The Soda Pop
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen teen - Ai là hoàng tử của em trang 9
Chương 46

Vy đứng trước ban công, suy nghĩ vu vơ gì cũng không rõ, ánh mắt nhìn xa xăm. Bỗng có một vòng tay ấm áp ôm nó từ phía sau làm nó khẽ giật mình trở về hiện thực.

- Em còn sốt không?
- Không.

Vy cười như không cười, miễn cưỡng trả lời. Nhưng Thiên đâu có dễ dàng để yên như thế. Hắn áp sát má hắn vào má nó. Thấy má nó vẫn hơi nóng ran, hắn mắng nhẹ.

- Nóng thế này mà bảo không sốt.

Vy gắng nở nụ cười thật tươi, quay người lại rúc đầu vào lòng Thiên rồi ôm lấy hắn thật chặt.

- Em ổn mà.

Nhớ lại trước đây Kỳ nói với nó: "Cậu nói cậu ổn nhưng thật ra không ổn tí nào". Bây giờ, tâm trạng của nó cũng như vậy đấy. Nói với Thiên là mình ổn để cho hắn yên tâm, nhưng lại không hề ổn.

- Thôi. Muộn rồi. Vào ngủ đi em.

Thiên nhấc bổng nó lên, đặt nó nằm ngoan trên giường rồi đặt một nụ hôn ấm áp lên đôi môi kia.

- Ngủ ngon.

Hắn cẩn thận đắp chăn cho nó, vuốt nhẹ mái tóc nó rồi mới rời đi. Nó cứ thế nhìn theo bóng dáng Thiên, đợi khi cánh cửa kia khép lại, nó ngồi dậy và bật khóc.

Sai lầm. Nó cực kì sai lầm khi đã nảy nở tình yêu với Thiên trong suốt khoảng thời gian nó bị lạc mất kí ức.

Sai lầm. Thiên cực kì sai lầm khi yêu nó rồi. Nó không phải là công chúa, nhưng hắn là hoàng tử. Hai con người vốn dĩ không bao giờ đến được với nhau.

Vy từng nghĩ việc Thiên yêu nó, chỉ là hắn lầm tưởng nó là Dương Vy thôi. Nếu hắn biết nó là một cô gái khác, không biết mọi chuyện sẽ ra sao.

Bây giờ, nó nên phải làm gì đây?

Nói ra sự thật ư? Nói rằng nó đã hồi phục lại trí nhớ rồi nhận ra nó không phải là Dương Vy ư? Nói với ba mẹ hết mực yêu thương nó rằng hai người đã nhận nhầm con gái trong suốt mấy tháng qua ư? Nói với Thiên là hắn yêu nhầm người rồi ư?

Không thể. Hoàn toàn không thể.

Đầu óc nó bây giờ loạn lắm, rối lắm. Những giọt nước mắt mặn đắng vẫn cứ không ngừng tuôn rơi. Ngoài trời đang mưa, trước giờ nó vẫn luôn nghĩ đơn giản đây chỉ là một hiện tượng tự nhiên. Nhưng giờ nó mới hiểu được rằng, trời mưa, cũng như nó đang khóc vậy.

*************

Cả đêm nó thức trắng. Thành ra bây giờ nó đón nhận một cặp mắt gấu trúc. Chị giúp việc rất tốt bụng, dùng dầu dừa với dưa chuột đắp lên mắt nó. Một lúc sau, nó lại có cặp mắt bình thường.

Thiên đi đánh bóng rổ với đám bạn rồi. Nó ngồi xem hoạt hình, có nhiều cảnh hay, nhộn nhịp làm ai xem cũng phải cười lớn. Nhưng rốt cuộc nó ngồi xem mà như không xem, cũng không thể nặn ra một nụ cười.

Chợt nhớ ra điều gì đó, nó vội vàng lên phòng thay đồ. Có lẽ nó phải thử về thị trấn T xem sao. Đó là nơi mà nó lớn lên và gắn liền suốt mười mấy năm cơ mà. Nó phải về thăm căn nhà tràn ngập tình thương của ba nó, xem gia đình chủ nhân mới của căn nhà ra sao, sống có hạnh phúc không? Còn nữa, nó ít nhiều cũng phải đến thăm mộ của ba nữa.

Thấy nó hớt hả chạy ra ngoài cổng, chị giúp việc vẫy tay, gọi theo.

