Polaroid
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen teen - Bà xã ô sin trang 7
Chương 36: Món Quà Đặc Biệt

Nhà hàng Hương Biển

-“Để tôi đút anh ăn cái này nè, ngon lắm” – Nó nhanh nhẹn tách từng lớp vỏ của con cua biển, lấy từng lớp gạch cua ra đút vào miệng hắn…

-“Không … anh không ăn cua” – hắn xua xua tay cố né tránh miếng cua đang đưa trước miệng mình

-“Sao vậy ngon lắm mà, thử một miếng đi”

-“Không… ưm”

Vậy là miếng cua đã lọt vào miệng hắn, đột nhiên người hắn giờ nóng ran, mặt đã chuyển hoàn toàn sang đỏ ngầu… Nó có chút ngạc nhiên, hớt hải chạy đến cạnh hắn…

-“Anh sao vậy, không sao chứ?”

-“Tôi bị dị ứng với cua biển”

-“HẢ… sao anh không nói sớm”

-“Tôi đã kịp nói đâu”

-“Cái… cái miệng của anh… nó…”

-“Nó sao?”

-“Nó sưng to như con cua biển luôn rồi… hahahah” – nó không kìm nén được khi nhìn thấy bộ dạng của hắn bây giờ mà bật cười ha hả…

Mọi người xung quanh thấy vậy cũng cười theo, hắn giận đỏ mặt, bụm miệng đi một mạch ra xe…

Lúc sau nó rón rén chạy ra xe cùng với mớ đồ trên tay, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra nó chui tọt vào xe… thấy bộ dạng hắn đang giận nó cố ngậm miệng nín cười…

-“Sướng nhĩ, cười nữa đi”

-“Hahahahahah” – nó không tài nào nhịn cười được, tên kia xấu hổ đành bất chấp khóa miệng nó bằng một nụ hôn…

-“Thế nào, muốn cười tiếp không em” – hắn chu môi đe dọa

-“Không… không dám nữa”

Nó ngoan ngoãn ngồi im trong xe, cảm giác của ngày hôm nay nó không muốn qua nhanh chút nào, hạnh phúc mà sau bao năm nó chờ đợi…

Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà trọ nó…..

-“Em…”

-“Em muốn nói gì sao?”

Nó lấy trong túi ra một cái hộp hình chữ nhật… đưa sang hắn cùng một câu nói khiến ai đó vô cùng bất ngờ…

-“Happy birthday to Jame”

-“Em biết hôm nay là sinh nhật anh sao”

-“Vâng, anh mở quà đi”

Hắn mỉm cười hài lòng rồi mở gối quà ra… sắc mặt từ hạnh phúc chuyển sang nỗi giận, mây đen đùn đùn kéo đến…

-“CÁI GÌ THẾ NÀY”

-“Anh không thích sao”

-“Sao lại tặng búp bê cho tôi, còn cả mấy cái nơ này nữa”

Nó cố nhịn cười lấy lại bình tĩnh –”Lúc ở nhà anh tôi thấy anh để cả tủ búp bê đủ loại mà, tôi nghĩ anh thích chơi búp bê lắm mà”

-“Cô…”

Nhanh chóng bước ra xe, nó không quên để lại thêm một câu… -“Khi nào muốn thêm búp bê nói với tôi nhé”

-“Chết bầm nhà cô…đúng là tức chết mà…”

-“Em giỏi lắm Chi Lan hôm nay dám chọc tôi cả hai lần”

Nhìn con búp bê đang mỉm cười với mình hắn thầm rủa “Cũng tại mày không đấy Tố Liên khi không đem tủ búp bê gửi sang phòng tao…”

Ai đó tức dần dồn hết cảm xúc lên tay lái…

Đó cũng là cái sinh nhật thật sự rất ý nghĩa đối với hắn, nhưng chỉ duy nhất món quà vô cùng đặc biệt đó làm hắn tức điên…

Với nó hôm nay là ngày vui nhất trong chuỗi ngày dài trước đây….


