Chưởng quầy ở đây là một người nhiệt tình, đã sớm biết hắn ngàn dặm xa xôi đến tìm nương tử, liền bị sự si tâm của hắn làm cảm động, thường xuyên miễn tiền trà cho hắn, cũng giúp hắn để ý đến những người lui tới.
Lúc chưởng quầy vừa tự mình đưa một ấm trà lên, lại hỏi hắn một vài tình hình gần đây, đang muốn xoay người rời đi, lại nghe tiểu nhị ở cửa vừa mừng vừa sợ hô to lên, “Ơ, là Bùi lão gia đến đấy à, mời vào bên trong!”
Tiền Khiêm Ích hiện giờ đối với chữ “Bùi” cực kỳ mẫn cảm, vừa nghe thấy câu này liền lập tức xoay người nhìn về hướng cửa, chỉ thấy bên kia tiến vào một ông lão mặc vàng mang bạc, toàn thân phúc hậu.
Hắn không khỏi a một tiếng, đối phẩm vị của người nọ cực kỳ khinh thường. Nhất thời lại thấy chưởng quầy mặt mày hồng hào, đang muốn khom người nghênh đón, liền giữ chặt hắn hỏi: “Người nọ là ai, vì sao các ngươi thấy ông ta đều cao hứng thành như vậy?”
Hắn nói xong, lại nhìn nhìn những người khác trong quán trà, lúc này bọn họ cũng đã cười híp mắt đứng lên, chắp tay vấn an với Bùi lão gia kia.
Chưởng quầy đưa mắt nhìn Bùi lão gia bước lên thang lầu, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Người nọ chính là nhà giàu nhất trên trấn chúng ta, nguyên danh Bùi Tuấn, nhân xưng ‘Bùi Bách Vạn’!”
Bên này hắn vừa dứt lời, bên kia Bùi Tuấn đã đi lên hành lang dài của lầu hai liền dừng bước, từ trên cao nhìn xuống bọn hắn, dùng âm mũi hừ nói: “Tôn tử nào dám nguyền rủa lão tử bồi* bách vạn đấy?! Có tin lão tử dùng bạc nện chết ngươi hay không!”
(*: bồi赔có nghĩa là lỗ =)) )
Tiền Khiêm Ích vốn sửng sốt, lập tức liền giễu cợt một tiếng, thầm nghĩ: Thật đúng là loại nhà giàu mới nổi, cũng mệt ông ta đã từng tuổi này rồi còn có thể tai thính mắt tinh đến như vậy!
Chưởng quầy lúc này không thèm đếm xỉa tới hắn, chỉ cười hì hì đáp lời Bùi Tuấn ở trên lầu, nói: “Ấy, Bùi lão gia, thực sự có chuyện tốt này à, ta sẽ đợi ông đến nện đó!”
Những lời này dụ cho Bùi Tuấn mặt mày hớn hở, lại nói: “Lão tử bây giờ cũng không dư tiền nện ngươi, lão tử còn muốn đặt mua đồ cưới cho cháu ngoại đây!”
“A, l tiểu tử nhà ai có phúc khí tốt như vậy!” Chưởng quầy vội vàng đáp lời, mấy trà khách dưới lầu cũng cổ động theo.
Bùi Tuấn khẽ vuốt chòm râu trắng, cười không thấy mắt, “Còn chưa định được, lão tử phải lựa chọn thật tốt đã.”
“Tới lúc đó nhớ đừng chọn đến hoa mắt nha!” Chưởng quầy vội vàng đưa lên một câu, Bùi Tuấn cười càng thêm thoải mái, trực tiếp bảo chưởng quầy lát nữa phái người đến quý phủ lĩnh tiền. Chưởng quầy tất nhiên là thiên ân vạn tạ.
Tiền Khiêm Ích nhìn bọn họ hàn huyên ngươi tới ta đi, lại nghe trà khách chung quanh kể chuyện bát quái về cháu ngoại của Bùi gia kia—— nghe nói đứa cháu ngoại này là thời gian trước mới từ bên ngoài tìm trở về.
Tiền Khiêm Ích thầm cả kinh, cháu ngoại trong truyền thuyết này không phải là Quang Quang của hắn đấy chứ……
Hắn hỏi thăm khắp cửa nhỏ nhà nghèo của huyện Lạc Hà, lại không ngờ tới Quang Quang sẽ ở trong Bùi phủ lớn nhất huyện!
Tiền Khiêm Ích ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng Bùi Tuấn biến mất ở cửa nhã gian. Hắn nhớ tới khuôn mặt mập mạp của Bùi Quang Quang, đột nhiên cảm thấy, nhà giàu mới nổi này cũng có vài phần khí chất……
Chương 37: Biểu ca
Bùi Tú Mẫn năm đó mang theo tiền riêng bỏ trốn cùng Thư Ngọc Lâm, về sau lại một mình gánh chịu toàn bộ chi phí cho Thư Ngọc Lâm lên kinh đi thi, có thể thấy được Bùi gia cho dù không phải gia thế hùng hậu, cũng nhất định là gia đình thân hào bậc trung.
Nghĩ vậy, Tiền Khiêm Ích càng thêm chắc chắc ý nghĩ trong lòng, đoán trước Bùi Quang Quang nhất định là cháu ngoại của Bùi Bách Vạn kia.
Hắn ngồi ở quán trà, cau mày nhìn gian phòng mà Bùi Bách Vạn ngồi ở trên lầu, thầm nghĩ: Nhìn điệu bộ Bùi Bách Vạn thu xếp tìm cháu rể kia, chắc chắn là Bùi Quang Quang trở về nhà không đề cập đến nửa câu về mình, nếu như mình cứ tùy tiện tiến lên thân quen, không chừng sẽ bị Bùi Bách Vạn cho là tên càn rỡ lừa tài mà đạp ra ngoài!
Nghĩ đến đây, Tiền Khiêm Ích bất giác có chút chua xót, ánh mắt từ gian phòng quay lại nhìn chén trà trên bàn, lá trà lẳng lặng chìm ở trong chén. Tiền Khiêm Ích nắm quyền, âm thầm quyết định, lần này hắn bằng bất cứ giá nào, cho dù mất hết mặt mũi, cũng phải đưa được Quang Quang trở về. Nhưng đầu tiên, vẫn phải đi tìm hiểu trước thì hơn.
Có chủ ý, Tiền Khiêm Ích liền rời khỏi quán trà, tản bộ trên đường một vòng, thuận tiện tìm người hỏi đường, lập tức đi đến Bùi gia lớn nhất huyện.
Nơi ở của Bùi gia cũng không khó tìm, nghĩ đến Bùi Bách Vạn khoe của rất nhiều, thỉnh thoảng cũng muốn học đòi văn vẻ, đặt mua tòa nhà ở nơi non xanh nước biếc của vùng ngoại ô.
Tiền Khiêm Ích tìm được Bùi trạch, nhìn bậc thang trước mắt cao cao, chỉ thấy đại môn màu đỏ thắm đóng chặt, tường cao vây từ cạnh cửa uốn lượn sang hai bên trái phải, tạo thành một vòng thật to, đem người cùng vật ở bên trong đều vây vào trong đó.
Tiền Khiêm Ích cũng không tiến lên gọi cửa, chỉ đi phân nửa vòng quanh chân tường, càng đi càng cảm thấy chột dạ: Quang Quang của hắn hiện giờ đang trải qua những ngày tốt nhất, còn nhiều thêm một ngoại công thương nàng, khẳng định còn có rất nhiều nô bộc hầu hạ; chính là hắn hiện giờ lại thành một kẻ nghèo hàn từ đầu đến chân, ngay cả công danh chức quan cũng không còn —— Quang Quang còn có thể để ý đến hắn nữa không?
Tiền Khiêm Ích bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ, ngực đập thình thịch, liền đấm đấm ngực tự nhủ: “Sẽ không, Quang Quang không phải loại người ngại bần yêu phú.”
Nói xong, lại nhịn không được rống lên một tiếng từ dưới đáy lòng: Tiền Khiêm Ích ngươi nghĩ gì thế?! Không phải ngươi hiểu rõ nhất tính khí Quang Quang sao?!
Lại nói bên này Tiền Khiêm Ích đang bận rộn xây dựng tâm lý cho mình, cửa lớn bên kia đã có thanh âm vui cười truyền đến. Tiền Khiêm Ích khẽ ngừng cước bộ, nhưng không lập tức xoay người nhìn sang, mà chỉ yên lặng đứng nguyên tại chỗ ——thanh âm quen thuộc kia không phải chính là Quang Quang của hắn sao?
“Huynh thật sự keo kiệt chết đi được, lúc nãy xem kịch mà ngay cả hạt dưa cũng luyến tiếc mua cho muội!”
Tiền Khiêm Ích cẩn thận nghe ngóng, đúng lúc nghe những lời này không sót một chữ vào trong tai: Có người mang theo Quang Quang đi xem kịch? Xem chừng còn là một nam nhân?!
Nam nhân!!
Tiền Khiêm Ích dâng lên một trận hoảng sợ không rõ nguyên do, lại không dám lập tức đi ra ngoài, nói không rõ là sợ thứ gì. Hắn tìm hai bên trái phải, trốn ở phía sau đống cỏ khô bên cạnh tường vây mới nhìn về hướng cửa chính.
Bùi Quang Quang hôm nay mặc một thân xiêm y màu vàng nhạt, hơn hai tháng không gặp, nàng trổ mã càng thêm xinh đẹp. Lúc này nàng mới từ trên một chiếc xe ngựa lộ ra nửa thân, cười khanh khách nắm lấy tay nam nhân quần áo màu xanh ngọc đứng trước xe bước xuống.
Tiền Khiêm Ích không tự chủ được túm lấy hai cọng rơm, hung hăng vò nát ở trong tay: Thật quá đáng! Tay của bọn họ lại có thể nắm lấy nhau! Còn nắm chặt như vậy! Quang Quang là của hắn! Của hắn!
