Polaroid
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen teen - Tôi yêu em thiên thần của tôi trang cuối
Chương 32: Chết để đổi lấy hạnh phúc.

Nó nằm im trên chiếc giường ngẩng đầu nhìn trần nhà. Nên nói nó ngu ngốc hay cô ta quá xảo quyệt? Lần trước cũng như vậy, tuy nó hk muốn mắc mưu của cô ta nhưng tại sao? Tại sao lại khó đến như vậy? Tình yêu là cái quái quỷ gì kia chứ? Tạo sao biết hắn vô tội nhưng nó vẫn thấy oán trách hắn như vậy chứ? Có phải nó làm cho ta mù quáng? Nhưng cũng chưa hẳn, với một người thông minh như nó, nó́ tuyệt đối sẽ hk để cô ta dắt mũi, tuyệt đối hk! Nó vừa đứng dậy bước xuống giường, trong đầu chợt vụt qua những hình ảnh trong quá khứ.
Hôm đó cô ta đưa hắn về nhà, người đầy mùi rượu, áo quần xộc xệch, đôi môi của hai người vẫn còn đỏ đỏ. Nó bàng hoàng ngồi phịch xuống giường, thì ra.... thì ra là vậy...
Nó bật cười chua chát, cuối cùng... cuối cùng thì tất cả đều là sự thật! Ngu ngốc tin hắn làm gì để phải đau thế này cơ chứ? Nó ôm chặt lấy ngực bật khóc. Yêu hắn để rồi lần này đến lần khác để trái tim chịu tổn thương, nó sắp vỡ rồi, nó không chịu được nữa rồi. Đau, tim nó bây giờ đang rất đau, tim ơi, tao xin mi đừng đau nữa mà, to thật sự hk thể chịu nổi, tao không thể chịu được nữa, xin mi đó, đừng mà.
Nó cảm thấy người nó đang mềm dần ra, hk còn một chút sức lực, một chút cũng không. Ý thức dần trở nên mơ hồ, mọi thứ xung quanh cứ mờ mờ ảo cho đến khi chút sức lực cuối cùng bay mất thì nó đã ngã phịch xuống sàn nhà giá lạnh.
~~_______
- Bác sĩ, cô ấy không sao chứ?- Hắn lo lắng túm lấy áo của bác sĩ khi cô ra khỏi phòng khám.
Cô bác sĩ đẩy gọng kính của mình, nhìn vào tài liệu nói:
- Cậu là người yêu của cô bé? Nó vốn bị yếu tim, lần này phải chịu cú sốc lớn nên ảnh hưởng đến tim. Tôi nói này, nó sống vốn đã khổ, cậu làm ơn làm phước đừng khiến nó khổ thêm nữa!
Hắn nghe cô gái nói vậy thì ngạc nhiên:
- Cô quen cô ấy?
Cô gái hừ lạnh:
- Tôi là chị họ của con bé, cũng thuộc tổ chức. Nếu hôm nay tôi hk về kịp thì biết làm sao? Có lẽ con bé đã chết rồi!
Hắn cúi đầu::
- Tôi biết rồi, cảm ơn cô.
-Nó tỉnh rồi đấy! - Nói rồi cô gái bỏ đi một mạch.
Anh đứng bên cạnh mà toát cả mồ hôi. Sao mấy người thuộc tổ chức ai cũng lạnh lùng hết vậy?
- Cậu mau vào thăm cô ấy đi.- Sho vừa nói vừa đẩy hắn đến phía phòng bệnh.
Hắn do dự một chút rồi cũng gật đầu, lấy hết dũng khí đi vào phòng.
Cạch..... cánh cửa được mở ra, trên giường là cô gái đang ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn định lên tiếng bắt chuyện nhưng lại hk biết bắt đầu thế nào, vì thế sau vài lần mở m8ệng định nói hắn lại quyết định im lặng.
Nó dường như cũng khó xử nhưng im lặng mãi cũng mệt vì vậy nên quyết định lên tiếng.
- Nói gì thì nói đi, còn hk thì đi ra ngoài.
Hắn im lặng một chút rồi cũng quyết định lên tiếng:
- Angel, anh xin lỗi.