BÀ XÃ Ô SIN
Tác giả: thuytrang1805
Chương 37: Buổi Sinh Nhật Muộn

-“Ông đi đâu cả ngày hôm qua, tụi này kiếm ông mà không có hả?” –Ken kéo Janne đi vào phòng giám đốc giận dữ với hắn

-“Jame làm cả kế hoạch của tụi này đổ sông đổ suối hết đó” – Janne hờn dõi trách

-“Ông đúng là quá đáng mà”

-“….” – hắn im lặng, nhớ đến chuyện hôm qua, nhẹ mỉm cười

Đúng lúc đó, nó đẩy cửa đi vào…

-“Giám đốc Jame đây là bản báo cáo của tôi”

Không đáp trả lời nó, hắn giọng trầm thấp …

-“Hôm qua là do tôi bị một người bắt cóc đấy chứ” – vẻ mặt điềm nhiên bình tĩnh trả lời cho câu hỏi của hai người bạn, ánh mắt vẫn dán vào ánh mắt đang hậm hực của ai kia…

Ai là kẻ bắt cóc chứ?

-“Hả… ai bắt cóc ông/Jame” – cả hai cùng đồng thanh

-“Một con thỏ con rất đáng ghét”

-“HẢ” – cả hai đều ngơ ngác nhìn nhau

-“Thôi được rồi, hôm nay tôi sẽ bù lại cho mọi người, đừng trách tôi nữa” – hắn quay sang nhìn hai người bạn của mình giả vờ có lỗi…

-“Được rồi, biết lỗi là tốt, tạm tha cho ông đó, tụi này đi trước”

Nói xong Ken quay sang nhìn nó…- “Anh đi trước nhe”

-“Dạ” – nó lễ phép gật đầu

Ken đi ra ngoài, Janne cũng nhanh chóng tạm biệt rồi chạy theo…

-“Ai là người bắt cóc anh? Rõ ràng bắt cóc người khác mà còn nói, đúng là cáo già” – không gian yên tĩnh thay vào đó là những lời nói hờn trách của ai đó, khiến ai đó cũng phải bật cười…

-“Đây là bản báo cáo của tôi, anh xem qua dùm” – nó đặt cuốn sổ báo cáo trên bàn

Hắn cầm bản báo cáo lên xem, nở một nụ cười nói… -“Em làm tốt lắm”

-“Cảm ơn, giám đốc quá khen”

-“Nhanh thật, hơn 3 tuần nữa em xong khóa tốt nghiệp này rồi”

-“Tôi biết, anh là trông đến ngày đó để không phải gặp tôi nữa đúng không”

Hắn nhếch miệng cười, hỏi sang vấn đề khác…

-“Em định làm ở đâu?”

-“Liên quan gì anh”

-“Vậy sao…”

Nó đi ra ngoài không thèm chào hắn lấy một tiếng…

Trong phòng bây giờ còn một bóng người cùng với những suy nghĩ… ” Đồ ngốc, em nói không liên quan là không liên quan sao, ở đâu có em nhất định có Lâm Nhật Bảo Khánh anh”

………………

Tối hôm đó, mọi người cả công ty đều đến nhà hàng Shabu Kichoo để ăn sinh nhật muộn cho giám đốc Jame…

Hôm nay hắn mặc một bộ vest màu xám nhìn rất lịch lãm, vừa bước vào nhà hàng đã có một đám người vây quanh đến chúc mừng…

Không ngờ ánh mắt nó lại đụng phải ánh mắt của hắn một cách dễ dàng đến như vậy, xung quanh hắn có rất nhiều nhân viên, nhưng hắn vẫn tìm ra nó…

Hôm nay nó diện trên người một cái váy hở vai màu xanh nhẹ, có cái nơ to ngang eo, tóc búi cao để lộ làn da trắng ngần…

Tất cả mọi người đều đến chúc mừng Jame, nó cũng phải chủ động cầm ly rượu đến trước mặt hắn, giọng điệu tôn trọng cấp trên…

-“Giám đốc Jame sinh nhật vui vẻ”

Khóe miệng hắn nhếch lên trước thái độ xa lạ của nó… -“Cảm ơn em”

Sau câu nói đó là cả một đám nhân viên nam bao quanh lấy nó, cứ như nó là tâm điểm của buổi tiệc hôm nay…

-“Chào em, nghe nói em là sinh viên thực tập ở phòng marketing đúng không” – một anh nhân viên cầm theo ly rượu đến hỏi nó

-“Hôm nào rãnh đi ăn với anh nhé”

-“Cho anh làm quen với”

-“Em đã có bạn trai chưa đấy”

-“Xinh thế này chắc gì chưa có”

-“….”