- Em đi có việc. Không ăn ở nhà.

Vy nói vọng vào trong rồi ngồi lên chiếc xe taxi, hai bàn tay đan chặt vào nhau.

****************

Vy đứng trước ngôi nhà nó và ba cùng sống suốt mười mấy năm, từng giọt nước mắt cứ thế chạy dài trên má.

Căn nhà giờ đã thay đổi khá nhiều: Màu sơn thành màu xanh lam, hai chậu cây cảnh trước cửa giờ thay bằng hai chậu hoa mười giờ, cây khế xanh ngày ấy sai trĩu quả giờ cũng đã bị chặt đi. Và hơn nữa, chủ nhân mới cũng là một người hoàn toàn mới.

Vy nhìn xuyên qua khe cổng thấy hai ba con chủ nhà đang chơi đá bóng vui vẻ với nhau. Nhớ lại trước đây, dù nó là con gái nhưng vẫn nhất quyết đòi ba nó mua quả bóng về rồi đá với nó. Hai ba con chơi đến nhễ nhại mồ hôi, nhưng cực kì vui vẻ.

Nó cười nhạt, ngẩng đầu lên nén lại những giọt nước mắt rồi quay đi.

Đến nhà bác Vân - chị gái ruột của ba nó, nó hít thở một hơi thật sâu rồi mới nhấn chuông. Vài giây sau có một người phụ nữ trung niên đi tới mở cổng, bác ấy nhìn thấy người con gái đứng trước mặt mình mà không khỏi ngạc nhiên.

- Tường Vy? Có phải con không?

Bác nắm lấy hai cánh tay nó, nhìn nó một lượt từ đầu đến chân rồi rơm rớm nước mắt.

- Phải. Là con đây bác.

Vy òa khóc như một đứa trẻ con, ôm chầm lấy bác. Bác Vân cũng xúc động không kém, nước mắt nước mũi chảy dài ôm lấy đứa cháu cưng. Ngay từ khi còn nhỏ, nó đã không được hưởng tình yêu thương của mẹ, cũng chính bác Vân như một người mẹ chăm sóc nó.

Vào nhà, bác Vân pha cho nó một ly trà thảo mộc nóng rồi ngồi xuống bên cạnh, vuốt tóc hỏi han nó.

- Con gầy đi nhiều rồi đấy.
- Dạ.

Vy trả lời, nhấp một ngụp trà.

- Con đi đâu suốt mấy tháng qua vậy?

Nghe xong câu hỏi của bác, tự nhiên nó ấp úng không biết nên trả lời ra sao. Nói với bác rằng nó tự tử, rồi mất trí nhớ, rồi đã bị người ta nhận nhầm con gái ư?

- Con đi lên chùa.

Nó cười mỉm, chớp chớp mắt long lanh nhìn bác. Bác khẽ gật đầu rồi chạy vào trong phòng lấy gì đó.



Chương 47

Bác Vân vào trong một lúc rồi đi ra với một hộp đồ lớn. Bác đặt trước mặt nó rồi bảo nó xem.

- Khi chúng bị vứt đi, bác đã thu lại và sửa soạn cho chúng đấy. Nhưng chỗ đồ này không đủ đâu.

Bác vừa nói, mặt vừa tỏ vẻ tiếc nuối.

Vy lấy ra từng món đồ trong hộp. Nào là gấu bông, quần áo, sách vở, sổ tay, giày... Tất cả những đồ vật gắn liền với nó đều có ở đây. Đặc biệt là con gấu bông màu hồng xinh xắn mà ba nó tặng vào ngay sinh nhật nó năm ngoái cũng có ở đây. Con gấu bông nhìn vẫn như mới, nó ôm lấy con gấu rồi khóc nức nở. Con gấu này là món quà cuối cùng ba nó tặng nó trước khi ông ra đi.

Bác Vân thấy vậy, vỗ vai động viên nó rồi đưa cho nó một cái hộp nhỏ màu đen.

- Đây là thứ mà khi công ty ba con phá sản, ba con đưa cho bác rồi bảo bác là nếu ông có ra sao thì nhất định phải đưa tận tay thứ này cho con.

Vy nghe vậy liền vội vàng lau nước mắt, đón lấy hộp quà. Bên trong chính là chiếc máy ghi âm nó mua tặng ba đây mà. Chẳng là lần ấy, nó tình cờ nhìn thấy cái máy ghi âm này ở một shop. Giá cũng khá rẻ nên nó mua tặng ba, bảo ba rằng mỗi khi ba đi công tác dài ngày thì ghi âm lại lời nói của ông để nó ở nhà đỡ nhớ ông.

