Old school Easter eggs.
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen teen - Chàng hoàng tử trong giấc mơ trang 9
Chap 43: Bắt cóc

Puny bị đưa đi .Suốt quãng đường cô chỉ nghe tiếng nói chuyện của những kẻ đã bắt mình. Nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng có lí do gì để mình bị bắt cóc thế này! Đành rằng mình là đứa con gái con nhà giàu có thì chúng bắt để tống tiền nhưng cô chỉ sống trong căn hộ nhỏ thậm chí chẳng có mấy đồ giá trị trong nhà chứ đừng nói là có tiền để chuộc. Vậy lí do chúng bắt cô là gì?

Chiếc xe dừng lại. Cô bắt đầu cảm thấy sợ.Trên phim thường thì cô gái sẽ bị bắt đến nơi hoang vu, căn nhà bỏ hoang và kẻ bắt cóc là tên có khuôn mặt khá ghê rợn và trên mình xăm đầy hình rồng phượng.Cảm nhận về vụ bắt cóc của cô là như thế !!

Nhưng sự thực thì khá là khác . Cô được đưa tới căn nhà nói là bỏ hoang nhưng kẻ bắt cóc là người mặt mũi cũng không hề có gì là ghê rợn! Là một học sinh trông khá là ưa nhìn. Chẳng có gì giống như kẻ đầu trùm

Puny nhìn người học sinh đó mong một sự giải thích và hi vọng có thể đánh thức lương tâm nhưng người đó chỉ ra hiệu cho mấy tên đó đưa cô vào trong

Sao anh lại bắt tôi chứ? Nhầm người rồi!

Trần Lê Bảo Uyên – 11C2 – Trường Ko – san

Ôi ! Anh biết tên và lớp tôi nữa!!!- Cô bé có vẻ ngạc nhiên nhưng cái giọng cô rõ ràng là hí hửng

Người đó nhếch mép cười. Chỉ vào dòng chữ trên bảng tên ở áo cô

Ôi trời! Thế mà cứ tưởng

Bị bắt mà còn hí hửng nhỉ? – Anh ta nhìn Puny lên tiếng

Sao anh lại bắt tôi? Nhà tôi không có tiền để đưa cho anh đâu!! – Cô rất thành thật

An – kẻ bắt cóc đáp lại cô bằng câu:

Ai bảo tôi bắt cô vì tiền

Thế thì vì sao???

Trả thù

Tên tôi anh còn không biết thì thù oán gì chứ!

Không phải cô mà là hắn – Anh ta chỉ vào tấm hình Kì Long với vẻ rất căm thù

Đến giờ cô mới nhớ ra lần trước Lin và Gum có nói rằng phải cẩn thận với Kì Long. Vì xung quanh anh có rất nhiều kẻ thù.Lần này thì là thật rồi!Cô không có liên quan gì Kì Long đâu mà. . .

Anh trả thù Kì Long không liên quan tới tôi

Không liên quan?Chẳng phải cô là bạn gái hắn sao?

Không phải! Tôi và Kì Long chẳng có quan hệ gì hết

Nếu không phải tại Kì Long suốt ngày bám riết lấy cô bé thì có lẽ giờ đã không có chuyện chúng hiểu lầm cô là bạn gái anh!

Đừng lừa tôi. Tiện thể nhắc cô là nên ngậm miệng lại nếu không tôi cắt lưỡi ráng chịu ! Đợi hắn ta tới đây thì tôi sẽ thả cô ra!

Puny nuốt ực một cái. Nhìn mặt cũng đâu tới nỗi mà đầu óc thì thật quái dị!

Kì Long đáng ghét!! Tại anh mà tôi thành con tin bị bắt cóc ! Đáng ghét!

* * *

Mẹ Kì Long nhìn cậu con trai mặt mũi đầy vết bầm tím suýt xoa. Cô là Hiệu phó đã bao năm nay chứng kiến nhiều vụ ẩu đả và giải quyết không ít vụ nhưng đến khi con mình thành ra thế này, cô cũng thấy khó xử! Người mẹ ấy thương con mình rất nhiều. Mỗi lần anh bị thương đều dịu dàng chăm sóc

Nhẹ nhàng bôi thuốc lên mà trong lòng người mẹ vô cùng thương xót!

Mẹ kêu cái gì cơ chứ?!

Con trai mẹ sao lại ra nông nỗi này! – Cô Hiền chạm nhẹ lên vết thương còn mới trên khuôn mặt cậu con trai

Chuyện thường thôi khỏi lo đi mẹ

Anh Long! Anh Long !!! – Tên đàn em Kì Long chạy hồng hộc tới

Sao??

Tên đó nhìn mẹ Kì Long lại im lặng. Hiểu ý nên Kì Long đuổi mẹ ra khỏi phòng mình

Ơ kìa!! Mẹ đang bôi thuốc

Thôi mẹ à!

Anh Long!! Chị dâu bị bắt đi rồi! Thằng An đó nói rằng nếu anh không tới nó sẽ giết chị dâu! – Tên đàn em vừa thở vừa nói

Cái gì?? Thằng khốn đó dám làm cái chuyện này sao?? Tao phải đi tìm hắn!Hắn ở đâu??? – Kì Long không đợi thêm đứng ngay dậy

Khoan đã anh Long!! Ông chủ nói rằng anh bị cấm ra ngoài một tháng đấy!!!

Giờ này mà còn nói được điều đó à!! Để con bé chết hay sao?? Tránh ra

Vừa mở cửa đi ra ngoài đã bị bố mình chặn lại. Ông nhất quyết không để Kì Long ra ngoài gây chuyện nữa. Quá nhiều lần nhân nhượng nên mới chai lì và vô phép như vậy !!

Không phải lúc này bố!Con nhất định phải đi !

Mày bước qua cánh cửa này thì đừng trở về nhà nữa!

Anh Long là cậu Vyl gọi – Tên đàn em đưa vội điện thoại cho Kì Long

Con bé đang ở đâu?Cậu lại đưa con bé đi đâu rồi hả?- Vyl gắt lên trong điện thoại

Nghe kĩ đây. Tôi không bắt Bảo Uyên nhưng cô ấy bị người của thằng An bắt đi rồi!Tôi sẽ đi cứu cô ấy!

Chết tiệt! Cậu đang làm cái quỷ gì thế hả? Thằng đó ở đâu?

Được rồi. Tôi sẽ nói cho cậu biết !

* * *

Thả tôi ra – Cô bé gào thét

Trời cũng không còn sớm nữa nên cô bé thấy sợ. Nhớ mọi người!! Bụng thì đói meo nữa!Bọn người đó không tra tấn cô bằng đòn roi hay gì cả mà tra tấn cái bụng đang réo ầm lên kìa. Cô gào thét vì đói thôi . Muốn bắt thế nào cũng được nhưng phải cho cô ăn cơm chứ ! ( B ý thật gan khi bị bắt cóc mà còn bình tĩnh thế này :v )

Im miệng. Muốn chết hả??- An gằn giọng

Có giết tôi anh cũng chẳng được cái gì đâu! – Puny bỗng nhiên trả lời một cách dõng dạc

Con bé này cũng gan đấy nhỉ? – An nhìn Puny rồi phán xét

Phải chăng người của tên Kì long ấy lại có cá tính thế này! Cậu ta chọn không nhầm người! Chỉ tiếc là cô gái này đã chọn nhầm cậu ta! An suy ngẫm.

Puny tiếp:

Dù gì cũng bị bắt rồi. Có gan hay không cũng được cái gì đâu!

An nhìn ra ngoài thấy trời đã khá là tối mà không có dấu hiệu gì là khác lạ. Anh ta chẹp miệng:

Xem ra thằng Long chẳng coi cô ra gì nên chẳng thèm tới

Đã nói là tôi với Kì Long không liên quan rồi mà!

Đừng bao biện. Cho dù thế tôi cũng sẽ không thả cô ra

Cứu tôi với!! AAAAA. Tôi muốn ăn cơm. AAA – Puny hét lên

Người đó bịt miệng cô bé lại :

Im miệng

Ứ im đấy! – Puny đáp ( b ăn phải gì mà hôm nay gan quá vợi @@)

Ứ im?! Bọn mày lấy dao…

Mặc kệ. Lấy dao thì… – Puny chợt im bặt

Tôi im. Tôi im lặng mà – Bạn nhỏ lại ngoan ngoãn

An hơi bật cười. Nhưng chỉ vài giây rồi lại im lặng. Anh ta có chút ngạc nhiên khi vừa phơi ra nụ cười ấy! Không phải người lạnh lùng nhưng đã lâu anh chẳng còn cười nữa. Anh chỉ biết đến trả thù và chỉ vậy.

An chợt đứng lên và đi vào phía phòng trong mặc Puny ở đó! Cô nhìn theo An, khó hiểu!

Xin chào, em bị trói có phải rất khó chịu không? – Một tên trông coi gần đó lại gần Puny

Cô bé ngây thơ gật đầu còn cười dễ thương với anh ta:

Anh thả tôi ra nhé!

Tên đó bị nụ cười làm tà tính nổi lên. Hắn cởi dây trói cho cô bé:

Kì Long hắn ta đã không cần em thì để tôi thay hắn chăm sóc em vậy

Nói rồi, tên đó vuốt vuốt mặt cô cười đểu. A! Anh ta không phải người tốt hả?! Cô nhìn nhầm người rồi. Tên đốn mạt này!

Bỏ ra. Tránh xa tôi xa – Puny đẩy cánh tay tên đó ra xa

Sao cô em nóng tính thế? Nhìn như vậy mà kiêu dữ. Cơ mà anh lại thích thế đấy- Anh ta nhìn cô bằng con mắt thèm khát

Không!!! Tôi không muốn!!!! – Puny cố hét lên

Nhưng mà ở đây dù có hét lên cũng vô ích. Tất cả những kẻ ở đây đều là loại người giống nhau. Sẽ chẳng ai bận tâm tới việc cô sẽ bị ra sao

Nào, ngoan đi – Anh ta tiến lại gần cô

Bốp – Cô dùng sức đánh vào mặt hắn ta

Dám đánh cả anh? Em quá cá tính rồi! Để xem em còn hưng dữ được bao lâu – Tên đó dùng bàn tay thô kệch ôm cô bé không cho cô giãy dụa

Vyl! Cứu tôi! Tôi không muốn đâu hu hu hu – Puny khóc lên nhưng cô biết lúc này nước mắt là thứ vô dụng nhất

Nhưng cũng chính lúc này cô mới nhận ra người cô gọi tên lại là Vyl. Chỉ là anh thôi!

