XtGem Forum catalog
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen teen - Ai là hoàng tử của em trang 6
Chương 31

Hắn đi tới, đang ngồi xuống xem chân nó có sao không. Nó liền chủ động ôm chầm lấy hắn. Con gái, dù có rụt rè, e thẹn đến đâu, trước tình yêu hoàn toàn có thể bạo dạn chủ động.

- Anh nghe em giải thích đi. Em với Kỳ làm hòa. Chúng em vẫn là bạn, chỉ là bạn thôi. Cái ôm vừa nãy là cái ôm xin lỗi, là cái ôm của tình bạn. Anh đừng hiểu lầm.

Hắn ngớ người khi thấy nó ôm lấy hắn rồi lắng nghe nó giải thích.

- Umm. Anh tin em.

Thiên kéo nó đứng dậy, vuốt nhẹ má nó.

Nó vui lắm, gật đầu lia lịa, miệng cười tươi.

- Chúng ta vẫn là anh em chứ.

Kỳ đã đứng sau từ khi nào, cậu chìa tay ra trước mặt hắn.

Hắn tất nhiên cũng vui vẻ bắt lấy tay cậu. Hai người còn đập tay, huých vai nữa.

- Vẫn là anh em.

Ủa? Hai con người này quen nhau sao?

Lúc sau dò hỏi nó mới biết hai anh chàng này trước đây đã quen nhau ở team bóng rổ của trường.

Nhưng thật ra còn một lí do họ quen nhau mà vẫn giấu nó, sau này mới biết.

*************

Team 4 người gồm: Vy, Thiên, Ân, Kỳ ngồi ăn trưa vui vẻ ở căn tin.

Chuyện của nó và hắn hẹn hò, đính hôn bây giờ cũng lắng xuống rồi. Mọi người ít bàn tán sôi nổi hơn.

Bảo My đi qua, đưa cho mỗi người một tấm thiệp màu hồng, cười.

- Tối thứ 7 này mình tổ chức sinh nhật tại Lotte Rin, các cậu nhớ đến nha. Cả anh Thiên nữa.

Ân cầm tấm thiệp trên tay, chẹp miệng nói đểu.

- Tớ mà cũng được mời sao?

My hiểu rõ ý tứ của Ân, cười gượng.

- Tất nhiên. Mà cậu chắc chắn phải đi đấy, Vy.

Nó để tấm thiệp qua một bên, vẫn đang ăn. Nghe thấy My gọi thì đành ậm ừ gập đầu.

- À quên. Chuyện ở sân bóng cho tớ xin lỗi nhé, Kỳ. Cả Vy nữa.

Kỳ làm ngơ như không nghe thấy gì, ngay cả tấm thiệp cậu cũng chả thèm ngó tới. Nó cười trừ, gật đầu.

Bảo My đi rồi, Kỳ không thương tiếc mà phũ phàng vứt bỏ tấm thiệp đi. Tên Thiên nãy giờ không nói gì còn nhẫn tâm hơn, vo tròn cái thiệp rồi mới vứt.

Nó ngớ người ra nhìn hai chàng trai này. Hành động gì mà kì quặc giống nhau thế.

- Lần này không biết nhỏ ta định bày trò gì đây?

Ân nói với giọng khinh bỉ.

Lữ Ân ghét Bảo My vì cái tính tiểu thư của nhỏ lại còn giả tạo, chảnh chọe. Bề ngoài thì tỏ ra thân thiết với Vy còn thực chất lúc này cũng nghĩ kế để làm cho Vy xấu hổ.

***********

Ở nhà...

Hắn đang tắm. Nó lẻn vào phòng hắn mượn cái laptop chơi game. Tình cờ nó thấy một cái video lạ nằm một mình ở góc bên phải màn hình. Tò mò vốn là bản năng của mỗi con người, nó click chuột vào xem.

Choangggg.... Một tiếng sét nổ toang trong đầu nó. Nó đang xem gì thế này? Đây chẳng phải là đoạn camera quay hôm nó bị nhốt ở trường đây sao? Làm sao hắn có được nhỉ? Mà không quan tâm, nó xem tiếp.

Ai thế kia??? Nó phóng to cận cảnh lên để chắc chắn là mình không nhìn lầm. Là Bảo My. Đúng. Chính cậu ta là người đã đẩy nó vào phòng rồi nhốt nó ở trong đấy.

