Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen teen - Giày thủy tinh của lọ lem phần cuối
Chap 24: Những điều kì lạ trong cuộc sống

- Chúc mừng em đã vượt qua kì thi cuối năm với kết quả xuất sắc! -Quốc Hạo tay cầm bó hoa Violet đứng trước mặt tôi.
– Anh biết rồi à? Sao việc gì anh cũng biết hết vậy?
– Anh là bạn trai em mà, có việc gì của em anh lại không biết chứ!
– Đến vậy cơ à? – “Vậy còn quá khứ của em, anh cũng biết đúng không?”- tôi nghĩ thầm.
– Tất nhiên rồi! Chúng ta đi ăn mừng đi!
– Vậy đi siêu thị mua đồ rồi về nấu một bữa nhé?
– Ok!
Đến siêu thị, không biết Quốc Hạo nấu cho ai ăn mà mua cả một đống đồ, còn tôi chỉ đi theo nhìn. Đến quầy rau quả tươi, tự nhiên tôi lại có hứng muốn mua. Nhìn đi nhìn lại không hiểu sao lại chọn mấy quả cà chua , rồi lại mua thêm mấy củ hành tây, mặc dù Quốc Hạo nói là không có món gì cần đến hai thứ này nhưng tôi lại nhất quyết muốn mua. Không hiểu sao tôi lại thích để 2 thứ này chung với nhau, mặc dù chúng chẳng có gì giống nhau cả.
– Sao lúc nào em cũng mua 2 thứ này vậy? Lần đi siêu thị trước em cũng mua 2 thứ này rồi.
– Em không biết! Chỉ là cảm giác rất quen thôi!
– Bó tay với em rồi!
Tôi không nói gì, chỉ cười. Quốc Hạo luôn chiều theo ý tôi, cho dù đôi lúc mấy ý nghĩ của tôi không được bình thường cho lắm!…

Tôi đang ở đâu? Xung quanh là một màu trắng xóa, không có gì cả, cũng không có gì để có thể xác định phương hướng. Hình như có ai đó đang đứng phía trước mỉm cười với tôi. Tôi bước về phía người đó, người con trai vẫn đứng đó, nhìn thì rất gần nhưng tại sao tôi đi mãi mà vẫn không thể đến được? Dường như có một khoảng cách làm tôi không thể đến gần, cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể tới được…

Tôi giật mình tỉnh dậy. Nhìn lại mọi thứ xung quanh mình, đây vẫn là phòng tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, thì ra chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ kì lạ, người con trai đó là ai? Liệu người con trai xuất hiện trong những hình ảnh khi tôi nghe bài Breathless và người trong giấc mơ này có phải là một?

Hôm nay là ngày đầu tiên của kì nghỉ sau một năm học vất vả. Quốc Hạo bận lo việc cho công ty, vì vậy tôi quyết định đi dạo phố một mình. Nghe nói công ty mà Quốc Hạo đang quản lí là công ty con của một tập đoàn lớn, tên là…là gì ấy nhỉ? À nhớ rồi, là tập đoàn Black Star! Tập đoàn này có quy mô không nhỏ, tham gia vào hầu hết các lĩnh vực và có chi nhánh ở nhiều nước, như nước Mĩ này chẳng hạn. Nhưng cái tên Black Star nghe quen thật! Tôi tự cốc đầu mình, tập đoàn đó lớn như vậy chỗ nào cũng có biển quảng cáo, không quen mới là lạ. Nhìn tôi bây giờ cứ như một đứa khùng, vừa đi vừa tự cốc đầu mình.
Sau một hồi đi dạo, tôi dừng chân trước một cửa hàng bán thú nhồi bông. Con nào cũng đẹp nhưng không hiểu sao chỉ có con gấu bông to màu hồng là làm tôi chú ý nhất, tôi cứ đứng bên ngoài nhìn nó, cảm thấy hơi đau đầu, dường như có cái gì đó mang máng hiện lên trong đầu nhưng rồi lại biến mất, cơn đau đầu cũng theo cái cảm giác đó mà biến mất. Thật là kì lạ!
Rời khỏi cửa hàng thú nhồi bông trong tâm trạng chẳng mấy vui vẻ vì cảm giác lạ lùng kia. Tôi quyết định kết thúc hành trình đi dạo và quay về phòng trọ. Một ngày nữa lại trôi qua.

Giấc mơ kì lạ đó lại xuất hiện trong mỗi giấc ngủ của tôi, càng ngày tôi càng muốn tìm lại quá khứ của mình. Người duy nhất biết rõ về tôi là Quốc Hạo, trước đây khi mới hồi phục tôi đã nhiều lần hỏi anh ấy về quá khứ của tôi, nhưng những gì Quốc Hạo cho tôi biết chỉ là những thông tin cần thiết bao gồm tên, tuổi và lí do tôi ở đây, anh ấy nói quá khứ của tôi không tốt cho nên không cần phải tìm hiểu nhiều, bảo tôi hãy sống cuộc đời mới ở đây. Nhưng tôi luôn cảm thấy mình đã bỏ quên một thứ gì đó rất quan trọng, và ý thức của tôi không ngừng nỗ lực để tìm kiếm quá khứ, bây giờ cũng vậy.

Hôm nay tôi đến phòng làm việc của Quốc Hạo để rủ anh đi ăn trưa. Nhưng chị thư kí bảo là anh ấy ra ngoài có công việc, lát nữa sẽ về. Vì vậy nên tôi vào phòng làm việc của anh ấy ngồi chờ. Trong lúc ngồi chờ, bản tính tò mò của tôi lại nổi lên, cũng chỉ vì muốn biết công việc của Quốc Hạo là như thế nào, tôi đến bên bàn làm việc của anh, toàn là tài liệu, nhìn muốn hoa cả mắt. Cuối cùng bản tính tò mò dẫn tôi đến ngăn kéo bàn làm việc, bên trong cũng toàn là hồ sơ, à không còn có một cái hộp nhỏ nữa. Bên trong là một chiếc nhẫn, tôi liền cầm lên ngắm nghía, đó là một chiếc nhẫn bạch kim, bên trong có khắc chữ “cc & ht”…
“- Nếu cô là Lọ Lem thì tôi sẽ là Hoàng Tử. Như vậy thì Lọ Lem sẽ mãi ở bên Hoàng Tử, không được rời xa!”
“- Đó chỉ là câu chuyện cổ tích thôi!”….
Cái gì thế này? Đầu tôi lại đau dữ dội, bên tai tự nhiên lại vang vọng lên những câu nói đó. Chiếc nhẫn này liệu có liên quan gì đến tôi không?
Sau khi cơn đau đầu đã dứt, tôi để chiếc nhẫn lại chỗ cũ và ra về, nhờ chị thư kí nhắn lại với Quốc Hạo là tôi có đến nhưng không gặp.
Tối…
– Thư! Gọi anh đến có việc gì vậy? Mà lúc trưa em đến tìm anh à?
– Ừ! Em định rủ anh đi ăn nhưng cảm thấy hơi mệt nên về trước.
– Xin lỗi, hôm khác anh mời em đi ăn!
– Không cần đâu! Em có chuyện muốn nói với anh.
– Chuyện gì vậy?
– Em muốn về Việt Nam!
– Cái gì? Không được!
– Tại sao chứ?
– Không tại sao cả, anh không thể để em đi một mình được!
– Em phải đi, dù anh không đồng ý em vẫn phải đi! Em không thể sống mà không có kí ức, anh có hiểu không? – tôi bật khóc, tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi phải tìm lại kí ức của mình.
– Thôi được rồi! Đừng khóc nữa ! Ngày kia anh sẽ đi cùng em! Được không? – Quốc Hạo ôm tôi vào lòng, an ủi.
– Cám ơn anh!
“ Anh chỉ sợ khi em trở về rồi, sẽ không còn bên cạnh anh nữa…Chap 25: Trở về – Ra đi

“ The flight from USA to Vietnam…..”
Tôi và Quốc Hạo đang ở sân bay, máy bay sắp cất cánh. Trong lòng tôi lúc này là một mớ bòng bong, vừa vui mừng vì sắp được về Việt Nam, nhưng tôi thật không khỏi lo lắng, nếu lần trở về này tôi không thể nhớ lại được quá khứ thì sẽ thế nào? Không lẽ tôi phải sống trong hoang mang và đau khổ cả đời vì không thể nhớ được quá khứ của mình sao? Nhưng không thử thì làm sao biết trước được điều gì, tôi thà đi để có hi vọng còn hơn là không.
Suốt chuyến bay Quốc Hạo không nói gì, sắc mặt không tốt cho lắm, lại có vẻ buồn. Lâu lâu Quốc hạo nhìn tôi rồi lại thở dài quay mặt đi hướng khác, ánh mắt xen lẫn sự lo lắng. Tôi biết tất cả những hành động đó, nhưng không nói gì, tôi biết Quốc Hạo không muốn tôi về Việt Nam nhưng vì lí do gì? Tôi không biết ! “Tại sao anh lại lo lắng, quá khứ của em thật sự tồi tệ như vậy sao? Anh đang lo lắng cho em hay vì một điều gì khác?”