Đoạn ghi âm được bật lên, giọng nói ấm áp của ba nó vang lên trong máy.

"Tường Vy cưng của ba, chắc con không ngờ bây giờ còn được nghe thấy giọng nói của ba nhỉ? Ba đã sang thế giới bên kia rồi. Nơi đó rất bình yên, an toàn nhưng khổ nỗi là không có con. Ba buồn lắm. Còn con, bây giờ con đang làm gì. Khóc lóc, hay trầm cảm, hay từ bỏ mọi thứ, hay tự giải thoát? Đừng làm mấy chuyện ngu xuẩn đấy con ơi. Nếu con làm như vậy thì ba ở thế giới bên này không yên tâm được đâu. Con à, phải mạnh mẽ lên. Tuy là không có ba bên cạnh, nhưng con còn có bác Vân, có bạn bè. À đúng rồi, ta chưa từng nói với con vì sợ con đau lòng, nhưng giờ cũng đến lúc ta phải nói rồi. Con không phải con gái ruột của ta. Năm con tròn 7 tháng tuổi, ta nhận nuôi con ở trại trẻ tình thương. Nếu con không biết đi đâu, con có thể về trại trẻ đó nói với bác Nguyệt ở đó rằng con là Tiểu Vy, được ông La Bình nhận nuôi. Chắc chắn bác ấy sẽ nhận ra con thôi. Ta xin lỗi con. Nhưng chắc con cũng biết phải không? Ta yêu thương con hơn chính bản thân ta. Mà thôi, quên hết đi. Hãy sống cho chính bản thân con. Đó chính là tâm nguyện cuối cũng của ba. Ba yêu con. Ba thương con. La Tường Vy."

Nước mắt chảy dài xuống, nhòe đi tất cả. Nó ôm lấy con gấu bông khóc nức nở nãy giờ, khóc ngay từ những câu những chữ đầu tiên.

"Khóc lóc, hay trầm cảm, hay từ bỏ mọi thứ, hay tự giải thoát?"

Ba nó nói đúng, tất cả những hành động trên đều cực kì ngu xuẩn. Nó đã sai rồi, cực kì sai rồi.

Bác Vân kéo nó vào lòng, vỗ về nó.

Thì ra nó không phải con ruột của ba ư? Chỉ là được ba nhận nuôi ư? Nhưng chẳng hiểu sao nó không hề oán tránh ba dù chỉ một tí. Bởi lẽ nó yêu ba hơn cả mạng sống của mình cũng như ba yêu nó.

Ba không hề có lỗi. Đáng ra ông không cần nói hai chữ "Xin lỗi" với nó. Người nên nói đúng ra là nó. Nó cảm thấy có lỗi với ba. Rất nhiều.

Quên đi. Quên hết đi. Bây giờ nó phải gắng sống cho tốt để ba nó ở thế giới bên kia yên tâm. Nó phải sống cho chính nó, và cũng phải sống vì ba. Đó cũng chính là tâm nguyện cuối cùng của ba, nó nhất định sẽ làm được.

************

Từng cơn gió nhẹ thoáng qua làm bay phất phơ từng ngọn tóc nó. Chính xác là nó đang đứng trước mộ ba, đã hơn hai giờ đồng hồ.

Không một giọt nước mắt. Không một nỗi buồn. Đơn giản là nó chỉ muốn cho ba thấy nó vẫn sống tốt.

- Ba à, con xin lỗi vì giờ mới tới thăm ba được. Ba có khỏe không? Ba ở nơi xa xôi ấy có cô đơn không? Có ai chăm sóc cho ba không?

Vy cúi xuống thắp một nén hương, cười tươi rói nói chuyện với ba. Chính xác là độc thoại.

Bác Vân đứng phía sau, cũng mỉm cười nhẹ nhìn nó.

Nó tạm biệt bác rồi rời đi trong sự lưu luyến của bác. Bác không nỡ xa nó chút nào hết. Hai bác con mới gặp nhau chưa nổi một ngày, còn chưa tâm sự được với nhau nhiều. Nó nắm chặt lấy tay bác, bảo rằng rồi nó sẽ quay lại thăm bác sớm thôi. Lúc ấy, bác mới đành miễn cưỡng để nó đi.

