm thầm dõi theo cô bé, nhìn cô bé lớn dần lớn dần, khuôn mặt non nớt gầy gò trở nên xinh xắn đáng yêu. Cô bé vẫn vậy, đôi mắt linh động tinh ranh cùng nụ cười ngọt ngào có chút gian xảo khiến người ta muốn cảnh giác nhưng lại không nỡ. Chỉ cần nhìn cô bé bình yên lớn lên, vui vẻ đầy đủ sống qua ngày là tôi đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.

Teya Salat