Teya Salat
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen ngon tinh - Xin chào chàng trai của tôi phần 2
Chương 5 - Tai nạn nho nhỏ vào mùa xuân

Lúc khai giảng đã là đầu xuân, tơ liễu mọc tràn lan, thở dốc một hơi thôi là hít một mũi đầy lông.

Tần Khoa lại bắt đầu chạy qua chạy lại phòng thí nghiệm, gặp hắn còn khó hơn gặp Chủ nhiệm khoa.

Tôi từng ai oán hỏi hắn, chẳng lẽ em không bằng một mớ tế bào hả.

Lúc đó là thời gian ăn cơm trưa quý báu để chúng tôi có thể gặp mặt.

Hắn cắn một miếng thịt, so với bọn nó thì em đơn giản hơn.

Sau đó chưa kịp đợi tôi phát tác đã nhét phần thịt còn lại vào miệng tôi, cười tủm tỉm vỗ đầu tôi, ngoan.

Tôi không thể khóc không thể làm ầm lên cũng không thể hù hắn đi treo cổ vì việc hắn làm là việc nghiêm túc.

Nếu tôi nhõng nhẽo gây trở ngại cho hắn thì không phải là khiến bố mẹ chồng tương lai của tôi thất vọng sao, không phải khiến đứa con tương lai của tôi thất vọng sao.

Vì vậy tôi bắt đầu kiếp sống lủi thủi một mình, cô đơn chiếc bóng.

Hình ảnh điển hình nhất của quãng thời gian đó chính là cảnh tôi ngồi xếp bằng một mình trên giường ăn mì ăn liền.

Tôi gửi tin nhắn cho hắn: ước gì mặt em là đĩa cấy vi sinh, lúc đó anh có thể nhìn em mỗi ngày.

Hơn một giờ sau hắn mới trả lại: ngoan, cô bé ngốc.

Tôi hết chỗ nói luôn rồi.

Mấy đứa cùng phòng chỉ vào mặt tôi, chậc chậc chậc, dòm bộ dạng bị chồng chê của mày kìa.

Tôi giận, chống nạnh đứng trên giường, ai nói tao bị chồng chê tao giết đứa đó!

Tôi cứ tiếp tục trạng thái trà không muốn cơm không ăn ngủ không yên, mặc dù không vận động nhưng tôi vẫn sút ba cân.

Tôi cúi đầu nhìn ngực mình, hi vọng ba cân này không có sự cống hiến của tụi mày.

Bọn bạn cùng phòng đầy căm phẫn nói, làm sao bọn tao lại để cho cân nặng của mày dừng ở hai chữ số được.


Tối hôm đó, đêm khuya gió lớn, tụi nó kéo tôi ra tiệm ăn ăn khuya.

Bọn nó gọi một phần miến, bao tử linh tinh, tôi gọi một phần canh gà.

Ba người đàn bà thành một cái chợ.

Bọn nó liền bắt đầu thi nhau giễu võ giương oai thay bạn trai mình.

Đứa này nói bạn trai mình chu đáo thế này, đứa kia nói bạn trai mình dịu dàng thế nọ.

Đứa này lại nói bạn trai mình bị đánh không đánh lại, bị trách móc cũng không nói gì, đứa kia lại nói lần trước bị cảm bạn trai luôn ở bên vội vội vàng vàng bưng trà rót nước.

Hoàn toàn không để ý tới vị oán phụ ở góc xó này đây.

Một đứa nói, chậc, bọn mày không hiểu gì hết, XXX của tao là tốt nhất, anh ấy hả, ngồi ngắm sao với tao cả đêm ~~

Giọng điệu ngọt ngào tới mức khiến tôi run rẩy, chiếc chân gà trong chén cũng nổi lên một mớ hột.

Không đợi tôi ổn định lại, nó lại vô cùng thẹn thùng nói, anh ấy còn nói hôm khác lại đi ngắm trăng với tao.

Người sống trong thế giới hiện thực có thể nói ra những lời này sao.

Tôi nghẹn ngào, xương gà mắc trong cổ họng.

Tôi cũng không muốn nói là vì cái đứa kia nên mớibị nghẹn.

Ba đứa kia còn ngồi đó bô bô, không hề phát hiện ra mắt tôi trợn tới sắp lọt tròng ra ở đằng này.

Hồi nhỏ ăn cá bị hóc xương hai lần, lúc đó chỉ đau chỗ bị xương đâm vào.

Quá cừ, bây giờ lại được hưởng cảm giác hóc xương.

Xét thấy có lẽ phần lớn mọi người sẽ không bị hóc xương gà như tôi vì vậy tôi sẽ miêu tả lại đơn giản cảm giác bị hóc này, để có thể đồng cảm.

Đó là cảm giác nghèn nghẹn, bí bức vô cùng mạnh mẽ, không chỉ đau một chỗ mà là đau cả cổ họng. Thậm chí hít thở cũng kèm theo một chút đau đớn.

Tôi vội vàng chạy ra một góc đường đứng nôn, hi vọng có thể nhổ ra.

Nôn một hồi lâu, xương không thấy đâu ngược lại lại thấy ba đứa trong tiệm bị tôi nôn chạy ra ngoài.

Sao vậy sao vậy? Bọn nó hỏi.

Tôi chỉa chỉa cổ, hóc.

Một đứa nói, ôi trời! Ăn gà mà cũng hóc được hả?

Nó cũng không thèm xem xem đây có phải lúc nói vấn đề này không.

Bà chủ cũng đi ra, đưa cho tôi một chai dấm nói, hóc thì uống dấm nhanh lên.

Tôi cầm chai vội vàng uống mấy ngụm, cảm nhận lại một chút, vẫn không được.

Tôi lại chạy ra một góc nôn, cục xương kẹt ở chỗ đó không đi lên cũng không đi xuống.

Tôi vừa nôn vừa trách thầm, khỉ thật, con gà này chết rồi mà vẫn còn chí khí dữ vậy.

Tôi nôn nôn nôn, càng nôn càng tuyệt vọng, nôn tới mức mắt cũng đỏ.

Vẫn đang đứng nôn thì trên lưng đột nhiên có một bàn tay vỗ nhẹ.

Người tới hỏi, em sao rồi?

Tôi ngẩng đầu lên, nước mắt lóng lánh kêu lên y như gián điệp tìm được tổ chức vậy,

Tần Khoa ~~~

Hai mắt tôi đẫm lệ nhìn Tần Khoa.

Vừa nhìn là biết hắn vừa chạy tới, tóc bị gió thổi rối bù.

Tần Khoa cau mày hỏi, vẫn hóc à?

Tôi gật đầu.

Hắn nói với ba đứa đứng đằng sau, không được, mình đưa cô ấy đi bệnh viện, các cậu về trước đi, tối nhớ để cửa.

Sau đó kéo tôi đi bắt taxi.

Tôi tựa vào vai hắn, hơi thở mỏng manh hỏi, sao anh lại tới đây, bọn nó gọi điện thoại kêu anh tới à.

Hắn nói, ừ, anh vừa về phòng ngủ thì cô bạn cùng phòng tên Điền Lan của em gọi điện thoại nói em nuốt trọng một cục xương, nghẹn tới mức mắt trợn trắng cả lên.

Tôi dựa vào hắn không nói gì, nói chuyện cũng đau nha.

Hắn hỏi, cục xương em nuốt có to không?

Tôi lắc đầu.

Hắn vén vén tóc mái của tôi nói, lớn rồi mà sao ăn uống vẫn không chú ý vậy.

Tôi vừa nghe câu này xong, nước mắt liền "tí tách" rơi xuống.

Tôi nói, nếu không phải anh không để ý tới em thì làm sao mà em sa sút như vậy được, nếu em không sa sút thì làm gì cần đi ăn canh gà, nếu không ăn canh gà thì làm sao mà bị hoc xương. Anh còn trách em...

Nói tới đó tôi cũng gần hết hơi, ngồi tại đó ôm cổ vừa rơi nước mắt vừa hít thở.

Không ngờ thằng cha Tần Khoa này còn cười, hắn nói, tốt tốt, còn nói được nhiều như vậy, vấn đề không lớn.

Tôi không để ý tới hắn, nước mắt rơi càng nhiều hơn.

Nếu như là hồi trước thì tôi làm sao lại yếu ớt như vậy được.

Ngã trầy da còn có thể tỏ ra như không có chuyện gì xé bỏ phần da rách đi.

Mà lúc này cứ như là bị ấm ức gì ghê gớm lắm vậy, nước mắt thi nhau rơi xuống.

Tần Khoa ôm tôi, vỗ về, rồi, rồi, là lỗi của anh, nín đi nào, ngoan, nín đi.

Lái xe ngồi trước nhịn không được, "Ha ha" bật cười.

Chú à, đây đâu phải phim hài đâu, mạng của cháu còn đang treo lơ lửng đây.

Xuống xe, ông bác tài xế lại còn là người sống theo Lôi Phong, không lấy tiền.

_ Lôi Phong: chiến sĩ cách mạng tiêu biểu của Trung Quốc.

Vào bệnh viện, tôi đột nhiên nghĩ tới, tôi nói, bệnh án...

Tần Khoa vỗ vỗ túi áo khoác, yên tâm, anh mang đầy đủ.

Tôi yên tâm ngồi yên trên ghế dựa, chờ Tần Khoa đứng đằng trước đăng ký.

Lấy số xong, lên tầng 2 chụp X Quang.

Bác sĩ chụp X Quang nói, chụp cái này vẫn có khả năng thất bại. Rất nhiều người làm xong vẫn nhìn không thấy, nếu nhìn không thấy thì phải đi nội soi.

Vừa nghe xong câu này, tâm trạng yên ổn của tôi lại bắt đầu trở nên lo lắng.

Nội soi, phải đưa vào tận trong thực quản mới nội soi được nha...

Bác sĩ lấy một ly gì đó ra nói, uống cái này xong rồi chụp. Tôi nói trước, rất nhiều cô gái trẻ uống xong có cảm giác không thoải mái cho lắm.

Mặt tôi càng trắng hơn.

Tần Khoa cầm tay tôi nói, không có gì, chỉ là Barit trong hóa học thôi mà, không phải sợ.

Tôi cứng ngắc đứng trước máy chụp X Quang, tay cầm ly đựng cái thứ tên là Barit gì gì đó.

Màu trắng đùng đục có cặn lắng ở dưới.

Bác sĩ đứng đằng kia điều chỉnh dụng cụ xong nói, rồi, uống đi.

Tôi há mồm uống, gớm chết đi được.

Trông trắng trong thuần khiết như vậy, tại sao mùi vị lại ghê dữ vậy, giống như bỏ một miếng băng gạc vào dung dịch thạch cao rồi uống vào trong bụng vậy.

Cơn buồn nôn nổi lên trong lúc uống bị tôi nén xuống.

Uống xong rồi. Bác sĩ nhìn màn hình máy hồi lâu nói, tôi không thấy thứ gì bị mắc ngay đó cả, cô cảm giác như thế nào?

Tôi thử thử lại một chút, vui vẻ nói, tốt hơn nhiều.

Tần Khoa nghiêm túc nói với tôi, em đừng vì phải làm nội soi mà nói dối, có thật là tốt hơn không?

Tôi nói, không nói dối, em tốt hơn nhiều thật mà. Anh xem xem, Tần Khoa là đồ mặt trắng nhỏ Tần Khoa là đồ mặt trắng nhỏ Tần Khoa là đồ mặt trắng nhỏ. Thấy chưa, ngay cả nói chuyện cũng không có cảm giác hóc.