Ân nói đúng. Cậu ta không phải loại người nên thân. Khóe miệng nó nhếch lên, cười đểu. Cuối cùng nó cũng hiểu bản chất thật sự trong con người của My.

************

Tại Lotte Rin.

Vy nghĩ nghĩ mãi rồi cũng quyết định đi xem sao. Nó lôi kéo, nịnh nọt mãi Ân mới chịu đi cùng. Thiên và Kỳ thấy nó đi thì liền nhào vào bảo đi cùng. Vậy là team đi đủ.

Giờ nó mới biết Bảo My cũng là một tiểu thư danh giá, con gái của một chủ tịch lớn.

Hôm nay, trong buổi tiệc sinh nhật My hầu như toàn học sinh trong trường với anh chị em thân thiết của nhỏ. Hẳn là quan hệ rất rộng.

Ánh đèn mờ ảo dần, Bảo My đứng trên sân khấu, cắt bánh gato mấy tầng liền rồi nói cảm ơn abc xyz....

Nó đang đứng cạnh Thiên, nhấp một ngụp rượu nhẹ thì nghe thấy Bảo My gọi tên mình.

- Dương Vy, hôm nay là sinh nhật mình, cậu có thể hát tặng mình một bài hát không?


Chương 32

Ánh đèn flast chiếu thẳng vào nó. Nó vẫn đứng hình ngơ ngơ. Cái gì? Hát tặng một bài hát? Đùa nhau hả?

- Vy... Mời.

Bảo My đứng trên sân khấu, nhìn nó với ánh mắt thách thức. Tuy trên khóe miệng là nụ cười tươi, nhưng nếu nhìn ra sẽ thấy được đo là một nụ cười đểu.

Hẳn là nhỏ ta đang bày trò làm nó mất mặt đây mà. Sau khi biết rõ My là người hại mình lần trước, nó cũng chẳng kiêng dè nhỏ ta nữa.

- Được. Không thành vấn đề.

Nó nói to, đầy tự tin. Hát thì hát. Đơn giản.

Ân và Kỳ đều quay sang nhìn nó chằm chằm, lo rằng nó hát có hay không hay lại hát như vịt kêu.

Riêng Thiên vẫn thản nhiên. Hằng ngày ở nhà thỉnh thoảng hắn lại nghe nó hát vu vơ nên sớm biết rằng nó có giọng hát hay rồi. Chẳng qua là nó ngại thể hiện thôi.

Bảo My nghe qua một bạn nói rằng: "Lần trước ở quán karaoke, Vy hát xong đúng là một thảm họa" nên cố tình bày trò này để làm nó xấu mặt. Nhưng nhỏ đã sai rồi.

- Ngay bây giờ, mình sẽ hát tặng Bảo My bài Sugar. Chúc cậu thêm tuổi mới, mọi thứ đều ngọt ngào.

Vy cầm lấy chiếc mic, nói dõng dạc không hề ngại ngùng.

Tiếng nhạc vang lên, mọi người ngưng nói chuyện, ánh mắt dồn hết vào nó.
Chẳng hiểu sao nó không hề thấy tí căng thẳng, sợ hãi nào. Nó bắt đầu hát.

"I'm hurting baby, I'm broken down
I need your loving, loving
I need it now
When I'm without you
I'm something weak
You got me begging, begging
I'm on my knees
I don't wanna be needing your love
I just wanna be deep in your love
And it's killing me when you're away
Ooh baby, cause a bullet don't care where you are
I just wanna be there where you are
And I gotta get one little taste
Sugar
Yes please
Won't you come and put it on on me
Oh right here, cause I need
Little love and little sympathy
Yeah you show me good loving
Make it alright
Need a little a sweetness in my life
Sugar
Yes please
Won't you come and put it on on me"
Nó hát xong, cười tươi cúi đầu chào mọi người.

Bên dưới, ai cũng vỗ tay nhiệt tình khen giọng hát thiên thần của nó.

Hay. Rất hay là đằng khác. Mấy nốt ngân cao nó hát không sai một nốt nào.

Nó đảo mắt xung quanh, nhìn thấy Thiên đang mỉm cười với nó, nhìn thấy Ân nhảy lên hò hét, nhìn thấy Kỳ cười nhe nhởn giờ ra ngón tay cái ám hiệu "Number 1". Tất nhiên nó không quên nhìn Bảo My. Nhỏ đứng ở góc dưới sân khấu miễn cưỡng cười.