-“….”

Rất nhiều câu hỏi làm nó choáng ngộp, mặt của ai kia chuyển sang màu xám xịt, mắt đỏ lửa, tay cung thành nắm đấm…

Cả buổi tối nó có chút khó chịu, dường như ánh mắt ai đó đang dán thẳng vào người nó như không muốn nó đi khỏi tầm kiểm soát…

Hắn đang chuyện trò vui vẻ với bạn nhưng thật ra thì chú ý đến nó đang đi về phía toilet ở góc trái…

Trong toilet…

Nó vỗ nhẹ nước lạnh vào mặt, lấy lại bình tĩnh nhìn vào gương nó tém nhẹ những sợi tóc đang vướn lại trên trán…

Một lúc sau, nó bước ra khỏi toilet, nhưng khi vừa bước ra ngoài thì thân thể mảnh mai của nó đã bị áp mạnh lên tướng

-“Á” – phản xạ tự nhiên nó thét lên một tiếng


BÀ XÃ Ô SIN
Tác giả: thuytrang1805
Chương 38: Buổi Sinh Nhật Muộn (2)

Trước mặt nó bây giờ là một khuôn mặt điển trai, ánh mắt đang nhìn thẳng vào mắt nó có chút tức giận, một hơi thở quen thuộc phả vào mặt nó, một giọng nam tính truyền đến…

-“Ai cho em vui vẻ với những tên đàn ông ngoài đó”

Nghe giọng hắn nó có chút lo sợ, người nó đang bị giữ giữa hai tay hắn và bức tường sau lưng phản ứng lại…

-“Anh buông ra, người khác thấy thì không hay đâu”

Ánh mắt của hắn ngày càng nóng giận hơn, sợ hắn có ý đồ xấu xa như mọi lần, nó giãy giụa mạnh hơn …

-“Mau thả tôi ra”

Hắn nắm lấy đôi tay đang cố gắng kháng cự lại của nó…

Hơi thở hai người hòa lẫn vào nhau, nó vì quá căng thẳng mà tim nhảy loạn nhịp cả lên…

-“Anh không thích em quá thân mật với họ”

-“Liên… quan gì anh… Anh … ghen sao” – nó quá hồi hộp mà nói không suông một câu

Hắn im lặng nhìn nó… bỗng chốc hắn đặt tay nó lên tường, đầu hơi nghiêng, chóp mũi hắn sắp chạm vào nó…

Nó luống cuống hốt hoảng kháng cự, nếu như ai đó thấy được hành động này, nó sợ mọi người sẽ nghĩ xấu về nó… Đang loay hoay không biết làm sao thì đôi tay ấm áp của hắn giữ lấy tay nó chặt hơn khiến nó không thể nào nhúc nhích…

Cái cảm giác này nó cảm thấy rất lạ… Lí trí mách bảo nó hãy cố tránh xa anh ra, nhưng trái tim nó lại luôn phản bội lại lí trí kia, chỉ muốn ôm anh thật chặt…

Nó muốn con người đang nhìn nó mãi mãi là của riêng nó, phải chăng nó ích kỉ? hay nó đang muốn giữ tình yêu của chính mình?… nó cũng chẳng biết… Nhưng liệu nó có giữ được trái tim anh không? Bản thân nó đang muốn gì nó cũng chẳng biết…. Nó chỉ biết bây giờ trái tim nó không còn nghe lời nó nữa…

Ngay lúc đó, một giọng nói làm không khí căng thẳng này vỡ tan…

-“À, thì ra giám đốc và Chi Lan ở đây sao, mọi người tìm 2 người khắp nơi” –chị Hoa định đi vào toilet thì thấy hình ảnh 2 người trước mặt có chút ngượng ngùng