**********

Mọi thứ nó vẫn gửi lại nhờ bác Vân cất giữ, chỉ duy nhất con gấu bông màu hồng là nó ôm theo.

Đi dạo quanh bờ hồ, nó vừa ôm con gấu bông vừa suy nghĩ linh tinh. Nó chợt nhiên không biết liệu cô gái bí ẩn có khuôn mặt giống nó kia mà hai lần trước nó vô tình gặp có phải là Dương Vy thật không? Nếu đúng là vậy thì cô ấy sắp quay về. Và điều này đồng nghĩa với việc cũng đến lúc nó phải tạm biệt tất cả, trở lại cuộc sống vốn có của nó.

Nó không biết phải làm sao nữa? Nó thực sự rất muốn, rất rất muốn nói hai chữ "Xin lỗi" với mọi người, nói ra tất cả sự thật với mọi người rồi rời đi. Nhưng nó không đủ can đảm để đối mặt.

Nghĩ đến việc ba mẹ thương yêu, cưng chiều nó vì tưởng nó là Dương Vy. Nghĩ đến việc Thiên yêu nó, đính hôn với nó cũng là vì tưởng nó là Dương Vy. Nghĩ đến việc Kỳ, Ân quan tâm nó, giúp đỡ nó cũng là tưởng nó là Dương Vy. Mới nghĩ đến đây thôi, nó đã cảm thấy vô cùng áy náy và dằn vặt bản thân.

Cái cảm giác sống dưới thân phận của một người khác thật khiến con người ta đau khổ mà.


Chương 48

Vẫn đang miên man suy nghĩ thì nó bị ai đó vỗ mạnh một phát vào vai, làm nó giật mình.

- Vy baby à, tớ gọi cậu đến khản cả giọng rồi đây này.

Là Trần Kỳ. Cậu bạn đã đi theo sau nó từ khi nào không biết.

- Umm. Xin lỗi.

Vy miễn cưỡng cười rồi tạo bước đi khá nhanh.

- Sao mặt buồn ỉu xìu vậy?

Kỳ thấy nét mặt nó có hơi khác thường liền chặn đường hỏi dò, không cho nó đi tiếp.

- Không có.

Nó cười như không cười, lạnh nhạt trả lời Kỳ. Phải cố kiềm chế lắm nó mới không để cho những giọt nước mắt trực trào tuôn rơi.

- Nói dối. Cậu cười như mếu đây này. Có chuyện gì sao? Nói cho tớ biết đi.
- Tớ đã bảo là không sao mà. Cậu hỏi nhiều làm gì.

Nó gạt tay Kỳ ra, nói như hét với Kỳ. Chính bản thân nó cũng không hiểu tại sao nó lại làm như thế.

Kỳ thoáng ngạc nhiên trước hành động của nó. Rồi cậu nhìn thấy trên khóe mắt nó đang ngân ngấn những giọt lệ, cậu cũng không hỏi nữa.

- Tớ xin lỗi. Cậu ngồi xuống đây đợi tớ một tí.

Kỳ để nó ngồi yên trên ghế đá rồi chạy sang bên đường mua gì đó. Tự nhiên nó thấy hành động vừa rồi của nó hơi quá đáng quá.

- Đây cho cậu.

Kỳ quay trở lại với hai cái kẹo mút vị dâu tây trên tay. Nó nhận lấy một cái rồi bóc ra ăn luôn. Hương dâu ngọt ngào, cũng giống như Kỳ vậy.

- À mà Vy này, cậu xem cái link tớ gửi cho cậu chưa. Cái cô gái tên La Tường Vy đó giống cậu thế?

Nghe xong mấy câu nói của Kỳ, tay chân rồi cơ thể nó như mềm nhũn ra. Cái kẹo mút đang cầm trên tay cũng không chắc chắn nữa.

Trần Kỳ vẫn nghĩ nó là Dương Vy. Mà cũng đúng thôi. Nó tự hỏi bản thân rằng có nên cho cậu ấy biết không? Nếu cậu ấy biết thì cậu ấy có còn đối xử ngọt ngào với nó như trước giờ nữa không?

- Này...

Kỳ huơ huơ tay ra trước mặt nó làm nó khẽ giật mình.

- À... Thực ra.. Tớ....