Bác sĩ đứng cạnh cười, có lẽ là uống Barit làm cục xương trôi theo rồi. Được rồi, không có vấn đề gì.

Tần Khoa cũng cười, cười vô cùng ấm áp, hắn nói, bác sĩ, cháu lo cho bạn gái cháu lắm, vẫn làm nội soi cho cô ấy đi.

Tôi vội vàng ôm tay hắn, không cần, em sai rồi mà.

Ra cổng bệnh viện, tôi ôm cánh tay Tần Khoa cảm thán, con người có sức khỏe là hơn hết.

Tần Khoa xem di động, hơn mười hai giờ.

Hắn nói, giờ này có lẽ cổng Ký túc xá đóng rồi.

Tôi buông tay hắn ra, ôm lấy chính mình, vô cùng nghiêm khắc nói với hắn, em không đi nhà nghỉ với anh đâu!

Hắn nghe xong, ha ha cười lạnh, em không bị hóc ngay cổ mà còn bị hóc trong đầu đúng không? Anh ăn no rảnh rỗi mới đi tìm một cô gái ăn gà không nhả xương như em đi nhà nghỉ.

Cái người này, nói chuyện rất dễ khiến người ta mặc cảm!

Cuối cùng, chúng tôi đương nhiên không vào nhà nghỉ, cũng không ăn ngủ đầu đường.

Tôi gõ nửa ngày trời năn nỉ nửa ngày trời, rốt cuộc cũng vào được ký túc xá dưới khuôn mặt âm trầm của bà cô bảo vệ.

Còn Tần Khoa thì sao, chú bảo vệ chỉ nói "Ui chao, đi khám bệnh với bạn gái đúng không" vui tươi hớn hở cho hắn đi vào.

Mọi người nói thử xem giữa người với người tại sao lại khác nhau dữ vậy.

Chương 6 - Có bạn từ phương xa đến

Trên thế giới, nếu có thứ có tốc độ lan truyền có thể so sánh với tốc độ ánh sáng thì đó chính là lời đồn.

Sau sự kiện xương gà không bao lâu, bọn con gái xung quanh quen biết tôi đều mang theo vẻ mặt nghiêm trọng tới hỏi tôi, nghe nói cậu đi bệnh viện với bạn trai à?

Mấy câu này nếu như xuất phát từ một đứa bé tám tuổi thì, ok, đó chỉ thuần túy là quan tâm.

Nhưng mà nếu như mấy câu này xuất phát từ...miệng của mấy đứa này thì cái sự quan tâm thuần túy đó đã bị biến sắc, hơn nữa lại biến dần qua màu vàng.

_ Màu vàng: hoàng, ý nói có tư tưởng bậy bạ.

Ai nói người Trung Quốc có sức tưởng tượng kém?

Tôi chỉ phải kiên trì lặp đi lặp lại một lời giải thích, bọn mình đi bệnh viện xử lý cục xương trong cổ mình.

Có đứa không sợ chết còn hỏi thêm, không phải xương trong bụng à?

Tôi bật người lấy chiếc túi xách trong tay ném về phía đứa đó.

Tôi nói với Tần Khoa, thanh danh của em bị anh hủy hoại hết rồi, sau này nếu anh không cưới em thì không hợp với thiên lý đâu nha.

Hắn mỉm cười đồng ý.

Về phần bạn Tần Khoa thì bạn ấy đang bận việc của...phòng thí nghiệm.

Tuy nhiên tôi cũng dần quen rồi.

Quy luật ngôn tình không phải nói rồi sao, giữa người yêu phải phối hợp lẫn nhau, nhân nhượng lẫn nhau.

Nghĩ theo mặt khả quan thì bây giờ chịu khổ một chút, sau này tôi có thể không đi làm nhưng vẫn có thể ngồi nhà đếm tiền, đương nhiên, đó là tiền của chồng.

Rảnh rỗi buồn chán, tôi bắt đầu chạy qua chạy lại Trung tâm sinh hoạt.

Tôi đặc biệt có cảm tình với chỗ ngồi kia, dù gì cũng là chỗ xuất phát của cuộc tình của tôi đúng không.

Trước ô cửa bán vé hồi trước ngồi Tần Khoa da trắng thịt mềm, bây giờ là một cô bé thịt mềm da trắng.

Tôi không khỏi nghĩ, quản lý Trung tâm sinh hoạt đúng là nhạy bén, dùng sắc đẹp để dụ tiền tài, thật tuyệt.

Thỉnh thoảng cũng sẽ gửi tin nhắn cho bạn bè, ví dụ như Tiểu Quyển.

Tiểu Quyển hình như bây giờ khá tốt, đi làm ở một Công ty điện nổi tiếng nào đó.

Nói tới công việc của bạn bè năm cấp ba thì hắn là người có công việc tốt nhất.

Có đôi khi thật sự buồn quá hóa rồ, tôi sẽ không nhịn được quấy rầy Tần Khoa một chút.

Lần trước tôi vừa ăn mì ăn liền vừa gửi tin nhắn cho hắn: bây giờ em đang đi ăn với một anh khóa trên dễ thương, anh ấy khen em dễ thương nha...

Hắn trả lời khá nhanh: vậy hả, vậy em coi chừng đừng ăn gà trước mặt anh ta. Bộ dạng nghẹn thở của em trông rất dữ tợn.

Chọc tôi nổi giận luôn, thằng nhóc này chẳng lẽ không có chút cảm giác nguy cơ nào sao?

Sắp tới ngày mùng một tháng năm, tôi rất hưng phấn, vô cùng phấn khởi nghĩ, nghỉ dài hạn bảy ngày nha, lúc đó không cần làm gì, chỉ cần lúc nào cũng dính với Tần Khoa là được rồi.

Vậy mà buổi chiều trước ngày một tháng năm một ngày, tôi vừa chuẩn bị qua khu đông tắm thì lại nhận được một cuộc điện thoại.

Không ngờ là Tiểu Quyển.

Hắn nói, này, Giang Văn, bây giờ mình đang ở dưới ký túc xá của cậu đấy.

Tôi sửng sốt một chút, nói, cậu có nhầm không vậy, mai là mùng một tháng năm nha, không phải mùng một tháng tư.

Hắn nói, ha ha, mình ở dưới đây thật mà, không tin thì xuống xem.

Tôi suýt nữa cầm không chặt điện thoại, hoang mang rối loạn vội vàng nhìn xuống từ cửa sổ tầng sáu, quả nhiên thấy một anh chàng đang đứng dưới sân nhìn lên trên.

Vội vàng chạy xuống.

Nếu như là người khác, chắc chắn tôi sẽ hỏi, ôi trời, cậu có bị gì không tự dưng chạy tới chỗ mình làm gì.

Nhưng mà "người khác" này chính là Tiểu Quyển nha.

Tôi nói, trời à, sao cậu lại tới đây?

Hắn cười, nụ cười sáng lấp lánh như ngàn vì sao trên trời, không bí bí ẩn ẩn như kẻ họ Tần nào đó.

Hắn nói, công ty mình phái người qua đây công tác, mình cũng thuộc tổ được phái.

Tôi vỗ tay, cậu giỏi dữ vậy à, được phái đi công tác rồi?

Hắn cười lắc đầu, làm gì có, mình tới giúp việc thôi.

Tôi hỏi, vậy mấy ngày này cậu ở đâu?

Hắn nói, khách sạn Hằng Xa, ở khoảng một tháng.

Tôi cào cào tóc, cậu chờ mình một chút để mình đi thay đồ cái đã, rồi tụi mình đi ăn.

Đi ngang qua tiệm bán canh gà, bà chủ còn nhiệt tình lớn giọng bắt chuyện với tôi, này, con gái, cổ họng bình thường chưa?

Con thay đồ rồi mà, sao cô vẫn nhận ra con???

Tôi gật gật đầu vội vàng bỏ đi.

Tiểu Quyển hiếu kỳ, cổ họng cậu bị sao vậy?

Bạn có nói cho người bạn từng yêu thầm rằng mình ăn gà bị hóc xương gần chết không.

Tôi cười gượng, mấy hôm trước bị cảm, đau họng.

Vào một tiệm món cay Tứ Xuyên, gọi mấy món cay xé họng.

Tôi hỏi hắn, sao bên cậu mùng một tháng năm mà vẫn tăng ca vậy?

Hắn nói, bây giờ cạnh tranh kịch liệt, ai cũng giành tăng ca.

Tôi nhìn hắn nói, xem cậu kìa, ra đời rồi là khác liền, cảm giác khác, khí phách khác!

Hắn cười ánh mắt cong cong, mình bị cậu khen nở lỗ mũi rồi.

Điện thoại di động vang lên, cầm lên nghe, là Tần Khoa.

Hắn hỏi, gọi điện thoại tới phòng ngủ thì bạn em tiếp, em ở đâu vậy?

Tôi nói, bạn cấp ba của em tới chơi, bọn em đang ra ngoài ăn.

Tần Khoa lại hỏi, tiệm nào?

Tôi nói, ở tiệm Tứ Xuyên Vận May Tới.

Đầu bên kia dừng một chút, sau đó hắn nói, anh cũng chưa ăn cơm, vừa vặn tới ăn với bọn em, thuận tiện gặp bạn em luôn.

Tôi còn đang suy nghĩ xem có thích hợp hay không thì Tần Khoa nói "Gặp lại sau nhé" liền gác máy.

Tiểu Quyển hỏi, bạn trai cậu à?

Tôi có chút ngại ngùng, gật đầu, anh ấy cũng chưa ăn, muốn tới ăn cùng.

Hắn cười, vậy thì mình chính là người gặp bạn trai cậu đầu tiên hả?

Điện thoại lại vang lên, lần này là tin nhắn, Điền Lan (một trong số mấy đứa cùng phòng) gửi.

Trên đó ghi, cảnh báo mức độ một: chồng mày gọi điện thoại, tao nói mày dép chưa kịp mang đã vội vàng bỏ đi với thằng khác. Có lẽ chồng mày sẽ chạy tới ngay lập tức! A ha ha ha!!

Con nhỏ này rảnh ghê ta.

Nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên.

Tôi nói với Tiểu Quyển, nếu cậu đói bụng thì tụi mình ăn trước.

Tiểu Quyển nói, chờ bạn trai cậu tới rồi hẵng ăn.

Tôi gật đầu, tiệm cơm gần cổng trường, Tần Khoa hẳn là sẽ tới ngay.

Tôi nghĩ nghĩ, hắn tới, ba người ngồi bàn tròn, như vậy mỗi người sẽ chiếm một cung 120 độ. Vì vậy bắt đầu loay hoay chỉnh ghế, muốn tạo ra ba cung bằng nhau.

Tiểu Quyển nói, cậu vẫn thích làm những chuyện kì lạ như trước đây.

Tôi bỏ ghế xuống, cái gì?

Tiểu Quyển nói, trước đây cậu luôn mài bút chì trong giờ Đại số, mài ruột 0.7 thành 0.5. Hơn nữa cậu còn vẽ một khuôn đối thoại bên cạnh hình Khổng Tử trong sách Ngữ Văn, trên đó viết "Giang Văn là người tốt", đều là những chuyện kỳ quái.

Tôi kinh ngạc, sao cậu biết được?

Hắn cười ha hả, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm.

Tôi vội vàng hỏi hắn, cậu còn biết gì nữa?