-“Chị… em… à… em … em … và giám … đốc…” – nó ngượng ngùng không biết nói gì

Hắn nhanh chóng kịp giúp nó thoát khỏi cái bối rối đó –”Mình đi vào thôi” – nói rồi hắn kéo tay nó đi, ai đó ngượng đỏ mặt, buông tay hắn ra…

-“Tại sao anh không giải thích với chị Hoa mà lại kéo tay tôi đi nhỡ chị ấy hiểu lầm thì sao”

-“Mặc kệ, em sợ gì chứ”

-“Tôi…” – nó đang suy nghĩ cho câu trả lời của hắn thì thêm một hành động chết đứng…

Đôi môi nó lại bị cưỡng đoạt một cách thô bạo, hắn đang giữ chặt nó một lần nữa, lần này là áp sát vào thân người của hắn, tay nó bị kẹp giữa ngực hắn, cơ thể nó đang dần nóng lên….khó chịu nó đẩy mạnh hắn ra rồi bước nhanh đi vào bàn ăn của mình…

Hắn chỉ lắc đầu mỉm cười trước thái độ thật sự rất đáng yêu của nó rồi cũng bước theo vào bên trong…

Những hành động đó đã được một người nào đó quan sát rất kĩ từ đầu đến cuối không để xót một biểu hiện nào…

Mọi người ra về gần hết, hắn cũng đưa nó về đến nhà an toàn mới yên tâm lái xe ra về…

…………

Trước cửa phòng 1805…

Hắn đang cấm chìa khóa vào mở cửa thì nghe một giọng nói quen thuộc …

-“Hai”

Quay người lại nhìn thì thấy cô em gái nhỏ của hắn đang cầm trên tay một hộp bánh sinh nhật…

-“Đến đây có việc gì?”

-“Hai không hỏi em tại sao biết hai đang ở đây sao?”

-“Cần gì phải hỏi tao thừa biết điều đó… chỉ cần mày hỏi ba là biết ngay, ông luôn ngầm quản lí tao có gì mà không biết…” –hắn quay lại tiếp tục công việc của mình

-“Hai đúng là… em chỉ muốn đến chúc mừng sinh nhật hai thôi mà” – Tố Liên biểu môi

-“Sau lúc nãy không ra mặt mà phải về tận đây?”

-“Hai… hai biết em…”

-“Có gì mà không biết, mày còn nhỏ lắm không qua mặt anh mày được đâu”

-“Tại lúc nãy ở nhà hàng đông người em không muốn…”

Khi hắn mở cửa xong, cả hai đi vào trong nhà, Tố Liên đặt hộp bánh lên bàn rồi đi xung quanh xem nhà của anh mình….

Thấy anh hai đang mệt mỏi dựa người ra ghế, Tố Liên đến bên cạnh hỏi han…

-“Hai sao vậy, không khỏe à”

-“Không”

-“Em hỏi cái này nha”

…..Im lặng….


BÀ XÃ Ô SIN
Tác giả: thuytrang1805
Chương 39: Bình Yên Qua Rồi… Sóng Gió Lên Ngôi (1)

-“Hai vẫn còn yêu con nhỏ ô sin đó sao”

……..Im lặng……..

-“Nó có gì tốt mà hai phải yêu nó như vậy”

……..Im lặng……..

-“Không phải là em ghét nó mà em nói xấu nó đâu, nó yêu hai vì lợi dụng hai thôi… nó cũng đã quen biết bao nhiêu thằng đại gia rồi đấy, đến lúc hết lợi dụng được thì nó bỏ… Bây giờ thì hai đã mắc bẫy của nó, một lúc nào đó hai hết lợi dụng được nó sẽ bỏ hai thôi…. Em nói thiệt hai tin em đi”

-“Mày biết gì về cô ấy mà dám bảo tao tin”

-“Mỗi lần em đi bar đều gặp nó, em hỏi hai này con gái đàng hoàng gì mà đi bar đến 1 2 giờ sáng chưa về”

-“Mày cũng vậy thôi nói gì người khác”