Nó định nói là nó chưa xem. Một lời nói dối. Nhưng chính bản thân nó lại không cho nó làm thế. Nếu làm vậy, mọi thứ sai rồi vẫn cứ sai. Kỳ vẫn lầm tưởng nó là Dương Vy rồi nó thì lại càng sợ hãi, dằn vặt chính mình. Lỡ như Dương Vy thật có quay về, mà nó thì chưa rời đi, lúc ấy mọi chuyện sẽ vô cùng khó xử.

- Kỳ này, tớ xin lỗi.

Nó cúi gầm mặt xuống, nói lí nhí. Kỳ khẽ giật mình nhìn nó, chẳng lẽ... Cậu nín thở chờ đợi câu nói tiếp theo.

- Suốt thời gian qua cậu đã theo đuổi nhầm người rồi.

Nó hít một hơi thật sâu, cố gắng lắm mới nói ra được câu nói đầy ẩn ý này. Tai Kỳ nghe xong như ù ù đi. Chuyện mà cậu lo lắng không ngờ chính là sự thật. Cô gái đang ngồi bên cậu đó, không phải Dương Vy, mà là Tường Vy.

- Cậu... Cậu nhìn thẳng vào mắt tớ rồi nói cậu là Dương Vy đi.

Kỳ ôm chặt lấy hai cánh tay nó, nói như hét lên. Nó sợ lắm. Nước mắt chảy tùm lum. Nó đã làm tổn thương cậu ấy một lần nữa rồi. Nhưng vẫn còn hơn là nó không nói ra sự thật.

- Tớ... Tớ là Tường Vy.

Nghe xong câu nói của nó, tay Kỳ buông thõng xuống như tê dại. Cậu vừa nghe thấy cái khỉ gì vậy. Cậu không tin, không hề tin.

- Cậu cho tớ vài phút để kể lại mọi chuyện được không?

Nó vỗ vai Kỳ ngồi xuống, rồi nó ngồi sang bên cạnh, rồi nó kể lại tóm tắt mọi chuyện cho cậu ấy nghe. Kể xong, nó cảm thấy nhẹ nhõm người hơn hẳn. Ít ra thì cũng đã nói được cái sự thật này ra.

Biểu cảm của Kỳ giờ cũng đã ổn định lại khi nghe xong mọi chuyện. Cậu cũng không có trách móc nó. Dù sao nó sống dưới thân phận Dương Vy trong suốt một thời gian dài cũng là vì nó bị mất đi mảnh kí ức.

- Vậy còn Dương Vy. Rốt cuộc cậu ấy đã đi đâu?

Nó định nói cho Kỳ biết luôn vụ hai lần trước nó nhìn thấy một cô gái bí ẩn giống nó nhưng lại thôi. Một lần là nhìn qua gương, một lần là nhìn thấy trong xe taxi. Mọi thứ đều rất mơ hồ, không rõ ràng. Nó chỉ là suy đoán thôi, cũng chưa dám chắc cô gái đó là Dương Vy.

Rồi nó với Kỳ ngồi lặng im, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ của riêng mình.

- Kỳ à, cậu giữ bí mật cho tớ nhé.

Nó quay sang nhìn cậu với ánh mắt tha thiết.

- Cậu là người đầu tiên biết bí mật này đấy.

Nó huých nhẹ vào vai Kỳ khi thấy cậu vẫn ngớ người ra.

- Xem ra cậu tin tưởng tớ phết nhỉ.

Kỳ đứng dậy, khoanh tay, trêu nó. Nó cũng đứng dậy theo, chìa tay ra trước mặt Kỳ.

- Chúng ta có thể là bạn chứ?
- Đồ ngốc! Tất nhiên rồi. Bạn thân nữa đằng khác.

Kỳ cốc nhẹ vào đầu nó, cười đùa. Nó cũng mỉm cười lại, trong lòng vùa cảm thấy vui sướng, vừa cảm thấy nhẹ nhõm.

Bây giờ còn ba mẹ, Thiên và Ân nữa. Nó phải tìm cách nói ra mọi chuyện rồi rời đi thôi. Cuộc sống này vốn dĩ là thuộc về Dương Vy, không phải nó.

Công chúa thực sự là Dương Vy, cũng không phải nó.