Sân bay Tân Sơn Nhất, Việt Nam…
Cuối cùng cũng đến rồi, Quốc Hạo gọi người đến đón tôi về một căn nhà rồi bảo tôi về trước, anh ấy phải đi giải quyết một số việc.
Đem hành lí vào phòng, nằm nghỉ một lúc tôi mới nhớ ra vấn đề lớn nhất và nan giải nhất lúc này của mình là phải bắt đầu từ đâu! Thông tin của tôi không cho phép tôi tìm kiếm trong một thành phố lớn như thế này! Phải bắt đầu từ đâu đây?
Sáng nay Quốc Hạo dẫn tôi đi dạo một vòng, từ sở thú đến công viên nước, đi muốn rã chân nhưng lại chẳng được gì. Cuối cùng tự nhiên tôi lại nổi hứng muốn đi mua quần áo, chúng tôi ghé vào một shop thời trang lớn ở bên đường.
Loay hoay chọn chọn lựa lựa mãi tôi cũng lựa được mấy bộ váy, toàn là màu trắng, chắc là do trước đây Quốc Hạo từng nói màu trắng hợp với tôi. Tôi cũng chọn cho anh ấy mấy bộ đồ, đơn giản là sơmi và quần jean. Đang đợi tính tiền thì Quốc Hạo có điện thoại, bảo tôi đợi một lát.
– Linh Thư?
Giọng nữ? Ai gọi mình vậy? Tôi liền quay lại nhìn. Một cô gái cỡ bằng tuổi tôi, tóc uốn nhẹ, cô ta mặc một bộ váy màu đỏ, phải nói là cô ta đẹp, đẹp một cách sắc sảo.
– Cô gọi tôi?
– Sao cô lại ở đây? -“Không phải cô ta đã mất tích 2 năm trước rồi sao? Sao bây giờ lại ở đây nói năng tỉnh bơ như người không quen biết vậy?”
– Cô biết tôi à? Nhưng đây là shop quần áo, sao tôi lại không thể ở đây?
– Tất nhiên là tôi biết cô. Thậm chí là không thể nào quên được!
– Vậy sao? Vậy cô có biết gì về gia đình hay người thân của tôi không?
– “Không lẽ cô ta mất trí nhớ sao? Nếu đã vậy thì xin lỗi cô!”. – Cơ bản là như thế này: cô không có người thân, không bạn bè, cũng không có ai thân thích. Cô là trẻ mồ côi, lại là một người không trung thực, luôn lừa gạt tình cảm của người khác vì vậy mà không có ai muốn làm bạn với cô cả. Bây giờ thì cô biết mình là người như thế nào rồi chứ?
– Không thể nào? Sao lại có thể như vậy?
– Sao lại không thể như vậy? Bây giờ dù cô có thay đổi như thế nào thì quá khứ của cô cũng không thể thay đổi . Cô hiểu rồi chứ?
Cô ta nói xong liền quay lưng bỏ đi. Để mặc tôi ở đó, tâm trạng hoảng loạn. Tôi là người như vậy sao? Tôi là một kẻ xấu xa như vậy sao? Lí do Quốc Hạo không muốn tôi tìm lại quá khứ là như thế này sao? Nếu vậy tôi thà không biết mình là ai còn hơn nghe được những lời này.
– Thư! Em sao vậy? Sao lại khóc? Có chuyện gì vậy?
– Quốc Hạo, em không muốn ở đây nữa. Em muốn về Mĩ! Ngay bây giờ!
– Được rồi, bình tĩnh, mai chúng ta sẽ về Mĩ!
Tôi gục đầu vào vai Quốc Hạo mà khóc. Quốc Hạo là chỗ dựa duy nhất của tôi lúc này.

***
“ Xin lỗi cô! So với những gì cô đã làm với Thanh Nhung tôi thì việc này chẳng là gì cả! Có trách thì trách cô không may thôi!” – Thanh Nhung cười khẩy, mãn nguyện bước đi sau khi chứng kiến hết mọi việc xảy ra.
***
Tôi đang trên chuyến bay trở về Mĩ. Sau khi nghe những câu nói của cô gái kia, tôi thật không muốn ở lại Việt Nam một chút nào. Trên đường đi tôi đã kể cho Quốc Hạo nghe những gì cô gái kia nói, anh không nói gì chỉ khẽ thở dài.
– Quốc Hạo! Đó thật sự là quá khứ của em sao?
– Anh…
– Anh không nói có nghĩa đó là sự thật. Lí do anh không muốn em tìm lại kí ức là bởi vì nó quá tồi tệ như vậy sao? Vậy tại sao anh không nói cho em biết, em thà nghe chính miệng anh nói ra còn hơn là nghe một người khác nói về mình như vậy.
– Anh xin lỗi! Linh Thư! Những gì cô ấy nói không hoàn toàn đúng đâu!
– Không phải! Chỉ là anh đang gạt em, anh chỉ muốn an ủi em thôi!
Tôi lại khóc, thời gian gần đây tôi đã khóc quá nhiều rồi thì phải. Quốc Hạo lại ôm tôi vào lòng, đó là cách duy nhất mà anh có thể an ủi tôi. Tôi đã khóc nhiều rồi, đã để Quốc Hạo bận tâm nhiều rồi, kể từ hôm nay, tôi phải trở thành một người mạnh mẽ.
***
Tâm trạng Quốc Hạo cũng không vui vẻ gì. Anh đang thắc mắc không biết cô gái kia là ai mà lại bịa chuyện với nó như vậy. Nhưng anh cũng không thể hoàn toàn trách cô ta, bởi vì nhờ cô ta mà nó mới từ bỏ ý định tìm lại kí ức.
“ Xin lỗi em! Anh thật sự không muốn gạt em. Nhưng anh không phủ nhận anh là một người ích kỉ, anh không muốn mất em. Nếu như em nhớ lại quá khứ, liệu em có còn ở bên cạnh anh?”Chap 26: Chuyển công tác

3 năm sau…
– Quốc Hạo! Em được nhận làm ở Tổng công ty rồi!
Tôi vừa bước ra khỏi cửa công ty liền gọi điện cho Quốc Hạo. Nguyên do là tôi vừa vượt qua kì ứng tuyển xin việc tại Tổng công ty của tập đoàn Black Star. Tôi không xin vào công ty con mà Quốc Hạo đang quản lý vì không muốn người khác nghĩ tôi dựa vào anh ấy để được vào làm việc.
– Vậy sao? Chúc mừng em! Nhưng anh hơi tiếc đấy. Bây giờ em đi làm rồi, anh làm sao có thể gặp em thường xuyên nữa.
– Anh thật là…để gọi là bù đắp lại, em mời anh đi ăn!
– Được thôi! Lâu lâu mới được em đãi, anh phải ăn thật nhiều mới được!
– Vậy gặp anh tối nay nhé! Bye anh!
Tắt máy. Tâm trạng vui vẻ thì tự nhiên cảnh vật xung quanh cũng trở nên sống động lạ kì. Kể từ bây giờ tôi sẽ sống thật vui vẻ, sống cho bản thân mình.
Tôi và Quốc Hạo vẫn duy trì mối quan hệ. Mặc dù bên ngoài là chúng tôi đang quen nhau nhưng không hiểu sao tôi vẫn không thể dành hết tình cảm cho anh, trong lòng tôi vẫn còn một khoảng trống, rất lớn. Khoảng trống này tôi dành cho ai?
Sau 1 tháng làm việc, tôi được đánh giá cao nhờ khả năng giao tiếp và xử lí công việc khá ok, cùng với đó là sự động viên của các anh chị cùng phòng kế hoạch, thật may là mọi người đối với tôi khá tốt và rất thân thiện làm tôi yên tâm hơn.
Vậy mà đùng một cái, tôi nhận được quyết định chuyển công tác về Việt Nam. Lí do là công ty bên đó đang thiếu nhân viên có trình độ nên tôi và một số nhân viên khác được điều về. Không biết nên buồn hay nên vui nữa.
– Em phải chuyển công tác về Việt Nam! –tôi nói với Quốc Hạo khi chúng tôi đang ăn trưa.
– Em nói gì?
– Em nhận được quyết định chuyển công tác rồi.
– Anh sẽ bảo họ tìm người khác!
– Anh đừng làm vậy?
– Vậy em định về Việt Nam sao?
– Có lẽ vậy!
– Anh sẽ đi cùng em.
– Vậy còn công việc của anh?
– Việc đó em không cần phải lo. Anh tự có cách giải quyết!
Vấn đề được giải quyết một cách nhanh chóng bằng quyết định của Quốc Hạo. Tôi cứ nghĩ anh ấy sẽ làm ầm lên và không cho tôi đi nhưng không hiểu sao mọi chuyện lại dễ dàng như vậy. Quốc Hạo là một người thật sự rất khó hiểu.