Nó đang nhìn ngoài cửa sổ bỗng quay phắt lại nhìn hắn, cười lạnh:
- Xin lỗi, được, xin lỗi, anh xin lỗi thì được gì chứ? Có thể sửa được mọi việc hay sao? Có thể giúp trái tim tôi bớt đau hay sao? Có con với người ta rồi, chẳng lẽ một tiếng xin lỗi có thể làm đứa trẻ biến mất, có thể xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra? Hk thể! Anh biết không? Chuyện đó là không bao giờ! Tôi cũng hk còn sức để tiếp tục chơi trò đau khổ này với anh nữa! Tôi quá mệt rồi! Anh đi đi!
Nó đã nghĩ, nếu như câu đầu tiên hắn nói là muốn giải thích mọi chuyện với nó, nó sẽ nghe, nghe rồi tha thứ cho hắn. Nhưng câu đầu tiên hắn nói lại là xin lỗi, thì khác nào thừa nhận là hắn có con với người ta? Cho dù nó biết, hắn đã vui chơi với hk ít người nhưng hắn yêu nó là thật lòng, quá khứ của hắn ra sao hk quan trọng nhưng nó hk thể chấp nhận được việc hắn có con với cô ta, không bao giờ! Hắn thừa nhận hk tin tưởng vào bản thân mình, thế thì hà cớ gì nó phải tiếp tục tin hắn chứ?
Hắn nghe vậy thì xoay người đi ra ngoài, trước khi ra khỏi phòng chỉ để lại thêm một câu cuối cùng:
- Angel, anh chỉ muốn nói với em hai tiếng.... xin lỗi.
Xin lỗi vì đã làm em đau. Xin lỗi vì đã khiến em buồn. Xin lỗi vì anh có lỗi với em. Xin lỗi vì anh đã hk dám chắc vào bản thân mình, hk dám chắc mình đã làm gì. Xin lỗi vì chỉ toàn mang lại cho em đau khổ. Và cuối cùng, xin lỗi... vì đã yêu em...
Tách.... tách....
Nó cúi đầu nắm chặt lấy ga giường, những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng rơi. Nhưng tuy nước mắt rơi nhưng trên môi lại nở nụ cười, nụ cười chua chát. Được, Shimazaki Rina, cô thắng rồi! Cuối cùng thì tôi vẫn là người thua cuộc.
Sau vài ngày hắn cũng chẳng hề đến thăm nó, cho đến khi nó về nhà cũng chẳng thấy hắn đâu. Mọi người đều thay phiên nhau chăm sóc cho nó, và ngày nào, Vũ cũng đến thăm nó. Không biết hai người nói chuyện gì nhưng lại nói chuyện rất lâu. Cho đến ngày hôm nay khi Ayako và Vũ đi vào phòng, nó đã dùng tiếng Việt để nói với Vũ:
- Tôi sẽ đi Mĩ với anh.
Ayako hoàn toàn không hiểu gì, chỉ thấy sau khi Vũ nghe xong câu đó thì chạy tới ôm nó vào lòng, khuôn mặt để lộ ý cười mà ngạc nhiên hơn là nó không hề đẩy hắn ta ra mà ngược lại còn để hắn ôm trong lòng.
Và ngày hôm đó chỉ có nó và Vũ ở trong phòng cùng với nhau hk cho bất kì ai còn lại đi vào.
※ Sáng hôm sau, khi Yumi đi vào phòng thì chẳng thấy người đâu, chỉ còn lại chiếc giường trống với chăn màn được gấp gọn gàng và một bức thư trên đó. Một dòng chữ được viết nắn nót trên phong bì: Gửi Yuki.
Yumi bất ngờ liền gọi điện cho Yuki nói lại tình hình, chưa đầy 1 phút sau hắn đã ở nhà. Yumi tuy hơi ngạc nhiên nhưng cũng gì hỏi gì cả. Chỗ của hắn đang ở là nhà của Rina, cách nơi này hơn 2 km vậy tại sao hắn lại có thể đến nhanh như vậy?