Chương 49

Vy mệt mỏi bước vào nhà. Ngày hôm nay nó mệt lắm rồi. Ngay bây giờ chỉ muốn tắm rửa cho mát mẻ rồi đi ngủ cho thoải mái thôi. Nhưng vừa vào đến cửa, nó đã bị Thiên kéo thẳng lên phòng, đóng mạnh cửa lại, đẩy nó vào tường rồi mặt hằm hằm nhìn nó. Nó nhất thời vẫn chưa hiểu chuyện gì.

- Em đi đâu cả ngày vậy hả?

Thiên có phần hơi to tiếng với nó, nhưng đi theo là bao sự lo lắng. Giờ nó mới chợt nhận ra là lúc sáng đi nó cũng không bảo hắn một tiếng. Đúng là nó có lỗi thật. Hắn tức giận như vậy cũng là điều đương nhiên. Chẹp chẹp...

- Em xin lỗi.

Nó nói lí nhí, không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn. Nghe nó nói ba từ kia xong, gương mặt Thiên cũng nhẹ đi phần nào. Hắn nâng cằm nó lên, nhìn nó âu yếm.

- Lần sau đừng như vậy nữa. Biết không?

Sự dịu dàng, trìu mến của Thiên đánh gục nó thật rồi. Nó vội vàng gật đầu rồi ôm chầm lấy hắn. Trong vòng tay ấm áp, đầy yêu thương đó, nó đã không kiềm chế nổi mà bật khóc như một đứa con nít.

Nó cảm thấy có lỗi với Thiên. Rất nhiều.

Liệu rằng khi hắn biết được người mà hắn yêu thương trong suốt thời gian qua không phải là Dương Vy, hắn sẽ coi nó ra sao đây?

Dương Vy, xin lỗi. Cho nó mượn danh phận thêm vài ngày nữa được không? Rồi nó sẽ bỏ đi, về với nơi thuộc về nó.

*************

- Ba....

Vy vừa xuống xe đã chạy nhào tới ôm lấy ba nó. Thiên đi sau mang theo một giỏ quà tặng cho mẹ nó.

- Con gái cưng dạo này xinh quá henn..

Ba nó vuốt ve mái tóc của nó, cười cười. Nó cũng hí hửng cười tươi với ông. Bởi lẽ, ngày hôm nay đối với nó, sẽ là ngày cuối cùng nó ở bên họ.

- Mẹ à hôm nay hai mẹ con mình vào làm cơm nhé.

Nó hí hửng ôm mẹ từ phía sau, đưa ra đề nghị. Dĩ nhiên là mẹ nó nhanh chóng đồng ý luôn, phẩy tay ra hiệu cho bác giúp việc làm việc khác.

Ba nó bà Thiên ngồi ở ngoài vườn uống trà, trò chuyện. Còn nó với mẹ ở trong bếp xì xèo một tí cũng xong mấy món ăn. Thực ra chủ yếu toàn mẹ nó làm, còn nó chỉ đứng phụ thôi. Nhưng nó thấy mẹ vui lắm, thành ra nó cũng vui. Nhưng trong lòng chợt nhen nhói một nỗi buồn.

"Mẹ à, con xin lỗi." Nó thầm suy nghĩ.

Xong đâu vào đấy, cả gia đình ngồi ăn ngoài vườn, vui vẻ cười cười nói nói.

***********

Tối. Thiên đang hoàn thành nốt mấy bài luận tiếng anh thì có tiếng gõ cửa. Ngó ra thấy Vy ôm gối đi vào, mặt vui tươi.

- Tối nay em ngủ cùng anh nhé.

Vy tự nhiên vứt cái gối, rồi nằm phịch xuống giường. Đâu biết rằng người kia vẫn đang mơ hồ. Hắn có nghe nhầm không nhỉ?

- Em ngủ cùng anh?

Thiên nhắc lại. đi tới ngồi xuống cạnh nó.

- Umm.. Hihi.

Nó vẫn nằm trên giường, lắc lư cánh tay hắn, miệng cười tươi. Hành động của nó như đang làm tim hắn tan chảy, hắn đành ho khan một tiếng rồi lấy cớ ra làm nốt bài.

Ngồi lại vào bàn học rốt cuộc Thiên cũng không tập trung học được. Thỉnh thoảng hắn lại quay ra nhìn nó đang hát vu vơ, khóe miệng khẽ cười. Rồi hắn cũng chẳng làm tiếp nữa. Đi ngủ cho xong. Dù gì mấy bài luận này tận tuần sau mới phải nộp.