Lúc này Bùi Quang Quang đã xuống xe, hoạt bát theo sát bên người nam nhân, nhỏ giọng cho phu xe lui xuống. Tiền Khiêm Ích trộm nhìn lại, âm thầm cắn chặt răng, người nam nhân kia thật sự là tuấn tú. Mẹ nó, ngày hôm nay ánh mặt trời sao lại chói mắt như vậy……
“Tiền của huynh đều giữ lại cho vợ dùng, muội cũng không phải là vợ huynh, tại sao phải cho muội dùng?” Nam nhân quần áo màu xanh ngọc rốt cuộc cũng mở miệng, chỉ là vừa nói ra lời này, lại khiến cho Tiền Khiêm Ích vốn đang sửng sốt, lập tức lại vui mừng, hận không thể lăn hai vòng trên mặt đất.
Thì ra vị quý công tử trông có vẻ nhã nhặn này, vừa mở miệng đúng là vắt cổ chày ra nước! Loại người keo kiệt thế này, thì có cô nương gia nào nguyện ý lui tới với hắn ta chứ!
“Bùi Trác Phàm, muội là biểu muội của huynh đó.” Bùi Quang Quang quyệt miệng, nghĩ nghĩ lại nói, “Huynh nhỏ mọn như vậy, muội sẽ cáo trạng với cậu cho coi!”
Tiền Khiêm Ích xa xa nhìn dáng điệu của Bùi Quang Quang, chỉ cảm thấy trong lòng mềm xuống, thân mình như muốn mềm đi một nửa, lập tức lại cảm thấy trong lòng chua xót. Tiểu cô nương ngây thơ làm nũng, nhưng đối tượng lại không phải hắn.
Bùi Trác Phàm cười hắc hắc, vỗ vỗ đầu của nàng nói: “Kim Phượng à, huynh cũng muốn mua cho muội đồ ngon lắm, chỉ là ai bảo muội không phải vợ huynh chứ?”
Kim Phượng……?
Thật dung tục!
Tiền Khiêm Ích nhịn không được liếc mắt, không khỏi nhớ tới phản ứng của Bùi Tuấn khi bị gọi là Bùi Bách Vạn trong quán trà, chắc chắn là Bùi Bách Vạn kia cảm thấy cái tên Bùi Quang Quang không may, nên mới thay đổi một cái tên kim quang bảo khí như vậy.
Chờ chút, trọng điểm không phải việc này! Tiền Khiêm Ích ở trong lòng reo hò một tiếng, lại nhìn hướng Bùi Trác Phàm thì trong mắt liền có hơn vài phần đề phòng: Sao hắn cứ cảm thấy trong lời nói của tên tiểu tử đó có chuyện nhỉ……?
Bên kia Bùi Quang Quang gãi gãi đầu, ngửa cổ nhìn Bùi Trác Phàm, nghĩ nghĩ nói: “Vậy huynh không thể lấy ít tiền cho vợ tương lai, san ra một chút cho muội sao? Vừa rồi những cô nương ngồi bên cạnh muội đều mua ô mai ăn đó, muội lại không có gì.”
Bùi Trác Phàm liếc qua khóe mắt, lập tức đi về phía đại môn rộng mở, vừa đi vừa nói: “Đã nói tất cả là cho vợ rồi, muội đâu phải vợ huynh.”
Bùi Quang Quang vội vàng bước nhanh đuổi kịp, la lên: “Quỷ hẹp hòi, muốn đòi từ chỗ huynh chút đồ mà sao khó như vậy chứ? Quỷ hẹp hòi, thật nhỏ mọn!”
“Huynh đối với vợ sẽ không keo kiệt……”
“Vắt cổ chày ra nước……”
Thân ảnh hai người biến mất ở phía sau đại môn đang dần đóng cửa, Tiền Khiêm Ích ngồi sau đống cỏ khô trong chốc lát, mới chậm rãi di chuyển đi ra ngoài. Hắn nhìn đại môn đóng chặt, trong lòng vang lên hồi trống: Tiểu tử đó thể hiện rõ là có ý tứ đối với Quang Quang, cố tình tiểu cô nương còn thật sự không phát hiện ra.
Ở cùng dưới một mái hiên, cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, lâu ngày sinh tình, thân càng thêm thân……
Tiền Khiêm Ích không dám nghĩ tiếp. Không được, hắn nhất định phải mau chóng lấy Quang Quang về, nếu không thì muộn mất! Nghĩ như vậy, hắn lại nhìn thoáng qua Bùi trạch, sau đó vội vàng hướng về phía căn phòng nhỏ mình thuê.
Lại nói Tiền Khiêm Ích về tới phòng, vẫn cảm thấy đứng ngồi không yên, trong lòng giống như có mấy trăm móng vuốt đang gãi cào. Quang Quang của hắn đối cái tên Bùi Trác Phàm kia là hoàn toàn tin cậy, nàng đơn thuần như vậy, lúc trước hắn không phải là khi dễ nàng đơn thuần, mới dễ dàng lừa nàng tới tay như vậy sao!
A phi phi phi!
Tiền Khiêm Ích hứ vài cái, hắn mới không lừa tiểu cô nương, hắn là thật tâm yêu Quang Quang. Nhưng thật ra cái tên Bùi Trác Phàm đó, mặt người dạ thú, nói gần nói xa đều muốn lừa Quang Quang thành thân mà!
Sắc trời dần tối, sau khi Tiền Khiêm Ích rửa mặt liền nằm ở trên giường tiếp tục nghĩ biện pháp. Việc khẩn cấp trước mắt, là mau chóng gặp Bùi Quang Quang, sau đó lại giải quyết Bùi Trác Phàm, Bùi Tú Mẫn, còn có ông già Bùi Bách Vạn kia nữa, nói không chừng còn có người cậu, còn phải đáp lại một người mợ, nói không chừng lại có những tam cô lục bà khác nữa……
Ài, sao tự dưng lại nhiều thân thích như vậy chứ……
Tiền Khiêm Ích nghĩ đến đây, không khỏi phiền muộn thở dài, trở mình lại nghĩ: Quên đi quên đi, phu thê đồng tâm chặt gãy vàng.
Như vậy nghĩ, hô hấp của hắn dần dần bình ổn, chậm rãi tiến vào giấc mộng ngọt ngào.
Chương 38: Trùng phùng
Tiền Khiêm Ích khiêng một cây thang đặt ở bên ngoài bức tường cao cao của Bùi trạch, giờ đúng là lúc ánh trăng treo giữa trời, bốn phía im ắng, chỉ có mấy tiếng côn trùng kêu vang thỉnh thoảng truyền đến từ trong bụi cỏ.
Tiền Khiêm Ích vén áo choàng lên cột ở bên hông, bước lên cây thang bò qua tường vây, nhẹ chân nhẹ tay đứng ở trên bãi cỏ trong viện. Hắn đứng thẳng thân mình để phân rõ phương hướng, tiếp đó liền lần mò về hướng hậu viện bên kia.
Hắn vòng qua hoa viên núi giả, đi lên một hành lang, đường hành lang được đốt đèn, gia phó gác đêm đã đi ngủ, cho nên một mảnh im ắng. Tiền Khiêm Ích xem chừng phương hướng, ngừng lại trước một cửa phòng, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra, đầu ngón chân lặng lẽ không tiếng động đi vào.
Trong phòng đốt hương, có chút ngọt ngấy, nồng đậm hơi thở của nữ nhi gia. Hắn nhịn không được hít sâu một hơi, nháy mắt thấm vào ruột gan, đứng bên lô hương trong chốc lát, lúc này mới đi về hướng tẩm phòng.
Trên giường trong tẩm phòng có một cô nương đang nằm, đầu vùi vào trong chăn ngủ say. Tiền Khiêm Ích đứng ở bên giường nhìn nàng thật sâu, chỉ thiếu điều dán ánh mắt lên trên người nàng.
“Quang Quang……” Hầu kết khẽ chuyển động, nuốt một ngụm nước miếng, lúc này mới giảm thấp thanh âm xuống gọi.
Trên giường Bùi Quang Quang nhíu nhíu mày nhưng không tỉnh, có ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, vừa vặn chiếu lên trên mặt nàng, nổi bật lên làn da trắng nõn nà của nàng.
Tiền Khiêm Ích có một chút ủy khuất cùng một chút không cam lòng, nhịn không được lại thấp giọng gọi một tiếng, lúc này, Bùi Quang Quang sâu kín mở hai mắt ra, sau một hồi mơ hồ, mới chậm rãi chống lại ánh mắt của hắn.
“Khiêm…… Khiêm Ích……?” Bùi Quang Quang dụi dụi mắt, ôm lấy mền từ trên giường ngồi dậy, lại nói, “Huynh tới đón ta phải không? Huynh rốt cuộc đã tới rồi!”
Khi nói chuyện, nàng cười cong cong hai mắt, hoàn toàn không còn vẻ buồn ngủ khi mới tỉnh nữa. Tiền Khiêm Ích nhìn thấy trong lòng vui vẻ, nhịn không được ngồi xuống bên giường cạnh nàng, ngắm nghía nàng trong chốc lát, lại xê dịch thân mình gần sát nàng vài phần.
Bùi Quang Quang bị động tác này của hắn làm cho xấu hổ đến cúi thấp mặt, nhưng cũng không lên tiếng phản đối. Tiền Khiêm Ích lại càng lớn gan, thấy chăn mền che trên người nàng, dứt khoát đưa tay kéo ra, trực tiếp xốc mền lên, hai tay không tự chủ được mò lên hai cánh tay của nàng.
Bùi Quang Quang co rúm lại một chút, nhưng vẫn không cự tuyệt, chỉ khép lại cổ áo, nhỏ giọng nói: “Huynh đừng nhìn ta như vậy……”
Lời này như giận mà không phải giận nghe vào trong tai Tiền Khiêm Ích tựa âm thanh thiên nhiên, như có vô số khói hoa tản ra trong đầu hắn, ngay tiếp đó trước mắt như có đủ mọi màu sắc, một mảnh rực rỡ tươi đẹp.