Nói đúng hơn thì thật ra sáng sớm nay đã bị cô ta đánh thức dậy. Từ sau khi biết mình có con với cô ta,hắn đã chuyển sang sống với cô ta. Cô ta nói hôm nay nó sẽ bay chuyến bay vào buổi sáng, nhưng đi đâu cô ta không nói. Cô ta nói chuyện có con chỉ là giả, thật ra cô ta là Rino và chỉ vì muốn trả thù nó nên mới làm những chuyện này. Cô ta nói sống cùng hắn chẳng vui vẻ gì, chi bằng thôi thì giúp hai người lần cuối gặp lại nhau, còn có gặp được hay không, có quay lại với nhau hay hk thi cô ta hk quan tâm.Vậy là hắn sau khi nghe xong thì lập tức quay về nhà, sắp về tới nơi thì Yumi gọi nói là nó để lại thư, vì vậy hắn càng phóng nhanh hơn để về.
Mở phong bì ra, bức thư sạch sẽ với những dòng chữ của nó múa lượn trên trang giấy trắng.
Gửi Yuki,
Em sắp phải xa rồi, đi về một nơi thật xa, ở nơi hk có anh, ở nơi anh hk thể tìm thấy em. Anh có biết không, trước khi đi em chỉ muốn nói cho anh biết sự thật rằng: Rina chính là Rino. Chuyện anh có thai với cô ấy, em tin rằng đó chỉ là giả, em sẽ tin vào lời giải thích của anh nhưng anh lại hk hề nói gì cả chỉ nói rằng " xin lỗi". Rằng em không hề trách anh, rằng em đã từng có ý định tự tử nhưng thấy nó quá nhu mì nên tìm cách khác.Không sao, em sẽ cố gắng quên nó, cố gắng quên tất cả mọi thứ thuộc về anh. Em sẽ vứt bỏ quá khứ ở lại nơi này để đi một nơi khác bắt đầu một cuộc sống mới. Đừng đi tìm em bởi vì anh sẽ tìm không thấy đâu. Em nói này, anh phải hạnh phúc bên Rina nhé,cô ấy cũng hk có lỗi gì, anh phải chăm sóc thật tốt cho cô ấy nhé! Em đi đây, tạm biệt anh, chúc anh hạnh phúc.
P/s: Còn sự thật cuối cùng em chưa nói đó là: Em yêu anh.
Hắn đọc xong thì ngay lập tức lấy xe phóng đi chỉ để lại Yumi gọi với theo. Trên con đường phóng thẳng tới sân bay, hắn liên tục gọi điện cho nó nhưng đáp lại chỉ là giọng của cô gái tổng đài báo không thể liên lạc được. Hắn tức giận ném chiếc điện thoại lên cái ghế bên cạnh. Hắn lại tiếp tục tăng tốc cho tới khi vượt quá tốc độ cho phép trên con đường trơn trợt hắn cũng không thèm quan tâm. Vì lái quá nhanh và trời còn mưa nên hắn không nhìn kĩ phía trước, vì né một tảng đá to trên đường mà tông phải chiếc xe tải đang đi đối diện. Hiện trường bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Nó lưu luyến chuẩn bị lên máy bay thì một giọng nói thông báo vang lên khiến nó phải dừng chân.
" Mời cô Angel ra cửa số 3 có người đang chờ."
Nó bất ngờ, nãy giờ mắt trái nháy liên tục, không lẽ đã xảy ra chuyện gì? Chuẩn bị đi ra thì tay đã bị người bên cạnh níu lại, Vũ nói:
- Angel, em đừng đi có được không?
Bởi vì hắn ta có cảm giác khi nó đi thì hắn sẽ mất nó mãi mãi.
Nó quay người lại, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng đáp:
- Tôi phải đi, lỡ anh ấy có chuyện gì thì thế nào?
Hắn bất ngờ rồi cuối cùng cũng buông tay. Angel, cuối cùng anh đã hiểu, cả đời này, anh không thể nào bằng hắn ta. Nêú vậy thì em đi đi nhưng... nhất định phải hạnh phúc đấy nhé!
Ra cổng số 3 là Sho đang đứng chờ với vẻ mặt đầy lo lắng, cậu không nói gì, kéo nó lên xe rồi lái thẳng tới bệnh viện. Trên đường đi nó hỏi cái gì cậu cũng không trả lời, chỉ nói nó một câu khi lên xe: Yuki đang nằm viện.