Cho anh hôn một cái nào, ngoan – Tên đó dí sát mặt vào Puny

Hai cánh tay thô bạo của anh ta giữ chặt cánh tay đã đỏ lên của Puny. Cô tránh anh ta nhưng nếu cứ thế này cô sẽ chết! Anh ta đưa tay chạm lên mặt cô rồi hôn lên cổ cô một cách điên loạn

Không! Cô chỉ biết gào lên như vậy. Ai sẽ cứu cô chứ?!

Chẳng còn chút hi vọng nào hết. Tất cả như sụp đổ…

Những viễn tưởng trước mắt của cô chỉ còn là một màu đen … CÁI CHẾT

Sự sống và danh dự?!

Cái chết và kết thúc?!

Lúc bàn tay bẩn thỉu của anh ta chạm vào người cô, cô đã rút con dao trong người anh ta ra kề lên cổ! Cô sẽ chết sao?
Phải chăng cái chết sẽ giúp cô được giải thoát….

Chap 44: Ghen

Giây phút tưởng chừng mọi thứ sẽ chấm dứt…Cô thấy tên đốn mạt kia ngã sõng soài xuống nền đất. Con dao vừa kề lên cổ cũng bị gạt đi

Cô ngước lên nhìn người trước mặt mình

Là…. An! Anh ta cứu cô?!

Tao bảo mày làm cái việc ghê tởm này hả? – An gắt lên

Chỉ là một đứa con gái. Chơi đùa một chút có làm sao?

Chơi đùa? Mày theo tao bao lâu mà nói được câu đó ra. Tao ghét nhất là những thằng có suy nghĩ bẩn thỉu như mày. Người tao muốn bắt là Kì Long không phải là con bé kia. Biến

Tên đó từ từ ngồi dậy rồi chạy biến ra ngoài…mất hút!

Puny rưng rưng khóc. Cô ước lúc này mình có thể ôm ai đó và khóc! Nước mắt cứ tuôn ra làm An cảm thấy trong lòng mình trào dâng cảm xúc lạ. Anh lại gần thân hình bé nhỏ run lên kia và ôm chặt…

Lúc cô nhận ra hơi ấm ấy không phải Vyl thì đẩy An ra. Không biết từ bao giờ cô chỉ tin tưởng hơi ấm của anh! Cô chỉ muốn ôm mình anh thôi!

Cô sợ tất cả những người ở đây! Anh ta ôm cô rõ ràng cũng chỉ muốn giở trò như cái tên vừa nãy…

Đừng lại gần tôi – Puny nói nhỏ

Cổ họng cô bé khô rát không thể nói lớn. Mắt thì đỏ hoe. Tay chân run lên bần bật. An không kìm được lại đến gần lau nước mắt trên mặt cô

Tôi sẽ không làm hại cô đâu – An cũng nói khẽ

Nói dối. Anh thì khác gì kẻ đó. Anh cũng xấu xa như thế! Tôi ghét những kẻ như anh – Puny gạt cánh tay An đi

Tôi rất xấu nhưng sẽ không giở trò như hắn

Tôi không tin

Vừa nãy không phải cô nói muốn ăn cơm sao? – An cầm hộp cơm đưa cho Puny

Không cần anh quan tâm. Anh chắc chắn bỏ thuốc mê vào trong đó. Đồ xấu xa – Puny mặc cái bụng đang kêu gào quay người ngồi xuống cái ghế gần đó

An cũng chẳng biết phải làm gì. Để cô chết đói thì cũng chẳng sao nhưng dù gì cũng là con tin. Để cô ta chết thì anh còn ai mà dụ tên Kì Long đến! Thế là An cầm dây trói người Puny vào cái ghế đó!

Xấu xa. Đê tiện. Độc ác – Puny bực bội nguyền rủa tên trước mặt

Nhưng khi miệng cô vừa định mở ra lần nữa thì An đã nhét thức ăn vào miệng cô. Ngon…ngon quá! Puny vô thức ăn ngon lành. Rồi cứ thế An đút cho cô ăn còn cô thì vui vẻ đón nhận từ bao giờ!

Lúc ăn nhanh quá cơm còn dính trên mặt. An còn lấy khăn lau cho cô. Cử chỉ ân cần này không phải từ một người xấu xa… Anh ta thậm chí còn kéo lại cổ áo cho cô. Hồi nãy tên khốn kia tính làm chuyện bì ổi nên đã kéo áo cô nhưng mà sợ quá Puny chẳng để ý!

Ca…Cảm ơn

Nhưng có phải An đối xử với cô tốt để cô tin anh ta rồi lại hiện nguyên hình đấy chứ?!

Có sợ không? – An nhìn Puny rồi hỏi

Sợ lắm – Puny đáp

Tôi không định làm cô sợ. Chỉ muốn bắt tên Long du côn thôi

Cô bé nhìn chiếc áo đồng phục quen thuộc lên tiếng:

Anh là học sinh trường Ko – san sao lại trở nên thế này?!

Học sinh sao?? Tôi còn đc là học sinh sao?? Chính Kì Long đã làm tôi bị đuổi khỏi trường. Hắn ta nghĩ mình thích làm gì thì làm sao?? Giờ tôi sẽ trả lại hắn hết những gì hắn đã gây ra cho tôi !!


Anh rất ghét Kì Long à?!

Tôi hận hắn. Kẻ như vậy cô thích nổi sao?

Tôi…tôi biết anh và cả Kì Long không thực sự xấu xa

Cô gái dễ dụ là cô thì biết cái gì chứ! Ngốc nghếch – An vò đầu cô

Cánh cửa sắt hoen rỉ bị cú đạp mạnh của Vyl liền đổ rạp xuống. Âm thanh khó nghe ấy kéo sự chú ý của tất cả

Vyl?? Sao cậu lại ở đây !! – An ngạc nhiên khi nhìn thấy Vyl

Vyl là người đối đầu với Kì Long thì ai cũng rõ rồi! Vậy mà giờ sao lại có mặt ở đây?!

Sao ngốc vậy?! – Vyl nhìn Puny

Anh kéo Puny đứng lên rồi nhẹ nhàng ôm cô. Anh vừa vào đã thấy An xoa đầu cô thân thiết. Hơ! Bắt cóc mà còn tình cảm vậy. Tính làm người ta bực chết chắc. Xem ra không phải giết Kì Long thôi mà còn giết luôn cả cái tên này nữa anh mới cam lòng!

Vyl !! Hu hu hu – Cô khóc ôm chặt người anh

Cô cảm thấy bao nhiêu dồn nén đều bị bung ra hết

Như tìm thấy sự bảo vệ cô bé khóc òa như đứa trẻ. Lần nào cũng là anh giúp cô!! Mọi sự sợ hãi bay đâu hết khi thấy anh!Người anh…ấm áp quá! Anh nhiều khi rất lạnh nhạt nhưng sao ôm cô lại ấm vậy chứ. Làm người ta chẳng muốn buông ra nữa

Đừng sợ – Vyl vỗ vai cô bé an ủi

An ngạc nhiên lên tiếng:

Sao?? Giờ cả cậu cũng theo thằng Long!

Tôi không theo ai hết!Tôi chỉ cần biết phải đưa con bé đi

Cậu nghĩ tôi bắt con bé để người ta tới cứu dễ dàng thế à?

Con bé là người của tôi

Sao cũng được. Miễn sao gọi thằng Long tới đây nếu không thì đừng trách tôi! Ngay cả cậu tôi cũng không tha đâu! Bắt con bé lại mau lên – Anh ta gọi cả bọn tới kéo cô bé khỏi người Vyl

* * *

Ở trường Ko – san

Tôi phải báo cảnh sát – Gum cầm điện thoại lên nhấn số

Huan không đợi thêm giằng lấy điện thoại từ tay Gum

Vyl sẽ cứu được cô bé. Nhóc đừng làm loạn thêm nữa

Lin đang ngồi sụt sịt khóc bên cạnh Zita! Vừa biết Puny bị bắt đi cô cảm thấy mình quá vô tâm khi để Puny đi một mình vậy…

Lin, không sao đâu – Zita lau nước mắt còn vương trên mặt cô

Cái tên Kì Long đó. Để anh đi tìm cậu ta. Chuyện thù oán của hắn liên quan gì đến nhóm chúng ta chứ! Vyl với Puny có chuyện gì anh sẽ không tha cho cái tên chết dẫm ấy – Tan bình thường điềm tĩnh là thế giờ nghĩ thôi anh đã muốn nổi khùng

Giờ thì cả đám lại phải nhào ra ngăn Tan đi gây chuyện. Nếu bây giờ còn thêm vụ đánh nhau bạo loạn nào nữa thì chắc chắn cô San sẽ đình chỉ hết cả nhóm mất!

Puny dễ thương của tớ. Cậu không được có chuyện gì đấy! – Gum lo lắng

Nhóc đừng lo quá. Không sao đâu – Huan tự nhiên lại ôm Gum làm cô giật mình

Sao anh dám lợi dụng lúc tôi xuống tinh thần vậy hả? – Gum đẩy anh ra còn thêm câu làm đại thiếu gia Huan tụt hứng

Anh thề với cái bóng đèn là anh chỉ muốn an ủi cô một chút!

Ngay sau khi lời thề trong tâm trí anh bật ra thì cũng là lúc đèn trong phòng tập tắt phụt =.=

( Giờ thì anh thừa nhận là lợi dụng ngta chưa?)