-“Hai…” – Tố Liên giận dữ lấy túi xách đứng lên, không quên liếc hắn một cái…

-“Em muốn nói lại lần cuối là hai không tin em có ngày bị cấm sừng mà là sừng trâu đó, lúc đó đừng có nói em không nói trước”

Cô ta bỏ ra về, sắc mặt hắn lúc này chuyển sang xám xịt cứ như mây đen đã kéo đến chỉ cần gió lên là bão dữ tấn công…

Mấy ngày hôm sau, hắn không đến công ty cũng ít gặp nó hơn, nó có chút cảm giác bất an, chẳng biết chuyện gì đã xảy ra với hắn…

Nhưng rồi cũng tự trấn an mình… chỉ là hắn bận việc gì đó thôi… như vậy cũng sẽ tốt hơn cho nó … Chỉ duy nhất một chút khó chịu, một chút trống trãi, một chút… nhớ ai đó thôi…

Cứ như một thói quen mỗi khi đến công ty nó đều liếc sang phòng giám đốc xem hắn đang làm gì… mọi ngày thấy cái tên “cà chớn” đó nó thấy bực mình vô cùng… Nhưng hôm nay không thấy hắn nó còn khó chịu gấp trăm ngàn lần…

Nó không hiểu trái tim nó muốn gì? Nó không hiểu cảm giác này là sao? Nó thật sự không biết tình cảm này sẽ về đâu? Nó chỉ biết lúc này nó đang rất nhớ… rất nhớ ai đó…

……………..

Bar Heaven…

Nhạc sình sịch, ai đó vẫn ngồi đó một mình với bao tâm trạng thỉnh thoảng lại uống một ngụm rượu…

Những ngày qua với hắn cứ như một chuỗi ngày dài ở Mỹ… Nhớ một người thương là cảm giác thật khó chịu… Càng muốn quên thì lại càng nhớ…

Hình ảnh của nó, nụ cười đó, đôi mắt lưu luyến lòng người, đôi môi đỏ mộng ấy… thân hình mảnh mai rồi những cái ôm siết chặt khiến nó như muốn tắt thở cùng những cái hôn điên cuồng mãnh liệt của hắn… Tất cả… tất cả hắn đều không thể quên…

Trong lúc đó, bỗng một giọng nói phá tan những suy nghĩ của hắn…

-“Giám đốc Jame anh cũng ở đây sao” –anh Tuấn ngạc nhiên khi thấy hắn ngồi một mình gục đầu trên bàn

-“Mọi người… đều ở đây sao” –hắn liếc sang nhìn xung quanh

-“Cả phòng hôm nay đi ăn để chuẩn bị chia tay Chi Lan, Giám đốc sẵn có anh ở đây, anh cùng chúng tôi góp vui chứ” – chị Thương đề nghị

-“Được thôi”

-“Giám đốc say lắm rồi, em nghĩ đưa anh ấy về trước đi” – nó lấy tay đỡ hắn

-“Chi Lan nói đúng đó, giám đốc say lắm rồi” – chị Hoa lên tiếng

-“Vậy mọi người vào chơi trước đi để em đưa giám đốc về” –anh Tuấn quay sang đỡ hắn

Ngay lúc đó, hắn hất mạnh anh Tuấn ra, nhìn sang nó… ánh mắt đó làm cho chị Hoa hiểu được vấn đề liền đưa ra quyết định

-“Thôi để Chi Lan đưa giám đốc về, dù sao Lan nó cũng biết chỗ Jame ở… chúng ta vào thôi nào” – chị Hoa đẩy mọi người vào trong…

Nó nhanh chóng đỡ hắn ra đón taxi, trên đường về ánh mắt của hắn vẫn luôn dán vào nó, có chút khó chịu… nó quay sang gắt

-“Anh không còn biết nhìn chỗ nào nữa sao”

-“Anh thích”

-“Tùy anh”

-“Anh muốn hỏi em..?”

-“Chuyện gì?”

-“Em còn yêu anh chứ”

-“…..”