- Hay. Đúng là một giọng hát thiên thần.

Một cô bạn không ngại hét lên, khen nó.

Nó bước xuống sân khấu, về chỗ cũ đứng nói chuyện với đám bạn. Lỡ uống vài ly rượu mà nó đã cảm thấy hơi chóng mặt liền hỏi đường đi tới nhà vệ sinh. Đằng xa, có một người nhìn theo bóng dáng nó, cầm chiếc điện thoại lên, gọi đi.

- Đến lúc làm việc rồi.

************

Rửa mặt xong, Vy nhìn mình trước gương thấy tươi tắn hơn hẳn. Vừa đi ra đến cửa, nó đã bị ai đó kéo lại rồi bịt một chiếc khăn vào mũi nó. Chiếc khăn có tẩm thuốc, nó ngất lịm đi.

*************

Buổi tiệc sắp kết thúc, Ân ngó nghiêng mãi mà chẳng thấy nó đâu. Đi vệ sinh gì mà cứ như kiểu mắc màn ngủ luôn trong đấy ý. Lo lắng quá, Ân lấy điện thoại gọi vào số nó.

- Thuê bao?

Ân hét lên trong mơ hồ. Hai chàng trai nhìn Ân với ánh mắt khó hiểu.

- Không gọi được cho Vy. Thuê bao rồi.

Ân vừa nói vừa đứng không yên. Chạy tới phía nhà vệ sinh xem sao. Thiên nghe xong liền vội rút điện thoại ra gọi cho nó. Kết quả cũng là thuê bao.

Renggg....

Hai chàng trai đang định rời đi tìm nó thì đồng thời nhận được một tin nhắn.

"Con nhỏ Vy đã bị bắt. Muốn cứu nó đến khu nhà hoang sau Lotte Rin."

Thiên và Kỳ nhìn nhau, hiểu ra mọi chuyện. Đến lúc hành động rồi.


Q: Hóng thánh vào cmt xem ai bắt cóc Vy.


Chương 33

Thiên chân trước chân sau nhanh cóng chạy đến khu nhà hoang. Kỳ chạy được nửa đường thì nghĩ ra ý gì đó, bảo Thiên đi trước rồi cậu bấm số gọi cho đàn em.

- Alo. Anh có việc cần nhờ tới các chú rồi đây. Làm tốt có thưởng.

************

Tại căn nhà hoang. Vy mơ mơ màng màng mở mắt, mọi thứ trước mắt nó hoàn toàn mờ ảo. Chắc tại do vẫn ngấm thuốc. Phải mất tới vài phút sau nó mới nhìn rõ được xung quanh.

Đây là đâu?

Một câu hỏi thốt lên trong vô thức. Trước mặt nó. mọi thứ đều âm u, đen tối đáng sợ. Một căn nhà hoang, rột nát. Ánh đèn lấp lóe chỉ đủ nhìn thấy mấy bóng người đằng kia. Giờ nó mới nhìn vào bản thân, nó bị trói chặt tay ra đằng sau, chân cũng trói chặt, miệng thì bị bịt lại. Chẳng may nó lỡ cựa quậy gây ra tiếng động, mấy kẻ lạ mặt kia liền đi tới xem.

- A! Con nhỏ tỉnh rồi đại ca.

Một tên oắt con ngó nghiêng trước mặt nó rồi gọi. Người là đại ca lúc này mới quay mặt lại, ngồi xuống nhìn nó chăm chú. Đèn không đủ sáng để nó nhìn rõ khuôn mặt hắn. Nó chỉ thấy tên đó có một vết sẹo dài trên mặt. Hắn bỏ cái khăn bịt miệng nó ra, miệng khinh.

- Mày là bạn gái của thằng Thiên đúng không?

Hả?? Sao tên sẹo này lại biết Thiên nhỉ? Á! Chẳng lẽ là kẻ thù của hắn bắt cóc nó rồi tống tiền sao.

- Tao có để ý thấy thằng đó rất cưng mày. Mày có nhìn thấy vết sẹo này không? Là nó tặng tao đấy.