* * *

Muốn gì thì tìm tôi! – Kì Long từ đâu đi tới

Nhìn theo phía có tiếng nói, An cười khẩy:

Lâu rồi không gặp. Anh Long đây sao?? Đến bây giờ anh vẫn còn đi đánh nhau để bị thương thế kia thật tội nghiệp

Kì Long đi tới, anh trầm lặng đáp:

Muốn gì thì nói nhanh lên. Đừng động vào con bé!

Khung cảnh lúc này… An nhìn Puny rồi lại nhìn Vyl, Kì Long! Anh không nghĩ một cô gái như vậy lại có thể lôi kéo hai kẻ lạnh lùng này! Nhưng… sao lại không khi chính An cũng cảm thấy cô gái này rất đáng yêu =.=

Thì ra là mối tình tay ba. Nghe nói con bé là người của Vyl rồi mà anh cũng không tha!

Câm miệng – Kì Long nhìn An tức giận

Có lẽ khi trước cậu nói từ đó tôi sẽ phải im nhưng giờ thì người phải câm miệng là cậu !

Muốn gì ?!

Một lời xin lỗi là không thể đủ cho những gì cậu gây ra cho tôi !Những vết thương cậu tạo ra trên người tôi vẫn còn đó! Chúng ta có nên làm lại lần nữa không nhỉ??

Kì Long không chút suy nghĩ, anh nói ngay:

Gì cũng được. Nếu cậu thả con bé ra tôi sẽ làm bất kì điều gì cậu muốn

Puny nhìn Kì Long rồi lại nhìn An. Cô không biết phải làm gì nữa! Những điều sau đó chắc chắn sẽ rất đáng sợ

Lòng thương người tôi tưởng cậu bị *** ăn rồi chứ !Không sao cả giờ nhận ra cũng chưa muộn.Hai người mau đi trước khi tôi đổi ý

Ngay lập tức, cậu ta lấy gậy đánh thật mạnh vào người Kì Long. Hình như là tất cả những oán hận đã dồn nén bấy lâu nay.Không hề biểu lộ bất kì một cung bậc cảm xúc, chỉ là muốn có thể xả hận. . .

Nhìn Kì Long bị đánh đến khuỵu xuống. Puny không thể đứng yên. Cô chạy lại khi chiếc gậy vừa vung lên

Tránh ra. . . – An lên tiếng

Bảo Uyên !Em ngốc vậy. Mau đi đi.Tôi vì cứu em nên mới chịu thế này. Em còn không nghe lời. . . – Kì long nằm trên nền đất thều thào

Vyl lại gần kéo Puny đi nhưng cô không chịu, còn đẩy anh ra! Cô nói với Kì Long:

Làm sao tôi đi được.Anh sẽ bị đánh chết mất!

Tôi nên bị như vậy. Em mau đi ra ngoài – Kì Long dùng sức đẩy cô đi

Puny là cô bé cố chấp. Nếu đi thì cô đúng là đứa vô tình rồi:

Tôi không đi ! Anh không thể chết ! Tôi không muốn . . .

Nghe được lời này tôi chết cũng. . .- Kì Long nở nụ cười

Đừng nói gở. Tôi không phải loại người thấy chết thì bỏ mặc. Nếu có chết thì cùng chết

Tên ấy không đợi cô bé đứng ra đã quật mạnh gậy xuống. May mà Kì Long ôm lấy Puny để đỡ cho cô. . .

Thì ra khi người ta đã gây ra chuyện thì không thể sống bình yên. Cô mong rằng sau lần này Kì Long sẽ không sống như vậy nữa.Cô lúc đầu cũng có ác cảm với vẻ hống hách của anh nhưng dần dần cô nhận ra Kì Long thực ra chỉ vì không có bạn nên mới đi gây chuyện.Anh chỉ muốn được chú ý một chút!!

Tuy rằng điều ấy là sai trái nhưng nếu bây giờ nhận ra và sửa đổi vẫn còn kịp

Kì Long đẩy Puny ra, anh đón nhận những chiếc gậy đầy đau đớn tiếp theo đó. Nhưng Kì Long cũng nghĩ rằng nếu làm vậy mà An có thể hả giận thì cũng đáng.Dù sao một phần lỗi cũng từ anh mà ra

Vyl kéo cô bé đi ra ngoài nhưng cô không thể đi mà để 1 người ở lại chịu bị đánh được

Tôi không đi – Puny kiên quyết gạt tay anh

Định ở đây chết à?!

Nhưng Kì Long anh ta sẽ bị đánh chết mất

Theo tôi ra ngoài

Chưa để cô cứng đầu thêm anh bế cô đưa ra ngoài mặc cho cô giẫy giụa loạn cả lên!

Tụi mày! Đánh tiếp ! – Tiếng của An vang vọng

Mấy cây gậy đánh vào người Kì Long càng lúc càng mạnh. Puny không ngờ Vyl lại là người tuyệt tình đến thế

Anh nỡ để Kì Long bị đánh thế sao?? Tôi thì không! – Cô bé quyết đi vào đó

Ngốc lắm!Đợi ở đây.Cấm được vào trong rõ chưa

Vậy còn anh ?!

Tôi vào trong đó – Vyl bình thản đáp

Gọi người của Kì Long tới đi – Anh đưa cho Puny điện thoại rồi đi vào trong

Anh … không được bị thương đấy – Puny nói với theo

Cô lẽ ra nên nói một câu xin lỗi với anh! Anh là người tốt. Cực kì tốt! Không đợi thêm cô bấm điện thoại gọi cho đám đàn em của Kì Long!

* * *

Với người đã từng bị đánh thậm tệ như An – cậu học sinh từng bị Kì Long hành hạ và sau đó thì bị đuổi học vì đánh nhau trong trường. Thực ra An cũng là người khá nóng tính. Ai đụng vào đều có thể dùng tới nắm đấm!

Kì Long và An có xích mích thế là lôi bè phái ra thanh toán lẫn nhau. An là người chủ động vụ đánh nhau trước nhưng Kì Long lại là người làm châm ngòi cho An trở nên như vậy!

Quá uất ức với những hình phạt mà mình từng bị xử kèm theo việc bị đuổi khỏi trường. An dần nung nấu ý định trả thù Kì Long.Đến khi chính thức trả thù kẻ hại mình những cú đánh còn mạnh mẽ và độc ác hơn cả trước kia Kì Long từng làm

Những điều đau đớn khi đó đặt hết vào những cú đánh bây giờ! Kì Long bị đánh nhưng kháng cự nên chỉ vài cái là trúng vào người.

Người của An quá đông so với mình Kì Long.Vốn dĩ anh đi mình là vì An đã yêu cầu như vậy. Kì Long cũng không muốn đám đàn em mình vì mình mà bị đánh thê thảm. Lỗi mà anh gây ra lần này sẽ chịu đựng mình !!

Khi không để ý có 1 tên lao tới định đập một gậy vào đầu anh may mà Vyl đã tới kịp lúc nên cú đánh đó đã không vào đầu của Kì Long !!

Sao cậu còn chưa đi ??? – Kì Long ngạc nhiên

Lương tâm gọi trở lại – Vyl đáp

Dù sao cũng cám ơn ! Nhưng việc này để mình tôi chịu được rồi

Tôi không thích nghe lời ai bao giờ nên cậu đừng lảm nhảm nữa

An nổi điên lên và không còn một chút lương tâm nữa.Kì Long gắng gượng đứng dậy trong tình trạng thương tích đầy mình để đánh lại bọn chúng. Lâu rồi không đánh đấm, Vyl và Kì Long dạo này hình như hơi “ bạo lực” quá thì phải??

Một lúc sau thì nghe tiếng đàn em của Kì Long

Anh Long!! Tụi em tới cứu anh

Sao tụi mày lại tới?!!

Sao tụi em để anh 1 mình được chứ!!!

Khi mọi người không để ý Kì Long đã bị đánh vào lưng 1 lực rất mạnh.Cú đánh đó làm Kì Long gục xuống và nó cũng là cú đánh kết thúc mọi thù hận

Những gì giữa chúng ta từ nay kết thúc. Đi thôi !

Máu từ lưng thấm đẫm làm đỏ cả một mảng áo phía sau chiếc áo sơ mi trắng. Màu của máu loang lổ trông thật đáng sợ

Puny vừa thấy đám đàn em đưa Kì Long ra với bộ dạng ấy cô sợ hãi rồi ngất lịm đi, người cô ngả vào Vyl rồi cứ thế đôi mắt khép chặt lại! Vyl đỡ lấy người cô, lòng anh thắt lại, đau đớn! Anh ôm cô, dùng hơi ấm của mình mong cô sẽ tỉnh lại! Lần đầu tiên anh cảm thấy cô chính là mạng sống của anh

Nhưng …cô thực sự quan tâm Kì Long tới vậy?! Cô quan tâm cậu ta hơn anh sao?

Cô bé này, tôi chưa ngất mà em đã thay tôi ngất rồi – Kì Long cố gắng lên tiếng rồi sau đó cũng nằm dài trên chiếc xe cứu thương!

Anh nhắm mắt, suy ngẫm xa xôi!

* * *

Kì Long sau khi được đưa tới bệnh viện đã được băng bó lại cẩn thận vết thương!! May là cũng không gây di chứng gì

Puny cũng chỉ là quá sốc nên ngất đi. Chỉ cần nằm một lát là sẽ tỉnh lại. Nằm cùng một phòng với Kì Long, Puny nằm một giường, Kì Long cách đó nằm một giường

Vyl ngồi cạnh cô, nắm lấy tay cô, anh muốn cô tin rằng anh thích cô là sự thật. Đôi môi của cô lúc ngủ tại sao cứ hấp dẫn anh như vậy?! Anh cúi người rồi hôn nhẹ lên môi cô…một chút thôi…đủ để anh thể hiện tình cảm sâu đậm này!

Ra là cậu luôn dùng cách này để có được cô ấy? – Kì long lên tiếng

Ý cậu là gì?

Cậu mà cũng phải đi hôn trộm người khác à?! Kì lạ đấy! Vyl mà tôi biết lạnh lùng như một tảng đá không quan tâm bất cứ ai. Các cô gái vây quanh không ít mà cũng phải đi làm cái chuyện này! Thật là…

Cô ấy là của tôi! Tôi có làm gì cậu cũng khỏi cần bận tâm!