Hô hấp của hắn dần dần, dần dần dồn dập lên, hai tay theo cánh tay của nàng, chậm rãi, chậm rãi, vươn tới gương mặt của nàng, thật cẩn thận nhéo một cái, lại dường như chưa đủ nhéo tiếp, trong lòng giống như tràn ra vô số cây hoa dành dành, nhịn không được bật thốt lên nói: “Nho nhỏ, trắng trắng, thơm thơm……”
Gương mặt Bùi Quang Quang đã hồng đến sắp thiêu cháy, nàng xấu hổ ngẩng đầu nhìn hắn, hai tay nắm chặt cổ áo của mình, gập hai chân ngồi ở trên giường, Tiền Khiêm Ích nhìn thấy chân nàng trắng nõn ở dưới ánh trăng giống như viên trân châu đang tỏa sáng.
“Quang Quang, chân nàng lạnh không? Ta ủ ấm cho nàng.” Tiền Khiêm Ích liếm liếm đôi môi khô khốc, một tay bắt giữ một chân của nàng, nắm ở trong tay nhẹ nhàng vỗ về.
Ngón chân Bùi Quang Quang đều cong lên, như có một luồng điện, từ chỗ hai người chạm nhau lan ra, thẳng lên trên thân hai người, từ sau đầu sinh ra một cảm giác tê dại.
Tiền Khiêm Ích chịu không nổi, dứt khoát leo lên trên giường ôm cả người nàng vào trong ngực, sau đó không chút do dự hôn xuống đôi môi của nàng. Bùi Quang Quang lúc đầu có chút kháng cự, Tiền Khiêm Ích gãi vào nách nàng, nàng liền ha ha cười, Tiền Khiêm Ích bắt lấy cơ hội này, vươn đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng của nàng, quấn lấy lưỡi nàng tinh tế nhấm nháp, chậm rãi nếm vào.
Ánh trăng bạc chiếu vào, màn giường đã bị Tiền Khiêm Ích buông xuống, lúc này hắn che ở trên người Bùi Quang Quang, trong bóng đêm dùng hai tay, cùng thân thể cảm thụ đường cong của nàng.
Bùi Quang Quang vô cùng thuận theo, từ đầu đến cuối không nói một lời phối hợp với hắn, thỉnh thoảng đầu ngón tay của hắn xẹt qua trước ngực nàng, nàng liền phát ra vài tiếng thở gấp, Tiền Khiêm Ích nghe thấy lại càng tâm ngứa khó nhịn, liều mạng mà chuyển động……
Tiền Khiêm Ích cảm thấy trong lòng tràn đầy thoải mái, đột nhiên quanh mình biến thành một mảnh đỏ thẫm, hắn ngạc nhiên đánh giá bốn phía, đúng là đồ trang trí của hỉ phòng. Hắn nhịn không được lại nhìn nhìn chính mình, chợt phát hiện bản thân thế nhưng mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm. Hắn lại có thể, thành thân……
“Khiêm Ích, vì sao huynh còn chưa tới nhấc khăn voan?” Đột nhiên, phía sau truyền đến một giọng nói nghi hoặc, Tiền Khiêm Ích đã hiểu, mãnh liệt xoay người, lập tức đi đến bên giường, chà xát tay, trực tiếp nhấc khăn voan lên —— Bùi Quang Quang cúi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng ngồi ở bên giường.
“Quang Quang, chúng ta sao lại thành thân rồi?” Tiền Khiêm Ích có chút tò mò, lại không ngờ Bùi Quang Quang nghe vậy lại liếc mắt nhìn hắn, như giận như sân, “Đều là chuyện tốt huynh làm!”
“Ta?”
“Đều tại huynh!” Bùi Quang Quang ủy khuất mấp máy môi, hai tay phấn nộn níu lấy vạt áo hỉ phục, “Đêm đó huynh là chuyện gì chính huynh rõ ràng, hiện tại tốt rồi, huynh lấy ta, ta còn mang theo thứ trong bụng này nữa, hừ!”
“Chúng ta là phụng tử thành hôn……?” Tiền Khiêm Ích vỗ vỗ đầu, rốt cục nhớ tới chuyện lúc trước đã làm, không khỏi ngượng ngùng sờ cái bụng của nàng, nói, “Vậy không phải rất tốt sao, bớt đi bao nhiêu thời gian.”
Bùi Quang Quang liếc mắt nhìn hắn không nói gì, Tiền Khiêm Ích đang muốn mở miệng, lại không nghĩ tới cảnh tượng trước mắt chợt đổi, Bùi Trác Phàm không biết từ chỗ nào chạy đến, kéo lấy Bùi Quang Quang trong lòng hắn, chỉ vào mũi hắn mắng to: “Ngươi đúng là đồ vô sỉ, lại dám làm nhục muội tử nhà ta! Xem ta đem ngươi đi ngâm lồng heo!”
Tiền Khiêm Ích cả kinh, theo bản năng phản bác, “Đại cữu huynh nghĩ sai rồi! Ta cùng Quang Quang đã thành thân, ta không làm nhục nàng!” Hắn nói xong, liền nhìn về phía Quang Quang, vội vàng cầu tình nàng, “Quang Quang, nàng mau nói đi!”
Chính là Quang Quang nào còn bộ dáng nùng tình mật ý mới rồi, lúc này nàng đang rúc vào trong lòng Bùi Trác Phàm oán hận trừng mắt hắn, xiết khăn nói: “Tiền Khiêm Ích thật tốt, lúc trước ở kinh thành lừa gạt ta thảm như vậy, hiện tại còn không biết xấu hổ tới tìm ta!”
“Không phải như thế, Quang Quang! Ta là thích nàng, ta thích nàng thật mà, nàng đừng hiểu lầm!” Tiền Khiêm Ích vội vàng giải thích, nhưng đã không còn kịp rồi, bởi vì hắn sớm bị gia đinh kéo đi, ném ra ngoài cửa lớn, lăn từ trên bậc thang cao cao của Bùi trạch xuống……
“A!” Tiền Khiêm Ích kinh hãi thét lên một tiếng từ trong mộng tỉnh lại, nâng tay lau trán, đúng là một đầu đầy mồ hôi.
Hắn trở mình, hồi tưởng đến cảnh trong mơ vừa rồi, thật sự ngủ không được, dứt khoát ôm mền ngồi dậy, tựa vào đầu giường hung hăng thở dài một hơi.
Giấc mộng đã gợi ý cho hắn, trên thực tế, hắn có rất nhiều chuyện không thể giải quyết. Tuy nói hiện giờ hắn đã biết chỗ ở của Quang Quang, nhưng hắn không thể bảo đảm sau khi Quang Quang đọc lá thư của Vi huynh, có còn tha thứ cho hắn nữa hay không, nếu thật sự giống như trong mộng…… Vậy hắn chẳng thà đâm đầu chết ở Bùi trạch luôn đi!
Tiền Khiêm Ích nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đi nghĩ lại, rồi lại không chịu nổi nhớ tới trận mây mưa thất thường trong mộng, thân mình trắng trắng thơm thơm của Quang Quang, mềm mại, láng mịn……
Hô hấp của hắn bắt đầu dồn dập lên, sự khô nóng trong mộng nhất thời vô cùng chân thật truyền khắp toàn thân. Hắn thở hổn hển, trên người đặc biệt khó chịu, đặc biệt là nơi nào đó dưới bụng.
“Hài tử à hài tử, không phải phụ thân không thương con, là mẫu thân con không chịu để cho con đi vào thôi……” Tiền Khiêm Ích vô cùng ủy khuất lầm bầm lầu bầu, tràn ngập trong đầu đều là cảnh tượng trong mộng, cuối cùng thật sự bị thiêu nóng không chịu nổi, dứt khoát đi ra ngoài phòng, từ trong giếng kéo lên một thùng nước, “ào” một cái giội từ đỉnh đầu xuống, thẳng đến khi đã bình ổn thân nhiệt.
Sau khi giội nước, đầu lập tức thanh tỉnh rất nhiều, tà niệm luôn xoay chuyển trong đầu dần dần bị áp chế xuống. Tiền Khiêm Ích trở lại phòng, nhanh nhẹn thay đổi một thân xiêm y, cũng không còn buồn ngủ nữa, khoanh hai tay đi lòng vòng trong phòng, nhất thời lại hồi tưởng lại giấc mộng vừa rồi, thầm nghĩ: Loại chuyện gạo nấu thành cơm này, phải để cho Quang Quang phối hợp mới được.
***
Sáng sớm ngày kế, Tiền Khiêm Ích lại đi tới bên ngoài tường của Bùi trạch.
Trải qua hơn nửa đêm suy nghĩ cặn kẽ, hắn đã hiểu rõ. Cho dù con đường phía trước gặp nhiều khó khăn, hắn cũng phải gặp được Quang Quang đối mặt một lần, đương nhiên, chuyện leo tường như trong mộng là không thể thực hiện được. Đừng nói hắn một người ngốc đến nỗi khiêng cây thang đưa tới ánh mắt người bên ngoài, cho dù muốn hắn bò lên trên đầu tường, thì một thư sinh văn nhược như hắn, lại không bvõ công, nhảy xuống một cái, không té gãy chân mới là lạ!
Tiền Khiêm Ích vừa nghĩ, vừa tản bộ dọc theo chân tường, trong tư tâm nghĩ đến, nếu có thể tìm được cái hang chó chẳng hạn, ngược lại cũng không tệ.
Hắn bên này đang mải miết tìm, bên trong bỗng nhiên truyền ra tiếng cười không ngừng, “Tiểu tiểu thư, người đừng bò lên nữa, lão gia mà biết sẽ đánh chết ta đó!”
“Ngươi yên tâm, ngoại công bình thường đều thích dùng bạc nện người, nện ngươi nhiều một chút thì giữ lại mà mua son đi!”
Giọng nói này…… còn không phải là của Bùi Quang Quang sao!
Tiền Khiêm Ích sửng sốt, lỗ tai dựng lên, vội vàng ngẩng cổ nhìn lên trên đầu tường—— nếu hắn không nghe lầm, Quang Quang hắn lúc này đang nằm sấp ở đầu tường đây!
“Tiểu tiểu thư, người mau xuống đây đi, muốn hái trái cây, chúng ta có thể gọi A Phúc ở hậu viện đến giúp được mà!”
“Ngươi đừng hô to, ta đã lâu không leo tường rồi, bị ngươi hô to thế sẽ ngã xuống đấy có biết không?” Bùi Quang Quang hừ một tiếng, một tay vịn nhánh cây, một tay chống bên cạnh đầu tường liền nhảy lên ngọn cây, may mà tường cùng cây cách nhau khá gần, thuận tiện cho nàng leo lên.