Rùng mình. Nó có nghe nhầm không? Vết sẹo kia là hắn rạch á? Không thể nào. Thiên mà trước giờ nó quen chưa từng thấy dính dáng vào mấy cái kiểu dân xã hội đen mà.

- Tôi không tin.

Nó hét lên. Hắn cười khinh một cái rồi bóp miệng nó.

- Mày ngu ngốc như vậy bị nó lừa cũng đúng thôi.

Nó có phần sợ hãi nhưng vẫn trừng mắt lên, dọa tên sẹo.

- Tôi không ngu ngốc. Người ngu ngốc là anh đó khi anh đã động vào tôi.

Hắn tức giận, bóp mạnh miệng nó hơn, gằn lên từng chữ.

- Con nhỏ này mày dám hỗn với tao hả?

Nó dùng hết sức của mình hất mạnh tay tên sẹo ra, phỉ nhổ vào mặt hắn.

- Nếu trước giờ chưa ai dám hỗn với anh thì bây giờ tôi sẽ là người đầu tiên.

Bốp....

Tên sẹo dùng một lực mạnh tát nó một cái. Từng ngón tay cảu hắn rõ ràng là hằn lên trên má nó. Đau, rất đau.

- Đại ca thằng đó đang đến rồi.

Tên oắt con chạy vào thông báo, tên sẹo đứng lên không quên lườm nó một cái.

- Vy, em ở đâu?

Nó đang ngồi bên trong nhưng cũng đủ nghe thấy tiếng gọi của hắn. Nó rất muốn lên tiếng nhưng bị tên oắt con nhanh chóng đút cái giẻ vào miệng.

- Em ở đây.

Tên mặt sẹo õng ẹo từ trong đi ra, giọng điệu giả vờ làm nũng như một cô gái.

- À.... Thì ra là sẹo.

Thiên bước vào trong thở hổn hển nhưng nhanh chóng lấy lại sự điềm tĩnh, thản nhiên. Hắn cố tình kéo dài chữ "sẹo" để chọc tức tên kia.

- Là nhờ Hoàng thiếu nên tôi mới vinh dự có cái biệt danh này.

Tên sẹo nói với giọng khinh bỉ rồi đập tay ra hiệu cho đàn em lôi nó ra. Nó bị mấy tên lạ mặt kéo ra ngoài rồi ném thẳng xuống đất.

- Vy...

Hắn gọi lớn, đang định nhào tới thì bị mấy tên trực sẵn chặn lại.

- Thiên...

Nó cũng mấp máy môi gọi hắn.

- Tình cảm quá. Lãng mạn quá.

Tên sẹo vuốt má nó, nói với cái giọng đến phát nôn.

- Mày định làm gì?

Thiên bị mấy tên giữ lại, cố vẫy vùng chạy tới bên nó nhưng không được.

- Con bé này rất xinh. Nếu có thêm một vết sẹo dài trên mặt nữa thì........

Tên sẹo cầm con dao sắc nhọn giơ ra trước mặt nó. Tim nó như muốn văng ra khỏi lồng ngực, mồ hôi chảy dài, vô cùng lo sợ.

Thiên cuối cùng cũng thoát khỏi được mấy tên kia, đang lao nhanh tới chỗ nó thì lại bị cả đống khác bâu tới.

- Đánh nó.

Nghe lệnh của đại ca, cả đám đánh hăn tơi tả. Kẻ đánh vào lưng, kẻ đá vào chân, kẻ huých vào người, kẻ đạp vào bụng.... Hắn không thể một mình chống cự được nên ngã gục xuống. Từng vệt máu chày dài.... Nó nhìn hắn mà đau lòng, thương xót.

- Thiên.....


Chương 34

Nó thấy Thiên bị đám người đánh tơi tả không thể chịu được, dùng hết sức lực yêu ớt của mình để nhào tới bên hắn. Bị trói cả chân cả tay, lại còn bị tên sẹo giữ lại. Vậy nên đến được bên hắn tưởng chừng như xa vời.

- Đồ chết tiệt.

Nó hét lên, cắn mạnh vào cánh tay của tên sẹo. Trên tay tên đó bây giờ hằn lên từng vết răng của nó, máu chảy dần. Hắn tức quá liền túm cổ áo nó lên, tát hai cái vào hai bên má rồi đẩy nó vào một bên góc tường. Chẳng may, nó bị đập trán vào tường, bị xước da lại cộng thêm những giọt máu trên khóe môi do bị tên sẹo tát.