Haha. Cô ấy không phải là của cậu! Chỉ là mình cậu ảo tưởng thôi. Lần sau khi tôi khỏe lại, cậu dám lén hôn hay làm tổn hại cô ấy, tôi sẽ không để yên đâu!

Kì Long vừa dứt lời thì Puny đã hơi khẽ động tay, mắt cô từ từ mở ra. Khung cảnh và mùi bệnh viện sộc vào mũi cô làm cô sực tỉnh! Không quan tâm ánh mắt yêu thương và sự mừng rỡ của Vyl ,cô nhảy vội xuống giường chạy đến gần Kì Long

Puny vì lao ra lúc Kì Long bị đánh nên cũng bị một vài vết bầm nhưng cô bé không cảm thấy đau

Kì Long, anh có sao không?! Tôi thấy rất sợ! Lúc ấy, anh bị thương, máu,máu…- Cô lay lay cánh tay anh

Kì Long cười khẽ, cô bé này thật đáng yêu đi!

Tôi không sao! Em làm tôi muốn ôm quá! Cứ quan tâm người khác như vậy hỏi tôi biết làm thế nào?! – Kì Long xoa đầu cô

Vyl ở bên đó quạ đen bay đầy đầu ==

Anh là người đã ôm cô suốt cả quãng đường tới đây. Anh còn cực kì lo lắng, đau lòng. Anh thương cô như thế mà ngay cả câu hỏi thăm cũng không có! Cô thật vô tâm!

Em có sao không, Bảo Uyên ! – Kì Long ân cần hỏi thăm

Cô bé lắc đầu :

Không

Không sao gì mà không sao! Tay em tím hết cả rồi này – Anh cầm tay cô lên chỉ vào vất tím bầm

Cô bé giờ mới để ý. Nhìn thấy mới bắt đầu thấy đau

À. Không sao đâu. Tôi bôi thuốc là khỏi. . .

Vậy thì tốt. Tại tôi mà em bị liên lụy. Xin lỗi

Không sao. Anh bị đánh có đau không??

Puny chạm vào mấy vết thương trên mặt Kì Long. Tuy là bực vì bị tụi đó bắt nhưng thấy Kì Long bị đánh tới vậy cô cũng cảm thấy đau lòng

Được em quan tâm thì mấy cái vết thương này có là gì

Híc híc. . . Cũng tại tôi . . . Anh bị đánh đến thế này tôi. . .

Đừng khóc. Tôi không sao. Em mà khóc tôi sẽ đau hơn đấy!

Bla bla bla . . . .

Tình cảm đủ chưa? Cậu ta chết hay sao mà khóc – Vyl có vẻ không thể chịu đựng thêm

Chịu đựng tới mức này khả năng của anh đã cao lắm rồi!

Anh ngay lúc này chỉ muốn lôi cô bé cách xa Kì Long càng xa càng tốt. Nhìn cô lo cho Kì Long, chăm sóc cậu ta là anh không thể tiếp tục đứng yên thêm nữa

Người ta bị như thế anh còn có thể nói vậy! Thật quá đáng! Không có chút tình thương

Được rồi. Hai người cứ về đi !Thật có lỗi nhưng phải cảm ơn cậu nhiều!

Đừng lảng vảng quanh con bé là được rồi – Vyl nắm tay Puny định kéo đi

Tôi muốn ở đây . . . – Cô bé ngập ngừng nhìn Vyl

Anh tức giận nắm lấy tay cô kéo ra ngoài, gắt:

Cô ở đây? Cô ở đây làm cái gì?

Kì Long bị như vậy một phần. . .- Puny đáp mà không dám nhìn thẳng vào mắt anh vì giờ trông nó đáng sợ lắm

Anh không thể tiếp tục nhẫn nhịn thêm:

Vì cậu ta mà cô mới ra thế này cô còn muốn cảm ơn! Cô có biết là nói chuyện với đứa ngốc khó chịu thế nào không?! Tôi chưa từng gặp đứa nào ngốc hơn cô!

Tôi biết…anh không thích đứa ngốc như tôi. Nhưng mà. . . tôi không thể đi về khi Kì Long chưa khỏi được – Nói rồi, Puny đi vào bên trong mặc biểu hiện tối sầm của Vyl

Cô bé không biết và cũng không hiểu Vyl đã lo cho cô đến phát điên thế nào…

Em cứ về không cần lo cho tôi – Kì Long thều thào lên tiếng

Không được. Khi nào anh khỏe lại tôi sẽ về !

Kì Long cười nhìn Puny. Cô bé ấy thật tốt bụng và dễ thương. Nhưng mà Kì Long biết trong lòng cô bé chỉ có một người. . .

Và ngạc nhiên rằng người đó trước đây lạnh lùng, kiêu ngạo là thế mà giờ lại có thể hạ mình xuống vì tình yêu thì thật hiếm thấy. Anh chỉ khẽ cười nhìn bộ dạng “tối như mực tàu” của Vyl

Anh vẫn chưa về sao?? – Puny ngạc nhiên nhìn Vyl

Tôi tại sao phải về? – Anh ngồi xuống ghế bình thản đáp

Vậy cậu ở đây chăm sóc tôi sao? – Kì Long khó nhọc cười lên một tiếng

Tầm phào

Puny lại tiếp:

Anh không về anh Ryo sẽ lo lắm đấy!

Tôi không thể để cậu ta và cô . . . ở một mình – Anh có chút lưỡng lự

Sau đó là một tràng cười của Kì Long. Nhất thời không kìm lại được anh cứ cười mãi

Yên tâm đi. Tôi thành ra thế này không làm gì được người của cậu đâu

Cậu. . . – Vyl suýt chút thì không kìm được tức giận

Cô bé thiếu chút là thở dài. Hai con người này cứ cãi nhau như trẻ con ấy!

Hai người lại bắt đầu rồi. Ở bệnh viện đừng ồn ào

Quý tử của mẹ sao thế này!! – Mẹ Kì Long chạy ùa vào giường bệnh khi thấy con mình bị băng bó như thế

Nhìn cảnh tượng này chắc hẳn cả trường sẽ ghen tỵ với Kì long không chừng. Cô Hiệu phó hiền từ là một người mẹ cực kì yêu thương con. Bố anh là võ sư luôn nghiêm túc. Kì Long vốn dĩ không cô đơn. Anh chỉ tự làm mình trở nên xấu xa và cô độc!

Bà cứ như thế nên nó mới cứ đi đánh nhau đấy.Huy này,nó mà còn như thế này thì cháu cứ đánh nó cho bác.Cái thằng này không gây chuyện là không chịu được – Bố Kì Long chợt nhìn sang Vyl

Vyl nhìn lướt qua Kì Long cười khểnh. Không, là nụ cười đắc ý! Như là tôi có toàn quyền đánh cậu vậy!

Ông thôi đi. . . Con bị thành thế này còn ca cẩm gì nữa! – Cô Hiệu phó đánh nhẹ vào tay ông chồng

Con đáng bị như vậy mà mẹ. Bố nói đúng. Con không nên như vậy. Chỉ vì như vậy mà con làm hại đến người con yêu quý ! – Anh nhìn sang phía Puny

Ông thấy chưa. Nó luôn yêu quý ông đấy!

Thưa hai bác, anh ấy bị như vậy một phần là vì cứu cháu. Cho nên cho phép cháu ở đây cho đến khi anh ấy khỏe lại ạ – Puny lên tiếng

Mẹ và bố Kì Long quay lại vẻ rất ngạc nhiên. Trước nay có mơ cũng không nghĩ rằng Kì Long quen biết được với người con gái lễ phép và ngoan ngoãn thế này. Chuyên gia đi gây chuyện nên chẳng ai dám dây dưa. Giờ thì con mắt ngạc nhiên ấy cứ nhìn Puny mà không thể tin được

Hai người đừng có nhìn nữa. Để cô ấy ngồi xuống đi – Kì Long phải giải vây cho cô

Ừ. Cháu là. . .

Vâng. Cháu là Bảo Uyên. Một phần là do cháu nên cháu muốn ở đây

Không sao. Cháu quan tâm tới Kì Long nhà bác là bác vui lắm rồi. Mấy đứa ở đây để bác đi mua đồ ăn một lát

Con xin lỗi bố mẹ !Là lỗi của con!Từ nay về sau nhất định con sẽ trở thành người như mong ước của bố !

Bố Kì Long thở phào. Tâm trạng bất an của ông đã vơi dần sau câu nói của Long. Người bố này dã lo lắng và quan tâm Kì Long rất nhiều. Có điều Kì Long cứ mải mê với việc chọc ghẹo người khác mà quên rằng mỗi lần cậu bị đánh,bị thương ông là người đau lòng nhất. Nhìn cậu con trai bị thương tích nằm trên giường bệnh là trong ông vô cùng đau.

Người cha, người mẹ nào cũng thương yêu con mình dù cho con của mình có tốt hay xấu cũng là đứa con yêu quý của gia đình

Người ta cứ phải xảy ra chuyện mới trân trọng những gì trước mắt mình

* * *

Đám nhí nhố sau khi biết chuyện thì chạy ùa vào bệnh viện lũ lượt. Đến mấy cô y tá cũng phải ngạc nhiên khi một ngày mà có tới mấy lượt thăm bệnh.Anh chàng bị thương đó là Idol quốc tế chắc?!