⊙Bệnh viện:
Nó chạy thẳng đến căn phòng hắn đang nằm, trước cửa phòng là tất cả bạn bè, anh và ba mẹ của hắn. Mọi người đều đang rất buồn, nó ngước lên nhìn anh, thấy anh khẽ lắc đầu. Lúc này, bác sĩ đang đẩy xác của một người ra, nó liền chạy lại ôm lấy thân xác đó òa khóc. Anh và mọi nguời phải cố gắng hết sức mới kéo nó ra khỏi hắn, an ủi nó để mọi người đưa xác của hắn đi.
Yuki, em xin lỗi là em đã hại anh. Anh muốn trừng phạt thế nào cũng được, chỉ là đừng chết. Xin anh đó, em không thể chịu nổi nếu anh chết, em thật sự không thể sống nối đâu! Nói với en là anh giả vờ, người nằm trên cáng không phải là anh, xin anh đó Yuki, nói với em đi, em cầu xin anh đó! YUKIIIIII!!!!!!!!
Chương 33: Kết thúc.



Tang lễ của hắn được tổ chức vào một ngày mưa. Mọi người ai nấy đều cũng buồn rầu, đều cũng tiếc nuối cho chàng trai trẻ chết sớm. Mọi người đều tham dự đông đủ, ai cũng khoác lên mình một bộ đồ đen, tay cầm ô đứng trước mộ, nhìn vào tấm hình đang cười rất tươi của hắn. Mẹ của hắn đang khóc nức nở , anh thì chỉ đứng bên cạnh ôm mẹ của mình để an ủi. Sho thì đang an ủi Yumi, Ayako thì đang lo lắng cho nó ở bên cạnh. Bỗng nhiên nó hất mạnh Ayako ra, chạy thẳng đến chỗ ngôi mộ của hắn. Vì cú hất khá mạnh nên Ayako không giữ được thăng bằng té về phía sau, ngẩng mặt lên thì đã thấy nó đang kêu gào bới tung đất !ộ hắn.
Nó chạy đên bên mộ, mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, nó dùng hết sức lực đê bới tung ngôi !ộ hắn lên, miệng không ngừng hét:
-Em không tin! Anh nói dối em! Mọi người nói dối tôi, anh ấy chư chết, anh ấy vẫn còn sống! Yuki, anh chưa chết đúng không? Tất cả là lừa dối, anh mau xuất hiện đi! Nhìn em thế này anh vui lắm sao?!
Anh đau lòng nhìn nó, rồi lại gần kéo nó ra khỏi ngôi mộ, khẽ nói:
- Angel, Yuki chết rồi, em đừng làm loạn nữa được không? Đừng đào bới nữa, em có lật tung nơi này lên, em ấy cũng không thể sống lại được đâu.
Nó không biết lấy đâu ra sức mạnh, hất mạnh tay anh ra hét:
- Anh nói dối, em không tin! Yuki... Yuki, anh ấy... anh ấy chưa chết, anh ấy chưa chết!!!
Mặc cho đôi tay đã bắt đầu rướm máu vì đào dưới đất, nó vẫn tiếp tục, vẫn không ngừng đào bởi vì nó tin rằng dưới nền đất giá lạnh đó không phải là hắn, chỉ là một mô hình bằng cao su, chỉ là một mô hình giống hắn thôi. anh bất lực nhìn nó, cô gái này đã hoàn toàn không thể ngăn cản được nữa rồi. dù biết là vô ích nhưng nh vẫn lên tiếng ngăn cản:
- Angel, Yuki chết rồi, đừng làm loạn nữa được không em?
Nó vẵn cứ tiếp tục đào, miệng vẫn tiếp tục hét:
- Không! Em không tin, anh nói dối! Anh ấy.... chưa chết!
Chát..... một âm thanh sắc nhọn vang lên giữa bầu trời đang hỗn loạn, nó bất ngờ ngước nhìn bàn tay run run vừa mới tát nó đang ở giữa không trung.
- Bác? MẸ!?- Hai âm thanh vang lên cùng lúc, một là của nó và một là của anh.
Mẹ hắn tức giận hét lớn:
- Cô hại nó chưa đủ sao? Nó chết rồi, cô cũng không cho nó yên nghỉ, cứ phải đào ngôi mộ nó lên sao!?
-.....- Nó không nói gì chỉ im lặng.