- Vy....

Hắn nằm gục xuống, cố với tay ra phía nó, giọng nói yếu ớt vô vùng. Tim nó đau lắm. Tưởng chừng như đang vỡ tan thành từng mảnh Nó vừa khóc lóc, vừa lăn tới chỗ hắn. Tên sẹo lần này không cản, mà đứng khoanh tay nhếch mép cười cảnh bi kịch này.

Còn một chút nữa thôi là tay nó có thể chạm tới tay Thiên rồi. Nhưng sao thế này? Mắt nó mờ dần, nhìn mọi thứ xung quanh như đang quay tròn. Trước mắt giờ chỉ còn bóng đêm. Nó ngất lịm đi.

- Vy....

Hắn giờ đang kiệt sức rồi nhưng vẫn tự nhủ bản thân phải cố lên. Thấy nó ngất đi, hắn lại không đỡ được nó dậy, hắn có lỗi lắm.

- Lên!

Một đám người khác xông vào đánh tới tấp lũ người đang đánh Thiên. Không sai, họ chính là đàn em của Thiên do Trần Kỳ gọi tới.

Kỳ theo sau, đảo mắt nhìn một lượt thấy tên mặt sẹo đang định chạy trốn liền nhảy tới, đạp cho tên sẹo một cú. Sẹo ngã nhào ra, chưa kịp đứng dậy thì đã bị Kỳ đánh cho một trận.

- Mẹ kiếp! Dám động vào Vy. Mày không sống được đến ngày mai đâu con.

Tên sẹo không thể phản kháng được, cứ bị cậu đánh chửi cho biết đời. Rồi cậu ra hiệu cho đàn em trói hắn lại.

Lũ người của tên sẹo đã bị đàn em của Thiên đánh gục. Hắn cố lăn tới bên nó rồi ôm nó vào trong người không ngừng gọi tên nó.

- Vy....

Mỗi câu gọi như thế một giọt nước mắt lại chảy ra trên má hắn. Chưa bao giờ hắn lại khóc lóc sợ hãi như thế này.

Sợ. Rất sợ.

Vì đã không bảo vệ được người con gái mình yêu thương.

Vì đã bất lực sợ mất đi cô gái ấy.

Một lúc sau, khi nghe tin quản gia Lâm lái xe tới đón mấy người vào bệnh viện. Ba mẹ nó và ông Hoàng cũng tới tấp đến, không khỏi lo lắng cho tụi nhỏ. Ân về đến nhà rồi vẫn thấy lo lắng cho Vy liền gọi hỏi Kỳ xem ra sao rồi cũng biết tin, nhanh chóng thay quần áo rồi tới bệnh viện.

Tại bệnh viện.

Nó nằm trong phòng cấp cứu. Hắn ngồi ở ngoài ghế, bàn tay đan chặt vào nhau, mặt lạnh tanh, không cảm xúc. Ông Hoàng đe dọa mãi mới lôi được hắn vào phòng bên cạnh chữa thương.

Mẹ nó nghe chuyện thì ngồi khóc rưng rức, ba nó vỗ vai bà động viên, thỉnh thoảng lại ngó vào trong.

Ân ngồi im lặng. Thỉnh thoảng lại nắm chặt tay cầu nguyện cho nó.

Riêng Kỳ mãi một lúc sau mới tới vì còn ở lại căn nhà hoang xử tên sẹo.

Quên nói với các bạn: Thiên và Kỳ trước đây không chỉ quen nhau ở câu lạc bộ bóng rổ mà hai anh chàng còn tham gia một nhóm ở xã hội ngầm. Thiên là trưởng nhóm. Hắn với Kỳ có nhiều ý tưởng và cách làm việc ăn ý nhau nên nhanh chóng trở thành anh em tốt. Lúc trước vì cùng yêu nó nên có hơi xích mích tí nhưng giờ lại hòa rồi. Năm ngoái, Thiên rời nhóm rồi ứng cử cho một người khác lên làm chỉ huy vì hắn bận học kinh doanh bên tập đoàn. Khoảng thời gian sau, Kỳ cũng rời nhóm vì mẹ cậu bị bệnh tim, cậu phải thường xuyên bên cạnh chăm lo cho bà. Họ đều là những chàng trai ưu tú ở trường nên ít ai biết họ từng có một thời gian dài ở xã hội ngầm. Tên sẹo là kẻ lấy tiền của nhóm, bị hắn rạnh một vết sẹo trên mặt để trừng phạt và làm gương cho những kẻ khác nên tên này vẫn luôn tìm cách để trả thù hắn. Tuy Thiên và Kỳ đã rời nhóm khá lâu nhưng thỉnh thoảng vẫn về thăm anh em. Họ đối xử với anh em trong nhóm rất tốt nên khi cần, đàn em sẵn sàng giúp họ.