Tiểu Quyển chăm chú nhìn tôi, mình còn biết nhiều thứ nữa.

Tôi ngây đơ, hồi còn trẻ người non dạ tôi còn làm nhiều chuyện ngu xuẩn vớ vẩn như "mài ruột bút", không ngờ là...những chuyện này đều bị một cặp mắt khác thấy được, hơn nữa lại còn là cặp mắt của Tiểu Quyển.

Mành cửa bị vén lên, tôi vẫy vẫy tay, Tần Đại tiên của tôi rốt cuộc cũng tới.

Tần Khoa vừa tới liền kéo ghế lệch về phía tôi, cung 120 độ tôi vừa tạo ra cứ như vậy bị phá.

Cứ như vậy, Tần Khoa ngồi cạnh tôi, Tiểu Quyển ngồi đối diện chúng tôi.

Tôi giới thiệu hai người, đây là bạn học cấp ba của em, Lý Minh Vũ (Tên thật của Tiểu Quyển). Đây là, ừm, đó đó, Tần Khoa.

Tần Khoa cười, xin chào, tôi là bạn trai của Giang Văn.

Tiểu Quyển cũng nói, xin chào.

Trong nhất thời không ai nói gì.

Là Tần Khoa mở miệng trước, hắn hỏi Tiểu Quyển, cậu có uống bia không?

Tôi dùng nước sôi tráng tách, nói, cậu ấy không uống bia.

Tần Khoa quay đầu nhìn tôi.

Tôi nói, cậu ấy không uống, họp lớp chưa bao giờ thấy cậu ấy uống.

Tiểu Quyển nói, ha ha, tôi không thích mùi vị của bia.

Tần Khoa quay đầu lại cười nói, vậy uống trà đi, ăn món Tứ Xuyên ở đây mà không uống gì đó thì lưỡi sẽ chịu không nổi.

Tôi chuyền tách được tráng xong qua, Tần Khoa vừa rót trà vừa nói, cậu tới chơi nhân dịp mùng một tháng năm à?

Tiểu Quyển nói, không phải, công ty tôi có việc ở đây, phái chúng tôi tới.

Tôi hỏi hắn, vậy có ngày nghỉ không?

Hắn nói, cái đó phải xem cấp trên sắp xếp.

Tần Khoa nói, nếu cậu có ngày nghỉ thì nói với chúng tôi một tiếng, đi một vòng tham quan tất cả những nơi đặc sắc luôn.

Tiểu Quyển gật đầu cười, vậy là tôi có hướng dẫn viên du lịch miễn phí rồi.

Tôi vốn đang lo lắng, Tần Khoa tới đây thì Tiểu Quyển sẽ không được tự nhiên nhưng xem ra thì đúng là vô cùng hài hòa.

Tần Khoa Tiểu Quyển bắt đầu bàn luận danh thắng và đặc sản địa phương, pha vài câu chuyện cười, trông như thân thiết từ xưa nay vậy.

Tôi là loại người đã ngồi vào bàn ăn cơm thì sẽ không rảnh rỗi để hé răng, lúc này vừa vặn để tôi ăn cơm.

Chiếc bàn gỗ lim này không xoay được, tôi muốn gắp bò nướng đằng xa, gắp vài lần đều bị trượt xuống.

Thịt bò ở trước mặt Tiểu Quyển, tôi vẫn đang cố gắng rướn, Tần Khoa ngồi cạnh bỗng dưng vươn tay gắp một gắp bỏ vào chén tôi.

Trong khoảnh khắc đó, Tiểu Quyển cũng gắp một gắp chuẩn bị đưa qua, nhìn thấy trong chén tôi đã có, tay hơi dừng lại giữa chừng.

Tôi vội vàng cầm chén đưa qua, liên tục nói cảm ơn nhận lấy miếng thịt bò kia.

Tần Khoa vỗ vỗ đầu tôi, cười tủm tỉm nói, muốn ăn gì thì nói với anh. Ừm, người tay ngắn chân ngắn không tiện vậy đấy.

Tôi cắn thịt bò, ừ, đúng vậy, không giống ai đó, nửa người nửa thú, kiểu người tay Vượn chưa tiến hóa hoàn toàn.

Tần Khoa vươn tay gõ lên đầu tôi một cái.

Hắn gõ rất mạnh, tôi đang định gõ lại thì tay trái lại bị tay phải của hắn xoay một cái, áp lên trên bàn.

Hắn nói, bạn em còn ngồi kia kìa, đừng quậy.

Sau đó quay đầu cười hỏi Tiểu Quyển, cậu đi công tác xa nhà lâu như vậy mà bạn gái cậu không cằn nhằn à?

Cái tên này, sao lại chọc vào nỗi đau của người khác vậy?

Quả nhiên, Tiểu Quyển cụp mắt, nhấp một ngụm trà, vẻ mặt bình tĩnh nói, tôi và bạn gái trước đã chia tay được hai năm rồi.

Lòng tôi hơi quặn lại, người đó chắc là Nhan Nhất Nhất.

Tôi trừng mắt nhìn Tần Khoa, tay trái muốn nhéo tay phải của hắn, lại bị hắn nắm chặt lại.

Tôi không chịu nổi bầu không khí lạnh lẽo như vậy, tôi nói, nói chuyện gì vui vẻ chút đi, để em kể truyện cười cho hai người nghe.

Tần Khoa thả tay tôi ra, bưng tách trà uống, vừa uống vừa "Hừm" một tiếng.

Tiểu Quyển nhìn tôi, tôi nói, hai người tin không, biết biệt danh của em là gì không, em là Công chúa Bạch Tuyết.

Tần Khoa không trả lời, tại sao?

Tôi nói, vì em rất lạnh...nha.

Sau đó tôi ha ha cười vài tiếng.

Không khí có vẻ lạnh hơn.

Thật ra, chiêu chủ lực của tôi còn chưa được tung ra, nhưng tôi không dám kể, tôi sợ bị đông cứng.

Một lát sau, khóe miệng Tiểu Quyển cong lên, hắn nói, câu chuyện cười này buồn cười ghê.

Mặc dù cậu ấy nói rất gượng gạo, nhưng tôi vẫn rất cảm động, Tiểu Quyển vẫn là Tiểu Quyển, một cậu bé vô cùng lương thiện nha.

Ăn cơm xong, ra tiệm cơm, Tiểu Quyển phải đi về.

Tôi nói với Tiểu Quyển, cậu ở đây có chuyện gì thì gọi cho mình, mình là sếp sòng ở đây đó!

Tiểu Quyển cười gật đầu, vẫy tay tạm biệt leo lên xe taxi.

Tôi quay đầu lại, Tần Khoa đang đứng đằng sau hai tay đút túi nhìn tôi.

Tôi kéo hắn nói, quan lớn Tần ơi, đi về thôi.

Chúng tôi đi nép vào ven đường, Tần Khoa một tay bị tôi kéo, một tay nghịch chùm chìa khóa của hắn.

Móc chìa khóa của Tần Khoa là móc liên hoàn, vậy mà Tần Khoa dùng một tay cũng mở ra được.

Trước kia tôi cũng thử qua rồi, dùng luôn cả hai chân mà vẫn không được, lúc ức quá chỉ hận không thể lấy búa đập nát nó luôn.

Tôi hỏi hắn, bạn học của em cũng khá được đúng không.

Vì tôi có một người bạn xuất sắc như vậy, nên giọng điệu cũng khá tự hào.

Tần Khoa loay hoay mở móc liên hoàn, hình như không tháo ra được, hắn nhét vào túi, nói, anh ghét nhất mấy đứa tóc xoăn tự nhiên.

_ Quyển: cong, vòng tròn, quăn.

Sét đánh giữa trời.

Sở dĩ Tiểu Quyển tên là Tiểu Quyển chính là vì cậu ấy có...mái tóc xoăn bồng bềnh phấn chấn tự nhiên nha!

Tôi nói, sao lại vậy? Xoăn tự nhiên dễ thương mà!

Hắn liếc tôi một cái, dễ thương? Y như một thố Khang Sư phụ.

_ Khang Sư phụ: tên một nhãn hiệu mì tôm.

Miệng của hắn đúng là quá độc, tôi tức giận tới mức thò tay chọt eo hắn.

Nhưng cuối cùng động tác của tôi cũng không nhanh bằng hắn, lại bị hắn dùng tay bắt lại.

Hắn nhìn tôi lạnh lẽo nói, anh nói cậu ta cái gì mà em gấp vậy.

Sau đó bỏ tay ra, một mình đi vượt lên trước.

Tôi đứng tại chỗ suy nghĩ cho rõ ràng, bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ trở nên trong sáng rộng mở, miệng nhịn không được ngoác rộng ra.

Tôi đuổi theo, giữ tay hắn lại, cười to, há há há! Em biết rồi! Ghen tuông trong truyền thuyết đây mà! Ô hô hô!

Hắn nói, em gặp ảo giác rồi.

Hắn muốn kéo tay ra, tôi không bỏ ra.

Tôi nói, ái chà ái chà, thật ra anh không cần ghen. Tiểu Quyển chỉ là bạn cấp ba thôi mà, loại bạn học không thân lắm. Không phải anh không biết em chỉ thích mặt trắng nhỏ, anh phải vô cùng tự tin mới đúng, trên đời này làm gì có ai trắng hơn anh?

Tôi bắt chước giọng điệu của hắn, nào, đừng lẫy nữa, để chị hôn đền nào.

Miệng hắn nhếch lên, bàn tay vốn đang vật lộn với tay tôi bỗng dưng nắm lấy cổ tay tôi.

Tôi nghi ngờ, làm gì vậy?

Hắn cười, cười vô cùng hại nước hại dân, hắn nhẹ giọng nói, không phải em muốn hôn sao?

Sau đó tôi bị hắn kéo vào rừng cây nhỏ cạnh trường...

Mỗi khi nghĩ tới việc này, tôi đều khá hối hận. Từ lúc quen biết nhau tôi đều ở thế bị áp bức. Khó lắm mới gặp được lúc hắn ghen, là cơ hội để tôi chiếm ưu thế, nhưng rốt cuộc như thế nào, toàn bộ quá trình, quyển chủ đạo chỉ dừng lại trong tay tôi trong thời gian hai mươi giây.

Tôi thật thất bại.

Lúc hắn đưa tôi tới ký túc xá, hắn nói với tôi, nếu cái tên lông xoắn kia chỉ là bạn học của em thì em cũng không cần quá nhiệt tình với cậu ta. Nghe lời anh, sau này cố gắng hạn chế đi ra ngoài một mình, ở một mình với cậu ta.

Tôi cười, ha ha, còn nói anh không ghen, rõ ràng là có.

Hắn nói, được rồi, coi như là anh đang ghen, nhớ kĩ lời anh nói chưa?

Tôi gật đầu nói, nhưng mà, em thật sự không có gì với cậu ấy cả, cậu ấy cũng không có ý gì với em.

Hắn nói, em không cần quan tâm tới chuyện khác, nhớ kĩ giữ khoảng cách với cậu ta là được.

Tôi thở dài, đúng là không nói lý lẽ với đàn ông ghen tuông được.

Hắn cười khẽ, vì vậy em phải cẩn thận, đừng có cố ý làm trái quy định, đàn ông ghen tuông thì không nói lý lẽ được đâu.
Chương 7 - Ngày nghỉ nhàn nhã

Toàn bộ kì nghỉ một tháng năm, Tần Khoa chỉ rảnh ba ngày đầu tiền, vì vậy giấc mộng đẹp cùng nhau đi du lịch vào kì nghỉ của tôi bị vỡ tan tành.