Mẹ hắn run run chỉ vào mặt nó quát:
- Nó yêu cô như vậy bây giờ thì sao? Nó chết rồi! Có phải cô rất hài lòng? Không đúng, phải là quá hài lòng bởi vì cô chính là người mong muốn hắn chết nhất mà không phải sao? Giờ nó chết rồi đấy! Cô không cần phải dối trá gì nữa, bộc lộ hết bộ mặt thật đi! Chúng tôi cũng không cần cô đến đây thương tiếc dùm, cô biến đi! - Nói rồi bà túm lấy nó đẩy nó đi. Vì mộ của hắn ở trên đồi, vì trời mưa nên trơn trượt, vì nó không hề phản xạ gì mà chỉ thả người cho nên trượt chân ngã xuống ngọn đồi, đâm vào gốc cây, cành cây nhọn đâm thẳng vào ngực.
Mẹ hắn bất ngờ trước cảnh tượng đó, không thể nào ngờ rằng mình lại mạnh tay đến mức hất thẳng nó xuống đồi. Nó nẳm trên nền đất lạnh giá đang thoi thóp thở, vì ở dưới mưa nên máu càng chảy nhiều hơn. Ai cũng cuống cuồng lo lắng cho nó, người thì đang gọi cấp cứu, người thì lo cầm máu cho nó nhưng chỉ có riêng mình nó là nằm im ngửa mặt nhìn trời, khóe môi khẽ nhếch lên. Chả thấy đau gì cả, không đau một chút nào, có vẻ như nó đã mất hết cảm giác đau. Đau nhất chỉ có tim, nơi đó olà nơi đau nhất nhưng có lẽ con tim vì quá đau mà sớm đã mất hết cảm xúc rồi. Trước khi lịm đi vì thiếu máu, nó nhìn thấy dòng người đứng xung quanh nó đang lo lắng nhìn nó, nó nhìn thấy anh đang cố gắng cầm máu cho nó và nó nhìn thấy... từ xa có một người con trai đang nhìn nó bằng ánh mắt lo lắng.
Là em aỏ tưởng hay là anh đã quay lại? Anh đang nhìn em bằng ánh mắt đau đớn, lo lắng sao? Vậy tại sao anh không xuất hiện đi, anh quay lại em có chết cũng được. Nếu như em chết rồi có phải em sẽ được ở bên cạnh anh? Em chết rồi chúng ta sẽ sống hạnh phúc? Không lo toan, không nghĩ ngợi, chỉ cùng nhau sống qua từng ngày, từng ngày ở bên nhau chỉ có hai chúng ta thôi, à không có cả con cuae chúng ta nữa chứ? Anh sao vậy? Sao lại nhìn em với ánh mắt tức giận như vậy chứ? Em ở bên anh là không đúng sao? Chẳng lẽ anh muốn em sống sao?
Anh thật sự muốn vậy sao?..............
Mùi ete xộc vào mũi phải khiến nó cau mày, dần dần mở mắt nhìn xung quanh, vì chưa thích nghi được với ánh sáng nên hơi chói thế nên nó mới nhấc cánh tay lên che mắt. Yumi thấy nó mở mắt thì liền chạy lại hỏi thăm nó với vẻ mặt vô cùng lo lắng:
- Usagi, sao rồi? Cậu tỉnh rồi này! Mọi người ơi cậu ấy tỉnh rồi này!
Mọi người đang ngồi trong phòng nghe Yumi nói thế liền chạy lại xem thế nào nhưng đáp lại chỉ là khuôn mặt lạnh tựa như băng của nó.
Anh lo lắng nhìn nó hỏi:
- Angel, em không sao chứ? Ngực còn đau không?
Nó im lặng, lắc đầu.
- Nói một tiếng cho anh nghe đi.
Nó lại tiếp tục im lặng. Chỉ là vì nó... không muốn nói, không muốn nói gì cả. Yumi dường như thấy nó muốn ở một mình nên khuyên mọi người ra ngoài, mọi người cũng biết ý nên cũng dần dần đi hết ra ngoài.
Nó ngồi thẫn thờ nhìn ngoài cửa sổ, Yuki, em nên làm gì đây? Em thật sự rất nhớ anh, anh có biết không?