***
Sau một chuyến bay dài, cuối cùng tôi cũng trở lại đây. Sau lần trở về 3 năm trước, tôi không quay lại đây một lần nào. Nhưng suốt 3 năm qua, những giấc mơ kì lạ với một người con trai vẫn xuất hiện trong giấc ngủ của tôi. Phải chăng tôi đã bỏ quên điều gì?
***
Kiệt đang trên đường đi làm, hằng ngày thì cứ thẳng tiến thôi nhưng hôm nay lại nổi hứng ngắm nhìn xung quanh. Và khi đang nhìn như vậy Kiệt bỗng nhận ra một dáng người.
“Đó không phải là Linh Thư sao? Không thể nào, đã 5 năm rồi, sao cô ta lại ở đây được chứ!”
Tuy nghĩ như vậy nhưng Kiệt vẫn dõi theo dáng người đó, nhưng xa quá nên không thấy mặt được. Cùng lúc đó thì người đó lên một chiếc xe buýt đi ngược chiều và cho Kiệt rơi đài.

Hôm nay là ngày nó đi làm đầu tiên và ra mắt mọi người trong công ty. Quốc Hạo thì dù làm trong tập đoàn nhưng lại ở một chi nhánh khác. Không biết hôm nay là ngày xui gì mà đường lại kẹt xe lâu như vậy chứ? Báo hại nó ngay ngày đầu đã đi trễ rồi. Giờ này chắc mấy người chuyển công tác cùng nó đã đến và ra mắt mọi người hết rồi, chỉ còn một mình nó. Chưa gì đã có ấn tượng đi làm trễ rồi thì sau này làm sao mà sống được chứ!
Nó đi mà như chạy vào công ty, mặc dù đang mặc váy nhưng vì trễ rồi nên sớm chừng nào hay chừng đó. Nó dáo dác tìm phòng kế hoạch, tòa nhà rộng như vậy biết tìm đâu bây giờ? May mà nó hỏi thăm được một chị nhân viên nên mới tìm ra.
– Chào mọi người, em là nhân viên mới chuyển công tác, mong được mọi người giúp đỡ! –nó nói sau khi vào đến phòng kế hoạch.
Sao không có ai nói gì hết vậy? Không lẽ vì ấn tượng đi làm trễ của nó nên nó bị mọi người tẩy chay?
– Em là Linh Thư? – một anh chàng khá bảnh hỏi nó. Sau này nó mới biết anh ta là trưởng phòng kế hoạch.
– Vâng!
– Mọi người! Chào đón thành viên mới đi chứ! –anh chàng mỉm cười nói với cả phòng.
Vậy là mọi người đồng loạt vỗ tay chào đón thành viên mới. Bây giờ nó mới thở phào nhẹ nhõm được. May quá!
– Linh Thư! Em mang tập tài liệu này lên phòng Phó tổng giùm chị nhé! Chị phải đi có việc một lát! -Chị Hằng ngồi kế bên nó nói.
– Vâng! Nhưng phòng Phó tổng ở đâu ạ?
– Em cứ đi lên lầu, rẽ trái, đi thẳng, phòng nằm cuối hành lang là phòng Phó tổng.
– Vâng!

Nó cầm xấp tài liệu rồi bắt đầu hành trình đi tìm phòng Phó tổng. Xem nào, lên lầu… rồi rẽ trái… đi thẳng…. phòng nằm cuối hành lang. Chắc là phòng này rồi, bên ngoài có tấm biển đề “P. Phó tổng giám đốc” cơ mà.
Nó gõ cửa.
– Mời vào!
Sao giọng nói này…tự nhiên trong đầu nó lại mang máng gì đó, đã lâu rồi nó không có cảm giác này. Người nó tự nhiên lại mất bình tĩnh.
– Ai vậy? Cửa không khóa! – người ở trong có vẻ bực bội. Nhưng nó lại đang hoang mang, tự trấn tĩnh lại nó bước vào.
– Phó tổng giám đốc! Tôi được nhờ mang tập tài liệu này cho anh!
Nghe nó nói, người mà nó gọi là Phó tổng giám đốc liền ngước mặt lên. Giọng nói này…đã lâu rồi anh không được nghe, dù có muốn nghe cũng đã nghĩ rằng không còn cơ hội nữa, nhưng hôm nay, dáng người này, gương mặt này, giọng nói này, là nó, thật sự là nó.
– Linh Thư! Em đã về rồi! Em đã đi đâu vậy? Anh đã tìm em rất lâu!
Anh tiến về phía nó, đưa bàn tay sờ lên gương mặt nó để chắc rằng đây không phải là mơ, anh ôm nó. Ngay từ giây phút nhìn thấy gương mặt anh, một cảm xúc mạnh mẽ dâng lên trong ý thức, nhưng nó bất lực, người này là ai? Tại sao nó lại có cảm giác gần gũi như vậy? Nó vội đẩy anh ra.
– Phó tổng giám đốc! Anh biết tôi sao?
– Em nói gì vậy? Sao anh lại không biết em chứ? Em đang đùa anh đúng không?
– Nhưng… anh là ai?
– Linh Thư! Em sao vậy? Anh là Thiên Phong! Em không nhớ anh sao? Không lẽ 5 năm qua khiến em không còn nhớ anh?
Từng câu từng chữ của anh dội vào tâm trí nó. Nó cảm thấy đầu đau dữ dội.
– Xin lỗi anh! Nhưng 5 năm trước tôi bị tai nạn và mất trí nhớ! Tôi không nhớ gì cả! Tôi không nhớ gì cả!
Nó bây giờ giống như lúc nó mới hồi tỉnh trong bệnh viện, nó bật khóc, tay ôm đầu khuỵu hẳn xuống sàn nhà. Những tưởng 3 năm qua nó đã thôi không muốn tìm lại kí ức, nhưng nó biết suốt thời gian qua nó đã bỏ quên nhiều thứ, những câu nói của cô gái kia mặc dù làm nó đau nhưng nó lại không hề có một chút ấn tượng nào với quá khứ đó cả. Và hôm nay, những câu nói của anh như chạm vào trái tim nó, nó muốn tìm lại quá khứ, nhưng nó phải làm gì đây trong khi nó không nhớ một chút gì…
Anh nhìn nó. Tai nạn? Mất trí nhớ? Thì ra vì lí do này mà nó đã rời xa anh suốt 5 năm, cho dù anh có nỗ lực tìm kiếm. Anh quỳ xuống bên cạnh nó, ôm nó vào lòng nói trong đau khổ:
– Không thể nào! Anh đã tìm kiếm em, cho dù người khác cho rằng em đã chết, anh vẫn không ngừng tìm kiếm, không ngừng hi vọng. Cho đến hôm nay, khi anh tuyệt vọng, đau khổ thì em lại trở về, xuất hiện trước mặt anh nhưng lại không nhớ một chút gì. Em bảo anh phải làm sao?…Không được! Anh nhất định phải làm cho em nhớ lại mọi thứ, nhớ lại tất cả những gì chúng ta đã trải qua. Em không được quên anh, tuyệt đối không thể quên!
Anh kéo nó ra khỏi phòng, chạy ra bãi đỗ xe trước con mắt kinh ngạc của toàn bộ nhân viên trong công ty. Lên xe và chạy thẳng đến ngôi nhà mà anh và nó đã sống. Kể từ ngày nó mất tích, anh không trở về căn nhà này, bởi vì anh sợ nếu trở về sẽ lại tưởng như nó đang ở đây. Như vậy thì anh sẽ không chịu đựng nổi.
– Đây là đâu vậy?
– Đây là nhà của chúng ta, là ngôi nhà mà anh và em đã sống trước khi em mất tích!
– Vậy sao?
Nó đi vào căn nhà, nhìn ngắm mọi thứ, chợt nó nhớ lại một điều liền quay lại hỏi Phong:
– Có phải…trước đây tôi thích gấu bông hay có một điều gì trong quá khứ liên quan tới gấu bông không?
– Sao em lại hỏi vậy?
– Bởi vì trước đây khi đi dạo, tôi từng có một cảm giác rất lạ khi nhìn thấy một con gấu bông màu hồng trong cửa hàng.
Anh khẽ mỉm cười. Kéo tay nó lên phòng của nó.
– Chính là nó! –anh chỉ tay vào con gấu bông màu hồng trên giường.- Con gấu bông đó là anh đã mua cho em, là món quà đầu tiên anh tặng em.
Nó tiến đến nhìn con gấu bông, đưa tay sờ lên lớp lông mịn màng của con gấu. Thì ra cái cảm giác mà nó cảm thấy lúc đó là liên quan đến con gấu bông này. Thì ra những ấn tượng một khi đã in sâu trong lòng thì khó quên đến vậy!
Phong vẫn đứng nhìn nó. Suốt thời gian qua anh cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại nó nữa. Nhưng hôm nay nó đang ở đây, đứng trước mặt anh. Nhưng anh phải làm sao đây, phải làm sao để nó có thể nhớ lại mọi việc?
– Chúng ta về thôi!
– Về đâu?
– Công ty!
– Sao lại về công ty?
– Cho em gặp vài người.
Nó chưa kịp hỏi thêm đã bị Phong kéo đi, vừa nãy mới đi ra, bây giờ lại cầm tay nó đi vào công ty trước sự ngạc nhiên của mọi người. Nhưng khi anh cầm tay nó, nó không hề có cảm giác xa lạ, mà lại rất quen thuộc.
Suốt 15’ nó ngồi nghe Thiên Phong gọi điện thoại cho hết người này đến người khác. Nội dung là đã tìm được nó.
15’ sau…
Toàn bộ nhân viên và mọi người đang ở trong đại sảnh của công ty hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Đầu tiên là việc nó và Phó tổng cùng ra ngoài, lại còn nắm tay thân mật. Thứ hai là không biết hôm nay là ngày gì mà mấy cậu chủ của các công ty, tập đoàn lớn đều tập trung về phòng Phó tổng. Nó ngồi trong phòng nên đâu có hay cả công ty đang náo loạn.
Đang ngồi suy nghĩ lan man thì cửa phòng bật mở làm nó giật mình.
3 thanh niên cùng 1 người phụ nữ bước vào. Nó nhìn tất cả mọi người rồi dừng ánh mắt lại ở người thanh niên đứng cùng người phụ nữ, người này…có cảm giác là rất quen.
Sau 1’ nhận diện Mạnh Long mới cất tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng:
– Chị! Đúng là chị! Đúng là chị thật rồi!
Vừa dứt câu Mạnh Long liền tiến đến ôm chầm lấy nó, còn nó thì ngơ ngác chẳng hiểu gì.
“ Gọi mình là chị? Mình là chị cậu ta sao?”
– Thư à, con đã về rồi, cuối cùng mẹ cũng có thể nhìn mặt ba con được rồi.
Mẹ nó vừa khóc vừa đến bên nó. Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Một người gọi nó là chị, một người xưng là mẹ, gọi con. Nó có gia đình? Đầu nó xoay như chong chóng cũng không thể hiểu được vấn đề.
– Thiên Phong! Cô ấy sao vậy? – Kiệt sau một hồi quan sát mới lên tiếng. Bởi vì thái độ của nó không thể không làm người khác khó hiểu hơn: trong khi người thân đang vui mừng đến rơi nước mắt vì nó trở về thì nó lại ngồi trơ như phỗng, trên mặt hiện rõ 2 chữ “ngạc nhiên”.
– Cô ấy….bị mất trí nhớ! – Phong bây giờ mới lên tiếng.
– Mất trí nhớ? – cả 4 người cùng đồng thanh. (tức là Kiệt, Long, Duy và mẹ nó)
– Phải!
Mạnh Long và mẹ nó bây giờ mới nhận ra là nãy giờ nó không nói một câu nào, chỉ ngồi im trước sự lo lắng của mọi người. Có thật là nó mất trí nhớ?