Tôi nói với Tần Khoa, nếu không đi chơi xa được thì những nơi gần nhà ngươi phải đi hết với bản cung.

Vì vậy vào ngày Quốc tế Lao Động, tôi kéo Tần Khoa tới tầng cao nhất của trung tâm thương mại – tầng trò chơi.

Tôi hùng dũng oai vệ hiên ngang đổi 100 xèng, khí phách chỉ vào kệ cao nhất đặt lò vi sóng nói với Tần Khoa, chính là nó!

Vừa tới khu trò chơi, tôi liền kích động chạy tới trước máy đập chuột vẫy vẫy tay với Tần Khoa.

Hắn đi tới nói, lớn to đầu rồi mà còn chơi cái này.

Tôi nói, anh không biết gì hết, đây là cơn ác mộng hồi nhỏ của em. Hồi nhỏ gần nhà em cũng có một khu trò chơi, trong đó có một máy đập cá sấu, cũng là kiểu ló lên rồi dùng búa đập. Hồi đó em đi chơi, hơn hai mươi con em chỉ đập trúng ba bốn con. Sau đó em hăng máu lên, lại đi đổi xèng, không thèm quan tâm tới cái khác, chỉ nhìn chằm chằm lũ cá sấu đó dùng hết sức bình sinh để đập. Lúc đó chẳng qua là để đỡ tức thôi, kết quả cái máy bị em đập hư luôn, tắt nguồn rồi mà vẫn reo tít tít. Ông chủ liền chạy tới mắng em xối xả, còn bắt bố em đền tiền. Sau đó em thấy loại máy này liền không dám đụng vào.

Tôi ngẩng đầu nhìn Tần Khoa, thấy em tội nghiệp không.

Tần Khoa nhìn tôi không nói gì, vẻ mặt kia giống như nhìn thấy tôi nuốt chửng một tòa cao ốc vậy.

Tôi vội vàng giải thích, tại cái máy đó là máy dỏm, lúc đó em lớn bao nhiêu đâu, đánh mạnh được cỡ nào chứ.

Tần Khoa quyết đoán quay đầu đi đổi xèng, nói, em chơi đi.

Tôi vội vàng cầm búa nói, em phụ trách bên này, anh dùng tay phụ trách bên kia.

Kết quả, cả đám chuột đều bị tiêu diệt.

Tôi vui vẻ rạo rực đếm số phiếu máy nhả ra, cảm khái, danh sách những nỗi tiếc nuối trong đời của em lại ít đi một điều.

Đảo mắt nhìn quanh một vòng, tôi kéo Tần Khoa tới trước máy "Giải cứu con tin",

Đó là một trò chơi bắn súng.

Tôi vừa nhét xèng vào vừa nói, cốt truyện của trò chơi là một chuyện tình, nhân vật nữ chính bị phần tử khủng bố bắt cóc, nhân vật nam chính yêu cô say đắm đã cùng với bạn mình xâm nhập vào căn phòng của bọn bắt cóc. Mặc dù mưa bom bão đạn, mặc dù máu chảy thành sông, họ vẫn kiên trì niềm tin của mình, sức mạnh của tình yêu và tình bạn giúp họ chiến đấu tới cuối cùng.

Tần Khoa hỏi, em đang làm gì vậy?

Tôi nói, em đang giới thiệu về cốt truyện của trò chơi mà, khi nhập vai rồi thì anh sẽ phát huy tốt hơn.

Tần Khoa không hề để ý tới tôi nhìn vào màn hình đằng trước.

Tôi cầm súng tiếp tục nói, nhân vật nam chính thật ra là gay, vừa yêu nhân vật nữ chính vừa yêu bạn của anh ta. Vì vậy, anh phải liều mạng bảo vệ em đó nha.

Trò chơi bắt đầu, thị lực của Tần Khoa tốt, vì vậy bắn rất chính xác.

Nhìn vào màn hình, càng ngày càng nhiều kẻ bịt mặt ngã xuống.

Tôi đứng cạnh hô to, bên này bên này! Góc bên phải! Đằng kia còn có một tên! A! Bên này nữa!

Tần Khoa nghiêng nghiêng đầu tránh thoát khỏi tiếng ồn của tôi, nói, tiểu thư, xin hãy dùng viên đạn nói chuyện thay cô.

Lúc này tôi mới phát hiện, tôi chưa bắn phát nào.

Tôi điên cuồng bắn về phía màn hình, có kẻ địch ngã xuống, tôi cũng không rõ có phải là do tôi hạ hay không.

Hình ảnh lại thay đổi, tới một kho hàng.

Đây có vẻ như là một trạm quan trọng, từ trên xuống dưới đều là địch.

Tần Khoa nói, em đừng bắn lung tung nữa.

Tôi đang định chấp hành mệnh lệnh của hắn, ai ngờ đúng là trời trêu ngươi, một viên đạn lạc do tôi phóng ra bắn trúng không biết là địa lôi hay là bao thuốc nổ, ánh lửa tận trời lan ra bốn phía, trên màn hình xuất hiện bốn chữ to: TO BE CONTINUED?

Tôi vẫy vẫy tay nói, mệt chết đi được, tiếc ghê.

Tần Khoa bỏ súng xuống, bình tĩnh nhìn tôi nói, thì ra người bạn mà anh ta yêu là nội gián của địch, cố gắng tiết kiệm đạn để đồng quy vu tận với anh ta.

Tôi buồn bực.

Phía trước có một máy rớt tiền, chính là kiểu máy bỏ tiền vào, sau đó nó sẽ đẩy đẩy đẩy, xèng nào rớt xuống thì là của bạn.

Tôi cúi người kiểm tra từng ô rớt xèng.

Tần Khoa hỏi, em đừng nói là em đang kiếm xèng nào rớt lại nha?

Tôi ngẩng đầu, làm vẻ mặt hiền lành thánh mẫu nói, nếu có, thì nó chính là "Món quà của Thượng Đế".

Tần Khoa cười khẽ, lại còn "Món quà của Thượng Đế", kiểu như em căn bản chính là "tham tiền".

Sau đó đi ngang qua máy ném bóng rổ, tôi dừng lại nói với Tần Khoa, đây chính là sở trường của loài linh trưởng tay dài như anh đó nha.

Kết quả hắn cười nói "Đương nhiên" rồi kéo tôi K một trận.

100 xèng, ngoại trừ "Máy rớt tiền" kia ra thì chúng tôi đều thử.

Tôi ôm một chồng lớn phiếu màu hồng tới cửa quầy, nhân viên đứng quầy đếm được hơn bốn trăm phiếu.

Con số bốn trăm này ngay cả số lẻ cũng không bằng của lò vi sóng, chỉ có thể đổi một bộ dao nĩa hoặc một chiếc kẹp tóc đính hạt.

Cuối cùng chúng tôi đổi lấy hai chiếc móc chìa khóa gấu bông nhỏ.

Tôi cầm hai chiếc móc chìa khóa nghiên cứu nói, cái là em, đực là anh. Vậy con nào là cái con nào là đực?

Tần Khoa lấy một con nói, con này chắc chắn là cái.

Tôi hỏi, tại sao?

Hắn cầm con gấu nói, em nhìn vẻ mặt của nó nè.

Tôi nghiêng người nhìn.

Hắn nói tiếp, trông ngu ngốc như em vậy.

Tôi sửng sốt, sau đó cười, đúng vậy đúng vậy.

Sau đó tôi giơ con gấu đang cầm trong tay lên, như vậy con nào chịu thành một đôi với nó càng ngu ngốc hơn!

Mới đi chơi với Tần Khoa được hai ngày thì hắn nói có việc phải về phòng thí nghiệm.

Hắn có việc phải làm, có luận văn phải viết cho kịp thời hạn.

Tôi nói với hắn, em cũng là sinh vật, anh nghiên cứu em được không?

Tần Khoa nói, loại sinh vật như em anh cần tốn thời gian cả đời để nghiên cứu, không vội nhất thời.

Chỉ một câu nói nhưng lại khiến tôi ngọt chết đi được.

Tần Khoa đã từng khen tôi trông rất giống người heo.

Những lời này vừa đơn giản lại vừa hiệu quả, có thể làm sáng lên phẩm chất riêng của tôi.

Những ngày nghỉ còn lại, tôi bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới.

Tôi nằm trên giường đọc tiểu thuyết, ngồi trên giường ăn cơm, lại nằm xuống ngủ.

Điền Lan nói, mày cũng phải rời khỏi cái giường của mày để hoạt động một chút chứ.

Tôi vuốt ve mặt giường nói, giường là người yêu thứ hai của tao, tao không thể rời khỏi nó.

Kết quả, buổi tối Tần Khoa liền dựng tôi dậy.

Hắn cau mày hỏi, hai ngày nay em chưa xuống giường?

Tôi kinh ngạc, anh lắp camera ở phòng em?

Vừa thấy vẻ mặt Tần Khoa không ổn tôi cũng ngay lập tức phát hiện câu hỏi của mình ngu ngốc cỡ nào.

Tôi bừng tỉnh hiểu ra, a! Anh thu mua người bên cạnh em!

Tần Khoa căn bản không để ý tới việc tôi hỏi gì, hắn hỏi tiếp, hai ngày nay em ở trên giường ăn hai gói mì ăn liền và một chiếc bánh mì?

Giọng điệu của hắn rất giống chất vấn, trong lòng tôi liền cảm thấy chột dạ.

Nhìn thấy tôi gật đầu sắc mặt hắn liền khó coi hơn rất nhiều.

Hắn nhìn tôi nói, kể từ ngày mai em phải ngủ dậy đúng giờ, ba bữa phải ăn đúng giờ, hơn nữa cả ba bữa đều phải tới căn tin ăn, đặc biệt không được ăn mì ăn liền.

Hắn nói vô cùng nghiêm túc, tôi bắt đầu ầm ĩ, làm mình làm mẩy, như vậy làm sao mà sống được? Có còn dân chủ nữa không vậy? Có còn dân quyền nữa không vậy? Em mặc kệ tôi mặc kệ!

Hắn đột nhiên nở nụ cười, cười như mấy nhân vật phản diện trong TV vậy, chậm rãi nói, đúng vậy, cạnh em có cơ sở ngầm của anh, vì vậy em phải nghe theo những gì anh vừa nói. Ha ha, nếu không làm được, mặc dù anh không làm gì được em, nhưng nếu em không làm theo một ngày, thì trong vòng một tuần đừng hòng gặp anh. Bây giờ anh phải đi phòng thí nghiệm, đã nói nhiều như vậy rồi, tự giải quyết cho tốt.

Hắn xoay người muốn đi, tôi vội vàng kéo tay hắn, liên tục nói, em biết lỗi rồi, em thật sự biết lỗi rồi, em nhất định sẽ sửa.

Hắn cười vỗ đầu tôi, y như vỗ Tiểu Bạch nhà hắn vậy, như vậy mới ngoan.

Trở về phòng ngủ, tôi một cước đá văng cửa phòng, gào to một tiếng, Điền Lan mày là đồ phản bội!

Cánh tay đang cầm miếng dứa của Điền Lan run run, nó cười gượng, ha ha, mày về rồi.

Tôi nói, mày đừng cười, Tần Khoa cho mày cái gì mà mày bán tao, mày nói!