Tiền Khiêm Ích nhìn thấy cành lá lộ ra đầu tường xào xạc lay động, lập tức, bên trong cành lá lại mơ hồ lộ ra cây trâm, đó là vật trang sức trên đầu nàng.
Tim hắn nhảy dồn dập thình thịch thình thịch ở trong lồng ngực, rốt cục hắn cũng nhìn thấy một mảnh xiêm y màu hồng nhạt lộ ra trên đầu tường—— Bùi Quang Quang leo lên cây, đưa lưng về phía hắn ngồi ở trên cây ngửa đầu nhìn lên trái cây đang ở chỗ cao nhất.
“Quang Quang……” Tiền Khiêm Ích cơ hồ mở miệng theo bản năng, chờ hắn nghe thấy thanh âm, mới biết là từ trong miệng mình phát ra.
Trên cây thân mình Bùi Quang Quang cứng đờ, hai tay vươn ra hái trái cây dần dần buông xuống, nàng tựa vào thân cây không lập tức xoay người, qua một lúc lâu, mới chậm rãi quay đầu.
“Quang Quang, là ta……” Tiền Khiêm Ích ngẩng cổ lên thật lâu, xuyên qua cành lá sum suê, cố gắng chống lại tầm mắt của nàng.
“Khiêm Ích?” Bùi Quang Quang ở trên đầu tường, bám vào thân cây, sững sờ mà nhìn hắn.
Chương 39: Đề thân
Tiền Khiêm Ích đứng ở ngoài tường, chỉ chốc lát sau đã nghe thấy cửa nhỏ bên tường vang lên, quay đầu nhìn lại, đúng là Bùi Quang Quang một mình một người chạy ra. Trên mặt nàng đỏ bừng, chờ tới khi sắp đi đến trước mặt hắn thì mới dừng bước lại, níu lấy góc áo đứng nguyên tại chỗ tha thiết mong chờ nhìn hắn.
“Quang Quang……” Tiền Khiêm Ích lúc này trừ bỏ kích động trong lòng, càng có một loại cảm khái khó nói lên lời, hắn giật giật môi, chợt phát hiện bản thân trừ bỏ hai chữ “Quang Quang”, thì cũng không nói được lời nào khác.
Bùi Quang Quang động chân, đứng dán vào chân tường, đồng thời cũng trốn bên phiến cửa nhỏ mới mở, muốn tránh nha hoàn ở bên trong không thấy mình. Đôi mắt to của nàng vụt sáng nhìn hắn, lặng im một lúc lâu mới nói: “Không phải huynh đã cưới công chúa rồi sao?”
Nàng nói xong, lại khẽ hừ một tiếng, phồng má quay mặt qua chỗ khác.
Tiền Khiêm Ích lúc đầu nghe thấy câu này, cho rằng nàng còn chưa biết chân tướng, nhưng nhìn bộ dáng này của nàng, liền biết nàng đang cố ý giận dỗi với hắn. Trong lòng tuy có chút bối rối, nhưng cũng biết đây là đáng đời hắn, cho nên hắn ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, sau đó nắm chặt ống tay áo nói: “Quang Quang, nàng đừng nóng giận được không……”
Giọng nói hắn thật thấp, lúc nhìn về phía Bùi Quang Quang, ngay cả trong ánh mắt cũng lộ ra xin lỗi. Bùi Quang Quang nghe thấy lời hắn nói, nhịn không được giương mắt nhìn hắn, vừa nhìn lên, trái tim liền bị ánh mắt của hắn kích thích rung động một hồi.
“Ta có nói là ta tức giận à?” Bùi Quang Quang hỏi lại, nhưng thoáng đến gần chút, cách hắn còn khoảng hai ba bước. Tiền Khiêm Ích biết nàng mềm lòng, liền rèn sắt khi còn nóng nói: “Quang Quang, nàng trước đây luôn cười với ta, nhưng hôm nay ta chưa thấy nàng cười qua.”
Bùi Quang Quang cắn chặt răng, miệng mân thành một đường thẳng tắp, Tiền Khiêm Ích nhất thời không lần ra được tâm tư của nàng, chỉ lúng ta lúng túng gọi to một tiếng: “Quang Quang……”
“Ta bây giờ không gọi là Quang Quang,” Bùi Quang Quang hừ một tiếng nói, “Hiện tại tên ta là Bùi Kim Phượng.”
Nàng cố ý làm trái lại hắn, Tiền Khiêm Ích tiến lên nắm lấy bả vai nàng, cúi thân mình xuống nói: “Ta mặc kệ nàng là Bùi Quang Quang, Thư Tĩnh Nhu, hay là Bùi Kim Phượng, nàng chính là Quang Quang của ta, trong lòng ta chỉ có một mình nàng!”
Hắn đột nhiên thổ lộ khiến cho trái tim Bùi Quang Quang đập mãnh liệt, nhất thời đỏ mặt, không còn khí thế mới rồi. Tiền Khiêm Ích nhân cơ hội này, lại thấp giọng nói: “Quang Quang, ta sai lầm rồi, ta không nên dối gạt nàng.”
Lúc nói chuyện, hắn lại nhìn thật sâu vào ánh mắt Quang Quang, giống như muốn nhìn vào sâu trong lòng nàng. Bùi Quang Quang không trốn tránh được, lại bị ánh mắt này của hắn hút lấy, ngây ngẩn thiếu chút là quên cả thở.
“Quang Quang, ta sẽ ở cùng với nàng, ta đã không còn làm quan nữa, từ nay về sau trong lòng trong đầu đều chứa nàng, được không?”
Bùi Quang Quang chợt nhớ tới hắn từng nói qua những lời thế này, cũng là dễ nghe như vậy……
“Hiện tại huynh không làm quan mới tới tìm ta, huynh cho rằng ta không biết?” Bùi Quang Quang bỗng nhiên tránh khỏi ôm ấp của hắn, lùi hai bước. Tiền Khiêm Ích nhất thời không để ý, khiến cho nàng thoát được, vội vàng đuổi theo hai bước, duỗi hai tay ra, vây nàng ở giữa tường cùng lồng ngực của mình.
“Quang Quang, nàng đừng như vậy!” Tiền Khiêm Ích sợ lần này nàng tránh được sẽ không còn cơ hội gặp nàng nữa, vì thế chắn nàng nói, “Quang Quang, ta lừa nàng việc thành thân với công chúa, là muốn cho nàng sớm chút rời đi, ta không muốn nàng đi sung quân theo Thư Thừa tướng.”
Bùi Quang Quang không nói lời nào, Tiền Khiêm Ích cũng không biết Vi Viễn Thụy giải thích ở trong thư nhiều ít ra sao, chỉ thấp giọng đem tất cả những suy nghĩ lúc ấy toàn bộ nói ra, “Quang Quang, ta ích kỷ, những người khác ta quản không nổi, ta chỉ có thể giúp cho nàng an toàn rời kinh thành. Nhưng khi ấy lòng ta rất rối, cũng không biết làm thế nào mới có thể khiến cho nàng rời đi, nên mới nghĩ đến biện pháp ngu xuẩn nhất.”
Đôi mắt Bùi Quang Quang đã phiếm hồng, nàng hít hít cái mũi, lại nâng tay lau mắt một cái, mới mở miệng đã mang theo âm mũi, “Ta dù có ngốc, cũng vẫn hiểu được chuyện nào quan trọng, chuyện nào nên nghe lời huynh, huynh cứ nói thẳng với ta không phải xong rồi sao, tại sao phải gạt ta?”
Những câu lên án của nàng rất có lý, Tiền Khiêm Ích nhất thời không phản bác được, chỉ nói: “Ta sai lầm rồi, Quang Quang, sau này có chuyện gì ta đều sẽ thương lượng với nàng, sẽ không giấu diếm nàng nữa.”
Trước kia huynh cũng từng nói qua những lời này.” Bùi Quang Quang quệt miệng không nhìn hắn, Tiền Khiêm Ích nói: “Đây là lần cuối cùng, nàng còn nguyện ý tin ta không?”
Bùi Quang Quang khẽ hừ một tiếng, ngón tay lại trộm chà chà ống tay áo của hắn. Tiền Khiêm Ích nháy mắt hiểu ra ý tứ của nàng, nhất thời cười đến vui sướng, trực tiếp hôn lên đôi môi của nàng, mùi vị tất nhiên là mất hồn hơn so với trong mộng.
“Dâm tặc lớn mật! Lại dám khi dễ muội tử nhà ta!”
Lại nói Tiền Khiêm Ích đang giống như con cún nhỏ liếm môi mềm của Quang Quang, bên tai đã truyền đến một tiếng gầm, không đợi hắn kịp phản ứng, sau cổ liền bị người ta xách lên, một trận gió mạnh đánh úp lại, hốc mắt trái bị trúng một quyền, khiến đầu hắn hiện đầy sao kim.
“Biểu ca, huynh đừng đánh…… trời ơi!” Tiền Khiêm Ích nhất thời không mở mắt ra được, chỉ nghe bên tai tiếng Bùi Quang Quang kêu sợ hãi không ngừng, lại có một người nam nhân ở bên cạnh mắng, một lát sau, lại có người đến dìu hắn, hắn cảm giác được, người nọ là Quang Quang của hắn.
“Dâm tặc, lại dám khi dễ đến trên đầu Bùi gia ta!” Người đánh hắn hiển nhiên chưa hết giận, lúc này vẫn đang thở hổn hển, Tiền Khiêm Ích đau đớn trên mắt qua đi, chậm rãi mở hai mắt ra, chỉ thấy Bùi Trác Phàm chống nạnh trợn mắt lên nhìn, rất giống sư tử bằng đá trước cửa đại gia.
“Biểu ca, huynh ấy không phải dâm tặc, không phải……” Bùi Quang Quang dìu hắn đứng lên, vừa đau lòng lại tức giận, nước mắt lưng tròng nhìn Bùi Trác Phàm nói, “Dù sao huynh cũng nghĩ sai rồi!”