- Rốt cuộc là sao cô ấy lại như vậy? – Khương Duy hỏi.
– Tao cũng không biết! Tao cũng chỉ mới gặp cô ấy sáng nay. Cô ấy nói là 5 năm trước cô ấy bị tai nạn và mất trí nhớ.
– Chị! Chuyện gì đã xảy ra vậy? Chị mau nói cho mọi người biết đi!
– Ơ.. tôi… tôi cũng không biết, tôi chỉ biết 5 năm trước tôi bị tai nạn, sau khi tỉnh lại thì tôi không nhớ gì cả. Nhưng ….tôi có gia đình sao?
– Sao em lại hỏi vậy? Có chuyện gì sao?
– Bởi vì 3 năm trước, tôi rất muốn tìm lại kí ức nên đã về Việt Nam. Nhưng tình cờ tôi gặp một cô gái, cô ấy nói là biết tôi, nói tôi là trẻ mồ côi, không có gia đình, không có bạn bè, lại là người luôn lừa dối tình cảm của người khác nên không có ai muốn làm bạn với tôi cả…- nhớ lại những lời nói đó, nước mắt nó lại rơi, lời nói đúng là con dao có thể giết chết người khác.
– Không! Không phải như vậy! Em là người tốt, không lừa gạt ai cả. Em có gia đình, có bạn bè và có anh! – Phong tiến đến trước mặt nó, cầm tay nó như muốn tiếp thêm niềm tin cho người con gái mà mình yêu. Hơn ai hết anh biết nó đang rất đau khổ và hoảng loạn.
– Cô ta là ai? – Mạnh Long hỏi, cậu đang rất tức giận, con nhỏ nào mà lại dám bịa chuyện với chị ấy như vậy chứ?
– Tôi không biết! Cô ta chỉ nói vậy rồi bỏ đi. Khi nghe xong những lời đó tôi không muốn ở lại đây nên đã về Mĩ…
– Cái gì? Về Mĩ? – Lại một lần nữa, mọi người cùng đồng thanh.
– Hóa ra chúng ta tìm thế nào cũng không ra được một chút tin tức gì của cô ấy là vì cô ấy ở Mĩ. – Duy lên tiếng nói thay suy nghĩ của mọi người.
– Nhưng là ai đã đưa cô ấy sang Mĩ?
– Phải rồi, chị à, chị có biết ai đã đưa chị sang Mĩ không?
– Là Quốc Hạo! Anh ấy đã cứu tôi và đưa tôi sang Mĩ chữa trị.
– Quốc Hạo? Sao lại là anh ta?
– Mọi người cũng biết Quốc Hạo sao? – Nó đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác mà bản thân không thể hiểu nổi.
Không khí im lặng thay cho câu trả lời. Mọi người trong phòng nhìn nhau với một câu hỏi lớn: Tại sao Quốc Hạo cứu nó rồi lại đưa nó sang Mĩ, giấu biệt tin tức của nó không cho ai biết?
Điều này chỉ có Quốc Hạo mới trả lời được.

- Thư!
Lại thêm một người nữa chạy vào, không ai khác,chính là Quân.
– Là cậu thật sao?
Quân ôm nó, ghì thật chặt như để chắc rằng đây không phải là mơ, để thỏa bao nhung nhớ bấy lâu nay. Nhưng đáp lại vẫn là sự ngạc nhiên của nó. Quân không thể không nhận thấy sự khác lạ này:
– Thư! Cậu sao vậy?
– Quân à, chị ấy bị mất trí nhớ!
– Cái gì? Mất trí nhớ?
Vậy là câu chuyện lại được kể một lần nữa cho Quân nghe.
– Chị à, đây là Quân, cậu ấy là bạn thân của chị, chị có nhớ cậu ấy không? –nó lắc đầu.
– Ngay cả Thiên Phong mà cô ấy còn không nhớ thì biết làm sao chứ! – Khương Duy khẽ nói nhưng cũng đủ cho mọi người nghe thấy.
Mọi người nhìn nhau bất lực, Phong và Quân đều nhìn nó, ánh mắt tràn đầy sự yêu thương…Chap 27: Câu chuyện của quá khứ

- Ngày đi làm đầu tiên thế nào? Tốt chứ? Anh cũng muốn làm cùng chỗ với em nhưng không được, em tiếp nhận công việc tốt không? –Quốc Hạo hỏi nó khi 2 người gặp nhau trong quán cà phê.
– Mọi thứ đều tốt, chỉ có nhiều điều rất lạ!
– Chuyện gì?
– Hôm nay em gặp một người, anh ta biết em, hình như giữa em và anh ta có gì đó rất quen nhưng em không biết được, nhưng cảm giác của em khi gặp anh ta rất lạ, giống như là có gì đó như được thức tỉnh trong lòng em vậy…sau đó em gặp vài người, một người là mẹ, một người là em trai, một cậu bạn thân và 2 người bạn khác nữa…Quốc Hạo, rốt cuộc mọi chuyện là sao vậy? Không phải em không có gia đình, em là trẻ mồ côi sao? Sao bây giờ lại như vậy?
– Chuyện này….bây giờ em đừng hỏi! Sau này đến lúc anh sẽ nói cho em biết, được chứ? Còn bây giờ em cứ gặp họ như bình thường, làm những gì em muốn, không cần bận tâm đến những lời nói của người khác, em hiểu không?
Nó gật đầu. Quốc Hạo cũng đang rất bối rối, một mặt muốn giữ nó bên cạnh, nhưng lại không muốn nhìn nó đau khổ khi không biết đâu là sự thật, đâu là giả dối, không biết mình là ai. Và điều quan trọng nhất đó là Quốc Hạo biết nó vẫn không quên được Thiên Phong, cho dù nó mất trí nhớ, cho dù nó ở bên cạnh anh suốt 5 năm qua nhưng trái tim nó vẫn không thuộc về anh…níu kéo hay buông tay?