Puny!Cậu có làm sao không? Cậu bị đau ở đâu? Cậu không được có chuyện gì đấy nhé! – Lin và Gum cứ tìm khắp người Puny xem có vết thương nào không

Không sao. Tớ chỉ bị trầy nhẹ thôi. Các cậu khóc gì chứ! – Puny ôm cả hai đứa

Hức hức. Tại bọn tớ không đi cùng cậu nên mới xảy ra chuyện. Từ giờ sẽ không để cậu về mình – Lin vẫn nức nở

Puny dễ thương, tớ rất sợ đấy! Lần đầu tiên Gum này có cảm giác ấy

Được rồi! Tớ rất khỏe còn gì. Đừng khóc nữa mà – Cô bé lau nước mắt cho Lin và cả Gum vốn rất mạnh mẽ

Kì Long chẹp miệng. Khóc lóc cái khỉ gì chứ?! Người bị thương là anh chứ cô bé ấy đâu có hề gì! Mà nếu người bị đánh là cô chắc chắn anh sẽ giết chết cái tên An đó! Chỉ cần cô bé ấy không sao, anh có bị nặng hơn cũng chẳng hề gì

Kì Long, cậu bị vậy là đáng đấy – Tan chẹp miệng

Kì Long khó nhọc lên tiếng:

Tôi lại có cảm giác phòng tập và phòng Hội trưởng hơi bị chướng mắt quá

Gì nữa thế?!!! Cậu ta không phải lại định châm lửa đốt hai cái phòng anh yêu hơn cả mạng sống đó chứ! ==

Cậu ta đùa được như vậy thì chắc bị thương không nặng đâu – Huan lẽ ra nên nhìn Kì Long thì lại nhìn Puny với Vyl

Ý gì đây?

Em không cần ở lại với cậu ta đâu – Huan nói với Puny

Không. Em đâu phải người vô tâm

. . . – Tất cả im lặng nhìn Vyl

Vậy ý cô Vyl là người vô tâm sao?! Cả đám không nói gì nữa sợ là có án mạng ngay, luôn, tức thì!

Anh thực sự, thực sự là hết chịu nổi cô rồi! Sau lần này nhất định để cô ghen vì anh! Khi ấy phải van nài anh ở bên cạnh!

Anh… nghĩ được…làm được !!!

Kì Long, cậu nghỉ đi. Chúng ta về thôi – Zita lên tiếng

Em… không muốn về – Lin đáp

Tớ cũng thế – Gum lại đáp

Hai đứa cứ ôm tay Puny không chịu đi. Cứ như là sợ rời cô một tẹo thôi là sẽ xảy ra chuyện. Thế nên tất cả lại ở thêm một lúc lâu!!!

Puny phải dỗ mãi Lin và Gum mới chịu đi về!

Kì Long cảm thấy mình bây giờ còn thảm hơn lúc trước. Muốn yên tĩnh nằm đây mà cuối cùng cái đám ấy làm cho inh hết cả đầu. Cuối cùng cũng được yên giấc ngủ

* * *

7 pm

May mà Puny đã nhờ Lin nói với mẹ là cô phải ở đây! Mẹ cô chỉ cần nghe thấy hai từ con rể là chẳng cần nói thêm lập tức đồng ý! Thật là hết nói nổi!

Kì Long , anh có muốn ăn gì không? – Puny lên tiếng

Bố mẹ của Kì Long về nhà lấy đồ nên chỉ còn có Puny và Vyl ở đây. Tay của Kì Long bị thương không tự ăn được nên Puny đành phải “chăm sóc tận tình”

Em sẽ đút cho tôi ăn? – Vẻ mặt rất hào hứng

Đương nhiên rồi

Vừa cầm bát canh gà lên định đút cho Kì Long thì Vyl lên tiếng:

Tôi cũng muốn ăn

Anh thực ra không thích canh gà. Nhưng nếu cô đút cho anh như thế anh có ăn cả nghìn bát cũng được ==

( hai anh yêu ngta mù quáng rồi )

Tay anh cũng bị thương?

Không

Thế anh tự anh đi – Cô bé đáp phũ phàng

Kì Long khẽ cười. Cái tên ấy từ bao giờ lại nổi cơn ghen dữ dội thế nhỉ? Khi trước còn tưởng cậu ta vô cảm chứ! Thì ra khi yêu con người ta thay đổi nhiều tới vậy

Không để Puny làm cái việc chăm sóc ấy, Vyl nhào tới nở nụ cười không chút thiện cảm

Để tôi!

Thế rồi, người đút canh gà cho Kì Long lại là Vyl!

Cậu chủ suốt bao năm qua chưa từng biết tới cái gì gọi là chăm sóc thì bây giờ lại đang làm cái việc khó có thể chấp nhận. Puny chỉ ngồi đó ăn bánh và cười trong bụng

Cánh cửa phòng bệnh bật tung ra

Lại gì nữa đây? Hôm nay bệnh nhân Kì Long chào đón quá nhiều người thăm rồi đấy! Lần này cô y tá đã thực sự muốn vào xem lại khuôn mặt của Idol quốc tế kia! Nhân tiện hỏi xem còn có ai hạ cố đến thăm nữa không để còn nằm ngủ một giấc!

Cậu chủ ! – Tiếng anh quản lí hớt hải

Cậu. . . đang làm cái gì thế? – Ryo suýt thì rớt luôn cả hàm xuống đất

Anh không thấy sao. . .chăm sóc bệnh nhân – Vyl đáp

Kì Long ho một đợt. Rõ là Vyl làm anh sặc canh gà nãy giờ! Cậu ta chỉ muốn trả thù riêng thôi. Tốt nhất Ryo nên đem cậu ta về nhà ngay đi. Chịu hết nổi rồi. Cậu ta đang hành hạ anh chứ chăm sóc cái khỉ gì đâu!

Cậu bị bệnh rồi?? Đây mà là cậu sao?? – Ryo tiếp tục truy vấn

Anh về đi. Tôi sẽ ở đây

Không được. . .tôi sẽ bị …. – Anh quản lí lại nghĩ đến vụ lương @@

Anh Ryo, anh đưa anh ấy về đi. Ở đây có tôi là được rồi – Puny đáp

Cô biết là anh cần về nhà mà. Vốn dĩ chuyện này không liên quan tới anh mà bắt anh phải ở đây thì thật quá đáng. Cô chỉ nghĩ cho anh thôi!

Hai người??? Không được – Vyl đáp nhìn Puny với Kì Long

Trong đầu anh tưởng tượng ra không biết bao nhiêu cảnh tình cảm của hai người họ khi anh đi về! Không được. Anh sẽ ở đây!

Vậy vậy thì. . . cậu cứ ở đây đi. Tôi về một mình được rồi – Anh quản lí biết ý nên thôi không dài dòng nữa. Tính của Vyl chắc chắn có nằm đây ăn vạ cũng không ích gì

Hơn nữa, cậu chủ của anh rõ ràng là đang ghen ngầm trong lòng! Lâu nay chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày này. Giờ nhìn Vyl như thế Ryo có cảm giác cậu dường như chỉ tỏ ra lạnh lùng nhưng thực chất cậu rất ấm áp!

Thế là Ryo lại lái xe về nhà. Anh sẽ chấp nhận vụ trừ lương lần này!

* * *

Nửa đêm, khi Kì Long đã ngủ, Vyl vẫn thức và bất mãn nhìn Puny chăm sóc Kì Long. Anh không hiểu tại sao cô gái ấy lại phải tận tình như thế?? Với anh nhẹ nhàng như vậy một chút cũng không được sao?Chăm sóc người khác trước mặt anh đúng là làm người ta tức chết được

( thì ai biểu anh ở đây làm chi ~~)

Cô thích cậu ta?

Puny nhìn sang giường bên cạnh, Vyl đang nằm đặt tay lên trán vẻ trầm tư. Nhưng anh ta hỏi câu kì lạ đó làm gì???

Tôi thích anh ta thì sao?Mà không thích thì sao?

Đừng thích cậu ta – Anh ngồi dậy vẻ mặt rất nghiêm túc

Tại sao?

Anh đứng lên cầm tay Puny nắm chặt:

Vì tôi thích cô

Giây phút câu nói ấy vang lên trong lòng cô bé có một cảm giác khác lạ không phải mỗi lúc này còn từ lần đầu tiên khi anh ta nói thích cô

Có liên quan sao? Anh thích tôi thì tôi buộc phải thích anh chắc?Tôi thích Kì Long thì đã sao? – Puny muốn có thời gian suy nghĩ về tình cảm của mình

Còn thời gian mà. Cô sẽ xác định lại tất cả, mọi thứ! Cô mong anh sẽ tiếp tục thích cô… vì như thế khi cô hiểu rõ về tình cảm của mình cả hai sẽ có một kết thúc đẹp đẽ cho tình cảnh hiện giờ!

Cô quan tâm cậu ta như vậy. Cô coi tôi là viên sỏi hay là hạt cát?!

Thực ra, tôi xem anh là tảng băng >”<

Tôi thích cô – Lời nói trầm ấm vang lên bên tai cô

Anh đừng đùa nữa có được không? Chẳng vui chút nào! – Cô như đang lảng tránh điều gì đó

Đùa gì chứ?? Rõ ràng thành thật như vậy. Rõ ràng như thế mà cô gái ấy vẫn khăng khăng!

Tôi không đùa – Vẻ mặt nghiêm túc, cực kì nghiêm túc

Vậy thì do tôi nghe nhầm

Người như tôi. . . cô không thích sao? – Anh có chút ngạc nhiên

Anh nghĩ người như anh tôi phải thích ư?

Nực cười thật. Đẹp trai, giàu có, tài năng, thông minh, tài giỏi là ai cũng phải thích chắc. Mặt xấu xa của anh cô còn chưa thấu hay sao mà phải thích cơ chứ. Cái kẻ ấy thật quá tự tin rồi!

Ôm cô gái ấy vào lòng, anh lên tiếng:

Tôi sẽ chứng minh . . . cô cũng thích tôi !
------------Kenhtruyen.hexat.com-----------------
Chap 45: Trở về

Một tháng sau đó, Vyl đi học lại còn Kì Long thì vẫn phải ở lại viện để kiểm tra kĩ càng xem có di chứng gì không!

Sau lần tỏ tình thứ 2 anh cả tháng trời ở nhà không được gặp Puny. Trong lòng rất nhớ, thật sự muốn gặp cô, muốn nghe cô nói cũng nhớ anh nhưng cuối cùng lại ốm… giờ thì đang nằm ở trong… phòng tập!

( Số anh nó hẩm hiu quá)

Buổi sáng trong lành và mát mẻ bắt đầu tại ngôi trường Ko – san

Gum đang thong dong ôm sấp bài kiểm tra mà cô nhờ lấy lên trả cho cả lớp. Lẽ ra phải là Giang lớp trưởng nhưng cô bạn hôm nay nghỉ học nên Gum xuống lấy thay. Giang và cô cũng khá thân thiết mà!