Bùi Trác Phàm lại không quan tâm, chỉ trừng mắt Tiền Khiêm Ích giống như nhìn cừu nhân, nói: “Hắn làm như vậy, còn không phải dâm tặc?! Kim Phượng, muội đừng để tiểu tử này lừa!”
Tiền Khiêm Ích lúc này đã hoàn toàn hiểu rõ, trong lòng thầm nghĩ đừng nói là hôn môi, trên cổ ta cũng đã hôn qua rồi! Nhưng nghĩ đến quan hệ giữa Bùi Trác Phàm và Quang Quang, rốt cuộc không dám càn rỡ, chỉ phủi bụi trên áo, hành lễ nói: “Tiểu sinh Tiền Khiêm Ích, Bùi công tử hữu lễ.”
Trong đầu Bùi Trác Phàm đều là ý niệm Quang Quang bị lợi dụng, nghe Tiền Khiêm Ích không nóng không lạnh mà chào hỏi, nổi giận đùng đùng quát: “Hữu lễ đại gia ngươi! Ngươi đúng là không có mắt, dám trêu chọc Kim Phượng nhà ta!”
Đại cữu này tính tình thật không tốt, Tiền Khiêm Ích nghĩ như vậy, lại nhớ tới ngày đó hắn ta nói gần nói xa muốn Quang Quang làm vợ mình, không khỏi cảm thấy rùng mình, chỉ nói: “Bùi công tử, nàng là Quang Quang, không gọi Kim Phượng.”
Bùi Quang Quang đau lòng nhìn hốc mắt hắn, Tiền Khiêm Ích nói dứt lời, nhất thời cảm thấy không khí càng thêm áp bách, vì thế đứng thẳng thân mình đối diện với Bùi Trác Phàm.
Bùi Trác Phàm hừ một tiếng, “Ta quản muội ấy gọi là Bùi Quang Quang, Thư Tĩnh Nhu, hay là Bùi Kim Phượng, muội ấy vĩnh viễn đều là Kim Phượng nhà ta!” Nói xong, hắn liền kéo cổ tay Bùi Quang Quang, mang theo nàng đi vào trong cửa, “Kim Phượng, tiểu tử này không phải người tốt.”
Một câu thật quen thuộc, chỉ đổi hai chữ cuối cùng.
Tiền Khiêm Ích cũng phát hỏa, lập tức bước lên phía trước bắt lấy tay kia của Bùi Quang Quang, nói: “Quang Quang, nàng đừng đi với hắn, hắn có lòng dạ xấu xa đối với nàng đó!”
Bị nói ra tâm tư, Bùi Trác Phàm cũng không giận, cười như không cười nhìn hắn một cái, lại nói với Quang Quang: “Kim Phượng, muội còn nhận biểu ca này nữa không?”
Bùi Quang Quang nhìn nhìn Bùi Trác Phàm, lại nhìn nhìn Tiền Khiêm Ích, vẻ mặt rối rắm, cuối cùng nàng buông tay Tiền Khiêm Ích ra, nói: “Khiêm Ích, ta chờ huynh tới đón ta.”
Ta chờ huynh tới đón ta……
Quang Quang cùng Bùi Trác Phàm đã sớm rời đi, Tiền Khiêm Ích vẫn đứng ở cửa hồi tưởng câu nói này —— Quang Quang là ám chỉ hắn sớm chút cầu hôn lấy nàng qua cửa đây mà!
Về đến nhà, Tiền Khiêm Ích từ dưới đáy giường lấy ra một túi bạc, đây là mấy tháng hắn ở kinh thành tích lũy được, tổng cộng mới mấy lượng mà thôi.
Hắn nghĩ đến bộ dạng khoe khoang của Bùi Bách Vạn, nếu hắn dùng số tiền này mua quà tặng, Bùi Bách Vạn nhất định là không nhìn trúng.
Tiền Khiêm Ích suy đi nghĩ lại, cuối cùng buông ngân lượng, từ trong rương tìm ra một bộ quần áo có thể diện, sáng sớm ngày kế, liền tự mình thu thập chỉnh tề, trực tiếp gõ đại môn Bùi trạch.
Bùi Bách Vạn ở phòng khách nhìn hắn, còn tinh tế đánh giá hắn một phen, sau đó nói: “Nghe nói ngươi là một thư sinh?”
Tiền Khiêm Ích không có ý giấu diếm ông ta, ngồi xuống ghế, trầm mặc gật gật đầu.
Bùi Bách Vạn khẽ nhíu mày, ngón tay gõ lên trên chiếc kỷ trà, lại hỏi: “Ngươi muốn thành thân với cháu ngoại của ta? Kim Phượng nhà ta?”
Lúc này Tiền Khiêm Ích đứng lên, cúi đầu thật thấp, trầm giọng nói: “Mong Bùi lão gia thành toàn.”
Bùi Bách Vạn đột nhiên vỗ bàn nhảy dựng lên, động tác nhanh nhẹn hoàn toàn không giống một người đã gần bảy mươi. Ông nhìn Tiền Khiêm Ích, miệng mắng: “Có quỷ mới thành toàn ngươi! Lão tử tạo ác nghiệt gì, trước thì là nữ nhi bị tên thư sinh đê tiện quấn lấy, hiện tại thật vất vả mới tìm lại được đứa cháu ngoại ngoan ngoãn đáng yêu, không ngờ lại bị thêm một tên thư sinh đê tiện khác quấn vào!”
Tiền Khiêm Ích nghe ông ta mắng chửi thô tục, cơ hồ không thể thấy mà nhíu mày, lại cũng không phản bác, bởi vì hắn biết, sự chán ghét của Bùi Bách Vạn đối với thư sinh không phải là không có lý do.
“Bùi lão gia, ta đối với Quang……” Hắn ngừng lại một chút, vội vàng sửa miệng, “Ta đối Kim Phượng là thật tâm, ta nguyện ý đời này chỉ quan tâm nàng, không bước vào quan trường nửa bước.”
Bùi Bách Vạn nhíu mày xem xét nhìn hắn, giống như đang phân biệt thật giả trong lời nói của hắn. Lại không nghĩ đến, bỗng nhiên một giọng nói cắt ngang không trung từ ngoài cửa truyền tới, “Thật tâm cái rắm! Đừng cho là ta không biết chút tính toán này của ngươi!”
Tiền Khiêm Ích theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Bùi Tú Mẫn được hai nha hoàn dẫn đến, chậm rãi đi vào phòng khách, thấy hắn liền lạnh lùng trừng mắt, khẽ hừ một tiếng đi đến bên người Bùi Bách Vạn nói: “Cha, cha ngàn vạn lần đừng tin hắn, đời này của con chính là bị thư sinh hại, cũng không muốn nữ nhi của con cũng để cho tên thư sinh đê tiện này chà đạp được!”
Những lời này của Bùi Tú Mẫn không nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa, nếu như Bùi Bách Vạn vốn đã động tâm tư tin hắn, thì hiện tại lại nghe những lời của Bùi Tú Mẫn, chút tiểu tâm tư cũng đã sớm không thấy tăm hơi, chỉ to giọng nói: “Ta đã biết lại là một tên tiểu tử lòng dạ lang sói! Người đâu, đuổi ra ngoài cho ta!”
Còn không đợi Tiền Khiêm Ích giải thích, ngoài cửa đã có vài tên gia đinh đi vào, không nói hai lời liền nhấc hắn lên đi ra bên ngoài, một người trong đó nghe hắn không cam lòng mà ồn ào, dứt khoát vo tròn giẻ lau nhét vào trong miệng hắn, trực tiếp ném ra ngoài cửa!
Tiền Khiêm Ích chật vật lăn từ trên bậc thang xuống, chậm chạp thật lâu mới chống người ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Bùi trạch treo ở cao cao, không khỏi nâng tay áo lau bụi trên mặt, thầm nghĩ: Phía trước quả nhiên là khó khăn muôn trùng.
Chương 40: Đáp ứng
Bùi Quang Quang ngồi ở trước cửa sổ, thấy mẫu thân mình xuyên qua sân đi đến, không khỏi đứng lên. Chỉ chốc lát sau, Bùi Tú Mẫn vào nhà, thấy nàng ngây ngốc đứng đó, cố ý hỏi: “Quang Quang, đứng như vậy làm gì?”
Bùi Quang Quang xoắn khăn tay, há miệng thở dốc không nói ra lời, lại đặt mông ngồi trở lại trên ghế, tha thiết mong chờ nhìn vào Bùi Tú Mẫn.
Bùi Tú Mẫn ngồi ở bên bàn tròn, nâng chén trà lên nếm một ngụm nhỏ, liếc qua khóe mắt, thấy nữ nhi của mình muốn nói lại thôi, không khỏi khẽ ho một tiếng nói: “Cái tên thư sinh tới đề cập việc thành thân, con có biết không?”
Lời nói đã lên tới cửa miệng, Bùi Quang Quang lại gật đầu không nói gì. Bùi Tú Mẫn lại nói, ”Có điều, đã bị mẹ với ngoại công con đuổi ra ngoài rồi.”
“Oanh……” Sắc mặt Bùi Quang Quang buồn bã, quệt mồm có chút mất hứng. Bùi Tú Mẫn liếc nàng một cái, nói: “Quang Quang, trước kia mẹ từng nói với con, thư sinh chính là lưu manh đọc nhiều sách, con ngẫm lại thân phụ con là biết.”
Nhắc tới thân phụ, trong lòng Bùi Quang Quang run lên, lặng lẽ quan sát mẫu thân, thấy bà cũng không lộ vẻ thương tâm gì, lúc này mới yên tâm. Nghĩ đến thân phụ mình…… Nàng ngược lại không có cảm giác gì……
“Mẹ, huynh ấy không giống Thư Thừa tướng mà, huynh ấy cũng đã từ quan để tới tìm con.” Bùi Quang Quang nhịn không được phản bác cho Tiền Khiêm Ích. Bùi Tú Mẫn để chén trà lên trên bàn, phát ra âm thanh trầm đục, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đứng lên chọc trán nữ nhi, “Hắn từ quan thì con sẽ tin sao? Lúc trước hắn lừa con thảm thế nào con đều quên hết rồi à?”