- Chị!
– Sao cậu lại ở đây? –nó ngạc nhiên nhìn Mạnh Long.
– Em có hẹn với một người bạn, tiện thể gặp Quốc Hạo ở đây, em muốn nói chuyện với anh ta một lát. Chị về trước đi!
– Nhưng….
– Không sao đâu! Em về trước đi! – Quốc Hạo nhìn Mạnh Long rồi quay qua nói với nó, nó gật đầu rồi đứng dậy ra về.
– Cậu có gì muốn nói với tôi? – Quốc Hạo hỏi khi thấy nó đã đi ra khỏi quán.
– Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện! Bao gồm cả việc chị ấy bị tai nạn!
– Được rồi! Có lẽ cũng không giữ mãi được… Vào một buổi tối 5 năm trước, tôi đang lái xe trên đường thì gặp kẹt xe vì một vụ tai nạn, không biết tại sao tôi lại xuống xe và đến gần. Người bị tai nạn vẫn nằm đó nhưng người lái xe thì đã bỏ trốn, lúc thấy mặt người bị tai nạn tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy đó là Linh Thư. Sau đó tôi đưa cô ấy vào bệnh viện nhưng vết thương rất nặng, vì vậy tôi đưa cô ấy qua Mĩ phẫu thuật. Cô ấy hôn mê suốt 2 tháng mới tỉnh lại nhưng lại bị mất trí nhớ…Ngay từ lần đầu tiên gặp Thư, tôi đã biết mình thích cô ấy, vì vậy tôi đã giấu cô ấy mọi chuyện để giữ cô ấy bên cạnh tôi….
– Anh là một thằng tồi! Anh có biết là tôi và mọi người đã lo lắng và tuyệt vọng như thế suốt 5 năm qua không hả? Còn nữa, Thiên Phong vì chuyện này mà suy sụp suốt một thời gian dài, anh đã lấy mọi thứ của cậu ấy vẫn chưa đủ sao? Tại sao cứ nhất định phải để cậu ấy đau khổ vì mất chị ấy như vậy?
– Cậu nói đúng! Tôi là một thằng tồi! Nhưng những gì tôi làm đều vì tôi yêu cô ấy!
– Yêu? Anh nghĩ chị tôi sẽ thế nào nếu biết được sự thật này? Dù thế nào thì tôi và mọi người sẽ không bao giờ tha thứ cho hành động này của anh.
Mạnh Long nói xong liền tức giận bỏ đi, cậu không muốn và không cho phép ai làm tổn thương nó, đó là lời hứa mà cậu phải thực hiện.Chap 28: Tìm lại kí ức

Suốt một tuần Phong dẫn nó đi khắp thành phố, đến những nơi mà nó và Phong đã từng đến, rồi cùng Quân về quê gặp Kiều Anh, mấy đứa bạn thân và bà nội nhỏ. Đi nhiều như vậy nhưng tình trạng cũng không có gì tiến triển, thỉnh thoảng có vài thứ thoáng qua trong đầu nó rồi lại biến mất như trước đây nó từng cảm thấy.
Mọi người nhìn nó bây giờ thật không thể yên tâm được, mặc dù bên ngoài nó vẫn bình thường nhưng ai cũng biết trong lòng nó đang rất buồn vì sau mọi nỗ lực của mọi người nó vẫn không nhớ được gì.
Nó vẫn đi làm như bình thường mặc dù chuyện nó và Phó tổng có quan hệ với nhau tất cả mọi người trong công ty đều biết, nhất là mấy anh chị cùng phòng với nó cũng có thái độ hơi lạ làm nó thấy không thoải mái khi đâu cũng có cảm giác là người khác đang nhìn mình, đã vậy còn chuyện buổi sáng nó được Mạnh Long đưa đi, chiều có Thiên Phong đón về càng làm cho cuộc sống của nó rối tung cả lên.
Quân thường xuyên đến gặp và trò chuyện với nó, hi vọng những chuyện hồi nhỏ có thể làm nó nhớ lại nhưng vô ích. Quốc Hạo vẫn gặp nó vào giờ nghỉ trưa, gần đây thái độ của Quốc Hạo có gì đó rất kì lạ, nhưng nó cũng không hỏi vì nó tin mỗi việc Quốc Hạo làm đều có lí do của riêng mình.

Hôm nay Thiên Phong đón nó sau giờ làm rồi đưa nó đến một nhà hàng sang trọng, nó hỏi Phong đến để làm gì nhưng Phong chỉ nói là cứ đi rồi biết.
Đưa nó vào trong rồi Phong bảo nó ngồi xuống chiếc bàn duy nhất trong nhà hàng, sau đó anh đi vào trong để nó ngồi ở đó không hiểu gì cả, chỉ nhớ là quang cảnh này nó từng gặp ở đâu đó rồi thì phải…

Điện tắt và nhạc nổi lên….
“If ours love was a fairy tale
I would charge in and recue you…”

Hình ảnh này…..giống hệt như hình ảnh mà nó thấy khi nghe bài Breathless. Chẳng lẽ người đó chính là Thiên Phong? Người mà nó luôn nhớ đến dù không biết là ai? Nó lại thấy đau đầu nữa rồi, đau như có ai đập vào đầu nó vậy, những hình ảnh đó lại hiện lên, đâu là ảo ảnh, đâu là hiện thực?
Phong đứng trên sân khấu và hát lại bài hát này cho nó nghe, hi vọng là nó sẽ nhớ được. Thấy nó ôm đầu đau đớn, anh liền chạy tới bên nó.
– Thư à, em sao vậy?
– Tôi đau đầu quá, rất đau…Mỗi khi tôi cố nhớ lại chuyện gì đó thì lại rất đau đầu…
– Được rồi, nếu không nhớ được thì đừng cố nữa. Không sao đâu!
– Tôi xin lỗi, tôi rất muốn nhớ lại mọi chuyện nhưng không thể…
Nó bật khóc, Phong liền ôm nó.
– Không sao, sớm muộn gì em cũng sẽ nhớ lại thôi, không cần vội. Anh sẽ đợi em, đợi đến khi em nhớ ra anh. Giờ thì đừng khóc nữa, trước đây em từng hứa với anh em sẽ không khóc mà. Chúng ta về thôi!
Nó vừa lau nước mắt vừa gật đầu, lên xe cùng Phong về nhà. Bây giờ nó đang ở nhà Mạnh Long vì Mạnh Long nói muốn chăm sóc cho nó nên Phong cũng đồng ý
Chap 29: Thực tại đau thương

Lại một ngày đi làm như bình thường…
– Thư à, em đem bản kế hoạch lên phòng Phó tổng đi nhé!
– Sao lại là em ạ?
– Thì Phó tổng hay hỏi này nọ lắm, em đem lên thì có thể trả lời được trôi chảy mà.
Chị Hằng lại nhờ nữa rồi, mà không riêng gì chị ấy, mọi người trong phòng dạo này có việc gì cần lên phòng Phó tổng là lại nhờ nó đi, bực thật.
Khó chịu bước lên phòng Phó tổng, nó gõ cửa nhưng không có ai trả lời. Nó đẩy cửa bước vào. Đặt xấp tài liệu lên bàn rồi định quay về phòng thì nó thấy trên bàn có một chiếc hộp nhỏ đựng một chiếc nhẫn.
“ Chiếc nhẫn này quen quá, mình thấy nó ở đâu rồi.” Nghĩ vậy nó cầm lên xem, bên trong là dòng chữ “cc & ht” được khắc tỉ mỉ. Không phải Quốc Hạo cũng có một chiếc nhẫn giống như vậy sao? Lần trước khi thấy chiếc nhẫn này đã có gì đó thôi thúc nó về Việt Nam, rốt cuộc chiếc nhẫn này có liên quan gì tới nó?