- Em vừa xem phải phim kinh dị sao mà lại không ngủ một mình.

Hắn nằm xuống bên cạnh nó, kéo chăn.

- Hứ. Anh không thích em ngủ cùng sao?

Nó làm mặt phụng phịu như đang dỗi. Hắn phì cười rồi kéo nó lại, nhéo má nó một cái.

- Anh vui còn không hết nữa là.

Hắn cười tươi, nó cũng cười. Rồi nó chơm vào má hắn một cái, nhí nhảnh chúc hắn ngủ ngon. Hắn lại càng cười tươi hơn, cũng chơm nó một cái vào má nó, chúc nó ngủ ngon.

Thiên với tay ra tắt đèn, ôm nó đi ngủ như ôm một bảo bối, trên môi vẫn nở nụ cười hạnh phúc.

Nhưng hắn đâu biết rằng, người con gái đang trong vòng tay của hắn đang kiềm chế lại những giọt lệ thúc trực rơi.

Nó tự nhủ, nếu hắn biết được nó lừa dối hắn, liệu hắn có yêu thương, cưng nựng nó như này không?

*************

Sáng sớm, Thiên còn đang mơ ngủ thì...

- Thiên Thối mau dậy đi. Cheng cheng...

Vy hét ầm ĩ vào tai hắn, lay lay người hắn liên tục. Rồi còn để cái đồng hồ báo thức đang kêu vào tai hắn. Bất đắc dĩ hắn đành ngồi dậy, tuy mắt vẫn lim dim.

- Hôm nay anh nghỉ làm một ngày, chúng ta đi picnic nhé.

Nó ngồi xuống, cúi gần mặt hắn, miệng cười cười.

- Umm. Vợ đã muốn thì anh chiều.

Hắn nghe xong tỉnh ngủ hẳn, vỗ vỗ hai cái má phúng phính của nó rồi thơm chụt nó một phát vào môi. Rồi hắn đi vào phòng tắm, nó vẫn ngồi im nhìn theo hắn. Vợ ư? Cõ lẽ anh hắn gọi nhầm rồi.

"Ngày cuối cùng chúng ta ở bên nhau."


Chương 50

Mới sáng sớm, không khí thật trong lành, mọi thứ thật bình yên.

Thiên đèo nó đi chơi bằng một chiếc xe đạp màu đen. Còn nó ngồi sau một tay cầm theo giỏ thức ăn, một tay ôm eo hắn, miệng thì hát vu vơ.

Thiên cảm thấy hạnh phúc vô cùng, vừa đạp xe vừa cười.

Đến thảm cỏ gần công viên, hai đứa nó chọn một chỗ đẹp nhất rồi đỗ xe lại. Nó hí hửng trải khăn rồi bày đồ ăn ra. Hắn đứng nhìn nó nhí nhảnh làm như một đứa trẻ, miệng cười thích thú.

- Ăn thôi nào. A...

Vy lấy một miếng bánh bơ rồi đút cho Thiên. Hắn há miệng ra nhận lấy cái bánh rồi cứ thế từ từ ăn. Rồi chúng nó vui vẻ nói chuyện, trêu đùa nhau. Lúc thì nó đang uống sữa rồi hắn kể chuyện cười làm nó suýt thì bị sặc. Lúc thì hắn ăn nửa miếng bánh rồi đút cho nó nửa miếng còn lại. Lúc thì hắn bôi bơ lên mặt nó....

Một buổi sáng ngọt ngào, tràn đầy hạnh phúc. Nhưng mọi chuyện tiếp theo thế nào, ai mà biết trước được.

Chiều. Hắn nắm tay nó đi quanh bãi cát, ngắm nhìn hoàng hôn trên biển. Đi được một đoạn nó kêu hắn ngồi xuống.

- Đợi em mấy phút.

Nó nói rồi liền chạy đi đâu đó. Hắn vẫn ngồi đây nhìn theo bóng dáng đó, tự nghĩ liệu có phải nó đang muốn tặng hắn một sự bất ngờ không?

Mấy phút sau nó quay lại, giơ hai bàn tay nắm chặt ra trước mặt hắn.

- Em có hai câu, mỗi câu ba chứ muốn nói với anh. Nhưng em chỉ cho anh biết một câu thôi. Anh chọn đi.