Bùi Quang Quang một bên che trán, một bên nhảy dựng lên trốn về hướng cửa, trong miệng hô: “Dù sao con cũng nhìn ra được, huynh ấy là thật tâm!”
Bùi Tú Mẫn tức giận kéo theo mép váy đuổi theo, “Ta sao lại sinh ra đứa con ngốc không có tiền đồ như vậy chứ! Đầu óc này của con, còn ngu ngốc hơn so với ta năm đó, còn không bị thư sinh kia lừa cho nhẵn túi à?!”
Bùi Quang Quang vừa thấy mẫu thân đuổi theo, vội vàng chạy ra ngoài sân, vừa ra tới cửa, lại ngã vào trong lòng một người, đụng cho choáng váng một hồi. Đợi đến khi đầu óc thanh tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên, biểu ca Bùi Trác Phàm của nàng đang cười híp mắt nhìn nàng.
“Cô, có chuyện gì à, tức giận lớn đến vậy?” Bùi Trác Phàm tỉnh bơ mà che Bùi Quang Quang ở sau người, cười nhìn Bùi Tú Mẫn.
Bùi Tú Mẫn ổn định hơi thở, đem ngọn nguồn sự việc nói hết với hắn, xong lại nói: “Nha đầu này trở nên không nghe lời như vậy, cô thấy chính là do tên thư sinh thối kia xúi giục!”
“Mẹ à, mẹ nói đúng con đều nghe theo, nhưng lần này mẹ nói không đúng, con sẽ không nghe đâu!” Bùi Quang Quang từ phía sau Bùi Trác Phàm ló ra cái đầu, sau khi nói xong lại rụt trở về.
Bùi Tú Mẫn trừng mắt, đang muốn tiến lên kéo nàng ra đánh một trận, lại bị Bùi Trác Phàm ngăn lại, “Cô, người cũng đã đuổi đi, sau này không để cho hắn vào cửa chính là được rồi, đánh biểu muội làm cái gì?”
Bùi Quang Quang thò đầu ra nhìn nhìn mẫu thân mình một cái, thấy bà quả nhiên nghe xong lời nói của Bùi Trác Phàm, không còn giơ tay muốn đánh nàng nữa, liền ngượng ngùng từ phía sau Bùi Trác Phàm đi ra.
Bên cạnh, Bùi Trác Phàm lại nói vài lời hay dụ Bùi Tú Mẫn, sau khi tiễn bước cô mình, lúc này mới quay người lại nhìn Bùi Quang Quang nói: “Muội thật không sợ tên thư sinh kia sẽ lừa muội nữa à?”
Từ sau khi Bùi Bách Vạn nhận lại hai mẹ con Quang Quang, Bùi Trác Phàm liền thường xuyên mang theo Bùi Quang Quang đi tản bộ chung quanh, chiếu cố có thêm, bởi vậy Bùi Quang Quang đối với hắn có một loại cảm giác thân cận, lúc này vừa nghe hắn hỏi như vậy, không khỏi chắp hai tay sau lưng, lắc lư thân mình nói: “Huynh ấy sẽ không tiếp tục gạt muội nữa, muội biết mà.”
Bùi Trác Phàm đưa nàng ngồi lên dây đu dưới giàn hoa, từ phía sau lưng chậm rãi đẩy dây đu, nói: “Làm sao muội xác định được? Vạn nhất sau này hắn lại lừa muội, khi đó muội đã gả cho hắn rồi, muội tìm ai để khóc đây?”
Bùi Quang Quang trầm mặc một hồi lâu, sau đó gật đầu, nói: “Dù sao muội vẫn xác định như vậy!”
“Kim Phượng à……” Bùi Trác Phàm dừng lại động tác, sờ đầu nàng nói, “Sao tới chuyện của tên thư sinh kia, đầu muội liền rõ ràng như thế?”
Lời này của hắn như là tiếc hận, hoặc như ủy khuất, Bùi Quang Quang nghe vào trong tai chỉ cảm thấy là lạ trong lòng, lại cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Huynh ấy tên là Tiền Khiêm Ích.”
“Ừ?”
“Muội nói huynh ấy tên là Tiền Khiêm Ích, sau này đừng cứ mãi gọi huynh ấy là thư sinh này thư sinh nọ.” Bùi Quang Quang ngửa mặt nhìn hắn, Bùi Trác Phàm thấy hai mắt nàng sáng trông suốt liền sửng sờ một chút, sau đó mới kéo khóe miệng cười cười nói, “Được rồi, Tiền Khiêm Ích. Có điều muốn làm cô gia của Bùi gia chúng ta cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.”
Hắn nói xong, nhịn không được nhéo nhéo hai má Bùi Quang Quang, Bùi Quang Quang đỏ mặt lên, đầu co rụt lại, cười hì hì lách mình tránh ra.
***
Một tháng sau, phòng khách Bùi gia.
Bùi Bách Vạn nhìn gia đinh báo tin phía dưới, có chút khó tin hỏi han: “Ngươi nói, hắn vẫn còn đứng ở cửa?”
“Vâng, lão gia.”
Bùi Bách Vạn nhăn mày, vuốt chòm râu mấy lần. Tên họ Tiền này thật ra rất kiên nhẫn, từ sau ngày đó đuổi hắn ra ngoài, hắn liền trực tiếp đứng ở cửa, vừa đứng liền đứng nguyên một tháng, mặc kệ đói khát, bất kể gió mưa, nếu không phải gia đinh đứng trông cửa thấy hắn đáng thương, thỉnh thoảng tiếp tế chút thức ăn, thì hắn đã sớm chết đói rồi.
Bùi Bách Vạn nhớ tới chuyện này mà cảm thấy dọa người, thật sự rất dọa người! Hiện giờ toàn bộ người trong huyện đều biết có một thư sinh họ Tiền mỗi ngày đứng ở trước cửa nhà lão, muốn thành thân với ngoại tôn của lão làm vợ. Mỗi lần lão ra khỏi cửa, người quen gặp được đều hỏi một câu: “Tiểu tử đó còn ở đấy à?” Lại khiến lão lúng ta lúng túng, đến cuối cùng thậm chí cả đại môn cũng không muốn ra.
Bùi Bách Vạn nghĩ nghĩ, phân phó hạ nhân nói : “Ngươi kêu hắn vào đi.”
Hai chân Tiền Khiêm Ích gần như chết lặng, khi đi đường dưới chân có chút hụt hẫng, ngả ngả nghiêng nghiêng theo sát gia đinh vào phòng khách, vừa vào cửa liền thẳng tắp quỳ xuống trước mặt Bùi Bách Vạn nói: “Đa tạ ngoại công thành toàn.”
Bùi Bách Vạn từ trên ghế nhảy dựng lên, chỉ vào hắn la lớn: “Ai là ngoại công của ngươi, lão tử thành toàn ngươi cái gì?!”
Tiền Khiêm Ích ngẩng đầu nhìn lão một cái, sắc mặt trắng bệch, đề khí nói: “Nếu Bùi lão gia không muốn thành toàn, cần gì phải gọi Khiêm Ích tiến vào, trực tiếp để cho Khiêm Ích chết ở cửa luôn đi.”
“Ngươi đang ở đây dùng tính mạng bức ta?” Bùi Bách Vạn nhíu mi, nặng nề mà hừ một tiếng, “Ngươi muốn chết thì chết đi, lão tử sai người ném ngươi ra bãi tha ma, đừng lôi thôi dài dòng!”
Tiền Khiêm Ích gục đầu xuống, cười khổ một cái, sau đó mới nói: “Bùi lão gia, lúc trước ta đối với Quang……”
“Là Kim Phượng!” Bùi Bách Vạn nhanh chóng cắt đứt lời của hắn, Tiền Khiêm Ích thỏa hiệp, chỉ nói: “Lúc trước ta đối với Kim Phượng xác thực có nhiều lừa dối, nhưng hiện giờ thật sự có tấm lòng chân thành, tuyệt không có ý lừa gạt. Nếu Bùi lão gia không tin, ta nguyện phát thệ ngay trước mặt ngài, từ nay về sau, quyết không bước vào quan trường nửa bước, cũng quyết sẽ không phụ Quang…… Kim Phượng!”
“Mấy thư sinh các ngươi, toàn một đống thích nói lời suông, ai biết là thật hay giả……” Bùi Bách Vạn nói xong, quay thân nhìn bộ dáng lung lay sắp đổ của Tiền Khiêm Ích, mấy lời hung ác bỗng nhiên không nói nên lời. Lão nghĩ nghĩ, mới nói, “Vốn ta đã chuẩn bị một đống đồ cưới cho Kim Phượng, nếu con bé gả cho người ta định, ta sẽ đem tất cả đồ cưới tặng đi, nhưng là ngươi……”
Bùi Bách Vạn nói đến một nửa thì dừng, Tiền Khiêm Ích tự nhiên hiểu ý tứ của lão, hắng giọng một cái, kiên quyết mà nói: “Bùi lão gia, cho dù lúc nàng gả đi, không mang theo đồ cưới, ta cũng sẽ không để ý. Ta biết chữ, từng thi đỗ công danh, ta có thể mở thư viện làm phu tử, nếu không đủ, ta còn có thể lên phố viết thư cho người ta, vẫn có thể kiếm tiền nuôi gia đình.”
“Vậy ngươi muốn để cho cháu ngoại ta đi theo ngươi chịu những ngày cực khổ?” Bùi Bách Vạn híp mắt nói.
Tiền Khiêm Ích nhất thời im lặng, giật giật môi nói không ra lời, sau một lúc lâu mới nói: “Ta tuy rằng nghèo, nhưng có đồ ăn ngon, sẽ cho nàng ăn, có quần áo đẹp, cũng sẽ cho nàng mặc. Ta có thể không cho nàng trải qua những ngày đại phú đại quý, nhưng nhất định sẽ làm cho nàng cuộc sống vui vẻ, khoái khoái lạc lạc.”
***
Trong hoa viên, Bùi Quang Quang nổi giận đùng đùng đứng trước Bùi Trác Phàm, chống thắt lưng nói: “Huynh có cho mở hay không?”
Bùi Trác Phàm lắc lắc đầu, “Không cho, muội không thể đi qua.”