- Thư! Em làm gì ở đây vậy?
Đang cầm chiếc nhẫn trên tay cố nhớ xem có liên quan gì tới nó trong quá khứ không thì Thiên Phong bước vào.
– Thiên Phong! Chiếc nhẫn này…
Phong mỉm cười rồi đến bên nó:
– Em nhớ không? Chiếc nhẫn này vốn có một cặp, 5 năm trước vào ngày sinh nhật em anh đã đeo nó cho em, lúc đó em đã rất ngạc nhiên. Còn nữa, em nhìn này- Phong chỉ vào chữ được khắc trong chiếc nhẫn – chữ “cc & ht” này là viết tắt biệt danh của chúng ta, em có nhớ đó là gì không?
– Nó có nghĩa là gì?
– Em thật ngốc! 5 năm trước em cũng hỏi anh câu này! Bây giờ anh sẽ không nói cho em biết, đợi đến khi em nhớ ra mọi chuyện thì em sẽ biết thôi! Nhưng có lẽ chiếc nhẫn của em đã mất rồi, khi nào rảnh chúng ta sẽ đi làm lại, được chứ?
Phong nhìn nó hỏi. Nó lúc này như người mất hồn, nhìn đăm đăm vào chiếc nhẫn. Thì ra chiếc nhẫn này là vật kỉ niệm của nó và Thiên Phong, nhưng tại sao…
– Không! Nó không mất! Nó không mất!
Nó lẩm bẩm rồi chạy ra ngoài. Nó muốn đến chỗ Quốc Hạo, nó muốn hỏi rõ mọi chuyện.
Nó chạy ra khỏi công ty, đón một chiếc taxi đến công ty của Quốc Hạo. Phong thấy nó chạy ra thì cũng lấy xe chạy theo.
Đến phòng làm việc của Quốc Hạo, chưa kịp gõ cửa thì nó nghe trong phòng có tiếng người nói chuyện, nó đứng lại.
– Em đã biết mọi chuyện rồi.-tiếng con gái
– Chuyện gì? –giọng của Quốc Hạo.
– Tại sao anh lại làm như vậy?
– Em đang nói gì thế?
– Anh đừng giả vờ như không biết. Tại sao anh cứu Linh Thư rồi đem cô ấy qua Mĩ, giấu mọi tin tức của cô ấy không cho ai biết?
– Đó là việc của anh!
– Việc của anh? 5 năm trước anh đột ngột sang Mĩ rồi nói chia tay với em, em vẫn không biết tại sao anh lại như vậy, nhưng giờ thì em biết rồi. Anh vì cô ấy mà chia tay em đúng không?
– Bảo Ngọc! Anh xin lỗi! Nhưng anh yêu cô ấy!
– Yêu? Vậy còn em thì sao? Anh đã từng yêu em chưa? Anh biết rõ cô ấy và Thiên Phong yêu nhau, nhưng anh lại giấu cô ấy mọi chuyện trong quá khứ để giữ cô ấy bên cạnh anh. Trong khi đó Thiên Phong và mọi người vẫn không ngừng tìm kiếm tin tức của cô ấy. Đó không phải là yêu, đó chỉ là sự ích kỉ của riêng anh thôi…
– Anh…
– Thì ra mọi chuyện là như vậy! Thì ra 5 năm qua anh đã luôn lừa dối em. Vậy mà em vẫn luôn tin tưởng anh, em luôn nghĩ mọi việc anh làm đều là muốn tốt cho em. Thì ra tất cả đều là giả dối! – nó bước vào, nước mắt rơi ướt đẫm từ khi nào.
– Linh Thư! Không phải như vậy! Em nghe anh giải thích đã..
– Anh không cần giải thích! Như vậy đã là quá đủ rồi, em không muốn lại bị lừa thêm một lần nữa.

Nó nói hết câu liền quay lưng chạy ra ngoài, Quốc Hạo chỉ kịp gọi tên nó thì nó đã chạy đi. Quốc Hạo liền đuổi theo nó.
Thiên Phong vừa bước vào công ty đã thấy nó vừa khóc vừa chạy ra, anh liền đuổi theo gọi tên nó nhưng nó cứ chạy mãi, không nghe tiếng anh nói. Bây giờ nó không nghĩ được gì cả, nó đang lao ra đường…
– Tin….Tin.! – một chiếc ô tô đang tiến đến phía nó.
– Linh thư! Không được!
Phong hét lên rồi chạy thật nhanh tới chỗ nó đang đứng…
– RẦM!
Thảm kịch 5 năm trước lại tái hiện, nhưng bây giờ, người nằm đó không phải nó mà là Thiên Phong!
10s trước..
Thấy nó đứng giữa đường trong khi chiếc xe đang lao tới, Phong chạy thật nhanh tới chỗ nó đẩy nó ra, đúng lúc chiếc xe vừa tới…
Hiện tại…
Bảo Ngọc và Quốc Hạo chạy tới gọi cấp cứu đưa Phong tới bệnh viện.
Nó ngồi chết trân bên lề đường, hình ảnh Thiên Phong nằm đó, bên vũng máu là một cú shock mạnh trong tâm trí nó…
– “Nhưng mà…cc & ht nghĩa là gì?” –“ Có vậy mà cũng không nghĩ ra! Ngốc thật! Là cà chua & hành tây! Cũng có nghĩa là Công chúa và Hoàng tử đấy. Thế nào? Hay không?”
……..
– “Nếu cô là Lọ Lem thì tôi sẽ là Hoàng Tử, như vậy Lọ Lem sẽ mãi ở bên cạnh Hoàng Tử, không được rời xa”
………
– “ Happy birthday to you, happy birthday to you. Happy birthday happy birthday, happy birthday to you. Linh Thư! Chúc mừng sinh nhật mày!”
……….
– “Vậy thì từ bây giờ cô cũng không được khóc, bởi vì tôi sẽ bảo vệ cô!”

……….
– “Nhưng…..nếu tôi nói tôi thích cô thì sao?”
……….
– “Cô tỉnh rồi à?” – “Sao anh lại ngồi bên giường của tôi? Sao không về giường của anh mà ngồi?”
………
– “Không được! Hành tây! Hắn ta sẽ hại anh đó, mau đi đi, đi khỏi đây nhanh lên!”
………
– “Nhìn mặt cô bây giờ cứ như trái cà chua vậy, đúng rồi, từ bây giờ tôi sẽ gọi cô là cà chua, được không?”
………..
– “Tôi muốn cô làm bạn gái tôi!”
……….
– “Này, cô là ai vậy, ai cho cô ngồi đây? Đây là chỗ của tôi, đi chỗ khác ngồi đi!”
………
– “Quân ơi! Đợi tớ đi học với!”
………
– “Chị à, chị đừng khóc! Mạnh Long sẽ bảo vệ chị, sau này Mạnh Long sẽ không để chị phải khóc!”
………
– “Mày là một đứa con hoang!”
………………………………………….
Từng hình ảnh, từng lời nói hiện lên trong tâm trí nó, rất đầy đủ, rất rõ nét. Nó nhớ, nó nhớ tất cả, và cũng vì chấn động tâm lí khi chịu quá nhiều cú shock cùng một lúc, nó ngất đi….Chap 30: “Anh đã nói sẽ đợi em mà?”

Nó tỉnh lại sau 2 ngày trên giường bệnh. Cơ thể nó không có một chút sức lực, trong phòng không có ai cả. Nó nhớ tới Phong, nó muốn biết anh thế nào. Nó gắng bước ra khỏi phòng, tìm đến phòng của anh.
Phòng nó và phòng Phong gần nhau nên nó cũng không cần tìm nhiều, nhưng chưa kịp bước vào thì nó nghe tiếng bác sĩ:
– Cậu ấy bị chấn thương rất nặng, có khả năng tỉnh lại nhưng đó là tỉ lệ rất thấp!
Nó khuỵu xuống, như vậy chẳng khác nào là sẽ khó mà tỉnh lại sao? Mọi người thấy vậy liền ra đỡ nó, có cả ba mẹ của Phong cũng đang ở đó.
– Chị à, chị còn yếu lắm, sao chị lại ra đây?
– Là tại chị! Tất cả là tại chị! Vì cứu chị anh ấy mới như vậy, chị thật xấu xa !
– Không phải như vậy! Đó chỉ là một tai nạn thôi! Không phải lỗi tại ai cả!
– Mạnh Long, em nói cho chị biết đi, anh ấy sẽ tỉnh lại đúng không? Anh ấy sẽ không bỏ chị, đúng không? Em mau nói cho chị biết…
Nó chưa nói hết câu đã ngất đi, Mạnh Long lại đưa nó về phòng nhờ bác sĩ qua khám cho nó.
– Cách xưng hô của chị ấy…không lẽ chị ấy nhớ lại mọi chuyện rồi sao?
– Cậu nói đúng –vị bác sĩ trả lời – cô ấy đã nhớ lại mọi chuyện. Việc chứng kiến Thiên Phong bị tai nạn đã khiến cô ấy bị shock, từ đó tìm được trí nhớ, nhưng cũng vì vậy mà bây giờ thể trạng của cô ấy rất yếu, đừng để cô ấy kích động.
– Vâng, cám ơn bác sĩ!