Cảm thấy cổ họng hơi khô rát nên với tay qua lấy cái bình nhưng vì mới tỉnh dậy vì thế nên lực vẫn còn yếu vậy nên cái bình nước đã rơi xuống đất vỡ choang. Mọi người ở ngoài nghe thấy vậy thì liền chạy vào phòng, cảnh tượng an trong phòng khiến mọi người hoảng hốt. Nó ngồi trên nền đất nhặt những mảnh vỡ của cái bình mà khuôn mặt lạnh tanh không chút cảm xúc, dường như những mảnh vỡ đang đâm vào tay kia không gây đau một chút nào. Anh bỗng thấy kì lạ, làm sao bị đâm nhiều như vậy mà lại không thấy đau? Nghĩ đến đây anh liền hỏi nó:
- Angel, vết thương ở bụng em có thấy đau không?
Mọi người nghe anh hỏi thì ngạc nhiên nhìn anh, kể cả Yumi và Ayako đang giúp nhặt mảnh vỡ cũng phải ngẩng đầu nhìn, anh đang hỏi cái gì vậy?
Nó im lặng lắc đầu.
- Một chút cũng không sao?
Nó lại tiếp tục lắc đầu.
- Vậy còn tay em?
Nó lại lắc đầu.
_________ Ta là vạch phân cách mất cảm giác__________
- Có lẽ sốc quá hoặc cũng có thể bị đau quá nhiều nên gây tê liệt cảm giác, cô ấy mất hết cảm giác đau rồi.
- Mất cảm giác sao?- Mọi người ngạc nhiên.
Bác sĩ gật đầu:
- Đúng vậy, à còn nữa, hãy tìm mọi cách để cô ấy nói chuyện đừng để cô ấy ở một mình quá lâu. Từ đó sẽ gây nên chứng tự kỷ hoặc khiến cô ấy bị câm.
Sho gật đầu:
- Chúng tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.
Khi mọi người mở cửa vào phòng thì nó đang ngồi thẫn thờ nhìn cửa sổ có vẻ như đang nhớ về hắn. Mọi người nhìn nhau, ai cũng thương tiếc cho cặp trai gái này. Đợi một chút, anh bỗng lại gần cười với nó nói:
- Em đã ngủ một tuần rồi, chắc cũng chưa biết chuyện gì nhỉ?
-......
- Mẹ anh mới nhận nuôi một người con, nhưng cậu ta suốt ngày cứ nhốt mình trong phòng như em bây giờ.
-.........
- Ai bảo cũng không được, cậu ta nói cần một thiên thần trong sóc cậu ta. Cậu ta muốn thiên thần của mình chăm sóc cậu ta.
-...........
-Anh không thể tìm ai đáp ứng được, giờ chỉ còn mỗi em. Anh thấy em là hợp ý cậu ta nhất nên muốn hỏi ý kiến của em.
-............
- Em tên Angel, là thiên thần, có lẽ Yuki muốn em được gặp cậu ta đấy!
Từ nãy giờ anh cứ thao thao bất tuyệt nói không ngừng nghỉ. Mặc dù không chắc là nó sẽ nghe nhưng cũng hy vọng nó sẽ đáp ứng. Cuối cùng sau tứng ấy phút im lặng nó cuối cùng cũng lên tiêng:
- Nếu anh ấy muốn thì được.
~~♥~~♥~♥♥~♥♥
~~1 tháng sau khi nó nhận lời.
- Này Irie thúi mau ra ăn nào!
Trong phòng vọng ra tiếng lạnh của một người con trai:
- Cô có ngừng kêu tôi thúi hay không hả? Đồ biến thái như cô mà dám nói thế sao?
Nó phản bác:
- Tôi nói đúng đấy chứ! Anh cứ nhốt mình trong phòng lâu ngày không tắm chắc chắn đã trở nên mốc meo rồi!
- Um~~ Vậy ai hôm bữa lúc tôi vừa tắm xong chưa kịp mặt quần áo đã xông vào, thấy hết thân thể tôi rồi? Thế nào? Có thúi không hay là quá thơm? Tôi nhớ hôm đó cô đứng hình nhìn tôi cơ mà.
- Anh đừng nói bừa! Tôi..... tôi.... đồ nấm mốc chết tiệt..... nhớ đấy!
Người trong phòng cười haha:
- Ồ.... tự nhận mình là nấm mốc sao? Tốt tốt, biết nhận ra là tốt.