**************

Bác sĩ vừa bước ra, mọi người ây nấy đều chạy tới. liên tục hỏi dò.

- Con tôi có sao không bác sĩ?
- Nó có bị nghiên trọng lắm không?
- Bạn ấy đã tỉnh chưa ạ?

Bác sĩ đến chóng cả mặt, giơ hai tay ra kêu mọi người bình tĩnh.

- Chỉ là bị thương ngoài da với ảnh hưởng về tinh thần thôi. Chăm sóc tốt cho cô bé là được.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm rồi rối rít cảm ơn bác sĩ, chạy vào trong xem nó ra sao.

Nó đang nằm trên giường bệnh, mắt lim dim.

- Vy...

Ba mẹ nó ngồi xuống giường. Mẹ nó cầm bàn tay lạnh của nó lên, khẽ gọi.

Hắn đứng bên cạnh nhìn nó mà quặn lòng.

- Thiên...

Nó mấp máy đôi môi trong vô thức. Người mà nó gọi đầu tiên là hắn.

Nghe thấy nó gọi, hắn ngồi quỳ bên giường, nắm chặt lấy tay nó để lên má hắn, khẽ gọi.

- Anh đây..

Ba mẹ nó cũng hiểu ý, đứng tránh ra một bên. Đôi mắt nó mệt mỏi dần mở ra. Ban đầu nhìn mọi thứ còn hơi mờ, vài giây sau mới được rõ ràng. Nó nhìn thấy rất nhiều người: Ba mẹ nó, bác Hoàng, quản gia Lâm, Ân, Kỳ và còn Thiên nữa. Hắn đang ngồi bên cạnh nắm lấy bàn tay nó.

Tất cả mọi người đều là những người nó thương yêu nhất.


Chương 35

Khi đã tỉnh táo lại, mẹ nó cho nó ăn cháo, cưng nụng nó như một đứa trẻ. Nó tất nhiên là xúc động lắm.

Nếu có ai tình cờ ghé thăm phòng bệnh của nó chắc chắn sẽ không ngại mà để cử đây là phòng bệnh nhộn nhịp nhất của năm. Ba nó pha trà, mẹ nó cho nó ăn, Ân ngồi cạnh gọt hoa quả, Kỳ bày trò làm nó cười. Ba mẹ nó cũng không hỏi nhiều về vụ này vì Kỳ nói đã giải quyết ổn thỏa xong rồi. Mà quan trọng hơn là nó đã tỉnh lại và vẫn bình thường.

Thiên nói là đi ra ngoài một chút. Thực chất là hắn sang phòng bên cạnh để rủa vết thương. Lúc nãy đang rửa dở và thay băng thì nghe tin nó dậy, không suy nghĩ gì mà chạy sang phòng nó luôn. Bây giờ hắn quay lại lau rủa sạch và bôi thuốc vào những vết chầy xước khắp trên cơ thể hắn do vụ vừa nãy. Sở dĩ hắn làm vậy vì không muốn để nó nhìn thấy mà lo lắng cho hắn.

Hơn 12h, nó đuổi khéo mãi tất cả mọi người mới về nhà cho để nó an tâm nghỉ dưỡng. Mẹ nó nhất quyết muốn ở cùng nó nhưng may mà có Thiên lên tiếng bảo có hắn ở đây là được, mẹ nó mới về cho.

Trong phòng giờ chỉ còn nó và hắn.

Thiên ngồi trên giường, nắm chặt bàn tay nó, nói với giọng nhẹ.

- Xin lỗi. Anh đã không thể bảo vệ được em.

Nó vui vẻ lắc đầu nguây nguẩy, đập vào vai hắn bảo không sao. Nó để hai bàn tay lên khuôn mặt đẹp trai của hắn đã bị xấu đi bởi những vết xước, miệng mấp máy.