Trong khi ngủ, nó lại mơ. Giấc mơ giống như hồi nó còn ở Mĩ. Vẫn là nó ở trong một không gian trắng xóa, người thanh niên vẫn đứng đó, nhưng bây giờ nó đã biết rồi, người đó mang khuôn mặt của Thiên Phong. Nó liền chạy tới, cố gắng gọi, nhưng càng lúc càng xa….
Nó giật mình tỉnh dậy, đã là 8h tối rồi. Nó xuống giường, nó lại qua phòng Thiên Phong, nó muốn thấy anh.
Thiên Phong nằm đó, mắt nhắm nghiền, không nhìn nó. Nó đi từng bước đến gần anh, đưa tay sờ gương mặt của anh, nước mắt lại rơi…Sao cuộc đời lại trớ trêu như vậy? Ngày nó tìm được kí ức thì cũng là ngày anh cận kề cái chết. Cuộc đời thật sự không có gì có thể trọn vẹn sao?…
– Thiên Phong! Anh mau tỉnh lại đi! Đừng ngủ nữa, anh có biết là anh đã ngủ mấy ngày rồi không? Ngủ nhiều sẽ không tốt đâu, vì vậy anh mau dậy đi…. Anh nhìn em đi, sao anh cứ nhắm mắt vậy, anh giận em sao, vì em không nhớ ra anh nên anh giận em? ….Không phải đâu! Anh sẽ không giận em, anh chưa bao giờ giận em cả! …Anh đã nói sẽ đợi đến khi em nhớ ra anh! Anh đã nói sẽ đợi em mà! Anh đã nói sẽ đợi em!…Phải rồi, em đã nhớ rồi, em biết “cc & ht” có nghĩa là gì rồi! Lúc em hỏi anh nó có nghĩa gì anh đã nói em ngốc, anh nói nó có nghĩa là cà chua và hành tây, cũng là công chúa và hoàng tử. Nhưng hoàng tử không ngủ lâu như anh, hành tây trước đây cũng không làm em phải khóc!… Sao bây giờ lại như vậy? Thiên Phong à, anh trả lời em đi!
Để mặc cho nước mắt không ngừng rơi. Nó cầm tay Phong, tự hỏi, tự trả lời. Nó muốn Phong trả lời cho nó, nhưng sự thật vẫn là sự thật, dù nó có hỏi bao nhiêu câu hỏi thì cũng không nhận được câu trả lời nào từ anh cả.
– Thư! Cậu đừng như vậy! Sẽ không tốt cho sức khỏe đâu. – Quân đến bên nó, đặt tay lên vai nó khuyên nhủ.
Nó quay qua Quân, nó òa khóc. Quân ôm nó, để nó tựa vào vai mình mà khóc, nó đau mà Quân cảm thấy tim mình càng đau hơn.
– Quân! Tại sao lại như vậy? Phong đã nói là sẽ đợi tớ! Đợi tớ nhớ ra anh ấy! Nhưng bây giờ thì sao? Anh ấy không muốn nhìn tớ! Có phải tớ đã bắt anh ấy đợi quá lâu nên anh ấy cũng bắt tớ phải đợi anh ấy không? Nhưng tớ không muốn đợi, tớ không muốn đợi lâu như vậy! Tớ muốn anh ấy tỉnh lại, phải làm sao đây? Tớ phải làm sao đây Quân? Cậu nói cho tớ biết đi!
Nó cứ vậy mà khóc, khóc ướt vai áo Quân mà nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống. Quân cũng không biết phải làm gì khi thấy nó đau khổ như vậy, chỉ có thể cho nó mượn bờ vai của mình. Dù nó không yêu Quân, dù trái tim nó thuộc về người khác thì Quân sẽ là một người bạn, luôn ở bên cạnh nó những khi nó cần. Chỉ vậy thôi là đủ!
Bên ngoài phòng bệnh, có một người đã nghe thấy tất cả. Thì ra bấy lâu nay dù đã biết nhưng anh vẫn luôn tự lừa dối mình, cuối cùng vẫn không thể giữ được trái tim nó. Có lẽ ở đây không có chỗ cho anh nữa rồi, anh sẽ về Mĩ, để quên nó! “Đợi một ngày em có thể chấp nhận, anh sẽ nói lời xin lỗi em!”.Chap 32: Ngày có anh!
Một chiếc ô tô dừng trước công ty của tập đoàn Black Star.
– Chị đi làm đi! Chiều em đón chị!
– Ừ! Bye em!
Nó lại bắt đầu một ngày đi làm. Nó bây giờ đã chững chạc hơn, bước chân cũng đã tự tin hơn. Trên bàn tay trái là chiếc nhẫn đôi mà Phong tặng nó. 6 tháng trước, trước khi lên máy bay trở về Mĩ Quốc Hạo đã gửi chiếc nhẫn này lại cho nó, coi như một lời xin lỗi. Nó cũng không hận Quốc Hạo, bởi vì suy cho cùng những gì Quốc Hạo làm đều là vì anh yêu nó. Nhưng tiếc là nó không thể đáp lại tình cảm đó.

5h chiều…
– Chị lại đến bệnh viện à? – Mạnh Long vừa lái xe vừa hỏi nó.
– Ừ! Biết rồi còn hỏi! Em với mẹ ăn cơm trước đi, không cần đợi chị.
– Em biết rồi.
Chiếc xe dừng trước cổng bệnh viện. Từ ngày Thiên Phong nằm ở đây, không ngày nào nó không có mặt ở bệnh viện, hôm nay cũng vậy.
Nó đã thôi không khóc, không ngồi suốt ngày bên giường của Phong như trước đây. Bây giờ nó phải sống cho nó, sống luôn cho cả phần của anh nữa.
– Hôm nay anh sao rồi? Có khỏe hơn chút nào không? Bác sĩ nói anh hồi phục tốt, nhưng sao anh vẫn không tỉnh lại? Em rất nhớ anh, nhớ giọng hát của anh. Khi nào anh tỉnh lại, em muốn anh hát bài Breathless cho em nghe, có được không? …Anh im lặng là coi như anh đồng ý rồi đấy…

Vẫn vậy, vẫn là nó tự trò chuyện một mình, Phong vẫn không chịu nhìn nó. Nó cầm tay anh, nó vẫn luôn chờ một ngày anh sẽ nắm lấy tay nó chứ không phải là nó cầm tay anh như bây giờ. Nhưng có ngày đó hay không? Nó cũng không biết…

***
– Thư! Cậu đang ở đâu vậy?
– Quân à? Tớ đang ở công ty, có việc gì không?
– Chiều nay sau giờ làm tớ đón cậu nhé! Lâu rồi tụi mình không đi ăn.
– Nhưng….
– Tớ biết cậu phải đến bệnh viện, nhưng hôm nay cậu nghỉ một ngày đi, cậu sợ mấy cô y tá quên mặt cậu à?
– Hì, cậu thật là…vậy chiều gặp!
– Vậy nhé, bye!
– Bye!
Cúp máy, lại làm việc, nó vừa được giao làm một dự án khá lớn, vì vậy phải cố gắng. Cũng chỉ có công việc mới giúp nó tạm quên đi sự trống vắng khi không có Phong bên cạnh. Dù vậy nó sẽ đợi Phong, anh có thể đợi nó 5 năm thì nó có thể đợi anh 10 năm. Chỉ cần có quyết tâm thì không có gì là không thể! Nó bất giác đưa tay sờ lên chiếc nhẫn trên tay mình.
– Linh Thư! Làm gì mà ngồi thừ ra vậy? Lại còn ngắm chiếc nhẫn một mình nữa! – Một chị cùng phòng hỏi nó.
Nó giật mình:
– Dạ? À không có gì ạ! Chỉ là…
– Chỉ là lại nhớ Phó tổng đúng không?
Lòng nó lại chùng xuống khi nghe nhắc đến Phong. Mọi người trong phòng, à phải nói là cả công ty đều biết chuyện nó và Thiên Phong, mấy chị cùng phòng nghe chuyện đều rất thương nó, vì vậy ai cũng quan tâm tới nó nhiều hơn.
– Chị này, lại làm con bé buồn nữa rồi kìa! – Chị Hằng ngồi bên cạnh lên tiếng – Thư, em đừng buồn, cậu ấy sẽ tỉnh lại thôi!
– Vâng! Em không sao! Em cũng tin là anh ấy sẽ tỉnh lại! – nó cố nặn một nụ cười với mọi người, nhưng ai cũng biết đằng sau nụ cười đó là một nỗi buồn mà nó luôn cố gắng che giấu…