- Hừ!- nó vì thẹn quá hóa giận mà giậm chân đùi đụi quay lưng bỏ đi.
Ngày nào cũng vậy, nó vẫn thường xuyên bắt chuyện với chàng trai đó sau khi nhận lời anh. Khi đến đó hắn ta nói rằng nó chính là thiên thần vì vậy bây giờ nó vẫn chăm sóc hắn ta. Điều kì lạ là hắn ta không bao giờ ra khỏi phòng, lúc nào cãi nhau cũng là hắn ta thắng. Có một lần vào phòng hắn nhưng chỉ được nhìn thấy tấm lưng còn khuôn mặt thì vẫn là một điều bí ẩn. Xuống lầu nhìn thấy mẹ hắn nó liền sà vào lòng bà nói:
- Cô à, cháu đồng ý với cô, cháu sẽ kết hôn với tên nấm mốc ấy!
Mẹ hắn tuy có hơi bất ngờ nhưng rồi cũng lấy lại vẻ bình tĩnh hỏi:
- Cháu không cần phải thấy có lỗi vì Yuki chết đâu. Cô không bắt ép cháu phải lấy Irie.
Nó lắc đầu:
- Không không, là cháu tự nguyện mà. Tuần sau nhé cô, tổ chức càng sớm càng tốt, cháu muốn cưới lắm rồi!
Hưởng tí gió mát ban đêm, lòng nó bỗng nhẹ đi một chút.
Anh thấy em có đáng cười không, Yuki? Thậm chí chưa biết mặt của người ta mà đã muốn cưới rồi kìa, nực cười quá phải không anh? Nhưng em nghĩ chắc anh cũng đồng ý thôi phải không bởi chính anh đã chọn cho em chàng trai đó mà. Vậy thì anh phải chúc phúc cho em đấy!
Hôn lễ được tổ chức vào một ngày đẹp trời, quan khách đến rất đông. Ai ai cũng vui mừng chúc phúc cho cô dâu và chú rể. Nó thì... tuy là rất tò mò về khuôn mặt của tên Irie thúi đó nhưng mà vì quá ngại nên chỉ có thể mà cúi gằm mặt suốt buổi lễ. Cho đến tối sau khi đã về nhà, nó ngồi ngâm mình trong bồn tắm, trong lòng tiếc muốn chết, hiếm khi nhìn thấy được mặt hắn ta vậy mà để lỡ mất.
- Này, cô ngốc kia, tắm gì mà lâu thế?
Nó bất ngờ, giọng này....
Quàng vội chiếc khăn tắm vào người, nó lao nhanh ra khỏi phòng tắm. Thấy người con trai đang đứng trước cửa phòng tắm kia chính là người mình cưới lúc sáng, nhưng người đó...... hệt Yuki!
- Yuki?
Hắn mỉm cười nhìn nó:
- Em đền bây giờ mới nhận ra sao?
Nó từ ngạc nhiên chuyển sang tức giận, chết tiệt, bị hắn lừa rồi. Một nắm đấm được giáng thẳng xuống mặt hắn nhưng đã né được, còn khóa nó trong tay, thì thầm vào tai nó:
- Này, em quyến rũ quá đấy!
Nói rồi hắn bế bổng nó lên tiến thẳng vào phòng ngủ.
- Anh tính làm cái gì vậy hả?!- Nó hét lên.
Hắn cười gian:
- Anh thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.
Vứt nó lên giường, bản thân hắn cũng đè lên nó. Cắn nhẹ lên vành tai nó, hắn thì thầm:
- Anh yêu em, thiên thần của anh.
Chương 34: Ngoại truyện.

Đây là những câu chuyện rất lâu sau khi nó đã có em bé. Hai đứa con trai của hai nguời càng ngày càng lớn, càng ngày càng đẹp trai và càng ngày càng quậy phá. Một cậu đại thiếu gia là Hawasimi Irie 7 tuổi và cậu nhị thiếu gia là Hawasimi Aoi 5 tuổi, cả hai có hai tính cách khác nhau, một người thì lạnh lùng, một người thì rất ham chơi. Nhưng điểm chung của cả hai đó là cực kì quậy phá và cực kì yêu mẹ. Chính vì lí do này mà hắn ngày càng ấu trĩ, ngày càng đố kị vì hắn không thể nào ở gần nó được. Vì vậy môẓt người yêu con gái như hắn thật sự phải tìm mọi cách để nó sinh thêm một đứa con gái nữa. Làm công tác tư tưởng cho nó thì rất dễ nhưng làm công tác tư tưởng cho hai cậu thiếu gia kia thì cực kì khó, vì vậy hắn quyết định đánh vào tâm lý.