Tôi dùng chân đá cửa, cười dữ dằn nói, hôm nay nếu mày không nói cho rõ ràng thì tao sẽ khiến cho mày từ đang tồn tại thành từng tồn tại.

Sau khi trao đổi thân mật giữa hai đứa, tôi biết được mọi chuyện từ đầu tới cuối.

Kể từ lần tôi bị hóc xương gà, Tần Khoa và Điền Lan liền bí mật thông đồng với nhau, nhờ Điền Lan giám sát ngày ba bữa của tôi, một khi không bình thường thì báo cho hắn, được lợi chính là mấy món trái cây điền lan "mua" về mời chúng tôi ăn.

Tôi nghĩ nghĩ hỏi, chuyện bạn học tao tới tìm có phải mày cố ý báo không?

Nó gật gật đầu, cái đó xem như tao mua một tặng một.

Tôi nói, người ta nói tình bạn là vàng, thứ gì cũng ăn mòn không được. Nhưng tình bạn giữa tao với mày lại làm bằng bột mì, có thể tự lên men.

Điền Lan nói, tao chỉ quan tâm tới mày thôi mà, điểm xuất phát là tốt.

Tôi "Hừ" một tiếng, cầm miếng dứa to nó chưa kịp ăn nhét vào miệng.

Nước dứa chảy xuống theo đầu lưỡi, rất ngọt, ngọt tới tận trong lòng.

Hôm sau, tôi làm theo yêu cầu của Tần Khoa, sáng tám giờ rưỡi thức dậy, ba bữa sữa bánh mì rau dưa cơm đầy đủ, đúng là vô cùng khỏe mạnh.

Buổi tối, tôi đặt điện thoại của Điền Lan vào tay nó, thúc giục nó "Báo cáo" với Tần Khoa.

Nó nhìn tôi, có chút không hiểu ý định của tôi.

Nó nói, em gái ơi, chị sai rồi được chưa, em đừng như vậy.

Tôi nói, tao không có nói móc mày, tao muốn mày gửi tin nhắn thật mà, nào, gửi nhanh lên.

Sau khi nhận được tin nhắn, Tần Khoa gửi cho tôi một tin nhắn, chỉ có một chữ: ngoan.

Điền Lan nhìn bộ dạng khoa chân múa tay vui sướng của tôi, hiểu rõ tâm tư của tôi.

Nó nói, mày trông như học trò trông chờ cô giáo khen vậy, đúng là ngây thơ.

Đúng rồi, cô gái nào đang yêu đều ngây thơ.

Ngày nghỉ cuối cùng, tôi nhận được tin nhắn của Tiểu Quyển.

Hắn nói, khó lắm mới đợi được ngày nghỉ hôm nay, cậu rảnh không?

Tôi trả lời, còn rảnh hơn không khí nữa. Nhưng mà ngày mai Tần Khoa có việc.

Hắn nói, dạo này hình như có một bộ phim bom tấn, đi xem không?

Tôi trả lời, tốt tốt. Hẹn gặp nhau lúc ba giờ chiều trước cửa tiệm cơm lần trước!

Mặc dù Tần Khoa có chính sách với tôi, nhưng trên có chính sách thì dưới có đối sách chứ.

Chuyện này chỉ cần chúng tôi không nói, trời biết đất biết, tôi biết Tiểu Quyển biết, làm sao mà Tần Khoa biết được?

Từ tiệm cơm bắt xe đi rạp chiếu phim.

Vẫn là suất buổi chiều, vẫn là Coca, bỏng, mực tẩm, nhưng người ngồi cạnh là Tiểu Quyển, chắc chắn tôi sẽ không biểu diễn tạp kỹ đớp bỏng.

Tôi thành thành thật thật ngồi chờ phim chiếu, từ từ nhét bỏng vào miệng.

Đợi tới khi tôi nhét gần xong thì phim cũng bắt đầu.

Đầu phim chính là cảnh đánh đấm kịch liệt, tôi thấy khát nên cầm Coca hút ừng ực mấy miếng.

Hút xong rồi bỏ ly lại chỗ cũ, một đám râu ria đã bị KO.

Trong bóng tối tôi nghe Tiểu Quyển nhẹ giọng nói, cậu vừa uống Coca của mình.

Tôi nói, a, ngượng ghê, vậy làm sao bây giờ? Nếu không để mình đi mua lại cho cậu một ly.

Tôi muốn đứng dậy, bị Tiểu Quyển kéo lại.

Hắn nói, thôi khỏi, không quan trọng.

Xung quanh tối đen, tôi cảm thấy hắn như đang cười, ánh mắt sáng lấp lánh.

Sau đó hắn cầm lấy ly Coca đó, hút một ngụm.

Tôi cảm thấy có gì đó không ổn.

Không khí có chút không ổn, nhưng tôi không biết có phải là không ổn thật không, hay là chỉ tại tôi suy nghĩ nhiều, căn bản chẳng có gì cả.

Phim vẫn đang chiếu, Tiểu Quyển nói, cậu có nhớ lần cuối cùng bọn mình cùng xem phim không?

Tôi gật gật đầu nói, hồi tốt nghiệp cấp ba đúng không.

Tôi vẫn nhớ lần đi xem phim hồi tốt nghiệp đó, cả lớp cùng đi với nhau.

Tôi ngồi cạnh Nhan Nhất Nhất, Tiểu Quyển ngồi trước mặt chúng tôi.

Hồi đó tôi còn chưa biết trên đời này có một tên xấu xa tên Tần Khoa, lúc đó trong lòng tôi đều là Tiểu Quyển.

Hôm đó, vì khiến cho Tiểu Quyển chú ý, tôi không ngừng nói chuyện.

Tôi nói với Nhan Nhất Nhất, anh chàng này trông là biết ngay là nhân vật phản diện rồi, đợi lát nữa chắc chắn sẽ làm phản. Nhân vật nam chính này không ai bì nổi, chắc chắn sẽ tan nhà nát cửa, bị đả kích nghiêm trọng. Nhân vật nữ kia chắc chắn sẽ cứu nam nhân vật chính, hai người happy ending.

Sau đó thấy những lời tiên đoán của tôi đều đúng hết, Nhan Nhất Nhất khâm phục nói, đúng hết luôn, cậu giỏi ghê.

Tiểu Quyển quay đầu lại, nở nụ cười.

Tôi vô cùng tự hào lại hơi ngượng ngùng nghĩ, cậu ấy đang nhìn mình sao?

Xem phim xong, chúng tôi đi dạo phố, ăn cơm, chơi trò chơi.

Trong lúc đó, tôi cảm thấy Tiểu Quyển luôn nhìn về phía tôi, mỗi khi đó, tôi đều vừa hưng phấn vừa khẩn trương.

Về nhà, tôi ngọt ngào nghĩ, Tiểu Quyển nhìn tôi nhiều lần như vậy, chắc cũng thích tôi đúng không.

Kết quả bốn ngày sau tôi nhận được tin hắn và Nhan Nhất Nhất yêu đương.

Thì ra cậu ấy quay đầu lại nhìn thật, chẳng qua nhìn là người cạnh tôi – Nhan Nhất Nhất.

Đúng là ứng với câu của Hà Tiên Tử "Tôi đoán được quá trình của sự việc, nhưng lại không đoán được kết cục".

Lúc đó sự tưởng bở của tôi lại trở thành điều châm chọc, đúng là tự mình đa tình.

Tiểu Quyển cười nói, lúc đó cậu đoán rất giỏi, giống như thầy bói vậy. Cậu đoán thử xem bộ phim này kết cục như thế nào.

Tôi nói, mình không làm thầy bói nhiều năm rồi, bây giờ đạo diễn càng ngày càng khó đoán, ai biết được kết cục này quẹo qua quẹo lại kiểu nào.

Tiểu Quyển cười cười, cầm ly Coca hút tới đáy.

Tôi nghĩ, mới nãy chả có gì không ổn cả, căn bản chỉ là ảo giác của tôi mà thôi, chẳng qua tôi suy nghĩ nhiều qua nên phản ứng quá độ, tự mình đa tình.

Giữa đường tôi có rời khỏi chỗ đi WC, lấy điện thoại từ trong túi ra, một cuộc gọi nhỡ, hai tin nhắn, đều của Tần Khoa.

Tôi vội vàng trả lời: em đi nhà sách, thuận tiện đi dạo phố, đừng lo.

Quay về chỗ ngồi, trong lòng có chút không yên.

Tôi cũng không phải một người quen làm chuyện xấu, chưa làm gì sai cả mà bản thân đã có chút chột dạ rồi.

Xem phim xong, tôi muốn chia tay sớm về sớm, bị Tần đại gia bắt được thì không thể tránh việc bị lột da rút gân.

Tôi nói, Lí Minh Vũ...

Tôi còn chưa kịp nói lời từ biệt thì Tiểu Quyển đã nói, bọn mình đi ăn cơm đi, tiệm cơm trước cổng trường cậu rất được. Mình tiễn cậu, thuận tiện ăn cơm luôn.

Kết hoạch đúng là rất tốt, tôi nghĩ nghĩ, bây giờ Tần Khoa hẳn là đang ở phòng thí nghiệm, hơn nữa sao khéo vậy được, tôi vừa gặp Tiểu Quyển đã bị hắn bắt gặp. Ừm, chắc là không thành vấn đề.

Có câu gì nhỉ, lòng mang may mắn thì sẽ gặp bất hạnh.

Cặp chân vừa bước vào tiệm cơm của tôi lập tức đồng loạt rụt lại, tôi nói với Tiểu Quyển, mình biết một tiệm canh gà khá được, nghe đồn có người đã từng nuốt cả xương luôn, bọn mình tới đó đi.

Tiểu Quyển còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị tôi đẩy ra ngoài.

Đằng sau truyền tới một giọng nói xuyên qua lỗ tai, giọng nói kia mặc dù ôn hòa lễ độ, nhưng thật ra có giấu sát khí đằng sau.

Hắn dùng giọng nói không cao không thấp, không trầm không bổng gọi, Giang Văn.

Tiểu Quyển dừng lại, tôi cũng dừng.

Tôi khiến mặt mình như hoa sen nở rộ, xoay người nhẹ nhàng nói, a! Tần Khoa, thật khéo nha!

Chương 8 - Tự mình đa tình không được tất sẽ tự tiêu diệt

Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười đứng ở cửa, địch bất động ta bất động, địch vừa động ta bỏ chạy.

Hắn động, hắn động!

Thứ càng khủng bố hơn việc hắn động chính là hắn đột nhiên nở nụ cười.

Mẹ ơi, đứng sau lưng tôi là kẻ hắn "ghét nhất", cũng không phải chi phiếu 500 vạn, tại sao hắn còn cười được?

Hắn vừa cười vừa đi về phía tôi, tôi vốn muốn bỏ chạy, nhưng tôi mới run rẩy lùi về sau 1cm thì Tần Khoa đã nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay tôi.

Hắn cười gật gật đầu tới Tiểu Quyển đứng sau lưng tôi, sau đó đưa tôi tới bàn hắn ngồi.

Trên bàn ngồi vài nam vài nữ, trông đều có vẻ là sinh viên, còn có một người trung niên.

Tần Khoa kéo tay tôi nói với người trung niên, thầy ơi, đây là bạn gái em.

Lại chỉa chỉa sau lưng tôi, kia là bạn học của bạn gái em.

Ông già trung niên này là thầy của Tần Khoa? Mập mạp tròn vo, trông y như mấy cái thùng phi vậy.