Bùi Quang Quang gấp đến độ nước mắt đều sắp rơi xuống, đôi mắt hồng giống như con thỏ, “Huynh ấy đã đứng ở cửa lớn một tháng, không ăn không uống, vạn nhất ngoại công khi dễ huynh ấy thì phải làm sao bây giờ, huynh ấy sao chịu đựng được?”
Nàng nói xong, lau nước mắt, lại duỗi tay đẩy Bùi Trác Phàm ra, “Huynh cũng theo chân bọn họ khi dễ người có phải hay không? Huynh còn như vậy muội sẽ không để ý tới huynh nữa!”
Nàng ô ô khóc, Bùi Trác Phàm nắm chặt hai cổ tay của nàng, ôm nàng vào trong ngực, “Huynh là hạng người như vậy sao? Huynh khi nào thì khi dễ muội chứ, muội đúng là không có lương tâm!”
Hắn nói xong, thấy nàng vẫn khóc đến thê thảm, không khỏi hạ thanh âm dỗ dành: “Muội đừng khóc nha, chúng ta đây đều là vì muốn tốt cho muội mà.” Dứt lời, hắn lau nước mắt cho nàng.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên một giọng nói truyền đến, “Trác Phàm, đây là có chuyện gì? Sao lại làm cho Kim Phượng khóc?”
Hai người đều cả kinh, ngẩng đầu vừa nhìn, lại thấy Bùi Bách Vạn từ đằng trước đi tới, đi theo phía sau chính là…… Tiền Khiêm Ích.
Bùi Quang Quang nháy mắt đã quên rơi nước mắt, trực tiếp bỏ qua Bùi Bách Vạn, chỉ ngơ ngác nhìn Tiền Khiêm Ích.
Tiền Khiêm Ích thấy Bùi Trác Phàm ôm Quang Quang của hắn vào trong ngực, vốn là nhíu mày, nhưng thấy Quang Quang nhìn mình không chớp mắt, thoáng chốc lại cảm thấy tâm tình khoan khoái, trước đó không khỏe vì đứng lâu cũng lập tức biến mất, nhịn không được nhướng mày với nàng.
Bùi Trác Phàm phản ứng trước Bùi Quang Quang một bước, cười như không cười nhìn Tiền Khiêm Ích một cái, đỡ Quang Quang đứng ở một bên, lúc này mới hỏi Bùi Bách Vạn: “Ngoại công, ông đồng ý rồi sao?”
Bùi Bách Vạn khẽ ho một tiếng, nhìn nhìn tôn tử, lại nhìn Tiền Khiêm Ích, cuối cùng mới liếc Bùi Quang Quang nói: “Có người muốn chết muốn sống, ông có thể không đáp ứng sao?”
“Vậy còn cô bên kia……”
“Ông sẽ nói với nó,” Bùi Bách Vạn vuốt vuốt râu, nghĩ nghĩ lại nói, “Nếu không con đi theo ông, à, gọi cả cha con nữa.”
Bùi Trác Phàm co quắp khóe miệng, gật đầu đáp ứng.
Chờ hai người đi rồi, Tiền Khiêm Ích ở lại trong vườn, cầm tay Bùi Quang Quang nói: “Quang Quang, ta rốt cục có thể lấy nàng, ngoại công nàng đáp ứng rồi!”
Bùi Quang Quang vẫn là vẻ mặt không kịp phản ứng, lúng ta lúng túng nói: “Thật tốt……” Nói xong, lại như nghĩ đến cái gì đó, bỗng dưng xoay thân đi, nói, “Ai nha, ta lại không vội, huynh nói với ta lời này để làm chi……”
Tiền Khiêm Ích cười hắc hắc, “Nàng không vội, là ta vội, vậy được chứ?”
Bùi Quang Quang xấu hổ đỏ mặt, cũng không nói chuyện, chỉ cong hai mắt cười cười.
Chương 41: Đáp ứng
Bùi Bách Vạn rốt cuộc đau lòng cháu ngoại, không được mấy ngày liền bỏ tiền sửa chữa nhà cửa của Tiền Khiêm Ích một phen, ngoài của hồi môn còn cho Bùi Quang Quang một bọc lớn đỏ thẫm, nói là chuẩn bị khi cần đến.
Tiền Khiêm Ích lúc này cũng thể hiện ra sự cứng cỏi của thư sinh, chỉ nói tương lai chờ hắn kiếm tiền, nhất định sẽ đem số tiền này trả lại cho Bùi gia. Sau đó, hắn lại đứng ở trước mặt Bùi Tú Mẫn nặng nề mà thề, nói là cả đời không phụ Bùi Quang Quang, lúc này mới khiến Bùi Tú Mẫn kéo khóe miệng miễn cưỡng cười cười, lại cũng không quên cảnh cáo hắn, chỉ nói nếu nữ nhi bà quả thật không thoải mái, bà làm mẹ nó, nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn. Tiền Khiêm Ích tự nhiên liên tục đồng ý, nhưng trong đầu lại nhịn không được nói thầm: Đây là vợ ta, ta sao có thể khiến cho vợ mình trôi qua không thoải mái chứ?
Ngày từng ngày qua đi, cuối cùng cũng tới ngày thành hôn. Bùi Bách Vạn khoe khoang, thật sự đem tin tức thông báo cho mọi người đều biết, lại bao hết một vùng, mời toàn bộ mọi người đến ăn miễn phí một ngày, có thể nói là tình cảnh choáng ngợp.
Nhưng, Tiền Khiêm Ích cũng không để ý những việc đó, hắn lúc này một lòng một dạ đều đặt cả ở trên người Bùi Quang Quang, từ khoảnh khắc Quang Quang ngồi lên kiệu hoa, tim của hắn liền mãnh liệt nhảy lên, thẳng đến khi cỗ kiệu về tới Thường Châu, hắn chỉ cảm thấy máu trong người đều muốn bốc cháy lên, còn chưa uống rượu, cả khuôn mặt cũng đã hồng hào. Đến buổi tối, tiễn bước khách, hắn cuối cùng cũng được nhàn rỗi, sau khi nói mấy câu với mẫu thân, liền đi về phía phòng tân hôn.
Lại nói Tiền Khiêm Ích vào phòng tân hôn, Bùi Quang Quang ngồi ở bên giường đợi đã lâu. Tiền Khiêm Ích chà xát hai tay, lúc nhấc khăn voan lên, lại kích động hai tay phát run, đợi đến khi nhìn thấy khuôn mặt nhẵn mịn, non nớt của Bùi Quang Quang dưới ánh đèn, hắn liền cảm thấy nhân sinh tốt đẹp nhất chính là khoảnh khắc này đây.
“Huynh…… huynh uống rượu à……” Bùi Quang Quang bị hắn nhìn đến sắc mặt càng thêm hồng nhuận, lúc nói chuyện, lại phát hiện thanh âm đều có chút mềm nhũn. Một tiếng này nghe vào trong tai Tiền Khiêm Ích, giống như một sợi tơ tinh tế, vòng qua thân thể hắn, từng chút từng chút một quấn lấy hắn.
“Đêm tân hôn đương nhiên là phải uống rượu.” Tiền Khiêm Ích như say rượu, không biết là bởi vì rượu hay là vì người trước mặt. Hắn nuốt ngụm nước bọt, sợ mình nằm mộng, không khỏi sờ hai má Bùi Quang Quang, xúc cảm thật sự ôn nhuyễn mềm mại.
“Huynh lại đùa giỡn lưu manh,” Bùi Quang Quang xấu hổ cào tóc, “Toàn chiếm tiện nghi của ta.”
Tiền Khiêm Ích ngồi vào bên cạnh nàng, hai tay nâng gương mặt của nàng, chợt gần sát vào nàng, đôi môi ma xát vành tai của nàng nói: “Nàng đã thành thân với ta rồi, ta có sờ nàng ôm nàng, sẽ không gọi là chiếm tiện nghi.”
Bùi Quang Quang chỉ cảm thấy bên tai như bị đốt nóng, mẫn cảm rụt rụt cổ, lại hỏi: “Vậy gọi là gì?”
“Là hành lễ,” Môi Tiền Khiêm Ích đã áp vào bên gáy nàng, mơ hồ không rõ nói, “Làm Chu công chi lễ.”
“Chu, Chu công…… a……” Trên cổ truyền đến xúc cảm tê tê dại dại, trong đầu Bùi Quang Quang nháy mắt mơ hồ một mảnh, chỉ lúng ta lúng túng lặp lại theo hắn.
Tiền Khiêm Ích đưa tay ôm một cái, để nàng ngã xuống giường, nghiêng thân che ở trên người nàng nói, “Nương tử, ta làm Chu công chi lễ với nàng được không?”
Bùi Quang Quang mơ mơ màng màng gật đầu, chợt phát hiện hắn đang cởi nút thắt trên áo nàng, vì thế nhìn hắn nói: “Hành lễ cần cởi quần áo à?”
Tiền Khiêm Ích hết sức chăm chú tháo nút thắt, nghe vậy liền gật đầu. Bùi Quang Quang thở dần dần dần dần dồn dập, bởi vì khẩn trương, cũng bởi vì một loại khô nóng khó hiểu.
“Còn, còn phải cởi sao?” Mắt thấy sắp bị hắn cởi chỉ còn lại áo lót quần lót, Bùi Quang Quang có chút lo lắng, hai tay không khỏi nắm chặt cổ áo.
Tiền Khiêm Ích chống lại ánh mắt của nàng, nhìn nàng đỏ mặt, vẻ mặt lại mờ mịt, nói: “Đúng vậy, phải cởi hết quần áo đi mới được, bằng không Chu công sẽ tức giận đó.”
Bùi Quang Quang trừng mắt nhìn, lại nhìn thật sâu vào hắn, như là đang phân rõ thực giả trong lời nói của hắn. Tiền Khiêm Ích bị nàng đến chột dạ, thế nhưng lại sinh ra một loại cảm giác phạm tội khó hiểu. Trái tim hắn rung động, dứt khoát nâng tay che ở trên ánh mắt của nàng, nói: “Nàng chớ khẩn trương……”
Hắn nói xong, liếm liếm môi, mới phát hiện trái tim mình cũng thình thịch nhảy dồn dập, cùng tiếng tim nàng trùng vào nhau.