Tâm trạng với những ngày trời trong xanh thế này thường là vô cùng thanh thản và thư thái . Cho tới khi đi đến gần phòng tập thì bị cú lao ra bất ngờ từ trong làm cô ngã nhào và sấp bài kiểm tra cũng bay theo chiều gió văng tứ tung ở dưới đất. Cô bức bối hét:

Tên điên nào đấy?!

Ai điên.Là cô đi không nhìn đấy!

Và đến khi 2 người ngẩng lên thì mới biết kẻ trước mắt mình hoàn toàn là gương mặt thân quen . Đụng mặt người quen rồi :/

Anh . . .

Là nhóc hả???

Gum đứng dậy phủi lại áo và chiếc váy thì mới nhận ra sự cố không lành lặn ở trên đó

Vâng!

Nó đã bị xoẹt 1 đường xẻ đến là dài. Cô vội vàng lấy tay che che trước sự khó hiểu của Huan . Anh đứng dậy và đi đến gần cô hỏi thăm:

Sao thế?! Tôi đâu có bắt nhóc phải cúi mình khi gặp tôi đâu nhỉ? Đứng thẳng lên xem nào! – Huan dựng người Gum lên

Anh khùng à. Mà thôi! Lỗi của tôi thì tôi xin lỗi anh có việc cứ đi trước- Cô ấp úng một tay đẩy Huan đi, một tay vẫn cố gắng giữ im cái váy đã phản chủ

Không phải lỗi của nhóc sao lại nhận. Tập bài kiểm tra để tôi nhặt lại cho!

Khỏi cần. Anh cứ đi đi mà !!!- Cô bé sắp không chịu được nữa cứ xua tay đuổi Huan đi

Sao nhóc cư xử lạ thế?!

Đã bảo anh đi đi mà lại – Gum vẫn cúi người che che vết xẻ

Thấy cô bé cứ cúi người như vậy. Anh lo lắng:

Không phải nhóc bị đau bụng đấy chứ!

Không phải . . .Tôi . . . tôi bị . . bị . . . – Gum ấp úng

Nhóc bị sao? Để tôi đưa xuống phòng y tế

Anh muốn tôi nói ra cái chuyện xấu hổ này chắc? – Gum bực mình

Sau đó, cô nàng thấy Huan ngập ngừng:

Nhóc… là đến ngày đấy hả?! – Mặt Huan bỗng chốc cũng hơi đỏ

Gum đá mạnh vào chân Huan lắm điều:

Tên đại thiếu gia biến thái, bì ổi, vô sỉ, mặt dày kia! Anh dựa vào gì mà nói linh tinh thế hả?!

Tôi biết là nhóc rất ngại nhưng… sự thật là thế mà

Gum không chịu thêm được nữa, hét lên giữa sân trường:

BẢN CÔ NƯƠNG BỊ RÁCH VÁY!

Giờ thì tất cả bỗng vắng lặng lạ thường. Chỉ còn tiếng lá cây xào xạc qua lại…

. . . . . . .

Giữa sân trường hai con người cũng im lặng không ai nói câu gì! Bầu không khí trở nên thật khó định nghĩa! Cứ như có cả mấy con quạ đen bay trên đầu vậy, xua mãi không chịu đi!

Nhưng nhớ không nhầm thì đây là lần thứ 2 Huan nhìn thấy Gum đỏ mặt. Cô bé Tomboy này lúc mắc cỡ cũng rất dễ thương vô cùng!

Huan hơi bất ngờ nhưng rồi cũng rất tốt bụng

Anh thấy Gum im lặng nên ho khan một tiếng, nhẹ giọng:

Tôi đưa nhóc xuống phòng y tế

Anh cởi áo khoác của mình mặc cho cô bé. Còn ân cần đưa cô vào phòng y tế nhờ cô Lệ chăm sóc. Không quên tập bài kiểm tra đang tứ tung ở ngoài cửa anh ra ngoài nhặt lại rồi đem lên lớp cho Gum

Đến bản thân anh không ngờ có ngày mình lại phải làm mấy cái thứ chuyện vớ vẩn và ngớ ngẩn này. Nhưng giờ thì thấy chẳng có gì to tát như lúc trước mình nghĩ

Vừa mới chạm chân tới cửa lớp cả đám nữ sinh đã hò hét dữ dội ở trong. Puny và Lin thấy vô cùng lạ nên ngạc nhiên nhìn Huan. Lúc này, anh bước vào đưa tập bài cho cô giáo . Còn quay xuống giơ kí hiệu “Suỵt” với cả lớp làm chúng nó cứ rung rinh hết lượt !

Anh gọi 2 cô bé ra ngoài nói chuyện làm bao ánh mắt ghen tị đổ dồn vào Puny và Lin! Nhưng mà vốn dĩ cả trường đều biết Lin là bạn gái của Zita nên có ghen tị mấy thì cũng hiểu được!

Sao anh lại cầm tập bài kiểm tra đó? – Puny hỏi

Còn Gum đâu?? – Lin lên tiếng

Dưới phòng y tế

Hai cô bé nhìn nhau khó hiểu rồi vào lớp

Một lúc sau cả hai vào phòng y tế thấy Gum đang nằm tưởng cô bạn mình bị sao hốt hoảng chạy ù tới:

Gum!Sao cậu lại thế này?!

Tỉnh lại đi Gum – Cả hai lay lay người Gum

Cô bé đang nằm ngủ quên nghe tiếng ồn bên cạnh lờ mờ mở mắt ngồi dậy

Gum!! Cậu không sao chứ?- Puny và Lin ngớ ngẩn hỏi

Sao 2 cậu lại ở đây ???

Không phải cậu bị ngất sau đó anh Huan đưa cậu xuống đây và cầm hộ tập bài kiểm tra lên lớp đấy chứ!

Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy Lin

Không phải sao?

Tớ chạy vội nên đâm vào anh ta ai ngờ ngã ra váy bị rách nên không lên lớp được! May mà cô lệ có sẵn bộ đồng phục thể dục này

Vậy sao?



* * *

Cả 3 vừa bước ra khỏi cửa phòng y tế thì gặp Hoa Phương đang ôm cả đống trang phục đi qua.Còn vui vẻ cười chào tụi nó rất “ thân thiện” :

Chào các cậu !

Cả 3 cũng cười chào lại cùng với sự ngạc nhiên. Một phần vì vụ hôm trước cô đánh Puny còn mắng Puny thậm tệ giờ lại thân thiện vậy. Một phần còn lại vì cô nàng cầm theo cả đống đồ như thế

Cậu đi đâu thế? – Gum hỏi

Hoa Phương chật vật mãi với đống đồ cồng kềnh mình mang. Sau 1 hồi thì đưa cho tụi nó cầm hộ mới lên tiếng :

Chẳng phải cô nói rằng mỗi lớp phải cử 1 người đi thi học sinh thanh lịch năm nay hay sao?? Các cậu quên rồi à!

Lúc này tụi nó mới nhớ ra hôm sinh hoạt lớp cô vừa phổ biến xong cô nàng sao chổi đã nhanh nhảu giơ tay xin đi. Bình thường mọi năm lớp không tham gia mấy cái hoạt động này! Có lẽ năm là năm đầu tiên và có khi cũng là năm cuối cùng luôn !!

Cậu đi thử đồ đấy hả?? – Gum hỏi tiếp

Chỗ này là quần áo này mới chỉ là tổn duyệt thôi !Nhất định lớp mình phải thắng mới được !!

Cô nàng có vẻ rất quyết tâm làm cả 3 cũng thấy hứng khởi nhưng kì thực nếu thắng giải này thì 90% là cả trường biết tới người đoạt giải chứ chả ai biết tới cái lớp của người đó cả! Cuộc thi này mang tính cá nhân chứ đâu phải tập thể!

Các cậu cầm giúp tôi nhé! À! Chuyện hôm trước tôi xin lỗi cậu, Bảo Uyên

Không sao đâu – Puny đáp

Cả 3 ôm đống đồ Hoa Phương đưa cho mình tốt bụng đem tới nơi chuẩn bị cho cuộc thi .Ai ai cũng lộng lẫy với kiểu riêng của mình

Puny mải nhìn họ không để ý đâm vào một chị đang đi ngược chiều

Cô bé nhớ lại lần mình đâm sầm vào Kì Long – 1 người cực kì đáng sợ nên cố gắng không lặp lại sự bất cẩn của mình lần 2 . Vậy mà giờ lại chứng nào tật nấy!

Puny sợ đến nỗi chẳng dám ngẩng lên nhìn mình đâm phải ai. Nhặt lại đống quần áo quý giá của Hoa Phương cô cúi đầu xin lỗi người trước mặt! Xem ra người này không như Kì Long mà cúi xuống nhặt cùng cô còn nở nụ cười rất dễ mến :

Em không sao chứ?!

Cô bé lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn người con gái dễ mến kia. Một khuôn mặt vô cùng xinh xắn và thân thiện. Hơn thế, cô còn cảm thấy khuôn mặt này khá quen. Puny thở phào lần này coi như may mắn:

Không ạ!Tại em không để ý ! Em xin lỗi chị

Chị không để ý mà! Em đi thi sao?

Cô bé xua tay:

Không phải! Em chỉ mang cái này cho bạn thôi!

Ừ. Thế chị đi trước nhé! – Cô nàng đưa cho Puny đống đồ bị rơi rồi vẫy tay chào

Puny ngoái đầu nhìn theo tự hỏi người chị dễ mến kia là ai mà hiền dịu đến vậy!

Ơ! Anh Tan đi đâu thế? – Cô bé thấy Tan dáng vẻ vội vã đi lướt qua mình ngạc nhiên hỏi

Tan có vẻ rất gấp nên chỉ đáp xong rồi đi luôn:

Anh đi có việc!