Tối…
Đang ăn tối nói chuyện với Quân thì Mạnh Long gọi điện cho nó. Không biết có chuyện gì mà Mạnh Long lại gọi cho nó nữa, nó bắt máy:
– Mạnh Long! Có chuyện gì vậy?
– Chị! Chị đang ở đâu vậy? – giọng Mạnh Long vô cùng gấp gáp.
– Chị đang đi ăn cùng Quân, có chuyện gì?
– Chị đến bệnh viện ngay đi! Có chuyện rồi!
– Chuyện gì? Alô! Mạnh Long! Mạnh Long! – nó đứng bật dậy, chưa kịp hỏi gì Mạnh Long đã cúp máy.
Nó vô cùng lo sợ. Rốt cuộc là có chuyện gì mà Mạnh Long lại gọi nó đến bệnh viện gấp như vậy? Không lẽ có chuyện gì xảy ra với Thiên Phong sao?
Thấy nó đứng hoang mang lo lắng, Quân liền hỏi nó:
– Thư! Sao vậy?
– Quân! Mau đưa tớ đến bệnh viện, nhanh lên!
– Hả? Ừ, tớ biết rồi, đợi một lát, tớ đi lấy xe.
Đứng đợi Quân có mấy phút mà nó tưởng như mấy tiếng đồng hồ, tưởng như nó muốn mọc thêm cánh để bay đến ngay bệnh viện. Cuối cùng Quân cũng ra rồi. Ngồi trên xe mà lòng nó như lửa đốt mặc dù Quân luôn miệng nói là sẽ không có gì đâu! Điện thoại cho Mạnh Long thì không liên lạc được. Nó không thể không lo lắng, nó tự trách bản thân mình nếu chiều nay nó đến bệnh viện thì bây giờ có thể sẽ không có chuyện gì xảy ra…
Xe vừa dừng lại là nó chạy thẳng vào trong, nó không thể đợi được nữa.
Mạnh Long, Anh Kiệt, Khương Duy đều đang đứng trước cửa phòng bệnh, ai nấy đều mang một vẻ mặt lo lắng, nó liền chạy tới hỏi Mạnh Long:
– Mạnh Long, có chuyện gì vậy? Có chuyện gì với Thiên Phong sao? Không phải đúng không?
– Chị! Chị nghe em nói, chị phải thật bình tĩnh, đừng quá kích động….
Mạnh Long nói vậy là có ý gì? Bình tĩnh? Đừng kích động? Không lẽ….
Không để Mạnh Long giải thích rõ mọi chuyện, nó đẩy cửa vào trong.
Chiếc giường trống trơn!
Chuyện gì thế này? Nó hoảng loạn! Không phải bác sĩ nói là Phong đang có những chuyển biến tốt sao? Mấy ngày gần đây nó cũng không thấy biểu hiện xấu gì của anh. Tại sao lại như vậy? Anh ở đâu?
Không thể giải thích, càng hoảng loạn,nó phải hỏi Mạnh Long rõ mọi chuyện, rốt cuộc là Phong của nó đã ra sao?
Sau một hồi đứng chết lặng nó quay ra khỏi phòng, nó muốn tìm Mạnh Long.
– Mạnh Long! – nó vừa nói vừa chạy ra khỏi phòng.- Em nói cho chị biết, chuyện gì đã xảy ra? Thiên Phong đang…
Chưa nói hết câu thì lại một lần nữa nó đứng chết lặng!
Nó không tin nổi vào mắt mình. Những gì nó thấy lúc này là thật hay mơ? Ai đang đứng trước mặt nó vậy? Là anh thật sao? Hay chỉ là ảo ảnh nó tự huyễn hoặc mình?
Phong tiến đến gần nó, đứng trước mặt nó. Nhìn nó rồi nở một nụ cười, nụ cười mỉm nhẹ nhàng.
Nó đưa tay lên run run chạm vào gương mặt anh, để chắc rằng đây không phải là ảo ảnh. Là thật, là Phong đang đứng đây, ngay trước mặt nó. Anh đưa tay lên nắm lấy bàn tay nó, nó nhắm mắt lại để khẳng định những gì mình đang cảm nhận. Tình yêu đôi khi không cần lời nói, chỉ cần cảm nhận từ trái tim.
Nó mở mắt nhìn Phong, nó mỉm cười với anh. Cuối cùng nó cũng đợi được rồi, nó đã đợi được đến lúc anh nắm lấy tay nó chứ không phải là nó cầm tay anh nữa.
Phong ôm nó vào lòng, Phong tỉnh lại đã 2 tuần, nhưng anh muốn mọi người giữ kín chuyện này, đợi đến khi anh có thể đi lại bình thường mới cho nó biết. Vì vậy khi nó đến thăm thì anh phải nằm yên như trước, đến khi nó đi làm cũng là lúc bác sĩ và y tá, cùng với Kiệt, Duy, Long thay phiên nhau tới tập cho anh đi lại, để hôm nay có thể đứng trước mặt nó như thế này. Chuyện hôm nay là một vở kịch do Mạnh Long bày ra, đầu tiên là Quân mời nó đi ăn cơm để không nó đến bệnh viện, sau đó là Mạnh Long gọi điện cho nó nói lấp lửng vài câu, rồi để cho anh bất ngờ xuất hiện…
Nó bật khóc, không nói gì, chỉ khóc. Khóc để bù lại cho những giọt nước mắt trong suốt 6 tháng qua nó đã ngăn không cho rơi xuống mỗi lần vào bệnh viện thăm anh. Để đợi một ngày nó có thể khóc trong lòng anh như hôm nay…
– Anh thật quá đáng! Anh là đồ độc ác! Sao lại bắt em phải chờ anh lâu như vậy? Anh định trả thù vì em đã bắt anh đợi em suốt 5 năm sao?
– Anh xin lỗi! Xin lỗi em! Cà chua của anh!
Phong siết chặt nó trong vòng tay, không ngừng xin lỗi nó, nhưng càng như vậy nó càng khóc to hơn, không còn cách nào khác Phong đành buông nó ra, cúi xuống hôn nhẹ lên môi nó, và nó ngừng khóc thật.
Nhưng không dừng lại ở đó, Phong hôn nó một lần nữa, lần này là một nụ hôn nồng nàn như nụ hôn mà nó nhận được vào 5 năm về trước, khi anh nói là anh thích nó….
***
Bước ra khỏi bệnh viện, có 2 người đang thầm chúc cho nó hạnh phúc, đó là Mạnh Long và Nhật Quân.
– Cậu không sao chứ?
– Tôi đâu có yếu đuối như vậy! Yêu không nhất thiết là phải có được người mình yêu, đôi lúc buông tay cũng là một cách yêu.
– Vậy thì xem ra tôi cũng không cần áy náy vì đã đẩy chị tôi ra xa cậu rồi!
Mọi người cùng cười bước đi. Đêm nay sẽ thật dài…

***

- Thiên Phong! Anh nói xem tại sao sóng lại cứ dâng lên xô xuống như vậy? – Nó hỏi Phong khi đang nắm tay Phong đi dạo bên bờ biển.
– Tại vì…sóng cũng giống như tình yêu, có lúc rất nồng nàn mãnh liệt cũng giống như khi sóng xô vào bờ, có lúc lại nhẹ nhàng tĩnh lặng như khi sóng đang hòa cùng với biển. Em không thấy như vậy sao?
– Đây là lần đầu tiên em nghe có người giải thích về sóng như vậy!
– Em là Lọ Lem ngốc mà! Sao có thể biết những điều đó được!
– Ha! Em là Lọ Lem ngốc thì sao? Vậy còn giày thủy tinh anh hứa làm cho em đâu?
– Bây giờ thì không cần giày thủy tinh nữa…
– Tại sao?
– Bởi vì bây giờ em đã ở bên cạnh anh, mà cho dù sau này em có biến mất thì không cần giày thủy tinh anh cũng sẽ tìm được em!
– Ghê gớm vậy sao?
– Tất nhiên rồi! Anh là ai chứ? Là Thiên Phong của em mà!
– Ừm!….
– À phải rồi! Em hát cho anh nghe đi!
– Sao lại là em hát? Em hát dở lắm.
– Kệ! Anh muốn nghe!
– Thôi được rồi!

Greatest as you
Smallest as me
You show me what is deep as sea
A little love, little kiss, little hug, little gift
All of little somethings, this is my memories
You make me cry, make me smile
Make me feel the love is true
You always stand by my side, I don’t want to say good bye
You make me cry, make me smile
Make me feel the joy of love for kissing you
Thank you for all the love you always give to me.
Oh I love you! ……..

- Không ngờ…..
– Không ngờ sao?
– Không ngờ….em lại hát dở như vậy! – Phong nói rồi vụt chạy đi.
– Cái gì? Anh dám nói em vậy sao? Thiên Phong! Anh mau đứng lại đó!….
Hoàng hôn dần buông xuống trên bờ biển…và trên bãi cát, có in dấu chân của anh và em, cũng như đó là những gì chúng ta đã trải qua, phải không anh?
***
Dù cuộc sống còn có nhiều khó khăn, nhiều thử thách, và có những lúc bạn chìm vào bóng tối. Nhưng đừng lo lắng, mỗi ngày mặt trời đều lặn xuống mang tất cả chìm vào bóng đêm, nhưng ngày mai, mặt trời sẽ lại lên mang theo những tia nắng ấm áp cho bạn và tôi, và thế giới này tồn tại một thứ gọi là tình yêu. Đừng mãi chìm vào bóng tối mà quên mất những đều gần gũi bên mình, bạn nhé!

~~~~The end~~~~

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.

Teya Salat