Thầy cười ha ha, Tần Khoa may mắn ghê, có bạn gái xinh đẹp như vậy.

Tôi nhìn kỹ, a, thì ra ông thầy này còn khá hiền lành, lúc cười trông y như một pho tượng Phật Di Lặc.

Thầy vẫy tay nói, hai em còn chưa ăn đúng không, ăn cùng luôn đi.

Tôi vội vàng xua tay. Làm sao ăn chung được, muốn tôi mất mạng chắc?

Tôi cười nói, không cần không cần, thầy ơi, bạn em chưa ăn canh gà ở đây, em muốn dẫn cậu ấy đi ăn thử. Mọi người cứ từ từ ăn, bọn em đi trước. Em chào thầy, tạm biệt mọi người.

Không dám nhìn Tần Khoa, vội vàng rời khỏi tiệm món cay Tứ Xuyên với Tiểu Quyển.

Vừa ra khỏi cửa, Tiểu Quyển liền hỏi, cậu sao vậy, mình thấy cậu là lạ?

Tôi nói, ừm, mình mới cãi nhau với Tần Khoa, vẫn còn đang giận nhau. Kệ anh ấy đi, bọn mình đi ăn canh gà.

Tiểu Quyển trầm ngâm một chút, nhưng tại sao trông cậu ấy có vẻ rất vui vẻ vậy.

Tôi cảm khái, đây là điểm đáng sợ của anh ấy.

Nói dối nãy giờ, nhưng câu này là câu nói thật.

Bà chủ tiệm canh gà vẫn mặc tạp dề bằng vải bông, thấy tôi đi vào liền nhiệt tình tiếp đón.

Gọi hai phần canh gà, hai chúng tôi ngồi dưới quạt điện ăn canh.

Nói thật thì bây giờ tôi chả có tâm trạng nào để ăn nữa.

Đi ra ngoài một mình với Tiểu Quyển mà lừa Tần Khoa, lại còn bị hắn bắt quả tang nữa.

Đây hoàn toàn là sai chồng sai, tội tăng thêm một bậc, không chết thì cũng tàn.

Nhưng mà, sau một hồi nghĩ ngợi tôi lại thấy nếu như vậy thì đã sao, hắn cũng không đến mức đánh tôi nhiếc móc tôi đúng không? Cùng lắm là gõ gõ đánh đánh một chút, tiến hành một chút "Sự trừng phạt thân xác của tình yêu".

Nghĩ như vậy, tôi lại trở nên khoan khoái như cũ, liền cười nói với Tiểu Quyển, ăn nhiều một chút ăn nhiều một chút, không đủ thì mình mua nữa.

Sau này Tần Khoa có đánh giá phương thức tư duy của tôi.

Hắn nói, mỗi khi em gặp khó khăn, mặc dù sự khó khăn này hơn phân nửa là do em tạo ra, em thường thường đều dùng góc độ vô cùng quái dị kỳ lạ để suy xét vấn đề đó, sau đó tự tưởng tượng một kết cục tốt đẹp, tiếp đó lại vô liêm sỉ tin chắc bản thân có thể thoát khỏi hiểm cảnh một cách vô căn cứ. Nói dễ nghe một chút thì em là ngây thơ hồn nhiên, thực tế thì sao, chính là ngu ngốc. Bởi vì logic của em anh không biết có được gọi là "Logic" không nữa.

Mặc dù sau khi nói xong những câu này hắn liền bị tôi xông lên nhéo một trận, nhưng trong lòng tôi vẫn bi ai đồng ý.

Trời nóng ăn canh gà, kết quả là mồ hôi rơi như mưa.

Đợi tới khi chúng tôi ăn canh xong thì trông như vừa chạy tám trăm mét vậy. Nhìn bộ dạng của nhau, chúng tôi đều bật cười.

Tôi lấy khăn giấy đưa cho Tiểu Quyển, đợi tôi lau mồ hôi xong rồi, Tiểu Quyển đứng dậy tới bàn thu ngân tính tiền.

Tôi vội vàng đi qua ngăn hắn lại nói, xem phim cậu mời rồi, lần này để mình.

Tiểu Quyển cười cười gật gật đầu.

Đi ra tiệm canh gà, tôi nói với Tiểu Quyển, đi thôi, xem xem cậu còn muốn ăn gì nữa không.

Tiểu Quyển nói, chờ chút.

Tôi dừng lại hỏi, sao vậy?

Tiểu Quyển nói, giấy dính trên mặt cậu kìa.

Tôi dùng tay chùi chùi mặt, hỏi, còn không?

Hắn cười cười nói, còn chỗ này nữa.

Sau đó vươn tay giúp tôi lấy mảnh giấy dính giữa gò má và thái dương xuống.

Tôi nói, cảm ơn. À đúng rồi, mình nhớ tiệm Quan Đông ở cửa Đông cũng khá ngon, canh cũng rất cay. Nếu cậu vẫn ăn nổi thì bọn mình đi được không?


Tiểu Quyển đột nhiên giữ chặt tôi lại, nói, Tần Khoa.

Tôi lập tức dừng lại, nhìn theo hướng nhìn của Tiểu Quyển, là Tần Đại Tiên chứ còn ai vào đây nữa!

Tần Khoa đang đi về phía tôi từ "Cửa hàng độc quyền Hồ Ký" cách tôi hơn hai mươi bước, tôi quay đầu len lén nói với Tiêu Quyển, đại thần nhà mình tới trấn áp rồi, hôm nay chỉ sợ không đi ăn tiếp với cậu được rồi, hôm khác bọn mình lại đi nha!

Lại quay đầu, Tần Khoa đã đứng trước mặt.

Tôi cười lấy lòng, Tần Khoa~~.

Tần Khoa không thèm nhìn hay để ý tới tôi, chỉ nắm chặt cổ tay tôi, khác với lúc ở tiệm món cay Tứ Xuyên, lần này hắn nắm mạnh hơn, mạnh tới mức khiến tôi hơi đau.

Hắn nói, em đi theo anh. Sau đó nắm cổ tay tôi kéo tôi đi về phía trước.

Tôi có chút bất ngờ, nhỏ giọng gọi, Tần Khoa.

Hắn vẫn không để ý tới tôi, tay tôi bị nắm thật chặt.

Tiểu Quyển tiến lên ngăn Tần Khoa lại, nói, cậu muốn làm gì nói rõ đi.

Tần Khoa cười, tôi là bạn trai cô ấy, bây giờ cậu hỏi câu này không thấy kì sao.

Tiểu Quyển cau mày nói, có phải cậu uống say rồi không...

Lúc này tôi mới phát hiện, khuôn mặt trắng bóc của Tần Khoa hơi hồng hồng.

Tần Khoa nói, tin tôi đi, nếu tôi uống say tuyệt đối sẽ không đứng đây nói chuyện với cậu. Là bạn học của Giang Văn mà có thể quan tâm cô ấy như thế, tôi rất cảm ơn. Nhưng bây giờ, chúng tôi muốn xử lý chuyện giữa hai chúng tôi. Mời cậu tránh ra.

Tiểu Quyển nhìn tôi, tôi gật đầu nháy mắt ý bảo cậu ấy đi trước.

Lúc Tần Khoa kéo tôi vòng qua Tiểu Quyển, hắn nói với Tiểu Quyển, cuối cùng xin khuyên cậu một câu, là bạn học thì hãy tuân thủ bổn phận của bạn học.

Lúc này đã tám giờ hơn, đúng là giờ cao điểm, chung quanh đèn đuốc sáng trưng.

Tần Khoa kéo tôi đi mãi, gì cũng không chịu nói.

Tôi nói, Tần Khoa, anh hiểu lầm rồi, em và Lí Minh Vũ chỉ có tình đồng chí thôi.

Hắn không phản ứng.

Tôi gọi gọi, Tần Khoa Tần Khoa nhìn kìa, trên đất có một trăm tệ đang lăn kìa.

Hắn vẫn không phản ứng.

Tôi nghĩ, thôi xong, giận thật rồi.

Lúc đi tới sân bóng rổ, Tần Khoa ngừng lại, dùng tay kéo tôi tới đứng trước mặt hắn, bản thân hắn lại ngồi trên băng ghế đá cạnh đó.

Hắn vòng tay trước ngực ngồi nhìn tôi, không nói bất cứ điều gì, chỉ nhìn vậy thôi.

Mặc dù tôi nhìn từ trên cao nhìn xuống nhưng căn bản không hề có khí thế đó, bị hắn nhìn tới mức trong lòng thấy sờ sợ, theo bản năng rụt cổ lại.

Tần Khoa mở miệng, bất thình lình, không lạnh lùng ương ngạnh như lúc nói với Tiểu Quyển, giọng điệu vô cùng ôn hòa.

Hắn nói, nói đi, rốt cuộc hôm nay em với lông xoắn đi những chỗ nào?

Tôi nói, hôm nay tụi em tới hiệu sách mua sách, sau đó...

Hắn nói, em ngẩng đầu lên, nhìn anh mà nói.

Tôi thở dài chấp nhận số mệnh nói, chiều nay bọn em đi xem phim, sau đó quay về ăn cơm thì bị anh bắt – gặp.

Tần Khoa đứng dậy, hắn rất cao, hoàn toàn bao trùm tôi dưới cái bóng khủng bố của hắn.

Chúng tôi đứng rất gần, lúc gió thổi qua còn có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt.

Giỏi thật, con trai uống rượu, lại còn là con trai đang ghen tuông nữa...

Tần Khoa cúi đầu nhìn tôi, chậm rì rì nói, em to gan ghê nhỉ? Anh cứ nghĩ em ngốc, thì ra chỉ số thông minh cũng không thấp, biết nói một đường nhưng làm lại một nẻo.

Giọng điệu của hắn mặc dù bình tĩnh ôn hòa, nhưng những gì hắn nói lại khiến tôi thấy nó sắc như lưỡi đao bằng băng vậy.

Tôi cũng bị chiều chuộng quen, không chịu nổi ấm ức, lập tức lý luận với hắn.

Tôi nói, em lừa anh nói đang ở hiệu sách là em sai, nhưng mà anh nói em không được đi ra ngoài một mình với Lí Minh Vũ không quá đáng sao? Cậu ấy là bạn học cấp ba của em, vượt ngàn dặm xa xôi tới đây, ngoại trừ em ra thì không quen biết ai nữa. Về tình về lý, em giúp đỡ một chút không đúng sao.

Tần Khoa nói, có gì không đúng? Em cảm thấy ở riêng với một người "bạn học" có ý với mình là có lý à?

Cái gì có ý?

Tôi lập tức hiểu được hắn đang nói gì, nhất thời hấp ta hấp tấp, những gì nói ra chưa kịp trải qua sự kiểm duyệt của não đã vội nhảy ra.

Tôi nói với hắn, có ý? Nếu cậu ấy có ý thì làm gì đợi tới bây giờ? Có ngay từ hồi em thầm mến cậu ấy hồi cấp ba có phải nhanh hơn không?

Qua một hồi lâu, hắn cười lạnh, a, anh không biết em còn có chuyện này. Xem ra đúng là không phải là "Có ý", mà là "Anh tình em nguyện".

Tôi nổi giận, đẩy mạnh hắn một cái, gào lên, đồ con heo!!!

Sau khi đẩy Tần Khoa tôi liền bỏ chạy như điên.

Chạy một hồi lâu, nhìn lại, không ngờ hắn không đuổi theo, làm tôi mệt chết đi được, vì vậy chạy tới siêu thị nhỏ trong trường mua một chai nước ngọt.