Cô có chút khó hiểu với bộ dạng của Tan đi mà như chạy nhưng rồi cũng không nghĩ nhiều mà đem đồ vào cho Hoa Phương chuẩn bị. Có thể cô và Hoa Phương không thân thiết nhưng dù sao cũng là bạn bè không nên vì thù hằn lúc trước mà xử tệ nữa

* * *

Trong phòng tập

Trời! Vyl! Sao thế này?! – Một bàn tay đặt lên trán Vyl

Anh mở mắt khẽ, nhìn kĩ lại, không phải Puny! Anh liền gạt bàn tay ấy đi một cách phũ phàng!

Không sao

Cậu bị sốt cao như vậy còn cố chấp nữa. Chị vừa mới về đã đến đây cậu không cảm động sao?!

Chị về liên quan gì tới tôi – Anh đáp mặt lạnh nhưng mồ hôi cứ túa ra

Người Vyl gọi là chị kia lấy khăn lau mồ hôi cho anh. Ân cần từng chút một, mặt còn có chút lo lắng. Anh không biết cũng không quan tâm. Lúc nào cũng lạnh nhạt với chị!

Lần nào cũng thế! Nhưng chị lại thích cậu đấy! Nhưng mà chị đi du học vậy rồi bạn gái cậu vẫn chưa có chẳng phải trong lòng vẫn chờ đợi chị sao?

Anh không đáp. Dường như coi chị như không khí!

Mọi giác quan của anh dường như đều đình chỉ hết rồi. Tại sao lại ốm thế này chứ?!

Một tháng không gặp Puny, anh nhớ muốn điên thế mà ông trời lại dày vò anh thế này!

( Trời Rim dày vò anh đấy ạ :c)

Mặt anh tái nhợt, mồ hôi vẫn cứ rịn ra, môi khô khốc! Người chị kia xót xa nhìn anh. Nhìn anh bị ốm lòng chị cũng ốm theo. Mà dù vậy ngay cả chút cảm xúc với chị chưa bao giờ có. Anh lạnh lùng nhưng chưa bao giờ chị từ bỏ!

Nhất định… sẽ làm anh thích chị!

* * *

Khi mà công việc chất đống giao cho Zita và Huan xử lí để đi làm công chuyện gấp, Tan cảm giác mình như đang lo lắng chính xác hơn là sợ hãi.Cái cảm giác của ngày hôm ấy còn in mãi trong lòng anh. Vẹn nguyên như mới ngày hôm qua!Nó hiện hữu mọi lúc, mọi nơi như điều không thể phai nhạt. Nhưng có phải hình bóng ấy chính là cô – người anh luôn tìm kiếm và đợi chờ!

Jane ! – Âm thanh ấy là tiếng gọi thân quen của 2 năm về trước

Gương mặt thất thần và ngỡ ngàng hiện lên thật rõ rệt .Cô từ từ xoay người lại

Thật chậm , thật chậm .Cho tới khi cảm xúc vỡ òa để rồi nghẹn lại nơi cổ họng

Đúng

Là người con gái anh thương yêu đã trở về! Cho dù chỉ là một khoảnh khắc Tan cũng thấy mãn nguyện. Hình ảnh cô hiện hữu thật rõ nét trước mắt anh. Không phải là trên khung ảnh, cước phim hay trong trí tưởng tượng.Ngay ở đây! Trước mắt anh

Từ sâu thẳm trong lòng anh muốn chạy lại gần hơn để được ngắm lại khuôn mặt đã 2 năm xa cách, muốn được ôm cô vào lòng , muốn hỏi cô rất nhiều điều nhưng khi đối mặt 1 ngày bất chợt thế này

Lí trí lại bị cảm xúc chặn lại, chẳng thể nhúc nhích mà cất tiếng, mà di chuyển đến gần cô !

Cả hai nhìn nhau mà lòng ngập tràn cảm xúc buồn vui lẫn lộn. Jane – cô gái trước mặt Tan đang cắn chặt môi mình để tiếng khóc không tuôn trào. Cô vốn yếu đuối khi ở cạnh Tan

Vì thế, cô đã hứa khi rời xa Tan sẽ mạnh mẽ mà sao giờ đây đối diện với anh, dòng cảm xúc vẫn cứ trào dâng như thế ! Không sao dừng lại được. Cô quay đi lau nước mắt và chỉ muốn chạy đi để không chạm ánh mắt của Tan lúc này!

Jane ! Em đứng lại !Em tính trốn anh cả đời sao?

Cô dừng bước . Nhớ ngày chia tay Tan, nhớ lúc quyết định đi du học, nhớ lúc hai người hứa sẽ không rời xa vì gia đình, nhớ tất cả mọi thứ về ngôi trường này, nhớ hết không chừa 1 ngõ ngách cảm xúc nào!

Em cũng mong là như vậy

Hai năm còn chưa đủ để dày vò bản thân sao?Em còn muốn bắt anh chịu đến bao giờ nữa!

Không phải em đã nói em không tốt ,không đáng để anh chờ đợi rồi sao? Anh ngốc lắm biết không hả? Người xấu xa như em không xứng với anh đâu!

Nếu em còn yêu tên ngốc đó hãy trở về bên hắn

Em ghét tên ngốc đó!

Jane chạy đi. Cô rời xa Tan 2 năm quyết tâm trở về sẽ bình tâm mà tỏ ra tự nhiên nhất . Vậy mà ngay cả nói chuyện thẳng mặt nhau cũng khó khăn .Thời khắc này cô biết trong tim mình Tan vẫn ngự trị rất sâu sắc không cách nào quên đi được.Nhưng cô không đủ can đảm để trở về như ngày trước. . .

Ở nơi đông nghịt người Puny thấy khó chịu.Chính xác hơn là khó thở. Cô bé thấy bộ dạng thất thần của Tan đang đi ngược chiều mình liền chạy lại :

Anh Tan sao thế ! Anh không khỏe hả?

Tan chỉ lắc đầu đi theo hướng vô định.Cô cảm thấy Tan có gì đó rất khác.Mọi ngày đều vui vẻ ra dáng anh lớn luôn mạnh mẽ và tràn trề sức sống mà giờ lại trái ngược hoàn toàn!

Puny có chút thương cảm khi thấy Tan như vậy nhưng về vấn đề của anh cô bé không có cách nào giúp vì thực ra cũng chẳng biết lí do và cũng không giỏi mấy việc đó .Cô không ở được nơi ồn ào đó nên đi vào phòng tập cho yên tĩnh

Dù gì cũng không giúp đỡ được cho Hoa Phương mà đích xác là Hoa Phương không thích cô cho lắm!Cảm giác như nhìn thấy Puny là thấy sự trêu ngươi và đau khổ >”<~~~

* * *

Puny mở cửa toan sà vào cái ghế sofa gần đó ngủ 1 giấc đã đời thì đã có hai người chiếm giữ nó. Tiếng sập cửa mạnh của cô làm người nằm trên đó tỉnh giấc!

Này con bé kia! Đây không phải chỗ ai muốn vào thì vào đâu! – Một người ăn mặc khá là điệu đà ngồi trên ghế lên tiếng

Vì ở khá xa nên cô nhìn không rõ lắm chỉ biết là một người con gái thôi! Nhưng hình bóng của Vyl cô quen thuộc tới mức nhìn thế nào cũng ra!

Cô đang ngẩn người ra chưa biết phải nói gì chị ta đã tiếp tục nhưng không phải nói với cô mà là với người đang nằm trên ghế:

Cậu không khỏe đừng ngồi dậy! Nằm nghỉ đi !Ngoan – Chị ấy ghé sát tai anh nói khẽ

Puny có cảm giác đau lắm ! Ở vị trí của cô nhìn thế nào cũng giống chị ấy đang ôm hôn anh thân thiết! Cô nghe không ra họ nói với nhau những gì chỉ biết là họ rất rất rất thân…

Khi mà cái tình cảnh đáng ghét đập vào mắt, khi mà người đó chạm vào người anh, khi mà anh một chút kháng cự lại cũng không có, khi mà anh ngoan ngoãn nghe lời người đó chỉ bằng câu nói nhẹ nhàng

Tất cả chỉ khiến cô đau lòng!

Nhưng mà sao lại phải đau? Rõ ràng anh ta không phải người cô thích thì cớ gì phải đau?

Hay là đúng như lời anh ta nói lúc trước rằng cô cũng thích anh? Lẽ nào cô đã thích anh thật rồi

Chị nói mà nhóc không nghe thấy sao? Chị có cần nói lại lần nữa hay không?

Giờ đây cô chỉ là người thừa thôi,chỉ là người phá đám!Nếu đã vậy cô đứng đây còn có ý nghĩa gì!Cô như người vô hình trong mắt người ta thì ở đây có ích lợi gì chăng!

Có thể, anh ta thích cô nhưng sau đó vì cảm thấy cô quá ngu ngốc nên đã không ngần ngại tìm đến người khác. Cũng phải thôi, người hoàn hảo như thế sao mà thích nổi đứa bình thường như cô chứ?

Em xin lỗi đã . . . làm phiền !-Cô bé phải khó khăn lắm mới lên tiếng trọn vẹn

Cô đóng cửa lại và cứ thế chạy đi trong nỗi thất vọng…

Chap 46: Cuộc hội ngộ

Bầu không khí trong phòng diễn tập cho buổi thi học sinh thanh lịch khá sôi nổi và hào hứng. Tan giao việc làm ban giám khảo cuộc thi cho Zita và Huan nên hai người phải ngồi coi và chấm điểm muốn mệt chết !Bên cạnh là cô Lệ và thầy Long. Hai thầy cô vẫn mải mê ghi ghi chép chép + bình luận say mê !

Thấy Zita mệt nên Lin nhanh nhảu chạy tới mát- xa rất điêu luyện! Nhờ có cô bé mà anh hết mệt lại chăm chú vào màn trình diễn và nở nụ cười thiên thần!

Huan quay sang phía Lin lên tiếng:

Nè! Sao bất công quá vậy.Anh cũng mỏi lắm chứ bộ

Zita nhìn Huan với ánh mắt :

An phận đi đừng lôi kéo Lin

Lin kéo Gum sang nhỏ nhẹ với cô bạn về Huan. Gum đương nhiên nhìn sang Huan lẩm bẩm:

Mơ đi. Nghĩ sao mà tôi làm thế với anh

Chính xác Huan nghe được. Nhưng anh hiền đột xuất nên không đáp trả. Chỉ nở nụ cười ác quỷ thôi!