Những lúc hắn cùng hai cậu con trai đi dạo ở ngoài, nhìn vào các cửa hàng bán quần áo cho trẻ em, hắn nói:
- Hai con nhìn kìa, sau này nếu có em gái, có phải em sẽ ăn mặc rất đẹp không?
Nói rồi hắn lại chỉ sang phía bên đường:
- Nhìn đi, hai con nhìn đi, có phải cô bé đấy rất dễ thương không? Nếu sau này có em, em gái các con sẽ dễ thương như vậy đấy!
.......
Hai cậu con trai được thừa hưởng gen thông minh từ ba mẹ làm sao không để ý đến việc ba thường xuyên nhắc đến hai từ" em gái" trong một tuần lễ này?
Thế là hai anh em cũng nhau vắt óc suy nghĩ, chỉ sau một ngày, cuối cùng cũng tìm ra cách.
Thời điểm thích hợp, Tết đến, hai gia đình họp mặt nhau cùng ăn bữa cơm gia đình. Hai cậu thiếu gia liền chạy lại quấn lấy chân hai ông nội ngoại làm nũng. Cậu nhị thiếu gia tính tình nhí nhảnh, rất hợp để nói xấu ba. Vậy là bi kịch đã xảy ra.
Cậu em òa khóc nức nở nói:
- Ông ơi, ba nói ba không thèm tụi con và mẹ nữa, bỏ rơi tụi con và mẹ.
Tuy hai người ông rất thương cháu nhưng vì nhị thiếu gia tính tình bồng bột ham chơi nên cũng không tin lắm, thế là cả nhà cùng quay sang nhìn đại thiếu gia, cậu nhỏ chín chắn lại rất thông minh, chắc chắn sẽ không nói những lời tầm bậy. Đai thiếu gia nhìn những ánh mắt đang nhìn mình lên tiếng:
- Em cháu nói đúng ạ, ba nói sẽ đi tìm cô tình nhân nhỏ không cần ba mẹ con cháu, bỏ rơi ba mẹ con cháu.
Lời vừa dứt đã nghe thấy tiếng ly vỡ sau đó là tiếng hét của hắn:
- Hai đứa nhà ngươi nói nhăng nói cuội gì thế hả!? Ta tìm tình nhân nhỏ khi nào? Ta nuôi hai ngươi khôn lớn, hai ngươi báo đáp thế này sao? Thật đúng là... quá đáng!
Hắn vẫn còn muốn tiếp tục gầm nhưng đã bị nó chặn lại. Nó cười lạnh:
-Tình nhân nhỏ sao?
- Bà xã à, anh...
Mẹ hắn: -Con thật là một đứa con hư đốn.
Mẹ nó: - Angel, chụp lấy cây gây lăn bột nè con.
Hai ông nội ngoại ôm hai đứa cháu ra cửa nói:
- Chúng ta đi ra ngoài ăn, cảnh tượng tiếp theo rất bạo lực, không phug hợp với tuổi của hai cháu.
Hai đứa nhỏ gật đầu:
- Ông ơi cháu muốn ăn sushi.
Và thế là, sau khi bốn ông cháu dắt tay nhau tung tăng ra khỏi nhà, trong nhà vang lên tiênngs hét của ai đó:
- Hai thằng nhóc con, nhà ngươi nhớ lấy!!!! A...... anh xin lỗi..... bà xã!!!!
HẾT.
Một chút lảm nhảm cuối truyện:
Thời gian qua cảm ơn mấy bạn đã ủng hộ truyện của mình. Đây là chương ngoại truyện mình viết để làm quà tặng các bạn. Mong mấy bạn sẽ ủng hộ ình nhiều hơn trong những cuốn khác! @^_^@
YÊU CÁC BẠN NHIỀU.
FICTION ANGEL.

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.