Tôi vừa uống vừa trách thầm trong lòng, Tần Khoa đồ chết bầm, bụng dạ còn nham hiểm hơn rắn độc, ruột còn nhỏ hơn gà.

Về phòng ngủ, tôi cởi giầy, trực tiếp nhảy lên trên giường, nằm ngay đơ trên đó.

Bọn Điền Lan ở dưới hỏi lên, mày sao vậy?

Con người vào những lúc như thế này đều có nhu cầu kể lể, tôi nhảy khỏi giường, nói, bọn mày phân xử cho tao.

Sau khi tôi than thở khóc lóc ái tình dào dạt kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối, một đứa xoay người lại tiếp tục đấu địa chủ trên QQ, một đứa nói, mày đang khoe khoang kích thích bọn tao đúng không? Một đứa khác nói, mày ăn no rảnh rỗi à, cái này thì có gì mà phiền muộn, tao mà là mày thì mừng còn không kịp nữa là.

Tôi dùng đầu đập vào tủ quần áo, trời ơi, thế đạo gì đây.

Điền Lan nói, đây không phải là hắn để ý mày sao, mày còn ầm ĩ với người ta nữa.

Tao nói, nhưng đó rõ ràng là hắn sai!

Điền Lan nói, sai cái gì? Nói sai tên kia có ý tứ với mày à? Sao mày biết hắn nói sai, so với nhãn lực của mày thì tao tin chồng mày hơn.

Tôi lại dùng đầu đập bàn.

Tần Khoa đúng là Đắc Kỷ hiện thế, mê hoặc lũ dân đen không biết gì xung quanh tôi.

Mới đầu tôi nghĩ Tần Khoa hẳn sẽ gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn cho tôi để giải thích, thỉnh cầu tôi tha thứ ngày đó hắn vì ghen tuông mà miệng không biết cân nhắc. Nhưng tôi đợi hai ngày trời mà vẫn chưa có động tĩnh gì.

Điền Lan nói, người ta nói đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, bọn mày làm lành nhanh lên. Mới nãy tao tới căn tin ăn thấy hắn đi với con nhỏ nào đó, mày không sợ người ta bỏ đi theo người khác à?

Tôi nghĩ cũng đúng, nguyên nhân của chuyện này cũng chả có gì to tát, cũng không cương mãi được. Nhưng mà cũng không để tôi làm lành trước đúng không.

Tôi nói, vậy làm sao bây giờ? A, như vậy đi. Mày gọi hắn ra ngoài, sau đó tao cũng đi tới, tao giả bộ như không biết gì bị mày lừa đi ra.

Điền Lan trừng mắt, mày đúng là ngây thơ.

Vì vậy chiều hôm đó tôi ngồi chờ trong tiệm trà sữa.

Tần Khoa vừa đi vào, tôi liền giả bộ như vô cùng kinh ngạc nói, hả, sao anh lại tới đây?

Tần Khoa lườm tôi một cái, đừng giả vờ, nói đi, tìm anh làm gì?

Tôi suýt nữa bị sặc.

Tôi nghĩ tiệm trà sữa này chả tốt lành gì cả, sao lần nào tôi cũng bị sặc là sao?

Tôi khụ một chút nói, về chuyện này hả, em cảm thấy em không sai, đương nhiên anh cũng không có lỗi gì lớn cho lắm.

Người đối diện "Hừ" một tiếng.

Tôi tiếp tục nói, em và Lí Minh Vũ thật sự chỉ là bạn học, cậu ấy cũng tuyệt đối không có ý gì với em.

Tần Khoa vẫy tay ngắt lời tôi, anh không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với người có chỉ số thông minh như em.

Tôi cố gắng khiến bản thân xem nhẹ tám chứ "Người có chỉ số thông minh như em".

Tôi nhìn hắn nói, Tần Khoa, anh biết không, em thật sự rất thích rất thích anh, hơn nữa người trong lòng em cũng chỉ có mình anh thôi.

Trong cuộc đời mỗi người, hoặc ít hoặc nhiều cũng sẽ nói vài câu sến chảy nước như vậy. Chỉ cần người nghe hưởng thụ là được rồi.

Tần Khoa cười, ừ, anh biết rồi.

Tôi thấy không khí có chút dịu lại, nói, bọn mình không giận dỗi nữa được không.

Hắn nói, nếu con cừu lông xoắn kia lại đi tìm em thì em có đi nữa không?

Cừu lông xoắn?...

Tần Khoa thấy tôi không nói gì, cười cười, nếu em cảm thấy mình có lý, vẫn tiếp tục tiếp xúc với con cừu lông xoắn kia thì hôm nay chấm dứt tại đây.

Tôi thấy hắn muốn đi, kéo kéo góc áo hắn nói, anh đừng cứ mãi nhắc tới chuyện của Lí Minh Vũ nữa, đó chỉ là hiểu lầm thôi.

Tần Khoa nói, đó không phải là hiểu lầm, đó là điểm mấu chốt. Chừng nào em tỉnh ngộ rồi thì tới tìm anh.

Thấy Tần Khoa bỏ đi rồi, Điền Lan nãy giờ mua ức gà ở tiệm bên cạnh liền đi vào.

Nó hỏi, sao rồi sao rồi, làm lành chưa?

Tôi đưa ly trà sữa bên chỗ Tần Khoa cho Điền Lan, anh ấy không uống, mày uống đi.

Điền Lan nói, không thôi mày nhận sai rồi năn nỉ hắn một chút đi cho rồi, bạn bè và chồng cái nào quan trọng hơn mày cũng không biết à?

Tôi thở dài, lắc đầu.

Về vấn đề Tiểu Quyển, chúng tôi không ai nhường ai, chính thức tiến vào lần giận dỗi đầu tiên từ lúc yêu nhau tới nay.

Chương 9 - Tình yêu say đắm tới muộn

Hễ là một người bình thường thì ai cũng có những lúc để tâm tới những chuyện vụn vặt, hơn nữa những chuyện này thường khiến những người xung quanh cảm thấy khó hiểu và vô nghĩa.

Tôi cảm thấy bạn Tần Khoa của chúng ta về vấn đề Tiểu Quyển chính là chui vào sừng trâu, hơn nữa lại vô cùng bảo thủ.

Nhưng mà tôi lại không thể như Đường Tam Tạng, phe phẩy cây quạt hương bồ ngồi chờ Tôn Hầu Tử tự tỉnh ngộ, tôi nhịn không được nữa nha.

Được rồi, tôi thừa nhận mình là người không hề có chí khí. Những ngày không có hắn, không có tin nhắn, điện thoại của hắn đặc biệt khổ sở, tôi thậm chí còn cảm thấy ngay cả mặt trời cũng có nỗi buồn không nói nên lời.

Hắn ăn chắc tôi rồi, mà tôi thì không có biện pháp nào với hắn.

Có đôi khi nghĩ nghĩ một hồi tôi sẽ cảm thấy vô cùng tức giận, hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, Tần Khoa đồ khốn nạn! Cũng đủ tuyệt tình! Nói không gặp thì không gặp! Tốt! Đủ đàn ông! Đủ quyết đoán!

"Bí quá hóa liều" là bản năng của tất cả những người từng rơi vào đường cùng.

Khi tôi đi được vài lần vòng tuần hoàn nhớ hắn – giận hắn – mắn hắn – lại muốn hắn thì tôi cảm thấy đã tới lúc sử dụng mưu kế.

Tôi không am hiểu lĩnh vực nào, ngoại trừ ngủ và giả vờ đáng thương.

Tôi mua kem bỏ lên trên đầu, để rốn trước quạt điện thổi gió, tắm không dùng nước nóng, kết quả thân thể vô cùng tốt không hề có bệnh tật gì.

Sau đó gấp quá chịu không nổi nữa, tìm một đứa con gái đang bị cảm trong lớp nói chuyện.

Tôi nói, cậu bỏ khẩu trang xuống, tụi mình nói chuyện đi.

Mặt dù mặt cô ta phần lớn bị khẩu trang che khuất, nhưng chỉ riêng phần mắt lộ ra cũng đủ nói lên cô ta đã dọa mất hồn.

Cô ta nghiêng đầu nói, cậu điên rồi, tôi bị cảm nặng đó!

Giọng mũi đậm đặc vô cùng êm tai.

Tôi chỉnh chỉnh đầu cô ta lại, kéo khẩu trang xuống rồi dí sát người vào người cô ta nói, ôi, bọn mình tâm sự đi.

Cô ta không biết động cơ của tôi, hành vi của tôi trong mắt cô ta có lẽ là vừa kỳ quái vừa quỷ dị.

Vì vậy cô ta lấy cớ có việc bỏ chạy, hơn nữa cho tới bây giờ vẫn không cho tôi cơ hội tiếp xúc cô ta.

Tôi vẫn vô cùng khỏe mạnh. Nói chứ nếu tôi biết tố chất cơ thể mình tốt như vậy thì tôi đã đi thi làm nhà du hành vũ trụ rồi, biết đâu được người cùng Dương Lợi Vĩ xuống phi thuyền chính là tôi không chừng.

Trong lúc này, Tiểu Quyển có gọi điện thoại cho tôi vài lần, tôi đều nói không có chuyện gì. Cậu ấy cũng từng hẹn tôi ra ngoài giải sầu nhưng tôi không dám đi.

Không phải sợ bị Tần Khoa bắt gặp, mà là sợ nhìn thấy mái tóc của Tiểu Quyển thì sẽ nhịn không được nói với cậu ấy, Tần Khoa cảm thấy bọn mình không thích hợp gặp nhau nữa, từ nay về sau cậu đi đường cậu, mình đi đường mình, cúi đầu không thấy ngẩng đầu cũng không cần gặp, có thấy cũng coi như không phát hiện!

Hôm đó, Tiểu Quyển gọi điện thoại nói, vài ngày nữa mình phải đi về, bọn mình gặp nhau một lần đi, coi như tiễn mình.

Hôm gặp nhau, thời tiết không tốt lắm, trời âm u.

Tôi ngửa đầu nói với ông trời, tôi đi gặp cậu ấy mà ông cũng mặt nặng mày nhẹ cho tôi xem à. Có bản lĩnh thì ông trút xuống vài giọt mưa đi, trút đi! Trút đi!

Điền Lan kéo tôi ra xa cửa sổ, nói, Văn Văn đáng thương, tại sao Tần Khoa lại kích thích mày thành như vậy chứ.

Tôi ô cũng không thèm mang, trực tiếp tới tiệm cà phê gặp Tiểu Quyển.

Tiểu Quyển nói, trông cậu có vẻ không có tinh thần lắm.

Tôi cười cười.

Tiểu Quyển cũng cười, cậu ấy nói, cậu đừng cười nữa, trông toàn thấy nhe răng trợn mắt thôi.

Tôi thu lại vẻ mặt, phờ phạc ỉu xìu ngồi nghịch khăn giấy.

Tiểu Quyển nói, thật ra, mình biết mình chính là nguyên nhân khiến cậu và Tần Khoa mâu thuẫn.

Tôi nhìn hắn, hắn nói, vì mình đúng không.

Tôi vội vàng nói, không đúng không đúng, cậu đừng để ý, mình cũng không biết anh ấy nghĩ gì nữa, đầu óc cấu tạo kiểu gì không biết, toàn suy nghĩ mấy thứ vớ vẩn.

Tiểu Quyển cười cười, để mình kể cho cậu một câu chuyện.