Đến phần diễn của Hoa Phương cô nàng đã chuẩn bị khá kĩ. Nhưng không hiểu sao lại quyết định mặc áo dài truyền thống trong khi bắt cả 3 đứa ôm cả đống trang phục lòe loẹt sặc sỡ vừa nãy

Nhìn cô nàng trong bộ dạng thế này đúng là rất đáng yêu chứ không hề đáng ghét ! Phải chi ngày nào cũng nhã nhặn thế này lại khiến tụi nó thay đổi suy nghĩ. Bản chất chỉ lộ ra khi đối mặt với người mình ghét và khi ấy nhất định chỉ được có 2 người thôi

Thật may mắn là với trang phục như vậy, giọng hát cũng khá hay và truyền cảm dáng người cũng ổn nên Hoa Phương chính thức được lọt vào Top 5 nữ sinh sẽ được chọn để thi chính thức! Cô nàng rất tự hào và tự khâm phục bản thân! Chả mấy khi thấy Phương nhào tới ôm Lin và Gum với niềm hạnh phúc như thế ! Lin vẫn là người ghét Hoa Phương nhất nhóm mà giờ cũng hòa với niềm vui của cô nàng hú hét loạn xạ

Hình như còn thấy Hoa Phương rơi nước mắt vì vui sướng nữa!Khi ấy, 2 người đã bớt ác cảm với cô nàng tinh quái này !

Tất nhiên là cả hai vẫn ngó nghiêng tìm Puny mà không thấy bóng dáng cô bạn đâu. Cứ mất tích bất thình lình là khả năng cao nhất vẫn là Vyl. Có lẽ cái đó đi vào tiềm thức 2 cô bạn rồi. Lại đổ cho anh chàng bắt cóc Puny đi!

* * *

Tan ngồi ở băng ghế ở sân sau nhà thể chất với tâm trạng bất ổn , người cứ thờ thẩn ra không biết đang nghĩ gì !Puny chắc cũng hiểu tâm trạng của anh vì giờ trông như 2 anh em thất tình ngồi ngẩn ngơ.

Tan vốn là người hay cười nhất nhóm, hay đùa nhất nhóm, hay vô tư nhất nhóm. Còn Puny là người hồn nhiên nhất bọn, không lo nghĩ nhất bọn, vui vẻ nhất thế mà giờ 2 người . . . như cái xác khô không cảm xúc

Thấy Puny cũng có tâm sự như mình, Tan bắt đầu trước:

Em làm sao thế ? Không khỏe sao???

Puny lắc đầu ngồi xuống cạnh Tan, mặt buồn thiu

Câu này em cũng hỏi anh khi nãy đúng không?

Tan nhớ lại đúng là anh cũng cư xử y như cô bé !Cả 2 không hẹn mà cùng cười nhẹ. Không giòn tan như những lần khác. . 1 nụ cười gượng ép

Chúng ta cùng cảnh ngộ – Tan quay sang nói với Puny

Cô bé gật đầu. Muốn lắng nghe tâm sự của anh. Nhưng nghĩ cũng không nên quá tò mò chuyện người khác nên chỉ im lặng. Không ngờ Tan vẫn kể và từng câu nói như từng mũi kim đâm vào tim anh. Đau lắm! Cô bé là người biết lắng nghe nên thi thoảng quay sang anh an ủi vài câu rồi lại nghe anh kể về chuyện tình của anh

Những tâm sự của mình bỗng chốc tạm quên đi thay bằng những suy ngẫm về chuyện của Tan !

Có vẻ xa cách là sự đau đớn và dằn vặt nhất! Ít ra vẫn còn được nhìn thấy nhau dù không phải cùng nhau bước đi thì cũng là thấy người đó vẫn ổn! Vậy là tốt rồi!Miễn sao đừng phải chia cắt mỗi người mỗi phương. Không thể cùng hít thở trong một bầu không khí, không được nhìn chung bầu trời và không gặp nhau mỗi ngày nữa

Tan hỏi cô bé về điều muộn phiền mà cô đang đau khổ nhưng cô không muốn nói ra

Chị Jane về rồi sao ạ?

Ừ. Cô ấy vừa về đã đến trường ngay. Không phải để tìm anh thì là gì?! Phải không?

Chị ấy đi đâu rồi anh? Sao anh không đi cùng chị ấy?

Cô ấy chắc chắn là đang ở phòng tập. Nơi đó không ngày nào cô ấy không qua!

Phòng….tập?!

Mà… cái chị mà cô nhìn thấy trong phòng tập… là ai nhỉ?! Là chị Jane sao?

Nếu như Tan kể thì Jane là bạn gái cũ của anh vừa mới đi du học về! Chẳng lẽ chị ấy … phản bội anh!

Vì thích Vyl sao?

Không thể thế được. Nếu vậy chắc Tan vẫn chưa biết… mà giờ vào phòng tập thì anh sẽ sốc mất!

Một lúc sau, Tan rủ cô vào phòng tập ăn trưa cùng anh vì có lẽ hôm nay Zita và Huan sẽ ăn ở phòng diễn tập

Cô định từ chối và kêu Tan đến phòng diễn tập với mọi người. Nhưng anh cứ lôi kéo cô bé đi. Mãi đến khi cánh cửa mở ra, Puny thầm cầu nguyện hai con người đó đừng ở đây!

Nhưng… khác với suy nghĩ… tất cả rất đông… giống 1 bữa tiệc nhỏ vậy!

Thấy Puny và Tan về, cả đám như chỉ đợi 2 người mới bắt đầu bữa tiệc nhỏ ở đây. Lin và Gum nhanh nhảu kéo Puny ngồi xuống rồi tíu tít

Tan cũng ngồi xuống tuy cạnh mình là Jane nhưng tâm tư của anh, cô không hiểu và cũng không muốn hiểu nữa

Tất cả kết thúc từ 2 năm trước rồi ! Nếu được thì chỉ có thể làm bạn bè tốt mà thôi

Jane!Bữa tiệc này là chào mừng chúng ta trở về ! Cậu phải cùng uống chứ! – Người chị điệu đà ngồi cạnh Vyl nâng chén nước à không là rượu lên

Gì thế này?!Người chị ấy là người khác sao?

Thảo nào Puny có cảm giác không phải cùng một người! Chị mà cô đâm vào cư xử rất dịu dàng, dễ mến y như lời Tan kể! Khung ảnh lần trước Puny thấy ở nhà anh là hình chị Jane! Thật giống một thiên thần.Chị ấy chắc chắn không phản bội anh đâu. Nghĩ tới đây cô bé thấy vui!

Hai chị ấy chắc là bạn thân nhưng cô có cảm giác hai người khác nhau nhiều lắm. Người chị tên Jane kia quả thực rất hiền hòa và nhã nhặn.Còn chị kia có vẻ là một người quyến rũ, sắc sảo, một chút kiêu ngạo nữa

Đó là cảm nhận của cô!

Kiều à! Mình không uống được rượu đâu! Hay là thay bằng trà nhé! – Jane cầm lên một cốc trà

Chị Kiều kia có vẻ vẫn cương quyết :

Một li thôi . Lâu rồi mới trở về. Chắc được phải không???

Thấy cô bạn mình đã nói vậy, Jane cũng miễn cưỡng mà cầm li rượu lên đang định uống thì Tan giằng lấy uống 1 hơi liền mạch. Tan còn không rõ cô sợ rượu thế nào sao?Ngày họp lớp 12 cả lớp cũng bắt ép cô uống,cô cố gắng uống cho bằng hết mấy li

Kết quả lúc ra về nôn 1 trận ở ven đường sau đó ngã vào người Tan mà chẳng biết trời đất ra sao nữa. Từ đó trở đi không lần nào cô đụng tới thứ đó dù cho cũng có vài lần bạn bè bắt ép !Cô đều từ chối. Tan sau đó đã thay cô uống hết, cũng không cho cô phải cố gắng uống ngụm rượu nào

Vẫn chỉ có anh là hiểu cô nhất!

Giờ thấy anh vẫn vậy. Jane có chút đau lòng. Phần vì cảm động, phần vì không muốn anh lại phải lo cho mình thêm nữa. Sau đó, Tan không quan tâm gì hết cứ rót hết li này đến li khác uống cạn!

Puny cũng không để ý lắm tới mọi người, Lin và Gum gắp thứ gì thì cô bé ăn thứ nấy. Đồ ăn giờ có ngon tới cỡ nào cô cũng không muốn đụng tới. Chỉ làm cho có lệ, khỏi phải phiền tới ai. Puny cứ gắp một miếng bỏ vào miệng còn chưa biết đó là cái thứ gì thì đã cay xè lưỡi

Giờ cô cũng còn hỏi cái gì mà cay đến vậy. Đương nhiên là ớt cay rồi ! Không để ý mà cứ tiện bỏ vô miệng nhai. Cô không biết thứ trước mặt mình là gì cứ tạm thời cầm lên và định uống cho hạ hỏa

Là rượu

Tiếng Vyl cất lên đương nhiên là trong suy nghĩ của anh. Còn tiếng phát ra âm thanh là của Minh Yên. Anh là thành viên trong ban giám khảo nên cũng ở đây ăn uống! Dù gì thì anh cũng quen biết với Như Kiều

Minh Yên đưa cho Puny cốc nước cam ép yêu thích rồi tiếp tục:

Em uống cái này đi !

Cô bé nở nụ cười gượng ép nhận lấy và uống. Nhưng sao thấy nó đăng đắng lạ thường. Bình thường nó rất ngọt !

Vẫn gương mặt đẹp trai mê hồn người ấy. Sao cô bé không dũng cảm mà nhìn thẳng anh !Sao lại không thể?!

Thì ra nhóc cũng quen bọn này hả? – Chị vũ công nhìn cô hỏi

Giọng nói có vẻ đã đỡ khinh thường .Cô bé gật nhẹ đầu đáp:

Vâng


» Next trang 10

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.