- Anh không sao chứ?

Hắn lắc đầu, kéo nó vào lòng. Trong vòng tay ấm áp của hắn, nó không kiềm chế nổi bản thân mà òa khóc nhử một đứa trẻ.

Hắn càng ôm nó chặt hơn, vuốt nhẹ mái tóc nó, để nó khóc tự nhiên, mọi nỗi buồn phiền sẽ tan biến.

Một lúc sau, nước mắt của nó mới ngưng lại. Hắn nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ còn vương lại trên khóe mắt nó, mắng yêu.

- Khóc nãy giờ là đủ rồi henn. Ướt hết áo anh rồi.

Nghe giọng điệu của hắn, nó cười trở lại. Một nụ cười ngây ngô, tự nhiên vốn có đã xuất hiện trên khóe môi.

- Ghét anh.

Nó đánh hắn vài cái vào vai, đánh nhẹ thôi xong còn làm mặt phụng phịu với hắn. Đã vậy, hắn càng cưng yêu nó hơn.

- Nhưng anh yêu em thì phải làm sao?

Một tay hắn chống lên cằm, vờ suy nghĩ. Nhìn hắn chẳng khác gì ông cụ non.

- Kệ anh.

Nó cười vui vẻ rồi đẩy hắn ra. Hắn lại càng kéo nó vào gần hắn hơn.

Căn phòng ấm áp lạ kì, tràn ngập tiếng cười đùa của hai đứa, tràn ngập hạnh phúc.

Trước sau cũng phải đi ngủ, mà phòng bệnh lại chỉ có một giường duy nhất. Nó định bắt hắn nằm ở dưới sàn nhưng lại nghĩ dù sao hắn cũng là người bệnh nên thôi. Giờ cũng đã muộn, đi gọi bác sĩ để lấy phòng cũng hơi ngại. Bất đắc dĩ nó và hắn lại ngủ chung giường. Hắn đương nhiên là thích lắm.

Giường quá bé. Hai con người không thể ngăn chia vạch mà nằm sát vào nhau. Hắn ho khan lấy một tiếng rồi quay người lại, kéo nó vào lồng ngực của hắn. Đây giường như là thói quen của hắn khi ở bên nó rồi. Nó hơi bất ngờ, cười tủm tỉm một mình. Trạng thái của hai bạn trẻ bây giờ thật giống một cặp vợ chồng trẻ ôm nhau đi ngủ a.

***************

Mới 5h sáng, hắn đã tỉnh dậy. Thấy nó đang nằm ngủ ngoan trong vòng tay của mình, tự nhiên hắn cảm nhận được con tim đang đập nhanh cỡ nào.

Chụt :*

Một nụ hôn lén, chào ngày mới.

Hắn vừa ngồi dậy, lấy điện thoại lên web được một lúc thì nó cũng tỉnh. Nó ngồi bật dậy, vươn vai rồi ngáp một cái như mọi ngày nó vẫn tỉnh dậy.

Á....

Tí xíu nữa là nó ngã ngửa xuống giường khi nhận ra hắn đang nhìn chằm chằm nó, miệng bật cười thích thú.

- Cười... Anh cười cái gì? Em buồn cười lắm sao? Hứ.

Nó dựa lưng vào tường, khoanh tay, làm mặt nhăn nhó. Hắn đành nhịn cười rồi choàng tay ra ôm nó, âu yếm.

- Bảo bối ngoan, em ngủ thêm đi.
- Mấy giờ rồi anh?
- Hơn 5h...

Á... Nó há hốc miệng, hét lên. Cài gì chứ? Mới có 5h sáng thôi sao? Đây đúng là kỉ lục của nó mà. Nhưng tiếc thật, nó đã tỉnh ngủ rồi thì khó có thể ngủ tiếp. Vậy nên dậy thôi.

Nó đang định vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt thì bị hắn kéo lại, dò hỏi.

- Đi đâu đấy? Sao không ngủ thêm?

Nó thở dài.

- Em đi rửa mặt.

Nhìn cái mặt đáng yêu muốn chết của nó, hắn cười tươi rồi bỏ tay nó ra, không quên nhắc nhở.

- Umm.. Em còn chưa khỏe hẳn đâu đấy. Nên đi cẩn thận.
- Dạ.
» Next trang 7

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.