Nó vừa nói vừa cười tươi, nhưng trong lòng thì thầm mong hắn đừng chọn phải một câu. Nếu hắn chọn phải câu đó, nó sẽ phải kể ra hết mọi chuyện cho hắn nghe. Nếu hắn chọn phải câu kia, nó sẽ giữ bí mật này mãi mãi rồi bỏ đi.

Hắn chống tay dưới cằm, nghĩ nghĩ rồi chọn bàn tay bên trái. Nó vui vẻ mở lòng bàn tay ra cho hắn xem, tự nhủ dù thế nào cũng phải chấp nhận.

Là "Em yêu anh."

Thiên nói to rồi cười hì hì, nhéo má nó rồi ôm nó vào lòng.

- Anh cũng yêu em, ngốc ạ!

Nó cũng vui vẻ ôm lấy hắn. Rồi nó lén mở lòng bàn tay phải ra, trong đó có ba chữ "Em xin lỗi". Hắn không chọn bàn tay phải. Haizz. Nó khẽ thở dài. Có lẽ ông trời đã an bài như thế rồi. Bí mật này nó sẽ giữ lại và bỏ đi.

- Mà bên tay phải là ba từ gì vậy? Cho anh xem.

Hắn đang định nắm lấy bàn tay phải của nó thì nó đã nhanh chóng rụt lại, nắm thật chặt, làm kiểu mặt nghiêm nghị.

- Không được.

Nó lắc đầu rồi hướng nhìn ra biển, ánh mắt xa xăm.

Thiên cũng không nói gì thêm nữa, chỉ lặng quay ra nhìn nó một cách say đắm, không hề chớp mắt. Chẳng hiểu sao ngay lúc này, Thiên không muốn thời gian trôi đi một tí nào hết. Cứ mãi hạnh phúc như thế này không phải sẽ tốt hơn sao. Nhưng có một điều hắn không biết rằng, hạnh phúc này vốn dĩ đã chuẩn bị tắt.

- Đừng nhìn em nữa.

Nó đánh vào vai hắn, mặt phụng phịu rồi hất mặt quay đi.

- Anh thích.

Hắn cười cười, giữ lấy tay nó rồi kéo nó lại gần, nhẹ nhàng đặt lên môi nó một nụ hôn. Một nụ hôn thật ngọt ngào, say đắm.

**************

Thiên đến tập đoàn Teeny thực tập. Dù gì hắn cũng sắp tốt nghiệp, ba hắn muốn hắn hiểu biết dần về cách làm ăn và xây dựng tập đoàn.

Nó ngồi trước gương ngắm nhìn bản thân. Giờ nó đã đi ép thằng tóc, không còn xoăn nhẹ nữa. Nó nhìn tấm ảnh của Dương Vy rất lâu rồi cất vào ngăn tủ.

Rồi nó nhìn quanh phòng một lượt. Nơi đây đã từng tràn ngập biết bao tình yêu, hạnh phúc. Giờ cũng đã đến lúc nó phải tạm biệt tất cả rồi.

Nó sang phòng Thiên, ngồi ở đó một lúc lâu. Chợt nhớ ra điều gì đó, nó lấy một cây bút, rồi môt tờ giấy nhỏ, viết viết gì đó.

"Yêu anh, dường như là một sai lầm, nhưng em muốn thử sai lầm một lần."

Một câu nói ngắn gọn, nhưng xúc tích. Nó để tờ giấy kẹp trong một quyển vở. Mong là hắn sớm nhìn thấy tờ giấy này.

***************

Vy bước đi trên con đường thân quen, từng bước đi thật chậm, tưởng như không muốn rời xa nơi đây một chút nào hết.

Thế nhưng biết làm sao được, trước sau gì cũng phải ra đi. Thà rằng nên đi càng sớm càng tốt, để tránh ngày càng đau khổ, lưu luyến hơn.

Tạm biệt ba mẹ, tạm biệt hai người bạn thân tốt Ân và Kỳ, tạm biệt Thiên, tạm biệt tình yêu... Kết thúc, mọi thứ như đang kết thúc thật rồi!

Gió. Lạnh. Người lạnh, tim cũng lạnh...

Vy dự định là sẽ về thăm trại trẻ tình thương, thăm bác Nguyệt vài ngày. Rồi sau đó nó sẽ về thị trấn T, ở với bác Vân. Dự định trong đầu là như thế. Nhưng liệu có thay đổi gì không? Cuộc sống vốn không biết trước điều gì mà.
» Next trang 10

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.