Áo lót rốt cục bị hắn cởi bỏ, hắn nhìn Quang Quang ngoan ngoãn nằm ở dưới người mình, lúc này trên người nàng trắng nõn chỉ lộ một cái yếm màu đỏ, phía trên thêu đôi chim uyên ương nghịch nước.
“Ta, ta lạnh……” Bùi Quang Quang bị hắn bịt mắt, nhưng cũng biết tình huống của mình lúc này, vừa nghĩ đã cảm thấy lòng đầy ngượng ngùng.
Tiền Khiêm Ích nghe nàng như nói mê mà mở miệng, trong lòng nhộn nhạo càng thêm lợi hại, vội vàng lột sạch quần áo che ở phía trên, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay cùng bả vai nàng.
Bùi Quang Quang ưm hai tiếng, trên người truyền đến xúc cảm nói cho nàng biết, lúc này Tiền Khiêm Ích cũng giống nàng, cởi đến sạch sẽ, hai người đều là thân thể trần truồng.
Vừa nghĩ đến đây, nàng liền cảm thấy cả người đều thiêu cháy nóng bỏng, hai mắt lại càng nhắm chặt lại không dám mở. Tiền Khiêm Ích dùng thân thể cọ xát vào nàng, hai tay vuốt ve dọc theo đường cong của nàng.
“Này, cái này…… Ta có chút nóng, ta, chúng ta có phải dựa sát quá rồi không…… Khiêm, Khiêm Ích……” Ngay khi Tiền Khiêm Ích đặt tay lên thịt mềm trước ngực nàng, Bùi Quang Quang rốt cục run rẩy mở miệng, nhưng ánh mắt lại vẵn nhắm như trước, không dám nhìn tình trạng hai người lúc này.
“Làm Chu công chi lễ vốn sẽ rất nóng.” Tiền Khiêm Ích thuận miệng giải thích, trên tay vẫn bận rộn.
“Vậy chúng ta chọn một ngày mát mẻ rồi lại làm đi,” Bùi Quang Quang bị hắn làm cho cả người nóng lên, vừa nóng vừa ngứa, rồi lại không biết nên làm thế nào hoãn lại loại cảm giác này, đành phải ở dưới người hắn nhẹ nhàng mà cọ. Động tác cọ này, lại giống như đốm lửa nhỏ cháy lan ra đồng cỏ, đã hoàn toàn trêu trọc Tiền Khiêm Ích.
“Hiện giờ đã bắt đầu mùa đông rồi, không có ngày nào còn mát mẻ hơn so với hiện giờ đâu.” Tiền Khiêm Ích hàm hồ nói một câu, thấy nàng lại muốn mở miệng, dứt khoát cúi đầu hôn môi của nàng.
Bùi Quang Quang “Ô ô” hai tiếng, rất nhanh đã không còn sức chống cự, hai tay không tự chủ ôm cổ của hắn, tùy ý hắn công thành đoạt đất.
Trong phòng nến đỏ thỉnh thoảng “Lách tách” một tiếng, trong màn tràn ra vài tiếng thở gấp. Đột nhiên, ánh nến vì gió thoảng qua mà khẽ động, trong trướng lập tức truyền ra tiếng hô, “Đau quá…… Ô ô……”
“Quang Quang ngoan, tách chân ra chút nữa, lập tức sẽ không đau.”
…
“Huynh gạt ta, hu…… Vẫn đau quá……”
…
“Quang Quang à.” Tiền Khiêm Ích nằm ở trên giường, ôm Bùi Quang Quangằm lên trên người hắn, nghĩ nghĩ nói, “Quang Quang, ta cảm thấy nàng bị đau như vậy, nhất định là ta kinh nghiệm không đủ.”
Bùi Quang Quang lúc này đã mệt đến mức không động nổi một đầu ngón tay, chỉ rầu rĩ ừ một tiếng nói: “Vậy phải làm thế nào?”
Ngón tay Tiền Khiêm Ích quấn lấy một lọn tóc của nàng, một tay sờ theo cột sống của nàng xuống, ở chỗ xương cụt vẽ một vòng tròn, khiến cho nàng khẽ run lên một cái, sau đó lại tiếp theo hướng nơi nào đó mà đi……
“Quang Quang, ta cảm thấy chúng ta hẳn là nên làm nhiều hơn vài lần, tích luỹ kinh nghiệm.” Ngón tay hắn co rút một cái, thân mình Quang Quang run lên, Tiền Khiêm Ích nháy mắt thở hốc vì kinh ngạc, nói, “Chân của nàng đừng kẹp chặt như vậy, buông ra một chút được không……”
“Huynh lại động vào ta, ta biết huynh hiện giờ lại muốn làm chuyện đó mà!” Bùi Quang Quang chịu đựng đau nhức, chống đỡ nhổm người dậy, ghé vào trên người hắn nhìn xuống, “Huynh là đồ sắc phôi……”
Mặt nàng hồng hồng, đột nhiên “A” một tiếng, cắn cắn môi dưới, hai mắt ngập nước nhìn hắn, nói: “Ngón tay của Huynh…… Không cho phép……”
Nàng nói chuyện đều mang theo nghẹn ngào, Tiền Khiêm Ích chỉ cảm thấy cả người như có luồng điện vụt qua, vừa tê vừa dại lại thoải mái. Hắn ôm sát Bùi Quang Quang, nói hết lời hay, rốt cục lại để cho nàng đáp ứng làm thêm một lần.
Sáng sớm ngày kế, sau khi Bùi Quang Quang tỉnh lại, Tiền Khiêm Ích đã không còn ở trên giường. Nàng sờ sờ chăn đệm còn dư hơi ấm bên người, không khỏi quệt mồm than thở: “Đại phôi đản, lại có thể bỏ lại một mình ta rời giường trước, sau này không bao giờ cho huynh làm chuyện đó nữa! Đại phôi đản, sắc phôi……”
Nàng vừa mắng, vừa bọc mền vươn tay lấy xiêm y trên chiếc bàn thấp bên giường, thình lình cửa phòng vang lên, Tiền Khiêm Ích sảng khoái tinh thần tiến vào, trong tay cầm một cuộn tranh.
Bùi Quang Quang thấy hắn vào phòng, đỏ mặt lên, vèo một cái lùi vào trong chăn, chỉ lộ ra ánh mắt nhìn hắn.
“Quang Quang……” Tiền Khiêm Ích nhìn thấy bộ dạng này của nàng, trong lòng càng thêm vui mừng, chỉ cảm thấy nàng thật ngây thơ đáng yêu, hận không thể lập tức kéo nàng vào trong lòng, phóng túng một phen. Chỉ tiếc, hắn hiện giờ có chuyện trọng yếu hơn.
Bùi Quang Quang lùi ở trên giường không muốn để ý đến hắn, Tiền Khiêm Ích không nói gì, giơ lên bức họa trong tay nói: “Ta có lễ vật tẮg nàng, nàng dù sao cũng phải ra ngoài trước đi đã?”
Bùi Quang Quang híp híp hai mắt, hừ một tiếng nói: “Vậy huynh xoay người sang chỗ khác, ta muốn mặc quần áo.”
“Được, được, được.” Tiền Khiêm Ích cười hì hì gật đầu, đừng nói là xoay người, cho dù bây giờ muốn hắn ở tại chỗ lăn hai vòng, hắn cũng sẽ nghe theo.
Bùi Quang Quang ở phía sau hắn mặc tốt xiêm y, Tiền Khiêm Ích nghe thấy không sai biệt lắm, liền xoay qua, mở bức họa được cuộn tròn trên tay lên trước mặt nàng: “Nàng xem, đây là cái gì?”
Bùi Quang Quang nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên trong mắt phát ra vui sướng, gần như là nhảy xuống giường chạy đến trước mặt của hắn, cong hai mắt lên tiếng hoan hô nói: “Là bức họa kia, ngày sinh nhật của ta huynh đã họa cho ta!”
Tiền Khiêm Ích quay thân bày bức tranh lên trên cái bàn tròn, nói: “Bức họa này kỳ thật đã sớm bồi giấy tốt lắm rồi, chỉ tiếc luôn không có cơ hội tặng cho nàng.” Hắn nhìn Bùi Quang Quang đến gần, còn nói, “Hiện tại tốt rồi, rốt cục có thể trao nó vào trong tay nàng.”
Bùi Quang Quang nghiêng đầu nhìn hắn, trên mặt tràn đầy tươi cười, nhưng trong mắt lại ngấn nước. Nàng hít hít cái mũi, mở miệng nói: “Sau này sinh nhật hàng năm huynh đều phải tặng ta lễ vật.”
“Được.” Tiền Khiêm Ích gật đầu đáp ứng.
“Phải tự huynh làm.”
“Được.”
“Không được quá đơn giản, nhất định phải mới lạ.”
“Có thể.”
Bùi Quang Quang nước mắt vòng quanh nở nụ cười, nâng tay đánh hắn một cái, nói: “Sao huynh đáp ứng nhanh như vậy, có để ý hay không?”
Tiền Khiêm Ích cười nhéo cái mũi của nàng, “Nương tử ta đã nói, đương nhiên không chút do dự đáp ứng rồi.”
Bùi Quang Quang để cho hắn ôm, ở trong lòng ngực của hắn cười ngây ngô. Tiền Khiêm Ích hôn lên đỉnh đầu nàng, đột nhiên nói: “Nương tử, nhanh đi rửa mặt đi, vết nước miếng của nàng còn chưa lau sạch sẽ kìa.”
Bùi Quang Quang đỏ mặt, lau khóe miệng xong đánh hắn, “Đại phôi đản, một ngày nào đó ta sẽ nhìn thấy bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ của huynh!”
“Ta luôn thức dậy sớm hơn so với nàng.”
“Cả đời dài như vậy, ta cũng không tin mỗi lần huynh đều thức dậy sớm hơn ta!”
…
“Quang Quang, cả đời dài như vậy, có thể gặp được nàng là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời này của ta.”
“Đại phôi đản, sao đột nhiên lại nói vậy……”
“Nàng thích nghe không, sau này ngày nào cũng nói cho nàng nghe.”
“Như vậy…… Cũng tốt lắm……”
END
Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com