Chiếc xe dừng trước chung cư, nó nhanh chóng xuống xe để phớt lờ câu hỏi của hắn…

Thật sự nó không biết còn yêu không? Hay là quá yêu …

Cả 2 dừng trước cửa phòng, giọng hắn thấp trầm vang lên…


BÀ XÃ Ô SIN
Tác giả: thuytrang1805
Chương 40: Bình Yên Qua Rồi… Sóng Gió Lên Ngôi (2)

-“Chi Lan”

Thường ngày nghe người khác gọi tên mình nó thấy bình thường lắm mà sao hôm nay trái tim nó có chút xót xa như muốn tan chảy ra, sống mũi cay cay. Lại cái cảm giác này…Nó chẳng biết cái cảm giác này là gì mà luôn làm nó khó chịu…

Bất chợt cánh tay ai đó luồn qua eo ôm chặt lấy nó, nó không muốn chống cự…

-“Anh yêu em, quay về với anh”

Giờ phút ấy, nó chỉ ước những từ này có thể nói cách đây 3 năm vào cái đêm nó ra đi. Tại sao lúc đó anh không ngăn nó lại? Tại sao không nói với nó lấy một lời? Vậy mà hôm nay anh lại nói…Là tại sao? Nó không kìm được mà rơi nước mắt…

Hắn càng siết chặt nó hơn. Nó có chút đau nhưng cái đau đó không thể nào so sánh bằng cái đau trước ngực…

Hắn nhẹ nhàng cúi xuống trao một cái hôn dịu dàng trên trán, ai đó không tự chủ được lần mò xuống đôi môi đang đỏ mộng…

Như biết được hành động hắn chuẩn bị làm, nó có chút sợ…

-“Em không thể”

Hắn cảm thấy đau lòng nhưng nhẹ nhàng mỉm cười với nó, rồi kéo tay ai đó lên tận sân thượng, đưa nó lại một góc…

Hắn lạnh lùng buông tay nó ra, ánh mắt dịu dàng lúc nãy thay vào đó là tức… là giận… là hận…

-“Anh cho em 2 sự lựa chọn” –giọng nói của hắn lạnh lùng

-“Gì chứ”

-“Một là quay về với anh, anh sẽ cho em tất cả tiền, mọi thứ của anh và tất nhiên những thứ anh cho em sẽ nhiều hơn những tên đàn ông kia, em quá lời rồi còn gì, chỉ cần em quay về với anh”

-“Thứ 2 là gì nói đi”

-“Nhảy xuống dưới kia” – hắn chỉ tay về phía trước ý muốn nó phải nhảy xuống, ánh mắt lạnh lùng không chút thương xót cho nó..

Nó nhẹ nhàng đi về phía hắn, vòng tay qua ôm lấy cổ, thơm nhẹ vào má, ai kia như hài lòng mỉm cười…

-“Anh đã từng nghe câu đường cùng là lối thoát tốt nhất chưa” –giọng nói toát lên sự lạnh lùng, oán trách…

Nó buông hắn ra chạy thật nhanh đến thành sân thượng, bỏ lại ai nào là ngạc nhiên, lo sợ… chỉ còn một bước nữa thôi là nó có thể rơi tự do từ đây xuống dưới đó.

Cánh tay to khỏe của hắn kéo chặt nó vào lòng, hắn giận dữ như muốn bóp nát nó ra…

-“Em điên rồi hả, rơi xuống dưới có nước chết thôi”

-“Là do anh bắt tôi phải chọn”

-“Tại sao em có thể chọn người đàn ông khác mà với anh thì không?”

-“…”

Ánh mắt ai đó nhìn ai đó rất buồn, nó giận hắn lắm vì hắn làm nó đau … một vết thương có uống ngàn viên thuốc cũng không thể nào lành lại…

“Nếu như anh mong em quay về với anh, em sẽ quay về bằng tình yêu chân thành nhưng không phải vì tiền như anh nói, những thứ đó không phải là tình yêu của em, em thật sự không cần”

Người hắn bây giờ toát ra một ám khí thật đáng sợ, ánh mắt đỏ lửa, khuôn mặt xám xịt, hắn bế nó về phòng… Rồi chuyện gì xảy ra với nó cũng chẳng ai biết, chỉ hi vọng tình yêu sẽ là sức mạnh để bảo vệ nó…
» Next trang 8

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.