Tôi hơi run run, vừa nghe lời mở đầu này, tôi liền hơi hơi có dự cảm có điềm xấu, nhưng tôi vẫn khách sáo nói, ha ha, vậy cậu kể đi.

Tiểu Quyển hơi nghiêng đầu sang phải, mí mắt cụp xuống nhìn ngoài cửa sổ, giống như đang chìm vào một đoạn ký ức nào đó vậy.

Hắn chậm rãi nói, vậy mình bắt đầu kể đây. X và Y...

Tôi ngắt lời hắn, chờ chút, đổi chữ cái nào hay dùng lúc kể chuyện đi, mình sợ số học, cậu vừa nói XY mình liền lạnh run.

Tiểu Quyển quay đầu nhìn tôi một cái thật trịnh trọng, ánh mắt kia vô cùng quen thuộc, là ánh mắt mà Tần Khoa hay dùng để nhìn tôi.

Đừng nghĩ nhiều, nó không liên quan chút nào tới tình yêu cả.

Lần đó vì đề phòng Tần Khoa ăn vụng quả táo của mình, tôi dùng lưỡi liếm trái táo một vòng lại nhìn hắn cười ngây ngô thì hắn liền dùng ánh mắt đó để nhìn tôi.

Tôi ngồi ngay ngắn lại, không nói gì nữa, Tiểu Quyển bắt đầu câu chuyện của cậu ấy.

A và B là bạn quen biết nhiều năm.

Lúc A mới bắt đầu tiếp xúc với B, A không có nhận xét gì, chỉ thấy B là một cô gái kì quái, tư tưởng kì quái hành vi lại càng kì quái.

A cảm thấy rất mới mẻ, bắt đầu vụng trộm quan sát B.

Cứ như vậy từng ngày từng ngày trôi qua, A chậm rãi phát hiện B có rất nhiều sở thích nho nhỏ.

Ví dụ như, trước khi đi thi A sẽ mang theo một trái trứng luộc, vẽ một ký hiệu bùa mà cô tự nghĩ ra trên vỏ trứng để cầu kết quả thi tốt. Lúc làm nháp rõ ràng có rất nhiều giấy nháp nhưng lại thích dùng nhiều màu bút khác nhau viết đè hết lớp này tới lớp khác trên một tờ nháp duy nhất. Vào mùa đông thì thích mang một lúc ba đôi bao tay, nói là như vậy thì có thể "Tuyệt đối giữ ấm".

Nghe tới đó, tim tôi co lại, đây không phải tôi sao?

Tiểu Quyển cúi đầu nhìn tách cà phê của cậu ấy tiếp tục nói, làm sao lại có người như vậy cơ chứ? A không nghĩ ra, việc cậu càng không nghĩ ra là, cậu lại cảm thấy B như vậy cũng rất đáng yêu.

A ghi lại những gì mình quan sát được, xem đấy là bí mật riêng của cậu, bí mật chỉ có mình cậu biết, cũng vì ý nghĩ đó mà cảm thấy vô cùng sung sướng.

Lúc này A mới nhận ra, thì ra cậu đã thích B.

Cứ như vậy mãi cho tới khi tốt nghiệp, A và B đều thi đậu trường khá tốt.

A suy nghĩ xem không biết đây có phải lúc để thổ lộ với B không. Về vấn đề này, A lo lắng rất nhiều.

Nếu cô ấy không thích mình thì làm sao bây giờ? Nếu thổ lộ bị cự tuyệt thì làm sao bây giờ?

Trên mọi phương diện A đều rất thuận lợi, lòng tự trọng cũng rất lớn, vì sợ bị cự tuyệt nên suy nghĩ về vấn đề này rất lâu, chuyện thổ lộ cũng bị trì hoãn.

Lúc này bạn thân của B là C nói với A rằng B thích một cậu con trai khác trong lớp, còn hỏi A có thể làm bạn gái của A không.

A nghe xong cảm thấy bị tổn thương, có chút hoang mang.

Nếu B thích người khác thì cậu còn cần đi thổ lộ sao?

Con người mỗi khi mất đi thứ gì đó đều sẽ kiếm cớ cho bản thân để lấp đầy sự mất mát đó.

A nghĩ, bây giờ mình thích B chưa chắc gì là chân chính thích, hoặc có lẽ là một loại thích có thể thay thế được, có lẽ cô gái trước mặt cậu cũng có thể khiến cậu có cảm giác động lòng này.

Cái "Có lẽ" như vậy, do dự như vậy, khiến A từ bỏ ý định thổ lộ với B, tiếp nhận C.

Câu chuyện cũng chưa kết thúc tại đó.

Sau đó, vô tình A biết được người năm đó B thích không phải ai khác mà là chính cậu.

A rất tức giận, giận C, càng giận bản thân.

Cậu phát hiện tận sâu trong lòng mình vẫn thích B, không hề vì những năm nay mà thay đổi.

A không hỏi gì cũng không nói cho C lí do gì liền chia tay.

Sau khi về quê, A biết B vẫn cô đơn một mình.

A bắt đầu tiếp cận B với tư cách bạn bè.

Nhưng cậu không dám thổ lộ vì sự lùi bước và lựa chọn năm đó có vẻ ti tiện, như vậy cậu có còn tư cách không?

Nhoáng lên một cái lại là hai năm, trong hai năm đó quan hệ giữa A và B gần lại rất nhiều.

Ngay tại khi A cảm thấy thời cơ thành thục, suy nghĩ tới việc thổ lộ thì lại nghe được tin B có người yêu.

Cuộc sống đều có nhân quả tuần hoàn, lúc trước cậu từ bỏ cơ hội đó, mà bây giờ cơ hội đó lại bỏ rơi cậu.

Nhưng lần này A không muốn như vậy liền từ bỏ, mỗi người chỉ sống một lần, cậu không muốn lại từ bỏ.

...

Ai, vậy nên tôi mới ghét nhất là nghe kể chuyện.

Tờ khăn giấy trong nay bị tôi vò rách bươm, lộn xộn như câu chuyện Tiểu Quyển kể cho tôi nghe vậy.

Hay thật, hai năm trước tốn nhiều tiền mua xổ số tới hôm nay mới nói cho tôi biết mình trúng năm trăm vạn, nhưng đã quá hạn rồi.

Những gì Tiểu Quyển kể khiến tôi giật mình, tiếc nuối lại mừng thầm, nhưng chỉ không có ý muốn đáp lại.

Tôi nói với Tiểu Quyển, à ừm, Lí Minh Vũ, thật xin lỗi.

Qua hồi lâu, khi tim tôi treo tới tận cổ họng thì Tiểu Quyển thở dài nói, cậu cũng quá trực tiếp.

Hắn hỏi, một chút cơ hội cũng không có sao?

Tôi cúi đầu nói, thật xin lỗi.

Tiểu Quyển cười cười, nói, thôi, cậu đừng áy náy. Mình cũng nghĩ tới việc bị từ chối rồi, nhưng luôn muốn thử một lần mới cam tâm, không ngờ thái độ của cậu cũng quá quyết đoán.

Tôi vội vàng nói, Lí Minh Vũ cậu tốt như vậy nên chắc chắn sau này sẽ tìm được một người thật tốt. Mình lại không được, mình là người cộc cằn, nếu cậu ở cạnh mình thì cậu sớm muộn gì cũng sẽ ngoại tình.

Tiểu Quyển cười lắc đầu nói, kiểu an ủi của cậu đúng là mới mẻ.

Tôi nói, không phải an ủi cậu, mình nói thật lòng mà.

Tiểu Quyển ngửa đầu, giọng tiếc nuối nói, làm uổng phí mình duyệt đi duyệt lại mấy lần trong đầu, cật lực xây dựng câu chuyện này trong một bầu không khí ưu thương đẹp đẽ, mình còn nghĩ cô gái nào nghe cũng sẽ cảm động, chẳng lẽ cậu không có chút cảm xúc nào sao.

Tôi gãi gãi đầu nói, từ hồi học Đại Học mình không đọc sách nữa, có đọc thì chỉ đọc Tạp chí Văn Nghệ thôi, ngữ cảm đã mất từ lâu.

Tiểu Quyển cười, tôi cũng ngượng ngùng cười.

Gió ngoài đường thổi khiến cửa sổ kêu lách cách, trời sắp mưa, tốt hơn hết là mình đưa cậu về sớm.

Tôi gật đầu đồng ý.

Trên đường đi Tiểu Quyển hỏi, nếu không có Tần Khoa, cậu có chọn mình không?

Tôi nói, trăm phần trăm.

Tiểu Quyển cười, có những lời này của cậu thì không uổng phí công lao mình tới đây một chuyến.

Một lát sau, Tiểu Quyển còn nói, về Tần Khoa, không phải mình chia rẽ các cậu, Tần Khoa tốt thì tốt, nhưng mình cảm thấy cậu ta khá nham hiểm, cậu ở bên cậu ta chỉ sợ sẽ luôn chịu thiệt.

Miệng tôi nói sao vậy được nhưng trong lòng lại nghĩ chứ còn gì nữa, mình bị lỗ to rồi.

Tôi hỏi, cậu phải về thì về đi, chừng nào đi thì nói mình, mình tiễn cậu.

Tiểu Quyển nói, đại khái trong mấy ngày này thôi, thời gian cụ thể mình sẽ nói cho cậu sau.

Tới ký túc xá, tôi muốn Tiểu Quyển chờ tôi một lát, đi lên lấy ô đưa cho cậu ấy.

Tiễn Tiểu Quyển đi rồi quay lại phòng ngủ, tôi nghĩ lại, duyên phận đúng là thứ gì đó thật kì diệu.

Tôi từng thích Tiểu Quyển, mà cậu ấy không biết, cậu ấy từng thích tôi, tôi cũng không biết.

Bây giờ, khi chúng tôi đều biết, thì đã là cục diện này.

Quả nhiên thứ duyên phận sợ nhất chính là bỏ lỡ, một sai lầm nhất thời sẽ tạo thành sự mất mát cả đời.

Tôi nhìn gương nói với người bên trong, mặc dù mày không đẹp lắm, nhưng vẫn được hoan nghênh như vậy, đúng là tai họa.

Chuyện của Tiểu Quyển được giải quyết, còn lại chính là Tần Khoa khó giải quyết.

Bây giờ không thể trực tiếp ra tay từ chuyện của Tiểu Quyển, vì tôi đuối lý, nếu như bị hắn nắm nhược điểm này thì sau này không còn đường sống gì nữa.

Tốt nhất vẫn là đường vòng cứu quốc đi.

Thừa dịp trời đang mưa to, tôi liền tận tình chạy rong dưới mưa.

Sau khi tắm mưa, lên lầu bật quạt tới số lớn nhất, bị cơn gió này thổi rồi, tôi cũng không tin còn không thể bị cảm.

Đợi tới khi bọn Điền Lan trở về thì tôi đã bị hong khô.

Có chí thì nên.

Thượng Đế thấy tôi thành tâm như vậy, rốt cục thưởng cho tôi bị cảm.

Tôi vốn muốn cảm mạo một chút, ho khan một chút, hắt xì một chút, chảy nước mũi một chút, hôm sau tranh thủ sự đồng tình của Tần Khoa là ok.

Nhưng tôi không ngờ rằng ông Jesus chơi rất high, thưởng luôn cho tôi mấy lần cố gắng trước luôn.

Vì vậy tôi phát sốt.


» Next trang 3

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.